Chương 10
"Lòng Giai Tuệ dâng lên một chút hương vị ngọt ngào. Cô thật không ngờ, Lục Hoành lại để ý đến cô như vậy."
* * *
Tằng tăng tắng, chương mới ra lò!
Phúc lợi mùng 2 nhen!
"Lòng Giai Tuệ dâng lên một chút hương vị ngọt ngào. Cô thật không ngờ, Lục Hoành lại để ý đến cô như vậy."
- Thịt nướng thơm ngon đây! Đi hai người giảm giá 20%, đi 3 người giảm giá 30%, đi 5 người giảm giá 50% đây! Nhanh tay kẻo hết.
Giai Tuệ nhíu mày.
- Cậu sao vậy? - Bách Châu hỏi nhỏ.
- Ở đây nặng mùi quá.
- Hahaha, đương nhiên rồi. Mấy quán lề đường lúc nào cũng nghe mùi này hết trơn ớ. Giai Tuệ ít đi ăn nên chắc hông biết đâu ha? Kiểu người- Ứm ứm.
Giai Tuệ ngu lắm mới đi nói chuyện với Bách Châu. Cô chỉ mới nói có một câu thôi mà cậu lại chuẩn bị xả một tràng rồi.
Cô ghét bỏ nhét ly nước vô miệng Bách Châu.
- Hức. Cậu với Lục Hoành ai cũng vậy hết trơn á. Tui nói nhiều có một tí thôi đã ghét bỏ tui.
Giai Tuệ rút khăn giấy, vừa lau tay vừa nói:
- Tôi chưa đá cậu ra ngoài là may rồi.
Bách Châu cảm thấy mình bị tổn thương sâu sắc.
- Thịt đến rồi đây! - Nhân viên của quán làm việc vô cùng hiệu suất. Chỉ mới vừa gọi món chưa được bao lâu liền làm xong.
- Giai Tuệ, cậu có muốn uống nước gì hông?
- Nước lọc là được rồi. - Mấy thứ nước độc hại kia cô không muốn đụng tới.
- Hể~Cậu chán thiệt đó. Đi ăn đồ nướng ít nhất cũng phải uống nước ngọt chứ.
Bách Châu vô cùng thuần thục, đảm nhận công việc nướng thịt, vừa nướng vừa lép nhép không ngừng:
- Thiệt luôn đó. Cậu với Lục Hoành thân nhau muốn chết. Hai người cứ nhìn hình với bóng vậy đó, tui chả có cơ hội chen vô luôn. Hồi đó Lục Hoành theo đuổi Khả Khả cũng chả dính được như với cậu đâu.
Giai Tuệ gắp một miếng thịt có vẻ chín bỏ vào miệng.
Ừm, thịt ngon ghê đó.
- Nè, Giai Tuệ cậu có nghe tui nói không vậy?
Giai Tuệ không mặn không nhạt "Ừm" một tiếng, thoạt nhìn trông rất bình tĩnh.
Một lát sau, cô lại không kìm được tò mò mà mở miệng hỏi:
- Vậy.. rốt cuộc là làm sao mà tin đồn Lục Hoành và Khả Khả lại lan truyền rầm rộ như vậy?
Bách Châu lật một miếng thịt lại, bỏ vào chén của Giai Tuệ rồi nói:
- Thì cậu nhớ cái vụ mà Lục Hoành đánh nhau với mấy anh năm ba hông?
Tay cầm đũa của Giai Tuệ khẽ siết lại.
Sao cô lại không nhớ cơ chứ? Cô vĩnh viễn chẳng thể quên được gương mặt đầy sự lạnh lùng và bàn tay vô tình đã hất cô ra ngày hôm ấy.
Bách Châu chẳng hề để ý đến chút biến hóa nhỏ này của Giai Tuệ, vẫn vô tư kể tiếp:
- Từ sau hôm Lục Hoành cứu Khả Khả ra khỏi mấy anh năm 3, cậu ấy liền tuyên bố từ nay về sau ai mà dám đụng vào Khả Khả nữa thì cậu ấy sẽ không nương tay. Thế là sau vụ đó, toàn trường đều đồn rằng Lục Hoành đang theo đuổi Khả Khả.
