Xuyên Không [Edit] Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Tu Tiên Văn - Tuế Nguyệt Luyện Tâm

Discussion in 'Truyện Drop' started by ngao1702, Jun 3, 2022.

  1. ngao1702 Dury

    Messages:
    4
    Chương 10: Tuyết lớn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Thanh Nhất nắm chặt hộp nhỏ trong tay.

    Cái hộp này có chút nặng, nàng đưa tay nhẹ nhàng mở ra, phát hiện bên trong không chỉ có một cái lệnh bài.

    Còn có một chút linh châu.

    Hô hấp không khỏi cứng lại.

    Hít mũi một cái.

    Trở lại thư viện.

    Bên trong ngoại viện, chỉ có hai gian phòng ngủ, đó là của Tề lão cùng Triệu Ký ngày bình thường dùng tạm làm chỗ nghỉ ngơi.

    Từ sau khi nàng đến, bên cạnh liền có thêm một gian phòng ở nho nhỏ.

    Trở lại trong phòng ngủ của mình thu thập đồ vật, Thẩm Thanh Nhất liền ra khỏi thư viện.

    Con đường trên phường thị đã trở nên lạnh giá rất nhiều.

    Hầu hết phàm nhân cùng tu sĩ, đều về nhà cùng người thân.

    Đại nương bán bánh bao cũng đã thu quán.

    Thẩm Thanh Nhất hiếm khi hào phóng một lần, đến cửa hàng bán thịt mua hẳn nửa cân, lại mua thêm nhiều đồ dùng hằng ngày khác rồi mới trở về.

    Sau khi trở lại thư viện, Thẩm Thanh Nhất bắt đầu bận rộn.

    Không có linh lực, không cách nào triệu hồi ra lửa, nàng chỉ có thể dùng biện pháp nguyên thủy.

    May mắn là trước khi Triệu Ký rời đi đã đem cây châm lửa để tại phòng bếp.

    Mấy ngày này, đi theo Tề lão, nàng cũng thỉnh thoảng được ăn ngon, thân thể gầy còm ốm yếu lúc trước cũng trở nên có chút da chút thịt.

    Ăn xong một bữa cơm, Thẩm Thanh Nhất thỏa mãn sờ lên bụng nhỏ căng phồng

    Ánh trăng bên ngoài đã leo lên đầu ngọn cây.

    Thẩm Thanh Nhất xách một thùng nước, cầm lấy miếng vải gai trên bàn, bắt đầu lau dọn.

    Ngày bình thường Triệu Ký luôn ở trong thư viện, việc dọn dẹp chỉ cần phất tay một cái dùng thuật hút bụi là xong, bây giờ đến lượt nàng liền phải tự tay lau dọn từng cái.

    Bất quá trong thời gian này, nàng rèn luyện nhiều, thân thể cũng trở nên tốt hơn.

    Mà trong nội viện thì nàng không vào được nên cũng không cần quét dọn.

    Vẻn vẹn một cái ngoại viện, cũng không tính lớn.

    Thẩm Thanh Nhất đến dọn chủ điện của ngoại viện đầu tiên.

    Ngày bình thường, bọn họ đọc sách, đều là tại điện phụ, mà chủ điện là nơi thờ cúng một số tiền bối đã mất.

    Thẩm Thanh Nhất xách theo nước tiến vào đại điện, từ bên trong tủ rút ra ba cây hương, thành kính cúi đầu đối với mười mấy bức chân dung, quỳ xuống bái một cái.

    Nghe Triệu Ký nói, các tiền bối được thờ bên trong tòa đại điện này, trừ bỏ là các vị đại năng trong Tu Tiên giới, còn có một số bậc thánh hiền.

    Trong đó không thiếu người là tiền bối trong Nho đạo.

    Chỉ là chân dung của bọn họ tại tu tiên giới, phần lớn đều là bản vẽ tay do các mọi người sau này hình dung lại.

    Kiếp trước, Thẩm Thanh Nhất đối với văn học nghệ thuật cảm thấy rất hứng thú.

    Đối với những người đi trước về con đường này, trong lòng tất nhiên là sùng bái không thôi.

    Chỉ là bây giờ trong Tu Tiên giới, vũ lực là quan trọng nhất, không có thực lực, nhỏ yếu chính là nguồn gốc của tội lỗi.

    Tế bái xong các vị tiền bối, Thẩm Thanh Nhất mới bắt đầu quét dọn.

    Đợi khi làm xong đến hơn chín giờ đêm.

    Thẩm Thanh Nhất có chút uể oải trở lại phòng ngủ, rửa mặt chải đầu đơn giản, liền trèo lên giường, nằm ngáy o o.

    Thư viện cũng rất an toàn, tối thiểu là so với căn nhà tranh trên Tạp Dịch Phong của Trạch Địa Tông thì an toàn hơn.

    Chờ ngày hôm sau thức dậy, Thẩm Thanh Nhất đẩy ra cửa phòng.

    "Răng rắc răng rắc!"

    Tuyết đọng trên mái rơi xuống, tuyết đọng bên ngoài đã cao đến đầu gối của nàng.

    Bởi vì mở cửa, tuyết đọng nhào vào trong nhà.

    Thẩm Thanh Nhất vội vàng cầm chổi đem tuyết đọng trước cửa quét ra.

    Còn ba ngày nữa là đến đêm giao thừa, tuyết lớn vẫn đang rơi xuống.

    Thẩm Thanh Nhất đem tuyết đọng trước cửa quét dọn sạch sẽ, mới đi lau dọn những địa phương khác.

    Làm việc xong, cũng không quên ôn tập bài cũ.

    Thời gian trôi qua rất phong phú.

    Thẩm Thanh Nhất hoàn toàn như trước đây, rút ra ba cây hương, cắm ở bên trong lư hương.

    Mùi hương lượn lờ, phiêu đãng ở trong đại điện.

    Cầm lấy tấm vải gai, tỉ mỉ lau mặt bàn, tế đàn, mặt nền.

    Chờ tất cả các nơi đều được quét dọn một lần, Thẩm Thanh Nhất ngồi ở bên ngoài đại điện, dựa vào cửa lớn.

    Phía trên bầu trời thỉnh thoảng có hào quang hiện lên, đó là pháp bảo phi hành của tu sĩ.

    Tu sĩ sau khi tiến vào luyện khí trung kỳ, thân thể nhờ có linh lực nâng đỡ mà dần dần không nhận ảnh hưởng phổ thông từ bên ngoài.

    Ví dụ như tuyết lớn đang bay hăng say ngoài phòng kia.

    Cảm ơn bạn chiqudoll, bạn nguyenhaiyen123 và bạn Kang Bo Ra đã thích truyện.
     
  2. ngao1702 Dury

    Messages:
    4
    Chương 11: Cảnh đêm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời tiết rét lạnh, Thẩm Thanh Nhất không ở bên ngoài đợi quá lâu.

    Trở lại đại điện thu dọn xong đồ vật sau đó rời khỏi.

    "Ầm!"

    Có âm thanh lớn vang lên, Thẩm Thanh Nhất đang rơi vào giấc ngủ bỗng nhiên bừng tỉnh.

    Nàng từ trên giường bò dậy.

    Chỉ thấy cửa sổ bị mở ra, mà nàng nhớ rõ là đã đóng trước khi đi ngủ.

    Bên ngoài là gió lớn thổi vù vù, những bông tuyết bay như lông ngỗng.

    Tuyết đọng trên mặt đất cũng bị gió thổi bay lên, vô số bông tuyết trắng xóa bay vào nhà qua cửa sổ.

    Thẩm Thanh Nhất vội vàng từ trên giường bò lên, khoác một chiếc mũ vành rộng, muốn đi đóng cửa sổ lại.

    "Hô hô!"

    Đột nhiên, gió lớn kèm theo tuyết đọng trên cánh cửa hướng về Thẩm Thanh Nhất ập đến.

    "Ba~!"

