Welcome! You have been invited by Larissafelicity265 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 32 Tìm chủ đề
Chương 20

[HIDE-THANKS]Hiền về đến nhà, nhìn mình trong gương nhà tắm, thật sự uể oải và rất mất sức sống. Cô quyết định sẽ tắm rửa thật sạch sẽ, diện đồ thật đẹp để gặp Hoàng. Suốt hơn một tháng rưỡi qua, cơ thể quả là xuống sắc. Bình thường đã không được đẹp (đối với cô) nay lại càng tiều tụy hơn. Ngâm mình trong nước ấm, Hiền mơ màng chìm vào giấc ngủ. Một chút ý chí còn sót lại cô ngăn mình ngủ, Hoàng đang đợi cô. Cô tắm nhanh, mặc khăn tắm vào, bước đi lựa một bộ đồ thật đẹp.

Về phần Hoàng, sau khi kết thúc cuộc gọi, anh lại nằm xuống chiếc ghế sofa. Mùi của bản thân khiến anh khó chịu, cả ngày hoạt động vậy ai mà chẳng có mùi. Anh bật dậy, nhanh chóng bước vào phòng tắm.

Cái này màu tối quá, cái kia sáng quá, cái đó thì nhìn con nít quá. Hiền lựa hết cái tủ quần áo của mình mà vẫn chưa lựa được bộ nào đẹp hết. Cô chợt nghĩ, anh thích màu tối, cô sẽ mặc màu tối, một bộ đồ bộ màu xanh đen được cô lựa chọn.

Anh sạch sẽ, thơm tho, ngồi xuống ghế sofa, mở laptop lên, đợi Hiền gọi cho anh. Hoàng muốn gọi nhưng nhỡ cô đang bận gì thì sao. Ngón tay của anh lười biếng nhấn gọi. Cô không trả lời. Gọi thêm lần nữa. Lần nữa. Lần cuối nếu cô không nghe thì thôi không gọi nữa. Lần cuối cuối. Lần cuối cuối. Sao lại không nghe máy? Anh lo lắng? Có phải tên nhóc hồi sáng làm gì cô không? Cô có được an toàn không? Trái tim anh rung lên vì lo lắng. Cứ thế bấm gọi liên tục.

Hiền mặc đồ xong, make up một tí. Cô lấy laptop ra, kiếm chỗ nào quay đẹp. Chọn đi chọn lại, cô quyết định ngồi ở sofa, phòng khách. Vừa mở lên thì thấy anh gọi cô rất nhiều lần. Chắc đợi lâu quá ấy mà. Hiền cười tươi. Chưa đầy ba giây sau, cuộc gọi của anh tiếp tục hiện lên. Cô trả lời.

Thấy Hiền bắt máy, Hoàng đã bớt căng thẳng. Nhà cô có màu sáng. Bố trí rất tinh tế. Anh thầm nghĩ.

- Anh nhớ em lắm hay sao mà gọi lắm thế? - Hiền nhìn Hoàng, mặt anh đang đỏ lên như một đứa con nít.

- Một chút! - Hoàng li nhí.

- Anh biết đấy, em phải xuất hiện thật hoàn hảo trước mặt anh nên hơi tốn thời gian!

- Không sao! Em luôn đẹp mà! Thấy em như vậy anh vui lắm!

- Thôi nói vào chủ đề chính đi! Bố và anh sao rồi?

- Sao là sao? - Anh nhăn mặt.

- Bố yêu anh lắm! Như anh từng kể với em, mẹ anh đã rời quê đến Y, Y là thành phố đông người, luôn nhộn nhịp, người đi, người đến thật sự rất rất nhiều, vậy mà bố lại tìm được anh có nghĩa là bố đã rất cố gắng.

- Anh biết! Em ăn tối chưa? - Hoàng ân cần.

Tiếng chuông cửa vang lên.

- Đợi anh một xíu nha! Lo ăn uống đầy đủ!

Hoàng gập laptop lại, bước ra mở cửa. Ông ấy đứng trước mặt anh, trên tay là đồ ăn.

- Ông đến đây làm gì? - Hoàng nhăn mặt.

Ông ấy hớn hở cười.

- Con không thấy sao? Sống một mình ăn uống không tử tế, bố mang đồ ăn sang cho con.

- Tôi không cần. Ông về đi.

Ông giơ đồ ăn lên.

- Nếu con không muốn nói chuyện hay gặp bố cũng được, nhưng con cầm lấy đồ ăn đi! Ăn để có sức khỏe chứ!

Mùi thức ăn rất thơm, anh cũng đang đói. Ọc.. ọc. Tiếng bụng réo của hai người hợp đến mức cùng réo lên. Hoàng đói rồi. Trong nhà cũng hết đồ ăn.

- Ông vào nhà đi! - Hoàng nhắm mắt nói.

Ông bước vào nhà, anh chỉ ông xuống phòng bếp. Ông là một đầu bếp giỏi. Nhanh nhảu xếp đồ ăn, rất đẹp mắt.

