Kinh Dị 7 Căn Phòng - Lưu Dịch Quang

Thảo luận trong 'Sai Nội Quy' bắt đầu bởi Kiệt, 17 Tháng sáu 2020.

  1. Kiệt

    Bài viết:
    303
    Tên tác phẩm: 7 Căn Phòng

    Tác giả: Lưu Dịch Quang

    Thể loại: Kinh dị

    [​IMG]

    Văn án:

    7 căn phòng là một câu truyện dài kể về 2 chị em, luôn không hợp nhau nhưng cho đến khi một ngày thì họ cùng trên đường về nhà nhưng lại bị ai đó đánh sau lưng và thế là họ đã bị bắt cóc, nhốt trong một căn phòng theo một quy luật của người bắt họ. Từ đó, hai chị em luôn thể hiện tình đùm bọc lẫn nhau, yêu thương nhau cho đến giây phút cuối cùng họ rời xa. Các bạn hãy theo dõi câu chuyện để biết 2 chị em ra sao nhé!

    Link bình luận truyện: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Lưu Dịch Quang
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng tám 2020
  2. Kiệt

    Bài viết:
    303
    Chương 1: Ngày thứ 1 - Thứ Bảy (A)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi tỉnh lại trong căn phòng đó và không biết mình đang ở đâu, tôi rất hoảng sợ. Thứ duy nhất tôi nhìn thấy là một ngọn đèn điện, tỏa ra ánh sáng màu vàng yếu ớt giữa không gian tối đen được treo lửng trên trần của căn phòng. Bốn bề là tường bê tông xám ngắt. Đây là căn phòng nhỏ hình lập phương không có lấy một ô cửa sổ. Hình như tôi đã bị người nhốt vào trong này và ngất đi.

    Tôi chống tay ngồi dậy. Bàn tay áp trên nền bê tông giá lạnh cứng đờ. Tôi quay nhìn khắp xung quanh, đầu nhức như búa bổ. Bỗng nghe thấy tiếng rên rỉ sâu lưng, tôi ngoảnh lại thì ra là chị tôi đang nằm bên cạnh, tay ôm đầu. Tôi liền hỏi chị:

    "Chị, Chị có sao không?"

    Tôi lay chị, chị vẫn nằm nguyên ở đó mắt ra nhìn tôi rồi mới ngồi dậy. Chị ngó quanh y như tôi vừa nãy. Rồi chị hỏi:

    "Đây là đâu? Tại sao chúng ta lại ở đây?"

    Tôi thì chỉ lắc đầu. Chịu thôi!

    Căn phòng bốn bề này chỉ trơ khấc một ngọn đèn sáng lờ mờ từ trên trần thả xuống, không có gì khác. Tôi không nhớ nổi chúng tôi đã vào đây như thế nào. Tôi chỉ nhớ rằng, khi đó hai chị em đang đi trên con đường rợp bóng cây gần một cửa hàng bách hóa ở gần nhà. Chị phải trông tôi khi tôi mua hết các thứ. Cả hai không cảm thấy vui vẻ gì, vì tôi đã lên 10 tuổi mà chị thì cứ trông tôi như một em bé lên ba. Tôi và chị cứ phải kè kè nhau như hai cái băng dính. Mặt đường lát những viên gạch vuông giống như được vẽ hoa văn lên vậy, hai bên dường là cây côi cành lá rậm rạp, tạo thành những tán ô to thật to. Chị nói gay gắt với tôi rằng:

    "Phải chi em không mua đồ thì chị có phải đi theo em không?"

    Tôi liền đáp trả chị bằng giọng nói đầy phẫn nộ:

    "Sao chị lại ích kỷ thế"

    Hai chúng tôi cãi nhau liên tục. Sắp lên đến phổ thông mà chị vẫn đấu khẩu với tôi y như trẻ con vậy. Thật không khỏi khiến người ta lấy làm lạ. Đang đi chúng tôi nghe thấy có tiếng người ở bụi cây phía sau.


    [​IMG]

    Chúng tôi đều ngoái lại nhưng chưa kịp nhìn rõ đâu vào đâu thì đã thấy đầu đau kinh khủng và khi tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trong căn phòng này rồi. "Hình như ai đó đã tấn công chúng tôi khiến cả hai đã cùng ngất đi". Chị nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay của mình, giờ nảy đã 3 giờ. Đã sang Thứ Bảy rồi!

    Đó là một chiếc đồng hồ kim, chị tôi thích nó vô cùng, thậm chí còn không cho tôi đụng vào. Trên chiếc mặt đồng hồ ấy có những ô nhỏ xíu hiển thị các thứ trong tuần. Căn phòng này có hình lập phương, dài và rộng, chiều cao gần 3 mét, mặt tường cứng đơ màu xám hiện lên lờ mờ dưới ánh sáng của chiếc đèn trần. Phòng có độc một cánh cửa sắt, không có cả tay nắm, trông cứ như một tấm sắt nặng nề đúc liền vào bức tường bê tông kia.

    Dưới chân cánh cửa chỉ có một khe hẹp chừng 5 cenitimet, ánh sáng từ bên ngoài lọt qua hắt vào mặt sàn. Tôi quỳ rạp. Cố ghé mắt nhìn qua khe hở. Không nhìn thấy gì cả! Chị tôi liền hỏi tôi:

    "Có thấy gì không? , Bên ngoài có ai không?"

    Trước khuôn mặt tràn trề hi vọng của chị, tôi chỉ biết lắc đầu trong vẻ buồn rầu. Bốn bức tường và sàn cũng quét rất sạch sẽ, không tích bụi bặm, chắc là do ở đây có người quét dọn. Tôi cảm tưởng như mình đang bị nhốt trong một cái hòm màu tro lạnh giá. Bên dưới ngọn đèn duy nhất đang treo chính giữa căn phòng là hai chị em tôi, chúng tôi đi đi lại lại, bóng cũng di chuyển theo qua lại và hắt lên trên bức tường. Ánh sáng rất yếu nên ở góc phòng vẫn rất tối. Căn phòng hình lập phương này có 1 đặc điểm rất đặc biệt: Trên nền có một cái rãnh rộng khoảng chừng 50 centimet. Nếu coi cánh cửa kia là mặt chính căn phòng thì rãnh này nối từ chân tường bên trái sang chân tường bên phải, đi ngang qua phòng.

    Một dòng nước đục ngầu trăng trắng, chảy từ trái sang phải và bốc một mùi rất kinh khủng khác thường. Những chỗ bê tông tiếp xúc với nước trong cái rãnh ấy đều biến thành một màu rất đáng sợ!


    (còn tiếp)​

    Các bạn hãy đón xem liệu chuyện gì sẽ đến với hai chị em nhé!
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tám 2020
  3. Kiệt

    Bài viết:
    303
    Chương 2: Ngày thứ 1 - Thứ Bảy (B)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tóm tắt nội dung câu chuyện kỳ trước: Sau khi hai chị em bị nhốt vào căn phòng lập phương thì họ trở nên hỗn loạn về tâm trí lẫn tinh thần. Và họ phát hiện ra nhiều điều kỳ lạ trong căn phòng hơn. Cùng đọc tiếp phần còn lại nhé!

    Một dòng nước đục ngầu trong trắng chảy từ trái sang phải, bốc mùi kinh khủng khác thường, những chỗ bê tông tiếp xúc với nước trong cái rãnh ấy đều bị biến thành một màu đáng sợ.

    Chị tôi gã ngục trước không gian đầy u lạnh của căn phòng, một lúc sau, chị tôi đập tay vào cửa và gọi:

    "Có ai ở đó không?"

