Xuyên Không [Edit - Hắc Ám] Ảnh Hậu Bệnh Kiều, Thật Đáng Yêu! - Long Cửu Gia

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi trucnguyetlau, 5 Tháng tám 2022.

  1. trucnguyetlau TRỤC NGUYỆT LÂU

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Ảnh Hậu Bệnh Kiều, Thật Đáng Yêu!

    Tác giả: Long Cửu Gia

    Ngày đào hố: 27/12/2020

    Editor: Trục Nguyệt Lâu

    Beta: Trục Nguyệt Lâu

    Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, đô thị tình duyên, linh dị, nữ cường, hài hước, duyên trời tác hợp, nam cường, 1×1, giới giải trí.

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Trục Nguyệt Lâu - 逐月楼

    * * *

    GIỚI THIỆU

    * * *

     
    Annie Dinhtram100 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng chín 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. trucnguyetlau TRỤC NGUYỆT LÂU

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 1: LOLITA ÁO ĐỎ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Edit: Dal

    ***

    Đêm đen, gió dữ dội

    Học Viện Điện Ảnh Hàn Thành, khoa nghệ thuật, trên tầng thượng

    Tầng trên cùng trống không, một cô gái mặc váy trắng vừa chạy vừa hoảng hốt la thét chói tai.

    Tuy nhiên, ngay khi tiếng thét được thốt ra, đã biến mất tiếng trong gió đêm.

    "Các người muốn làm gì? Các người đừng tới đây!"

    Lan can gần trong gang tấc.

    Cô gái khó khăn dừng lại, không còn đường nào chạy thoát!

    "Đừng tới đây! Lại bước tới, tôi sẽ nhảy xuống!"

    Cô gái trên mặt đầy nước mắt khẩn cầu, "Các người thả tôi ra đi! Tôi hứa, tôi sẽ không gọi cảnh sát!"

    Tô Bảo cảm thấy tuyệt vọng!

    Cô rất may mắn, mới buổi sáng hôm trước đã được nhận vào Học Viện Điện Ảnh Hán Thành một cách suôn sẻ, đổ vào đây cùng với người bạn thân lớn lên từ nhỏ Lâm Tư Y!

    Qua tối nay buổi sáng chính là sinh nhật cô, Tư Ý nói đã chuẩn bị bất ngờ cho cô trên tầng thượng của khoa nghệ thuật, nhưng cô khi lên đến nơi đúng giờ hẹn, không một chút cảnh giác..

    Vài thiếu niên ăn mặc quần áo thời thượng, cà lơ phất phơ đi về phía cô.

    Hầu như đều cực kỳ mất kiên nhẫn tiến về phía này.

    "Chỉ là đùa giỡn mà thôi, cô cũng nên biết thức thời một chút chứ?"

    "Đúng vậy, cô buổi tối lại chạy ra đây một mình làm gì, cũng chẳng phải hạng tốt lành! Còn ở đó giả bộ trinh tiết liệt nữ cho ai xem!"

    Tô Bảo hốt hoảng phản bác.

    "Tôi đến đây để tìm bạn của tôi! Tôi không biết các người đang ở đây hút.."

    Giọng nói đột nhiên im bặt.

    Tô Bảo che miệng, không cho mình đem lời tiếp theo nói ra.

    Trong lòng tràn ngập tuyệt vọng với nghi hoặc..

    Tư Ý đâu?

    Cô ấy đâu rồi?

    "Không, tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy! Tôi bảo đảm không nói cho người khác! Cầu xin các người thả tôi đi!"

    Thiếu niên đi đầu, mái tóc nhuộm đỏ tía, cười xấu xa, "Chơi với anh em bọn tôi một chút, bọn tôi liền thả cô đi.."

    Nói xong, vài người đã đi về phía cô gái ánh mắt như sói đói.

    Đúng lúc này, cô gái ra sức giãy giụa, dường như muốn bảo hộ một chút tôn nghiêm cuối cùng của chính mình, trực tiếp nhảy qua cập eo lan can, từ bên ngoại rơi xuống..

    "Bùm.."

    Một lúc sau, mới nghe âm thanh vật nặng rơi xuống đất.

    * * *

    Tầng thượng.

    Sau một hồi im lặng, trong đáp thiếu niên có người chủ động lên tiếng.

    "Cậu nói xem, cô ta đã chết chưa?"

    "Vô nghĩa, đây là tầng bảy, làm sao có thể không chết!"

    "Vậy thì.. nhiệm vụ xem đã hoàn thành?"

    Những người này dường như đều hiểu hàm ý ẩn đằng sau từ "nhiệm vụ" này.

    Giết cô gái đó chỉ là một nhiệm vụ.

    "Chắc là.. xong rồi! Chúng ta có thể lấy 'cái nhược điểm' kia về rồi!"

    Có người lo lắng xen mồm một câu, "Có khi nào bị người phát hiện ra không?"

    "Sợ gì, camera giám sát bị hỏng, đêm nay sẽ không ai biết chuyện gì xảy ra! Đi nhanh lên!"

    Sau đó, có một nhóm người vội vã bước xuống cầu thang..

    * * *

    Cô gái rơi từ tầng bảy xuống, bộ váy trắng bị máu nhuộm đỏ, trông vô cùng đáng sợ

    Đôi mắt cô mở to, tư thế vặn vẹo kỳ lạ nằm trên mặt đất.

    Máu không ngừng rỉ ra từ miệng cô, trong đôi mắt tròn xoe của cô lộ rõ vẻ tuyệt vọng cùng khó hiểu!

    Cùng lúc này..

    Loli trong chiếc váy đỏ chậm rãi bước tới.

    Chiếc váy đỏ dài kéo lê trên đất, được thêu hoa văn tinh xảo như những vì sao trên trời, giống như búp bê, cũng giống như một thiếu nữ đến từ một Vu tộc cổ xưa nào đó..

    Cổ xưa!

    Thần bí!

    Đẫm máu!

    Mang đến cho không khí nhè nhẹ u ám!

    Một con quạ đen ngồi xổm trên vai cô vỗ cánh, tựa hồ có chút không ổn.

    "Ngươi là Tô Bảo đúng không?"

    Lolita Áo Đỏ ngồi xổm xuống, khuôn mặt nhỏ cương cứng, không biểu tình mở miệng hỏi.

    ".. hừm.." Tô Bảo nằm trên vũng máu, trong cổ họng phát ra âm thanh tê tê, không nói được bất cứ cái gì.

    Lolita Áo Đỏ đưa tay ra vuốt ve cổ của Tô Bảo, Tô Bảo nhận ra mình đang ở trên bờ vực của cái chết liền nói to: "Cứu.. cứu tôi.."

    Đau quá!

    Đau đến xương cốt đều vỡ vụn!

    Đau đến cô muốn khóc nhưng lại không còn sức!

    Lolita Áo Đỏ mặt không cảm xúc, lạnh giọng nói: "Ta không cứu được."

    Nói xong, cô lại nói thêm một câu, "Nhưng ta có thể báo thù cho cô, nếu không cần, ta lại tìm người khác vậy!"

    Tô Bảo cố gắng sử dụng chút sức lực cuối cùng, giữa kẽ răng phát ra một chữ, "Muốn.."

    Muốn báo thù!

    Cô không hiểu tại sao Lâm Tư Ý lại muốn cô lên tầng thượng của khoa nghệ thuật, nói sẽ cho cô điều bất ngờ, nhưng hóa ra bất ngờ đó là một bầy lang sói đang đợi cô!

    Cô không hiểu, tại sao cô ta lại gạt cô?

    Rõ ràng là bạn tốt nhất mà, phải không?

    Tại sao?

    "Thù lao là, thân thể này của cô, cô có đồng ý không?"

    "Đồng ý.."

