Nhà thơ Bằng Việt, sinh năm 1941, tại TP Huế, thuộc tỉnh Thừa Thiên- Huế. Ông làm thơ từ năm 13 tuổi nhưng bài thơ đầu tiên được công bố là bài Qua Trường Sa viết năm 1961. Hiện nay ông là Chủ tịch Hội liên hiệp văn học nghệ thuật Hà Nội, Ủy viên Ban chấp hành Hội nhà văn Việt Nam khóa V. Ngoài làm thơ, ông còn dịch thơ. Thơ của Bằng Việt không tập chung vào một thể loại nào cả, các tác phẩm của ông rất phong phú về thể loại, và với mỗi thể loại đều có các tác phẩm tiêu biểu, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. Ngôn ngữ trong thơ của Bằng Việt rất đời thường, chân thực, sinh động và giàu liên tưởng, gợi cảm và cũng đầy suy tư nên để lại nhiều ấn tượng sâu đậm cho bạn đọc. Chính điều ấy đã tạo nên những nét rất riêng trong thơ Bằng Việt. Dưới đây là tuyển tập những bài thơ hay nhất của Bằng Việt. Mời các bạn cùng đọc! Bài hát ru giữa trận B. 52 0O0 "Không ai có thể bẻ gãy những chiếc cầu Đưa ta vào giấc ngủ, từ giấc ngủ đi tới những giấc mơ, và từ những giấc mơ sẽ đi tới ngày trường cửu" Paul Eluard (Nhà thơ Pháp) * * * Trận bom vụt xé ngang trời Cỏ gianh rực cháy, cây đồi tan hoang, Bình tâm, em! Trước tro tàn Trái tim vẫn đập đàng hoàng – là em! * * * Ba hồi bom trút cuồng điên, Bốn lăm phút nữa, lại thêm ba hồi.. Tóc em, đất lấm như vùi, Cứu thương, ánh mắt trong ngời, vẫn em! * * * Bên ngoài hỏa ngục – là đêm, Ta dồn sang cánh rừng yên, ngủ bù. Từ trong lửa táp, bom mù, Em ra, chớm lạnh rừng thu, gai mình.. * * * Ngủ đi em, ngủ ngon lành, Sức em trẻ lắm, còn dành ngày mai! Trận bom gần sáng xa rồi, Ngủ đi em, có anh ngồi thức ru.. (Quảng Trị, 1972)
Bài học từ cây *** Mười lăm năm trước, tôi cùng em qua đây, Hàng cây mới ươm, khô gầy, mỏng mảnh, Hai ta không nỡ lòng dám ví Rằng hàng cây như tình yêu chúng ta! * * * Mười lăm năm sau, tôi cùng em qua đây, Hàng cây đã già, xù xì thân mấu, Hai ta lại càng không dám ví Rằng hàng cây như tình yêu chúng ta! * * * Có lẽ ngày xưa, chúng mình quá tự kiêu Xem thường quy luật của thiên nhiên vĩnh cửu, Còn bây giờ, chúng mình quá đắn đo và nhát sợ Không dám nhìn xa hơn chính bản thân mình! * * * Nhưng cây cứ lẳng lặng, cứ điềm nhiên Tiếp tục mãi ra hoa và đậu quả! (1979)
Còn, mất.. tuổi yêu đầu * * * Anh mất những gì trong em thuở nhỏ Mất sự bình yên hay những niềm vui? Mà đến giờ vẫn tưởng còn nguyên vẹn Vẫn tưởng còn nguyên cả cuộc đời? * * * Anh đã buôn qua nhịp đập trái tim thơ Như chim bay qua nỗi buồn một thuở (Ôi đến nhiêu khê là nỗi buồn tuổi nhỏ) Áo ướt chăng em? Trên áo động xuân về.. * * * Giá như là ta đã yêu nhau Hẳn mộng ước vuông tròn hơn có phải? Nghĩ hối tiếc những ngày phung phí mãi Ta đi quanh mà chẳng đến bao giờ! * * * Em có còn nhớ lại nữa không em Ngày nắng, ngày mưa, bụi lầm gót đỏ Hoa tím ngát thở dồn trong ngọn gió.. Ta đã mất gì suốt tuổi nhỏ trong nhau?