    Tiếng kêu của chị tôi vang xa ra ngoài thế nhưng, không ai trả lời. Cửa này rất dày, tha hồ đập không hề hứng gì. Tiếng đập cửa ẩm ỉ một cách lạnh lùng như muốn nói rằng sức mạnh của con người chẳng thấm vào đâu. Âm thanh nặng nề trầm đục dội đi dội lại trong căn phòng. Chị tôi buồn rầu đứng lên, bất động. Chị tôi liền hỏi theo một cách rất tức giận nhưng cũng lại rất lo sợ:

    "Khi nào chúng tôi có thể ra khỏi đây?"

    Túi xách của chị tôi không còn, di động để trong túi, giờ chẳng còn cách nào để liên lạc với ba và mẹ. Chị tôi áo mặt sát đất, lớn tiếng gọi qua khe cửa, dốc hết sức lực kêu cứu. Gọi một hồi lâu mồ hôi chị vã ra, giọng của chị cũng khàn khàn hơn lúc đầu một chút. Lát sau, hình như ở đằng xa có tiếng người vẳng lại. Hai chị em đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt của hai chúng tôi đầy phấn khích, hiểu rằng quanh đây vẫn còn có người. Tôi định hét lên kêu họ đến cứu nhưng chị lại ngăn cản vì biết rằng sẽ không ai nghe chúng ta, chúng tôi không nghe rõ bọn họ nói gì nhưng điều này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Sau một hồi đập cửa. Đạp cửa đến mệt nhoài vô ích, cả tôi và chị đều lăn ra ngủ.

    Chúng tôi thức giấc vào lúc 8 giờ sáng.

    [​IMG]

    Trong lúc chúng tôi ngủ, có người đã đẩy một lát bánh mì và một đĩa nước sạch vào phòng qua khe cửa. Chị tôi bẻ đôi lát bánh, đưa cho tôi một nửa. Chị tỏ ra lo lắng về kẻ đưa bánh và nước, dĩ nhiên rồi, vì đó chính là kẻ nhốt chúng tôi vào đây mà! Trong lúc chúng tôi ngủ, nước trong cái rãnh vẫn lơ lửng chảy qua giữa gian phòng. Mặt nước lều phều rác rưởi nát rữa bốc lên thứ mùi thum thủm làm tôi rợn cả da gà. Xác côn trùng và những mẫu đồ ăn thừa cứ bập bềnh trôi qua trước mắt chúng tôi. Tôi bảo chị rằng:

    "Em muốn đi vệ sinh"

    Chị liếc mắt qua nhìn cánh cửa sắt của căn phòng và lắc đầu nói:

    "Chắc không ra ngoài được đâu em, em cứ việc đi xuống rãnh nước ấy"

    Hai chị em đều mong được ra khỏi nơi này nhưng chờ mãi vẫn không thấy ai đến mở cửa. Tôi nói với chị rằng:

    "Không biết ai nhốt chúng ta vào đây và nhằm mục đích gì nhỉ?"

    Chị ngồi ở góc phòng lẩm bẩm, tôi ngồi bó gối ở phía bên kia rãnh nước. Ngọn đèn vẫn hắt sáng lên bức tường bê tông xám xịt, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của chị tôi cảm thấy xót xa. Tôi chỉ muốn ra khỏi đây càng sớm càng tốt. Chị lại gọi vào khe cửa, đâu đó có tiếng người đáp lại, chị vui mừng reo hò với tôi:

    "Cuối cùng cũng đã có tiếng người đáp lại"

    Nhưng không thể nghe rõ người ấy nói gì. Hình như cả ngày chỉ có một bữa ăn vào buổi sáng, vì sau đó không thấy ai đem thứ gì khác đến. Tôi vừa mở miệng kêu đói, chị đã nổi cáu, mắng tôi phải biết chịu đựng một chút. Vì không có cửa sổ nên không thể nhìn ra ngoài, nhưng xem đồng hồ thì đã biết bây giờ đã là gần 6 giờ chiều. Lúc này phía bên kia cánh cửa bỗng vang lên tiếng bước chân. Tôi mừng rỡ nói với chị:

    "Có người đến rồi chị ơi!"

    Chị đang ngồi ở góc phòng, chị tôi ngẩng đầu lên, còn tôi thì tránh xa cánh cửa. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, xem chừng đang đến chỗ của chúng tôi, chắc chắn có người đang đến, hắn ta phải giải thích tại sao lại đối xử với chúng tôi như vậy? Hai chị em nín thở, trông ngóng người đến là để mở cửa cho mình thế nhưng kết quả lại trái với mong đợi của chúng tôi, bước chân ấy lướt qua cửa rồi đi thẳng. Chị tôi thất vọng, nhào ra đến khe cửa gọi:

    "Chờ đã!"

    Tiếng bước chân xa dần, không thèm quan tâm. Tôi nói với chị rằng:

    "Hay là họ không định thả chúng ta ra khỏi đây?"

    Sắc mặt của tôi và chị thể hiện lên hết nỗi sợ hãi của mình. Chị tôi phản bác lại một cách lạc quan và đầy hi vọng:

    "Sao lại như thế được!"

    Nhưng sắc mặt của chị đã tố cáo chị nghĩ giống tôi. Kể từ lúc chúng tôi tỉnh dậy trong căn phòng này đến giờ đã tròn 1 ngày trời. Trong khoảng thời gian đó chúng tôi nghe thấy rất nhiều âm thanh: Tiếng đóng, mở cửa sắt, tiếng máy móc, tiếng người nói, tiếng bước chân.. Nhưng chúng lẫn lộn và va đập, thành ra chỉ cảm nhận được từng luồng âm như tiếng động vật gầm rú dội vào tai. Phòng nhốt chị em tôi không được mở ra lần nào, chúng tôi đành ngồi dựa vào nhau mà ngủ thiếp đi.


    (Hết chương 1)

    Các bạn hãy đón đọc tiếp chương 2 nhé!
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tám 2020
  4. Kiệt

    Bài viết:
    303
    Chương 3: Ngày thứ 2 - Chủ Nhật (A)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tóm tắt nội dung câu truyện kỳ trước: Ở phần trước là ngày đầu tiên mà hai chị em bị bắt, mọi chuyện vẫn diễn ra rất ổn thỏa, họ luôn trông chờ một người nào đó đến để cứu mình nhưng trái với suy nghĩ ấy là không một ai đến cứu họ. Điều đặc biệt là trong lúc ngủ, thì đã có người đẩy dĩa bánh mì và dĩa nước sạch vào cho họ ăn uống như là chăm sóc họ thật chu đáo để làm một việc tàn ác nào đó mà hai chị em vẫn chưa đoán ra, họ vẫn luôn tìm hiểu nguyên nhân vì sao ai đã bắt họ và bắt họ với mục đích gì? Các bạn cùng đón xem chương 2 này để tìm ra nguyên nhân nhé!

    Khi chúng tôi tình dậy, bánh mì lại xuất hiện bên dưới khe cửa nhưng không có đĩa nước. Cái đĩa hôm qua được nhét vào vẫn còn trong phòng, chị tôi đoán là do chúng tôi không đẩy cái đĩa ra nên chúng không cho nước tiếp. Chị tôi hậm hức nói với giọng đầy bực bội:

    "Chết tiệt! Bọn chúng là ai mà lại nhốt chị em chúng ta vào đây chứ?"

    Chị hậm hực nói rồi cầm cái đĩa lên, định quăng xuống đất nhưng rồi lại thôi. Nếu nó vỡ thì chúng tôi đào đâu nước để uống. Có lẽ chị nghĩ thế. Chị nói với tôi rằng:

    "Chúng ta phải tìm cách ra khỏi đây thôi!"

    Tôi nói với chị:

    "Nhưng làm thế nào để thoát ra khỏi đây được bây giờ?"

    Chị nhìn tôi, rồi lại nhìn xuống cái rãnh đang chảy bên dưới và nói:

    "Chắc là rãnh nước này là để cho chúng ta đi vệ sinh!"

