Truyện Ngắn 1001 Cốt Truyện Tưởng Tượng Về Tình Yêu Của Tiểu Thất - Lục Thất Tiểu Muội

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Lục Thất Tiểu Muội, 7 Tháng sáu 2020.

  1. Lục Thất Tiểu Muội July đang cống mình cho tư bản ;_;

    Bài viết:
    456
    1001 Cốt Truyện Tưởng Tượng Về Tình Yêu Của Tiểu Thất

    Tác giả: Lục Thất Tiểu Muội

    Thể loại: Truyện ngắn, tình cảm.

    Mọi ý kiến góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Lục Thất Tiểu Muội

    [​IMG]

    Văn án:

    Hết hiện đại rồi đến cổ đại, hết xuyên không rồi đến trọng sinh, miễn ở đâu có kịch bản ngôn tình đều sẽ có mặt Tiểu Thất ta ở đó, tuy kết quả nhiều khi không trong dự liệu ban đầu, thế nhưng có đậu hũ mà ăn mà tốt rồi!

    Cùng vào truyện nhé!
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng sáu 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Lục Thất Tiểu Muội July đang cống mình cho tư bản ;_;

    Bài viết:
    456
    Phần 1: Đại thần của lòng em!

    Chương 1​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Author: Lục Thất Tiểu Muội

    * * *

    Một người bình thường, sao có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ?

    Quá đáng sợ, mình phải rút thôi!

    "Tiểu Thất Tiểu Thất, nghe rõ trả lời."

    "Có." Đặt chiếc bộ đàm đến gần bên miệng, nghe âm thanh của người đàn ông phát ra từ bên trong truyền tới.

    "Báo vị trí."

    "13'27B gần trụ sợ bỏ hoang."

    "Tình hình thế nào?"

    Nhìn đống xác la liệt dưới chân, Tiểu Thất nhăn mày, cắn răng thốt lên một tiếng: "Bị diệt hết rồi."

    "Tốt, cứ thế mà phát huy, tổ đội chúng ta sẽ về nhất!"

    Tiểu Thất chưa kịp nói thêm câu gì thì chiếc bộ đàm đã tắt ngúm, cô sao có thể khủng như vậy được chứ? Mấy chục mạng thế này, trong khi đó cô mới được giao tiêu diệt ở nơi này chưa đầy năm phút.. Cái tên đội trưởng đầu heo kia như thế mà cũng tin là cô thích sát được hết à?

    Đang thầm mắng trong lòng, phía gần đó bỗng nhiên vang lên tiếng đấu súng kịch liệt. Cô mau chóng sốc lại tinh thần, nạp đầy đạn chuẩn bị chiến đấu.

    Tiểu Thất lén lút tiếp cận gần đến nơi đấu súng, cảnh tượng đập vào mắt khiến cô thật sự không thể không thốt lên tiếng chửi bậy.

    Mịa, tên kia ăn cái gì mà liều dữ vậy! Người ta chơi tổ đội, hắn thì lại dương dương tự đắc chơi alone, một mình cân hết cả đội của người ta. Mà cũng phải nói chứ cái đội kia chơi kì vậy, một đám người mà sao không biết bao vây quanh hắn mà bắn, đứng cùng về một bên thế kia bảo sao không bị hắn tỉa cho ngả từng thằng một?

    Tiểu Thất núp ở phía sau lùm cây vừa xem vừa bình phẩm, không để ý phía sau còn có địch, bị bắn trúng một phát mà sút mất nửa thanh máu.

    "Má, thằng nào dám bắn ông?"

    Tiểu Thất nhanh chóng quay lại, bắn liền mấy phát đạn, đáng tiếc tên kia chạy nhanh như thỏ, nhoáng một cái lại bắn cho cô thêm phát nữa.

    "Đau lòng quá man, aaaaa, sao mình không nhìn thấy cha ấy nhỉ?"

    Không nhìn thấy địch thành ra bị cuống, cô hít thở sâu, chạy vòng ra đằng sau cây đại thụ, xét kĩ bốn xung quanh, rốt cuộc tên này đang ở đâu?

    Phát đạn đầu tiên là hắn bắn từ hướng phía sau lưng cô, lúc đó theo phản xạ cô sẽ quay đầu lại, hắn ta nhanh chóng chạy ra phía sau bắn thêm cho cô phát nữa, cơ mà.. Chẳng nhẽ hắn ta buông tha con mồi rồi sao?

    Theo hướng phát đạn lần cuối nhìn qua, lại trùng với bãi đấu súng kịch liệt kia..

    Mé, cô hiểu rồi, không phải là tên kia buông tha cho cô, mà là có mồi khác ngon hơn!

    Tên alone kia, đợi đấy tỷ đây tới trợ giúp. Tiểu Thất đổi sang một khẩu aka, đứng tại chỗ hướng đến đám tổ đội bên đó bắn liên hồi, hạ gục được ba tên, lúc đó đám người mới chú ý tới Tiểu Thất, chia ra hai hướng bắn liên tục.

    Tiểu Thất: "..."

    Chạy như chó là có thật, chung quy là cô vẫn chưa thể một mình cân được ba khẩu súng đồng thời chĩa vào, hơn nữa, máu của cô sắp về mo rồi, phải chạy chứ!

    Tiểu Thất chạy đến một chỗ cỏ mọc rậm rạp, nằm xuống. Mặc kệ, chiêu này cô dùng suốt, thậm chí có địch đi qua còn không phát hiện có người đang nằm đây ấy chứ!

    Một lúc sau, tiếng súng dần ngừng lại.

    Vùng an toàn gần thu hẹp đến chỗ cô rồi, phải chuồn thôi! Nào ngờ vừa mới đứng dậy, trước mặt liền xuất hiện một người.

    "Đại.. Đại thần.. Tha cho muội nhé, máu của muội gần về mo rồi."

    Không ngờ lại là tên sát nhân alone kia, tên này cuồng thích sát, chắc không phải là đuổi theo để giết cô chứ?

    "Ca ca, anh đại nhân đại lượng, đừng mà.."

    Khẩu súng trong tay hắn chậm rãi giơ lên, nào ngờ hắn lại bỏ ra một thùng thuốc.

    "Lần sau đừng quản nhiều chuyện như thế."

    Sau đó.. Đi rồi.

    Aaaaaaaaaaa, mẹ ơi, giọng hay vãi đạn! Sao giọng anh dai giống giọng crush em thế!

    Nhưng mà..

    Vừa nạp đầy máu thì đã chết thẳng cẳng rồi!

    Lại là vì một nguyên nhân vô cùng chuối củ, bị bo vùng an toàn giết chết!

    Aaa, đó lại là một bước ngoặt mà tiểu nữ méo lường trước được!

    Out game, Tiểu Thất quăng điện thoại nằm lì trên giường.

    Cái tên vừa nãy, hắn còn đến cho mình thuốc.. Không lẽ diệt được hết đám đó sao?

    Cô lại nghĩ đến cảnh tượng xác chết la liệt, không kìm được rùng mình một cái. Đại thần, nhất định phải ôm chân đại thần mới được!

    He he, David Tim!

    Tiểu Thất đang định vào game lần nữa thì chiếc điện thoại reo vang, là Nhã Tịnh gọi đến.

    "Tịnh Tịnh, có chuyện gì vậy?"

    "À, không có gì, định rủ bà ngày mai lên khu C6 xem lễ đón tân sinh viên đi."

    Tiểu Thất lập tức hiểu ý, miệng cười tươi như hoa: "Aigu, có văn nghệ chứ?"

    "Tất nhiên rồi! Có văn nghệ là có Đường Ninh a."

    "Hí hí hí.."

    Đường Ninh là đại thần của trường, cái gì anh ấy cũng giỏi, vẽ cực kì đẹp, nhiều năm liền đạt học bổng của trường, mở được studio riêng ngay từ khi còn đi học. Hơn nữa, tính tình đặc biệt tốt, anh ấy rất thích cười, còn là hội trưởng hội văn nghệ, hát rất hay..

    "Infor thế là đủ rồi đó cưng."

    Tiểu Thất: "..."

    Thật đúng là nhắc tới crush của mình, Tiểu Thất cô ngồi kể cả ngày cũng không hết thông tin.

    "Đúng rồi Tiểu Thất, thích ổng như vậy, sao bà không tham gia club văn nghệ đi, vẫn tuyển thành viên đó."

    Nhắc tới lại đau lòng, cô chỉ biết thở dài: "Mình vào rồi. Nhưng không ở cùng nhóm với anh ấy, có hoạt động thì cũng đi riêng, không giáp mặt nhau lần nào, vào cũng như không vào."

    "Ngốc thế! Bà xin chuyển nhóm đi."

    "Tịnh Tịnh, bà tưởng xin chuyển dễ thế à? Hơn nữa nhóm kia đủ người rồi, nhóm cứng của người ta đấy! Mình sao có thể chen chân chứ?"

    "Haizzz, poor you, but i don't care ha ha ha."

    "Hừ! Cút đi."

    "Cút thì cút, mai thế nào chả gặp."

    Tắt máy, Tiểu Thất lại chống cằm ngồi suy nghĩ. Đường Ninh, làm thế nào em mới làm quen được anh đây?

    Chẳng nhẽ phải học giỏi hơn anh, đi giựt học bổng của anh sao?

    Hu hu hu, không có khả năng, hoàn toàn không có khả năng..

    Dù gì cũng phải nói, Đường Ninh anh ấy năm cuối rồi, cô mới năm hai, đoạn tình cảm này.. Thật sự không còn hy vọng hay sao?

    Tiểu Thất đang khóc thét trong nhà WC..

    "Thất Thất, con làm cái gì mà kêu như tiếng chó sủa thế hả? Bố con không ngủ được kia kìa."

    Tiểu Thất: "..."

    "Con biết rồi, không kêu nữa, bố là nhất, bố là bảo bối tâm can của mẹ."

    Mãi một lúc sau không thấy tiếng người, Tiểu Thất cứ tưởng mẹ đã đi rồi, nào ngờ bà bất chợt lên tiếng: "Biết vậy là tốt."

    "Con.." Thật sự hết nói nổi với hai con người này, show ân ái cho ai xem chứ? Con của bố mẹ còn chuẩn bị thất tình tới nơi rồi đây!

    Đi ngủ, hết chuyện!
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng bảy 2020
  4. Lục Thất Tiểu Muội July đang cống mình cho tư bản ;_;

    Bài viết:
    456
    Phần 1: Đại thần của lòng em!

    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đúng là mọi việc không có gì không giải quyết được bằng chuyện đi ngủ, ngủ một giấc dậy là ngày mới lại tươi vui, năng lượng tràn đầy, niềm tin vào một tình yêu tươi đẹp lại đầy ắp như mới.."

    "Đầy ắp cái gì? Muộn học rồi kìa mẹ ơi!"

    Tiếng của mẹ cô từ cửa truyền vào.

    "Cái gì? Sao mẹ không gọi con dậy?"

    Tiểu Thất vừa vội càu nhàu một tiếng, vừa chạy nhanh vào nhà WC đánh răng rửa mặt.

    "Ờ thì cũng định gọi, nhưng mà con cũng ngủ quên mất mẹ ơi."

    Làm sai lại giở trò đổi vai hả?

    "Hừ! Trưa nay đừng mong mẹ đây nấu cơm." Tiểu Thất miệng đầy bọt nói vọng ra, khí thế giảm đi một nửa.

    "Yên tâm đi, có người yêu con nấu rồi!"

    Hừ, đi học cho bõ tức!

    "Mẹ quên táo rồi kìa mẹ ơi!"

    "Yên tâm, mẹ đây không thiếu tiền."

    Tiểu Thất chạy vội tới trường, đi ngang qua bà bán táo chỉ biết ra dấu bảo cháu sẽ trả sau rồi phi như bay qua, đến nơi thì vừa tầm đi sau giáo viên vào lớp.

    "Phù."

    "Hôm nay bà may đấy, hôm nào cũng ngủ như trâu chết chuồng." Vừa ngồi vào chỗ, Nhã Tịnh đã bĩu môi thốt ra một câu.

    "Ai nói, hôm qua đứa nào nửa đêm nửa hôm gọi cho con trâu đây?"

    Nhã Tịnh chớp chớp mắt, ậm ừ nói: "Ờ thì nửa đêm mộng du nói nhảm ấy mà."

    "Hừ! Chỉ được cái lươn lẹo."

    Ngồi học được một lúc, Tiểu Thất nói nhỏ: "Này, lễ đón tân sinh viên bắt đầu từ mấy giờ đấy?"

    "Tám giờ, tám rưỡi gì đấy.. Mà yên tâm, lúc đó bọn mình học xong rồi."

    "Ok ok."

    "Các bạn ghi nội dung bài học nhé! Nguồn gốc của triết học Mác – Lênin. Triết học chỉ xuất hiện khi kho tàng thức của loài người đã hình thành được một vốn hiểu biết nhất định và trên cơ sở đó, tư duy con người cũng đã đạt đến trình độ khả năng rút ra được cái chung trong muôn vàn những sự kiện, hiện tượng riêng lẻ. Do nhu cầu của sự tồn tại, con người không thỏa mãn với các tri thức riêng lẻ.."

    "Cô ơi cô đọc chậm thôi, bọn em không ghi kịp.."

    "Cô chiếu trên bảng rồi, các em phải chịu khó vừa nghe vừa nhìn chép bài chứ."

    "Hơ hơ.. hờ.. Mình lại buồn ngủ như thuở ban đầu rồi men."

    Đứa nào cũng ngáp một cái rõ to rồi than thở, Tiểu Thất gắng gượng níu lấy ý chí cuối cùng còn sót lại mở căng mắt, một lát sau thật sự cảm thấy không ổn, cô vẽ tạm một cái mặt cười vào cạnh vở, đề lên trên một chữ "Ninh", trong đầu lập tức hiện ra nụ cười như gió xuân của anh, thanh tỉnh được vài phần.

    "Này, lão Thất, bà cuồng người ta đến độ này rồi à? Mình thấy anh ấy cũng đâu có đẹp trai."

