Truyện Ngắn 1001 Cốt Truyện Tưởng Tượng Về Tình Yêu Của Tiểu Thất - Lục Thất Tiểu Muội

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Lục Thất Tiểu Muội, 7 Tháng sáu 2020.

  1. Lục Thất Tiểu Muội July đang cống mình cho tư bản ;_;

    Bài viết:
    478
    Phần 2: Tiên sinh, đừng gấp!

    Chương 5​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu Thất choàng tỉnh dậy, hơi thở dồn dập, mồ hôi chảy đầy khuôn mặt, cô khẽ rùng mình một cái, dường như mồ hôi chảy ra bị gió thổi qua đã biến thành những giọt nước lạnh giá, khiến cô như rơi vào hố băng, cả thân thể và trái tim đều trở nên lạnh giá và đau buốt.

    Anh thỏ, hiện giờ anh thế nào rồi? Anh sống ở bên Mỹ vẫn ổn chứ?

    Lúc đó, cô cứ tưởng rằng anh thỏ đã có mệnh hệ gì rồi, vừa tỉnh dậy trong phòng bệnh đã vội lao thẳng ra ngoài, khiến cho mẹ cô hốt hoảng ngăn lại, đứng trước cửa phòng của anh ấy mà không dám bước vào, cứ thập thò ở bên ngoài cửa, nhìn bóng dáng của người con trai ấy đang nằm yên trên giường, phần đầu và cánh tay cuốn toàn là băng gạt, ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào anh, trông lại càng yếu ớt và suy nhược.

    Anh thỏ, là em hại anh, đều là lỗi của em, em không nên dẫn anh đi ra ngoài, là lỗi của em hết..

    Bỗng nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, vỗ nhẹ một cái, giọng nói hiền lành và từ tốn của mẹ vang lên:

    "Tiểu Thất, con muốn thì cứ vào bên trong đi."

    "Không, là lỗi của con, con không thể vào được.."

    Mẹ cô ngồi xổm xuống ngang tầm mắt của cô, nhìn thẳng vào đôi mắt đang rối loạn của cô, cất giọng trấn an: "Tiểu Thất, đây là chuyện không ai muốn xảy ra cả. Hơn nữa, con là một cô bé có trách nhiệm, chuyện đã làm thì phải có gan đứng ra chịu, không phải mẹ đã dạy con rồi sao?"

    Mẹ cô khẽ gật đầu một cái, trong lòng Tiểu Thất chợt sinh ra một nguồn năng lượng rất lớn, cô đưa tay lau hết khuôn mặt tèm lem nước mắt của mình, chầm chậm bước vào trong.

    "Con.. Con chào cô.."

    Ấp úng nói ra câu đó, Tiểu Thất đứng im tại chỗ, tiếp nhận ánh mắt của mẹ anh thỏ lia tới.

    Không khí như ngưng đọng lại, im lặng đến nỗi chiếc lá trên bậu cửa sổ bị làn gió thổi rơi xuống bàn cũng nghe thấy.

    Sau một lúc, Tiểu Thất mới nghe thấy tiếng của cô ấy truyền đến: "Con là Tiểu Thất sao?"

    "Dạ.. Vâng ạ."

    Mẹ anh thỏ vỗ vỗ chỗ bên cạnh, bảo cô ngồi xuống.

    "Ninh nhà cô hay nhắc đến cháu lắm đấy, chỉ là cô bận rộn, hôm nay mới gặp được cháu."

    Nói xong, cô ấy mỉm cười, với tay lên bàn, đưa cho cô một cái dĩa: "Con ăn miếng táo đi, cô vừa bổ đấy."

    Tiểu Thất đánh mắt về phía người con trai trên giường bệnh, ánh mắt hơi lo lắng, mẹ anh thỏ nhìn thấy vậy, lại mỉm cười một cái, xiên một miếng táo đưa qua cho cô: "Con không cần lo lắng, Ninh nó đang ngủ thôi, đợi lát nữa nó tỉnh dậy thì cô lại gọt táo cho nó sau."

    Tiểu Thất chớp chớp mắt, rụt rè hỏi lại: "Cô... Cô không giận con sao? Là con đã dẫn anh thỏ ra ngoài, vì con nên anh thỏ mới bị như vậy, cô... Cô không giận con chút nào sao?"

    Câu hỏi này lại khiến cô ấy hơi nhăn mày, lát sau chợt mỉm cười: "Tiểu Thất, đây không phải lỗi của con, cô chú đều không trách con, cũng là do lỗi của cô chú, suốt ngày nhốt thằng bé ở trong nhà... Qua sự việc hôm nay, cô cũng phải suy nghĩ lại rồi."

    Nghe được lời nói đó, Tiểu Thất âm thần thở phào, sau đó lại như không nhịn được nữa, sụt sịt hai cái rồi òa khóc, vừa khóc vừa mếu máo nói: "Hu hu, con cứ tưởng rằng cô sẽ mắng con, làm con từ nãy đến giờ cứ lo lắng mãi, anh thỏ không sao là tốt rồi, con hết lo lắng rồi."

    Nước mắt cô lại tèm lem đầy khuôn mặt, khóc còn to hơn lúc vừa mới nhập viện cánh tay bị chảy đầy máu. Mẹ của Tiểu Thất ở bên ngoài nghe thấy vậy vội vàng chạy vào:

    "Xin lỗi em nhé, con bé nhà chị thích khóc lắm, em cùng con trai nghỉ ngơi đi nha!"

    "Không sao đâu chị, con bé rất dễ thương, rất dũng cảm đi nhận lỗi với em, Tiểu Thất là một cô bé tốt."

    Nói chuyện với nhau một hồi, hai mẹ con Tiểu Thất cũng trở về phòng.

    Kí ức như dòng thác chảy về, vốn cô cứ tưởng rằng mẹ anh thỏ đã nghĩ lại, từ bây giờ sẽ cho anh ra ngoài nhiều hơn rồi. Nào ngờ một tuần sau đó, bố mẹ anh thỏ chuyển công tác, cả gia đình phải chuyển sang làm việc và định cư hẳn ở bên Mỹ. Từ đó mà Tiểu Thất và anh thỏ cắt đứt liên lạc.

    Tiểu Thất chống tay vào thành giường, thở dài một hơi.

    Kí ức khi nhỏ đúng là con dao hai lưỡi, nếu nó đẹp đẽ thì khi nhớ lại sẽ rất hoài niệm và ngọt ngào, còn nếu có bất kì một vết xước nào cũng như một nỗi ám ảnh lớn trong tâm trí của đứa trẻ ấy vậy.

    Tiểu Thất lắc đầu, hôm nay đúng là cô quá kích động rồi, Tiểu Sơ nằm không cũng trúng đạn, thật khổ thân!

    Ngày mai đến công ty phải mua quà xin lỗi cậu ta mới được!

    Trút bỏ hết tâm tư trong lòng, Tiểu Thất xuống giường đi tắm một cái, mồ hôi ra ướt hết người rồi!

    * * *

    Một lúc sau, chiếc điện thoại nằm trên bàn chợt reo vang, khỏi cần nhìn cũng biết là lão mama gọi đến rồi!

    "Thất, hôm nay thế nào? Cậu Đường Ninh đó có được không con?"

    Tiểu Thất ngáp ngủ một cái rõ dài, ngạc nhiên hỏi lại: "Đường Ninh? Được cái gì mà được, đến cái bóng của vị Đường ấy con còn không nhìn thấy thì làm sao biết được chứ? Anh ta cho con leo cây kia kìa."

    Mẹ cô "A" lên một tiếng, dù không nhìn thấy mặt bà nhưng cô cũng đủ biết khuôn mặt bà đang ngạc nhiên đến mức nào.

    "Không thể nào! Đường Ninh có đến chỗ hẹn mà, khi đến nơi cậu ấy còn gọi cho mẹ nữa, không thể có chuyện ấy."

    Đường Ninh?

    Tiểu Thất vò tóc, hôm nay gặp phải tên Chu Lỗi kia làm cô tụt hết cảm xúc, cũng không quá để ý đến đối tượng xem mắt của mình ở phương trời nào, tiếp xong tên kia còn phải ba chân bốn cẳng mượn máy tính của Đường Đường để hoàn thành đống tài liệu..

    "..."

    Ấy, khoan, chậm đã, hình như cô bỏ qua cái gì ở đây thì phải!

    Đường Đường... Đường tiên sinh...

    Đường Ninh?

    Tiểu Thất: "..."

    Chắc không phải hai anh là một chứ?

    Tiểu Thất nuốt nước miếng đến "Ực" một cái, trong khi đó mẹ cô vẫn léo nhéo trong điện thoại.

    "Không biết, thằng bé rất tốt tính, lại còn rất đẹp trai nữa, mẹ chấm thằng bé này rồi, con lo mà lo liệu đi."

    Mẹ cô hùng hồn cúp máy, mấy giây sau lại gọi lại: "Đường Ninh nhất định phải là con rể của mẹ!"

    Tiểu Thất đưa điện thoại ra xa, khó khăn nhăn mày lại, trong miệng thì toàn nhả ra một đống từ "Được được được" để mẹ già sớm cúp máy, trả lại cho cô không gian độc lập yên tĩnh, suy nghĩ thế sự sau biến cố thăng trầm của chuyện đời.

