Welcome! You have been invited by Phượng Chiếu Ngọc to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 20: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (20)​


[HIDE-THANKS]
Editor: Trmieh

"Hơn nữa, đánh giang sơn nhiều năm như vậy, cũng mệt mỏi nhiều năm như vậy, ta cũng muốn thử xem làm hoàng đế thế nào."

Hạ Thanh Sơn trong lòng nhảy dựng lên, vậy cũng không được.

"Đại vương, không bằng như vậy, hiện tại mọi người trông mong, ta liền thử trước. Nếu không hiểu, ta sẽ hỏi ngươi một lần nữa. Đợi đến khi thiên hạ yên ổn, ta làm hoàng đế đủ rồi, lại đem ngôi vị hoàng đế nhường cho ngươi, thế nào? Tình hình sức khỏe của Đại vương hình như không thích hợp để làm những việc này. Cưỡng ép đăng cơ, sẽ khiến cho các tướng sĩ bất mãn."

Hạ Thanh Sơn sửng sốt, nhớ tới diện mạo của mình, còn có cảm xúc gần đây, sợ là làm cho rất nhiều người sinh ra tâm tư khác.

"Vết thương của Đại vương vẫn phải trị liệu, nhất là vết sẹo trên mặt. Chờ Đại vương trị thương tốt, ta cũng không sai biệt lắm đã trải qua làm Hoàng đế, đến lúc đó lại thương lượng chuyện nhường ngôi, như thế nào?"

Hạ Thanh Sơn đương nhiên không muốn, nhưng bây giờ hình như hắn thật sự không có lý do gì để cự tuyệt nữa. Không có Vân Thiên Nhạn cam tâm tình nguyện ủng hộ, những người khác sợ là sẽ bất mãn, hoàng đế như hắn ngồi không vững.

Thật sự là, ai bảo binh quyền đều ở trong tay Vân Thiên Nhạn đây?

Hiện tại không thể trở mặt, hắn phải dỗ dành Vân Thiên Nhạn. Chờ thân thể hắn khôi phục, dỗ dành đối phương nhường ngôi, giúp hắn ngồi vững ngôi hoàng đế, khi đó hắn mới có thể đi đối phó những người không trung thành với hắn, thay vào tâm phúc của mình.

"Nhạn Nhi nếu có cái gì triều chính không rõ, có thể đến hỏi ta."

"Đó là đương nhiên, dù sao chờ ta làm hoàng đế đủ rồi, sẽ đem ngôi vị hoàng đế nhường cho Đại vương." Khóe môi Thiên Nhạn mỉm cười: "Ta hiện tại chỉ là thuận theo lòng dân, trải nghiệm một chút, cũng là an ổn dân tâm, để tránh tái xuất loạn."

Hạ Thanh Sơn còn muốn nói cái gì, chỉ cảm thấy cả người không thoải mái, thân thể hắn quả thật cần phải điều dưỡng thật tốt mới được. Nếu không điều dưỡng, chỉ sợ làm hoàng đế không bao lâu liền mất mạng.

Trong lòng hắn thầm hận, lại chỉ có thể giả bộ thâm tình, miễn cưỡng đồng ý việc này.

Nửa tháng sau, Thiên Nhạn đăng cơ xưng đế, lập quốc yến, niên hiệu Sơ Hòa.

Cùng lúc đó phong thưởng bách quan, những tướng sĩ đi theo nàng đánh giặc, nàng biết rõ như lòng bàn tay, rất nhanh liền để cho bọn họ mỗi người một chức vụ.

Mặt khác hạ thánh chỉ, triệu tập nhân tài thiên hạ.

Sau đó, nàng dự định mở ân khoa, như vậy mới có thể nhanh chóng tuyển chọn ra nhân tài.

Quyết định của Thiên Nhạn, cả thiên hạ đều sôi trào, điều này có nghĩa là tất cả mọi người đều có cơ hội.

Tuân Tử Hoài được phong làm quốc sư, không chỉ bởi vì hắn là tướng sĩ, mà còn bởi vì tài năng đầy bụng của hắn. Quốc sư này, kỳ thật là thầy giáo của tất cả mọi người trong thiên hạ. Nàng cảm thấy Tuân Tử Hoài còn trẻ, nhưng với tài năng của mình hẳn là có thể gánh vác được.

Nàng an bài người viết sách và chép sách, lại xây dựng học đường, đây là nơi nhân tài trưởng thành, căn bản của quốc gia.

Chuyện như vậy nàng đã làm vô số lần.

Ngoài ra, chắc chắn phải phát triển mạnh mẽ nông nghiệp.

Tuân Tử Hoài tiến cử con cháu Tuân thị cùng với nhân tài khắp nơi, mỗi người đều có bản lĩnh, người đến nàng đều không cự tuyệt, đem tất cả mọi người an bài đến vị trí hợp lý, có thể nói là tận dụng hết khả năng.

Ngắn ngủi mấy tháng, con cháu Tuân thị đã tâm phục khẩu phục với nàng, há mồm bệ hạ, ngậm miệng bệ hạ, trong lòng tràn đầy đều là bệ hạ, làm cho Tuân Tử Hoài một trận ảo não. Bảo bối này, rõ ràng là hắn phát hiện trước, lại có rất nhiều đệ tử Tuân thị đến cướp vai diễn.

Chỉ dùng thời gian nửa năm, Thiên Nhạn đã làm cho thiên hạ phát triển ổn định, dân chúng cũng dần dần trải qua cuộc sống bình yên.

Hạ Thanh Sơn vẫn như cũ, thỉnh thoảng tính tình nóng nảy, quát tháo người hầu, nửa đêm phát điên, rất nhiều người đều cảm thấy hắn không bình thường. Cũng may hắn lại không làm hoàng đế, mọi người cũng không coi hắn tồn tại.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 21: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (21)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Tuân Tử Hoài sợ Hạ Thanh Sơn làm phiền Thiên Nhạn, ngoại trừ hạ thuốc, lại bảo người cố ý phóng ra tin tức, nói là nơi nào đó có thần y lui tới. Hạ Thanh Sơn quả nhiên tin thật, thường xuyên mang theo Lăng Thi Nhi đi tìm, căn bản không rảnh rối rắm làm hoàng đế.

Lần trước hắn lộ diện bị người ta bắt gặp bộ dáng trên mặt, ánh mắt khác thường kia làm cho cả người hắn khó chịu, cho nên hắn thề sẽ chữa khỏi mặt. Hiện giờ ra khỏi cửa hắn đều mang theo nón, miễn cho bị người nhìn thấy.

"Bệ hạ, thiên hạ yên ổn, hết thảy đã đi vào quỹ đạo, nhân tài mỗi người một chức vụ, bệ hạ cũng nên vì chính người mà suy nghĩ." Tuân Tử Hoài tìm Thiên Nhạn nói.

Thiên Nhạn: Sốt ruột như vậy sao?

Nàng còn tưởng rằng đầu tiên sẽ là các đại thần phải vội vàng tuyển phi cho nàng, không nghĩ tới là Tuân Tử Hoài, cái đuôi của tên này quả nhiên là giấu không được.