    "Hừ! Sao bà thực dụng thế nhỉ? Đẹp hay không điều ấy không quan trọng, quan trọng chính là.. Anh ấy đúng gu của mình. Mà.. Ai nói anh ấy không đẹp chứ? Mình tin nay mai anh ấy sẽ rất đẹp trai cho coi, người người theo hàng tá nhá, hừ!"

    "Ờ, đến lúc điều đó xảy ra thật rồi thì Tiểu Thất bà không có chỗ chen chân đâu nhá!"

    Tiểu Thất nhất thời cứng họng. Nói về trình đấu võ miệng thì level của Nhã Tịnh vẫn cao hơn cô một bậc.

    "Này lão Thất, bà có cái gì bỏ bụng được không? Sáng đi vội đói quá!"

    Tiểu Thất lườm cô bạn một cái, đem túi bim bim từ trong cặp bỏ ra ngoài.

    "Ấy, có quả táo nữa kìa, hay cho mình.."

    Tiểu Thất vội gạt móng heo của Nhã Tịnh ra khỏi quả táo, đem ba lô giấu sang bên kia.

    "Cái gì cũng có thể ăn, riêng táo thì không thể."

    "Hả? Vì sao?"

    Bị hỏi ngược, Tiểu Thất có hơi ngượng ngùng: "Ờ thì.. Cái này có chủ rồi!"

    Mắt Nhã Tịnh lập tức ánh lên vẻ mờ ám, nhưng một giây sau lại đờ ra như vịt chết.

    "Hả? Tiểu Thất, đừng nói là từ cái hồi sáu tháng trước bà nhìn trúng ổng rồi nghĩ ra trò tặng táo ấy chứ? Sáu tháng, nửa năm đấy bà biết không?"

    Tiểu Thất: "..."

    Hóa ra lại lâu như vậy rồi!

    Nhã Tịnh vẫn chưa vượt qua cú sốc: "Ôi bà bạn tui, sáu tháng, mỗi ngày tặng một quả, một tháng có 30 ngày, đếm đếm.. Ôi, phải rơi vào gần 200 ngày rồi.."

    "Là 180 ngày."

    "180 với 200 khác nhau à? Mịa, 180 quả táo bà có biết là bao nhiêu cân không? Ôi bà bạn tui đu dai giàu vãi hu hu hu.."

    Tiểu Thất: "..."

    Hết cách, bà bạn tui đói quá nó như vậy đấy!

    Nói rồi, Nhã Tịnh đột nhiên túm cổ áo cô, giống như chuẩn bị đấm nhau tới nơi, hừng hực khí thế nói: "Thất, lúc nào bà uncrush thì có thể nói với tui nhé, tui đi đòi lại 180 quả táo.. À không, phải là con số nhiều hơn thế."

    Tiểu Thất nuốt nước bọt ực một cái, cầm một nắm bim bim nhét đầy vào miệng Nhã Tịnh, mỉm cười đầy bao dung: "Ăn đi con, ăn cho no vào."

    Lần này thì biểu cảm của Nhã Tịnh mới giống muốn đấm cô thật này!

    Tan học, hai đứa chạy như ngựa lên tòa C6, trường rộng quá làm chi không biết, chạy muốn tắc thở mịa nó trên đường luôn! Cũng may lên tới nơi thì buổi lễ mới bắt đầu được vài phút.

    "Tân sinh viên năm nay nhiều thật, hội trường to như này mà ngồi kín hết rồi!" Tiểu Thất nói nhỏ.

    "Hả? Bà nói cái gì?"

    Đông quá cũng là một cản trở, Tiểu Thất thở dài, kéo Nhã Tịnh đi tìm chỗ ngồi.

    "Ấy, trùng hợp ghê nha! Đội sinh viên tình nguyện hôm nay cũng mặc áo đoàn, bà cũng mặc kìa, hay ra bảo ai đó cấp cho cái mã quét thẻ rồi đi quét cho các em nó đi."

    Nghe Nhã Tịnh nói vậy, Tiểu Thất mới nhìn xuống chiếc áo mình mặc hôm nay, quả thật biết lựa mà!

    "Nghe cũng được, bà ngồi đây một mình có được không?"

    Nhã Tịnh lập tức ra dấu ok: "Được chứ được chứ, mình sẽ trà trộn vào giữa đám tân sinh há há há."

    Tiểu Thất mỉm cười, chạy ra góc bên nhờ một đàn chị cấp cho mã quét thẻ.

    "Chào đón các bạn tân sinh viên cùng đoàn thể các bạn, thầy cô cùng phụ huynh một lời chào trân trọng nhất."

    Tiếng nhạc hiệu hòa lẫn tiếng vỗ tay muốn nổ luôn cái hội trường, đàn chị đứng bên cạnh cô lảm nhảm câu được câu không, cô chỉ biết mỉm cười gật đầu, câu nào nghe được thì còn đáp trả đôi lời, không khí có hơi nhàm chán. Đứng được một lúc, Tiểu Thất với qua hỏi: "Chị ơi, bao giờ mình đi quét thẻ?"

    "À, cái này để cuối buổi em ạ, thông thường là bao giờ có người ra bảo đi quét thì quét, còn bây giờ chỉ biết đứng đây, có việc gì thì hỗ trợ thôi em."

    "À.. Vâng."
     
  5. Lục Thất Tiểu Muội July đang cống mình cho tư bản ;_;

    Bài viết:
    456
    Phần 1: Đại thần của lòng em!

    Chương 3​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tai nan le*!

    (*) Pinyin của từ "太难了" (Tiếng trung) có nghĩa giống như: Chán vãi, quá khổ rồi, khổ quá mà..

    "Đội này. Vào trong hậu kì có việc nhờ chút."

    Tiểu Thất ngoảnh lại đằng sau, thầy bảo đội này mà sao tay thầy chỉ mỗi em vậy? Thầy làm vậy em hoang mang lắm!

    "Nhanh lên nhanh lên."

    Thầy nói xong đi nhanh về phía trước, thấy cô chưa đi theo thì ngoảnh lại hất hất tay ra hiệu.

    "Bảo em đấy, đi nhanh đi." Đàn chị bên cạnh nhắc nhở cô.

    Tiểu Thất gật đầu, đi theo vào trong.

    "May quá Tiểu Thất, hôm nay em cũng đến."

    "Chị.."

    Không đợi cô kịp nhận ra việc gì, chị ấy kéo cô ngồi vào bàn trang điểm, đưa cho cô một tờ giấy ghi lời bài hát.

    "Em biết bài này không?"

    Nhìn vào tờ giấy, Tiểu Thất có phần dở khóc dở cười: "Em biết, em biết, bài này hồi mới ra em hay nghe."

    Đùa cái gì vậy? Bài này là bài hát quốc dân a!

    "Vậy em hát thử một đoạn nhé! Để mọi người nghe xem có ổn không."

    "Mà khoan đã chị, chuyện này là thế nào vậy? Em chưa hiểu lắm."

    Tiểu Thất vừa tầm nói xong câu ấy thì một người bước vào, bóng dáng cao ngất, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, mặc quần tây và một chiếc sơ mi trắng, trên tay cầm theo một chiếc cà vạt, ánh mắt chăm chú nhìn vào cô, đã thế lại còn đứng ngược sáng nữa chứ hu hu..

    "A, anh đến rồi sao? Tốt quá! Em vừa mới thấy bạn này ở bên ngoài, bạn ấy cũng trong đội văn nghệ của trường, nhưng bên nhóm của Na, việc đã lỡ như vậy thì anh test thử giọng bạn ấy đi."

    Đường Ninh gật đầu, nhìn chiếc đồng hồ đeo ở cổ tay: "Thời gian sắp đến rồi, em ra ngoài bảo thầy cố kéo dài thời gian một chút cho anh."

    "Vâng." Nói xong, chị gái vội vàng chạy ra ngoài.

    "Ấy chị.." Nỡ bỏ.. bỏ lại em ở đây sao?

    Thật ra trong lòng Tiểu Thất đang sướng run cả người, trăm hoa đua nở, chim ca ríu rít, thế nhưng cũng không thể bỏ qua được cảm giác bức bách khi đứng trước mặt anh ấy.. Ngồi trước mặt anh ấy thế này, cảm giác mình thật bé nhỏ.

    "Em là Tiểu Thất nhỉ?"

    "Dạ.. phải."

    "Em nhìn xem có hát được bài này không?"

    Tiểu Thất cứ ngồi lơ ngơ như vịt ở đó, anh ấy hỏi một câu mà phải mất 30 giây sau cô mới trả lời được, mà không, phải nói là phản ứng kịp được. Tiểu Thất, liêm sỉ của mi bị vứt cho chó ăn hết rồi à? Sao mắt cứ dán vào mặt anh ấy thế kia? Mi không ngượng nhưng người ta ngượng thì biết tính sao?

    Trong lòng Tiểu Thất đang đấu tranh kịch liệt, một bên là Tiểu Thất liêm sỉ tự trọng nhã chính đoan trang, một bên là Tiểu Thất ác ma mê trai mất liêm sỉ không biết tự trọng, hai bên đấu võ miệng qua lại, làm cho chính chủ ngồi thừ ra đó, ánh mắt lại không rời khỏi khuôn mặt kia nửa khắc.

    Rồi, xong rồi, nhìn đến tai người ta đỏ hết lên rồi kìa!

    "À.. à, em xin lỗi, em không biết hát đâu anh, em chỉ nghe qua bài này chứ chưa bao giờ hát cả."

    "Không sao, em cứ thử hát đi."

    "Ờm.. Cho e hỏi thêm chút." Tiểu Thất có chút tò mò.

    "Ừ, em cứ hỏi."

    "Chị hát chính hôm nay đâu ạ?" Sao tự nhiên lại kéo cô vào đây chứ?

    "Chị ấy bị tai nạn trên đường đi tới đây, bây giờ vẫn đang ở trong bệnh viện."

    "Hả? Có nghiêm trọng không ạ?"

    "Anh cũng không biết, mong bạn ấy không sao."

    Tiểu Thất được một phen hú hồn, không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy.

    "Cho nên.. Bây giờ không có người biểu diễn tiết mục ấy sao anh?"

    "Có người, nhưng thiếu, bài này cần hát song ca."

    Tiểu Thất gật đầu nói: "Được, vậy em sẽ hát thử, anh cũng gọi người song ca với em vào đây để khớp giọng xem có ổn không đi."

    Đường Ninh chợt mỉm cười, thong thả nói: "Đây, vào rồi."

    Anh ấy tự chỉ tay vào bản thân.

    Trong đầu Tiểu Thất lập tức liên tưởng đến hàng loạt chiếc meme kinh ngạc đã sử dụng qua, khó khăn nuốt nước bọt.

    "À, vậy được, chúng ta bắt đầu thôi."

    Từ bây giờ đến lúc ra sân khấu còn hơn 20 phút, Tiểu Thất cầm tờ giấy ghi lời, cố gắng hát đúng nhịp bài hát nhất. Lời của cô có một đoạn điệp khúc lên cao độ, giọng của cô thì hơi yếu, lúc hát đến đây thường rất khó lên, cũng may tập vài lần thì hát cũng tạm ổn. Kết hợp với giọng của Đường Ninh thì miễn cưỡng có thể vượt qua được màn biểu diễn lần này.

    Ngồi nghe lại file ghi âm trong điện thoại, Đường Ninh gật nhẹ đầu: "Thế này cũng ổn rồi, chốc nữa ra sân em không được run nhé! Phải hát được như thế này!"

    "Vâng, cố lên!" Hai mắt Tiểu Thất như phát sáng nhìn vào Đường Ninh, khi nói câu "Cố lên" còn giơ một quả đấm nhỏ ra trước mặt.

    Đường Ninh cũng mỉm cười gật đầu, bàn tay để ngang bụng, có vẻ như hơi khó chịu. Tiểu Thất thấy vậy, vội lên tiếng hỏi: "Anh làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?"

    Đường Ninh mỉm cười xua tay, nói: "Không, anh không sao đâu, bụng hơi khó chịu một chút thôi."

    "Bụng? Anh chưa ăn sáng đúng không?"

    Không để Đường Ninh kịp trả lời, Tiểu Thất đã lôi từ trong ba lô ra một quả táo, giơ ra trước mặt anh: "Này, anh ăn đi, táo có nhiều chất xơ, ăn vào sẽ không cảm thấy đói nữa."

    Đường Ninh kinh ngạc nhíu mày: "Em là.."

    "Em em cái gì? Mau ăn đi."

    Tiểu Thất không nghĩ nhiều, đem quả táo nhét vào trong tay Đường Ninh rồi chạy ra ngoài nhờ đàn chị vào trang điểm cho cô. Tiểu Thất không ngờ rằng ở bên trong, Đường Ninh đã sớm nhìn quả táo đến đờ như phỗng, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa thắc mắc vừa nghiên cứu, không biết cô bé luôn cho anh táo có phải là Tiểu Thất hay không?

    Trang điểm sương sương cũng phải mất tầm 10 phút, trong khi đó giờ ra sân khấu còn chưa đầy năm phút, Tiểu Thất vội giục chị trang điểm: "Chị ơi nhanh lên, không cần quan trọng đâu!"

    "Ừ ừ, xong ngay ý mà, em không cần lo lắng, cứ ngồi yên đi."

    "Vâng."

    "Để làm giảm bớt không khí căng thẳng, tiếp sau đây là màn văn nghệ song ca đến từ khoa thiết kế đồ họa khóa k51. Mời mọi người cùng lắng nghe."

    "Phụt! K51? Năm cuối đó ba!" Tiểu Thất đang uống nước, nghe thấy câu đó thì suýt nghẹn.

    "Ha ha ha, kệ đi em, dù sao cũng đúng với anh Đường Ninh mà."

