Ngôn Tình [Edit] Con Trai Gian Thần - Hoa Tâm Giả

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Trần Mai Thi, 21 Tháng mười hai 2021.

  1. Trần Mai Thi Luôn luôn may mắn

    Bài viết:
    43
    Chương 38 Nợ tiền

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Lang vỗ vỗ tro trên tay nói, "Không mang theo tiền lẻ."

    Hắn đi mấy nhà, phát hiện tất cả mọi người đều không có nhiều tiền, dứt khoát dựa theo cách làm của nhà thứ nhất, đem cả xe vận chuyển trở về.

    "Không biết là người nào sát thiên đao (*), vận ít cho ta một chiếc xe." Tiêu Lang chỉ là không quan tâm số tiền nhỏ kia, cũng không phải ngốc, mua vài lần vẫn là biết, ít vận chuyển cho hắn một chiếc xe.

    (*) Sát thiên đao: 杀千刀的. Chỉ kẻ xấu, khốn nạn khiến người ta phẩn hận.

    Lúc vận hắn không có ở đây, cũng không biết là nhà nào, kỳ thật cũng chỉ có hai ba lượng bạc mà thôi, không quan tâm.

    "Ngươi nhiều tiền thật." Chu Thiến lườm hắn một cái, "Nhiều như vậy cầm đi bán rau cũng được rồi."

    Nàng từ bên trong lấy ba bốn món, giữ lại ba ngày không cần mua thức ăn, lại từ trong túi tiền lấy ra hơn mười văn tiền, tỉ mỉ đếm vài lần, giao cho Tiêu Lang, "Ngươi trả lại cho người ta, ăn không hết như vậy sẽ hỏng."

    Tiêu Lang không tiếp, ngược lại nhìn chằm chằm nàng.

    Chu Thiến lúc này mới phản ứng lại, hành vi của mình có chút vượt quá giới, lôi kéo tay người ta, muốn trả lại tiền cho người ta, nếu như bị hàng xóm nhìn thấy, nhất định là cho rằng nàng vụng trộm hán tử.

    "Ai nha, thiếu chút nữa đã quên, hôm nay ta còn có một yến hội."

    Tiêu Lang vẫn là không nhận tiền kia, "Tiền ngươi giữ lại đi, đồ ăn không ăn có thể đưa người khác, cầm đi bán cũng được, tùy ngươi xử trí."

    Hắn để ý vạt áo, "Không nói nữa, thật sự phải đi."

    Mua rau mất không ít thời gian, hơn nữa chọn lựa này kia, lại lải nhải một chút, đã tới giờ, kéo dài nữa sợ là không kịp đến nơi Hoàng thượng tổ chức đón gió tẩy trần cho hắn.

    Tiêu Lang xoay người đi ra ngoài, vừa mới ra khỏi tiểu viện, đóng cửa lại, phó tướng quân từ trong góc đi ra, "Tướng quân."

    Hắn nhìn sân, "Ngài không phải thật sự thích nàng ấy chứ?"

    "Nàng" này không cần phải nói cũng biết là Chu Thiến.

    Tiêu Lang liếc hắn một cái, "Ngươi coi như thích là bắp cải sao? Nói trồng là trồng."

    Hắn đối với Chu Thiến quả thật không phải là thích.

    "Ta chỉ là tò mò, trên đời sao lại có nữ tử kiên cường như vậy?"

    Lần đầu tiên hắn gặp Chu Thiến, Chu Thiến đang có thai, khom lưng đã thập phần gian nan, nhưng nàng vẫn cố gắng ngồi xổm xuống giặt quần áo.

    Đối với một người mang thai, còn thiếu hơn nửa tháng là có thể sinh ít nhiều có chút khó tin.

    Hắn cho rằng như vậy đã rất lợi hại, không nghĩ tới Chu Thiến còn mang theo hài tử, chiếu cố lão nhân.

    Đêm qua mặt dày không đi, dựa vào trong viện quan sát nàng, khi đêm khuya hắn đứng ở trên cây hoa, nghiêng đầu là có thể nhìn thấy Chu Thiến mở đền thuê hoa.

    Lúc canh năm, nữ nhân kia đã dậy sớm tưới nước cho rau trồng trong viện, nó vừa nảy mầm, chính là lúc cần sự che chở.

    Nàng tưới rau xong, còn phải cho gà ăn, cho gà ăn xong còn phải mua thức ăn, mua xong đồ ăn còn phải nấu cơm, làm xong cơm còn phải dạy con nhận chữ, dạy con xong còn phải chăm sóc người già, chăm sóc xong người già còn phải làm công việc thủ công kiếm tiền.

    Nàng còn mang thai, quả nhiên là đẫ đắc đạo, không cần nghỉ ngơi.

    Tiêu Lang cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nữ nhân như vậy, nhất thời tò mò, bị nàng tạm thời hấp dẫn lực chú ý.

    Hắn còn nhớ rõ lúc mẫu thân mang muội muội, không thể chạm vào nước lạnh, không thể trúng gió, không thể ăn dầu mỡ, cần phải bổ sung nhiều năng lượng, muội muội lại càng vô cùng, rất yếu đuối.

    Hắn vẫn cho rằng nữ nhân đều nên như vậy, giống như nước, được người ta yêu thương, bất thình lình gặp phải một nữ nhân không ai yêu, còn muốn thương người khác yêu người khác, nhất thời sửng sốt.

    Kỳ thật nói cho cùng, trong ánh mắt hắn nhìn Chu Thiến mang theo thương tiếc, là đau lòng, không phải thích.

    Phó tướng thở phào nhẹ nhõm, "Không phải thích là được rồi."

    Nếu thật sự là thích, không cách nào hướng lão tướng quân dặn dò, Tiêu gia đời đời võ tướng, có tiền đồ nhất vẫn là vị này, tương lai không nói cưới một Công chúa, tiểu thư khuê các vẫn là muốn, Chu Thiến lớn lên cũng được, thế nhưng mang thai hài tử của người khác.

    Tiêu Lang ngày đó sau yến hội đi đâu hắn không biết, bất quá biết tướng quân còn chưa đến mức đói không chọn ăn, cho nên đứa nhỏ trong bụng Chu Thiến tuyệt đối không phải của hắn.

    Cũng không phải không bị nữ tử đuổi theo, chẳng qua tướng quân ngại liên lụy người ta, hắn quanh năm đánh giặc, vạn nhất không về người ta chẳng phải là muốn thủ tiết sao?

    Tiêu Lang cước bộ hơi dừng lại, "Sau này nói sau đi."

    Việc cấp bách trước mắt là tham gia tiệc phong yến do Hoàng thượng tổ chức.

    Sau khi hắn trở về thay y phục, đơn giản rửa mặt chải đầu một phen, theo phó tướng tiến cung, cùng đi còn có mấy phó tướng khác, đánh thắng trận, tất cả mọi người đều có công lao.

    Bọn họ một nhóm mười mấy người, giục ngựa bôn đằng rất nhanh liền đến cửa cung, Hoàng thượng vì nghênh đón bọn họ, đặc biệt bày yến trong Ngự hoa viên.

    Bởi vì đến trễ, sau khi đến đã có không ít người, vội vàng nhìn thấy mấy người lớn, phía sau còn đi theo nhỏ.

    Hoàng thượng có chủ ý tốt, mượn gió của hắn đem mọi người tụ tập cùng một chỗ, dự tuyển thế hệ đệ tử có tiềm lực thay hắn dốc sức.

    Máu vẫn còn mới tốt, trẻ, tràn đầy năng lượng.

    Hà Ngọc cũng ở trong đó, theo phụ thân nói chuyện với lão thần trong triều, hắn liền tự tay hầu hạ, bưng trà rót nước cho bọn họ, tự xuống tay.

    Hôm nay hắn mặc một thân hoa phục tối màu, có vẻ càng thêm nổi bật môi hồng răng trắng, giống như ngọc điêu phấn, thật là đẹp mắt.

    Người lớn tuổi dối trá, lời nói khách sáo một tầng bao bọc một tầng, tiểu thiếu niên như bọn họ cũng không muốn ở cùng một chỗ với bọn họ, càng đừng nói đến ngồi vài canh giờ.

    Nhưng Hà Ngọc đặc biệt kiên nhẫn, không nhanh không chậm xách ấm trà, rửa chén, rót cho Tiêu đại tướng quân mới tới.

    "Một trong những đạo trà học vấn rất sâu, người thô lỗ như ta cũng may mắn góp vui, nếm thử tư vị như thế nào."

    Nói xong bưng lên uống một ngụm, cảm thấy không tệ cầm ấm chén đứng lên, cách uống giống như rượu, thẳng thắng không lên tiếng.