Lại bỏ thêm một miếng thịt vào miệng, Bách Châu nhai nhồm nhoàm một miệng thịt, nói tiếp:
- Đồn thì đồn cho hay vậy thôi chứ cũng đâu ai biết được sự thật. Lục Hoành chẳng có kè kè bên Khả Khả nhiều như vậy đâu. Nhiều lắm thì chỉ là đưa đón cô ấy đi học à. Nhất là lên năm 3 ớ, Lục Hoành gần như là tách khỏi Khả Khả luôn, chỉ toàn đi theo cậu thôi.
Cậu có biết hông nửa đầu học kỳ năm 3, Lục Hoành hơi bị siêng đến phòng giáo viên luôn. Lí do là để có thể đi ngang lớp cậu ớ. Haizzz, tình cảm hai cậu đúng là tốt thiệt ớ..
Bách Châu nói đến đây, Giai Tuệ đã hoàn toàn ngỡ ngàng. Cô thật sự không ngờ lại có chuyện như vậy. Quả thật nửa đầu học kỳ này cô liên tục thấy Lục Hoành đi ngang qua lớp mình. Thế nhưng cô không cho phép bản thân ảo tưởng quá xa vời nên chỉ nghĩ tất cả đều là trùng hợp mà thôi.
Không ngờ, mọi chuyện lại hoàn toàn do anh cố ý.
Lòng Giai Tuệ dâng lên một chút hương vị ngọt ngào. Cô thật không ngờ, Lục Hoành lại để ý đến cô như vậy.
Thật tốt quá. Lục Hoành không ghét bỏ cô.
* * *
Nếu bạn hỏi ở trường học điều gì là nhàm chán nhất thì Lục Hoành xin trả lời bạn rằng đó chính là đến trường mà chẳng có Giai Tuệ.
Trên bục người của hội học sinh liên tục nói lan man mấy cái kế hoạch gì đó thì ở bên dưới Lục Hoành lại nhàm chán vẽ vài nét bút lên bản kế hoạch mà hội học sinh vừa mới phát, nghĩ vẩn vơ.
Giai Tuệ đang làm gì nhỉ? Cậu ấy ăn có ngon không ta? Không có mình ai sẽ nướng thịt cho cậu ấy nhỉ? Cậu ấy với Bách Châu đang nói gì nhỉ?
Giai Tuệ có nhớ mình không nhỉ?
Nghĩ đến đây, Lục Hoành lại thở dài. Anh thì ngồi đây nhớ người, người thì lại ngồi ăn thịt chắc gì đã nhớ anh.
- Lục Hoành ơi, lát nữa họp xong cậu có rảnh không? - Khả Khả nhích lại gần anh, hỏi nhỏ.
Lục Hoành mặt không đổi sắc nhích qua bên còn lại một tí, đáp:
- Không rảnh.
Khả Khả giả vờ tổn thương, cắn cắn môi:
- Cậu bận gì sao? Lâu lắm rồi cậu chưa đi chơi với tớ đấy. Lẽ nào cậu không thích chơi với tớ nữa sao.
Lục Hoành không đáp.
Anh vốn chẳng hề đi chơi với Khả Khả lần nào, cô nàng lại bịa chuyện nói y như thật ấy.
Nói thật thì nếu hôm ấy không phải cảnh tượng đó xảy ra thì anh vĩnh viễn cũng chẳng để ý đến người như Khả Khả đâu.
Khả Khả khó chịu, nắm chặt váy.
Sao lại thế này, rõ ràng Lục Hoành thích kiểu con gái yếu đuối thế này cơ mà? Cô đã phải tìm một cách mới có thể moi tin này từ miệng của mấy người bạn của Lục Hoành đấy! Giờ nó lại không có tác dụng gì ư?
Âm thanh đều đều của hội trưởng lại vang lên:
- Kế hoạch triển khai tháng tới chúng tôi đã nói xong. Mong các bạn sẽ chú ý và hết sức hỗ trợ cho hội học sinh, đặc biệt là trong hội thao sắp tới. Rất cảm ơn sự hợp tác của các bạn.
Lục Hoành đợi câu này đã lâu. Hội trưởng vừa dứt lời, anh đã nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc rời đi.
Khả Khả thấy anh rời đi, thì vội vàng níu lại:
- Khoan đã! Cậu thật sự không rảnh ư?
Lục Hoành nhìn đồng hồ treo tường, thấy thời gian vẫn chưa trễ lắm thì thở phào. Vẫn kịp.
- Không rảnh. Tôi bận chở Giai Tuệ về rồi.
