Chị tôi suy luận rất giỏi và chị đã giải thích cho tôi nghe lý do vì sao hôm qua chỉ có người ở phòng số 7 nói mình nhìn thấy xác chết trôi. Tôi cảm thấy sự việc rất phức tạp, tuy còn khó hiểu nhưng tôi tin lời chị nói đều đúng. Chị nói với tôi:
"Chúng ta bị đưa vào đây hôm thứ sáu, hôm đó người ở phòng số 5 bị giết rồi ném xuống rãnh nước. Sau đêm hôm đó là ngày thứ Bảy, thì người ở phòng số 6 bị giết, còn phòng số 5 thì đưa vào một người mới."
Tôi nói với chị rằng:
"Em nhìn thấy một căn phòng bỏ trống, đó là sau khi người ở trong phòng đã bị giết. Tiếp theo là Chủ Nhật, đến lượt người ở phòng số 7 bị giết."
Chú ý nhìn rãnh nước đến đâu cũng không thấy gì vì làm gì có xác chết nào từ từ đầu nguồn trôi xuống. Hôm nay là Thứ Hai.. Vậy thì người ở phòng số 1 sắp bị giết. Tôi vội vã sang phòng số 1. Tôi nói rõ những suy luận của chị tôi với cô gái tóc nhuộm đỏ, nhưng chị ta không tin. Chị ta hất cằm bác bỏ:
"Không thể như thế được"
Tôi khuyên chị ấy rằng:
"Nhỡ đúng thì sao? Chị nên tìm cách trốn khỏi đây là hơn."
Nói vậy chứ không ai biết trốn khỏi đây bằng cách nào. Chị ta bực tức hét lên, làm tôi cũng phải sợ chị ta:
"Tôi không tin! Tôi không tin! Làm sao mà như thế được?"
"Chuyện quái gì đang diễn ra thế này"
Chị ta hoảng loạn, làm những hành động kì quái. Tôi phải về với chị tôi, tôi chui lại vào cống nước quay trở lại phòng mình. Dọc đường gặp hai người ở phòng số 2 và số 3, họ đều hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi không biết có nên nói sự thật với họ hay không, tôi đành nói dối với họ rằng:
"Bây giờ em phải về gấp"
Chị tôi đang ngồi ở góc phòng, hai tay bó gối. Tôi ngoi lên, vẫy tay với chị. Dù cả người tôi ướt đẫm thứ nước dơ bẩn và hôi thúi này thì chị vẫn ôm chầm lấy tôi. Đồng hồ trên tay chị đang chỉ 6 giờ tối. Đã đến lúc tới giờ thực hiện công việc mà người đã giết chúng tôi vào đây. Trên rãnh nước, màu nước dần chuyển sang màu đỏ, màu đỏ của máu.
Hai chị em tôi chỉ biết nín lặng nhìn dòng nước. Từ miệng cống phía đầu nguồn có một vật nhỏ, trăng trắng, trơn trơn trôi đến. Thoạt đầu chúng tôi không biết là gì nhưng hình như là "răng". Một phần của hàm răng dưới, nó lập lờ lúc chìm lúc nổi trôi ngang phòng của chúng tôi, rồi bị hút vào hốc đen ngòm ở phía cuối dòng nước. Tiếp đó là những bộ phận cơ thể của người ở phòng số 1: Tai, những ngón tay, những mãnh thịt, xương, chúng lũ lượt diễu hành ngang qua phòng chúng tôi. Có ngón tay bị đứt rời mà còn đeo nguyên chiếc nhẫn vàng. Tiếp theo là nguyên một mảng tóc nhuộm màu đỏ trôi đến, nhìn kỹ thì đó không chỉ là tóc mà còn dính nguyên một mảng da đầu. Chị tôi không xem nữa, quay sang chỗ khác họ sặc sụa, nôn mửa. Vô số mảnh thi thể người trôi qua theo dòng nước đục ngầu bẩn thỉu khiến người ta không thể liên tưởng đến đây là một con người. Cảnh tượng đó gieo rắc tôi nỗi kinh hoàng không sao tưởng tượng nổi.
Chị tôi ôm miệng vào góc phòng nôn ọe, nhưng toàn nôn ra dịch vị ở dạ dày. Nhìn chị cứ trông như người mất hồn, lờ đờ, đờ đẫn. Những căn phòng âm u hình lập phương này chia cắt từng người chúng tôi, để tới khi chúng tôi thấm thía nỗi cô độc, thèm khát tận hưởng bầu không khí bên ngoài thì một kẻ nào đó sẽ xuống tay lấy mạng chúng tôi. Câu nói:
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Lời nói của người ở phòng số 1 vang mãi trong đầu tôi. Có cảm giác những căn phòng này không chỉ giam cầm chúng tôi mà còn giam hãm cả cuộc đời và linh hồn của con người. Những căn phòng hình lập phương bằng bê tông cứng cáp này giống như một nhà lao cầm tù linh hồn. Chúng bắt chúng tôi cảm nhận sự cô độc thật sự mà chưa từng trải qua, sống những ngày vô nghĩa trong khi tương lai thì vẫn mờ mịt. Chị tôi ngồi ở góc phòng, khóc thút thít và nghĩ đến những chuyện mà khi chúng tôi còn được sự tự do ở bên ngoài. C1o1 lẽ rất lâu về trước, khi chúng tôi chưa ra đời, có khi trước cả lịch sử bắt đầu thì con người cũng ngồi trong một cái hộp và khóc thút thít giống như chị tôi lúc này. Tôi xòe bàn tay ra và đếm những ngày ngắn ngủi khi mình còn sống. Đếm khi nào hắn sẽ đến giết chị em chúng tôi, chúng tôi bị nhốt vào ngày thứ sáu, tức là chúng tôi sẽ bị giết vào ngày thứ năm tuần này vào lúc 6 giờ tối.