    Trà là trà ngon, tay nghề của Hà Ngọc cũng là tay nghề tốt, nắm chắc vừa vặn, lò lửa thuần thanh, nước trà trong suốt thấy đáy, lọc sạch sẽ, tựa như một khối ngọc trong lòng bàn tay.

    "Tiêu đại tướng quân, đã lâu không gặp, lệnh tôn còn khỏe mạnh không?"

    Người chào hỏi đầu tiên chính là Thái úy, Thái úy chấp chưởng quân sự, cùng Tiêu Lang có nhiều lui tới, mấy năm trước Tiêu Lang nghèo túng, vẫn là Thái úy giúp đỡ.

    Tiêu Lang đối với Thái úy rất là tôn kính, "Nhờ phúc của tiền bối, gia phụ có thể ăn có thể ngủ, rất khỏe mạnh, sống thêm trăm tuổi nữa không thành vấn đề."

    Một tiếng 'tiền bối' kia kêu lấy lòng, Thái úy cười ha ha.

    "Tiêu hiền chất, hiện giờ phong quang rồi, chẳng lẽ đã quên lão xương cốt này của ta?" Ngự sử đại phu vuốt râu nhìn hắn.

    Tiêu Lang vội vàng thỉnh tội, "Không dám không dám, tiền bối làm sao quên được."

    Hắn gọi Ngự sử cũng gọi là tiền bối, đánh giặc nhiều, thích đi thẳng tới thẳng lui, không thích ứng với những khúc cua kia, quan hệ trong triều lại càng rối loạn, phụ thân còn có rất nhiều thân thích hắn đều nhận không đầy đủ, huống chi là các đại thần, tóm lại gọi tiền bối chuẩn không sai, vừa không đắc tội người khác, cũng sẽ không bởi vì gọi sai tên xấu hổ.

    "Hà tiền bối cũng đã lâu không gặp."

    Lúc này không đợi Hà Văn Phỉ nói chuyện, hắn chủ động chào hỏi.

    Hà Văn Phỉ buông chén trà xuống, tùy ý hỏi, "Đã lâu không gặp, ngươi nợ ta bạc khi nào trả?"
     
  2. Trần Mai Thi Luôn luôn may mắn

    Bài viết:
    43
    Chương 39 Quay về làm ruộng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cái này.." Tiêu Lang nhất thời dừng lại, "Gần đây trong tay có chút túng thiếu, hãy khoan dung cho ta mấy ngày."

    Ánh mắt hắn dời xuống, nhìn về phía Hà Ngọc ở một bên, ưu nhã mà không mất lễ phép chuyển đề tài, "Vị này chính là lệnh công tử đúng không? Quả nhiên nhất biểu nhân tài, phong độ nhẹ nhàng."

    Dùng từ "nhất biểu nhân tài, phong độ nhẹ nhàng" để hình dung Hà Ngọc, tạm thời còn chưa thích hợp, hắn hiện tại còn chưa trưởng thành, những từ ngữ này chỉ nhiều thanh niên hơn hai mươi tuổi, bất quá tuổi này của hắn, đang ở giữa tuổi còn nhỏ cùng thiếu niên, dung mạo như thế nào cũng không thích hợp.

    Hơn nữa loại trường hợp này, mặc dù mua cho tướng quân một cái mặt mũi, cũng sẽ không có người nói ra.

    Thật xấu hổ khi nói ra.

    Hà Ngọc hành lễ, "Gặp Tiêu Đại tướng quân."

    Đây là lần đầu tiên hắn cùng Tiêu đại tướng quân ngồi mặt đối mặt, thường ngày hai người bọn họ không có gặp nhau, Tiêu Lang lại cùng phụ thân không bình thường, có ngươi không có ta, có ta không có ngươi, hơn nữa thiếu tiền của phụ thân hắn, vừa nhìn thấy ông liền nhanh nhẹn chạy mất bóng, đuổi theo cũng không đuổi kịp.

    "Đâu có đâu có." Tiêu Lang khách khí một chút, "Nghe nói bệ hạ làm lôi đài luận võ trợ hứng, tiểu công tử có muốn đi lên chơi đùa hay không?"

    Nếu phải xem thực lực của thế hệ trẻ, tự nhiên phải thi đấu văn võ, phân ra thắng bại mới biết tốt xấu.

    Hà Ngọc lắc đầu, "Hôm qua ta luyện công không cẩn thận làm mình bị thương, liền không đi hiến xấu."

    Phụ thân cũng không hy vọng hắn được Hoàng Thượng coi trọng, tăng thêm phiền toái, sáng nay tìm hắn luyện võ có hai nguyên nhân, thứ nhất cho hắn một giáo huấn, thứ hai làm hắn bị thương, làm cho hắn không cách nào luận võ.

    Hắn có thể không ngờ trên người Hà Ngọc đã sớm có vết thương, bất quá giống như tuổi của hắn, hỏa nhãn kim tinh vừa nhìn liền biết, cánh tay Hà Ngọc sử dụng không linh hoạt, cố ý đổi tay trái, lộ ra thập phần rõ ràng, cho nên chỉ phạt nhẹ một chút, tăng thêm thương thế của hắn.

    Hà Ngọc sáng sớm luyện kiếm gần hai canh giờ, cánh tay bị thương kia tựa như phế, đau nhức vô cùng, rót trà động tác lớn liền từng trận co rút đau đớn.

    Giống như bữa tiệc này bắt đầu từ giờ sau, trên thực tế ít nhất buổi trưa mới có thể ăn cơm, mọi người tụ tập thành một đống, năm tụm năm nói chuyện phiếm.

    Hắn làm vãn bối, tự nhiên phải đi theo bên người hầu hạ, một lần hầu hạ này chính là nửa canh giờ, cánh tay bị thương kia càng là chịu không nổi.

    Tiêu đại tướng quân quanh năm đánh giặc, cũng là thân tập võ, tự nhiên đã nhìn ra.

    Hà Ngọc không thể so sánh được, năm nay cát đầu không ai khác với Hứa Tu Trúc và Chu Hạo Nhiên, nếu các Hoàng tử cũng tham dự thì không nhất định, mặc dù có thực lực thắng, cũng không dám thắng.

    Thắng người ta mất mặt nhiều, điểm đến mới dễ nói, nếu không cẩn thận làm người bị thương, chỉ sợ mặt ngoài không nói, trong lòng nhớ kỹ, chờ sau thu tính sổ.

    "Vậy thật đáng tiếc." Hà Thừa tướng tự mình mang theo bên người dạy dỗ, hắn thật đúng là có vài phần hứng thú nhìn xem.

    Trên triều đình này có thể làm cho hắn kiêng kỵ, Hà Văn Phỉ cũng là một trong số đó, nhi tử hắn dạy ra tự nhiên phải tìm hiểu.

    "Lại nói tiếp hôm qua tiểu công tử có phải đã đi qua Nguyệt Mãn Lâu hay không, ta đi ngang qua nhìn hai lần, thấy quen mắt." Lời này không biết là thăm dò, hay là muốn làm cho hắn xấu mặt.

    Nguyệt Mãn Lâu là địa phương nào, hoa liễu chi địa ai không biết, ai không hiểu? Đi nơi đó có thể làm gì, tự nhiên là tìm hoa hỏi liễu.

    Hà Ngọc còn nhỏ tuổi đã bắt đầu đi ra ngoài tìm hoa hỏi liễu, nói không chừng liền bị đội mũ hảo sắc.

    Hơn nữa hắn đột nhiên nhắc tới việc này, tám phần là nổi lên hoài nghi, vừa vặn Hà Ngọc ở phụ cận, lời đồn đãi liền đi ra, nói không có quan hệ quỷ cũng không tin.

    "Tứ đại hoa khôi Nguyệt Mãn Lâu lớn lên xinh đẹp, bản lĩnh cũng không nhỏ, nhất là Vãn Phong cô nương, rượu tiểu trúc thật dễ uống, khi còn bé ta theo phụ thân tới một lần, vẫn nhớ rõ hương vị kia, khó có được đi ra một chuyến, liền đòi một chén." Mặt Hà Ngọc không đổi màu.

    Hắn từ nhỏ đã lớn lên trong cuộc tranh giành ngầm, ứng phó với những lời tiện tay thăm dò, tựa như uống một ly nước, ăn một bữa cơm.

    "Ha ha ha ha, tiểu công tử sống cuộc sống này thật sự thảnh thơi." Lời đương nhiên là không ai tin, đi đến nơi đó làm sao mọi người trong lòng biết rõ.

    "So ra kém Tiêu đại tướng quân." Hà Ngọc cười giấu đao, "Tiêu đại tướng quân vừa mới trở về khả năng còn không biết, gần đây trong kinh thành truyền ra một tin tức, nói là chạng vạng tối ngày mười hai tháng sáu có người cưỡng bức một nữ nhân nhà lành.

