Ngôn Tình Cô Hàng Xóm - Ái Hạ

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Ái Hạ, 27 Tháng chín 2021.

  1. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 40

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đã được dạy rất nhiều bài học về sự mạnh mẽ, sau cùng tôi vẫn là một đứa con trai yếu đuối và không dám cả gan làm bất cứ điều gì. Tôi chỉ dám hứa suông rằng mình sẽ đứng lên bảo vệ người khác, nhưng thực ra trong mọi tình huống luôn để người khác bảo vệ mình.

    - Cảm ơn bạn nhiều!

    - Có gì đâu mà cảm ơn! Bọn họ là người của mẹ tui, tui phải có trách nhiệm đứng ra bảo ban chứ!

    Đó là câu chuyện đầu tiên của tôi và Sam sau một thời gian tôi từ mặt nó, hay nói đúng hơn là nó không được phép chơi với tôi.

    - À mà..

    - À mà gì?

    - Mà sao bạn lại được phép nói chuyện với tôi vậy? Chị Hường bảo là..

    - Kệ chị ấy đi! Chị ấy không muốn cậu chơi với tui vì chuyện của chị ấy và anh Trương ấy mà, mà cậu cũng không cần phải quan tâm đâu!

    Nghe Sam nói như thế, tôi càng tin vào những nghi ngờ của mình:

    - Kể cho tôi biết đi! Tôi thực sự muốn biết!

    Sam lạnh lùng:

    - Có biết thì cũng chẳng giúp được gì cho chuyện của tui và cậu đâu! Cậu chỉ cần biết một điều là chị ấy không hề dễ tính như vẻ bề ngoài là được rồi!

    Nói rồi Sam lẳng lặng bỏ vào nhà. Chính nó cũng đã hứa với tôi rằng đám người kia sẽ không tới tìm tôi lần nữa, và nó nghĩ đó là điều làm cho tôi an tâm hơn. Nhưng thực ra điều quan tâm lúc này không phải là đám người kia. Tôi vẫn thắc mắc lý do tại sao chị Hường lại muốn chia rẽ chúng tôi, thậm chí là cãi nhau với anh Trương trong buổi tối hôm đó? Và câu nói "chị ấy không hề dễ tính như vẻ bề ngoài" là có ý gì?

    Kể từ ngày bị chị Hường cấm cửa, tôi gần như không thấy Sam ló mặt ra khỏi nhà trừ những lúc đi học. Mà bây giờ có đi học thì nó cũng không có cơ hội đi bộ cùng tôi đến bến xe bus nữa. Nó được sắm một chiếc xe máy điện để đến trường, hình như đó là chiếc xe cũ của chị Hường thì phải!

    Nhưng chính vì Sam bị cấm cửa nên tôi càng nhớ nó hơn. Tôi không còn cảm giác muốn xa lánh nó như mấy hôm trước nữa! Thật lạ kì, cứ như thế có ai đó đã bỏ bùa tôi khiến cho tôi chán ghét Sam hơn, và giờ khi tôi cảm thấy bình thường trở lại thì Sam lại bị giam ở trong nhà. Vì thế, tôi chỉ có thể ngồi ở ban công để nhìn sang nhà nó. Mà có nhìn sang thì cũng chỉ thấy chiếc cửa sổ bị kéo rèm kín và khoảng sân vắng lặng trái ngược với vài tháng trước.

    Tôi để ý thấy Mas cũng có vẻ buồn hơn trước. Hình như do nó không còn được chơi với Sam nên trở nên bớt tinh nghịch và làm nũng hơn mặc dù chỉ là một loài động vật. Tôi thấy hình ảnh của mình ở trong nó, một người sống khá nội tâm và ít khi bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, nhưng khi ở bên người mình thích thì luôn tỏ ra năng động hơn hẳn.

    Và rõ ràng khi đã trót thích một ai đó, bản thân cũng sẽ có ít nhiều những sự thay đổi. Không chỉ tôi mà ngay cả Sam từ khi thích anh Khoa, nó trở nên nữ tính hơn, ánh mắt có hồn hơn, không giống như khuôn mặt vô cảm khi ở bên tôi nữa! Anh Khoa đã thay đổi Sam rất nhiều. Bản thân anh khi nói chuyện với tôi cũng mang lại cho tôi nhiều suy nghĩ mới mẻ và nhiều kinh nghiệm sống. Cả anh và chị Hương đều là hai người hơn tuổi tôi, biết nhiều thứ hơn tôi và có những góc nhìn từng trải hơn tôi!

    Tôi chưa từng thấy một người như Sam sẽ hợp với anh, và cũng không nghĩ nó sẽ dám tỏ tình với anh cho tới một ngày.. Tôi thấy anh Khoa hừng hực bước ra khỏi cửa nhà Sam và đi thẳng ra sân với ý định bỏ về. Trông anh khá căng thẳng, nhìn vào ánh mắt ấy thật khó đoán chuyện gì đã xảy ra! Cho đến khi Sam chạy theo anh ra cổng và không ngừng gọi:

    - Anh Khoa! Anh Khoa! Nghe em giải thích đã!

    * * *thì tôi mới hiểu ra một phần. Trong tay Sam còn giữ một hộp quà nhỏ xinh không biết bên trong đựng thứ gì, nhưng tôi thấy nó ôm hộp quà đó đứng dựa tường và khóc. Nó khóc rất to, cảm tưởng như có thể gọi cả mây đen xuống vì tiếng khóc đó.

    Nhìn Sam, tôi cũng hơi rưng rưng cho nó, nhưng cũng không thể chạy xuống an ủi vì nó đang bị "cách ly" với tôi. Tôi chỉ thở dài một tiếng, rồi lại đưa tay lên chống cằm. Lúc này cũng không cần biết nguyên do là gì nữa, tôi chỉ thấy mấy ngày sau đó anh Khoa không còn đến dạy Sam, nhưng anh vẫn làm việc ở combini như bình thường.

    - Cái gì? Anh Khoa không làm gia sư nhà Sam nữa hả? - Lâm tròn mắt khi nghe tôi nói.

    - Ừ! Chính mắt tao đã nhìn thấy anh ấy một mạch bỏ đi khỏi cổng nhà nó!

    Lâm không thể hiện ra rằng nó vui hay buồn khi nghe tôi kể câu chuyện vừa rồi. Là một người đã từng tiếp xúc với Sam, nó chỉ biết lắng nghe câu chuyện của tôi, rồi sau đó lại chèn thêm vài lời nữa:

    - Vậy là mày an tâm đến với Sam rồi còn gì!

    Nhưng tôi không xem đó là một lời động viên. Kể cả anh Khoa có đi khỏi thì mẫu người Sam thích vẫn không phải là tôi! Người ta bảo rất khó để có thể thay đổi được tính cách của một con người, trừ khi người đó phải trải qua một chuyện gì đó cực kì lớn. Sam là một người có tính cách không hề cởi mở như Hân, đã vậy bây giờ nó lại còn bị chị Hường "nhốt" trong nhà, không có cách nào làm cho nó thích tôi được!

    - Mày nghĩ là dễ lắm hả? - Tôi nói với Lâm.

    - Mày vừa cao to, vừa đẹp trai, nhà còn ở ngay cạnh nhà nó nữa! Phải tao thì tao đã đổ đứ đừ mày từ đầu rồi!

    Câu nói của Lâm làm cho tôi không khỏi chạnh lòng. Nó là bạn tôi, đương nhiên nó sẽ nói tốt về tôi. Còn tôi trong mắt Sam chỉ là người ngoài. Tôi có cao to, đẹp trai đến mấy thì cũng chỉ là một "anh hàng xóm" bên nhà, được Sam nói chuyện cùng cũng đã là một đặc ân rồi. Có lẽ ông trời không bao giờ sắp đặt cho tôi trở thành một nửa của nó!
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
  2. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 41

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc dù là một người hay nổi nóng nhưng tôi luôn trân trọng tất cả các mối quan hệ đã đến với mình. Như đối với chị Hương, tôi không cố lẩn tránh dù biết chị ta luôn tìm cách theo đuổi mình, mà coi chị ta như một người bạn để trò chuyện. Với anh Khoa, tôi cũng coi anh như một người anh kết giao mặc dù anh có thể được coi là "tình địch" của tôi- là người làm cho tôi không thể đến được với Sam. Trong mắt tôi, anh luôn là một người tốt. Dù bây giờ anh không còn dạy ở bên nhà nữa nhưng tôi vẫn có thể gặp anh ở combini, trò chuyện với anh về cuộc đời, về việc học, sự nghiệp cũng như cả về tình yêu..

    Một ngày đầu tháng 3 năm 2021. Tôi gặp lại anh Phong một cách tình cờ, nhưng lần này không phải ở trong cửa hàng tạp hóa anh vẫn hay làm mà là ở một chỗ khác. Đó là trong thang máy của một tòa nhà khá cao:

    - Phong, em đi đâu đây?

    - Anh Khoa!

    Tôi kêu lên khá mừng rỡ khi gặp lại anh trong một hoàn cảnh đặc biệt như này. Khi ấy tôi đang đi lấy hộ vài thứ đồ giúp anh Trương từ một người bạn làm việc trong tòa nhà này, vô tình gặp anh nên khá bối rối, không biết phải nói chuyện gì!