    Nghĩ lại chuyện ở trong quán hôm nay, Tiểu Thất chợt nhớ tới lời than thở của vị mỹ nhân nào đó...

    "Vốn hôm nay tôi tới đây là để xem mắt, ai ngờ lúc đến nơi lại trông thấy cô gái kia đang hẹn hò với người khác, nói thế nào đi nữa thì trong lòng cũng có chút buồn."

    Má, nói vòng nói vo hóa ra nói mình!

    Tiểu Thất, mi có nhớ lúc đó trong lòng mi còn mang chính mình ra chửi đòi solo tỷ thí vì mỹ nhân của mi không?

    Thất bại, đúng là bại hoại gia phong mà!

    Đồ ham mê mỹ sắc bỏ quên triều chính nhà mi!

    Đường tiên sinh, Đường Ninh mỹ nhân, chúng ta sẽ còn gặp lại!
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng chín 2020
  2. Lục Thất Tiểu Muội July đang cống mình cho tư bản ;_;

    Bài viết:
    478
    Phần 2: Tiên sinh, đừng gấp!

    Chương 6​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sếp, chị đến công ty chưa?"

    Giọng nói gấp gáp của Tiểu Sơ vang lên trong điện thoại, Tiểu Thất nhăn mày, đáp lại cậu ta:

    "Tiểu Sơ, nói nhanh đi, bây giờ tôi đang ở bên ngoài công ty."

    "Sếp, chị có thể về công ty ngay được không? Chúng ta có chuyện rồi!"

    Cúp điện thoại, Tiểu Thất trở lại chỗ ngồi, mỉm cười có hơi miễn cưỡng:

    "Chu tổng, thật ngại quá! Hiện giờ tôi có việc cần về công ty gấp." Dứt lời, Tiểu Thất đưa mắt nhìn xuống tập tài liệu trên bàn, mỉm cười nói tiếp: "Về phương án, tôi sẽ xem xét sau, cảm ơn thành ý của Chu tổng đối với công ty."

    "Lâm tổng đừng khách sáo, hy vọng cô sẽ suy nghĩ đến việc hợp tác của chúng ta."

    Tiểu Thất gật đầu, bắt tay với Chu tổng: "Được, tôi nhất định sẽ trả lời anh sớm nhất."

    Nhanh chóng lái xe về công ty, Tiểu Thất vào thẳng phòng họp, Tiểu Sơ thấy vậy cũng đi theo sau cô vào bên trong.

    "Chị, cổ phiếu của chúng ta đột nhiên hạ giá, từ hôm qua tới giờ đã hạ ba lần liền, em có điều tra kĩ việc này, phát hiện..." Tiểu Sơ nói được một nửa thì ngừng lại, ánh mắt hơi rối loạn, không biết có nên nói hay không.

    "Phát hiện ra chuyện gì? Cậu cứ nói đi."

    Tiểu Sơ đột nhiên trở nên căng thẳng, đưa chiếc ipad trên tay qua cho Tiểu Thất.

    Thứ đập ngay vào mắt cô là hàng loạt những bức ảnh chụp cô và Chu Lỗi ngồi tại quán ngày hôm qua, hơn nữa không chỉ có Chu Lỗi, ngay cả Đường tiên sinh cũng không thoát khỏi ống kính.

    Tiểu Thất ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Sơ, khó hiểu hỏi: "Cái này có gì sao?"

    Tiểu Sơ lướt vài cái trên màn hình, mở ra một bài báo, vừa đưa cho cô xem vừa nói:

    "Hôm qua những tấm ảnh được phát tán trên mạng bởi một tài khoản vô danh, tự xưng là nhân viên của quán, do hâm mộ những người phụ nữ trẻ tuổi thành đạt như chị nên có chụp lại vài tấm, không ngờ sau đó một giờ đã bị chia sẻ một cách chóng mặt. Một tin thông thường như thế này theo nguyên tắc là không thể xảy ra chuyện như thế, nhất định có người đứng phía sau hãm hại. Hơn nữa, hắn còn thuê cả mấy đầu báo lớn đưa tin, cố tình kéo chị xuống bùn. Cổ phiếu của chúng ta vì vậy mà.. Hiện giờ đang rớt giá không phanh."

    Tiểu Thất trầm mặc, chuyện này quả nhiên không đơn giản!

    Cô chỉ làm tổng tài thôi, làm sao lại có cảm giác giống minh tinh vậy trời?

    Sớm biết như vậy, năm đó quyết không mở công ty!

    Tiểu Thất nhìn chăm chăm vào màn hình, nhìn cái tiêu đề giật tít mà bực cả mình.

    (Bắt gặp giám đốc tập đoàn Thẩm Dương bên hai "Trai lạ", nghi ngờ mối tình tay ba)

    Phía dưới không có nội dung gì nổi bật, đa phần là chuyên mục soi của các thánh CP* phân tích ánh mắt nụ cười, quả thật qua tay của những người này, đến bông hoa cây cỏ cột bê tông cũng có tình nữa!

    *CP: Viết tắt của couple (Cặp đôi).

    Tiểu Thất lắc đầu, không ngờ có ngày cô lại mất rất nhiều tiền vì loại chuyện như thế này.

    "Xếp, bây giờ phải xử lí như thế nào?"

    Tiểu Thất đan hai tay vào nhau, giao việc cho Tiểu Sơ: "Trước hết, cậu hãy liên lạc với các đầu báo đăng tin, tìm cách dìm chuyện này xuống, nếu tra được ai đã cung cấp thông tin thì càng tốt. Tra IP của tài khoản đầu tiên đăng những tấm ảnh này, xem có thông tin gì có lợi hay không."

    "Xếp, em đã tra rồi. Đây là một tài khoản rỗng, mới lập cách đây hai tháng, địa chỉ truy cập là ở trong thành phố A, nhưng nơi đó chỉ là một bốt điện thoại công cộng, không có gì hữu dụng."

    "Xem ra là có chuẩn bị từ trước."

    Tiểu Thất hơi xiết chặt bàn tay. Quan hệ với người khác của cô không có gì nổi bật, trước giờ không thù oán với ai, nếu nói muốn hại cô, thà rằng nói là kẻ đứng sau muốn hại Thẩm Dương, muốn nhấn Thẩm Dương xuống đạp dưới chân.

    Nếu như vậy, chỉ có Phong Vân mà thôi!

    Tiểu Thất tùy ý kéo xuống bên dưới bài báo, ánh mắt chợt lướt qua phần nội dung, đột nhiên cô chững lại, đôi mắt dần hiện lên vẻ kinh ngạc.

    "Cái gì? Đường Ninh.. Là giám đốc Phong Vân?"

    Tiểu Sơ gật đầu, cung cấp thông tin cho cô:

    "Đường tổng là giám đốc mới của Phong Vân, mới về nước được một tháng trở lại đây, nghe đồn anh ta rất giỏi, vị trí giám đốc hiện giờ cũng chỉ là đề bạt cho có thôi, thực ra Đường tổng đã điều hành Phong Vân từ rất lâu trước kia rồi, chỉ là không thể ra mặt trực tiếp, nên phải điều hành dưới danh nghĩa của Danh Lệ, giám đốc cũ của Phong Vân, hiện giờ đang là cổ đông của Phong Vân."

    Tiểu Thất cắn môi, mỹ nhân quả nhiên không hề đơn giản, khó khăn lắm Tiểu Thất cô mới gặp được một người vừa mắt, lại không ngờ đùng một cái đã biến thành đối thủ.

    Ông trời, tôi muốn nói chuyện với Nguyệt Lão!

    "Tiểu Sơ, tạm thời cậu cứ ra ngoài làm việc đi, chuyện này tôi sẽ có cách giải quyết."

    "Vâng xếp."

    Cách giải quyết đơn giản nhất, chính là tiếp cận Đường Ninh.

    Tiểu Thất day trán, internet quá đáng sợ, nhoáng cái mà Tiểu Thất cô đã biến thành một người phụ nữ bội bạc hám tiền bắt cá nhiều tay trong miệng các nhà báo rồi!

    Quá đáng sợ!

    "Mẹ, con muốn tìm hiểu thêm về Đường Ninh, mẹ có biết thông tin gì về anh ấy không?"

    "Aiya con bé này, cuối cùng con cũng chịu suy nghĩ lại rồi hả?"

    Giọng mẹ cô muốn có bao nhiêu vui mừng thì có bấy nhiêu vui mừng, bà ậm ừ một chút, hình như là đang nhớ lại thông tin gì đó.

    "Cái đó, thằng bé Đường Ninh này mới từ Mỹ về, nghe mẹ của cậu ấy nói thì thằng bé không về nhà, hiện giờ vẫn đang sống ở khách sạn, chưa từng có người yêu, rất tốt tính, cao ráo đẹp trai, cư sử lễ phép, tài giỏi có tiền, mà mẹ nói cho mà nghe, thằng bé còn biết nấu ăn nữa nhé, nấu ăn vô cùng ngon đấy. Lên được phòng khách xuống được phòng bếp, Tiểu Thất, con được hời quá rồi. À mà mẹ nói cho nghe, Đường Ninh thằng bé ấy vô cùng tốt, mẹ còn nghe nói nó rất thích nuôi mèo, có một con mèo tên là Miêu Miêu. Tiểu Thất con nói xem, ngày trước nhà mình cũng nuôi một con Miêu Miêu, có phải thấy có duyên lắm không? Ta nói chứ có duyên thật sự.."