"Bệ hạ, năm đó ta tuy rằng giúp người điều trị thân thể, nhưng rốt cuộc không có điều trị triệt để, hiện giờ có thời gian rảnh rỗi, không bằng để cho ta triệt để giúp người đem vết thương ngầm điều trị tốt." Tuân Tử Hoài vẻ mặt nghiêm túc khiến Thiên Nhạn sửng sốt một chút, thì ra lại là nàng nghĩ sai rồi.

Có lẽ nàng thật sự hiểu lầm quốc sư, quốc sư không phải muốn làm hậu cung của nàng, mà là tâm vì thiên hạ thật sự.

"Có thể chữa khỏi sao?"

Cơ thể này kỳ thật không đẹp lắm, nuôi hơn nửa năm, làn da vẫn có chút đen, thô ráp, đặc biệt nhiều vết sẹo. Nàng ngược lại không để ý nhiều, nguyên chủ đã trải qua vô số phong sương, làn da có thể trắng mịn mới kỳ quái.

Sức khỏe tốt là ok, ít nhất là sẽ không trì hoãn công việc của nàng.

"Bệ hạ không tin y thuật của ta?" Ánh mắt Tuân Tử Hoài mang theo một chút ủy khuất, ở cùng nàng nhiều năm như vậy, mà nàng còn hoài nghi bản lĩnh của hắn.

Nhất là mấy năm gần đây, bản lĩnh của hắn ngày càng tăng lên, so với lúc bọn họ mới quen không biết lợi hại hơn bao nhiêu lần. Ngay cả Tộc trưởng Tuân thị, cũng chính là sư phụ của hắn cũng nói, hắn có thể xưng là đệ nhất trong số các đệ tử Tuân thị hiện giờ.

Hắn cố gắng đọc hết y thư Tuân thị như vậy, không phải là vì chuẩn bị giúp nàng điều trị thân thể sao? Nếu không, hắn làm gì phải mệt nhọc như vậy.

Nàng ngược lại rất tốt, thế mà lại không tin bản lĩnh của hắn.

Thiên Nhạn đương nhiên là phát hiện biểu tình của Tuân Tử Hoài không thích hợp, không biết trong lòng đối phương cụ thể nghĩ cái gì, lại có thể hiểu được đối phương đối mặt với nghi vấn của nàng không thoải mái. Tuân Tử Hoài quả thật là một nhân tài, nhìn tướng mạo, y thuật, học thức, ngay cả nông nghiệp cũng hiểu được vài phần.

Nhân tài mà, nàng đương nhiên sẽ không ủy khuất, còn có thể tán thưởng, khen ngợi nhiều hơn.

"Ngươi rất tốt, chỉ là vết thương trên người ta đều là bệnh cũ, điều trị có phải là rất phiền toái hay không?"

"Phải hỏi bệ hạ có tin ta hay không."

"Đương nhiên là tin."

"Vậy được rồi, chỉ cần bệ hạ tin ta, ta có thể phát huy ra trình độ y thuật cao nhất của Tuân thị, để bệ hạ khôi phục trạng thái tốt nhất."

Thiên Nhạn nghe đến đây, trong lòng khẽ động: "Y thuật của Tuân thị thần kỳ như vậy?"

"Đó là đương nhiên, Tuân thị chỉ về y thư đã có ba ngàn quyển, những thứ này ta đều đã đọc xong."

May mắn là hắn nhìn qua là không quên được, đổi lại là người khác dùng thời gian ngắn như vậy căn bản không thuộc nổi.

"Những lĩnh vực khác còn không biết có bao nhiêu, muốn xem hết, phải mất rất nhiều năm." Tuân Tử Hoài biểu tình nghiêm túc, ngữ điệu lại mang theo chút âm thanh sữa, mấy năm nay ngoại trừ giúp bệ hạ làm việc, ban đêm ta đều đọc y thư. "

Bộ dáng kia phảng phất đang nói, nhìn xem, vì người mà ta chưa từng dừng lại, cố gắng như vậy, người thế mà lại không tin ta.

" Y thư Tuân thị các ngươi, người bên ngoài có mượn được không?"

Tuân Tử Hoài cho rằng Thiên Nhạn sẽ khen hắn vất vả, không nghĩ tới nàng lại hỏi một câu như vậy, sững sờ tại chỗ.

Đương nhiên, đây là bệ hạ một tay hắn phụ tá, quân vương hoàn mỹ nhất thiên hạ, cho dù có một chút khuyết điểm nhỏ như vậy, hắn vẫn có thể dễ dàng tha thứ.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 22: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (22)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Loại chuyện nhỏ này, hắn sẽ không cùng nàng so đo.

Bệ hạ cũng là con người, có khuyết điểm đó không phải là rất bình thường sao? Không có tật xấu lớn, làm quốc sư hắn nên bao dung.

"Trên lý thuyết người bên ngoài không thể mượn, nếu bệ hạ muốn thì không có vấn đề gì, tộc trưởng sẽ không cự tuyệt."

Minh Quân hiện tại chính là hạnh phúc lớn nhất của tộc nhân Tuân thị, loại chuyện nhỏ như mượn y thư này, bọn họ làm sao có thể không đồng ý?

"Vậy ta muốn mượn y thư của Tuân thị các ngươi xem một chút, liền thừa dịp xem lúc ngươi giúp ta điều trị thân thể đi. Tuân thị các ngươi có muốn gì không?"

Tuân Tử Hoài không rõ Thiên Nhạn mượn y thư làm cái gì: "Chuyện này ta lập tức viết thư cho tộc trưởng, ít ngày nữa sẽ đem y thư đưa tới, không biết bệ hạ muốn xem y thư gì? Trước mắt trong tay ta còn có một ít, nhưng mà đều tương đối thâm bí, khó hiểu, không thích hợp cho người ngoài nhìn.. Về phần thứ Tuân thị muốn, đương nhiên là thiên hạ an ổn, dân chúng an cư lạc nghiệp, bệ hạ làm một minh quân chính là nguyện vọng lớn nhất của Tuân thị."

"Nếu như có thể, ta muốn nhìn một chút."

Thiên Nhạn ở trong lòng cân nhắc, Tuân Tử Hoài nếu đã nói có thể điều trị tốt cho thân thể của nàng, khôi phục như lúc ban đầu, điều này chứng tỏ y thuật của Tuân thị cao thâm. Nếu nàng có thể học được bản lĩnh trên y thư, nói không chừng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, có thể dùng những y thuật này trị vết sẹo bỏng trên mặt nàng.

Ngày hôm sau, Tuân Tử Hoài liền chuẩn bị các loại thuốc, giúp Thiên Nhạn điều trị thân thể.

Thiên Nhạn mỗi ngày đều phải ngâm thuốc một lần, ngâm xong thuốc, còn phải bôi một loại bột nhão đen giống như thuốc mỡ ở trên thân thể.

Lúc này trên người nàng đều đã bôi thuốc mỡ, mặc quần áo xong, tựa vào giường mềm, hai tay rơi trên đệm, Tuân Tử Hoài đang giúp nàng tẩy tay.