    Anh Khoa kể với tôi rằng anh đã nhận được công việc mới thay cho công việc bán hàng ở cửa hàng tạp hóa. Bảo sao mà mấy tuần nay tôi đến đó nhưng không thấy anh trực ca nào cả! Công ty đó nằm ở trên tầng 16 của tòa nhà này, họ trả cho anh mức lương hậu hĩnh để bán hàng nên anh quyết xin vào đây làm.

    Ban đầu khi nói chuyện với anh Khoa, tôi không dám nhắc đến Sam vì sợ sẽ làm anh khó chịu. Nhưng không ngờ, sau một hồi lại chính là anh hỏi tôi:

    - Sam dạo này còn khỏe không vậy em?

    - Bạn ấy vẫn bình thường anh ạ!

    - Vậy là tốt rồi!

    Và anh bắt đầu kể tôi nghe nguyên nhân vì sao anh lại thẳng thừng bỏ dạy cho Sam mà không một lần quay lại:

    - Không phải anh giận dữ vì Sam tỏ tình mình, mà là vì anh đã thấy điều bất thường trong chuyện này nên mới một mạch bỏ ra khỏi cổng đi về. Lúc Sam tặng quà anh, anh có để ý thấy một lá bùa được Sam giấu trong túi quần. Theo như những gì anh đã từng được nghe kể thì loại bùa đó là bùa yêu. Nó sẽ kích thích những đối tượng kết nối với vật chủ bằng cách tiếp xúc rồi khiến đầu óc họ chìm vào mê muội, từ đó đem lòng yêu vật chủ. Có lẽ cô bé làm như vậy để ép anh phải bị siêu lòng, trong khi anh chưa từng có suy nghĩ yêu đương với học trò của mình. Anh đã bỏ về ngay để không bị dính bùa, và hứa sẽ không bao giờ quay trở lại căn nhà đó một lần nào nữa!

    Nghe anh Khoa kể, tôi dường như không tin vào những lời lẽ đó vì nó quá khó tin. Nhưng không nhẽ một người như anh Khoa lại đi lừa một đứa em kết nghĩa như tôi sao? Không! Không thể nào! Rốt cuộc chuyện gì mới là thật?

    - Anh bảo Sam đã chính tay bỏ bùa anh sao? - Tôi hỏi lại một lần nữa để xác nhận những gì mình vừa được nghe thấy.

    - Đúng là như vậy! - Anh Khoa gật gù. - Lúc đó anh thấy rất rõ nên không thể nhầm được. Thậm chí lá bùa đó còn óng ánh dưới ánh sáng trong căn phòng nên không thể là họa tiết của một thứ gì đó mà chính xác là nó!

    Tôi chưa từng nghe hay chứng kiến trực tiếp người chơi bùa ngải bao giờ. Mặc dù đang ở trong căn nhà mà bố mẹ anh Trương để lại- hai người là hai pháp sư thời trước nhưng vì họ đã đều mất cả nên tôi không biết tí ti gì về mấy thứ tâm linh. Tôi là một người theo thuyết duy vật. Bản thân không tin vào những điều kì bí nhưng nếu quả thực Sam đã làm như vậy để quyến rũ anh Khoa thì ngay cả tôi cũng không thể nào chấp nhận được.

    Chính vì vậy, ngay khi về nhà, tôi đành nhắn tin cho Sam với một thái độ khá khó chịu:

    - Tại sao bạn lại làm như vậy với anh Khoa?

    Nhưng không nhận được bất cứ câu trả lời nào ngay sau đó. Mãi đến sáng hôm sau, khi chuẩn bị đi học, tôi mới phát hiện tin nhắn của Sam trong máy mình gửi vào lúc 0 giờ 30 phút:

    - Cậu có biết cũng chẳng giúp được gì cho tui đâu!

    - Tôi sẽ cố giúp hết sức có thể! - Tôi nhắn lại.

    Nhưng sau đó Sam tiếp tục lờ đi tin nhắn của tôi. Chắc chắn nó đang gặp một chuyện gì đó khó giải quyết mà nếu tôi xen vào thì sẽ gây phiền phức cho nó. Vì vậy, nó tìm đủ mọi cách để xa lánh tôi kể cả trên tin nhắn hay gặp mặt ngoài đời.

    Tôi không hề trách cứ Sam vì đã bỏ bùa anh Khoa. Thực sự tôi vẫn đang tò mò không biết nó làm vậy với mục đích gì nên mới phải hỏi, và thực sự lúc này tôi cảm thấy lo cho nó hơn là trách móc nó!

    Mọi chuyện cứ thế trở nên im lặng trong vài ngày thì bỗng một hôm, tôi thấy Sam và chị Hường cãi nhau khá to ở trong vườn. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra và cũng khá ngạc nhiên khi bình thường chị em họ khá hòa thuận với nhau, chưa lần nào xô xát lớn như lần này cả! Những bí mật cứ thế lại tiếp diễn khi tất cả những người xung quanh tôi đều không muốn nói cho tôi biết chuyện gì đang thực sự xảy ra..
     
    Last edited by a moderator: 15 Tháng ba 2023
  3. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 42

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh Trương là một người khá điềm đạm, ít nói nhưng từ trước đến nay chưa có một chuyện gì là anh giấu tôi cả. Tôi khá ngạc nhiên khi anh che giấu tôi từ vụ anh cãi nhau với chị Hường và bây giờ anh nói anh không hề biết những mâu thuẫn xoay quanh chị Hường và Sam. Là một nhà báo, tôi hiểu anh cũng sẽ có những góc khuất của riêng mình. Tôi thì không phải là người giỏi giải quyết mọi chuyện, nhưng tôi không thể để cho những người đang sống xung quanh mình tự ôm những nỗi niềm riêng của mình và tự giải quyết được! Nhất là anh Trương, chí ít anh cũng là anh họ của tôi, là người đã cho tôi sống cùng nhà suốt tám tháng trời. Nếu như bây giờ tôi cố không quan tâm đến chuyện này thì sẽ thật có lỗi với chính bản thân mình và với những người xung quanh- đặc biệt là anh Trương.

    Vì thế, sáng hôm sau khi anh Trương chuẩn bị đi làm, tôi vội giữ anh lại:

    - Em muốn hỏi anh chuyện này!

    - Lại là chuyện hôm qua phải không? Anh đã nói là không biết..

    - Không phải! Là một chuyện khác!

    Tôi kể cho anh Trương nghe tất tần tật những gì mình đã được anh Khoa kể về Sam. Vì bố mẹ anh từng là những thầy bùa nên tôi nghĩ anh có thể giúp tôi tìm ra lời giải.

    - Có nhiều loại bùa yêu! - Anh Trương ngồi xuống từ tốn và bắt đầu chia sẻ những điều anh đã biết. Đây là lần hiếm hoi tôi thấy anh quan tâm đến câu chuyện tôi kể như vậy! - Loại bùa em ấy dùng là bùa truyền tay, ngoài ra còn bùa thôi miên, bùa nước.. nhưng có lẽ do bùa truyền tay có công hiệu lớn nhất nên em ấy mới sử dụng. Bùa này được sử dụng bằng cách đưa một món đồ nào đó cho đối tượng muốn kích thích, sau đó đối tượng sẽ tự khắc có cảm tình với người đưa.

    Điều này hoàn toàn trùng khớp với lời mà anh Khoa đã kể với tôi lúc ở thang máy của tòa nhà nọ. Như vậy là trò bùa ngải của Sam hoàn toàn có thật. Một cô bé trông khá ngây thơ như Sam mà lại có thể làm chuyện đó thì quả thực không thể hiểu nổi! Trước kia tôi cứ nghĩ Sam là một người hoàn toàn bình thường, ngoài việc ít chia sẻ chuyện cá nhân của mình ra thì chưa bao giờ Sam để lại trong mắt tôi bất kì một hình ảnh xấu nào cả! Nhưng có lẽ cho đến bây giờ thì hình tượng của Sam trong mắt tôi đã hoàn toàn tan vỡ!

    À không, thực ra sau khi nghe xong anh Khoa nói thì tôi vẫn còn chút cảm thông cho Sam vì tình cảm nó dành cho anh. Nhưng đến lúc này thì có vẻ tôi như trở thành một con người khác. Nói như thế nào nhỉ? Là tôi không thể tin nổi chuyện một cô bé học năm nhất đại học đã tìm hiểu về chuyện bùa ngải, trong khi như anh Trương kể hồi trước thì bố mẹ anh phải mất nhiều năm mới luyện được và mới đủ dũng khí để tìm hiểu về nó. Tôi còn hơi nghi ngờ không biết liệu có một thế lực nào đằng sau thao túng Sam hay không. Nếu thật là như vậy thì tôi phải nên lo cho Sam hơn là trách móc nó mới đúng!

    - Anh có nghĩ có ai đó đứng đằng sau để bắt Sam làm chuyện đó hay không? - Tôi quay sang hỏi anh Trương.

    - Anh không biết! - Anh nói. - Nhưng nếu tình cảm đó xuất phát từ trái tim của Sam thì anh nghĩ là do em ấy tự ý làm!

    Nói rồi, anh Trương khoác áo lên và bước ra khỏi nhà để đi làm. Trông anh không khá vội nhưng hình như anh chỉ làm vậy để né tránh những câu hỏi của tôi. Và câu trả lời vừa rồi của anh không có vẻ gì là chắc nịch.

