Xuyên Không [Dịch] Ngày Tháng Náo Nhiệt Của Tiểu Địa Chủ - Hạ Mộ Ngôn

Discussion in 'Truyện Drop' started by Xiao Mei Yu, Mar 5, 2022.

  1. Xiao Mei Yu

    Messages:
    8
    Chương 10: Bận rộn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ra khỏi chợ đi về phía nam ước chừng hơn một khắc, đập vào tầm mắt là một phiến đất trống trải, có vài chiếc xe lừa đơn sơ đậu thưa thớt ở một góc, so ra thì chỉ hơn xe nhà Trương Kỹ Năng ở phần mui xe giản dị bằng vải bố đã giặt đến mức bạc màu mà thôi.

    Tiêu Minh Bách chọn chiếc xe gần nhất, hỏi: "Ngươi có nhận chở về Lộc Minh thôn cách phía nam trấn hơn năm mươi dặm không?"

    "Đi a, chỉ kéo một nhà ngài, ngài cấp mười lăm người văn tiền là được, xe đưa đến cửa thôn, được chứ?" Thấy phụ thân gật gật đầu, bắt đầu lôi kéo xe lừa quay đầu, tiếp đón mọi người lên xe, sau đó tiến về hướng cổng trấn.

    Xe đi được hơn nửa canh giờ, đã về tới cửa thôn, đợi xe dừng lại, mọi người lấy đồ vật xuống xe, phụ thân trả tiền cho phu xe, sau đó, cả nhà bước chân vào thôn.

    Hứa lão cha vội chạy theo vài bước, đưa tiền xe cho phụ thân, phụ thân vội lấy tay đẩy ra, nói: "Hứa lão cha, ngươi làm vậy là sao? Chúng ta chính là quê nhà hương thân, hôm nay ít nhiều cũng nhờ ngươi hỗ trợ chúng ta mới sớm làm xong việc, chuyện này chỉ là tiện đường cho ngươi quá giang, nào có lý do còn lấy tiền xe của ngươi."

    "Vậy đa tạ Tiêu sư gia ngài, lão nhân ta hôm nay cũng nhờ phúc của ngài có thể tiết kiệm sức đi cả canh giờ, còn có thể kịp ăn bữa cơm trưa, vậy ngài đi thong thả, lão nhân ta cũng đi trước một bước." Nói xong cung kính khom người chào phụ thân, rồi mới cầm lấy đồ vật trên mặt đất, hướng về phía nhà mình mà đi.


    Phía bên này, Tiêu Minh Bách cũng dẫn cả nhà đi về. Tới cửa nhà, Nhị Lang mới gõ cửa hai cái, người ở bên trong ra mở cửa, thò ra cái đầu nhỏ để thăm dò: "Nhị ca, mọi người đã trở về rồi!" Người đứng ngoài cửa chưa đáp lời, cậu nhóc đã mở cổng ra, lại hướng vào trong viện hô: "Phụ thân, nương đã trở về!" Đợi hô xong rồi, lại vội vàng đi lên giúp tiếp nhận cái rổ trong tay mẫu thân.

    "Nương, con giúp nương xách đi vào, nương mệt mỏi rồi." Tứ Lang cười sáng lạn, vừa tiếp nhận rổ trúc vừa nói.

    "Chỉ giúp nương, không giúp cha a?" Phụ thân vừa vuốt chòm râu xinh đẹp, vừa giả vờ tức giận nhìn cậu nhóc.

    Tứ Lang nghe vậy đỏ mặt nhìn nhìn phụ thân, nhỏ giọng nói: "Cha, ngài không phải nói với chúng ta, khí lực của nữ tử nhỏ, chúng ta là nam tử, khí lực lớn sao.."

    "Cha con đang chọc con đó, đi, cùng nương đi vào, nương nấu cơm cho các con ăn, đám người Tam ca của con đâu?"

    "Buổi sáng Đại tỷ để lại cháo cho chúng con, Lưu thẩm đang hâm nóng, Tam ca giúp đỡ nhóm lửa."

    "Được, con cùng với cha và Nhị ca cầm mấy thứ này đem vào trong nhà chính đi, nương đi nấu cơm." Nói xong dặn dò trượng phu một tiếng rồi dẫn hai nữ nhi đi phòng bếp.