Bàn tay đang níu lấy áo của Lục Hoành cứng lại trong đôi lát, Khả Khả run run đáp lại:
- Vậy.. vậy sao..
Lục Hoành không chút thương tiếc, gạt bàn tay đang nắm áo anh đi, chỉnh sửa lại trang phục rồi nhanh chóng rời đi.
Đi được nửa đường, như nhớ tới điều gì đó, Lục Hoành quay lại, mỉm cười với Khả Khả:
- Thật ra mối quan hệ của chúng ta cũng chả thân lắm đâu. - Nói rồi anh bỏ đi để lại Khả Khả với gương mặt tái trắng không còn một giọt máu.
Lục Hoành dùng một tốc độ nhanh nhất để lái xe đến tiệm thịt nướng ở sau trường, trong đầu tràn ngập hình bóng của Giai Tuệ.
Thật là anh chỉ không gặp cô mới có mấy tiếng thôi mà để chịu không nổi rồi.
* * *
- Aiiii, no thật đấy. Bụng tớ tròn vo rồi này. - Bách Châu vừa nói vừa xoa xoa cái bụng của mình.
Giai Tuệ cũng chẳng đáp lại. Giờ này cô chỉ nghĩ mỗi chuyện rằng Lục Hoành đã họp xong chưa hay thôi.
Bách Châu cũng đã quen với việc bị làm lơ nên chỉ thong thả nhìn đồng hồ rồi lại hoảng hồn:
- Ấy! Đến giờ này rồi hả? Tui phải về đây. Má tui lại đánh tui nữa cho xem.
Giai Tuệ lơ đễnh gật đầu.
- Cậu cũng ra trạm xe buýt đúng hông? Có muốn đi chung với tui hông nè?
Cô lắc đầu:
- Tôi đã hứa với Lục Hoành là sẽ để cậu ấy chở về rồi.
- Hể~Hai cậu lại bỏ tớ tiếp. - Bách Châu bĩu môi. - Vậy hoi, tớ đi một mình. Bye bye nhen.
- Ừm. Bye bye.
Đợi Bách Châu đi rồi, Giai Tuệ nhàm chán đứng đợi Lục Hoành. Đầu óc lại không tự chủ nghĩ vẩn vơ.
Những điều Bách Châu nói có thật không nhỉ? Nếu thật như thế thì tại sao Lục Hoành lại không đến gặp cô mà chỉ tìm cớ để đi ngang lớp cô học. Nếu cậu ấy không thích Khả Khả vậy cớ gì lại giúp đỡ cô ấy nhiều đến như vậy?
Giai Tuệ càng nghĩ lại càng rầu.
Vì vậy lúc Lục Hoành lái xe tới chính là cảnh tượng Giai Tuệ mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm cục đá dưới chân mình như thể cục đá đó có thù với cô vậy.
Lục Hoành bật cười.
- Giai Tuệ.
Giai Tuệ nghe thấy tiếng Lục Hoành, vội vàng ngẩng mặt lên, vô tình đối diện thẳng với đôi mắt dịu dàng nhiễm rõ ý cười của anh.
Cô cứ mở to mắt nhìn Lục Hoành bước tới gần mình, như muốn khắc sâu dáng hình dịu dàng ấy vào trong tâm trí của mình.
Lục Hoành chạy đến, cốc nhẹ lên đầu cô một cái.
- Đồ ngốc này, làm gì mà trợn mắt lên vậy. Không sợ bụi bay vào mắt à?
Nghe anh nói như vậy, Giai Tuệ chợt cảm thấy mắt mình có chút xót thật. Cô vội vàng đưa tay lên dụi mắt.
Có điều Giai Tuệ chưa kịp dụi thì một bàn tay to hơn đã nắm chặt lấy cổ tay cô, kế đó một giọng nói trầm thấp mang theo ý trách cứ rơi vào tai cô.
- Ngốc, đừng dụi, sẽ đỏ lên đấy. Ngẩng đầu lên nào. - Nói rồi, Lục Hoành đưa tay nâng mặt cô lên.
Giai Tuệ chẳng hề suy nghĩ gì cả, chỉ biết ngây ngốc làm theo những gì Lục Hoành nói.
Hành động tiếp theo của Lục Hoành đã khiến Giai Tuệ hoảng hồn.