    Nhưng tôi chợt nhớ ra một nhân vật khá quan trọng trong lúc đang hoang mang với câu trả lời đó. Đó chính là mẹ của Sam. Bà là người mà Sam và chị Hường đã nhắc đến khá nhiều lần. Chính Sam cũng từng nói những người đầu gấu hay đến tìm nó là người của bà. Liệu chăng cũng chính bà là người đã dạy cho Sam những thứ bùa chú đó để quyến rũ anh Khoa?

    Tôi không biết nhà của mẹ Sam ở đâu, nhưng tôi biết nhà bố nó do đã từng cùng nó đến một lần. Theo như lời Sam kể thì hai người đã ly dị nhau, nhưng biết đâu đó bố Sam sẽ biết chút ít thông tin về mẹ Sam thì sao? Biết đâu đó ông cũng nghe được mang máng về câu chuyện này do Sam là con gái của ông?

    Lần trước đến nhà bố Sam, tôi đã bị đám người của mẹ nó phục kích. Cả tôi và nó phải chạy toán loạn, may sao tìm được một ống cống ở trong công trường xây dựng để chui vào trốn tạm nên mới thoát thân. Lần này mặc dù khả năng đã bị đám người đó nhớ mặt do chúng đã đến tìm tôi vài lần nhưng tôi thà liều mạng như vậy còn hơn để mọi chuyện trôi vào dĩ vãng.

    Tôi bịt kín mặt y như lần bước ra khỏi nhà sau hôm bị đám người đến đập cổng. Ngoài ra, tôi còn mặc thêm một chiếc áo chống nắng mà hồi trước anh Trương hay mặc để cải trang đến hiện trường. Dù mặc kín đáo như vậy nhưng đề phòng bị đám người phát hiện và tấn công, tôi vẫn phải mua thêm một chai xịt hơi cay để bảo vệ bản thân mình.

    Giữa trưa trời nắng, chỉ có mình tôi đi vào trong con ngõ đó. Mọi người không ai muốn ra đường vào giờ này, càng không muốn để ý đến một người xa lạ như tôi. Tưởng chừng đã an toàn, ai dè khi đi tới nửa đoạn đường tiến vào nhà bố Sam thì đằng sau tôi có một tiếng gọi giật lại:

    - Này!
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
  4. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 43

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giọng nói tôi vừa nghe không hề có giọng điệu gây chiến, lại giống như ai đó đang cố tình bóp méo giọng thật của mình mà thành. Không khó để phát hiện ra giọng nói đó kể cả khi tôi không quay người lại..

    - Đứng yên đó!

    Nói rồi, người lạ mặt đằng sau chạm tay vào vai trái của tôi, đẩy tôi về phía trước. Hắn đưa tôi vào một con hẻm hẹp đến nỗi một chiếc xe máy cố lách vào cũng không vừa. Lúc này, hắn mới đẩy tôi vào tường, tháo khẩu trang đang đeo ra.

    - Sam, bạn làm gì ở đây vậy?

    Tôi giả vờ ngạc nhiên khi phát hiện người đó là Sam mặc dù khi nãy nghe nó giả giọng đàn ông, tôi cũng đã đoán ra phần nào.

    - Suỵt!

    Sam làm dấu cho tôi im lặng, rồi nó ngó xung quanh xem có gì nguy hiểm không. Khi thấy mọi thứ đã có vẻ ổn, nó mới dám nói:

    - Chính tui mới phải hỏi cậu làm gì ở đây kìa!

    Nghe thấy Sam nói trở lại giọng bình thường, tôi dường như đã đoán được nguyên nhân. Tôi nhìn nó thẳng thừng mà nói:

    - Vì bạn nên tôi mới phải đến đây! Bạn là trung tâm của mọi chuyện! Chính vì bạn giấu giếm nên tôi mới tự đi tìm câu trả lời!

    Sam nghe tôi nói trong vẻ mặt có phần bất lực. Tôi không biết do nó muốn khóc hay do nó quá phẫn nộ mà nó nói như kiểu bị hụt hơi:

    - Làm ơn đấy! Tui đã khuyên cậu đừng nên tham gia vào chuyện này mà! Cậu cố tình không hiểu ý tui hả?

    - Nhưng tôi đã hứa dù có thế nào cũng sẽ giúp bạn cho bằng được! Tôi không thể để bạn chịu khổ một mình như vậy được, bạn hiểu không?

    Nói đến đó, chợt mặt tôi bỗng đỏ phừng, hai tai nóng ran. Cảm giác như tôi vừa diễn lời thoại của nam chính trong một bộ phim ngôn tình mà Sam là nữ chính. Tôi cũng chưa biết Sam đang chịu khổ ở chỗ nào, còn chưa ý thức được lý do mình tới đây để giúp. Tất cả ban đầu chỉ là vì sự tò mò, vì tôi thực sự muốn biết tại sao Sam lại bỏ bùa anh Khoa nên mới đi tìm bố Sam để hỏi chứng cứ. Nhưng không ngờ Sam lại có mặt ở đây và khiến cho tôi phải nói những lời sến súa kia.

    - Nhưng vì sao cậu lại bất chấp vì tui như vậy?

    Tia sáng từ mắt Sam chiếu vào mắt tôi khiến tôi không thể nói dối quanh co nổi. Tôi đã cố kiềm chế những lời lẽ này trong suốt một khoảng thời gian dài, và bây giờ là lúc tôi phải nói hết ra vì tôi sợ nếu không nói lúc này thì sẽ chẳng bao giờ có cơ hội được nói nữa:

    - Vì.. tôi thích bạn!

    Sam có vẻ hơi ngạc nhiên khi nghe những lời đó. Tôi không hình dung nổi cụ thể đó là thứ cảm xúc gì nhưng chắc là sự ngạc nhiên xen lẫn với một chút hoang mang. Có lẽ từ trước tới nay Sam vẫn nghĩ tôi chỉ coi nó là bạn, còn người tôi thích thực sự vẫn là Hân. Nó không ngờ mọi thứ đi theo chiều hướng ngược lại, nghĩa là người tôi thích không phải là Hân mà chính là nó!

    - Đừng như vậy nữa! - Sam miễn cưỡng.

    Kể từ khi anh Khoa không còn dạy ở nhà Sam, có lẽ nó đã rất đau buồn. Anh không nói gì thêm, nhưng thái độ còn hơn cả một lời từ chối dành cho nó. Lâm cũng đã nói đó là cơ hội tốt cho tôi để đến với Sam, nhưng tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Tôi không ngờ hôm nay mọi thứ lại diễn tiến nhanh đến như vậy. Và chính điều đó cũng làm cho Sam bối rối không biết phải làm gì lúc này..

    - Tôi biết tôi không phải mẫu người bạn thích, nhưng tôi có thể..

    - Đừng nói gì lúc này nữa! - Sam giơ tay bịt miệng tôi lại. - Tui hiểu rồi!

    Nói rồi, Sam bảo tôi ngồi bệt xuống ngay con ngõ đó. Nó bắt đầu kể:

    - Thực ra đám người đó không phải của mẹ tôi đâu!

    - Sao? - Tôi ngạc nhiên.

    - Ừ! Đó không phải người của mẹ tui, và bố mẹ tui thì vẫn đang sống hạnh phúc với nhau chứ không hề ly dị như lời tui từng kể!

    Sam càng nói, những điều mà bấy lâu nay tôi cứ nghĩ là thật lại càng vỡ vạc ra trong đầu tôi là những sự lừa dối. Nhưng nhìn vào ánh mắt Sam lúc này, tôi không nghĩ nó đang trêu đùa tôi một chút nào. Vì vậy, tôi không nói thêm gì mà ngồi nghe nó tiếp tục kể:

    - Trước đây tui là một đứa khá nhút nhát, đi học thường xuyên bị bạn bè trêu chọc. Mỗi lần như vậy tui thường chạy tới nhà chị Hường- cũng chính là căn nhà bây giờ tui đang ở để mách với chị ấy. Hai chị em tui thân nhau lắm, nhưng hồi đó tui chưa biết hết về con người thật của chị ta nên mới như vậy! Bố mẹ tui thì thấy tui thân với chị Hường, vả lại chị ta cũng là người hiểu biết về bùa ngải nên gửi tôi đến nhà chị ta một thời gian. Thời điểm đó tui được chứng kiến cuộc tình của chị ta và anh Trương, anh họ cậu. Họ yêu nhau tầm vài tháng thì chẳng hiểu sao bố mẹ anh Trương đổ bệnh và mất đúng hôm tui thấy chị Hường đang làm lễ giải bùa gì đó ở trong nhà. Kể từ đấy, hai người trở nên mâu thuẫn với nhau và anh Trương cũng không qua nhà tui để nói chuyện thêm một lần nào nữa. Lúc đó tui còn nhỏ, chưa thể can thiệp vào chuyện của hai người. Nhưng cũng vì những thứ bùa ngải của chị Hường mà tui bỗng trở nên lầm lì, khó ưa hơn, không còn nhút nhát như trước nữa. Được nửa năm ở đây thì bố mẹ đến đón tui về, họ rất mừng khi tui thay đổi hoàn toàn so với trước. Vậy nên bây giờ lên đại học, họ cũng cho tôi tới đây để rèn tính tự lập cho tui. Họ không hề biết rằng chị ta là "ác quỷ", chị ta luôn cho người đi theo giám sát tui mọi lúc mọi nơi và ép tui làm những điều không muốn với người mình quý. Chính chị ta là người yểm bùa khiến cho cậu ghét tui và cũng là người bắt tui dùng bùa mê để quyến rũ anh Khoa vì tôi trót nói với chị ta rằng mình thích anh ấy..