    Tiểu Thất và Đường Ninh lần lượt bước ra sân khấu, âm nhạc bắt đầu nổi lên. Nói không run là nói dối, quả thật khi đối diện với rất nhiều người bên dưới khán đài nhìn vào mình, Tiểu Thất không kìm được mà sinh ra chút căng thẳng. Thế nhưng khi bắt đầu cất giọng lên, đặc biệt là lúc hòa giọng với Đường Ninh, cô không ngờ bản thân lại có chút tự tin. Khó khăn lắm mới được đứng trước mặt anh ấy thế này, qua lần này chắc là chẳng còn có cơ hội nào nữa, anh ấy sẽ quên đi cô là ai, ra trường bắt đầu cuốn vào vòng xoáy của công việc, đến một thời điểm nhất định sẽ kết hôn sinh con, hạnh phúc trải qua một đời. Còn cô, nhất định sẽ mãi nhớ anh, chắc cũng vì anh mà cố gắng, cô của về sau có lẽ sẽ không thể bước chung với anh ấy nữa rồi.
     
  6. Lục Thất Tiểu Muội July đang cống mình cho tư bản ;_;

    Bài viết:
    456
    Phần 1: Đại thần của lòng em!

    Chương 4​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghĩ đến đây, thật sự buồn đến muốn khóc!

    Khi hát đến đoạn điệp khúc của cô, không ngờ anh lai cất giọng hát đỡ nốt cao, Tiểu Thất hơi ngạc nhiên nhìn sang anh, lại đúng lúc thấy anh cũng đang nhìn mình, cảm giác như có hàng vạn trái tim đang bắn tung tóe xung quanh, khóe môi không kìm được mà cong lên, cả hai cùng mỉm cười.

    "Hỏng rồi Tiểu Thất, bà trúng tiếng sét ái tình rồi ha ha ha.."

    Nhã Tịnh ngồi bên dưới quay hết toàn bộ phần biểu diễn, còn rất chi là lương thiện cho thêm vài hiệu ứng zoom* cận mặt, slow motion** các thứ, nhìn thật sự là tình bể bình, trong khi đó hai người đang hát một bài về mẹ.

    *Zoom: Phóng to/Thu nhỏ.

    **Slow motion: Tua chậm.

    Nhã Tịnh: "..."

    Không nói nữa, lão nương đây đã ship thì chỉ có real thôi! Khỏi bàn!

    Tiểu Thất: Thuyền của bạn cẩn thận chưa ra khơi đã chìm đấy nhé!

    Nhã Tịnh: Im đi đồ người trong cuộc thô thiển, để yên cho lão nương ship!

    Ngồi gần nhau mà nhắn tin cho nhau là cái thể loại gì? Tiểu Thất quay sang bóp cổ Nhã Tịnh.

    "Ship đi, ship tiếp nữa đi, lão nương ta thích lắm á."

    "Ok, đã có sự đồng ý của chính chủ, thuyền của ta sẽ sớm căng buồm ra khơi ha ha ha."

    Chém gió một hồi, Nhã Tịnh mới quay ra hỏi vấn đề chính: "Mà này, vừa nãy hát xong có nói gì với nhau không?"

    "Không. Hát xong anh ấy bị một thầy gọi ra có việc riêng, mình thì bị gọi đi quét mã rồi, chạy tới chạy lui mệt gần chết!"

    "Aigu, tiếc thật. Bà không tranh thủ xin phương thức liên lạc với ổng, ngốc quá!"

    "Nick facebook á? Nick anh ấy mình cũng biết, kết bạn từ hồi mới vào trường cơ!"

    Nhã Tịnh chép miệng, thở dài nói: "Nick facebook bây giờ là cổ rồi em ơi, bây giờ phải xin được số điện thoại mới là đẳng cấp."

    Tiểu Thất hừ nhẹ: "Số điện thoại mới là cổ ấy, đồ đàn bà thiển cận."

    "Hừ! Nick facebook thì muốn biết là biết, bao nhiêu người đều biết, nhưng số điện thoại thì chỉ có những người thân cận mới biết, cổ hay không? Nói phát nữa đi, một phát thì rụng hết răng bây giờ."

    "Đừng giở trò lưu manh ở đây."

    Hai đứa cùng phá lên cười, buổi lễ cứ như vậy mà kết thúc. Nào ngờ Tiểu Thất vừa muốn đứng dậy đi về thì có một chị chạy lại bảo cô vào trong kia có chút việc.

    "Lại là chút việc." Nhã Tịnh than thở.

    "Thôi, đi tí rồi về, bà ở đây chờ chút nhé."

    Nhã Tịnh mệt mỏi ra dấu ok, Tiểu Thất nhăn mày, giờ này còn có việc gì nữa chứ? Chẳng nhẽ ở lại thu dọn hả? Không phải chứ, mình đâu có ở trong câu lạc bộ tình nguyện hu hu hu..

    Vẫn lại là phòng chờ ấy, lần này có đúng một mình Đường Ninh ở bên trong, những người khác đã về hết.

    "Hi anh, chưa về sao?"

    "Anh chưa, còn chút chuyện."

    "À.. Có người kêu em vào đây, nhưng mà.. Anh có thấy ai không?"

    Kì lạ, chẳng nhẽ đại tỷ kia trêu mình à?

    "Không, anh chẳng nhìn thấy ai ngoài anh cả."

    Hừ! Lại trêu người ta, cái anh Đường kia, phong thái nghiêm túc khi mới gặp của anh đâu rồi, lôi ra dọa cho em sợ đi chứ! Người đâu hễ quen một chút là trêu ngay được!

    "À, em.. em.."

    Chợt nghĩ đến lời của Nhã Tịnh, Tiểu Thất thật sự không biết phải mở miệng thế nào, nói được một nửa thì dừng lại, nhìn vẻ mặt chờ mong cô nói ra cái gì đó kia của anh, thật sự là bây giờ mở miệng xin số điện thoại thì có chút ngại ngùng, Tiểu Thất dứt khoát mỉm cười, nói tiếp: "Em.. Nếu không có chuyện gì nữa thì em xin về trước.."

    "Khoan đã Tiểu Thất."

    Cô có chút ngạc nhiên quay đầu lại.

    "Thật ra là anh gọi em vào đây đấy."

    Chọn con tim hay lặng nghe lí trí.. Ôi mẹ ơi, anh ta muốn làm gì? Tiểu Thất cô thật sự muốn hét đến phát điên rồi!

    Chỉ thấy Đường Ninh cầm điện thoại đưa về phía cô, bước đến gần nói: "Hôm nay anh chưa được quét thẻ, em quét giùm anh nhé?"

    "Phù, thế mà anh làm như.. Em đang nợ tiền anh ấy. Được rồi, để em quét giùm anh nha."

    Tiểu Thất cầm lấy điện thoại của Đường Ninh đặt xuống dưới điện thoại của cô, nhưng quét năm lần bảy lượt đều không được.

    "Làm sao vậy nhỉ?"

    Tiểu Thất nhìn lại điện thoại của Đường Ninh, ngẩng đầu lên nói: "Anh Ninh, mã này của anh sao mờ vậy? Máy không nhận được."

    Đường Ninh à lên một tiếng: "Chắc mạng yếu đấy, em đưa máy em đây, để anh tự quét xem."

    Tiểu Thất thành thành thật thật đưa cho anh. Nào ngờ anh bấm liền vài cái, chiếc điện thoại trên tay anh đổ chuông, còn Tiểu Thất đầu đầy dấu hỏi chấm.

    "À, điện thoại của anh nó kì lắm, phải có cái gì tác động thì nó mới kích mạng lên, gọi điện thoại khá hữu hiệu."

    "À không sao không sao, quét được là tốt rồi."

    "Nick face của em là gì đấy?"

    Tiểu Thất mỉm cười nghiêng đầu, ý anh là gì vậy anh dai?

    "Tại anh cần em tuyên truyền một số thứ cho khoa mình, cho anh nick face để anh gửi nội dung chi tiết qua đó."

    "Vâng vâng, em chỉ phản ứng hơi chậm thôi! Để em tìm cho."

    "Tạm biệt anh."

    Đường Ninh giơ tay ra dấu bai bai.

    * * *

    Nhìn vào dãy số hiển thị trong điện thoại, khóe miệng Đường Ninh không kìm được mà nhếch lên. Mạng yếu chỉ là cái cớ, anh là hội trưởng hội sinh viên, trong trường còn cái pass wifi nào mà anh không biết chứ? Ảnh mã sinh viên cũng là anh cố tình làm mờ, chủ yếu là muốn lấy số điện thoại của em ấy.

    Tiểu Thất, em có gan thì tiếp tục tặng táo cho anh nữa đi!

    * * *

    "Đã ba vạn năm rồi!"

    "Ôi khổ thân Tịnh Tịnh bé nhỏ, ngoan mẹ thương, về nhà mẹ mua đồ ngon cho ăn nhé!"

    Nhã Tịnh không biết moi ở đâu ra một cây gậy rất dài, đập đạp vào lòng bàn tay: "Thành thật khai báo, nói dối ăn đấm."

    "Aaaaaaaa, ở đây có kẻ giết người.."

    Thế là, trên đường xuất hiện hai con dở đuổi nhau, đuổi một đường về thẳng đến nhà. Nhã Tịnh này cái gì cũng tàm tạm, chỉ có mỗi tính tò mò là chúa sơn lâm thôi, bà ấy phải moi ra chân tơ kẽ tóc mới chịu! Dù sao cũng không thoát được, đành dứt khoát kể bằng sạch đi!

    Nhã Tịnh nghe xong, mặt đực ra như thóc thối, một lúc sau mới phản ứng, nhưng có hơi mất kiểm soát thì phải!

    "Aaaaaaaaa, Thất Thất, ổng để ý mi rồi! Thuyền của ta không cần ship, các bạn tự come on rồi, mịa nó khóc."

    "Aaaaaa, đừng nói nữa Tịnh Tịnh, nói thế mẹ thích lắm ha ha ha."

    "Mẹ ơi, con có ba rồi."

    "Đúng rồi con, chúng ta sắp lòe được một thằng trai tơ rồi ha ha ha."

    Tiểu Thất: "..."

    Nhã Tịnh: "..."

    Người qua đường: "..."

    "Mịa, tui với bà đang nói cái quái gì vậy?" Tiểu Thất cũng không biết bản thân mình loạn ngữ đến mức nào!

    "Đừng tỏ ra thích như thế, người ta đánh giá." Mặt Nhã Tịnh biểu cảm giống hệt cái meme có dòng chữ đó.

    "Là bà thiếu đòn hả?"

    "Aaaa, mẹ ơi cứu con!"
     
  7. Lục Thất Tiểu Muội July đang cống mình cho tư bản ;_;

    Bài viết:
    456
    Phần 1: Đại thần của lòng em!

    Chương 5: Hoàn phần 1​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mẹ, con về rồi!"

    Tiểu Thất về đến nhà, thay dép lê đi vào trong, căn nhà lại im lặng giống hệt như thuở nó mới sinh ra, không có một sự sống nào.. Trừ mùi thơm của thức ăn.

    "Mẹ và người yêu đi ra nhà hàng ăn rồi, ăn xong sẽ bận chút công việc, con ở nhà ngoan nhé! Thức ăn đã nấu sẵn trên bàn, trong tủ có hoa quả và sữa, tối mẹ về a, moa moa!"

    Đọc mảnh giấy thôi mà cô đã liên tưởng tới khuôn mặt điệu đà thấy gớm kia của mẹ, không khỏi rùng mình một cái. Mặc kệ mấy người, show ân ái cho ai xem chứ? Bảo đi ra ngoài thì chết à? Lại còn nói "Đi ra nhà hàng ăn cơm"..

    Hờ hờ, bố mẹ đúng thật là không có nhân tính mà!

    Có điều cũng thật ngưỡng mộ tình cảm của bố mẹ, không biết về sau, cuộc sống hôn nhân của cô có hạnh phúc như vậy không nữa?

    Aigu, lo sớm làm gì chứ? Mình vẫn còn trẻ, mình vẫn muốn đi chơi!

    Ăn xong bữa cơm, Tiểu Thất lăn lên giường, vào game.

    "Không biết đại thần có online không?"

    Hôm trước cô đã nhanh tay addfriend với ổng, không biết ổng đã chấp nhận chưa?

    Vào kiểm tra, hóa ra từ hôm qua tới giờ ổng vẫn chưa online, Tiểu Thất chơi vài trận thì cũng cảm thấy chán, quăng điện thoại đi tìm Chu Công.

    Không ngờ Chu Công cũng có bộ dáng cực đẹp trai nha, không hiểu sao bóng lưng kia càng nhìn càng quen mắt. Tiểu Thất như đám mây bay tới gần, du đãng quanh chàng thiếu niên, lại chợt nhận ra khuôn mặt ấy rất quen thuộc, quen thuộc vô cùng, hắn nhìn chăm chú vào cô, bàn tay như sắp chạm vào khuôn mặt cô..

    Aaaaa, Đường Ninh, Đường Ninh, là Đường Ninh.

    "Bốp!"

    "Aigu.."

    Tiểu Thất bị tát đau nên tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy mẹ cô đứng trước mặt, hai tay chống nạng.

    "Thất Thất, không ngờ nằm mơ cũng hóa chó được! Mẹ mới thò tay sờ trán thử xem, thế mà con lại cắn tay mẹ muốn gãy ra này! Miệng lại kêu liên tục" Đường Ninh, Đường Ninh ". Nói, Đường Ninh là ai?"

    "À, tên kiếm hiệp con vừa nghĩ ra ấy mà."

    Tiểu Thất bưng mặt đáp bừa, lực tay của mẹ cũng quá đáng lắm rồi, cắn có một tí mà vả muốn lệch hàm!

    "Lần sau đừng vào phòng con đang ngủ nữa nhé! Mất công thương tật gì lại làm anh người yêu đau lòng."

    Tiểu Thất gọi với ra ngoài, dù là mẹ con nhưng suốt ngày không khịa nhau thì không chịu được, nhất định phải khịa!

    "Đại thần, anh online không?"

    "Xin chào. Người bạn nhắn tin không online. Xin vui lòng quay lại vào lúc khác."