Không sai, chính là tẩy thuật, công cụ tẩy tay là một thanh lưỡi dao mỏng manh, vô cùng sắc bén, có thể đem da chết trong tay tẩy đi.

Nguyên chủ mười mấy tuổi đã dùng thân thể này chinh chiến, đến giờ là khoảng mười năm thời gian. Quanh năm cầm vũ khí giết địch, trên bàn tay có dấu vết cũ là chuyện hết sức bình thường.

Không chỉ vậy, lòng bàn tay còn trở nên đặc biệt khó coi, trên đó cũng có nhiều vết sẹo.

Nguyên chủ cũng là một thiên kim tiểu thư mười ngón tay không dính nước, nhưng mà chỉ một chữ tình, liền buộc nàng múa đao lộng thương, ra chiến trường giết địch. Những người phụ nữ khác đều được nuông chiều trong khuê phòng, nàng lại dùng dung mạo tú lệ trải qua chiến tranh, cuối cùng còn không thể có kết thúc tốt đẹp.

Nên nói nàng ngốc, hay là nên nói nàng si tình đây?

Thiên Nhạn nhìn chằm chằm hai tay bị Tuân Tử Hoài tùy ý đùa bỡn, đối phương sửa chữa tỉ mỉ, một chút cũng không có thương tổn đến nàng, có thể thấy được là một người cẩn thận.

Cái khác không nói, Tuân Tử Hoài quả thật là một nhân tài rất dễ sử dụng. Có người như vậy ở bên cạnh, Yến quốc trăm năm không lo, cho dù nàng lập tức thoát ly thế giới này, Tuân Tử Hoài cũng có thể phụ tá tân đế ngồi vững giang sơn.

Người này có dũng có mưu, cũng đủ quả quyết. Quan trọng nhất là lòng hắn mang thiên hạ, không tham luyến quyền lực, không có tư tâm. Nghĩ lại, đây thực sự là một người hoàn mỹ đến cực điểm.

"Bệ hạ, kế tiếp bôi thuốc mỡ ta đặc biệt điều chế cho người, một tháng là có thể nhìn thấy hiệu quả chữa bệnh." Tuân Tử Hoài nói, nhìn đôi tay trải qua sương gió của Thiên Nhạn, trong lòng hắn không có tư vị: "Rất nhanh có thể khôi phục tinh tế trắng nõn, về sau bệ hạ không cần cầm vũ khí, cũng sẽ không biến thành như lúc trước."

"Không thể cầm vũ khí sao? Ta phải luyện kiếm mỗi ngày."

Thiên Nhạn có chút không vui, mỗi ngày luyện kiếm là việc nàng nhất định phải làm. Nàng cũng thích bàn tay đẹp mắt, lại không muốn mình trở thành người tay đầy sẹo.

Tuân Tử Hoài: "Có thể luyện kiếm, ý của ta là, sau này không cần gian nan như vậy, sẽ không mỗi ngày đi chiến trường chém người."

"Bệ hạ cho dù một ngày luyện kiếm mười hai canh giờ, có ta ở đây, cũng sẽ không biến thành như trước."

Hắn sẽ bảo vệ nàng.

Có hắn ở đây, làm sao có thể nhìn nàng giống như trước kia giày vò bản thân mình?

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 23: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (23)​


[HIDE-THANKS]
Editor: Trmieh

Một tháng sau, Thiên Nhạn nhìn hai tay đã khôi phục rất nhiều chậc chậc lấy làm kỳ lạ, y thuật của Tuân thị quả nhiên danh bất hư truyền.

Lòng bàn tay chuyển sang màu trắng, vết sẹo trên đó nhạt đi rất nhiều.

Làn da mới mọc ra, không còn dấu vết cũ, sờ lên có chút trơn mịn.

Các bộ phận khác trên cơ thể nàng đang chậm rãi biến hóa, cùng trên tay biến hóa cũng rõ ràng như nhau. Vết sẹo phai nhạt không ít, nhưng vẫn rất rõ ràng. Cũng mới một tháng, hiệu quả đã rất tốt.

Nàng đứng ở trước mặt gương, nhìn người phụ nữ dáng người mảnh khảnh trong gương, không khỏi có chút chờ mong sau khi khôi phục bộ dáng. Nói thật ra, đã lâu lắm rồi nàng không cẩn thận cảm thụ qua thân thể người lớn như thế nào.

"Viên Cầu, ngươi nói nếu ta học y thư của Tuân thị, trở về có thể chữa khỏi mặt ta không?"

Hệ thống 666 ló đầu: [Y thuật của Tuân thị tốt như vậy, nếu như không có tình huống khác, hẳn là có thể đi.] Kỳ thật hắn không xác định được, đối mặt với sự hung tàn tùy thời có thể xé rách hệ thống của túc chủ đại nhân, hắn thật sự không dám nói quá đầy đủ.

"Xem ra ngươi cũng không xác định."

"Ta cũng không xác định, lúc trước lấy ra thuốc từ trong hệ thống rác rưởi kia, hình như đều vô dụng, những thứ đồ chơi rác rưởi kia không phải nói rất thần kỳ sao? Quả nhiên rác rưởi chính là rác rưởi, không có tác dụng."

Nghe Thiên Nhạn nói hệ thống rác rưởi, hệ thống 666 hoàn toàn là vô thức run lên.

Những vị công lược giả kia cũng không biết tự lượng sức mình, mang theo một hệ thống rác rưởi cũng dám đến hướng dẫn túc chủ đại nhân, cũng không tự nhìn xem bọn họ mấy cân mấy lượng.

Cuối cùng không nói mình mất mạng, hệ thống rác rưởi cũng bị phế, bên trong thương thành bị túc chủ đại nhân quấy rối không còn một mảnh.

"Mặc kệ như thế nào, thử xem." Thiên Nhạn nhìn bóng người trong gương, khóe môi mỉm cười: "Ít nhất cũng là một cơ hội."

"Thế giới này, ta dự định lưu lại thêm một thời gian, trải nghiệm thân thể người lớn, mặt khác cũng đem y thư Tuân thị đọc xong."

"Bệ hạ, quốc sư tới rồi." Thanh âm của cung nhân từ gian ngoài truyền đến, Thiên Nhạn đình chỉ cùng hệ thống trao đổi, đi ra ngoài.

Tuân Tử Hoài ôm một cái chén ngọc chờ ở đó, Thiên Nhạn đầu tiên chú ý tới thứ trong bát của hắn: "Đây là cái gì vậy? Không phải hôm nay đã bôi thuốc mỡ rồi sao? Như thế nào, còn muốn bôi nữa à?"

"Đây là bôi lên mặt." Tuân Tử Hoài nhìn mặt Thiên Nhạn nói: "Có thể làm cho làn da trở nên trắng nõn, khôi phục da thịt giống như trẻ con, bệ hạ, người có muốn hay không?"

"Muốn chứ sao không." Một khuôn mặt đẹp ai sẽ từ chối chứ?

"Vậy bệ hạ mời ngồi xuống."

Kem dưỡng lạnh bôi lên mặt, Thiên Nhạn cảm thấy có chút thoải mái, nàng thuận tay cầm y thư bên cạnh lên xem. Tuân Tử Hoài bôi cẩn thận, một chút cũng không thấy được trong mắt nàng.