    Rãnh rộng chừng 50 centimet, sâu khoảng 30 centimet. Nước chảy từ chân tường bên này rồi mất hút sang chân tường bên kia. Chị tôi với ý định chui qua cái rãnh này để thoát ra khỏi đây nhưng với thân hình chị là học sinh cấp 2 thì không vừa.

    "Nếu chị mà bò qua thị chật lắm"

    Chị nhìn sang tôi và nói:

    "Chắc em có thể bò qua được đấy!"

    Tôi nhìn đồng hồ trên tay chị, biết rằng lúc này đã là buổi trưa. Tức là tôi phải làm theo lời chị, luồn qua rãnh nước, nếu bò được ra ngoài khu nhà thì sẽ cầu cứu mọi người. Chắc chị nghĩ vậy! Nhưng tôi thì không muốn bò qua cái rãnh này chút nào. Để luồn qua rãnh tôi chỉ mặc mỗi cái quần lót. Không thể chịu đựng nổi. Tôi sẽ phải ngâm mình trong thứ nước đục ngầu bẩn thỉu này, trong đầu tôi hiên lên một suy nghĩ:

    "Khiếp qua đi mất!"

    Chị có vẻ rất thông cảm cho tôi. Chị van xin tôi:

    "Đi mà, chịu khó một chút thôi! Nếu thoát ra được đây thì khi về nhà em muốn chị làm gì cũng được!"

    Tôi do dự thò chân xuống rãnh nước.

    [​IMG]

    Nước nông choèn, chân tôi lập tức chạm đáy. Nó nhớp nháp và rất dễ trượt ngã. Mực nước chỉ ngập đến đầu gối tôi. Hai cửa ra vào của rãnh nước là hài cái hóc đen ngòm hình vuông. Cửa rất nhỏ nhưng có lẽ tôi có thể luồn qua. Ở lớp học, tôi là cậu học sinh nhỏ con nhất. Rãnh nước tiếp tục kéo dài sang hai phía, là một cống ngầm hình vuông. Tôi ghé mặt xuống gần mặt nước định nhìn xem bên trong cửa cống là cái gì? Nhưng thứ mùi kinh khủng xộc thẳng vào mũi tôi làm tôi nhổm dậy ngay khiến tôi không dám quan sát nữa. Tôi đành ngâm mình trong nước bò vào mà xem xét vậy. Đề phòng tôi mắc kẹt trong đường cống không thể quay lại, chị tôi buộc quần và áo tôi lại, nối với thắt lưng của cả hai làm một sợi dây. Rồi chị lại lấy dây giày để buộc sợi dây đó với bàn chân tôi. Nếu xảy ra tình huống nguy hiểm thì chị sẽ kéo tôi lại. Ngâm mình trong thứ nước dơ bẩn ấy tôi thấy hai cửa cống ở chân tường bên trái và bên phải, tôi hỏi chị:

    "Em nên chui vào cửa nào?"

    Nước chảy từ phái đầu nguồn về cuối nguồn, từ trái về phải, qua chính giữa khe chân tường. Nghe tôi thuật lại tình hình dưới cống xong, chị trả lời:

    "Em muốn vào cửa nào cũng được. Nhưng nếu thấy khắp nới là cống ngầm thì phải lùi lại ngay."

    Tôi chọn phía đầu nguồn, nếu đứng dối diện với bức tường có tấm cửa sắt thì đó là lỗ cống bên tay trái. Tôi bước xuống bên tường trườn xuống rãnh nước, thứ nước bẩn thỉu ngập hết chân rồi dần dần ngập kín người tôi. Có cảm giác như vô số sâu bọ bò lên khấp người rồi bắt đầu gặm nhấm thân xác tôi vậy. Tôi nín thở, nắm tịt mắt, cúi đầu xuống luồn vào cửa cống. Cống rất hẹp, nốc ở ngay trên người tôi. Khi tôi rướn người lên phái trước thì đỉnh đầu luôn chạm sát nóc cống. Tôi cố trường đi trong đường cống bê tông hình vuông, có cảm giác mình như sợi chỉ luồn qua đường ống, nước chảy chậm dễ nhích lên chứ không đến nỗi bị đẩy ngược lại.

    May sao tôi trườn được khoảng hai mét thì cảm thấy bớt chật, đầu không chạm nóc nữa. Hình như cống ngầm này thông đến một nới rộng rãi hơn. Có tiếng người hét to từ xa, dù đang cực kì khó chịu vì ngâm mình trong nước bẩn, tôi vẫn đánh liều mở mắt ra. Thoạt đầu tôi ngỡ mình đã quay lại chỗ cũ, vì không gian ở đây giống hệt chỗ nhốt chị em tôi: Trước mắt tôi là một căn phòng nhỏ, với tường bê tông xám xịt khoanh bốn bề. Cống này tiếp tục kéo dài qua
    giữa căn phòng.

    Không phải tôi trở về căn phòng cũ, vì không thấy chị tôi đâu cả, thay vào đó là một người khác. Đây chỉ là một căn phòng tuong tự, người này là một cô gái lạ mặt, có vẻ lớn hơn chị tôi đôi chút. Chị ta kêu thét lên:

    "Cậu là ai?"

    Lùi bật ra sau trông nỗi sợ hãi

    [​IMG]

    Có nghĩa là từ căn phòng nhốt hai chị em chúng tôi, trườn ngược dòng về phía đầu nguồn thì sẽ sang một căn phòng khác y hệt, phòng
    này nhốt một người. Nếu tiếp tục đi qua lỗ cống, có lẽ lại gặp một căn phòng khác nữa..

    (Còn tiếp)

    Các bạn hãy đón xem liệu chuyện gì sẽ xảy ra với hai chị em nha!
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tám 2020
  5. Kiệt

    Bài viết:
    303
    Chương 4: Ngày thứ 2 - Chủ Nhật (B)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tóm tắt nội dung câu chuyện kỳ trước: Ở phần trước hai chị em quyết định sẽ tìm cách thoát ra ngoài, người chị nảy ra ý tưởng là nhờ người em của mình chui xuống rãnh nước cống để tìm đường ra ngoài nhờ mọi người giúp đỡ, nhưng không ngờ đường cống ấy lại dẫn đến một căn phòng khác, ở căn phòng đó rất giống với căn phòng hai chị em đang ở. Mọi chuyện sẽ ra sao với người em? Mời các bạn đọc tiếp phần này!

    Tôi kể với chị gái đang kinh hoàng về tình trạng của mình, nói rằng hai chị em tôi bị nhốt ở căn phòng kế bên. Xong xuôi, tôi cởi sợi dây ở chân ra, tiếp tục chuyến đi của mình. Tôi chui xuống rãnh nước và trườn xa hơn nữa. Kết quả là, ngược lên trên còn hai phòng y hệt nữa. Tóm lại là trườn theo đầu dòng nước, tôi phát hiện ra ba căn phòng tương tự căn phòng nhốt hai chị em tôi. Mỗi phòng nhốt một người, phòng thứ nhất là một cô gái trẻ, phòng tiếp theo là một phụ nữ để tóc dài. Phòng xa nhất về đầu nguồn nhốt một phụ nữ có mái tóc nhuộm màu đỏ hoe. Họ đều không biết tại sao mình lại bị giam trong này, tất cả họ đều là người lớn nhưng đa số là phụ nữ, chỉ có hai chị em chúng tôi là trẻ con. Chắc vì người tôi bé nên người ta đã tống chung cả hai đứa vào cùng một căn phòng, đồng nghĩa với việc tôi được tính là một người.