    Tiểu Thất úp điện thoại xuống bàn, ngoài thông tin đầu tiên hữu dụng ra thì mẹ lại bật chế độ lải nhải rồi, còn không biết đã gặp người ta chưa mà ca người ta lên tận trời như thế nữa. Mẹ cô đúng là quá dễ mua chuộc, quảng cáo không thu phí luôn!

    "Mẹ, cho con hỏi một chút, mẹ có biết Đường Ninh sống ở khách sạn nào không?"

    Cắt ngang dòng lải nhải của mẹ, Tiểu Thất hỏi lại một câu, nào ngờ nghe xong, mẹ cô chợt im lặng một lúc, lát sau nuốt nước bọt đến "Ực" một cái, giọng nói hơi run run:

    "Tiểu Thất, mẹ biết tuổi trẻ các con thích chớp nhoáng, nhưng thế này có phải nhanh quá rồi không? Tiểu Thất, con định ăn sống người ta hay gì? Từ từ thôi, đợi mẹ đội mũ bảo hiểm cái đã, chứ không tốc độ thế này sợ mẹ say sóng không trụ nổi."

    "Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy!" Tiểu Thất vừa buồn cười vừa hơi bực, đầu óc của mẹ cô mấy năm nay bị ngôn tình nhập nó thế đấy!

    "Con tìm anh ấy có chút việc, nghĩ rằng mẹ biết nên hỏi mẹ cho tiện thôi."

    "À, hóa ra là vậy sao?"

    Giọng điệu mẹ cô làm sao lại có chút hụt hẫng như thế kia? Có cần bán con gái gấp vậy không hả mẹ!
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng chín 2020
  3. Lục Thất Tiểu Muội July đang cống mình cho tư bản ;_;

    Bài viết:
    478
    Phần 2: Tiên sinh, đừng gấp!

    Chương 7​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chờ mẹ nói ra một cái tên, Tiểu Thất nhanh chóng rời khỏi công ty.

    Nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, cô không chút chần chừ ấn gọi. Chiếc điện thoại vang lên tiếng chuông đều đặn rồi tút tút tút liên hồi, Tiểu Thất gọi lại lần nữa nhưng không liên lạc được.

    Chắc Đường Ninh đang bận rồi.

    Tiểu Thất thở dài một hơi, lái xe phi nhanh trên đường.

    Thật không ngờ, có một ngày cô lại tự động tìm đến công ty đối thủ vì loại chuyện như thế này. Thế nhưng biết làm sao được? Lực bất tòng tâm, hôm nay nhất định cô phải gặp được Đường Ninh.

    "Xin chào, tôi muốn gặp Đường tổng."

    Nữ tiếp tân trước mặt mỉm cười nhìn cô:

    "Xin lỗi, không biết cô đã có hẹn trước với Đường tổng chưa?"

    Tiểu Thất lắc đầu, nói thêm: "Tôi có việc gấp cần gặp Đường tổng, phiền cô nói tôi là Lâm Tiểu Thất, anh ấy sẽ tự biết là chuyện gì."

    Khi cô nói ra tên mình, ánh mắt của cô gái trước mặt chợt mở lớn hơn một chút, nhìn kĩ cô hơn, sau đó mới nhận ra mình đã lơ là, vội đáp lại: "Vậy cô chờ một chút, tôi sẽ báo lại ngay."

    Tiếp tân nhấc chiếc điện thoại bàn lên, nhanh chóng nói lại với bên trên. Sau vài tiếng đáp lời thì cuộc trò chuyện kết thúc, tiếp tân nhìn về phía cô, cất lời:

    "Xin lỗi Lâm tiểu thư, Đường tổng hiện giờ đang không có mặt ở công ty. Nếu cô có việc gấp thì có thể nhắn lại cho tôi, tôi sẽ truyền đạt lại cho Đường tổng giúp cô."

    "Không có gì. Cảm ơn."

    Tiểu Thất chậm rãi bước ra khỏi Phong Vân, thở dài một cái.

    Xem ra thật sự phải đến Bích Lạc một chuyến rồi!

    Đứng trước sảnh chờ của một tòa nhà cao chọc trời, Tiểu Thất không khỏi cảm thán.

    Đúng rồi, có tiền ở Bích Lạc thì còn thiết gì về nhà nữa chứ?

    Nói đến Bích Lạc, đây gần như là khách sạn tốt nhất thành phố A, nổi tiếng bởi không gian đẹp đẽ thoáng mát, dịch vụ chu đáo tận tình, an ninh tốt, đảm bảo cho khách hàng có được cảm giác thoải mái như ở nhà. Mỗi phòng có đầy đủ tiện nghi giống như một căn hộ nhỏ, đồ ăn uống hàng ngày đều miễn phí cho tất cả các khách hàng. Bích Lạc có gara rộng rãi, trường hợp khách hàng ra ngoài mà không có xe đưa đón, bộ phận nhân viên của khách sạn sẽ chủ động gọi xe tới, tất cả đều miễn phí.

    Chỉ có điều, giá thuê phòng hơi đắt chút thôi!

    "Kính chào quý khách, tôi có thể giúp gì được cho cô?"

    Ở quầy tiếp tân, nữ nhân viên ngúi chào, lịch sự hỏi cô một câu.

    "Xin chào, không biết ở đây có khách hàng nào tên là Đường Ninh hay không?"

    Nữ tiếp tân cười e ngại, nói: "Rất xin lỗi quý khách, ở đây chúng tôi không được tiết lộ thông tin của khách hàng, mong quý khách thông cảm."

    Tiểu Thất âm thầm thở dài, cô cắn cắn môi, đem chứng minh thư của mình ra đẩy về trước mặt nhân viên, giọng nói có hơi gấp gáp: "Tôi là bạn của Đường tiên sinh, bây giờ đang rất muốn gặp anh ấy nhưng không thể liên lạc được. Tôi chỉ cần biết, Đường Ninh Đường tiên sinh có phải đang ở trong Bích Lạc này không?"

    Nữ nhân viên hơi nhăn mày phân vân, nói nhỏ với hai người bên cạnh. Tiểu Thất nói thêm: "Tôi chỉ cần biết thế thôi, để tôi còn xác định được mà chờ anh ấy."

    Hai người kia nói nhỏ một chút, lát sau quay lại chỗ cô, lên tiếng: "Vậy cô đợi một chút."

    Nói xong, nữ tiếp tân rà danh sách trên màn hình máy tính. Một lúc sau liền nhìn về phía Tiểu Thất, gật đầu mỉm cười: "Chỗ chúng tôi đúng là có một vị khách tên là Đường Ninh, có điều hiện giờ ngài ấy đã đi ra ngoài rồi."

    Tiểu Thất gật đầu: "Tôi đã biết, cảm ơn cô."

    Thông tin của mẹ đúng là không sai.

    Tình hình cổ phiếu vẫn đang không ngừng rớt giá, bây giờ lại đang có dấu hiệu thu mua ồ ạt, nếu cứ để tình trạng này xảy ra, ước chừng chỉ vài ngày sau thôi, công ty sẽ do chính tay cô dâng lên cho kẻ khác.

    Thật là một kết quả không thể lường trước!

    Đường Ninh, tắt điện thoại, không ở công ty, không ở khách sạn, rốt cuộc anh ở đâu?

    Tiểu Thất hơi sốt ruột, ngồi chờ ở đại sảnh.

    Từ giờ đến tối còn mấy tiếng, hi vọng có thể gặp được anh, Đường Ninh.

    Bàn tay Tiểu Thất không nhịn được lại ấn gọi, đầu dây bên kia vẫn là những tiếng "Tút tút tút" dài đằng đẵng.

    Thoải mái đi Tiểu Thất, mi hãy thả lỏng ra nào.

    "Tiểu Sơ, mọi việc ở công ty vẫn ổn chứ?"

    "Vâng chị. Mà chị, phía Chu tổng chị định trả lời ra sao?"

    Tiểu Thất chợt nhăn mày: "Sao? Ông ta liên lạc lại à?"

    "Vâng. Phía bên đó vừa liên lạc với chúng ta, nói... Muốn rút lại lời đề nghị."

    Khóe môi Tiểu Thất chợt mím lại, hơi híp mắt nói: "Được. Tôi biết rồi."

    Mặc dù Mai Thượng của Chu tổng hợp tác được với Thẩm Dương là lợi thế lớn, nhưng nguyên liệu tơ tằm bên đó rất tốt, để mất lần hợp tác này cũng coi như Thẩm Dương đã để lỡ mất một tài nguyên tốt.

    Tiểu Thất chống cằm, vừa gọi một tách cà phê vừa nhâm nhi đọc báo, cách này giết thời gian tương đối hiệu quả, tỉnh táo hơn nhiều so với chơi game trên điện thoại.

    Mãi đến hơn mười hai giờ đêm, phía đại sảnh mới xuất hiện một bóng dáng cao ráo bước vào, trông anh có vẻ hơi mệt mỏi, đi được mấy bước lại đưa tay lên miệng ho một cái.

    Bên ngoài trời đang mưa rào rồi!

    "Đường tiên sinh, có Lâm tiểu thư đợi ngài đã lâu ở đằng kia."

