Ngôn Tình [dịch] Hạnh Dựng Thành Hôn: Bà Xã, Đừng Trốn Nữa - Tô Vân Cẩm

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Bernice, Dec 22, 2021.

  1. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 40: Anh không ưng cô là tốt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đợi Mạc Cẩm Thiên truyền dịch xong, đã là chập tối, nhóc kia chắc là do mắc bệnh mệt nên chưa truyền dịch xong đã ngủ mất rồi.

    Bạch Diễn Sâm đưa tay muốn ôm Mạc Cẩm Thiên, Tô Tích Cầm giành trước một bước, nói: "Bạch tổng, để tôi!"

    Nhưng đứa nhỏ năm tuổi, hơn nữa Mạc Cẩm Thiên lớn lên khá rắn chắc, cân nặng không hề nhẹ, Tô Tích Cầm lại vừa mới bị thương, vẫn chưa khỏi hẳn, lúc nhất thời thật đúng là ôm không nổi.

    Nhìn Tô Tích Cầm không thể duỗi thẳng eo, Bạch Diễn Sâm cau mày lại một chút: "Có thể ôm nổi không?"

    Mặt Tô Tích Cầm lập tức có chút đỏ, cái này có tính là tự vả mặt không.

    "Vẫn là để tôi bế cho! Tôi cũng không để tâm lần này." Phía sau truyền đến tiếng nói không có cảm xúc gì, Tô Tích Cầm đành phải đứng thẳng người lên.

    "Vậy làm phiền anh."

    Bạch Diễn Sâm giống như không nghe thấy lời cô nói, dùng áo khoác quấn lấy cơ thể nhỏ bé, ôm lên rồi rời đi.

    "Đờ ra đó làm gì?" Đến cửa, quay đầu thấy Tô Tích Cầm vẫn chưa đi theo, anh không mặn không nhạt thúc giục.

    Tô Tích Cầm cũng không kiên trì nữa, cất bước đuổi theo.

    Bạch Diễn Sâm vẫn ôm Túi Sữa Nhỏ bước ra khỏi bệnh viện, lên xe, Tô Tích Cầm ôm cậu ngồi ở phía sau, Bạch Diễn Sâm ngẩng đầu nhìn hai người một chút.

    "Giờ đã muộn rồi, đưa hai người đi ăn cơm tối trước, rồi tôi đưa hai người về."

    "Phiền anh cả buổi chiều rồi, ăn tối không chiếm thời gian của anh nữa, phiền anh đưa thẳng chúng tôi về nhà là được."

    Tô Tích Cầm vẫn rất khách sáo nói với Bạch Diễn Sâm, dù sao hành động chiều nay của anh thật sự vượt qua giới hạn nào đó, không chỉ vì giữa bọn họ ngoài có chút liên quan về công việc ra, những cái khác có thể nói là người xa lạ, mà hành động hôm nay của anh thật sự khiến cô không an tâm.

    "Tôi đụng phải cô, đương nhiên phải chịu chút trách nhiệm, về phần Cẩm Thiên, nó với tôi là bạn bè, bạn bè có khó khăn giúp đỡ nhau rất bình thường."

    Lời nói của Bạch Diễn Sâm rất bình thản, hiển nhiên rẽ trái nói cho Tô Tích Cầm biết là cô nghĩ nhiều rồi.

    Tô Tích Cầm nhìn bóng lưng anh, nhíu mày: "Cho dù như vậy, cũng đã làm phiền quá nhiều thời gian của anh rồi."

    Bạch Diễn Sâm không nói gì nữa, Tô Tích Cầm cũng không mở miệng nữa, trong xe lại sinh ra bầu không khí im lặng, sau đó hai người gần như không nói chuyện. Trên đường, Bạch Diễn Sâm lái xe thỉnh thoảng ngước nhìn cô qua kính chiếu hậu, chỉ thấy cô rũ mí mắt xuống, bộ dạng trầm tư.

    Anh nhíu mày nhìn về phía trước với ánh mắt sâu thẳm, sắc mặt ngưng trọng.

    Đến khu chung cư, Bạch Diễn Sâm xuống xe đón lấy Mạc Cẩm Thiên vẫn đang ngủ say từ trong tay cô.

    "Để tôi ôm lên là được." Sau khi trong tay Tô Tích Cầm trống rỗng, hai tay không khỏi duỗi qua nói.

    Bạch Diễn Sâm ôm Mạc Cẩm Thiên, thấy cánh tay Tô Tích Cầm duỗi tới, nhíu mày, ánh mắt mang theo sắc bén dừng trên mặt cô.

    Ý rất rõ ràng, đến nỗi đôi tay Tô Tích Cầm vươn tới giữa thì dừng lại, đối mặt với ánh mắt sắc bén của anh, trong lòng sợ hãi từ từ trầm xuống, cúi đầu.

    Trong lúc cô cúi đầu, Bạch Diễn Sâm cất bước, buông một câu: "Lo ấn thang máy đi."

    Tô Tích Cầm cắn cắn môi, cất bước đuổi theo, mở cửa nhà ra, Tô Tích Cầm khom lưng đổi giày, vì trong nhà không có đàn ông, cho nên Tô Tích Cầm không có chuẩn bị dép nam, sau khi cô thay giày, đứng dậy nói.

    "Không có dép lê nam, đưa thằng bé cho tôi, tôi ôm vào."

    "Vừa rồi ở bệnh viện ôm không nổi, còn muốn ra vẻ mạnh mẽ cái gì?"

    Nói nói, Bạch Diễn Sâm nói không chút lưu tình, mặt cô nóng lên, chỉ đành ngượng ngùng rút tay về.

    "Vậy anh mang dép của tôi đi!" Cô lập tức bỏ dép ra khỏi chân của mình rồi đưa nó đến chân của anh.

    Bạch Diễn Sâm cúi đầu nhìn đôi dép cỡ ba mươi bảy kia, chân cỡ bốn mươi mấy của anh có thể xỏ vào?

    Cuối cùng, anh ôm Mạc Cẩm Thiên cứ vậy cởi giày ra, chân mang tất trắng trực tiếp giẫm lên sàn nhà, thản nhiên nói: "Phòng ở đâu?"

    Tô Tích Cầm nhìn hành động của anh, lập tức sững sờ, ở sau khi anh hỏi mới giật lại tinh thần, cô xỏ đôi dép bông đi vào bên trong, dẫn anh đi vào trong phòng Mạc Cẩm Thiên.

    Tô Tích Cầm đi ra khỏi phòng Mạc Cẩm Thiên, thấy Bạch Diễn Sâm đứng ở ngoài ban công, lưng hướng về phía cô, đang nói điện thoại.

    Trong nhà cũng chỉ có cô và đứa nhỏ, đối với việc đột nhiên đến của Bạch Diễn Sâm, cô có chút không thoải mái, nhưng lời đuổi người thật sự cũng không nói ra được.

    Cô xoay người đi rót nước, đợi rót nước xong quay lại, Bạch Diễn Sâm đã cúp máy, từ ban công đi vào, đôi tất trắng giẫm lên sàn, bước chân tao nhã đi đến bên sô pha, ngồi xuống, sau đó hai chân vắt chéo, quay đầu nhìn cô.

    Tô Tích Cầm bị anh nhìn như vậy, cảm giác ngượng nghịu lại nổi lên, để kéo dãn bầu không khí này, cô đưa nước trong tay đến trước mặt anh.

    "Hôm nay cám ơn anh, mời anh uống nước."

    Bạch Diễn Sâm nhìn nước cô đưa tới, cũng không nhận, giương mắt, nhìn cô thật sâu.

    Bị nhìn không được tự nhiên, Tô Tích Cầm đành phải đặt ly nước lên mặt bàn thủy tinh, phát ra một tiếng "cộp", làm dịu không khí ngưng đọng.

