Xuyên Không [Edit] Chào Buổi Sáng Luật Sư Duệ - Cố Thanh Khinh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Zoero, 15 Tháng sáu 2022.

  1. Zoero

    Bài viết:
    0
    Chương 010: Nấu ăn (ĐC)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ô, xin lỗi anh!" Tô Thanh Chanh vội vàng đưa tay ra định lau, nhưng khi vừa chạm vào người Nhạc Cảnh Thành, anh đã nắm lấy tay cô. Đôi mắt phượng dài và hẹp lộ ra vẻ lạnh lùng. Tô Thanh Chanh mặt đỏ lên.

    "Tôi, tôi, tôi.." Tô Thanh Chanh sắp khóc. Nhạc Cảnh Thành nhìn xuống cô gái mặt đang ửng hồng trước mặt, có đôi mắt tròn xoe như nai con, ướt át, phủ một tầng hơi nước, vô cùng ngây thơ. Mặc một chiếc váy ngủ có dây treo, làn da trắng như tuyết, từ góc độ này anh vừa nhìn thấy một khe núi sâu.. và đồi núi chập chùng?

    Nhạc Cảnh Thành nghiêng đầu buông tay Tô Thanh Chanh. "..."

    Tô Thanh Chanh mới nhận ra mình đang làm gì, cô ngồi xổm xuống che ngực, kéo áo ngủ quấn lấy đùi, đầu gần như vùi vào trong ngực. Cô nghĩ rằng người thuê là một cô gái, nên cô chỉ mặc áo lót cùng đầm ngắn mà không mặc quần áo lót bước ra

    Anh ấy sẽ không nhìn thấy gì cả.

    A- để tôi chết! Nhạc Cảnh Thành quay người lại và đóng cánh cửa một tiếng rầm. Tô Thanh Chanh nhanh chóng đứng dậy, vọt vào phòng như mông dính lửa, vùi đầu vào gối, đập giường.

    Ôi, chết mất thôi! Nhân viên bất động sản nói với cô rằng cô có người thuê nhà mới trong năm nay, anh ta không nói là nam hay nữ, cô nghĩ đó phải là một phụ nữ.

    Đáng lẽ cô nên xem xét giới tính, ai mà biết được.. Điều khiến cô không ngờ tới hơn nữa là người đàn ông đó thực sự là nam thần Nhạc Cảnh Thành, mặc dù cô muốn ở gần nam thần, nhưng có vẻ hơi quá gần rồi đó mà cô cũng hoàn toàn chưa chuẩn bị gì hết.

    Kết thúc rồi, anh ấy sẽ không nghĩ mình hơi biến thái đúng không? Hình ảnh của cô hoàn toàn bị hủy hoại. Tô Thanh Chanh muốn khóc không ra nước mắt.

    Nhạc Cảnh Thành lau người, nhớ tới khuôn mặt cô gái kia có chút yêu nghiệt. Nhấc điện thoại lên và thực hiện một cuộc gọi. "Là ai? Mới có mấy giờ mà. Ngươi đang tán tỉnh cái chết sao?" Toàn Thành nhíu chặt mày.

    "Toàn Thành, sao cậu không nói người sống cùng trong nhà này là con gái?"

    Anh ta dùng câu khẳng định, không phải. Câu nghi vấn. "Cảnh Thành à?" Giọng điệu của Toàn Thành thay đổi ngay lập tức. Quần, ngay lập tức anh ta phải mặc một chiếc quần thể thao vào để tên này có kêu đi thì đi lẹ

    "À? Là phụ nữ à, không biết nữa" giọng Toàn Thành cười cười "Còn không phải nữa?"

    "Cô gái đó thế nào, cô ấy có xinh không?" Lông mày của Nhạc Cảnh Thành lộ ra vẻ thờ ơ "Tôi muốn hoàn lại tiền, không thuê chỗ này nữa!"

    "Không phải là không hoàn lại được, nhưng khi người ta cho cậu thuê nhà, trong hợp đồng đã quy định nếu vi phạm hợp đồng, không những không hoàn lại tiền đặt cọc mà còn phải bồi thường gấp đôi."

    "Cậu thuê phòng cho 6 vạn một tháng, một năm 72 vạn, gấp đôi 144 vạn, cộng với tiền đặt cọc hai tháng, tổng là 156 vạn. Đối với cậu chắc không thành vấn đề."

    Nhạc Cảnh Thành trầm mặc chốc lát, "Tôi không có tiền!" Toàn Thành bật cười, "Tôi có thể cho cậu mượn. Ai đã yêu cầu cậu quyên góp tất cả tiền cổ phiếu trong vài tháng qua cho trại trẻ mồ côi và không giữ bất kỳ khoản nào trong số đó? Tôi chưa bao giờ thấy một người tốt như vậy!" Toàn Thành đúng lúc rẽ vào một góc.

    Vẻ mặt Nhạc Cảnh Thành tối sầm lại, "Nhưng tại sao hết lần này đến lần khác lại là cô ấy?"

    "Gì? Cậu cũng nhận thức được gì sao, tôi.." Toàn Thành đột nhiên nói không ngừng

    "Crack!" Bên kia đánh rơi điện thoại. Toàn Thành câm nín, có chuyện gì vậy? Nhưng tưởng Nhạc Cảnh Thành vốn là một nam nhân cấm dục lại đi chung sống với một cô gái, vẫn biết điều đó không nên, vì thế tâm hồn tán gẫu lập tức sôi nổi.

    Anh ta muốn cầm điện thoại muốn đưa tin tức, đăng trong vòng bằng hữu, sờ sờ khóe miệng bị đánh xanh ngày hôm qua, thà rằng không chết, bằng không ngày mai chỗ hẹn sẽ có được đổi thành phòng tập đấm bốc.

    Ah, phấn khích gì chứ?

    Tuy nhiên, vì sẽ ở chung nhà với một cô gái, vì vậy Nhạc Cảnh Thành cúp điện thoại và mặc quần áo thể thao của mình. Hắn có thói quen buổi sáng tập thể dục, vừa mới ngủ dậy, nghe thấy động tĩnh liền đoán người thuê đến, liền muốn chào hỏi. Không ngờ đó là một cô gái, lại là cô ấy?

    Nhạc Cảnh Thành tâm tình có chút phức tạp. Bước ra khỏi phòng khách, Tô Thanh Chanh đã thay bộ quần áo ở nhà bình thường đang ngồi trên ghế sô pha, dùng hai tay không yên đào bới ghế sô pha, cô chuẩn bị đào ra một cái lỗ trên ghế sô pha. Nhìn thấy Nhạc Cảnh Thành đi ra, cô trầm ngâm một lát rồi đứng lên. Khuôn mặt ửng hồng, rụt rè nhìn anh, "Tiền bối.."

    "Cô biết tôi sao?" Đôi mắt phượng hẹp của anh liếc nhìn cô.

    "Biết chứ!"

    Tô Thanh Chanh cắn môi, hắn kiếp trước chính là giáo sư của cô, cho nên vừa rồi buột miệng gọi hắn là giáo sư, hắn mở cửa phòng một cái lại trở thành thầy giáo. Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, Tô Thanh Chanh ngón chân co rút lại, xấu hổ nhanh chóng rút ra hồ sơ của mình. "Năm nay tôi trúng tuyển đại học Trường Luật Đại học Bắc Kinh. Tôi đã đọc sơ yếu lý lịch của anh trong trường, và anh là người có tên trong bảng danh dự."

    Nhạc Cảnh Thành cau mày nhìn cô. "Ảnh, ảnh của anh được dán trên đó nên.." Tô Thanh Chanh nhanh chóng thay đổi lời nói, mím môi, tại sao lại nói bậy, a, ta sắp chết rồi. Nhạc Cảnh Thành không nói gì, "Tôi ra ngoài tập thể dục!"

    "Này, đi từ từ thôi!" Tô Thanh Chanh vội vàng nở nụ cười. Khi Nhạc Cảnh Thành bước ra khỏi cửa, Tô Thanh Chanh liền ngã quỵ trên ghế sô pha, trời ơi, còn chặt hơn cả cuộc phỏng vấn thi tuyển sinh sau đại học.

    A, a.. Nhưng là, nam thần đang ở cùng ta, ta thật muốn hét lên. Vốn dĩ muốn bắt đầu đi ngủ, nhưng Tô Thanh Chanh rốt cuộc không ngủ được. Chắc anh ấy vẫn chưa ăn sáng. Cô có nên mua đồ ăn sáng cho anh ấy? Hay tự nấu sẽ có thành ý hơn?

    Tô Thanh Chanh trái tim tăng vọt, nghĩ đến sau này nam thần có thể cùng mình ăn sáng, bức ảnh đó, a, quá đẹp không thể tưởng tượng nổi. Kiếp trước cô luôn phải lòng Nhạc Cảnh Thành, nhưng vì là thầy trò, lại chỉ là một cô gái bình thường không mấy nổi bật trong một trường đại học nên cô không dám tiết lộ suy nghĩ của mình. Cô chôn chặt tình yêu của mình dành cho Nhạc Cảnh Thành trong lòng. Từ năm hai đại học đến khi du hành xuyên thời gian, cô đã phải lòng anh ấy trong 5 năm.

    Đây chính là lợi ích khi xuyên qua. Không ngờ bọn họ sẽ ở chung kiếp này, Tô Thanh Chanh nhanh chóng đi siêu thị nhỏ dưới lầu mua những món đồ thường dùng trong nhà bếp. Tô Thanh Chanh vo gạo trước rồi đun cháo. Sau đó, cô lấy một quả dưa chuột và cà rốt, rửa sạch, cắt thành sợi và để riêng để sử dụng sau.

    Đập ba quả trứng, thêm chút muối, chút bột năng rồi cho nước vào khuấy đều thành bột mịn, sau khi chín thì cho thêm chút hành lá thái nhỏ vào, sẽ thơm hơn. Đun nóng chảo, tráng đều một lớp dầu mỏng, vặn lửa nhỏ rồi dùng thìa đổ bột trứng vào đảo đều. Khi chảo nóng lên, bột sẽ thành hình, dùng thìa lật mặt bột lại và chiên mặt còn lại cho đến khi có màu vàng nâu. Bánh Onion quiche (*) một chảo là xong. Sau đó, tiếp tục làm món khác.

    (*) Bánh Onion Quiche: Bánh tart hành tây phô mai

    [​IMG]

    Tô Thanh Chanh mở một lon thịt khác, cắt hai miếng, thái thành sợi nhỏ, cho vào chảo rán chín một chút. Đợi đến khi có mùi thơm, hơi ngả màu nâu là được. Cho dưa chuột bào sợi, cà rốt bào sợi và thịt trưa thái sợi vào món trứng tráng hành lá rồi cuộn lại, bày lần lượt ra đĩa. Chuẩn bị một đĩa nhỏ đựng nước chấm. Cháo trong nồi cơm cũng thơm phức, Tô Thanh Chanh dùng thìa dài khuấy cho đặc hơn.

    Khoảng nửa giờ sau, Nhạc Cảnh Thành tập thể dục trở lại. Vừa bước vào nhà, anh đã ngửi thấy mùi thơm ngon khó cưỡng lan khắp căn hộ. Trên bàn có hai đĩa bánh trứng vàng, hai bát cháo trắng bốc khói nghi ngút. Nhìn thấy anh, Tô Thanh Chanh vội vàng đứng dậy xoa hai tay vào nhau, "Tiền bối, cái kia, em làm bữa sáng, anh có muốn cùng nhau ăn một chút không?"

    Nhạc Cảnh Thành vốn dĩ muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy Tô Thanh Chanh đang nhìn mình, cùng bữa sáng thơm phức trên bàn, lời nói của anh biến thành, "Tôi đi tắm trước!"

    "Em đợi anh!" Tô Thanh Chanh vui mừng đáp lại, và lặng lẽ làm động tác chiến thắng với hai tay đặt dưới bàn.
     
    Bé Heo còiMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng bảy 2022
  2. Zoero

    Bài viết:
    0
    Chương 011: Wechat (ĐC)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau vài phút, Nhạc Cảnh Thành đi ra. Áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần tây đen, tóc ngắn đen như mực, khuôn mặt tuấn tú trắng như ngọc, hơi cúi đầu xắn tay áo, hai hàng lông mày dài đều dưới cặp kính gọng vàng, đẹp như tranh vẽ.

    Tô Thanh Chanh nhận thấy bàn tay của mình cũng rất trắng, với các ngón tay mảnh mai và các khớp ngón tay rõ ràng. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tô Thanh Chanh, Nhạc Cảnh Thành nâng mắt nhìn sang, đôi mắt nhàn nhạt nhìn có chút dữ tợn. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, trái tim Tô Thanh Chanh khẽ run lên, cô vội vàng nhìn sang chỗ khác.

    Nhạc Cảnh Thành kéo ghế ngồi xuống, "Ăn cơm thôi!"

    Tô Thanh Chanh vội vàng đẩy một bát cháo trắng qua, lại lén lút nhìn anh.

    Vẻ ngoài đẹp trai, hơi lạnh lùng nhưng giọng nói trầm ấm, âm trầm rất dễ chịu. Tô Thanh Chanh cảm thấy lỗ tai tê dại, hai má từ từ đỏ lên, vội vàng bưng bát cháo lên che đi cảm xúc. Một đĩa trứng ốp la khác lặng lẽ di chuyển về phía anh. Cô làm những món đặc trưng bữa ăn Trung Hoa, biết mấy năm gần đây anh đều ở nước ngoài, sợ rằng anh sẽ không quen ăn lắm.

    Nhạc Cảnh Thành hạ hai tay xuống, bưng một bát cháo lên, ăn một miếng, giữa đũa gắp một miếng bánh Onion quiche. Các chuyển động thanh lịch và thoải mái. Tô Thanh Chanh lo lắng nhìn hắn, thấy hắn đang ăn không biết mùi vị như thế nào, cũng không dám hỏi. Nhạc Cảnh Thành vừa mới nhai được hai miếng thì nhận thấy ánh mắt của Tô Thanh Chanh, hắn ngẩng đầu nhìn cô. Do dự một lúc, hắn vô ý nói một câu, "Ăn ngon!"

    Tô Thanh Chanh trong lòng lập tức nhảy dựng lên, cầm lấy một cái bánh onion quiche rồi ăn.

    Kiếp trước cô phải lòng anh, từng tham gia lớp dạy nấu ăn cho anh, nhưng cô chưa sử dụng lần nào. Không ngờ kiếp này lại có cơ hội này, sau khi hai người ăn xong, Nhạc Cảnh Thành liền đứng lên.