Ngồi xuống bàn ăn, Hoàng nhìn ông, lúc trước, anh nghĩ bản thân nấu ăn giỏi là vì luyện tập nhiều, giờ anh mới hiểu đó là do di truyền từ ông.

Hiền lăn qua lăn lại trên ghế sofa nhỏ xíu đến nỗi té xuống nền. Ai đến mà lâu thế, là đàn ông hay phụ nữ hay là bạn gái anh ta. Cô nhớ lại suốt thời gian biết nhau đến giờ anh chưa một lần nói với cô là anh không có bạn gái. Chẳng lẽ cô bị lừa tình rồi sao, rồi nụ hôn đầu của cô tính sao bây giờ. Cô ngồi thẳng dậy. Nếu anh ta đã vậy với cô, thì cô phải tự tin, đẹp hơn. Chải lại mớ tóc bù xù của mình. Cô đặt một chiếc pizza. Cô nhớ pizza lắm rồi.

Món ăn được dọn ra, gồm có rất nhiều món ví dụ như đậu hũ nhồi thịt, canh bầu nấu với tép, cá rán, gà chiên.

- Ăn đi con! - Ông nói khi thấy cậu con trai của mình ngồi im.

Anh nhìn món đó đậu hũ nhồi thịt, món ăn anh yêu thích nhất. Không biết có nên vứt bỏ liêm sỉ để ăn bữa cơm này không. Rõ ràng khi anh cho ông vào nhà là vứt bỏ liêm sĩ rồi. Anh không bận tâm gì nữa, ăn thôi. Công nhận ông nấu rất ngon, hợp khẩu vị của anh. Nhìn con trai ăn ngon, ông cười thầm.

- Bố sẽ bù đắp cho con bắt đầu từ hôm nay nhé! Thời gian qua chắc con trai bố mệt lắm rồi phải không?

Chiếc pizza được giao đến, Hiền cũng đã ăn được hai miếng, vậy mà Hoàng vẫn chưa có động tĩnh gì. Chắc hẳn những gì cô nghĩ là đúng rồi. Cô đành gửi tin nhắn cho anh.

- Ông chẳng cần bù đắp gì cho tôi đâu! Nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, nhờ ông tôi mới được như thế này! - Hoàng nhìn ông.

Điện thoại anh có tin nhắn. Anh lấy điện thoại và thấy một tin nhắn khiến anh hơi hoảng từ cái tên Đại úy Hiền đáng yêu của Thiếu tá Hoàng cũng rất đáng yêu.

"Anh có người phụ nữ khác phải không? Anh nói đi! Tôi chấp nhận được hết!"

- Là con bé ở Trung tâm thương mai đúng không? - Ông nhìn sắc mặt của Hoàng là đoán được ngay.

Ông cũng biết cô gái này mà. Đại úy Lý Như Hiền khiến con trai út của ông tương tư suốt bảy năm qua, nhiều lần tranh cãi với ông. Ông thật sự có phần lo lắng về vấn đề này, chỉ sợ hai đứa con trai của mình sẽ xảy ra xung đột vì cô gái ấy.

Hoàng không nghe thấy lời ông nói. Bản thân run run tay nhắn lại.

"Là sao? Người phụ nữ nào? Anh xin lỗi vì để em đợi lâu! Ông ấy đang ở đây!"

Hiền nhận được tin nhắn. Ông ấy ư? À là bố của Hoàng. Cô vui vẻ trở lại.

"Thật vậy sao? Em muốn gặp ông ấy!"

"Thôi! Để lúc khác đi"

"Anh có người khác đúng không!"

"Không mà"

"Vậy cho em gặp ông ấy!"

Hiền gọi cho anh. Anh đứng dậy ra phòng khách nghe máy.

- Ông ấy ở trong nhà bếp em thấy chứ?

- Em thấy, em muốn gặp ông ấy, nhưng nhìn hơi quen quen! Ối là Bộ Trưởng! -Hiền hét toáng lên

- Đúng vậy là ông ấy!

- Em muốn nói chuyện với Bộ trưởng! Nhanh lên nếu không em sẽ giận anh ấy!

- Không được đâu!

- Ba giây nhé! Một..

- Được rồi!

Hoàng đưa điện thoại mình cho ông.

- Cô ấy muốn gặp ông.

Thấy vậy, ông rất vui. Liền bắt lấy chiếc điện thoại.

Hiền thấy Bộ trưởng liền giơ tay lên chào nghiêm chỉnh.

- Chào cháu! Không phải thế đâu! Bác đang chỉ là bố của bạn cháu!

Bộ trưởng hiện tại rất giản dị, áo thun màu xám, khuôn mặt nghiêm nghị.

- Cháu thần tượng Bộ trưởng đã lâu! Không ngờ giờ lại được nói chuyện với Bộ trưởng! - Hiền dùng đôi mắt long lanh.