    "Nơi này chỉ có hai mẹ con cô ở?" Anh đột nhiên hỏi.

    Tô Tích Cầm lui về phía sau vài bước nhìn anh, lóe mắt một cái: "Đâu có, một nhà ba người chúng tôi ở đây."

    Bạch Diễn Sâm nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía cô rõ ràng trở nên sắc bén: "Vậy sao ngay cả một đôi dép nam cũng không có?"

    Rõ ràng là giọng điệu nhàn nhạt, nhưng Tô Tích Cầm cảm thấy lời này còn sắc hơn cả mắng mỏ, lời nói dối bị rạch thủng, cảm thấy vô cùng xấu hổ, hai tay xoắn lại, cô ngồi xuống một bên sô pha, nghĩ thầm, nếu đã nói đến điều này, không bằng cứ nói rõ ràng đi! Vậy là, cô ngước mắt lên, nói.

    "Bạch tổng, tôi cũng không gạt anh, quả thật chỉ có hai mẹ con chúng tôi ở, cho nên chúng tôi cô nhi quả mẫu ở, anh xuất hiện ở đây thật sự không ổn, chồng tôi có thể đến bất cứ lúc nào, nếu để chồng tôi nhìn thấy, sẽ gây ra hiểu lầm không cần thiết. Cho nên không có việc gì nữa, mời anh trở về sớm một chút, thế cũng không mang phiền toái gì cho anh."

    Tô Tích Cầm hiểu những lời này của cô thật sự rất không nể mặt, nhưng cô vẫn muốn nói, cô là phụ nữ đã có chồng, cho dù cô và Mạc Tây Cố bất hòa, nhưng cũng không thể vì như vậy mà dấy lên scandal gì được, như vậy chỉ có thể khiến cô khó xử mà thôi.

    Bạch Diễn Sâm khẽ nhấc mắt lên, nheo mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ đối diện, thật lâu sau cũng không nói gì.

    - - -

    Tô Tích Cầm nhìn cốc nước đun sôi chưa uống trên mặt bàn thủy tinh ngẩn người, bên tai lại vang lên tiếng Bạch Diễn Sâm nói trước khi rời đi.

    "Một người phụ nữ đã có chồng nghĩ ngợi có hơi quá nhiều rồi đó, muốn lọt vào mắt tôi, còn phải xem thân phận gì cái đã?"

    Đúng vậy, một người phụ nữ có chồng như cô sao Bạch Diễn Sâm có thể để lọt mắt, không lọt là tốt.

    Đối với sự giúp đỡ của anh hôm nay, có lẽ là cô đã từng từ chối anh, đây là một loại thủ đoạn công lược trá hình.

    Nói thật ra, từ trường học đến bệnh viện, người làm bố mới có thể làm những hành động như vậy. Đây cũng là lần duy nhất cô không phải một mình mang con đến bệnh viện trong năm năm nay, nói không xúc động là giả, đặc biệt khi nhìn anh an ủi con trai, mắng y tá làm đau Mạc Cẩm Thiên, y như anh chính là bố của Mạc Cẩm Thiên.

    Chân thật như vậy, có tình cảm như thế.

    Nhưng tất cả điều này không phải là thực tế, khi tất cả mọi thứ trôi qua, cuộc sống của cô sẽ rơi vào tình trạng bất ổn hơn.

    Đã đủ lộn xộn rồi, cô không muốn cuộc sống càng trở nên lộn xộn hơn.
     
  2. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 41: Chuyện Kết Hôn Không Thể Kéo Dài



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Diễn Sâm đi ra khỏi nhà Tô Tích Cầm, ngồi trong xe Bentley nhả mấy ngụm khói thuốc, từ nhà Tô Tích Cầm đến trong xe, anh đã hút hết nửa gói thuốc lá.

    Tựa vào ghế xe, ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại ở nhà cao tầng, khói điếu thuốc trên tay bay lơ lửng.

    Nửa giờ sau, xe chạy ra khỏi chung cư Tố Lâm, đi về phía khu biệt thự Nam Sơn, cuối cùng dừng lại trước biệt thự mang phong cách Giang Nam.

    Bạch Diễn Sâm đi ra khỏi xe, đóng cửa xe lại, đi vào trong nhà.

    "Thiếu gia trở về rồi." Người giúp việc dì Dung từ cửa bếp đi ra, hô một tiếng.

    Dương Thanh Thu, mặc bộ quần áo ở nhà, đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, lật xem sách chính phủ, nghe thấy giọng nói của dì Dung, giương mắt nhìn lại, thấy con trai tao nhã đi vào.

    "Mẹ, vẫn chưa ăn cơm ạ." Anh đi tới chỗ đối diện Dương Thanh Thu, ngồi xuống sô pha.

    "Đang chờ con đó thôi?" Dương Thanh Thu nói, đồng thời buông quyển sách trong tay xuống chồng sách linh tinh bên cạnh.

    Vẻ mặt Dương Thanh Thu thuần khiết, mái tóc đen nhánh búi gọn tóc sau gáy, quần áo tao nhã, toàn thân toát lên khí chất trí thức.

    "Bố đâu ạ?" Hai chân Bạch Diễn Sâm vắt chéo nhau, người ngả vào sô pha.

    "Con trai cấp dưới của bố con cưới vợ, bố con được mời đi dự." Khi Dương Thanh Thu nói lời này, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt anh.

    Nhưng Bạch Diễn Sâm gần như cũng không nhận thấy bất cứ điều gì, thản nhiên đáp một tiếng: "À."

    Dương Thanh Thu nói tiếp: "A Sâm, con cũng nên lập gia đình đi, hay là nói con rốt cuộc có tính toán gì vậy hả?"

    Bạch Diễn Sâm nghe mẹ nói vậy, anh lấy hộp thuốc lá từ trên người ra, lấy một điếu thuốc bỏ vào miệng, đang chuẩn bị châm lửa, Dương Thanh Thu lại nói.

    "A Sâm, con xem con cũng không còn nhỏ nữa, muốn kéo dài đến khi nào đây? Bố mẹ ra ngoài gặp phải người quen, hầu hết họ đều có cháu trai và cháu gái để ôm rồi, còn bố mẹ ngay cả bóng dáng của con dâu cũng không có."

    "Mẹ, giờ con cũng đang tìm người thích hợp mà!"

    Bạch Diễn Sâm châm thuốc lá, buông bật lửa trong tay xuống, người tựa vào sô pha, ánh mắt híp lại, trên mặt có chút không kiên nhẫn.

    "Vậy con đã tìm được chưa?"

    Sau khi phun mấy vòng khói, giọng nói lạnh lẽo của Bạch Diễn Sâm vang lên: "Vẫn đang tìm."

    Dương Thanh Thu nóng nảy: "Con phải biết con bây giờ đã hơn ba mươi tuổi rồi, đã không nhỏ nữa, con người ta đều vâng vâng dạ dạ hết rồi."

    Dương Thanh Thu kỳ thật rất đau đầu về hôn nhân của Bạch Diễn Sâm.

    "Mẹ, việc này con tự có sắp xếp."

    Dương Thanh Thu nhíu nhíu mày: "Cái này không kéo dài được đâu."

    Bạch Diễn Sâm gật đầu giải thích: "Con biết mà, mẹ đừng lo." Nhưng những lời đảm bảo như vậy không làm cho Dương Thanh Thu buông lỏng đề tài này.

    "A Sâm, bạn thân của bố con có một đứa con gái, con cũng quen đó, là Văn Nhã, hai ngày trước cô ấy về nước, bố con cảm thấy cô ấy rất xứng đôi với con, hay là hai đứa đi gặp mặt chút xem." Nói tới đây, Dương Thanh Thu đột nhiên dừng lại.