    Hiện giờ người ta mang thai, đang tìm thủ phạm, ta còn nghe nói thủ phạm kia trước mắt phải có nốt ruồi lệ, trên vai có một vết sẹo dài ba tấc, tướng quân có cảm thấy người này rất quen mắt hay không?"

    Đâu phải quen mắt, rõ ràng ngồi ở trước mặt hắn, loại đặc điểm rõ ràng này liếc mắt liền nhìn thấy, tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc, ai không biết?

    Tiêu Lang mặt dày không thừa nhận, "Không cảm thấy."

    Hắn sờ sờ nốt ruồi dưới khóe mắt, "Cũng may cái này của ta là giả, điểm lên, nếu không cái mũ này chẳng phải là muốn cài lên đầu ta sao?"

    Lời này giả không thể giả hơn nữa, nhưng không có biện pháp, hắn là tướng quân, còn đánh thắng trận, hắn trâu bò buộc mọi người nói theo, mặc dù biết là giả, cũng không thể phản bác, chỉ có thể phụ họa.

    Hà Ngọc thay hắn phân ưu, "Tướng quân không cần lo lắng, giống như lời đồn đãi như vậy không có chứng cứ thật, vài ngày liền biến mất không thấy, không cản trở được tướng quân."

    Lời đồn đãi vốn là hắn truyền ra ngoài, truyền mấy ngày, truyền bao lâu hắn có tính toán.

    Tiêu Lang nếu đối với loại tin đồn này không để ý tới, vậy hắn tiếp tục truyền xuống cũng không có ý nghĩa, qua vài ngày liền sai người đè xuống được.

    "Mượn lời cát tường của ngươi." Tiêu Lang nâng chén, lấy trà thay rượu, uống một hơi cạn sạch.

    Hà Ngọc uống một chén theo, khen, "Tướng quân thật sự là người có tính tình."

    "Tiểu công tử cũng đầy hứa hẹn hơn ta nghĩ."

    Hai người lại tâng bốc lẫn nhau vài câu, đều quên mất chuyện vừa rồi cắm dao, không nói một câu, mãi cho đến khi yến hội bắt đầu cũng không thể nói tiếp.

    Chỗ ngồi trong bữa tiệc được tách ra, Hà Ngọc cùng phụ thân ngồi một cái bàn dài, đối diện là ngoại tổ phụ Thái sư của hắn.

    Thái sư không muốn gặp phụ thân, vẫn cùng đồng liêu bên cạnh nói chuyện, ngẫu nhiên cười to vài tiếng, chính là không nhìn sang bên này.

    Rượu quá nửa tuần, Hoàng Thượng tự mình xuống mời rượu với mọi người, còn an bài người luận võ, để cho thế hệ trẻ lần lượt lên lôi đài, phong không ít tài tuấn đánh thắng, nhìn rất nhiều người rục rịch, hận không thể trẻ hơn mười tuổi.

    Hà Ngọc không đi, vẫn đoan đoan chính chính ngồi trên ghế, ngẫu nhiên có người tiến lên mời rượu phụ thân, sẽ thuận tiện khen ngợi hắn, không gì khác hơn thiếu niên lão thành linh tinh, quen thuộc một chút liền nói bậy một trận, nói là nhi tử nhà mình giống như cái gì, cũng chỉ có Hà Ngọc có thể ngồi được.

    Kỳ thật Hà Ngọc cũng phải ngồi không yên, hắn cảm thấy chuyện xảy ra vẫn không phát sinh, trong lòng cũng không có gì đáng lo ngại, lo lắng.

    Nhưng đêm nay ngoài dự liệu, Tiêu Lang cư nhiên không đề cập đến chuyện lật án, Hà Ngọc không cảm thấy thoải mái, ngược lại tức giận.

    Gã này lại chơi trò gì?

    Hay là trở về quá gấp, không nghe nói chuyện Nhị hoàng tử?

    Hẳn là không, hắn chọn lúc này trở về, khẳng định chính là vì Nhị hoàng tử.

    Gã này muốn điều tra ngầm.

    Hắn vừa mới đánh thắng trận, đưa ra một hai yêu cầu không tính là quá đáng, vô luận giày vò như thế nào, Hoàng Thượng đều sẽ dựa vào hắn, lật án là thỏa đáng, bất quá vì tránh hiềm nghi, nhiều nhất an bài Vương gia cùng người hình bộ điều tra kỹ lưỡng, chỉ sợ ngại tình cảm của hắn bị mua chuộc, đến lúc đó cùng hắn tự mình điều tra cũng không có gì khác nhau.

    Hắn so với Cố Yến Sinh lớn hơn một vòng, Cố Yến Sinh lợi hại thế nào cũng đấu không lại hắn, hơn nữa ám tra khó lòng phòng bị, Cố Yến Sinh chỉ sợ có nguy hiểm.

    Hà Ngọc đột nhiên đứng lên, "Phụ thân, tỷ tỷ thân thể thua suy nhược, hôm qua trước khi ta xuất cung còn ngất xỉu một lần, ta có chút lo lắng nàng, muốn đi xem một chút."

    Cái cớ này dùng mấy lần, nhiều lần sẽ khó chịu.

    Hà Văn Phỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, một cái liếc mắt kia tựa như đọc tâm, trong nháy mắt xuyên thủng tất cả ý niệm trong đầu hắn, "Đi đi."

    Đứa trẻ lớn, có ý tưởng riêng của mình, đó là một điều tốt, không cần phải ngăn chặn.

    Hà Ngọc hành lễ rồi rời đi.

    Hắn hiện tại còn nhỏ, Hoàng hậu nếu muốn, có thể đón hắn vào cung ở mấy ngày, lớn hơn một chút thì không được, nam nữ khác biệt.

    Thừa dịp còn có thể ở trong cung thêm một đoạn thời gian, nhanh chóng đem chuyện của Cố Yến Sinh quyết định.

    Loại yến hội cỡ lớn này không cho phép mang theo gã sai vặt tùy tùng, ngay cả Hà Ngọc cũng là phá lệ tiến vào, cho nên lúc đi hắn là một mình đi.

    Ngự hoa viên hắn rất quen thuộc, cũng không ít lần, ngày thường đều là Nguyên Bảo dẫn đường, hôm nay Nguyên Bảo không có ở đây, lại có chút không tìm được phương hướng.

    Chân trước của Hà Ngọc vừa bước vào rừng hoa mai, chân sau đã bị người ta gọi lại.

    "Ngọc nhi, ngoại tổ phụ nhớ ngươi, muốn đón ngươi về nhà ở mấy ngày."

    Là biểu ca An Thanh Phong của hắn.

    Hỏng rồi, sao lại vừa vặn bắt kịp.

    Hà Ngọc làm bộ không nghe thấy, bước nhanh hơn tiếp tục chạy đi, hắn lặng lẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua, lúc ngẩng đầu lại đột nhiên đụng vào trong ngực một người.

    "Có chuyện gì vậy? Ngoại tổ phụ bây giờ không thể mời ngươi?"

    Thái sư hai tay chắp sau lưng, lạnh nhạt đứng ở trước mặt Hà Ngọc

    Trên mặt Hà Ngọc miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, "Ngoại tổ phụ nói đùa, con mới vừa rồi nghĩ chuyện, không nghe thấy."

    "À." Thái sư hứng thú, "Nghĩ cái gì? Mới vừa rồi ngươi cùng Tiêu đại tướng quân nói chuyện kia?"

    Vừa rồi yến hội còn chưa bắt đầu, mọi người tùy ý ngồi, Hà Ngọc cùng phụ thân còn có mấy đại thần trong triều ngồi một bàn, Thái sư cùng bạn tốt ngày xưa ở bàn bên cạnh, Hà Ngọc nói bên kia hắn toàn bộ nghe vào.

    Bề ngoài xem ra hắn đang cùng người khác tán gẫu hăng hái, trên thực tế dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên Hà Ngọc.

    "Chuyện kia là ngươi làm đi." Thái sư nhíu mày, "Tuổi còn nhỏ không học giỏi, tất cả đều cùng phụ thân ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu."

    Hắn cùng Thừa tướng luôn luôn không hòa hợp, nói chuyện cũng rất không khách khí.

    "Ngươi nói ngươi, lá gan sao lại lớn như vậy? Ngay cả Đại tướng quân cũng dám vu hãm."

    Tiêu Lang hiện tại là hồng nhân trước mặt Hoàng Thượng, Hà Ngọc còn chưa trưởng thành, cứng đối cứng khẳng định phải chịu thiệt.

    "Xem ra giao ngươi cho Thừa tướng không phải là lựa chọn sáng suốt." Thái sư vuốt dê râu nói, "Từ hôm nay bắt đầu theo ta trở về trồng rau, khi nào trồng đầy một mẫu đất, khi đó lại đưa ngươi trở về."