Cứ như không *** Lòng yêu đời có thật dễ đâu em? Khi anh có, anh biết là thực khó, Anh trả giá bằng rất nhiều cực khổ, Để được cứ như không, thư giãn, nguyên lành! * * * Em lo lắng mà không hề trách móc Chỉ nhìn anh, đoán được hết vui buồn, Em mềm mại mà không hề khiếp sợ Vượt thác rồi, chờ dốc khác cao hơn.. * * * Từng đau đớn vì lòng người phản trắc, Từng xót xa vì lắm nỗi tỵ hiềm.. Ta lại vẫn còn nhau, không mất mát, Lòng yêu đời - có thật dễ đâu em! (1991)
Lạnh * * * Chỗ em qua, gió bấc đã thay mùa, Chân rạ mới se lòng mong lúa ấm Những lá bàng rơi, càng khô càng thắm, Lá khô hoài, có trút xuống nơi em? (1967)
Thơ tình viết muộn *** Tôi đã qua rồi tuổi dễ khổ đau, Tuổi dễ ưu tư, tuổi hay giận dữ, Tuổi hình dung tương lai trong lòng tay Giữ thật kín như vật gì dễ vỡ! * * * Tôi đã qua rồi tuổi dễ kiêu căng Tưởng cuộc sống dễ dàng làm đổi khác, Tưởng những gì mới phát minh trong óc, Ắt ngày mai, nhân loại đã làm theo! * * * Em đến bên tôi, ngồi nghiêng không nói Trên má em, vệt sáng của mùa đông, Em cười thật khiêm nhường, nhỏ nhoi, trung thực, Nào có gì đâu mà đau nhói tận lòng! * * * Em là chân lý của đời thường mạnh mẽ Nét môi chẳng còn cong vì trải đắng cay rồi, Em là vẻ đẹp của đời thường vĩnh cửu, Là những gì quên mất ở trong tôi! (1986)
Người giữ tuyến đường xuân * * * Những quả đồi, bom cắm xuyên lông chim Anh xót xa như khía tấm lưng trần Anh cắn răng chong mắt suốt mùa đông Ánh sáng lạnh chập chờn xanh đỏ A-xít đặc khoét vào hạt nổ Chỗ chưa ai qua là chỗ có anh qua Cái chết nằm im cho anh tháo gỡ Con đường cắt, con đường lại mở Cái chết nằm im cho những chuyến xe thông. * * * Những thuỷ lôi chín mắt ở Hàm Rồng Hau háu trên sông giữa luồng nước lũ Anh đã vớt không quả nào kịp nổ Hai tay trắng làm đui mù điện tử Chỗ chưa ai quen là chỗ của anh quen.. * * * Đêm nay nằm trong lán lặng yên Anh nghe tiếng xe trở về nẻo đó Ôi tiếng xe qua như có gì tâm sự Anh trở dậy đi ra nghe những tiếng ai chào Nghe mùa rộ từ phương Nam đang ruổi về phương Bắc Không nhìn rõ mặt ai Chỉ biết nhiều tin vui.. * * * Suốt đêm anh trở giấc bồi hồi Con đường anh khai thông vẫn bừng bừng huyết mạnh Con đường đẹp hơn đầu hết Chỗ chưa ai biết là chỗ anh đã biết: Bánh xe nào đi qua cũng in bùn đỏ mùa xuân.. (1967)
Qua Trường Sa * * * Hoa bí hoa bầu mọc ở Trường Sa Ô hay! Đất ngỡ đất quên nhà, Gió cũng gió, ong cũng ong kiếm mật Nắng cũng là màu nắng tận trong ta! Cái bắt tay là bắt tay đồng chí Tay mở rộng và miệng cười hoan hỉ Trường Sa ơi! Như bát nước đầy Mời uống ngụm đầu đã thấy mê say.. Áo cộc nông dân hở cúc cổ quên cài Nết sởi lởi gợi nhớ hoài Nam Bộ, Những ba má chú cô trong đó Chửa một lần thấy mặt đã đi xa! (1961)
Trở lại trái tim mình * * * 1 Tôi trở lại những bờ đường mùa xuân Cây già trắng lá Ôi thành phố tôi yêu kỳ lạ Cái sống như trăn trở ngày đêm Tôi lớn lên, lo nghĩ nhiều thêm Thành phố cũng như tôi đang lớn Những gác xép bộn bề hy vọng Những đầu hồi bóng nắng nhấp nhô.. * * * Tôi trở về những ngõ quen xưa Mỗi ngõ nhỏ giấu một lời tâm sự Tôi trở lại những lối mòn quá khứ Có tấm tình ta mắc nợ cha ông * * * (Nhịp chày sương hay tiếng trống thu không Nét son đượm trên vòm cong mái cổ) Tôi trở lại những lối mòn tình tự Cánh bướm màu hạnh phúc cứ bay đôi Tiếng ve ran những điệp khúc mùa vui.. * * * * * *Ôi rất lâu rất lâu Tôi mới lại đi một ngày thong thả Thành phố như tim tôi êm ả Sau rất nhiều gian lao. * * * 2 Hãy nghe, hãy nghe tiếng người lao xao Chỗ những căn nhà bom xô tốc mái Nay ta về lợp lại Che ấm cuộc đời vun vén bên trong Hãy theo những ngả đường sang sông Cầu phao cót két Những chuyến hàng đi hoài không hết Mỗi chuyến xe mang một tấm lòng. * * * Hà Nội thức bao đêm ròng? Không ai nhớ nữa Nhưng mỗi sớm nhìn vào cửa chợ Lại thấy hoa bày trên lối đi Hà Nội bao lần chia ly? Không ai nhớ nữa Nhưng cách đánh quân thù phải sợ Thì không đâu biết rõ nơi đây Hà Nội mang tầm vóc hôm nay Cọng với tầm cao quá khứ Tôi đi dọc những lối vào lịch Nghe suốt năm châu bè bạn nối gần Tôi đi ngang những cuộc đời thường Biết ở đó chia nỗi lo nhân loại * * * 3 Có phải bao nhiêu vui buồn thời đại Soi vào đây càng đậm sắc màu riêng? Tấm lòng Hà Nội thiêng liêng Vẫn nguyên vẹn sau rất nhiều từng trải Con đường lóa bóng hoa vàng trẻ mãi Tiếng lanh canh trên gạch lát hồn nhiên Âm vang bao biến thiên Thế giới gửi nơi này ghi nhớ Bao hạt cát hạt vàng lịch sử Hà Nội kiên tâm gạn lọc công bằng Nghe tiếng Bác mỉm cười đôn hậu Nghe bước mình vững chãi tháng năm.. * * * 4 Ôi những hàng ô-rô ta vẫn xén Làm vui mắt mỗi người đi kháng chiến Mỗi nét đơn sơ cũng đượm tình nhiều Từ ánh nê-ông pha biếc buổi chiều Đến hơi mưa trong khóm hoa màu tím Gáy sách cũ xếp chồng như kỷ niệm Lá thiếp mừng đám cưới mát trên tay Bao điều không ai hay Bỗng thấm thía giữa ngày chống Mỹ Hà Nội bận dẫu không hề phút nghỉ Vẫn còn nguyên phong thái hào hoa! * * * 5 Ở đây tôi bắt gặp hôm nay, tôi bắt gặp ngày qua Tôi bắt gặp những ngày chưa tới Trong mỗi dáng người gặp vội Đều chín muồi những dự định tương lai Trong mỗi ba-lô quàng vai Đều cất giữ kho tàng chưa mở hết Như Hà Nội mười năm tôi đã biết Sớm hôm nay vẫn lạ nét ban đầu! Sông Hồng ơi! Dông bão chẳng thay màu Rùa thần thoại vẫn nhô lưng đội tháp Chùa Một cột đổ trên đầu giặc Pháp Lại nở xoè trọn vẹn đóa hoa sen Dù nhiều điều tôi nhớ tôi quên Nhưng Hà Nội trong tôi là vĩnh viễn Dù mười năm, hai mười năm kháng chiến Hà Nội vẫn rèn sắt thép lòng tin Dù quân thù bắn phá cuồng điên Tim ta đỏ vẫn nguyên lành Hà Nội Ôi trái tim nóng hổi Tôi về đây là thêm sức đi xa!.. (Hà Nội, 1967) - Bài thơ đạt Giải nhất về thơ của Hội Văn học nghệ thuật Hà Nội năm 1967.
Từ giã tuổi thơ * * * Ngỡ như đi suốt tuổi thơ Tới chặng đường này nghỉ lại Có gì bâng khuâng mãi Những cánh hoa bìm gợi nhớ rất xa.. * * * Ôi những xe trâu thủng thẳng vào cơn mưa Bắt tuổi nhỏ nóng lòng theo bước một Ôi những nương cao màu trăng lục nhạt Gạo lốc nuôi ta mùa vơi mùa đây Cách đã ba ngàn ngày Lại trở lại đất này chung thuỷ Đứng rạo rực trước cuộc đời chống Mỹ Còn đeo ba-lô thắng Pháp sau lưng!.. * * * Những gì xưa làm nên chiến công Mười năm qua đã quen càng nhớ Những người bạn trong mắt xưa bé nhỏ Mười năm mà vụt vụt lớn lên Cảnh vật in trong tâm tưởng bình yên Mười năm thở nồng nàn xao động Dung mạo còn như giống Tầm cao đã khác rồi! * * * Đã qua bao suy nghĩ nhất thời Qua tất cả những vui buồn bé bỏng Thời gian như ngọn sóng Lòng ta như đất bồi. * * * Bao nhiêu cơn mơ kỳ lạ trong đời Nay còn lại những cơn mơ hữu ích Bao năm tháng đã qua nhiều thử thách Đôi mắt nhìn còn muốn hồn nhiên!.. * * * * * * Hoa bìm ơi hoa bìm! Vẫn tròn trặn, đơn sơ màu tím thế! Như ước vọng mở lòng ta thủ thỉ Có nét gì vẫn quyến rũ như xưa! * * * Thôi từ giã tuổi thơ! Bước ra từ tám năm kháng hiến Lấy sự tích anh hùng làm chỗn vịn Lại bước vào cuộc kháng chiến lần hai. * * * Thôi từ giã tuổi thơ! Xốc hành lý lên vai Ta tính nốt những chặng đường đánh Mỹ (Cái khó nhất chợt lúc này hóa rễ Khi nhìn thấu mình tận đáy xưa, sau) (1965)