    Bạch Diễn Sâm nhìn ánh mắt chờ đợi của mẹ mình, hơi dừng lại, rồi nói: "Mẹ, nếu như sau khi gặp mặt mà không được, vậy không phải là khiến bố khó giải thích sao?"

    Mặt Dương Thanh Thu lập tức suy sụp: "Không có gì không dễ giải thích cả, đã nói rõ rồi đó, thứ bảy hai đứa gặp mặt nhau đi, địa chỉ gặp mặt mẹ sẽ chọn cho con."

    Bạch Diễn Sâm dựa đầu về phía sau, đưa tay nhéo nhéo lông mày.

    - - -

    Mạc Tây Cố đến nhà Tô Tích Cầm vào ngày thứ ba sau khi cô xuất viện, Tô Tích Cầm mở cửa, ngoài cửa là Mạc Tây Cố mặc âu phục màu xám nhạt, đẹp trai sảng khoái, ánh mắt thanh thản nhìn Tô Tích Cầm đang mở cửa.

    "Tôi tới đưa canh." Nói xong, anh ta giương bình giữ nhiệt trong tay lên một chút.

    Tô Tích Cầm lờ ở cửa, cũng không có tránh ra, dáng vẻ không có ý định để Mạc Tây Cố đi vào.

    "Sau này không cần phiền phức như vậy, tôi có thể tự nấu." Nói xong, cô đưa tay muốn lấy cái bình trong tay anh ta, nhưng Mạc Tây Cố cũng không cho ngay, mà là đưa tay đẩy cửa mở ra rộng hơn.

    Tô Tích Cầm một tay nắm lấy tay vịn cửa, một tay đặt ở trên cánh cửa, bị anh ta đẩy như vậy, Tô Tích Cầm đành phải buông tay, nhìn Mạc Tây Cố trực tiếp đi qua trước mặt, cô nhíu nhíu mày.

    "Anh đi làm đi." Cô đóng cửa ngoài lại, cửa trong lại mở, cô nghĩ thầm lát nữa là Mạc Tây Cố đi ngay, không cần đóng.

    Mạc Tây Cố đi vào phòng khách, ánh mắt nhìn xung quanh, đi tới sô pha phòng khách, đặt bình giữ nhiệt lên mặt bàn thủy tinh.
     
  3. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 42: Con Không Muốn Tha Thứ Cho Bố

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Mar 20, 2022
  4. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 43: Bạch Diễn Sâm tức rồi

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Apr 12, 2022
  5. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 44: Có kinh nghiệm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tưởng trợ lý, từ giờ trở đi, phong sát tất cả hợp tác của Mạc thị."

    Đây là tình huống gì vậy? Tưởng Tồn Ngộ giật mình, nhìn thấy sắc mặt Bạch Diễn Sâm, anh ta lấy lại tinh thần, nghiêm mặt nói: "Là phong sát hợp tác với tập đoàn chúng ta sao?"

    "Không chỉ có hợp tác với tập đoàn chúng ta, tất cả đối tượng Mạc thị sắp hợp tác cũng chặt đứt hết đi."

    Tưởng Tồn Ngộ không rõ, Mạc thị sao lại chọc phải vị đại Boss này, nhưng anh ta lại hiểu được vị đại boss này là người không ai địch được ở thành phố S này, thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ cần chọc phải anh, gần như là đụng phải quả bom sắp nổ, Mạc thị đành tự cầu phục vậy!

    Sau khi Tưởng Tồn Ngộ đáp một tiếng vâng, anh ta chuẩn bị rời đi, Bạch Diễn Sâm lại nói tiếp: "Việc này làm trong âm thầm."

    "Đã hiểu."

    Sau khi Tưởng Tồn Ngộ rời khỏi văn phòng, Bạch Diễn Sâm lấy một điếu thuốc, châm lên, tàn thuốc trong tay bốc khói mờ ảo, anh híp mắt, trong mắt có ánh sáng khác.

    Anh đưa điếu thuốc vào miệng, một tay cầm lấy điện thoại di động, một tay tìm kiếm trên màn hình, thẳng đến khi nhìn thấy ba chữ Thiệu Chính Dương mới dừng lại, ấn xuống.

    Đã bấm điện thoại, đầu kia đổ chuông ba tiếng bíp, rồi nhấc máy.

    "Bạch Tứ gia, hôm nay ngọn gió nào mà lại thổi điện thoại của Bạch tứ gia cậu đến đây vậy."

    Nặc mùi trêu chọc từ đầu dây bên kia xông vào tai Bạch Diễn Sâm.

    Anh híp mắt, đường nét rõ ràng lộ ra khí lạnh, đưa tay rút điếu thuốc trong miệng ra, đôi môi mỏng hé mở, âm thanh lạnh lẽo vang lên: "Chính Dương, có chuyện muốn phiền anh một chút."

    "Là chuyện phí sửa chữa xe của cậu ấy hả!"

    "Là chuyện khác, về việc Tô Tích Cầm muốn ly hôn, anh nhận vụ án này đi, chi phí tôi trả hết, nhớ kỹ nhất định phải theo ý của cô ấy, thắng vụ kiện."

    Lời này giống như một tiếng sấm, nổ vang trong đầu Thiệu Chính Dương: "Chờ đã, tôi còn chưa hiểu rõ, Tô Tích Cầm đã kết hôn, hơn nữa còn muốn ly hôn?"

    "Ừm."

    Đầu kia im lặng, vài giây sau, Thiệu Chính Dương không dám tin hỏi: "Không phải, Bạch Tứ gia, người ta ly hôn cậu nóng lòng cái gì, sao cứ phải để tôi nhận?"

    Bạch Diễn Sâm hít một hơi thuốc, từ từ phun ra, nhẹ giọng nói: "Tình huống của cô ấy khác, tóm lại anh cứ làm theo lời tôi là được, nhớ kỹ, đừng để cô ấy biết là tôi bảo anh nhận."

    "Phụt. Bạch tứ gia, cậu học Lôi Phong làm việc tốt, không lưu danh từ lúc nào vậy, coi trọng người ta rồi hả?"

    Bạch Diễn Sâm ngửa đầu, nhìn trần nhà, trong đầu hiện lên gương mặt xinh đẹp của Tô Tích Cầm, thật lâu sau mới nhỏ tiếng nói: "Anh nghĩ nhiều rồi."

    "Chậc chậc, tôi thật sự mong là mình nghĩ nhiều, cậu cũng không cần phải giấu, thích thiếu phụ cũng không có gì là đáng xấu hổ cả, ai không biết thiếu phụ ở trên giường sẽ càng có kinh nghiệm, càng quyến rũ. Đặc biệt là đối với kiểu mấy năm không ăn thịt như cậu, chỉ có thiếu phụ mới có thể thỏa mãn khẩu vị của cậu thôi."

    Thiệu Chính Dương cười ranh mãnh, Bạch Diễn Sâm không để ý tới anh ta, tay kẹp điếu thuốc, miệng phun ra vòng khói, giọng nói bị thuốc lá lọc qua đặc biệt khô ráo, trầm thấp tràn ra từ trong cổ họng.

    "Thiệu Chính Dương, anh cẩn thận chút, đổi phụ nữ như thay áo, cẩn thận biến thành súp lơ đấy."

    Bạch Diễn Sâm không nói thì thôi, một khi nói tuyệt đối là độc chết đối phương.

    Thiệu Chính Dương nghe thấy súp lơ, cả người rùng mình một cái, nhưng miệng lại lẩm bẩm: "Phụ nữ của tôi nhiều, so với cậu buồn bực phát bệnh, đến lúc đó cũng đừng vì lâu không sử dụng, lúc muốn phát huy tác dụng, Tô tiểu thư lại chê cậu không được đó!"