    Thái sư vẫn cảm thấy trên đời này không có vấn đề làm ruộng gì không giải quyết được, nếu có, vậy nhất định là trồng ít, trồng một năm hai năm liền cái gì cũng giải quyết được.
     
  3. Trần Mai Thi Luôn luôn may mắn

    Bài viết:
    43
    Chương 40 không thể vượt qua

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tê!" Hà Ngọc ôm cánh tay kêu đau đớn, "Hôm qua luyện kiếm không cẩn thận làm mình bị thương, chỉ sợ không thể cùng ngoại tổ phụ trồng trọt."

    Vết thương này của hắn là thật, chính là sợ bị người ta kiểm tra, phụ thân làm việc luôn luôn cẩn thận, muốn diễn liền diễn toàn bộ, một tia cơ hội cũng sẽ không lưu lại cho người khác.

    Hà Ngọc xốc y phục lên, lộ ra vết thương trên cánh tay.

    Sáng nay hắn luyện kiếm hai canh giờ, vết thương kia thời gian dài chịu giày vò, một lượng lớn máu đỏ tươi xuyên thấu qua băng gạc thấm ra, thật đáng sợ.

    Thái sư có chút đau lòng, "Họ Hà kia là chiếu cố nhi tử như thế nào? Một vết thương nặng như vậy mà đưa con ra ngoài."

    Ông đột nhiên chuyển đề tài, vui vẻ nói, "May mắn ta có thánh dược chuyên trị ngoại thương, cam đoan ngay cả vết sẹo cũng sẽ không lưu lại."

    Giọng điệu tràn đầy kiêu ngạo.

    Hà Ngọc nhíu mày, "Ngoại tổ phụ, bộ dạng này của con không trồng được."

    Ngoại tổ phụ lộ ra nụ cười hòa ái, "Không sợ, ngoại tổ phụ cho phép con một tay trồng."

    Gừng càng già càng cay, Thái sư tuổi còn lớn hơn Hà Văn Phỉ, còn không trị được Hà Ngọc?

    "Ngoại tổ phụ, người có biết vì sao con lại đi con đường này không?" Một chiêu không được, Hà Ngọc lại thay đổi một chiêu, "Tỷ tỷ gần đây thân thể không tốt, Ngọc nhi rất lo lắng, đặc biệt hướng phụ thân thỉnh cầu, lại đây thăm nàng."

    "Vậy con không cần lo lắng, trước khi chúng ta tới thăm nàng, nàng đã có thể ăn có thể ngủ, hiện tại rất tốt." Thái sư hoàn toàn chặn đường của hắn.

    "Ai nha." Hà Ngọc lại một chiêu, "Bụng đột nhiên đau lên, không được, con nhịn không được, ngoại tổ phụ gặp lại, có chuyện chờ con trở về rồi nói sau."

    Hà Ngọc nhìn chuẩn phương hướng, phía trước có ngoại tổ phụ của hắn, phía sau có biểu ca của hắn, hai bên trái phải đều không có người, hắn chọn bên trái, giậm chân bỏ chạy, bất ngờ phía trước đột nhiên có người từ trên cây nhảy xuống.

    "Ngọc nhi nháo bụng a, vậy vừa lúc, ta cũng nháo bụng, không bằng hai chúng ta kết bạn mà đi?" Nhị biểu ca An Thanh Vân thản nhiên nói.

    Hà Ngọc thẳng thắt lưng, "Đột nhiên lại không nháo bụng nữa."

    Hắn còn đang giãy dụa, "A, ta nhớ tới, hôm nay còn hẹn Công chúa ngắm hoa, Công chúa cành vàng lá ngọc, ta cũng không thể để cho nàng chờ lâu."

    Nói xong liền muốn trở về, phía sau đột nhiên có người nói chuyện, "Ngọc nhi hiện tại bản lĩnh càng lúc càng lớn, ngay cả Công chúa cũng có thể tùy ý hẹn ra, bất quá ta cũng nghe nói, hôm nay Công chúa cùng mẫu thân vì bệ hạ cầu phúc, Ngọc nhi hảo hảo ngẫm lại, có phải nhớ nhầm ngày hay không?"

    Đại biểu ca An Thanh Trúc chắn ở phía sau hắn.

    Hà Ngọc sâu kín thở dài, "Ngoại tổ phụ, bệ hạ nói, một người chỉ có thể mang theo một gia quyến, ngươi có thể phạm quy, cư nhiên mang theo ba người."

    Mang theo một gia quyến ý tứ là nói, đem cái trong nhà xuất sắc nhất mang theo, còn lại liền không cần quản.

    Một gia tộc tinh lực có hạn, bồi dưỡng ra một người xuất sắc đã là thập phần khó có được, hơn nữa Hoàng Thượng nếu muốn người dốc sức, tự nhiên là muốn tốt nhất, trong lòng mọi người như gương sáng, cũng đều làm theo, ai ngờ ngoại tổ phụ hắn không theo lẽ thường mà ra bài.

    "Ngoại tổ phụ là lão sư của Hoàng thượng, mang theo thêm hai người chẳng lẽ Hoàng Thượng còn có ý kiến?" Thái sư không biết xấu hổ nói.

    Hoàng Thượng đương nhiên không dám có ý kiến, cũng chỉ có thêm hai đôi đũa, chen ra hai chỗ mà thôi, Thái sư nhất định phải mang theo, hắn còn có thể làm mỏng mặt mũi Thái sư sao?

    "Hơn nữa, Đại biểu ca cùng Nhị biểu ca ngươi đều có chức quan, không cần ta mang theo, chính mình cũng có thể đến."

    Nói bậy, tuy rằng có chức quan, nhưng còn chưa tới tình trạng đó, loại đại yến này cần phải có đại quan Tam phẩm trở lên của triều đình, mấy biểu ca hắn còn trẻ, tạm thời không đạt được, nếu không có ngoại tổ phụ mang theo, thật đúng là không dám đến.

    Dù sao bên trái là cấp trên của mình, bên phải là đối thủ của cấp trên, áp lực quá lớn, đến còn bị người ta nói không hiểu quy củ, chỉ vì ăn một bữa cơm, không đáng giá.

    Ngoại tổ phụ tính toán tốt, gọi tất cả mọi người lên, gom góp như vậy, chính là đến chặn hắn.

    Trong lòng Hà Ngọc bi phẫn, trời muốn ta chết a.

    "Đi nhanh đi, ngoại tổ mẫu của con đã sớm nhớ con, mỗi ngày lẩm bẩm cho con chuyển về ở mấy ngày, con là cháu ngoại bất hiếu mà, cũng không cân nhắc chủ động tới xem ngoại tổ mẫu một chút." Thái sư tỉ mỉ quở trách hắn không phải.

    "Cả ngày làm bậy làm bạ, ta cái xương già này cũng không yên, từ trên xuống dưới không được an bình."

    Thái sư có rất nhiều nhi tử, nữ nhi không có mấy người, yêu thương nhất vẫn là An Ngữ Yên, An Ngữ Yên lại gả cho một người không bớt lo, càng làm cho ông quan tâm.

    Đêm qua ngủ ngon lành, đột nhiên gặp ác mộng, mơ thấy ngoại tôn của hắn bởi vì cùng Hà Văn Phỉ sát ngàn đao làm chuyện xấu, kết quả bị người chém chết, điều này làm ông sợ hãi, vội vàng chạy tới xem ngoại tôn có chết hay không?

    Kết quả vừa vặn bắt kịp Hà Ngọc xuất cung làm việc, chặn toàn phía, Hà Ngọc vừa đi ra ngoài, mí mắt ông liền nhảy lợi hại, có dự cảm không tốt, quả nhiên, tiểu tử này lại gây họa.

    Hà Ngọc là cháu ruột của ông, ông không lo lắng ai lo lắng?

    "Lúc nyp lớn như con còn đang chơi bùn đất, mấy cữu cữu của con cấy mạ còn không bằng ta, con thì tốt, mới bao nhiêu tuổi là phải làm chính sự."

    Phương thức giáo dục của Thái sư và Thừa tướng rất khác nhau.

    Giáo dục của phụ thân hắn mặc kệ, tùy ý Hà Ngọc tự mình gánh vác, nếu Hà Ngọc làm chuyện gì mình không chịu nổi, chịu khổ da thịt cũng là hắn đáng đời.

    Thí dụ như thế nào ở trong cung ngoài ý muốn nhìn thấy chuyện Cố Yến Sinh giết Cố Yến Thù, nói không chừng liền phải chịu liên lụy, nhưng phụ thân hắn sẽ không giúp hắn, trừ phi hắn sắp chết, hoặc là thật sự giải quyết không được mới có thể ra tay tương trợ.