    Tiểu Thất: "..."

    Mặc dù biết là tin nhắn auto của hệ thống nhưng đọc sao giống tin nhắn của tiểu tam thế nhỉ?

    Chơi game lâu rồi mà mãi không có ai chơi cùng, rủ Tịnh Tịnh thì bảo không có hứng thú, khó khăn lắm mới làm quen được một vị đại thần nhường này, Tiểu Thất cô quyết không buông tha!

    Hình như.. Đại thần này có sở thích online vào buổi tối thì phải.

    "Xin chào, cô là ai vậy?"

    Aizza, cuối cùng cũng rep lại rồi!

    "Chào anh, anh còn nhớ em chứ? Hôm trước anh cho em thuốc đó, nhớ không?"

    "À, có chút ấn tượng."

    "He he, em là Tiểu Thất, rất vui được quen anh."

    "Tiểu Thất?"

    "Đúng rồi. Kĩ năng của anh tốt như vậy, sau này cho em theo với nha."

    "Cũng được."

    "Vậy vào trận thôi."

    Từ đó, mỗi tối Tiểu Thất đều cùng David Tim leo qua từng bảng xếp hạng một, công danh vô cùng hiển hách.

    Đang cày game hăng say, tự nhiên máy nhảy ra một tin nhắn, Tiểu Thất cau mày gạt nhanh đi, lão nương sắp chết rồi, ai lại đúng giờ thế không biết?

    Ơ? Đại thần out rồi sao?

    Một lũ lang sói hổ báo như thế này, sao cô một mình gánh được? Mặc kệ, lão nương đây có chết cũng phải chết đẹp một chút!

    Tiểu Thất xông lên phía trước, một mình bắn lại một đám người vây xung quanh, bởi vậy mới nói, lúc này đây tinh thần tổ đội mới được phát huy một cách mạnh mẽ nhất, chưa đầy năm phút sau thì cô đã nhe răng chết, không còn chút hơi thở.

    "Ai da, đại thần đúng thật không nghĩa khí chút nào, rút mà không báo trước một tiếng."

    Tiểu Thất vào tin nhắn, chợt nhìn thấy tên nick mà giật mình, âm thầm dụi mắt nhìn lại vẫn khiến tâm tình hốt hoảng.

    Mẹ ơi Đường Ninh nhắn tin cho con!

    Không có gì đặc biệt, chỉ là hướng dẫn đăng bài facebook tuyển sinh cho trường.

    Tiểu Thất nhanh chóng soạn xuống một dòng chữ: "Vâng, em sẽ làm theo. Cảm ơn anh!"

    Treo ở đây, ngồi chờ giây phút ổng xem tin nhắn và rep lại hí hí..

    Có điều, năm phút, mười phút trôi qua.. Vẫn chưa có xem.

    Tiểu Thất: "..."

    Cô tốn thời gian canh cái này làm gì chứ?

    Sao hôm nay lại có cảm giác cả thế giới bơ mình nhỉ?

    Đến sáng hôm sau, chiếc điện thoại nằm im bất động mới tinh tinh một cái: "Xin lỗi em nha, tối qua phòng anh mất mạng."

    "Không sao đâu anh." Kèm theo icon cười chảy nước mắt.

    Hừ! Làm như mình chờ tin nhắn của ổng lắm í!

    Mà thật ra.. Cũng hơi chờ.

    Sáng nay được nghỉ ở nhà, ngoài ngồi làm bài tập thì cô còn một việc quan trọng nữa. Đó chính là cày lại thứ hạng đã rớt ngày hôm qua.

    Nói đi nói lại thì vẫn là game.

    Mới log in vào game, tin nhắn đã nhảy ra.

    "Xin lỗi em nha, hôm qua phòng anh bị rớt mạng."

    Cái này.. Sao giống Đường Ninh ghê ta?

    "Không sao đâu đại thần, hôm nay chúng ta cày tiếp."

    Tin nhắn mess lại nhảy tới: "Em đọc kĩ rồi đăng bài nhé! Có thể vào page của trường share lại bài tuyển sinh."

    "Vâng anh Ninh."

    Lại đến tin nhắn game: "Hôm nay em không phải đi học à? Online sớm thế?"

    "Vâng, em được nghỉ buổi sáng."

    Tin nhắn mess: "Em cũng share lại buổi văn nghệ của trường nhé!"

    Tin nhắn game: "Sướng thế, vậy thì chúng ta vào game nhé!"

    "Vâng đại thần."

    "Vâng anh Ninh."

    Tiểu Thất lau mồ hôi, nhắn tin với mỗi hai người thôi mà sao thấy loạn như cào cào thế này.

    Mình nên nói thêm gì với anh Ninh đây nhỉ?

    Tiểu Thất mở lại mess, mắt nhìn muốn ghim thẳng vào dòng chữ vừa gửi:

    "Vâng đại thần."

    Aaaaaaa, thôi chết rồi! Nhắn nhầm rồi hu hu hu. Đường Ninh lại còn xem rồi mới chết chứ! Chắc không phải anh ấy sẽ nghĩ mình gọi anh ấy là đại thần chứ? Trời ơi, mẹ ơi, thần linh ơi..

    Tiểu Thất vội vàng gỡ tin nhắn, gửi lại một tin tiếp theo: "Xin lỗi anh, em nhắn lộn, cảm ơn anh chỉ bảo nhé!"

    Nào ngờ giây tiếp theo, Đường Ninh gửi một nhãn dán cười vỡ bụng, anh ấy nhắn lại còn khiến cô ngạc nhiên hơn: "Tiểu Thất, biết ngay là em mà, đến cái ID cũng phải gắn chữ Tiểu Thất to chà bá."

    "ID?" Cái gì ID?

    "Trong game đó, anh với em hằng ngày hay dẫn nhau đi thích sát còn gì."

    Tiểu Thất: "..."

    Aaaaaaa, không phải chứ?

    "Cái gì? Anh nói cái gì? Anh là David Tim?"

    "Chính là tại hạ."

    Tiểu Thất quăng điện thoại, úp mặt xuống gối, ngăn giọt nước mắt tưởng tượng của mình chảy ra.

    Mẹ ơi, tình tiết này là của nam nữ chính trong truyện đó!

    "Anh biết em lâu chưa?"

    "Từ lúc em nhắn tin làm quen với anh."

    "Lâu vậy rồi sao? Sao anh biết hay vậy?"

    "Cũng không biết nữa, trực giác của anh nói là em."

    Lại quăng điện thoại phát nữa, tim hồng bay lung tung.

    "Em có phải người tặng táo cho anh vào mỗi sáng không?"

    Tiểu Thất gửi đến một icon ngại ngùng.

    "Chuyện này cũng bị anh phát hiện rồi."

    Đường Ninh gửi đến một tấm ảnh chụp một hộp quà, lát sau lại nhắn một tin:

    "Bây giờ em rảnh không? Ra ngoài anh có chuyện muốn nói."

    "Chuyện gì vậy?"

    "Muốn biết thì ra đây."

    Kế tiếp anh gửi một bức ảnh khung cảnh nơi anh đang đứng.

    Ấy, đây là trước cổng nhà mình mà.

    Tiểu Thất vội vàng chạy xuống, đúng thật là bóng dáng cao ráo ấy đứng trước cổng, nhìn thấy cô liền mỉm cười như gió xuân, ôi mẹ ơi con sắp bị nụ cười của anh ấy dìm chết rồi!

    "Anh.. Làm sao anh biết nhà em vậy?"

    Đường Ninh cười ngại ngùng, chỉ tay sang bên cạnh: "Trùng hợp, anh trọ ở bên đối diện."

    Chết rồi chết rồi, combo tình tiết mới sợ chứ? Hố sâu này sắp nuốt trọn cô rồi!

    "À, anh vào nhà ngồi chơi."

    Đường Ninh ngó vào trong, nhìn cô nói: "Trong nhà có ai không?"

    "Không, không có ai, anh vào nhà ngồi chơi."

    "Thế thì thôi, anh đứng ở đây một lúc rồi về, chỉ là có chuyện này muốn nói với em."

    Mặt Tiểu Thất đã sớm đỏ như trái cà chua chín, nghĩ lại câu mời mọc anh vào nhà vừa rồi, cô ngốc chết đi được! Nhà không có ai mà dám dẫn trai vào nhà à? Aigu nhất cô rồi!

    "Anh.. Muốn nói gì vậy?"

    "Tiểu Thất, cho anh theo đuổi em được không?"

    Tiểu Thất trợn mắt, há hốc miệng.

    "Anh biết hành động này có chút đường đột, nhưng anh thật sự muốn theo đuổi em."

    "Em.."

    Tình huống này.. Phải giải quyết làm sao đây mẹ ơi! Rất muốn nhảy lên đồng ý nhưng vẫn phải giữ tiết tháo, ôi Tiểu Thất cô phải phản ứng làm sao đây?

    "Không sao, em không cần phải trả lời vội, anh có thể chờ."

    Tiểu Thất ngượng ngùng cười, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi cúi xuống, đỏ hồng như ánh chiều tà.

    "Để anh còn xem anh có tình địch không nữa."

    Tiểu Thất vội xua tay: "Anh nói gì kì vậy? Anh làm gì có tình địch chứ?"

    Nói xong câu đó, Tiểu Thất mới giật mình phát hiện mình bị hớ, ngẩng lên nhìn Đường Ninh thì thấy anh ấy đang nhìn cô cười, bắt gặp ánh mắt đối phương liền cười phá lên.

    "Vậy là.. Em đồng ý rồi?"

    Tiểu Thất bĩu môi, lườm anh một cái: "Ai nói với anh? Em vẫn cần thời gian suy nghĩ."

    "Được thôi."

    Đường Ninh cười, đảo mắt vòng quanh một hồi, nói nhỏ vào tai Tiểu Thất: "Hôm qua có học muội hỏi bài anh, haizz, cũng muộn rồi, anh phải đi gặp em ấy đây."

    "Anh.."

    Tiểu Thất giơ tay chỉ vào anh, âm thầm nghiến răng: "Anh đợi đấy!"

    Cô chạy vào trong nhà, mang ra một chồng sách dày.

    "Em không hiểu, anh dạy em đi."

    "Tuân lệnh, Tiểu Thất của anh."

    Không ổn rồi, miệng người này sao mà ngọt như thế chứ?

    Tiểu Thất cô cái gì cũng tầm thường, chỉ mỗi việc nhìn trúng được anh người yêu không tầm thường chút nào. Cũng may, may mà anh ấy cũng để ý đến cô, nếu chuyện tình của cô trắc trở nữa thì quả thực cô là thất bại của tạo hóa, dư thừa của xã hội. Các cụ nói quả không sai, gần mực thì đen, gần anh thì được yêu thương, từ khi quen với anh, thành tích học tập của cô tiến bộ rõ rệt, không hổ là đại thần của lòng cô.

    "Anh, anh mãi mãi là đại thần trong lòng em."

    Đường Ninh xoa đầu cô, nắm tay cô đi hết quãng đường dài.

    "Anh, sau này ra trường, tình cảm của chúng ta vẫn vậy chứ?"

    "Ngốc ạ. Anh ra trường đi làm, tối về nhớ em, còn thời gian quan tâm cô gái khác sao?"

    "Em chỉ sợ.. Sợ khoảng cách sẽ giết chết mối tình này, anh biết đấy, yêu xa rất khó khăn.."

    "Tiểu Thất, anh biết em đang lo cái gì, nhưng em hãy tin tưởng vào anh, lúc nào cần có thể gọi, anh sẵn sàng tới. Cố gắng học tập, đợi em ra trường."

    Tiểu Thất mỉm cười, cùng anh tay đan tay: "Cùng nhau trở thành những người hoàn hảo nhất."

    Trong ánh chiều tà, hình ảnh hai bạn trẻ cầm tay nhau thật khiến cho bầu không khí điểm tô vài phần lãng mạn. Chúng ta của sau này sẽ trở thành những người hoàn hảo nhất trong mắt đối phương, các bạn trẻ, cùng nhau cố gắng nỗ lực lên nhé!

    Hình ảnh đó vô tình lọt vào ống kính của một người qua đường, cô ấy nhìn lại tác phẩm của mình, không khỏi lắc đầu cảm thán một câu: Tác phẩm như vậy là xong rồi!
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng sáu 2020
  8. Lục Thất Tiểu Muội July đang cống mình cho tư bản ;_;

    Bài viết:
    456
    Phần 2: Tiên sinh, đừng gấp!

    Chương 1​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Author: Lục Thất Tiểu Muội

    * * *

    "Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to you."

    Dứt tiếng hát là một loạt tiếng vỗ tay nồng nhiệt kèm theo những lời chúc tốt đẹp nhất gửi đến nhân vật chính ngày hôm nay. Phía sau chiếc bánh kem hai tầng là một chàng trai rất đẹp, ánh nến từ chiếc bánh kem phản chiếu vào trong đôi mắt trong sáng của cậu rực rỡ muôn màu sắc, nụ cười của cậu là nụ cười tươi đẹp nhất từ trước đến giờ mà cô có thể nhìn thấy.

    Ừm, cứ cho là như vậy đi!

    Hôm nay là sinh nhật của Chu Lỗi, cũng là người mà Tiểu Thất cô thầm thích trong suốt thời gian qua. Nếu bàn về tính cách, Chu Lỗi là người rất hòa đồng cởi mở, biết chơi bóng rổ và rất đẹp trai. Tiểu Thất là bạn học cùng lớp với cậu, ngay từ cái nhìn đầu tiên khi bước vào lớp, cô đã thầm nhủ đây chính là "Chân mệnh Thiên tử" của đời mình rồi!

    Là chắc chắn đó!

    Hôm nay Tiểu Thất cô vận hết sức bình sinh của mình, muốn tỏ tình với cậu ấy vào cái ngày đặc biệt này.

