Bạn được Duyen146 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1,203 ❤︎ Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 142: Tình cảm 'rõ như ban ngày'

"Lại nữa rồi, như bà chị tao đến tháng vậy."

"Về thì về chứ sợ gì."

"À, mai còn phải đi thi tranh biện nữa mà, tao nghĩ tao nên về sớm, rồi nhờ bà nội thắp hương khấn các cụ cho kỹ."

"Ừ nhỉ, suýt thì quên béng mất, mai còn phải tập trung ở trường sớm nữa. Nhưng bà nội tao đi ra nhà bác cả chơi rồi, chắc phải bảo bố cúng thôi."

"Các ông bố cúng không kỹ các cụ không độ cho đâu."

"Vậy phải làm sao? Mẹ tao đi làm nửa đêm mới về."

"Đạp xe lên nhờ bà ngoại vậy."

"Ừ, có khi phải vậy."

Chẳng hiểu tại sao hai thằng nhóc này có thể vào nổi cái câu lạc bộ tranh biện nữa. Dương Nhật thở dài chán nản, thu dọn đồ đạc trên bàn để ra về. Cùng lúc đó, cậu lại nghĩ ra một cái ý tưởng thật điên rồ.

"Hai đứa chúng mày tối nay qua nhà tao ngủ đi."

Dương Nhật chỉ vừa dứt lời thì thằng Bình và thằng Khải đã đứng phắt dậy rồi nhìn chằm chằm vào cậu.

"Sắp phải đi xa hay sắp chết à?"

"Tâm hồn cần được khâu vá hay chữa lành thì cứ nói, chứ đừng làm bọn tao sợ."

Dương Nhật nhìn hai thằng bạn của mình nói nhăng nói cuội với ánh mắt đầy bất lực. Thực sự, đôi lúc cũng không thể hiểu nổi sao cậu lại trở thành bạn được với hai cái đứa ngốc đó.

"Ừ, đúng đấy. Đừng nói là mày cho bọn tao ngủ lại, xong một mình lại đi ra cầu đứng nhé. Mẹ kiếp! Sợ lắm đấy biết không."

"Có gì thì cứ nói với bọn tao, đừng có làm gì dại dột. Tâm hồn hỏng hóc thì chữa, mà rách thì khâu, còn thở là còn cơ hội để lành."

"Học hành áp lực quá à? Bảo rồi tranh thủ xuống top 2 nằm thì không chịu cơ, cứ nằm mãi trên đầu chúng nó làm gì."

"Hay tí đi đá vài cốc trà sữa, rồi ngồi tâm sự chữa lành nhé. Bọn tao luôn luôn lắng nghe - luôn luôn chữa lành? Tiệm khâu vá tâm hồn 24/7 sẵn sàng phục vụ mày mọi lúc mọi nơi."

"Hay nghỉ học vài hôm, bọn tao ship mày đi du lịch để tâm hồn nó healthy nhé."

"Nói gì đi, đừng im lặng như thế bọn tao sự bị sợ ý. Bây giờ mày muốn cái gì? Muốn healing hay healthy, heo quay cũng được đừng lăn quay ra đấy là được."

"Hay nạp tí vitamin tình yêu vào cho healthy nhá."

Xem phản ứng lố lăng của chúng kìa. Có lẽ, đây là lần đầu tiên kể từ ngày cả ba chơi với nhau, Dương Nhật mới chủ động rủ chúng nó qua nhà mình ngủ. Còn bình thường, là hai đứa nó xin xỏ "nẻ lưỡi" ra cậu mới đồng ý. Cả ba đã chơi với nhau kể từ khi nào nhỉ? Hình như, lúc đó chúng chỉ là những đứa trẻ đang tập đi.

"Chúng mày xà lơ xong chưa?"

"Ô, nói được rồi này?"

"Tao có bị câm đâu."

"Thế thì đừng ngậm mồm hến nữa cái thằng này, thích người ta thì nói đi. Mà mày có phải đi tỏ tình chó đâu, chỉ ngồi im chờ người ta lên tiếng rồi mình 'ừ'. Có thế thôi mà cũng khó khăn nữa."

