- Xu
- 6,020
Chương 162: "Cười là phải thế."
Nhật Phong cầm lấy chiếc chổi, quay người về phía sau thong thả bước đi. Trước khi bước qua cái vạch vôi kia, Dương nhật đã kịp túm lấy tay cậu và kéo lại. Đôi mắt cậu ấy mở to ra, làm cậu liên tưởng đến đôi mắt của một chú nai đang ngơ ngác. Vào những lúc như thế này, trông cậu ấy thật dễ thương, khác hẳn với ánh mắt đầy sự lạnh lẽo trước đó.
"Qua kia ngồi đi, để ông đây dọn nốt. Yên tâm, không để cậu phải thắp nhang cho đâu."
"..."
Nhật Phong chỉ muốn giúp cậu ấy dọn nốt chỗ sân cỏ thôi, thế mà cảnh tượng cứ như cả hai đang chia tay nhau ở ngoài chiến trường vậy.
"À! Sữa với bánh mì ở trong cặp mang cho cậu đấy. Ăn đi nhé."
Nói xong cậu đẩy người Dương Nhật về phía ghế đá và quay người đi.
Đó là tất cả những gì xảy ra vào sáng nay, cũng là lý do "chủ đạo" khiến Nhật Phong phải cùng 37 thằng nhóc khác tham gia vào buổi "đi bộ tập thể" do thầy chủ nhiệm phát động.
Giáo viên phụ trách môn có việc đột xuất, vì thế hai tiết ngữ văn hôm nay đã biến thành tiết tự học và tiết thể dục. Đám lớp 11a1 vừa hoàn thành xong buổi "đi bộ tập thể", lại tất bật với môn thể dục ngay sau đó. Mang tinh thần hết sức uể oải khi phải vận động theo sự "ép buộc", chúng không còn chút sức sống nào để tham gia tiết thể dục nữa.
Quá nửa lớp 11a1 đang vật vờ trên bãi cỏ đứa nằm, đứa ngồi trông cực kỳ lộn xộn. Những gương mặt méo xệch, thất thần như cố gắng tái hiện lại cảnh "chết đói năm 45" mà ông bà chúng từng phải trải qua.
Vậy mà, đâu đó vẫn có đứa đang toét miệng cười và hướng mắt về phía bãi cỏ bên kia. Dương Nhật lúc nào cũng là lý do, để Nhật Phong biến đôi môi của mình thành nụ cười. Thích thật! Lại được học thể dục cùng cậu ấy rồi.
"Sao cả khối có mỗi lớp mình không có giáo sinh thực tập làm chủ nhiệm nhỉ?"
"Con ghẻ của bên trung ương mà cũng lên tiếng đòi hỏi? Cảm giác có giáo sinh thực tập về làm chủ nhiệm nó như thế nào nhỉ?"
"Đời học sinh mà không một lần được thử cảm giác đó, thì thật là vô nghĩa. Thanh xuân này nợ chúng ta một lời xin lỗi."
Cứ vào khoảng thời gian này hàng năm, nhà trường sẽ đón đợt giáo sinh về thực tập. Trong khi hầu hết khối 10 và khối 11, đều có giáo sinh làm chủ nhiệm thì lớp 11a1 lại là "ngoại lệ". Không phải tự nhiên mà đám học sinh khao khát có giáo sinh thực tập về làm chủ nhiệm, dù thời gian chỉ kéo dài vài ba tháng nhưng nó thực sự vui vẻ và ý nghĩa.
"Bỏ qua chuyện đó đi, vấn đề là tao đạt có 30 giây thôi."
"Tao 25 giây nhé."
"Nhanh thế á?"
"Đã là gì với thanh niên kia, 9 giây 55."
"Mà mình thì lo gì chứ, thanh niên kia mới là đáng lo nhất."
"Lo đếch gì cỡ đấy kiểu gì cũng on top thôi."
"Mê cái các cách mà anh ta không một chút lo lắng nào và tỏ ra bình thản ngồi ngắm cờ rớt của mình."
Câu chuyện giữa thằng Hiếu và thằng Bảo đang diễn ra, nghe qua thì chẳng ai biết nội dung chúng muốn nhắc đến là gì. Sự thật, hai đứa nó đang nhắc đến hội thao "giáo dục quốc phòng, an ninh học sinh THPT cấp tỉnh" sẽ diễn ra ba ngày, vào cuối tuần sau.