    Sam nói đến đây, nó bỗng ngập ngừng để tôi kịp hiểu ra mọi chuyện. Vậy là sự thật bấy lâu nay đã rõ ràng. Thì ra thủ phạm cuối cùng gây ra những sự việc gần đây không phải là mẹ của Sam mà đó chính là chị Hường- người đang sống cùng nhà với cô bé!
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
  5. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 44

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thì ra anh Trương đã biết đến Sam từ trước chứ không phải từ lúc nó chuyển đến đây để học đại học. Anh không hề nói cho tôi bất cứ điều gì cả, kể cả chuyện tình của anh với chị Hường và nguyên nhân bố mẹ anh mất. Có thể anh phải làm như vậy để tôi không nghĩ xấu về hàng xóm, hay nói một cách khác là anh đang đóng một vở kịch về một cuộc sống tốt đẹp xung quanh nhà mình rồi đưa tôi vào trong vở kịch đó.

    Nhưng nếu chính anh Trương không nói, tôi cũng sẽ tìm cách để chứng minh mọi chuyện. Không phải tôi không tin lời Sam nên mới phải làm như thế. Chẳng qua là tôi muốn biết tường tận mọi việc đang xảy ra trong cái nhà này.

    Tôi đẩy cửa khẽ bước vào phòng anh Trương. Bình thường đi làm anh rất ít khi khóa cửa, chỉ có những hôm đi công tác dài ngày thì mới phải khóa. Phòng anh là một căn phòng nằm nghiêng góc 90 độ so với phòng tôi, có ban công nhìn ra bên cung thể thao, khác với ban công phòng tôi là nhìn ra vườn. Trong phòng dán kín những mẩu báo, những bức ảnh liên quan đến ngành báo mà tôi không tài nào hiểu được. Ngay kể cả trên giường anh cũng toàn là những thứ cắt ghép, bôi dán từ những tờ báo, giấy photo được xếp bừa bộn với nhau. Có lẽ nghiệp vụ trong ngành bắt buộc anh phải làm như thế.

    Ngoài một chiếc giường để ngủ thì trong phòng không có gì hơn một chiếc bàn làm việc và một giá sách nhỏ cơ man những loại sách học thuật, chỉ có đâu đó hai, ba cuốn tiểu thuyết. Vì tính chất công việc nên anh phải dùng laptop để mang đi đến khắp mọi nơi, vậy nên khi anh đi làm thì cái bàn làm việc cũng trở nên trống rỗng. Tôi khẽ khàng kéo ngăn tủ ở bên dưới ra để tìm kiếm "vật chứng". Đống giấy tờ trong đó bật ra theo lực kéo, làm rơi vãi khá nhiều thứ xuống sàn. Đập vào mắt tôi ngay lúc đó là một túi zip nhỏ màu đỏ họa tiết vàng mà người ta hay dùng để đựng muối, diêm, trầu cau hoặc đá yểm bùa. Khá lạ là anh Trương lại dùng nó để đựng USB. Có lẽ chăng nó đang chứa đựng thông tin quan trọng lắm!

    Nhưng tôi không có nhiều thời gian để xem nó, vả lại cũng không có máy tính để truy cập nên tôi tạm để lại chỗ cũ. Tôi lắc đầu nghĩ:

    - Chắc trong đây chỉ có mấy tư liệu hay phóng sự gì đó mà anh ấy đi phỏng vấn thôi! Chắc chẳng có gì cả!

    Sau đấy, tôi lục đống giấy tờ dày cộm kia, hi vọng sẽ tìm được chút gì đó quý giá. Tôi lật từng tờ, từng tờ một. Hầu hết chúng đều là những tờ giấy photo đã được gạch chằng chịt. Nội dung bên trong đều là về những bài phỏng vấn hoặc những mẫu câu phỏng vấn mà có lẽ được anh dùng để tham khảo cho nghiệp vụ của mình.

    Lật đến tờ thứ một trăm vẫn nhận được những nội dung tương tự, tôi chán nản xếp đống giấy đó vào và bắt đầu tìm tiếp đến những ngăn tủ tiếp theo. Ngăn to hơn ở ngay bên dưới ngăn vừa rồi cũng chẳng có gì đặc biệt hơn những xấp giấy. Thậm chí, chúng còn dày gấp ba, bốn lần xấp giấy kia làm tôi chán nản khi nghĩ đến việc phải đọc để tìm cho bằng hết. Nhưng vì đã mạo hiểm vào đây và đã quyết tâm tìm hiểu cho bằng ra sự thật nên tôi liều mình tìm hiểu đến cùng. Dù sao kể cả khi tôi đọc hết đống này thì trời cũng chưa thể tối và anh Trương cũng chưa thể về. Vậy nên không có chuyện anh phát hiện tôi lẻn vào phòng anh được!

    À, đây rồi! Cuối cùng thì sau bao nhiêu vất vả, tôi cũng đã tìm ra được một tài liệu không phải nói về gia đình anh Trương nhưng là một bài báo nghiên cứu của anh về tà thuật- thứ dùng để thôi miên tri giác và hành vi của con người. Tôi nằm oài người ra chiếc giường nhỏ của anh để đọc thật kĩ về bài nghiên cứu đó, hi vọng sẽ hiểu ra nhiều điều về tà thuật, bùa ngải và những thứ liên quan đến câu chuyện giữa anh, chị Hường, Sam và bố mẹ của anh.

    "Trong nhiều năm liền từ 2010-2016, đã có rất nhiều vụ việc liên quan đến bùa ngải xảy ra ở một số địa phương, đặc biệt là ở những nơi nông thôn, vùng cao, vùng hẻo lánh, nơi có trình độ dân trí thấp nhất cả nước. Những thầy bùa đã lợi dụng niềm tin của những người dân thiếu hiểu biết nhằm trục lợi, kiếm tiền từ những việc như cúng bái, cưới xin, yểm bùa hay thậm chí là khám, chữa bệnh.."

    Dòng đó làm tôi thấy không hứng thú lắm. Có lẽ anh chỉ đang khái quát lại những hiện trạng xảy ra ở một số nơi về việc lạm dụng bùa ngải. Tôi vẫn chưa tìm thấy sự giải thích nào về nguyên nhân và cách sử dụng của nó. Tôi lướt mắt xuống những dòng sau mong sẽ tìm được câu trả lời nhưng không! Cả văn bản cứ y như của một người chỉ ngồi ở nhà và viết nó vậy, không hề có một bằng chứng xác thực hay một sự tìm hiểu chuyên sâu gì về lĩnh vực đang hướng tới.

    Ở phía cuối tài liệu có ghi rõ ngày, tháng, năm làm nghiên cứu. Đó là ngày 31 tháng 5 năm 2016, tức là khi anh Trương mới vào nghề được hai năm vì theo như anh kể thì anh ra trường từ 2014. Với một người làm nghề báo vào nghề hai năm thì không có chuyện chỉ ngồi không để viết báo mà cần phải đi thực tế để tìm hiểu, vậy nên chắc hẳn anh sẽ còn một phần tài liệu cất ở đâu đó. Quyết không dừng lại, tôi tiếp tục tìm ở đống giấy tờ dang dở kia!
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
  6. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 45

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mười một giờ trưa. Thay vì xuống tủ lạnh tìm đồ ăn để nấu như thường ngày, tôi ngồi đọc hết tờ này đến tờ khác trong sấp giấy trong ngăn kéo tủ của anh Trương với hi vọng sẽ tìm thêm được manh mối nào đó về câu chuyện xoay quanh anh và gia đình anh. Để tiết kiệm thời gian, lần này tôi chỉ nhìn vào tiêu đề những tờ giấy mà không đọc nội dung bên trong. Nhưng tiếc thay, đã cố tìm hết mà vẫn không thấy gì cả!

    Tôi chỉ còn một cách cuối cùng đó là lục tung đồ đạc trong căn phòng xem trong số đó có ẩn giấu thứ gì giá trị hay không. Và cái mà tôi tìm đầu tiên là tủ sách. Đây rồi! Một bức ảnh chụp cả gia đình anh, bao gồm anh và bố mẹ anh. Tôi từng được nhìn thấy họ một lần hồi còn nhỏ khi họ về thăm nhà tôi. Nhưng lúc đấy tôi còn quá nhỏ để nhớ rõ về khuôn mặt họ. Bây giờ cầm tấm ảnh này trên tay, những kí ức trong tôi mới ùa về..

    Mặc dù là những pháp sư nhưng trông bố mẹ anh Trương không có vẻ gì là kì bí cả. Trái lại, trông họ còn rất hiền lành. Có lẽ do đó nên họ mới bị chị Hường yểm bùa chăng? Tôi tự đặt câu hỏi rồi lại miên man trong dòng suy nghĩ ấy- dòng suy nghĩ về cuộc tình của anh Trương và chị Hường. Tại vì sao mà chị ta lại phải làm những điều trái lương tâm như thế, trong khi hai người từng có mối quan hệ không phải bình thường với nhau. Phải chăng một trong hai người bố và mẹ anh Trương đã làm gì khiến chị ta tức giận?