- Bộ trưởng ư? Bác đã nói là bác đang chỉ là bố của bạn trai cháu thôi! Gọi bác đi!

- Vâng! Anh Hoàng yêu thương bác lắm nhưng cứ thích mặt lạnh mày nhẹ vậy thôi! Bác cứ tích cực ở bên cạnh là có lúc anh ấy xuôi lòng à!

- Cảm ơn cháu! Cháu và Hoàng quen nhau lâu chưa?

Hai người cứ thế nói chuyện vui vẻ. Hoàng dọn dẹp, rửa bát sạch sẽ thì cuộc gọi mới kết thúc. Cầm điện thoại, Hoàng thẳng thừng:

- Muộn rồi! Ông về đi!

- Vậy bố về nhé! Ngủ sớm! - Ông đứng dậy bước ra cửa.

Hoàng đi theo sau, anh nói khi ông đã đi khỏi nhà được vài bước:

- Tôi không còn hận thù gì ông cả! Nhưng ông biết đấy tôi cần có có thêm thời gian! Về cẩn thận, giữ gìn sức khoẻ!

Nói xong anh đóng cửa một cách lạnh lùng. Ông cười, ông rất hạnh phúc.[/HIDE-THANKS]
 
Last edited by a moderator:
Bài viết: 32 Tìm chủ đề
Chương 21

[HIDE-THANKS]Ông đến thăm Hoàng liên tục nhiều ngày sau đó. Hoàng cũng bắt đầu mở lòng hơn, thể hiện tình cảm của mình nhiều hơn. Hôm nay, là ngày anh quay lại bệnh viện. Chưa gì, anh đã nhận được tin vui, chị Tuyết với Chung đã hẹn hò. Hai người chẳng ngại ngùng mà thể hiện tình cảm trước mắt anh. Anh yêu xa, thật sự rất ghen tị với hai người kia.

- Này, này, dừng lại đi! - Hoàng thấy nóng mắt khi Chung với Tuyết ôm nhau chặt rồi yêu em yêu anh gì đó.

Hai người họ quay mặt lại nhìn anh trợn mắt, đồng thanh.

- Trước kia, anh/em với Hiền cũng khác đâu.

Anh chán nản, anh nhớ mùi cô, nhớ cảm giác được ôm cô. Mặc dù mỗi ngày cả hai đều được thấy nhau qua màn hình, nhưng nhớ thì vẫn rất nhớ. Tan ca, Hoàng lững thững dạo bước trên con phố quen thuộc, dịch bệnh qua đi, mọi thứ dần trở lại như bình thường. Các cặp đôi nắm tay nhau, thể hiện tình cảm khiến anh ghen tị đôi chút. Anh nhớ cô rất nhiều.

Hiền về nhà với bố mẹ. Mẹ cô cứ hỏi về Hoàng rất nhiều, bà hóng con rể lắm rồi. Bà có ba cô con gái, hai cô đã có chồng, cháu có đứa đã vào cấp hai. Còn mỗi cô út của bà vẫn bơ vơ. Bây giờ mới chớm nở một cuộc tình với một cậu trai khiến bà rất rất hạnh phúc. Sau hai hôm ở với bố mẹ, Hiền quay lại với cuộc sống hằng ngày. Thấy Trung đội trưởng trở lại, mọi người ai cũng vui. Một tuần nghỉ phép kết thúc, Trung đội 7 trở lại với ngày thường. Lại là những cãi vã, trêu đùa nhau không ngớt, rồi những hình phạt. Tâm và Long chính thức hẹn hò, còn lên kế hoạch chuẩn bị kết hôn. Hiền rất vui, nhưng ở đâu đó trong cô thì lại cảm thấy rất trống vắng. Khoảng ba tháng nữa, sẽ có một đợt xét duyệt chuyển công tác theo nhu cầu, đó là cơ hội của cô, cô sẽ đi. Anh và cô sẽ gặp lại nhau. Hiền nhớ đến Đức. Cô chủ động đi tìm cậu. Thấy Đức, Hiền đề nghị muốn nói chuyện với cậu, và rồi cậu đồng ý.

- Đồng chí nên quên tôi đi!

- Vì tên Hoàng đó sao?

- Đúng vậy! Cậu biết đấy tôi không thể chấp nhận cậu!

- Em hiểu rồi! Chào chị! Em đi trước!

- Chúc cậu tìm được một người tốt hơn tôi!

Hiền quay lưng bỏ đi. Để lại Đức. Mắt cậu đỏ hoe, cậu ngăn mình khóc nhưng không thể cứ vậy mà bật khóc. Cậu hận hận tên đó hận rất nhiều. Hai đầu ngồi cậu tiếp đất, cậu hét lên. Cậu yêu cô nhiều đến thế, luôn ở sau cô, vậy tại sao chưa một lần nào cô quay mặt lại nhìn cậu, nhìn cậu đã cố gắng bao nhiêu vì cô. Tiếng hét lớn đến mức mà Hiền đã đi xa vẫn còn nghe thấy. Cậu quá si tình. Cô chỉ mong cậu sẽ quên được cô và hạnh phúc bên một người khác.