    Đợi đến cửa phòng bếp lại nghe nương nói với Đại tỷ: "Quỳnh Nương, con đi nấu cơm đi, để Lưu thẩm dừng việc đi." nói xong mới bước chân vào phòng bếp.

    "Đông gia, ngài đã trở lại, hôm nay hợp chợ thuận lợi không." Nói xong lôi kéo con trai của mình đi lên.

    "Nương, mọi người đã trở lại a!" Nghe Lưu thẩm nói chuyện, Tam Lang vội vỗ vỗ bụi trên tay rồi đứng dậy đón.

    "Lưu thẩm, hôm nay cám ơn thẩm." Vừa nói vừa đặt gói đồ lên cái bàn vuông trong phòng bếp, mở ra, lấy tiền đưa cho Lưu thẩm: "Đây là thẩm nhờ ta bán hai mươi cái trứng vịt được ba mươi văn; dây thừng nhà thẩm làm thật là tốt nên bán nhiều hơn bốn văn, được hai mươi bốn văn; xấp vải bố cũng vừa vặn được chưởng quầy tiệm quần áo coi trọng, bán được so với hợp chợ nhiều hơn chút tiền, được hai trăm ba mươi văn, tổng cộng là hai trăm tám mươi bốn văn, thẩm tính lại xem có đúng không?"

    "Đúng, đúng, thật sự là cảm ơn đông gia, nếu không có đông gia hỗ trợ, làm sao có thể được.. tiền này a, ta chỉ trông cậy vào xấp vải bố này có thể bán được hai trăm mười văn đã là không thể tin được, hiện tại nhờ phúc của đông gia lại được nhiều hơn ba mươi văn so với bán ở trên chợ nữa." Lưu thẩm lấy khối vải bố thô từ bên hông ra, thật cẩn thận đem tiền đồng để vào trong miếng vải, gói lại, rồi ngẩng đầu lên cười thỏa mãn. Nàng cẩn thận ôm gói tiền, vái chào Lệ Nương nói lời cảm tạ.


    "Ngươi cũng mau trở về thôi, trong nhà còn chờ ngươi nấu cơm kia." Lệ Nương lại sờ sờ đầu Tam Lang, nói: "Con đi tiễn Lưu thẩm ra ngoài"

    "Đông gia có việc vội, vậy ta đi về trước, ngài có việc nhớ đến tìm ta là được."

    "Dạ, đã biết, nương, Lưu thẩm, ta tiễn thẩm ra ngoài." Tam Lang vội đi tiễn nàng ra viện tử.


    "Quỳnh Nương, con vào nhà lấy mấy cái trứng vịt muối đến cho nương luộc, vừa vặn chúng ta mang về mấy cái bánh rau dền, con lấy ra để chúng ta ăn với cháo. Chờ sáng mai con đi đến tiệm của nhà Trương đồ tể thôn bên cạnh mua chút thịt trở về, nương xào thit phiến cho các con ăn. Cận Nương, con rửa tay đi vào nhà chính dọn chén, vết thương còn chưa tốt lắm, con ít đi đến phòng bếp hỗ trợ thôi, còn không mau đi đi." Nói xong đoạt lấy củi lửa trong tay Cận Nương nhóm bếp.

    'Thật ra với bếp lò truyền thống trong phòng bếp này, mình cũng chỉ biết thêm củi, cũng chưa thật sự làm qua nhóm củi.'Cận Nương thầm nghĩ, 'còn nhớ rõ trước kia lúc còn nhỏ, cha mẹ là công nhân viên không chăm sóc được cho hai đứa con, nên gửi ở nhà bà ngoại không ít ngày. Đặc biệt là thời điểm nghỉ hè thì hầu như đều ở tại nhà ngoại ờ nông thôn. Bà còn có một người dì tuổi trường thọ vẫn kiên trì làm việc dưới đất. Chính mình vào mùa hè hàng năm luôn luôn ở nông thôn sinh sống, cho nên đối với bếp lò truyền thống không thấy xa lạ. Nhưng lúc đó còn nhỏ cũng không có thể với tới bếp lò, cũng là đi theo người lớn vừa chơi vừa học thêm chút củi lửa vào lò. Mình đang muốn bắt đầu theo học nhóm lửa, cũng vừa khéo, về sau nhiều cơ hội học tập.'Vừa nghĩ, vừa bắt tay vào làm nhiệm vụ mẫu thân phân công cho mình.

