Welcome! You have been invited by Savior to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 30: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (30)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Vị trí quốc sư đại nhân này đã là người người hâm mộ, kính xin ngươi không cần có tâm tư khác. Tình cảm giữa bệ hạ và Đại vương vô cùng tốt đẹp.

Bệ hạ đã hứa hẹn, tương lai sẽ nhường ngôi vị hoàng đế cho Đại vương, hiện tại chỉ là tạm thời ngồi ở vị trí này, đây đều là bởi vì lúc trước Đại vương thân thể không tốt. Cho nên ngươi muốn tiến vào hậu cung bệ hạ là không có khả năng, ngươi tốt nhất nên sớm bỏ đi ý nghĩ như vậy."

"Hơn nữa một nam tử muốn tiến vào hậu cung của nữ nhân, truyền ra ngoài sẽ là chuyện cười."

Lăng Thi Nhi một hơi đem những gì mình muốn nói xong, chủ yếu là Tuân Tử Hoài mỗi ngày đều ở bên người Thiên Nhạn, ánh mắt đối phương nàng ta nhìn không thích hợp, mới có cảnh cáo này. Nói như thế nào nàng ta còn là người nổi tiếng bên cạnh Hạ Thanh Sơn, Tuân Tử Hoài không dám làm gì nàng ta.

Tuân Tử Hoài trong lòng ha hả cười lạnh, mặt ngoài một trận cao lãnh: "Ngươi cái tỳ nữ này, đang nói bậy cái gì?"

Kỳ thật Tuân Tử Hoài trong lòng cũng không bình tĩnh, hắn vốn tưởng rằng hắn đối với bệ hạ trăm y ngàn thuận, cái gì cũng nghĩ đến nàng, chỉ vì hắn họ Tuân, nàng là minh quân, hắn phụ tá nàng là chuyện nên làm.

Hiện giờ bị Lăng Thi Nhi vạch trần, hắn mới tỉnh ngộ lại, phần tâm ý này của hắn, còn mang theo những thứ khác.

Khó trách hắn luôn không tự chủ được muốn tiếp cận nàng, suy đoán tâm tư của nàng, muốn đem tất cả những thứ tốt đẹp nâng lên trước mặt nàng.

Muốn vì nàng làm hết thảy, đau lòng quá khứ của nàng, không muốn thấy nàng bị một chút thương tổn, yên lặng đem hết thảy tai họa ngầm diệt trừ, làm cho nàng bớt quan tâm đến chuyện vặt vãnh.

Tất cả chỉ vì, trái tim của hắn biến chất.

Ánh mắt Tuân Tử Hoài xuất hiện chút mê mang, nghĩ đến chuyện trước kia, hai má xuất hiện hai tia đỏ ửng bất thường. Lăng Thi Nhi vừa nhìn, đã cảm thấy suy nghĩ của mình là chính xác.

"Quốc sư đại nhân, mời người có thể dừng lại, làm một nam nhân không cần như vậy. Một nữ nhân chỉ có thể có một phu quân, không thể nạp nam phi, bệ hạ có một ngày sẽ từ vị trí kia đi xuống, thành hoàng hậu của Đại vương. Ý nghĩ không tốt này của ngươi sẽ tạo thành phiền phức cho bệ hạ, hủy hoại thanh danh của nàng, nói không chừng đến lúc đó vị trí hoàng hậu cũng không giữ được."

Tuân Tử Hoài phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nguy hiểm: "Ban ngày ban mặt, ngươi đang nằm mơ à?"

"Quốc sư.." Lăng Thi Nhi đi qua một chút.

"Ngươi cái tỳ nữ này, tránh ra một chút, quốc sư ta đối với ngươi một chút hứng thú cũng không có! Nhanh lên, nếu không phải nể mặt Ninh Sơn Vương, quốc sư ta liền kêu người đem ngươi đánh bản tử."

Lăng Thi Nhi không nghĩ tới Tuân Tử Hoài lại đột nhiên hét lớn một tiếng, ý tứ của lời kia nàng ta cũng có chút không kịp phản ứng.

Thiên Nhạn bị hấp dẫn, cùng Hạ Thanh Sơn nhìn qua.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Thiên Nhạn quét mắt nhìn Tuân Tử Hoài, thoạt nhìn không giống là chịu thiệt, nàng cảm thấy Tuân Tử Hoài hẳn là không chịu được thiệt thòi.

Lại nhìn Lăng Thi Nhi vẻ mặt phẫn nộ.

"Quốc sư, làm sao vậy?"

Tuân Tử Hoài hai bước đi đến bên cạnh Thiên Nhạn: "Bệ hạ, ta không thích thị nữ này, nàng ta nhất định phải tới khuyên bảo ta, ta chỉ muốn một lòng phụ tá bệ hạ. Nàng ta tất nhiên không buông tha, muốn dùng sắc đẹp mê hoặc ta, còn không đẹp bằng ta đâu, thật quá tự tin. Ta thấy nàng ta rõ ràng chính là tham lam và ghen tị với khuôn mặt của ta, đúng là chưa từng thấy qua người vô liêm sỉ như vậy. Lúc trước nhìn mặt mũi Ninh Sơn Vương, ta không so đo với nàng ta, không nghĩ tới nàng ta càng ngày càng nghiêm trọng."

Lăng Thi Nhi xù lông, hô to: "Quốc sư, ngươi không cần nói lung tung, nô tỳ nào dám.. dám làm điều đó."

"Ngươi làm sao không dám? Ngươi vừa rồi còn muốn kéo ống tay áo của ta, trước mặt bệ hạ ngươi còn dám động tay động chân, sau lưng bệ hạ, còn không biết ngươi sẽ làm ra chuyện gì."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 31: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (31)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Bệ hạ, thị nữ này lá gan quá lớn."

Nói xong, hắn còn không quên châm biếm Hạ Thanh Sơn: "Ninh Sơn Vương, ngươi cũng mặc kệ thị nữ dưới tay sao, ta tốt xấu gì cũng là quốc sư, có bệ hạ che chở, nếu đổi lại là người bình thường, chẳng phải nàng ta đã sớm đắc thủ rồi à?"

Lăng Thi Nhi trợn tròn mắt, bên trong oán hận, nhìn bộ dáng Tuân Tử Hoài, hận không thể đem hắn dỡ thành tám khối.

Trên đời này sao lại có nam nhân vô sỉ như vậy, tất cả mọi người đều bị bề ngoài của hắn lừa gạt!

Hạ Thanh Sơn lên tiếng trước: "Quốc sư, trong đó có phải có hiểu lầm gì không?"

Lăng Thi Nhi thông đồng với Tuân Tử Hoài, đánh chết hắn cũng không tin.

"Không có hiểu lầm, quốc sư ta nói đều là sự thật, nàng ta vừa rồi muốn kéo tay áo ta, những người khác có thể làm chứng."

Thiên Nhạn lên tiếng: "Các ngươi đều nhìn thấy thị nữ này đi kéo tay áo quốc sư đi?"

Cung nhân nhìn nhau, cân nhắc lời nói của Thiên Nhạn, hơn nữa lúc trước Lăng Thi Nhi quả thật hung dữ quá phận, cùng với cũng làm ra động tác tiếp cận quốc sư đại nhân.

Nghĩ tới đây, các cung nhân đồng loạt trả lời: "Hồi bệ hạ, thị nữ này quả thật lên tiếng không kém, dưới tâm tình kích động còn muốn kéo ống tay áo quốc sư đại nhân."