    Bạch Diễn Sâm không đùa giỡn với anh ta, mà cúi đầu dặn dò: "Nhớ làm tốt vào, làm xong, đương nhiên không thể thiếu chỗ tốt của anh."

    Dứt lời, Bạch Diễn Sâm cúp điện thoại, Thiệu Chính Dương ở đầu kia muốn hỏi chỗ tốt gì cũng không kịp, chỉ có cười mù một tiếng.

    Bạch Tứ gia thay đổi khẩu vị này, phải tìm hiểu một chút về sự quyến rũ của vị Tô tiểu thư này mới được.

    Sau khi Bạch Diễn Sâm cúp điện thoại, người ngả vào ghế, khói thuốc bảo trùm khắp mặt, trong đầu hiện lên một khuôn mặt hình trái xoan.

    - - -

    Mạc Cẩm Thiên sau khi cúp cuộc gọi với Bạch Diễn Sâm, tâm trạng rất tốt, trong lòng cảm thấy may mắn có được một người bạn đáng tin cậy, lúc có khó khăn là có thể giúp đỡ, vừa nghĩ, vừa nằm xuống sô pha, trong miệng ngâm nga giai điệu.

    "You're my little apple."

    Trong miệng ngâm nga bài hát lạc điệu, tay lại nghịch chiếc điện thoại di động, ấn mấy con số, sau đó quay số. Cậu gọi điện cho Đường Tịch, số của Đường Tịch Mạc Cẩm Thiên cũng nhớ rõ, trước kia Tô Tích Cầm chẳng may bị bệnh gì đó, đều nhờ Đường Tịch tới giúp đỡ.

    Điện thoại reo, ba giây đầu kia bắt máy: "Tô Tô, trán thế nào rồi?"

    "Dì Tịch, là con."

    "Túi Sữa Nhỏ? Sao lại là con gọi điện, Tô Tô nhà con đâu rồi?"

    Mạc Cẩm Thiên cúi mặt: "Tô Tô ở trên giường, dì Tịch, hôm nay dì rảnh không?"

    "Có phải trán ma ma con lại đau không? Đúng rồi, hôm nay con không phải đi học sao?"

    Mạc Cẩm Thiên giả bộ đáng thương nói: "Con ốm rồi dì, vừa rồi Tô Tô còn bị ba ba đánh, giờ đã hơn mười giờ rồi, con muốn nấu chút gì cho Tô Tô, nhưng không biết nấu thế nào?"

    Bên tai Đường Tịch vang lên lời nói phía trước: "Cái gì? Mạc cặn bã đánh Tô Tô?"

    Tay thịt của Mạc Cẩm Thiên gãi gãi tai: "Thật ra cũng không đánh, con ra cứu mẹ rồi."

    Đường Tịch không nói gì, nếu Mạc cặn bã muốn đánh Tô Tô, chỉ dựa vào cậu sao có thể cứu được? Nhưng bất kể là thế nào, cô ấy vẫn tức giận nghiến răng nghiến lợi nói.

    "Thằng đàn ông trời đánh này, lần sau nhìn thấy anh ta, khẳng định sẽ cho anh ta đẹp mắt."

    Sau đó cô ấy nói một câu: "Con ở nhà chờ, lát nữa dì sẽ qua, mang đồ trưa cho hai mẹ con."

    Mạc Cẩm Thiên nghe thấy mang bữa trưa đến, tròng mắt đen láy đảo quanh, lập tức nói: "Dì Tịch, con cảm thấy bào ngư, tôm hùm các thức ăn như thế sẽ bổ cho cơ thể Tô Tô."

    Thật ra những thứ này đều là những món cậu muốn ăn, nhưng nếu nói là cậu muốn ăn, dì Tịch nhất định sẽ không đồng ý, nhưng nếu nói là cho Tô Tô, thì lại khác.

    "Là con muốn ăn thì có!" Đường Tịch coi như là hiểu rõ thằng nhóc này, một câu xuyên trúng tim đen.

    "Dì Tịch, dì đừng nhỏ mọn như vậy chứ, thật sự là vì Tô Tô mà, con thấy sắc mặt của mẹ cũng không tốt, lại chảy nhiều máu như vậy, phải bồi bổ." Mạc Cẩm Thiên giải thích với giọng bé sữa, mang vẻ vô tội.

    "Đây không phải món để bổ máu, trán mẹ con muốn khỏi thì không thể đụng vào những đồ ăn này."

    Mạc Cẩm Thiên nghe xong, trợn trắng mắt, đang muốn nói chuyện, Đường Tịch đã nói trước: "Con bị ốm cũng không thể ăn thứ này, phải ăn những thứ thanh đạm một chút mới nhanh khỏi được."

    Mạc Cẩm Thiên hoàn toàn vô vọng, dạ cho xong rồi cúp điện thoại.

    Gọi điện thoại xong, Mạc Cẩm Thiên xuống sô pha, chạy về phòng ngủ xem Tô Tích Cầm đã tỉnh lại hay chưa.

    Lúc Đường Tịch đến, Tô Tích Cầm tỉnh lại, bước ra khỏi phòng ngủ, thấy trên tay Đường Tịch có túi lớn túi nhỏ, mà vị thằng nhóc bị cảm kia lại vội chạy tới giúp.

    "Tịch Tịch, sao cậu lại tới đây?"

    "Lo hai mẹ con nhịn đói, nên chạy tới đó."

    Tô Tích Cầm: "..."

    Mạc Cẩm Thiên: "..."
     
    Last edited: Apr 28, 2022
  6. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 45: Có người muốn diệt Mạc thị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong thời gian Tô Tích Cầm ở nhà nghỉ ngơi, đều là do Đường Tịch phụ trách chiếu cố hai mẹ con, Tô Tích Cầm tuy có đuổi cô ấy đi, nhưng Đường Tịch vẫn ở lại.

    Đường Tịch nói: "Mình nhất định phải ở cho đến khi hai mẹ con cậu khỏi mới thôi, nếu tên tra nam Mạc kia lại dám đến, mình sẽ cho đầu anh ta nở hoa."

    Khi cô ấy nói lời này, đúng vào buổi tối ngày thứ ba, Mạc Cẩm Thiên ngồi trên sô pha chơi khối xây dựng, ngẩng cao đầu nấm biểu tượng của mình, chớp chớp đôi mắt to ngây thơ: "Dì Tịch, đánh ba ba cho đầu nở hoa còn không bằng lấy kiếm của con đi đánh bố."

    Ba vạch đen xẹt qua trán Đường Tịch, cô ấy thật sự không nên nói những lời như vậy trước mặt trẻ con, khoé miệng Tô Tích Cầm giật giật một chút, sau đó ném cho cô ấy cái liếc mắt.

    "Mau đi ngủ thôi, ngày mai còn đi học nữa." Tô Tích Cầm vỗ vỗ gáy cậu nhóc kia.

    Cậu nhóc nước mắt lên nhìn hai người họ, ánh mắt kia của hai người này như muốn trốn cậu để làm gì đó, cậu cực kỳ không tình nguyện nói: "Giờ mới hơn tám giờ mà."

    "Gần chín giờ rồi, phải đi ngủ sớm để mai còn đi học." Tô Tích Cầm đưa tay chỉ vào đồng hồ treo trên vách tường.

    "Ngày nào con cũng ngủ nhiều nên không thể ngủ sớm như vậy được." Cậu nhóc làm bấm, cử động cơ thể, vẻ mặt không vui.

    Tô Tích Cầm không để ý tới cậu, mà đẩy cánh tay cậu: "Đừng nói điều kiện với mẹ, nhanh lên."

    "Hai người chắc chắn là muốn nói thì thầm với nhau gì đó, cho nên mới muốn loại con." Cậu nhóc với lấy dép, miệng lẩm bẩm rồi vô cùng không tình nguyện đi vào trong.

