Bạn được CsbChOsy mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1,190 ❤︎ Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 121: Chúng ta phải đi cùng nhau chứ.

Trước đây, Nhật Phong vẫn luôn cao lớn hơn cậu, nhưng không ngờ sau tám năm không gặp, cả hai lại lệch size đến cỡ này. Ngày đó, anh ấy chỉ hơn Dương Nhật nửa cái đầu, còn giờ đã hơn hẳn một cái đầu rồi. Chưa hết, cái bờ vai dài rộng kia bây giờ nhìn thật vững chãi, khác hẳn với ngày anh ấy còn là thằng nhóc học cấp ba.

Nền trời trong vắt, đã thay bằng những sắc màu chiều tà. Trong bộ đồ rộng thùng thình của anh ấy, Dương Nhật bước ra từ nhà tắm và mang theo chiếc khăn bông trên cổ. Phía ngoài nhà, Nhật Phong cũng đã thay xong bộ chăn ga mới cho chiếc giường.

"Em đã sấy khô tóc rồi á? Anh còn tưởng, sẽ được sấy tóc giúp em cơ."

Thực ra, Dương Nhật đã đứng trong nhà tắm đấu tranh suốt ba phút liền. Cậu đã suy nghĩ tới lui chuyện: Sẽ sấy khô tóc trước khi ra khỏi đây, hay sẽ ra khỏi đây với mái tóc còn ướt sũng, và tiếp theo, sự việc sẽ diễn biến theo đúng ước muốn của Nhật Phong. Nhìn biểu cảm của anh ấy lúc này, Dương Nhật nhận ra hình như mình đã đưa ra một quyết định sai lầm. Thôi để lần sau vậy.

"Em đói rồi, chúng ta đi ăn đi."

"Em muốn ăn gì? Anh đưa em đi ăn. A! Chết dở rồi! Anh còn chưa kịp dọn chiếc xe của mình. Chúng ta sẽ đi xe của ba lớn vậy."

Đúng thôi, chắc hẳn bây giờ chiếc xe ấy đã biến thành một bãi chiến trường. Nghĩ đến điều đó, hai gò má của Dương Nhật như biến thành hai trái dâu tây chín mọng.

Từ lúc tỉnh dậy và phát hiện ra người kế bên mình là Nhật Phong, cậu đã cố gắng không để lộ sự ngượng ngùng. Vậy mà, dường như cái người đang theo sau cậu lại không hề quan tâm đến việc đó. Vì không muốn để anh ấy nhìn thấu sự xấu hổ, bước chân của Dương Nhật trở nên vội vàng hơn.

"Này sao em đi nhanh thế? Chờ anh nữa."

"Cái tên khùng điên này."

Tại sao lúc nào tên đó cũng nhõng nhẽo như một đứa trẻ như thế nhỉ? Cái bộ dạng này của Nhật Phong chằng khác gì thằng nhóc của trung học phổ thông năm đó. Hình như, chỉ có cơ thể của anh ấy "trưởng thành" còn phần tính cách thì không.

"Đã bảo chờ anh mà. Chúng ta phải đi cùng nhau chứ."

Rầm!

Âm thanh đóng cửa vang lên, kế đó là tiếng bước chân vội vã của Nhật Phong. Cậu hấp tấp bước chân xuống những bậc thang, để giữ khoảng cách với cái người đằng sau. Cả hai nên giãn ra thì tốt hơn.

Mải mê với những rối ren trong lòng, Dương Nhật quên mất không dành ra chút thời gian để nghĩ đến chuyện đối mặt với phụ huynh của anh ấy.

"Chạm mặt thì phải nói gì bây giờ nhỉ?"

Vốn dĩ bình thường Dương Nhật vẫn rất giỏi nghĩ cách để giải quyết những việc kiểu như thế. Còn vào lúc này, đầu óc cậu lại rỗng tuếch như một chiếc bánh mì bị bóc hết phần ruột.

Trước đây, Dương Nhật vẫn thường xuyên qua nhà anh ấy, cùng ăn, cùng ngủ, cùng chơi.. Như thể căn nhà thứ hai của mình vậy. Có điều, lúc đó cả hai chỉ là hàng xóm của nhau thôi, và giờ đây câu chuyện đã diễn biến theo chiều hướng khác rồi.

Dòng suy nghĩ phức tạp trong Dương Nhật trở nên hối hả hơn. Vào đúng lúc đó, bước chân vội vã của cậu đột nhiên gặp "trục trặc" và dừng lại. Cảnh tượng như một chiếc xe đang đi với vận tốc tối đa và phải phanh gấp vì sự cố. Phía đằng sau Nhật Phong không phản xạ kịp mà đâm sầm vào lưng cậu. Suýt nữa, cả hai đã gặp "tai nạn", thật may Dương Nhật đã kiểm soát được tình hình.

"Em sao thế?"

Nuốt nước bọt, Dương Nhật đưa tầm nhìn về phía phòng khách. Ở đó, tất cả có tám con mắt đang đổ dồn về phía cậu và cái người phía sau. Trong khi, Dương Nhật đang bị đứng hình trước tình huống ngớ ngẩn này, thì cái người đằng sau vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

"Thằng ngốc này."

Chẳng hiểu sao, tên đó vẫn cứ mải mê để tâm đến tâm trạng của Dương Nhật, mà không chịu ngó ngàng đến những thứ xung quanh. Mãi cho đến khi, bị cậu nhéo một cái thật đau vào bên eo mới khiến cái tên này tỉnh táo lên được.

"Á.. Sao em.. Sao.. Sao mọi người lại ở đây hết vậy ạ?"

Cuộn băng mà Nhật Phong sử dụng đang bị xước nặng, không thể phát được một đoạn trơn chu mà liên tục bị vấp. Còn Dương Nhật, tự nhiên lại trở nên vô cùng bình tĩnh, như thể mặt nước yên ắng trước sóng gió ập đến.

"Mọi người đã ăn tối chưa ạ?"

"Cả nhà đang chờ hai đứa xuống ăn cùng đây."

"..."

Người lên tiếng đáp lại câu hỏi của Dương Nhật chính là mẹ Diễm. Thái độ thản nhiên từ mẹ và ba người đàn ông còn lại, chứng minh rằng, họ đều biết cậu đã ở cùng Nhật Phong suốt đêm qua. Vậy mà, Dương Nhật còn lo bố mẹ mình phải lên xã để báo chuyện con trai mất tích rồi chứ.

"Mẹ với bố con đã đi tìm con suốt tối qua, sáng nay đã định đăng tin tìm trẻ lạc rồi. May mà chú Khôi bảo đêm qua con ngủ ở đây."

Đêm qua chiếc điện thoại đã hết pin và sập nguồn, với lại lúc đó tinh thần Dương Nhật đang mụ mị trong tình yêu, đâu có nghĩ đến chuyện gọi về nhà.

"Hai đứa đã ở cùng nhau suốt đêm qua đến tận bây giờ đấy à?"

"Hai đứa đã uống cùng nhau ở đâu mà mãi tận sáng nay mới về thế?"

"Hai đứa nhịn từ đêm qua đến giờ chắc đói rồi nhỉ?"

Bốn người ngồi phía dưới, cùng dồn ánh mắt của sự phán xét vào hai đứa trẻ đang đứng chôn chân trên cầu thang và lên tiếng. Những câu hỏi dù nhẹ nhàng, nhưng dồn dập làm không khí được đẩy lên cao hơn.

Họ thậm chí không cho Nhật Phong và cậu có thời gian suy nghĩ để đưa ra câu trả lời của mình. Cũng có thể tất cả đều biết rõ câu trả lời và họ chỉ muốn hỏi chứ không muốn nghe. Cảnh tượng hiện tại, như thể Dương Nhật và Nhật Phong đã rủ nhau trốn học đi chơi và đang bị phụ huynh phạt vậy.

"Còn đứng đấy nữa, hai đứa không định vào ăn cơm cùng mọi người à?"​
 
1,190 ❤︎ Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 122: Cô gái hôm qua con đi xem mắt thế nào rồi.

Cái tình huống đang xảy ra là sao nhỉ? Dương Nhật hoàn toàn không bắt được bất kỳ một tia cảm giác tốt đẹp nào, chỉ có sự bất an thôi. Đầu óc bỗng dưng quay mòng mòng, Dương Nhật chỉ biết nhìn phụ huynh đứng dậy và đi thằng vào phòng ăn.

Không chỉ mình cậu mà Nhật Phong, cũng chết lặng vì sự xuất hiện bất ngờ của phụ huynh. Cả hai muốn có thêm thời gian để diễn giải mọi chuyện và chưa có ý định nhúc nhích.

"Có phải, mọi người đều biết chuyện đêm qua của chúng ta nên mới tỏ thái độ như thế không?"

"Biết thì sao? Anh sợ à?"

Một điều khó chịu nào đó rất mơ hồ, bỗng sượt qua tâm trí Dương Nhật. Đôi mắt cậu quắc lên đầy sắc lẹm và ném ánh nhìn vào người bên cạnh. Thái độ của cái tên này làm sao vậy.. Cả hai đã đến cái tuổi tự do yêu đương rồi cơ mà? Tuy biết là thế, nhưng chính Dương Nhật cũng mang trong mình sự hoang mang nhất định.

"Vớ vẩn đồng nát, sợ gì cái chứ? Cả thế giới này, bao gồm phụ huynh hai bên đều biết anh thích em cả thập niên rồi còn gì. Anh còn vẽ ra cả cái viễn tưởng bê em về nhà, ngay khi em đủ 18 tuổi đấy nhé."

Cũng đúng nhỉ? Ngày đó cái tên này đã thích mình điên cuồng như thế nào, Dương Nhật là người rõ nhất mà. Một nụ cười thầm đang diễn ra trong lòng, cậu như được kéo về những cảm xúc ngây ngô của ngày xưa đó.

"Nhưng chắc mẹ Diễm đang giận anh vì chuyện đi xem mắt hôm qua."