"A, cấp bách như thế, xem ra là thật sự đang ngấp nghé mỹ mạo của quốc sư." Thiên Nhạn đánh giá, ánh mắt đảo qua mặt Hạ Thanh Sơn: "Thanh Sơn, thị nữ này là ngươi mang tới, việc nàng ta làm nhiều như vậy mọi người đều nhìn thấy, ngươi đến trừng phạt đi."

"Đại vương." Lăng Thi Nhi kêu rên một tiếng, nàng ta quá xui xẻo.

Ai biết Tuân Tử Hoài khó chơi như vậy, sớm biết nàng ta không nên đụng vào tên này.

Hy vọng Đại vương nể tình quá khứ, đừng trừng phạt nàng ta.

Nếu Vân Thiên Nhạn đem sự tình giao cho Đại vương xử lý, hiển nhiên vẫn là lấy hắn làm chủ, hoàn toàn có thể buông tha nàng ta.

Hạ Thanh Sơn biết rõ Lăng Thi Nhi bị oan uổng, lại không thể không trừng phạt, dù sao mối quan hệ này liên quan đến uy nghiêm tương lai khi hắn làm hoàng đế. Người bên cạnh mình còn không trừng trị được, làm sao cai quản thiên hạ?

Hôm nay xuất hiện những cung nhân này, hơn phân nửa là tiểu bạch kiểm này mua chuộc.

Hắn càng thêm nhận định nữ nhân không thích hợp làm hoàng đế, rõ ràng không thích hợp, nàng tất nhiên cũng không nhìn ra. Quốc sư tiểu bạch kiểm này chính là tai họa, không thể không sớm diệt trừ.

Hắn hoài nghi Vân Thiên Nhạn chậm chạp không nhường ngôi vị hoàng đế, đều là chuyện tốt của tiểu bạch kiểm này.

Nguyên lai vấn đề nằm ở chỗ này, xem ra muốn lấy lại ngôi vị hoàng đế, hắn trước tiên phải đem chuyện xấu này của tiểu bạch kiểm diệt trừ.

Trong nháy mắt Tuân Tử Hoài cảm giác được một tia sát ý, ánh mắt đảo qua người Hạ Thanh Sơn, nhưng từ biểu tình của hắn lại không nhìn ra cái gì.

Thiên Nhạn đối với sát khí càng thêm mẫn cảm, Hạ Thanh Sơn đây là khẩn cấp muốn tự đào mộ?

"Lăng Thi Nhi mạo phạm quốc sư, không thể tha thứ, nhớ tới mấy năm nay nàng tận tâm đi theo bên người hầu hạ, liền kéo xuống đánh năm mươi đại bản đi."

Lăng Thi Nhi mặt như tro tàn, năm mươi đại bản, đó không phải là muốn hơn phân nửa tính mạng nàng ta sao? Nói không chừng, năm mươi đại bản nàng ta đều không chịu nổi.

Hạ Thanh Sơn, nam nhân này thật sự rất ngoan độc.

"Đại vương, tha mạng cho ta đi."

"Bệ hạ tha mạng."

"Quốc sư đại nhân, nô tỳ không dám nữa."

Lăng Thi Nhi bị kéo xuống, chỉ chốc lát sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết của nàng ta. Theo thanh âm dần dần giảm bớt, lông mày Hạ Thanh Sơn càng ngày càng nhíu lại. Kỳ thật trong lòng hắn cũng có chút luyến tiếc, nhưng hôm nay là cưỡi hổ khó hạ.

"Ta nơi này có một viên thuốc, có thể bảo vệ tính mạng của nàng ta." Tuân Tử Hoài lấy ra một viên thuốc cho cung nhân: "Đại vương cho nàng ăn đi, ta không muốn bởi vì chuyện này mà xảy ra tai nạn, hơn nữa thị nữ này phụng dưỡng Ninh Sơn Vương nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao."

Hạ Thanh Sơn tuy rằng cực kỳ hận Tuân Tử Hoài, nhưng trong lòng buông lỏng, người có thể ở trong đêm yên tĩnh cùng hắn nói chuyện chỉ có Lăng Thi Nhi.

Thiên Nhạn liếc mắt nhìn Tuân Tử Hoài một cái, tốt bụng như vậy?

Tuân Tử Hoài: Đôi khi hắn vẫn rất tốt bụng.

Đại nhân có rất nhiều!

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 32: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (32)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Bệ hạ, hai vị điện hạ nên đi học rồi."

"Ngươi đi đi."

Hạ Thanh Sơn nhìn Tuân Tử Hoài mang theo hai đứa nhỏ rời đi, trong lòng thầm hận, chuyện hôm nay, hắn nhớ kỹ.

Không được, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp diệt trừ Tuân Tử Hoài, quay đầu lại hỏi Thi Nhi trước đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Hôm nay bị mạc danh kỳ diệu bày ra một chuyện, trong lòng hắn không thoải mái. Lại nói tiếp từ sau khi tên này xuất hiện, hắn liền nhiều lần không thuận lợi.

Nghĩ đến đây, Hạ Thanh Sơn trong lòng cả kinh, chẳng lẽ trong đó đủ loại biến cố đều là bởi vì Tuân Tử Hoài?

"Nhạn nhi, lúc trước nàng không phải nói chờ thân thể ta khỏe mạnh, sẽ truyền ngôi cho ta sao? Hiện giờ thân thể ta cũng tốt rồi, có phải hay không.."

Thiên Nhạn thật đúng là thật không ngờ Hạ Thanh Sơn lúc này có chút trực tiếp, không quanh co lòng vòng nữa, hơn phân nửa là kiên nhẫn cũng không sai biệt lắm.

Nàng đi tới một bên ngồi xuống, thần sắc thong dong uống một chén trà, Hạ Thanh Sơn nhìn thấy bộ dáng kia thì mí mắt nhảy dựng lên, luôn cảm thấy kết quả không giống với suy nghĩ của hắn.

"Thanh Sơn, ta làm hoàng đế còn chưa đủ đâu?"

"Ngươi nói làm hoàng đế rất mệt mỏi, ta một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại vui vẻ ở trong đó." Trên khuôn mặt Thiên Nhạn hiện lên nụ cười: "Ngươi cảm thấy làm hoàng đế mệt, ta ngược lại không mệt, vậy chứng tỏ ngươi không thích hợp làm hoàng đế, ta tương đối thích hợp."

"Nhạn nhi, lúc trước nàng đã nói xong.." Hạ Thanh Sơn có chút gấp gáp, ngay từ đầu hắn cho rằng Vân Thiên Nhạn thật sự là tình thế bức bách.

Nhưng theo thời gian trôi qua, cho đến hôm nay, hắn cảm thấy đây căn bản là quốc sư tiểu bạch kiểm ở bên cạnh nàng nói cái gì đó, mới làm cho nàng sinh ra loại dã tâm không nên có này.

Nữ nhân làm hoàng đế, làm sao có thể?

"Là nói tốt.." Thiên Nhạn còn chưa dứt lời liền bị cắt đứt.

"Nếu đã nói xong rồi, Nhạn Nhi sao nàng nói chuyện không tính, định đổi ý sao?" Hạ Thanh Sơn không nhịn được chất vấn, trong lòng phẫn nộ.