Chỉ một chữ "ừ" hoặc chỉ cần một cái gật đầu của Dương Nhật, lập tức mối quan hệ giữa cậu và Nhật Phong sẽ được gọi tên. Nghe nó thật dễ dàng.

"Nó thì phơi hết lòng mề cho mày thấy rồi, còn mày thì cũng nhìn rõ tim gan phèo phổi của mình rồi. Phương trình thì chình ình trước mắt rồi còn ú ớ gì nữa."

"Đúng đấy, mặt nó ghi rõ chữ 'tôi thích cậu'. Mặt mày thì in sẵn dòng 'tôi cũng thích cậu'. Tình cảm của hai rõ như ban ngày rồi. Chứ có phải cất công đi tìm mấy cái nhãn bị mất của chai hóa chất đâu."

"Mày định nói với bọn tao là mày chưa thích nó đến mức đấy đi. Nói luôn, tao đếch tin. Riêng cái ánh mắt tiểu đường mỗi lần mày nhìn nó là tao biết rồi. Không nói đến chuyện mà bỏ tốt nghiệp sớm, chỉ tính nguyên chuyện mày lôi hai đứa tao xuống lớp 4, rồi bắt cả đám chui đầu vào câu lạc bộ là tao chắc rồi. Dăm ba cái trò mèo của mày tao thuộc lòng."

Dương Nhật từng nghĩ, mình chính là một kẻ cực kỳ giỏi che giấu những cảm xúc trong lòng. Vậy mà, hai đứa trẻ ngốc nghếch như chúng lại có thể nhìn ra hết. Chúng nhìn rõ được mọi tình cảm mà cậu dành riêng cho Nhật Phong. Vậy mà.. Tên ngốc đó chẳng thể nhìn ra.

"Đấy bạn mày vì tình yêu của mày hết mình như thế, mà mày cứ.. Không nghe lời các cụ dạy à? Yêu là phải nói cũng như đói là phải ăn. Yêu mà không nói khác chó gì, buồn ẻ nhưng phải nhịn."

"Mà mày không nói thì thôi đi, đây cứ cứ tỏ ra không thích người ta làm gì? Làm như thế là mất nhân tính, mất dạy, không có tình người, không có lòng thương trắc ẩn. Hiểu không?"

"Tỏ ra không thích người ta" Dương Nhật nghĩ, đó là cách duy nhất để giấu diếm tình cảm của mình. Cậu sợ, nếu không làm thế thì lý trí sẽ phải chịu thua trước mỗi nhịp tim đập. Rồi sau đó.. Cậu không dám nghĩ đến nó nữa.

"Tao biết, thế nào mày cũng lý do là ám ảnh chuyện của anh Đông với anh Nam. Nhưng chả nhẽ mày định chết chìm trong đấy à? Năm đó, chuyện xảy ra cũng chỉ là không may thôi. Mẹ kiếp! Hay chúng mày chuyển trường đi."

Thằng Bình nói đúng. Dương Nhật vẫn đang hèn nhát trong nỗi ám ảnh ngày đó. Cậu chưa bao giờ phủ nhận tình cảm mình dành cho Nhật Phong chưa đủ lớn để cả hai có thể đến với nhau. Thế nhưng, nỗi sợ hãi về một điều gì đó vẫn đổ bóng khắp tâm trí cậu. Đến tận bây giờ, vụ tai nạn năm đó vẫn xuất hiện rõ nét trong giấc mơ và không ngừng nhắc nhở Dương Nhật.

"Thật ý, chuyển mẹ trường đi. Sau đó thì yêu nhau cho nó thắm thiết vào. Chứ tao thấy khổ thân chiến hữu của tao quá. Ngày mẹ nào cũng lén lén lút lút đi theo mày."

Chuyện đó có lẽ nên để tình sau, việc cấp thiết vào lúc này là Dương Nhật phải nghĩ cách để dỗ dành cái người kia trước đã.​
 
1,203 ❤︎ Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 143: Cậu có thích bạn ấy không?

"Hoặc nếu mày chưa.."