    Ngược lên đầu rãnh nước vắt ngang qua phòng chị tóc đỏ thì bị hàng rào sắt chặn nên không trườn tiếp được nữa. Cuối cùng tôi lại trườn về căn phòng của mình và kể lại mọi tình hình với chị tôi. Vì không có nước để tắm, thân thể tôi cứ bốc ra mùi hôi thối kể cả khi người đã khô, nhưng chị tôi không phàn nàn gì hết! Chị tôi khẽ nói nói với tôi rằng:

    "Vậy là, tính từ đầu nguồn đến đây, tổng cộng có bốn căn phòng"

    Một loạt phòng nằm liền kề nhau, phòng nào cũng nhốt người, tuy kinh ngạc nhưng tôi cũng có phần yên tâm vì thấy nhiều người nữa cùng chung cảnh ngộ với chị em mình. Âu cũng là một chút an ủi. Còn họ thoạt đầu nhìn thấy tôi cũng hoảng hốt nhưng sau đó lại lấy làm mừng

    [​IMG]

    Họ đã bị nhốt mấy ngày rồi. Không được ai mở cửa, không biết tình hình của mình hiện giờ là thế nào, bên ngoài những bức tường là gì. Kích cỡ thân thế của họ không thể luồn qua cống ngầm. Khi tôi chuẩn bị chui cống rời đi], họ đều mong tôi sẽ trở lại nữa để cho họ biết mọi tình hình mà tôi nắm được. Không ai biết kẻ nào nhốt mình trong này, vì thế đều rất băn khoăn mình đang bị nhốt ở đâu, bao giờ được thả ra. Thuật lại tình hình đầu nguồn với chị xong, tôi lại chui xuống cống ngầm nhưng lại chui xuống cuối nguồn. Tình hình giống như lần trước, có vài căn phòng bê tông u ám. Phòng đầu tiên giống các căn phòng đã qua.

    Bên trong nhốt một chị trạc tuổi chị tôi. Lúc nhìn thấy tôi chị rất kinh ngạc. Nghe giải thích xong, chị rất xúc động. Cũng như mọi người, chị không biết mình bị đưa vào đây như thế nào. Tôi tiếp trườn xuôi dòng nước và khám phá. Lại đến một căn phòng hình lập phương, cấu tạo giống hệt các phòng cũ nhưng khác một nỗi là phòng này không nhốt ai, trống trơn, chỉ có một ngọn đèn lờ mờ. Tôi lấy rất làm lạ vì sự trống vắng đó, nước trong rãnh tiếp tục chảy xuôi. Tôi lại trườn theo nó Không còn ai cầm dây buộc chân nhưng tôi không sợ, tôi đã để lại sợi dây ở phòng của hai chị em. Chắc chắn phía dưới vẫn còn các căn phòng. Tôi tiếp tục trườn xuống căn phòng thứ ba ở phía cuối nguồn thì phát hiện một người phụ nữ trạc tuổi mẹ tôi.

    Lúc nhìn thấy tôi nhổm dậy từ rãnh nước, bà không hề tỏ ra ngạc nhiên. Tôi khá bất ngờ về tình hình của bà. Tôi kể cho bà ấy về tình hình của chị em tôi như những người khác. Nghe xong toàn thân bà ta run rẩy dáng vẻ thiểu não, liền bò về phía tôi cầm hai cánh tay của tôi và nói:

    "Chắc chắn hai chị em các người sẽ bị giết như những người khác thôi!"


    [​IMG]

    Tôi nghe xong vẫn chưa hiểu nhưng vẫn cảm thấy bất an về những lời nói của bà ta. Tôi nhìn về phía cửa cống phía sau, ở miệng cống hình vuông có hàng rào sắt. Tức là không thể trườn đi thêm nữa. Đây là điểm cuối của dòng nước. Khác với những người phụ nữ kia, bà ta đầu tóc bù xù, có rất nhiều sợi rụng trên nền xi măng, mặt và tay đều bê bết những vết mồ hôi nhơm nhớp, mắt trũng, má hóp trông cứ như một bộ xương. Tôi nhận ra đôi mắt bà ánh ra một ánh sáng khi nghe tôi kể về ở trên vẫn còn nhiều người bị nhốt trong căn phòng giống bà. Bà ta nói:

    "Tức là, ngược lên trên rãnh nước này có một số người vẫn còn sống"

    Tôi cảm thấy ngạc nhiên khi bà ta nói: "Người còn sống?" Tôi không thể hiểu nổi ý bà. Bà lại nói tiếp:

    "Chắc cháu đã nhìn thấy? Cháu không thể nhìn thấy! Cứ 6 giờ tối mỗi ngày, ở trong rãnh nước này đều có xác chết trôi.."


    (còn tiếp)

    Vậy là chúng ta đã biết được hành trình mà người em đã đi tìm kiếm dưới cái cống rãnh kia, vẫn còn nhiều người sống. Mong các bạn đón đọc phần cuối cùng của chương 2 này nhé!
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tám 2020
  6. Kiệt

    Bài viết:
    303
    Chương 5: Ngày thứ 2 - Chủ Nhật (C)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tóm tắt nội dung câu chuyện kỳ trước: Ở phần trước, người em đã tìm thấy rất nhiều người cũng cùng chung số phận với mình, đặc điểm giống nhau là họ đều không biết tại sao mình lại bị nhốt vào trong này. Đến cuối cùng thì người em tìm được một căn phòng có một người phụ nữ trạc tuổi mẹ cậu ấy và bà ta luôn nói ra những câu từ khiến cho người em cảm thấy khó hiểu: "Đến 6 giờ mỗi ngày đều có xác chết trôi ở rãnh nước này.." Vậy câu nói ấy là thế nào? Mời các bạn đọc tiếp phần cuối cùng của chương 2.

    Tôi trở về căn phòng của hai chị em, kể với chị tình hình phía cuối nguồn. Chị tôi ngạc nhiên nói:

    "Tức là có cả 7 căn phòng liền kề nhau, đúng không?"

    Chị nói, và để tiện tôi mô tả, chị đánh số các căn phòng kể từ đầu dòng cho đến hết. Phòng chị em tôi là phòng số 4, phòng cuối cùng nhốt bà kia là phòng số 7. Tôi bắt đầu do dự, có nên kể với chị các câu bà ấy nói không? Nếu tôi tin lời bà nói là đúng và kể cho chị nghe, chị sẽ bảo tôi là thằng ngốc chẳng nên. Nhưng chị đã tinh ý nhận ra tôi lưỡng lự, bèn nói:

    "Còn gì nữa không?"

    Tôi liền lúng búng kể lại lời người phụ nữ trong căn phòng số 7 cho chị nghe:

    "Rằng mỗi tối vào một thời gian cố định, sẽ nhìn thấy xác chết trôi theo dòng nước, xác từ phía đầu nguồn lững lờ trôi xuôi qua các căn phòng."

    Khi nghe bà ta nói thế, tôi rất nghi hoặc. Rãnh nước thì hẹp, không thể thả xác người xuống, cuối phòng số 7 lại có rào chắn. Càng không thể thoát đi đâu. Xác trôi đến đó kiểu gì cũng sẽ mắc lại. Nhưng người đàn bà ấy nói thế này:

    "Xác chặt ra thành nhiều mảnh nhỏ nên có thể lọt qua ô rào sắt chặn dưới cống ngầm. Cho nên hiếm khi có mảnh nào mắc kẹt ở hàng rào, thông thường thì tất cả các mảnh xác đều lọt qua hết, trôi ra bên ngoài:

    Bà ta còn bảo:

    " Kể từ ngày bị nhốt ở đó, tối nào cũng thấy mảnh xác người diễu qua căn phòng. "

    Nghe kể tới đây, chị tôi mở to mắt kinh ngạc hỏi:

    " Vậy tối qua bà ấy nhìn thấy à? "

    Tôi liền trả lời:

    " Vâng! "

    Chị lại nói thêm:

    " Chẳng nhẽ tối qua chúng ta không chú ý nên không nhìn thấy xác chết trôi ở rãnh nước? "

    Không, không thể nào vì 6 giờ chúng tôi vẫn còn thức, dù đứng ở đâu, ở góc nào trong căn phòng này, chúng tôi đều có thể nhìn thấy rãnh nước. Nếu có vật gì đáng nghi trôi qua thì chúng tôi đều chú ý đến. Chị hỏi tôi thêm:

    " Ba người trên đầu nguồn có nói thế không? "

    Tôi lắc đầu. Chỉ một mình người phụ nữ tiều tụy trong căn phòng số 7 nhắc đến thôi, hay là bà ta bị ảo giác?

