Giọng điệu của cô ta sắc bén thật.
Đừng nói cô ta là thám tử đó chứ?
Sau khi trình bày suy luận của mình với thanh tra Trần và Ôn Minh, cả hai đều rất tán thành. Tôi biết mình cũng không sai.
Xin đừng ai nghĩ mèo khen mèo dài đuôi nhé. Tôi vốn biết mình đang ở đâu.
Tôi sực nhớ ra liền đưa ảnh cho Đoàn Tuyệt Tuyệt. Cô ngắm nghía hồi lâu rồi bỗng mỉm cười "ò" một tiếng.
Nói ra thì hơi ngượng, nhưng trông gương mặt khi ấy của cô cũng đáng yêu phết.
Cái gương mặt khi phát hiện ra chân tướng sự thật ấy.
Thế rồi, tôi và cô thảo luận một chút về vấn đề và hướng giải quyết.
Rất nhanh thôi, vì dường như cả hai đều có cùng một suy nghĩ.
Và vở kịch này đã được diễn ra.
Thật ra, việc tìm bằng chứng cụ thể tương đối khó khăn, cũng không hẳn là khó, chỉ là hơi tốn thời gian một chút nên mới cần vài tiết mục câu giờ ấy mà.
Cuối cùng thì "tiên nữ" cũng đã đến.
Hạ Tiên đợi mãi chẳng thấy Dương Chí Danh đâu thì bực tức quay về. Đến tối, biết được chuyện của Định Lương, cô ta mới hốt hoảng tìm Dương Chí Danh, nhưng thời điểm đó anh ta đang ở đồn cảnh sát, không tiện nghe máy khiến cô ta lo lắng càng thêm lo lắng, suy nghĩ thế nào lại quyết định xuất ngoại ngay trong đêm.
Theo suy luận của hai chúng tôi, Thanh tra Trần và Ôn Minh đã mau chóng tìm thấy Hạ Tiên. Còn chưa tra hỏi câu nào, cô ta đã vội vàng xin tha rồi kể hết mọi chuyện mình biết, sau đó cùng thanh tra đến đây góp vui.
"C.. cô cô!" Dương Chí Danh tái mặt, hơi lùi về phía sau.
"Cô gì nào?" Hạ Tiên cười mỉa, đến gần, khẽ hất nhẹ mái tóc dài bồng bềnh, khoanh tay lại. "Muốn chối à, tin nhắn của anh còn sờ sờ đây này!"
Cô cầm điện thoại đưa ra.
Anh ta run bần bật:
"Cô.. cô.. Chẳng phải tôi đã bảo cô xóa rồi sao?"
Hạ Tiên thu điện thoại lại, bấm bấm rồi "ồ" lên.
Dương Chí Danh giật mình, nhìn xung quanh sợ hãi.
"Phải ha, tôi quên mất, xóa rồi." Hạ Tiên cười, trong mắt còn ánh một vẻ đượm buồn. "Nhưng mà.. tôi đã hoàn tác đấy."
"Thế là anh tự nhận rồi đấy nhé. Mời anh theo chúng tôi về đồn." Thanh tra Trần đến gần còng tay Dương Chí Danh. "Ngày mai chúng tôi sẽ tiến hành khám xét nhà anh.."
"Không cần đâu.. tôi để tất cả chúng trong xe dưới hầm kia.. Tôi còn ngốc đến mức không biết giấu vào nhà cơ, ha.. hahaha." Anh ta cười thật đau khổ.
"Tôi không ngờ anh lại đối xử với tôi như vậy." Hạ Tiên lắc đầu buồn rầu. "Vậy mà tôi lại.."
