Bạn được kiotsoft2030 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1,190 ❤︎ Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 132: Ngoan! Xuống phòng y tế đi.

Đó giờ, làm gì có đứa học sinh nào dám ngang nhiên bước chân qua cái vạch kẻ vôi kia như này. Thế rồi, cái tên đó cứ rửng rưng thở ra một câu, như thể chưa từng chứng kiến cảnh học sinh hai trường đánh nhau vậy. Nói chi xa, chỉ mới gần một năm về trước, Nhật Phong suýt bị đám học sinh trường Thanh Xuân nghiền cho ra bã.

Mới bỏ quên có vài giây thôi, cảnh tượng mà Dương Nhật không dám tưởng tượng, lại đang diễn ra cực kì sắc nét ngay trước mắt. Cơ hội giấu diếm đã trở về con số 0, cái đám lớp chuyên toán đã nhìn thấy hết rồi.

"Mẹ nó! To chuyện rồi."

Theo phán đoán sơ bộ: Chắc chắn sẽ không tránh được cảnh bạo lực giữa học sinh hai trường. Còn người trước mặt cậu vẫn chưng ra bộ mặt của kẻ "chưa trải sự đời".

"Lên lưng tôi đưa xuống phòng y tế."

"Thằng hấp này, còn không chạy thì tôi phải bê cậu viện nằm luôn đấy."

"Lên."

Đúng là một thằng ương bướng. Dù Dương Nhật có kề dao vào cổ, cũng không lung lay được ý chí của cậu ấy. Thôi thì, đành thuận theo tự

Nhiên vậy. Dẫu không thể thản nhiên dương mắt lên nhìn mọi thứ sắp xảy ra, nhưng Dương Nhật cũng ném cảm giác thấp thỏm lo sợ sang một bên để đối mặt trực diện. Việc ngăn cuộc hỗn chiến dường như là không thể, giờ cậu chỉ có thể nghĩ ra cách để giảm bớt hậu quả thôi.

Mọi tính toán của Dương Nhật còn chưa đâu vào với đâu, Nhật Phong đã bị một vật lạ bay đến rồi đập mạnh vào gáy.

"Thằng điên nào vậy?"

"Sao? Bố mày đấy."

Hỏng rồi! Đám học sinh 11 chuyên toán đã bỏ luôn việc chạy và lao đến chỗ Dương Nhật. Vì là lớp chuyên toán nên gần như toàn con trai, thằng nào thằng đấy mặt mũi hằm hằm như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt cậu.

"Bình tĩnh, để tôi giải thích đã."

Vội vàng lên tiếng để giải thích, mặc dù Dương Nhật biết cái đám này sẽ chẳng quan tâm xem chuyện gì đã xảy ra giữa mình và Nhật Phong đâu. Chúng nó chỉ cần biết, cậu đang là người đau và tên đó đang là người dám bước qua cái vạch vôi kia thôi.

Có điều, Dương Nhật vẫn rất tự tin, mình sẽ giải quyết mọi chuyện theo hướng êm đẹp nhất. Bởi lẽ, dù sao cái đám đó cũng giống hệt như thằng Khải và thằng Bình. Nhìn chúng mang cái dáng vẻ như đầu gấu hay miệng lúc nào cũng "hỗn" thế thôi, nhưng đầu óc rất đơn giản. Nếu như cậu có nói bất kỳ điều gì, chúng cũng tin và nghe lời ý mà.

"Chúng mày đưa cậu ấy xuống phòng y tế đi."

Đấy! Xem kìa, cái đám đó lúc nào cũng ân cần và dịu dàng với cậu như thế. Dương Nhật chính là bảo bối của lớp 11 chuyên toán, mà không, là của cả trường Thanh Xuân mới đúng.

"Cậu ấy.."

"Đi nào."