    Tôi không thể nào quên được khuôn mặt của bà ấy. Mặt mủi hốc hác, xung quanh mắt là quầng thâm, ánh nhìn lờ đờ trông cứ như người chết. Vẻ mặt khiếp đảm thảm hại, khác hẳn mấy người phụ nữ trong căn phòng kia. Chắc chắn bà ta đã trải qua những việc vô cùng éo le. Tôi liền hỏi chị:

    " Theo chị, bà ấy có nói thật không? "

    Chị chỉ lắc đầu ngụ ấy không rõ mấy. Tôi cảm thấy hết sức bất an. Chị tôi nói:

    " Đợi đến giờ, chúng ta khắc biết đó có phải sự thật không? "

    Hai chị em ngồi tựa lưng vào tường, chờ kim giờ trên chiếc đồng hồ đeo tay của chị nhích đến con số 6. Từng giây trôi đi, cuối cùng hai kim giờ và phút đã kẻ thành đường thẳng nối hai con số 6 và 12, trên mặt đồng hồ màu nhũ, kim đồng hồ lấp lánh dưới ánh đèn, tuyên bố đã đến thời điểm hệ trọng. Hi chị em nín thở, chăm chú nhìn rãnh nước trong phòng. Bên ngoài có tiếng bước chân đi đi lại lại, khiến chúng tôi hồi hộp không yên. Tôi hỏi chị:

    " Tiếng bước chân có liên quan đến thời điểm 6 giờ tối này không? "

    Chị tôi chỉ nói:" Không biết".

    Lần này chị tôi không buồn gọi người đang đi lại bên ngoài nữa, chắc vì biết rằng gọi cũng vô ích. Phía xa xa có tiếng máy móc gầm lên. Nhưng không có xác chết nào trôi ở rãnh nước, chỉ có vô số ruồi muỗi bập bềnh trên mặt nước đục ngầu.


    (Hết)

    Vậy đã hết chương 2 rồi! Hành trình mà người em đã lặn lội dưới rãnh nước đục ngầu ấy đã giúp người chị biết thêm nhiều thông tin hơn và cũng lần lần suy luận ra nhiều điểm đáng nghi trong các căn phòng hơn. Kính mời các bạn đón đọc chương tiếp theo của truyện nhé!
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tám 2020
  7. Kiệt

    Bài viết:
    303
    Chương 6: Ngày thứ 3 - Thứ Hai (A)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tóm tắt nội dung câu chuyện kỳ trước: Ở phần trước, khi người em đã tìm hiểu được xung quanh cái rãnh và biết có nhiều người cùng chung số phận với mình. Nhưng điều đặc biệt là người phụ nữ ở phòng số 7 có câu nói khiến hai chị em phải sợ tột cùng, Bà ta nói: "Vào lúc 6 giờ sẽ có xác chết trôi qua" nhưng riêng hai chị em họ thì không nhìn thấy điều gì bất thường hay cái xác nào trôi qua cái rãnh của họ. Vậy chuyện gì sẽ xảy ra với hai chị em họ? Mời các bạn cùng đón đọc phần tiếp theo, chương 3 của câu chuyện nhé!

    Khi chúng tôi thức dậy thì đã là 7 giờ sáng, lại có bánh mì nhét qua khe dưới cánh cửa.

    [​IMG]

    Hôm qua chúng tôi đẩy cái đĩa nước uống của ngày thứ nhất ra ngoài, cho nên hôm nay lại có nước sạch đưa vào. Chúng tôi đã làm một việc khôn ngoan. Người đem nhốt chúng tôi vào đây mỗi sáng đều phân phát bánh mì và nước cho tù nhân. Kẻ đó đem đến mỗi căn phòng một lát bánh mì và rót nước vào từng cái đĩa đẩy ra qua khe cửa. Tuy không biết mặt mũi hắn ra sao nhưng tôi có thể tưởng tượng cảnh hắn ta lần lượt đi qua 7 căn phòng. Chị tôi bẻ đôi lát bánh mì, đưa cho tôi nửa to hơn. Và nói với tôi rằng:

    "Chị lại muốn nhờ em một lần nữa"

    Chị bảo tôi trườn vào cống ngầm để nghe ngóng tình hình mọi người. Tôi rất không muốn làm thế nhưng chị bảo nếu từ chối thì phải trả lại lát bánh mì, tôi đành nghe lời vậy. Chị dặn dò tôi thật kỹ lưỡng:

    "Em chỉ cần dò hỏi họ hai điều: Một là họ bị nhốt vào đây từ hôm nào, hai là họ có nhìn thấy xác người trôi trong rãnh nước không. Thế thôi"

    Tôi làm theo lời chị. Trước hết tôi đến ba căn phòng đầu tiên, rồi tôi bắt đầu hỏi hai câu hỏi mà chị tôi đã dặn. Tôi cứ tưởng bị giam trong căn phòng kín như bưng này sẽ khó mà tính ra mình đã ở trong đây bao nhiêu ngày, nhưng thật ra tất cả đều biết rõ. Mỗi ngày chỉ có một bữa ăn sáng, cứ việc đếm xem mình đã ăn bao nhiêu lần là biết ngay. Tôi tiếp tục đến 3 căn phòng ở cuối nguồn. Nhưng lại xảy ra một chuyện kỳ quái. Phòng số 5 vẫn y như hôm qua, có một phụ nữ trẻ. Nhưng phòng thứ 6 thì không bỏ trống như hôm qua, có một phụ nữ trẻ đang ở đây. Lần đầu tiên tôi gặp người này. Khi thấy tôi chui từ dưới cống lên, chị ta hét to rồi khóc ầm ĩ, làm như tôi là qua vật không bằng. Vì vóc người nhỏ thó nên có thể luồn qua cống ngầm và ngoi lên đây, giải thích mãi chị ta mới hiểu. Chuyện là hôm qua chị ta tỉnh lại thì thấy mình đã ở đây rồi, trước đó chị đang tập chạy bộ trên đê, khi băng qua một chiếc xe tải màu trắng đỗ bên đường thì bị đánh vào đầu và ngất xỉu đi. Có lẽ vẫn còn đau, chị phải đưa tay lên đầu. Rồi tôi sang phòng thứ 7, thì gặp một chuyện nằm ngoài dự đoán. Hôm qua người phụ nữ tiều tụy trong căn phòng này còn kể với tôi chuyện xác chết trôi qua rãnh nước, nhưng bây giờ không thấy bà ta đâu nữa. Bà đã biến mất để lại không gian lạnh lẽo với bóng đèn điện đang chiếu sáng trong căn phòng bê tông. Kỳ quái ở chỗ, căn phòng còn sạch sẽ hơn hôm qua lúc tôi đến, không có một dấu vết gì cho thấy đã từng có người bị nhốt trong này.

    Trên tường, dưới sàn không mảy may cáu bẩn, chỉ có ngọn đèn vẫn hắt sáng xuống các bề mặt bê tông màu xám phẳng lì. Một suy nghĩ ánh lên trong đầu tôi:

    "Chẳng lẽ việc tôi gặp bà ấy hôm qua chỉ là ảo giác? Hay tôi đã đến nhầm phòng?"