Hai tháng sau.

Hoàng mệt mỏi trở về nhà. Hôm nay, anh có khá nhiều bệnh nhân. Anh nằm trên sofa nhớ lại cuộc trò chuyện giữa mình với Đại tá.

- Bộ trưởng rất yêu cậu! - Đại tá

- Ý của Đại tá là sao?

- Tha thứ cho ông ấy đi! Hạnh phúc cùng sống bên nhau!

* * *

- Mỗi tuần ông ấy đều bay từ Z (thành phố Hiền đang sống) đến đây để gặp cậu đấy!

* * *

Đôi mắt trĩu nặng của anh mở lên khi nghe thấy tiếng chuông cửa. Ông lại đến. Hai người cùng nhau ăn cơm. Tình cảm cha con của hai người, nhờ sự cố gắng của ông mà ngày càng nhiều hơn. Hơn nữa, ông đã lớn tuổi rồi, do không có cơ hội anh không báo hiếu được cho mẹ anh. Lần này, anh không thể đánh mất cơ hội báo hiếu cho bố anh được.

- Tôi có thể gọi ông theo như con trai của ông được không? - Ông cũng lớn tuổi rồi, anh chẳng có lý do gì mà không nhận và yêu thương ông ấy.

- Ý con là sao?

- Là bố đấy! - Tiếng anh nhỏ nhưng cũng đủ để ông nghe thấy.

Ông ôm chầm lấy Hoàng. Ông khóc. Ông rất hạnh phúc, có lẽ hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của cupokc đời ông. Ông đã từng có suy nghĩ rằng cho đến chết cậu con trai lớn của ông cũng sẽ không nhận ông, bây giờ suy nghĩ tiêu cực đó đã được biến mất trong tâm trí ông. Những ngày tháng sau này, ông sẽ bù đắp cho anh.

- Bố.. Bố.. sao vậy? - Hoàng lắp bắp.

Đức biết tin Hoàng nhận ông rồi thì rất tức giận.

Hoàng cũng đã suy nghĩ về vấn đề sẽ chuyển công tác về Z. Thứ nhất, anh có thể ở bên cạnh gia đình của mình. Thứ hai, anh có thể ở gần Hiền. Anh đặt vấn đề với Đại tá và được chấp thuận. Cảm giác hân hoan, vui vẻ, hạnh phúc, hồi hộp nhảy loạn trong ang, Hiền cũng cần biết chuyện này nhỉ. Anh lập tức gọi cho cô.

- Anh sẽ chuyển công tác về Z!

- Thật sao?

- Đúng vậy! Bố anh và em trai ở Z mà! Và người yêu anh cũng ở Z mà!

- Khiếp người yêu anh là ai thế?

- Anh chẳng biết!

- Mà em trai anh như thế nào? Giờ em mới nghe anh kể đấy!

- Nó tên Đức, nghe nói cũng ở trong Quân đoàn 4 (Quân đoàn Hiền đang công tác).

Nghe thấy cái tên này Hiền như sét đánh ngang tai. Có thể là một Đức khác, một quân đoàn lớn như vậy có tận chục Đức cơ. Nhưng nếu xem xét kĩ lại thì Đức mà cô quen biết là người phù hợp nhất. Đức rất được các sếp nể, mối quan hệ thì lại rất rộng, lúc trung đội 7 phải đến Y thì cậu được chuyển qua trung đội 3.

- Đức ư?

- Mà hình như nó với em có quan hệ gì đúng không? Ngày đầu gặp mặt, nó đã muốn đấm anh vì tội cướp em khỏi nó!

Hoàng tin tưởng cô, anh biết rõ hai người chẳng có quan hệ gì mờ ảo. Anh đã định sẽ không hỏi.

- Trước đây, cậu ấy ở Trung đội em, đơn phương em bảy năm. Nhưng không có gì cả, tất cả đều rõ ràng.

- Anh biết mà!

Hiền và Hoàng vui cười với nhau. 21 ngày gặp nhau, chớm nở tình yêu. 21 ngày bên nhau trong khu cách ly. Ba ngày bên nhau tung tăng. Hơn hai tháng yêu xa. Và còn gần một tháng nữa là gặp lại nhau. Đám nhóc của Trung đội 7 đặt tên chuyện tình của cô và anh là 21 Ngày Yêu.

Ông biết tin con trai quyết định sẽ đến Z liền gọi điện cho anh. Nếu anh đến Z thì ông sẽ có nhiều thời gian bên anh hơn.

- Con sắp đến Z phải không?

- Đúng vậy! Cứ để bố chạy qua chạy lại vì con, con thương bố lắm!

- Con đến nhà mình ở nhé!

- Thôi ạ! Bố có thể tìm cho con một căn hộ như ở Y không?

- Nếu con muốn vậy thì bố sẽ giúp!