    Ước chừng là buổi sáng dậy sớm, lại chạy một vòng lớn như vậy, bữa cơm này ăn đặc biệt ngon. Ăn xong cơm trưa, cả nhà ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát, cha mẹ bắt đầu cùng nhau thương lượng.

    "Chuyện này phải đợi cuối tháng, ta ở nha môn cũng khá bận rộn, tuy rằng nói vị Huyện thái gia này của chúng ta vì thể diện mới thỉnh ta làm sư gia, mỗi năm cũng có chừng bốn mươi lượng bạc, lại không cần ngày ngày ở nha môn, cũng phải mỗi tuần thay Huyện thái gia ghi sổ con trình cho châu phủ nha và Lại bộ, chỉ có mặt ở ngày viết thông cáo là được, chính là một tay chữ là đã có thể kiếm được phân nữa tiền công sư gia. Mắt thấy bọn nhỏ đều lớn, phòng ở trong nhà cũng không đủ ở, còn có Nhị Lang sang năm cũng có thể đi học đường, ta nghĩ chờ thêm mấy ngày, dọn sách mà cha lưu lại trong tây sương phòng dọn sạch, lấy chỗ trống đặt hai cái án thư vào, lại đặt thêm một cái bình phong cũ, cũng cho hai anh em chúng một cái tiểu thư phòng ngăn nắp được hay không."


    'Sách', đúng rồi, ta đến đây nơi này nghĩ sợ lộ tẩy cũng chưa hỏi qua, hiện tại rốt cuộc là triều đại nào, quốc gia nào, chỉ dựa vào chính mình nhìn hình thức phục sức mà đoán. Trong lòng nghĩ, vừa vặn cơ hội tới, vội ngẩng đầu hỏi cha mẹ: "Cha, nương, trong phòng chúng con còn chỗ nào không, dời đến phòng chúng con đi, con cũng muốn đi theo đại ca học viết chữ, bình thường cũng có thể đọc sách, được không?"

    "Nhị muội nói rất đúng a, vậy dời đến phòng chúng con đi, gian phòng của chúng con dọn ra một chỗ cũng tiện, cha, nương, nghe Nhị muội đều dời lại đây đi?" Quỳnh Nương ở một bên cũng đồng ý, gật gật đầu nói.

    "Ta xem như vậy cũng tốt, vậy đều dời đến đông sương phòng đi, đợi đến lúc thu hoạch vụ thu cũng không cần lại đi mượn kho lúa nhà Đại bá mà đặt, mấy gian ở hậu viện kia kia cũng dọn dẹp một ít, có nhiều khoảng trống một chút, sắp xếp một chút là đủ rồi." Mẫu thân vừa nói vừa nhìn về phía phụ thân ngồi bên cạnh.

    Thấy phụ thân thoáng suy nghĩ một chút, sau đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, nói: "Như vậy cũng được, vậy tính như vậy đi. Được rồi, mấy đứa đều đi vào trong viện cùng cha đi."


    Nói xong liền đứng dậy mang theo mấy đứa con trai ra nhà chính, nói: "Hôm nay chúng ta đem mấy cây trâm gỗ chưa làm xong đều làm tốt đi, ngày mai là ngày ra thông cáo, sáng sớm cha muốn đi huyện nha, Nhị Lang và Tam Lang đi đem điểm tâm chúng ta mang về đưa đi nhà Đại bá và Tứ thúc rồi trở về mau, chờ các con trở về chúng ta lại ăn." Nói xong nhìn lướt qua mấy đứa nhỏ, nhìn thấy một đám đều cười rất là sáng lạn.

    "Dạ, chúng con đã biết." Hai huynh đệ nói xong vội vàng tiếp nhận bao điểm tâm từ trong tay mẫu thân đưa qua, liền xoay người ra nhà chính.