Thiên Nhạn thần thái vẫn rất thản nhiên như trước: "Ta nói chờ ta làm hoàng đế đủ rồi mới cho ngươi, hiện tại ta còn chưa làm đủ. Thanh Sơn, ngươi chờ một chút đi, chờ ta làm đủ rồi liền cho ngươi."

Hạ Thanh Sơn thiếu chút nữa ném chén trà, nếu hắn tin lời quỷ quái này, vậy thật sự là một tên đại ngốc.

Nàng rõ ràng chính là bị tiểu bạch kiểm kia mê hoặc, không muốn để cho ngôi vị hoàng đế.

Hừ, sau khi ngồi ở vị trí này, ai muốn nhường nó đi?

Quyền lực lớn như vậy, ai mà không muốn vững vàng khống chế trong tay?

Hạ Thanh Sơn không còn tranh chấp nữa, hiện tại địa vị của bọn họ không giống nhau, tranh chấp những thứ này vô dụng. Tùy tiện trở mặt, hắn càng không có cơ hội.

"Như vậy, Nhạn Nhi nếu khi nào chán ghét làm hoàng đế, nhất định phải sớm nói cho ta biết, để ta chuẩn bị tâm lý." Hạ Thanh Sơn cố gắng nặn ra một nụ cười: "Thật ra ta cũng không muốn nàng vất vả như vậy."

"Không vất vả, một chút cũng không vất vả." Thiên Nhạn tùy ý khoát tay: "Ta có rất nhiều nhân tài, đem sự tình giao cho bọn họ làm là được."

Hạ Thanh Sơn bị kháy đến cả người đều không thoải mái, nếu đặt ở trước kia, hắn đều sẽ phẫn nộ phát tiết. Lúc này, hắn ngược lại nhẫn nại xuống.

Lúc ấp ủ cảm xúc, hắn trong lúc vô tình liếc nhìn trên mặt Vân Thiên Nhạn, vừa nhìn đã có chút sửng sốt, từ khi nào nàng trở nên đẹp như vậy?

Nghĩ đến từ sau khi nàng đăng cơ làm hoàng đế, số lần bọn họ gặp mặt rất ít, hơn nữa đối mặt với thân phận hoàng đế của nàng, trong lòng hắn không được thoải mái, tận lực không nhìn nàng, cho nên mới không phát hiện ra chứ?

Lại nhìn bàn tay ngọc mảnh khảnh của Vân Thiên Nhạn đang cầm chén trà, bóng loáng, trắng nõn, mảnh khảnh, giống như lúc bọn họ vừa mới thành thân.

Người phụ nữ tuyệt sắc như thế ở trước mắt, có lẽ không có mấy người không muốn nhìn thêm hai lần chứ?

Hắn nhớ rõ trên tay Vân Thiên Nhạn có rất nhiều vết sẹo, sao lại biến mất sạch sẽ? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 33: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (33)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Nếu nàng đã có thể xóa những vết sẹo này, có phải cũng có biện pháp để cho vết sẹo trên mặt hắn xóa đi hay không?

Còn có Vân Thiên Nhạn trên người có rất nhiều vết đao, không biết có phải cũng không có hay không, hắn muốn đi kiểm chứng.

Nhớ tới từ lần nàng sinh hạ tiểu nữ nhi đại chiến trở về, bọn họ cũng chưa từng thân cận qua, Hạ Thanh Sơn tất nhiên có chút chờ mong.

Cũng đúng, giữa bọn họ lâu như vậy không có thân cận, tình cảm nhạt đi rất nhiều. Nói không chừng là bởi vì chuyện này, nàng mới không muốn nhường cho hắn ngôi vị hoàng đế.

Nếu hắn ở phương diện khác làm cho nàng thần phục, đem ngôi vị hoàng đế muốn tới tay không phải là dễ dàng sao?

Khóe môi Thiên Nhạn sinh ra một chút lãnh ý, thứ ghê tởm này, nghĩ cái gì đây?

Thật muốn một kiếm chém đầu hắn.

Hạ Thanh Sơn nghĩ tới đây, vội vàng làm ra một biểu tình thâm tình, hướng Thiên Nhạn đi qua hai bước, làm bộ muốn nắm tay nàng.

Hắn không thích chính là bàn tay thô ráp của Vân Thiên Nhạn, tràn ngập vết sẹo, nhưng hiện tại làn da trước mắt khôi phục như lúc ban đầu, còn dung mạo tuyệt sắc của người phụ nữ, là nam nhân đều thích.

Không nghĩ tới nàng đem hai thứ này kết hợp rất tốt, nếu có thể ngoan ngoãn đem ngôi vị hoàng đế nhường ra, hắn không ngại nàng vĩnh viễn là hoàng hậu của hắn, hắn sẽ đối xử với nàng thật tốt.

Hạ Thanh Sơn không nghĩ tới Thiên Nhạn từ chối hắn tiếp cận, trong lòng phẫn nộ, hắn chính là nam nhân của nàng, nàng trốn cái gì? Nam nhân ngủ với thê tử, đó là quang minh chính đại, là việc nên làm.

Nếu không phải nghĩ đến thân phận hiện tại, Hạ Thanh Sơn đã sớm nổi giận, phất tay áo mà đi.

"Nhạn Nhi, lại nói tiếp chúng ta đã lâu không thân cận, nói chuyện vui vẻ, nàng xem, giữa chúng ta đã trở nên xa lạ như vậy." Hạ Thanh Sơn nói đến đây, lại muốn ôm vai Thiên Nhạn, lại một lần nữa bị nàng né tránh.

"Nhạn nhi, nàng.."

Thiên Nhạn: "Thanh Sơn, hiện tại trẫm là hoàng đế."

"Đây là hoàng cung, ngươi còn phải tuân thủ quy củ một chút."

Hạ Thanh Sơn: Quy củ? Quy tắc gì? Tại sao hắnchưa bao giờ nghe nói về các quy tắc.

"Thanh Sơn, ngươi bây giờ còn là danh tiếng Ninh Sơn vương, chưa được phong hoàng phu." Khóe môi Thiên Nhạn mỉm cười: "Nếu ngươi muốn cùng trẫm thân cận, hoặc là được phong hoàng phu, ở trong cung điện chờ trẫm lật bài sủng hạnh, hoặc là trẫm hưng trí tới, lại sủng hạnh ngươi."

"Trẫm là hoàng đế, đây là quy củ. Bằng không tùy tiện làm bậy, sẽ để sử quan ghi nhớ. Ngươi cũng không muốn rơi vào thanh danh ban ngày tuyên dâm, quyến rũ hoàng đế bỏ bê chính sự chứ?"

Hạ Thanh Sơn phẫn nộ đến mức ánh mắt đều muốn lồi ra, lời nói của Thiên Nhạn thiếu chút nữa làm hắn tức giận ngất đi, đây quả thực chính là nhục nhã đối với hắn, hứng trí vừa rồi hoàn toàn không còn.

"Nhạn nhi, nàng không cảm thấy như vậy rất quá đáng sao?" Hạ Thanh Sơn nhịn không được.

"Từ trước đến nay không phải là như thế sao? Làm sao có người trong hậu cung muốn thế nào, Hoàng đế phải làm như thế ấy." Thiên Nhạn khẽ nâng cằm: "Ngươi trở về chờ đi, chờ trẫm có hứng thú lại chiêu ngươi thị tẩm."