Kết thúc công việc ở bệnh viện, Hoàng về nhà thì nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

- Alo! Xin hỏi ai vậy? - Hoàng hơi khó chịu.

- Là tôi! Em trai cùng cha khác mẹ với anh đây! Thiếu tá Trần Hoàng!

Hoàng bớt khó chịu, dù gì cũng là người nhà.

- Chào em trai! Em khỏe không?

- Tôi khỏe? Nghe nói anh sắp đến Z à?

- Đúng vậy! Đó thật ra vẫn là quê anh mà!

- Lần trước tôi có nói anh phải rời bỏ Hiền, nếu không sẽ phải hối hận đúng không?

- Anh mong em hiểu! Cả anh và Hiều đều..

Hoàng nghe tiếng gió rít lên, cuộc gọi bỗng dưng kết thúc một cách đột ngột và tràn đầy bí ẩn. Anh lo lắng. Lập tức gọi điện cho bố nhưng bố anh không nghe máy.

Sáng hôm sau, anh nhận được cuộc gọi từ bố.

- Hôm qua, Đức nó đã nhảy từ lầu ba xuống. Con có thể nghe theo nó, tạm thời rời bỏ Đại úy Hiền không?

Nhảy từ lầu ba ư? Anh không giữ được bình tĩnh mà loạng choạng.

- Đức có sao không?

- Đức bị gãy chân, nhưng xin con nghe lời nó được không, bố sợ sợ sẽ mất nó!

Hoàng cúp máy. Anh không biết phải làm thế nào? Giữa tình yêu và tình thân anh phải chọn thế nào bây giờ? Anh đập đầu mình vào tường đến nỗi trán anh chảy máu. Bàn tay run run gõ tin nhắn.

Hiền đang được nghỉ trưa, điện thoại cô rung lên. Bạn bè, người thân của cô đều biết là không được nhắn tin cho cô vào thời gian này, muốn gì phải đợi tối. Nhưng đang nghỉ trưa nên cô quyết định sẽ lấy ra xem. Tin nhắn đến từ Thiếu tá Hoàng khó ưa nhưng rất tình cảm.

"Chúng ta chia tay nhé! Tôi đã có người phụ nữ khác!"[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 32 Tìm chủ đề
Chương 22

[HIDE-THANKS]Hiền suy sụp hoàn toàn sau dòng tin nhắn ấy. Cuối cùng là sao chứ? Mới chỉ ngày hôm qua, cả hai còn tính đến việc sẽ lấy nhau ra sao? Sẽ sinh bao nhiêu đứa? Giọt nước mắt bất giác rơi xuống. Đầu cô quay vòng vòng, trái tim run lên đau nhói.

Hoàng ngồi bệt xuống nền đất. Anh khóc, cô khiến anh khóc. Đến cuối, thì anh và cô cũng không đến được với nhau, vượt qua gần ấy khó khăn, cùng nắm tay nhau bước qua giông bão. Anh thật bất lực, anh không biết phải làm gì nữa. Em trai anh, anh không thể mất nó. Chúc cô được hạnh phúc bên người khác.

Hiền đứng dậy, lau vội những giọt nước mắt. Cô chạy đến phòng Đại tá, cô xin nghỉ phép ba ngày. Một năm, bất cứ chiến sĩ nào cũng được nghỉ phép ba ngày đó là quy định. Đặt vé máy bay đến Y ngay lập tức, cô thật sự không tin Hoàng lại là một người như vậy! Cô phải làm cho ra lẽ.

Anh xin nghỉ phép ba ngày. Anh cần nghỉ ngơi. Anh đã quá mệt mỏi rồi. Trở về nhà, anh sẽ không đến Z nữa. Nơi này anh sẽ ở đây. Anh rất sợ cô sẽ buồn, sẽ đau. Nhưng anh tin với bản lĩnh của cô, cô sẽ vượt qua được. Vượt qua tất cả.

Hiền ngồi trên máy bay, suy nghĩ mông lung. Cô không bao giờ tin đó là sự thật, anh nghĩ cô dễ bị lừa thế sao. Cô đến Y khi trời đã chập tối, bắt một chiếc taxi đến thẳng nhà anh. Cô bấm chuông.

Anh đứng dậy mở cửa, nhìn qua camera, anh thấy cô.

- Cô biến đi! Người phụ nữ của tôi đang ở đây! - Anh nói với giọng chắc chắn nhất.

- Anh nói dối! Nói dối quá tệ! Có chuyện gì có thể nói cho em nghe được không? - Hiền đập cửa.

- Chẳng có chuyện gì cả! Nếu cô không biến đi tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!

- Anh đừng thế có được không?

- Biến đi!

Hiền chạy chạy thật nhanh. Cô biết, phòng anh có thể nhìn xuống dưới thành phố, cô biết điều đó. Đứng dưới tòa trung cư, tìm ô cửa của anh. Cô đứng đấy hét lên:

- Em yêu anh! Và em biết anh cũng thế! Có chuyện gì hãy nói cho em nghe đi!