    "Tôi sẽ rửa bát!"

    "Không, không, tôi sẽ làm!" Tô Thanh Chanh vội nói. Vẻ mặt Nhạc Cảnh Thành thờ ơ, "Cô nấu cơm, tôi rửa bát, công bằng mà!"

    Tô Thanh Chanh không dám nói nữa. Nhưng thật ra nam thần còn chủ động rửa bát, điều mà cô không ngờ tới. Nam thần tuấn lãnh tài cao như hắn cũng rửa chén sao.

    "Vậy thì, tạp.. dề?" Tô Thanh Chanh cởi tạp dề trên người cô ra, nếu quần áo của anh bị nước bắn tung tóe thì thật tệ. Nhưng khi cô nghĩ rằng cô vừa mới sử dụng nó, cô lại cảm thấy hơi xấu hổ. Nhạc Cảnh Thành nhìn sang, đưa đôi tay thon dài đến trước mặt cô. Tô Thanh Chanh vội vàng đưa tạp dề cho anh, cười cười, cô không biết tại sao mình lại căng thẳng như vậy.

    Nhạc Cảnh Thành buộc tạp dề, đặt bát đũa vào bồn rửa, vặn vòi rửa. Tô Thanh Chanh nhìn anh từ phía sau. Quần áo chỉnh tề thẳng tắp như dao, dáng người cao gầy, vai rộng eo hẹp, chỉ cần thân thể như vậy cũng khiến người ta suy nghĩ đứng đắn. Tô Thanh Chanh vỗ vỗ mặt, tỉnh táo lại nào Tô Thanh Chanh.

    Khi Nhạc Cảnh Thành nghe thấy cái tát, nghi ngờ quay đầu lại, Tô Thanh Chanh cố nén cười, trên mặt lập tức đỏ bừng. Anh đã bắt gặp khoảng khắc ngu ngốc của cô. Cô ngại ngùng cúi đầu.

    Những bát đũa nhanh chóng được làm sạch. Nhạc Cảnh Thành đặt bát lên giá bát, lau tay bằng giấy bếp dùng một lần ở bên cạnh. Xoay người "Từ nay chúng ta sẽ là bạn cùng phòng, tôi có điều muốn giao ước." Hắn nói.

    "Anh nói đi!" Tô Thanh Chanh vội vàng ngồi xuống. Nhạc Cảnh Thành cũng ngồi xuống, nhìn Tô Thanh Chanh với đôi mắt dài và hẹp. "Cô buổi tối không thể mang bạn trai về đây"

    "Tôi không có bạn trai." Tô Thanh Chanh lẩm bẩm nói: "Bạn gái cũng không được sao?"

    "Vậy thì cũng cho tôi biết. Tôi cũng làm như vậy. Nếu tôi mang bạn bè đến, tôi sẽ nói cho cô biết." Nhạc Cảnh Thành nói.

    "Thứ hai, cô không được mặc hở hang ở khu vực công cộng." Nói đến đây, Nhạc Cảnh Thành nhớ tới buổi sáng anh không mặc áo sơ mi, lúc đó anh không biết bạn cùng phòng là con gái, nếu không thì anh đã không như vậy rồi.

    "Đã hiểu!" Tô Thanh Chanh gật đầu, sau khi trải qua buổi sáng, cô không còn dám nữa. "Thứ ba, để giữ căn hộ sạch sẽ. Chúng ta có thể thay phiên nhau quét dọn khu vực chung. Tôi không thích lộn xộn."

    Tô Thanh Chanh vội vàng gật đầu, "Tôi sẽ dọn dẹp! Nhưng nếu có người thuê khác đến thì.." Nhạc Cảnh Thành khẽ liếc cô một cái, "Sẽ không có người thuê khác, tôi sẽ thuê một phòng còn lại" Tô Thanh Chanh ngạc nhiên nhìn hắn, hắn muốn hai phòng làm gì? Hôm nay ngủ cái này, ngày mai ngủ cái kia?

    "Tôi không thích quá nhiều người.." Nhạc Cảnh Thành nói thêm. Đây là những gì anh nghĩ đến khi anh chạy bộ vừa rồi, vì anh không có khả năng trả lại hợp đồng. Nhưng căn hộ này có ba gian phòng ngủ, bất kể là nam hay nữ, hắn nghĩ sẽ rất phiền phức. Tốt hơn là thuê nó cho mình.

    "Tôi sẽ đổi phòng đó thành phòng làm việc, và trong hai ngày tới sẽ vận chuyển đồ đến."

    "Ồ!" Tô Thanh Chanh đáp. Điều rất tốt, vừa có thể ở chung với nam thần, và không có người thuê khác làm phiền. Nghĩ đến tương lai có thể thu tiền thuê của nam thần, cô liền tính, trong lòng đột nhiên có chút hưng phấn, Tô Thanh Chanh đột nhiên đứng lên

    "Tiền bối, thêm WeChat đi!" Tô Thanh Chanh vội vàng đưa điện thoại, đỏ mặt nói: "Tôi sẽ liên lạc với anh khi cần thiết.."

    Nhạc Cảnh Thành nhìn cô, "Tôi không có WeChat"

    "..."

    Tô Thanh Chanh cắn môi, cô không dám nhìn Nhạc Cảnh Thành. Lúc này WeChat đang rất phổ biến nhưng mấy năm sau cũng không phổ biến như vậy, Nhạc Cảnh Thành mấy năm nay đều ở nước ngoài, cho nên không sử dụng nó là điều dễ hiểu.

    "Để tôi tải một cái!" Nhạc Cảnh Thành lấy điện thoại di động trong phòng ra, nhanh chóng tải xuống WeChat. Liếc nhìn cô, "Cô tên gì?"

    "Tiểu Chanh!" Tô Thanh Chanh nhanh chóng đáp lại, "Anh có thể quét mã của tôi!" Nhạc Cảnh Thành nhanh chóng thích ứng với chức năng của WeChat, và quét mã QR. Với một "cú nhấp chuột", mã QR đã được quét, "Bạn vượt qua." Nhạc Cảnh Thành nhấn "OK", và ngay sau đó trang hiển thị

    "Bạnđã thêm một tiểu Chanh, hiện tại có thể bắt đầu tán gẫu." Bên kia quả chanh khuôn mặt tươi cười. Ngay sau đó, trên điện thoại hiện lên dòng chữ "Xin chào tiền bối!"

    Sau đó là khuôn mặt tươi cười. (* ^ o ^ *).

    Tô Thanh Chanh cười vui vẻ, cô rốt cục có được WeChat của nam thần, là người thứ nhất trong vòng bạn bè của hắn. Hắn lần đầu tiên tự mình trao thân! Aaaaa, ta đang suy nghĩ gì vậy?

    Nhạc Cảnh Thành liếc nhìn cô gái đỏ mặt khó hiểu, xoay người trở về phòng lấy ba lô, "Tôi có việc cần đi ra ngoài."

    Tô Thanh Chanh nắm chặt tay và định vui vẻ la chí chóe một cái thì Nhạc Cảnh Thành trở lại, tay của Tô Thanh Chanh động tác đột nhiên đông cứng, tư thế tay chân cũng đông cứng ở đó. Nhạc Cảnh Thành khó hiểu liếc nhìn cô, lấy một hộp gì đó từ tủ bên cạnh, mở cửa bước ra ngoài. Tô Thanh Chanh thở phào nhẹ nhõm vỗ vỗ ngực, Omg, làm ta sợ muốn chết.
     
    Bé Heo còiMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng bảy 2022
  3. Zoero

    Bài viết:
    0
    Chương 012: Ta thu được một học trò ưu tú (ĐC)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Uý Xuân Viên gần Cổng Đông của Đại học Bắc Kinh, chỉ mất vài phút đi bộ là đến trường.

    Nhạc Cảnh Thành ủy thác Toàn Thành giúp anh thuê nhà vì ở đây khá thuận tiện trong việc đi lại. Anh có một căn nhà nhỏ ở Nam Thành, nhưng nó quá xa, giao thông lại không tốt, thường xuyên tắc đường, anh không muốn mất quá nhiều thời gian khi đến trường nên quyết định thuê một nhà ở. Nhưng phòng trọ gần đó rất khó tìm, và anh hơi khó chịu khi Nhạc Cảnh Thành bảo chỉ còn nơi ở ghép, tuy nhiên hắn vẫn chấp nhận.

    Anh cũng từng chia sẻ hợp đồng thuê nhà với một vài người ở nước ngoài, điều này không tệ, và gần đây anh lại không có đủ tiền.

    Khi Nhạc Cảnh Thành đến Đại học Bắc Kinh, đã có rất nhiều sinh viên năm nhất đến báo danh, náo nhiệt vô cùng

    Anh đến thẳng văn phòng giáo viên để tìm giáo sư Lâm, giáo sư thời đại học của anh. Anh học cử nhân Luật trường Đại học Bắc Kinh, sau đó ra nước ngoài học thạc sĩ, giờ anh quay lại tiếp tục học Tiến sĩ. Khi đến văn phòng, giáo sư Lâm có vẻ bận việc gì đó.

    "Giáo sư!" Duệ Cảnh Chính gọi cửa, Lâm Vĩnh Khanh tháo kính đọc sách ra, nhìn lên, ông rất vui khi thấy đó là Nhạc Cảnh Thành, người học trò đáng tự hào của ông.

    "Cảnh Thành đã trở lại? Em trở về Trung Quốc khi nào?" Nhạc Cảnh Thành cười nhẹ, "Hai ngày trước!"

    "Em đến đúng lúc, tôi đang tìm em!" Lâm Vĩnh Khanh có vẻ cao hứng, nở nụ cười, "Ta năm nay sẽ nhận một học trò tên Tô, tài năng không kém em!" "Chúc mừng giáo sư!" Nhạc Cảnh Thành cười.

    "Để tôi nói cho em biết, em ấy là đứa trẻ tham gia kỳ thi nghiên cứu sinh sau đại học. Vốn tôi không muốn nhận nhưng em học sinh này rất xuất sắc." Lâm Vĩnh khanh rất vui mừng, "Tôi nhận được email của em ấy trước lần kiểm tra đầu tiên. Và em ấy nói rằng em ấy đã chọn tôi làm giáo sư của em ấy, tuy nhiên em ấy nói rằng em đang tham gia kì thi nghiên cứu sinh liên thông. Vào thời điểm đó, tôi rất phản đối. Học liên thông nói chung là bất hợp pháp để học Thạc sĩ Luật, nên không cần chọn giáo sư nhưng mà em ấy nói muốn thì Thạc sĩ, em ấy ngưỡng mộ tôi từ lâu rồi. Tôi thầm nghĩ đứa trẻ này thật biết nịnh nọt, trước khi trúng tuyển tôi không có ấn tượng tốt về em ấy. Em ấy tham gia kỳ thi liên thông để lấy bằng thạc sĩ, tôi thực sự không thích điều đó, nhưng tôi vẫn trả lời email một cách nhã nhặn, tôi đang xem em ấy như thế nào. Kết quả em đoán thử xem?" Lâm Vĩnh Khanh nhìn Nhạc Cảnh Thành. Vẻ mặt của Nhạc Cảnh Thành thờ ơ, Lâm Vĩnh Khanh khịt mũi, người này so với mình còn nhàm chán.

    "Sau này em ấy làm bài kiểm tra viết và đứng ở trí đầu tiên? Em có biết rằng em ấy đã từng là sinh viên chuyên ngành diễn xuất trong trường điện ảnh, tôi băn khoăn không biết việc giảng dạy của trường luật của chúng ta có vấn đề gì không mà nhiều người như vậy lại thua một sinh viên diễn xuất? Không phải tôi coi thường chuyên ngành diễn xuất mà là một lĩnh vực hoàn toàn khác, đá chéo sân rất khó. Em ấy sẽ làm như thế nào? Sau này, em ấy đã thể hiện rất tốt trong lần kiểm tra và thi lại đầu tiên, và nhiều quan điểm trùng hợp với của tôi, thậm chí còn mới hơn tôi. Cuối cùng, lại là người đứng đầu."

    Nhạc Cảnh Thành nhướng mày, giáo sư lại nói tiếp "Không có nghĩa là cô ấy tốt hơn em, mà là cô ấy xấp xỉ bằng em! Vậy là tốt rồi, hai đứa có thể hợp tác nếu có cơ hội trong tương lai."

    "Chính xác, tôi có tài liệu phỏng vấn của em ấy ở đây, em có muốn xem qua không?" Lâm Vĩnh Khanh đưa tài liệu qua.

    Đồng tử Nhạc Cảnh Thành co rút lại khi nhìn thấy chữ "Tô Thanh Chanh". Làm sao có thể chứ? Anh ta cũng quen một cô gái tên Tô Thanh Chanh, nhưng cô gái đó đang nằm trên giường bệnh với một chút ý thức. Chỉ là trùng hợp sao? "Người này không đơn giản, em ấy là nữ, tôi hai ngày nữa sẽ giới thiệu cho em!" Lâm Vĩnh Khanh nói.

    Nhạc Cảnh Thành gửi một tin nhắn WeChat, Tô Thanh Chanh chuẩn bị đi ngủ thì giật mình tỉnh dậy.

    Tiếng reo từ WeChat, cô cầm điện thoại lên xem thì ra là do nam thần gửi tới, vội vàng ngồi dậy. Tin nhắn không đầu không đuôi này khiến cô có chút kỳ lạ, sao tự nhiên lại hỏi tên cô?

    "Tô Thanh Chanh!". Nhạc Cảnh Thành tắt điện thoại, cụp mắt xuống, thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao? "Cái gì, em có chuyện phải làm? Thế thì đi trước đi." Lâm Vĩnh Khanh nhìn hắn "Nhưng trong buổi họp định hướng ngày mai, hiệu trưởng đã yêu cầu em phát biểu trên sân khấu với tư cách là đại diện sinh viên.

    Duệ Cảnh Chính một hơi bất lực," Em đã là nghiên cứu sinh rồi! "

    " Nghiên cứu sinh thì sao, cho dù em bao nhiêu tuổi, em vẫn là học sinh của tôi! "Lâm Vĩnh Khanh trừng mắt nhìn hắn

    Nhạc Cảnh Thành cười," Được rồi! "

    " Phải như vậy chứ "giáo sư Lâm hài lòng.