    Nhìn người người đông đúc trước mặt, Tiểu Thất soi mình trong gương một lần nữa, trong gương hiện ra một cô gái có đôi mắt tròn to với vẻ ngây thơ trong sáng của lứa tuổi học sinh, mái tóc dài thắt bím hai bên, mắt đeo một tròng kính lớn, bộ tóc mái có hơi dày lơ phơ trước mặt, lúc cười ra nhìn trông vô cùng ngốc.

    Kệ chứ, ngốc nhưng đáng yêu mà!

    Tự mỉm cười với mình trong gương, Tiểu Thất ôm hộp quà thắt nơ màu hồng đẹp đẽ trước ngực, chậm rãi tiến lại gần Chu Lỗi, trước bao nhiêu ánh mắt của người khác mà đưa hộp quà cho cậu ấy, kèm theo lời tỏ tình vô cùng nồng nhiệt.

    "Chu Lỗi, sinh nhật vui vẻ nhé, tớ thích cậu!"

    Cả căn phòng gần như rơi vào im lặng, Tiểu Thất còn nghe được cả tiếng hít thở có chút khó khăn của chính mình. Vẻ mặt Chu Lỗi thì rất ngượng ngùng khó xử, cậu nhăn mày lại, đẩy hộp quà về phía cô.

    "Cảm ơn bạn đã đến chúc mừng sinh nhật mình, nhưng bạn hãy nhìn lại bạn xem, mình thật sự không muốn yêu đương với một cô bé đen nhẻm và quê mùa như bạn đâu."

    Cả căn phòng cười ầm lên, tất cả đều ôm bụng cười sặc sụa, vài ba người còn giơ điện thoại lên chụp liên tiếp vẻ mặt nhăn như mướp đắng của cô, Chu Lỗi cũng góp vui cùng bọn họ, cười khinh bỉ nhìn cô, bàn tay giơ lên khẽ phẩy phẩy đi, y như đang xua đuổi một thứ gì rất ghê tởm.

    * * *

    "Không, không, Chu Lỗi anh là đồ khốn nạn!"

    Chân tay Tiểu Thất huơ lung tung trong không khí, miệng liên tục lẩm bẩm câu nói gì đó, bàn tay do dùng lực quá mạnh đập một cú vào chiếc tủ gỗ kê đầu giường, đau muốn lôi cả cái hồn của cô ra khỏi giấc mộng.

    Tiểu Thất vội bật dậy, xoa tới xoa lui cái tay vừa bị ngộ thương, ánh mắt nghi ngờ mà nhìn lại cái kệ tủ.

    Đại ca, anh thật cứng ấy nha!

    Hừ, tên chết tiệt, lại dám nhập vào giấc mộng của bà đây!

    Đôi mắt ánh lên vẻ bực tức, cô loạng choạng xuống giường, đi đánh răng rửa mặt.

    "Tiểu Thất, hôm nay là chủ nhật rồi, chắc con không bận gì ở công ty chứ? Mẹ đã sắp xếp cho con rồi, hôm nay nhất định phải đến đó nhé! Không được để người ta chờ lâu nha!"

    "Mẹ nghe con.."

    Đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút tút không có hồi kết, lại là mẹ, với.. Những cuộc hẹn xem mắt.

    Aiya cô chết mất, chủ nhật nào cũng đi xem mắt, riết quá lại lập kỉ lục được unesco công nhận cho vừa lòng nhau.

    Tiểu Thất nắm chặt bàn tay, cố gắng ấn dãy số gọi kháng cự lần cuối: "Hôm nay con còn việc ở công ty, con không đi được."

    "Đừng cãi lời, hôm nay không đi thì đừng về gọi tôi là mẹ nữa."

    Aiya, hễ bực là lại thay giọng! Sao mẹ bực được mà con không được chứ!

    Không công bằng!

    Cô thở dài, nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay. Được, đi thì đi, dù sao Tiểu Thất cũng quá quen thuộc rồi!

    Bước chân đến một quán ăn sang trọng, Tiểu Thất âm thầm bĩu môi, lắc đầu thở dài.

    Phí tiền, thật sự rất phí tiền.

    Kéo nhau đến một quán sang trọng như này mà cô chỉ vừa mới đặt mông chưa được năm phút đã "The end" thì công nhận quá lãng phí rồi. Nhưng mà biết sao được, đối phương lắm tiền mà, không phải sao?

    Cô đi theo bồi bàn ngồi vào chiếc bàn đã được đặt sẵn, gọi một cốc nước chanh vừa uống vừa chơi pikachu giết thời gian trên điện thoại.

    Tiểu Thất cô có một thói quen, đó chính là chơi game một lúc là buồn ngủ, bất kể một ngày cô có ngủ bao nhiêu giấc đi chăng nữa, nhưng cứ hễ động đến vài ván game là y rằng lại ngáp ngắn ngáp dài.

    Chịu thôi, chán lên trình độ cao thì ý thức không chống cự nổi cơn thèm thuồng chiếc giường cũng là điều dễ hiểu.

    Đợi đến lúc Tiểu Thất chơi đến ván pikachu thứ ba, đột nhiên trên đầu truyền xuống một giọng nam khá vang.

    "Ấy.. Xin chào, cô có phải là.. Tiểu Thất."

    Tiểu Thất mỉm cười, vừa ngẩng đầu lên định chào hỏi xã giao thì chợt khựng lại, khuôn mặt cứng đờ trong tức khắc.

    À, không có gì, chỉ là người cô muốn đấm nhất thế kỉ tự mình vác xác đến rồi!

    Chu Lỗi thấy phản ứng ngỡ ngàng của Tiểu Thất thì mỉm cười, ánh mắt sáng rực ngồi luôn xuống chiếc ghế đối diện, cất giọng nói quen thuộc: "Tiểu Thất, đã lâu không gặp."

    Cô mỉm cười, rất từ tốn uống một ngụm nước chanh, cảm thấy vị chua chát của nó lại khuếch đại hơn so với thường ngày.

    "Xin hỏi, anh là ai vậy?"

    Hừ! Còn lâu chị đây mới thèm nhớ loại người như cậu nhé! Giới thiệu đàng hoàng không thì xéo!

    Chu Lỗi trợn tròn mắt, có hơi ngạc nhiên, sau đó cười gãi đầu: "Tiểu Thất, cậu không nhớ mình sao? Mình là Chu Lỗi, học cùng với cậu năm cấp ba đó, cậu nhớ chưa?"

    Tiểu Thất hút "chụt" một ngụm nước chanh, mỉm cười gật gù.

    "Bây giờ cậu xinh đẹp quá, suýt chút nữa là mình không nhận ra được rồi."

    "Phụ nữ mà, phải biết tự làm đẹp cho bản thân chứ."

    "À, đúng đúng, Tiểu Thất, bây giờ cậu làm gì?"

    "Mình làm cho một công ty, cũng khá ổn định."

    Chu Lỗi nhìn chằm chằm vào cô, nghe vậy thì hơi mỉm cười, tự tin vỗ ngực mình: "Mình bây giờ là chủ của một công ty may mặc lớn ở thành phố A này, một tháng kiếm được tiền nhiều không đếm xuể, tới đây còn dự định hợp tác với một công ty có quy mô lớn để phát triển thêm."

    Tiểu Thất chớp chớp mắt, tràn đầy ngưỡng mộ nói: "Thật vậy sao? Cậu giỏi quá nha! Mà công ty lớn cậu nói là công ty nào thế?"

    Khuôn mặt Chu Lỗi càng thêm tự tin: "Thẩm Dương, tập đoàn xuất nhập khẩu hàng may mặc nổi tiếng thành phố A, tập đoàn Thẩm Dương đó, Tiểu Thất cậu nghe qua chưa?"

    Tiểu Thất cắn ống hút đến "Cộp" một cái, chợt "Woa" lên một tiếng, ánh mắt ngưỡng mộ lại tăng thêm một nấc, vô cùng tán thưởng.

    "Tiểu Thất, chuyện.. Chuyện hồi xưa cho mình xin lỗi nhé! Hồi đó cư xử bồng bột, đã làm tổn thương cậu rồi!"

    Tiểu Thất ngả lưng về đằng sau, xua xua tay: "Không sao không sao, chuyện đã qua lâu rồi mà."

    Qua cái con khỉ! Sáng nay chị đây vẫn bị cậu kéo khỏi giường đây!

    Nhớ năm đó cô bị bêu rếu trên diễn đàn trường như thế nào, bị chửi trên dưới trường ai ai cũng biết, phàm là nữ sinh đều biết, đó còn không tính đến những nữ sinh rảnh rỗi không có việc gì làm nên gia nhập anti dạo chơi chơi, lấy mắng chửi người khác là niềm vui.

    Bao nhiêu ảnh chụp trộm của cô bị tung lên, bọn họ không chút lương thiện nào mà ngồi soi từng mi li mét da xem cô có bao nhiêu xấu.

    Đúng, lúc đó cô nghĩ chuyện phát sinh thành như thế này cũng là việc không ngờ tới, cũng không thể đổ hết mọi tội lỗi cho đám Chu Lỗi được, thế nhưng mãi về sau cô mới phát hiện, hóa ra mọi chuyện đều do đám người Chu Lỗi làm, nó phát sinh lớn đến như vậy cũng là nhờ những "Anh hùng bàn phím" hết mượn rồi lập rồi tạo rất nhiều nick tự xưng là "Học sinh của trường góp vui" đóng góp thêm vài cái ảnh.

    Thật sự cô sợ rồi, một nữ sinh trong sáng lương thiện như cô vì đó mà biến thành một người cương trực chững chạc thấy chết không sờn, thất tình tuyệt ái như bây giờ.

    Vì sao, hỏi cái người trước mặt này này!

    Nhất thời Tiểu Thất bị cuốn theo suy nghĩ của mình, bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm, nụ cười treo trên miệng cũng thập phần giả dối, giả dối đến mức khiến cho Chu Lỗi cảm thấy hơi lạnh sống lưng.

    Ở phía bàn chếch bên cạnh, một chàng trai mặc vest đen ít ai chú ý ngồi ở đó, mọi hành động và lời nói của bàn bên cạnh đều thu vào trong mắt, đôi môi mỏng chợt mím, khẽ vuốt cằm.

    Cô gái này ngoài miệng thì nói không để ý, thế nhưng lưng ngả về phía sau, bàn tay hơi nắm chặt lại, cười hơi lớn hơn bình thường một chút, chứng tỏ rằng.. Thực chất trong lòng cô ấy vẫn chưa thỏa hiệp, hơn nữa ánh mắt nhiều khi còn muốn nuốt chửng đối phương.

    Anh chàng phía đối diện hoàn toàn không biết một chút gì, đắc ý cười ngoác miệng.

    Có chút thú vị.

    "Chuyện là.. Tiểu Thất, mình vừa chia tay người yêu, bây giờ tâm trạng rất buồn, cậu có thể tâm sự cùng mình không?"

    Xin hỏi Chu Lỗi cậu, cô này làm người yêu của cậu được bao nhiêu ngày thì chia tay?

    Thấy cô mãi không trả lời, Chu Lỗi bày ra bộ dạng đáng thương, khuôn mặt xụ xuống như sắp khóc: "Tiểu Thất, nếu cậu không muốn thì thôi đi, mình không bắt ép đâu, dù sao nỗi lòng này cũng chỉ có bản thân mình hiểu được thôi."

    "Đừng buồn! Cậu cứ ở lại đây chơi đi, mình có chuyện đi trước."

    Trong lòng Tiểu Thất rất buồn bực, hôm nay cô ra cửa đúng là chạm giờ hay sao ý, lãng phí thời gian của cuộc đời ngồi ở đây tán nhảm với cái tên mà suốt ngày cô muốn cho ăn đấm này, buồn không để đâu hết buồn.

    Nói xong, cô định đứng dậy.

    "Ấy, Tiểu Thất, mình.. Mình thật sự là đang rất buồn mà, cậu không thể ở lại sao?"

    "Mình còn có chuyện.."

    "A, cái bụng của mình, đau quá Tiểu Thất."

    Ánh mắt Chu Lỗi nhìn cô tỏ vẻ đáng thương.

    Hờ hờ!

    Ngồi nghe người đối diện lải nhải, Tiểu Thất uống đến cốc nước chanh thứ n, Chu Lỗi phía đối diện đã ngà ngà say.

    À, quên mất không nói, đồ uống anh ta gọi toàn là rượu, nhiều lần còn mời cô uống chung, khó khăn lắm mới thuyết phục được thì gã sâu rượu này lại bảo chốc anh ta say thì nhớ đưa anh về nhà nhé!

    Cô phi vào mặt!

    Nói cô đưa về nhà mà đến cái địa chỉ trong bóp hay điện thoại cũng giấu nhẹm đi, hỏi thì giả say nói chim trời hoa lá mây cỏ đẹp đẽ bồng bềnh các thứ ôi mệt quá!

    Muốn cô đưa về nhà cô hả? Mơ cũng đẹp đấy!

    Nói tóm lại là cái tên tra nam này trình độ tra đã đạt đến cảnh giới nhất định, tra đến mức nhìn một phát mà muốn ăn trọn con nhà người ta luôn!

    Đừng bảo cô vu oan hãm hại, mấy năm qua cô đã được nghe qua bao nhiêu trường hợp và những cô bạn gái chớp nhoáng của tên này rồi. Tiêu chí của Chu Lỗi này hay lắm, đẹp cộng với giàu là bu, ấy mà đẹp thôi cũng bu vào như nhặng rồi!

    Tiểu Thất buồn chán ngồi nghe gã sâu rượu này lảm nhảm, chợt nhìn sang bàn bên cạnh.

    Ánh mắt đầu tiên thì là đẹp trai, ánh mắt thứ hai là vô cùng đẹp trai, kiểu dạng càng nhìn lại càng thấy đẹp trai ấy.

    Ờ thì.. Hai ánh mắt ấy là một có được không? Thật ra cô đang nhìn dán mắt vào khuôn mặt của anh ta. Tiểu Thất âm thầm cảm thán, phong cảnh bên này quả nhiên không tồi nha!

    Tròng mắt khẽ đảo xuống dưới, mắt Tiểu Thất nhất thời phát sáng lên.