    Có lẽ tôi cứ ngây người ra như thế đến tối nếu như không có tiếng rít của Mas ở phòng bên cạnh. Chẳng hiểu sao nó lại rít lên những tiếng lặp đi lặp lại như thế trong khi rõ ràng tôi đã đặt sẵn bát đồ ăn và nước uống ở trong chuồng cho nó để mọi kế hoạch hiện tại được êm xuôi. Hay nó đòi đi ra ngoài vườn hóng mát chăng?

    Nhưng tôi cứ mặc kệ cho Mas kêu. Tôi nghĩ có lẽ nó chỉ kêu vu vơ vậy nên tiếp tục tìm kiếm bằng chứng trên tủ sách. Ai ngờ, khi tôi vừa rút những cuốn sách xếp xít xịt cạnh nhau ra để tìm thì một tiếng giật cửa mạnh làm tôi giật mình. Phía bên kia cánh cửa, anh Trương đang đứng trơ mắt nhìn tôi:

    - Em đang làm gì vậy?

    Giọng anh Trương vẫn như thế, không gắt hơn cũng không hiền từ hơn. Nhưng vì bản thân đang làm điều không được cho phép nên sau khi nghe câu hỏi đó, tôi không biết phải giải thích gì và đành chôn chân tại chỗ mất vài giây.

    - Sao em tự tiện vào phòng anh mà không xin phép hả?

    Lúc này, vì cúi đầu xuống nên tôi mới có thời gian suy nghĩ. Thì ra Mas rít lên một hồi là vì muốn thông báo cho tôi rằng anh Trương về. Mà bình thường anh đi làm một mạch từ sáng đến tận tối không về nhà lần nào, chẳng hiểu sao hôm nay lại bất chợt về giữa chừng và mở cửa phòng đúng lúc tôi đang "đột nhập" trái phép vào đó làm tôi trở nên hoảng loạn. Tôi bối rối đáp:

    - E.. e.. em chỉ định tìm một cuốn sách để đọc thôi, ai ngờ..

    Lời nói dối không chớp mắt của tôi tất nhiên không thể khiến cho anh Trương tin được. Đã vậy, anh còn là một nhà báo từng nhiều lần phỏng vấn người khác, ắt hẳn anh biết rõ ai nói thật, ai nói dối chỉ qua ánh mắt.

    Nhưng anh Trương không hề tức giận với tôi. Trái lại, anh còn bảo tôi ngồi xuống chiếc giường trong phòng anh và nói:

    - Em nói thật đi, anh sẽ không trách em đâu!

    Và thế là tôi kể cho anh Trương nghe những gì Sam đã nói, đồng thời cả những ý định của mình và nguyên nhân tôi vào phòng anh mà không xin phép. Nghe xong, anh Trương thở dài và quay sang nhìn tôi:

    - Đáng nhẽ ra anh nên nói mọi chuyện với em ngay từ đầu!

    Anh chỉ nói đúng một câu đó và đứng dậy tiến về phía chiếc bàn làm việc khi nãy tôi lục tìm đồ. Anh mở ngăn kéo, lấy ra đúng chiếc túi zip đựng USB khi nãy tôi chưa có cơ hội để xem. Hóa ra chính nó mới là bằng chứng cho tất cả! Anh Trương mở laptop lên, cắm USB vào và bắt đầu mở một file trong số rất nhiều file ở đó lên. Anh hướng màn hình laptop về phía tôi để tôi có thể xem cùng.

    "Chào mọi người! Tôi làm video này để chia sẻ một điều mà cho tới bây giờ mới dám chia sẻ.. Tôi vừa mới chia tay" cô ấy ", người đã yểm bùa khiến cho bố mẹ tôi mất như bây giờ. Mọi người có thể thấy bảng đen trước ngực của tôi.. Ngày hôm nay tôi chỉ muốn nói về sự độc ác và hai mặt của cô ta, người mà hai tháng trước còn nói chuyện ngọt xớt với tôi, bây giờ quay ra trở mặt như một con quỷ.

    Chả là tôi quen cô ta vì nhà cô ta ở ngay cạnh nhà tôi. Hồi ấy tôi mới tám tuổi, cô ta cùng mẹ chuyển đến đây để ở. Nghe láng máng thì mẹ cô ta vì đã ly dị chồng và muốn quyền nuôi con nên phải chuyển nhà đi thật xa. Cô ta tên là Hường, kém tôi 2 tuổi. Nhớ ngày đầu chuyển đến, lúc tôi đang tưới cây trong vườn thì cô ta chẳng hiểu vì lý do gì mà lại bứt hết mấy bông hoa mọc ở trên hàng rào giữa nhà cô ta và nhà tôi. Đó là những bông hoa mà bố tôi đã hết mực chăm sóc. Thấy vậy, tôi đành tới ngăn cô ta lại:

    - Ê! Mày làm gì vậy con nhỏ kia?

    Cô ta nhìn tôi, hai ánh mắt long lanh như sắp khóc.

    - Đi ra chỗ khác chơi, đồ con nít!

    Bị tôi đuổi, lúc này cô ta mới khóc òa lên, rồi chạy một mạch vào nhà để mách mẹ. Tôi chỉ đứng nhếch mép mà tự nói với mình:

    - Đúng là đồ con nít!

    Tối hôm đó, khi đang ăn cơm, tôi có hỏi bố:

    - Bố ơi bố, bố biết con nhỏ mới chuyển đến ở cạnh nhà mình tên là gì không?

    - Con đang nói đến em Hường hả?

    - Nó tên là Hường à bố? Cái tên nghe đúng ghét!

    * * *"
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
  7. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 46

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xem video của anh Trương được nửa chừng, tôi chợt nhận ra kỉ niệm ngày đầu anh gặp chị Hường chẳng khác là bao so với ngày đầu tôi gặp Sam. Nếu như chị Hường ngắt hoa nhà anh Trương làm anh khó chịu thì Sam lại để rác bừa bãi làm tôi không khỏi bực tức.

    ..

    - Ê! Con nhỏ kia! Tao muốn nói chuyện với mày!

    - Em xin lỗi.. huhu.. anh đừng đánh em!

    Ánh mắt của cô ta lúc nói câu đó làm cho tôi cảm thấy phần nào đó rung động. Tôi không nghĩ lúc ấy mình lại có thể trở nên mềm lòng một cách dễ dàng như vậy, càng không phải là vì một con bé nít ranh. Nhưng thực chất tôi muốn nói chuyện với nó không phải vì tôi còn ghét nó mà do hôm trước bố tôi đã dặn tôi phải nhẫn nhịn trước bọn con gái.

    - Tao không đánh mày đâu, chỉ muốn làm quen với mày thôi!

    * * *

    Thấy cô ta không nói gì, tôi tiếp lời:

    - Mày tên là Hường có phải không?

    - D.. d.. dạ!

    - Lỗi hôm trước coi như tao tha cho mày, nhưng với một điều kiện!

    Tôi nhờ Hường nói với bố mẹ tôi rằng tôi bận kèm cho nó học mỗi lần tôi trốn đi chơi điện tử mà bố mẹ tôi sang tìm. Kể từ đó, tôi có thể thỏa thích đi chơi vào những ngày nghỉ mà không sợ bị bố mẹ bắt về. Bố mẹ tôi rất đề cao việc học, vì vậy nghe tin tôi sang dạy kèm cho Hường thì vui phải biết. Thậm chí có hôm mẹ còn nấu tất cả món tôi thích trong một bữa cơm để "bồi bổ" cho tôi.

    - Vừa phải học bài trên lớp vừa phải dạy kèm cho em có vất vả không con? - Mẹ tôi hỏi trong bữa cơm đó.

    - Dạ không đâu mẹ! Con quen rồi!

    Tôi nói dối bà ngọt lịm mà bà không hề nghi ngờ gì. Nhưng còn bố tôi thì khác. Ông không tin việc tôi có thể dạy cho một con bé kém mình hai tuổi học trong khi ngày trước đến trường tôi thường xuyên cúp tiết.

    Một dạo nọ, ông đã sang nhà Hường để tìm tôi cho bằng được. Ông phát hiện tôi không hề có trong nhà nó, thậm chí đã hỏi cả mẹ của cô ta nhưng bà cũng trả lời là chưa từng thấy tôi sang dạy bao giờ. Cuối cùng, ông đã đích thân đi tìm tôi khắp các địa điểm giải trí mà tôi có thể tới và đã bắt gặp tôi đang chơi trong một quán net ở gần trường. Kể từ đó, ông cấm tuyệt đối tôi ra khỏi nhà vào những ngày nghỉ, đồng thời có suy nghĩ không tốt về Hường- người "đồng phạm" đã che giấu việc trốn đi chơi của tôi suốt bao nhiêu lâu kể từ đó.

    Bố mẹ tôi là những thầy đồng, hay gọi một cách tôn trọng hơn là những pháp sư. Công việc của họ chủ yếu là lên chùa hoặc đến từng nhà dân có nhu cầu để làm lễ. Họ từng chữa khỏi ốm cho tôi chỉ bằng những câu thần chú đọc miệng của họ. Thậm chí, khi cô hàng xóm, tức mẹ của Hường bị ốm, họ cũng sẵn sàng sang để làm phép hóa giải bệnh tật giúp mà không lấy đồng tiền nào. Cả tôi và Hường đều rất ngưỡng mộ họ. Thậm chí, Hường còn thường xuyên bắt chước họ chỉ vì thấy "ngầu". Nhưng tôi không ngờ đến một ngày cô ta cắp sách vở sang học tà thuật ở chính nhà mình. Tôi hỏi:

    - Mày làm gì ở đây vậy?