    Tôi trở lại phòng số 4 của mình, kể với chị tôi những điều tai nghe mắt thấy. Câu thứ nhất chị bảo đi hỏi, mỗi người có một câu trả lời khác nhau:

    "Chị nhuộm tóc đỏ ở phòng số 1 đã bị nhốt trong đó 6 ngày, vì có người đưa đến cho chị 6 bữa sáng, chắc chị không nhớ nhầm"

    Chị tôi hỏi:

    "Vậy những người ở phòng số 2, 3, 5, 6 thì sao? Họ đã bị nhốt bao nhiêu ngày?"

    Tôi nói tiếp:

    "Người phụ nữ ở phòng số 2 thì hôm nay là ngày thứ 5 bị nhốt, người ở phòng số 3 thì bốn ngày. Sau phòng chúng tôi, người ở phòng số 5 bị nhốt hai ngày, người ở phòng số 6 đêm qua tỉnh lại, sáng nay mới ăn sáng lần đầu, coi như là ngày thứ nhất."

    Còn hai chị em chúng tôi bị nhốt ở phòng số 4, từ khi tỉnh lại, tính đến hôm nay đã là ngày thứ ba ở đây.

    Tôi hỏi chị:

    "Không biết người trong căn phòng số 7 bị nhốt bao lâu rồi nhỉ? Tôi chưa kịp hỏi thì bà ấy đã biến mất"

    "Hay là bà ấy đã được thả ra?"

    Chị trả lời cộc lốc:

    "Không biết nữa"

    Về câu hỏi thứ hai - có ai nhìn thấy xác chết trôi trên rãnh nước không, thì mọi người đều lắc đầu. Không ai nhìn thấy và khi nghe tôi hỏi thì họ đều tỏ ra bất an. Người nào cũng chỉ hỏi tôi một câu hỏi thế này:


    "Tại sao em lại hỏi điều này?"

    Người nào cũng căn vặn tôi, họ rằng tôi nắm được tin tức đặc biệt nên mới hỏi thế. Cũng phải thôi, họ không thể làm như tôi để biết được tin tức về các căn phòng khác nên chỉ đành tưởng tượng, tưởng tượng rằng ngoài căn phòng là đài truyền hình hoặc khu vui chơi giải trí gì đó, tha hồ nghĩ ngợi đủ thứ để giết thời gian. Tôi đáp với họ nhanh gọn:

    "Rồi em sẽ kể với chị sau"

    Người ở phòng số 1 nghi ngờ và nói với tôi rằng:

    "Tôi không cho cậu đi nữa! Cậu là đồng bọn với những kẻ nhốt tôi ở đây chứ gì? Cậu nói các căn phòng khác đều nhốt người là nói dối, đúng không?"

    Khi tôi sắp ra về thì người ở phòng số 1 nói vậy, rồi chị ta đứng xuống rãnh nước, chặn luôn cửa cống về phía cuối nguồn, không cho tôi rời đi.


    (còn tiếp)​

    Mọi người nhớ đón đọc phần B của câu chuyện nhé!
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tám 2020
  8. Kiệt

    Bài viết:
    303
    Chương 7: Ngày thứ 3 - Thứ Hai (B)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tóm tắt nội dung câu chuyện kỳ trước: Ở phần trước, hai chị em bắt đầu tìm ra câu nói của người ở phòng số 7 nhưng cho đến hôm nay thì người ở phòng số 7 đột nhiên biến mất không một dấu vết khiến cho căn phòng mà người số 7 ở trở nên lạnh lẽo và trống vắng. Vậy người ở căn phòng số 7 đã đi đâu? Mời các bạn đọc tiếp phần này!

    Tôi đành kể lại câu chuyện hôm qua nghe được ở phòng số 7 và việc chị tôi dặn đi tìm hiểu tình hình. Nghe xong mặt chị ta biến sắc, tái nhợt rồi lẩm bẩm:

    "Nhảm nhí, làm sao có chuyện như thế được?"

    Sau đó nhường lối cho tôi vào cổng cống ngầm. Kết quả là chẳng ai nhìn thấy xác chết nào cả. Xem chừng người phụ nữ ở phòng số 7 đã ngủ mê. Chắc là vậy rồi, tôi tự nhủ. Bà ta nói:

    "Vào một giờ nhất định đều thấy xác chết trôi qua:

    Nhưng những người ở đầu nguồn nói với tôi rằng:

    " Chúng tôi đều không nhìn thấy cái xác nào trôi qua đây cả! "


    Chuyện này là sao đây? Tôi thở dài, cầm nắm cái quần áo nối thành dây mà chà sát cái thân thể bẩn thỉu vừa" móc "dưới cống lên. Quần áo tôi đã bị chị tôi thắt thành dây cả nên tôi mặc độc một cái quần lót. Được cái là phòng cũng rất ấm nên tôi không bị cảm. Nắm quần áo bị ném ở góc phòng, thỉnh thoảng tôi dùng nó làm khăn lau người. Tôi ôm hai đầu gối nằm co trên sàn ngủ. Nằm trơ trọi trên nền bê tông cứng khiến toàn thân tôi đau ê ẩm, nhưng không còn cách nào khác. Tuy những thông tin còn rất mơ hồ nhưng tôi vẫn nghĩ mình nên nói cho những người khác biết. Chỉ e họ đang bị nhốt trong một phạm vi chật hẹp, càng nghe sẽ càng thấy sợ mà thôi. Nghe tôi kể có khi họ cũng chẳng hiểu gì cũng nên. Tôi đâm ra khó xử:

    " Mình có nên với họ không? "

    Chị tôi ngồi ở góc phòng, lúc này đang chăm chú nhìn chỗ tiếp giáp giữa tường và sàn, và nhặt một cái gì đó lên. Chị gần như nói rất to, theo kiểu hưng phấn:

    " Có tóc rụng "


    Tay chị nhón mấy sợi tóc. Dường như chị rất ngạc nhiên, giọng nói đầy vẻ nghiêm trọng, tôi lấy làm khó hiểu. Chị nhìn sợi tóc và nói:

    " Em nhìn độ dài của nó đi! "

    Chị đứng lên, kéo sợi tóc sang hai bên như muốn xác định độ dài của tóc nhặt được. Nó dài chừng 50 centimet, nó dài bằng cả chiều rộng của cái rãnh nước. Rốt cuộc tôi hiểu ra lời chị muốn nói, tóc chị tôi không dài đến thế, nói cách khác những sợi tóc rụng trên sàn nhà là tóc của người khác. Chị lẩm bẩm nói với tôi rằng:

    " Phòng này đã từng có người ở trước khi chúng ta vào "

    Tôi
    bị cái giọng của chị làm sợ đến cả người, cũng lập bập trả lời chị:

    " Chắc chắn là.. à không, có lẽ là.. chị chỉ suy đoán vớ vẩn thôi! "

    Chị lại hỏi tôi với nét mặt đầy nỗi sợ hãi:

    " Nhưng em nhận ra đúng không? "

    Những người ở mấy căn phòng phía đầu nguồn đã bị nhốt khá lâu, người ở phòng trước bị đưa vào sớm hơn một ngày so với người ở phòng sau. Tức là mọi người bị nhốt theo thứ tự thời gian, bắt đầu từ phòng số 1. Chị tôi chú ý đến số ngày bị nhốt của các nạn nhân là khác nhau. Tôi quay sang hỏi chị:

    " Vậy trước đó thì sao? "

    Chị trả lời:

    " Trước khi có người vào thì bỏ trống chứ còn gì! "

    " Ừ thì bỏ trống, nhưng trước đó nữa thì sao? "

    " Trước đó nữa là bỏ trống "

    Chị lắc đầu, rồi lẩm bẩm nói chuyện một mình và đi đi lại lại trong phòng. Chị mới suy đoán ra một điều gì đó và nói với tôi:

    " Thử nghĩ về hôm qua mà xem. Kể từ khi chúng ta tỉnh lại trong căn phòng này, ngày hôm qua tính là ngày thứ hai. Với người ở phòng số 5 thì là ngày thứ 1. Với người ở phòng số 6 sẽ coi là số 0, tức là bỏ trống. "

    Tôi hỏi chị:

    " Vậy người ở phòng số 7 thì sao? "

    Chị nói tiếp:

    " Nếu xếp thành 1 dãy thì đó là ngày số -1. Số âm, ở tiểu học em đã học rồi chứ? "

    Tôi:

    " Đương nhiên là em học rồi! "

    Nhưng chị nói thế phức tạp quá nên tôi vẫn chưa hiểu mấy. Chị la lên làm tôi giật cả mình:

    " Thấy chưa? Nhưng căn bản không có chuyện người bị nhốt ở đây âm ngày "

    Theo chị tôi đoán thì người ở phòng số 7, hôm qua bà ta bị nhốt ở khu vực này sang ngày thứ 6 rồi, bà ta bị đưa vào trước người bị nhốt ở phòng số 1 một ngày.