    Ta nói chứ, đã đẹp trai thì thôi, sao anh lại có thứ em cần lúc này thế kia? Tiểu Thất không màng liêm sỉ ngắn ngủn của mình, vội nhảy tót sang bên đó nở nụ cười tươi rói:

    "Chào anh đẹp trai, chuyện là.. Bây giờ tôi cần gửi một mail gấp, anh có thể.. Cho tôi mượn nó một chút không?"

    Tiểu Thất vừa nói, tay vừa chỉ vào cái máy tính trên bàn.

    Chàng trai gật đầu: "Được, cô cứ lấy dùng đi."

    Trời ơi, vừa đẹp trai vừa dễ dãi.. À không, dễ tính thế này thì cô sao kháng cự nổi đây!

    "Vậy tôi không khách sáo đâu nhé. Cảm ơn anh nha."

    Tiểu Thất nhanh chóng đăng nhập vào địa chỉ gmail của cô, trong đó có mấy văn kiện chưa được xử lí. Tiểu Sơ đã hối cô từ một tiếng trước, hiện giờ làm áng chừng mất ba mươi phút đồng hồ, gửi qua đó chắc cũng kịp.

    "Tiểu Thất, cậu đi đâu rồi.."

    Chu Lỗi bấy giờ mới phát hiện trước mặt không có người, lảm nhảm kêu lên một tiếng. Tiểu Thất thở dài, ấn gọi tới một số: "Tiểu Sơ, tra cho tôi địa chỉ nhà của Chu Lỗi, chủ của chi nhánh nhỏ Tân Á, cành nhanh càng tốt. Còn nữa, phiền cậu gọi một chiếc taxi đến 159 đường Tam Sơn quán Kings, chở anh ta về đúng nơi sản xuất giùm tôi."

    Giọng nói đầy năng lượng của Tiểu Sơ vang lên từ điện thoại: "Vâng sếp, em làm ngay."

    "Còn nữa, hợp tác với bên Tân Á hủy bỏ đi."

    "Yes Sir."

    "Được rồi. Mấy văn kiện.." Cô nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay: "Khoảng mười lăm phút sau tôi sẽ gửi qua."

    "Vâng chị."

    Cúp điện thoại, Tiểu Thất lại chăm chú vào màn hình máy tính, lát sau không hiểu sao cứ thấy gai gai người, thật đúng là không thể bỏ qua ánh mắt như lửa đốt kia của anh đẹp trai đối diện.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng năm 2021
  9. Lục Thất Tiểu Muội July đang cống mình cho tư bản ;_;

    Bài viết:
    456
    Phần 2: Tiên sinh, đừng gấp!

    Chương 2​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cái đó.." Tiểu Thất chợt cảm thấy hơi ngại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ lên.

    Bình thường thì mặt dày như cái tường thành, bây giờ bị một anh đẹp trai nhìn chằm chằm một cái mà đã vội vứt bỏ hết skill tu luyện được trong suốt bao năm qua sao?

    Tiểu Thất, sức chống cự của mi đúng là quá yếu ớt!

    "Tiên sinh, anh cần dùng đến máy tính sao?"

    Nhìn chằm chằm thế này, chín phần là muốn đòi lại đồ để về nhà rồi, nhưng có lẽ vì ngại nên không dám mở miệng đây mà!

    Ơ, sao tự nhiên thấy đáng yêu thế nhỉ?

    Anh đẹp trai chậm rãi lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời đi nửa khắc.

    Tiểu Thất âm thầm nuốt nước bọt, hành động này đối với người khác được coi là vô cùng mất lịch sự, không tôn trọng người đối diện, thế nhưng tại sao bị anh ta nhìn thế này.. Không những cô không cảm thấy khó chịu, mà ngược lại còn có chút.. Ngượng ngùng nhỉ?

    Ngượng ngùng nhưng vẫn cứ muốn anh ta nhìn thêm ấy!

    Tiểu Thất thở dài trong lòng, đè xuống bóng đen háo sắc trong cơ thể, tiếp tục ngúi xuống hoàn thành công việc.

    "Cô có vẻ rất bận rộn nhỉ?"

    Ầy, tán nhảm cũng là một chuyện hay đó chứ? Mỹ nhân đã chịu mở miệng, đại gia sao nỡ chối từ?

    Tiểu Thất mỉm cười, mắt không rời khỏi màn hình máy tính, đáp: "Cũng bình thường thôi, không bận lắm."

    Nói đến đây mới nhớ, từ nãy tới giờ cô không thèm hỏi người ta câu nào đã lao thẳng vào mượn đồ, thật đúng là vô cùng thất lễ!

    "À, ngại quá! Anh tên là gì vậy?"

    Anh đẹp trai im lặng, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào cô.

    Chết rồi chết rồi toi rồi!

    "À, tôi không có ý gì đâu, chỉ là không biết phải xưng hô với anh thế nào.."

    "Tôi họ Đường."

    "À, hóa ra là Đường tiên sinh. Xin chào anh, tôi là Lâm Tiểu Thất, rất hân hạnh được làm quen với anh!"

    Đường tiên sinh mỉm cười, đôi mắt vì cười lên nên hơi híp lại, khóe môi kéo dài thành một đường thẳng, làm cho khuôn mặt đẹp trai này lại càng thêm dịu dàng và ấm áp.

    Được rồi được rồi, tôi đích xác là nhan cẩu, luôn yêu thích cái đẹp, phàm là những thứ đẹp đẽ thì đều không có sức kháng cự, nói gì đến nhan sắc cỡ này chứ!

    Chỉ là.. Không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc như thế nhỉ?

    Ánh mắt của Tiểu Thất nhất thời dán chặt vào khuôn mặt của người đối diện.

    "Đường tiên sinh, anh cười lên trông rất đẹp."

    Mê sảng nói ra một câu, ý cười trong mắt Đường tiên sinh lại càng sâu, hỏi lại cô một câu:

    "Lâm tiểu thư nói cái gì cơ?"

    Tiểu Thất vội vàng xua tay, lắc đầu như trống bỏi.

    "À, ừm.. Đường tiên sinh, hôm nay anh đến đây.. Uống trà sao?"

    Cô chỉ lung tung, câu hỏi này chủ yếu là để chữa ngượng cho bản thân, nào ngờ khi nghe xong, người trước mặt lại đột nhiên trở nên buồn rầu, khuôn mặt đẹp trai đượm thêm một tầng sương, như mỹ nhân u buồn trước sự đời đầy gian truân, như đóa hoa buồn bã trước lúc phải úa tàn.

    Đường tiên sinh thở dài, nói: "Vốn hôm nay tôi tới đây là để xem mắt, ai ngờ lúc đến nơi lại trông thấy cô gái kia đang hẹn hò với người khác, nói thế nào đi nữa thì trong lòng cũng có chút buồn."

    Tiểu Thất vỗ bàn, lòng tràn đầy lửa đốt.

    Ai dám để mỹ nhân của ta phải buồn? Bước ra đây chúng ta nói chuyện chút xem nào!

    "Đường Đường.. Tiên sinh, anh cũng đừng buồn quá, chỉ là xem mắt thôi mà! Anh cũng chưa có tình cảm đặc biệt gì với cô gái ấy, cần gì phải buồn lòng chứ? Hơn nữa, anh đến đây còn mang theo cả máy tính, chắc chắn là muốn bày ra hình tượng chán chết.. À không, là nghiêm túc cho cô ấy xem chứ gì?" Tiểu Thất chợt thở dài: "Đa số các cô gái đều không thích những người như vậy đâu!"

    Đường tiên sinh gật đầu như vừa lĩnh hội được một kiến thức mới.

    "Nếu vậy, Lâm tiểu thư có thích người như tôi không?"

    Tay của Tiểu Thất đang chống ở trên bàn trượt một cái, suýt chút nữa thì lao thẳng xuống ghế.

    "Lâm tiểu thư, cô không sao chứ?"

    Đường tiên sinh lo lắng quan tâm hỏi han tận tình, khóe miệng không kìm được mà khẽ cong lên.

    Đùa chứ Đường Đường, anh đẹp trai thì cô không nói làm gì, sao lại còn có thể vác cái khuôn mặt kia ra mà đi trêu ghẹo người khác cơ chứ?

    Giận ghê không?

    Nhưng mà.. Trêu ghẹo cô thì còn có thể bỏ qua!

    Tiểu Thất, mi đoan trang lên, đoan trang lên xem nào, trường hợp này phải trả lời thật ngầu mới được.

    Cô vừa định mở miệng, phía đối diện đã nhanh chân một bước, anh cười lớn một tiếng, vừa nói vừa cười: "Đùa cô vậy thôi, hi vọng Lâm tiểu thư không để ý."

    Tiểu Thất hơi ngỡ ngàng sau khi bị cướp lời thoại, nụ cười hơi miễn cưỡng: "Không có gì, tôi không để ý đâu."

    Thật ra là rất để ý đó có được không?

    Quăng thính người ta xong không thèm chịu trách nhiệm, nói cái gì mà "Đùa cô chút thôi!"

    Tra nam!

    Tiểu Thất quay đầu đi, chợt nhìn sang bàn bên cạnh, phát hiện cái tên sâu rượu Chu Lỗi kia đã bốc khói đi đâu mất rồi, làm cho cô không khỏi lo lắng.

    Hắn say như vậy, nhỡ đâu đi loạng choạng ra đường bị xe cán cho một cái thì biết làm thế nào?

    Tiểu Thất bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, nào ngờ cánh tay bị người khác giữ lại.

    "Đường tiên sinh, bây giờ tôi có việc gấp, mong anh thông cảm.."

    "Có phải cô đang tìm anh chàng ngà say bàn bên cạnh không? Lúc nãy có người đến đón anh ta đi rồi, thấy cô đang bận làm việc nên không qua quấy rầy."

    Nghe anh ấy nói như vậy, Tiểu Thất mới thầm thở phào, từ từ ngồi lại xuống chiếc ghế. Cô cầm lấy chiếc điện thoại để trên bàn, cả người như đùng đùng lửa giận: "Tiểu Sơ, tại sao cậu đến đón Chu Lỗi mà không nói với tôi một tiếng, cậu có biết nói chuyện không?"

    "Sếp, em xin lỗi, em tưởng chị nhìn thấy rồi.."

    "Con mắt nào của cậu thấy tôi đã trông thấy, cậu nói một tiếng thì tốn thời gian của cậu à?"

    "Em.. Em xin lỗi, em cứ nghĩ chị ngồi gần đó đã trông thấy rồi, dù sao chị cũng ở ngay gần đó.. Em xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý."

    Ngay gần đó..

    Ngay gần đó sao?

    Đúng, đều tại cô không chú ý, là lỗi của cô, sao có thể mắng nhiếc người khác như vậy được chứ?

    Tâm trạng nhất thời trầm xuống, Tiểu Thất thở dài chống trán, móng tay khẽ cào vào da thịt.

    Tại sao lại kích động như vậy chứ? Tiểu Thất, mi không được như thế, phải tự điều chỉnh được cảm xúc của bản thân chứ!

    "Không, không trách cậu, xin lỗi cậu Tiểu Sơ."

    Vội cúp máy, cô thở dài trong lòng, lại nhớ về một loạt kí ức cũ trước kia.

    * * *

    "Anh thỏ, đừng.."

    "Anh làm sao vậy? Anh thỏ, anh chảy nhiều máu quá, anh thỏ ơi.."

    Cô còn nhớ khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, những bước chân cố gắng chạy theo chiếc xe cấp cứu của cô, nhớ khuôn mặt cậu bé non nớt ngập trong vũng máu ngay trước mặt cô..

    Nó xảy ra ngay trước mắt cô, vậy mà cô lại không có cách nào cản lại được.

    Một trận đau thương lan ra khắp cơ thể, bàn tay cô cuộn lại thành nắm đấm, hơi thở có chút rối loạn.

    "Lâm tiểu thư, cô không sao chứ?"

    Tiểu Thất xua xua tay, cầm lấy ly nước trên bàn uống một ngụm, cảm xúc của cô hơi hỗn loạn, sao lại có thể kích động vì một chuyện nhỏ như vậy chứ?

    Ấn enter một cái, tài liệu đã được gửi đi. Tiểu Thất trả lại máy tính cho Đường tiên sinh rồi vội vàng rời khỏi nơi đó.

    Hay nói cách khác, cô không muốn để cảm xúc của mình ảnh hưởng tới người bên cạnh.

    Hôm nay là chủ nhật, sau khi rời khỏi nhà hàng thì Tiểu Thất đi một mạch về nhà, ngủ một giấc thật dài.

    * * *

    "Anh, anh thỏ ơi.."

    Một cô bé nhỏ nhắn buộc tóc hai bên đứng trước cổng nhà, tay ôm một con thỏ bông to đùng đang cố gắng hét to nhất có thể, mong sao người trên tầng ba của căn nhà có thể nghe thấy tiếng của cô.

    "Anh thỏ ơi, anh thỏ, mở cửa cho em với.."

    Một lúc sau, một cậu bé non nớt ló đầu ra ngoài, nhìn thấy cô thì vội vàng đặt một ngón tay lên miệng, ra hiệu im lặng.

    "Tiểu Thất, em đừng hét to như thế, nhà anh đang ngủ trưa hết rồi, cẩn thận mẹ anh mắng anh đấy."

    Cô bé Tiểu Thất gãi gãi đầu, cười ngây ngô.

    Cậu bé đưa tay xoa đầu Tiểu Thất, lên tiếng: "Sao em lại quay lại đây? Chẳng phải em vừa mới từ nhà anh về sao? Em để quên kẹo à?"

    Nói xong, cậu bé mỉm cười, móc từ trong túi áo ra một nắm kẹo óng ánh đủ sắc màu, đưa lại cho cô bé.

    Tiểu Thất vội vàng xua tay, để số kẹo lại vào trong túi áo cậu.

    "Anh thỏ, số kẹo này em cho anh đấy."