    Tô Thanh Chanh ngủ đến hai giờ chiều liền đi ra khỏi phòng ngủ, nam thần hình như không có trở lại. Bước vào phòng tắm, cô nhìn thấy các loại đồ dùng vệ sinh của Nhạc Cảnh Thành được đặt ngay ngắn trên bồn rửa mặt. Bàn chải đánh răng điện màu trắng, kem đánh răng nhãn hiệu nước ngoài và sữa rửa mặt dành cho nam. Tô Thanh Chanh cầm bàn chải đánh răng điện lên xem, có vẻ rất tốt, thầm nghĩ có nên mua một cái giống vậy để đôi với nam thần không?

    Tắm rửa xong, Tô Thanh Chanh thay một bộ quần áo, áo phông trắng đơn giản cùng quần jean xanh nhạt. Với kiểu tóc đuôi ngựa buộc cao khác, cô trông như một thiếu nữ 18 tuổi vừa bước vào đại học. Còn trẻ là tốt, bổ sung đầy đủ collagen, không cần trang điểm, chỉ thoa một chút kem chống nắng. Cô cũng chẳng cần kẻ lông mày, lông mày nàng đã đen và sành điệu rồi nên cô không cần làm gì thêm. Chỉ cần tô son là người đã tràn đầy năng lượng.

    Cô xách ba lô lên, ăn vài miếng bánh mì còn thừa vừa trên bàn hồi sáng rồi đi bộ đến Đại học Bắc Kinh. Khi cô bước đến cổng trường, đã có rất nhiều người. Nhiều bậc phụ huynh đưa con em mình đến trình báo đều tỏ ra hào hứng. Hầu hết các sinh viên lần đầu đi học xa đều khiến các bậc phụ huynh lo lắng.

    Họ chỉ tình cờ đến xem trường đại học mà con họ sẽ học trong tương lai, được nhận vào trường Đại học Bắc Kinh là một điều rất đáng tự hào.

    Tô Thanh Chanh vừa bước vào cổng trường, trước mặt xuất hiện một nam thanh niên tuấn tú áo sơ mi trắng quần jean. Với một chút ý cười trong đôi mắt đen," Bạn học, bạn đến đây để báo danh? "

    "... "

    Tô Thanh Chanh gật đầu, cười đáp lại đàn anh," Tôi đến từ Hội học sinh, tôi sẽ đưa bạn đi báo danh "Thiếu niên cười rạng rỡ.

    Tô Thanh Thành đối với nơi này rất quen thuộc, cho nên không cần.

    Cô biết cách đến đó, nhưng vì sự nhiệt tình của đối phương và ngại từ chối nên cô mỉm cười:" Được rồi, cảm ơn bạn! "

    " Không, cảm ơn! "Anh thanh niên có vẻ rất vui," Bạn là chuyên ngành nào? "

    " Tôi học luật "

    " Thật không? Tuyệt vời, tôi cũng là sinh viên ngành luật. Tôi là sinh viên năm hai, tên tôi là Cố Tử Khâm! "Cố Tử Khâm mỉm cười. Tô Thanh Chanh chớp mắt," Tôi là Thanh Chanh.. "Cố Tử Khâm sửng sốt, một hồi mới xấu hổ," Thì ra là chị, người đứng đầu trong kì thi nghiên cứu sinh! "Tô Thanh Chanh cười" puchi ", chịu không nổi đánh anh ta.

    " Không sao đâu. Tôi là một sinh viên chưa tốt nghiệp. Tôi vẫn chưa quen thuộc lắm, bạn vẫn có thể đưa tôi đến để báo cáo. "

    " Được rồi!"Cố Tử Khâm lập tức vui vẻ, khóe mắt mang ý cười, Tô Thanh Chanh nhướng mày, người này xem ra khá đơn giản.
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng bảy 2022
  4. Zoero

    Bài viết:
    0
    Chương 013: Người Bạn (ĐC)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tại sao tiền bối không mang theo hành lý?" Cố Tử Khâm nhìn Tô Thanh Chanh. Tô Thanh Chanh cười, "Tôi không ở trong ký túc xá trường, tôi xin ở trọ bên ngoài."

    Cố Tử Khâm vẻ mặt ghen tị, "A, tuyệt thật đó!" Cậu quay đầu lại nhìn Tô Thanh Chanh, cô trông nhỏ nhắn, đôi mắt tròn xoe như nai và rất dễ thương, chẳng giống người lớn hơn mình chút nào. Anh vừa nhìn thấy cô ở cổng trường, buộc tóc đuôi ngựa và khóe miệng nở nụ cười tự tin, thật trẻ trung và khí chất cao, khiến người ta thích cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. "Tiền bối, em có thể thêm tài khoản wechat của chị không, sau này có gì thắc mắc có thể hỏi chị?" Cố Tử Khâm lấy điện thoại di động ra. Tô Thanh Chanh nhướng mày, không từ chối.

    Ở đại học, kết bạn là bình thường. Hơn nữa, Cố Tử Khâm này trông thật quyến rũ, đúng là một chàng trai đẹp trai dễ say nắng. Tuy nhiên, vẫn không bằng nam thần của cô.

    Nghĩ đến Nhạc Cảnh Thành, Tô Thanh Chanh mặt liền đỏ lên. Cố Tử Khâm nghĩ cô đỏ mặt vì bị chính mình trêu chọc, trong lòng rất vui mừng, Tô Thanh Chanh có lẽ chưa từng yêu bao giờ nên mới dễ dàng đỏ mặt như vậy.

    "Được thôi!" Tô Thanh Chanh gật đầu, cũng đưa tay ra, Cố Tử Khâm quét mã QR WeChat của Tô Thanh Chanh, nhìn thấy tên WeChat của cô tên là Quả Chanh Nhỏ, cậu không nhịn được hỏi, "Chị tên là.." Tô Thanh Chanh cười nói: "Tô Thanh Chanh, Tô của Tô Châu, màu xanh lá cây là màu lục lam, còn Chanh chính là quả chanh." Lại nhìn tên của Cố Tử Khâm, anh ta được phong là Ủy viên Hoàng gia ah?

    "Chị ơi, chị đừng cười em nữa." Cố Tử Khâm ngượng ngùng, đột nhiên kêu lên,

    "Chị ơi, thật trùng hợp, em tên là ủy viên, nghe giống với tên của chị!"

    (*) quả chanh nhỏ: 小橙子 (Xiǎo chéngzi)

    Ủy viên RSA (ủy viên hiệp hội Hoàng Gia Anh) 專員 RSA (Zhuānyúan RSA)


    Tô Thanh Chanh mỉm cười, cậu bé này thật khiến người ta vui vẻ. Cố Tử Khâm mím môi cười, "Tiền bối, chị có mang theo giấy nhập học không? Báo danh ở đằng kia." Tô Thanh Chanh gật đầu

    Cô đi tới văn phòng báo danh đông đúc sinh viên và mọi người đang điền vào biểu mẫu báo danh. Cô lấy ra bút điền thông tin của mình, Cố Tử Khâm từ một bên quan sát. "Tô Thanh Chanh?"

    Đột nhiên một giọng nói vang lên từ phía sau. Tô Thanh Thành ngạc nhiên, có ai ở đây biết cô không? Không, tên ban đầu phải là Vương Mỹ Lam. Tô Thanh Thành quay đầu lại, Quý Tử Hàm cũng nhìn sang.

    "Tôi xin lỗi, tôi vừa nhìn thấy tên trên đồng hồ của cô liền không kìm lòng được. Tôi từng có một người bạn tên là Tô Thanh Thành."

    Tô Thanh Chanh kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt. Đó chính là Linh Tử, cô ấy là bạn thân kiếp trước của cô, là chị em son sắt nhất. Hai người gần như lớn lên cùng nhau, thường xuyên ăn chung giường nằm ngủ chung giường, quan hệ giữa hai gia đình cũng rất tốt, thời trung học hai người trong số họ đều đạt thành tích xuất sắc và hứa rằng họ sẽ cùng nhau được nhận vào Đại học Bắc Kinh, trường Luật. Kết quả là năm đó gia đình Tô Thanh Chanh bị tai nạn xe hơi, cha mẹ cô qua đời, bản thân cô bị hôn mê ba năm. Khi cô gặp lại Linh Tử, cô đang là sinh viên năm thứ ba.

    Tô Thanh Chanh không ngờ kiếp này lại gặp sớm như vậy. "Thật sự, thật sự là duyên phận!" Tô Thanh Chanh mỉm cười, đè nén nội tâm kích động. Nhìn giấy báo nhập học trong tay Linh Tử, "Bạn cũng tới đây để báo cáo? Là sinh viên năm nhất?"

    "Ừm, bạn cũng vậy?" Linh Tử hỏi.

    "Tôi vừa tốt nghiệp, đến đây để học thêm ngành luật" Tô Thanh Chanh cười. "A? Không ngờ đó. Em nghĩ rằng tiền bối bằng tuổi em." Linh Tử ngạc nhiên. Tô Thanh Chanh lông mày cùng khóe mắt cong lên ý cười, bởi vì nguyên bản thân thể này nhỏ nhắn đáng yêu.

    "Nhưng điều đó không quan trọng, tôi và bạn đều là sinh viên năm nhất, và chúng ta có thể trở thành bạn bè trong tương lai." Tô Thanh Chanh nói.

    Cô biết rằng Linh Tử là một người rất tốt, và sẽ không đáng tiếc nếu được làm bạn với cô ấy trong cuộc đời này. "Được rồi!" Linh Tử cũng rất vui.

    Tô Thanh Chanh nhường một chút chỗ trống cho Linh Tử điền vào đơn, ngập ngừng hỏi: "Cô vừa nói cô gái trùng tên với tôi trúng tuyển đại học sao?". Linh Tử cầm cây viết một lúc, chợt buồn, "Hai năm rồi em không gặp cô ấy."

    "Lần đó gia đình cô ấy gặp tai nạn xe hơi, và bố mẹ cô ấy.." Linh Tử không đành lòng. "Cô ấy rơi vào hôn mê, và em đã từng đến bệnh viên thăm cô ấy. Nhưng em không biết tại sao cô ấy đột ngột biến mất, và em không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.."

    "Sao lạ thế?" Cố Tử Khâm rất bất ngờ, nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, Tô Thanh Chanh có chút xúc động liền an ủi Linh Tử, "Có thể cô ấy được người thân đến đón?"

    "Em hy vọng vậy!" Linh Tử cảm thấy hơi u sầu, "Em không biết khi nào em sẽ gặp lại cô ấy." Cô ấy ở đây, Tô Thanh Chanh tự nghĩ, nhưng tôi không thể nói tôi là ai bây giờ, sẽ không ai tin điều đó.

    Tô Thanh Chanh vỗ vỗ tay Linh Tử, "Từ nay về sau tôi sẽ là bạn của bạn!"

    "Cảm ơn Tiền bối!" Linh Tử rất cảm kích, cô gái cùng tên với quả cam nhỏ nhà cô này có vẻ là người tốt. "Tuy rằng tôi lớn hơn bạn một chút, nhưng bạn xem bạn so với tôi cao hơn rất nhiều, thế nên có thể gọi tôi là Thanh Chanh, hoặc là tiểu chanh." Tô Thanh Chanh cười.

    Linh Tử rất ngạc nhiên, "Được không? Em đã từng gọi bạn tôi như thế này. Tuy nhiên, em không biết liệu cô ấy có tức giận nếu tôi gọi người khác như thế này không."

    "Không, nếu cô ấy biết bạn có một người mới. Cô ấy chắc chắn sẽ rất vui" Tô Thanh Chanh nói. Linh Tử gật đầu, "Cô nói đúng, Tô Thanh Chanh thật sự là một người rất tốt, rất hiểu chuyện, cô ấy sẽ không tức giận." Tô Thanh Chanh mím môi cười, đúng là chị em tốt rất hiểu cô.

    "Vậy thì chúng ta hãy trao đổi WeChat luôn nhé?" Tô Thanh Chanh nói. "Được rồi!" Linh Tử vui vẻ gật đầu.

    Cố Tử Khâm ngạc nhiên nhìn hai người họ, làm sao anh có thể cảm thấy bọn họ đồng thời trở thành bạn thân, nhưng anh lại giống như người ngoài cuộc? "Chúng ta có thể thêm wechat." Cố Tử Khâm xen vào, "Tôi tên là Cố Tử Khâm, sinh viên năm hai trường luật."

    "Xin chào, tiền bối!" Linh Tử cười với Cố Tử Khâm, "Tôi cũng học ngành luật."

    "Thật tuyệt, chúng ta có thể trở thành bạn tốt!" Cố Tử Khâm cười rạng rỡ, sau khi báo danh xong, Cố Tử Khâm đưa hai người họ đi làm đăng ký ký túc xá, lấy số ký túc xá, số giường, chìa khóa, kiểm tra thanh toán, hiện tại học phí thường thanh toán qua mạng nên chỉ cần kiểm tra là được, không cần trả bằng tiền mặt. Mặc dù Tô Thanh Chanh không sống trong trường, nhưng cô ấy cũng chạy theo họ, như thể cô ấy đã quen với môi trường sống của họ.

    "Tối nay chúng ta dùng bữa cùng nhau thì sao?" Cố Tử Khâm gợi ý.

    Tô Thanh Chanh lắc đầu, "Xin lỗi, tôi phải về nhà rồi."

    "Tiền bối sống ở đâu? Chúng ta đến nhà chị chơi được không?" Cố Tử Khâm nói ngay. Tô Thanh Chanh nghĩ đến ba điều lệ của hợp đồng mà Nhạc Cảnh Thành nói, không khỏi lắc đầu, "Tôi sống ở Uý Xuân Viên, rất gần đây. Tuy nhiên, bây giờ không tiện lắm.."

    Cố Tử Khâm sửng sốt một chút, sau đó cười ái ngại.

    Tô Thanh Chanh cười, "Không sao, sau này có cơ hội sẽ dẫn hai người đến chơi"

    Sau khi tiễn Tô Thanh Chanh ra khỏi cổng trường, Linh Tử cũng trở về ký túc xá. Gương mặt của Cố Tử Khâm dần dần tái đi. Anh nhấc điện thoại gọi, "Chú Lâm, giúp cháu mua một căn hộ ở Uý Xuân Viên."

    "..."

    "Tại sao không được, con trai út của ông ta vừa có một chiếc xe thể thao, vậy tôi không phải là con trai của ông ta sao?" Giọng của Cố Tử Khâm lạnh lùng.