    Thái sư giáo dục là bảo vệ khuyết điểm, trước khi Hà Ngọc còn chưa trưởng thành bảo vệ hắn dưới cánh chim của mình, chờ hắn khi nào có thể bay, lại thả hắn ra ngoài.

    Điều này là tốt cho tiểu hài tử, nhưng nó sẽ phát triển chậm.

    Nếu như Hà Ngọc là một con đại bàng, phụ thân khi sinh hắn ra không bao lâu liền đánh gãy cánh hắn, đem hắn ném xuống vách núi, để cho hắn ra sức giãy dụa.

    Thái sư là muốn chờ cánh hắn mọc tốt rồi mới đưa ra ngoài, nhưng ưng chính là ưng, khi còn bé tự chữa lành cực mạnh, chỉ cần chịu đựng thống khổ của cánh bị gãy dốc hết toàn lực bay về phía trước, vết thương kia sẽ khỏi hẳn, hơn nữa mọc ra cánh dài hơn càng thích hợp bay lượn, so với bầu trời gia dưỡng nhìn thấy cao hơn.

    Nếu muốn chọn thì Hà Ngọc chọn loại thứ nhất, giáo dục của phụ thân, khi còn bé chịu khổ là vì để cho con đường sau này của hắn đi xa hơn.

    Mỗi khi hắn sinh lòng bất mãn, nhìn hai người thiểu năng trí tuệ khác trong nháy mắt cảm thấy cảm thấy mỹ mãn.

    Không có gì phù hợp với hắn hơn giáo dục của phụ thân mình.

    Nếu không ngày ấy rơi xuống nước hắn liền chết, tranh không lại nữ tử thủy tính dương hoa kia, nữ tử kia nói như thế nào cũng là người trưởng thành, kết quả lại bị hắn mười hai tuổi đấu thắng, đây chính là khác nhau.

    Hà Ngọc nhìn trời, trong lòng có chút lo lắng.

    Hắn không thể thoát thân, tin tức tự nhiên cũng truyền không ra ngoài, thế nhưng nói cách khác, Cố Yến Sinh nhất định biết xảy ra chuyện.

    Hắn trước khi rời đi từng cùng Cố Yến Sinh nói qua, đi giúp hắn thăm dò Tiêu Lang, hiện tại không có trở về, khẳng định có vấn đề, Cố Yến Sinh thông minh như vậy, nhất định biết nên làm như thế nào.
     
  4. Trần Mai Thi Luôn luôn may mắn

    Bài viết:
    43
    Chương 41 Yến Sinh ký sự

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    linhcun182, Kaycy, Anahii7 người khác thích bài này.
  5. Trần Mai Thi Luôn luôn may mắn

    Bài viết:
    43
    Chương 42 Gia đình ngoại tổ phụ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Trần Mai Thi Luôn luôn may mắn

    Bài viết:
    43
    Chương 43 Bằng chứng lật lại vụ án

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Trần Mai Thi Luôn luôn may mắn

    Bài viết:
    43
    Chương 44 Diệp Sinh

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Trần Mai Thi Luôn luôn may mắn

    Bài viết:
    43
    Chương 45 Tay khống

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Kaycy, Anahii, Roxylian5 người khác thích bài này.
  9. Trần Mai Thi Luôn luôn may mắn

    Bài viết:
    43
    Chương 46 Một cái bẫy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Yến Sinh đem nước đổ xuống dưới tàng cây hoa, gói thuốc kia là dùng mấy loại dược liệu hỗn hợp mà tạo thành, cũng được xem là chất dinh dưỡng, rất tốt dùng để tưới hoa.

    Hắn trở về phòng, phát hiện mọi người đang nhìn hắn.

    "Lại làm sao vậy?" Mới vừa rồi giáo huấn không đủ lớn sao?

    Mọi người nhao nhao lắc đầu, chờ hắn đi ra ngoài giặt quần áo, lại bắt đầu tụ tập cùng một chỗ thảo luận.

    "Ngươi nói xem hắn có phải là nữ giả nam trang trà trộn vào hay không?"

    "Ta cũng cảm thấy giống."

    "Mặt thì không nói, tay cũng non như vậy, không giống một nam nhân."

    Ngoại trừ diện mạo cùng trên người không giống ra, tính cách cùng hành vi của Cố Yến Sinh cũng không giống.

    Đầu tiên là tính cách, cho dù thích độc lai độc vãng, tắm rửa gì đó cũng không cần phải tránh mọi người chứ?

    Nhưng Cố Yến Sinh không chỉ tắm rửa tránh bọn họ, ngay cả rửa chân lau người thay quần áo đều tránh.

    Thượng quốc chân nhỏ là đẹp, nữ nhân đặc biệt chú ý chân mình, tránh bọn họ không có gì đáng trách, nhưng Cố Yến Sinh tránh né có chút nói không đúng.

    Trừ khi hắn là nữ tử.

    Cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn trước mặt mọi người thay y phục, ngẫu nhiên cúi đầu ngửa đầu, sẽ lộ ra chiếc cổ trắng nõn nhẵn nhụi, càng nhìn càng không giống nam tử.

    Cố Yến Sinh còn đặc biệt thích sạch sẽ, y phục giặt vô cùng sạch sẽ, ngay cả nếp nhăn cũng không có, giày cọ trắng bệch, tất chân rửa từng ngày, cần cù đến kỳ cục.

    Cùng là nam tử, tất cả mọi người đều thích đem y phục thay đổi chất đống cùng một chỗ, tất chân đè dưới chăn, hoặc là ném xuống dưới giường, trong phòng một mảnh hôi thối.

    Nhưng Cố Yến Sinh vừa đến, lập tức mở cửa sổ, hun hương, để ý giống như một chủ tử.

    Hắn cho rằng mình là Hoàng tử sao?

    "Có muốn lột đồ xem không?"

    "Ngươi đến đi." Tôn Tài Minh đẩy Tư Đồ Tuấn Văn, "Ngươi cùng hắn có quen biết, có cơ hội xuống tay."

    Tư Đồ Tuấn Văn xua tay: "Ta vừa mới đắc tội hắn, ngươi đến đi."

    Hắn ta lại xoay vòng trở về, hai người đẩy tới đẩy lui, Lý Hân Văn phía sau nhìn không nổi: "Tránh ra, ta tới."

    Cố Yến Sinh giặt xong y phục, bưng chậu gỗ trở về, nghiêng nghiêng liếc mắt qua, Lý Hân Văn lập tức rút lui: "Ta thấy vẫn là quên đi, nhìn không giống cô nương."

    "Thật đáng sợ."

    Hắn ta bị Tư Đồ Tuấn Văn cùng Tôn Tài Minh đánh gục, nói xong, chỉ nhìn Yến Sinh một chút, cũng không thể thực hiện được, nhưng hạt giống kia đã trồng xuống, ở trong lòng đang dần nảy mầm, mọc rễ, càng nhìn Cố Yến Sinh càng giống cô nương.

    Cố Yến Sinh cởi mũ ra, đặt ở giữa bàn, lại cởi áo ngoài, cẩn thận gấp lại, đặt dưới mũ, chỉ còn lại trung y, ngồi bên cạnh giường dùng đôi tay thon dài trắng nõn cầm kim, đốt đèn, chỉnh cho lửa cháy lớn, nương theo ánh lửa đọc sách.

    Hắn nửa nằm xuống, tay chống lên đầu, tư thế vô cùng thảnh thơi.

    Ánh lửa lờ mờ kia làm cho hắn càng thêm tuấn tú, trên mặt như quang ngọc, cùng bọn họ hỗn loạn trong đống bùn hình thành tương phản rõ rệt.

    Nếu hắn thật sự là nam tử, diện mạo này không biết phải gợi lên bao nhiêu trái tim cô nương, nếu hắn là nữ tử, đổi lại nữ trang lại không biết câu đi bao nhiêu tâm của nam tử.

    Ôi, cái tai họa này.

    Như một cú đấm trên bông, không gian im lặng, mọi người tự giác không thú vị, tất cả đều rửa sạch và ngủ.

    Tư Đồ Tuấn Văn muốn chống đỡ một chút, chống đỡ đến lúc Cố Yến Sinh thay quần áo lại ngủ, hắn ta rất ít thức đêm, vừa thức đến lúc này, Cố Yến Sinh còn chưa ngủ, chính hắn ta ngược lại chống đỡ không được ngủ thiếp đi.

    Sáng sớm hôm sau, Cố Yến Sinh đã thay xong quần áo, nửa nằm trên giường đọc sách.

    Tư Đồ Tuấn Văn: "..."

    Thật sự là dậy sớm hơn, ngủ muộn hơn chó, sức so với trâu nhiều hơn, lại chú ý giống như mèo.

    Con người phức tạp.