Câu thoại dở dang của Dương Nhật đã bị cắt ngang, cũng là lúc mọi

Tính toán trước đó bị đổ bể. Sự tự tin có thể giảng hòa không còn nữa, thậm chí, cái đám đó còn không cho cậu có cơ hội lên tiếng để giải thích. Thằng Bình đã dùng tay bịt lấy miệng, tiếp theo thì thằng Khải cùng hai thằng khác cũng túm chân túm tay để mang cậu xuống phòng y tế.

Mồm không thể nói, Dương Nhật chỉ biết bất lực ngoái đầu về phía sau để nhìn tên đó đang bị cái đám lớp mình bao vây, đâu đó cũng gần ba chục thằng chứ không có ít. Lần này, cậu không thể lao đến và túm tay người đó chạy trốn được nữa rồi.

"Đừng lo cho tôi. Ngoan! Xuống phòng y tế đi."

"Cái thằng này không biết sợ là gì à?"

Gương mặt Nhật Phong không gợn sóng, ở đó chứa sự dịu dàng dành cho cậu.

Dù không muốn thì Dương Nhật cũng đã bị khiêng xuống phòng y tế. Một vài vết trầy xước ở đầu gối và khuỷu tay đã được xử lý đâu ra đấy, với cậu những vết thương đó không có gì to tát cả.

Trong phòng chỉ có Dương Nhật và thằng Bình - nó đang ngồi vắt vẻo ở chiếc giường bên cạnh rồi cắm mặt vào chiếc điện thoại.

"Ê thằng Khải đâu?"

"Đi hóng hớt rồi. Có vụ đấm nhau nào mà nó không xem."

"Bọn điên."

Nằm trên giường, tiếng thở dài của Dương Nhật lúc cái lại vang lên. Tình trạng của cậu hiện tại như bị giam lỏng vậy, ngoài thằng Bình còn hai thằng nhóc nữa - chúng kê ghế ngồi chắn ngang ở cửa ra vào. Chẳng hiểu bọn này bày binh bố trận như thế để làm gì nữa.

"..."

"Báo thầy giám thị chưa?"

"Để làm gì?"

"Còn làm gì nữa. Một thằng chọi với 30 thằng là chết đấy."

"Không phải cờ lo xem xét tình hình rồi, dăm ba cái dép lào thần chưởng thì chết làm sao được."

"Chờ đến lúc người ta chết thì báo hồn về gọi mày chắc."

"Cứ lo thừa, có hội 'Xương máu rồng tiên' ở đây rồi sao để cho nó chết được. Nói không phải khoe mẽ cơ mà, hội anh em chúng tao vừa hay có bốn người. Nửa bên kia có Đinh Hoàng Dương Hiếu và Trần Duy Nhất Bảo, bạn mày cũng đâu có kém tao Lý Hải Hoàng Bình, thằng còn lại Lê Minh Đăng Khải và bọn tao là hậu duệ của dòng họ Đinh, Lê, Lý, Trần. Như mày biết đấy, bằng một nhân duyên mạnh mẽ nào đó đã xô đẩy bọn tao lại với nhau. Vậy nên, cứ yên tâm an dưỡng đi, những người anh em của tao đã lo cả rồi."

Xem cái cách nói chuyện của nó kìa, không có một chút liên quan nào luôn. Trong khi, Dương Nhật đang thực sự lo lắng muốn phát điên cho tên đó, thằng Bình lại tỏ ra dửng dưng, ngồi khoe mẽ về hội anh em mới thân thiết của mình. Dù tức chết đi được nhưng cậu vẫn phải ngồi nghe nó lải nhải.

Khốn nạn! Hôm nay không có thầy thể dục ở đó, mà lớp 11 chuyên toán tự quản. Theo như quan sát của Dương Nhật, lớp 11a1 cũng trong tình trạng tương tự. Bình thường ba bốn lớp học thể dục với nhau là chuyện thường ở huyện. Tuy nhiên, mọi sự đã khác, trên cái sân cỏ rộng lớn đó, chỉ có 33 đứa lớp 11 chuyên toán và 38 thằng lớp 11a1.​
 
1,190 ❤︎ Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 133: Đang lo cho tôi à?