Trời chợt đổ cơn mưa, xung quanh mọi hoạt động đều trở nên nhanh hơn, tấp nập hơn. Chỉ có cô vẫn đứng đó, quần áo ướt sũng. Hoàng ngồi ở ghế sofa, trái tim anh rất đau, đau hơn vạn lần khi thấy cô đứng đó, hét lên. Anh biết mình yêu cô, cô cũng yêu anh. Nhưng anh thật ích kỷ, ích kỷ với cô, với chính tình cảm của bản thân. Cô đứng đó hét lên liên tục lời yêu anh. Bản thân vô tình trở nên ngu ngốc, cô chấp nhận bản thân mình là kẻ ngốc cũng được, vẫn tốt hơn kết thúc không lý do. Cô mệt nhoài, cơn mưa vẫn không có dấu hiệu kết thúc, cứ thế khiến trái tim hai con người kia đau đớn. Cô gục ngã, hai gối đáp đất. Những giọt nước mưa được đà hạ cánh xuống khuôn mặt của cô khiến nó đỏ ửng.

Hoàng không chịu được nữa, đôi chân anh chạy nhanh xuống. Một chiếc dù che mưa cho cô, quay sang nhìn thì đó là anh. Đôi mắt buồn thẳm không thể lẫn đi đâu được.

- Tại sao em lại phải vì tôi nhiều như vậy?

- Tại sao anh lại phải hành hạ mình nhiều như vậy? Có chuyện gì thì cứ nói ra đi! Chúng ta cùng nhau giải quyết!

- Tại sao? - Hoàng hét lên.

Dù trên tay rớt xuống. Anh ôm chầm lấy Hiền. Bật khóc như một đứa trẻ. Giữa dòng người tấp nập, vẫn còn hai con người ở đó, chìm trong nỗi buồn riêng của họ.

Hoàng bế Hiền lên nhà, người cô và anh ướt sũng. Tắm rửa sạch sẽ, cô mặc lên người mình chiếc áo sơ mi đen dài của anh. Vì quá vội nên cô chẳng chuẩn bị bất cứ thứ gì.

Cầm trên tay ly cafe nóng.

- Có chuyện gì? - Hiền hỏi.

- Là Đức. Nó sẽ chết nếu anh và em tiếp tục.

- Thì ra là vậy! Sáng mai đến Z đi!

- Anh cũng tính vậy! Gặp nó rồi giải thích cho nó hiểu!

- Vậy nhé sáng mai!

Anh nhìn xa xăm về cơn mưa kia đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân. Còn cô nhìn anh, anh yêu cô, có đúng không? Yêu cô sao lại khiến cô đau như vậy?

Ngồi trên máy bay, cô và anh, có cảm giác thật xa lạ. Lời chia tay đó là thật hay giả? Nó khiến cô và anh không thể có cảm giác như trước nữa! Anh có cảm giác rằng bản thân không đủ tốt để được bên cạnh Hiền, anh đã ích kỷ chọn em trai mình, vô tình khiến trái tim cô tan vỡ. Cô thì thấy bản thân mình ngu ngốc dại khờ, là kẻ không đáng được tin tưởng, anh nói dối cô, cô là gì trong bản thân anh vậy? Cô từng có suy nghĩ mong bản thân tốt nhất đừng gặp anh, để bản thân chấp nhận tình cảm của Đức, có khi cô sẽ hạnh phúc gấp trăm lần, cô không hiểu được trong lòng anh coi cô là gì?

Hai người gần như không nói chuyện với nhau suốt từ ngày hôm qua. Họ đều có những nghi ngờ riêng của bản thân. Với một chút thông tin mà anh và cô biết được thì họ đã tìm được bệnh viện mà Đức đang ở. Tốt nhất, việc này kết thúc càng sớm càng tốt. Đức từ trên cao nhìn xuống, thấy Hoàng và Hiền cùng bước vào bệnh viện thì tức điên. Cầm điện thoại lên gọi.

- Alo! Anh không sợ tôi sẽ chết à?

- Này em đừng làm gì dại dột nữa có được không? Nghe anh khuyên, anh sẽ lên phòng em ngay lập tức!

- Anh biết đấy! Tôi nói sẽ làm! Nhận xác tôi ở dưới đất nhé![/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 32 Tìm chủ đề
Chương 23 - Chương cuối

[HIDE-THANKS]Nghe thấy vậy, Hoàng rất lo sợ, dưới đất? Đức đã từng nhảy từ tầng ba xuống. Phòng bệnh bình thường, cửa sổ rất nhỏ, không thể để một người trưởng thành chui qua được. Chỉ có thể là sân thượng, Hoàng nhanh chóng chạy đến thang máy. Hiền nghe thấy cuộc hôin thoại thì liền nghĩ đơn giản là đất là đất, cô chạy ra ngoài bệnh viện, Đức hoàn toàn có thể chạy ra đường và gặp tai nạn.