"Cô và con ả kia đều khốn nạn như nhau!" Anh ta hét lên. "Tôi đã yêu cô đến mức nào, bênh vực cô đến mức nào, cô không muốn công khai quan hệ tôi cũng chấp nhận! Còn cô thì sao? Chỉ vì một con nhỏ giở trò mà quay lưng với tôi, chạy theo tiền tài. Đừng tưởng tôi không biết Hạ Tiên diễn những động tác khó trên sân khấu là cô mua người đóng thế! Đừng tưởng tôi không biết cô và con ả kia xem tôi như món đồ chơi, ngán rồi thì quăng đi cho người kia dùng! Tôi mệt rồi, tôi mệt đóng vai người hầu hạ của hai tiên nữ các người rồi. Cô muốn quay lại với tôi à? Không còn cơ hội đâu."
Anh ta cúi đầu rời đi, miệng lẩm bẩm:
"Tiên nữ gì chứ? Tất cả đều là ác quỷ, ác quỷ.."
Sự cố năm ấy đúng là do Định Lương thực hiện. Nhưng người bày mưu lại là cô nàng Vạn Mộc đáng thương kia.
Đó cũng là lí do vì sao, cô ta nhất quyết tranh vị trí trung tâm với Định Lương, ắt hẳn đã đe dọa, có khi đã nói chuyện đó với Dương Chí Danh rồi, nhưng anh ta vẫn ủng hộ bạn gái.. nhằm mục đích trả thù.
Tâm ý của Vạn Mộc đối với anh ta, chỉ cần nhìn ánh mắt đã biết.
Hạ Tiện nhìn chúng tôi rồi cũng ủ rũ rời đi.
Vạn Mộc ngồi thụp xuống tựa vào tường khóc nức nở.
Thục Y Vương Kiều đến gần chỗ chúng tôi, chưa kịp nói, Đoàn Tuyệt Tuyệt đã lên tiếng trước:
"Tôi vẫn không tin, cô, Hạ Tiên và Định Lương lại là kiểu 'không thân không lạ'."
"Nhưng cô vẫn tin tôi đó thôi."
"Là vì tôi đã có phán đoán từ trước."
"Ừ.. Nhưng trong mắt họ, tôi đúng là kiểu 'không thân không lạ' ấy. Tôi không đủ tư cách để làm bạn với tiên nữ đâu." Cô cười buồn, dường như sắp khóc một trận sướt mướt nữa.
Nhưng không, cô lịch sự chào rồi rời đi.
Tôi cũng không biết về đến nhà rồi, cô có khóc không.
Có vẻ như, mọi cô gái đều muốn trở thành tiên nữ, tiếc là họ không biết cách. Càng cố gắng, họ lại vô tình tự khiến mình trở nên xấu xa hơn.
Trên đời này, không phải ai dịu dàng, ai yếu đuối, ai đáng thương cũng sẽ là tiên nữ đâu. Đôi khi họ còn là quỷ đội lốt người cơ.
Gian manh, xảo trá, thủ đoạn được giấu sau lớp trang điểm đáng yêu mộc mạc.
Và trên đời này, tôi thấy cũng có lắm tiên nữ thích đội lốt quỷ ma.
"Sao? Cô muốn khóc nữa ư? Khóc đi, rồi xem vấn đề sẽ được giải quyết thế nào. Hèn nhát. Vô dụng." Đoàn Tuyệt Tuyệt đến gần Vạn Mộc.
"Tôi.. tôi không có hèn nhát! Tôi không có vô dụng!" Vạn Mộc nước mắt nước mũi tèm nhem, đứng lên cãi lại.
"Cô thích người ta mà không dám nói là hèn nhát. Cô thích người ta mà không biết tìm cách nào đưa người ta khỏi con đường sai trái là vô dụng."
Giọng nói lạnh lùng sắt đá.
"Tôi.. tôi không có."
"Về đi. Mọi chuyện kết thúc rồi, thương tiếc mãi cũng chẳng ích gì đâu."
Vạn Mộc to mắt nhìn Đoàn Tuyệt Tuyệt rồi như hiểu ra, lủi thủi rời đi.
Ưu Lãnh và Hạ Nam Thời cũng đã theo Thục Y Vương Kiều và Vạn Mộc. Giờ chỉ còn lại chúng tôi.
Tôi cũng chẳng biết nói sao, buộc miệng cảm ơn:
"Cảm ơn đã giúp đỡ."