    Bên kia hai tiểu huynh đệ vừa mới đi, bên này người một nhà liền đều tự vội làm việc của mình. Trong nhà chính là cắt chỉ cắt chỉ; thắt kết thắt kết; vuốt hoa vuốt hoa; trong viện cũng là một dây chuyền sản xuất nhỏ. Một buổi chiều bận rộn đổi lấy được hai mươi ba cái bán thành phẩm, lúc này nhìn qua, người một nhà đều là trong lòng tràn đầy vui mừng.

    Đợi nương và Đại tỷ dọn điểm tâm lên trên bàn xong, mà chưa có ai dám nhúc nhích, còn đang chờ phụ thân lên tiếng. Phụ thân liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó mới nói: "Đều đừng thất thần, ăn đi."

    "Phụ thân, để lại cho đại ca một khối." Nhị Lang nói xong lập tức lấy ra một khối đặt ở một bên. Mấy đứa nhỏ còn lại cũng đều gật đầu đồng ý, nói: "Ân, chúng ta giữ lại cho đại ca, chờ đại ca đi học về cho ca ăn."

    "Ta đã giữ lại cho Đại đệ rồi, các ngươi ăn đi." Đại tỷ nói.


    Mọi người lúc này mới nhanh tay nhanh chân lên, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của một đám tràn đầy hạnh phúc, hai vợ chồng cũng vui vẻ mỉm cười.

    Người một nhà ăn xong cơm tối, lại bắt đầu thắp đèn, bận rộn làm việc trong nhà chính, lúc này Đại lang đã ôn tập công khóa xong cũng gia nhập vào, động tác của mọi người cũng càng ngày càng thuần thục, đến giờ đi ngủ, thành phẩm trên bàn đã thành một đống nhỏ.


    Cứ như vậy, người một nhà mỗi ngày đều vội vàng thắt thắt kết kết, làm cây trâm, thời gian năm ngày bận rộn, vội vàng trôi qua rất nhanh

    "Nương, cây trâm gỗ hoàn chỉnh tổng cộng là bốn mươi sáu cây; túi lưới mười sáu cái; còn có Nhị muội kết thêm mấy hình dáng mới: Ở giữa nơ bướm có mấy chuỗi hạt châu rũ xuống, chuồn chuồn kết sáu cái, vật trang sức hình cây cỏ hoa lá có bốn loại, mỗi loại ba cái tổng cộng mười hai cái, mặt khác còn có một số nút thắt đơn." Đại tỷ vừa phân loại, kiểm kê thành phẩm, vừa báo cho mẫu thân nghe. Sau khi báo xong, cũng đã xem cây trâm, túi lưới, vật trang sức ở trên bàn chỉnh tề phân loại tốt, đặt vào trong một cái rương gỗ tinh xảo, đưa cho mẫu thân.
     
  2. Xiao Mei Yu

    Messages:
    8
    Chương 11: Sư tử đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nương, lần này con kết thêm hình thức mới, có cần đem hình thức mới này vẽ lại hay không, để lần sau giao cho chưởng quầy của tiệm trang sức kia?" Cận Nương nhìn mẫu thân hỏi. Không ngờ mẫu thân còn chưa trả lời, bỗng nghe một thanh âm vang lên từ giữa nhà chính truyền đến.

    "Nhị Lang đi lấy cho Nhị tỷ con, đem lấy giấy bút đến." Liền thấy phụ thân vừa sải bước đi vào cửa, vừa nói với Nhị Lang.


    "Dạ, cha, con đã biết." Dứt lời lập tức chạy hấp tấp chạy ra khỏi cửa.

    "Nhớ lần họp chợ trước, nghe Hoa chưởng quầy muốn bản vẽ mới, nên ta cũng đã mua giấy bút mới cho con, lần này cha chính là cố ý mua giấy Tuyên Thành cho các con dùng." Vừa ngồi xuống vừa nhìn Cận Nương nói.

    "Cám ơn, cha." Cận Nương vội chạy tới ôm cánh tay phụ thân, vui vẻ nói.