Hứng thú, đó là không có khả năng, trình độ thẩm mỹ của nàng vẫn chưa giảm xuống mức kém này.

Nàng đã từng thấy qua nhiều mỹ nam như vậy, nhưng cũng không có ai có thể lọt vào mắt nàng.

Hạ Thanh Sơn: "..."

Hệ thống 666 đã đem một màn này phát cho phế hoàng hậu Vân thị xem, đem nàng nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy Hạ Thanh Sơn chật vật như vậy.

[Đại nhân nhà ta lợi hại phải không? ]

Phế hoàng hậu Vân thị: "Ta chưa từng thấy qua người phụ nữ lợi hại như Thiên Nhạn cô nương, có thể đem Hạ Thanh Sơn bắt nạt thành như vậy, thật có bản lĩnh. Nữ nhân làm hoàng đế có thể uy phong như vậy, nếu ta có thể sớm suy nghĩ rõ ràng.. Ai.."

[Không cần chán nản, đại nhân không phải đều tìm về sao? Ta thấy đại nhân còn muốn đổi họ cho hai đứa nhỏ của ngươi.]

Sau khi phế hoàng hậu Vân thị nghe, vô cùng xúc động, đổi họ?

Vậy chẳng phải là sau này hài tử của nàng liền đi theo họ Vân của nàng, giang sơn cùng vinh dự tuyệt vời này, chính là của Vân gia nàng sao?

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 34: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (34)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Nhớ tới hai ca ca nàng chết trận, còn có tiểu đệ tuổi còn nhỏ đã tham chiến, mũi nàng có chút chua xót. Người Vân gia nàng xuất tài xuất lực, thiên hạ này xứng đáng họ Vân.

"Không biết Thiên Nhạn cô nương lớn lên ở hoàn cảnh nào, nàng thế mà lại có thể làm chuyện người thường không dám tưởng tượng."

Hệ thống 666 có chút im lặng, sau một hồi lâu mới nói: [Kỳ thật hoàn cảnh của đại nhân chưa chắc đã tốt như ngươi, phải nói là còn tồi tệ hơn ngươi. Ai cũng không phải là người sinh ra đã là người như vậy, mà là các loại hoạn nạn khiến người ta trưởng thành. Những người kém may mắn muốn thể hiện phong thái, đứng trước mặt mọi người, có mệnh để đi một chặng đường dài đầy chông gai.]

[Lúc cậu mới gặp đại nhân, có phải nhìn thấy mặt nạ màu bạc trên mặt cô ấy không? ]

Phế hoàng hậu Vân thị: "Đúng vậy, nhưng mà điều này không thể che dấu phong thái của Thiên Nhạn cô nương."

Thật khó để tưởng tượng, một thiếu nữ tuổi teen sẽ có thủ đoạn và tâm cơ như vậy. Kỳ thật nàng loáng thoáng suy đoán, tuổi của Thiên Nhạn không chỉ là mười mấy tuổi.

[Vậy ta sẽ tiết lộ với ngươi một chút đi, ngày thứ ba đại nhân sinh ra, liền bị mẫu thân ruột thịt nàng đốt cung điện, chuẩn bị giá họa cho phi tần khác. Đại nhân may mắn không chết, lại bị hủy nửa khuôn mặt, từ nhỏ đã bị người ta mắng xấu xí, ngay cả cung nhân cũng thường xuyên khi dễ nàng.]

Phế hậu Vân thị vừa nghe liền cảm thấy đau, trong mắt bốc lên nước mắt: "Sao lại có người nhẫn tâm như vậy? Thật tàn nhẫn."

Nàng cũng là người có nữ nhi, nhớ tới khuôn mặt phấn điêu ngọc mài của nữ nhi, trong lòng chính là một mảnh mềm mại. Lúc sờ khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của nữ nhi cũng không dám dùng sức quá mạnh, sợ bị thương.

Mẫu thân Thiên Nhạn cô nương thật sự quá tàn nhẫn.

Thiên Nhạn cô nương có phong thái như bây giờ, không biết ở giữa đã trải qua bao nhiêu gập ghềnh.

Kỳ thật, nàng so với Thiên Nhạn cô nương may mắn hơn rất nhiều.

Hơn nữa Hạ Thanh Sơn thiếu chút nữa bị tức giận đến hỏng mất, nhìn bộ dáng Thiên Nhạn thần thanh khí sảng trước mắt, chỉ có thể đem chuyện này trong lòng ghi nhớ, thật sự là giả bộ thâm tình, biểu tình phẫn hận rời đi.

Hắn cảm thấy bất kỳ một nam nhân nào ở vị trí này, cũng không có biện pháp có sắc mặt tốt.

"Thanh Sơn, lần sau nhìn thấy trẫm nhớ hành lễ, trẫm tốt xấu gì cũng là hoàng đế." Thanh âm Thiên Nhạn vang lên: "Lúc rời đi nhớ rõ cáo lui, nếu không bách quan trách cứ, trẫm không trị tội ngươi cũng không được."

"Ngươi tổn hại uy nghiêm của trẫm, trẫm không thể không trừng phạt ngươi, lúc này đây niệm tình ngươi không hiểu, liền không truy cứu."

Hạ Thanh Sơn dừng bước, quay đầu lại nhìn Thiên Nhạn: "Nhạn Nhi, nàng như vậy thật sự rất quá đáng, thì ra quyền lực thật sự sẽ làm cho người ta mất đi."

Tức giận thì tức giận, Hạ Thanh Sơn sẽ không từ bỏ mọi cơ hội.

"Thanh Sơn, hiện giờ không giống, trẫm là hoàng đế, không có quy củ không thành phương viên." Thiên Nhạn đứng lên: "Ngươi trở về trước đi, suy nghĩ lại, mặt khác, trẫm sẽ sai người chọn cho ngươi mấy ma ma đưa qua, ngươi đi theo các ma ma học quy củ trong cung thật tốt đi."

"Hiện tại cho dù ngươi muốn sắc phong danh hiệu hoàng phu, trẫm cũng không muốn cho ngươi, ngươi trước tiên đem quy củ học đã, miễn cho làm ô uế danh tiếng của hậu cung chi chủ, bị toàn bộ người Yến quốc nhạo báng. Hoàng phu của một quốc gia, cũng phải có đức hạnh phối vị mới được."

Hạ Thanh Sơn dùng sức cắn răng, nắm chặt nắm tay, xương cốt toàn thân đều vang lên.

Đó là một sự sỉ nhục!

Đây là sự sỉ nhục của Xích Quả Quả.

Vân Thiên Nhạn, rất tốt, nhục nhã hôm nay hắn sẽ nhớ kỹ.

Một ngày nào đó, Hạ Thanh Sơn hắn sẽ làm cho nàng hối hận. Hôm nay nhục nhã, hắn muốn nàng trả lại gấp trăm lần, gấp ngàn lần, vạn lần.

Vân Thiên Nhạn, nàng quá khinh hắn rồi!

Thật sự cho rằng nàng có thể ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế sao? Nếu không có Tuân Tử Hoài, xem nàng còn như thế nào.

Hạ Thanh Sơn đi rồi, hắn sợ ở lại nữa sẽ phát điên.

Nhưng hắn thật không ngờ, chân trước vừa mới tiến vào tẩm cung, phía sau có cung nhân mang theo tám ma ma đến tìm hắn.

"Ninh Sơn Vương, đây là bệ hạ phân phó. Bệ hạ còn có khẩu dụ, hy vọng ngươi gần đây hảo hảo cùng các ma ma học quy củ."

Hạ Thanh Sơn: Vân Thiên Nhạn, ngươi khinh người quá đáng!

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 35: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (35)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Ninh Sơn Vương, nô tỳ thấy người hôm nay cũng không có chuyện gì, không bằng trước tiên học quy củ trong cung đi." Từ ma ma là người đứng đầu tám ma ma, được Thiên Nhạn phân phó, bà ấy đương nhiên sẽ tận tâm tận lực dạy dỗ quy củ.


Trước kia đều là quy củ dạy quý nữ, vẫn là lần đầu tiên gặp phải dạy nam nhân. Nhưng mà hiển nhiên điểm này đối với bà ấy mà nói căn bản không phải là vấn đề, theo mẫu vẽ hồ lô là được rồi.

Trước kia lúc nam nhân làm hoàng đế, dạy phi tần quy củ như thế nào, hiện tại nữ nhân làm hoàng đế, cũng như thế đó dạy nam nhân quy củ, đều không sai biệt lắm.

Tám ma ma đều là lần đầu tiên dạy nam nhân quy củ, bởi vậy từng gương mặt cổ hủ đều mang theo vẻ hưng phấn, hạ Thanh Sơn thấy vậy sởn tóc gáy.

"Ra khỏi đây!"

Hạ Thanh Sơn cảm thấy mình bị khuất nhục vô cùng lớn, Vân Thiên Nhạn nhục nhã hắn thì thôi, những lão thái bà ghê tởm này cũng đến nhục nhã hắn.

Học quy củ?

Nếu hôm nay đáp ứng ngoan ngoãn học quy củ, chịu khuất nhục này, đợi đến ngày hắn đăng cơ làm hoàng đế, đoạn kinh nghiệm này chính là điểm đen hắn không thể xóa bỏ.

Hắn không có khả năng học quy củ, để cho những quy củ này đều gặp quỷ đi.

Nói cho cùng vẫn là Vân Thiên Nhạn quá phận, hắn không tin nàng sẽ nghĩ đến những chuyện này, rất có thể là chuyện mà quốc sư tiểu bạch kiểm ở sau lưng làm.

Khi quốc sư tiểu bạch kiểm không xuất hiện, Vân Thiên Nhạn chuyện gì cũng lấy hắn làm đầu, khi nào để cho hắn khuất nhục như thế?

"Ninh Sơn Vương, nếu ngươi còn muốn được phong hoàng phu, vẫn là thành thành thật thật học quy củ đi. Bằng không, vị trí hoàng phu ngươi sợ là không giữ được đâu. Ngươi không hiếm, trên đời này có người hiếm thấy. Hoàng Thượng hiện tại đối với ngươi còn có tình nghĩa, nhưng nếu ngươi vẫn kiêu căng như thế, người sớm muộn gì cũng sẽ chán ghét ngươi."

"Đúng vậy, Ninh Sơn Vương, học quy củ cơ bản trong cung cũng không phải chuyện gì to tát."

"Ngươi không học, còn có rất nhiều người muốn học đấy."

"Nô tỳ nghe nói hiện tại các đại thần rục rịch, muốn đưa công tử nhà bọn họ vào cung."

"Nghe tin tức của Tiểu Đạo nói, các đại thần đều có tính toán đưa ra chuyện tuyển tú."

"Nói thật, nô tỳ thật đúng là chưa từng có kiến thức về nam tử tuyển tú, cũng là bệ hạ anh minh thần võ của chúng ta, mới để cho các nô tỳ có cơ hội này."

"Ta nói để cho các ngươi ra ngoài, không nghe thấy sao?" Nghe những lão thái bà này nghị luận, cả người Hạ Thanh Sơn đều muốn nổ tung.

Vân Thiên Nhạn, rất tốt.

Không chỉ muốn hắn học quy củ, còn muốn tuyển tú? Thật sự cho rằng nàng có thể ngồi trên ngai vàng thật lâu sao?

Tám ma ma thấy Hạ Thanh Sơn thật không muốn học, không dám đi lên ép buộc, tốt xấu gì Ninh Sơn Vương vẫn có một chút địa vị như vậy. Vạn nhất làm quá mức, làm cho Hoàng Thượng không hài lòng, các nàng đều phải chịu trừng phạt.

Đánh giá khuôn mặt âm trầm của Hạ Thanh Sơn, tám ma ma lần lượt lui ra.

"Nếu hôm nay Ninh Sơn Vương không khỏe, ngày mai bọn nô tỳ sẽ trở lại."

Hạ Thanh Sơn khuôn mặt xanh mét nhìn các lão ma ma rời đi, quay đầu liền đem đồ đạc trong phòng đập nát. Trà cụ, đồ trang trí, bàn ghế, có thể đập vỡ tất cả.

Không chỉ như thế, hắn một bên đập, còn một bên a a a điên cuồng kêu to, tựa hồ muốn đem tất cả oán khí trong lòng đều phát tiết ra.

Chờ phát tiết không sai biệt lắm, đã qua nửa canh giờ, nhìn căn phòng đầy lộn xộn, hắn cũng không có hứng thú nhìn thêm hai lần, nhất thời càng không nhớ tới cách vách còn có một Lăng Thi Nhi bị thương.

Hắn tựa vào bên giường, từng ngụm từng ngụm thở dốc, trong lòng các loại thề, tương lai nhất định phải làm cho Vân Thiên Nhạn đẹp mắt.

Mà không biết rằng, chuyện hắn không muốn học quy củ, cậy cưng chiều mà kiêu căng, thậm chí nổi điên trong phòng đập đồ dùng đến nát vụn, chỉ chốc lát sau truyền khắp mọi ngóc ngách trong hoàng cung.

Các cung nhân đều vụng trộm thảo luận, đức hạnh của Ninh Sơn vương không xứng với vị trí hoàng phu này.

Tính tình như thế, có thể làm phụ nghi thiên hạ sao?

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 36: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (36)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Tại sao không tặng bàn ghế mới, bộ trà, và đồ trang trí?"

Hạ Thanh Sơn phát tiết một trận cuối cùng tỉnh táo lại, bảo cung nhân thu dọn phòng. Cung nhân tay chân lanh lợi, ngược lại rất nhanh đem phòng thu thập sạch sẽ. Nhưng trong phòng chỉ thay đổi đệm chăn, mặt khác bàn ghế, trà cụ, đồ trang trí những thứ này, cũng không thay mới thêm.

Kể từ đó, căn phòng này có vẻ trống rỗng, có vài phần tiêu điều.

Trên đây, chính là nguyên nhân Hạ Thanh Sơn chất vấn cung nhân, trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy không tốt.

"Trở về nói với Ninh Sơn Vương, bệ hạ nói Yến quốc thời gian thành lập còn ngắn, chiến sự thiên hạ trải qua nhiều năm mới bình định, dân chúng mới vừa mới yên ổn, không thể kiêu căng dâm dật, hiện giờ còn cần tiết kiệm. Ninh Sơn Vương vẫn chưa được phong hoàng phu, cũng chưa từng có công lao gì lớn, không phải hoàng phu, không phong quan, vật phẩm hàng tháng nhận được, đều là trong tư khố bệ hạ xuất ra."

"Bệ hạ nói Ninh Sơn Vương gần đây tính tình nôn nóng, thích đập vật phẩm, trong phòng không dễ bày quá nhiều đối tượng, để tránh tạo thành phô trương lãng phí, tránh người trong thiên hạ làm chê cười không tốt."

"Khi nào Ninh Sơn Vương tính tình ổn định, không còn nổi giận lung tung nữa, đem quy củ trong cung học tốt, sẽ mua thêm thứ mới cho ngươi."

Cung nhân nói chuyện cực kỳ nhanh, sợ mình còn chưa nói xong, đã bị đánh ra ngoài.

Sau khi nói xong, hắn còn theo bản năng lui về phía sau hai bước, quả nhiên liền nhìn thấy Hạ Thanh Sơn khuôn mặt càn rỡ, điên cuồng gầm thét.

"Ra ngoài!"

"Vân Thiên Nhạn, ngươi thật quá đáng!"

Cung nhân bị mắng không dừng lại, vội vàng chạy ra ngoài, chỉ riêng tính tình Ninh Sơn Vương có thể ngồi lên vị trí hoàng phu mới gọi là kỳ quái. Vẫn là bệ hạ anh minh thần võ, vẫn chưa cố chấp sắc phong làm hoàng phu.

Nghe được trong phòng truyền đến thanh âm phanh rầm, sắc mặt cung nhân đã bình tĩnh đi xa, Ninh Sơn vương thích phát điên không phải một hai lần, hắn đều quen, trốn xa là tốt rồi.

"Vị kia lại nổi giận?" Một cung nhân quen thuộc khác đi tới hỏi.

"Đúng vậy."

"Lại nói vị kia còn chưa thấy rõ mọi chuyện sao? Hiện tại còn tốt, đợi thêm vài năm nữa, hắn tuổi già sắc suy, bệ hạ cũng sẽ không để hắn ở trong lòng."

"Không cần chờ vài năm, bộ dáng của hắn bây giờ như thế nào? Hiện tại bệ hạ đã lãnh đạm với hắn, hắn còn kiêu căng, tự cho là đúng. Bệ hạ lúc trước dung túng hắn, nhưng mà là lúc trước hắn chịu chút ủy khuất. Thật cho rằng dựa vào cái này, có thể cả đời tác oai tác quái sao?"

"Nói đến hoàng tử cùng công chúa, cũng không muốn cùng hắn thân cận."

"Hắn cũng chưa từng chủ động đi thăm, cả ngày giày vò lung tung, có thể thấy được là không có đem hoàng tử cùng công chúa để vào mắt, không thân cận không phải rất bình thường sao?"

Các góc hoàng cung, khắp nơi đều là thảo luận như vậy.

"Quốc sư đại nhân, không đến ngày mai chuyện Hạ Thanh Sơn sẽ truyền khắp kinh thành, qua một thời gian nữa toàn bộ Yến quốc đều biết đức hạnh của hắn."

Tuân Tử Hoài nghe được thủ hạ đến báo, đầu cũng không ngẩng lên, vẫn đọc y thư trong tay.

Lông mày nhẹ nhàng cau lại, hắn phải ôn tập những y thư này lại một lần, miễn cho lúc bệ hạ hỏi lại hắn không giải đáp được. Tiến độ của bệ hạ quá nhanh, phỏng chừng cũng có bản lĩnh không thể nào quên như hắn.

Thiên phú trong y thuật, thế mà so với hắn còn tốt hơn, vượt qua hắn chỉ là vấn đề thời gian.

"Được, ta biết rồi." Tuân Tử Hoài lên tiếng: "Đi xuống đi."

"Vâng."

Lại nói Lăng Thi Nhi bị năm mươi gậy, thiếu chút nữa mất mạng, may mắn được Tuân Tử Hoài kéo về từ Quỷ Môn Quan, phòng của nàng ta nằm ở cách vách Hạ Thanh Sơn.

Từ khi nàng ta được khiêng vào trong phòng, sau khi đắp thuốc ngủ say, không bao lâu liền bị tiếng của Hạ Thanh Sơn cách vách đập đồ đạc cùng tiếng gầm gừ đánh thức.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 37: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (37)​


[HIDE-THANKS]
Editor: Trmieh

Mỗi khi nàng ta muốn ngủ, lại bị đánh thức, nàng ta vô cùng phẫn nộ, ảnh hưởng đến vết thương quả thực muốn đem nàng ta đau đến chết.

Hạ Thanh Sơn ngoại trừ gầm gừ, còn có thể làm cái gì?

Hiện tại ngôi vị hoàng đế đã là của Vân Thiên Nhạn, nàng ta nắm trong tay sinh tử của mọi người.

Hắn đập vỡ mọi thứ trong nhà, Vân Thiên Nhạn có quan tâm không? Còn làm ầm ĩ không cho nàng ta nghỉ ngơi nữa chứ.

Về phần Tuân Tử Hoài, nàng ta không dám trêu chọc, nhớ tới người đàn ông kia, nội tâm nàng ta vừa hận vừa sợ hãi, sau này ở trước mặt người khác làm người trong suốt là tốt rồi.

Cảm giác được bên cạnh không còn thanh âm ồn ào, Lăng Thi Nhi cuối cùng có thể an tâm ngủ. Đang ngủ mơ mơ màng màng, nàng ta mơ hồ nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở ra.

Còn không đợi nàng ta tỉnh táo lại, liền bị thứ gì đó gắt gao ôm lấy, đè đến nàng ta nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, muốn đẩy người ra. Hết lần này tới lần khác nàng ta nằm sấp, bản thân bị thương lại không có bao nhiêu khí lực.

Nhất là người này nửa ôm nửa đè nàng ta, khiến cho mặt nàng ta úp trên gối căn bản không phát ra âm thanh, nàng ta cảm thấy mình sắp chết.

"Thi Nhi, Vân Thiên Nhạn nàng ta thật quá đáng!" Thanh âm Hạ Thanh Sơn vang lên, căn bản không cảm giác được Lăng Thi Nhi không thoải mái.

Lăng Thi Nhi trong lòng hô to, ngươi ngược lại đứng lên, đừng đè ép ta nữa? Nếu cứ đè xuống, nàng ta không bị đau chết cũng sẽ bị nghẹn sống.

"Thi Nhi, Vân Thiên Nhạn vốn không phải như vậy."

"Hơn phân nửa là quốc sư tiểu bạch kiểm ở sau lưng mê hoặc, từ khi hắn xuất hiện, ta cảm giác làm cái gì cũng không thuận."

"Vân Thiên Nhạn nghĩ đến những ý tưởng kia, nhất định là do quốc sư tiểu bạch kiểm làm."

"Từ khi còn rất nhỏ ta đã biết nàng ta, nàng ta có thể có tài trị quốc gì? Những thứ này đều là quốc sư tiểu bạch kiểm, nghe nói hắn tiến cử không ít người có tài giúp nàng ta làm việc. Nếu không có quốc sư tiểu bạch kiểm này, lúc này Yến quốc sợ là đã bị làm loạn thành một nồi cháo."

Lăng Thi Nhi bị nằm trong gối đầu, thân thể không ngừng giãy dụa, căn bản không có tâm tư đi nghe Hạ Thanh Sơn nói cái gì. Hết lần này tới lần khác nàng ta bị Hạ Thanh Sơn ôm càng chặt, căn bản không có biện pháp.