Anh nâng mặt của Giai Tuệ lên, để nó tiến lại gần mình, sau đó, nhẹ nhàng thổi lên đôi mắt đỏ hoe của cô.
Giai Tuệ hoàn toàn mất khả năng phản ứng, chỉ đứng đơ người, mở to đôi mắt nhìn anh.
Giai Tuệ nhíu mày.
- Cậu sao vậy? - Bách Châu hỏi nhỏ.
- Ở đây nặng mùi quá.
- Hahaha, đương nhiên rồi. Mấy quán lề đường lúc nào cũng nghe mùi này hết trơn ớ. Giai Tuệ ít đi ăn nên chắc hông biết đâu ha? Kiểu người- Ứm ứm.
Giai Tuệ ngu lắm mới đi nói chuyện với Bách Châu. Cô chỉ mới nói có một câu thôi mà cậu lại chuẩn bị xả một tràng rồi.
Cô ghét bỏ nhét ly nước vô miệng Bách Châu.
- Hức. Cậu với Lục Hoành ai cũng vậy hết trơn á. Tui nói nhiều có một tí thôi đã ghét bỏ tui.
Giai Tuệ rút khăn giấy, vừa lau tay vừa nói:
- Tôi chưa đá cậu ra ngoài là may rồi.
Bách Châu cảm thấy mình bị tổn thương sâu sắc.
- Thịt đến rồi đây! - Nhân viên của quán làm việc vô cùng hiệu suất. Chỉ mới vừa gọi món chưa được bao lâu liền làm xong.
- Giai Tuệ, cậu có muốn uống nước gì hông?
- Nước lọc là được rồi. - Mấy thứ nước độc hại kia cô không muốn đụng tới.
- Hể~Cậu chán thiệt đó. Đi ăn đồ nướng ít nhất cũng phải uống nước ngọt chứ.
Bách Châu vô cùng thuần thục, đảm nhận công việc nướng thịt, vừa nướng vừa lép nhép không ngừng:
- Thiệt luôn đó. Cậu với Lục Hoành thân nhau muốn chết. Hai người cứ nhìn hình với bóng vậy đó, tui chả có cơ hội chen vô luôn. Hồi đó Lục Hoành theo đuổi Khả Khả cũng chả dính được như với cậu đâu.
Giai Tuệ gắp một miếng thịt có vẻ chín bỏ vào miệng.
Ừm, thịt ngon ghê đó.
- Nè, Giai Tuệ cậu có nghe tui nói không vậy?
Giai Tuệ không mặn không nhạt "Ừm" một tiếng, thoạt nhìn trông rất bình tĩnh.
Một lát sau, cô lại không kìm được tò mò mà mở miệng hỏi:
- Vậy.. rốt cuộc là làm sao mà tin đồn Lục Hoành và Khả Khả lại lan truyền rầm rộ như vậy?
Bách Châu lật một miếng thịt lại, bỏ vào chén của Giai Tuệ rồi nói:
- Thì cậu nhớ cái vụ mà Lục Hoành đánh nhau với mấy anh năm ba hông?
Tay cầm đũa của Giai Tuệ khẽ siết lại.
Sao cô lại không nhớ cơ chứ? Cô vĩnh viễn chẳng thể quên được gương mặt đầy sự lạnh lùng và bàn tay vô tình đã hất cô ra ngày hôm ấy.
Bách Châu chẳng hề để ý đến chút biến hóa nhỏ này của Giai Tuệ, vẫn vô tư kể tiếp:
- Từ sau hôm Lục Hoành cứu Khả Khả ra khỏi mấy anh năm 3, cậu ấy liền tuyên bố từ nay về sau ai mà dám đụng vào Khả Khả nữa thì cậu ấy sẽ không nương tay. Thế là sau vụ đó, toàn trường đều đồn rằng Lục Hoành đang theo đuổi Khả Khả.
Lại bỏ thêm một miếng thịt vào miệng, Bách Châu nhai nhồm nhoàm một miệng thịt, nói tiếp:
- Đồn thì đồn cho hay vậy thôi chứ cũng đâu ai biết được sự thật. Lục Hoành chẳng có kè kè bên Khả Khả nhiều như vậy đâu. Nhiều lắm thì chỉ là đưa đón cô ấy đi học à. Nhất là lên năm 3 ớ, Lục Hoành gần như là tách khỏi Khả Khả luôn, chỉ toàn đi theo cậu thôi.