    Hắn ta đi theo, kêu gọi mọi người cùng đi thái y viện, Cố Yến Sinh vẫn là bộ dáng kia, vẻ mặt lạnh lùng, không dễ tiếp cận, hắn ta vốn đã quen nhưng hôm nay không biết vì cái gì, cư nhiên lại cảm thấy ở chung có chút không được tự nhiên.

    Đại khái là ngày hôm qua mọi người cùng nhau thảo luận, trong sáu người có năm người cảm thấy hắn chính là cô nương, còn có một người tương đối chần chờ.

    Người chần chờ là Tư Đồ Tuấn Văn, hắn cảm thấy Cố Yến tức giận quá lợi hại, không có khả năng là cô nương, nhưng đủ loại dấu hiệu cho thấy, Cố Yến Sinh chính là cô nương.

    Mọi người đều làm học đồ ở thái y viện, sống như nhau, tay bọn họ thô ráp còn có chai sần, chỉ có Cố Yến Sinh là trắng nõn giống tiểu cô nương, rửa tay còn phải ngâm túi thuốc, chỉ có nữ tử mới làm thế.

    Cho nên rốt cuộc có phải là nữ giả nam trang hay không?

    Tư Đồ Tuấn Văn ngồi ở trước ngưỡng cửa thái y viện, đếm cánh hoa mùa đông, số đơn là có, số đôi là không, vừa mới đếm được một nửa, bất ngờ sau lưng có người nói chuyện.

    "Đắc tội ngươi sao?"

    Tư Đồ Tuấn Văn hoảng sợ, quay đầu lại nhìn nhất thời giật mình nói "Sao lại là ngươi?"

    Không phải là Cố Yến Sinh sao: "Viện phán kêu chúng ta tập hợp."

    "Tập hợp?" Tư Đồ Tuấn Văn không rõ "Đang yên đang lành vì sao phải tập hợp?"

    Thông thường không có chuyện lớn xảy ra, Viên phán sẽ không kêu bọn họ tập hợp.

    "Đi là biết." Cố Yến Sinh xoay người gọi người khác.

    Thái y viện tổng cộng không có bao nhiêu người, một truyền mười, mười truyền trăm rất nhanh tất cả mọi người đều biết được tin tức, tụm năm tụm ba tụm ba cùng một chỗ, do Viện phán cùng Viện sứ hiếm khi lộ diện dẫn dắt, đi đến một địa phương khác.

    Con đường hơi hẻo lánh, nhìn kỹ lại là bờ sông hắn sát hại Bát đệ đệ, nơi đó đã có rất nhiều người đứng, các cung các viện đều có.

    Xương Bình Vương cùng Hình bộ thượng thư đứng ở chỗ cao nhất, ở giữa đặt một cái bàn, trên bàn đặt một hộp gấm, bị mấy người mặc binh phục trông coi.

    Có lẽ là người đến đông đủ, Xương Bình vương cất cao giọng nói: "Gần đây vụ án của Bát tôn tưe đáng thương của bổn vương bị giết, nói vậy các ngươi đều biết."

    Lúc trước Bát hoàng tử bị giết, tất cả mọi người trong cung từ quý phi nương nương, xuống thái giám cung nữ, điều tra một chuyến kinh động, hơn nữa là tới một chuyến lại một chuyến, bọn họ đương nhiên biết.

    "Vụ án này còn có rất nhiều nghi vấn, Ngọc nhật vương trước tìm một chứng cớ, nếu đem chứng cớ thả ra, người nọ liền không thể che giấu. Nhưng Hoàng thượng, lại sợ có đồng đảng ẩn nấp, không thể một lưới bắt hết.

    Bổn vương liền khẩn cầu hoàng huynh cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần phát hiện bên người có người có hành tung khả nghi, báo lại đều có trọng thưởng."

    Ánh mắt của hắn ta từ trái sang phải, lại từ phải sang trái nhìn qua nhìn lại nhiều lần.

    "Nếu hung thủ chủ động đầu hàng, cũng có thể từ nhẹ nhàng trị tội, nhưng nếu không, ba canh giờ sau bổn vương liền cùng Thượng thư tự mình mang binh bắt người, đến lúc đó người biết chuyện không báo, người cố ý bao che, tất cả đều coi là đồng tội, ngày hôm sau trảm!"

    Trên mặt hắn ta hòa hoãn một chút: "Được rồi, đều trở về đi, nếu còn có người chưa tới, nói cho bọn họ một tiếng, ba canh giờ sau vẫn là tập hợp nơi này, bổn vương muốn ở trước mặt mọi người mở chứng cớ ra, để hung thủ chết rõ ràng."

    Ba canh giờ?

    Bây giờ là ban đêm, ba canh giờ sau vừa vặn là giờ Hợi, đem thứ trọng yếu này giữ lại hất hất mở ra, là dụng ý gì?

    Thật sự chỉ sợ hung thủ còn có đồng bọn, lấy ra chứng cớ chỉ có thể chỉ nhận một người sao?

    Hay là cái bẫy?

    Cố Yến Sinh sau khi trở về lại bắt đầu tìm sách của hắn, quyển sách kia hắn vốn tưởng rằng bị ai mượn, không nghĩ tới hỏi một vòng, cư nhiên đều nói không biết.

    Hắn không biết, thì nó sẽ ở đâu?

    Hắn tìm không thấy, cơ hồ có chút quỷ quyệt, trong ngăn kéo, dưới chiếu, bên bàn trà, chỗ không nên tìm tất cả đều tìm một lần, sau đó tìm được dưới chân bàn.

    Chân bàn kia bằng gỗ, có chút ướt đẫm, thối rữa một đoạn, không biết ai có tài như vậy, dùng sách lót ở phía dưới, làm chân bàn.

    Cố Yến Sinh lấy ra, chân bàn nhất thời có chút lay động, hắn khắp nơi tìm một vòng, không tìm được người thay thế, lại đem "Miêu sự" đệm trở về, quyển sách này hắn đọc xong, lại nhìn qua không quên, nhớ mười phần mười, không có bỏ sót.

    Nếu không phải là nguyên nhân của sách, chẳng lẽ ngày đó dính thuốc bột?

    Ngày đó hắn đã mài qua không ít bột thuốc, trên người, trên tay, trên tóc đều là màu trắng, cẩn thận tắm rửa, lại thay y phục, ngọc bội cùng nhẫn bên người đều ở đây.

    Có điều gì đã bị bỏ qua?

    Hắn thua ở đâu?

    Có đôi khi người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc rõ ràng, chính hắn không rõ ràng, Tư Đồ Tuấn Văn ngược lại rất rõ ràng.

    "Ta cảm thấy việc này chính là một cái bẫy, dụ dỗ người kia mắc câu, nhưng người kia lại không thể không mắc câu."

    Cố Yến Sinh hiếm khi cảm thấy hứng thú, ngồi xuống hỏi: "Vì sao?"

    Tư Đồ Tuấn Văn đang cùng mọi người bàn luận, theo bản năng đáp lại: "Cái này còn không đơn giản, nếu thật sự là sợ có đồng đảng, còn không bằng trước bắt được người kia, sau đó lại dùng người kia câu ra những người khác, nào cần phiền toái như vậy, Xương Bình Vương nói dễ nghe là cho chúng ta một cơ hội, kỳ thật còn không phải lợi dụng chúng ta."

    Hắn quay đầu lại, liếc mắt một cái nhìn thấy Cố Yến Sinh, dọa cả người vây một cái đứng lên.

    "Sau đó thì sao?" Cố Yến Sinh không mặn không nhạt ngẩng đầu nhìn hắn.

    "Sau đó.." Tư Đồ Tuấn nghẹn lại, liên tục nói ba cái 'sau đó' mới hòa hoãn lại đâyK "Ta cảm thấy trong hộp gấm kia khẳng định cái gì cũng không có, đây chính là lừa gạt."

    Cố Yến Sinh gật đầu, "Nếu là lừa đảo, không có chứng cớ, vậy phải làm sao lật án?"

    Không có chứng cớ, trừ phi Hoàng thượng hồ đồ mới có thể để Tiêu đại tướng quân làm bậy, giống như trò đùa, nói lật án liền lật án, sau này nếu hắn cảm thấy ai có oan tình, có phải đều có thể thay bọn họ lật án hay không?

    Lật án là được, nhưng phải chú ý chứng cứ, chứng minh chuyện này không phải của Nhị hoàng tử, hung thủ là người khác.

    "Cái này.." Tư Đồ Tuấn Văn sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới vấn đề này.

    Cố Yến sinh thở dài, nhấc vạt áo sâu kín vào phòng.

    Kỳ thật hắn làm sao không biết đây là cạm bẫy, trong vòng ba canh giờ đem chứng cớ lấy về, liền có thể tẩy thoát tội danh, nhưng đi nói có thể không trở về được, nếu không đi chẳng khác nào ngồi chờ chết, đem mạng nhỏ của mình nắm trong tay người khác.