    Tiếp tân gọi anh lại nói chuyện, lúc này anh mới nhìn về phía đó, trước mắt lập tức hiện ra hình ảnh một cô gái xinh đẹp đang dựa vào ghế ngủ say, trong tay vẫn cầm một tờ báo, tách cà phê đã sớm nguội ngắt. Anh bước đến bên cạnh, đưa tay bế cô lên, quay lại hỏi cô tiếp tân:

    "Cô ấy đợi tôi lâu chưa?"

    "Dạ, đã gần 7 tiếng đồng hồ rồi."

    Đường Ninh gật đầu, bế Tiểu Thất chậm rãi đi về phòng.

    * * *

    "Sếp, phía đại sảnh có tên săn ảnh đang chụp lén, có cần em xử lí không?"

    Đường Ninh nghe điện thoại, lông mày khẽ nhếch lên, khóe miệng chợt dâng lên ý cười: "Tiểu Minh, chặn hắn lại, cho hắn ít tiền, nói hắn phải làm rầm rộ một chút nhé!"

    "Vâng vâng.. Ơ sếp.." Trợ lí Tiểu Minh ở đầu dây bên kia ngớ ra vài giây, khuôn mặt cần bao nhiêu kinh ngạc thì có bấy nhiêu kinh ngạc, miệng há to tới mức sắp nhét vừa quả trứng, cằm súyt nữa thì rơi xuống đất, khó khăn lắm cậu mới đỡ lại được, nuốt vài ngụm nước miếng mà vẫn cảm thấy khó tin.

    Khó tin tới mức không dám tin!

    Đây là cậu đang mơ sao?

    Tiểu Minh rớt nước mắt vào tim, đi theo ông chủ bao nhiêu năm nay, cậu còn cứ tưởng ông chủ là Đường Tăng chuyển thế chứ! Ông chủ cần cái gì cũng có, bề ngoài có, gia cảnh có, không bệnh tật, không ăn chơi, không có tật xấu..

    Ừm.. Ít ra cho đến bây giờ thì cậu vẫn chưa thấy ông chủ có tật xấu gì.

    Tiêu chuẩn ngời ngời như vậy, thế mà bao nhiêu năm qua, bên cạnh không có lấy nửa cái bóng của phụ nữ, rất nhiều cô gái trẻ đẹp, thậm chí tiểu thư giàu có si mê ông chủ, sẵn sàng đưa công ty của anh ấy lên đỉnh lưu của giới. Thế nhưng, Đường Ninh lại từ chối tất cả, thậm chí là từ chối một cách khốc liệt.

    Tiểu Minh vẫn còn nhớ, thời gian đó Phong Vân vẫn chưa được như bây giờ, vì tính cách ông chủ như vậy mà kết oán với bao nhiêu đại tiểu thư giàu có quyền lực, đoạn thời gian đó khó khăn trăm bề, vẫn may là ông chủ đa tài mới có thể vượt lên được như ngày hôm nay.

    Hôm nay.. Sao ông chủ lại tự tung tin mình và đối thủ như thế chứ?

    Tiểu Minh nhăn mày lưỡng lự, cuối cùng vẫn phun ra một câu: "Sếp, anh uống say rồi sao?"

    Đúng, chỉ có sếp đã uống nhiều rồi, thần trí không rõ ràng thôi!

    Giọng nói lạnh như băng trong điện thoại truyền đến màng nhĩ cậu, Tiểu Minh lại được một phen đứng hình: "Làm đi, làm thế nào cho Lâm tiểu thư không chạy thoát nổi mới được."

    Buông điện thoại, Tiểu Minh ngã ùynh xuống đất.

    Đây là.. Đường Tăng đã gặp được Quốc Vương Nữ Nhi Quốc rồi sao?
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng chín 2020
  4. Lục Thất Tiểu Muội July đang cống mình cho tư bản ;_;

    Bài viết:
    478
    Phần 2: Tiên sinh, đừng gấp!

    Chương 8​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu Thất, ra ngoài đường nhiều xe lắm đấy, vào nhà ngay cho mẹ!"

    Một cô bé gái buộc tóc hai bên lén chạy ra ngoài cổng, nghe thấy lời mẹ nhắc thì xụ mặt xuống, ánh mắt luyến tiếc nhìn ra bên ngoài, cái miệng nhỏ cong cong, trông vô cùng đáng thương.

    "Mẹ ơi, vậy con không ra ngoài nữa, con ra cổng chơi đồ hàng có được không ạ?"

    Mẹ cô nhăn mày ngoảnh lại, đang định nói thêm thì nhìn thấy ánh mắt cầu xin của cô bé, lòng lại mềm xuống, khẽ phẩy phẩy tay.

    Tiểu Thất vui mừng, reo lên một cái rồi mang bộ dụng cụ nấu ăn bằng nhựa ra ngoài cổng, tự làm cho mình một cái tổ riêng.

    "Tiếc thật đấy, xung quanh đây chẳng có ai chơi cùng mình cả."

    Cô bé chống má, cảm thấy một cô bé như cô chơi một mình là vô cùng đáng thương, cô thò tay bế lên một bé gấu, lắc qua lắc lại: "Gấu nhỏ ơi gấu nhỏ, mẹ đã làm cho con bữa sáng nè, nhưng hôm nay mẹ buồn quá!"

    Chú gấu bông lắc lắc vài cái, Tiểu Thất giả giọng khác lồng tiếng: "Mẹ yêu, mẹ buồn chuyện gì?"

    Rồi cô bé lại thay giọng, thở dài một cái, chỉ tay sang bên cạnh: "Gấu nhỏ, con nhìn em thỏ của con đi, mới nhỏ xíu như thế mà đã không có cha, nói xem có đáng thương không chứ?"

    Tiểu Thất bế chú thỏ bông lên, vuốt ve hai bầu má trắng tinh của nó, cảm thấy vô cùng đau lòng: "Con bé thật đáng thương, mẹ thật muốn có người chơi cùng mẹ, làm bố của các con hu hu hu.."

    Tiểu Thất rất thương tâm, dù biết là đang giả vờ nhưng khóe mắt của cô bé cũng đã đỏ lên, càng nhìn hai đứa càng cảm thấy thương gì đâu. Hai bím tóc trên đầu bị gió thổi đung đưa, cô bé ôm hai chú gấu bông ngồi ngoài cổng nhà, trong lòng là bao nhiêu thương xót cùng thương cảm.

    Bỗng nhiên, một chiếc xe tải lớn đi tới, lúc đi qua đúng chỗ của Tiểu Thất thì ấn "Bíp" một cái. Tiếng còi rõ to làm Tiểu Thất giật bắn người, bàn tay đang cầm chú thỏ bông giơ lên trời, vô tình ném chú thỏ ra xa, vội vàng đưa tay lên bịt tai kêu "A" lên một tiếng.

    Lúc cô bé kêu xong thì mới nhận ra không thấy chú thỏ bông đâu nữa, cô bé hốt hoảng, vừa mếu máo vừa đưa mắt nhìn xung quanh, trong miệng lẩm bẩm: "Thỏ con, thỏ con, con ở đâu, hu hu mẹ xin lỗi.."

    Tiểu Thất vừa hoảng hốt đi tìm vừa sụt sịt, cuối cùng cũng nhìn thấy thỏ con của cô. Chỉ có điều.. Thỏ con rơi vào trong cổng nhà người ta.

    Phải làm sao bây giờ?

    Tiểu Thất lấy một cành cây, thò qua khe hở của thanh cổng với lấy chú thỏ, chiếc que củi quẹt quẹt xuống đất phát ra những âm thanh nhỏ làm cho chú chó trong nhà đó lao ra, dọa cô bé một phen đứng hình.

    Tiểu Thất ngã lăn xuống đất, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh sợ. Chú chó quá to lớn, bây giờ nó đang bắc hai chân lên cổng, mắt nhìn chằm chằm vào cô, cái miệng dài gâu gâu không ngừng, nếu không có cánh cửa chắn lại, không biết hôm nay Tiểu Thất còn về được với mẹ không nữa.

    Tiểu Thất mếu máo, òa khóc lớn.

    Hu hu, phải làm sao đây? Thỏ con vẫn còn ở trong đó, làm sao cô lấy được đây?

    Tiểu Thất khóc lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem nước mắt, bộ váy màu hồng đẹp đẽ trên người cũng đã lấm chút vết bẩn.

    Đột nhiên, tiếng chó ngừng lại, chiếc cổng to lớn chợt cọt kẹt rồi mở ra, đứng trước mặt cô là một bóng dáng cao lớn. Tiểu Thất hé mắt ra, trước mắt xuất hiện một đôi giày trắng, nhìn lên trên thì thấy một cậu bé rất đẹp mắt, tay đang cầm chú thỏ bông, mỉm cười đưa về phía cô.

    Giây phút đó, không hiểu sao Tiểu Thất lại cảm thấy khuôn mặt đó lại đẹp như thế. Giống như thiên thần giáng xuống thế gian, giống như các nhân vật anh hùng chính nghĩa mà cô bé vẫn thường xem trong phim hoạt hình. Anh ấy mỉm cười rất đẹp, lộ ra hai chiếc răng thỏ trước cửa.

    "Cô bé, đây có phải là đồ của em không?"