    Lời nói vừa ra, cũng là lúc tắt thở.

    Một bùa chú màu đỏ xuất hiện từ không khí, cố định vào lông mày của xác chết, hoàn toàn hòa nhập vào trong thân thể, tạo thành một liên kết.

    Cô bé Lolita mặc váy đỏ từ từ nằm đè lên thi thể trên mặt đất, hiển nhiên cô chỉ là một linh hồn.

    Chậm rãi..

    Cùng thi thể hòa lại thành một!

    "Thi thể" lấy tư thế vặn vẹo kỳ lạ nằm dưới đất ban nãy tưởng như đã tan xương nát thịt đứng dậy khỏi mặt đất trong một tư thế còn vặn vẹo kỳ lạ hơn.

    "Kaka!"

    "Kaka!"

    Những chiếc xương gãy kêu cót két, như thể chúng đang tự phục hồi..

    Sau một lúc, tiếng xương lách cách va chạm vào nhau cuối cùng cũng dừng lại.

    Nếu đám thanh niên ép Tô Bảo nhảy khỏi tòa nhà lúc nảy ở đây, có lẽ họ sẽ sợ chết khiếp!

    Vừa rồi, thiếu nữ rõ ràng thất khiếu chảy máu, xương cốt tựa hồ đều bị dập nát!

    Thế nhưng..

    Bây giờ lại hoàn hảo không tổn hại gì mà đứng lên!

    Nếu không phải vết máu lớn trên váy trắng, thật sự không ai có thể biết chuyện gì vừa xảy ra!

    "Tô Bảo?"

    Chiếc váy trắng của cô gái vẫn còn đẫm máu, đôi mắt hạnh tròn xoe chớp chớp, trên mặt vẫn cứ không có bất luận thần sắc hay biểu cảm gì, nghiễm nhiên chính là cái Tiểu Diện Than (*) !

    (*) Tiểu Diện Than: Mặt than, không cảm xúc!

    Ngay sau đó, cô hơi nghiêng đầu, tự lầu bầu: "Ta thích cái tên này."

    "Đại Hắc, ta có tên."

    Quạ đen lại xuất hiện trên vai cô lúc nào không hay, vỗ cánh bay đi, vẻ mặt lúc nào cũng bất ổn.

    Làm người kinh ngạc chính là nó thực sự mở miệng nói chuyện!

    Hơn nữa giọng điệu còn cực kỳ nghiêm túc!

    "Ngươi đã tiêu hao rất nhiều âm đức để chữa lành cho cái thi thể này. Nếu không tích góp lại sẽ rất nguy hiểm!"

    Lolita bé nhỏ: .

    Cũng chính là hiện giờ.. Tô Bảo, xụ mặt nghiêm túc sửa lại, "Không phải thi thể, là thân thể!"

    Đại Hắc: "..."

    Ngươi vui là được rồi.

    "Đại Hắc, ta đã trở lại!"

    Vẫn là Tiểu Diện Than Tô Bảo, nhưng trong giọng nói mang theo một tia tò mò cùng biểu tình không tương xứng, "Ngươi nói, bọn họ sẽ cảm thấy kinh ngạc không?"

    "Chờ tới lúc bọn họ chết, ngươi có thể hỏi họ xem họ có ngạc nhiên không!"

    Một người một chim tự trò chuyện, ngọn đèn đường kéo dài bóng Tô Bảo và con quạ đen lớn..

    Không có bóng người!
     
    Annie Dinh thích bài này.
  4. trucnguyetlau TRỤC NGUYỆT LÂU

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 2: MỘT CHIÊU ĐẢO NGƯỢC

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit + beta: Dal

    * * *

    Tô Bảo chậm rãi đi quanh khuôn viên trường trên người mặc chiếc váy ướt đẫm máu.

    Ôm khuôn mặt than, lâu lâu lại nhìn xuống đôi bàn tay trắng nõn mềm mại của mình, như thể đang nhìn một cái gì đó rất mới lạ..

    Cuối cùng cũng nở một nụ cười trên môi.

    Đã trở lại nha!

    Phải cẩn thận nha!

    Những người đã làm chuyện xấu sẽ gặp báo ứng nha!

    * * *

    "Bạn học phía trước, dừng lại!"

    Tháng chín ở Hàn Thành, oi bức.

    Đêm nay, gió lớn mát mẻ.

    Cho nên Mặc Diễm mới ra khỏi ký túc xá của huấn luyện viên để hít thở không khí, bất ngờ nhìn thấy váy của thiếu nữ đi trước dính một lượng máu lớn.

    Trực giác nói cho anh biết, sự tình tuyệt không đơn giản!

    Anh lập tức lao tới!

    Tô Bảo mặc váy trắng xoay người lại, chỉ thấy một người đàn ông cao khoảng 1, 9 mét, mặc quân phục rằn ri đang đi về phía mình.

    Mặc Diễm khuôn mặt cương nghị, tuấn lãng, ngũ quan hình dáng rõ ràng, con ngươi như chim ưng, đánh thẳng vào lòng người! Khí thế ngút trời!

    Dù sao, anh là một sĩ quan của tổng quân khu đế đô, xuất thân từ Mặc gia, đứng đầu bảy gia tộc lớn ở đế đô.

    Vô luận gien hay là năng lực, đều là đứng đầu! Hơn nữa khi thiếu niên đã tòng quân, toàn thân đều tản ra một loại hơi thở huyết tinh kim qua thiết mã (*) !

    (*) Huyết tinh: Máu.

    (*) Kim qua thiết mã: Giáo vàng ngựa sắt ý chỉ binh hùng tướng mạnh

    Tô Bảo bình tĩnh xoay người.

    Mặc Diễm vừa thấy..

    Một nữ sinh ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, chắc là học viên của Học Viện Điện Ảnh Hàn Thành.

    Vì vậy sát khí hơi giảm bớt, nhưng giọng điệu chất vấn vẫn đặc biệt lạnh lùng, "Tại sao trên váy cô lại dính máu?"

    Ban đêm đi ra ngoài, trên người lại dính máu.

    Trực giác quân nhân, làm Mặc Diễm cảm thấy không đơn giản.

    Tô Bảo không muốn gây chuyện, vì thế vừa rồi vẫn là cái Tiểu Diện Than, trong nháy mắt liền chớp chớp đôi mắt hạnh, ngây ngô hỏi: "Trên người của tôi có vết máu sao, anh trai?"

    Nếu đối phương không nghĩ gây chuyện, nói không có, vậy thì mọi việc đều tốt.

    Còn nếu đối phương muốn gây rắc rối..

    Tô Bảo nóng lòng muốn thử.

    Lông mày đen như mực của Mặc Diễm nhíu lại.

    Rõ ràng máu đã ướt một tảng lớn trên váy như thế, mà vẫn còn dám trợn tròn mắt nói dối, hỏi ngược lại anh?

    Ai đã cho cô lá gan đó?

    "Nói thật! Nhanh lên!" Mặc Diễm kiên nhẫn có hạn, giọng nói lạnh lùng vô tình.

    Ồ, xem ra đối phương muốn gây chuyện!

    Ý thức được điểm này lúc sau, Tô Bảo tươi cười trên mặt nháy mắt thu hồi lại, sắc mặt cô thay đổi khá nhanh!

    Con ngươi màu hổ phách cũng bắt đầu trở nên u ám, nghiễm nhiên cũng đã thay đổi luôn tính tình!

    Mặc Diẽm còn chưa kịp phản ứng, thân thể cô đột nhiên di chuyển, tấn công anh về phía!

    Mặc Diễm là người nào chứ!

    Huấn luyện viên sư đoàn Hổ Dữ Lang của tổng quân khu đế đô muốn đánh lén anh, quả thực chính là tự tìm đường chết!

    "Tìm chết!" Mặc Diễm tức giận mắng. Hét lên.