    "Cái này.." Bác Lâm do dự, nhưng một căn hộ để một chỗ với một chiếc xe thể thao vẫn là không thể so sánh được. "Có thể thuê một căn hộ ở đó trước không?" Bác Lâm ngập ngừng hỏi.

    "Không biết, dù sao thì mấy ngày nữa tôi sẽ dọn vào Uý Xuân Viên." Cố Tử Khâm cúp điện thoại
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng bảy 2022
  5. Zoero

    Bài viết:
    0
    Chương 014: Phát sóng trực tiếp (ĐC)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không lâu sau khi Tô Thanh Chanh về đến nhà, cô nhận được tin nhắn WeChat từ Cố Tử Khâm "Tiền bối, chị về đến nhà chưa?"

    Tô Thanh Chanh hơi kinh ngạc, vị hậu bối này có vẻ khá quan tâm cô đó.

    "Đã về rồi!"

    "Tốt quá!" Cố Tử Khâm trả lời trong vài giây, với hình một mặt cười.

    Tô Thanh Chanh nhướng mày, không đáp. Thấy đã hơn năm giờ, cô có nên nấu bữa tối sớm tí không? Cô chỉ nhấm nháp vài miếng bánh mì vào buổi trưa, và giờ hơi đói.

    Không biết nam thần có quay lại ăn cơm không nhỉ? Tô Thanh Chanh gửi tin nhắn cho Nhạc Cảnh Thành trên WeChat: "Tiền bối, anh có về ăn tối không?"

    Nhạc Cảnh Thành đang ở văn phòng riêng của công ty luật, Toàn Thành đang thảo luận với anh về tình hình gần đây của công ty luật.

    Âm thanh có tin nhắn đến từ WeChat vang lên.

    "Này, cậu sử dụng WeChat sao, ông già như cậu cuối cùng đã sử dụng nó?" Toàn Thành trêu chọc.

    Nhạc Cảnh Thành liếc hắn một cái, chỉ khi hắn ở nước ngoài là không cần, về đây cần liên lạc bằng nó, được không?

    Hắn cầm điện thoại lên liếc mắt một cái, vừa muốn đặt xuống, nhưng vẫn miễn cưỡng đáp: "Không!"

    "Ai, ai, ai có khả năng khiến cậu dùng WeChat?" Toàn Thành đột nhiên tò mò.

    Nhạc Cảnh Thành không nói nên lời, "Tài khoản WeChat của anh là gì?" Toàn Thành cười rất sảng khoái, "Sao, cậu muốn thêm WeChat cho tôi sao? Thật tiếc vì người đầu tiên cậu thêm Wechat không phải là tôi"

    "Cút chỗ khác!" Toàn Thành cười ầm lên, "Được, được tôi thêm cậu, tôi thêm cậu!".

    Tô Thanh Chanh nhìn WeChat mím môi, nam thần không phải ngày nào cũng có thể cùng cô ăn cơm, cô và anh ấy chỉ là bạn cùng nhà. Quên đi, hãy làm gì đó để thỏa mãn lục phủ ngũ tạng của chính mình.

    Tô Thanh Chanh lấy ra một cái đèn led livestream (*) từ trong vali và kẹp điện thoại vào giữa nó. Đây là đèn có ánh sáng hình vòng tròn, nó giúp ta làm đầy và làm đẹp cho khuôn mặt, highlight hình tròn như nhân vật hoạt hình sẽ được phản chiếu vào đồng tử mắt người, giúp đôi mắt trở nên rất thu hút. Đây là vũ khí của nhiều beauty blogger.

    (*)

    [​IMG]

    Năm ngoái, Tô Thanh Chanh trở về quê của mình, Bắc Hải, Quảng Tây, trong thời gian này, cô đang chuẩn bị cho bài kiểm tra và khi rãnh cô làm các chương trình phát sóng trực tiếp. Chủ yếu làm cuộc sống làng quê, cuộc sống hàng ngày của bản thân và bà ngoại. Trồng rau, nuôi gà vịt và nấu thức ăn. Đôi khi cô đi đến biển, và cuộc sống của cô rất nhiều màu sắc, điều mà Tô Thanh Chanh chưa từng trải qua trước kia

    Trong giai đoạn này, cô cũng học tiếng Quảng Đông. Quảng Tây, Bắc Hải là một nơi đặc biệt, không giống như những nơi khác ở Quảng Tây nói tiếng địa phương Guiliu, họ nói tiếng Quảng Đông. Tất nhiên, giọng hơi khác so với tiếng Quảng Đông, nhưng không có vấn đề gì trong giao tiếp, nhưng họ không phải là người Quảng Đông, vì vậy họ tự gọi mình là người "bản ngữ" thay vì người Quảng Đông.

    Tiếng Quảng Đông là một thuật ngữ chung. Bắc Hải cũng là một thành phố gần biển, và Thanh Thành rất thích nó. Kỳ thật ở Quảng Đông nhiều lúc, bà ngoại đều cảm thấy tiểu cam của mình so với trước kia không giống, nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao xa nhà vài năm khác cũng là chuyện bình thường.

    Hơn nữa, bây giờ cô ấy rất hoạt bát và dễ thương, điều đó khiến bà rất vui vì cuộc sống với cháu gái năm nay rất dễ chịu. Bà cũng tự học cách sử dụng điện thoại thông minh. Thỉnh thoảng, bà có thể xem những video cô đã làm trước đây, và bà có thể nhìn thấy cô ấy ngay cả khi cô ấy đi học ở Bắc Kinh.

    Tô Thanh Chanh đăng nhập vào tài khoản Douyin, cũng tên là Quả Chanh Nhỏ

    Hiện nó có hàng chục nghìn người theo dõi. Bây giờ phát sóng trực tiếp không phổ biến như trong vài năm tới, Douyin chỉ xuất hiện trong một hoặc sáu năm, bây giờ trong một hoặc năm năm, vẫn còn tương đối ít chương trình phát sóng trực tiếp.

    Tô Thanh Chanh duỗi tóc rồi bật gương "Này, chào các bạn, tôi quay trở lại rồi!"

    [Là Quả Chanh Nhỏ!]

    [Cuối cùng cô cũng phát sóng trực tuyến!]

    [Tiểu Chanh, chị đã ở đâu trong thời gian qua? ]

    [Này, tiểu Chanh xinh quá]

    [Quả chanh nhỏ của tôi đổi nơi ở? ]

    * * *

    Tô Thanh Chanh nở nụ cười, "Không phải lúc trước tôi nói muốn thi tuyển sinh sau đại học, tôi trúng tuyển rồi!"

    [Wow, Quả Chanh Nhỏ thật tuyệt vời]

    "Tôi được nhận vào một trường ở Bắc Kinh"

    [Trường nào ở Bắc Kinh, chị Tiểu Nhỏ, em cũng ở Bắc Kinh!]

    "Tốt hơn là tôi sẽ không nên nói ra, tôi lo lắng cho sự an toàn của tôi đó" Tô Thanh Chanh cười.

    [Nhưng vẫn thật kinh ngạc, Quả Chanh Nhỏ, không còn là một cô gái nông thôn, mà là một người thành phố lớn.]

    [Nhìn những bộ trang phục rất khác so với trước kia]

    "Sao, không giống như một học sinh bình thường sao?" Tô Thanh Chanh hất tóc đuôi ngựa. "Tuy nhiên, quê tôi thuộc dân tộc Choang (*), tôi thường mặc trang phục dân tộc phù hợp với cái mỏ neo của làng, vì vậy nên khi tôi mặc trang phục bình thường như vậy, các bạn mới thấy khác đó!"

    (*) Dân tộc Choang: Người Tráng hay người Choang là một nhóm dân tộc sống chủ yếu ở Khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây, phía nam Trung Quốc. Ngoài ra một số sống ở các tỉnh Vân Nam, Quảng Đông, Quý Châu và Hồ Nam. (trang phục của dân tộc choang)

    [​IMG]


    "Nào, tôi đưa các bạn đi xem nhà mới của tôi. Dù tôi là sinh viên sắp tốt nghiệp nhưng những buổi phát sóng trực tiếp sẽ không dừng lại, và tôi sẽ tiếp tục làm những món ăn ngon cho các bạn xem trong tương lai."

    "Nhìn này, đây là nhà bếp mới của tôi."

    "[Đẹp quá, nhà bếp lớn như vậy, cứ như một hòn đảo vậy.]

    [Quả Chanh Nhỏ giống như một khẩu pháo thay vì một khẩu đại bác mà tôi nghĩ.] (*)

    (*) ở đây mình nghĩ ngụ ý là nói Tô Thanh Chanh giàu có như một pháo đại bác thay vì khẩu đại bác nhỏ như mọi người nghĩ.

    [ Mẫu nhà bếp này hơi quen thuộc, ở khu phố nào? ]

    [ Tôi tưởng cô ấy chỉ sống ở làng quê, ai ngờ ngôi nhà ở thành thị của cô ấy rộng lớn như vậy, thì ra Quả Cam Nhỏ lại là một người giàu ngầm.]

    [Hãy ủng hộ Quả Chanh Nhỏ!]

    [Hãy ủng hộ +1]

    [Please support +2]

    Loạt yêu cầu ủng hộ tiếp theo khiến Tô Thanh Chanh chỉ biết dở khóc dở cười, thật khó để nói rằng căn nhà của cô được mua từ tiền bồi thường của chồng cũ sau khi ly hôn.

    Sau đó cô nói dối:" Không, là nhà của người thân, tôi chỉ mượn nó thôi. "

    [Họ hàng gì, chắc là quan chức địa phương mới có căn phòng như vậy ở thủ đô!]

    [Truy tìm danh tính người thân của Quả Chanh Nhỏ!]

    " Được rồi, được rồi, bắt tay vào làm bữa tối đi, hôm nay tôi sẽ làm món bún ốc phiên bản nâng cấp đơn giản thành bún ốc bò xốt cà chua. Bún ốc vẫn làm bằng bún ốc Bà Ngoại (*), lần đầu tiên tôi đã làm, các bạn có thể xem các video trước đây của tôi để tham khảo! "

    (*) Bún Ốc Bà Ngoại: Tên thương hiệu

    Tô Thanh Chanh hợp tác với một nhà máy thực phẩm để sản xuất bún ốc tại nhà bà cô. Doanh thu thông qua phát sóng trực tiếp rất tốt.

    " Đổ nước sôi vào. Ngâm một lúc, một lúc sau da có thể bong ra. Lấy ra miếng thịt bò béo mà tôi đã mua ở siêu thị ngày hôm qua, các bạn có thể làm một nửa trong số đó và để lại một ít cho lần sử dụng sau. Cà chua đã chuẩn bị xong, nhìn xem, liền lột sạch vỏ, không phải rất thuận lợi sao? Đi Lấy một nồi canh đun sôi nước, cho bột ốc vào. Ở đây chỉ có hai cái nồi. Ngày mai tôi sẽ bổ sung thêm đồ dùng nhà bếp. Tôi sẽ chuẩn bị chảo, nồi hấp, rán và lò nướng.

    [chờ đợi!]

    [Mong +1]

    [Mong +2]

    [Các bạn có phải là người lặp lại không? ]

    [Mong muốn +3]

    [Hahaha, nói không nên lời, các bạn rất chân thành]

    [khinh thường!]

    [Khinh +1]

    Tô Thanh Chanh cười liếc nhìn tin nhắn, rồi tiếp tục nói

    "Khoảng năm phút nữa, để chín rồi, bắc nồi khác đi. Cà chua cắt nhỏ trước, cho dầu vào nồi, cho cà chua vào xào lấy nước. Nhìn kìa, múi đỏ rất đẹp. Thêm nước, đun sôi. Nhìn món bún ốc của chúng ta, sắp xong rồi. Vớt ra, cho vào nồi canh cà chua, rồi thêm các gói gia vị khác nhau. Nấm mèo, đậu chua, đậu phộng và khoai tây chiên. Sau đó cho Cho thịt bò vào chần trong 113 phút để nước canh thấm hoàn toàn."

    ' "Hãy chiên một quả trứng khác, một quả trứng mặt trời luộc chín ở bên cạnh, rắc hành lá cắt nhỏ. Hoàn hảo!"

    (*) bún ốc

    [​IMG]

    [Chà, đẹp quá!]

    [Trông ngon, tôi cũng sẽ thử món này!]

    [Có một cách mới để ăn bún ốc.]

    Tô Thanh Chanh đặt bún ốc lên bàn ăn, đặt thìa và đũa lên, "Các bạn ăn trước đi!"

    [Muốn ăn!]

    [đói bụng!]

    [Tôi đến nhà bạn, chuyển số nhà nhanh.]

    Tô Thanh Chanh mỉm cười cầm đũa định ăn thì cửa ra vào có tiếng mở cửa.

    Nhạc Cảnh Thành khịt mũi, "Cống bị nghẹt à?"

    Tô Thanh Chanh: "..."

    Bún ốc: Anh ta đang chửi trực tiếp tôi sao, món ăn mà những người qua màn hình đang thèm?

    [À, tôi đã nghe thấy gì, giọng của một người đàn ông? ]

    [Tiểu Chanh có bạn trai? (Khuôn mặt kinh ngạc) ]

    [Khuôn mặt kinh ngạc!]

    [Trái tim tôi bị tan vỡ! (gif đau lòng) ]

    Tô Thanh Chanh vội vàng ngẩng mặt lên, mặt đỏ bừng, "Tiền bối, cống không bị tắc, là mùi của bún ốc." Măng chua trong mì ốc lên men, có mùi vị đặc biệt, người không quen ăn chúng thấy hôi thối, người thích thì đặc biệt thấy thơm.

    Nhạc Cảnh Thành nhìn thoáng qua đèn lấp lánh và điện thoại di động trên bàn, dường như hiểu ra điều gì đó, liền đi thẳng vào phòng của mình.

    Tô Thanh Chanh thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn lại điện thoại của mình, chấn động đã nổ tung rồi.

    [Anh ta là ai? ]

    [Tại sao tôi lại cảm thấy Quả Chanh Nhỏ hơi dè dặt? ]

    [Nhưng giọng hát hay quá, đầy nam tính!]

    [À, anh ấy phải là một anh chàng đẹp trai!]

    [Muốn thấy!]

    [Muốn xem +1]

    +3.. + N..

    [Quả Chanh Nhỏ nhanh chóng nói, đó là bạn trai của bạn? ]

    "Không." Tô Thanh Chanh đầu óc quay cuồng, "là em họ của tôi, không phải vừa nói tôi mượn để ở nhà họ hàng sao.."