    Nàng né tránh không kịp, trên mặt lập tức cảm thấy lạnh giá.

    Đưa tay sờ mặt một cái.

    Tuyết đọng tan ra, một chút nước theo ngón tay giữa nhỏ xuống.

    Thẩm Thanh Nhất hơi sững sờ.

    Nàng vậy mà cảm nhận được sự ấm áp.

    Bông tuyết thế nào lại là ấm?

    Thẩm Thanh Nhất không hiểu, ngoài phòng gió lớn vẫn thổi như cũ.

    "Bành!"

    Lại một âm thanh thật lớn vang lên, Thẩm Thanh Nhất giật mình, đây là tiếng từ đại điện bên kia truyền tới.

    Thẩm Thanh Nhất sợ gió lớn thổi bay cửa sổ đại điện, làm hỏng đồ vật bên trong.

    Nàng không còn thời gian tự hỏi, thắt chặt áo choàng, xỏ giày, liền hướng đại điện chạy đến.

    Qua hành lang ngắn ngủi, gió lớn cùng tuyết rơi thổi qua rét lạnh, khuôn mặt Thẩm Thanh Nhất trở nên xanh tím.

    Quả nhiên, đợi nàng tới đại điện, liền thấy cửa lớn đại điện mở rộng ra, vô số bông tuyết lớn nhỏ theo gió lao vào bên trong.

    Mấy bức chân dung treo ở trên cao cũng chập chờn lay theo gió.

    Cánh cửa sổ bên trái cũng bị gió thổi mở ra.

    Bên cạnh một cái lư hương ngã ngửa trên mặt đất, tàn hương bên trong rơi tung tóe.

    Thẩm Thanh Nhất vội vàng đem cửa sổ đóng lại.

    Chờ sau khi đóng cửa kỹ càng, Thẩm Thanh Nhất mới thở dài một hơi.

    Trở lại nơi tế tự, đối với mấy bức chân dung bái một cái, bèn đưa tay vuốt lên bức họa.

    "Tê!"

    Thẩm Thanh Nhất bỗng nhiên rút về tay.

    Đầu ngón tay nhói một cái như bị kim châm, máu tươi nhỏ xuống trên mặt đất.

    Thẩm Thanh Nhất cũng không nghĩ tới, mấy bức họa này nhìn xa như đã mủn ra, thường thường không có gì lạ, mép giấy lại cứng rắn như vậy.

    Chẳng qua là nhẹ nhàng chạm một cái, ngón tay liền bị chảy máu.

    Xoa nhẹ máu tươi trên tay, Thẩm Thanh Nhất ngồi xổm người xuống, nhặt lư hương đang ở dưới đất lên.

    Trong lúc quét dọn tàn hương dưới đất, nàng phát hiện một cái gậy gỗ,

    Thẩm Thanh Nhất nhặt lên cây gậy đã nhiễm tàn hương.

    "Hô!"

    Thổi phù một cái, lộ ra thân gậy bên trong.

    Cây gậy nho nhỏ cứng cứng như vừa được làm bằng gỗ, vừa được làm bằng sắt bên ngoài còn có một số loại hoa văn đồ án.

    Nhìn từ bề ngoài vừa bình thường lại cũ kĩ, chỉ là Thẩm Thanh Nhất không có tùy ý xử lý.

    Nàng không biết thứ này đến từ chỗ nào, nếu cầm đi liền là trộm.

    Thẩm Thanh Nhất vung cây gậy nhỏ một cái, lại nhìn xung quanh đại điện một lần, cuối cùng vẫn không biết được cây gậy đến từ đâu.

    Chờ dọn dẹp xong tất cả, Thẩm Thanh Nhất đem gậy gỗ thả lại trên một cái bàn ở bên trong góc đại điện.

    Chờ khi viện trưởng trở về hỏi một chút, nếu là không phải thứ gì quan trọng, lại cất đi cũng không muộn.

    Thẩm Thanh Nhất đóng cửa đại điện lại, quay người rời khỏi.

    Chỉ là nàng không biết, sau khi nàng rời đi, bức chân dung từng cắt vỡ ngón tay nàng kia lại bắt đầu đung đưa trong đại điện mà không cần gió.

    Một vệt ánh sáng chợt lóe lên từ trên chiếc gậy ở nơi hẻo lánh.

    Thẩm Thanh Nhất trở lại chỗ ở của mình, đẩy ra cửa phòng, liền chui vào trong ổ chăn còn chút hơi ấm của mình ngủ tiếp.

    Hai tay để lên miệng, thổi ra mấy hơi ấm, dùng sức cọ xát, kéo chăn mền lên, lần thứ hai chìm vào giấc ngủ.

    Bên trong giấc mộng, Thẩm Thanh Nhất tựa như ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt.

    Thân thể lạnh lẽo cũng dần dần ấm áp.

    Ngày hôm sau dậy thật sớm, Thẩm Thanh Nhất liền rời giường thu dọn đồ đạc.

    Cách đêm giao thừa càng gần, tu tiên giới liền càng náo nhiệt.

    Mặc dù đã có rất nhiều tu sĩ và phàm nhân rời khỏi, về nhà ăn tết, thế nhưng cũng có rất nhiều tu sĩ, phàm nhân mới tràn vào.

    Trong Tu Tiên giới, tu sĩ cùng phàm nhân có nhà không ít.

    Thế nhưng lại có càng nhiều người không nhà để về
    .
     
  3. ngao1702 Dury

    Messages:
    4
    Chương 12: Về

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm giao thừa ngày ấy, bên trong phường thị khắp nơi đều là âm thanh ồn ào náo nhiệt.

    Thẩm Thanh Nhất đứng ở một bụi cây thấp bé, có chút phí sức bò lên bức tường ngoài thư viện.

    Thân thể nàng bây giờ so với lúc mới tới đã tốt hơn quá nhiều.

    Người ta đều nói đứng càng cao nhìn càng xa quả thực không sai.

    Thân thể nho nhỏ của Thẩm Thanh Nhất, đứng tại phía trên tường viện thật cao, nhìn về nơi xa xôi.

    Bên trong phường thị, ngày bình thường cũng được gọi là náo nhiệt, đến đêm giao thừa, giờ phút này từng đám tán tu, phàm nhân đi qua đi lại tìm chỗ ngừng chân, cùng với một số tu sĩ Trach Địa Tông xuống núi xem náo nhiệt khiến cho nơi đây càng thêm đông đúc.

    Thậm chí có người được dịp, còn tại trung tân mấy con phố, xây dựng lôi đài giao đấu.

    Thẩm Thanh Nhất lần đầu tiên ở khoảng cách gần nhìn thấy các tu sĩ giao đấu.

    Không có chút nào chần chừ, là nhiệt huyết dâng trào, cũng là tàn khốc máu tanh.

    Không có quá nhiều mộng ảo, gần như vô cùng thiết thực, đao đao thấy máu.

    Người thắng, có thể lấy được không ít phần thưởng, người thua, vận khí tốt chút, còn có khả năng đi xuống lôi đài, vận khí không tốt, tính mạng của mình cũng là chiến lợi phẩm của người khác.

    Nhưng mà tu sĩ dưới đài lại nhộn nhịp kêu hay.

    Cái thế giới này không thể nghi ngờ khắp nơi đều tràn đầy khiêu chiến, nguy hiểm cùng kỳ ngộ.

    Bên tai là tiếng khen hò hét của tu sĩ cùng phàm nhân phát ra, trên đường tràn đầy âm thanh của tiểu thương buôn bán đồ vật, tiếng trẻ con truy đuổi đùa giỡn vui cười..

    Tất cả đều chân thật như vậy..

    Mở mắt lần nữa, ánh sáng trong mắt Thẩm Thanh Nhất sóng sánh lưu chuyển, đôi mắt trong suốt, lóe ra nguồn ánh sáng chói lóa.

    Thẩm Thanh Nhất khẽ mỉm cười, thở ra một hơi.