    Tiểu Thất nhẹ gật đầu, nhận lấy chú thỏ, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt ấy nửa giây.

    "Anh là hàng xóm nhà em sao? Bây giờ em mới gặp anh đấy."

    Cậu bé mỉm cười, gật đầu: "Đúng rồi, anh hay ở trong nhà nên không hay gặp ai."

    Tiểu Thất nhoẻn miệng cười, ánh mắt sáng rực lên: "Anh làm bạn với em có được không? Em chẳng quen ai ở gần đây cả, anh làm bạn với em nhé nhé!"

    Cậu bé gật đầu, mỉm cười thật tươi.

    Tiểu Thất cũng cười, nhìn vào chú thỏ ôm trong lòng, đưa lại cho anh: "Từ bây giờ anh là cha của bé thỏ nha, em là mẹ, chúng ta cùng xây dựng một gia đình hạnh phúc cho các con ha ha ha."

    Một câu nói này, không hiểu sao mặt cậu bé lại có chút đỏ.

    "Anh thỏ, em gọi anh là anh thỏ nha, anh dễ thương như thỏ vậy, dễ thương dễ thương nhất trên đời."

    * * *

    "Anh thỏ, anh thỏ.."

    Tiểu Thất lẩm nhẩm trong miệng, ánh mặt trời xuyên qua mành che chiếu vào chiếc giường ấm áp, cô ngáp dài một cái, chậm chạp mở mắt ra. Đột nhiên phát hiện có cái gì đó không đúng.

    Không phải, là vô cùng không đúng!

    Sao... Sao... Đây là đâu?

    "Lâm tiểu thư đã dậy rồi sao?"

    Tiếng nói từ tính của người đàn ông vang lên từ bên cạnh, Tiểu Thất khó khăn nhìn sang, phát hiện mình đang nằm chung giường với một người đàn ông cao lớn đẹp trai.

    Hu hu hu là Đường Ninh mới chết chứ?

    "Anh... Anh... Anh..."

    Tiểu Thất hốt hoảng, lăn một vòng ngã xuống đất, cô vội đứng dậy, chỉ tay vào người vẫn đang mỉm cười trên giường:

    "Anh Đường, anh có biết hành vi của anh là xâm phạm thân thể người khác hay không?"

    Đường Ninh ngạc nhiên, nụ cười lại càng thêm sâu: "Lâm tiểu thư, hình như cô có hiểu lầm gì thì phải? Thân thể của cô..."

    Tiểu Thất chợt đỏ mặt, vội cắt ngang lời anh: "Anh có chắc là anh không đụng vào tôi không? Vậy tối qua là ai mang tôi lên đây?"

    Đúng, lí do này nghe cũng không tồi. Tiểu Thất âm thầm thở hắt ra, súyt chút nữa là mình tự đào hố chôn mình rồi!

    Đường Ninh ngoắc ngoắc tay về phía cô, ánh mắt dán chặt vào người cô, ý bảo cô đến gần chỗ anh. Tiểu Thất chớp chớp mắt, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại ghé người qua, muốn nghe anh nói gì. Nào ngờ Đường Ninh đột nhiên vòng tay qua, kéo Tiểu Thất xuống giường, đôi môi mềm mại ấm áp hôn chụt vào má cô một cái.

    Tiểu Thất: "..."

    Không phải kiểu hôn bá đạo của tổng tài, cũng không phải kiểu nảy lửa như tra nam, mà là kiểu như thơm má của trẻ con, thơm còn phát ra tiếng "Chụt" một cái, nhìn thấy bộ dáng ngỡ ngàng của Tiểu Thất, khuôn mặt anh ta còn hơi hồng lên, y như một đứa trẻ mới làm sai mắc lỗi.

    Tiểu Thất chống má, dùng chiêu "Nhìn chằm chằm", quả nhiên chỉ một lúc sau, Đường Ninh cuối cùng cũng không chịu nổi, bên tai cũng bắt đầu đỏ ửng hết lên.

    "Sao? Anh quên mất thoại rồi hả? Không phải sau khi hôn xong nên nói một câu gì mà "Thế này mới gọi là xâm phạm thân thể" hoặc "Hóa ra Lâm tiểu thư muốn tôi đụng chạm như thế à?". Vì sao bây giờ lại im lặng rồi?"

    Tiểu Thất tủm tỉm nhìn vào biểu cảm của anh ta, phát hiện tròng mắt của anh ấy có hơi rối loạn, cả khuôn mặt đều hồng hồng đỏ đỏ, ánh mắt cứ trốn tránh cô, y như một chú thỏ nhỏ giả dạng lưu manh nhưng bất thành.

    Đúng, Đường Ninh thật giống một chú thỏ lớn!

    Rõ ràng người bị trêu ghẹo là cô, thế mà cô mới trêu lại cho một chút mà đã vội cúp đuôi ngại ngùng.

    Dễ thương thật đấy!

    "Này Đường mỹ nhân, kinh nghiệm non nớt thì đừng ra gió, cẩn thận bị gió thổi bay đấy!"

    Tiểu Thất vẫn giữ nguyên nụ cười tủm tỉm, hai tay vuốt hai má trắng trắng của Đường Ninh, dứt lời định bỏ đi một cách tiêu sái, để lại một bóng lưng hoàn mỹ. Thế nhưng bàn tay cô còn chưa chạm tới nắm cửa thì cánh tay đột nhiên bị kéo lại, cả cơ thể cô va mạnh vào một lồng ngực ấm áp mềm mại.

    Lồng ngực trần trụi..

    À, ý cô là Đường Ninh không mặc áo.

    Xót dã man, ai cứu cô khỏi hố sâu này!

    Hôm nay vừa mới mở mắt ra đã được ăn đậu hũ miễn phí mà còn kinh ngạc quá không chấp nhận nổi. Kiểu như ra chợ nhìn thấy thịt thỏ loại A siêu siêu ngon mà giá có một đồng thôi ấy, đúng là hàng tự nhiên rẻ đến bất ngờ cũng làm cho người ta hoang mang không thể tin tưởng nổi.

    Bàn tay của Tiểu Thất khẽ giật giật, aigu anh thỏ lớn, không ngờ anh cũng có cơ ngực nữa hu hu hu...

    Tiểu Thất ngửa mặt lên trời, ngăn cho dòng máu mũi tưởng tượng của bản thân sắp chảy ra.

    "Cái đó... Đường tiên sinh, anh có chuyện gì sao?"

    Đường Ninh hắng giọng một cái, hai người tách nhau ra, anh hơi mất tự nhiên, nói: "Lâm tiểu thư không quản thời gian đến tìm tôi, thế mà bây giờ gặp được rồi lại vội về như vậy sao?"

    Lúc này Tiểu Thất mới vỗ đầu một cái, hốt quá quên mất chuyện chính.

    Đúng rồi, mục đích ban đầu cô đến đây tìm Đường Ninh là vì chuyện bài báo và tin đồn mà? Aiya, cái đầu chết tiệt này!

    Tiểu Thất cười gượng, đi vòng qua người Đường Ninh ngồi lại vào ghế sô pha, ra hiệu cho anh tới ngồi xuống rồi cô mới bắt đầu nói:

    "Ban nãy nhất thời quên mất chuyện chính, vốn dĩ hôm nay tôi đến đây vì chuyện bài báo."

    Tiểu Thất mở điện thoại, đưa cho anh xem ảnh chụp và bài báo viết sai sự thật đó.

    "Chuyện này vốn dĩ không phải chuyện lớn, chỉ là báo lá cải, nhưng không biết lí do gì mà chuyện này đã tác động đến cổ phiếu của Thẩm Dương, khiến nó không ngừng rớt giá.."

    "Cho nên, mục đích của Lâm tiểu thư là..." Đường Ninh thăm dò.

    "Tôi muốn anh và tôi cùng mở họp báo, nói rõ mối quan hệ."

    Tiểu Thất im lặng chờ phản ứng của Đường Ninh. Trong chuyện lần này Phong Vân không bị tổn thất gì, nếu Đường Ninh không chịu giúp đỡ thì cô cũng không có lí do gì bắt ép anh ta, lần này chủ yếu là dựa vào bản mặt dày như tường thành của cô, đi cầu xin đối thủ ra mặt giúp đỡ trong lúc công ty nguy khốn. Nghĩ đến cũng thật buồn cười!

    Đường Ninh nhăn mày, Tiểu Thất cứ tưởng anh ta sẽ nói đến lợi ích của Phong Vân, nhưng lời vừa thốt ra, Tiểu Thất lại được một phen líu lưỡi:

    "Mối quan hệ của chúng ta không phải như vậy sao?"

    Tiểu Thất: "..."

    Này Đường tiên sinh, đây là anh vẫn đang để ý chuyện xem mắt đây sao?

    Tiểu Thất không biết nên cười hay nên khóc, cười gượng đáp lời: "Chúng ta.. có quan hệ gì sao?"

    Đường Ninh trưng ra khuôn mặt suy ngẫm: "Nếu buổi xem mắt hôm đó thành công, có thể bây giờ chúng ta đã là một đôi rồi."

    Thế nhưng hôm đó có thành công đâu anh trai!