    [Chị dâu, tôi nhận ra tôi là em gái của chị!]

    [Biến đi, em họ là của tôi!]

    [Anh họ, anh họ, nhìn tôi này!]

    Tô Thanh Chanh: "..."
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng bảy 2022
  6. Zoero

    Bài viết:
    0
    Chương 015: Nam thần có thể làm phiền (ĐC)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong phòng, Nhạc Cảnh Thành nhướng mày khi nghe Tô Thanh Chanh nói anh là anh họ của cô.

    Anh cởi áo sơ mi và quần tây, mặc quần áo ở nhà vào.

    Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tô Thanh Chanh vội vàng đi mở cửa, là người giao đồ ăn

    "Cô là người phòng 1608 đúng không, tôi đến giao đồ ăn?" Tô Thanh Chanh ngạc nhiên

    "Đúng vậy, nhưng tôi không đặt đồ ăn đến nhà!"

    "Không, tôi gọi, cô nhận dùm tôi, tôi đang bận việc." Anh trong phòng vọng tiếng ra, anh đang thay đồ nhận không được.

    Thì ra là nam thần đặt đồ ăn, cô vội vàng hỏi: "Có phải là anh Nhạc không?"

    "Vâng, đúng rồi, đồ ăn của anh ấy!"

    "Cảm ơn!"

    Tô Thanh Chanh vô tình nhìn danh sách món ăn thì là cơm lươn giá hơn 30 tệ, khá là xa xỉ, bún ốc của cô chỉ có 5 tệ thôi. Nhưng nam thần không thiếu tiền.

    Nhạc Cảnh Thành không biết Tô Thanh Chanh đang nghĩ gì, nếu không nhất định sẽ nói "Tôi thiếu tiền".

    Tô Thanh Chanh đặt đồ đạc lên bàn ăn rồi gõ cửa phòng Nhạc Cảnh Thành "Tiền bối, đồ ăn của anh đây này."

    "Ừ!" Một giọng nói trầm thấp vang lên, Nhạc Cảnh Thành bước ra khỏi phòng lấy đồ ăn.

    Tô Thanh Chanh vội vàng quay camera điện thoại di động về phía cô, vừa ăn vừa tiếp tục phát sóng, vì micrô đã tắt, bọn họ không nghe thấy âm thanh.

    Nhạc Cảnh Thành liếc cô một cái, không nói gì.

    Bên kia, Cố Tử Khâm tìm ID của "Tiểu Chanh" trong ký túc xá, phát hiện có một cái tài khoản Douyin cũng tên Quả Chanh Nhỏ.

    Khi cậu đi xem xét, đó thực sự là Tô Thanh Chanh, người vẫn đang ăn trên sóng trực tiếp. Nhưng tại sao không có âm thanh, Cố Tử Khâm điều chỉnh âm lượng, nghĩ rằng đó là vấn đề với điện thoại di động của mình. Chỉnh xong thì thấy vô dụng, không có âm thanh gì cả, lạ quá.

    Đây là lần đầu tiên Cố Tử Khâm xem loại chương trình phát sóng trực tiếp này. Trước đó, cậu thỉnh thoảng xem chương trình phát sóng trực tiếp do bạn cùng phòng của mình xem và chỉ có một người phụ nữ vò đầu bứt tai, tạo dáng. Cậu tỏ ra rất khinh thường.

    Chỉ khi nhìn thấy Tô Thanh Chanh, cậu mới biết rằng vẫn còn có người vừa ăn vừa phát sóng trực tiếp? Nhưng nói thật, Tô Thanh Chanh ăn rất dễ thương, ăn cái gì? Bún ốc? Lần sau cậu sẽ thử món này

    Nhìn phần thưởng, cá viên không nhiều tốn tiền, chỉ có một hào đến một trăm, một miếng vi cá mập cũng vậy. Sau đó máy bay, tên lửa và du thuyền lần lượt là một trăm, năm trăm và ba trăm bốn đô la. (*)

    (*) Các phần thưởng, bạn có thể mua và tặng cho người đang livestream trên phát sóng trực tiếp

    Cố Tử Khâm không ngần ngại trực tiếp tặng du thuyền.

    [Chà, đại gia!]

    [Đây là ai, dường như vừa mới đến? ]

    [Nhìn xem, người bạn mới chắc chắn là một đại gia.]

    Tô Thanh Chanh cũng giật mình, nhanh chóng trả lời: "Đừng tặng quà cho tôi!"

    [Ừ, chúng ta người hâm mộ Tiểu Chamh đều biết Tiểu Chanh không cần thưởng, chỉ cần hỗ trợ cô ấy mua bún ốc.]

    [Nhưng người ta có nhiều tiền hơn, đừng quan tâm!]

    Tô Thanh Chanh nhìn thấy ID "Ủy viên RSA", đó không phải là Quý Tử Hàm sao, liền vội vàng gửi tin nhắn WeChat cho anh ta, "cậu là người tặng cho tôi du thuyền trên phát sóng trực tiếp?"

    "Không phải đâu" Cố Tử Khâm mỉm cười. Sau đó, cậu đăng ký lại một tài khoản khác để Tô Thanh Thành không phát hiện.

    Lúc này, có người nói: Ăn tốt như vậy, nhà bên cạnh uống dầu thực vật sống, bạn có dám uống không? Nếu bạn uống, tôi sẽ cho bạn mười quả tên lửa.

    Tô Thanh Chanh sắc mặt thay đổi: "Không cần. Nếu bạn muốn xem uống dầu thực vật, hãy rẽ phải qua phát sóng trực tiếp đó"

    [Uống dầu thực vật, đây không phải là giết người sao? Đó là ai? ]

    [ chúng ta và quả cam không phải loại người bị tiền làm cho mờ mắt, tránh ra!]

    [Ra khỏi đây đi!]

    Người kia tiếp tục nói: [Cắt, không phải mở phát sóng trực tiếp là muốn kiếm tiền sao? Tiền đến mà giả vờ thanh cao cái gì? Nếu không hãy cởi quần áo của bạn. Đừng nói mười tên lửa, tôi sẽ cho bạn cả mười cái du thuyền!]

    Tô Thanh Chanh thực sự tức giận, "Cút đi!"

    [Cút đi, nouveau riche (*) !]

    (*) nouveau riche: Nhà giàu mới nổi

    [Cút!] Cố Tử Khâm cũng rất tức giận, vậy mà có người dám yêu cầu Tô Thanh Thành cởi quần áo?

    [Ra ngoài!]

    [Ra khỏi!]

    [Ra khỏi!]

    Kết quả là cả màn hình chỉ toàn "Cút", người vừa nói đã chán nản bỏ đi trong tuyệt vọng.

    [Tiểu Chanh, đừng tức giận, chúng ta đều ủng hộ bạn]

    [Không đáng giận loại người như vậy.]

    [Tất cả chúng tôi đều yêu thích tiểu cam bạn!]

    [Yêu bạn!]

    [Yêu bạn!]

    [Yêu bạn!]

    Hai chữ "yêu bạn" tràn ngập màn hình, Tô Thanh Chanh có chút cảm động, "Cảm ơn mọi người! Tôi cũng yêu các bạn!"

    "Xì" Nhạc Cảnh Thành nhìn thấy cô gái đối diện nhíu mày một hồi rồi lại cười toe toét, không hiểu biểu hiện của một người như thế nào lại có thể phong phú như vậy.

    Tô Thanh Chanh bỏ buổi phát sóng trực tiếp và dùng bữa ngon lành. Cô lén lút liếc nhìn Nhạc Cảnh Thành.

    "Sao vậy?" Nhạc Cảnh Thành hỏi. Tô Thanh Chanh vội vàng lắc đầu, "Không có gì!"

    "Có chuyện gì thì nói cho tôi biết!" Nhạc Cảnh Thành nói xong, sửng sốt một chút. Nhưng là do điện thoại của anh trên bàn đột nhiên vang lên, Nhạc Cảnh Thành nhìn thấy tên trên điện thoại, sắc mặt hơi thay đổi, cầm điện thoại bước vào phòng, đóng cửa lại.

    "Anh trai?"

    "Em không về sao? Sao em không về nhà? Ông nội và bố nhớ em lắm!"

    Nhạc Cảnh Thành im lặng. "Sao, em vẫn giận bố? Đã nhiều năm như vậy rồi, không phải bố vẫn không cưới người phụ nữ đó sao? Mẹ không sao chứ?"

    Môi Nhạc Cảnh Thành hơi mím lại, "Cũng may lần này tốt hơn trước rất nhiều, có thời gian thì có thể đi gặp mẹ."

    "Được! Đừng quên về nhà một chút."

    "Được!" Nhạc Cảnh Thành cúp điện thoại. Nhìn cái tên trên điện thoại, hai mắt thâm thúy, quay về phòng khách đi ngang qua Tô Thanh Chanh, Tô Thanh Chanh nhìn hắn, cô biết trước đây hắn rất cao, nhưng hiện tại nhìn bên ngoài hắn cao thật, ít nhất là một mét 85 hoặc hơn.

    Cô chỉ đến vị trí của vai hắn, và hắn cao hơn cô một cái đầu. Hắn nên đổi tên thành Big Brother. Nhưng đây là sự chênh lệch chiều cao đáng yêu nhất giữa mình và anh Tô Thanh Chanh thầm nghĩ.

    Nhìn anh, đầu hơi cúi xuống, lông mày dài chạm đến thái dương, giữa lông mày bên phải và đuôi mắt có một vết bớt nhỏ màu đỏ nhạt, mà anh thường đeo kính để chặn. Khi anh nhìn xuống và nhìn lên, vết bớt dường như vẫn không dấu được.

    Thế này thì khuôn mặt vốn đã đẹp trai vừa thanh tú nhìn mê hồn vô cùng. Tô Thanh Chanh tim đập thình thịch, trời ơi, thật hấp dẫn, chẳng trách lúc nào anh cũng đeo kính, vậy là để che đi vết bớt đó?

    Cảm nhận được ánh mắt của Tô Thanh Chanh, Nhạc Cảnh Thành khẽ liếc nhìn cô, khuôn mặt Tô Thanh Thành lập tức đỏ lên, cô bị bắt gặp đang nhìn trộm. "Tiền bối, anh có muốn thử.." Tô Thanh Chanh còn chưa nói hết câu thì nhận ra mình đã ăn sạch, mặt càng đỏ hơn.

    Nhạc Cảnh Thành nhìn bát mì đỏ của cô, lại nhìn cơm của chính mình có phải cô muốn tự mình nếm thử cơm của mình? "Cô muốn nếm thử của tôi sao?"

    "..."

    Tô Thanh Chanh ngẩng đầu lên, cô có nghe đúng không?

    "Có được không?" Nhạc Cảnh Thành nhìn cô, lời nói ra rồi anh sẽ không rút lại.

    Tô Thanh Chanh nhanh chóng lấy ra một đôi đũa mới, gắp một miếng lươn. "Chà, ăn khá ngon, hôm khác tôi sẽ làm cho tiền bối."

    "Cô làm được chứ?" Nhạc Cảnh Thành ngạc nhiên. "Ừm, chỉ cần tôi nếm thử, 80% sẽ làm được." Tô Thanh Chanh rất tự tin, "Tôi khá có tài nấu nướng" Nhạc Cảnh Thành nhướng mày, xem ra sẽ không phải lo ăn uống trong tương lai.

    Nhưng nó ổn không? Có làm phiền cô ấy không? Tô Thanh Chanh không biết hắn đang suy nghĩ gì, nếu biết, cô nhất định sẽ nói không phiền phức, không phiền phức, anh cứ làm phiền tôi.
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tám 2022
  7. Zoero

    Bài viết:
    0
    Chương 016: Trước tiên phải ôm dạ dày của anh ấy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi ăn xong, Tô Thanh Thành rửa bát, Duệ Cảnh Chính buộc hộp đồ ăn mang đi, bỏ vào thùng rác.

    Trở lại phòng, điện thoại lại vang lên, là Nhạc Cảnh Thành gọi đến.

    "Cảnh Chính, cậu nói muốn thuê phòng khác mà? Tại sao giờ lại thuê 2 phòng trong căn hộ đó?"

    "Tôi có rất nhiều đồ!" Duệ Cảnh Chính nói đơn giản, "Hỏi chủ nhà xem 2 phòng này có thể trả hàng tháng được không, nếu trả một năm thì tôi không có tiền trả, trước đây anh thuê trên danh nghĩa, lần này anh nói chuyện đi".

    Cảnh Thành cười nói: "Nếu cậu không có tiền anh cho cậu mượn!"

    "Không cần!"

    "Cậu liêm sỉ gì chứ, chúng ta còn không thân sao?"

    Cảnh Thành cười. Duệ Cảnh Chính cứng họng, "Cúp máy."

    "Được rồi, để tôi nói." Nhạc Cảnh Thành nói nhanh, "Nhưng cậu và cô gái cùng nhà sẽ sống trai đơn gái chiếc cùng nhau sao? A, có ẩn tình!"

    Duệ Cảnh Chính trực tiếp tắt điện thoại "Này, cậu qua cầu rút ván!" Nhạc Cảnh Thành than thở, vẫn là ngoan ngoãn đi nói chuyện với bên thuê nhà thì hơn.

    Không mất bao lâu, Tô Thanh Thành nhận được điện thoại từ người trên danh nghĩa cho thuê, nói rằng người thuê hiện tại muốn thuê một phòng khác và hỏi anh ta có thể trả hàng tháng hay không.

    Đương nhiên, Tô Thanh Thành biết đó là Duệ Cảnh Chính vì vậy cô nhanh chóng nói: "Được, Tiền đặt cọc phòng khác không cần, dù sao người cũng đã ở rồi, phí dự phòng không cần trả chỉ cần trả tiền điện nước." Nếu không xảy ra tình huống gì đặt biệt thì 2 phòng sẽ được hoàn trả cho người thuê khi hết hợp đồng.

    Ngay cả khi không trả tiền thuê nhà, cô cũng sẵn sàng để anh sống cùng. Sau khi thu tiền thuê nhà trong hai năm qua, gần như đủ để trả khoản vay, sau vài tháng, cô có thể lấy lại giấy chứng nhận tài sản. Căn nhà từ trước đến nay đều do người trung gian cho thuê.