    Bên trong không khí truyền đến mùi thơm của thức ăn.

    "Ục ục."

    Bụng kêu lên một tiếng, nhắc nhở Thẩm Thanh Nhất đã đến giờ nên tế cho ngũ tạng miếu của nàng một chút đồ ăn.

    Theo đường cũ trở về, Thẩm Thanh Nhất về tới chỗ căn tin thư viện.

    Mở ra nồi thịt ba chỉ nóng hầm hập, mùi thơm đập vào mặt.

    Thẩm Thanh Nhất hít mũi một cái, hai tay để trong chậu nước bên cạnh rửa tay.

    Bưng lên nồi thịt ba chỉ, vội vàng thả tới bên trên mặt bàn.

    Lại lấy cho chính mình một chén cơm.

    Rút ra hai cặp đũa để lên trên hai cái bát.

    Tại thế giới trước nàng ở, mỗi khi đến ngày lễ tết, trước khi ăn cơm luôn phải tế bái tổ tiên.

    Bây giờ mặc dù đã đến thế giới này, tổ tiên của nàng cũng không ở đây, thế nhưng trong lòng nàng vẫn còn có chút nhớ người thân, nhất là trong mấy ngày tết đến.

    Sau khi đã tế bái tổ tiên, Thẩm Thanh Nhất mới cầm chén đũa lên ăn.

    Thịt ba chỉ là món ăn mà kiếp trước nàng thích nhất.

    Bây giờ nấu lại món thịt ba chỉ này, mặc dù thiếu rất nhiều gia vị, thế nhưng may mắn là thịt nơi này đặc biệt tươi non không có hóa chất độc hại, cho dù thịt thú vật không có linh lực cũng đều thơm ngon hơn trước.

    Thẩm Thanh Nhất ăn đến vừa lòng thỏa ý.

    Đêm giao thừa cứ như thế trôi qua.

    Khoảng thời gian sau đó, Thẩm Thanh Nhất mỗi ngày đều dậy sớm quét dọn thư viện sạch sẽ, ôn tập chuẩn bị bài một chút, lúc rảnh rỗi lại tập thể dục rèn luyện thân thể.

    Thời gian cứ lặp lại như thế trôi qua nhưng nàng cũng không cảm thấy nhàm chán, mà mỗi ngày đều cảm thấy mới mẻ.

    Hơn hai tuần sau hôm giao thừa, thư viện bắt đầu khai giảng để chuẩn bị mở cửa trở lại.

    Tề lão cùng Triệu Ký cũng từ trong nhà trở về học viện.

    Chỉ là, Tề lão còn dẫn theo một tiểu cô nương bên người cùng về.

    Sau khi đi vào ngoại viện, Tề lão liền thấy một nhóc con đứng xa xa dưới tàng cây.

    Hơn mười ngày không thấy, tiểu cô nương trắng ra rất nhiều, khuôn mặt thon gầy cũng trở nên có da có thịt hơn.

    Nhưng so với trẻ con nhà người khác thì vẫn hơi gầy một chút.

    Xem ra mấy ngày bọn họ không có ở đây, nhóc con này cũng tự biết chăm sóc bản thân.

    "Tề lão, Triệu đại ca."

    Tề lão đối với Thẩm Thanh Nhất gật đầu nhẹ một cái.

    Triệu Ký thì là đối với Thẩm Thanh Nhất nháy nháy mắt.

    Còn tiểu cô nương đứng sau Tề lão nhìn về phía Thẩm Thanh Nhất có chút tò mò.

    Tề lão chú ý tới động tác của tiểu cô nương kia.
     
    Last edited: Aug 28, 2024
  4. ngao1702 Dury

    Messages:
    4
    Chương 13: Y phục

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhẹ nhàng sờ lên đầu cô bé đó.

    "Đây là tiểu Đồng quét dọn trong thư viện của tổ gia gia, Thẩm Thanh Nhất."

    Tiểu nữ hài sùng bái nhìn qua Tề lão.

    Tề lão quay sang phía Thẩm Thanh Nhất.

    "Đây là cháu gái nhà ta, Tề Linh Nhi, gọi ta một tiếng tổ gia gia, về sau sẽ ở thư viện này học tập."

    Thẩm Thanh Nhất dạ một tiếng.

    Chờ Tề lão mang Tề Linh Nhi đi rồi, Triệu Ký mới cùng Thẩm Thanh Nhất vẫy tay chào.

    "Tiểu Thanh Nhất, mau tới đây, Triệu đại ca mang quà cho ngươi! Mau tới đây nhìn một cái!"

    Thẩm Thanh Nhất thấy bộ dạng này của hắn, không khỏi có chút tò mò, phối hợp đi đến bên cạnh hắn.

    Triệu Ký đeo trên lưng một cái túi lớn, thấy Thẩm Thanh Nhất thuận theo đi tới, cười cười đem túi treo lên trên tay.

    "Nhắm mắt lại!"

    Thẩm Thanh Nhất nháy nháy mắt.

    "Triệu đại ca, làm gì mà thần bí như vậy?"

    "Ngươi ngoan ngoãn nhắm mắt lại liền biết! Ngoan nha! Chờ Triệu đại ca bảo ngươi mở mắt, ngươi mới được mở biết không!"

    Thẩm Thanh Nhất có chút nhíu mày, nghe theo nhắm mắt lại.

    Triệu Ký nhìn xem tiểu cô nương nghe lời nhắm mắt lại, không khỏi thở dài một hơi ở tận đáy lòng.

    Trong nhà của hắn cũng có muội muội, so tiểu cô nương trước mắt này nhỏ hơn mấy tuổi.

    Thế nhưng nhà hắn muội muội dáng dấp so tiểu cô nương này khỏe mạnh nhiều lắm.

    Lần này về nhà ăn tết, nhìn thấy a nương nhà mình làm mấy bộ quần áo mới cho bọn đệ đệ muội muội, hắn liền nghĩ đến Thẩm Thanh Nhất còn một thân một mình tại thư viện ăn tết.

    Nhà hắn mặc dù không phải đặc biệt giàu, nhưng tại trong thành thị nhỏ này, nhà của tiểu tu sĩ cũng không coi như khó khăn.

    Bởi vậy, trước khi trở lại thư viện, hắn đặc biệt đi lên trấn mua một chút vải vóc, nhờ a nương làm một bộ váy mới cho tiểu cô nương này.

    A nương cũng không từ chối chỉ là lẩm bẩm hai câu.

    Đầu năm nay, những tiểu tu sĩ tầng chót như bọn hắn cuộc sống đều chẳng ra sao cả.

    Chân chính giàu có đại phú đại quý đều là những đại gia tộc và những môn phái bên trên.

    Y phục mới tinh bị Triệu Ký cẩn thận từng li từng tí cầm trên tay.

    "Tốt, Tiểu Thanh Nhất có thể mở mắt rồi."

    Thẩm Thanh Nhất chậm rãi mở mắt ra.

    Đập vào mắt là một kiện màu vàng nhạt y phục.

    Y phục mặc dù không lộng lẫy, nhưng lại sạch sẽ tinh tế, được gấp gọn gàng chỉnh tề, không khó nhận ra, đây là một bộ quần áo mới.

    "Tèng teng! Nhìn! Tiểu Thanh Nhất đẹp mắt không? Đây là a nương ta tự mình làm y phục! Năm mới vui vẻ!"

    Thẩm Thanh Nhất có chút sững sờ nhận lấy y phục.

    Y phục của thế giới này không giống kiếp trước là đều do máy móc chế tạo, trừ bỏ pháp bào, phần lớn y phục đều là từng đường kim mũi chỉ may ra, ví dụ như bộ váy trước mắt này.

    "Ngây ngốc làm cái gì? Nhanh đi vào phòng thay quần áo nhìn xem có thích hợp hay không! Nương ta có nói là ngươi bây giờ đang tuổi lớn, cho nên nàng đem quần áo làm hơi lớn một chút để mặc được lâu!"