    Một lát sau Cận Nương đem bức tranh đã vẽ tốt đưa cho phụ thân xem qua, tuy nói dùng bút lông vẽ cũng không quá quen thuộc, nhưng dù sao cũng là đã từng chịu qua huấn luyện chuyên nghiệp, tỉ lệ và bút pháp này vẫn là không sai biệt lắm, tốt xấu gì cũng từng dùng qua bút lông để viết chữ, cũng trải qua vài năm vẽ bằng màu nước bột nước, đối với bút lông có tính mềm mại này vẫn là có thể dùng, cũng có thể nắm giữ cách dùng tương đối.

    Nghĩ đến ở thời đại này, trong lòng cũng có chút không yên nhìn về phía phụ thân đang quan sát bức tranh, cho đến khi phụ thân cười và buông xuống bức tranh trong tay, vừa lòng lên tiếng: "Ta thấy không tồi, hình thức lần này cũng đẹp, tranh vẽ cũng tốt, không nghĩ tới Nhị nha đầu nhà chúng ta cũng có vài phần thiên phú."


    "Cha, Nhị tỷ thắt kết không chỉ đẹp mà tên còn dễ nghe nữa." Ngũ Lang đang ở một bên đùa giỡn vui vẻ với Lục Lang, cố gắng vươn cái đầu nhỏ nói với phụ thân, còn không quên lôi kéo đệ đệ bên người tỏ thái độ, Lục Lang cũng cái hiểu cái không gật đầu theo bé.

    "Ân, đúng vậy, Nhị tỷ còn đặt tên cho mấy vật đó nữa." Tam Lang cũng nói.

    "Cha, cha có muốn viết tên của mấy vật này lên hay không, về sau chỉ cần người ta vừa thấy liền biết đây là hình thức nhà của chúng ta làm ra." Nghe nói như thế, Cận Nương ở một bên ngẩng đầu nhìn Nhị Lang đưa bút cho phụ thân, đệ đệ này thật là có đầu óc buôn bán, tốt xấu gì vẫn là mạnh hơn so với mình, vậy mà có ý thức về việc thương hiệu.


    "Được, cha đều viết lên, này gọi là gì.." Cứ như vậy hai phụ tử một hỏi một đáp, đem tên đều viết lên xong, nhìn qua trông giống như là một tập tranh, chưa kể chữ của phụ thân rất tốt, ngược lại là có tác dụng vẽ rồng điểm mắt.

    "Ta thấy không tồi, trong nhà chúng ta cũng phải lưu lại một bản, sau này Nhị nha đầu nhà chúng ta lại vẽ thêm hình thức mới, sẽ thành một tập tranh lưu trữ." Mẫu thân xem qua một lần cũng gật đầu nói.


    "Được, nương tử nói đúng, vậy Nhị nha đầu, con cũng vẽ lại hình thức lần trước thành hai bản nữa đi, chút nữa cha viết tên lên, một phần đặt cùng với tranh vẽ hôm nay, chờ đến đầu tháng ba ta đi nha môn, đợi lúc nghỉ trưa cầm đến cho Hoa chưởng quầy tiệm trang sức, xem ông ta có cần hay không."

    Nói xong Cận Nương bắt đầu vẽ xuống, vẽ xong giao cho phụ thân viết tên lên, Nhị Lang ở một bên mài mực cho bọn họ, phụ tử ba người phối hợp rất là ăn ý. Đợi đến lúc ăn cơm chiều cũng đã hoàn thành xong.

    "Cha, con thấy, mỗi hình thức chúng ta lại đưa cho Hoa chưởng quầy một cái thành phẩm hoàn chỉnh kèm theo, như vậy nhìn qua sẽ liền hiểu được, cha thấy có thể được không." Cận Nương cầm lấy bản vẽ nhìn phía phụ thân nói.

    Phụ thân cũng thoáng nghĩ ngợi một chút, sau đó mở miệng nói: "Ừ, cũng đúng, tốt xấu gì lần trước ông ta cũng là thấy được bộ dáng sau khi làm xong mới muốn, Nhị nha đầu nói rất đúng, nên làm như thế mới tốt."