    Duệ Cảnh Chính giao cho Nhạc Cảnh Thành thuê, cho nên hiện tại Duệ Cảnh Chính không biết chủ nhà là Tô Thanh Thành. Tô Thanh Thành không biết có nên nói cho hắn biết hay không. Quên chuyện đó đi, chuyện này sau này sẽ nói.

    Sau khi cúp điện thoại, Tô Thanh Thành cầm quần áo chuẩn bị đi tắm, khi mở cửa phòng ra, Duệ Cảnh Chính tình cờ cũng mang theo quần áo đi ra.

    "Cô.."

    "Anh trước đi!" Hai người đồng thời nói. Duệ Cảnh Chính vốn là muốn nói phòng ngủ chính của cô không phải phòng tắm hay sao, tại sao còn dùng ở đây? Hắn mím môi nhưng không có hỏi: "Cô tắm trước đi, tôi đi đọc sách."

    Tô Thanh Thành cười, "Cám ơn tiền bối!" Nam thần ân! Tô Thanh Thành tắm rửa xong, gõ cửa phòng Duệ Cảnh Chính. "Tiền bối, anh có thể đi tắm!"

    Duệ Cảnh Chính mở cửa, cô gái nhỏ trước mặt mặc một chiếc áo phông trắng viền xanh cổ tròn và quần đùi thể thao màu xanh lam. Đôi chân của cô ấy rất trắng và có da thịt. Bởi vì cô vừa mới tắm xong, má giống như những bông hoa kim ngân mới nở, màu trắng ửng hồng. Đôi mắt đầy hy vọng nhìn anh với nụ cười. Có hai hạt lê ngọt ở khóe miệng hơi nhếch lên, trông đặc biệt dễ thương

    Duệ Cảnh Chính cụp mắt xuống, nhẹ nhàng đáp lại rồi xoay người đi.

    Vừa tắm rửa xong, đi ra ngoài thì nghe thấy tiếng nói từ phòng khách, và Tô Thanh Thành hình như đang xem TV? Duệ Cảnh Chính do dự một lúc, nhưng cũng bước qua.

    Tô Thanh Thành xoay người khi nghe thấy động tĩnh, liền nhìn thấy nam thần vừa đi ra ngoài vừa lau tóc. Mái tóc đen nhánh hơi xoăn, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, lông mày đẹp như tranh vẽ, hệt như người bước ra từ phim hoạt hình. Tô Thanh Thành sắc mặt đỏ bừng, yên lặng đi sang một bên. Duệ Cảnh Chính ngồi xuống bên cạnh cô.

    Có mùi sữa tắm hương cam thoang thoảng trên người bên cạnh khiến cô rất dễ chịu. Tô Thanh Thành đột nhiên có chút căng thẳng, cô không dám rời mắt khỏi TV. Một bộ phim ngôn tình đang chiếu trên TV, nam nữ chính đang hôn nhau rất sâu. Tô Thanh Thành mặt đỏ bừng, cô cảm thấy xấu hổ, nhưng nếu cô quay đầu đi, cô không biết phải nhìn vào đâu. Nhạc Kính Thành liếc nhìn TV, rất bình tĩnh.

    "Phòng cô không có phòng tắm sao?"

    "Hả? Ồ, ban đầu là có, nhưng chủ nhà ban đầu đã thay đổi phòng tắm thành phòng chứa đồ, vì vậy.."

    Duệ Cảnh Chính gật đầu, thì ra là vậy, nhưng cô lại lo lắng đến mức không thể nói trọn vẹn câu.

    Thanh Thành, Tô Thanh Thành, ngươi thực sự vô dụng! Quên đi, hãy tập trung vào ti vi trước, những vấn đề khác tương lai có thể khắc phục dần, aaaa..

    Chương trình phát sóng trên ti vi hiện tại đã chuyển sang tiết mục dạy làm thức ăn, cô phải nghiêm túc học hỏi để làm cho nam thần ăn.

    Có câu, muốn lấy lòng đàn ông thì trước tiên phải lấy được bụng của anh ta. Sau đó bắt đầu bằng cách lấy dạ dày của anh ta đầu tiên.

    Khi Tô Thanh Thành thức dậy vào ngày hôm sau, Duệ Cảnh Chính đã đi tập thể dục buổi sáng xong.

    Trên trán anh có chút mồ hôi, bộ quần áo thể thao bó sát được lộ ra cơ thể rắn chắc, làm cho khuôn mặt Tô Thanh Thành lại đỏ lên

    "Tiền bối" một tiếng gọi ngọt ngào. "Chào buổi sáng!" Duệ Cảnh Chính gật đầu, đặt bữa sáng đã mua lên bàn ăn.

    Tô Thanh Thành nhìn thoáng qua hình như có hai phần? Vì hôm qua anh đã ăn đồ ăn sáng của cô nấu nên ngày hôm nay nam thần đã mua nó cho cô? Trong lòng có chút vui sướng.

    Duệ Cảnh Chính nhìn cô, "Cùng nhau ăn sáng đi?"

    "Được, cám ơn tiền bối!" Tô Thanh Thành cười đến mức toét miệng, cô tắm rửa sạch sẽ trước, sau đó trở về phòng thay quần áo. Khi cô đi ra, Duệ Cảnh Chính cũng đã tắm và thay quần áo chỉnh tề

    Anh vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần tây đen, nhưng khi anh mặc nó lên, anh lại thể hiện khí chất riêng biệt, lạnh lùng và sang trọng.

    Tô Thanh Thành mặc một chiếc áo sơ mi trắng có cổ màu trắng, trông như cổ áo của hải quân, hàng nút xếp hàng thẳng tắp trên ngực, một chút ren ở tay áo, và một chiếc váy treo bằng vải organza với những bông hoa màu xanh nhạt trên nền trắng, trông thật dễ thương và không lỗi mốt.

    Không phải Tô Thanh Thành đang giả vờ dịu dàng, mà là hiện tại cô có khuôn mặt trẻ thơ đáng yêu như vậy, lại còn nhỏ nhắn nên cô ấy mặc bộ váy này trông rất hợp. Sau khi hai người ăn sáng xong, Tô Thanh Thành trở về phòng tô son, lúc cô đi ra thì Duệ Cảnh Chính đã rời đi rồi, không biết nam thần có phải không muốn mọi người nghi ngờ hay không

    Đối với Tô Thanh Thành không thành vấn đề, cô không dám hy vọng nam thần sẽ đợi cô.

    Khi đến trường, cô thấy giáo sư hướng dẫn của mình, Lâm Vĩnh Thanh, với hai người đang đứng bên cạnh. Bọn họ có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Tô Thanh Thành, không ngờ lại có một người bạn học nhỏ như vậy.

    Kỳ thực Tô Thanh Thành cũng không quá nhỏ, hai mươi hai tuổi, chỉ là trông cô có chút nhỏ bé.

    "Giáo sư Lâm, chào buổi sáng!"

    "Ừm!" Lâm Vĩnh Thanh gật đầu, "Để tôi giới thiệu với em, đây là Lâm Triệt, đây là Giang Thi. Năm nay tôi sẽ là thầy hướng dẫn các em" Lâm Vĩnh Thanh nói với Tô Thanh Thành, sau đó quay sang nói với hai người kia "Đây là Tô Thanh Thành, đừng nhìn em ấy nhỏ mà khinh thường, em ấy là người đứng đầu trong kỳ thi năm nay.

    Cả hai đều ngạc nhiên, Giang Thi không thể không hỏi," Thanh Thành, cô đã học trường đại học nào trước đây? "

    Tô Thanh Thành có chút xấu hổ," Không phải trường học nổi tiếng. "

    Học viện điện ảnh Yên Kinh có thể là một trong những trường tốt nhất về nghệ thuật, nhưng nó không đáng được nhắc đến trong số những trường đại học và khóa học của luật.

    " Tôi không đến từ trường đại học luật trước đó. "

    Lâm Vĩnh Thanh cười nói" Các bạn có thể đoán xem em ấy đã tốt nghiệp trường nào "

    " Đại học Giao thông? "

    " Đại học Phương Nam? "

    Sau khi bọn họ đoán vài lần, Tô Thanh Thành lắc đầu, Lâm Vĩnh Thanh cười," Không đoán được chứ gì, em ấy đến từ Học viện Điện ảnh Yên Kinh. "

    Giang Thi ngạc nhiên," Theo tôi biết, không có chuyên ngành luật trong Học viện Điện ảnh, phải không? "

    Tô Thanh Thành cười.

    " Cô đã tham gia kỳ thi liên thông. "

    Tô Thanh Thành" Ừm"

    Bọn họ ngạc nhiên, mạnh mẽ như vậy? Hiếm khi có người học Thạc sĩ luật khi đến từ trường điện ảnh. Hơn nữa, trường điện ảnh thi liên thông sang luật đậu là chuyện chưa từng có, vậy mà cô ấy lại đứng hạng nhất, cô ấy đã học nó như thế nào?
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  8. Zoero

    Bài viết:
    0
    Chương 017: Tiền bối, anh thật đẹp trai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Các em đến buổi họpđịnh hướng trước, sau đó tôi sẽ giới thiệu một người đặc biệt khi các em quay lại đây" Lâm Vĩnh Thanh nói.

    "Có phải là tiền bối Duệ không ạ?" Giang Thi hỏi

    Lâm Vĩnh Thanh mỉm cười, "Đoán đi?" Lâm Triệt cũng cười theo, "Ai mà không biết anh ấy là học sinh yêu thích của thầy, mà anh ấy đã có tên trong danh sách vinh dự của trường từ lâu rồi nên chắc chắn là anh ấy!"

    Lâm Vĩnh Thanh gật đầu, "Cậu ấy đã trở lại để học lấy bằng Tiến sĩ trong năm nay, thế nên các em có thể giao tiếp, học hỏi với cậu ấy nhiều hơn"

    "Vâng." Cả ba người đều gật đầu, cả ba đều đi vào hội trường, và đã có rất nhiều sinh viên năm nhất, chủ yếu là sinh viên chưa tốt nghiệp, với thiểu số còn lại là nghiên cứu sinh.

    Trước hội trường treo một tấm băng rôn ghi "Phương hướng mới và Hội nghị động viên sinh viên Huấn luyện quân sự"

    Tất nhiên, Tô Thanh Thành và các nghiên cứu sinh khác không cần tham gia khóa huấn luyện quân sự.

    Một lúc sau, lãnh đạo trường cũng lần lượt đến nơi, mọi người yên lặng ngồi xuống. Đầu tiên, Giám đốc Văn phòng học vụ đã có bài phát biểu, giới thiệu đôi nét về lịch sử của trường Đại học Bắc Kinh và những thành tựu mà trường đạt được trong những năm gần đây, mong rằng mọi người sẽ thực hiện tốt trong đợt huấn luyện quân sự năm nay.

    Tiếp theo là bài phát biểu của hiệu trưởng, chào mừng các tân sinh viên được nhận vào Đại học Bắc Kinh, những người có thể được nhận vào Đại học Bắc Kinh là những người xuất sắc nhất. Sau đó đại diện tân sinh viên phát biểu. Là một thanh niên rất năng động, nhưng vì hơi lo lắng, và tay anh ta hơi run khi cầm bài phát biểu.

    Sau đó Duệ Cảnh Chính lên phát biểu.

    Ngay khi bước ra sân khấu, anh đã thu hút sự chú ý của mọi người. Tóc ngắn đen nhánh, kính gọng vàng dây hẹp, ánh ban mai chiếu vào trên người ann, mắt kính như được tráng một lớp ánh vàng tinh xảo. Cổ áo sơ mi được nới một chiếc cúc, để lộ một phần xương đòn nhỏ, và ống tay áo được cuộn lại một cách ngẫu hứng ở khuỷu tay, giản dị và yuppie. (*)

    (*) "Yuppie" là một thuật ngữ được sử dụng vào đầu những năm 1980 cho những người trẻ có chuyên môn làm việc ở thành thị.

    Ngay khi anh đi lên, các cô gái bên dưới như bùng nổ

    "Đây là ai? Trông anh ấy đẹp trai quá!"

    "A, đẹp trai thật!"

    "Chỉ là một tên bịp bợm thôi! Vừa rồi hiệu trưởng nói anh ta là nghiên cứu sinh của trường Luật, làm sao lại có thể đẹp trai như vậy?"

    "Anh ấy làm tôi liên tưởng đến hình ảnh bác sĩ đẹp trai, chỉnh tề!"

    "A, thật tuyệt. Nam thần của trường luật của chúng ta!"

    "Năm nay trúng tuyển vào đại học Bắc Kinh cũng không tệ lắm!"

    Đôi mắt phượng dài và hẹp của Nhạc Kính Thành khẽ quét, kiềm chế và sắc bén, đáy lòng đột nhiên trở nên yên tĩnh. Sau đó anh mở miệng nói, giọng nói trầm thấp, mang chút giọng Bắc Kinh, nặng nề nhưng không khó nghe.

    Các cô gái bên dưới lại xì xào bàn tán. "Giọng nói của nam thần thật hay."

    "Tai tôi sắp có thai rồi."

    "Làm sao có người có giọng hay và đẹp như vậy? Trái tim tôi rung động rồi đây" "

    " Tiền bối, anh thật đẹp trai! "Tô Thanh Thành gào xong mới nhận ra mình đã nói ra tiếng lòng của mình, mặt đỏ như quả táo.

    Mọi người lần lượt quay đầu lại," Ai, cô gái nào táo bạo như vậy? "

    " Hình như là xuất phát từ đó. "

    Tô Thanh Thành cúi đầu, trong lòng nghĩ thầm, không thấy mình, không nhìn thấy.

    Duệ Cảnh Chính sửng sốt một chút, khóe miệng co giật nhưng lập tức trở lại vẻ thờ ơ thường ngày.

    "... "

    Các cô gái bên dưới hét lên." Tôi vừa nhìn thấy cái gì vậy? Nam thần cười? "

    " Thiệt sao? "

    " Hẳn là anh ấy đã cười, chỉ trong chốc lát! "'

    " Ta sắp chết, đại thần khi cười còn đẹp hơn! "

    " Đại thần, em sắp sinh một đứa con của chúng ta "

    Phía dưới có tiếng náo động. Hiệu trưởng bất lực và buồn cười thay, học sinh hiện nay nhiệt tình quá mức, nhưng nó cũng không có vẻ là một điều xấu.

    Hay ông nên xem xét lại, năm sau giống như các trường khác, để Duệ Cảnh Chính đưa ra câu thương hiệu" Đại học Bắc Kinh đang đợi bạn ", biết đâu lại tuyển thêm rất nhiều học sinh xuất sắc.