Sự hân hoan ngay lập tức bị đập bỏ, khi cái tên bên cạnh Dương Nhật hoàn thành nốt câu nói dở dang. Cậu có thể cảm nhận được rõ sự bực bội khi nghe đến chuyện Nhật Phong đi xem mắt. Không! Hình như, cảm giác bây giờ là ghen tuông thì đúng hơn. Chắc chắn là ghen rồi. Cậu thực sự ghét phải nghe đến điều đó, làm sao có thể thoải mái nghe chuyện người mình thích đi coi mắt được nhỉ?

"Là sao?"

"Thì cô gái mà hôm qua anh tính đi coi mắt là mẹ Diễm giới thiệu đó.

Nhưng tại vì anh đến muộn mất nửa tiếng, nên không thể gặp được cô gái đó."

Ra là chưa gặp được nhau. Ngay khi nghe được điều mình muốn nghe, cảm xúc trong Dương Nhật tự động trở nên tốt đẹp.

"Tuyệt vời! Khoan.. Mẹ mình giới thiệu người coi mắt cho tên này ý hả?"

Lại một lần nữa cảm giác hân hoan bị đá văng. Lần này, sức công phá thực sự mạnh mẽ, suýt nữa Dương Nhật hét toáng lên vì điều mình nghe được. Tại sao mẹ Diễm có thể làm thế được nhỉ? Rõ ràng, Dương Nhật đang điên cuồng muốn xác nhận "chủ quyền" với tên khùng điên này cơ mà.

"Biết có ngày này thì mình đã thịt cái tên này từ tám năm trước rồi mới phải."

Tám năm trước á? Không phải lúc đó Nhật Phong chưa đủ 18 tuổi, còn Dương Nhật mới là thằng nhóc mới bước qua tuổi 15 sao? Đúng là chỉ được cái to mồm.

"À! Đang tiếc vì không gặp được người ta."

Gác lại ý nghĩ không mấy tốt đẹp trong lòng, Dương Nhật đáp trả anh ấy bằng một câu đá đểu. Mặc dù cậu đang bị mẹ Diễm làm cho nổi cáu, nhưng người hứng chịu hậu quả lúc này lại là Nhật Phong.

"Không có nhé. Em biết thừa anh chỉ thích em thôi mà. Em đúng là cái gì cũng giỏi - giỏi nhất là làm ngơ tình cảm của anh nhỉ. Anh chỉ đang sợ mẹ Diễm sẽ giận anh thôi."

Nhật Phong vội vàng lên tiếng phủ nhận rồi buông một câu giận hờn. Trong lúc đó, cậu lại nảy ra một cái ý định: Phải nhanh chóng tìm cách để phá tan cái kế hoạch của mẹ Diễm.

"Hai thằng còn đứng đấy nữa."

Tiếng nhắc nhở từ mẹ Diễm lại vang lên, chen ngang dòng suy nghĩ của Dương Nhật. Đành gác lại việc triển khai kế hoạch giữ "bạn trai", cậu cần phải biết thái độ của bốn người họ là sao đã.

Ánh đèn điện lung linh chiếu rọi khắp phòng ăn, nhưng không khí căng thẳng làm cho không gian trở nên u ám và nặng nề. Bữa cơm đầu tiên sau khi Dương Nhật trở về nước, tại sao lại khó nuốt đến thế?

Sáu người ngồi xung quanh chiếc bàn tròn. Trước đây nó là chiếc bàn gỗ hình chữ nhật nhỉ? Dương Nhật ngồi giữa bố mẹ, đối diện với cậu là Nhật Phong, cũng đang căng thẳng ngồi giữa chú Khôi và chú Vũ.

Nghĩ đi nghĩ lại thì cậu và Nhật Phong có làm gì sai đâu. Sao giống như cả hai vẫn là những đứa trẻ mặc đồng phục đến trường, và bị bắt gặp làm chuyện người lớn với nhau thế.

Bữa cơm trước đây thường rất ấm cúng, cùng với tiếng cười nói của tất cả mọi người. Tuy nhiên, bây giờ nó đang ở một trạng thái hoàn toàn đối lập. Cũng vì thế mà vị thức ăn cũng bị biến đổi theo, khác hẳn với cái vị mà Dương Nhật từng ăn trước đây.

"Hai đứa tối qua đã ngồi ở đâu mà để muỗi đốt khắp cổ thể hả?"

Chiếc áo phông không có cổ đã làm lộ hết những dấu hôn của Dương Nhật và anh ấy. Đáng ra cả hai phải nghĩ đến chuyện mặc một chiếc áo cổ lọ chứ nhỉ? Mà không, là họ không ngờ mẹ Diễm sẽ phát hiện ra nó. Đúng là quá lộ liễu rồi.

"Ở quê, vào mùa này lắm muỗi đấy, phải bôi thuốc chống muỗi vào chứ."

"Con trai chú chính là con muỗi siêu to khổng lồ đó."

Thực tình, cái câu quan tâm của chú Vũ, không biết có phải là một câu đá đểu không nữa, hay Dương Nhật đang có tật giật mình.

"Chắc mình cảm tính quá thôi."

"Thức ăn ba nấu không ngon à, sao hai đứa không động đũa thế?"

"Không phải đâu chú. Cháu và con trai chú không nuốt được vì cái không khí này đấy."

Rơi vào tình huống căng thẳng khiến tâm trạng Dương Nhật trở nên nhạy cảm hơn. Tất cả những câu hỏi han, hay quan tâm từ cả nhà đều

Biến thành những câu nói đầy ẩn í về chuyện tối qua của cả hai. Hiện tại, Dương Nhật mất luôn khả năng phân biệt đâu là lời quan tâm và đâu là lời cà khịa mất rồi.

Suy cho cùng, cậu lại không hiểu nỗi lo lắng, bất an này xuất phát từ đâu. Câu chuyện cậu và Nhật Phong bên nhau suốt đêm qua.. Liệu nó có phải là nguyên nhân không nhỉ?

"Phong, cô gái hôm qua con đi xem mắt thế nào rồi."​
 
1,190 ❤︎ Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 123: Phan Triều Nhật Phong còn không nói gì đi.

Dương Nhật như vừa bị đánh mạnh vào đầu sau câu hỏi của mẹ Diễm dành cho anh ấy. Gương mặt cậu bỗng nhiên cứng ngắc giống như được tráng qua lớp keo 502. Rõ ràng, cậu đang khó chịu nhưng lại không để nội tâm lộ ra ngoài.

Sự bức bối trong lòng lớn dần, Dương Nhật chỉ đành dồn hết vào đôi đũa trên tay mình. Vừa cúi mặt xuống dưới bàn ăn, cậu vừa lặng lẽ chờ đợi câu trả lời từ người đối diện.

"Con quên không nói với mẹ, chuyện là vì.. Vì con đến muộn, nên có lẽ cô ấy giận và đã bỏ về trước mất rồi. Sau đó thì.. Con định gọi điện để xin lỗi, nhưng không có số. Mẹ.. Không cho con số."

"Xem cái kiểu ấp úng kìa, ngứa cả mắt."

Đáng ra Dương Nhật nên vui vì điều mình vừa nghe được. Song, nhờ cái màn "ấp a ấp úng" từ Nhật Phong, cậu lại thấy khó chịu một cách ra mặt.

"Vậy lát mẹ đưa số cho con, gọi điện xin lỗi người ta một câu cho phải."

"Vâ.. Ng."

"Không cần."

Chữ "vâng" của Nhật Phong chưa kịp hoàn thành, Dương Nhật đã cắt ngang nó bằng hai chữ "không cần". Trong cơn ghen Dương Nhật đã bày ra một hành động xốc nổi như thế đấy.

"Ý còn là, có xin lỗi cũng không vớt vát gì được đâu. Giải tán cái mối này cho sớm chợ đi."

Cho đến khi mọi sự chú ý của cả nhà đều đổ dồn về phía mình, Dương Nhật mới để bản thân tỉnh táo lại, đành phải lên tiếng chữa cháy.

"Thôi để mẹ chủ động nói với người ta một câu vậy."

"Vâng ạ."

"Để mẹ giới thiệu cho con người khác nhé."

Cộp!

Câu nói của mẹ Diễm vừa dứt, đôi đũa trên tay Dương Nhật đập thẳng xuống bàn.

"Không được.."

Đương sự trong câu chuyện là Nhật Phong, nhưng Dương Nhật lại sốt sắng lên tiếng. Lần này, cậu không còn giữ được nét mặt "bất biến" nữa rồi.

Dương Nhật đã lớn tiếng hét lên trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Lại một lần nữa, họ đều dồn ánh mắt về phía cậu, để tìm kiếm câu trả lời cho sự phản ứng mạnh mẽ có phần thái quá này.

Hành động vừa rồi không phải sự bốc phát, mà là nguồn cơn của tính chiếm hữu và ghen tuông đang chảy trong người Dương Nhật.

"Ý con là, thời đại này rồi, ai lại bắt đi coi mắt như thế. Giới trẻ bây giờ phải được tự lo đối tượng, tự do tìm hiểu chứ. Thời bố mẹ cũng đã thế còn gì."

Nhận ra bản thân đang quá cảm tính, Dương Nhật đành hạ giọng xuống và nghĩ đại ra lý do để lấp liếm cho hành động xốc nổi.

Trước giờ, Dương Nhật không quyết định hành động dựa theo cảm xúc. Chẳng ngờ, chỉ vì để thỏa mãn lòng chiếm hữu cậu lại chấp nhận biến mình thành một kẻ thiếu lý trí. Đương nhiên bây giờ, thanh niên đó, đang phải giải quyết hậu quả cho hành động ngu ngốc.

"Kệ nó đi con. Mẹ sẽ giới thiệu cho con, con gái bạn mẹ. Con bé là Minh Trà, tốt nghiệp trường ngoại giao. Mẹ đã gặp qua rồi, con bé rất xinh xắn và ngoan ngoãn."