    Tiểu Thất thở dài bất lực: "Đường tiên sinh, chuyện hôm đó là do tôi sai, xin lỗi đã để anh phải đợi lâu, làm lãng phí thời gian của anh. Hôm nay tôi đánh cược mà đến đây, nếu Phong Vân anh không muốn giúp đỡ thì bỏ đi, coi như tôi chưa từng đến đây."

    Tiểu Thất mỉm cười, chuẩn bị đứng dậy, chiếc điện thoại đặt trên bàn chợt reo vang, là Tiểu Sơ gọi đến.

    "Sếp, lớn chuyện rồi! Hôm qua chị ở Bích Lạc đã bị thợ săn ảnh chụp được, bây giờ báo chí đang rần rần đăng tin, cổ phiếu mới ổn định lại đang bắt đầu giảm sâu. Chị, phải làm thế nào bây giờ?"

    Tiểu Thất nhìn tấm hình mà Tiểu Sơ gửi đến. Là ảnh Đường Ninh ôm cô vào trong lòng, đi về phía phòng ngủ. Tấm ảnh này phát đi, có trăm cái miệng cũng không thể giải thích nổi.

    "Chuyện này đến đâu rồi? Có dìm được xuống không?"

    Tiểu Sơ e ngại, chần chừ nói: "E là... Lực bất tòng tâm."

    Bàn tay của Tiểu Thất dần cuộn lại thành nắm đấm, móng tay dài cắm sâu vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn giúp cô bình tĩnh lại một chút.

    "Tiểu Sơ, trước hết đừng hoảng. Mọi người ai làm việc nấy, cậu sắp xếp cho tôi một cuộc họp báo. Tôi sẽ nói rõ chuyện này."

    "Một mình sếp ư? Không được đâu sếp, dân mạng lắm miệng nhiều lời, một mình chị sợ là không thể nói rõ, có khi còn làm mọi việc thêm trầm trọng hơn."

    Tiểu Thất cúi đầu im lặng, lát sau vẫn quả quyết: "Làm đi."

    Cô buông điện thoại, cúi đầu dựa vào bức tường bên cạnh, đôi mắt nhắm hờ lại, thở hắt ra những hơi thở nặng nề, bàn tay đưa lên day day trán giúp thư giãn đầu óc sau áp lực lớn.

    Có thể.. Kết quả sẽ như Tiểu Sơ nói.

    Nếu như vậy thì làm sao? Lại trở về con số 0, trở về Tiểu Thất bàn tay trắng của bảy năm trước sao? Nghĩ như thế cũng thật đau lòng, thật không cam tâm chút nào!

    Bỗng nhiên, một viên kẹo óng ánh chìa ra trước mặt Tiểu Thất, Đường Ninh đi tới bên cạnh cô, vỗ nhẹ lên vai Tiểu Thất một cái, ánh mắt kiên định: "Tôi sẽ đi tới buổi họp báo cùng cô."

    Quyết định này của Đường Ninh không chỉ khiến Tiểu Thất kinh ngạc, đến cả thân tín Tiểu Minh luôn bên cạnh anh còn cảm thấy không thể tin nổi.

    "Boss, anh làm sao vậy? Anh nói thật đi, là ai bắt ép anh đúng không?"

    Nói xong câu này, Tiểu Minh cũng nghĩ không ra là ai có thể bắt ép được ông chủ nhà mình làm việc mà anh ấy không muốn. Từ trước tới giờ, Đường Ninh là ông chủ quả quyết nhất mà cậu từng thấy, ngay cả đổng sự trưởng cũng không thể xoay chuyển được quyết định của anh. Phàm là những lời đã nói ra, nhất định Đường Ninh có thể làm được, hơn nữa kết quả luôn đúng như dự liệu, có thể nói là một nhân tài trong giới kinh doanh.

    Những quyết định và bước đi từ trước giờ của boss dù không nói ra nhưng cậu vẫn láng máng hiểu được, nhưng lần này thì... Phong Vân có lợi ích gì chứ?

    Hay boss chỉ là không muốn dính phong trần, giải thích rõ mối quan hệ?

    Đúng, chắc chắn là như vậy rồi!

    Ngỡ ngàng một hồi, cuối cùng Tiểu Minh cũng gật đầu, đi sắp xếp một số thứ mà Đường Ninh căn dặn.

    "Đường tiên sinh, anh chắc chứ? Thật sự muốn giúp tôi sao?"

    Tiểu Thất vừa vội theo kịp bước chân của Đường Ninh vừa nghi ngờ hỏi lại. Đường Ninh im lặng, thoáng chốc đã đến bãi đỗ xe của khách sạn, mở cửa xe ngồi vào trong.

    "Cô cũng lên đi."

    Tiểu Thất chớp chớp mắt, chỉ ngược lại phía đằng sau: "Tôi... Tôi cũng có xe, không phiền Đường tiên sinh..."

    Mới nói được một nửa, Tiểu Thất đã bị Đường Ninh kéo thẳng vào trong xe.

    "Anh muốn đưa tôi đi đâu?"

    Đường Ninh tiện tay thắt dây an toàn cho cô, hơi thở ấm áp gần trong gang tấc: "Lâm tiểu thư sẽ biết nhanh thôi!"

    Tiểu Thất nuốt nước bọt "Ực" một cái, lần đầu tiên cảm thấy chiếc ghế trong xe lại nhỏ như vậy, nhỏ đến nỗi làm cô súyt nữa thì không thở nổi.

    Hay nói cách khác là hooc-mon nam giới phả ngay trước mặt!

    Cái gì đây? Tình tiết nữ chính vừa xảy ra với cô, thật sự vừa mới xảy ra với cô đó!

    Haizz, sợ hãi quá!

    Tiểu Thất đánh mắt sang người ngồi bên cạnh, đúng lúc ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ hắt qua tấm kính chiếu vào khuôn mặt của Đường Ninh, khiến cho đường nét bên sườn khuôn mặt lại càng thêm đẹp mắt và mơ mộng.

    Đúng, là mơ mộng, không chân thực chút nào!

    Đường Ninh, nhan sắc này của anh.. Có thể đừng như vậy có được không? Sao lớn lên lại trở thành cái bộ dáng yêu nghiệt vừa mắt cô thế này!

    Tiểu Thất ngồi bên cạnh suy nghĩ lung tung, thoáng chốc hai người đã đi tới một cửa hàng. Sau khi Đường Ninh đỗ xe xong, lập tức đẩy Tiểu Thất vào trong.

    "Này anh Ninh, anh nghi ngờ gu thời trang của tôi sao?"

    Tiểu Thất vừa nói, tay vừa chỉ từ trên xuống dưới trên người mình. Đường đường là giám đốc của một hãng may mặc lớn trong thành phố, thương hiệu đang dần tiến ra quốc tế, thế mà trước giờ họp báo, Đường Ninh lại kéo cô đến để mua đồ sao?

    Cái này là coi thường phong cách ăn mặc của cô ư? Cảm thấy không thuận mắt sao?

    Đường Ninh nhìn Tiểu Thất một lượt từ trên xuống dưới, cô rất biết phối đồ, hôm nay cô mặc một bộ vest công sở rất điển hình. Áo ngoài màu ghi, để thõng không cài nút, tạo cho người nhìn cảm giác thoải mái dễ chịu, phía bên trong mặc một chiếc áo trơn dài tay có hoa văn ở cổ áo, trang trí thêm vài hạt ngọc trai giống như một chuỗi vòng cổ, đeo thêm một chiếc thắt lưng nhỏ, đôi khuyên tai đơn giản và một cái túi xách bằng da màu đen. Nhìn tổng thể khiến cho người ta khá thuận mắt.

    Cũng cảm thấy cô ấy vô cùng xinh đẹp!

    Đường Ninh cười mỉm, trả lời cô: "Lâm tiểu thư nên thay đổi một chút, trông làm sao phải phù hợp với bộ đồ của tôi đang mặc."

    Tiểu Thất đưa mắt nhìn Đường Ninh một lượt, vẫn không hiểu lắm: "Vì sao?"

    Đường Ninh mím môi lại, hơi nhăn mày: "Tóm lại.. Lên hình sẽ đẹp mắt hơn."

    Tiểu Thất hơi nheo mắt, nghĩ một hồi cũng cảm thấy có chút đạo lí. Nhưng khi suy nghĩ xong, cô lại cảm thấy hơi bất ngờ: "Ấy Đường tiên sinh, không ngờ anh cũng khá chuyên nghiệp đó chứ!"

    Còn tính cả chuyện lên hình sẽ đẹp hay không nữa, nhan sắc của anh cỡ kia thì còn lo đông lo tây cái gì?

    Tiểu Thất vuốt cằm, đi vào chọn vài bộ đồ. Cô lướt tay trên giá quần áo, mỗi cái lấy ra đều giơ lên cao ướm về phía Đường Ninh. Hôm nay anh mặc một bộ vest màu đen vừa người, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ mặt tròn, kết hợp với một chiếc cà vạt màu đen điểm xuyết thêm vài đốm trắng, chiếc túi nhỏ bên ngực có một chiếc khăn kẻ sọc, nhìn tổng thể tạo cho người ta cảm giác rất chững chạc, thậm chí có hơi khô khan.

    Cái này.. Sao anh ta không đổi đồ mà bắt cô đổi chứ?

    Tiểu Thất mím môi, không chấp nhặt với anh ta, từ từ lựa chọn một bộ đồ vừa ý.