    Đường Tịch ở một bên nghe được, che miệng cười đáp: "Túi Sữa Nhỏ, con nghĩ nhiều quá rồi."

    Mạc Cẩm Thiên bĩu môi đi ngang qua bên cạnh cô, liếc mắt tỏ vẻ không tin, Tô Tích Cầm đứng dậy đi theo.

    Vài phút sau, Tô Tích Cầm đi ra khỏi phòng cậu, nói với Đường Tịch: "Thằng bé này càng ngày càng nghịch."

    "Trẻ con đương nhiên phải nghịch rồi."

    Sau đó, Tô Tích Cầm ngồi xuống bên cạnh Đường Tịch, Đường Tịch quay đầu lại: "Sau này cậu tính thế nào, thật sự cứ đọ sức với tên Mạc cặn bã như vậy sao, anh ta không ly hôn, có thể kháng án."

    "Hiện tại mình cũng đang nghĩ cách, có thể mình sẽ hỏi ý kiến luật sư trước, dù sao tình huống này của mình đặc biệt, không đến vạn bất đắc dĩ, mình không muốn làm lớn chuyện, chuyện này mà làm loạn lớn lên, không tốt cho Cẩm Thiên."

    Nói xong, cô cũng dựa vào sofa.

    Đường Tịch nhất thời ngồi thẳng người, nghiêng người về phía Tô Tích Cầm: "Nếu thật sự muốn tìm luật sư, mình giúp cậu tìm luật sư tốt nhất."

    Tô Tích Cầm liếc nhìn cô ấy một cái: "Đến lúc đó rồi nói."

    Đường Tịch như nghĩ tới cái gì đó, vỗ cô một cái: "Mình nghe nói, gần đây Mạc thị bị rất nhiều nhà hợp tác từ chối."

    Tô Tích Cầm nhíu mày, mấy ngày nay Mạc Tây Cố không tìm tới nữa, Mạc Tĩnh Hàn gọi điện tới cũng chỉ là nói hai ba câu, không có nhắc tới những chuyện này, mà cô căn bản cũng không có dư thừa thời gian đi quan tâm những thứ này, cho nên cô cũng không biết.

    Cô kinh ngạc nhìn Đường Tịch: "Này là vì sao chứ?"

    "Ai biết được? Không chừng là do tên tra Mạc kia quá nhố nhăng, chọc phải con gái của vị lão tổng tập đoàn nào đó, nên mới gặp phải vận rủi này."

    Tô Tích Cầm cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, Đường Tịch dùng khuỷu tay huých vào cánh tay cô.

    "Tô Tô, đây là một cơ hội, cậu chỉ cần có thể lấy được hợp đồng của một nhà nào đó để trao đổi đơn ly hôn với anh ta, mình nghĩ tuyệt đối có thể khiến anh ta đồng ý."

    Tô Tích Cầm ngẩng đầu, nhìn người bạn tốt, cười cười: "Tịch Tịch, đừng ngây thơ nữa, lần trước mình dùng hợp đồng của Trác Thịnh cũng không thể đổi được."

    "Đối với loại đàn ông không có bất kỳ giới hạn nào thì không thể đạt được bất kỳ sự thỏa thuận nào đâu."

    "Tô Tô, cậu xem tình huống trước đã, xem chuẩn cơ hội rồi nói sau, lần này nghe nói có người tuyên bố muốn diệt trừ Mạc thị, cho nên mình cảm thấy lần này không giống như lần kia đâu."

    Tô Tích Cầm không nghĩ sẽ nghiêm trọng như vậy, không khỏi nhíu mày, Mạc Tây Cố đắc tội với ai sao?

    - - -

    Tối nay, Tô Tích Cầm đột nhiên mơ thấy sinh nhật lần thứ mười tám, buổi trưa ngày sinh nhật, anh ta nắm chặt tay cô, trên mặt mang theo ý cười ấm áp đi tới một cửa hàng quà tặng tinh xảo.

    "Tích Cầm, anh muốn tặng em một món quà đặc biệt."

    Cô giật mình một chút, đúng lúc này, anh nói vài câu với chủ cửa hàng, chủ tiệm lấy ra một cái hộp tinh xảo rồi đưa tới.

    Anh ta cầm cái hộp, thâm tình: "Tích Cầm, đây là quà sinh nhật của anh, sau này, em phải luôn mang theo nó đấy."

    Dứt lời, anh ta mở hộp ra, là một chiếc vòng đeo tay màu bạc độc đáo, đối mặt với sự thay đổi đột ngột, nhất thời cô không phản ứng kịp, lúc phản ứng lại thì vòng đeo tay đã đeo cổ tay cô rồi.

    Đó là vòng đeo tay được gắn những ngôi sao.

    Buổi tối, bọn họ đến sân chơi, sân chơi chỉ có cô và anh ta, anh ta chỉ vào con ngựa gỗ xoay tròn phía trước, hăng hái nói.

    "Tích Cầm, em thích ngồi ngựa gỗ xoay tròn, sau khi kết hôn, anh sẽ xây một sân chơi độc đáo cho em, để em ngồi trên ngựa gỗ, thiết kế món đồ em thích."

    Khi đó, cô cảm thấy có được cả thế giới, chưa từng có ai đối tốt với cô như vậy, duy chỉ có Mạc Tây Cố, cũng từ đó, trong lòng cô chỉ có một mình anh ta.

    Cả đêm, cô ngồi trên ngựa gỗ, cười rạng rỡ nhìn Mạc Tây Cố ở một bên, anh ta cười nhìn cô, giống như mặt trời mùa đông, xua đuổi cái lạnh ban đêm, từ lòng bàn chân đến trái tim, ấm áp ấm áp.

    Tô Tích Cầm cười thật đẹp trong giấc mộng này, thẳng đến khi tỉnh lại, cô đột nhiên mở mắt ra, nhìn căn phòng tối đen, bừng tỉnh lại, vì sao cô lại mơ thấy giấc mộng này?

    Khi đó quá đẹp, đẹp tới mức hư ảo, cho nên cô chưa bao giờ nghĩ tới.

    Sau khi tỉnh dậy, cô không thể ngủ được nữa, cô cứ nằm như vậy cho đến khi bình minh, sau bình minh, cô thức dậy làm bữa sáng.

    Sau khi đưa Mạc Cẩm Thiên đi học, cô vẫn trở về Mạc thị, vết thương trên trán đã kết vây, cô dùng một ít phấn, nhẹ nhàng che một chút, không chú ý sẽ nhìn không ra.

    "Chị Tô, chị đến làm việc rồi à, nếu chị không đến chắc em cũng không chống đỡ nổi nữa mất." Trợ lý Trương Tịnh thấy cô xuất hiện, nghênh đón.

    Trên mặt Tô Tích Cầm không có biểu tình gì, mà nhàn nhạt hỏi.

    "Nghiêm trọng như vậy sao?"

    Trương Tịnh đi theo cô đến văn phòng của cô, hạ giọng nói: "Gần đây công ty u ám lắm, toàn mùi chết chóc."

    Tô Tích Cầm quay đầu nhìn cô ta một cái, Trương Tịnh nhỏ giọng nói thầm: "Chị Tô, cũng không biết là chuyện gì, gần đây không có hợp đồng nào mới cả, chỉ là hợp đồng cũ, cho nên làm cho người trong công ty hoảng sợ, hơn nữa, mấy ngày nay Mạc tổng cũng không đến công ty."

    Lúc này, trong tai Tô Tích Cầm quanh quẩn lời Đường Tịch: "Lần này nghe nói có người tuyên bố là muốn diệt trừ Mạc thị."

    Thì ra không phải là không có lửa thì làm sao có khói.

    Trương Tịnh thấy Tô Tích Cầm không có biểu hiện gì, liền hỏi: "Chị Tô, trán chị không sao chứ!"