"Nói ít thôi, không tao dóc thịt, xẻ xương chúng mày bây giờ."

"Ừ đấy, chửi như này là yên tâm rồi."

"Mày thấy bọn tao chữa lành đỉnh không?"

"Thế về đi, tao còn phải bảo bà thắp hương nữa đấy."

"Hai đứa chúng mày về trước đi. Tao lên phòng giám đốc chơi cờ vây đã."

"Thế tao với mày lượn thôi."

"Ừ, về xem hai quả kia có bị nhập viện thật không?"

"Chúng nó bảo mai sẽ chụp ảnh cho chúng ta nữa đấy, bố khỉ nhập viện rồi thì ai chụp cho mình."

"À, nhớ về ngâm cứu những điều bọn tao vừa nói nhé."

Nhìn bóng lưng của thằng Bình và thằng Khải biến mất khỏi tầm mắt, Dương Nhật lặng lẽ tiến thẳng về phía cuối lớp.

Trong căn phòng rộng lớn đó chỉ còn lại hai đứa trẻ. Cậu ấy vẫn say sưa trong giấc ngủ, quên mất giờ về nhà và chẳng hay biết có người đứng nhìn mình suốt 5 phút đồng hồ.

Tiết học đã kết thúc từ lâu. Trong phòng chìm không gian tĩnh lặng, đôi lúc lại vang lên tiếng bấm máy tính và tiếng lật những trang vở nữa. Đôi mắt Nhật Phong lờ mờ mở ra sau khi bị tiếng động đánh thức.

Hướng tầm nhìn về nơi phát ra những âm thanh phiền phức, Nhật Phong khẽ nheo đôi mắt lại. Ánh sáng chói khiến mọi thứ trở nên nhòe nhoẹt trong mắt. Nhật Phong chẳng dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy. Nếu thực sự đây không phải là một giấc mơ, thì cảnh tượng này chỉ có thể là do cậu tự thêu dệt lên thôi.

Làm sao cậu có thể tin được người đang ngồi bên cạnh mình bây giờ lại là Dương Nhật được chứ. Đưa tay lên dụi dụi mắt Nhật Phong muốn xác nhận lại những gì đang diễn ra trong đôi con ngươi, có phải là sự thật không.

"Là cậu ấy thật."

Mọi thứ xảy ra rất mơ hồ, để Nhật Phong phải nghi ngờ về tất cả. Khung cảnh, thời gian, con người, sự vật, sự việc.. Chúng có thật sự đáng tin không?

Góc nghiêng của Dương Nhật được tạo nên từ những nét cực kỳ tinh xảo. Tia sáng tỏa ra từ chiếc đèn, còn thua xa với thứ ánh sáng của cậu ấy phát ra. Nhật Phong muốn ghi nhớ tất cả những diễn ra ở khoảnh khắc đó. Vậy mà, những suy nghĩ trong đầu cứ loạn lên khiến cậu chẳng thể tập trung vào từ chi tiết được.

"Dậy rồi à? Về nhà thôi."

"..."

Dương Nhật vẫn ngồi yên ở đó, đôi tay từ từ dọn đống sách vở ở trên bàn. Thanh âm thuộc về cậu ấy mang luồng hơi ấm khiến cho mọi thứ khó chịu, ngột ngạt trong Nhật Phong biến mất không còn tăm tích, bao nhiêu cảm xúc hỗn độn được đều sắp xếp gọn gàng.

Trong khoảnh khắc đó, cậu không có cách nào để chế ngự được nhịp đập của tim. Chúng đã bắt đầu nhảy loạn lên từ khi Dương Nhật xuất hiện trong tầm mắt rồi. Và giờ, chúng không để cho Nhật Phong có quyền kiểm soát nữa.

"Tôi đói rồi."

Sau khi dọn dẹp hết đống đồ trên bàn vào balo, Dương Nhật từ từ nghiêng đầu sang phía cậu. Ánh nhìn cả hai đang chạm vào nhau, giây phút ấy, Nhật Phong dám chắc rằng vạn vật nơi đây đều trở nên đẹp đẽ nhờ đôi mắt của Dương Nhật.