    Tôi hỏi chị:

    " Thế thì bà ấy hiện đang ở đâu? "

    Chị tôi từng bước, đứng im, nhìn tôi, không nói không rằng. Sau một lúc do dự mới lên tiếng lại, là chắc bà ta không còn trên cõi đời này nữa. Phòng hôm qua có người, hôm nay người đó đã biến mất, phòng hôm qua không có người, hôm nay lại có người khác vào. Tôi nhìn chằm chằm vào nước trôi dưới rãnh, mải miết suy nghĩ về sự khác nhau của căn phòng theo hướng chị vừa suy luận.

    " Cứ sau một ngày thì căn phòng không người ở sẽ lùi về phía cuối nguồn, lùi đến phòng cuối thì quay lại ngược về đầu nguồn. Bảy căn phòng tượng trưng cho một tuần lễ. "

    Mỗi ngày đều có một người bị giết, quẳng xuống rãnh nước cho trôi đi. Và gian phòng bỏ trống lại được nhét một người khác vào. Giết từng người theo thứ tự, rồi bổ sung người mới. Hôm qua phòng số 6 không có người, hôm nay thì có. Tức là có người mới bị bắt cóc đưa vào đây, bổ sung cho căn phòng bỏ trống. Hôm qua phòng số 7 có người, hôm nay không có. Người phụ nữ ấy đã bị giết rồi ném xác xuống rãnh nước.

    Chị tôi vừa gặm móng ngón cái trên bàn tay phải vừa lẩm nhẩm, cứ như đang đọc những câu thần chú đáng sợ. Ánh mắt chị trống rỗng, không nhìn vào điểm cụ thể nào cả. Từ đó chị suy ra được:


    " Cho nên, chỉ người phòng số 7 mới nhìn thấy xác chết trôi. Vì nhốt nạn nhân theo thứ tự thế này nên mấy hôm nay, khi xác chết bị ném xuống rãnh nước thì những người ở các căn phòng phía trên đầu nguồn đều không nhìn thấy. Suy luận ra điều này, đủ thấy người đàn bà ở phòng số 7 không nói sảng hay ảo giác gì hết, những xác chết mà bà nhìn thấy là những người bị nhốt vào đây trước bà ít hôm."

    (còn tiếp)

    Các bạn nhớ đón đọc phần tiếp theo nhé!
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tám 2020
  9. Kiệt

    Bài viết:
    303
    Chương 8: Ngày thứ 3- Thứ Hai (C)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chị tôi suy luận rất giỏi và chị đã giải thích cho tôi nghe lý do vì sao hôm qua chỉ có người ở phòng số 7 nói mình nhìn thấy xác chết trôi. Tôi cảm thấy sự việc rất phức tạp, tuy còn khó hiểu nhưng tôi tin lời chị nói đều đúng. Chị nói với tôi:

    "Chúng ta bị đưa vào đây hôm thứ sáu, hôm đó người ở phòng số 5 bị giết rồi ném xuống rãnh nước. Sau đêm hôm đó là ngày thứ Bảy, thì người ở phòng số 6 bị giết, còn phòng số 5 thì đưa vào một người mới."

    Tôi nói với chị rằng:

    "Em nhìn thấy một căn phòng bỏ trống, đó là sau khi người ở trong phòng đã bị giết. Tiếp theo là Chủ Nhật, đến lượt người ở phòng số 7 bị giết."

    Chú ý nhìn rãnh nước đến đâu cũng không thấy gì vì làm gì có xác chết nào từ từ đầu nguồn trôi xuống. Hôm nay là Thứ Hai.. Vậy thì người ở phòng số 1 sắp bị giết. Tôi vội vã sang phòng số 1. Tôi nói rõ những suy luận của chị tôi với cô gái tóc nhuộm đỏ, nhưng chị ta không tin. Chị ta hất cằm bác bỏ:

    "Không thể như thế được"

    Tôi khuyên chị ấy rằng:

    "Nhỡ đúng thì sao? Chị nên tìm cách trốn khỏi đây là hơn."

    Nói vậy chứ không ai biết trốn khỏi đây bằng cách nào. Chị ta bực tức hét lên, làm tôi cũng phải sợ chị ta:

    "Tôi không tin! Tôi không tin! Làm sao mà như thế được?"

    "Chuyện quái gì đang diễn ra thế này"

    Chị ta hoảng loạn, làm những hành động kì quái. Tôi phải về với chị tôi, tôi chui lại vào cống nước quay trở lại phòng mình. Dọc đường gặp hai người ở phòng số 2 và số 3, họ đều hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi không biết có nên nói sự thật với họ hay không, tôi đành nói dối với họ rằng:

    "Bây giờ em phải về gấp"

    Chị tôi đang ngồi ở góc phòng, hai tay bó gối. Tôi ngoi lên, vẫy tay với chị. Dù cả người tôi ướt đẫm thứ nước dơ bẩn và hôi thúi này thì chị vẫn ôm chầm lấy tôi. Đồng hồ trên tay chị đang chỉ 6 giờ tối. Đã đến lúc tới giờ thực hiện công việc mà người đã giết chúng tôi vào đây. Trên rãnh nước, màu nước dần chuyển sang màu đỏ, màu đỏ của máu.

    [​IMG]

    Hai chị em tôi chỉ biết nín lặng nhìn dòng nước. Từ miệng cống phía đầu nguồn có một vật nhỏ, trăng trắng, trơn trơn trôi đến. Thoạt đầu chúng tôi không biết là gì nhưng hình như là "răng". Một phần của hàm răng dưới, nó lập lờ lúc chìm lúc nổi trôi ngang phòng của chúng tôi, rồi bị hút vào hốc đen ngòm ở phía cuối dòng nước. Tiếp đó là những bộ phận cơ thể của người ở phòng số 1: Tai, những ngón tay, những mãnh thịt, xương, chúng lũ lượt diễu hành ngang qua phòng chúng tôi. Có ngón tay bị đứt rời mà còn đeo nguyên chiếc nhẫn vàng. Tiếp theo là nguyên một mảng tóc nhuộm màu đỏ trôi đến, nhìn kỹ thì đó không chỉ là tóc mà còn dính nguyên một mảng da đầu. Chị tôi không xem nữa, quay sang chỗ khác họ sặc sụa, nôn mửa. Vô số mảnh thi thể người trôi qua theo dòng nước đục ngầu bẩn thỉu khiến người ta không thể liên tưởng đến đây là một con người. Cảnh tượng đó gieo rắc tôi nỗi kinh hoàng không sao tưởng tượng nổi.