Mẹ Diễm hoàn toàn ngó lơ những lời nói và thứ cảm xúc bất ổn của đứa con trai. Thản nhiên cầm chiếc điện thoại, mẹ lướt lướt trong phần thư viện ảnh, vừa ra sức "pr" về ai đó.. À Minh Trà.

Sau khi tìm được ảnh của cô gái đó, mẹ đã nở một nụ cười đầy hào hứng quay sang đưa cho Nhật Phong. Có điều, trước khi chiếc điện thoại kịp đến được tay anh ấy đã nằm gọn trong tay Dương Nhật.

"Để con xem. A! Trà, Minh Trà."

"Con cũng biết con bé à?"

Làm gì có chuyện đó, Dương Nhật chẳng hề biết cô gái trong điện thoại này là ai. Minh Trà cái gì chứ? Trong đầu Dương Nhật chỉ có mỗi cái tên Phan Triều Nhật Phong thôi.

"Ngày xưa là nổi tiếng ở trường con, nhưng mà bạn này chỉ thích con gái thôi."

Có thể khẳng định: Tất cả những điều Dương Nhật đang nói rất tự tin chỉ là vừa được vẽ ra trong đầu. Cậu còn chẳng biết ai tên là Minh Trà hết, chuyện cô ấy les hoàn toàn là bịa đặt.

"Thật? Mẹ nghe nói con bé mới chia tay người yêu là nam giới mà."

"Bình phong, bình phong."

"Lạ nhỉ? Không sao để cho con xem một cô bé khác. Đây, nhìn này, cô bé tốt nghiệp ngành thiết kế thời trang. Nhìn rất cá tính, hợp với Phong."

Tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc tốt đẹp. Ai mà ngờ, mẹ Diễm vẫn tiếp tục hăng say và cực kỳ nhiệt tình với công việc bà mối. Dương Nhật đang cố gắng để Nhật Phong không bị kéo vào những rắc rối, vừa là để giữ bạn trai cho mình. Người ta gọi là một mũi tên trúng hai đích. Song, nhìn kìa, người bạn trai yêu quý của cậu - cái tên đó lại chỉ ngồi che miệng rồi cười.

"Thằng khùng điên kia đang cười cái gì thế?"

"Để con xem nào. À, Trần Hoàng Hạ Điềm. Chung lớp, chung lớp. Cô ấy là asexual."

Vẫn là Dương Nhật nhanh tay hơn. Lần này, nhân vật Hạ Điềm có thật, chỉ là không chung lớp như cậu nói. Hạ Điềm từng chung đội tuyển toán với Dương Nhật ngày lớp 11, sau đó thì lại bất ngờ chuyển sang đội tuyển anh. Còn chuyện cô ấy là asexual, vừa mới được cậu tưởng tượng ra.

"Thằng này nói vớ vẩn gì thế? Con bé rất hứng thú với yêu đương chỉ là chưa gặp được đối tượng phù hợp thôi. Sao lại là asexual được. Đừng có ngồi đấy mà ở đó phá đám, ra chỗ khác đi."

"A! Không biết đâu, mẹ dẹp cái tiết mục coi mặt lại đi ạ. Con chẳng thích tí nào cả."

Cảm xúc trong lòng, được Dương Nhật thể hiện qua hành động đứng phắt dậy và lớn tiếng hét lên với mẹ Diễm. Đây là lần đầu tiên trong hơn 23 năm qua cậu có phản ứng gay gắt như thế với mẹ mình.

Căn phòng bỗng nhiên căng lên như một quả bom phát nổ, ngay sau đó lại lắng xuống và rồi lại bắt đầu ồn ào như trước.

"Ơ hay, mẹ có bắt con đi coi mắt đâu. Phong, nó còn chưa nói gì mà."

Thế nhưng, người mẹ bắt đi coi mắt lại chính là người bạn trai của con, vậy nên, con đâu thể dương mắt đứng nhìn.

"Này! Phan Triều Nhật Phong còn không nói gì đi. Anh có muốn đi coi mắt không?"

"Anh không."

"Mẹ nghe rõ chưa ạ."

Vừa dứt lời, Dương Nhật đã tiến đến túm lấy tay bạn trai mình và dắt đi trong cái sự ngỡ ngàng từ các bậc phụ huynh.

"Đi."​
 
1,190 ❤︎ Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 124: Phông bạt lên

Nắng của mùa hạ đã vơi dần, gió mát đến nhiều hơn, thi thoảng kèm theo những cơn mưa lớn và kéo dài. Có lẽ, miền Bắc đã đón mùa thu.

Tạm biệt tháng tám, hôm nay là ngày đầu tiên của tháng chín. Đám học sinh trở lại trường học cũng đã được nửa tháng. Vài ngày nữa mới tới khai giảng, kỳ thi khảo sát đầu năm đã qua, bọn trẻ lại bắt đầu cặm cụi với những kiến thức của năm học mới.

Năm nay, trường THPT Thành Xuân đã có màn lột xác "ngoạn mục". Hơn hai tháng nghỉ hè, khoảng thời gian nói dài cũng không dài nhưng cũng không phải là ngắn. Chỉ trong ngần đó thời gian, trường Thành Xuân đã khiến cho mọi người dân nơi đây phải thốt lên những lời "trầm trồ" vì giao diện khác một trời một vực so với cái "bãi hoang phế" trước đó vài tháng.

Cách đây không lâu người ta còn nghĩ rằng: Sớm muộn gì thì ngôi trường này cũng phải đóng cửa. Vậy mà, ngay lúc này nó là ví dụ điển hình cho câu chuyện "cá chép hóa rồng". Bỏ qua vấn đề cơ sở vật chất, "hệ điều hành" của trường cũng đáng được chú ý.

Tất cả những mục tiêu trong bản kế hoạch chiến lược Nhật Phong nói ngày hôm đó, đều đã từng bước thành hiện thực. Dù chưa thể về với thời kỳ "hoàng kim" nhưng giờ đây trường Thành Xuân như được tái sinh, chất lượng dạy và học cũng được cải thiện rất nhiều.

Thứ năm giữa tuần, lớp 11a1 chuẩn bị kết thúc buổi học. Đến giờ này, đám học sinh không còn tinh thần để chú tâm vào những lời giảng của giáo viên, quá nửa sĩ số lớp đang nằm rạp xuống bàn, đám còn lại thì mải mê trêu chọc hay tán dóc với nhau.

"Mấy đứa đang diễn hoạt cảnh chết đói năm 45 à? Tôi chuẩn bị cho hết vào sổ đầu bài ngồi rồi đấy."

Lời 'đe dọa "của thầy chủ nhiệm luôn có" trọng lượng "đối với đám học trò. Vừa mới đó, mà chúng đã ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn và dừng những trò nghịch vô bổ của mình lại.

" Sang năm là lên lớp 12 rồi đấy, giờ vẫn còn thảnh thơi lắm nhỉ? "

" Bọn em đang tranh thủ chơi nốt năm nay thầy ạ. "

" Các cụ dạy là học không chơi đánh rơi tuổi trẻ mà. "

" Cụ nào dạy anh Bảo như thế? Mấy đứa kia hay lắm mà còn nhe răng ra mà cười được. Có biết lần thi khảo sát vừa rồi lớp các anh đứng nhất trường từ dưới lộn lên không? Tôi chưa thấy một cái lớp nào mà vừa dốt vừa nghịch như cái lớp này. "

" Thầy cứ khéo chê, em cá là thầy cũng mê bọn em nên mới tiếp tục làm chủ nhiệm của bọn em chứ. "

" Bọn em chả biết thừa ý. "

" Thầy thích thì cứ nhận cho tiến bộ lại còn. "

Khoảng một tuần trước, sau khi trải qua kì thi khảo sát chất lượng đầu năm, đám nhóc 11a1 đều có chung một niềm mong ước nhỏ nhoi đó là, không bị chuyển lớp. Thông thường việc chia lại lớp sẽ diễn ra kế tiếp ngay khi có kết quả thi khảo sát chất lượng đầu năm. Đó là điều mà ba mươi tám thằng con trai lớp 11a1 không muốn, vì năm học vừa qua, chúng đã có một khoảng thời gian dài gắn bó vui vẻ với nhau.

Với đám học sinh có ba điều mà chúng cực kỳ xem trọng: Một là chỗ ngồi, hai là bạn bè trong học, ba là giáo viên chủ nhiệm. Ba điều đó sẽ là thứ quyết định cuộc sống của chúng sẽ đi về đâu trong năm học tới.

Vào thứ hai mới đây đám 11a1 đã vui đến phát điên khi hay tin, lớp sẽ giữ nguyên mà không bị tách ra chia lớp. Cùng ngày hôm đó chúng lại một lần nữa 'trúng số độc đắc', người thầy chủ nhiệm yêu quý năm lớp 10 sẽ tiếp tục đồng hành cùng bọn trẻ vào năm học này.

" Là tôi thương các giáo viên khác, không phải tôi thì làm gì có giáo viên nào có can đảm nhận làm chủ nhiệm các anh. Báu lắm ý. Không biết điều còn ngồi đấy mà nghe răng ra. "

Thầy chủ nhiệm cứ nói, đám học sinh bên dưới cứ cười. Phía dưới cuối lớp ba thằng nhóc ngồi cạnh cửa sổ cũng đang vui vẻ rồi nói chuyện riêng.