"..."

Những thứ xám xịt dường như đã biến mất khỏi tâm trí Nhật Phong. Nhưng lại có thứ gì đó kìm nén cảm xúc của cậu lại.

"Tôi bảo là đói rồi mà, về nhà thôi."

Nhật Phong vẫn ngoan cố bày ra cái gương mặt giận dỗi nhìn cậu ấy, mặc cho lòng đang sắp nổ tung với những cảm xúc tươi đẹp.

Thực ra, cậu đã thầm nghĩ Dương Nhật sẽ chẳng thèm quan tâm đến mình nữa đâu. Chắc chắn là thế. Nếu như, Nhật Phong không chịu làm lành trước, đảm bảo cậu ấy cũng chẳng đời nào thèm ngó ngàng đến cậu luôn. Bởi vậy, nhẽ ra cậu nên hét thật to vì sung sướng thay vì giữ im lặng như thế.

"Bạn nữ ấy là ai?"

Đó là nguyên nhân, khiến Nhật Phong chẳng thể dãn cơ mặt ra và đứng lên đi về cùng cậu ấy. Dù sao, nghĩ lại cậu thấy thật ghen tị với bạn nữ đó - nàng ta có thể thoải mái cười rồi còn động chạm với Dương Nhật. Tức một nỗi là cái người này lại hoàn toàn vui vẻ chứ, khác hẳn với gương mặt cau có với Nhật Phong vào tối hôm qua.

"Là bạn cùng lớp."

Bạn cùng lớp cái kiểu gì mà cứ như hai đứa đang tán tỉnh nhau thế. Mà còn giống là một đôi đang yêu í chứ. Chỉ cần nhớ lại cái cảnh bạn ấy túm lấy tay của Dương Nhật thôi là Nhật Phong có thể phát cáu lên rồi.

"Cậu có thích bạn ấy không?"

Nhật Phong cố gắng nhìn sâu vào mắt của Dương Nhật và chờ đợi đáp án.

"Không thích."

"Không thích" chỉ mất 0, 000000000001 giây để Nhật Phong nhận được câu trả lời mà mình muốn nghe. Nhưng những nghi hoặc trong lòng cậu thì vẫn còn đó.

"Thế sao lại cười tươi khi ở cùng bạn ấy."

"Cậu là trẻ con mẫu giáo à? Ở đâu ra cái khái niệm cười với ai là thích người đó thế?"

"..."

Cậu ấy lại cáu rồi hả? Cậu ấy lúc nào cũng thế, hơi một tí là nổi cáu với Nhật Phong. Cậu cắm gằm mặt xuống mặt bàn, giống hệt đứa trẻ vừa bị ba mắng.

"Thế có định về không đây? Hôm nay mẹ Diễm nấu toàn món cậu thích đấy."

"..."

Không nuốt nổi? Ý là không nuốt nổi cục tức. Nhật Phong vẫn chưa thể giãn cơ mặt ra được, còn không thèm ngẩng mặt lên để nhìn cậu ấy nữa.

"Thằng Khải với thằng Bình ngủ ở phòng tôi tối nay đấy."

"Cậu cố tình chọc tức tôi à?"

Gương mặt vốn đang cau có của Nhật Phong, sau câu nói của cậu ấy thì thực sự chuyển sang méo xệch rồi. Sao Dương Nhật có thể ác thế nhỉ? Biết rõ cậu sẽ cực kỳ khó chịu với điều đó mà. Có ai lại vui vẻ, khi nghe tin người mình thích ngủ cùng phòng với người khác đâu. Dù cho đó là bạn thân đi nữa thì.. Vẫn không thế chấp nhận được.

"Sao cậu không hỏi, tại sao tôi lại đồng ý cho chúng nó ngủ lại."

Đỉnh cao của sự tàn bạo. Dù cả hai chỉ đang cách nhau có một gang tay nhưng Nhật Phong càng lúc càng mờ mịt về cái người trước mặt mình.

"Hỏi làm gì? Bọn nó là bạn thân của cậu còn gì."

"Thì cứ hỏi đi."​
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back