Nhật Phong chính là một trong số những học sinh vinh dự được tham gia hội thao lần này. Thậm chí, đứa trẻ đó còn được xếp vào những con át chủ bài của đoàn, về khoản tháo lắp súng tiểu liên AK, chạy vũ trang 800m có vác súng tiểu liên AK, thực hành bắn đạn thật súng tiểu liên AK.
"Tốc độ tháo lắp thì khỏi bàn. Kỹ thuật ngắm bắn thì mười lần như một, không trượt phát nào."
"Vậy mà tốc độ đi vào tim ai đó thì cứ như rùa bò. Bắn mãi mà vẫn không trúng trọng tâm."
Cuộc hội thoại của thằng Hiếu và thằng Bảo hoàn toàn không lọt được vào tai Nhật Phong. Nếu không có sự xuất hiện của "mặt trời" thì cậu cũng chẳng có hứng thú quan tâm đến nội dung câu chuyện của chúng.
Hai đứa nó, một đứa không có kiến thức về chính tả, một đứa thì rối loạn về ngôn ngữ. Và chúng cùng không có ý thức về phát ngôn, còn là một tổ hợp chuyên đi bỏ sỉ dưa lê.
"Mỗi lần nhìn thấy cậu ấy là tao chỉ muốn nói 'cười là phải thế'."
Ngay khi Nhật Phong vừa cất tiếng lên đã dành được sự chú ý của hai thằng nhóc bên cạnh.
"Ngáo cờ rớt đến sảng cả ngôn ngữ rồi à?"
"Ông ấy không sảng, mày là kẻ kém sang thôi."
Thằng Bảo dù đi với thằng Hiếu như hình với bóng nhưng vẫn chẳng thể bắt nhịp được với cách nói năng lạ lùng này. Nó đang cau mày lại, khi nghe Nhật Phong nói vì chẳng hiểu cái gì. Dạo này, Nhật Phong cũng bắt đầu tập tành cái 'bộ môn' lái từ, đảo vần của thằng Hiếu để áp dụng vào nói chuyện. Tóm lại, theo cái kiểu lái từ đảo vần, của giới trẻ hiện nay, câu mà Nhật Phong vừa nói được hiểu nôm na đó là: ' thề là phải cưới.'
"Cười là phải thế."
Câu thoại nghe tưởng chừng vô nghĩa đó được Nhật Phong lặp lại lần nữa, đôi mắt chẳng thể rời khỏi đối phương.
"Bảo, mày đưa tao cái thùng xốp, quả này đẹp trai cũng không thể tha thứ được. Cái mồm cái mồm chỉ được cái mồm, trồng si trước cổng nhà người ta cả năm trời mà vẫn nằm ở vạch xuất phát, mà dám phát biểu liều."
"Qua kia ngồi đi, để ông đây dọn nốt. Yên tâm, không để cậu phải thắp nhang cho đâu."
"..."
Nhật Phong chỉ muốn giúp cậu ấy dọn nốt chỗ sân cỏ thôi, thế mà cảnh tượng cứ như cả hai đang chia tay nhau ở ngoài chiến trường vậy.
"À! Sữa với bánh mì ở trong cặp mang cho cậu đấy. Ăn đi nhé."
Nói xong cậu đẩy người Dương Nhật về phía ghế đá và quay người đi.
Đó là tất cả những gì xảy ra vào sáng nay, cũng là lý do "chủ đạo" khiến Nhật Phong phải cùng 37 thằng nhóc khác tham gia vào buổi "đi bộ tập thể" do thầy chủ nhiệm phát động.
Giáo viên phụ trách môn có việc đột xuất, vì thế hai tiết ngữ văn hôm nay đã biến thành tiết tự học và tiết thể dục. Đám lớp 11a1 vừa hoàn thành xong buổi "đi bộ tập thể", lại tất bật với môn thể dục ngay sau đó. Mang tinh thần hết sức uể oải khi phải vận động theo sự "ép buộc", chúng không còn chút sức sống nào để tham gia tiết thể dục nữa.
Quá nửa lớp 11a1 đang vật vờ trên bãi cỏ đứa nằm, đứa ngồi trông cực kỳ lộn xộn. Những gương mặt méo xệch, thất thần như cố gắng tái hiện lại cảnh "chết đói năm 45" mà ông bà chúng từng phải trải qua.
Vậy mà, đâu đó vẫn có đứa đang toét miệng cười và hướng mắt về phía bãi cỏ bên kia. Dương Nhật lúc nào cũng là lý do, để Nhật Phong biến đôi môi của mình thành nụ cười. Thích thật! Lại được học thể dục cùng cậu ấy rồi.
"Sao cả khối có mỗi lớp mình không có giáo sinh thực tập làm chủ nhiệm nhỉ?"