    Quỳnh Nương nghe phụ thân nói xong, đã bắt đầu đem từng kiểu dáng đều lấy một cái đi ra, sắp xếp trong cái hộp gỗ nhỏ cho tốt rồi đưa tới, nói: "Phụ thân, đây là mấy kiểu dáng mới đưa cho Hoa chưởng quầy."

    Cả nhà ngồi vây quanh trong nhà chính vui vẻ ăn cơm chiều xong, sau đó đều tự quay về gian phòng của mình nghỉ tạm. Đợi rửa mặt xong xuôi, hai vợ chồng thắp đèn, tựa vào trên giường trò chuyện.

    "Tướng công, ban đầu chàng có nói qua, Nhị nha đầu nhà chúng ta là phúc tinh ta còn vẫn không tin được, hiện tại xem ra là đúng như vậy, từ khi con bé bị thương đụng vào đầu, cho tới bây giờ chàng đoán thử xem trong nhà thêm bao nhiêu tiền thu vào.

    Buổi tối ta sửa sang lại hộp tiền, tính toán sơ qua: Dùng một kiểu dáng liền có được ba mươi hai lượng bạc; lần trước bán trâm gỗ, túi lưới cho tiệm quần áo được nửa lượng bạc, trừ đi chi phí sợi chỉ còn được hơn ba trăm văn; ngày mốt khi chàng đi đưa cho Hoa chưởng quầy, thuận đường lại đem đồ vật này nọ mấy ngày nay làm tốt cũng đều cầm đi đổi bạc.

    Nhị nha đầu nói, thừa dịp bây giờ còn chưa có người nghĩ đến cũng bắt chước chúng ta làm, nên bán nhiều hơn một chút, chờ người khác đều bắt đầu chiếu theo kiểu dáng cũng làm đem bán, liền không bán được giá như bây giờ. Còn nói qua tháng này sẽ dạy Vương Thành Thật gia (ở đây ý là vợ của Vương Thành Thật nhé) và Lưu thẩm cách làm, cũng làm cho bọn họ có thêm chút tiền trợ cấp trong nhà."

    "Ừ, nàng đừng thấy con bé bình thường tùy tiện, thật ra tâm tư tinh tế, càng xem càng nhận thấy tính tình con bé xem chừng giống nãi nãi của con bé. Khi nương còn tại thế, trong mấy đứa cháu gái, không phải là thương con bé nhất sao, lần này bị thương chắc cũng là nãi nãi con bé dưới suối vàng phù hộ đi. Đây là đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời! Nhị nha đầu nhà chúng ta chính là như vậy a. Nàng cũng thấy, thời điểm chúng ta làm trâm gỗ, con bé nói mỗi người tách ra làm việc, thật đúng là so với bình thường nhanh hơn rất nhiều."


    "Không chỉ thận trọng mà tâm còn lương thiện nữa, nói thật, con bé bị thương cũng là vì cứu mấy con chó mới, hai ngày trước, vừa vặn khi Vương Thành Thật gia đến mượn gạo là con bé mở cửa, người đang ở đây thì con bé không nói gì, người ngoài đi rồi liền hỏi ta tình trạng nhà của Vương Thành Thật, ta mới kể cho con bé nghe.

    Sau khi nghe xong, con bé nói với ta muốn dạy cách thắt kết mới này cho bọn họ để họ tăng thêm thu nhập trong nhà, sau lại ta lại hỏi con bé kĩ càng một lần nữa mới biết, thì ra thời điểm họp chợ lần trước, con bé nhìn thấy Vương Thành Thật gia bán tiên nhân thảo cho hiệu thuốc bắc, liền nhớ kỹ.

    Con bé nói tá điền trong nhà có cơm ăn, nếu có thể ăn no, mới có khí lực giúp chúng ta trồng trọt, làm vườn tốt, lương thực nhà ta cũng sẽ có nhiều hơn. Phần lương thực dư là có thể đổi bạc, mua trà cho cha uống; cho đại ca nộp học phí; cho bọn đệ đệ mua đường ăn; cho người trong nhà nhiều món ăn ngon."