    Thì nó chỉ cười mà nói:

    - Em muốn tương lai giống như bố mẹ anh!

    Lúc đó tôi mới 15 còn cô ta thì 13 tuổi. Bố mẹ tôi nhiều lần khuyên cô ta không nên học theo vì không muốn truyền nghề cho bất kì ai nhưng cô ta không chịu nghe. Cô ta cứ nhất quyết theo học cho bằng được. Cuối cùng, đến năm cô ta 15 tuổi, bố mẹ tôi cũng chịu nhận cô ta làm "tiểu đồng".

    Ngày qua ngày, Hường càng học được nhiều thứ hơn về tà thuật. Tôi cũng trở nên thân thiết với cô ta càng nhiều hơn trước. Ở tuổi dậy thì, vẻ đẹp của cô ta ngày càng sắc nét khiến tôi không thể nào không rung động cho được. Một phần cô ta cũng là học trò của bố mẹ tôi nên tôi càng có thể mượn cớ đó để tán tỉnh cô ta dễ dàng hơn.

    Một hôm, thấy Hường đang đọc tà thuật ở trong vườn, tôi vẫy tay từ bên nhà gọi:

    - Ê!

    Cô ta cười với tôi một nụ cười rất tươi, rồi gấp cuốn sách lại và tiến gần tới chỗ tôi đứng:

    - Có chuyện gì vậy anh?

    Tôi bẽn lẽn giấu hai chiếc vé xem phim ở đằng sau, tay kia gãi gãi trán mà nói:

    - À.. không có gì đâu! Anh chỉ định rủ em đi xem phim thôi!

    - Tối nay ạ?

    - Đúng rồi!

    - Dạ được!

    Và thế là tối đó, sau khi dẫn Hường đi xem phim xong, tôi chủ động chở cô ta lên cầu và đưa cho cô ta một hộp quà:

    - Em có thể nhận hộp quà này và.. đồng ý.. làm người yêu anh không?

    Không ngờ Hường không ngần ngại mà nhận ngay món quà đó, sau đấy ôm tôi thật chặt. Chúng tôi đã yêu nhau kể từ hôm đó.

    Một tháng sau kể từ ngày Hường nhận lời làm bạn gái tôi, chẳng hiểu vì lý do gì mà cô ta giận bố mẹ tôi tới nỗi không thèm sang học tà thuật nữa. Hỏi ra thì mới biết do cô ta rất muốn học về thuật cưỡng chế- thuật dùng để ép một người không được làm một việc gì đó nhưng bố mẹ tôi từ chối vì bảo đó là một cấm thuật, chỉ những người pháp sư lâu năm và biết sử dụng đúng mục đích mới có thể luyện được vì nó không hề được khuyến khích. Hường là một pháp sư mới vào nghề không lâu, lại có dương khí ở mức yếu nên bố mẹ tôi sợ nếu cô ta lạm dụng nó sẽ gây hậu quả xấu đến chính cô ta và những người xung quanh.

    Nhưng cái tôi và tham vọng của Hường quá lớn. Cô ta đã đòi học cho bằng được. Cô ta thậm chí đòi chia tay tôi vì bố mẹ tôi. Nhưng sau bao lần khuyên bảo, cuối cùng cô ta cũng nguôi ngoai, chỉ có điều không sang theo học bố mẹ tôi nữa. Tôi nhớ có lần cô ta mua rất nhiều nến, vải đỏ và hình nhân về nhà không biết để làm gì, nhưng một vài ngày sau thì thấy bố mẹ tôi lên cơn sốt cùng một ngày. Hai cô chú tôi đã từ quê lên đây đưa họ đi viện nhưng cả hai lần đều bị bác sĩ trả về vì lý do họ không tìm được nguyên nhân của căn bệnh. Nhiều người còn cho rằng vì bố mẹ tôi cúng bái quá nhiều nên bị ám quá nhiều âm khí vào trong người, mặc dù họ đã làm điều đó cả đời chưa bị hề hấn gì.

    Sau vài tháng vật vã ở trong nhà, cuối cùng bố mẹ tôi lần lượt qua đời vào hai ngày liên tiếp. Tôi rất đau khổ, cảm giác có thể chết đi ngay được! Nhưng nhờ bạn bè trong ngành báo khuyên nhủ, tôi mới có thể trấn an bản thân. Tôi đã bình tĩnh lại để tìm hiểu nguyên nhân. Và tôi đã sốc nặng khi biết người đã yểm bùa hãm hại bố mẹ tôi không ai khác là Hường- kẻ độc ác máu lạnh đang sống ngay cạnh nhà tôi. Cô ta đã dùng một thuật gọi là phản tâm thuật, thuật dùng để trù yếm người sống thay vì cứu, chữa bệnh cho họ. Không biết cô ta đã học nó ở đâu hay được bố mẹ tôi dạy, nhưng hành động máu lạnh của cô ta quả thực không thể chấp nhận nổi! Tôi đã thẳng thừng nói lời chia tay với cô ta bởi không thể yêu một kẻ đã ra tay giết chết bố mẹ mình!.."
     
    Last edited by a moderator: 15 Tháng ba 2023
  8. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 47

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ".. Kể từ ngày chúng tôi chia tay nhau, Hường vẫn sống trong căn nhà đó nhưng chúng tôi không nói chuyện với nhau như trước nữa. Tôi cũng không có cách nào để trả thù Hường vì sợ cô ta sẽ lại dùng tà thuật để hãm hại tôi như cái cách đã làm với bố mẹ của tôi.."

    Video anh Trương cho tôi xem có độ dài 18 phút nhưng tôi cảm tưởng như tôi vừa được xem thước phim kéo dài 18 năm về cuộc đời của anh vậy. Trong video, anh tỏ rõ sự bức xúc với chị Hường- người đã gián tiếp gây ra cái chết cho bố mẹ anh và cũng chính là người yêu cũ của anh.

    - Vậy làm sao anh có thể sống cạnh chị ấy trong bao nhiêu năm liền? - Tôi quay sang hỏi.

    - Đã một vài năm trôi qua kể từ chuyện không may ấy, cô ta cũng đã nhận ra lỗi sai của mình và đã sống hòa nhã hơn. Giống như lần anh sang nhà cô ta để nhờ cô ta nhắc Sam về cách cư xử, cô ta đã đồng ý ngay mà không chần chừ gì. Chỉ là thời gian gần đây, vì chuyện của em và Sam mà cô ta trở nên độc ác trở lại. Đó là lý do mà anh bị cô ta đánh bầm mắt hôm anh sang để hỏi chuyện của em và Sam..

    - Nhưng anh đã nói những gì với chị ấy trong lúc đó? - Tôi thắc mắc.

    - Anh chỉ hỏi về chuyện của em và Sam, nhưng cô ta bảo rằng Sam đã có người khác và nhờ anh nói với em rằng đừng bao giờ đến gặp Sam nữa. Anh đã cố chấp nói rằng em thích Sam rất nhiều, rồi cô ta phát điên lên và giằng co với anh. Thực chẳng hiểu cô ta có phải con người không nữa!

    Nghe anh Trương nói như vậy, tôi cảm động tới muốn khóc. Tôi chưa từng nói rằng tôi thích Sam cho anh biết, nhưng anh vẫn cảm nhận được tình cảm tôi dành cho Sam nhiều đến mức nào. Anh sẵn sàng vì tôi mà sang nhà chị Hường để đấu tranh với chị ta về chuyện của tôi và Sam, mặc dù lúc đó giữa chúng tôi chỉ là bị lá bùa của chị ta ngăn cách.

    - Cảm ơn anh! - Tôi ngượng nghịu nói với anh Trương.

    - Sao em lại cảm ơn anh?

    - Bởi vì anh đã giúp em trong vụ đó. Cũng tại em mà anh bị như vậy!

    Đột nhiên anh Trương cười giữa lúc mọi chuyện đang căng thẳng:

    - Không sao đâu! Cái bầm mắt đó đến bây giờ cũng khỏi hẳn rồi! Anh mới là người phải đứng ra xin lỗi em kia kìa!

    Tôi ngạc nhiên:

    - Sao anh lại xin lỗi em?

    - Bởi vì anh đã trót giấu em chuyện của anh với "cô ta". Anh đã khiến em nghĩ cô ta chỉ mới chuyển đến đây!

    - Không sao mà! - Tôi cười lại với anh Trương. - Không nhờ anh thì cũng đã có Sam kể hết cho em nghe rồi!

    Bỗng anh Trương đổi chủ đề:

    - Vậy.. em đã thổ lộ hết với Sam chưa?

    Tôi tính sẽ không nói cho anh nghe, nhưng vì đằng nào chính anh Trương cũng là người tự nhận ra tình cảm của tôi dành cho Sam trước, vả lại anh cũng đã kể cho tôi mọi chuyện của anh, giờ giấu anh chuyện của tôi cũng chẳng có tác dụng gì nữa!

    - Em nói rồi!

    - Em ấy trả lời như nào?

    Tôi thở dài:

    - Sam vẫn chưa nói gì cả! Cô ấy bảo đừng nhắc đến chuyện đó nữa!