"Quốc sư thật sự là đa tài đa nghệ, cái gì cũng biết." Thiên Nhạn nhịn không được khen một câu, người này thật dễ dùng, làm cho nàng nhớ tới một người khác cũng tốt như vậy.

Tuân Tử Hoài: "Có thể để cho ta cống hiến như thế cũng là nhờ bệ hạ, thiên hạ không có người khác có đãi ngộ như vậy. Đổi lại là một người khác, một viên thuốc ta sẽ không cho hắn."

"Quốc sư, ngươi có muốn cái gì không? Ở bên cạnh ta làm việc lâu như vậy, ngươi không có công lao cũng có khổ công, ngoại trừ một danh tiếng quốc sư, cũng không cầu ban thưởng khác sao?"

"Trong hoàng cung cái gì cũng có, nhưng lại không có thứ ta muốn." Tuân Tử Hoài trả lời, nghiêm túc bôi thuốc mỡ cho Thiên Nhạn: "May mắn lớn nhất chính là có thể phụ tá bệ hạ."

"Đúng rồi, bệ hạ, chuyện của Ninh Sơn Vương người chuẩn bị xử lý như thế nào? Cứ để mặc hắn cả ngày phát điên, đi khắp nơi tìm thần y sao?"

Thiên Nhạn không nhịn được liếc mắt nhìn Tuân Tử Hoài: "Làm cho hắn phát điên không phải là ngươi làm sao? Để cho hắn cả ngày đi tìm thần y, không phải cũng là tin tức ngươi thả ra, bằng không hắn sẽ vội vội vàng vàng như vậy sao? Hiện tại đều là lục thần vô chủ rồi."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 24: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (24)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Bệ hạ đang trách cứ ta sao?" Tuân Tử Hoài dừng tay lại, ủy khuất.

"Không có."

Thiên Nhạn dứt khoát lưu loát trả lời, làm Tuân Tử Hoài cười ra tiếng, thần sắc có vài phần vui sướng cùng đắc ý: "Người không trách ta là tốt rồi."

"Lúc trước hắn luôn tới quấy rầy người, ta sợ ảnh hưởng đến người nghỉ ngơi, liền tìm một phương pháp, để cho hắn tự mình đi giày vò. Cách này rất tốt, hắn không rảnh đến quấy rầy bệ hạ."

Ánh mắt Tuân Tử Hoài lại tối sầm lại: "Người này vẫn ngấp ngầm ngôi vị hoàng đế của bệ hạ, lưu lại thủy chung là một tai họa. Bệ hạ nếu không dễ xử lý, ta cho hắn một ít thuốc mãn tính, không ai có thể phát hiện. Cho dù hoàng tử cùng công chúa biết, cũng không trách được trên người bệ hạ."

"Không nóng nảy, trước tiên giữ lại hắn lại, trận trước ở đô thành Xương Vương, còn làm cho hắn có chút thanh danh. Ta không muốn hắn ta chết có danh tiếng tốt. Hắn tính tình rất ổn định, nếu không phải ngươi hạ dược làm cho hắn hốt hoảng, hiện giờ chỉ sợ đã mưu tính chuyện đoạt ngôi vị hoàng đế như thế nào."

"Chờ hắn cầu dược không có kết quả, sẽ nhớ tới chuyện ngôi vị hoàng đế, đến lúc đó, hắn sẽ không kiềm chế được cướp đoạt ngôi vị hoàng đế."

"Ngươi nói xem, thiên hạ này ta trị thế nào?" Thiên Nhạn đột nhiên hỏi.

"Đương nhiên là tốt, từ khi bệ hạ bình định thiên hạ hơn nửa năm qua, tất cả đều phát triển theo hướng tốt nhất. Hiện giờ Yến quốc không ai không biết bệ hạ là minh quân, dân gian đã có rất nhiều ca dao về bệ hạ đang truyền tụng."

"Ca dao?" Thiên Nhạn nằm ngửa, ánh mắt dừng trên mặt Tuân Tử Hoài, quan sát gần, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuân Tử Hoài thật đúng là bộ dạng tuấn mỹ vô cùng, làn da so với nữ nhân còn tốt hơn: "Ca dao là ngươi bịa đặt đúng không?"

Nàng cũng không quên, trước khi đăng cơ Tuân Tử Hoài cho nàng thủ đoạn tạo thanh thế.

Tuân Tử Hoài bị nhìn thấu cũng không tức giận: "Lúc đầu là ta bịa ra, sau đó dân chúng cũng tự mình biên soạn, không cần ta giúp đỡ. May mà bệ hạ có lòng tốt xây dựng thư viện, khiến cho dân chúng Yến quốc đều có cơ hội đọc sách biết chữ."

Thiên Nhạn bị chọc đến nở nụ cười, Tuân Tử Hoài vội vàng nói: "Bệ hạ, đừng cười, cười thuốc mỡ sẽ rớt đấy."

Thiên Nhạn thu hồi biểu tình: "Ngươi chọc ta cười, còn trách ta sao."

"Vậy xin bệ hạ thứ tội."

"Nể tình ngươi lập công lao vô số lần, liền tha thứ cho ngươi."

Thiên Nhạn không mở miệng nữa, mà nghiêm túc đọc y thư. Không chỉ xem, thấy không hiểu lắm còn hỏi Tuân Tử Hoài.

Tuân Tử Hoài đương nhiên là nghiêm túc giảng giải, lúc đầu hắn cho rằng Thiên Nhạn nhất thời hứng thú, không nghĩ tới từ khi y thư rơi vào tay nàng, ngoại trừ lúc làm chuyện khác, trong tay nàng đều có một quyển y thư.

Hắn cho rằng nàng chỉ là nhìn một chút, thật không ngờ nàng muốn nghiên cứu chuyên sâu, hình như là học y thuật Tuân thị của hắn.

Hắn ngược lại không sợ nàng học y thuật, ngược lại còn rất chờ mong mỗi ngày cùng nàng giảng giải y thư.

Hắn cũng không biết tại sao, luôn muốn thỏa mãn tất cả yêu cầu của nàng.

Có lẽ bởi vì nàng là một minh quân, mà hắn là con cháu Tuân thị.

Con cháu Tuân thị, chính là vì Minh Quân mà sinh ra.

Phụ tá nàng, vì nàng mà sinh ra, vì nàng mà chết đi, vì nàng mà cống hiến, đây chính là sứ mệnh của con cháu Tuân thị, cho nên mới cam tâm tình nguyện như thế đi.

Thời gian vội vã trôi qua, chớp mắt chính là ngày kỷ niệm một năm thành lập Yến quốc.

Vết sẹo trên người Thiên Nhạn, chỉ còn lại dấu vết nhàn nhạt, theo Tuân Tử Hoài nói, còn cần nửa năm vết sẹo trên người mới có thể biến mất. Tay nàng khôi phục ngón tay ngọc mảnh khảnh, không còn một vết sẹo cùng một chút da chết tồn tại.