    Thuận thế nắm lấy cánh tay Tô Bảo, sau khi chữa trị cánh tay bị dập nát, có vẻ như không còn chắc chắn như trước kia..

    "Răng rắc!" một tiếng, giống như lại vỡ ra.

    Mặc Diễm sửng sốt.

    Anh khống chế lực tay của mình vừa phải, hẳn là không thể trực tiếp vặn gãy cánh tay của người ta!

    Chính trong thời khắc Mặc Diễm choáng váng, Tô Bảo trực tiếp dùng một tay hung hăng chém vào sau gáy anh một nhát, đem anh đánh hôn mê bất tỉnh!

    Lại là một tiếng "Răng rắc --"

    Emmm..

    Trong khi đánh nhau dùng lực quá mạnh, dẫn đến cánh tay còn lại cũng bị gãy luôn.

    Cả hai cánh tay rủ xuống hai bên người, mềm như bông.

    Khuôn mặt liệt nhỏ của Tô Bảo đơ ra đau đến cau mày.

    Đứng tại chỗ, sau đó lại là "kaka" thêm vài tiếng, hai cánh tay tự động khôi phục về trạng thái ban đầu.

    Đại Hắc đứng trên vai cô hữu nghị nhắc nhở: "Ngươi bây giờ chiếm một thân thể cực kỳ lương thiện, đánh người sẽ tổn hại đến âm đức."

    Tô Bảo mặt lạnh ở trên người Mặc Diễm đá một cái, "Nhẹ như vậy, cũng sẽ tổn hại âm đức sao?"

    Đại Hắc gật đầu, "Đương nhiên!"

    Sau khi suy nghĩ kỹ càng, dứt khoát ở bên hông Mặc Diễm tàn nhẫn đá thêm một cú.

    Dù sao cũng đều tổn hao âm đức, vậy thì đá cùng một chỗ là được rồi

    Suy cho cùng, cô rất ghét có người rống lên với mình.

    Đại Hắc: "..."
     
    Annie Dinh thích bài này.
  5. trucnguyetlau TRỤC NGUYỆT LÂU

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 3: CÓ ÁN MẠNG XẢY RA SAO?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ai da, đại danh đỉnh đỉnh Mặc thiếu đêm qua là thấy bên ngoài gió lớn mát mẻ, cho nên cố tình chạy ra đây nằm trên đường ngủ sao?"

    Thời điểm Mặc Diễm tỉnh dậy, đã là ngày hôm sau sáng sớm.

    Ăn mặc một thân tao bao màu tím tây trang, còn cố ý đánh điều hoa cà vạt nam nhân, đem mặt để sát vào trên đầu giường nhìn xuống hắn, đầy mặt trêu chọc biểu tình.

    "Dù sao ta là tuyệt không tin tưởng, trong quân Diêm Vương sống Mặc Diễm, là bị người ám toán cho nên té xỉu ở bên ngoài!"

    Nói thật, Phó Lãng lúc ấy thu được tin tức nói mặc huấn luyện viên bị người đánh vựng ở giáo trên đường thời điểm, là vạn phần không thể tin được!

    Đánh rắm!

    Mặc Diễm có khả năng bị người ám toán sao?

    Chờ đuổi tới trường học tận mắt nhìn thấy đến lúc sau..

    Sát!

    Còn thật có khả năng!

    Mặc Diễm chau mày, lồng ngực trung một cổ lệ khí thản nhiên dựng lên.

    Sau cổ chỗ đau đớn rõ ràng nói cho hắn, đêm qua cái kia nhìn qua phúc hậu và vô hại thiếu nữ xuống tay là thật sự thực trọng!

    Hơn nữa, hắn bên hông giống như còn ẩn ẩn làm đau!

    Xốc lên quần áo vừa thấy, quả nhiên, có một khối ứ thanh!

    "Như thế nào, ngươi nên sẽ không lo lắng cho mình còn bị người cướp sắc đi? Vừa tỉnh lại đây liền xốc quần áo.."

    Phó Lãng đối thượng Mặc Diễm tử vong chăm chú nhìn, làm ra nhấc tay đầu hàng tư thế.

    Wikidich.com

    "Hành hành hành, đại lão ta sai rồi! Ta không nói bừa!"

    Kẻ thức thời trang tuấn kiệt!

    Mặc Diễm thằng nhãi này nhìn cương nghị chính trực, kỳ thật chính là cái nội bộ hắc tai họa! Đặc biệt là ở đối phó chính mình người thời điểm, thủ đoạn kia kêu một cái âm!

    Mặc Diễm đột nhiên gian liền nhớ tới ngày hôm qua ban đêm, váy trắng nhiễm huyết thiếu nữ.

    Bỗng nhiên hỏi, "Đêm qua, Hàn Thành Điện Ảnh Học trong viện có phải hay không phát sinh án mạng?"

    Phó Lãng lắc đầu, "Không có a!"

    Thật đúng là cho rằng nơi này là đẫm máu biên cương chiến trường a, một cái hảo hảo cao giáo, sao có thể tùy tùy tiện tiện phát sinh án mạng?

    "Thật không có?" Mặc Diễm nhíu mày không tin.

    Chuyện này không có khả năng!

    "Không chỉ có không có án mạng, ngay cả tiểu một chút sự cố đều không có hảo sao! Duy nhất đại sự cố, chính là ngươi bị người tập kích, ngã xuống giáo trên đường." Phó Lãng vừa lơ đãng, liền ở Mặc Diễm trong lòng bổ một đao.

    Mặc Diễm duỗi tay xoa xoa giữa mày.

    Tổng cảm thấy ngày hôm qua ban đêm gặp gỡ thiếu nữ quái dị vô cùng!

    Nàng thân thủ..

    Tuy rằng nói lúc ấy là bởi vì hắn nhất thời thất thần, cho nên trực tiếp bị người lược đảo.

    Nhưng có thể một cái thủ đao đem hắn đánh vựng, cũng đủ để chứng minh, đối phương thân thủ cao cường!

    Nàng là Điện Ảnh Học viện học sinh?

    Mặc Diễm tạm thời không có đầu mối, chỉ có thể ngược lại hỏi, "Kiều Kiều đâu?"

    "Ngươi cô cô mang theo nàng đem toàn bộ Hàn Thành dạo qua một vòng nhi lúc sau, cuối cùng là bỏ được làm Kiều Kiều nhập học. Nói này sinh viên năm nhất khai giảng đều đem gần mười ngày, quân huấn trước trong khoảng thời gian này, đúng là bạn cùng phòng chi gian liên lạc cảm tình hảo thời cơ. Kiều Kiều còn vãn nhập học, đến lúc đó dung nhập không được làm sao bây giờ?"

    Mặc Diễm chỉ là liếc xéo liếc mắt một cái, như là xem ngốc tử dường như.

    "Ta Mặc gia người, yêu cầu cường dung sao? Dung nhập không được, đến lúc đó dọn ra tới trụ là được."

    Phó Lãng: "..."

    Mẹ nó!

    Liền biết các ngươi Mặc gia bênh vực người mình!

    Quảng cáo

    Bao che cho con hộ đến cùng cái gì dường như!

    Mặc Diễm tốt xấu cũng là kinh đô tổng quân khu quan quân, ngày thường đều là huấn những cái đó kiệt ngạo khó thuần thiên chi kiêu tử, hiện tại cư nhiên chạy tới cấp Điện Ảnh Học viện học sinh làm quân huấn, còn không đều là bởi vì nhà mình biểu muội năm nay tân sinh nhập học!

    * * *

    Ký túc xá nữ nội.

    Còn buồn ngủ, ăn mặc hồng nhạt tiểu hùng áo ngủ Lâm Tư Ý từ trên giường bò xuống dưới.

    Khóe mắt dư quang giống như nhìn thấy dưới giường trên bàn sách ngồi người..

    Xoa nhẹ hạ đôi mắt lúc sau, lúc này mới thấy rõ ràng.

    Ngay sau đó liền hét lên một tiếng --

    "..."

    Tô Bảo ăn mặc tiểu bạch váy, ngồi ở trên bàn sách, lắc lư chân.

    Một bộ diện than bộ dáng, nhìn đến Lâm Tư Ý xuống dưới thời điểm, nghiêng đầu, nhìn nàng.
     
    Annie Dinh thích bài này.
  6. trucnguyetlau TRỤC NGUYỆT LÂU

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 4: PHẢI CHỊU TRỪNG PHẠT!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [ "Tô Tô Tô.." Lâm Tư Ý dường như bị kinh hách lớn.

    Trái tim cô ta sắp nhảy ra!

    Tại sao Tô Bảo vẫn còn sống?

    Không phải cô ta nên chết sao?

    Tại sao cô ta còn sống?

    Những tên đàn ông đói nói cô ta đã rơi từ ban công phòng nghệ thuật xuống đêm qua mà!

    Tô Bảo gương mặt nhỏ nhíu mày.

    Ngu xuẩn, ngay cả tên của cô run rẩy nửa ngày cũng nói không đầy đủ!

    "Tô Bảo!" Tô Bảo sắc mặt không tốt nhấn mạnh.

    Ánh mắt nhìn Lâm Tư Ý tựa như nhìn kẻ ngốc vậy.

    Lâm Tư Ý bởi vì tinh thần hoảng hốt, cũng không cảm giác được, trong ánh mắt Tô Bảo nhìn cô rốt cuộc có bao nhiêu ghét bỏ.

    Tô Bảo thật vất vả mới có được một cái tên, kết quả còn lắp bắp nói nửa ngày, không nói đầy đủ cho Tô Bảo!

    Không trách Tô Bảo ghét bỏ cô ta như vậy!

    Bây giờ cô chỉ nghĩ, tại sao mọi thứ lại như vậy!

    Chẳng lẽ là những người đó kỳ thật không dám xuống tay, lại bịa ra nói dối để lừa gạt cô ta sao?

    Hay là nói.. Tô Bảo thật ra tối qua không lên sân thượng phòng nghệ thuật?

    Lâm Tư Ý nghĩ không ra, nhưng trước mắt lại không dám lộ chân tướng trước mặt Tô Bảo, chỉ có thể cười giả: "Tô Bảo, tối qua cậu. Tớ tạm thời có việc, vì vậy tớ không gặp cậu.. Sao tối qua cậu không quay lại?"

    Tô Bảo lắc lư bắp chân hoa trắng, nhìn cô ta cười giả.

    Bất thình lình, Tô Bảo mặt nhỏ lắt liền nhếch miệng cười, hướng về phía Lâm Tư Ý lộ ra một nụ cười vô cùng xán lạn.

    Rõ ràng là đang cười, nhưng lại không hiểu sao lại khiến Lâm Tư Ý cảm thấy sởn gai ốc, càng thêm chột dạ.

    Vì thế chỉ có thể cứng rắn chuyển đề tài, "Tô Bảo, cậu biết không, cô gái ngủ ở giường bên cạnh cậu tối qua rốt cuộc cũng tới đưa tin!"

    Ký túc xá là bốn người ngủ, hai bên mỗi bên hai giường, dưới giường là bàn làm việc.

    Chiếc giường cùng Tô Bảo ở chung một chỗ, từ sau khi khai giảng, thủy chung cũng không thấy ai tới báo cáo.

    Các cô đều lén phỏng đoán qua, bạn cùng phòng chậm chạp kia rốt cuộc là người như thế nào.

    Tối qua, cuối cùng tôi đã đến để báo cáo!

    "Bạn cùng phòng tên Kiều Kiều kia, nơi này hình như không bình thường lắm!" Lâm Tư Ý đưa tay chỉ ngón tay, hạ thấp giọng nói, một giọng điệu chia sẻ bí mật nhỏ.

    Cố gắng làm cho mình xem nhẹ ánh mắt thẳng thừng của Tô Bảo.

    "Cô ấy, giống như một kẻ ngốc! Tô Bảo, đến lúc đó, cậu nhớ tránh xa cô ấy ra! Tớ nghe mọi người nói rằng bệnh tâm thần nếu nó làm tổn thương một người, nhưng không chịu trách nhiệm pháp lý!"

    Kết quả Tô Bảo nghe xong một lúc lâu, một chút cũng không có đáp lại.

    Làm cho Lâm Tư Ý cảm thấy, mình tựa như một tên hề nhảy nhót, một mình ở đó nhảy nhót lung tung.

    Tô Bảo từ trên bàn nhảy xuống, sau đó hướng Lâm Tư Ý tới gần, từng bước áp sát.

    Lâm Tư Ý theo bản năng lui về phía sau: "Tô Bảo, cậu. Cậu muốn gì?"

    Tô Bảo mặt nhỏ lẹo chỉ hạ thấp thanh âm, ở bên tai Lâm Tư Ý hảo tâm nhắc nhở, "Cậu phải cẩn thận nha!"

    "Cẩn thận cái gì?" Lâm Tư Ý cảm thấy không giải thích được.

    "Ngươi làm chuyện xấu, phải cẩn thận bị trừng phạt nha!" Khi Tô Bảo nói chuyện, tựa như một tiểu ác ma, trong xương cốt đều lộ ra ý âm trầm.

    Lâm Tư Ý lúc ấy cảm thấy lưng lạnh, sắc mặt trắng bệch.

    "Ý anh là sao?" Cậu.. "

    Tô Bảo ngáp một cái, sau đó mặt không chút thay đổi nhanh như chớp liền trèo lên giường.

    Lâm Tư Ý còn muốn phá vỡ nồi cát hỏi đến cùng, kết quả Tô Bảo đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đắp chăn, nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ bù!

    Cô tq có biết tất cả mọi thứ không?

    Trong đầu Lâm Tư Ý vẫn xoay quanh suy nghĩ này.

    Nhưng không thể!

    Tô Bảo từ trước đến nay đều ngu xuẩn, sẽ không giống như vừa rồi, một bộ dáng cổ quái!

    Hơn nữa tính tình cô ta thẳng thắn, nếu thật sự hoài nghi nàng, hẳn là sẽ trực tiếp chất vấn nàng!

    Trong lòng Lâm Tư Ý sợ hãi bất an.

    Tô Bảo trước khi đi ngủ, còn hàn huyên với Đại Hắc một chút," Cô ta thật ngu xuẩn! Cô thậm chí không muốn nói chuyện nhiều với cô ta! "

    Tiểu Hắc:" Ta cũng nghĩ như vậy.""/BOOK]
     
    Annie Dinh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tám 2022
  7. trucnguyetlau TRỤC NGUYỆT LÂU

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 5: TÔ BẢO THÍCH ĂN THỊT

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Bảo trước khi đi ngủ, còn hàn huyên với Đại Hắc một chút, "Cô ấy ta thật ngu xuẩn! Ta thậm chí không muốn nói chuyện nhiều với cô ta!"

    Đại hoắc: "Ta cũng nghĩ như vậy." "

    " Thân thể nhân loại thật phiền, ta chỉ là cả đêm không ngủ, hiện tại thật buồn ngủ! "

    Tô Bảo ôm chăn lăn vào trong cùng, cả người dựa vào tường cuộn mình lại, hiện ra tư thế phòng bị cực đoan.

    Sau đó bắt đầu nhắm mắt lại và ngủ.

    Đại Hắc cứ như vậy lẳng lặng đứng bên gối đầu nàng, ngẩng đầu ưỡn ngực canh giữ như thường thắng tướng quân.