Mắt thấy nàng ta sắp bị buồn bực ngất đi, Hạ Thanh Sơn cuối cùng buông ra, ngồi ở bên giường: "Thi Nhi, sao nàng không nói lời nào?"

Lăng Thi Nhi chỉ muốn chửi ầm lên, ngươi vẫn còn là người sao?

Hạ Thanh Sơn ngươi đến thử bị dí trong gối đầu, bị người giam cầm gắt gao, xem có thể nói chuyện hay không, đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng.

"Đại vương." Tuy nhiên, nàng ta không dám.

Người nàng ta có thể dựa vào chỉ có Hạ Thanh Sơn, đây là người duy nhất có thể làm cho nàng ta xoay người: "Đại vương, Thi Nhi đau quá."

"Thi Nhi biết chàng chịu ủy khuất, nhưng Thi Nhi hôm nay mới vừa mới bị đánh đại bản, rất đau." Thanh âm Lăng Thi Nhi khóc nức nở quả nhiên khiến Hạ Thanh Sơn đau lòng, lại nghe được nàng ta nói: "Thi Nhi căn bản không có làm gì quốc sư, là hắn vu khống Thi Nhi. Thi Nhi phát hiện ra một bí mật lớn, vì vậy Thi Nhi đã bị hắn trừng phạt."

Hạ Thanh Sơn kinh ngạc: "Bí mật gì?"

"Quốc sư đại nhân mưu đồ không nhỏ, hắn đối với bệ hạ có ý nghĩ. Thi Nhi nhìn ra chuyện này, khuyên hắn hai câu, liền bị hắn tìm lý do đánh đại bản."

"Quả nhiên.. Ta đã biết tiểu bạch kiểm này sẽ không có lòng tốt mà, thì ra hắn tận tâm tận lực như vậy, là đối với Vân Thiên Nhạn có ý nghĩ. Vân Thiên Nhạn là nữ nhân thủy tính dương hoa, là ta đã nhìn lầm nàng ta."

Hạ Thanh Sơn kéo tay Lăng Thi Nhi: "Thi Nhi, nàng yên tâm, ta sẽ không để nàng đau vô ích. Chờ ta đem ngôi vị hoàng đế lấy về, liền để cho bọn họ trả giá đắt. Vân Thiên Nhạn đã ô uế rồi, ta làm sao có thể có được một hoàng hậu không tuân thủ phụ đạo như vậy? Hoàng hậu của ta, chỉ có thể là nàng."

Lăng Thi Nhi nghe được cũng là một trận kích động, liền nghe Hạ Thanh Sơn nói: "Muốn lấy lại ngôi vị hoàng đế, mấu chốt nhất chính là diệt trừ Tuân Tử Hoài. Trừ bỏ hắn, Vân Thiên Nhạn chẳng khác nào mất đi cánh tay phải, không đáng sợ."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 38: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (38)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Ngày hôm sau, trên triều đình.

"Bệ hạ, thần cho rằng hậu cung không thể trống rỗng, hiện giờ Yến quốc phát triển mạnh mẽ, bệ hạ vất vả nhiều năm, nhưng chỉ có một phu Ninh Sơn vương. Ninh Sơn vương hiện giờ rõ ràng đức hạnh không xứng vị, là nên chọn một vị đức hạnh tài năng cùng với dung mạo cùng hoàng phu xứng đôi nam tử vào hậu cung."

"Không chỉ phải chọn hoàng phu, còn phải chọn mấy vị phi quân đi theo bệ hạ trái phải mới đúng."

Thiên Nhạn ngồi trên long ỷ cao, nhìn các đại thần vì đại sự chung thân của nàng mà nói ra miệng lưỡi kiếm liền cảm thấy thật nhàm chán. Tình huống như vậy, nàng đã trải qua không ít, nhưng không ai có thể khuyên bảo thành công, để cho nàng tuyển người vào cung.

Nhất là sau này nàng phát hiện mình sống đến 99 tuổi thọ chung chính tẩm, sẽ trở lại ngày thứ ba sinh ra, mỗi một đời đều tuần hoàn như thế, không biết tuần hoàn bao nhiêu đời.

Đối mặt với người giống nhau, cùng một chuyện, nàng càng cảm thấy nhàm chán, hoàn toàn không có hứng thú nạp phi quân, cưới hoàng phu.

Ngược lại mang theo hệ thống rác rưởi đến hướng dẫn nàng không ít, nam nữ đều có, bọn họ cho rằng có thể trở thành ánh trăng trắng của nàng.

Chỉ bằng loại diễn xuất kém cỏi này, muốn lừa gạt ai đây?

Không biết có phải đầu óc có vấn đề gì không.

Mạch não của những người này đặc biệt kỳ quái, nhất là một bộ phận muốn ngăn cản nàng. Mặt ngoài chắn đao cho nàng, trong lòng lại cùng hệ thống rác rưởi câu thông che chắn cảm giác đau đớn, còn có một bộ dáng cam tâm tình nguyện hy sinh vì nàng.

Ah, những người này thực sự nhàm chán.

Không biết thay đổi trò đua.

Thiên Nhạn chống cằm, hiện tại Yến quốc không có đại sự gì, chỉ vì nàng có quốc sư hảo sứ. Tuân thị đệ tử vô số, đều theo Tuân Tử Hoài xuất sơn giúp nàng làm việc. Bọn họ quen biết người có tài năng khắp Yến quốc, toàn bộ trọng dụng.

Đối với việc sử dụng người, nàng có vô số kinh nghiệm, nhất định là đem bọn họ an bài thỏa đáng.

Các đại thần đang ầm ĩ trên triều đình, phần lớn là quan văn.

Mà đám võ quan đi theo nàng vào sinh ra tử, các lão thần đứng ở nơi đó, một câu cũng không có ý tứ nói, rõ ràng là không muốn nhúng tay vào chuyện của nàng, làm cho nàng cảm thấy thuận mắt. Mà trong văn quan, nàng phát hiện người Tuân thị, cũng không mở miệng.

Nàng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tuân Tử Hoài ngồi ở phía dưới bên trái, hắn vẫn mặc quần áo trắng như trước, chỉ là vương miện trên đầu càng hoa quý hơn một chút, cũng chỉ là hoa văn điêu khắc càng thêm phức tạp.

Ngọc, vẫn là bạch ngọc. Sạch sẽ.

Cả người ngồi ở chỗ đó, biểu tình nhàn nhạt, giống như một tiên nhân, chỉ là nhìn quá trẻ. Nhưng tất cả mọi người trong triều, không ai dám xem thường hắn.

Tuân Tử Hoài chú ý tới ánh mắt Thiên Nhạn, cũng không tự chủ được nhìn lại, thấy thần sắc nàng có chút không kiên nhẫn, khóe môi không khỏi cong lên, quả nhiên bệ hạ không có ý này.

Hắn vì thế nhảy nhót lên, trong mắt hàm chứa vài phần cười, sau đó vội vàng thu hồi, thiếu chút nữa không thể duy trì bộ dáng cao lãnh trước mặt người khác.

"Quốc sư, ngươi cười cái gì?"

Thanh âm Thiên Nhạn không lớn không nhỏ, lại rất có lực xuyên thấu, trong nháy mắt làm cho cả triều đình an tĩnh lại. Các đại thần tranh cãi kia, nhìn về vị trí Tuân Tử Hoài.

Quốc sư có cười sao?