"Hử? Anh cũng khá đấy."
"Cô cũng rất tuyệt."
"Chậc, cuối cùng cũng kết thúc. Phiền chết được." Cô nàng không đáp lại lời khen của tôi.
"Ừ." Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ sáng.
Thảo nào cả người đừ ra thế này.
"Bây giờ cô về thành phố A hả? Hay ở tạm căn hộ tôi cũng được." Tôi lịch sự mở cửa phòng, mời.
Cô nhìn vào căn phòng tối om, gật đầu.
Tôi bật đèn.
"Anh không thắc mắc tôi là ai sao?"
"Có lẽ là một thám tử hay đại loại vậy."
"Ừm hứm, đại khái là thám tử nghiệp dư." Cô cởi áo khoác ra. "À, yên tâm đi, tôi có mở quán bar nhưng không phải gái gọi đâu."
Mặt tôi tự nhiên hơi nóng.
Tôi định khách sáo nói gì đó thì họng bỗng cứng lại.
Đoàn Tuyệt Tuyệt mặc áo sơ mi trắng cộc tay, trên cánh tay phải trắng nõn để lộ một hình xăm.
Hình xăm dấu hồi trong âm nhạc, có hình chữ S, một dấu xuyệt từ phải sang trái và hai dấu chấm hai bên.
Hình xăm đó..
Bàn tay tôi bất giác nắm lại thành đấm.
Tôi.. bắt buộc phải tìm cho ra hang ổ của bọn chúng kẻ đã khiến gia đình tôi thành ra thế này, dù có bị đình chỉ công tác trọn kiếp cũng được.
Nhất định.. Nhất định!
oOo
Đồn cảnh sát.
Một người đàn ông trung niên ẩn mình trong bóng đêm, có vẻ như đang nói chuyện điện thoại với ai đó:
"Rất có tài đấy.. Khá lắm, chỉ trong vài giờ đã biết sắp xếp các manh mối trong tay, biết dự đoán tình huống, xem tâm lý tội phạm cũng không tồi.. Tôi biết tôi biết.. À con nhỏ kia càng ngày càng lên tay đấy.. Cần thận một chút.. Được được.. Đừng bảo tôi không nhắc trước.. Đúng là, quả đất tròn thật tròn.."
* * *
Ở một căn biệt thự tối của Thục Y gia.
Màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn:
"Nhóm vũ công chính thức tan rã. Chờ nhiệm vụ mới. À, tôi vừa gặp được hai người rất có tiềm năng. [Hình ảnh] ."
"Tốt. Nhiệm vụ đệm: Chiêu mộ hai người họ."
"Đã rõ."
* * *
Tại một căn hộ còn sáng đèn.
"Ông nhìn đi, tôi đã bảo. Thằng nhóc đó không phải người thường đâu."
"Bà hay thật đấy."
"Xời, qua mắt được tôi à. Bao nhiêu năm chứ chưa mất nghề đâu ông."
"Ừ.. nhưng mà thế này thì.."
"Chỉ mong nó may mắn thôi, ông ạ."
Ông bà Lý cười nhẹ rồi tắt đèn.
Trời càng khuya càng tối, nhưng càng tối cũng đồng nghĩa với càng gần bình minh.
Trên đời này không có gì là thực sự chấm dứt, không có gì là thật sự kết thúc, ngay cả khi chúng ta nhắm mắt xuôi tay, mọi thứ vẫn tiếp tục vận động. Kết thúc mà chúng ta thấy trước mắt âu cũng chỉ là những cái kết tạm để bắt đầu một chuỗi sự việc khác, có khi đơn giản hơn, cũng có khi gian nan hơn.
Nút thắt, kiên trì sẽ gỡ được.
Mơ ước, kiên trì sẽ đạt được.
Chỉ cần luôn giữ trong mình một lòng chính trực, đứng về phía lẽ phải, quyết tâm tìm ra chân tướng sự thật.
Làm tiên nữ hay ác quỷ đều do mình chọn lựa, chính mình là rõ nhất.
-Hết-