Tuân Tử Hoài đặc biệt điều chế thuốc mỡ, hiện tại mỗi ngày nàng đều bôi.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 25: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (25)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Hai mươi mấy tuổi chưa tới ba mươi tuổi, chính là độ tuổi trẻ trung nhất.

Nàng mặc một thân long bào huyền sắc, một khuôn mặt tuyệt sắc xinh đẹp không khiến người ta xem thường. Ngược lại cả người nàng đều tản ra khí thế tôn quý uy nghiêm, ở trên triều đình không ai có thể ngăn chặn nàng.

Bởi vì nàng làm hoàng đế, trên triều đình ngược lại có một nhóm não tàn trung thành, ai dám đưa ra một ít ngôn ngữ bất hợp lý, đám não tàn tử trung hội này trước tiên nhảy ra phun nước miếng vào mặt đối phương.

Nhất là các võ tướng đi theo nàng vào sinh ra tử, rống một tiếng có thể đem những văn quan yếu ớt hay tìm phiền toái kia sợ tới mức cả người run lên.

Nhớ rõ có một quan văn, đề xuất phụ nữ làm hoàng đế thủy chung không phải chính thống, hy vọng Thiên Nhạn có thể nhường ngôi hoàng đế cho Ninh Sơn vương ngồi.

Không cần nhiều lời, văn quan này chính là người của Hạ Thanh Sơn.

Lăn qua lăn lại đã hơn một năm, Hạ Thanh Sơn không thể giày vò ra cái gì, một lần nữa chuyển lực chú ý đến ngôi vị hoàng đế, bắt đầu hoạt động.

Quan văn vừa mới mở miệng đã bị một đám võ tướng phun máu chó đầm đìa, võ tướng dáng người khôi ngô, thanh âm vang dội, mỗi người một câu, từng câu tru tâm, đem văn quan kia phun đến lỗ tai ong ong rung động, phảng phất như điếc, không dám nhiều lời hai câu nữa.

Sau khi hạ triều, nhóm võ tướng lại đến trước mặt quan văn này vòng hai vòng, trước mặt hắn bổ gạch, theo hắn về nhà, một cước đạp vỡ phiến đá bên ngoài cửa đối phương.

Nghe nói quan văn kia sau đó xin nghỉ mấy ngày, hình như bị bệnh, bệnh không nhẹ, Thiên Nhạn suy đoán, hơn phân nửa là sợ.

"Ha ha, vẫn là biện pháp của quốc sư đại nhân tốt, tiểu tử kia hiện tại nhìn bản tướng không phải trốn đi thì đi đường vòng, nếu bổn tướng đi qua hù dọa hắn một chút, hắn sợ là sẽ trước mặt mọi người tè ra quần."

"Không phải sao! Một cước kia của Trần tướng quân đạp phiến đá trước cửa hắn đến chia năm xẻ bảy, hắn có thể không hoảng hốt sao? Đã lâu như vậy, võ công Trần tướng quân không hề lùi bước."

"Lý tướng quân quá khiêm tốn, ngươi ở trước mặt tiểu tử kia bổ hai mươi khối gạch, còn nói đùa, còn nói lung tung liền bổ đầu hắn, lúc ấy khiến hắn sợ tới mức môi xanh mét. Ha ha ha.. Đó là một kẻ nhát cáy."

"Chúng ta cũng đừng khoe khoang lẫn nhau, đây đều là công lao của quốc sư đại nhân. Nếu không có quốc sư đại nhân hỗ trợ, mấy người chúng ta già nua, chưa chắc đã thắng người trong bụng chứa đủ loại khúc cua."

"Đúng đúng đúng, nếu không phải quốc sư đại nhân ngăn cản, ta khẳng định muốn đánh tiểu tử kia một trận. Vẫn là quốc sư đại nhân giải thích, nếu đánh một trận, Ninh Sơn Vương tuyệt đối sẽ làm khó dễ, đến lúc đó bệ hạ không thể không tiến hành trừng phạt chúng ta, rõ ràng là tâm ly gián quân thần. Kế sách này rất độc ác."

"Hắc hắc.. Hiện tại có quốc sư đại nhân hỗ trợ, chúng ta sẽ không bị lừa, không vội, cứ chơi chết bọn họ."

Tuân Tử Hoài ngồi trên ghế uống trà, nhìn đám người này thảo luận cũng không ngăn cản. Hạ Thanh Sơn trong lòng nghĩ cái gì, hắn không thể rõ ràng hơn.

Chút chuyện nhỏ này, bệ hạ có thể hoàn mỹ giải quyết. Nhưng hắn gặp được, há có lý do không nhúng tay vào?

Bệ hạ mỗi ngày phải bận rộn làm rất nhiều chuyện, những chuyện nhỏ nhặt này nên để hắn thay nàng xử lý.

"Quốc sư đại nhân, Ninh Sơn Vương sợ là sẽ không cam lòng." Lý tướng quân đi tới: "Kính xin quốc sư đại nhân chỉ thị, kế tiếp chúng ta nên làm gì?"

"Ninh Sơn Vương vẫn chưa có phong hào của hoàng phu, rõ ràng là không an tâm ở dưới bệ hạ, cứ nghĩ đến vị trí kia."

Tuân Tử Hoài cười thầm, phong hào hoàng phu?

Hắn cũng xứng đáng?

Bệ hạ căn bản không có ý đó.

Ha ha, vị trí hoàng phu cũng không phải Hạ Thanh Sơn ngồi vững được đâu.

"Nguyên bản ta còn tưởng rằng Ninh Sơn Vương là người tốt, nếu không phải quốc sư nói cho chúng ta bộ mặt thật của hắn, thật đúng là sẽ bị hắn lừa gạt. May mắn quốc sư làm cho chúng ta tỉnh tao, chúng ta mới hiểu được tên này dối trá như thế nào."

"Hạ Thanh Sơn muốn làm hoàng đế, nằm mơ."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 26: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (26)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Các vị không cần làm gì nhiều, chỉ cần bảo trì bình tĩnh, không nên bị người chọc giận, như vậy sẽ không làm bệ hạ khó xử. Nếu có cái gì không nắm bắt được, có thể tới tìm ta." Tuân Tử Hoài chậm rãi nói: "Ninh Sơn Vương rốt cuộc là phu quân của bệ hạ, cũng là phụ thân của hoàng tử cùng công chúa, tại thời điểm đối phương không phạm sai lầm nghiêm trọng, ai động hắn cũng không chiếm lý. Hiện tại chúng ta chỉ cần chờ, chờ hắn không kiềm chế được lại động thủ liền có thể một lần được cả đời."

"Quốc sư đại nhân nói có lý, chúng ta nghe ngươi, nhất định sẽ không làm bệ hạ khó xử."

Trong suốt lịch sử, khai quốc đại tướng có thể có được cuộc sống tốt đẹp như vậy của bọn họ thật đúng là không nhiều lắm. Bệ hạ cho tới bây giờ cũng không có kiêng kỵ bọn họ, ngược lại còn an bài bọn họ đến vị trí thích hợp nhất.

Cái này là gì? Đó là sự tin tưởng.