    Cậu bé nhìn vào nắm kẹo, mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt sáng long lanh nhìn Tiểu Thất.

    "Ơ, em cho anh kẹo rồi, thế em sang đây làm gì nữa vậy?"

    Tiểu Thất ngơ ra một lúc, hai bím tóc trên đầu đung đưa hết bên này lại bên khác, sau đó mới "À" lên một tiếng:

    "Em quên mất ha ha ha, tặng anh chú thỏ nhỏ nè!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng chín 2020
  10. Lục Thất Tiểu Muội July đang cống mình cho tư bản ;_;

    Bài viết:
    456
    Phần 2: Tiên sinh, đừng gấp!

    Chương 3​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu Thất đưa chú thỏ bông cho cậu, đôi tay bé nhỏ cầm chú thỏ có chút khó khăn.

    Cậu bé ngỡ ngàng đón lấy, một vòng tay của cậu vẫn không ôm hết được chú thỏ, bỗng nhiên cậu chớp chớp mắt, thắc mắc hỏi lại:

    "Tiểu Thất, thỏ bông này to gần bằng anh rồi, nào có nhỏ đâu."

    "Ơ? Anh cũng là thỏ, nó cũng là thỏ, nó không lớn bằng anh nên gọi là thỏ nhỏ, em nói đúng không nào?"

    Cậu bé gãi gãi đầu, hình như cũng đúng nha!

    Lại vào một buổi chiều khác, cô bé Tiểu Thất tập trèo tường, nhìn bức tường cao thẳng đứng trước mặt, cô bé chống nạnh, chỉ tay ra hiệu cho chú mèo dưới chân:

    "Miêu Miêu, em có kinh nghiệm, trèo thử lên đó một lần cho chị xem nào!"

    Chú mèo nghiêng đầu ngáp dài một cái, nghe xong chỉ kêu "Meo" một tiếng, sau đó nằm tại chỗ, mắt lim dim ngủ.

    "Miêu Miêu!"

    Tiểu Thất giậm chân, Miêu Miêu vẫn không phản ứng, giấc ngủ với chú bây giờ là quan trọng nhất.

    "Em không chịu giúp chứ gì, hứ!"

    Tiểu Thất ôm Miêu Miêu lên, đặt lơ lửng ở lưng chừng bức tường, sau đó buông tay ra. Miêu Miêu hoảng hốt, chiếc móng vuốt sắc nhọn lập tức cào bám chắc vào mặt tường, giữ cho cơ thể của chú không bị rơi xuống bên dưới.

    "Meo meo meo.."

    Sau khi ổn định lại cơ thể, Miêu Miêu ngoảnh đầu lại nhìn Tiểu Thất đang cười ngại ngùng phía sau, vừa leo xuống vừa càu nhàu "Meo meo meo" đầy trong miệng. Đến khi trèo được xuống dưới thì lại tiếp tục ngủ vùi, không quan tâm thế sự.

    Nhất định là Miêu Miêu giận rồi!

    Tiểu Thất đưa tay sờ sờ chóp mũi, môi mím lại, bộ dáng quyết tâm hừng hực ý chí, giơ tay bắc chân bắt đầu trèo tường.

    Một lúc sau đó..

    "A a a a a a.."

    "Binh" một tiếng, thanh âm trầm đục của một vật rơi tự do phi nhanh xuống đất, làm cho Miêu Miêu đang ngủ cũng phải hoảng hốt tỉnh dậy, đôi mắt to tròn thao láo ngó nghiêng.

    Tiểu Thất kêu lên một tiếng, tay xoa xoa mông, đưa mắt nhìn lên bức tường cao thật cao phía trước mặt.

    "Có chuyện gì đấy?"

    Mẹ của cô bé từ trong nhà nói vọng ra, ngó đầu ra vườn xem, thấy con gái của mình vội đứng dậy từ dưới mặt đất, trưng ra nụ cười rất nịnh nọt.

    "Lại nghịch ngợm cái gì đúng không?"

    "Con.. Con.. Không ạ."

    Mẹ nhìn qua người cô bé một lượt từ trên xuống dưới, thấy tà váy hơi dính chút bụi, khuôn mặt lập tức nghiêm khắc: "Tiểu Thất, lại nghịch đất đúng không? Bẩn hết váy rồi, vào trong nhà mau lên."

    "Vâng." Tiểu Thất ngoan ngoãn vâng lời, bế theo Miêu Miêu chạy vào trong nhà.

    "Miêu Miêu, em nói xem làm sao chị mới trèo tường được nhỉ?"

    Cô bé buồn chán vừa xem hoạt hình vừa nghịch bàn chân mềm mại của Miêu Miêu, bỗng nhiên nhìn thấy chiếc móng vuốt trắng tinh của chú, đôi mắt lập tức sáng rực lên.

    "Đúng rồi nhỉ! Ha ha ha chị biết rồi Miêu Miêu."

    Gửi nụ hôn gió đến chú mèo, Tiểu Thất chạy lên tầng lấy cái bấm móng tay, loay hoay lên xuống chỉnh sửa.

    "Miêu Miêu, sao cái này làm chị đau thế nhỉ? Hu hu hu lại còn chảy máu nữa rồi."

    Đúng lúc đó, mẹ cô từ trong bếp đi ra, nhìn thấy bàn tay của con gái đang chảy rất nhiều máu, vội vàng hoảng hốt chạy đến, quát lớn: "Tiểu Thất, con làm gì đấy hả?"

    Vội vàng cầm lấy bàn tay đang chảy máu của con bé, mẹ vội chạy đi lấy hòm thuốc, bôi thuốc sát trùng và băng lại.

    "Con.. Con.. Mẹ ơi, sao móng tay của con không cắt được nhọn như Miêu Miêu ạ?"

    "Ngốc thế không biết, con làm gì có móng tay, không biết cắt thế nào mà lẹm được vào bên trong thế này, biết bao giờ nó mọc lại đây!"

    "Mẹ ơi, con đau hu hu hu.."

    Tiểu Thất vừa kêu vừa khóc, lúc nãy còn không cảm thấy gì, bây giờ sao lại vừa xót vừa đau thế này hu hu hu!

    "Cho đáng! Ai bảo con tự nhiên cắt móng tay hả?"

    "Con.." Tiểu Thất phụng phịu, chỉ sang Miêu Miêu: "Con muốn biết trèo tường như Miêu Miêu."

    Mẹ cô bé tức giận, giơ tay đánh vào mông cô một cái: "Con gái con đứa, trèo tường sứt chân sứt tay ra chứ có lợi ích gì đâu, ở yên trong nhà cho mẹ!"

    Tiểu Thất òa lên khóc, bàn tay băng bó lại càng cảm thấy đau kinh khủng, uất ức thút thít một hồi.

    Một tuần sau đó, ngày nào Tiểu Thất cũng ra vườn ngồi dưới bức tường, nhìn Miêu Miêu trèo qua trèo lại, vô cùng ghen tỵ.

    "Hứ! Miêu Miêu đáng ghét!"

    Cũng trong một tuần đó, mẹ của cô ngày nào cũng nhìn thấy con gái của mình như vậy, không khỏi sinh ra cảm giác lo lắng.

    Có phải nó bị bệnh gì không? Sao tự nhiên lại kiên trì muốn trèo bức tường kia đến thế?

    Một hôm, Tiểu Thất vừa đi nhà trẻ về, vô cùng mừng rỡ quăng chiếc ba lô con vịt chạy vù vào trong phòng, mang ống tiết kiệm hình chú lợn cài hoa vô cùng đáng yêu ra, không chút do dự dứt khoát đập xuống.

    "Xoảng."

    "Tiểu Thất, con lại phá cái gì đấy!"

    Sau tiếng quát, mẹ cô lập tức chạy lên lầu, thấy con bé đang ngồi thừ ra trước đống tiền lẻ và mảnh vụn của ống tiết kiệm, nước mắt nóng hổi chậm rãi chảy đầy khuôn mặt non nớt.

    "Mẹ ơi, con đập vỡ bạn lợn con thích nhất rồi, con muốn lấy tiền bên trong hu hu hu.."

    Mẹ cô cũng hoảng hốt, bình thường Tiểu Thất cực kì yêu quý chú lợn tiết kiệm này, ngày nào cũng cầm một miếng vải mềm lau chùi xung quanh, sao hôm nay lại nỡ đập vỡ nó đi?

    Hoảng hốt trong lòng, ý nghĩ con gái mình bị bệnh ngày càng lớn dần, mẹ cô vô cùng lo lắng, ngồi xuống vỗ nhẹ vai con gái:

    "Tiểu Thất, nói cho mẹ nghe, con muốn lấy tiền để làm gì? Con cần mua cái gì sao?"

    "Con.. Con.. Hu hu hu mẹ sẽ mắng con đấy, con không nói đâu hu hu hu."

    "Không sao, không sao, mẹ sẽ không mắng con. Nói cho mẹ nghe, mẹ sẽ mua về cho Tiểu Thất, có chịu không nào?"

    Tiểu Thất chợt ngừng khóc, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Thật sao? Mẹ nói thật chứ?"

    "Mẹ nói thật, là thật đó, không đùa Tiểu Thất của mẹ đâu."

    Tiểu Thất đưa tay gạt nước mắt, chìa ngón út ra trước mặt: "Vậy cùng móc tay nào, nhớ giữ lời hứa không thì mũi sẽ dài ra."

    Hai mẹ con móc tay nhau, Tiểu Thất mới nhỏ giọng nói: "Hôm nay con ở lớp, con thấy có một bạn mua được một bộ móng tay rất đẹp, con cũng muốn mua, mẹ mua cho con có được không?"

    "Thế à? Vết thương của con cũng đã khép miệng rồi, đợi lát nữa mẹ mua cho con nhé!"

    "Yes, vâng ạ, con cảm ơn mẹ!"

    Tiểu Thất vui vẻ nhảy cẫng lên, miệng cười tươi như hoa mới nở.

    Mẹ cô thì lắc đầu, cầm cây chổi vào thu dọn đống đổ nát dưới sàn.

    "Mẹ ơi, đừng đổ đi, mẹ mang cho con được không ạ?"

    "Những mảnh vỡ này á?"

    "Vâng ạ."

    Tiểu Thất gật đầu, cầm một chiếc hộp gỗ bảo mẹ đổ mảnh vỡ vào trong, lát sau mang ra ngoài vườn, lấy chiếc que củi đào thành một cái hố nhỏ, chôn hộp gỗ xuống dưới.

    "Heo hồng, chị xin lỗi, em ngủ ở đây nha!"

    Tâm tình vừa mới dịu xuống của mẹ cô lại tiếp tục căng lên.

    Thế này.. Thế này.. Con bé chỉ mới có 5 tuổi, thế này.. Có phải là quá trưởng thành rồi hay không?

    Nhìn đống sách bản thân mua về đọc cho con bé nghe, mẹ cô tự vỗ vào đầu mình một cái. Trẻ nhỏ mà không chịu đọc cho nó nghe truyện cổ tích, sao lại toàn là cách làm người, chuyện ngẫm sự đời thế này?

    Mẹ cô thở dài, ra ngoài đi hết nửa con phố mới mua được cái bộ móng tay giả mà con bé nói.

    Haizzz, đồ vật này cũng hiếm đấy chứ!

    Tiểu Thất vui mừng nhảy cẫng lên, bảo mẹ gắn vào tay cho cô bé, bộ móng tay hình mặt trời lập tức tô điểm cho bàn tay bé xinh mũm mĩm đáng yêu của Tiểu Thất.

    "Mẹ ơi con có móng tay rồi này, Miêu Miêu chị có móng tay rồi này."

    Cô bé rất vui, nụ cười hồn nhiên rạng rỡ trên gương mặt non nớt thật vô cùng thuần khiết và ngọt ngào. Mẹ cô cũng cười, nhìn con gái vui vẻ cười đùa trong sân.

    "Tiểu Thất, ở nhà một chút nhé, dì Trương nhờ mẹ mua chút đồ giúp, mẹ đi một lúc rồi về, con ở nhà ngoan nhé!"

    "Vâng ạ."

    Mẹ cô mỉm cười, khép cổng đi ra ngoài.

    Nhà có mỗi một đứa con gái, năm nay mới có 5 tuổi, không hiểu sao Tiểu Thất nó lại có suy nghĩ trưởng thành sớm như thế, con bé rất biết nghĩ cho người khác, hoàn toàn không giống như những đứa trẻ khác chút nào.

    Bố nó mất từ sớm, có phải con bé bị ảnh hưởng tâm lí do việc đó không nhỉ?

    Càng nghĩ thì mẹ lại càng lo lắng, nhanh chóng mua đủ đồ cần dùng rồi trở về nhà.

    "Chị Trương, em gửi chị nhé, tổng cộng hết 80k, em gửi lại tiền dư cho chị này."

    "Cảm ơn em nhé, mấy ngày nay chị không ra ngoài được, bất tiện quá!"

    Chị Trương chống nạng đứng ở trước cổng, cái chân bó bột to thành một cục, khi di chuyển rất khó khăn.

    "Chân của chị thế nào rồi? Bác sĩ nói bao giờ khỏi hẳn vậy?"

    Chị Trương nhăn mày, thở dài nói: "Chắc phải tầm một đến hai tháng gì đó, già rồi, gãy xương thì lâu lành lại lắm."

    Đang nói chuyện, bỗng nhiên có tiếng hét rất to vọng từ nhà bên cạnh truyền tới.

    Chết rồi, hình như là tiếng của Tiểu Thất!
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng chín 2020
  11. Lục Thất Tiểu Muội July đang cống mình cho tư bản ;_;

    Bài viết:
    456
    Phần 2: Tiên sinh, đừng gấp!

    Chương 4​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mẹ cô vội vàng chạy về, lập tức nhìn thấy con gái mình đang ngồi bệt dưới chân tường, bàn tay bé nhỏ dính đầy bụi đất, móng tay giả vừa mới gắn dụng ra vài cái, đầu gối trắng noãn nho nhỏ kia rơm rớm máu, nhìn vô cùng đáng thương.