    Cô đi dạo một lượt khắp cửa hàng, trên tay đã cầm được hơn chục bộ quần áo, nhân viên bên cạnh hết lời tư vấn cho cô về mẫu mã kiểu dáng, hễ bàn tay cô nhặt ra được bộ nào là lại không nhịn được mà khen một câu.

    Aiya, biết làm sao được? Có trách thì trách gu thời trang của cô quá cao đi!

    Đường Ninh để cô tùy ý lựa chọn, anh nhàm chán ngồi chờ ở chiếc sô pha bên cạnh, bàn tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại, cũng không rõ là đang làm cái gì.

    "Thế nào? Được không?" Tiểu Thất ôm đống quần áo vào phòng thay đồ một lúc, lát sau bước ra ngoài.

    Đường Ninh đánh giá một vòng từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng lắc đầu.

    Vì thế, Tiểu Thất lại đành vào trong thay tiếp.

    Lắc đầu.

    Lắc đầu.

    Vẫn lắc đầu.

    Hello Đường tiên sinh, anh đây là đang chơi tôi hả?

    Khi cô mất hết kiên nhẫn thử đến cái thứ chín, là một chiếc váy liền thân màu đen đơn giản, ở giữa eo hơi chiết lại gài thêm một đóa hoa từ vải nhung đen xen lẫn chuỗi ngọc trai, không ngờ bước ra lại được ông thần này gật đầu cái rụp.

    Ok anh, trong kia vẫn còn một chiếc, anh để tôi thử hết rồi anh hãy gật đầu nhé, cảm ơn!

    Ngồi trong xe tới buổi họp báo, hai người không nói lời nào, im lặng giống như hai người đều ở trong một không gian riêng, không có liên quan gì tới nhau.



     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng năm 2021
  5. Lục Thất Tiểu Muội July đang cống mình cho tư bản ;_;

    Bài viết:
    478
    Phần 2: Tiên sinh, đừng gấp!

    Chương 9: Hoàn phần 2​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chào Đường Tổng, chào Lâm tiểu thư, cánh nhà báo đã ở bên trong, hai vị có cần chuẩn bị trước thứ gì không? Nếu không có gì thì chúng ta mau vào thôi."

    Tiểu Thất gật đầu, cầm túi xách nhìn lại một vòng quanh người, âm thầm nhướn mày, tuy nói bộ này này hơi đơn giản, thế nhưng nhìn kĩ cũng khá thú vị đấy, ví như bé đá thạch anh ẩn sâu trên viền váy này, nhìn kĩ mới thấy được, đến cả cô mặc trên người mà bây giờ mới để ý.

    Tiểu Thất ngẩng đầu lên, hướng Đường Ninh gật đầu một cái, tỏ ý đã sẵn sàng, có thể ra họp báo. Thế nhưng không biết ông thần trước mặt nghĩ gì, thấy cô ngẩng đầu lên thì cũng gật đầu lại, sợi dây chuyền cầm trong tay nhanh chóng quàng lên cổ cô, cài chết!

    Đúng đấy, là cài chết!

    Không biết các bạn có tin hay không? Nhưng anh Đường trước mặt này sau khi đã cài móc xong, anh ấy còn lật lật tìm tìm trong mấy lớp áo ra một sợi chỉ thừa hiếm hoi, nhanh chóng quấn quấn quanh cái nút, sau đó lại đưa tay lên dứt đứt một sợi tóc hơi "Dài" xuống, quấn quấn mấy vòng quanh nút, cái nút vinh dự biến thành "Nút chết" một cài không bao giờ tháo!

    Bản thân cô cũng đã cản rồi, vừa mới ngọ nguậy đầu một cái, anh Đường đây đã thò tay cố định đầu của cô, sau đó lại chuyên tâm quấn quấn tiếp.

    Tiểu Thất cúi đầu nhìn mặt dây chuyền, đó là một sợi dây chuyền vàng, dù vậy nhưng rất kiểu cách, sợi dây họa tiết như dây lá một đường quấn quanh cổ, mặt dây có rất nhiều đóa hoa nở rộ, xếp thành một đường hoa lá nhỏ, phía dưới có một bông hoa trễ xuống, tạo điểm nhấn cho mặt dây.

    Nhìn qua thì khá đẹp, nhưng khi nhìn kĩ vào, không hiểu sao cô lại cảm thấy quen quen, không biết đã nhìn thấy nó ở đâu rồi.

    "Anh Đường, cái này..." Tặng cô thì cũng nên nói một câu chứ, đúng không?

    Đường Ninh đeo cho cô xong, đứng xa ra nhìn nhìn một lúc, vuốt cằm gật đầu: "Biết ngay mà, cái này rất hợp với cô!"

    Tiểu Thất: Cảm ơn!

    Lúc tiến vào phòng họp báo, hai người một trước một sau đi vào, trong đoàn có bốn người: Tiểu Thất, Đường Ninh, Tiểu Sơ và Tiểu Minh, nhưng ban tổ chức vốn chỉ sắp chỗ cho mình cô và Đường Ninh, bởi chuyện vốn chỉ liên quan trong hai người. Tiểu Sơ và Tiểu Minh đứng bên dưới phụ trách đám kí giả, không để bọn họ làm ra những chuyện vượt ngoài phạm vi.

    Thế nhưng khi Tiểu Thất bước vào, hơi kinh ngạc vì trên sân khấu có bốn chiếc ghế. Cô mờ mịt lia mắt về phía hai trợ lí đã lon ton đi xuống phía dưới, trong đầu lại càng thêm mờ mịt, không nhịn được liền nghiêng đầu sang hỏi nhỏ Đường Ninh bên cạnh: "Tổ chuẩn bị xếp sai ghế à? Sao có những bốn chiếc?"

    Đường Ninh nhăn mày nhìn lên trên, nhún vai lắc đầu, vẻ mặt vô cùng hồn nhiên.

    Một lúc sau, âm thanh, hình ảnh và hai nhân vật chính đã yên vị vào chỗ ngồi, đúng giờ phát họp báo như đã định trước, hai người lập tức tươi cười bắt đầu nêu rõ.

    Tiểu Thất: "Cảm ơn các bạn kí giả hôm nay đã đến với đây, cũng như các bạn đang ngồi trước màn hình. Tôi là Lâm Tiểu Thất, giám đốc Thẩm Dương. Vài ngày trước, tôi và anh Đường Ninh, giám đốc của Phong Vân đây có làm dấy lên chút tin đồn. Vì không muốn tổn hại đến danh tiếng của công ty cũng như thanh danh cá nhân lẫn nhau, nên hôm nay hai chúng tôi thống nhất mở ra cuộc họp báo này, mong có thể làm rõ những tin đồn thất thiệt vừa qua."

    Tiểu Thất nói tiếp: "Một tuần trước, gia đình tôi và gia đình của anh Đường có tổ chức xem mắt cho hai chúng tôi tại một quán ăn, lúc đến nơi tôi gặp lại một người bạn cũ, cả hai nói chuyện một lúc thì tôi có công việc cần xử lí, vừa lúc nhìn thấy anh Đường ngồi ở bàn bên cạnh có laptop, nên tôi sang mượn nhờ, đó là tất cả sự thật đằng sau những bức ảnh được phát tán trên mạng."

    Nghe vậy, một phóng viên lên tiếng hỏi: "Lúc đó Lâm tiểu thư có biết anh Đường chính là đối tượng xem mắt của mình không?"

    Tiểu Thất khẳng khái lắc đầu: "Không biết, đến khi về nhà tôi mới biết từ miệng của mẹ tôi."

    Một phóng viên khác hỏi tiếp: "Vậy bức ảnh ngày hôm sau lộ ra ở khách sạn Bích Lạc thì sao..."

    Như nhớ ra đây là vấn đề nhạy cảm, phóng viên đang nói chợt ngừng lại.

    Tiểu Thất thở dài, đang định moi hết tim gan ra nói đúng sự thật thì chợt nghe thấy người vẫn luôn im lặng bên cạnh mở miệng, Đường Ninh thong thả đáp lời: "Về ảnh ở Bích Lạc, thật ra là do chính tay tôi phát tán ra."

    Đường Ninh nói xong câu này, cả hội trường im lặng, im lặng đến nỗi nghe thấy cả tiếng chiếc bút trong tay của phóng viên rơi xuống đất đến "Cạch" một cái.

    Tiểu Thất nhìn Đường Ninh tới phát ngốc, trong đầu quay cuồng hỗn loạn, lát sau hiện ra dòng cảnh báo đỏ chót.

    Cô đúng là ngốc thật sự, Phong Vân trước giờ là đối thủ của công ty cô, nào có chuyện đột nhiên lại quay sang giúp đỡ chứ?

    Tiểu Thất tức không có chỗ xả, chỉ có thể nhìn chằm chằm người đàn ông điển trai bên cạnh.

    Đường Ninh ra hiệu cho staff, staff lần lượt dẫn hai người nữa lên sân khấu. Khi Tiểu Thất nhìn rõ được người đến là ai, cô thật sự có xúc cảm muốn chạy trốn!

    Bởi vì người đến là mama của cô!

    Trời ơi, bà ấy đến đây làm gì? Cô suy nghĩ một hồi cũng không thể nào nghĩ ra mục đích đến của bà. Trong lòng Tiểu Thất hơi nôn nóng, hai bàn tay thoáng nắm chặt vào nhau, lại bị người đàn ông bên cạnh nắm lấy giống như trấn an.