Bệ hạ là thân nữ nhi, lại so với nam nhi càng khiến người ta bội phục, bọn họ cam tâm tình nguyện thần phục nàng.

Tuân Tử Hoài một chút cũng không kỳ quái những người này trung thành, hắn cũng như thế. Chỉ cần sống vì nàng, chết cũng vì nàng, làm tất cả mọi thứ vì nàng, tận dụng lợi thế của giá trị cuối cùng của riêng mình.

"Các vị, ta cũng không ở lại lâu nữa, muốn chạy về hoàng cung."

"Quốc sư đại nhân đi thong thả."

Tuân Tử Hoài vội vàng hồi cung, có thể nhẫn nại nghe những tên thô lỗ kia nói chuyện, hoàn toàn là vì bọn họ trung thành với một người.

Cước bộ vội vàng đi vào Trích Tinh lâu quốc sư ở, liền có cung nhân tiến lên vui mừng nói: "Quốc sư đại nhân, bệ hạ ban thưởng rồi."

"Ồ, ban thưởng gì?"

"Vân Cẩm mười tám tấm (tên một loại gấm), nghe nói bệ hạ tổng cộng phải nhiều như vậy, đều đưa tới đây cho đại nhân."

"Còn có những đồ vật bằng bạch ngọc không biết bao nhiêu, bệ hạ lưu lại khẩu dụ, nói người thích những thứ sạch sẽ này, đều cho người."

Tuân Tử Hoài trên mặt cao lãnh lập tức nở nụ cười, bước chân càng thêm nhẹ nhàng, cơ hồ là chạy vào: "Ta đi xem một chút."

Cung nhân nhìn bóng lưng Tuân Tử Hoài vui vẻ, đều cảm thấy là nhìn lầm.

Rõ ràng quốc sư đại nhân là người cao lãnh, lúc này bộ dáng hình như không phù hợp với phong cách thường ngày của hắn?

Tuân Tử Hoài vào phòng liền nhìn thấy đồ chơi chất đầy, đồ bằng bạch ngọc không biết bao nhiêu, mười tám tấm gấm vân phù hợp với tâm ý của hắn. Hắn là một người đàn ông sạch sẽ, chỉ thích mặc áo trắng không tì vết. Ngày lấy được vân cẩm, liền gọi người toàn bộ làm xiêm y.

Vài ngày sau, Tuân Tử Hoài mặc áo mới xuất hiện trước mặt Thiên Nhạn.

Thiên Nhạn đang đọc y thư, tiến độ của nàng rất nhanh, làm Tuân Tử Hoài rất kinh ngạc, khen ngợi thiên phú của nàng rất tốt. Nếu không làm hoàng đế, còn có thể bái vào Tuân thị.

"Có phải ngươi có việc không?"

Thiên Nhạn rất khó bỏ qua Tuân Tử Hoài đang lắc qua lắc qua xung quanh nàng, cuối cùng đem ánh mắt từ y thư chuyển đến trên người Tuân Tử Hoài.

Tuân Tử Hoài lập tức bất động, đứng cách nàng không xa, lộ ra nụ cười: "Không có, thưa bệ hạ."

"Vậy ngươi ở trước mặt ta lảo đảo làm gì?"

Tuân Tử Hoài mặt sắp sụp đổ, nàng cũng không nhìn ra hắn thay một thân áo mới, là phong cách mới năm nay sao? Vẫn là hắn thúc giục cung nhân vội vàng làm để chạy ra ngoài khoe với nàng đấy.

Hơn nữa đây chính là vân cẩm, mười tám tấm đều đến chỗ hắn, nàng một chút chú ý cũng không có?

"Thật sự không có việc gì?"

Tuân Tử Hoài: "Không có việc gì."

Quên đi, khuyết điểm nhỏ của bệ hạ, hắn vẫn có thể bao dung. Xiêm y này, hắn giữ lại tự mình thưởng thức đi.

"Quốc sư, ngươi lại đây, trong quyển sách này ta có chút không hiểu, ngươi giảng cho ta."

Tuân Tử Hoài vốn có chút sa sút, lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng chạy đến trước mặt Thiên Nhạn, tiến lại gần: "Bệ hạ, ở đâu?"

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 27: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (27)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Sau khi Thiên Nhạn đăng cơ, ngoại trừ bận rộn quốc sự, học tập y thuật của Tuân thị, phối hợp với Tuân Tử Hoài điều trị thân thể, cũng không quên đem một bộ phận tâm tư đặt ở trên người bồi dưỡng hai hài tử của nguyên chủ.

Nhi tử Hạ Văn Khiên đã hơn mười tuổi, xem như là tiểu đại nhân, so với trước kia càng thêm hiểu chuyện. Từ sau khi bái Tuân Tử Hoài làm thầy, mỗi ngày đều gia tăng đủ loại học tập.

Tuân Tử Hoài đã bồi dưỡng hắn về phương diện người thừa kế tương lai, dùng không ít tâm tư.

Sau khi các phương diện ở Yến quốc ổn định lại, Thiên Nhạn mỗi ngày đều phải mang theo Hạ Văn Khiên tập võ. Theo nàng thấy, làm hoàng đế mặc dù có vô số người bảo hộ, cũng phải có mấy phần thân thủ, khả năng không thành thạo, nhưng ít nhất có thể cường thân kiện thể, sẽ không bởi vì tương lai quốc sự bận rộn, đem thân thể kéo xuống.

Lúc này, nàng kết thúc quốc sự hôm nay, mang theo Hạ Văn Khiên luyện võ.

Tuân Tử Hoài ở một bên uống trà, nhìn hai người luyện võ, ở bên cạnh hắn còn có một tiểu nữ oa bốn tuổi. Tiểu nữ oa có một đôi mắt rất đẹp, giống như nho đen, cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm vị trí của Thiên Nhạn cùng Hạ Văn Khiên.

Tuân Tử Hoài lơ đãng đảo qua, phát hiện trong mắt Hạ Văn Toàn xuất hiện hâm mộ, trong lòng vui vẻ: "Công chúa cũng muốn luyện võ sao?"

"Muốn kiếm kiếm, muốn bay." Hạ Văn Toàn bày tỏ suy nghĩ của mình, vẻ mặt chờ mong.

Tuân Tử Hoài nói: "Bệ hạ nếu đồng ý, công chúa có thể luyện võ, người cùng nàng nói, nàng nhất định sẽ đồng ý."

Hắn cảm thấy bệ hạ không có chủ động dạy Hạ Văn Toàn võ công, nhưng mà cô bé hiện tại mới bốn tuổi, chờ nàng lớn hơn một chút, tuyệt đối trốn không thoát.

"Ừm." Hạ Văn Toàn vội vàng gật đầu, tỏ vẻ biết rồi, ánh mắt lại bị thân ảnh Thiên Nhạn cùng Hạ Văn Khiên hấp dẫn, lúc mẫu hoàng bay lên thật đẹp mắt, nàng cũng muốn giống hoàng huynh, cùng mẫu hoàng học kiếm kiếm, học phi phi.

Thiên Nhạn mang theo Hạ Văn Khiên luyện tập trong chốc lát, liền bảo hắn tự ôn tập, sau đó cầm kiếm đi trở về.