"Con ghẻ của bên trung ương mà cũng lên tiếng đòi hỏi? Cảm giác có giáo sinh thực tập về làm chủ nhiệm nó như thế nào nhỉ?"
"Đời học sinh mà không một lần được thử cảm giác đó, thì thật là vô nghĩa. Thanh xuân này nợ chúng ta một lời xin lỗi."
Cứ vào khoảng thời gian này hàng năm, nhà trường sẽ đón đợt giáo sinh về thực tập. Trong khi hầu hết khối 10 và khối 11, đều có giáo sinh làm chủ nhiệm thì lớp 11a1 lại là "ngoại lệ". Không phải tự nhiên mà đám học sinh khao khát có giáo sinh thực tập về làm chủ nhiệm, dù thời gian chỉ kéo dài vài ba tháng nhưng nó thực sự vui vẻ và ý nghĩa.
"Bỏ qua chuyện đó đi, vấn đề là tao đạt có 30 giây thôi."
"Tao 25 giây nhé."
"Nhanh thế á?"
"Đã là gì với thanh niên kia, 9 giây 55."
"Mà mình thì lo gì chứ, thanh niên kia mới là đáng lo nhất."
"Lo đếch gì cỡ đấy kiểu gì cũng on top thôi."
"Mê cái các cách mà anh ta không một chút lo lắng nào và tỏ ra bình thản ngồi ngắm cờ rớt của mình."
Câu chuyện giữa thằng Hiếu và thằng Bảo đang diễn ra, nghe qua thì chẳng ai biết nội dung chúng muốn nhắc đến là gì. Sự thật, hai đứa nó đang nhắc đến hội thao "giáo dục quốc phòng, an ninh học sinh THPT cấp tỉnh" sẽ diễn ra ba ngày, vào cuối tuần sau.
Nhật Phong chính là một trong số những học sinh vinh dự được tham gia hội thao lần này. Thậm chí, đứa trẻ đó còn được xếp vào những con át chủ bài của đoàn, về khoản tháo lắp súng tiểu liên AK, chạy vũ trang 800m có vác súng tiểu liên AK, thực hành bắn đạn thật súng tiểu liên AK.
"Tốc độ tháo lắp thì khỏi bàn. Kỹ thuật ngắm bắn thì mười lần như một, không trượt phát nào."
"Vậy mà tốc độ đi vào tim ai đó thì cứ như rùa bò. Bắn mãi mà vẫn không trúng trọng tâm."
Cuộc hội thoại của thằng Hiếu và thằng Bảo hoàn toàn không lọt được vào tai Nhật Phong. Nếu không có sự xuất hiện của "mặt trời" thì cậu cũng chẳng có hứng thú quan tâm đến nội dung câu chuyện của chúng.
Hai đứa nó, một đứa không có kiến thức về chính tả, một đứa thì rối loạn về ngôn ngữ. Và chúng cùng không có ý thức về phát ngôn, còn là một tổ hợp chuyên đi bỏ sỉ dưa lê.
"Mỗi lần nhìn thấy cậu ấy là tao chỉ muốn nói 'cười là phải thế'."
Ngay khi Nhật Phong vừa cất tiếng lên đã dành được sự chú ý của hai thằng nhóc bên cạnh.
"Ngáo cờ rớt đến sảng cả ngôn ngữ rồi à?"
"Ông ấy không sảng, mày là kẻ kém sang thôi."
Thằng Bảo dù đi với thằng Hiếu như hình với bóng nhưng vẫn chẳng thể bắt nhịp được với cách nói năng lạ lùng này. Nó đang cau mày lại, khi nghe Nhật Phong nói vì chẳng hiểu cái gì. Dạo này, Nhật Phong cũng bắt đầu tập tành cái 'bộ môn' lái từ, đảo vần của thằng Hiếu để áp dụng vào nói chuyện. Tóm lại, theo cái kiểu lái từ đảo vần, của giới trẻ hiện nay, câu mà Nhật Phong vừa nói được hiểu nôm na đó là: ' thề là phải cưới.'
"Cười là phải thế."
Câu thoại nghe tưởng chừng vô nghĩa đó được Nhật Phong lặp lại lần nữa, đôi mắt chẳng thể rời khỏi đối phương.
"Bảo, mày đưa tao cái thùng xốp, quả này đẹp trai cũng không thể tha thứ được. Cái mồm cái mồm chỉ được cái mồm, trồng si trước cổng nhà người ta cả năm trời mà vẫn nằm ở vạch xuất phát, mà dám phát biểu liều."