    Tô Tích Cầm lấy lại tinh thần đáp lại: "Không sao, cô ra ngoài làm việc đi!"

    "Được, có gì chị cứ gọi em."

    Trương Tịnh rời đi, văn phòng trở nên yên lặng, Tô Tích Cầm nhìn ra khu văn phòng bên ngoài, cũng chưa từng có yên tĩnh, có lẽ đây thật sự là một cơ hội.

    Giữa trưa, Thiệu Chính Dương hẹn Tô Tích Cầm gặp mặt ở một nhà hàng tây, liên quan đến phí sửa chữa xe của Bạch Diễn Sâm.

    Kéo dài một thời gian, Tô Tích Cầm cảm thấy nên giải quyết, vì thế lúc mười một giờ năm mươi phút đúng hẹn, Thiệu Chính Dương đã đặt xong phòng riêng, lúc cô đến, Thiệu Chính Dương đã đến rồi.

    "Tô tiểu thư, mời ngồi."

    Tô Tích Cầm bước vào căn phòng thanh lịch, Thiệu Chính Dương mang vẻ mặt nhiệt tình.
     
  7. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 46: Cuối cùng cô có thể báo thù rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Tích Cầm hơi gật đầu, ngồi xuống đối diện anh ta, nhân viên phục vụ đi tới rót trà cho cô, Thiệu Chính Dương cầm đồ ăn trên tay vẫn nhìn chằm chằm Tô Tích Cầm, trên mặt mang theo nụ cười hỏi thăm.

    "Tô tiểu thư, cô có thể ăn bít tết không?"

    Tô Tích Cầm bắt gặp ánh mắt của anh ta: "Thật ngại quá, vết thương trên trán tôi vẫn chưa khỏi thật, không ăn được bít tết, tôi ăn nhẹ thôi"

    "Được, vậy chúng ta gọi vài món thanh đạm." Thiệu Chính Dương cười cười, cười rất thân thiện.

    * * *

    Trong phòng thanh nhã, Tô Tích Cầm nhấp vài ngụm trà rồi đi thẳng vào vấn đề: "Luật sư Thiệu, vấn đề tiền phí xe của Bạch tổng có phải đã bàn xong tiền bồi thường rồi không?"

    Thiệu Chính Dương hay tay khoanh trước ngực, nhìn cô qua mắt kính, tinh thần bình tĩnh, dứt khoát lưu loát đáp lại: "Tô tiểu thư, Bạch tổng nói, vụ tai nạn xe lần này thật ra anh ấy cũng có trách nhiệm, cho nên cô chỉ cần chịu một phần ba chi phí xe là được."

    Một phần ba của mười vạn cũng tới ba vạn, nhưng đã giảm đi sáu vạn so với mười vạn, cái này quá nhượng bộ rồi, Tô Tích Cầm nghĩ.

    "Một phần ba, Tô tiểu thư cảm thấy thế nào?" Thiệu Chính Dương hỏi lại.

    Tô Tích Cầm mím môi, lúc trước cô đã lớn tiếng nói mình sẽ chịu hết tất cả, giờ đối phương lại giảm chi phí, suy nghĩ như vậy, cô gật đầu: "Không vấn đề gì."

    Trên mặt Thiệu Chính Dương lộ ra ý cười: "Nếu coi như đã nói xong trách nhiệm của cô rồi, giờ tôi sẽ nói một chút về trách nhiệm của Bạch tổng."

    Tô Tích Cầm sững sờ một lát, anh phải chịu trách nhiệm gì?

    "Bạch tiểu thư, xe của cô cũng bị đụng, căn cứ vào trách nhiệm của Bạch tổng, anh ấy cần bồi thường chi phí cho xe cô, đây là trách nhiệm của anh ấy."

    Nói xong, anh ta đưa tay cầm lấy chiếc cặp bên cạnh, cúi đầu rút ra một tấm chi phiếu từ bên trong, để lên bàn rồi đẩy tới trước mặt Tô Tích Cầm.

    Tô Tích Cầm cúi đầu nhìn, chi phiếu ba vạn, nhíu mày: "Luật sư Thiệu, xe của tôi chỉ sửa có mấy nghìn tệ, số tiền này thật sự quá nhiều."

    Thiệu Chính Dương lần đầu tiên gặp người không cần tiền, nhất thời có chút sững sờ, thì ra Bạch Tứ gia động lòng với cô là có nguyên nhân cả, đúng là một người thuần khiết mà!

    "Luật sư Thiệu, anh đưa chi phiếu cho Bạch tổng đi!"

    Giọng Tô Tích Cầm kéo lại suy nghĩ của Thiệu Chính Dương, anh ta đẩy kính trên mặt, cười: "Tô tiểu thư, Bạch tổng nói, xe của anh ấy đắt tiền, vì công bằng mà nói, nên ba vạn này anh ấy nhất định phải trả, nếu không sẽ làm xấu danh Bạch tổng của anh ấy mất."

    Tô Tích Cầm xem như hiểu, thì ra Bạch Diễn Sâm là để ý tới thanh danh của anh, nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, một sếp tổng lớn như vậy để cho một người phụ nữ bồi thường cho anh nhiều tiền như vậy, truyền ra ngoài ít nhiều cũng tổn hại thanh danh của anh.

    "Tô tiểu thư, cô có mang theo tiền bồi thường không?" Thiệu Chính Dương đột nhiên hỏi Tô Tích Cầm, khiến cô ngẩn ra, nhưng lập tức đáp lại.

    "Hôm nay tôi không mang theo, anh cho số tài khoản, tôi về sẽ chuyển cho anh."

    "Theo tôi, cứ lấy chỗ chi phiếu này trừ đi là được!"

    Nói xong, Thiệu Chính Dương rút chi phiếu về, Tô Tích Cầm sững sờ, anh ta đây là..

    "Còn thiếu hai ba nghìn kia, nào cô rảnh tới gặp Bạch tổng, rồi đưa cho anh ấy là được, dù sao chút tiền này anh ấy cũng không để ở trong mắt."

    Thiệu Chính Dương bổ sung một câu, ý ngoài ý là trả hay không cũng không sao cả.

    Tô Tích Cầm còn có thể nói gì nữa, đây rõ ràng chính là muốn giải quyết riêng, nghĩ đến đây, cô không khỏi trêu ghẹo.

    "Luật sư Thiệu, anh nhận một vụ án thoải mái quá nhỉ."

    "Tô tiểu thư, cô có điều không biết, Bạch tổng người này ấy, sĩ diện, về mặt này cô có đưa tiền cho anh ấy anh ấy cũng không nhận, làm việc cho anh ấy phải thuận theo sở thích, nếu không khó kiếm được tiền của người này lắm, hơn nữa, người có tiền cũng không quan tâm chút tiền kia, dân thường như chúng ta so với người ta còn kém lắm." Cuối cùng, anh ta lắc đầu.

    Tô Tích Cầm lần đầu tiên tiếp xúc với Thiệu Chính Dương, cảm thấy thật thú vị, quả nhiên là luật sư nổi danh.

    "Tô tiểu thư đang cười tôi đấy à?" Thiệu Chính Dương thấy Tô Tích Cầm cười lên y như gió mùa xuân!

    Cô có chút xấu hổ thu hồi nụ cười, xua xua tay, nghiêng đầu nói: "Luật sư Thiệu danh bất hư truyền, để tôi thấy được mặt hiệp khách của luật sư Thiệu rồi."

    Thiệu Chính Dương cười rất nhã nhặn, thuận miệng nói: "Tô tiểu thư, sau này cần kiện tụng hay là có tranh chấp gì, đều có thể tìm tôi, đừng lo vấn đề phí phủng, chỉ cần những người tự cho là kẻ mạnh muốn khi dễ kẻ yếu, tôi nhất định sẽ lấy lại công đạo mà không thu một xu giúp đối phương."