Để đi từ sân cỏ đến phòng thầy giám thị là quãng đường không hề gần. Các tòa nhà lớp học đều đã che khuất cái sân cỏ, việc để thầy cô phát hiện ra và đến xử lý hoàn toàn không khả thi.

Nếu không có gì thay đổi, tại sân thể dục của hai trường chắc chắn xảy ra một cuộc hỗn chiến quy mô lớn. Cuộc chiến của gần 70 thằng con trai, sẽ giống như phân cảnh hùng tráng ngoài chiến trường trong các bộ phim cổ trang.

Vào lúc lòng Dương Nhật đang nóng như lửa, thằng Bình vẫn vui vẻ ngồi vắt chân chữ "ngóe" vừa chơi game vừa ăn quà vặt.

"Giỏi xà lơ là nhanh, nhìn ngứa cả mắt."

"Tao xin thầy bác sĩ thuốc nhỏ mắt cho mày nhé."

"Cậu ta mà bị làm sao thì tao sẽ tặng cho mỗi đứa một cốc nước lọc mùi hạnh nhân."

Đã 25 phút trôi qua Dương Nhật như chết dần với cảm giác tội lỗi, áy náy, sợ sệt, lo lắng, bồn chồn.. Một quả bóng chứa đầy sơn màu đen bị vỡ ra, chất nhầy đang loang lổ khắp tâm trí cậu.

Nằm quay mặt vào tường, Dương Nhật bực tức kéo chăn trùm kín đầu. Chẳng biết sâu trong tâm trí cậu đang nghĩ về cái gì nữa, hình như chỉ có một màu đen bao trùm ở nơi đây. Gương mặt méo mó của Dương Nhật như muốn khóc đến nơi vì bất lực và bất an.

"Đang lo cho tôi à?"

"Không phải cậu ta chết rồi về báo thù mình đấy chứ?"

Không gian toàn một màu đen, lại còn vô cùng chật hẹp trong chiếc chăn, những âm thanh không biết thực hay hư lại chạy vào tai Dương Nhật. Nuốt nước bọt rồi nín thở, cậu sợ hãi chờ đợi diễn biến tiếp theo. Bất chợt, chiếc chăn như có kẻ nào đến và kéo chúng xuống. Tim đập, chân run, hô hấp bắt đầu hoảng loạn, cả cơ thể Dương Nhật đang cứng đờ mất khả năng vận động. Đôi mắt cậu chỉ biết nhắm nghiền, đầu óc vẽ ra hàng nghìn viễn cảnh Nhật Phong biến thành ma và đến đòi mạng mình.

"Bảo thích mình, vậy mà biến thành ma rồi lại về tìm mình. Thằng xấu xa."

Mải chạy đua với đống suy nghĩ ngớ ngẩn, Dương Nhật không biết rằng chiếc chăn đã rời khỏi người từ lúc nào.

"Mở mắt ra nhìn tôi này."

Âm thanh ấy lại vang lên, hơi ấm phả vào mặt làm dịu đi những lo lắng không đáng có trong tâm trí Dương Nhật. Nghiêng đầu về phía sau, cậu từ từ kéo mí mắt bên trái lên.

"Giật cả mình."

Bộ não nhận được sự an toàn, Dương Nhật trợn tròn hai con mắt lên, trước mặt cậu thực sự là người đó. Trong lúc, lo lắng cho Nhật Phong, cậu đã bỏ lỡ điều gì đó thì phải? Làm sao người đó lại xuất hiện ở đây được nhỉ? Hai thằng nhóc canh ngoài cửa đâu rồi? Bao nhiêu những thắc mắc hiện lên, sau cùng Dương Nhật lại chỉ tập trung vào gương mặt đang bấm tím của cậu ấy.