    Chị tôi ôm miệng vào góc phòng nôn ọe, nhưng toàn nôn ra dịch vị ở dạ dày. Nhìn chị cứ trông như người mất hồn, lờ đờ, đờ đẫn. Những căn phòng âm u hình lập phương này chia cắt từng người chúng tôi, để tới khi chúng tôi thấm thía nỗi cô độc, thèm khát tận hưởng bầu không khí bên ngoài thì một kẻ nào đó sẽ xuống tay lấy mạng chúng tôi. Câu nói:

    "Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

    Lời nói của người ở phòng số 1 vang mãi trong đầu tôi. Có cảm giác những căn phòng này không chỉ giam cầm chúng tôi mà còn giam hãm cả cuộc đời và linh hồn của con người. Những căn phòng hình lập phương bằng bê tông cứng cáp này giống như một nhà lao cầm tù linh hồn. Chúng bắt chúng tôi cảm nhận sự cô độc thật sự mà chưa từng trải qua, sống những ngày vô nghĩa trong khi tương lai thì vẫn mờ mịt. Chị tôi ngồi ở góc phòng, khóc thút thít và nghĩ đến những chuyện mà khi chúng tôi còn được sự tự do ở bên ngoài. C1o1 lẽ rất lâu về trước, khi chúng tôi chưa ra đời, có khi trước cả lịch sử bắt đầu thì con người cũng ngồi trong một cái hộp và khóc thút thít giống như chị tôi lúc này. Tôi xòe bàn tay ra và đếm những ngày ngắn ngủi khi mình còn sống. Đếm khi nào hắn sẽ đến giết chị em chúng tôi, chúng tôi bị nhốt vào ngày thứ sáu, tức là chúng tôi sẽ bị giết vào ngày thứ năm tuần này vào lúc 6 giờ tối.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tám 2020
  10. Kiệt

    Bài viết:
    303
    Chương 9: Ngày Thứ 4 – Thứ Ba (A)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vài tiếng đồng hồ sau, màu đỏtrong nước biến mất. Trước đó, những đám bọt và xà phòng nổi trên mặt nước, trôi qua trước mặt chúng tôi. Chắc là có người đang quét dọn căn phòng đầu tiên, giết người tất nhiên phải đầm đìa máu me, kẻ sát nhân phải thanh lý hiện trường. Lúc này đồng hồ của chị tôi đã chỉ 12 giờ đêm, có nghĩa là đã bước sang thứ Ba- ngày thứ tư chúng tôi bị nhốt ở đây. Tôi lại bắt đầu công việc của mình, lội xuống rãnh nước để sang căn phòng số 1 phía đầu nguồn. Mùi nước trông rất tanh mùi máu, thứ nước dơ bẩn ấy hòa chung với máu làm tôi phải phát ói. Lúc đi ngang qua phòng số 2 và số 3, người ở đó đều bắt tôi giải thích về những thứ trôi theo dòng nước. Nhưng tôi chỉ nói:

    "Em sẽ giải thích mọi chuyện sau"

    Rồi tôi lại trườn tiếp sang phòng số 1. Đúng thế, người phụ nữ hôm qua vẫn ở đây nay đã biến mất. Căn phòng sạch bong, đã có người vào cọ rửa. Tuy không biết là ai nhưng chắc chắn là kẻ đã nhốt chúng tôi vào nơi này. Sợi tóc dài chị tôi nhặt được đúng là tóc của một phụ nữ bị nhốt ở phòng số 4 trước chúng tôi và đã bị giết. Kẻ quét dọn căn phòng hẳn hắn đã bỏ sót vì sợi tóc ngẫu nhiên rơi ở góc phòng, nơi nước xà phòng không chảy tới. Chẳng ai nhìn thấy kẻ đã đưa chúng tôi đến đây nhốt lại để rồi lần lượt giết chết. Chỉ biết rằng, những tiếng bước chân bên ngoài cánh cửa sắt kia chính là của hắn. Mỗi ngày hắn đều giết người trong phòng, từng người từng người một. Hình như hắn rất khoái trá với việc giam người ta sáu ngày rồi băm nát ra thành từng mảnh nhỏ.

    Chúng tôi đều không nhìn thấy hắn, cũng không nghe thấy giọng hắn. Nhưng rõ rành hắn có tồn tại, hắn vẫn đi qua đi lại ngoài kia. Hằng ngày chúng dành cho chúng tôi chút bánh mì, nước uống và cái chết.

    Phải chăng chính hắn đã thiết kế bảy căn phòng này và đặt ra quy tắc lần lượt giết từng người?

    Có lẽ vì không nhìn thấy kẻ thù ác nên cảm giác ghê tởm trong tôi rất mờ nhạt. Hắn sắp giết hai chị em tôi, chỉ đến lúc đó chúng tôi mới có thể nhìn rõ mặt hắn. Hắn cứ như một thần chết vậy. Tôi, chị tôi và những người khác nữa, tất cả chúng tôi đều nằm trong quy tắc tuyệt đối của hắn, trước sau gì cũng sẽ bị tử hình. Tôi sang căn phòng số 2, người con gái tóc dài trong đó đã bị nhốt đến ngày thứ sáu. Tôi thuật lại cho chị nghe những suy đoán hôm qua của chị tôi. Chị không hề cho rằng chuyện tôi kể là hoang đường, vì chính chị đã nhìn thấy những mãnh thi thể của người phụ nữ trong phòng số 1 trôi qua phòng chị. Hình như chị mơ hồ cảm thấy mình sẽ không bao giờ thoát khỏi nơi này. Nghe tổi kể xong, chị chỉ yên lặng, giống như chị gái tôi. Tôi nói với chị ấy rằng:

    "Lát nữa em sẽ trở lại". Nói xong tôi lại sang căn phòng số 3 và kể lại mn chuyện như vừa rồi. Theo đúng sắp đặt thì ngày mai người phụ nữ này sẽ bị giết. Chị vốn không biết mình sẽ bị nhốt ở đây bao lâu, sau này thế nào. Nhưng giờ thì tất cả đã rõ ràng, chị biết chắc chắn ngày mai mình sẽ bị giết. Nhìn chị rất tội, chị bưng miệng khóc, nước mắt lã chã tuôn rơi. Tôi không hiểu lắm, biết khi nào mình bị giết thì tốt, hay đừng biết thì hơn? Nếu như không biết gì, bất ngờ nhìn thấy những mảnh xác chết trôi qua, sau đó sống trong tình trạng bất an, rồi một hôm bỗng bị một người lạ mặt mở cửa bước vào và giết chết, có khi sẽ dễ chịu hơn. Nhìn chị đang thút thít mà tôi lại nhớ đến người đàn bà cực kỳ thiểu não ở căn phòng số 7. Hẳn là những người tiếp theo sẽ giống như bà ấy. Tuyệt vọng. Chỉ vài ngày bị nhốt trong căn phòng bê tông này, mọi người đều nhận ra đây hoàn tàn không phải là một trò đùa. Ai ý thức được cái chết sắp đến với mình đều sợ hãi cả.

    Hằng ngày, người phụ nữ ở phòng số 7 phải nhìn từng mảnh xác chết của những người xa lạ trôi qua trước mặt, chắc chắn đã nghĩ rằng lần sau có thể sẽ đến lượt mình. Bất giác hình dung ra khuôn mặt khiếp hãi của bà, tim tôi đau thắt lại. Tôi kể lại mọi chuyện cho hai người ở phòng số 5 và số 6. Cuối cùng, tôi sang phòng số 7. Phòng này có một phụ nữ mới đến, thấy tôi từ rãnh nước chui ra, người ấy kêu thét lên. Sau đó, tôi trở lại phòng số 4 với chị, chị vẫn ngồi bất động ở góc phòng. Tôi bước lại gần, nhìn đồng hồ của chị. Bây giờ là 6 giờ sáng. Bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Một lát bánh mì được luồn qua khe cửa, rồi có tiếng rót nước vào đĩa. Ánh sáng từ bên ngoài vẫn hắt qua khe khiến một khoảng nền bê tông màu xám sát chân cửa sáng hẳn lên. Lúc này có một cái bóng đang động đậy, tức là đang có người đứng bên ngoài.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tám 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...