    "Thế nhưng ngươi yên tâm, nương ta tại thắt lưng cùng ống tay áo đều điều chỉnh, nơi đó có dây kéo, ngươi có thể thắt lại tùy ý!"

    Giọng nói của Triệu Ký đề tràn ngập tự hào.

    Thẩm Thanh Nhất bị hắn đẩy vào phòng thay quần áo.

    Thẩm Thanh Nhất nhìn lên người mình thấy bộ y phục đang mặc đã bị giặt đến trắng bệch, lại nhìn xuống bộ đồ mới màu vàng nhạt trong tay.

    Yên lặng đi thay quần áo mới.

    Chờ Thẩm Thanh Nhất đẩy cửa phòng ra liền gặp được Triệu Kí đứng ngoài cửa ngóng chờ.

    Nghe đến tiếng mở cửa, Triệu Vân quay đầu, nhìn một lượt từ trên xuống dưới Thẩm Thanh Nhất.

    "Tốt tốt! Còn có chỗ nào không như ý, nói ra, tí nữa Triệu đại ca có thể mang ra tiệm bảo thợ may bên trong sửa lại."

    Thẩm Thanh Nhất giật giật quần áo, lắc đầu.

    "Đại nương tay nghề thật tốt, Thanh Nhất mặc vào cũng không có nơi nào không vừa ý. Cảm ơn Triệu đại ca, cũng cảm ơn đại nương."
     
  5. ngao1702 Dury

    Messages:
    4
    Chương 14: Chiêu thu đệ tử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu cô nương nở nụ cười phát ra từ nội tâm, Triệu Ký nhìn cũng vui vẻ.

    Đưa tay xoa đầu Thẩm Thanh Nhất.

    "Ngươi thích liền tốt."

    Tựa hồ nghĩ đến cái gì, Triệu Ký kéo Thẩm Thanh Nhất qua.

    "Tiểu Thanh Nhất, vị Tề cô nương kia là người thân của Tề lão, lần này Tề lão mang đến thư viện, ngươi có biết vì sao không?"

    Thẩm Thanh Nhất lắc đầu.

    "Ngoại viện là nơi cho trẻ nhỏ học vỡ lòng, thế nhưng nội viện có giáo viên dạy tu hành. Ta nghe nói, lần này, Linh Đạo Tông - một trong năm đại tông môn đứng đầu phía Đông sẽ chiêu thu đệ tử trước thời hạn!"

    "Vị cô nương là người thân của Tề lão kia, nghe nói tư chất không tệ, một mực được người nhà bồi dưỡng, mấy năm nay Trạch Địa Tông cùng mấy đại tông môn ở gần chiêu thu đệ tử, nhưng đều không có tham gia, chính vì chờ đợi thời cơ này đấy!"

    Phải biết, Bắc Vực, nơi bọn họ ở này, là một khu hẻo lánh nằm cạnh phía đông của Vân Trạch đại lục.

    Thậm chí còn nằm cạnh rất nhiều phường thị, nơi người phàm sinh sống.

    Trong mắt những người khác, bọn họ đều ở khu xó xỉnh, là người quê mùa không ra gì.

    Trạch Địa Tông là bá chủ vùng này, nhưng nếu đặt bên trong mấy khu vực khác, nhất là mấy bên trong mấy khu vực lơn, khả năng liền một cái tam lưu tông môn cũng không sánh nổi.

    Không chỉ về tài lực, thực lực, phúc lợi mà tu sĩ của tông môn vùng này cũng không thể sánh bằng nơi khác.

    Cho nên, mỗi lần đến thời điểm năm đại tiên tông Đạo môn của Vân Trạch đại lục mở cửa chiêu thu đệ tử, tất cả tu sĩ đều hướng về bên trong chen chúc.

    Thế nhưng đại tông môn chiêu thu đệ tử không thể so tông môn nơi này của bọn họ mỗi ba năm tuyển nhận một lần.

    Thời gian ngắn nhất đều là mười năm một lần, hơn nữa còn có rất nhiều hạn chế.

    Phàm nhân chưa tu luyện không thể vượt qua mười tuổi.

    Trừ bỏ kiểm tra thiên phú, tâm tính ngộ tính đều có kiểm tra.

    Tán tu từ trúc cơ trở xuống không thể vượt qua hai mươi tuổi, kim đan trở xuống không thể vượt qua năm mươi tuổi.

    Sau đó muốn gia nhập tông môn, liền phải làm nhiều kiểm tra khác.

    Mà cứ việc năm đại tông môn bố trí nhiều đợt kiểm tra như vậy, cũng có vô số tu sĩ muốn đi vào, cho dù là vào bên trong làm một cái đệ tử tạp dịch.

    Dù sao ở trong đó tài nguyên nhiều hơn người khác, mà trong mấy đại tông môn có xuất khiếu đạo quân trấn giữ.

    Triệu Ký vừa kể, bản thân cũng rất kích động, thế nhưng hắn lại biết, chính mình không có cơ hội tiến vào.

    Bây giờ hắn đã sắp qua hai mươi, tu vi còn tại luyện khí tầng ba.

    Thế nhưng, tiểu cô nương trước mặt này, hắn cảm thấy có lẽ có thể đi thử một lần.

    Nếu không được, có thể đổi cách khác, thế nhưng nếu thành công, dù chỉ là một cái đệ tử tạp dịch, cũng có thể coi là một bước lên trời.

    Tiểu cô nương đáng thương này, từ đây có thể thoát khỏi vận mệnh của mình, đi con đường mà vô số người không dám đi, cũng không dám nghĩ!

    "Ngươi bây giờ vừa vặn chín tuổi, không bằng đi thử một lần?"

    Không thể không nói, Thẩm Thanh Nhất động tâm.

    Tên tuổi của Linh Đạo Tông, nàng từ trong tiểu thuyết đã nghe qua, đứng cùng vị trí với Thánh Kiếm Tông - tông môn nam chính tu luyện, nổi danh trong năm đại tông môn tu tiên giới.

    Chỉ là trong sách viết về nữ chính, nam chính nhiều, đến mức Linh Đạo Tông có hay không chiêu thu đệ tử trước thời hạn, lại vì sao làm như vậy thì không có viết.

    Bất quá, việc này đều không cản trở được tâm của nàng muốn đi Linh Đạo Tông.

    Chính như Triệu Ký nói, nàng bây giờ còn chưa đầy mười tuổi.

    Năm đại tông môn không quản là truyền thừa, thực lực vẫn là mặt khác, đều rất mạnh mẽ.

    Mà đại tông môn chiêu thu đệ tử, kiểm tra đều không cần phải nộp lên linh thạch làm phí hao tổn.

    Điều này vừa vặn giải quyết những vấn đề phiền phức của nàng về việc kiểm tra linh căn.

    Chỉ là nếu nàng muốn đi khảo nghiệm, đường xá xa xôi lại là một vấn đề không nhỏ.

    Phảng phất như nhìn ra ý nghĩ của Thẩm Thanh Nhất, Triệu Ký cúi người thấp xuống khẽ nói với nàng.
     
  6. ngao1702 Dury

    Messages:
    4
    Chương 15: Tính toán

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nếu Tiểu Thanh Nhất muốn tham gia đại hội tuyển chọn của Linh Đạo Tông, đến lúc đó Tề lão sẽ mang theo Tề Linh Nhi đi cùng, ngươi.. có thể thử cầu xin Tề lão dẫn ngươi theo."

    Còn việc Tề lão có nguyện ý hay không, hắn cũng không quản được, năng lực của hắn không nhiều, chỉ có thể giúp nàng đến như vậy.

    Thẩm Thanh Nhất gật đầu, cảm tạ Triệu Ký.

    Tề lão tựa như đặc biệt sủng ái hậu bối của hắn.