Nàng tiếp nhận nước trà Tuân Tử Hoài đưa tới trước mặt uống, sau đó liền thấy Hạ Văn Toàn nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt. Nàng sờ sờ đầu Hạ Văn Toàn, nữ nhi của nguyên chủ bộ dạng thật đáng yêu, nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn này, mềm mại trơn trượt, đây mới là khuôn mặt nhỏ nhắn mà tiểu nữ oa có được.

"Toàn nhi muốn học võ công?" Thiên Nhạn đương nhiên nhìn ra sự hâm mộ trong mắt Hạ Văn Toàn, trong lòng nàng vốn đã có tính toán với Hạ Văn Toàn.

Kỳ thật người thừa kế Yến quốc, nàng cũng không phải chỉ đặt ở trên người Hạ Văn Khiên, về Hạ Văn Toàn cũng có cân nhắc.

Nhưng mà trải qua mấy năm tiếp xúc, nàng cảm thấy Hạ Văn Khiên rất thích hợp, bất kể là tâm tính, hay là tâm trí, cùng với kinh nghiệm, đều có thể làm cho hắn trở thành một người thừa kế không tồi.

Nếu người thừa kế ưu tú đã có, vậy không cần phải để cho một người khác sinh ra dã tâm. Vì vậy, nàng định thay đổi cách nuôi dưỡng Hạ Văn Toàn.

Chỉ bởi vì cô bé bây giờ tuổi còn nhỏ, cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ, luyện võ sẽ dễ dàng bị thương. Hơn nữa công chúa hoàng gia không dựa vào luyện võ ăn cơm, học tập thích hợp là được, không cần thiết luyện võ đem thân thể làm hỏng.

Yến quốc tương lai có Hạ Văn Khiên kế thừa, như vậy Hạ Văn Toàn liền an tâm làm một tiểu công chúa vô ưu vô lự đi.

Nguyên chủ sau khi chết, mặc dù không biết kết cục nữ nhi, kỳ thật nàng ấy đều có thể đoán được vài phần.

Hạ Văn Khiên không phải sớm mất mạng, chính là bị người ta chỉnh đến mất đi tư cách người thừa kế, với sự hiểu biết của nàng đối với Hạ Thanh Sơn và Lăng Thi Nhi, hơn phân nửa là mất mạng.

Mà Hạ Văn Toàn là một công chúa hoàng gia không được sủng ái, hơn phân nửa là bị đưa đi một ít phiên bang tiểu quốc hòa thân, cuối cùng rất có thể sẽ rơi vào kết quả hồng nhan bạc mệnh.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 28: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (28)​


[HIDE-THANKS]
Editor: Trmieh

"Mẫu hoàng, muốn học kiếm kiếm."

Hạ Văn Toàn cười tủm tỉm ôm đùi Thiên Nhạn, còn cọ cọ ở trên đó.

Thiên Nhạn đã quen với việc bị tiểu hài tử ỷ lại, cũng không có ý rời đi: "Vậy bảo người ta làm cho ngươi một thanh kiếm gỗ nhỏ chơi."

Hạ Văn Toàn vui vẻ nhảy nhót: "Còn phải bay."

"Chờ ngươi lớn hơn một chút liền dạy ngươi bay."

Về phương hướng bồi dưỡng Hạ Văn Toàn, nàng đã nghĩ kỹ, chủ yếu dạy bé võ công cùng y thuật. Không biết Hạ Văn Toàn thiên phú như thế nào, nhất là y thuật của Tuân thị, nàng cảm thấy rất tốt, nếu có thể học được bảy bảy tám phần là tốt nhất.

Hai huynh muội đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể làm cho nhân sinh của bọn họ thuận lợi thuận lợi, đương nhiên Yến quốc cũng sẽ không quá kém.

Trước mắt điều duy nhất làm cho nàng không hài lòng chính là, hai đứa nhỏ này đều họ Hạ.

Đây cũng là một nguyên nhân nàng không muốn Hạ Thanh Sơn chết nhanh như vậy, đối phương nếu bởi vì thiên hạ mà chết, nàng liền không có biện pháp đổi họ cho hai đứa nhỏ này.

Nàng không sợ người trong thiên hạ, cũng không sợ bị người ta chỉ vào mũi mắng, thanh danh đối với nàng mà nói không tính là gì. Chỉ là nàng ngồi ở vị trí này, nhất định là cần danh vọng. Hạ Thanh Sơn vì thiên hạ mà cống hiến thân thanh danh này, nàng tùy tiện làm ra một ít hành động không thích hợp, sẽ mất đi lòng dân cùng danh vọng, sau này làm cái gì cũng sẽ bị cản trở.

Hạ Thanh Sơn tự mình giết chết, hủy đi thanh danh, vậy nàng không chỉ có thể giết chết hắn, còn có thể đổi họ cho hai đứa nhỏ.

Nếu Hạ Thanh Sơn nhất thời nghĩ không ra, ra tay với hai đứa nhỏ này, vậy thật sự không cần quá tuyệt vời.

"Bệ hạ, người đang suy nghĩ gì vậy?" Tuân Tử Hoài là từ trên người Thiên Nhạn cảm giác được khí tức tính kế, không nhịn được hỏi ra.

Thiên Nhạn không so đo nơi này có một người tùy thời muốn theo dõi suy nghĩ trong lòng nàng, Tuân Tử Hoài ở trước mặt nàng, muốn cái gì cũng bày ra trên mặt.

Nhiều năm trôi qua như vậy, hắn là ai, nàng rất rõ ràng.

Kinh nghiệm làm hoàng đế của nàng quá phong phú, căn bản không e ngại có biến cố, tự hỏi nắm trong tay nhân tài như Tuân Tử Hoài vẫn không có vấn đề gì.

"Nhạn Nhi."

Còn không đợi Thiên Nhạn trả lời, một đạo thanh âm từ xa vang lên, Tuân Tử Hoài lập tức lui ra sau hai bước, đứng xa một chút.

Hắn nhìn Thiên Nhạn, từ trong biểu tình của nàng nhìn không ra cái gì.

Thanh âm hắn thấp giọng truyền đến trong tai Thiên Nhạn: "Bệ hạ, người này ngược lại kỳ quái, từ khi người đăng cơ tới nay, lần đầu tiên chủ động tìm đến chỗ của hai hài tử."

"Xem ra hắn ngồi không yên." Thiên Nhạn cũng thấp giọng trả lời một câu, rõ ràng thiên vị như thế, khóe môi Tuân Tử Hoài nhịn không được vểnh lên, cả người giống như muốn bay lên, không lên tiếng nữa.

Hạ Thanh Sơn đã đi tới trước mặt Thiên Nhạn, Lăng Thi Nhi cũng theo sát phía sau, giữa hai người rất có khoảng cách. Trước mặt người khác, nàng ta vẫn đóng vai thị nữ của Hạ Thanh Sơn.

Kỳ thật từ thời gian trước tới nay, Hạ Thanh Sơn đối với nữ nhân thật đúng là không có hứng thú.

Ban đầu mặt hắn là bị giày vò, muốn tìm thần y chữa trị.