    Tiểu Thất ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Đường Ninh, trong mắt như đang muốn nói: Rốt cuộc là anh muốn làm gì?

    Đường Ninh chỉ cười, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

    Dịu dàng cái khỉ mốc, tôi không thèm!

    Trong lúc hoảng hốt, Tiểu Thất chợt nhìn sang người bên cạnh mama, nhìn một lúc lại hơi nhíu mày lại.

    Sao bác gái này hơi quen quen...

    Bỗng nhiên, cô trợn tròn mắt lên, suýt nữa thì ngã nhào xuống ghế, cũng may có cánh tay rắn chắc của Đường Ninh giữ lấy kịp thời.

    Cô rất muốn tới hỏi bác gái một câu: Bác có phải bác Cẩm, mười năm trước sống ở đường 105 quận 6, huyện A tỉnh Z, là mẹ của anh Thỏ không?

    Thế nhưng, hình như cô không cần phải hỏi nữa rồi, vì chính bác ấy quay sang cô, mỉm cười một cái, chân thành gọi cô một tiếng: "Tiểu Thất."

    Khóe mắt cô thoáng đỏ lên.

    Mười năm, đã mười năm rồi!

    Lúc này, Đường Ninh mới chậm rãi nói tiếp: "Trước kia tôi vẫn luôn ở Mỹ, lần này về nước hoàn toàn là vì Tiểu Thất."

    Dứt lời, Đường Ninh quay sang nhìn cô, vẻ mặt vô cùng dịu dàng. Trong mắt Tiểu Thất mờ mịt, giống như cái gì cũng nghĩ không ra, chỉ chăm chăm nghe lời anh sắp nói ra.

    Có lẽ nào, có lẽ nào...

    Bỗng nhiên, Đường Ninh chậm rãi đưa hai tay lên đỉnh đầu, giơ ra hai ngón tay vẫy vẫy làm thành biểu tượng cái tai thỏ, một mực nhìn về phía Tiểu Thất, giống như đang khẳng định suy nghĩ của cô là đúng.

    "Gia đình tôi và gia đình cô ấy có đính ước từ nhỏ, nói cách khác, cô ấy chính là "Vợ chưa qua cửa" của tôi. Vốn tưởng cô ấy đã quên mất tôi từ lâu, lần này về định làm quen và theo đuổi cô ấy lại từ đầu, nhưng không ngờ cô ấy không những nhớ, mà còn rất nhớ về tôi, rất mong muốn được gặp lại tôi."

    Nói xong, Đường Ninh lại nhìn sang Tiểu Thất.

    "Cho nên, hôm nay nhân đây, tôi muốn mời trưởng bối hai bên cùng mọi người đến làm chứng, tôi muốn cầu hôn Lâm Tiểu Thất!"

    Phóng viên bên dưới đầu tiên là kinh ngạc, sau đó bị tình tiết như trong phim này làm cảm động, ào ào "Ồ" lên một tiếng, máy ảnh thi nhau chụp tanh tách khung cảnh này lại.

    Bác Cẩm lúc này cũng lên tiếng, mỉm cười hiền hòa nói: "Thật ra hôm nay tôi và bà Mai đến cũng chẳng làm gì, tín vật muốn trao thì đã ở trên cổ con dâu rồi, chỉ có thể chúc hai đứa hạnh phúc mỹ mãn."

    Tiểu Thất cúi đầu xuống nhìn lại sợi dây chuyền, trong lòng không hiểu sao dâng lên cơn giận.

    Cô biết kết thúc buổi họp báo hôm nay, cổ phiếu của công ty sẽ trở lại bình thường, không những thế còn có thể tăng mạnh, cho nên cô phải nhịn, phải nhịn.

    Dường như Đường Ninh cũng nhận ra sự tức giận của cô, nhanh chóng kết thúc buổi họp báo rồi mọi người cùng rời đi.

    Bốn người cùng vào lại trong phòng, Tiểu Thất là người mở miệng đầu tiên.

    "Mẹ, bác, hai người có thể ra ngoài một chút không? Con có chuyện muốn nói riêng tới anh ấy."

    Hai mẹ cũng nhận ra sự căng thẳng, vội vàng dắt nhau ra ngoài cho tụi nhỏ tự giải quyết.

    Cửa phòng đóng lại, im phăng phắc.

    "Cho anh năm phút, nói lí do vì sao phải dùng cách này?"

    Tiểu Thất đứng nguyên tại chỗ, vì áp chế cơn giận mà cơ thể hơi run lên.

    "Anh..."

    "Anh hoàn toàn có thể dùng một cách khác nói cho em biết, sao anh cứ phải dùng cái cách không giống ai kèm theo vô lí đùng đùng thế này vậy?"

    "Anh không suy nghĩ cho người khác, căn bản không quan tâm đến cảm nhận của em. Chúng ta mới quen nhau có mấy ngày? Tiên sinh à, làm ơn anh đừng gấp như vậy có được không?"

    "Ừ thì anh thích lãng mạn, ok, anh hoàn toàn có thể dùng trăm nghìn cách khác để tạo ra sự lãng mạn. Sao lại cứ thích dùng cách xem em như trò đùa đi lừa gạt em như một đứa ngốc trên họp báo như vậy? Anh biết cảm nhận của em lúc đó không?"

    Tiểu Thất đùng đùng tức giận, không kiềm chế mà xả hết ra một tràng, người đằng sau vẫn cứ im lìm, không hé tiếng nào.

    "Anh nói đi, anh còn một phút."

    Người đằng sau vẫn im lặng, một hồi lâu sau mới nói:

    "Anh không muốn để mất em thêm lần nữa."

    Trước hôm xem mắt, anh đã nhìn thấy cô cùng với một người đàn ông dạo phố mua sắm, cứ tưởng cô đã có bạn trai, nên...

    Cô đúng là muốn phun lửa, quay người lại dí trán anh một cái: "Chừa cái tội không hỏi rõ ràng này, anh nghĩ phẩm vị của em thấp đến nỗi cặp với tên mập đó hả? Anh nghĩ lại xem tên mập đó có đặc điểm nhận dạng nổi bật gì? Vừa nhìn đã biết là ai ngay rồi."

    Đường Ninh thoáng nghĩ lại, ngày đó anh bị cảm xúc che mờ lí trí, hiện giờ nhớ lại, quả thật tên mập đó tóc hơi xoăn...

    "Lẽ nào là A Bát?"

    "Vâng."

    Tiểu Thất liếc xéo anh một cái, khoanh tay trước ngực: "A Bát tròn tròn đáng yêu nhà bác Trương đó ạ, cục tròn chuyên đóng vai con của chúng ta để chơi đồ hàng đấy! Chết thật, bố quên mất con trai!"

    Đường Ninh xấu hổ mặt đỏ lựng, bàn tay lại không nhịn được đưa lên gãi gãi đầu.

    Tiểu Thất liếc ngang, âm thầm thở dài.

    Y như hồi nhỏ không khác gì!

    Vẫn ngốc như vậy!

    "Đường tiên sinh, em biết anh ở trên thương trường đánh nhanh thắng nhanh quen rồi, nhưng về lĩnh vực tình cảm ấy à, gấp quá thì không được, chậm quá cũng không xong, nhanh thì nên thắng lại chút, chậm thì nên tăng ga nhẹ lên." Tiểu Thất vỗ vỗ vai anh: "Con người biết co biết duỗi mới đáng bậc hào kiệt!"

    "Thế ấy à, anh phải theo đuổi lại em, cho tới bao giờ bản cô nương đồng ý mới thôi, có hiểu chưa?"

    Đầu ngón tay Tiểu Thất dí dí vào trước ngực anh, Đường Ninh đưa tay lên bắt lấy bàn tay nho nhỏ ấy, giam vào trong lòng: "Tuân lệnh Đường phu nhân."

    Bàn tay Tiểu Thất giãy ra như phải bỏng, nhăn mày lại: "Tiên sinh à, đừng gấp!"

    Đùng một cái đã thăng một phát lên "Đường phu nhân", chắc muốn cô sốc đường chết ở đây hả?

    Đường Ninh cười tươi như gió xuân, một lần nữa ôm lại cô vào lồng ngực, nhưng lần này là ôm cả người cô.

    "Thất Thất, anh nhớ em rất nhiều rất nhiều."

    Tiểu Thất hừ một tiếng, nói: "Em nhớ anh rất ít rất ít." Sau đó cô lăn ra khỏi vòng ôm của anh, bĩu môi nói: "Đừng quên giữa hai ta còn có mối thù công ty nhiều năm, anh không xong với em đâu!"

    "Xin chờ bà xã."

    "Aigu đã nói là đừng gấp mà tiên sinh!!!"

    ------------------------------------------------

    Author: Truyện kết thúc khá vội, lí do chính là bà tác giả đã drop quá lâu ngày, hôm nay mò lại mà quên hết sạch cốt trong đầu, ai thương ai khóc cho nỗi đau này (つω`*)

    Dù sao thì cũng may mà lấp được hố, tui sắp trở thành thánh đào mà không chịu lấp trong truyền thuyết rồi!!!

    Chúc các mem đọc truyện vui :>

     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng năm 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...