Cậu có biết hông nửa đầu học kỳ năm 3, Lục Hoành hơi bị siêng đến phòng giáo viên luôn. Lí do là để có thể đi ngang lớp cậu ớ. Haizzz, tình cảm hai cậu đúng là tốt thiệt ớ..
Bách Châu nói đến đây, Giai Tuệ đã hoàn toàn ngỡ ngàng. Cô thật sự không ngờ lại có chuyện như vậy. Quả thật nửa đầu học kỳ này cô liên tục thấy Lục Hoành đi ngang qua lớp mình. Thế nhưng cô không cho phép bản thân ảo tưởng quá xa vời nên chỉ nghĩ tất cả đều là trùng hợp mà thôi.
Không ngờ, mọi chuyện lại hoàn toàn do anh cố ý.
Lòng Giai Tuệ dâng lên một chút hương vị ngọt ngào. Cô thật không ngờ, Lục Hoành lại để ý đến cô như vậy.
Thật tốt quá. Lục Hoành không ghét bỏ cô.
* * *
Nếu bạn hỏi ở trường học điều gì là nhàm chán nhất thì Lục Hoành xin trả lời bạn rằng đó chính là đến trường mà chẳng có Giai Tuệ.
Trên bục người của hội học sinh liên tục nói lan man mấy cái kế hoạch gì đó thì ở bên dưới Lục Hoành lại nhàm chán vẽ vài nét bút lên bản kế hoạch mà hội học sinh vừa mới phát, nghĩ vẩn vơ.
Giai Tuệ đang làm gì nhỉ? Cậu ấy ăn có ngon không ta? Không có mình ai sẽ nướng thịt cho cậu ấy nhỉ? Cậu ấy với Bách Châu đang nói gì nhỉ?
Giai Tuệ có nhớ mình không nhỉ?
Nghĩ đến đây, Lục Hoành lại thở dài. Anh thì ngồi đây nhớ người, người thì lại ngồi ăn thịt chắc gì đã nhớ anh.
- Lục Hoành ơi, lát nữa họp xong cậu có rảnh không? - Khả Khả nhích lại gần anh, hỏi nhỏ.
Lục Hoành mặt không đổi sắc nhích qua bên còn lại một tí, đáp:
- Không rảnh.
Khả Khả giả vờ tổn thương, cắn cắn môi:
- Cậu bận gì sao? Lâu lắm rồi cậu chưa đi chơi với tớ đấy. Lẽ nào cậu không thích chơi với tớ nữa sao.
Lục Hoành không đáp.
Anh vốn chẳng hề đi chơi với Khả Khả lần nào, cô nàng lại bịa chuyện nói y như thật ấy.
Nói thật thì nếu hôm ấy không phải cảnh tượng đó xảy ra thì anh vĩnh viễn cũng chẳng để ý đến người như Khả Khả đâu.
Khả Khả khó chịu, nắm chặt váy.
Sao lại thế này, rõ ràng Lục Hoành thích kiểu con gái yếu đuối thế này cơ mà? Cô đã phải tìm một cách mới có thể moi tin này từ miệng của mấy người bạn của Lục Hoành đấy! Giờ nó lại không có tác dụng gì ư?
Âm thanh đều đều của hội trưởng lại vang lên:
- Kế hoạch triển khai tháng tới chúng tôi đã nói xong. Mong các bạn sẽ chú ý và hết sức hỗ trợ cho hội học sinh, đặc biệt là trong hội thao sắp tới. Rất cảm ơn sự hợp tác của các bạn.
Lục Hoành đợi câu này đã lâu. Hội trưởng vừa dứt lời, anh đã nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc rời đi.
Khả Khả thấy anh rời đi, thì vội vàng níu lại:
- Khoan đã! Cậu thật sự không rảnh ư?
Lục Hoành nhìn đồng hồ treo tường, thấy thời gian vẫn chưa trễ lắm thì thở phào. Vẫn kịp.
- Không rảnh. Tôi bận chở Giai Tuệ về rồi.
Bàn tay đang níu lấy áo của Lục Hoành cứng lại trong đôi lát, Khả Khả run run đáp lại:
- Vậy.. vậy sao..
Lục Hoành không chút thương tiếc, gạt bàn tay đang nắm áo anh đi, chỉnh sửa lại trang phục rồi nhanh chóng rời đi.