    Tô Bảo ngủ đến chiều.

    Lúc tỉnh lại, trong ký túc xá cũng chỉ có một mình cô.

    Bụng kêu ùng ục, Tô Bảo mặt nhỏ yếu ớt lật bàn dưới giường, sau khi tìm được thẻ cơm, nhẹ nhàng đi đến căng tin.

    Đứng ở cửa sổ ăn cơm trong căng tin, Tô Bảo ngơ ngác đứng, không tự chủ được nuốt nước miếng.

    Có bạn học nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, thật cẩn thận," Bạn học, nếu cậu không ăn cơm, có thể đứng sang một bên trước không? "

    Tô Bảo lạnh lùng nhìn đối phương một cái.

    Đối phương mồ hôi lạnh đều chảy ra, mẹ nó, gây chuyện thì sao?

    Không nấu cơm còn chiếm chỗ, hiện tại còn dùng ánh mắt lạnh như vậy nhìn chằm chằm người khác!

    Ngay khi đối phương chuẩn bị nổi giận, Tô Bảo sạch sẽ lưu loát di chuyển sang bên cạnh, yên lặng chuyển ánh mắt về phía dì đang nấu ăn.

    Cô vừa tìm thấy một điều thú vị:

    Dì nấu ăn, sẽ cho người đẹp đánh nhiều hơn một chút.

    Sẽ cho người cười hì hì đánh nhiều hơn một chút.

    Giật giật cái mũi một chút, Tô Bảo trực tiếp đi về phía cửa sổ mùi hương nồng đậm nhất.

    " Dì, cái thịt này, còn có thịt này, còn có cái này.. "Hai ba bốn, Tô Bảo nhìn đùi gà, lại cân nhắc lượng cơm của mình một chút,". Bốn chân gà lớn! "

    Hì hì!

    Tô Bảo cố ý nhếch miệng, lộ ra một nụ cười thật lớn.

    Dì nấu ăn trước chất đống đùi gà vào mâm cơm, không nhiều không ít vừa vặn bốn người.

    Nụ cười của Tô Bảo mặt nhỏ liều lập dần dần ngưng đọng trên mặt..

    Đĩa đầy thức ăn, một phần thịt kho tàu, một phần thịt hấp phở và bốn chân gà.

    Bưng mâm là một thiếu nữ tinh xảo nhỏ nhắn.

    Đây là nơi mà mỗi nữ sinh nào cũng ồn ào muốn giảm cân như Học viện Điện ảnh Hàn Quốc, có vẻ đặc biệt nổi bật.

    Không ngừng có người xì xào bàn tán..

    " Tớ có chút hoài nghi cậu ta có thể cả đời này chưa từng ăn thịt! "

    " Có thể là chỗ nhỏ đi ra đi, trước kia thức ăn không tốt, hiện tại có cơ hội liều mạng ăn. "

    " Hẳn là.. "

    Tô Bảo mất chưa đầy một phút, gặm xong một cái đùi gà.

    " Đại Hắc, các ô làm sao biết đời này ta chưa từng ăn thịt? "

    Đại Hắc nhìn bộ dáng cái gì cũng không hiểu của cô, trầm mặc một lát.

    Ngớ ngẩn, đó là họ đang cười nhạo bạn.

    Nhưng Đại Hắc không nói ra miệng, Tô Bảo nếu không hiểu, vậy thì không cần phải nói.

    Đám người bọn họ ngu ngốc, cái gì cũng không biết, liền nói bậy.

    Tô Bảo đích xác cả đời này chưa từng ăn thịt, làm sao vậy?

    Khi Tô Bảo lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, gặm xong bốn đùi gà, cơ hồ tất cả mọi người đều sợ ngây người, không hẹn mà cùng nuốt nước miếng.

    Mẹ kiếp, cô gái này thật mạnh mẽ!

    Chờ Tô Bảo gặm xong đùi gà, bắt đầu hạ miệng với thịt kho tàu béo ngậy và thịt hấp phở.

    Tất cả mọi người không hẹn mà cùng rùng mình một chút.

    Mẹ kiếp, cô gái này là hổ thật!

    Những gì Tô Bảo không biết là..

    Học viện Điện ảnh Hàn Quốc, Học viện Điện ảnh Kyoto, Học viện Điện ảnh Miền Nam, và được gọi là một nửa dòng máu tươi của làng giải trí. Bao nhiêu người chen lấn đầu, muốn nổi tiếng ở trường!

    Mà cô dựa vào bữa cơm này, cơ hồ là nhất cử thành danh!

    " Đại hắc, thịt hấp và thịt kho không ngon bằng đùi gà, lần sau ta muốn ăn tám cái đùi gà."

    Tô Bảo vẫn chưa thỏa mãn.

    Đúng lúc này..

    Phó Lãng mặc một thân âu phục màu tím tao nhã, lòng không cam lòng tình nguyện đi theo Mặc Diễm vào căng tin..
     
    Annie Dinh thích bài này.
  8. trucnguyetlau TRỤC NGUYỆT LÂU

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 6: CON DẤU CỦA CÔ CÓ MÀU ĐEN

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Lãng mặc một thân âu phục màu tím tao nhã, lòng không cam lòng tình nguyện đi theo Mặc Diễm đến căng tin.

    Hắn đương nhiên không cam lòng tình nguyện!

    Anh ta ăn mặc đẹp như vậy, là muốn đến quán cà phê tán gái!

    Kết quả lại lưu lạc đi theo Mặc Diễm đến ăn cơm căng tin!

    Mẹ kiếp! Nó chỉ đơn giản là hạ thấp phong cách!

    Lúc trước lúc đánh cuộc, nói xong Mặc Diễm nợ hắn một bữa cơm!

    Kết quả Mặc Diễm là nam nhân âm hiểm này, tử tinh tử tinh, luôn miệng nói mình một phen tuổi còn chưa cưới vợ, phải cần kiệm tiết kiệm một chút, lưu lại chút vốn lão bà!

    Sau đó liền dùng một bữa cơm căng tin như vậy, đuổi hắn đi!

    Lau đi!

    Mặc gia các ngươi thiếu tiền sao?

    Mặc gia các ngươi thiếu chính là vợ kia!

    Phó Lãng cảm thấy mặt mũi không qua được, cho nên cố ý tìm một góc hẻo lánh nhất ngồi xuống, chờ Mặc Diễm gọi cơm cho hắn!

    Phó Lãng ngồi ở góc hẻo lánh nhất, là nơi người ta ăn cơm xong, đổ thức ăn thừa.

    Tô Bảo đi thẳng về phía góc đó..

    Phó Lãng xa xa nhìn có một thiếu nữ mặc váy trắng, dáng người yi điệu đi về phía mình.

    Nhất thời một trái tim thiếu nam bắt đầu dục vọng!

    Người đẹp!

    Hơn nữa là mỹ nữ mặt lạnh!

    Vì thế thừa dịp Tô Bảo đi ngang qua mình, lặng lẽ vươn chân ra..

    Tô Bảo: "Đại Hắc, có một người khuyết tật trí tuệ duỗi chân muốn vấp ngã tôi."

    Đại Hắc nghiêng ngả đứng trên vai cô, không ngừng cổ vũ khích xúi giục cô: "Giẫm chết anh ta!"

    Vì thế khi Phó Lãng còn chưa kịp phản ứng, Tô Bảo đã giẫm lên mu bàn chân anh đi tới.

    Phó Lãng: .

    Rít lên!

    Đau quá!

    Nhưng không có quan hệ, vì tán gái, hắn có thể nhịn!

    Phó Lãng thập phần kiên cường, khập khiễng đứng dậy, đưa tay vỗ vỗ bả vai Tô Bảo, "Học muội, em giẫm lên chân học trưởng rồi!"