    Chẳng hiểu sao anh Trương đột nhiên đặt tay lên vai tôi, lại nói:

    - Chuyện của em với Sam y như chuyện của anh với Hường vậy! Lúc đầu trong mắt anh cô ấy cũng là một "oan gia ngõ hẹp", nhưng càng về sau anh mới càng thấy bị mê hoặc bởi cô ta, y như có thứ bùa mê thuốc lú nào đó. Nhưng càng yêu rồi, anh càng thấy cô ta giống một con quái vật hơn. Tất cả khiến cho anh luôn đặt câu hỏi tại sao anh lại đi thích một người như vậy từ ban đầu?

    Nghe câu chuyện của anh Trương xong, tôi bỗng buột miệng hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn mà cho đến bây giờ tôi vẫn chưa hết hối hận:

    - Vậy nếu chị ta không yểm bùa cho bố mẹ anh mất thì anh có còn yêu chị ta không?

    Anh Trương không ngần ngại mà trả lời ngay:

    - Có chứ! Nhưng rồi đến một ngày, anh sẽ lại nhìn ra được bộ mặt thật của cô ta và bỏ cô ta mà thôi! Vậy nên nhờ có vụ đó, anh mới có cớ để rời cô ta được!

    - Còn em thì không dễ dàng buông xuôi Sam được! Cô ấy là..

    Tôi chưa nói xong câu thì anh Trương lại mỉm cười nhìn tôi:

    - Em đừng vì chuyện của "cô ta" mà buông xuôi Sam! Sam là một cô bé tốt, nhưng vì phải sống với một con quái vật như "cô ta" mà bị liên lụy. Anh nghĩ nếu được tự do, chắc chắn Sam cũng sẽ chọn em!

    - Không đâu! - Tôi thở dài. - Sam chọn anh Khoa, gia sư tiếng anh của cô ấy. Anh ấy là một người đẹp trai, tốt bụng, lại còn hợp gu với Sam. Còn em, Sam chỉ coi em như một người bạn, một người hàng xóm thôi!

    - Em đừng nghĩ vậy! Con gái không dễ để lộ cảm xúc của mình đâu! Biết đâu đấy Sam lại nói với em như vậy để làm động lực cho em phấn đấu bằng anh gia sư kia?

    Tôi tiêu cực:

    - Không đâu anh! Em suy nghĩ cả rồi! Nếu chọn em thì Sam đã thể hiện nó từ đầu. Giống như một chị tiền bối ở trường em vậy! Chị ta thích em nên ngày đầu tiên gặp em đã lân la lại làm quen, rồi lần nào cũng nhắn tin rủ qua trường để làm việc kiếm điểm rèn luyện.

    - Mỗi người có một cách thể hiện khác nhau em à! Người không thích thể hiện ra bên ngoài là người hướng nội. Họ làm vậy để người họ thích thấy bí ẩn về họ, từ đó mới tò mò muốn làm quen. Cũng giống như cách em cố làm quen với Sam trước mặc dù lúc đó cô bé đang gây khó chịu với em vậy!

    Anh Trương gợi lên chút tia nắng tích cực trong đầu tôi. Quả thực Sam đang cố quyến rũ tôi không phải bằng những cách mà những người như chị Hương hay Chi Mai từng làm. Đó là lý do khiến tôi luôn nghĩ về Sam nhiều hơn những người kia. Chính sự khó chịu mà Sam dành cho tôi là thứ mà tôi thích ở Sam nhiều nhất.

    Nhưng đó vẫn không phải là một tín hiệu tốt đối với tôi. Ngồi trong quán café và gập cuốn sách đang đọc lại, tôi cảm thấy mình vừa nhớ ra một điều gì đó!
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
  9. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 48

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Ú òa!

    Chị Hương hù tôi từ đằng sau khiến tôi giật mình suýt làm rơi cuốn sách đang cầm trên tay. Đã lâu rồi mới gặp chị ta kể từ khi tôi vờ nói với chị ta rằng mình thích con trai, trông chị ta vẫn như vậy. Tôi biết chị ta vẫn thường ghé quán này vì nó nằm gần ngay trường tôi, nhưng không nghĩ sẽ gặp lại chị ta ở đây!

    Thấy chị ta, tôi khộng nói gì cả, phần vì tôi vẫn chưa muốn nói chuyện lại, phần vì chị ta quá hồ hởi mất phần của tôi:

    - Xin lỗi làm em giật mình nha!

    - Mà em đến đây lâu chưa?

    Tôi nhìn đi chỗ khác mà nói:

    - Em vừa đến!

    - Lâu lắm không gặp lại nhỉ? Hì!

    - Chị vẫn thích em?

    - Tất nhiên rồi! - Chị ta cười điệu cười làm tôi khó chịu. - Chị đâu có dễ bị lừa! Nếu em thích con trai thì đâu có chuyện lại đi yêu cô bé hàng xóm?

    - Hả? Sao chị..

    Tôi căng mắt ra nhìn chị Hương khi chị ta vừa dứt câu đó. Chẳng nhẽ chị ta lại đến theo dõi tôi lần nữa? Nhưng không, ngay sau đó chị ta giải thích luôn:

    - Nào ai đủ lãng mạn để biết cô gái cạnh nhà em tên Sam và em viết chữ Sam ngay cạnh trái tim vào sách thư viện trường đâu!

    Tên của Sam là do chị ta biết từ hôm lễ hội âm nhạc ở trường tôi, còn dòng chữ kia tôi chỉ viết vu vơ vào một quyển sách trong thư viện trường do lúc đó không có việc gì để làm, không ngờ lại bị chị ta phát hiện.

    - Chị biết quá nhiều về đời tư của em rồi đấy! - Tôi khó chịu thẳng mặt.

    - Chị xin lỗi! Chị chỉ nói vậy để em biết em không lừa được chị thôi! Em có thể lừa Chi Mai, nhưng tiếc là chị lại là chị nó!

    - Chị thôi đi! Nể tình anh Khoa, em mới giữ mối quan hệ này với chị đấy!

    Thấy tôi có vẻ không được thoải mái, chị Hương bỗng trở nên từ tốn lại:

    - Thôi cho chị xin lỗi, dù gì thì chúng ta đều làm ở Đoàn trường mà! Với lại trước kia chị cũng đã chia sẻ nhiều công việc của trường cho em biết!

    Là một sinh viên năm cuối, tôi không nghĩ chị Hương phải thu mình trước một đứa sinh viên năm nhất như tôi. Có lẽ do tình cảm chị ta dành cho tôi là thật lòng, vì từ trước tới giờ tôi chưa hề thấy một đứa con gái nào lại đi thu mình vì con trai như vậy cả! Hơn nữa dù gì chị ta cũng đã từng giúp đỡ tôi trong các hoạt động của trường, bây giờ bỏ chị ta lại một mình chẳng khác nào phản bội lại công sức chị ta đã dành cho tôi.

    - Này! Này! Em đang nghĩ gì vậy?

    Tôi giật mình, nhận ra nãy giờ mình đang để đầu óc đi nơi khác. Quay lại bàn café, tôi thấy chị Hương đã gọi một cốc sinh tố đá xay. Chị ta nhìn tôi vẫn với ánh mắt đầy thiện cảm.

    - À.. dạ.. không có gì đâu chị!

    - Vậy.. em có tha lỗi cho chị không?

    - T.. t.. tất nhiên là có rồi! Nhưng mình chỉ làm bạn được không chị?

    Câu nói của tôi làm chị Hương không được thoải mái lắm. Nhìn mặt chị ta thất thần ra như không muốn chấp nhận sự thật cay đắng này. Chị ta theo đuổi tôi đã tám tháng trời, giờ bảo chị ta chỉ làm bạn với tôi thì chẳng khác nào bảo mây không được làm bạn với gió!

    - Hai tháng nữa chị phải làm luận án tốt nghiệp rồi! Chị e là sẽ không còn được gặp em thường xuyên nữa!

    - Không sao đâu chị! - Tôi mỉm cười. - Chị là phó chủ nhiệm đoàn trường, mỗi lần họp đoàn chúng ta đều có thể gặp nhau mà!

    Ai dè chị Hương buồn bã nhìn tôi lần nữa:

    - Văn phòng Đoàn mới thay phó chủ nhiệm khác rồi, vì năm sau chị cũng không còn hoạt động ở trường nữa!

    Tôi sững người khi nghe tin đó. Mới ngày nào tôi mới biết chị Hương làm phó chủ nhiệm đoàn trường, vậy mà bây giờ chị ta đã không còn giữ chức nữa để nhường cho một người khác. Có lẽ do hôm thay chức tôi không đi họp nên không nắm được thông tin.

    Tôi chưa bao giờ cảm thấy ghét chị Hương cả! Lần chị ta theo dõi tôi về nhà, tôi chỉ lo sợ những chuyện riêng tư của mình bị lộ ra nên mới phải lên cơn tức với chị ta. Nhưng sau đó tôi biết con người này không hề đáng ghét như mình nghĩ.

    Sau đó chị Hương kể cho tôi nghe một số câu chuyện xảy ra ở trường cùng một số kinh nghiệm mà chị đúc kết được. Đến giữa buổi, chị ta bỗng đặt hai tay lên tay tôi mà nói:

    - Chị biết em không thích chị. Dù chị có cố gắng đến mấy thì em cũng không thể nhận lời chị được! Nhưng dù có thế nào thì chị vẫn luôn ở đây đợi em, vẫn ở đây những lúc em cần. Bất cứ khi nào cảm thấy cần chia sẻ, hãy cứ nói với chị, chị luôn luôn sẵn lòng!