Hiện giờ tìm thần y không có kết quả, hắn lại nghĩ làm thế nào đem ngôi vị hoàng đế lấy về, càng không có tâm tư đi thưởng thức mỹ mạo thị nữ bên cạnh, chứ đừng nói là chạm vào nàng ta.

Nói thật ra, Lăng Thi Nhi hiện tại cũng không muốn bị Hạ Thanh Sơn đụng vào. Chỉ có hai vết sẹo trên mặt hắn, nhìn liền làm cho người ta ghê tởm. Trừ phi đối phương có thể lên ngôi hoàng đế, bằng không nàng ta thật sự không muốn ứng đối.

Vốn tưởng rằng cùng Hạ Thanh Sơn có thể làm cho nàng ta trở thành quý nhân, còn có thể dẫn dắt người trong nhà cùng nhau phú quý.

Ai có thể nghĩ đến cuối cùng lại là nữ nhân Vân Thiên Nhạn này làm hoàng đế!

Hạ Thanh Sơn lúc trước nhìn rất có năng lực, thế mà lại vô dụng như vậy, bị một nữ nhân áp chế trên đầu. Từ đó trở đi, trong lòng nàng ta đối với Hạ Thanh Sơn có rất nhiều oán hận, cũng có vài phần xem thường.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 29: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (29)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Thanh Sơn, sao ngươi lại tới đây? Tìm được thần y rồi?" Thiên Nhạn 'quan tâm' hỏi.

Vốn Hạ Thanh Sơn cũng không muốn có người nhắc tới chuyện này, hiện tại hắn cũng không muốn soi gương, nhìn hai vết sẹo càn rỡ, chính hắn cũng có chút ghê tởm.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, hai vết sẹo trên mặt hắn đặc biệt lớn, chung quanh tăng sinh rất nhiều thứ không nên có, không có mấy người có thể nhìn nhiều người có hai vết sẹo như vậy.

Hắn đến trước mặt Thiên Nhạn, khẳng định không thể đội nón. Hơn nữa hắn vẫn cảm thấy Thiên Nhạn là nữ nhân của hắn, thấp hơn hắn một đầu, mặc dù đối phương là hoàng đế.

Mặc kệ bộ dáng của hắn như thế nào, đối phương cũng không thể ghét bỏ một chút.

"Thần y đều là cao nhân, xuất quỷ nhập thần, không tìm được." Hạ Thanh Sơn biểu tình không kiên nhẫn, nhìn bốn phía, nhất là Tuân Tử Hoài.

Tuân Tử Hoài một thân quần áo trắng sạch sẽ sảng khoái không nhiễm bụi bặm, cao lãnh xuất trần đứng ở bên cạnh Thiên Nhạn không xa. Trên mặt non nớt rút đi rất nhiều, bộ dáng so với trước kia càng thêm tốt.

Hạ Thanh Sơn cả người đều không thoải mái, trong lòng sinh ra một loại xúc động, dùng dao đâm nát mặt Tuân Tử Hoài.

Tiểu bạch kiểm này cả ngày đi theo bên người Vân Thiên Nhạn, không biết là để ý cái gì, chẳng lẽ là muốn lên ngôi?

"Quốc sư, ta có chuyện muốn nói với Nhạn Nhi, nếu ngươi không có việc gì, lui ra trước đi." Hắn tốt xấu gì cũng là phu quân của Vân Thiên Nhạn, Vân Thiên Nhạn là nữ nhân của hắn, người ngoài này không cần phải đứng trước mắt hắn gây chướng mắt.

Tuân Tử Hoài không nhúc nhích, ngược lại đem ánh mắt rơi vào chỗ Thiên Nhạn, muốn nhìn xem nàng có ý kiến gì.

"Thanh Sơn, quốc sư đối với Yến quốc cống hiến vô số, còn là lão sư của hai hài tử, không tính là người ngoài, ngươi có cái gì nói thẳng, không cần phải tránh hiềm nghi."

Nói giỡn, nàng sẽ vì mặt mũi của một cặn bã sao?

Hạ Thanh Sơn này đến bây giờ vẫn chưa nhận rõ địa vị của hắn à?

Khóe môi Tuân Tử Hoài không có biện pháp nhịn xuống, nếu không phải Hạ Thanh Sơn ở đây, hắn đều muốn nhẹ giọng cười ra. Nhưng hắn ở trước mặt mọi người đều là một bộ dáng cao lãnh, đương nhiên sẽ không làm ra biểu tình không thích hợp, liền duy trì một bộ dáng lãnh đạm cao nhân.

Hạ Thanh Sơn biểu tình khó coi, không nhịn được nhìn Tuân Tử Hoài vài lần, kỳ thật là đang ám chỉ hắn, thức thời liền nhanh chóng đi xuống.

Tuân Tử Hoài là ai?

Có thể làm cho hắn cúi đầu chỉ có hai người, một là Tộc trưởng Tuân thị, sư phụ của hắn.

Hai là Bệ hạ trước mắt, minh quân của Yến quốc.

Hạ Thanh Sơn này, là thứ gì vậy?

Ôi, ôi!

Hạ Thanh Sơn: "..."

Hắn cảm giác được Tuân Tử Hoài đối với hắn khinh thường cùng khinh bỉ, đây là trực giác đến từ nam nhân.

Tiểu bạch kiểm này, chờ hắn làm hoàng đế, tuyệt đối sẽ làm cho đối phương đẹp mắt.

Tuân Tử Hoài nhìn ra suy nghĩ trong lòng Hạ Thanh Sơn, trong lòng ha hả cười lạnh: Nằm mơ.

Tia lửa giữa hai người va chạm vô cùng lợi hại, bầu không khí đều đè nén rất nhiều, đến Lăng Thi Nhi đứng bên cạnh Hạ Thanh Sơn cảm thấy có chút chịu không nổi.

"Thanh Sơn, hôm nay ngươi tới đây là sao?"

Hạ Thanh Sơn lúc này mới thu hồi khí thế trên người, trên thực tế ở trước mặt Thiên Nhạn cùng Tuân Tử Hoài, hắn căn bản không có khí thế, nhìn ngược lại là một phế vật vô năng cuồng nộ.

"Nhạn nhi, nàng lại đây một chút."

Không mặt dày bằng tên tiểu bạch kiểm kia, Hạ Thanh Sơn tính toán mượn một bước cùng Thiên Nhạn nói chuyện.

Lúc này, Thiên Nhạn ngược lại rất phối hợp, đi theo hắn vài bước. Lăng Thi Nhi rất thức thời không tiến lên, nhưng mà cứ như vậy, khoảng cách giữa nàng và Tuân Tử Hoài rất gần.

"Quốc sư đại nhân, ta không biết có một câu nói thích hợp hay không." Lăng Thi Nhi cảm thấy như thế nào cũng phải phát huy tác dụng của mình, như vậy tương lai Hạ Thanh Sơn mới có thể nhớ rõ nàng.

Tuân Tử Hoài: "Nếu ngươi cảm thấy không thích hợp, vậy thì đừng nói nữa."

Lăng Thi Nhi: "..."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back