Thang máy quá lâu, Hoàng vụt chạy đến thang bộ, anh cần lên tất cả 24 bậc cầu thang để đến sân thượng. Anh chạy, chạy thật nhanh, chạy bằng tất cả những gì anh có, anh không thể để mất em trai mình được.

Hiền đứng trước cửa bệnh viện, xem xét xung quanh xem Đức có thể đang ở đâu. Bỗng dưng có một người từ sau ôm lấy cô.

- Chị yêu! Chị đến thăm em đúng không? Em vẫn khỏe! Chị suy nghĩ lại rồi đúng không?

Chính là Đức, thì ra cậu ta chẳng bị gãy chân gì cả, hoàn toàn khỏe mạnh, tất cả cũng chỉ là lừa gạt. Cô chợt cảm thấy kinh tởm với người trước mặt mình, vội xô Đức tránh xa người mình.

- Tôi không ngờ cậu là một người như vậy đấy! Cậu lừa anh ấy và cả bố của cậu nữa! Thật đáng khinh!

- Em đáng khinh ư? Tất cả là vì chị đấy! - Hoàng hét lên.

- Vì tôi sao? Tất cả đều là vì cậu thôi! Cậu ích kỷ chỉ biết yêu bản thân mình thôi! - Hiền nóng nảy.

- Chị thì biết cái quái gì chứ? Suốt bảy năm qua, em luôn ở phía sau chị cười, nhìn chị khóc, nhìn chị hạnh phúc, chị có biết điều gì không? Rồi đến khi em đủ can đảm bày tỏ tình cảm với chị, chị không quan tâm, phớt lờ nó đi! Rồi giờ đây vì tên mới biết được vài tháng mà chị bỏ rơi tôi! Tại sao? Tại sao? - Đức cứ thế hét lên, nước mắt tự động rơi xuống, rồi bật cười.

- Cậu điên rồi! Cậu có thể tha cho tôi và Hoàng được không? Rõ ràng bản thân cậu cũng không biết yêu là gì? Tỉnh lại đi! Dừng lại đi!

- Chị phải là của em!

Đức tiến đến nắm chặt lấy tay Hiền mà giật đi. Hiền tính sẽ khống chế Đức, nhưng Đức lúc này thật sự rất mạnh, không một điểm yếu. Đức lôi Hiền ra giữa đường.

- Chị phải đi chúng ta sẽ thật hạnh phúc.

- Cậu điên rồi, cả hai chúng ta có thể sẽ gặp tai nạn đấy! - Hiền quát lên.

Tiếng còi xe, tiếng chửi rủa khiến đầu cô đau nhói. Cô thật sự hoang mang.

Hoàng lên đến sân thượng, nhìn xung quanh không có một ai, chạy đến lang can anh nhìn xuống, hai người quan trọng của đời anh thấp thoáng giữa dòng xe cộ. Anh không suy nghĩ nhiều, đôi chân chạy thật nhanh thật nhanh. Đầu anh trở nên ngu ngốc trống rỗng, giọt nước ở khoé mắt cứ thế rơi. Làm sao anh đủ can đảm để nhìn cô nằm một chỗ thêm một lần nào nữa! Cảm giác sợ hãi bủa vây lấy anh.

Đức đứng đó, cả hai không tiếp tục đi nữa, đứng giữa đường. Đức hét lên.

- Chị yêu hắn phải không?

- Đúng vậy! Tôi yêu anh ấy! Rất yêu! Dừng lại đi! - Đôi mắt kiên cường nhìn Đức.

Hôm nay, bệnh viện khá vắng, con đường này cũng ít xe qua lại, chỉ có khoảng hai chú bảo vệ và hai cô gái thấy cảnh này thì vội hô hào la toáng lên. Một số bác sĩ, y tá thấy sự việc thì cũng chạy ra. Đức là một bệnh nhân được xác định bị tâm thần. Có người gọi cứu hộ. Nhưng chẳng ai dám ra can ngăn, vì họ biết họ có thể trở thành nạn nhân của một bệnh nhân tâm thần.

Cô nhớ anh, cần anh rất cần anh, cô sợ lắm, anh đâu rồi? Tại sao không cứu cô? Nhanh lên có được không? Một chiếc xe tải được lái bởi một tài xế say xỉn ngày một tiến gần đến chỗ cô và Đức. Đức vẫn đứng đấy không dấu hiệu sẽ di chuyển, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay cô, không một điểm yếu.

- Vậy hãy cùng em đến một nơi không có anh ta!

Hoàng chạy thật nhanh, len qua đám đông, trước mắt anh là một cảnh tượng điên rồ. Hai người anh yêu thương đang ở rất gần với cái chết. Thấy Hoàng, Hiền mỉm cười.

- Em yêu anh!

- Anh yêu em!