    Bình thường mỗi ngày đều là Triệu Ký giảng bài cho học sinh làm bài tập, thế nhưng bây giờ, Tề lão cũng thỉnh thoảng sẽ nói thêm hai ba câu.

    Sau khi bọn nhỏ học xong hắn còn dạy thêm cho Tề Linh Nhi.

    Thẩm Thanh Nhất vì tranh thủ một cơ hội đi khảo nghiệm, gần đây làm việc càng thêm cố gắng.

    Đồng thời, nàng cũng có dự định về phương án thứ hai.

    Trong thân thể của nàng, dù sao không phải một đứa trẻ con chín tuổi.

    Mỗi tháng, Tề lão đều cho nàng một chút linh châu, xem như mức lương của nàng, mặc dù không nhiều, thế nhưng bây giờ, nàng đã tích lũy gần năm mươi viên linh châu, lại cố gắng một chút được một viên linh thạch hạ phẩm, vẫn có hi vọng.

    Trong lúc học tập tri thức, nàng cũng bắt đầu hướng những địa phương an toàn xung quanh mở rộng phát triển thăm dò.

    Mấy ngày nay, nàng còn phát hiện một cái nhà sách cách thư viện không xa.

    Nhà sách bên trong có bán thư tịch, mặc dù phần lớn đều bán cho trẻ vỡ lòng cùng phàm nhân sử dụng.

    Chủ nhân của tiệm sách còn tuyển nhận người sao chép lại.

    Đặt ở hiện đại, chính là tuyển nhận một cái nhân viên in ấn.

    Tu sĩ làm gì để ý đến mấy viên linh châu nho nhỏ này, chỉ cần tùy tiện đi phường thị tiếp một cái nhiệm vụ ở Nhiệm Vụ Đường còn nhận được nhiều hơn như thế này.

    Mà trong Tu Tiên giới, phàm nhân biết chữ cũng không có bao nhiêu, tiên thuật không tu tập được, võ thuật liền thịnh hành trong nhân giới.

    Phần lớn phàm nhân biết chữ cũng không nguyện ý tiêu tốn thời gian để kiếm mấy cái linh châu vụn vặt như thế.

    Chỉ có một số người do điều kiện quá khó khăn mới làm việc này.

    Tính đi tính lại, người nhận trích sách thật là quá ít.

    Thẩm Thanh Nhất liền có cơ hội chui vào chỗ trống.

    Vừa mới bắt đầu, chủ tiệm sách còn không tin, nàng còn nhỏ tuối sao có thể làm tốt công việc này, về sau Thẩm Thanh Nhất đành biểu diễn một lần ngay tại hiện trường.

    Nàng mặc dù học tập ở cái thế giới này thời gian không dài, thế nhưng có kí ức kiếp trước cũng đủ để ứng phó.

    Kiếp trước nàng đối với văn học, nghệ thuật rất kiên trì học tập.

    Bây giờ đi tới thế giới tu tiên, ngược lại còn có chút tâm đắc về phương diện này.

    Chủ tiệm thấy nàng ngồi rất ra dáng, viết chữ cũng được gọi là tinh tế, liền đồng ý chuyện này.

    Từ đó về sau, Thẩm Thanh Nhất đã nhận được thêm một công việc mới.

    Mỗi ngày trừ bỏ thời gian lên lớp, thời gian quét dọn cùng ôn tập kiến thức, nàng còn dành thời gian đến tóm tắt sách trong tiệm.

    Đến đêm trời tối còn phải đốt đèn, mặc dù làm việc như vậy cũng vất vả, thế nhưng Thẩm Thanh Nhất đang rất cần linh châu, ngoài ra việc trích sách, thư tịch làm tốc độ học tập của nàng trở nên nhanh hơn.

    Khi gặp phải từ ngữ khó hiểu Thẩm Thanh Nhất cũng sẽ mặt dày mặt dạn đi hỏi Triệu Ký hoặc chủ tiệm sách.

    Qua một khoảng thời gian điều dưỡng, mặt nàng to ra mấy phần, mơ hồ trong đó còn có chút má phính của trẻ con, thoạt nhìn cũng đáng yêu.

    Thẩm Thanh Nhất từng nhắc đến việc tuyết rơi bay vào phòng, Tề lão cũng chỉ xua tay ra hiệu vấn đề này không hề quan trọng.

    Thời gian thành lập thư viện Thanh Chí mặc dù rất dài, thế nhưng phần lớn mọi người đều cho rằng đây là nơi cho cấp thấp tu sĩ hoặc là trẻ nhỏ học tập.

    Toàn bộ thư viện thứ đáng giá cũng chẳng có bao nhiêu, huống chi là ngoại viện.

    Nghe Tề lão nói, Thẩm Thanh Nhất mới hoàn toàn thả lỏng trong lòng.

    Chỉ là thời điểm lần thứ hai bước vào đại điện quét dọn, nàng lại phát hiện cây gậy nhỏ được đặt ở nơi hẻo lánh lúc trước tựa như trở nên ảm đạm.

    Thẩm Thanh Nhất cầm nó lên nhìn mấy lần, không biết vì cái gì, nàng cảm giác nó so với lúc trước, thiếu quá nhiều rực rỡ.

    "Chắc là do mùa xuân ẩm ướt, bên trong nó lại chứa sắt nên mất hết sức sống."

    Quét dọn đại điện xong, Thẩm Thanh Nhất liền rời đi.

    Mà trong mấy ngày này, nàng cần cù cùng tiến tới, cũng đã nhận được Tề lão nhiều lần khen ngợi.

    Thẩm Thanh Nhất không ngốc, mặc dù lời Tề lão khen nàng chưa chắc là giả, thế nhưng mỗi lần đều tại trước mặt Tề Linh Nhi động viên nàng, nhiều lần, nàng liền sáng tỏ, đây là dùng nàng để khích lệ Tề Linh Nhi.

    Tề Linh Nhi từ nhỏ liền bị gia tộc ký thác hi vọng, được đến nhiều người sủng ái, tính tình nói là hoạt bát, kỳ thật vẫn có chút kiêu ngạo.

    Tại trước mặt Tề lão, cũng không có biểu hiện đặc biệt rõ ràng.

    Thế nhưng sau khi Thẩm Thanh Nhất được Tề lão khen ngợi mấy lần, rõ ràng tại thời điểm đối đầu với Thẩm Thanh Nhất, liền mang theo cảm xúc.
     
  7. ngao1702 Dury

    Messages:
    4
    Chương 16: Thay đổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, mặc dù nhìn Thẩm Thanh Nhất không thuận mắt, thế nhưng thủ đoạn không nhiều cùng lắm là trèo lên cây bắt mấy con sâu hù dọa nàng.

    Có lần Triệu Ký vô ý kể chuyện này với Tề lão, Tề lão thờ ơ, sau đó Thẩm Thanh Nhất liền coi như không nhìn thấy.

    Nàng biểu hiện càng lạnh lùng không để ý, Tề Linh Nhi càng không chịu thua.

    Mà nàng giả vờ như sợ hãi hoảng loạn, ngược lại thì Tề Linh Nhi yên tĩnh rất nhiều.

    Thẩm Thanh Nhất cũng đã từng được sủng ái trong nhà, trước có ông bà nội ngoại hai bên cùng cha mẹ yêu thương, sau có anh em tỉ muội nhường nhịn.

    Bây giờ Thẩm Thanh Nhất vì sống sót, vì tồn tại, nhất thời chịu thua, việc gì cũng thử, cũng tập làm.

    Chỉ bất quá, trong lòng tự nhủ phải càng trở nên cường đại.

    Hôm nay là cuối tháng, thư viện theo lịch cũ được nghỉ, Tề Linh Nhi sáng sớm liền quấn lấy Tề lão đòi lên phường thị dạo chơi.

    Thẩm Thanh Nhất quét dọn xong viện tử, rồi đi vắt quần áo, Triệu Ký đi theo ngồi xổm ở bên cạnh nàng.