    Tô Tích Cầm nhìn anh ta, chỉ cười gật đầu, sau đó cô giơ chén trà lên như đang suy nghĩ gì đó, uống trà.

    Thiệu Chính Dương lại thầm nghĩ trong lòng, làm hiệp sĩ trong xã hội này ấy hả, đầu có vấn đề chắc! Nhưng vì Bạch Tứ gia, anh ta chỉ có thể chịu làm người đầu óc có vấn đề thôi.

    Nhưng không thể không nói, về sau, Tô Tích Cầm quả nhiên có tìm tới anh ta, anh ta coi như là hoàn thành một món ủy thác của Bạch Diễn Sâm đi!

    - - -

    Tô Tích Cầm đi ra khỏi nhà hàng tây, lái xe trở về Mạc thị, về đến dưới tòa Mạc thị, điện thoại liền vang lên.

    Cô ngồi ở ghế lái, nhìn số trên màn hình, cô chậm lại, là số của Mạc Tây Cố.

    Cô vẫn bắt máy.

    "A lô."

    "Cô lên phòng làm việc của tôi." Giọng nói của Mạc Tây Cố có chút mơ hồ.

    Qua hành động lần trước của Mạc Tây Cố ở nhà cô, Tô Tích Cầm đối với việc ở riêng với anh ta đã có phòng bị, cô nói.

    "Có chuyện gì?"

    "Đương nhiên là công việc." Dứt lời, Mạc Tây Cố cúp điện thoại.

    Nghe tiếng tít tít, Tô Tích Cầm nghĩ, ở trong công ty, chắc là anh ta không dám làm gì bậy bạ đâu, đặc biệt còn đang trong thời điểm đặc biệt này, sau đó cô đi thẳng tới văn phòng của anh ta.

    Cô gõ cửa đi vào, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cô chậm lại một chút, nhưng sau đó vẫn đi vào.

    Mạc Tây Cố chán nản nằm trên sô pha, dưới ghế sô pha là một chai rượu đã cạn, mà anh ta híp mắt, nhìn như đang ngủ.

    Cô đứng cách đó vài bước, lạnh nhạt nhìn: "Anh gọi tôi lên có chuyện gì?"

    Mạc Tây Cố nghe thấy tiếng của cô, mở mắt ra, đập vào mắt là Tô Tích Cầm lạnh lùng, gầy gò, nhưng vẫn xinh đẹp.

    Cô như vậy, bề ngoài không có nhiều thay đổi, nhưng tính tình lại lạnh hơn trước, u sầu, cô của trước kia luôn mang nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng, ôn nhu mà xinh đẹp.

    Nhưng bây giờ, anh ta gần như chưa từng nhìn thấy nụ cười như thế nữa, thường thường chỉ thấy được một khuôn mặt lạnh như băng mà thôi.

    "Thấy tôi như vậy, có phải cô rất hả giận không?" Mạc Tây Cố nói.

    "Anh uống say rồi, nghỉ ngơi đi!" Nói xong, cô chuẩn bị xoay người đi, phía sau lại truyền đến tiếng cười lạnh của anh ta, anh ta cúi đầu: "Đúng vậy! Tôi say, say thực sự tốt, không cần phải suy nghĩ về bất cứ điều gì, thực sự muốn mãi say như này."

    Tiếng nói lộ ra sự cô đơn và buồn bã, Tô Tích Cầm chưa từng thấy anh ta như vậy bao giờ, cô đoán có lẽ là vì chuyện gần đây của Mạc thị.

    Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy sự sa sút tinh thần của anh ta, một người luôn kiêu hãnh.

    "Tô Tích Cầm, cho tới nay, tôi đều thuận buồm xuôi gió, hôm nay Mạc thị phải đối mặt với nguy cơ, tôi lại không biết tại sao, là ai muốn gây khó dễ tôi, có phải trong lòng cô rất vui, nỗi hận mấy năm nay cuối cùng cô có thể báo rồi?"

    Không biết anh ta là vì uống rượu hay đau buồn mà đôi mắt trở nên đỏ rực, mang theo vẻ buồn sâu thẳm nhìn cô.

    Nhìn ánh mắt của anh ta, Tô Tích Cầm vẫn lạnh như một khối băng, nhưng trong lòng lại cuồn cuộn sóng nước.
     
  8. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 47: Đây là cô ép tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thật ra, nhiều năm như vậy, Mạc Tây Cố cũng là được cái thẻ vàng Mạc thị này che đậy nên mới có thể cuồng vọng, có đôi khi, Tô Tích Cầm cũng từng nghĩ tới, nếu như không có Mạc thị, Mạc Tây Cố sẽ ra sao? Còn có cơ hội vênh váo tự đắc với cô không? Có thể ra oai với các loại phụ nữ trẻ hay không?

    Nhưng hiện tại cô nhìn thấy rồi, nhìn Mạc Tây Cố như vậy, kỳ thật cô cảm thấy có chút quá đã, nhưng cô biết, cô trước nay không giậu đổ bìm leo.

    Cô nhìn Mạc Tây Cố: "Mạc Tây Cố, thật ra nhiều năm như vậy cái gì nên oán cũng oán rồi, hiện tại đã không còn tình cảm như trước nữa, cho nên dù anh có thế nào đối với tôi mà nói cũng như nhau cả, sẽ không vì anh giàu, mà nhìn bằng con mắt khác, càng sẽ không bởi vì anh khó khăn mà cảm thấy hả hê khi có người gặp họa, nhưng mà, tôi muốn nói là, mặc kệ anh thế nào, tôi cũng sẽ không thay đổi quyết định ly hôn."

    Giọng điệu của cô rất đều đều và nhạt nhẽo. Đôi mắt cô chìm xuống như nước chết.

    Nhìn Tô Tích Cầm như vậy, Mạc Tây Cố nhảy xuống khỏi ghế sô pha, lảo đảo chạy tới trước mặt cô, đưa tay nắm lấy cô: "Trước kia, không phải cô đã nói, cô chỉ yêu một mình tôi. Nhưng mới năm năm, năm năm mà cô đã nói ly hôn."

    Nghe được lời thề trước kia, trong đầu Tô Tích Cầm nhớ tới đủ loại quá khứ tốt đẹp, rồi lại là cuộc sống sau khi kết hôn tối tăm không có mặt trời. Nhất thời, nỗi chua xót vẫn luôn đặt trong đáy lòng lập tức dâng lên, xông thẳng vào mắt, cuối cùng hóa thành sương mù.

    "Vậy anh còn nhớ, trước khi tôi nói những lời này, anh đã nói những gì không?"

    Cô cố gắng hết sức để xoa dịu cơn dâng trào trong lòng, muốn dùng tâm trạng bình tĩnh đáp lại, nhưng không có cách nào, sương mù trong mắt ngưng tụ thành nước mắt, trượt từ trong hốc mắt, đi dọc theo khóe mắt, rồi vùi vào mép tóc.

    Mạc Tây Cố đột nhiên buông cô ra, đôi mắt đỏ rực khẽ nâng mí mắt lên, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, phần kinh ngạc này làm cho Tô Tích Cầm hiểu được, anh ta không nhớ.

    Anh ta nhớ lời thề mà cô đã nói, nhưng anh ta lại không nhớ mình đã nói gì với cô?

    Đúng mà! Đó là bởi vì anh ta một lòng muốn trả thù lấy trái tim cô, cố ý mà làm sao có thể ghi nhớ trong lòng.

    Tô Tích Cầm đau đớn nhắm mắt lại, nước mắt ở khóe mắt lặng lẽ chảy động lòng người, nói cũng không muốn nói tiếp, cô lạnh lùng nói.