Nếu đã bị điểm danh, Tuân Tử Hoài không sợ hãi, đứng lên, chỉ vào những đại thần vừa rồi tranh luận không ngớt: "Bệ hạ, ta cười bọn họ."

Các đại thần bị chỉ vào sắc mặt hơi đổi, bọn họ không cảm thấy đây là chuyện tốt.

"Ồ, tại sao cười họ?"

Tuân Tử Hoài bưng khuôn mặt cao lãnh, lại cười khẽ một tiếng, mười phần châm chọc: "Ta cười hậu viện của bọn họ đều xử lý không sạch sẽ, lại dám đến xen vào việc của bệ hạ."

"Thân là Yến quốc đại thần, không màng chính sự, là Yến quốc mỗi một chỗ đều giàu có sao? Là tất cả dân chúng Yến quốc đều có thể ăn no mặc ấm sao? Hay là mỗi một địa phương của Yến quốc đều thái bình, sẽ không bị ảnh hưởng? Các ngươi thật nhàn rỗi, triều đình là nơi nghị luận đại sự thiên hạ, các ngươi thế mà lại nghĩ làm thế nào để nhét người vào hậu cung bệ hạ, cách làm này, quả thật có chút không làm việc đàng hoàng."

"Các vị đại thần cảm thấy làm quan quá nhàm chán, thiên hạ này nhân tài nhiều lắm, không bằng các ngươi từ quan ẩn lui, để cho người có tài năng, có năng lực mới ngồi ở vị trí này."

Dứt lời, các đại thần vừa rồi tranh chấp không ngớt sắc mặt đại biến, Tuân Tử Hoài lời này cũng không phải là đùa giỡn, hắn chơi thật.

"Thần có tội, xin bệ hạ thứ tội."

Các đại thần đồng loạt quỳ xuống, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy biểu tình không kiên nhẫn vừa rồi của Thiên Nhạn, trong lòng sợ hãi.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 39: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (39)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Sau khi hạ triều, Tuân Tử Hoài theo Thiên Nhạn rời đi.

Thẳng đến khi bóng lưng hai người biến mất, chúng thần lúc trước tranh luận không ngừng mới thu hồi ánh mắt, giật mình phát hiện lưng bọn họ đều ướt đẫm.

"Quản tốt chuyện trong nhà các ngươi đi, còn vọng tưởng chen chân vào hậu cung bệ hạ, cũng không biết ai cho các ngươi dũng khí. Bệ hạ của chúng ta, không giống với những hoàng đế trước kia, há có thể để cho các ngươi có thể chi phối?" Một người trong võ quan mở ra chế độ trào phúng, đám cặn bã này, vừa rảnh rỗi liền đánh lệch tâm tư.

"Vẫn là quốc sư đại nhân nói rất đúng, nhàn rỗi không bằng suy nghĩ nhiều làm thế nào quản lý quốc gia, làm cho Yến quốc trở nên tốt hơn đi. Một ngày Yến quốc không có khất cái tồn tại, đó mới là công lao thật sự."

Chuyện lớn thì không làm, mỗi ngày chỉ biết nhìn chằm chằm hậu cung bệ hạ, thật sự là lãng phí một vị trí tốt, phía sau còn có rất nhiều hậu sinh xếp hàng chờ vì bệ hạ dốc sức.

Bên này, Tuân Tử Hoài trong lòng nhảy nhót đã khôi phục, nghĩ lại, hắn đến tột cùng đang nhảy nhót cái gì?

Nàng là bệ hạ, hắn là quốc sư.

Hắn làm hài lòng nàng, nhưng nàng thoạt nhìn căn bản không có tâm tư đó. Nghĩ tới đây, Tuân Tử Hoài trong lòng có chút mất mát.

"Có chuyện gì vậy? Trông ngươi có vẻ rất chán nản? Là gặp phải vấn đề nan giải gì?"

Thiên Nhạn rất nhạy bén phát hiện tâm tình Tuân Tử Hoài đột nhiên không cao, thần thái trên mặt cũng không còn, khó có thể tưởng tượng quốc sư trẻ tuổi lúc trước ở trong triều đình giận dữ đối với nhiều đại thần như vậy là hắn.

"Bệ hạ, người có tính toán cưới hoàng phu, hoặc là nạp phi quân không?" Tuân Tử Hoài nhỏ giọng hỏi.

Thiên Nhạn: "Thì ra quốc sư cũng bắt đầu quan tâm đại sự chung thân của trẫm."

"Ta chỉ là hỏi một chút, cũng không có ý tứ khác." Tuân Tử Hoài mím môi dưới, liền hỏi một chút mà thôi. Nếu nàng không có ý nghĩa này, hắn rất vui, nhưng cũng không hài lòng. Nếu nàng có ý này, hắn vừa mất hứng, lại cao hứng.

Hắn dường như đang ở trong một mâu thuẫn.

Sư phụ nói hắn rất thông minh, nhưng mà hắn lúc này lâm vào trong đó, lại không biết giải quyết như thế nào. Nếu không hiểu chuyện này, hắn cũng sẽ không vì thế mà phiền não.

Hiện giờ hiểu được tâm ý, hắn hận không thể đem tròng mắt dính trên người nàng, thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm nàng, sợ có người đem đại bảo bối này cướp đi. Cảm giác lo được lo mất này, cũng không thoải mái.

"Ta không có ý định cưới hoàng phu, càng sẽ không nạp phi quân."

Thiên Nhạn nói ra tính toán của mình, nàng đến làm nhiệm vụ, thuận tiện chơi một chuyến, cũng không phải tới tìm nam nhân.

Làm hoàng đế muốn nắm quyền lực trong tay, dễ dàng làm việc, sẽ không bị động như vậy, lại càng không muốn cho giang sơn tốt này tiện nghi Hạ Thanh Sơn.

Làm hoàng đế, nàng cũng không cần phải học tất cả hoàng đế trong lịch sử, cần quảng nạp hậu cung, vậy đối với nàng mà nói, đây căn bản là chuyện không có ý nghĩa.

Nàng không tốt, người thừa kế đều đã có, càng không cần khai chi tán diệp.

Thật sự muốn khai chi tán diệp, cũng không phải nam nhân sinh con, đau khổ còn không phải là nữ nhân sao, nàng đây là nhàn rỗi không có việc gì làm, tìm cho mình đau khổ à?

Trước có Hạ Thanh Sơn, bạc tình quả nghĩa bạch nhãn lang, sau có những quý tộc công tử muốn chen vào hậu cung của nàng, cũng là vì lợi ích.

Trò chơi lợi ích, nàng mới không muốn chơi với những người này.

Nàng đối với quan hệ huyết thống rất nhạt nhẽo, mặc cho trải nghiệm cuộc sống tuần hoàn không hạn chế của nàng, đối với bất kỳ tình cảm nào cũng sẽ không quá coi trọng.

Tuân Tử Hoài cảm giác được sự lãnh ý trên người Thiên Nhạn, biết đó không phải là nhằm vào hắn, trong lòng hắn vẫn có chút buồn bực. Rõ ràng nàng không cưới hoàng phu, không nạp phi quân, hắn hẳn là phải cao hứng mới đúng.

Nhưng mà thấy bộ dáng lạnh nhạt của nàng, hắn có chút cảm thấy bi thương cho mình. Điều này cho thấy rằng hắn đã gặp khó khăn trong việc đi vào trái tim của nàng.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back