    Tô Bảo sinh ra một đôi mắt hạnh tròn trịa, lúc xoay người nhìn về phía Phó Lãng, Phó Lãng chỉ cảm thấy trong mắt nàng phảng phất như có sóng nước đang gợn sóng.

    Nhất thời theo bản năng trong lòng mềm nhũn, bộ dáng phá lệ khoan dung rộng lượng, "Nhưng ngươi yên tâm, học trưởng tuyệt đối sẽ không tìm ngươi gây phiền toái! Con người ta, tính tình ôn nhu dễ nói nhất!"

    Vốn trước kia hắn đều là tự xưng là ca ca, nhưng cách đây không lâu cùng tiểu nữ sinh bắt chuyện, thế nhưng bị người cười nhạo nói hắn loại xưng hô này!

    Cho nên Phó Lãng quyết định rút ra bài học, tự xưng là học trưởng!

    Tô Bảo nhìn bàn tay đối phương đặt trên vai mình, sau đó lại nhìn lướt qua Phó Lãng đang mặc màu tím vô cùng tao nhã.

    Mặt không có gợn sóng.

    Chỉ là đặc biệt bình tĩnh tự thuật nói: "Sắc mặt ngươi hồng nhuận, là hiện tượng hoa đào tràn lan. Nhưng ta thấy ấn đường ngươi phát hắc, đỉnh đầu mây đen bao phủ, rất nhanh sẽ có tai họa diệt đỉnh."

    Phó Lãng: "..."

    Mẹ kiếp!

    Hiện tại tiểu cô nương cự tuyệt lão nam nhân bắt chuyện, đều là dùng phương thức huyền bí như vậy sao?

    Hơn nữa vừa rồi mắt hạnh còn gợn sóng, lúc nói chuyện lập tức trở nên sâu thẳm một mảnh, nhìn qua âm trầm, làm cho người ta cảm thấy sởn tóc gáy!

    Phó Lãng cũng nhịn không được rùng mình một cái.

    Vội vàng thu tay đặt trên vai Tô Bảo trở về, sau đó cả người nhảy ra thật xa.

    MMP!

    Tiểu cô nương này thật sự là quá tà tà, tuy rằng bộ dạng đẹp, nhưng trong lòng hắn cảm thấy có chút sợ hãi.

    Không thể trêu chọc! Không thể trêu chọc!

    Phó Lãng bị Tô Bảo nói đến kinh hồn bạt xác, luôn cảm thấy chỗ nào cũng không thích hợp, cảm giác có chuyện gì lớn sắp xảy ra!

    Nhưng sau khi người khởi xướng nói xong những lời này, liền trực tiếp rời khỏi căng tin!

    Tô Bảo vừa rời khỏi căng tin.

    Mặc Diễm bưng hai phần cơm, đi tới bên cạnh Phó Lãng.

    "Làm sao vậy, một bộ dáng nhìn thấy quỷ?" Mặc Diễm hỏi.

    Phó Lãng đau lòng từ trong túi lấy khăn lụa ra, lau đôi giày mới mua của mình, sau đó thuận tay ném khăn lụa đi.

    Biểu tình phá lệ bi thống muốn chết, "So với gặp quỷ còn thảm hơn! Không phải tôi chỉ muốn ngâm một cô gái trẻ hơn sao? Người ta vừa lên đã nói ấn đường ta phát đen! Những đám mây đen bao trùm! Có tai họa diệt đỉnh!"

    "Mẹ kiếp! Còn điều đó có đúng không? Mẹ nó tôi cũng lớn hơn cô bé kia chừng mười tuổi! Ta còn là một thanh niên trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, cũng không phải là đại thúc hèn mọn!"

    Phó Lãng giống như nói chuyện vạm chẩn, lải nhải oán giận.

    Đợi đến sau này, hắn sẽ bắt đầu hối hận..

    Hối hận hôm nay miệng mình tiện như vậy, tán gái ngâm đến đầu người không nên ngâm, còn phải ở trước mặt Mặc Diễm oán giận!
     
    Annie Dinh thích bài này.
  9. trucnguyetlau TRỤC NGUYỆT LÂU

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 7: GẶP NGƯỜI THÌ COI NHƯ MẠNG SỐNG

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Lãng Nhí lải nhải thật lâu, sau đó nhìn lướt qua mâm cơm trước mặt mình.

    "Mẹ kiếp!"

    Điều này chỉ đơn giản là không thể chịu đựng được!

    "Vì sao ngươi là hai mặn một chay, mà ta là một mặn hai chay, hơn nữa món mặn này còn là cà tím thịt băm?"

    Mặc Diễm mặt không đổi sắc, "Ngươi biết không, ông nội ta một mực thúc giục ta kết hôn."

    Phó Lãng: "Cho nên thì sao?"

    "Cho nên ta phải tiết kiệm một chút vốn lão bà, vạn nhất sau này nếu gặp phải một bà mẹ bại gia, hết lần này tới lần khác lại là thứ ta thích, chỗ cần tiêu tiền còn nhiều lắm."

    Phó Lãng quả thực phổi sắp nổ tung, "Vậy vì sao lại tự mình đánh hai mặn một chay?"

    Mí mắt Mặc Diễm xốc lên một khe hở, nhàn nhạt nhìn lướt qua Phó Lãng, không mặn không nhạt giải thích, "Ta mỗi ngày phải tiến hành huấn luyện cường độ cao, không ăn thịt, có thể được?"

    Phó Lãng: "..."

    Suốt ngày nói ra bản lão bà, mẹ nó ngươi nếu thật sự có bản lĩnh, liền đòi các mẹ con bại gia cho huynh đệ xem một chút a!

    * * *

    Bên trong ký túc xá.

    Có thêm một người mà tôi không biết.

    Lâm Tư Ý và ba người bạn cùng phòng khác đều không có ở đây.

    Một thiếu nữ phấn nộn mặc váy bồng bềnh thành thành thật ngồi trên ghế, nhìn thấy Tô Bảo tiến vào, ánh mắt đen láy liền dính vào người cô.

    Ngốc nghếch nhìn chằm chằm Tô Bảo.

    "Bạn có phải là bạn cùng phòng của tôi không?" Kiều Kiều từ trong túi xách lấy kẹo mút tinh không của mình ra, đưa cho Tô Bảo.

    Tô Bảo nhanh chóng đưa tay nhận lấy, vốn không muốn để ý tới, nhưng có đồ ăn, cho nên liền..

    "Ừm."

    "Bộ dạng của ngươi thật đẹp trai!"

    Tô Bảo lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bóc đường, sau đó nhét vào miệng, nghiêng đầu cảm thấy mình nên lễ thượng lui tới, vì thế..

    "Ngươi cũng đẹp."

    Ngọt ngào!

    Ngon quá!

    Mặc gia Kiều Kiều, theo họ mẫu, từ nhỏ tiên thiên phát triển không đủ, trí lực có chút khiếm khuyết. Phản ứng so với bạn bè bình thường chậm hơn rất nhiều, người bình thường gặp phải, cơ bản đều có chút ghét bỏ.

    Nhưng mà gặp được Tô Bảo..

    Quả thực là một thiên tàn, một cái thiếu!

    Sau khi hai tiểu cô nương đến cùng một chỗ, thế nhưng đặc biệt náo nhiệt, kỳ thật chủ yếu là mặc Kiều Kiều một mình nói, Tô Bảo yên lặng ăn kẹo.

    Tô Bảo: "Cô ấy hơi ồn ào."

    Đại Hoắc: "Sau đó leo lên giường và đi ngủ!" "

    Tô Bảo:" Nhưng tôi đã ăn kẹo của cô ấy." "

    Đại Hắc:"... "

    Trên đời này yêu ma quỷ quái nhân đều có thể tu công pháp khác nhau, Tô Bảo là quỷ tu. Phàm là tu giả, đều chú ý nhân quả tuần hoàn, không nợ người ta nghiệt nợ.