    "Không nhớ là chuyện trong suy nghĩ, không phải người trong lòng anh, cần gì phải nhớ lời thề của mình. Mạc Tây Cố, ly hôn đi! Điều này là tốt cho tất cả mọi người. Tôi hứa với anh chờ đoạn sóng gió này qua đi, rồi tiến hành ly hôn trong yên bình, sẽ không tạo thành cho anh bất kỳ thiệt hại danh lợi nào.

    Mạc Tây Cố nắm chặt tay Tô Tích Cầm, đặt ở bên môi anh ta, nỉ non:" Tích Cầm, cuộc hôn nhân này anh sẽ không ly đâu, cho anh một cơ hội khác đi mà. "

    " Không ly hôn? Là vì anh vẫn muốn dày vò tôi? Hay là muốn dày vò chính bản thân anh? "

    Nghe Tô Tích Cầm nói xong, ánh mắt Mạc Tây Cố sáng quắc:" Không, sẽ không nữa đâu, chúng ta sẽ bắt đầu lại cuộc sống mới. "

    Nếu cô nghe được điều này khi không quyết định ly hôn, cô sẽ vui vẻ đồng ý.

    Lúc trước trong lòng có hy vọng, nhưng lại từ từ biến thành mảnh cỏ khô, nhưng anh ta lại không chút lưu tình phóng một ngọn lửa, làm mảnh cỏ khô đó gần như bị đốt sạch thành tro tàn.

    Ý niệm này đã hoàn toàn bị bóp chết, đã không còn hy vọng sinh trưởng, trái tim đã mệt mỏi, không phát triển được hy vọng, anh ta lại nói ra câu này, muốn bắt đầu lại cuộc sống mới, đây là nói nhảm sau khi uống say hay sao?

    Cô bình tĩnh nhìn anh ta, ánh mắt giống như muốn nhìn thấu anh điều gì đó, một lúc lâu sau, cô hỏi:" Vậy anh lấy gì để bắt đầu lại cuộc sống? Tình yêu? Hay thù ghét? Hay là áp lực tồn vong mà Mạc thị mang lại? "

    Cô đột nhiên sắc bén, khiến Mạc Tây Cố không thể trốn tránh, anh ta cầm lấy tay cô đặt lên trán, thì thào:" Nếu như anh nói, trong mấy năm này, em đã lớn lên trong tim anh, em có tin không? "

    Bởi vì anh ta hơi cúi đầu, Tô Tích Cầm nhìn được biểu cảm của anh ta, cho nên không biết anh ta nói mấy lời này với tâm trạng, nếu thật sự lớn lên trong tim, còn có thể nghĩ ra cách đi tổn thương cô? Nhưng bất luận là nguyên nhân gì, cô đã mệt mỏi rồi, cô đã không còn hơi sức để tiếp tục nữa.

    Cô bình tĩnh nhìn anh ta, dùng ánh mắt kiên định chưa từng có:" Tôi tin, bởi vì đó là một thói quen, anh đã quen với việc bên cạnh có một người gọi là đến, vung thì đi, loại thói quen này như kiểu nghiện ma túy vậy, đột nhiên không có người như thế nữa, nghiện trên người anh sẽ phát tác, anh khó đỡ. "

    Lời phân tích của Tô Tích Cầm khiến Mạc Tây Cố ngẩng đầu.

    " Không, em nói đúng một nửa, anh đã quen với em, nhưng thói quen này là một loại thuốc tốt chứ không phải nghiện ma túy. "

    Tô Tích Cầm nhìn con mắt đỏ lừ của anh ta, lạnh giọng cười cười:" Thuốc tốt? Vậy suy nghĩ của anh đúng là độc đáo đấy, tôi không dám đồng ý, ý nghĩ quan niệm bất đồng, làm lại cuộc sống mới cũng chỉ là dày vò lẫn nhau. "

    " Anh sửa, Tích Cầm, anh sẽ sửa. "Mạc Tây Cố đột nhiên chuyển miệng.

    Tô Tích Cầm không dám nghĩ tới câu nói như vậy, ngoài ngạc nhiên thì cô thấy nghi ngờ hơn, vì uống say à?

    " Anh uống nhiều rồi, bắt đầu nói linh tinh rồi, anh về nghỉ trước đi, có chuyện gì ngày mai rồi nói tiếp! "

    Mạc Tây Cố của tối nay khiến người ta khó nắm bắt.

    " Rượu vào nói thật, em không thể không biết. "Mạc Tây Cố không buông tay cô ra, nói.

    " Nếu như anh muốn bắt đầu lại từ đầu, có thể chấp nhận tôi ngoại tình, chấp nhận Cẩm Thiên? "

    Tô Tích Cầm nói ra chuyện khó chịu nhất, chuyện anh ta kiêng kị nhất.

    Mạc Tây Cố nhìn cô, đột nhiên không nói gì nữa, anh ta cúi đầu hồ lâu, Tô Tích Cầm cười cười.

    " Không chấp nhận được! Mạc Tây Cố, không biết rốt cuộc anh mang tâm trạng gì nói chuyện với tôi, bốn năm nay tôi khổ sở, tổn thương gì cũng đã chịu, cũng không sợ nữa, đầu óc cũng đã thông, không muốn làm khổ bản thân như vậy nữa, tôi muốn sống một cuộc sống khác. "

    Mạc Tây Cố bị từ chối, bỏ tay cô ra, lui về phía sau, hừ lạnh cười:" Bắt đầu một cuộc sống khác? Cho dù ly hôn, nhưng một người phụ nữ xách theo con ghẻ, người đàn ông nào sẽ nguyện ý cưới em, cho dù thật sự cưới em, vậy cũng chắc chắn không phải vì yêu em, mà là vì thân thể trẻ của em. "

    Nghe được hai chữ con ghẻ, Tô Tích Cầm thật sự không lấy được tâm trạng gì ra để đối đầu với anh ta, chỉ là lạnh nhạt nhìn anh ta.

    " Đối với anh nó là con ghẻ, nhưng không phải người đàn ông nào cũng nghĩ như vậy. "

    " Đó là em không hiểu đàn ông. "

    Nhìn Tô Tích Cầm nhìn đôi mắt đỏ như máu, chỉ cảm thấy buồn cười, kỳ thật cô không nghĩ tới sẽ kết hôn nữa, cô tính cứ vậy nuôi con sống cả đời. Nhưng vì để cho Mạc Tây Cố hết hy vọng, nên cô mới nói ra loại lời này.

    Một lúc lâu sau, cô nhàn nhạt nói:" Đúng, tôi không hiểu, giống như không hiểu anh vậy. "

    Dừng một chút, cảm thấy đã không còn cần thiết để nói chuyện nữa. Cô tự giễu cười, nói:" Mặc kệ vận mệnh sau này của tôi như thế nào, đó là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm, nếu không có việc gì, tôi về làm việc trước. "

    Nhìn ra sự bài xích của Tô Tích Cầm, Mạc Tây Cố ngưng mắt gầm nhẹ:" Công việc, đi làm việc gì, Mạc thị sắp sụp đổ rồi, em còn đi làm việc gì nữa? "

    Tô Tích Cầm nhìn anh ta, ánh mắt kia giống như là nhìn một người xa lạ:" Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, vậy Mạc thị không cần để người khác diệt, cũng bị anh chán chường mà đóng cửa luôn đó. "

    Dứt lời, Tô Tích Cầm xoay người, nhìn bóng lưng quyết tuyệt, Mạc Tây Cố lui về phía sau, lui thẳng đến sô pha, cuối cùng ngã xuống, miệng thì thào tự nói.

    " Tô Tích Cầm, đây là cô ép tôi."
     
  9. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 48: Lớn thế nào

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  10. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 49: Thỏa thuận ly hôn

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
Trả lời qua Facebook
Loading...