" Nhà trường vừa quyết định cho các câu lạc bộ hoạt động trở lại đấy đại ca. "

" Thì sao? "

" Thở ra cái câu tắt cảm xúc thật đấy! Còn "thì sao" nữa, đương nhiên là phải tham gia rồi. "

" Để? "

" Ông đúng là chúa tể đưa mọi câu chuyện vào ngõ cụt. "

" Một kẻ đang trong giai đoạn đánh bóng bản thân, tạo nét với cờ rút mà lại thờ ờ, lơ ngơ đến thế sao? Ông định cứ ngẩn ngơ, sống thờ ơ, bơ đi mà thở đấy à? Phải nâng tầm vị thế của bản thân lên, bằng cách làm chủ nhiệm của một câu lạc bộ, có thế thì pờ rồ pai nó mới lênh láng lên được. "

" Sông trong thời đại "phông bạt" mà cứ ù ù cạc cạc thề này thì. Hỏng. Phông bạt lên. "

Cái gì mà đánh bóng bản thân với tạo nét với" cờ rút "toàn là những điều vô nghĩa. Dù là hàng xóm nhưng thời gian biểu của hai khác nhau, nên Dương Nhật và cậu gần như chẳng có thời gian để gặp mặt nhiều. Còn khi đến trường, dù hai ngôi trường chỉ cách nhau đúng một cái vạch vôi, nhưng hai đứa trẻ lại phải coi nhau như kẻ thù. Nhật Phong không biết mình có cơ hội" phông bạt "với cậu ấy vào cái khoảng thời gian nào nữa.

" Chất thì không dám chắc, nhưng chắc là tao sẽ ngất. Hai con vợ chưa thấy tao đang rất bận rộn à? Nào là chuẩn bị cho khai giảng, hội trại đón lớp 10, đấy chỉ là trên trường thôi. Lại còn, sắp trung thu nữa phải lo dạy đám trẻ trong làng văn nghệ, văn gừng để thi thố nữa chứ. Tao có ba đầu sáu tay cũng không kham nổi đâu."
 
1,190 ❤︎ Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 126: Tao không bằng mấy con ruồi giấm à?

Với cái thời gian biểu hiện tại của Nhật Phong gần như kín mít, làm gì mà có thời gian "tăng ca" cho việc tham gia vào câu lạc bộ của trường. Hơn nữa, năm học mới còn chưa chính thức bắt đầu, Dương Nhật đã thường xuyên biến mất với đủ các lịch trình riêng rồi. Như thế thì làm gì có thời gian để xem cậu tạo nét chứ.

"Sao cái lối nghĩ suy của ông nó cứ ối giời ôi thế nhỉ? Lý tưởng cao đẹp, lý tưởng cao đẹp! Tập trung, tập trung vào nó. Xem cái nết hâm pro max thế kia thì ăn thua gì."

"Lý tưởng cao đẹp" mà thằng Hiếu vừa nhắc đến có phải là "mặt trời" của cậu không nhỉ? Hình như đúng là thế.

"Đại ca phải xác định được mục tiêu ưu tiên của mình là gì? Là" mặt trời "đấy. Thi văn nghệ năm nay không có giải, thì để năm sau, nhưng nếu không chăm chỉ phông bạt với cờ rớt, là rớt luôn mối tình chưa chớm nở đấy."

Thực ra, hai đứa nó nói cũng không sai. Mỗi tội Nhật Phong vẫn thấy "tầm chiến lược" của bọn chúng có gì đó không đúng.

"Hai đứa chúng mày là gián điệp làng bên cài sang để phá đám bọn tao à?"

"Thôi đi ông ơi, làng tôi với ông sát nhau, nhưng thuộc hai xã khác nhau. Mà vấn đề là, xã ông có năm thôn thôi mà năm nào cũng đứng chót, không biết có chỗ nào để phá được."

"Tao còn không có thời gian để ngó ngàng đến cậu ấy thì vào câu lạc bộ để tạo nét với ai."

"Cái này thì đại ca khỏi phải clo, con vợ đã có nghiên cứu đàng hoàng rồi. Đối tượng ông đang bám đuôi chính là tên bảo bình tháng 2."

"Bảo Bình! Top một những kẻ nhìn như green flag nhưng hệ điều hành lại là red flag. Nếu như, không có một trái tim sắt đá thì đừng dại mà va phải bọn này. Nhưng, khi đã lỡ lôi bọn này ra test nhân phẩm rồi thì phải chơi cho đến cùng. Hoặc là thành hôn hoặc là thành cô hồn. Chỉ một trong hai thôi."

"Thì sao?"

Càng nghe Nhật Phong càng mù mịt về những điều hai đứa nó nói. Câu chuyện cậu phải vào câu lạc bộ của trường thì liên quan gì đến việc Dương Nhật là cung bảo bình tháng 2 chứ?

"Mặt thì đẹp trần đời ai oán, mà sao phọt ra toàn những câu ba chấm bỏ xừ ra? Cải tạo suy nghĩ đi nào. Ông thử nghĩ xem vào câu lạc bộ để.. Để?"

"Để?"

"Sao cái quả này cứ như người thực vật thế nhỉ? Vô tri đạt đến cảnh giới hỏi chấm rồi đấy ông ạ. Thế này nhé! Qua quá trình nghiên cứu chuyên sâu thì con vợ phát hiện ra cộng đồng của bọn này lập dị lắm, chúng không thích được quan tâm chăm sóc đặc biệt đâu."

Thực ra để nói cho đúng thì: Dương Nhật làm gì có thời gian mà ngó ngàng đến sự quan tâm chăm sóc đặc biệt của Nhật Phong dành cho.

"Theo nghiên cứu trên suy ra, chiến lược 'bám đuôi' không thể áp dụng được với cái bọn này. Đại ca phải toát lên sự thần kì, kì ảo, ảo huyền, huyền bí, bí hiểm, hiểm nguy của bản thân mọi lúc mọi nơi. Luôn luôn là phải tỏ ra hững hờ nhiệt tình, lững lờ hết mình và ngó lơ toàn tập, rồi bất thình lình thả thính. Có như thế mới tạo được sức hút cho bản thân và khơi dậy được tính chinh phục của đối phương."

"Đã đến lúc tháo cái mác good boy xuống, để vào vai một tên trap boy, một ghost boy. Ông hãy sống như những chú cá trong ao hồ, cứ bơi lội tung tăng thích thì ngoi lên không thích thì ngụp xuống. Thân phận nên linh hoạt, vui thì mình làm gà chán thì quay ra làm thóc, như thế nó mới kịch tính. Tán tỉnh bọn này ông phải luôn niệm câu 'không vồ vập, không dồn dập, không là ăn đập' và theo chiến thuật 'cợt nhả', 'đuổi hình bắt chữ', 'mèo vờn chuột'."

Không sai! Người như Dương Nhật mà dám áp dụng chiến thuật 'vồ vập, dồn dập' thì chỉ có.. Ăn đập. À không! Dương Nhật sẽ không dùng đến nắm đấm chết tiệt đó đâu. Cậu ấy sẽ vui vẻ tặng cho Nhật Phong một cốc nước không màu và có mùi hạnh nhân, sau đó khoảng vài phút, sẽ kêu lũ kền kền đến dọn xác.

Với "cái nết" không có tính ổn định, lúc nào cũng lên xuống như cái biểu đồ chứng khoán của Dương Nhật thì phải áp dụng chiến thuật "chậm nhưng chắc". Nhất định không được nóng vội nếu không muốn hồn và xác tách làm đôi.

"Thế đã tới cái đoạn liên quan đến việc tao phải vào câu lạc bộ chưa?"

Nhật Phong có thêm mười cái đầu, cũng không thể hiểu được những gì hai thằng nhóc kia "giảng giải" từ nãy đến giờ. Thậm chí, cậu còn nhận ra, điều chúng nói chính là những thứ sáo rỗng và không có chút giá trị nào hết.

"Sơ hở là lại thở ra mấy cái câu chối tỉ kinh khủng khỉnh! Chơi game thì giỏi thế mà không biết lối áp dụng vào thực tế để tập kích trái tim cờ rớt gì cả."

"Tuyệt vọng là vô cùng tận. Muốn cưa cây thì lưỡi cưa phải sắc, muốn lưỡi sắc thì phải chăm chỉ rèn, hiểu chưa ạ? Mục đích chính để ông vào câu lạc bộ là vừa để đánh bóng bản thân, vừa kiểu bận rộn không có thời gian quan tâm đến cậu ta. Đây là chiến thuật một mũi tên trúng hai con chim."

"Đầu óc cứ giản dị thế này, bảo sao mãi vẫn xếp sau mấy con ruồi giấm."

"Ý con vợ là tao không bằng mấy con ruồi giấm à?"

"Bớt công nghiệp rồi này. Vậy nên, ông muốn đứng ngang hàng với đám ruồi giấm, để mơ đến ngày thành đôi với người ta thì đừng có lệch sóng với hội đồng tư vấn."

Liên thanh liên thanh liên thanh liên thanh liên thanh. Hai đứa nó đã nói liên tục không ngừng nghỉ suốt 10 phút đồng hồ, đã thế những điều chúng nói không có cơ sở khoa học biện chứng gì cả. Thú thật thì Nhật Phong không có bất kỳ chút niềm tin nào vào những điều chúng đang truyền đạt cho mình cả.

"Cần đếch gì hội đồng tư vấn tao khi tao là bọ cạp tháng 11."

"Xời, cứng của ló đấy."

"Bọ cạp tháng 11 thì cũng phải 'suy lụy' khi dính vào con điên tình yêu thôi."

"Thôi hai con chim vành khuyên chúng mày tắt cái máy 'sấy' đi."

"Thế vào câu lạc bộ nào để con vợ này đi đăng ký đây."

"Chúng mày.."

"Thôi khỏi nói nhiều, phát thanh báo chí cho nhàn. Bảo mày đăng ký đi."

"Tao có nên đăng ký luôn cho tao với mày không nhỉ?"

"Ừ! Vào luôn cho vui."

"..."​
 
1,190 ❤︎ Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 127: Có nhìn cậu đâu, tôi nhìn 'mặt trời' mà.

Năm học mới chỉ vừa đến, Nhật Phong đã bắt đầu bận tối mắt tối mũi để lo đủ mọi chuyện. Lễ khai giảng năm học mới vừa qua, cậu lại quay ra chăm lo cho hội trại đón học sinh khối 10. Nói thật, chỉ nguyên việc nằm trong ban chấp hành đoàn trường thôi, cũng đã bị vắt kiệt sức rồi. Vậy mà, năm nay Nhật Phong còn là chủ nhiệm của câu lạc bộ phát thanh và báo chí.