    Lâm Vĩnh Thanh ở một bên vừa tự hào vừa hãnh diện.

    Sau cuộc họp định hướng, Lâm Vĩnh Thanh ngay lập tức đưa Duệ Cảnh Chính và các học trò của ông đến gặp nhau.

    Bốn người đến văn phòng của Lâm Vĩnh Thanh, và ông ta nhìn Duệ Cảnh Chính và ba học sinh mới của mình.

    " Tôi không cần giới thiệu Cảnh Chính nữa, phải không? "

    Lâm Triệt và Giang Thi rất phấn khích, vẻ mặt của Giang Thi nhuộm đỏ," Tiền bối, tôi là Giang Thi, mong được tiền bối giúp đỡ trong tương lai! "

    " Tôi là Lâm Triệt, tiền bối, anh là thần tượng của tôi "

    " Tôi, tôi.. "Tô Thanh Thành nhớ tới câu gào thét của mình, cô đỏ bừng mặt.

    Lâm Vĩnh Thanh nghĩ rằng cô đang xấu hổ và giới thiệu cô với một nụ cười" Đây là Tô Thanh Thành mà tôi đã nói với, trong tương lai tôi sẽ để em ấy đi theo em. "

    Sau đó, ông nói với ba học sinh," Các bạn, Cảnh Chính có một công ty luật, các bạn nên học tập chăm chỉ, nếu muốn có cơ hội đến đó trong tương lai để thực tập. "

    " Vâng, mong tiền góp ý giúp đỡ chúng tôi! "

    Duệ Cảnh Chính gật đầu," Học hỏi lẫn nhau! "

    Sau đó, họ bắt đầu giải tân, Lâm Triệt và Giang Thi trở về ký túc xá.

    Duệ Cảnh Chính liếc nhìn Tô Thanh Thành" Cùng nhau về? "

    " À, được "

    * * * Tô Thanh Thành nghĩ về chuyện vừa rồi.

    Xấu hổ và xấu hổ, anh ấy sẽ không nghe thấy, phải không?

    Cả hai cùng nhau bước ra khỏi cổng trường

    Duệ Cảnh Chính cao, Tô Thanh Thành nhỏ nhắn, giữa họ có một khoảng cách lớn

    Duệ Cảnh Chính quay đầu, theo góc nhìn của hắn thì nhìn thấy khuôn mặt của cô gái vẫn còn đỏ với một chút xấu hổ bà bất lực.

    Hắn không khỏi bật cười, dũng khí vừa rồi đã đi đâu mất rồi?

    Thần kinh của Tô Thanh Thành cực kỳ căng thẳng.

    Cô cảm thấy mình đã làm điều gì đó không tốt và bị phát hiện ngay tại chỗ.

    " Vừa rồi anh có nghe tôi nói không? "

    " Cái gì? "

    Duệ Cảnh Chính ánh mắt sâu thẳm, giọng như bị đè nén lâu, giống như đang

    Gây sức ép, hắn liếc nhìn Tô Thanh Thành ngoài ý muốn.

    " Tôi, tôi không nghe thấy.. "

    Đương nhiên Tô Thanh Thành không tin, tim đập thình thịch như sắp bật ra khỏi cổ họng.

    " Cô nói gì sao? "Duệ Cảnh Chính lại nói tiếp

    Trái tim của Thanh Thành lại nâng lên." Không.. có.. không có.. "

    Sau khi ra khỏi cổng trường, Duệ Cảnh Chính dừng lại," Cô về trước đi, tôi đến văn phòng luật sư một lát. "

    Tốt

    Tô Thanh Thành vội vàng gật đầu, nhìn Duệ Cảnh Chính bước đi, cô như được ân xá, thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi giống như một màn chết lâm sàng vậy. Cô phải bảo quản cái miệng này lại mới được

    Duệ Cảnh Chính trở lại công ty luật, vừa ngồi xuống, Nhạc Cảnh Thành

    Bước vào.

    " Cảnh Chính, tôi muốn cùng cậu thảo luận một chuyện. "

    " Anh nói đi! "Duệ Cảnh Chính gật đầu.

    " Fruit TV có một chương trình mới tên là Workplace New nói về vấn đề công việc, số đầu tiên này muốn làm về luật sư, và họ chọn công ty luật của chúng ta. "

    " Tôi đã thảo luận với Di Trạch và điều này thứ nhất, có thể làm tăng sự xuất hiện của công ty luật của chúng ta. Thứ hai, chúng ta cần tuyển một nhóm sinh viên thực tập. "

    " Fruit TV có sức ảnh hưởng lớn và chương trình này cũng là chương trình về nghề nghiệp đầu tiên, vì là số đầu nên chúng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để làm thật tốt và có thể lên tuyển

    Nhân tài từ khắp mọi miền đất nước.

    "Bọn họ không chọn văn phòng luật trên lầu?" Duệ Cảnh Chính hỏi.

    Văn phòng ở tầng trên là đối thủ cạnh tranh và được thành lập sớm hơn họ, lớn hơn họ.

    Nhạc cảnh Thành khịt mũi "đài truyền hình quy mô lớn như họ tôi cũng không đoán được tâm tư. Nhưng tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt, một khi chương trình trở nên phổ biến thì cũng kéo theo sự nổi tiếng của công ty luật của chúng ta."

    Duệ Cảnh Chính gật đầu, "Có thể thử xem."

    "Vậy thì tôi sẽ liên hệ ngay với đạo diễn chương trình." Nhạc Cảnh Thành nở nụ cười trên khuôn mặt của mình, "Nhân tiện, họ cũng nói rằng để giữ thêm chỗ cho chúng ta, cậu có ứng cử viên cho vị trí thực tập không?"

    Duệ Cảnh Chính nghĩ đến Tô Thanh Thành "Có, cái này cho tôi một chỗ."

    Nhạc Cảnh Thành kinh ngạc, "Cậu làm thật à, tôi chỉ hỏi tượng trưng thôi đó"

    Duệ Cảnh Chính liếc anh ta một cái, "Chờ một chút, tôi đưa thông tin của cô ấy cho anh"

    "Ha! Thật là một câu chuyện hài hước!"
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  9. Zoero

    Bài viết:
    0
    Chương 018: Đây là em họ của tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Duệ Cảnh Chính gọi điện thoại cho Lâm Vĩnh Thanh

    "Giáo sư lâm, công ty luật của em sẽ chọn một người nghiên cứu sinh bên thầy để tham gia chương trình truyền hình dành cho sinh viên thực tập của công ty luật."

    "Em chọn Tô Thanh Thành tham gia, em muốn hỏi ý kiến giáo sư trước, thầy đồng ý không?"

    Lâm Vĩnh Thanh nghe vậy liền nhíu mày, "Thực tập sinh? Đó là một cơ hội, nhưng họ mới bắt đầu học, em nhận thì hơi có.."

    Duệ Cảnh Chính gật đầu, "Điều của giáo sư băn khoăn em cũng xem xét trước rồi ạ nhưng vấn đề là, cô ấy có thể thi chuyên ngành rất tốt, cô ấy có thể tự học

    Hỏi và kiến thức chuyên môn cũng rất

    Vững"

    "Chương trình học chỉ mới bắt đầu, bây giờ họ không phải chỉ có ba ngày học một tuần sao? Em sẽ không trì hoãn quá nhiều thời gian, em sẽ tranh thủ để Thanh Thành theo kịp tiến độ học."

    Lâm Vĩnh Thanh suy nghĩ một lúc, "Được rồi, để em ấy đến chỗ em thực tập thử cũng tốt"

    "Giáo sư, thầy gửi dùm em các thông tin của em ấy để em giao cho tổ chương trình." Duệ Cảnh Chính nói.

    Sau khi nhận được email từ giáo sư Lâm, Duệ Cảnh Chính đem thông tin cá nhân của Thanh Thành đánh máy và xem lại.

    Ngoài ra, một bản sao của bài dự thi thực tập của công ty luật đã được in.

    Đơn đăng ký, điền các thông tin liên quan của Tô Thanh Thành

    Sau khi điền vào biểu mẫu, anh nhấn số liên lạc nội bộ, "Nhạc Cảnh Thành, vào đây."

    Nhạc Cảnh Thành bước vào văn phòng, Duệ Cảnh Chính đưa cho Nhạc Cảnh Thành một mẫu đơn đã điền.

    Nhạc Cảnh Thành nhìn nó, "Sao cái tên này nghe quen vậy?

    * * *

    " Đây không phải là tên cô gái ở bệnh viện sao? "Nhạc Cảnh Thành sửng sốt

    Nhìn về phía Duệ Cảnh Chính.

    Vẻ mặt Duệ Cảnh Chính nhẹ nhàng," Chỉ là trùng hợp thôi "

    Tất nhiên Nhạc Cảnh Thành biết cô gái đó vẫn đang nằm không có nhận thức gì cả trong bệnh viện.

    " Cậu cùng Tô Thanh Thành này có quan hệ gì? "Nhạc Cảnh Thành cười ồ

    Duệ Cảnh Chính liếc xéo anh ta một cái.

    Nhạc Cảnh Thành ngay lập tức nói:" Tôi sẽ giao cho chương trình ngay "

    Khi hắn bước ra khỏi văn phòng của Duệ Cảnh Chính, hắn thấy rằng có

    Cả hai cột đều để trống.

    Một là tên gọi khác, hầu hết mọi người tham gia đều không điền vào cái này vì thế Nhạc Cảnh Thành đánh dấu gạch chéo.

    Còn lại là tình trạng hôn nhân

    Hắn chắc chắn rằng cô gái này chưa lập gia đình. Nhạc Cảnh Thành tự nghĩ và viết rằng Tô Thanh Thành chưa lập gia đình.

    Tính cách.

    Không ngờ, Cảnh Chính, vốn luôn khắt khe, cũng bỏ sót điều gì đó

    Khi đó, Nhạc Cảnh Thành nãy ra sáng tạo, làm gì đó thật vui vẻ.

    Sau một lúc, Di Trạch lấy mẫu đơn xin việc của Tô Thanh Thành, lần này cô toàn quyền phụ trách người đến thực tập.

    Di Trạch, Cảnh Thành và Duệ Cảnh Chính đều là sinh viên đại học luật.

    Tất cả đều có chung niềm đam mê với nghề luật sư, ba người cùng chí hướng khi còn là sinh viên vì vậy quyết định cùng đồng sáng lập một công ty luật.

    Tuy nhiên, việc thành lập công ty luật rất khó khăn.

    Ngoài điều kiện phần cứng về kinh phí và địa điểm công ty

    Ngoài ra, công ty luật cần ba đối tác, và ba luật sư với hơn 10 năm kinh nghiệm hành nghề.

    Khi đó ba người còn là hậu bối, tự nhiên không đạt tới

    Để đủ điều kiện, ba người đều bỏ ra một khoản tiền để trả cho ba luật sư, đến công ty luật và sau đó công ty được thành lập với tên Panorama

    Ba người họ cùng nhau đăng ký kiểm tra tư pháp, thời gian trôi qua. Có bằng cấp chuyên môn luật sư.

    Sau khi tốt nghiệp, cô vào công ty luật với tư cách là một nhân viên thực tập.

    Chuyển công ty luật trở lại khi các điều kiện sẵn có.

    Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, Duệ Cảnh Chính ra nước ngoài, nhưng có vì luật lệ và quy định.

    Bằng chứng là anh ấy cũng đã trở thành đối tác hợp pháp.

    Ngay cả khi ở nước ngoài, anh ấy đã xử lý nhiều trường hợp

    Đặc biệt, anh đã có nhiều đóng góp thành công trong việc phá một số vụ án xuyên quốc gia.

    Vì vậy, ngay cả khi anh không ở trong nước, ở nơi của công ty luật

    Một chút cũng không thể bị lung lay.

    Di Trạch xuất hiện trước văn phòng của Duệ Cảnh Chính, mặc quần áo trang phục chuyên nghiệp tự phối màu, chững chạc và có năng lực.

    " Cảnh Chính, Tô Thanh Thành này có vẻ không được

    Di Trạch bước tới chỗ Duệ Cảnh Chính và nói, "Cô ấy từng là sinh viên là chuyên ngành nghệ thuật, điều kiện cũng có vẻ không phù hợp với nhu cầu tuyển dụng công ty luật của chúng ta."

    Nhạc Kính Thành gật đầu, "Để cô ấy đến thực tập tạm thôi, khi chương trình kết thúc, cô ấy sẽ trở lại trường học."

    "Tại sao anh lại đề xuất cô ấy vậy?" Di Trạch khó hiểu, "Cô ấy là gì của anh?"

    Là gì sao?

    "Cô ấy là.." Duệ Cảnh Chính nhớ tới lời Tô Thanh Thành nói.

    Trong một lúc, có một nụ cười cực kỳ khó nhận thấy trên khóe miệng của anh

    "Là anh em họ của tôi!"

    Di Trạch sửng sốt trước nụ cười của anh, như thể đang làm xáo trộn con tim cô, nó không thường xuyên xuất hiện nhưng mỗi lần như vậy nó lại nắm giữ tâm trí người khác

    "Vậy sao, được rồi tôi sẽ xét duyệt"

    "Cảm ơn!" Duệ Cảnh Chính gật đầu với cô.

    'Không có gì đâu, em họ của anh cũng là em họ của tôi! "

    Di Trạch nói một cách hào phóng và vuốt tóc bên tai.

    " Mai tôi sẽ đi Pháp, có thể vài ngày chưa trở lại Trung Quốc, tối nay có thế đi ăn với nhau không? "

    Duệ Cảnh Chính đáp nhanh" Tôi có việc phải về nhà trong tối nay, hẹn khi khác vậy! ".

    Di Trạch gật đầu, là bạn học của anh cô đã ngầm hiểu được một vài quy tắc của anh trong những năm qua, chẳng hạn như thế này.

    " Ok "

    Khi anh đi làm về, Tô Thanh Thành đang bận rộn trong bếp

    Vừa thấy anh về, cô vội chào hỏi:" Tiền bối, anh đã về! "

    Duệ Cảnh Chính gật đầu, trong lòng đột nhiên có cảm giác kỳ quái.

    Cảm thấy, cô giống một người vợ đang chờ chồng về vậy.