    "Triệu đại ca".

    Triệu Ký nhìn đôi tay có chút sưng đỏ, không khỏi khẽ nhíu mày.

    Trời đông giá rét đã qua, mùa xuân vừa đến, chỉ là thời tiết vẫn còn có se lạnh.

    Hắn biết, sau khi Thẩm Thanh Nhất làm xong tất cả mọi việc buổi sáng, ban đêm còn đi chép sách.

    Trong khi gần đây hắn có nhiều bằng hữu, chỉ cần nghe ngóng liền sẽ biết, Thẩm Thanh Nhất những ngày này làm cái gì.

    Cho nhà bán sách Phượng Tường trích thư tịch, kiếm lấy mấy viên linh châu, trích ra bao nhiêu, linh châu kiếm được bấy nhiêu.

    Tiểu cô nương thân hình nhỏ bé nhưng trong người chưa bao giờ hết năng lượng.

    Triệu Ký không phải là không có nghĩ qua giúp nàng, chỉ là trong Tu Tiên giới mỗi người gần như đều có nỗi khổ của riêng mình.

    Hắn hiện tại đồng tình, có khả năng cứu được nàng nhất thời, lại cứu không được nàng cả đời, thêm nữa, có lẽ bởi vì hắn nhất thời mềm lòng, cứu giúp nàng, trong nhà cha mẹ, anh em liền khó khăn hơn rất nhiều.

    Hắn tại thư viện thu vào cũng không tệ lắm, nhưng cũng là mỗi tháng chắp vá mới đủ dùng, còn đưa tiền về cho gia đình.

    Hắn cũng chỉ có thể tại nơi đủ khả năng, trợ giúp cô bé đáng thương này..

    Triệu Ký từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ.

    "Bây giờ thời tiết còn chưa hoàn toàn trở nên ấm áp, nước cũng lạnh, ngươi cũng không cần mỗi ngày đều chăm chỉ quét dọn như vậy, đối với tiên sinh mà nói, bất quá là một cái hút bụi thuật là có thể làm sạch tất cả."

    Mấy câu như vậy, hắn đã nói không chỉ một lần, Thẩm Thanh Nhất trên miệng đều đáp ứng, nhưng mỗi lần vẫn quét dọn sạch sẽ.

    Không ngoài dự đoán, lần này tiểu cô nương vẫn là gật đầu đáp ứng.

    Trầm mặc một hồi, Triệu Ký không khỏi lần thứ hai lên tiếng.

    "Thanh Nhất, ngươi có trách sao?"

    Thẩm Thanh Nhất hơi sững sờ.

    "Trách cái gì?"

    "Nên trách cái gì đây?"

    Triệu Ký nhất thời nghẹn lời.

    Trách cha mẹ nàng vứt bỏ không quan tâm chăm sóc? Oán trách Tề lão đối xử bất công? Trách hắn chỉ nhìn không giúp đỡ? Oán người đời lạnh lùng vô tâm? Vẫn là trách cái thế giới này nhiều bất công như vậy

    Triệu Ký lay lay cây cỏ nhỏ ở xung quanh, âm thanh có chút buồn buồn.

    "Không có gì."

    Tựa hồ nhìn ra ý nghĩ của Triệu Ký, Thẩm Thanh Nhất đem quần áo phơi trên lan can nơi có nắng đẹp.

    Âm thanh thản nhiên.

    "Có cái gì mà trách? Ta bây giờ sống, so vô số người đều tốt, mà còn ta dựa vào chính bàn tay ta kiếm tiền, nhân sinh càng có ý nghĩa! Cuộc sống cũng sẽ càng ngày càng tốt!"

    Trong đôi mắt cô nương mang theo ánh sáng, nụ cười long lanh.

    Cái này làm Triệu Ký càng thêm khó chịu.

    Tề lão.. Ta..

    Xa không nói, hắn không giúp được Thẩm Thanh Nhất ở quá khứ, thế nhưng hiện tại đâu?

    Thẩm Thanh Nhất nhìn xem Triệu Ký, khẽ mỉm cười.

    "Ta rất cảm kích Tề lão cùng Triệu đại ca."

    Tại thời điểm nàng mê mang bất lực nhất, đã cho nàng một cái nơi tránh gió, một nơi để về mặc dù chỉ là tạm thời.

    Tề lão không nợ nàng cái gì, Triệu Ký cũng thế.

    Thế nhưng dưới tình huống không quen biết hắn để nàng tiến vào thư viện, đây là nàng nợ bọn hắn.
     
  8. ngao1702 Dury

    Messages:
    4
    Chương 17: Người Trạch Địa Tông tới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Còn những thứ khác, cho thì nàng nhận, không cho cũng không trách, yêu cầu quá mức xa vời, chỉ khiến bản thân trở nên tham lam xấu xí.

    Điều nàng nên làm là không mong được đối xử đặc biệt, tuân thủ bổn phận mới đúng.

    Triệu Ký thấy bộ dáng nàng như vậy, chỉ lắc đầu.

    "Ngươi vẫn còn quá nhỏ tuổi."

    Lại từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ.

    "Đây là thanh ứ cao, là vị sư huynh ở nội viện lần trước bảo ta giúp việc thưởng cho, mặc dù so ra kém đan dược, thế nhưng đối với những vết tổn thương nhỏ này vẫn là vô cùng tốt. Buổi chiều ta cũng phải về nhà một chuyến, liền không ở lại, ngươi chú ý nhiều một chút."

    Trước khi rời khỏi, Triệu Ký bỗng nhiên quay đầu lại.

    "Đúng rồi! Thẩm Thanh Nhất, ngươi nếu dám đem thuốc mỡ ta đưa, cầm đi đổi lấy linh châu, ngươi liền chết chắc rồi!"

    Thẩm Thanh Nhất xấu hổ sờ lên mũi, thật là, nàng đang có ý định như vậy..

    Không chỉ là vì bây giờ nàng đang thiếu linh châu mà cũng bởi vì nàng phát hiện gần nhất nàng tựa hồ càng ngày càng có thể chịu rét, vết sưng đỏ trên tay so với lúc trước, thực sự không tính là cái gì.

    Thẩm Thanh Nhất!

    Thời gian cứ như vậy một ngày lại một ngày trôi qua.

    Cũng cuối cùng đã tới thời gian, còn một tháng nữa là ngày Linh Đạo Tông diễn ra cuộc khảo nghiệm.

    Tề lão cùng Tề Linh Nhi đã chuẩn bị đầy đủ.

    Thẩm Thanh Nhất cũng có một chút khẩn trương, mặc dù nàng mấy ngày này không ngừng cố gắng, cũng tích lũy gần được ba khối hạ phẩm linh thạch, thế nhưng đi Linh Đạo Tông cần có linh thạch để đi truyền tống trận, ít nhất cũng là mười khối hạ phẩm linh thạch, cái này là còn chưa tính chi phí ăn uống, đi đường.

    Mà Thẩm Thanh Nhất còn không có nghĩ tới là, nàng còn chưa kịp mở miệng hướng Tề lão xin đi cùng thì bọn họ liền nghênh đón mấy vị khách quý, một người trong đó, cũng coi là nửa cái người quen của nàng.

    Phong Lạc là phụng lệnh Tông môn, đi tới phường thị này.

    Trạch Địa Tông mặc dù là vùng này thế lực lớn được coi là tông môn đứng đầu, thế nhưng cũng không phải tất cả đệ tử thiên tài đều bái nhập hoặc là nguyện ý gia nhập Trạch Địa Tông, cũng có một chút tu sĩ không nguyện ý.

    Mà đối mặt với chuyện như vậy, Trạch Địa Tông ban đầu là chèn ép, thế nhưng được đến kết quả lại không hề tốt đẹp gì, về sau vẫn là thử thay đổi, những năm này, bọn họ buông ra trông giữ, để những người không nguyện ý gia nhập Trạch Địa Tông đi ra, thậm chí cho một số đệ tử có thiên phú cao trong tông môn gia nhập các đại tông môn khác, ngược lại được đến hiệu quả càng tốt hơn.