Cho đến tận hôm nay, cậu vẫn không hiểu can đảm ở đâu để mình trở thành chủ nhiệm của một câu lạc nữa. Cũng bởi, lỡ nghe lời của "hai con vợ" mà Nhật Phong mới lao đầu vào làm công việc này. Suy cho cùng, cũng chỉ vì mối bận tâm "gió tầng nào, mây tầng đó" trong tình yêu.

Tính ra đến nay, Nhật Phong đã không ngừng nỗ lực để cải thiện profile của mình, nhưng chỉ thấy bản thân bận rộn hơn và không có thời gian để thở, còn chuyện tình cảm của cả hai vẫn cứ dậm chân tại chỗ.

Nếu không nhờ những buổi đi học thêm ở trung tâm, có lẽ Nhật Phong còn chẳng có thời gian để trò chuyện với cậu ấy. Những buổi học thêm, thường diễn ra sau giờ tan học buổi chiều và sẽ kết thúc vào khoảng 7 giờ 45 phút tối. Ngay sau đó, cậu lại trở về trường để tiếp tục với công việc của câu lạc bộ phát thanh và báo chí.

Làm chủ nhiệm của câu lạc bộ, Nhật Phong phải trang bị đủ các kỹ năng. Nào là tập hợp bài viết, lên ý tưởng, thông tin sự kiện, tìm hiểu, nghiên cứu, quay, dựng các nội dung cho đến việc thể hiện chúng.

Dương Nhật vẫn thế, vẫn bận rộn với đủ các kì thi. À, năm nay cậu ấy còn tham gia vào câu lạc bộ tranh biện của trường nữa. Dạo này, sau mỗi giờ tan học ở trung tâm Dương Nhật cũng phải trở lại trường để chuẩn bị cho cuộc thi tranh biện của tỉnh tới đây.

Hai đứa trẻ đều tất bật với những công việc ở câu lạc bộ, rồi sẽ cùng nhau tan trường vào lúc đám bạn đồng trang lứa đã chăn ấm đệm êm. Nếu đây là môi trường đi làm, chắc chắn chúng sẽ được nhận danh hiệu nhân viên xuất sắc của công ty. Tăng ca ba trên sáu ngày đó nhé.

Dưới ánh trăng mùa thu, bóng Nhật Phong và người bên cạnh in xuống đường bê tông. Dáng người dong dỏng trong hai bộ đồng phục khác nhau, nhìn chúng như một cặp nam sinh bước ra từ những bộ truyện tranh.

"Vậy mà, trước đây ai đó nói không thích tham gia vào mấy câu lạc bộ cơ mà."

Trước đây, đã có rất nhiều câu lạc bộ chiêu mộ Dương Nhật về làm chủ nhiệm nhưng chỉ nhận lại là những cái lắc đầu. Thế mà, năm nay cậu ấy lại chủ động tranh cử vào câu lạc bộ tranh biện.

"Thay vì nói nhảm, cậu nên cảm ơn vì đang được tan học cùng tôi đi."

"Ừ, đúng nhỉ. Vui thật đấy."

Chẳng biết từ lúc nào, Nhật Phong đã chuyển từ vị trí đi bên cạnh cậu ấy thành đối diện. Một người cứ bước về phía trước, một kẻ cứ lùi về phía sau. Xỏ hai tay vào túi quần, mắt cậu dán chặt vào Dương Nhật còn chân lùi về phía sau trong vô thức. Đúng là ánh mắt của những kẻ "điên tình". Người phía trước cũng một tay xỏ túi quần, một tay đang giữ lấy dây của chiếc balo rồi chậm rãi thả bước, mái tóc uốn xoăn đang bồng bềnh trước gió, để lộ ra vầng trán cực kỳ cao ráo.

"Nhìn bướng chết đi được."

"Nhìn đường đi, đừng nhìn tôi."

"Có nhìn cậu đâu, tôi nhìn 'mặt trời' mà."

"Đồ khùng điên."

Những đường nét trên gương mặt Nhật Phong từ từ chuyển động, đôi mắt híp lại, miệng lại lan ra một nụ cười rõ tươi. Vừa nhìn Dương Nhật, cậu vừa mải mê nghĩ về điều gì đó thật mơ hồ, tựa như những cảm xúc đang lâng lâng trong lòng.

"Da cậu cứ trắng như ma ý nhỉ?"

"Còn cậu, thì năm giờ chiều là không thấy đâu rồi nhỉ?"

Làn da của Dương Nhật mỗi khi xuất hiện cùng với ánh sáng của mặt trời hay dưới ánh điện thì như thể hòa làm một. Còn làn da của Nhật Phong, theo như lời feedback có phần cường điệu hóa của cậu ấy: Vào mùa đông khoảng bốn giờ chiều là không thấy người đâu, còn vào mùa này thì biến mất muộn hơn. Tóm lại, cứ khi mặt trời đi ngủ, hoàng hôn lên là Nhật Phong sẽ biến mất theo.

"Hay đá đểu mình thế nhỉ?"

"Da tôi đen không phải bẩm sinh đâu, nụ cười của cậu làm tôi cháy nắng đấy."

Trăng soi sáng cho vạn vật nơi đây và cho bước chân của Dương Nhật. Còn cậu ấy lại soi sáng cho bước chân của Nhật Phong. Cả hai cứ thế băng qua con đường bê tông rồi đi tắt qua cánh đồng lúa để trở về nhà.

Câu lạc bộ nào cũng có những bận rộn riêng, thế nhưng bù đầu nhất vẫn là câu lạc bộ phát thanh - báo chí. Số lượng thành viên chỉ chưa đến 10 người, mà phải chịu trách nhiệm của việc phóng viên, biên tập, phát thanh, kỹ thuật. Đâu chỉ có thế, câu lạc bộ của Nhật Phong phải đảm bảo được việc cung cấp những tin tức mang tính thời sự, những thông tin bổ ích trong học tập và cuộc sống, lại vừa có tính giải trí.

Công việc chính của đám nhóc trong câu lạc bộ như sau:

Thứ nhất: Lên kịch bản cho buổi phát thanh cố định của trường vào mỗi trưa thứ ba, thứ năm, thứ bảy.

Thứ hai: Chăm sóc cho fanpage của trường, việc đăng các bài viết về trường trên các trang mạng xã hội rất quan trọng.

Thứ ba: Hàng tháng câu lạc bộ sẽ định kỳ cho ra một tập san với chủ đề riêng, chủ yếu là xoay quanh các hoạt động về nhà trường như phỏng vấn các bạn học sinh, thầy cô. Rồi còn hợp tác với câu lạc bộ văn học để cho ra chuyên mục tản văn, đoản văn.. Chuyên mục đố vui có thưởng.

Kết luận: Khối công việc ở đây nhiều đến mức Nhật Phong muốn "tẩu hỏa nhập ma". Thế này mà thằng Hiếu bảo vào câu lạc bộ này cho nhàn.​
 
1,190 ❤︎ Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 128: I like you. Do you like me?

Số phát thanh cuối tuần diễn ra vào trưa thứ 7. Tại phòng phát thanh, bên cạnh cửa sổ Nhật Phong đang cầm trên tay tờ kịch bản. Công tác chuẩn bị đã xong xuôi, hít một hơi cậu đưa tay kéo chiếc micro về phía gần mình, ngay sau đó chất giọng dày ấm và truyền cảm được vang lên.

"Xin chào tất cả thầy cô và các bạn. Lại là chúng mình đây, những con người nhiệt huyết của câu lạc bộ phát thanh và báo chí. Một tuần qua của các bạn đã trải qua thế nào ạ? Câu lạc bộ của chúng mình vẫn luôn tất bật để có thể mang đến cho các bạn những số phát thanh hay và ý nghĩa nhất.."

Ánh mặt trời xuyên qua tấm cửa kính, chiếu thẳng lên gương mặt Nhật Phong. Đôi mắt cậu đang nheo lại vì chói, bỗng nhiên kéo căng ra khi bắt gặp bóng dáng Dương Nhật dưới sân cỏ, trong bộ đồ thể dục.

Chỉ vì "mặt trời" đi ngang qua mà "cơn gió" kia lung liêng mãi không thôi. Lúc này, tâm trí và lời nói thuộc về Nhật Phong không được đồng nhất với nhau, tầm nhìn cậu đang thu nhỏ lại bằng Dương Nhật.

Dương như, Nhật Phong mất luôn ý thức về việc đang ngồi trong phòng phát thanh, cậu dồn toàn bộ sự tập trung về phía "aura1" trước mắt mình. Sao cái người này lại giỏi làm loạn trong tâm trí cậu thế nhỉ? Nụ cười của Nhật Phong như muốn "tố cáo" mọi tâm tư trong lòng, sự lộ liễu ấy khiến cho thằng Bảo và thằng Hiếu đứng nhìn cũng phải ái ngại. Ranh giới của một kẻ "điên tình" và "si tình" thật đỗi mong manh?

Chuyên mục phát thanh chẳng biết đi đến đâu rồi nữa. Tờ kịch bản trong tay Nhật Phong bắt đầu nhàu nhĩ, ngôn từ được phát ra khác hoàn toàn với những gì viết trong đó.

"Làm ơn nhìn về hướng này đi."

Quả bóng rổ cứ đập xuống đất rồi lại bật lên, tốc độ đang giảm dần và ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay cậu ấy. Lồng ngực của Nhật Phong sắp nổ tung vì những tiếng "thình thịch, thình thịch". Gương mặt không thể thản nhiên, cậu đã tha thiết cầu nguyện ánh mắt Dương Nhật hướng về mình.

"Làm ơn đi mà."

Thật kỳ diệu, một luồng ánh sáng đã xuất hiện, khi điểm dừng của cả hai đã chạm đến nhau. Thoáng chốc, khung cảnh nơi đây như biến thành thế giới riêng của hai đứa trẻ. Xung quanh, mọi thứ đều trở nên nhòe nhoẹt giống như một chiếc tivi bị lỗi cả về hình ảnh và âm thanh. Trong mắt Nhật Phong bây giờ chỉ có cậu ấy là rõ nét nhất.