    Cho nên Tô Bảo rất chú ý lễ thượng qua lại.

    Ăn kẹo của người ta, phải ngồi đó nghe người ta lải nhải, trả lại nhân tình người ta.

    Lúc Tô Bảo ăn kẹo mút không sai biệt lắm, Mặc Kiều Kiều lại kịp thời lấy ra một viên từ trong túi xách, đưa qua.

    Tô Bảo mặt nhỏ lập xừ," Đại Hắc, cô ấy lại cho tôi đường! "

    Đại Hắc đang chuẩn bị nói, dứt khoát cự tuyệt nàng!

    Kết quả chỉ thấy Tô Bảo yên lặng vươn tay ra, sau khi nhận đường lại, lột nhét vào miệng.

    Trong nháy mắt, Tô Bảo ăn hai viên kẹo.

    Mặc Kiều Kiều vì thế liền đem kẹo trong túi nhỏ của mình móc ra," Tô Bảo, tất cả đều cho cậu! "

    Tô Bảo lắc đầu," Không cần. "

    Đó là một lời nói, nếu tất cả nhận được, để nghe cô ấy cằn nhằn trong một thời gian dài!

    " Mẹ tôi nói, những điều tốt đẹp để chia sẻ với bạn bè của tôi! Vì anh thích nó, tôi sẽ đưa hết cho anh! "

    Tô Bảo suy nghĩ một chút, sau đó nhận tất cả đường..

    Mặt không chút thay đổi, gợn sóng không sợ hãi nói," Ngươi ấn đường phát hắc, mây đen bao trùm, có tiểu nhân âm mưu tính kế ngươi. Cung phụ mẫu bắt đầu dần dần lõm xuống, chỉ sợ không lâu sau, sẽ thiên luân duyên tận! Hãy lên kế hoạch sớm!"

    Dùng thiên cơ này đổi đường, triệt tiêu.

    Tô Bảo xoay người cẩn thận nhét tất cả đường vào ngăn kéo bàn làm việc.
     
    Annie Dinh thích bài này.
  10. trucnguyetlau TRỤC NGUYỆT LÂU

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 8: CHẮC CHẮN NGƯƠI SẼ CHẾT

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi ấn đường phát hắc, mây đen bao trùm, có tiểu nhân âm mưu tính kế ngươi. Cung phụ mẫu bắt đầu dần dần lõm xuống, chỉ sợ không lâu sau, sẽ thiên luân duyên tận! Hãy lên kế hoạch sớm!"

    Lúc Tô Bảo nói lời này, mặt không chút thay đổi, nghiêm trang.

    Mặc Kiều Kiều không nghe hiểu, "Có ý gì vậy, Tô Bảo?"

    Tô Bảo nghiêng đầu, nể mặt Đường, giải thích một phen.

    "Ý tứ chính là, ngươi chỉ số thông minh thấp, không phải trời sinh, là có người ở khi ngươi còn nhỏ, tính kế ngươi."

    Đại Hoắc: . Cứ tiếp tục như vậy, nó lo lắng Tô Bảo sẽ bị người đánh!

    "Có quỷ quái quỷ quái quật, cho nên cha mẹ cậu mạng không dài, không bao lâu nữa, sẽ chết."

    Đại Hoắc: . Nó bây giờ bắt đầu lo lắng rằng Tô Bảo sẽ bị giết!

    Mặc Chi Chương vốn là đi xuống tạm thời mua chút đồ, nhìn thấy nữ nhi bảo bối nhà mình cùng Tô Bảo nói chuyện rất vui vẻ, vì thế vẫn không vào cửa, không muốn quấy rầy.

    Đứa nhỏ Kiều Kiều này tuy rằng đầu óc không linh hoạt, nhưng tâm tư vẫn rất mẫn cảm.

    Người khác có thích nàng hay không, nàng có thể cảm giác được rất nhạy bén.

    Cho nên bình thường gặp phải người trong lòng có chút ghét bỏ cô có chút ngốc nghếch, Kiều Kiều bình thường cũng biết ngậm miệng không nói, rất ít khi có lúc cùng bạn bè cùng trang lứa vui vẻ như vậy.

    Nhưng trò chuyện thì trò chuyện..

    Vấn đề là đứa nhỏ cùng Kiều Kiều nói chuyện phiếm, nói chuyện không khỏi cũng độc một chút!

    Chỉ số IQ thấp là gì?

    Cái gì gọi là mạng cha mẹ không dài?

    Mặc Chi Tuyền cho dù tu dưỡng tốt đến đâu, nghe được loại lời này, cũng khó tránh khỏi không nhịn được.

    "Ta nói đứa nhỏ ngươi nói như thế nào đây?"

    Mặc Chi Nếp mặc một thân sườn xám màu tối màu hoa văn, cắt may hoàn toàn sát người, vừa nhìn đã biết là nhà phú quý thủ công đặt hàng. Nhất là khí chất tao nhã quanh thân tản mát ra, người bình thường nhìn thấy đều cảm thấy áp lực trong lòng tăng lên gấp bội.

    Tô Bảo chỉ bình tĩnh nhìn Mặc Chi Tuyền một cái, "Con là mẹ nó?"

    Trong đầu đột nhiên hiện ra bộ dáng của một nữ nhân trẻ tuổi, loáng thoáng, mơ hồ không rõ.

    Ôm nàng liên tục dỗ dành, sau đó.. Tự tay đưa cô ấy vào địa ngục!

    Vẻn vẹn chỉ hiện lên trong chớp mắt, Tô Bảo theo bản năng liền nắm chặt nắm tay, cả người căng thẳng, như chim sợ cành cong.

    "Hài tử, chẳng lẽ con không cảm thấy nên vì lời hồ ngôn loạn ngữ vừa rồi của mình mà xin lỗi sao?"

    Mặc Chi Tuyền tức giận đến ngực phập phồng bất định, nhưng nể mặt đối phương cùng tuổi với nữ nhi của mình, vẫn chỉ có thể duy trì khí độ trưởng bối.

    Tô Bảo nghiêng đầu, bất thình lình nhếch môi, lộ ra một nụ cười ác liệt, "Tại sao tôi phải xin lỗi?"

    Đại Hắc kinh dị.

    Nó bị hỏng.

    Tô Bảo bởi vì người phụ nữ kia, không nghe được chữ "mẫu thân"!

    Bình thường nàng chính là một tiểu diện liệt, nhưng một khi giống như một tiểu hồ ly cười rộ lên, chứng tỏ quỷ tính của nàng chiếm thế thượng phong.

    Quỷ giả, biến sắc thần tốc, càng giỏi hoa ngôn xảo ngữ, mê hoặc lòng người.

    Bản tính quỷ, tự tiện lừa gạt, tự tiện mê hoặc, tự tiện thất thường.

    Nói cách khác, Tô Bảo Bất Tiếu còn tốt, cười..

    Có một con ma!

    "Ta vừa rồi nói không phải là hồ ngôn loạn ngữ, ngươi không tin, là bởi vì phàm nhân, ngu muội vô tri."

    Mặc Chi Chương: "Ngươi.."

    Nàng nhìn thiếu nữ này quả thực là đầu óc có bệnh!

    Người bình thường, nào có thể nói như vậy?

    "阿姨.." 苏宝笑容带着丝丝诡异, 猫瞳一眨不眨地看着墨之璇, "不出半年, 命宫尽毁, 必死无疑, 珍惜还剩下的时间哦."

    Đại Hắc: "..."

    Nhìn kìa!

    Nó có đôi khi thật sự không chống đỡ nổi tô bảo, bộ dáng xấu xa hề hề, nhìn đến hoảng hốt.

