[HIDE-THANKS]
Editor: Trmieh
"Hơn nữa, đánh giang sơn nhiều năm như vậy, cũng mệt mỏi nhiều năm như vậy, ta cũng muốn thử xem làm hoàng đế thế nào."
Hạ Thanh Sơn trong lòng nhảy dựng lên, vậy cũng không được.
"Đại vương, không bằng như vậy, hiện tại mọi người trông mong, ta liền thử trước. Nếu không hiểu, ta sẽ hỏi ngươi một lần nữa. Đợi đến khi thiên hạ yên ổn, ta làm hoàng đế đủ rồi, lại đem ngôi vị hoàng đế nhường cho ngươi, thế nào? Tình hình sức khỏe của Đại vương hình như không thích hợp để làm những việc này. Cưỡng ép đăng cơ, sẽ khiến cho các tướng sĩ bất mãn."
Hạ Thanh Sơn sửng sốt, nhớ tới diện mạo của mình, còn có cảm xúc gần đây, sợ là làm cho rất nhiều người sinh ra tâm tư khác.
"Vết thương của Đại vương vẫn phải trị liệu, nhất là vết sẹo trên mặt. Chờ Đại vương trị thương tốt, ta cũng không sai biệt lắm đã trải qua làm Hoàng đế, đến lúc đó lại thương lượng chuyện nhường ngôi, như thế nào?"
Hạ Thanh Sơn đương nhiên không muốn, nhưng bây giờ hình như hắn thật sự không có lý do gì để cự tuyệt nữa. Không có Vân Thiên Nhạn cam tâm tình nguyện ủng hộ, những người khác sợ là sẽ bất mãn, hoàng đế như hắn ngồi không vững.
Thật sự là, ai bảo binh quyền đều ở trong tay Vân Thiên Nhạn đây?
Hiện tại không thể trở mặt, hắn phải dỗ dành Vân Thiên Nhạn. Chờ thân thể hắn khôi phục, dỗ dành đối phương nhường ngôi, giúp hắn ngồi vững ngôi hoàng đế, khi đó hắn mới có thể đi đối phó những người không trung thành với hắn, thay vào tâm phúc của mình.
"Nhạn Nhi nếu có cái gì triều chính không rõ, có thể đến hỏi ta."
"Đó là đương nhiên, dù sao chờ ta làm hoàng đế đủ rồi, sẽ đem ngôi vị hoàng đế nhường cho Đại vương." Khóe môi Thiên Nhạn mỉm cười: "Ta hiện tại chỉ là thuận theo lòng dân, trải nghiệm một chút, cũng là an ổn dân tâm, để tránh tái xuất loạn."
Hạ Thanh Sơn còn muốn nói cái gì, chỉ cảm thấy cả người không thoải mái, thân thể hắn quả thật cần phải điều dưỡng thật tốt mới được. Nếu không điều dưỡng, chỉ sợ làm hoàng đế không bao lâu liền mất mạng.
Trong lòng hắn thầm hận, lại chỉ có thể giả bộ thâm tình, miễn cưỡng đồng ý việc này.
Nửa tháng sau, Thiên Nhạn đăng cơ xưng đế, lập quốc yến, niên hiệu Sơ Hòa.
Cùng lúc đó phong thưởng bách quan, những tướng sĩ đi theo nàng đánh giặc, nàng biết rõ như lòng bàn tay, rất nhanh liền để cho bọn họ mỗi người một chức vụ.
Mặt khác hạ thánh chỉ, triệu tập nhân tài thiên hạ.
Sau đó, nàng dự định mở ân khoa, như vậy mới có thể nhanh chóng tuyển chọn ra nhân tài.
Quyết định của Thiên Nhạn, cả thiên hạ đều sôi trào, điều này có nghĩa là tất cả mọi người đều có cơ hội.
Tuân Tử Hoài được phong làm quốc sư, không chỉ bởi vì hắn là tướng sĩ, mà còn bởi vì tài năng đầy bụng của hắn. Quốc sư này, kỳ thật là thầy giáo của tất cả mọi người trong thiên hạ. Nàng cảm thấy Tuân Tử Hoài còn trẻ, nhưng với tài năng của mình hẳn là có thể gánh vác được.
Nàng an bài người viết sách và chép sách, lại xây dựng học đường, đây là nơi nhân tài trưởng thành, căn bản của quốc gia.
Chuyện như vậy nàng đã làm vô số lần.
Ngoài ra, chắc chắn phải phát triển mạnh mẽ nông nghiệp.
Tuân Tử Hoài tiến cử con cháu Tuân thị cùng với nhân tài khắp nơi, mỗi người đều có bản lĩnh, người đến nàng đều không cự tuyệt, đem tất cả mọi người an bài đến vị trí hợp lý, có thể nói là tận dụng hết khả năng.
Ngắn ngủi mấy tháng, con cháu Tuân thị đã tâm phục khẩu phục với nàng, há mồm bệ hạ, ngậm miệng bệ hạ, trong lòng tràn đầy đều là bệ hạ, làm cho Tuân Tử Hoài một trận ảo não. Bảo bối này, rõ ràng là hắn phát hiện trước, lại có rất nhiều đệ tử Tuân thị đến cướp vai diễn.
Chỉ dùng thời gian nửa năm, Thiên Nhạn đã làm cho thiên hạ phát triển ổn định, dân chúng cũng dần dần trải qua cuộc sống bình yên.
Hạ Thanh Sơn vẫn như cũ, thỉnh thoảng tính tình nóng nảy, quát tháo người hầu, nửa đêm phát điên, rất nhiều người đều cảm thấy hắn không bình thường. Cũng may hắn lại không làm hoàng đế, mọi người cũng không coi hắn tồn tại.
Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
"Hơn nữa, đánh giang sơn nhiều năm như vậy, cũng mệt mỏi nhiều năm như vậy, ta cũng muốn thử xem làm hoàng đế thế nào."
Hạ Thanh Sơn trong lòng nhảy dựng lên, vậy cũng không được.
"Đại vương, không bằng như vậy, hiện tại mọi người trông mong, ta liền thử trước. Nếu không hiểu, ta sẽ hỏi ngươi một lần nữa. Đợi đến khi thiên hạ yên ổn, ta làm hoàng đế đủ rồi, lại đem ngôi vị hoàng đế nhường cho ngươi, thế nào? Tình hình sức khỏe của Đại vương hình như không thích hợp để làm những việc này. Cưỡng ép đăng cơ, sẽ khiến cho các tướng sĩ bất mãn."
Hạ Thanh Sơn sửng sốt, nhớ tới diện mạo của mình, còn có cảm xúc gần đây, sợ là làm cho rất nhiều người sinh ra tâm tư khác.
"Vết thương của Đại vương vẫn phải trị liệu, nhất là vết sẹo trên mặt. Chờ Đại vương trị thương tốt, ta cũng không sai biệt lắm đã trải qua làm Hoàng đế, đến lúc đó lại thương lượng chuyện nhường ngôi, như thế nào?"
Hạ Thanh Sơn đương nhiên không muốn, nhưng bây giờ hình như hắn thật sự không có lý do gì để cự tuyệt nữa. Không có Vân Thiên Nhạn cam tâm tình nguyện ủng hộ, những người khác sợ là sẽ bất mãn, hoàng đế như hắn ngồi không vững.
Thật sự là, ai bảo binh quyền đều ở trong tay Vân Thiên Nhạn đây?
Hiện tại không thể trở mặt, hắn phải dỗ dành Vân Thiên Nhạn. Chờ thân thể hắn khôi phục, dỗ dành đối phương nhường ngôi, giúp hắn ngồi vững ngôi hoàng đế, khi đó hắn mới có thể đi đối phó những người không trung thành với hắn, thay vào tâm phúc của mình.
"Nhạn Nhi nếu có cái gì triều chính không rõ, có thể đến hỏi ta."
"Đó là đương nhiên, dù sao chờ ta làm hoàng đế đủ rồi, sẽ đem ngôi vị hoàng đế nhường cho Đại vương." Khóe môi Thiên Nhạn mỉm cười: "Ta hiện tại chỉ là thuận theo lòng dân, trải nghiệm một chút, cũng là an ổn dân tâm, để tránh tái xuất loạn."
Hạ Thanh Sơn còn muốn nói cái gì, chỉ cảm thấy cả người không thoải mái, thân thể hắn quả thật cần phải điều dưỡng thật tốt mới được. Nếu không điều dưỡng, chỉ sợ làm hoàng đế không bao lâu liền mất mạng.
Trong lòng hắn thầm hận, lại chỉ có thể giả bộ thâm tình, miễn cưỡng đồng ý việc này.
Nửa tháng sau, Thiên Nhạn đăng cơ xưng đế, lập quốc yến, niên hiệu Sơ Hòa.
Cùng lúc đó phong thưởng bách quan, những tướng sĩ đi theo nàng đánh giặc, nàng biết rõ như lòng bàn tay, rất nhanh liền để cho bọn họ mỗi người một chức vụ.
Mặt khác hạ thánh chỉ, triệu tập nhân tài thiên hạ.
Sau đó, nàng dự định mở ân khoa, như vậy mới có thể nhanh chóng tuyển chọn ra nhân tài.
Quyết định của Thiên Nhạn, cả thiên hạ đều sôi trào, điều này có nghĩa là tất cả mọi người đều có cơ hội.
Tuân Tử Hoài được phong làm quốc sư, không chỉ bởi vì hắn là tướng sĩ, mà còn bởi vì tài năng đầy bụng của hắn. Quốc sư này, kỳ thật là thầy giáo của tất cả mọi người trong thiên hạ. Nàng cảm thấy Tuân Tử Hoài còn trẻ, nhưng với tài năng của mình hẳn là có thể gánh vác được.
Nàng an bài người viết sách và chép sách, lại xây dựng học đường, đây là nơi nhân tài trưởng thành, căn bản của quốc gia.
Chuyện như vậy nàng đã làm vô số lần.
Ngoài ra, chắc chắn phải phát triển mạnh mẽ nông nghiệp.
Tuân Tử Hoài tiến cử con cháu Tuân thị cùng với nhân tài khắp nơi, mỗi người đều có bản lĩnh, người đến nàng đều không cự tuyệt, đem tất cả mọi người an bài đến vị trí hợp lý, có thể nói là tận dụng hết khả năng.
Ngắn ngủi mấy tháng, con cháu Tuân thị đã tâm phục khẩu phục với nàng, há mồm bệ hạ, ngậm miệng bệ hạ, trong lòng tràn đầy đều là bệ hạ, làm cho Tuân Tử Hoài một trận ảo não. Bảo bối này, rõ ràng là hắn phát hiện trước, lại có rất nhiều đệ tử Tuân thị đến cướp vai diễn.
Chỉ dùng thời gian nửa năm, Thiên Nhạn đã làm cho thiên hạ phát triển ổn định, dân chúng cũng dần dần trải qua cuộc sống bình yên.
Hạ Thanh Sơn vẫn như cũ, thỉnh thoảng tính tình nóng nảy, quát tháo người hầu, nửa đêm phát điên, rất nhiều người đều cảm thấy hắn không bình thường. Cũng may hắn lại không làm hoàng đế, mọi người cũng không coi hắn tồn tại.
Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^