    Trong một thoáng, tôi cảm thấy xúc động đến kì lạ khi nghe những lời chị Hương nói. Trước kia cho dù chị ta có "tấn công" tôi "giáp lá cà", có cố gắng tiếp cận tôi bằng cách nào đi chăng nữa thì tôi cũng một mực từ chối. Không hiểu sao hôm nay chỉ nghe những lời hứa hẹn đó của chị ta tôi mà tim tôi cứ mềm nhũn lại như thể có ai đó ở bên trong bóp méo.

    Tôi biết mình không còn có cơ hội gặp chị Hương thêm nhiều lần ở trường, chị ta cũng đoán trước được điều đó nên đã nói với tôi những lời y như hôm nay là ngày cuối gặp mặt vậy. Tiếc là tôi chỉ xem chị ta như một người bạn, một người tiền bối không hơn không kém nên dù có thế nào thì tôi cũng lãnh đạm gật đầu và hứa với chị ta rằng sẽ không nghỉ chơi với chị ta thêm một lần nào nữa.

    Nắng từ bên ngoài hất vào quán y như những tảng mây lốm đốm. Trong cơn gió nhè nhẹ của một buổi chiều tháng Tư, tóc chị Hương không thôi bay cuốn theo một mùi hương nhè nhẹ phảng phất tới mũi tôi. Tôi tự nhủ rằng nếu mình không thích Sam từ trước thì mình đã nhận lời thích chị ta lâu rồi!
     
    Last edited by a moderator: 15 Tháng ba 2023
  10. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 49

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Mà chị này! Chị thích em vì lý do gì?

    Tôi chợt hỏi chị Hương một cách bất ngờ.

    - Thì là vì.. em hợp gu chị thôi! Chẳng vì một lý do gì khác cả!

    - Nếu chị thích em thực sự thì chị phải tỏ ra khó gần để em chủ động tới làm quen chứ, sao lại cố tỏ ra dễ gần như vậy?

    Chị Hương trầm ngâm một lúc rồi mới nói:

    - Vậy nếu chị không tỏ ra dễ gần thì em có làm quen với chị và nói chuyện với chị như bây giờ không?

    Lúc đó, tôi chợt nhận ra bản thân mình thực sự khó gần với những người xung quanh. Nếu chị Hương không ngỏ lời trước thì có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ quen được một người bạn tốt như chị! Cũng giống như Sam, nếu tôi không ngỏ lời làm quen trước với nó thì chắc gì tôi đã có cơ hội gần gũi với nó như ngày hôm nay?

    - Chị nói đúng đó! Là do em không thích bị người khác theo đuổi mình!

    - Chị theo đuổi em thì có gì sai chăng? - Chị Hương bỗng nhiên thay đổi sắc giọng. - Nếu em không thích, em có thể nói ngay từ đầu và chúng ta có thể làm bạn mà!

    - Thì em đã thể hiện rõ thái độ từ đầu đấy thôi! - Tôi nhún vai.

    Không ngờ, chị ta đứng phắt dậy, lôi từ trong túi xách ra một tờ một trăm nghìn đặt dưới cốc nước lọc và nói với tôi lời cuối cùng trước khi rời khỏi quán:

    - Trả cho em tiền nước đấy! Từ nay chúng ta không cần phải làm bạn nữa đâu! Nếu em thấy áp lực về chuyện bị chị theo đuổi thì chị sẽ biến mất khỏi cuộc đời em cho em được thoải mái. Chúc em sống hạnh phúc!

    Tôi còn chưa kịp định thần lại những gì vừa xảy ra thì chị Hương đã biến mất khỏi quán café chỉ trong phút chốc. Chị ta cũng chẳng nói một lời tạm biệt nào, bỗng chốc thay đổi thái độ từ sau câu nói của tôi y như mưa ngâu vậy!

    Từ khi quen tôi tới giờ, chưa lần nào chị ta giận tôi, chỉ toàn chiều ngược lại. Thậm chí, tôi giận chị ta thì cũng bởi những lý do chính đáng. Đằng này điều mà chị ta giận tôi là điều mà tôi mặc định chị ta đã biết nó, hoặc chí ít thì nó cũng không đáng để phải giận! Tôi không hối hận vì đã để mất một người theo đuổi như chị Hương, nhưng tôi buồn vì mất một người bạn đáng quý như chị. Không có chị, tôi càng có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, nhưng bù lại tôi cảm thấy trống trải hơn nhiều.

    Dĩ nhiên, sẽ có người nói tôi còn có Sam thì làm sao cảm thấy trống trải được. Nhưng sự thật không hoàn toàn đơn giản như vậy! Sam vẫn bị "giam lỏng" ở trong nhà bởi người chị ác độc kia. Tôi biết chị ta đọc tin nhắn của nó nên không dám nhắn cho Sam bất kì tin gì, chỉ dám lén lút nói chuyện với nó qua hàng rào những lúc chị ta không để ý. Nhưng hôm nay, tôi không thể tin rằng Sam đã rủ tôi qua nhà nó chơi. Lời mời bất ngờ này làm cho tôi hơi nghi ngờ:

    - Nhỡ chị Hường về bất chợt thì sao?

    - Không có chuyện đó đâu! Chị ấy đi siêu thị rồi, chắc phải hơn một tiếng nữa mới về!

    Từ lúc ấy, tôi cảm nhận thấy thái độ của Sam có điều gì đó khác khác. Nhưng tôi không muốn đoán giá đoán non. Tôi nhận lời Sam sang nhà nó chơi nhân lúc chị Hường đang đi vắng dù không biết đằng sau đó có ẩn ý gì hay không.

    Đã lâu rồi không sang nhà Sam chơi, tôi cảm thấy hơi chút lạ lẫm. Song, ngay khi ngồi xuống chiếc giường quen thuộc trong phòng nó, những cảm giác thân thuộc ngày tôi còn làm gia sư cho Sam lại hiện về.

    - Phong uống nước không?

    - À.. ờ.. cho tôi nước lọc được rồi!

    Tôi hơi bất ngờ khi đây là lần đầu tiên Sam kêu tôi bằng tên. Thường thì chỉ con trai và con gái chơi rất thân với nhau mới gọi nhau như vậy, giống như tôi và Hân. Nhưng tôi nghĩ chắc là Sam muốn thay đổi cách xưng hô một chút nên cũng không ái ngại gì!

    Tôi đón lấy cốc nước từ Sam. Sam ngồi bên cạnh tôi, bống chốc nhìn thẳng vào mắt tôi một cách kì lạ. Tôi hơi trố mắt ra nhưng rồi lại cố lảng tránh ánh mắt đó bằng cách nhìn đi chỗ khác và bắt đầu cuộc nói chuyện:

    - Ờ.. Sam này!

    - Có chuyện gì vậy? - Sam vẫn nhìn tôi không rời mắt.

    - Bạn không giận tôi chứ?

    - Sao tui phải giận bạn?

    - Ờ thì.. vì chuyện đó ấy!

    Sam cố nhớ lại mọi chuyện. Rồi sực nhớ ra điều gì đó, nó "à" lên một tiếng rồi nói:

    - Đừng suy nghĩ về nó nhiều quá! Thực ra tui cũng không để bụng đâu!

    Tôi không biết điều Sam đang nhắc đến là gì, nhưng điều tôi đang muốn nhắc đến là lời thổ lộ của tôi dành cho Sam khi trước. Khi đó, thái độ của nó cho thấy nó không hoàn toàn đồng ý cũng không hoàn toàn phủ nhận, nhưng còn bây giờ thì tôi không thực sự biết ẩn giấu trong đôi mắt kia là những suy nghĩ như thế nào. Có thể, lúc này nó cũng đang bối rối như tôi, đang không biết cách nào để hồi đáp lại những lời đó.

    Rồi Sam kể cho tôi nghe thêm về chị Hường cùng một số bí mật mà nó chưa từng kể.

    - Bạn cũng không biết chị ấy làm nghề gì sao? - Tôi ngạc nhiên khi nghe Sam nói nó không được biết nghề của chị Hường.

    - Ừ! Ngoài học tà thuật ở nhà ra thì không hiểu chị ấy làm nghề gì mà có thể trang trải được cuộc sống hàng ngày, thậm chí còn lo được cho cả tui nữa!

    - Biết đâu số tiền chị ấy lo cho bạn là số tiền mà số tiền mà bố mẹ bạn gửi?

    - Không phải đâu! - Sam quả quyết. - Bố mẹ tui đã hứa không liên lạc với tui và chị ta cho tới khi tui ra trường, bù lại chị ta sẽ lo đủ mọi thứ cho tui tới lúc đó, từ cơm nước, quần áo tới tiền tiêu vặt..

    Rồi Sam chỉ lên người:

    - Bộ áo này, bộ váy này cũng là của chị ta mua cho tui, cả cái kẹp tóc này nữa!

    Tôi ngạc nhiên:

    - Nhưng làm gì có người chị họ nào lại đi kiểm soát em họ mình như vậy?

    Sam thở dài một tiếng rồi trả lời:

    - Chị Hường không phải chị họ tui!
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...