    Mặc Chi Chương quả thực sắp bị nữ hài tử lần này lại một lần lên tiếng không kém, tức giận đến muốn nổi giận.

    Nàng vẫn luôn dạy Mặc Kiều Kiều phải đối thiện với người khác, nhưng chưa từng nghĩ tới, trên đời này lại có nữ hài tử không biết tốt xấu như vậy!

    Vừa ra khỏi miệng đã nguyền rủa cô ấy đến chết!

    Cô nhất định phải hỏi hiệu trưởng, rốt cuộc là lấy tiêu chuẩn gì để sàng lọc học sinh.

    Sở dĩ cô đưa Kiều Kiều đến Học viện Điện ảnh Hàn Thành là vì tình huống của Kiều Kiều không thích hợp với các trường học khác, mà viện trưởng học viện điện ảnh Hàn Thành lại vừa vặn là bộ hạ trước kia của Mặc lão gia tử, cũng có thể có người chiếu cố.

    Kết quả vừa đưa tới đây, liền gặp phải một nữ hài tử nói năng không kém như vậy!

    Ngay khi Mặc Chi Chương tức giận đến sắc mặt tái xanh, cả người run rẩy.

    Tô Bảo chậm rãi bắt đầu trèo lên giường của mình..

    Hơi buồn ngủ.

    Để ngủ đi.

    Một bên bò còn vừa nói, "Ngươi xuất thân phú quý, thuận nhỏ thuận buồm xuôi gió, theo lý mà nói, hẳn là từ đầu đến cuối. Nhưng.."
     
    Annie Dinh thích bài này.
  11. trucnguyetlau TRỤC NGUYỆT LÂU

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 9: CHỌC VÀO NHỮNG NGƯỜI KHÔNG NÊN CHỌC PHẢI CHỊU BÁO ỨNG

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi xuất thân phú quý, thuận nhỏ thuận buồm xuôi gió, theo lý mà nói, hẳn là từ đầu đến cuối. Nhưng hơn mười năm trước, nhân duyên của kẻ xấu, gieo rễ ác nhân, vì thế mà mai kế cho con cháu."

    Mặc Chi Chương nghe nói như vậy, sắc mặt trong nháy mắt biến đổi.

    "Nữ nhi của ngươi, sinh non, ba tuổi có thể làm được, năm tuổi mới nói, mười tuổi hiểm mất mạng, sau đó hàng năm đều có bệnh hiểm nguy, hiểm tượng hoàn sinh. Là cầu thần bái Phật tích góp âm đức, mới bảo vệ đến bây giờ."

    Mặc Kiều Kiều thủy chung vẻ mặt ngây thơ nghe.

    Tôi không thể hiểu bất cứ điều gì.

    Mặc Chi Tuyu lại có thể nghe hiểu, sắc mặt cả người khó coi đến cực điểm, thật lâu không phản ứng được.

    Không có lý do gì khác.

    Bởi vì lời nói của thiếu nữ trước mắt này, đúng là sự thật!

    Làm sao cô ấy biết được?

    Làm thế nào bạn có thể biết chi tiết như vậy?

    Tô Bảo chui vào trong chăn, cười quỷ dị, nói câu cuối cùng, "Dì, chọc người không nên chọc, phải chuẩn bị tốt để bị báo ứng nha!"

    Nói xong.

    Ôm chặt lấy chăn nhỏ của mình, lăn vào trong giường.

    Cuộn tròn như một con tôm nhỏ.

    Nhắm mắt lại và bắt đầu ngủ.

    "Ngươi.."

    Mặc Chi Tuyu không biết vì cái gì, bị những lời vừa rồi của Tô Bảo quấy nhiễu đến tâm trạng không yên.

    Nàng xuất thân Mặc gia, ba bốn mươi năm mưa gió, cái gì sóng to gió lớn chưa từng thấy qua, nhưng lúc này đây lại cảm thấy có loại dự cảm không lành.

    Tuy nhiên, Subao đã ngủ với tốc độ đáng kinh ngạc.

    Cái miệng nhỏ nhắn màu hồng phấn hơi há lên, thở ra từng chút một, giống như một con cá nhỏ.

    * * *

    Trong một giấc mơ.

    "Phốc phốt, ngươi lại nhịn một chút, nhịn một chút rất nhanh sẽ không đau.."

    Tiểu la lỵ ước chừng tám chín tuổi, mặc váy màu đỏ nằm trên thân thể, cả người không ngừng co giật, cả người cong thành hình dạng tôm, phảng phất cực kỳ đau đớn.

    Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy, gân xanh trên huyệt thái dương từng sợi từng sợi bạo phát ra, giống như từng con giun đất bò sát, cực kỳ đáng sợ.

    Người phụ nữ trẻ đang đứng bên giường.

    Một bên có chút kinh hoảng thất thố ngoài miệng dỗ dành, một bên lại không dám tiến lên, phảng phất là đang e ngại.

    Váy đỏ trên người tiểu la lỵ rất cổ quái, không phải loại tiểu cô nương bình thường mặc, mà là váy dài cổ điển hơi thành thục, phía trên trang trí hoa văn phức tạp, thập phần cổ xưa mà lại khiến người ta suy nghĩ.

    Nàng thỉnh thoảng cuộn mình thành một đoàn, không ngừng dục vọng.

    Khi thì đang lăn lộn, lăn đến bên vách tường, sau đó không ngừng dùng đầu đánh vào vách tường.

    Thanh âm suy yếu rất nhẹ, phảng phất như sinh mệnh từng chút từng chút mất đi..

    Không biết qua bao lâu, mới rốt cục không có động tĩnh, hoàn toàn hôn mê.

    Người phụ nữ trẻ cẩn thận đi lên, đưa ra một ngón tay và đặt nó dưới mũi của Tiểu La Lỵ.

    Sau khi phát hiện còn sống, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

    Ngay sau đó, cánh cửa được mở ra.

    Một lão giả áo đen chậm rãi đi vào, nữ nhân trẻ tuổi vội vàng bước nhanh nghênh đón, há miệng liền lo lắng hỏi:

    "Đại sư, con trai ta bây giờ thế nào rồi?"

    Lão giả áo đen chỉ nhàn nhạt lắc đầu, "Bệnh của nhi tử ngươi, thập phần cổ quái, ta tuy rằng có thể dùng dịch hồn chi pháp, đem tất cả đau đớn của hắn, toàn bộ đều chuyển đến trên người nàng, nhưng đây chung quy chỉ là trị tiêu không trị gốc."

    Lão giả áo đen chỉ chỉ tiểu la lỵ.

    Hắn cùng nữ nhân trẻ tuổi kia đều không chú ý tới chính là, tiểu la lỵ kia tuy rằng vừa rồi trải qua đau đớn kịch liệt, cả người đã đau 8 hơi thở.

    Nhưng mí mắt thủy chung xốc lên một khe hở, cố gắng ép buộc mình bảo trì thanh tỉnh nhất định.

    Chỉ thấy hắc y lão giả nói, "Hơn nữa dịch hồn chi pháp này cũng không phải kế lâu dài, ta cũng không có khả năng vẫn ở lại chỗ này, ở thời điểm nhi tử ngươi mỗi lần phát bệnh, cho hắn thi pháp."

    Nữ nhân trẻ tuổi nhất thời liền sốt ruột, "Đại sư, cầu xin ngài! Ta chỉ có một đứa con trai như vậy, cầu xin ngài nhất định phải cứu nó! Điều kiện nhà chúng tôi ngài cũng nhìn thấy, phàm là ngươi muốn, ta đều có thể tìm cách giúp ngài lấy qua, chỉ cần ngài có thể đại phát từ bi!"

    Hắc y lão giả một bộ tiên phong đạo cốt thái độ, "Nói thật, biện pháp cũng không phải không có."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...