    Dù cho chỉ có một phần vạn khả năng đều là mạo hiểm, hành vi chờ chết không phải tác phong của Cố Yến Sinh.

    Trừ phi hắn thật sự đi không nổi, bị thương rất nặng, nếu không tuyệt đối sẽ không buông tha.

    Giang sơn không thay đổi, triều đình không đổi, hắn làm sao có thể chết sớm?

    Không nhìn thấy ngôi vị đổi chủ, hắn không cam lòng, nuốt không trôi.

    "Hắn nhất định sẽ đi."

    Tiêu Lang ngồi ở hành lang, đang đùa giỡn chim nhỏ.

    "Đây là cạm bẫy đặc biệt chuẩn bị cho hắn."
     
    Matnaithemoon11 thích bài này.
  10. Trần Mai Thi Luôn luôn may mắn

    Bài viết:
    43
    Chương 47 Trên đường đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hà Ngọc vẫn đang trồng trọt.

    Lúc Cố Yến Sinh tránh né Hình bộ bắt giữ, hắn đang trồng trọt, thời điểm Cố Yến Sinh bị thiết kế hắn còn đang xuống ruộng trồng trọt, Lúc Cố Yến Sinh quyết định đi lấy chứng cớ trở về, hắn vẫn như cũ trồng trọt.

    Hôm nay hình như không bình thường lắm, mấy biểu ca của hắn không có ở đây, chỉ có hắn cùng mấy biểu đệ còn nhỏ, ngay cả ngoại tổ phụ cũng không có ở đây.

    Họ đi đâu vậy?

    Hà Ngọc rõ ràng phát hiện có gì đó không ổn.

    Nguyên Bảo vui vẻ cầm trái cây vừa hái từ trên cây, giống như hiến bảo đưa cho Hà Ngọc, "Thiếu gia, nếm thử quả táo này, thật ngọt."

    Hàng ngàn mẫu đất của gia đình ngoại tổ phụ không chỉ trồng ngũ cốc, mà còn trồng cây ăn quả, quanh năm đều tận dụng, không thấy lãng phí chút nào, bất kể mùa nào cũng có thể hái được trái cây tươi.

    Hà Ngọc đang suy nghĩ sự tình, một phen liền đẩy hắn ra ngoài, "Một bên chơi đi."

    Nguyên Bảo lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã.

    "Thiếu gia?"

    Thiếu gia đây là chuyện gì vậy?

    Hà Ngọc tùy ý rải hạt giống trong tay xuống đất, trở về phủT hái sư.

    Trong ruộng đều là bùn đất, dính vào giày vừa trầm vừa nặng, Hà Ngọc đến trước cửa cào lên ngưỡng cửa, sau đó liền vội vàng đi tìm ngoại tổ phụ.

    "Ngoại tổ phụ?"

    "Biểu ca?"

    "Mợ, đã từng gặp ngoại tổ phụ không?" Vừa muốn vào nội viện, liền gặp được đại cửu mẫu của hắn.

    Đại cữu mẫu nhíu mày, "Làm sao vậy? Ngoại tổ phụ của con đã xảy ra chuyện gì?"

    Hà Ngọc lắc đầu, "Không phải đại sự gì, lần trước ngoại tổ phụ đáp ứng ta, muốn tặng ta một lọ thuốc chữa thương, nói là sẽ không lưu lại vết sẹo, ta nghĩ bây giờ nên đến lấy."

    Hắn vén y phục cho đại cữu mẫu xem, "Vết thương sắp khép lại rồi, hiện tại dùng đúng lúc."

    Thuốc kia đặc thù, phải khi vết thương mau khép lại mới có thể dùng, có hiệu quả sẹo.

    Đại cửu mẫu vẻ mặt hiểu rõ, "Thì ra Ngọc nhi cũng thích mỹ a."

    Nàng chỉ chỉ thư phòng, "Ngoại tổ phụ con còn có mấy biểu ca của ngươi đều ở thư phòng, nói là nói chuyện chính sự gì đó, con đừng quấy rầy bọn họ, trước tiên đi phòng khách chờ đi."

    Hà Ngọc gật đầu, "Cảm ơn mợ."

    Hắn bỏ đi, đem Nguyên Bảo bỏ lại phía sau, một mình đi thư phòng của ngoại tổ phụ.

    Bốn phía không có ai, cũng yên tĩnh một mảnh, chỉ có bóng người trong thư phòng, ngoại tổ phụ cùng mấy biểu ca của hắn còn có các cữu cữu đang nói chuyện.

    "Ngoại tổ phụ, Tiêu tướng quân rốt cuộc có ý gì? Cục bộ rõ ràng như vậy, hung thủ sẽ trúng chiêu sao?" Đây là thanh âm của biểu ca An Thanh Trúc của hắn.

    "Đây là chỗ thông minh của Tiêu Đại tướng quân, phương pháp đơn giản như vậy đều bị hắn dùng sống động như vậy." Đối với hậu bối Tiêu Lang này, từ ngữ khí có thể nghe ra sự thưởng thức của ngoại tổ phụ.

    "Hung thủ nhất định sẽ mắc câu, từ sát hại Bát Hoàng tử, đến vu tội cho Nhị Hoàng tử, một chút sai lầm cũng không ra, chứng tỏ hung thủ suy nghĩ thấu đáo, tâm trí hơn người, suy nghĩ quá nhiều."

    "Chính là bởi vì suy nghĩ quá nhiều, đem tất cả khả năng đều suy nghĩ một lần, tốt, xấu, có thể xóa sạch quan hệ, không thể bỏ qua, hắn đều nghĩ tới."

    "Cho nên tỷ lệ một nửa, người nghi ngờ sẽ đa nghi, khả năng sẽ đi càng cao."

    Cố Yến Sinh quả thật tương đối đa nghi, hắn nghĩ quá nhiều, tâm tư quá nặng, nếu có thể thiết kế ra biện pháp vu khống hoàn mỹ, tự nhiên cũng sẽ nghĩ ra một trăm khả năng thất bại, bất luận một người nào cũng sẽ làm cho hắn vạn kiếp bất phục.

    "Vô luận như thế nào Tiêu tướng quân đem mục tiêu đặt ở trong cung đều là chuyện tốt, như vậy Ngọc nhi cũng sẽ an toàn."

    "Vẫn là đừng cao hứng quá sớm, Ngọc nhi bị họ Hà dạy thành suy đồi xấu xí, làm không tốt Bát Hoàng tử chính là hắn giết."

    "Nói bậy." Ngoại tổ phụ bao che, "Ngọc nhi bản tính không xấu, không có khả năng làm ra chuyện phát điên như vậy."

    Nhị biểu ca An Thanh Vân phụ họa, "Cũng đừng đoán mò, đêm nay giờ Hợi là có thể thấy rõ."

    Tối nay có phải là giờ Hợi không?

    Còn kịp.

    Hà Ngọc lặng lẽ rời đi, lúc đi ra ngoài cùng Nguyên Bảo tới tìm hắn vừa vặn đụng phải.

    Nguyên Bảo trong tay còn cầm Đông Duyên, trong thắt lưng cũng mang theo một túi lớn, "Thiếu gia, chuyện gì sốt ruột như vậy?"

    Hà Ngọc đánh giá hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt cổ quái.

    Nguyên Bảo bảo vệ ngực, "Thiếu gia, ánh mắt này của người ta làm sao nhìn thế nào cũng thấy hoảng hốt?"

    Hà Ngọc hài lòng gật gật đầu, "Nguyên Bảo, Thiếu gia có một chuyện muốn ngươi hỗ trợ."

    Nguyên Bảo vội vàng biểu lộ lòng trung thành, "Thiếu gia người nói xem, chỉ cần không phải để cho ta giúp người chạy trốn, chuyện gì khác Nguyên Bảo cho dù dốc hết toàn lực cũng phải giúp người làm được."

    Hà Ngọc nhướng mày.

    Nguyên Bảo thầm nghĩ không tốt, "Ta ở đâu? Ta là ai? Tại sao ta bị mất trí nhớ?"

    Vừa nói vừa đi bộ ra cửa lẻn chuồn đi, bị Hà Ngọc cứng rắn túm cổ áo, mang về phòng mình.

    Cửa phòng vừa đóng, người bên trong thay y phục cho nhau, chỉ thay áo ngoài, trung y không thay.

    Hà Ngọc ngửi thấy mùi trên người, vẻ mặt ghét bỏ, "Bình thường bảo ngươi tắm rửa nhiều giặt y phục nhiều, đều bị ngươi bỏ vào bụng chó."

    Nguyên Bảo thấy oan uổng.