"Chúng nó đã làm gì cậu, mặt mũi lại thành ra thế kia."

Dương Nhật với gương mặt đầy hoảng hốt vì sự xuất hiện từ cậu, sau đó lại chuyển sang lo lắng cho những vết bầm tím trên mặt.

"Cậu còn đau ở đâu không?"

"Hỏi tôi câu đó với cái bản mặt bầm tím kia ý hả?"

"Tôi không sao. Bị đấm vài phát thôi, nhưng chúng nó còn bị đấm đau hơn."

"Thế kia còn kêu không sao."

"Tôi đã từng một mình cân đám cả chục thằng rồi đấy. Kinh nghiệm đầy mình đừng lo."

"Vẻ vang quá nhỉ? Khoan đã sao cậu lại vào được đây? Bọn kia đâu hết cả rồi?"

Để Nhật Phong vào được đây là một câu chuyện cực dài. Trước tiên thì.. Thằng Khải đã phải đưa bộ đồng phục thể dục của mình cho cậu, sau đó thì dẫn cậu tới đây. Nó còn cực kỳ đau lòng, khi phải móc hết tiền trong ví ra để rủ rê lôi kéo hai thằng nhóc canh cửa xuống dưới căng tin ăn uống. Còn thằng Bình phải ra ngoài cửa ngồi "trông nom" cho hai đứa trong phòng.

Còn câu chuyện trước đó nữa là.. Làm sao để Nhật Phong có thể sống sót trở về đây thì.. Nhớ lại, cậu cũng không biết sau khi Dương Nhật rời khỏi đó thì chuyện gì đã xảy ra nữa. Mọi chuyện vừa diễn ra cứ như một tiểu phẩm hài vậy.

Khoảng 30 phút trước.

Đôi mắt ấm áp của Nhật Phong nhanh chóng toát lên sự sắc lạnh, ngay sau khi cậu ấy rời đi. Trước mặt cậu là hai mươi chín thằng con trai, đang chưng cái bản mặt "chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng" ra để khiêu chiến. Nhưng Nhật Phong đâu có sợ, khi sau lưng có đến ba mươi bảy "con vợ" đang đáp lễ chúng nó bằng bộ mặt của thú dữ và sẵn sàng ngấu nghiến con mồi.

Bầu không khí ở sân thể dục, trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Tất cả những đứa ở đây đều ở thư thế chuẩn bị cho cuộc chiến nảy lửa sắp tới. Mức nhiệt ngoài trời lúc này, chỉ chạm ngưỡng 30°C. Tuy nhiên, sức nóng lại được đẩy lên cao, nhờ những ngọn lửa bùng lên trong lòng, trong tâm trí và trong ánh nhìn của đám học sinh.

Đúng là muốn tu tâm dưỡng tính không nổi với cái đám này mà. Bọn lớp 11 chuyên toán, vừa có cuộc hội ý với nhau rồi quay ra nhao nhao lên như đàn chó cắn ma vậy.

"Ê, đã có thằng nào đi gọi thầy giám thị chưa?"

Dù thế nào, cũng không thể để trận hỗn chiến này xảy ra, cầu cứu giáo viên là thượng sách.

"Đại ca thử đoán xem."

"Bình thường là bọn em tự xử, chứ quân đô thị không có ý nghĩa gì ở đây."

Nếu là một vài thằng thì cứ lao bừa vào đấm nhau cho xong. Nhưng tình hình hiện tại không khả thi, gần 70 thằng, nếu lao vào đánh nhau thì chắc chắn sẽ là một cuộc hỗn chiến với quy mô cực kỳ lớn. Chẳng thể tưởng tượng được, nếu bị đưa lên xã thì chỗ đâu ngồi cho đủ nhỉ?

"Chúng mày đang ở trường học đấy."

"Đại ca yên tâm, xử nhanh gọn lẹ không đến tai triều đình được đâu."​
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back