    "Ai, ta nghĩ tiền lương một năm làm sư gia này của ta tuy nói không so được với hai người sư gia chính thức là hình danh* sư gia và tiền cốc** sư gia, thì cũng đủ mua vài mẫu đất cằn, trong nhà lại có mấy chục mẫu ruộng có thể canh tác, nhưng cuộc sống vẫn là có chút căng thẳng a."

    "Ngẫm lại, hiện giờ nhà chúng ta có Đại lang đi học đường, chờ sang năm Nhị Lang cũng đi học, hàng năm phải trích ra tám lượng bạc; không phải chàng nói tiên sinh bảo sang năm Đại lang có thể chuẩn bị thi đồng sinh thử sao, tuy nói đi thi học trò nhỏ không phải ra xa nhà, nhưng cũng phải mướn cái xe, tiền ăn cơm. Sau này đi phủ thí, viện thí không phải chàng nói còn phải cùng đi sao, vòng vo tới lui cũng tốn không ít tiền.

    Ta tính toán, năm rồi có tích góp một ít bạc, trừ bỏ tiền học phí cho hai đứa nhỏ, cũng chỉ thừa lại không đến ba mươi sáu lượng, chàng cũng không nói rõ năm nay Huyện thái gia cũng đến hạn kì, không biết vị Huyện thái gia tiếp theo khi nhậm chức có thể mời chàng làm sư gia hay không, ít nhiều cũng nhờ Nhị nha đầu chúng ta, trong hộp tiền trước sau cũng thêm hơn ba mươi hai lượng bạc.

    Lại nói, mắt thấy Đại a đầu ra năm cũng là mười ba, qua hai năm nữa sẽ cập kê, cũng là nên bắt đầu chuẩn bị đồ cưới. Nhóm tiểu tử cũng đều lớn, phòng ở cũng có chút chật chội, sáu người huynh đệ bọn họ chen chúc ở một chỗ, bây giờ còn nhỏ thì không thấy gì, nhưng hai năm nữa trong phòng sẽ không còn chỗ đặt chân."

    "Viện này của chúng ta vốn là cha dành để cho đệ tử thư viện ở nơi khác đến có chỗ dừng chân, ban đầu vốn đã nhỏ, hiện tại thật sự là không biết làm thế nào mới đủ. Nếu không chờ sang năm chúng ta đem khố phòng ngoài hậu viện lại làm ra thêm một gian, đem lương thực đều dọn qua đó, kết hợp lại khoảng trống ở tây sương phòng cho hai đứa đại tiểu tử trụ, như vậy cũng tốt để chuyên tâm đọc sách."

    "Đến lúc đó lại xem xem đi. Chúng ta cũng nghỉ sớm một chút đi, ta đã thương lượng với hai nha đầu sáng mai phải vội mua một ít thịt trở về, cho mọi người ăn ngon."

    Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, mẹ con ba người liền đi đến nhà đồ tể thôn bên cạnh. Cận Nương thấy mẫu thân đang cùng Đại tỷ bàn bạc hôm nay phải làm đồ ăn thịt, liền thử thăm dò hỏi mẫu thân:

    "Nương, hai ngày trước, con có xem sách gia gia lưu lại, bên trong có một quyển sách viết một công thức dùng thịt làm đồ ăn dường như ăn rất ngon, không biết hôm nay nương định mua thịt nhiều không, các nguyên liệu khác cũng đều là có sẵn, hay là hôm nay chúng ta cũng làm một chút nếm thử, được không?"

    "Con biết làm không?" Mẫu thân hỏi.

    "Con đã cẩn thận xem qua cách làm vài lần, trong đó có vài chữ không biết con cũng đã hỏi qua Đại ca, cũng đem công thức này đưa cho Đại ca xem qua, ca cũng nói nếu là có thể làm ra nhất định ăn ngon." Nói xong lại lấy đôi mắt tha thiết nhìn về phía mẫu thân.

    "Được, hôm nay chúng ta liền thử làm đi, con nói công thức cho nương nghe một chút."