Đi được nửa đường, như nhớ tới điều gì đó, Lục Hoành quay lại, mỉm cười với Khả Khả:
- Thật ra mối quan hệ của chúng ta cũng chả thân lắm đâu. - Nói rồi anh bỏ đi để lại Khả Khả với gương mặt tái trắng không còn một giọt máu.
Lục Hoành dùng một tốc độ nhanh nhất để lái xe đến tiệm thịt nướng ở sau trường, trong đầu tràn ngập hình bóng của Giai Tuệ.
Thật là anh chỉ không gặp cô mới có mấy tiếng thôi mà để chịu không nổi rồi.
* * *
- Aiiii, no thật đấy. Bụng tớ tròn vo rồi này. - Bách Châu vừa nói vừa xoa xoa cái bụng của mình.
Giai Tuệ cũng chẳng đáp lại. Giờ này cô chỉ nghĩ mỗi chuyện rằng Lục Hoành đã họp xong chưa hay thôi.
Bách Châu cũng đã quen với việc bị làm lơ nên chỉ thong thả nhìn đồng hồ rồi lại hoảng hồn:
- Ấy! Đến giờ này rồi hả? Tui phải về đây. Má tui lại đánh tui nữa cho xem.
Giai Tuệ lơ đễnh gật đầu.
- Cậu cũng ra trạm xe buýt đúng hông? Có muốn đi chung với tui hông nè?
Cô lắc đầu:
- Tôi đã hứa với Lục Hoành là sẽ để cậu ấy chở về rồi.
- Hể~Hai cậu lại bỏ tớ tiếp. - Bách Châu bĩu môi. - Vậy hoi, tớ đi một mình. Bye bye nhen.
- Ừm. Bye bye.
Đợi Bách Châu đi rồi, Giai Tuệ nhàm chán đứng đợi Lục Hoành. Đầu óc lại không tự chủ nghĩ vẩn vơ.
Những điều Bách Châu nói có thật không nhỉ? Nếu thật như thế thì tại sao Lục Hoành lại không đến gặp cô mà chỉ tìm cớ để đi ngang lớp cô học. Nếu cậu ấy không thích Khả Khả vậy cớ gì lại giúp đỡ cô ấy nhiều đến như vậy?
Giai Tuệ càng nghĩ lại càng rầu.
Vì vậy lúc Lục Hoành lái xe tới chính là cảnh tượng Giai Tuệ mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm cục đá dưới chân mình như thể cục đá đó có thù với cô vậy.
Lục Hoành bật cười.
- Giai Tuệ.
Giai Tuệ nghe thấy tiếng Lục Hoành, vội vàng ngẩng mặt lên, vô tình đối diện thẳng với đôi mắt dịu dàng nhiễm rõ ý cười của anh.
Cô cứ mở to mắt nhìn Lục Hoành bước tới gần mình, như muốn khắc sâu dáng hình dịu dàng ấy vào trong tâm trí của mình.
Lục Hoành chạy đến, cốc nhẹ lên đầu cô một cái.
- Đồ ngốc này, làm gì mà trợn mắt lên vậy. Không sợ bụi bay vào mắt à?
Nghe anh nói như vậy, Giai Tuệ chợt cảm thấy mắt mình có chút xót thật. Cô vội vàng đưa tay lên dụi mắt.
Có điều Giai Tuệ chưa kịp dụi thì một bàn tay to hơn đã nắm chặt lấy cổ tay cô, kế đó một giọng nói trầm thấp mang theo ý trách cứ rơi vào tai cô.
- Ngốc, đừng dụi, sẽ đỏ lên đấy. Ngẩng đầu lên nào. - Nói rồi, Lục Hoành đưa tay nâng mặt cô lên.
Giai Tuệ chẳng hề suy nghĩ gì cả, chỉ biết ngây ngốc làm theo những gì Lục Hoành nói.
Hành động tiếp theo của Lục Hoành đã khiến Giai Tuệ hoảng hồn.
Anh nâng mặt của Giai Tuệ lên, để nó tiến lại gần mình, sau đó, nhẹ nhàng thổi lên đôi mắt đỏ hoe của cô.
Giai Tuệ hoàn toàn mất khả năng phản ứng, chỉ đứng đơ người, mở to đôi mắt nhìn anh.
* * *
Tằng tăng tắng, chương mới ra lò!
Phúc lợi mùng 2 nhen!
Chỉnh sửa cuối: