Nói với em * * * Em dấu kín trong lòng tất cả những nguồn sông Khi xuyên núi có thể thành thác trắng Em! Đôi mắt dịu dàng có ánh gì lạ lắm Khi rụt rè thức dậy một tình yêu! * * * Đấy là một buổi chiều Cơn mưa lớn ập xuống đầu hai đứa Hàng cây lá cao vời như rộng mở Em nhắc gì, nghe lẫn tiếng mưa rơi.. * * * Cơn mưa qua. Ngày ấy cũng xa rồi Em chỉ gửi một dòng thư rất nhỏ, Cơn mưa có gì đâu, thành nỗi nhớ Về những diều không nói được – là Em! * * * Em. Một cuộc đời đang lạ bỗng thành quen Một con đường cắt ngang bỗng nhập vào một lối Một màu sáng tinh mơ đủ khiến lòng bối rối Một bóng khói chiều xa tô đậm vị quê nhà.. * * * Em có mặt trên đường ở mọi chỗ anh qua Những rừng rậm gai cào, những truông dài cát lún, Những trái chát không mùa, những dây leo không ngọn, Những hướng trời, gió thả bốn tầng cao.. * * * Em! Một thành phố xa xưa bỗng hiện lại ngọt ngào Dáng bay múa những đường vân chạm trổ, Những giàn dáo, những công trường vôi vữa Chưa định hình, bỗng khởi sắc hồng tươi! * * * Em chất chứa trong lòng tất cả những nguồn vui Khi chia ly, thành mái nhà, bếp lửa, Khi bom nổ thành bàn tay băng bó Khi tàn phá ào qua, thành điểm chốt sau cùng. * * * Em khao khát yêu thương như khao khát vun trồng Bất chấp mọi gian lao, em tin ngày đoàn tụ Tin ở sự thuỷ chung trong nghĩa tình đôi lứa Tin ở sự hài hòa trong cuộc sống mai sau.. * * * Em chất chứa trong lòng tất cả sự dài lâu Dáng thăm thẳm những tháng năm chờ đợi Sức kiên nhẫn với từng ngày lặp lại Thư viết ra, đâu tới được bao giờ! * * * Kháng chiến trường kỳ, trăm nỗi âu lo, Em đổ sức cho trăm điều gấp gáp, Em đứng vững, không sức gì lung lạc Như cây lớn lên giữa lớp lớp cây trồng! * * * * * *Em dấu kín trong lòng tất cả những nguồn sông Khi xuyên núi có thể thành thác trắng. Em! Đôi mắt dịu dàng có ánh gì lạ lắm Khi trong đời chín tới một tình yêu! (1972)
Những điều giản dị * * * Đồi sắn xanh mênh mông Gió thổi vô tư trong lá Gió thổi như từ tuổi thơ trở về. * * * Sáng đẹp trời.. Ôi những năm đầy nhớ thương, Ai cũng nghĩ lại đời mình, những khát khao đẹp nhất, Đi qua bao chiến hào mong tìm ra hạnh phúc Chúng ta nhìn nhau, đôi mắt thương hơn xưa! * * * Anh lại xa em, chẳng kịp một dòng thư Trong im lặng, tự biết mình chung thuỷ, Cuộc đời lớn, dạy dần ta biết nghĩ, Chiến tranh đo tầm vóc của tình yêu! * * * * * * Chúng ta quen nhau, nào có chi nhiều Đồng mới gặt. Đời miên man đất rộng.. Em đã đến như một mùa gió lộng Giục lòng anh thao thức tới trăm nơi! * * * Chúng ta tin nhau, chỉ một đôi lời Bình dị lắm trước mọi điều khốc liệt Trước những con đường bom chưa gỡ hết Những căn nhà mái sụp, tường long, Hay trong cơn mưa, thác lũ xô gầm, Hun hút gió về, én bay loạn đảo, * * * Những