    Hôm nay cậu làm một ngày, đổ mồ hôi là chắc chắn, hơn nữa cậu cũng không giống Hà Ngọc, quần áo có người chuyên môn giặt sạch, giặt xong còn ngâm cánh hoa, hun khói các loại.

    Quan trọng nhất chính là Hà Ngọc có mấy rương trang phục lớn, tuy rằng tới gấp gáp, bất quá mậu thân hắn nhớ thương hắn, thu thập cho hắn một rương quần áo mang đến, một ngày thay ba bộ cũng không sao.

    Hà Ngọc ngược lại không phải thích hoàn mỹ, nhưng hắn thay cần cù thay quần áo, hơn nữa hiện tại thời tiết thay đổi nhanh, buổi sáng lạnh, mặc dày, buổi trưa nóng, đổi thành mỏng, buổi tối lại lạnh lại đổi một bộ khác.

    Không cần tự rửa, cũng không cần tự phơi, không có áp lực.

    Nguyên Bảo thì thảm, vội vàng tới chỉ mang theo hai bộ quần áo thay giặt, một bộ còn chưa khô, một bộ còn chưa giặt, bộ này vừa mới đi làm xong, một thân mùi mồ hôi.

    Hà Ngọc miễn cưỡng tiếp nhận, "Quên đi."

    Cũng không có thời gian so đo, hắn muốn nhanh chóng đi ra ngoài.

    Nguyên Bảo biết ý nghĩ của hắn, "Thiếu gia, đi ra ngoài ngàn vạn lần phải cẩn thận một chút, những chuyện xấu kia không cần dính, nếu không Thái sư sẽ đánh chết ta."

    Hắn là tùy tùng của Hà Ngọc, nhưng ngoại tổ phụ của Hà Ngọc là Tthái sư, người nào cũng không đắc tội nổi, dù sao người gặp tai nạn cuối cùng nhất định là hắn.

    "Yên tâm đi." Hà Ngọc cười lạnh, "Không đem hoàng cung đâm thành tổ ong ta sẽ không trở về."

    Nguyên Bảo kêu thảm một tiếng, vội vàng muốn kéo Hà Ngọc, thế nhưng Hà Ngọc chạy nhanh, nhảy từ cửa sổ nhảy xuống, để cho hắn bắt được khoảng không.

    Nguyên Bảo thầm nghĩ xong rồi, theo tính tình thiếu gia khẳng định nói được làm được, mạng nhỏ của mình sẽ mất.

    Lại nói đến y phục thiếu gia thật thơm a.

    Y phục thiếu gia cũng đẹp nửa.

    Hà Ngọc thích quần áo trưởng thành, phần lớn hơi tối, đỏ sậm, xanh đậm, trắng be, thoạt nhìn không có gì nổi bật, nhìn kỹ sẽ phát hiện trên đó thêu hoa văn tinh xảo, lấy khí phách trang trọng làm chủ đề.

    Trong túi thiếu gia còn có chút bạc vụn.

    Hà Ngọc đi vội vàng, chỉ cầm một ít ngân phiếu cùng kim nguyên bảo, còn lại không để ý, ngược lại tiện nghi cho Nguyên Bảo.

    Thiếu gia luôn luôn tâm tư kín đáo, khẳng định đã sớm đoán được, đây là cố ý lưu lại cho hắn.

    Nguyên Bảo vui vẻ cất đi, chuẩn bị dùng tiền này cũng làm cho mình một bộ cẩm y, kỳ thật Hà Ngọc không mặc quần áo hắn vừa vặn có thể mặc.

    Thứ nhất Hà Ngọc thích đồ rộng thùng thình, quần áo đều sẽ hơi lớn, thứ hai Nguyên Bảo nhỏ hơn hắn một tuổi, phát triển lại muộn, quần áo còn lại của hắn Nguyên Bảo mặc vừa vặn.

    Bất quá quần áp của Hà Ngọc rất nhiều đều mang theo dấu hiệu, ví dụ như hắn dùng khăn tay, sẽ thêu chữ "Ngọc", quần áo cũng có, cho nên mặc không hết còn lại chỉ có thể ép đáy rương, hoặc là lấy cho Nguyên Bảo sửa một chút.

    Nguyên Bảo thích dùng quần áo cũ của hắn làm áo lót, vải trơn trượt, mặc thoải mái, còn không bị chủ mẫu phát hiện.

    Chủ mẫu không thích hắn mặc y phục của thiếu gia, đại khái là cảm thấy không tốt, cũng may thiếu gia không ghét bỏ hắn, quần áo không mặc đều sẽ cho hắn.

    Hắn chỉ cho áo khoác, áo trung y mang đi đốt tránh hiềm nghi.

    Nguyên Bảo học theo bộ dáng Hà Ngọc, vắt chéo chân ngồi trên ghế, vừa định bưng chén trà đến uống, ngoài cửa đột nhiên có người nói chuyện.

    "Ngọc nhi, cữu mẫu ngươi nói ngươi tìm ta?"

    Là thanh âm của Thái sư.

    Nguyên Bảo hoảng sợ, trên tay hoảng hốt, chén trà kia suýt nữa ngã xuống, hắn vội vàng bắt lấy, sắp xếp xong xuôi, học theo ngữ khí Hà Ngọc tiếp lời, "Ngoại tổ phụ, ta đã ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau."

    Hà Ngọc nói chuyện làm việc, vô luận làm gì cũng tự tin mười phần, nói không nhanh không chậm, ngữ điệu nhàn nhã tự nhiên, cái loại điều chỉnh này hắn học không được, thanh âm cũng không giống, bất quá cách một tầng cửa sổ, thanh âm có chút biến dạng, Thái sư không nghe ra.

    "Ngọc Phong Cao không cần?"

    Ngọc Phong Cao kỳ thật thiếu gia cũng có, hơn nữa so với Thái sư còn nhiều hơn, bất quá hắn tới vội vàng, không mang theo mà thôi. Lúc ấy lại sợ chủ mẫu lo lắng, không nói cho chủ mẫu, chủ mẫu cũng không có gửi tới.

    "Trước tiên để ở chỗ ngoại tổ phụ, Ngọc nhi thật sự là mệt mỏi.

    Nguyên Bảo đầu trùm trong chăn, nói chuyện càng thêm biến dạng, Thái sư một chút cũng không hoài nghi," Ta đều đưa tới đây, ngươi đứng lên lấy một chút. "

    Hắn lắc lư một chút, phát hiện cửa không đóng," Quên đi, ta vẫn là tự mình đi vào đi. "

    Hắn đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái nhìn thấy túi trống trên giường, bất đắc dĩ nói," Lúc này mới bao giờ ngươi vậy mà mệt mỏi? "

    Nguyên Bảo không dám tiếp lời, cách gần như vậy, không chừng sẽ lộ ra.

    Thái sư đem thuốc đặt ở trên bàn," Ta đặt bên giường ngươi, nhớ đúng giờ bôi thuốc. "

    Nguyên Bảo 'Ừ' hai tiếng.

    Thái sư lắc đầu đi ra ngoài, không bao lâu lại rẽ trở về," Không được, đứng lên ta nhìn xem, có phải là nóng hay không? "

    Hôm nay dễ bị nóng nhất, Ngọc nhi ở phủ Thừa tướng được nuông chiều từ bé, còn có tùy tùng bên người đi theo, cho tới bây giờ chưa từng trồng lâu như vậy, hắn làm xong lại không chịu nổi nhiệt, y phục cởi ra, nóng lạnh này dễ bị bệnh nhất.

    " Đúng rồi, tùy tùng tên Nguyên Bảo của ngươi thì sao? Sao ta không thấy vậy? "

    Nguyên Bảo rụt vào trong chăn lạnh run.

    Thái sư sao có trí nhớ tốt như vậy, cư nhiên nhớ rõ tên của hắn.

    Thái sư ngồi ở bên giường, xắn tay áo lên đưa tay vào chăn sờ trán Nguyên Bảo, Nguyên Bảo trốn một chút, bị ông nhận thấy.

    Ông sống lâu vậy đã muốn thành tinh, lập tức ý thức được không đúng, bỗng dưng xốc chăn lên, lộ ra Nnguyên Bbảo bên trong.

    " Thái sư tha mạng a, Nguyên Bảo biết sai rồi. "

    Mặt Thái sư trắng bật xanh," Ngọc nhi đâu? "

    Nguyên Bảo run rẩy, không dám nói thật," Thiếu gia hắn. Hắn.. "

    " Mau nói, Thiếu gia ngươi đâu? "

    Ông quanh năm ở vị trí cao, lúc cười chính là hòa thuận, khi không cười ngay cả Hoàng Thượng cũng phải sợ.

    " Thiếu gia đi hoàng cung."Hắn nhỏ giọng khai ra.
     
    Roxylian, Matnaithemoon11 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...