    " Tiền bối, anh ăn tối chưa? Tôi đã nấu rất nhiều đồ ăn, có muốn cùng nhau ăn cơm không? "Tô Thanh Thành cười nhìn

    Duệ Cảnh Chính

    Duệ Cảnh Chính vốn muốn từ chối nhưng lại nhớ đến có việc cần nói nên anh im lặng xem như đồng ý.

    Bước vào phòng và đổi sang một bộ màu xám nhạt, tùy ý bước ra khỏi phòng.

    Tô Thanh Thành thấy có chút không đúng, thế là không thể không nhìn Duệ Cảnh Chính

    Cô bước đến và nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, mặt cô lại đỏ bừng.

    Trời ơi, nam thần lơ ngơ mà cũng đẹp trai thế nữa.

    Duệ Cảnh Chính bước tới gần Tô Thanh Thành nói:" Nói cho cô một vấn đề. "

    " Công ty luật của chúng tôi đã nhận được một chương trình truyền hình,

    Nói về những người mới vào làm việc, số đầu quay phim về sinh viên đang thực tập nghề luật sư, công ty chúng tôi chọn cô vào vị trí này "

    "... "

    Tô Thanh Thành sửng sốt, đây rõ ràng là thông báo không phải là hỏi ý kiến.

    Mặc dù cô đã sẵn sàng thực tập tại công ty luật của nam thần

    Nhưng quá đột ngột đó, cô không chuẩn bị tâm lý gì cả.

    " Không muốn? "

    Tô Thanh Thành vội vàng lắc đầu," Không có. "

    " Đừng lo lắng về giáo sư Lâm, tôi đã

    Nói chuyện với thầy và thầy đã đồng ý. "Duệ Cảnh Chính tiếp tục nói.

    " Ồ! "Tô Thanh Thành gật đầu, tất cả đều được sắp xếp một cách ổn thỏa, sao cô dám nói không?

    Duệ Cảnh Chính đi tới ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống.

    " Đừng lo lắng nhiều, chỉ thực tập trong một tháng, và có tôi ở đấy mà. "

    Trái tim Tô Thanh Thành lệch một nhịp, nam thần có ý gì?

    Nhưng nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Duệ Cảnh Chính

    Có phải cô đã nghĩ quá nhiều?

    Nhưng dù bằng cách nào cô cũng đã có thể vào Công ty Luật Panorama

    Kỳ thực đây cũng là ước nguyện kiếp trước của cô.

    Lúc đó, dù có điều kiện khá tốt nhưng cô không dám nghĩ tới mình sẽ được thực tập tại đó.

    Sau đó, cô vẫn nộp đơn cho văn phòng ở tầng trên của Panorama, cô chỉ mong tình cờ gặp được nam thần.

    Cô không bao giờ tưởng tượng rằng điều ước như vậy trong kiếp này lại dễ đạt được như vậy.

    Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, là WeChat.

    Tô Thanh Thành cầm điện thoại, nhìn Duệ Cảnh Chính, anh chuyển hai ngàn cho cô.

    Tô Thanh Thành giật mình," Đây là.. "

    Nó sẽ không phải là tiền chương trình trợ cấp?

    " Đây là tiền ăn! "Duệ Cảnh Chính bình tĩnh nói, Thanh Thành không phải đang làm phát sóng trực tiếp về thức ăn à? Ăn không hết bỏ cũng thật lãnh phí. Anh có thể ăn và trả tiền ăn hằng tháng cho cô

    Thật công bằng!

    " Mỗi tháng định kì, tôi sẽ chuyển tiền ăn cho cô."

    Tô Thanh Thành bị tin vui đánh tới bất ngờ.

    Quay đầu lại, tim lỡ nhịp, có ước cũng không tin được.

    Điều đó có nghĩa là từ bây giờ cô có thể ăn cơm cùng với nam thần mỗi ngày?

    Ăn tối cùng nhau?
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  10. Zoero

    Bài viết:
    0
    Chương 019: Chuyến xe ồn ào

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Thanh Thành vốn tưởng rằng chỉ mình cô ăn, nên chỉ làm một con cá luộc ăn với một quả dưa chuột, nhưng bây giờ Duệ Cảnh Chính ăn cùng nên cô quyết định làm thêm một món nữa.

    Lấy một hộp đậu phụ béo bên trong tủ lạnh và cắt thành từng lát dày.

    Đổ một ít nước vào nồi nhỏ, đợi nước hơi sôi rồi xếp đậu phụ ngay ngắn vào giữa nồi.

    Lấy hai quả trứng, đập vào rồi chuyển sang lửa nhỏ.

    Sau đó làm nước sốt.

    Cho nước tương, dầu, ớt bột, tiêu và nước vào tô trộn đều sau đó rưới nước sốt vừa làm lên đậu phụ.

    Lấy một miếng thịt thăn trong tủ lạnh ra và băm nhuyễn.

    Lấy một cái nồi khác, cho dầu vào khi nồi nóng, khi dầu nóng thì cho thịt băm vào xào.

    Khi thịt băm chuyển màu, cho muối, nước tương, xì dầu, đường, nước vào khuấy đều, chắt lấy nước cốt trên lửa lớn.

    Sau đó đổ nước sốt thịt vào nồi đậu phụ, rắc tiêu và trang trí với một ít ớt chuông đỏ là xong.

    Tô Thanh Thành bưng tất cả các món ăn lên bàn, Duệ Cảnh Chính đi tới giúp Tô Thanh Thành lấy chén đũa.

    Khi Duệ Cảnh Chính nhìn thấy món ăn hôm nay, con cá luộc có màu đỏ, mùi vị tê tái xộc thẳng vào lỗ mũi, trông rất ngon miệng.

    Dưa chuột và dưa lưới lạnh, trộn với dầu đỏ, và trang trí bằng hạt mè trắng, tạo độ giòn và bắt mắt.

    Giữa miếng đậu phụ bắc cầu là một bông hoa mẫu đơn sẫm màu, và hai bên

    Là trứng mặt trời chảy ra lòng đỏ khi có người chọc vào nó.

    Anh ngạc nhiên..

    Bây giờ, không còn nhiều cô gái có thể nấu ăn như thế này

    Tô Thanh Thành đưa cho Duệ Cảnh Chính một cái thìa, "Món bibimbap đậu (*) phụ này rất ngon, anh có thích không?"

    (*) Món bibimbap đậu: Cơm trộn đậu phụ

    "Duệ Cảnh Chính đút một thìa cơm trộn đậu phụ vào miệng.. thật sự rất ngon.

    " Thế nào? "Tô Thanh Thành lo lắng nhìn anh.

    " Không tệ! "Duệ Cảnh Chính gật đầu.

    Tô Thanh Thành nở một nụ cười tươi rói.

    " Món cá luộc này hơi cay phải không? "

    Duệ Cảnh Chính gật đầu," Có một chút! "

    Tốt rồi, Tô Thanh Thành rất sảng khoái, hiện tại có thể cùng nam thần dùng bữa cơm, hai người có thể ăn cùng nhau là một điều rất rất quan trọng.

    Một số cặp đôi mới yêu nhau sẽ thường nấu ăn cho nhau, nhất là bên nữ nấu. Bên còn lại sẽ miễn cưỡng ăn ngay cả những món mà họ không thích.

    Nhưng sau một thời gian dài, người đó sẽ không được bao dung như vậy.

    Đôi khi họ sẽ cãi nhau về một món ăn và hương vị. Người đàn ông sẽ cảm thấy rằng nó không hợp với khẩu vị của mình và tại sao anh ta lại phải ăn nó.

    Trong khi người phụ nữ cảm thấy đau khổ vì người đàn ông của mình không thích những món ăn mình nấu, và cũng như anh ta không hiểu cô ấy.

    Vì vậy, điều quan trọng là thích ăn hương vị giống nhau dẫn đến có thể ăn cùng nhau lâu dài.

    Cá luộc có chút cay, khuôn mặt như ngọc của Duệ Cảnh Chính hơi đỏ lên, vết bớt ở đuôi mắt càng ngày càng đỏ, giống như một bức họa đào hoa, trông rất xuất sắc.

    Tô Thanh Thành tim nhảy loạn, cứu với, nam thần thật sự rất đẹp trai.

    Không sớm thì muộn, trái tim nhỏ bé của cô cũng nhảy ra ngoài vì anh thôi.

    Duệ Cảnh Chính rất hài lòng với đồ ăn này, thật ra anh là một người khá kén ăn, thường ngày sẽ không ăn món nào không ngon, nhưng món của Tô Thanh Thành nấu đặc biệt ngon.

    Bữa ăn thực sự rất đáng giá.

    Sau bữa tối, Duệ Cảnh Chính đi rửa bát.

    Tô Thanh Thành rất thích cuộc sống này, cảm giác như vợ nấu ăn, chồng rửa bát, phân công lao động, bình đẳng.

    Đây cũng là cuộc sống hôn nhân mà Tô Thanh Thành khao khát.

    Cha mẹ cô ở kiếp trước là như vậy, luôn rất tình cảm, từ nhỏ cô đã sống trong môi trường tốt nên tưởng tượng về cuộc sống hôn nhân cũng là như thế này.

    Ngay cả sau khi cha mẹ cô đã qua đời và cô ở một mình, cô không bao giờ đánh mất nhiệt huyết của mình với cuộc sống.

    Đó là vì trong tim cô có tình yêu và có

    Hy vọng.

    " Nhân tiện, tiền bối, khi nào thì chương trình đó bắt đầu? "Tô Thanh Thành hỏi.

    " Khoảng một tuần sau, trong khoảng thời gian này, tổ chương trình có thể liên hệ với cô để làm một số công việc chuẩn bị trước buổi phát sóng, cô cũng nên chuẩn bị trước. "

    Tô Thanh Thành gật đầu, xem ra cô nên đi mua vài bộ quần áo công sở, quần áo hiện tại của cô cũng không chỉnh tề mấy.

    Đi thực tập, đặc biệt là nghề luật, vốn dĩ đã khắt khe hơn rất nhiều so với những nghề khác, thế nên không thể ăn mặc xuề xòa

    Hôm sau, cô không có tiết, cô quyết định đi mua sắm ngày đó.

    Tất nhiên, được lên TV, cô cũng không thể ăn mặc quá tệ. Tuy nhiên, không thể ngày nào cũng có một bộ, nếu muốn

    Thay đổi thì có thể ghép quần áo với nhau để nhiều bộ nữa.

    Tô Thanh Thành định đi đến trung tâm thương mại gần Guomao (*) ở khu trung tâm để mua quần áo, ở đó có một nhãn hiệu mà cô rất thích.

    (*) Guomao: Guomao là một khu vực ở Bắc Kinh, trung tâm của khu thương mại Bắc Kinh, được phân định bởi giao lộ của Đường ngoài Jianguomen và Đường vành đai thứ ba. Trung tâm thương mại thế giới Trung Quốc nằm ở đó. Nó trước đây được gọi là Dabeiyao, và các điểm dừng xe buýt trong vùng lân cận vẫn mang tên này.

    Kiếp trước cô ngại mua vì không có tiền, sau này mới dành dụm mua được một bộ, ai ngờ lại gặp tai nạn xe cộ khi băng qua đường, sau đó chết.

    Đó cũng là một nỗi ám ảnh lớn nhất của cô.

    Tô Thanh Thành lên xe buýt, không có nhiều người, còn chỗ ngồi, Tô Thanh Thành ngồi xuống gần cửa sau.

    Khi xe vào trung tâm thành phố, lượng người đông dần lên, xe đông người hẳn, người đứng rất nhiều.

    Tô Thanh Thành nhìn nghiêng cảnh đường bên ngoài, trong lòng có chút

    Xúc động, chưa từng nghĩ sẽ xuyên trở về thời gian này.

    Nhưng cha mẹ cô vẫn..

    Tô Thanh Thành đang suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có người đang đẩy mình.

    " Chu, ta nói ngươi tiểu cô nương, tại sao

    Lại giả bộ không nghe được? "

    " Trẻ con thời nay sao lại vô học, già trẻ lớn bé đều không hiểu gì, tôi nói với cô đó, là cô đó. Không biết tự nhường ghế cho người lớn, đã lên tiếng còn giả vờ câm điếc? "

    Tô Thanh Thành nhận ra bà cô này muốn tự mình nhường ghế cho bà ta, cô vừa tập trung suy nghĩ một lúc nên không chú ý xung quanh, nhưng lời của bà cô này cũng thật là ác ý.

    " Cô nói ai là vô học? "Tô Thanh Thành không vui

    " Đồ quê mùa! "Bà lão chỉ vào Tô Thanh Thành," Nếu là trước kia, con nhóc như cô không đủ tư cách vào thủ đô! "

    " Tôi sẽ kiện cô người vô học, ta là Trịnh

    Hoàng Kỳ xem này ".. Bà lão chỉ vào sờ

    Trán," Tôi có dấu ấn cờ, tất cả các

    Người phải quỳ trước tôi! "

    Những người đang xem." Bà cô này bao nhiêu tuổi rồi, sao còn cái đó thế? "

    " Có thì sao? Không phải chỉ là chỗ ngồi sao? "

    " Đúng rồi! Chỉ là một chỗ ngồi, liên quan gì đến người nơi khác và người Bắc Kinh "

    Cờ vàng? Tô Thanh Thành nhịn không được," Bà là đại cờ vàng, cờ vàng mà đi xe buýt sao? Sao không để tám cái xe sedan lớn chở bà đi? Vậy bà chắc là nô lệ? "

    " Cô nói ai là nô lệ? "Bà lão đột nhiên

    Tức giận.

    " Bà không phải nô lệ sao? Bà không xem chương trình truyền hình, những sĩ quan cấp một cứ gọi mình là nô lệ! "

    " Trước gia đình cô có bao nhiêu cờ? "

    Ôi, cờ vàng? Thời đại nào còn cái này chứ!

    " Bà thật là tuyệt vời, gia nhân trong số những người hầu! "Tô Thanh Thành

    Giơ ngón tay cái lên.

    " Còn áo khoác thì sao, người Hán các ngươi còn không phải nô tỳ! "Bà lão khạc nhổ.

    " Yo, xem ra bà nghiện làm nô lệ rồi sao? Sao lại không đi xe riêng, cùng người Hán đi xe buýt, tôi đây không ôm nổi chân tay cao quý của bà! "

    " Tôi nghĩ phẩm chất của người ở Trung Quốc này đã bị cô hạ thấp rồi!"

    (*) Mình không hiểu tác giả đoạn này ghi cái gì nên mình edit sơ sơ thôi, để nguyên mẫu giống tác giả nha.
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...