đêm thức, canh bên bờ biển bão, Ngắm đốm lửa cuối trời, biết chỗ sẽ đi qua! * * * Đất nước xôn xao trong ta Tiếng của máy bơm bên đồng rạ mới Tiếng trẻ sơ sinh dưới đèn dầu nóng hổi, Cả tiếng búa choòng, tiếng dệt vải, quay sa, Tiếng những chồi cây mở mắt ra hoa.. * * * Đất nước rì rầm trong ta Tình yêu mộc với sắc màu chân thật, Em đã đến cùng anh bằng con đường ngắn nhất Để rất nhiều suy tưởng nối dài thêm.. * * * Anh có bao điều phải nói cùng em Bao điều gắn lo toan cùng đất nước.. Có thể những buồn vui không giống như thuở trước, Nhưng tình yêu mãi mãi vẫn ban đầu! * * * Ta đi qua cuộc chiến đấu muôn màu, Những năm tháng cần nhiều can đảm nhất.. Lúc nhìn lại đời nhau, qua khoé mắt Anh hiểu, vì sao anh biết yêu em! * * * (1968)
Em và tôi * * * 1 Em có nét buồn sâu như ngọn gió Thổi lang thang qua năm tháng hao gầy, Tôi có chút buồn xa như vạt cỏ Khuất chìm sau cát bỏng đến chân mây.. * * * Khi quay lại nhìn nhau trong khoảnh khắc Gió qua truông thương cỏ cháy ven trời, Chỉ em biết, cỏ rồi xanh mút mắt, Chỉ một mình em biết – cỏ là tôi! * * * 2 Em có thể có gì xa cách lắm Những ưu phiền chưa nói hết cùng tôi, Mưa sau núi trải về xa thẳm thẳm Lối em đi, mù xóa dấu chân rồi.. * * * Nhưng gương mặt qua sa mù trẻ lại Tươi như sương mà lãng đãng như sương.. Có thể hóa hồ ly trong truyện cổ Có thể hóa nàng tiên trong cuộc đời thường. * * * Tôi chớp mắt.. chờ phút giây huyễn hoặc? Em vẫn vô tâm, lặng lẽ như thiền.. Nếu hóa nước, hẳn hóa nguồn trong suốt, Chỉ một mình tôi biết – đó là em! 1999
Người của thế kỉ trước * * * Phục chẩm bất thăng kinh tạc mộng Hồi đầu dĩ nhược cách tiền sinh.. "(1) (Nguyễn Khuyến) * * * Vẫn nói, vẫn cười, vẫn ăn, vẫn uống, Vẫn cao ngạo, tự tin, điềm tĩnh, Nhưng trên gương mặt anh đã có gì khuất lấp, Anh – người của thế kỷ khác rồi! * * * Thế kỷ dữ dằn, bão bùng, có đi và có đến, Anh xuống cùng một bến với bao người tâm huyết, Anh cũng đi theo đến cùng chuyến tàu có mọi người đi, Anh vinh quang cùng mọi người, Trả giá cùng mọi người, Anh đầy khôn ngoan, đầy so đo, đầy tránh né, Anh sống đến hôm nay, dương dương tự đắc, Nhưng than ôi Anh vẫn là người của thế kỷ khác rồi! * * * Tôi ngồi uống với anh như uống cùng ảo ảnh, Uống cùng bao nhiêu khát vọng không thành.. Anh đâu cần ai thương, anh bình giá mọi điều Bằng cái nhìn khinh bạc, Anh đứng trên mọi điều để xét nét thời gian.. * * * Nhưng có ích gì đâu Khi trên khuôn mặt anh đã in vết thẫm màu: Dấu ấn cũ càng của thế kỷ vừa khép lại! (2003) - - (1) Phục chẩm bất thăng kinh tạc mộng Hồi đầu dĩ nhược cách tiền sinh.." : "Phục xuống gối, không dậy được, còn kinh hoàng vì giấc mộng đêm trước; Quay đầu ngoái lại, tưởng như mình đã cách biệt hẳn với kiếp xưa!"