    "Tiểu Thất, con có bị làm sao không? Sao lại ngã thế này?"

    Tiểu Thất nhìn thấy mẹ đã về, cô mếu máo, không nhịn được òa lên khóc, vừa sụt sịt vừa nói:

    "Sao lại như thế hả mẹ? Con đã có móng tay rồi, sao con vẫn không thể trèo được lên bức tường kia ạ? Tại sao Miêu Miêu lại có thể trèo được?"

    "Con bị ngốc à? Miêu Miêu là mèo, móng của nó sắc nhọn hơn của con nhiều, sao con có thể trèo lên đó được chứ!"

    Mẹ cô bé tức giận, đi vào trong nhà cầm cái cán chổi dài, cất giọng lớn hơn bình thường:

    "Nói, nói cho mẹ nghe, tại sao con muốn trèo bằng được bức tường kia?"

    "Con.. Con.."

    "Không ấp úng, nói mau không ăn đòn bây giờ!"

    "Hu hu hu, con muốn trèo qua tường để sang nhà anh thỏ, con không gặp anh ấy đã lâu lắm rồi, anh thỏ suốt ngày bị bố mẹ nhốt ở trong nhà, con muốn sang đó chơi cùng anh ấy, nhất định là anh ấy buồn lắm, anh ấy nhớ con lắm đó hu hu hu.."

    "Vậy sao con không chạy sang cổng nhà anh thỏ mà gọi cậu ấy ra mở cổng cho vào?"

    Nghe vậy, Tiểu Thất lắc đầu như trống bỏi: "Không được đâu, bố mẹ anh ấy đi làm đều khóa cổng rồi, con không gọi được. Mà nếu anh thỏ có nghe thấy tiếng con gọi mà không thể ra mở cửa được, nhất định sẽ rất buồn, con không muốn anh thỏ buồn đâu."

    Hóa ra chuyện là như vậy!

    "Tiểu Thất, con thích anh thỏ như vậy sao?"

    Nói đến đây, cô bé ngẩng đôi mắt ướt đẫm nước mắt của mình lên, cái miệng nhỏ đang mếu máo chợt mỉm cười nhẹ nhàng:

    "Vâng ạ, con thích anh thỏ lắm, anh thỏ rất tốt, cười rất đẹp, không giống như các bạn khác."

    Mẹ cô bé thở dài, nói đến nhà hàng xóm bên cạnh, dù đã là hàng xóm với nhau bao nhiêu năm nay mà chẳng bao giờ nói chuyện với nhà bên ấy, căn bản là người lớn bên đó rất bận, hay đi sớm về khuya, hàng xóm rất ít khi chạm mặt nhau. Bà còn nghe nói, cậu con trai nhà đó hồi nhỏ từng bị bắt cóc, nên bây giờ suốt ngày bị cấm túc trong nhà, đến đi học trên lớp cũng không cho, thuê hẳn một vị gia sư đến dạy tại nhà.

    Trẻ con tuổi đó rất hiếu động, phải có bạn có bè chơi đùa với nhau mới có tuổi thơ được chứ! Đằng này cứ suốt ngày nhốt đứa trẻ ở trong nhà, mai sau nó sẽ sợ tiếp xúc xã hội và không thích ứng được với hoàn cảnh môi trường xung quanh, tuổi thơ khuyết thiếu đủ thứ.

    Kể ra cũng thấy thương cho cậu bé ấy!

    Nhưng mà, xuất phát từ tâm lí lo lắng bảo hộ cho con cái, bà hoàn toàn có thể hiểu được.

    "Tiểu Thất, dù có thích anh thỏ đến đâu thì con cũng không được làm như thế này, không được tự làm tổn thương bản thân có biết không?"

    Tiểu Thất nhăn mày, ngạc nhiên hỏi lại:

    "Tổn thương bản thân là gì hả mẹ? Ý là bị chảy máu thế này sao? Con cũng đâu có muốn chứ, đây chỉ là vô tình thôi, con đau lắm nè hu hu."

    "Được rồi, vào trong nhà mẹ băng bó cho."

    "Vâng ạ."

    Ngày tháng dần trôi qua, mỗi ngày Tiểu Thất lại đứng trên sân thượng ngó sang nhà bên cạnh. Nhà của cô bé có hai tầng thôi, nhà anh thỏ xây những ba tầng, hơn nữa phòng của anh ấy lại là lầu ba nữa, cô bé làm cách nào cũng không nhìn thấy được nửa cái bóng dáng của anh thỏ, trong lòng rất buồn bã.

    Một hôm, cô bé đang đứng vươn vai đón nắng mới ở ban công tầng hai, chợt nhìn thấy anh thỏ đi xuống lấy nước uống. Bóng dáng một cậu bé mặc đồ ngủ phản chiếu qua tấm kính, nhìn thế nào cũng tạo cho người ta cảm giác ngoan ngoãn muốn cưng nựng.

    Tiểu Thất vội cất tiếng gọi, thế nhưng âm thanh yếu ớt của cô bé làm sao đủ sức xuyên qua được tấm kính cách âm chứ? Người trong nhà thì cứ tự do đi lại, một lúc sau thì bóng dáng đó đã rời khỏi tầm mắt mà cô bé có thể nhìn thấy.

    Tiểu Thất buồn rầu, thở dài một cái.

    * * *

    "Anh thỏ, anh thỏ, em ở đây này."

    Cậu bé đang đứng ở trong sân, nhìn thấy Tiểu Thất đang lấp ló ngoài cổng vẫy mình thì mỉm cười rạng rỡ, vội chạy lại. Tiểu Thất nhìn vào bên trong, tò mò hỏi:

    "Anh thỏ, sao hôm nay nhà anh có nhiều người đến vậy?"

    "Anh cũng không biết nữa, chắc là họ hàng xa tới chơi."

    Cô bé mỉm cười, nói tiếp: "Anh ăn hết chỗ kẹo đó chưa? Có chăm sóc chú thỏ nhỏ của em không?"

    "Có, thỏ con ở trong phòng của anh, mỗi ngày đi ngủ anh đều ôm nó, cảm giác giống như nhìn thấy Tiểu Thất vậy, rất vui vẻ."

    Cách đó không xa, một đôi nam nữ vừa tầm đi tới, cô gái cau mày đánh nhẹ chàng trai một cái: "Có nhìn thấy chưa? Thả thính kiểu trẻ con mà lãng mạn như thế đấy! Anh đã bao giờ lãng mạn được như vậy với tôi chưa?"

    "Thôi mà, em đừng giận nữa, giận sẽ mau già đó, thôi mà.."

    "Ý anh nói là tôi già ấy hả? Tôi.."

    Tiếng nói dần dần đi xa, hai đứa trẻ ở một bên thì vẫn cười đùa vui vẻ.

    "Kẹo bị anh ăn hết rồi!"

    Cậu bé mím môi, vẻ mặt hơi ủ rũ, có lẽ là buồn vì không được nếm những viên kẹo ngọt ấy nữa.

    Lát sau, chợt nghĩ đến cái gì đó, cậu vội đưa tay lên miệng, mắt dần mở lớn:

    "Em tính đòi lại sao? Anh nhỡ ăn hết rồi!"

    Trông thấy bộ dáng thỏ con kia của anh, Tiểu Thất đưa tay lên véo má anh một cái, cười tươi rói như ánh mặt trời:

    "Anh mấy tuổi rồi? Sao lại đáng yêu như thế? Anh còn đáng yêu hơn cả Miêu Miêu nhà em nữa đấy!"

    Cậu bé cười rộ lên: "Vậy sao? Miêu Miêu nhà em trông như thế nào? Anh cũng muốn được nhìn thấy."

    "Vậy em dẫn anh sang nhà em chơi nhé! Miêu Miêu đang ở nhà của em đó."

    Tiểu Thất nắm lấy bàn tay hơi lớn hơn bàn tay cô bé một chút, lắc qua lắc lại, giống như đang làm nũng với cậu, mong cậu có thể sang nhà cô bé chơi.

    Cậu bé hơi chần chừ, ngoảnh đầu nhìn vào trong nhà, sau đó hơi cúi đầu xuống: "Bây giờ bố mẹ anh đang bận tiếp khách.."

    "Không sao. Anh cứ vào trong xin phép đi, em đi mua kẹo trước đã."

    Đôi mắt cậu bé nhất thời sáng rực lên, thích thú hỏi lại Tiểu Thất: "Em đi mua kẹo á? Vậy đi mua kẹo ở đâu? Trông như thế nào?"

    Tiểu Thất ngạc nhiên: "Anh chưa được đi mua kẹo bao giờ sao? Em dẫn anh đi nhé!"

    Vây là hai đứa trẻ dắt tay nhau tung tăng trên đường, tiếng cười vang vọng khắp con phố.

    Đến một ngã rẽ, Tiểu Thất cầm tay cậu bé, rất hào phóng mua cho cậu một quả bóng bay hình chú thỏ, trông thấy cậu mỉm cười đầy thích thú, Tiểu Thất cảm thấy bộ dáng ấy vô cùng đẹp mắt, khiến cô bé rất vui vẻ.

    "Tiểu Thất, sao em có nhiều tiền thế?"

    "Là tiền tiết kiệm của em đó, hì hì."

    Tiểu Thất cười ngốc nghếch, lộ ra chiếc răng bị sún khấp kha khấp khểnh.

    Cậu bé chợt nhăn mày, ngoảnh lại bác bán bóng bay đằng sau, quay đầu hỏi Tiểu Thất:

    "Ơ Tiểu Thất, sao em không mua bóng bay cho em? Em không thích chúng sao?"

    Đương nhiên là cô bé thích chứ! Chỉ là hôm nay cô mang theo hơi ít tiền, nếu mua hai quả bóng thì sẽ không đủ tiền mua kẹo nữa.

    Ha ha, mua được cho anh thỏ là cô vui rồi, anh thỏ là nhất!

    Tiểu Thất mỉm cười, giả vờ nhăn mày lại: "Em không thích lắm, mẹ em hay mua về cho em chơi nhiều lắm á, nên bây giờ nhìn chúng đều không thấy thích nữa." Tiểu Thất nắm chặt lấy tay cậu: "Đi, em dẫn anh sang đường, chú ý cẩn thận nha!"

    Đèn tín hiệu chuyển sang màu đỏ, hai đứa trẻ hòa vào làn người lập tức băng qua đường. Bỗng nhiên, một chiếc moto từ bên trái chạy tới, lách qua hàng dài phương tiện đang chờ, vượt qua đèn đỏ xông lên phía trước, suýt chút nữa thì đâm phải hai đứa trẻ đang đi qua đường.

    Sự việc này đã làm cho hai đứa cảm thấy sợ hãi, vội vàng dắt tay nhau chạy nhanh qua đường. Khi đã an toàn sang đến bên kia đường, Tiểu Thất nước mắt dưng dưng nhìn sang cậu bé bên cạnh:

    "Anh thỏ có bị làm sao không? Hu hu hu, em cứ tưởng anh bị đâm rồi chứ hu hu hu.."

    Vừa nãy khi chiếc xe kia sắp quẹt qua, anh thỏ đã kéo Tiểu Thất lại, chắn trước người cho cô bé.

    Anh thỏ thấy vậy bèn an ủi Tiểu Thất, đang định nói thêm vài câu thì cảm thấy bàn tay mình trống rỗng, quả bóng bay không biết đã rời khỏi bàn tay cậu từ lúc nào, bây giờ nó đang lơ lửng ở giữa đường, hai bên hàng xe thì chuẩn bị xuất phát.

    Không được, đó là quả bóng mà Tiểu Thất dùng tiền tiết kiệm của mình mua cho cậu, cậu nhất định không thể để mất nó được.

    Cậu bé hốt hoảng, lập tức chạy ra giữa đường, đúng lúc đó thì đèn giao thông chuyển xanh, các phương tiện đua nhau lăn bánh, cậu gần như bị kẹt giữa làn giao thông tấp nập.

    "Anh thỏ.."

    Tiểu Thất hét ầm lên, khuôn mặt giống như sắp khóc tới nơi, nhìn làn xe đông đúc qua lại, anh thỏ của cô đang bị kẹt ở giữa thế kia. Tiểu Thất hốt hoảng, cũng vội lao ra đường, thận trọng tránh các phương tiện để đi đến bên cạnh anh thỏ. Thế nhưng, hai đứa bé mới mấy tuổi đầu thì có thể ứng phó sao nổi chứ? Anh thỏ nhặt lại được bóng bay, nhìn những chiếc xe đang lao nhanh về phía mình, hoảng hốt tột độ. Cậu vội vàng chạy sang chỗ Tiểu Thất, cố gắng về lại chỗ ban đầu, thế nhưng dòng xe quá tấp nập, cậu bé không thể chạy sang bên đó được.

    Bỗng nhiên, tiếng còi ô tô làm cậu hoảng hốt, cậu nhìn sang bên cạnh, một chiếc ô tô tải đang lao đến ngay phần đường cậu đang đứng, tài xế bấm còi liên tục, giống như nhịp tim đang nhảy loạn của cậu hiện giờ.

    "Anh thỏ, anh cẩn thận, anh tránh ra đi hu hu hu.."

    Tiểu Thất nhìn thấy như vậy, cô bé vô cùng sợ hãi, vội la toáng lên, nhưng anh thỏ gần như không nghe thấy, mắt trân trân mà nhìn chiếc ô tô tải đang lao đến.

    "Anh thỏ.."

    Tiểu Thất chạy nhanh đến, bất chấp hàng dài xe đang lao nhanh về phía cô bé, xô mạnh cậu sang một bên, chiếc xe tải đúng lúc chạy tới, quệt đúng vào khuỷu tay cô bé, sứt một đường dài ở cánh tay. Cậu bé bị Tiểu Thất đẩy mạnh sang bên cạnh, chẳng ngờ trúng một chiếc xe máy đang lao tới, cậu bị đâm ngã lăn trên đường, máu đỏ lập tức chảy ra, cậu bé bất tỉnh nhân sự.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng chín 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...