    Trong Tu Tiên giới, vốn là thực lực đứng đầu, những tu sĩ ở khu Bắc Vực Trạch Địa Tông rời đi ngày sau nếu là lên như diều gặp gió, đại bộ phận hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ nhớ tới nơi này.

    Cách làm như vậy, ngược lại càng có lợi cho bọn họ cùng khu Bắc Vực phát triển.

    Cho nên, lúc này, những người có hi vọng gia nhập đại tông môn, Trạch Địa Tông đều sẽ phái đệ tử tiến đến trước thời hạn chúc mừng một phen.

    Mà trong cái nho nhỏ phường thị này, tông môn trưởng lão nghe nói có mấy người tư chất cũng tốt, trong đó liền bao quát có mười phần hi vọng tiến vào đại tông môn Tề Linh Nhi.

    Phong Lạc tiếp nhận nhiệm vụ này, đi tới thư viện.

    Chỉ là hắn không nghĩ tới, tại chỗ này sẽ gặp phải Thẩm Thanh Nhất.

    Lần thứ hai gặp mặt, hắn kém chút không có nhận ra tiểu cô nương đáng người cao cao làn da trắng nõn hồng nhuận rất nhiều là cô bé lúc trước xanh xao vàng vọt, cả người đều âm u đầy tử khí.

    Nếu không phải khí tức trên thân Thẩm Thanh Nhất không thay đổi quá nhiều, hắn thật sẽ không liên tưởng đến tiểu cô nương kia trước kia.

    Phong Lạc làm xong nhiệm vụ chúc mừng về sau, nhìn Thẩm Thanh Nhất đứng canh gác tại chỗ đó không xa.

    "Những ngày gần đây, ngươi đều ở chỗ này?"

    Thẩm Thanh Nhất gật đầu.

    Triệu Ký nhìn hai người một chút, cảm giác hai người khả năng là người quen.

    Chỉ là Thẩm Thanh Nhất không phải không chỗ nương tựa, chỉ còn một người thôi sao?

    Vị nam tu trước mặt này, mặc dù chỉ là một cái đệ tử ngoại môn của Trạch Địa Tông, thế nhưng so với hắn mà nói, vẫn là mạnh hơn quá nhiều.

    Trạch Địa Tông mặc dù so ra kém những thế lực to lớn kia, thế nhưng cũng không phải người nào muốn tiến vào Trạch Địa Tông đều có tư cách.

    Nếu là Thẩm Thanh Nhất cùng hắn có giao tình, vì sao không hướng hắn nhờ vả, ngược lại phải ở tại chỗ này..

    Triệu Ký không nghĩ ra.

    Phong Lạc hé miệng, tựa hồ nghĩ đến cái gì, khẽ nhíu mày.

    "Muốn trở về sao?"

    Thẩm Thanh Nhất khẽ lắc đầu.

    "Tạm thời là không quay về."

    Phong Lạc quay lại nhìn, đánh giá tình cảnh xung quanh một lúc.

    "Cũng tốt."

    Trạch Địa Tông đối với cô gái trước mặt này có lẽ còn không bằng ở lại nơi đây, mặc dù cái thư viện này hơi nhỏ nhưng Thẩm Thanh Nhất sống ở đây lại thoải mái hơn.
     
  9. ngao1702 Dury

    Messages:
    4
    Chương 18: Thử một lần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phong Lạc không nhiều lời nữa, rời khỏi thư viện.

    Triệu Ký có chút bát quái chạy đến bên người Thẩm Thanh Nhất.

    "Ài, Tiểu Thanh Nhất, người kia có phải là đệ tử ngoại môn Trạch Địa Tông, nhìn tu vi cũng không tệ lắm. Hai người các ngươi quen biết nhau à?"

    Thẩm Thanh Nhất nhíu mày, nhìn về phía Triệu Ký.

    "Triệu đại ca rất tò mò sao?"

    Triệu Ký dùng sức gật đầu.

    "Cũng không tính có nhiều quen thuộc, chẳng qua là từng có mấy lần duyên phận gặp mặt, trò chuyện qua mấy câu, bất quá, hắn đã từng giúp ta trước đây."

    Triệu Ký nghe nói như thế, lắc lư đầu, nhíu nhíu mày.

    Làm sao hắn lại có cảm giác, câu nói này của nàng là có chút vấn đề nhỉ?

    Bất quá lập tức lại nghĩ tới cái gì, có chút hưng phấn nói thầm bên tai Thẩm Thanh Nhất.

    "Ai, Tiểu Thanh Nhất, nếu là.. nếu là, Tề lão không muốn dẫn ngươi đi Linh Đạo Tông, ngươi có lẽ có thể đi xin người kia.."

    "Triệu Ký."

    Âm thanh Tề lão trầm thấp từ phía sau hai người truyền đến, Triệu Ký giật mình một cái, lập tức hơi thở dài.

    Hai người nhộn nhịp quay đầu.

    "Tề lão."

    Tề lão quay về phía Triệu Ký, Triệu Ký vội vàng cúi đầu có chút chột dạ.

    Tề lão lần thứ hai quay đầu nhìn hướng Thẩm Thanh Nhất.

    "Ngươi muốn cùng theo ta đi Linh Đạo Tông kiểm tra?"

    Âm thanh Tề lão bình thản không có chút nào là không ổn định, để Thẩm Thanh Nhất đoán không ra hắn đến cùng đang suy nghĩ cái gì, nhưng nàng vẫn tuân theo suy nghĩ của chính mình.

    Ngước mắt đối đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của Tề lão.

    "Thanh Nhất muốn đi thử một lần, thỉnh cầu Tề lão mang ta cùng nhau tham gia."

    Tề lão nhìn chăm chú Thẩm Thanh Nhất một hồi, mới mở miệng.

    "Ngươi ngược lại là có chính kiến."

    Trong khoảng thời gian này, tiểu nha đầu ra sức làm việc, người sáng suốt xem qua một chút liền hiểu vấn đề, bất quá nàng cũng không có che dấu cái gì.

    Sau khi xem thấu mục đích của nàng, hắn cũng không có quá nhiều xoắn xuýt cùng do dự, mang một người hay mang hai người đều giống như nhau.

    Mà còn, con đường đi Linh Đạo Tông lần này, cũng không phải hắn phụ trách việc an toàn cho bọn nhỏ.

    Có người quản lý thư viện, trưởng lão Trạch Địa Tông, cùng với thủ vệ liên minh tu tiên khu Bắc Vực hộ tống, an toàn là điều chắc chắn.

    Hắn nếu muốn mang một người không có trong danh sách trước thời hạn đi cùng, xem tại mặt mũi này của hắn, bất quá là giao thêm mấy khối linh thạch.

    Mấy ngày nay nhìn nha đầu này biểu hiện cùng tâm tính vẫn là mười phần không sai.

    Nếu sự thành, cũng là một chuyện tốt, thêm một mối nhân tình, nếu là không được, đối với hắn mà nói, cũng chỉ là tốn mấy khối linh thạch thôi.

    "Muốn đi cũng không phải là không được, chỉ là, trước đó lão phu có chuyện muốn nói với ngươi, về việc Linh Đạo Tông tổ chức tuyển chọn đệ tử, cũng không phải ai đều có thể vào. Lão phu không biết ngươi vì sao không tiến vào Trạch Địa Tông, ngươi cũng sắp 10 tuổi rồi, lại còn không có tu luyện, cũng chưa dẫn khí nhập thể thành công.

    Tuy nói Linh Đạo Tông tuyển chọn đệ tử không phải là toàn bộ dựa theo tư chất linh căn, thế nhưng bây giờ tu tiên giới, tư chất linh căn lại là phần lớn tiền đề, ngươi có hiểu không?"