"Tuyệt vời!"

Khoảnh khắc ấy, diễn ra thật đẹp với một không gian lãng mạn. Tia sáng từ mặt trời tỏa sáng lung linh, đám mây trắng phau, làn gió mùa thu cuốn theo những chiếc lá vàng, nụ cười của Nhật Phong và cậu ấy.. Tất cả những thứ đó, như muốn tô điểm thêm những cảm xúc trong lòng cậu.

"Để kết thúc chương trình ngày hôm nay, mình sẽ công bố đáp án câu đố dịch mật mã Morse được đưa ra vào cuối tuần trước. Đã có rất nhiều bạn đưa ra được đáp án đúng cho câu đố tuần vừa rồi. Vậy, không để mất thời gian nữa mình xin công bố đáp án của câu đố chính là:."

Thân xác ở trong phòng, nhưng tâm trí của Nhật Phong lại nằm ở sân cỏ của ngôi trường kế bên, nơi mà có người cậu thích đang đứng.

"Đừng quay đi mà. Xin cậu đấy."

Nhật Phong chỉ vừa xao nhãng có một chút, mà người đã quay đi mất, cậu muốn chạy thật nhanh đến và đưa đôi tay ra để níu lấy cậu ấy. Nhưng đâu thể, khoảng cách giữa cậu và Dương Nhật không phải tính từ phòng phát thanh đến sân cỏ. Nó được ngăn cách bởi đường kẻ vôi màu trắng kia. Cũng không đúng nhỉ? Khoảng cách giữa Nhật Phong và cậu ấy chính là khi ánh mắt của cả hai đã chạm đến nhau, nhưng trái tim lại quá đỗi xa vời.

"You light up my life.. Em là ánh mặt trời, soi sáng cuộc đời tôi."

Những âm thanh đẹp đẽ thuộc về Nhật Phong đang văng vẳng bên tai, tựa như màn pháo hoa với đủ những hiệu ứng và màu sắc đang diễn ra trong lòng Dương Nhật. Vào đúng giây phút ấy, cậu thực sự đã nhận ra..

"Your lover has arrived."

Nụ cười trên môi Dương Nhật đã lan rộng và biến thành một bông hoa ngát hương.

".. Để tăng độ khó của trò chơi, câu lạc bộ của chúng mình sẽ không ra câu đố ở dạng hình ảnh nữa mà sẽ là dạng âm thanh.."

Nỗi vấn vương về người đó làm bước chân Dương Nhật như chậm lại. Chẳng muốn rời đi chút nào, cậu muốn nán lại nghe giọng nói, còn muốn tham lam nhìn cậu ấy thêm chút nữa. Nhưng lại chẳng thể, những suy tư trong Dương Nhật lúc này thật nhiều và thật rối.

"Ditdit/ ditdahditdit ditdit dahditdah dit/ dahditdahdah dahdahdah ditditdah/ dahditditdit dahdahdah/ dahditdahdah dahdahdah ditditdah/ ditdahditdit ditdit dahditddh dit/ dahdah dit."

Đoạn âm thanh của mật mã Morse, được tạo nên bằng hai tiếng: 'Dit' tượng trưng cho dấu chấm, và tiếng 'dah' tượng trưng cho dấu gạch ngang. Hai tiếng 'dit', 'dah' cứ thế chạy thẳng vào tai Dương Nhật. Cậu đã từng có thời gian học về mật mã Morse, nên với tốc độ phát 5 từ trên phút này thì không thể làm khó được cậu.

"I like you. Do you like me?"

"Yes!"

Chân cứ bước về phía trước, còn tâm trí Dương Nhật vẫn vương vấn ở nơi có cậu ấy. Chữ "yes" đó cậu sẽ tạm giữ lại trong tim, như một bí mật nhỏ. Rồi chờ đến ngày Nhật Phong dành riêng câu hỏi ấy cho mình, Dương Nhật sẽ tự tin đáp lại. Cũng có thể, ngày nào đó cậu sẽ là người chủ động hỏi Nhật Phong. Và cậu cũng muốn nghe được chữ "yes" từ đối phương.

I like you. Do you like me?

Yes!

Or.

I love you. Do you love me?

Yes! Yes! Yes!

Biết đâu, ngày Dương Nhật chạy đến bên cậu ấy và hỏi thì chữ "like" sẽ được thay bằng chữ "love" nhỉ?​
 
1,190 ❤︎ Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 129: Ông đây tự tin hoàn toàn xứng với cậu ấy.

".. Xin chào và hẹn gặp lại các cậu trong mục phát thanh vào tuần sau."

Câu nói vừa dứt, Dương Nhật cũng dần out nét trong đôi mắt cậu, rồi trở thành một thứ ánh sáng nhòe nhoẹt. Người đã rời đi còn Nhật Phong cứ nhìn theo thứ ánh sáng đó mãi, cho đến khi Dương Nhật khuất hẳn sau tòa nhà trước mắt.

Trở về lớp ngay khi kết thúc buổi phát thanh, Nhật Phong nằm rạp ra bàn và bày ra khuôn mặt như đang đăm chiêu điều gì đó.

"Sao lại quay đi nhỉ?"

Dù có nghĩ nát óc Nhật Phong cũng không hiểu, sao cậu ấy lại quay người đi vào cái giây phút quan trọng đó nữa. Vì ở khoảng cách quá xa, mà mắt lại không có tính năng zoom, cậu chẳng thể biết được gương mặt Dương Nhật có xuất hiện đường nét của sự tức giận không nữa. Chỉ vì những bận tâm trong lòng, Nhật Phong để mình rơi vào trạng thái ngơ ngẩn.

"Con đường đi vào tim em lại gặp phải ổ gà à?"

"Có phải tự nhiên mà người ta cảnh báo, không nên động vào mấy thằng bảo bình tháng 2 nếu sở hữu một trái tim mong manh, một tâm hồn phong phanh đâu. Có một điều chắc chắn là trong một mối quan hệ bảo bình tháng 2 luôn luôn là kẻ gây sát thương, đối phương luôn luôn là người nhận sát thương. Mặt thế kia là có điềm rồi."

"Chúng mày là thầy bói?"

"Mặt nhìn cứ như, chờ các cụ dắt về miền tây thiên cực lạc thế kia, thì cần gì phải thầy bói hay pháp sư? Muốn trải lòng hay" phơi dồi "thì ông cứ nói đi."

"Ừ, ngoài mấy định luật ngớ ngẩn mà hai đứa bày ra để tạo nét với crush thì còn gì khác không?"

Không biết những "định luật" của "hai con vợ" không đáng tin tưởng hay bản thân Nhật Phong đã làm sai ở cái phân đoạn nào nữa. Từ ngày, bước chân vào cuộc chiến này cậu đã phải tham gia vào những việc mà mình chẳng muốn làm, chỉ để có hình ảnh đẹp hơn trong mắt Dương Nhật. Ai mà ngờ, hình như cậu ấy không cảm nhận được, cũng có thể là cố tình lờ nó đi. Không biết nữa.

Nhưng băn khoăn cứ thản nhiên tới lui khiến, không còn cách nào khác Nhật Phong đành phải cầu cứu "hội đồng tư vấn" của mình.

"Ai đó đã mạnh miệng rằng: Cần đếch gì hội đồng tư vấn khi tao là bọ cạp tháng 11 cơ mà."

"Ai? Thằng hâm nào thở ra cái câu vô tri đó, tao có biết gì đâu."

"Chót quê rồi thì nhận đi cho tiến bộ, gớm."

"Thì là tao được chưa?"

"Bảo ơi, trên đời này có ai cho không ai cái gì không?"

"Còn phải hỏi."

"Chiều nay sang nhà tao, máy chơi game là của chúng mày. Muốn gọi đồ ngoài hay ăn đồ ba Khôi hay mẹ Diễm nấu cứ chọn. Chốt đơn."

"Thiếu, thiếu."

"Cùng với hai người chiến hữu của chúng mày nữa. Được chưa."

"Luôn từ đầu có phải nhanh không. Thế vào việc luôn cái nhờ, ông vểnh tai mà nghe. Bảo nói đi."

"Nể lắm mới nói đây nhé, còn một thứ không thể xem thường được đó là định luật 'nhất cự ly'. Tuy học ở hai trường cạnh nhau nhưng hai ông lại không khác gì kẻ thù của nhau nên tỉ lệ tiếp cận sẽ gần như bằng 0."

"Chúng mày quên là cậu ấy kế bên nhà tao."

Nghe xong câu thằng Bảo nói, Nhật Phong cứ ngỡ mình vừa bị ăn một vố lừa thế kỷ vậy, cảm giác mất mát trong lòng cứ thế dâng trào.

"Ừ nhỉ? Coi như vấn đề này được giải quyết. Toẹt vời."

"Tuyệt vời cái khỉ khô. Lần thương lượng này tao lỗ vốn à?"

Dù ở kế bên nhà thì sao chứ, Nhật Phong và cậu ấy vẫn chẳng có nhiều thời gian để ở cạnh nhau, cả hai đều bận rộn với hàng tá những

Công việc riêng của mình.

Đến trường thì lúc nào cũng phải lén lút nhìn trộm, ngay cả trên lớp học thêm Nhật Phong cũng chẳng dám công khai nhìn người mình thích.

Lớp học thêm tận 20 người, chia thành hai ngăn. Nguyên nửa cái lớp đó là học sinh của trường Thanh Xuân, nửa còn lại chìm dưới cuối lớp là thành phần tạp nham của đủ các loại trường. Dĩ nhiên, Nhật Phong thuộc vào cái đám ngồi cuối lớp.

Tính ra, mỗi khi tan lớp học thêm cậu cũng chỉ dám lẽo đẽo đi sau, còn lại hai thằng nhóc Đăng Khải và Hoàng Bình luôn "đu bám" lấy cậu ấy mọi lúc mọi nơi.