Hoàng chạy đến, dùng hết sức mình xô cả hai người thật mạnh tránh khỏi chiếc xe. Bản thân nhận chọn tại nạn. Đức bàng hoàng trước mọi chuyện trước mắt mình, đờ ra. Hiền bò đến chỗ Hoàng, nước mắt cô cứ thể chảy ra, cô ôm lấy Hoàng, anh bất tỉnh, máu, rất nhiều máu. Giọng cô yếu ớt:

- Cấp cứu! Cấp cứu!

Chiếc xe đẩy được đẩy ra, anh nhanh chóng được đưa vào bệnh viện. Cô gục ngã trước phòng cấp cứu. Hai đầu gối đáp đất. Người đàn ông cô yêu. Cô khóc, anh đã cấp cứu trước mắt cô một lần, giờ lại một là lần nữa. Làm sao cô có thể chịu được chứ, trái tim cứ thế đau nhói, đầu óc trống rỗng. Bộ dạng của cô bây giờ rất thảm hại. Tóc bù xù, lẫn mồ hôi, nước mắt và máu. Áo sơ mi trắng cũng nhuốm màu đỏ, quỳ rạp trước phòng cấp cứu.

Ông đến. Ông cũng rất đau khổ, một đứa thì không biết sống chết ra sao, một đứa thì bị tâm thần, ông có quyền lực, tiền tài, nhưng cái được gọi là một gia đình thì ông chưa từng có, có phải đây là những quả báo của ông không. Ông thấy Hiền, có lẽ cô gái kia cũng phải chịu muôn ngàn đau khổ. Ông tiến đến:

- Cháu không cần phải như thế đâu, đứng dậy và về nhà nghỉ ngơi đi!

Hiền lắc đầu.

- Là tại cháu! Nếu không phải tại cháu bảo anh ấy đến Z thì đã không có chuyện này!

- Cháu chẳng có lỗi gì cả! Cháu là một cô gái rất tốt! Hãy về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây có bác rồi!

- Cháu sẽ đợi đến khi anh ấy cấp cứu xong!

Ông đỡ cô đứng dậy, vén lại những lọn tóc không nghe lời dính trên mặt cô.

- Ít nhất cũng phải thật sạch sẽ chứ! Con dâu trưởng của bác phải thật đẹp, phải thật sang trọng. - Nước mắt không nghe lời ông bất chợt tuôn ra.

Nỗi đau của cô so với ông nhỏ hơn gấp bội lần. Vậy mà ông vẫn đứng đấy hiên ngang, còn cô cớ sao lại ở đây yếu đuối đến vậy. Cô nghe lời ông trở về nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại ngay.

Ca cấp cứu kết thúc sau hơn sáu tiếng. Bác sĩ bước ra.

- Con trai tôi sao rồi bác sĩ?

- Ca cấp cứu thành công! Nhưng bệnh nhân sẽ hôn mê! Có thể là một ngày, một tuần, một năm hoặc một đời. - Nói xong bác sĩ bỏ đi.

Hai người bước vào trong thăm anh. Nhìn anh qua tấm kính, trái tim cô run lên, nước mắt tuôn ra. Anh nằm đó bất động.

Ngày thứ nhất

Cô vẫn chưa được vào thăm anh chỉ được nhìn qua tấm kính.

Ngày thứ hai

Cô tâm sự với anh rất nhiều chuyện qua tấm kính.

Ngày thứ ba

Đức được bố cậu đưa đến bệnh viện tâm thần, cậu hối hận và rất lo cho anh của mình. Hôm nay cô được vào thăm anh. Nắm bàn tay lạnh buốt của anh, tự nhiên cô lại khóc.

Ngày thứ tư

Cô đi làm lại. Công việc rất nhiều. Mãi đến tối cô mới đến thăm anh được.

Ngày thứ năm

Bọn Linh, Tâm, Long đến thăm anh. Cái Tâm và Long còn gửi cả thiệp cưới cho anh.

Ngày thứ sáu

Cô quyết định sẽ ngủ lại với anh.

Ngày thứ bảy

Hôm nay, cô bận đến nỗi quá nửa đêm mới tới thăm anh được

Ngày thứ tám và những ngày sau đó không một ngày nào cô không đến bên cạnh anh.

Ngày thứ 21

Hiền rảnh cả ngày hôm nay nên đã đến từ rất sớm. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, nắm lấy bàn tay anh, tiếp tục kể về cảm giác lần đầu gặp anh, ghét anh ra sao. Kể đến nỗi bản thân ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, Hiền đã thấy Hoàng ngồi ngắm nhìn cô.

- Là thật hay mơ?

- Là thật!

- Thật sao?

Hoàng xoa đầu rồi véo má cô.

- Đau không?

- Đau! Đúng là thật rồi!

Hiền ôm chầm lấy Hoàng. Cô bật khóc.

- Anh hứa đi anh không được như vậy nữa! Không được làm em sợ nữa!

- Anh hứa, em cũng phải vậy nghe không? - Hoàng cũng khóc.

Hai người trao nhau nụ hôn. Nụ hôn của hạnh phúc.[/HIDE-THANKS]

Hết!
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back