    Thẩm Thanh Nhất đương nhiên biết rõ chuyện này.

    Mọi việc đều thay đổi luân hồi, đầu tiên Thái Cổ vạn vật có linh, tất cả mọi thứ sinh ra đều có tư chất tu luyện.

    Khi đó, căn bản cũng không có cái gì là linh căn hạn chế, các tộc hưng thịnh, tu tiên giới lúc trước đã từng, các loại hệ thống tu luyện thịnh hành, người thành tiên, thành thánh, chỗ nào cũng có.

    Về sau, tu tiên giới đi qua vô số năm tháng, bãi bể nương dâu (biển xanh biến thành ruộng dâu, từ gốc là thương hải tang điền), vật đổi sao dời, trung gian có vô số cuộc đánh nhau, xâm chiếm.

    Tu tiên giới bây giờ, một số chủng tộc cổ xưa đã biến mất hoàn toàn, kẻ đứng trên đỉnh vinh quang năm nào đã không còn bóng dáng, mặc dù còn không ít chủng tộc, nhưng sống sót nhiều nhất vẫn là yêu tộc cùng nhân tộc.

    Theo dòng sông vĩnh hằng là lịch sử, nhân tộc cũng chia thành nhiều cấp bậc khác nhau.

    Phía trên, có tu sĩ tu tập đạo pháp, thế nhân gọi là đạo tu, còn tu sĩ tu tập ma công, được xưng là ma tu..

    theo phía dưới mà nói, đạo tu cũng chia rất nhiều loại, linh lực làm chủ là linh tu, rèn thân thể làm chủ là thể tu..

    Mà hiện nay tu tiên giới, chính là lấy linh tu làm chủ, võ đạo làm phụ.
     
  10. ngao1702 Dury

    Messages:
    4
    Chương 19: Đồng ý

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bây giờ tu tiên giới linh khí không nhiều bằng lúc trước, cái này tăng thì cái kia lại giảm, ví dụ như Hồng Mông chi khí, Tiên Thiên chi khí, phân chia tư chất cũng dần dần xuất hiện.

    Thời cổ, linh khí đầy đủ, nhiều linh căn có thể học được nhiều đạo pháp, khi tiếp cận đại đạo viên mãn, sức chiến đấu cũng cường hãn, cho nên tu sĩ nào có càng nhiều linh căn càng tốt.

    Bây giờ, linh khí mỏng manh thì tu sĩ nào có ít linh căn sẽ tu luyện dễ dàng, tu vi càng cao.

    Có tu vi, mới có thọ nguyên, có thọ nguyên, mới có thể tiếp tục tu luyện.. (thọ nguyên: Tuổi thọ cao)

    Thời kì Thái Cổ tu tiên quá mức hưng thịnh, vật cực tất phản, thịnh cực tất suy. (một vật hay sự việc nào đó đạt đến cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại)

    Phía sau tu tiên giới kịch liệt trượt dốc.

    Thiên đạo hình như vì cân bằng một cái gì đó, hạn chế và thay đổi sự phát triển của một số vật.

    Ví dụ như, đã từng tại thời kì Thái Cổ đơn linh căn tu sĩ nhiều như chó, trở thành phế vật, bây giờ lại trở thành thiên tài tuyệt thế ngàn năm có một tại tu tiên giới.

    Ngược lại những vị đã từng là thiên tài khó gặp có nhiều linh căn kia lại trở thành phế vật chiếm nửa giang sơn.

    Thẩm Thanh Nhất ánh mắt kiên định, thân phận của nàng tại trong nguyên thư không có ghi chép tư chất là gì, liền đến lúc chết đi vẫn là một cái phàm nhân không có tu vi linh lực.

    Thế nhưng, bây giờ nàng muốn thử một lần, cho dù kết quả có không được như mong muốn, ít nhất nàng cũng đã cố gắng hết mình.

    "Tề lão, ta biết."

    "Cho dù từng thấy qua người tu tiên có sức mạnh vô thượng cùng cường đại, gặp qua sự phồn hoa của tu tiên giới, ngươi đi kiểm tra lần này mà không có linh căn, vẫn là trở thành phàm nhân, ngươi cũng không sợ?"

    "Tại một nơi lấy thực lực làm chủ như tu tiên giới này, những phàm nhân không có cách tu luyện sống thế nào? Những người kia đã từng là cường giả một thời, còn có thể giữ lòng bình yên, trở thành người thường có bao nhiêu?"

    Mang một tấm lòng đầy mong đợi, đến cuối cùng mới phát hiện, không có chút hi vọng nào, lại làm sao đối mặt tuyệt vọng?

    "Không sợ."

    "Tốt, vậy ba ngày sau, tại cửa ra vào của thư viện chờ ta. Ba ngày này ngươi đi thu thập đồ vật của mình đi, đúng.."

    Tề lão đánh giá Thẩm Thanh Nhất từ trên xuống dưới một lần, khóe miệng có chút cong lên.

    "Đừng tưởng rằng đi nơi nào, liền có thể tiêu dao tự tại, lão phu nói cho ngươi, thiên hạ cũng không có bữa cơm nào là miễn phí, nếu không được tuyển chọn, lão phu sẽ bắt ngươi giao linh thạch, ngươi phải một khối cũng không thể thiếu trả lại cho ta.

    Thẩm Thanh Nhất hơi sững sờ, lập tức gật đầu.

    Lần này đến phiên Tề lão trố mắt, thấy Thẩm Thanh Nhất trên mặt cũng không có nửa điểm oán trách phẫn nộ, không khỏi âm thầm lắc đầu.

    Thật sự là mặt ngoài nhìn xem tinh xảo đặc sắc, lại không nghĩ, vẫn là một đứa trẻ con miệng còn hôi sữa.

    Sau Tề lão rời khỏi, Thẩm Thanh Nhất trong lòng cuối cùng thở dài một hơi.

    Truyện chỉ được đăng trên Wattpad và VNO.

    Triệu Ký không có nghe đến âm thanh, ngẩng đầu lén lút nhìn thoáng qua, thấy Tề lão đã rời đi, lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm.

    Lập tức lại hưng phấn lên.

    " Thanh Nhất! Tiểu Thanh Nhất! Ngươi đã nghe chưa? Tề lão nguyện ý dẫn ngươi đi! "

    " Ân, ta nghe đến, Triệu đại ca. "

    " Nghe đến, ngươi còn như thế bình tĩnh! Thẩm Thanh Nhất! Ngươi nhất định phải trân quý cơ hội lần này nha! Cũng không phải người người đều có khả năng đi Linh Đạo Tông khảo nghiệm! Từ chỗ Bắc Vực đến Đông vực Linh Đạo Tông, nếu là người bình thường đi bộ, khả năng đều tốn thời gian mấy chục năm! Chớ nói chi là dọc đường còn có nhiều nguy hiểm! Lần này ngươi đi theo Tề lão cùng nhau tiến đến, an toàn khẳng định không cần lo lắng! "

    " Không nói những thứ này! Ngươi tranh thủ thời gian đi dọn dẹp một chút đồ vật! Đến lúc đó cũng không cần không nỡ, đi vào phường thị mua một chút y phục đẹp mắt! Nhớ mang theo một chút đồ ăn, Triệu Ký ta đây, cũng chưa từng đi qua nơi nào xa như vậy, cũng không biết bên kia tình huống như thế nào, đồ ăn phương diện có hợp chúng ta bên này khẩu vị hay không.. "

    " Nha! Còn có a! Linh thạch khẳng định cũng muốn mang một chút! Ta cho ngươi biết a, ngươi tuổi còn nhỏ, không biết, không có linh thạch a, tới chỗ nào đều không tiện.. Ngươi.. Ngươi nếu là không có nhiều như vậy, chỗ của ta.. Nơi đó, còn có một chút tích góp, trước tiên có thể cho ngươi mượn, lót dạ một chút."
     
Trả lời qua Facebook
Loading...