Mối quan hệ giữa Nhật Phong với hai thằng nhóc đó không có vấn đề gì cần để tâm, về đến nhà chúng còn cực kỳ thân thiết. Khổ một nỗi, bọn trẻ vẫn phải dè chừng cái đám học sinh của hai trường.

Đặc biệt là cái đám của trường Thanh Xuân, dù sao thì Dương Nhật cũng là báu vật của trường người ta. Nếu một ngày, để chúng nghe được tin học sinh tầm trung của một trường hạng bét theo đuổi "báu vật" của trường thì sẽ loạn đến mức nào chứ.

May mắn là dạo này câu lạc bộ tranh biện của Dương Nhật, cũng đang rất bận rộn để chuẩn bị cho cuộc thi. Nhờ vậy, Nhật Phong mới có cơ hội tan học với cậu ấy vào lúc nửa đêm.

"Chưa gì đã sợ thiệt rồi. Tiếp đến thì chúng ta có xứng đôi vừa lứa."

"Về khoản này, ông đây tự tin hoàn toàn xứng với cậu ấy."

"Công nhận, đúng là cặp đôi anh thì đẹp trai, em thì đẹp gái."

"Đệch, ông đây đẹp trai và cậu ấy cũng đẹp trai."

"Với cái vẻ đẹp trai này thì đại ca cứ yên tâm tạo nét đi. Mưa dầm thấm lâu không cần vội và vã đâu, chầm chậm thích em là được rồi. Thần chú khi tán tỉnh bọn bảo bình tháng 2 là: Không dồn dập, không vồ vập, không là ăn đập, cơ mà. Cứ bình từ."

"Còn một định luật quan trọng nhất, đó chính là đẹp trai không bằng chai mặt."

"Cái này thì dễ, mặt ông đây có đem ra chà xuống đất cũng không mỏng đi được đâu."

Bỏ qua vài cái định luật ngớ ngẩn mà thằng Hiếu và thằng Bảo nói lần trước, còn lại Nhật Phong có đủ yếu tố: Cự ly, tốc độ, đẹp trai, và chai mặt. Qua đánh giá sơ bộ, đây cũng được coi là vũ khí tối ưu mà cậu sở hữu, hy vọng sẽ giúp ích cho cuộc trường kỳ kháng chiến này.

"Thế thì còn gì mà băn khoăn nữa đâu, ông chỉ cần giữ một tâm hồn đẹp như thời tiết hôm nay chờ ngày thành hôn thôi."

"Vội quá thì ông tìm cách biến thành ruồi giấm để đốt cháy giai đoạn cũng được."

"Vớ vẩn đồng nát."

"Mà này, con vợ mới đi ngồi lê về xong, nghe nói tỉnh chuẩn bị tổ chức cuộc thi nam sinh thanh lịch đấy."

"Bỏ phần mở bài dạo, vô phần kết bài luôn đi."

"Ông chắc được cái mặt gánh còng lưng nhỉ, kém tinh tế thế bảo sao vẫn ế. Đăng ký liền tay tham gia đi thôi."

"Tao thấy, chúng mày nên tập trung vào bồi dưỡng phần chuyên môn đi, chứ cứ hướng dẫn mấy cái tips đi đánh bóng bản thân nó không hiệu quả và không có nhiều giá trị chuyển đổi gì hết. Hội đồng quản trị thế kia, bảo sao mấy quý rồi chưa về được KPI."

Sự thật, Nhật Phong chỉ thấy cái mối tình đơn phương của mình vẫn cứ dậm chân tại chỗ sau ngần ấy thời gian nỗi lực "đánh bóng" bản thân. Đến bây giờ, cậu vẫn cực kỳ hoang mang vì chẳng biết đến bao giờ chuyện tình đơn phương mới thành song phương được.

"Cứ cái đà tiến triển này thì đến năm 80 tuổi mới nên đôi mất."

"Sao lại không có giá trị chuyển đổi, cả một kì nghỉ hè được làm đôi bạn cùng tiến với crush. Dạo này, ông vừa được đi học thêm cùng crush, vừa được tan trường cùng crush, như thế còn nói là không có hiệu quả à?"

"Đấy người ta gọi là ăn có nói không đấy ông thần ạ. Sáng nay còn thấy cười với nhau như tiếng máy nổ ống thổi xong, giờ lại ngồi than không có giá trị chuyển đổi."

"Trộm vía, trộm vía đâu. Có biết quen nhau từng ấy thời gian, đây là lần đầu tiên cậu ấy cười với tao không?"

"Thì trộm vía được chưa?"

"Đã đủ ba lần đâu."

"Trộm vía trộm vía trộm vía. Hài lòng chưa?"

"Tưởng chỉ ố dề thinking thôi, ai ngờ đã trên bờ vực thần kinh luôn rồi."
 
1,190 ❤︎ Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 130: Được chạy cùng nhau thế này thích thật đấy.

Thời gian trôi nhanh như một cái chớp mắt, mới đó mà đã khai giảng được hơn hai tháng rồi. Cả miền bắc đang chìm trong không khí đầu đông. Làn gió mát tháng 11 cuốn theo hương hoa sữa, áng mây trong vắt, và cả màu nắng nhạt đang rọi từ trên cao xuống, khiến vạn vật trở nên lung linh hơn.

Kể từ lần đầu tiên vào năm học trước, hôm nay chính là lần hiếm hoi khi lớp 11a1 của trường Thành Xuân trùng tiết thể dục với lớp 11 chuyên toán của trường chuyên Thanh Xuân.

Đã gần một năm trôi qua, dù những ký ức không còn quá rõ ràng, nhưng Dương Nhật vẫn có thể nhớ được những âm thanh và hình ảnh liên quan đến Nhật Phong vào ngày hôm đó.

Ánh mắt Dương Nhật hướng về sân thể dục phía đối diện - nơi có người khiến mình bận tâm. Trong khoảnh khắc ấy, khóe miệng cậu đã cong lên thật tự nhiên.

Sau phần khởi động toàn thân, đám 11 chuyên toán được giáo viên tặng cho ba vòng chạy bền quanh sân cỏ. Đây là phần mà chúng ghét nhất, dù thế thì ba mươi ba đứa trẻ vẫn ngoan ngoãn xếp thành một hàng dọc để thực hiện chạy. Khi giáo viên thể dục rời đi, mặt đứa nào đứa nấy đều nhăn lại vừa chạy vừa càm ràm.

Sân thể dục rộng mênh mông được bao phủ bởi màu xanh mướt. Đám học sinh lớp 11 chuyên toán từ phía hàng liễu băng ngang qua khu lán xe, vòng lên và chạy dọc theo vạch kẻ vôi, ngăn cách với trường kế bên. Ngay lúc đó, đám 11a1 của trường Thành Xuân cũng từ bên kia ngang nhiên xuất hiện cạnh đó.

Đây chính xác là một cảnh tượng cực kỳ điên rồ, mà từ trước đến nay chưa từng xảy ra. Vốn dĩ bình thường, giáo viên hai bên sẽ không để trường hợp này xảy ra, vì chỉ sơ sểnh một chút thôi, cũng có thể biến tiết học thể dục thành một trận hỗn chiến của đám học sinh.

Chẳng biết đây có phải là sự sắp đặt không nữa. Nếu theo lẽ thường, cả hai trường khi thực hiện chạy bền đều giữ khoảng cách với vạch kẻ vôi là 10m, khoảng cách giữa hai trường sẽ là 20m. Vậy mà, ma xui quỷ khiến thế nào, hôm nay cả hai lớp đều chạy sát vào với vạch kẻ vôi.

Ánh nhìn không thân thiện, lời chửi thề lẩm bẩm trong miệng, gương mặt không hiếu khách.. Nếu đây không phải trong giờ học, cái đám đó đã lao vào đấm nhau một trận ra trò rồi.

Dự báo thời tiết hôm nay, sẽ nắng ráo cả ngày, nhiệt độ dao động khoảng 24 - 30°C. Trái lại, lúc này chẳng có cách nào để kéo mặt trời lên để soi sáng mọi vật. Màu của nắng đã biến mất, những cơn gió trở lên mạnh hơn, dự cảm là sẽ sắp xảy ra một cơn lốc xoáy xảy ra.

"Mẹ kiếp! Mấy thằng chó trường bên nhìn vênh vênh ý nhỉ?"

"Muốn tặng cho mấy cái thằng đó vài cú đấm ghê."

"Con mẹ nó, mấy cái thằng ranh con."

"..."

Thông thường, đám trẻ chạy có vài bước là xong ba vòng, còn hôm nay thời gian cứ như ngừng trôi, cả hai lớp vẫn đang chạy song song và sát cạnh nhau.

Phía dưới cuối hàng, Dương Nhật hướng mắt về cái đầu nhô hẳn lên so với đám học sinh 11a1 ở giữa hàng.

"Lúc nào cũng nổi bật như thế."

Cậu ấy chẳng cần làm gì nhiều, cứ thế chiếm trọn trong tâm trí Dương Nhật. Xung quanh, mọi thứ dần trở nên ngột ngạt và khó chịu, còn cậu lại chẳng mảy may đến những điều vô nghĩa đó, sự xuất hiện của Nhật Phong làm cho mọi thứ trở nên bình yên đến lạ thường.

"Này, tao nghĩ sắp có chiến tranh rồi đấy."

"Nếu chiến tranh thật, thì cứ thế mà chạy thôi."

"Mẹ, mày hèn thế. Phải chiến đấu cùng anh em chứ."

Đúng là hai thằng nhóc lắm chuyện, chẳng biết từ lúc nào chúng đã dàn hàng ngang cùng với Dương Nhật rồi bắt đầu buôn chuyện.

"Vì anh em hết mình, xong đến lúc lĩnh hạnh kiểm lại hết hồn à. Khéo khi còn vào khoa chấn thương chỉnh hình nằm ý chứ."

"Nhạt, mày sẽ hèn như thằng Bình hay sẽ vì anh em như tao."

"Mất công nghĩ nhiều thế làm gì. Cứ đứng nhìn chúng nó đánh nhau thôi. Thằng nào chết trước tao chôn."

"Đúng là cái loại ác ma."

Những tiếng ồn ào, lộn xộn của hai thằng nhóc đó làm Dương Nhật sao nhãng việc để ý đến cậu ấy. Vừa mới đây, mà cậu không còn thấy "cơn gió" đâu nữa.

"Đi đâu rồi?"

"Hai đứa chúng mày biến về hàng đi."

"Về thì về."

Chỉ vì người đó không còn nằm trong tầm mắt nữa, Dương Nhật đã

Trở nên khó hiểu như vậy đấy. Đúng là, không chỉ giỏi chiếm lấy tâm trí, ngay cả việc làm loạn cảm xúc của cậu thì "cơn gió" ấy cũng rất chuyên nghiệp.

Gương mặt Dương Nhật dán chặt xuống nền sân cỏ, cùng với những cảm xúc đang bị delay. Cứ thế này thì gay to thật rồi, kể từ ngày chạm vào "cơn gió" ấy, cậu chẳng thể quản lý nổi những nhịp tim trong lồng ngực. Lo lắng thật đấy.

"Này!"

Thanh âm từ "cơn gió" đột ngột vang lên bên tai, cùng lúc đó nụ cười hình chữ nhật xuất hiện làm cho những cảm xúc chênh phô trong Dương Nhật biến mất không tăm tích.

"Giật mình."

Mải mê với những dòng suy nghĩ, Dương Nhật không biết rằng có một người đang chờ để được chạy cùng mình.

"Sao lại cắm mặt xuống đất thế? Tôi đã tốn gần hai phút cuộc đời buộc dây giày, chỉ để được chạy cùng cậu thôi đấy."

"Thằng điên, nói gì thế không biết."

Dương Nhật luôn biết cách kiểm soát những đường nét trên gương mặt và bày ra những hành động trái ngược hoàn toàn với điều đang diễn ra trong lòng.

"Được chạy cùng nhau thế này thích thật đấy."​
 
1,190 ❤︎ Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 131: Cả đời này không thay lòng.

"Đúng là thằng chưa trải sự đời. Đợi đến lúc cả đám lao vào đấm nhau thì còn thấy thích được không?"

"Thích chứ, cầm tay nhau chạy trốn như lần trước cũng thú vị mà."

"Có biết chứng ảo tưởng, hoang tưởng cũng là dạng rối loạn tâm thần nặng không?"

Những cảm xúc trong lòng nở rộ khi "cơn gió" xuất hiện, nhưng Dương Nhật lại luôn thích nói mấy lời tỏ ra không mấy "hiếu khách". Dù thế, cái người bên cạnh cậu, vẫn cứ cười tươi như đứa trẻ vừa được cho chiếc kẹo ngọt.

Cả hai vô tư lạc vào thế giới riêng và không để ý khoảng cách với đám học sinh phía trước. Cơ hội cậu và Nhật Phong chạy cùng nhau đâu có nhiều, chỉ ước tiết thể dục của cả hai luôn được xếp trùng nhau như thế này. Nếu hôm nay, không có màn đổi tiết, chắc giờ này Dương Nhật đang mải miết ngồi nghe những kiến thức "cứng nhắc" của môn hóa học rồi.

"Này nhìn tay tôi này."

"Muốn bày trò gì đây?"

"Đừng nhìn mặt, nhìn tay này."

Tuy chưa phán đoán được hành động của tên đó, nhưng Dương Nhật cũng rất hợp tác nhìn vào bàn tay đang xòe ra trước mắt. Nhật Phong đang từ từ gập ngón cái và ngón trỏ lại, lập tức cậu đã bắt được tia cảm giác gì đó.

"Mật mã Morse."

Cách thể hiện những con số từ tên đó không thể làm khó được tốc độ, nhận thức và diễn giải vấn đề của Dương Nhật. Quy ước của mật mã Morse rất đơn giản, ngón tay đưa ra là một chấm '.', ngón tay gập lại là một gạch '_'.

Đôi lông mày Dương Nhật nhíu lại để chờ diễn biến tiếp theo, rốt cuộc thì cậu ấy đang muốn nói điều gì. Bàn tay Nhật Phong vẫn tiếp tục những hành động duỗi rồi lại gập, còn cậu đang mải miết đi tìm đáp án ở những con số đó.

Tên đó vừa thực hiện dãy số lần lượt là 5, 7, 4, 1 và 0. Dãy số mà Nhật Phong tạo ra là gì nhỉ? Không phải là cái trò mật mã tình yêu bằng tiếng Trung đấy chứ? Thử xem nào.

"Wǒ xīn shǔyú nǐ. Tim anh thuộc về em. Thằng điên này, lại cho mình ăn bả thính à."

Ánh mắt sắc như dao của cậu đang hướng về phía Nhật Phong. Còn cái tên đó vẫn đang trơ mặt ra cười rồi lại tiếp tục đưa bàn tay lên trước mặt cậu.

"3344587, shēngshēngshìshì bù bìanxīn. Cả đời này không thay lòng."

Đúng là cái trò cực kỳ nhảm nhí. Cái tên đó là đứa trẻ lên ba hả? Sao lại cứ chơi mấy cái trò ngốc nghếch thế nhỉ?

"Con mẹ nhà cậu, làm ơn ngừng mấy cái trò điên rồ đó lại được không?"

Cái giá phải trả cho sự trẻ con của Nhật Phong đó chính là một câu chửi thề full HD từ Dương Nhật. Nếu như không trong tiết học, Dương Nhật nhất định sẽ cho cái tên này ăn vài ba nắm đấm.

"Ngại à? Mặt như vừa đánh má hồng ý."

Nhật Phong đúng là muốn làm cậu tức chết rồi. Chưa bao giờ Dương Nhật lại muốn tên khùng điên cạnh mình câm mồm đến thế.

"Biến đi."

"Tiếp nhé."

"..."

"Nhìn này."

Cả người Dương Nhật đã nóng rực lên, hai gò má như được nướng qua lửa rồi, dẫu vậy tên đó vẫn không chịu dừng cái trò ngốc nghếch này lại. Mọi thứ trong lòng, cậu đang kỳ công giấu diếm sắp bại lộ hết rồi. Phải làm gì để cái tên đó dừng lại đây?

"447735, shí shí kè kè xiǎng wǒ. Nghĩ về em từng giây từng phút. Thằng này bị khùng điên thật rồi à. Mình phát điên mất thôi."

Lúc này, Dương Nhật chỉ muốn chạy trốn khỏi cái tên điên bên cạnh, không nhanh chân thì mọi sự ngượng ngùng này sẽ bị lộ tẩy mất. Nhất định không được để Nhật Phong đó có cơ hội trêu chọc. Từ suy nghĩ biến thành hành động, đôi chân của Dương Nhật vội vã chạy về phía trước để thoát khỏi cái "lưới tình" mà Nhật Phong giăng ra.

"Đừng ngại mà."

"Biến đi."

"Đừng có chạy nhanh như thế."

"..."

Bỏ ngoài tai lời từ người phía sau, Dương Nhật cứ thế lao về phía trước. Đầu óc cậu đúng như một mớ hỗn độn, không thể ngừng suy nghĩ và không biết chính xác là suy nghĩ về điều gì. Thậm chí, ngay cả những cảm xúc trong lòng Dương Nhật cũng vô cùng hỗn loạn. Nhắm mắt nhắm mũi lại chạy, cậu mất luôn khả năng quan sát ngoại cảnh xung quanh, đến khi nghe một tiếng "rầm" thì mọi thứ bỗng nhiên tối sầm lại.

"Chết rồi! Có sao không?"

Tiếng hét từ xa vọng tới làm Dương Nhật tỉnh táo lại, khi mở mắt ra đã thấy mình đang trong trạng thái nằm úp mặt xuống đất. Thực sự, cậu không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, mà chỉ nhăn mặt cảm nhận cơn đau ê ẩm đang lan khắp người.

Ngay lúc đó, Nhật Phong như một cơn gió phát sáng lao đến với một gương mặt méo xệch, dù Dương Nhật mới là người đau.

"Đã bảo đừng có chạy rồi."

Tín hiệu cảm xúc trong Dương Nhật liên tục phát ra những tia sáng, khi chứng kiến dáng vẻ lo lắng của cậu ấy dành cho mình. Thần kỳ ghê, mỗi khi nhìn sâu vào đôi mắt đó, cậu lại một lần đánh mất khả năng điều khiển dòng suy nghĩ của mình. Khoảnh khắc đang diễn ra trở nên đẹp đẽ đến mức, Dương Nhật mong đừng biến mất.

"..."

"Nhìn này, đau chết đi được. Phải cẩn thận chứ."

"..."

Nhật Phong vẫn liên tục than thở về vết thương trên đầu gối của cậu. Những thanh âm không đứng im, những thanh âm đa sắc màu, những thanh âm đánh cắp trái tim, những thanh âm thuộc về cậu ấy, đang xâm chiếm tâm hồn Dương Nhật. Song, cùng lúc đó một dòng suy nghĩ đánh mạnh vào đầu cậu.

"Ăn gan hùm à, sao dám chạy qua cái vạch vôi kia thế?"

Mọi thứ đẹp đẽ trước đó bốc hơi sạch sẽ, Dương Nhật nhìn người đối diện với một ánh mắt đầy lo sợ. Còn cậu ấy chẳng quan tâm đến điều đó, hoàn toàn tập trung những việc không đâu.

"Đây không phải là lúc quan tâm đến chuyện đó. Có đau ở đâu không?"

"Còn không mau biến về bên trường cậu đi, để bọn nó bắt được thì to chuyện đấy."

Thử tưởng tượng thôi Dương Nhật cũng không dám, nếu Nhật Phong không nhanh chóng biến khỏi đây, khung cảnh bình yên sẽ biến thành một trận hỗn chiến mất.

"Cái đó quan trọng hơn việc cậu đang bị thương à?"​
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back