    "A, trước đem thịt heo băm nhuyễn, cho vào muối, nước trong, rượu, trứng gà, gừng băm, hạt tiêu, trên mặt lại thêm bột súng***, trộn đều sau đó vo thành viên, ở bên trong từng viên thịt cho lòng đỏ trứng muối vào rồi bọc lại, đặt lên vỉ hấp dùng lửa lớn hấp chín, thời điểm sắp lên đĩa, bày rau cải lên đĩa trước, đem thịt viên cắt thành hai nửa bày lên mặt trên, cuối cùng đem nước thịt thêm gừng băm, hành băm, hạt tiêu vào đun sôi, dùng bột súng cho nước trở nên sánh lại rưới lên thịt viên là thành. Con nghĩ trứng gà này lại dư ra lòng trắng, cũng cho vào thịt, cũng tiết kiệm chút muối."

    "Nghe qua thật sự không tồi, cũng không khác thịt viên nhiều lắm, được, hôm nay nương mua nhiều thịt chút làm món này cho các con.."


    "Nương, đồ ăn này còn có tên, gọi là sư tử đầu bao lòng đỏ trứng muối." Cận nương vội nói.

    "Sư tử đầu."

    "Đúng vậy, bởi vì trong sách nói, thịt viên này giống.. đúng rồi giống như là đầu sư tử đá ở cổng nha môn, cho nên kêu tên này."

    Cận Nương đem nguồn gốc cái tên sư tử đầu bóp méo, nói với mẫu thân. Thật ra cũng không thể nói là bóp méo, mà hiện tại Cận Nương biết triều đại này không phải là triều đại mà nàng biết trong lịch sử. Nơi này từ lúc hoàng đế khai quốc thống trị hướng đi liền thay đổi khác với lịch sử, xem hình thức quần áo ước chừng là giống thời Tống, nhưng quốc gia hiện tại lại gọi là Thiên Khải Quốc, chẳng những là xuyên qua, mà còn trực tiếp xuyên đến thời không không có trong lịch sử, cái này thật là hoàn toàn xong rồi.


    **************************​

    * hình danh: Chức quan về luật pháp. Hình danh sư gia là sư gia chuyên phụ trách về pháp luật.

    ** tiền cốc: Chức quan phụ trách về gạo và tiền.

    * * * bột súng: Có thể dịch là tinh bột, là loại bột vô cùng mịn. Mình tra tiếng anh thì ra cornstarch, bạn nào làm bánh thì sẽ biết loại này.

    Sư từ đầu bọc trứng muối:


    [​IMG]
     
  3. Xiao Mei Yu

    Messages:
    8
    Chương 12: Hồng khúc trư vĩ *

    * * *

    Bấm để xem
    Đóng lại
    *Hồng khúc trư vĩ: Đuôi heo kho men đỏ, mình để tên Hán Việt nghe cho hay hơn nhé!

    *****

    Mẹ con ba người một đường trò chuyện bất giác cũng đã tới nơi rồi, đi đến cửa tiệm thịt nhà Trương đồ tể, thấy hắn cùng một tiểu nhị trẻ tuổi, hai người vừa mới chặt xong mấy khối thịt heo để bán, lại lưu loát đem mấy bộ phận sắp xếp riêng ra cho tốt, một bên cũng đã có mấy người phụ nhân đang chờ mua thịt, bên kia còn có một chiếc xe Thái Bình chuyên môn kéo hàng hóa đang đậu. Lại thấy một tiểu nhị khác đang vận chuyển mấy khối thịt đã chặt tốt lên xe.

    "Khó trách, hôm nay sáng sớm vừa xong canh năm, ta chợt nghe tiếng heo kêu, còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, nhà Trương đồ tể hôm nay là có chuyện gì sao lại làm thịt nhiều đầu heo như vậy?" Mấy phụ nhân đứng ở một bên cũng là liên tục nhìn về phía chiếc xe đậu bên kia, nhỏ giọng nói thầm.


    "Ngươi không biết sao? Nghe nói hôm nay là trăng tròn của cháu đích tôn nhà Trầm gia đại hộ ở trấn trên, nhà bọn họ phải ở trấn trên đãi tiệc lưu động suốt ba ngày kìa, ta xem mấy hôm nay nhà Trương đồ tể có thể bận rộn, ba ngày này còn không phải là mỗi ngày giết vài đầu mới đủ nhà bọn họ dùng a." Có một người giống như hiểu rõ tình hình lên tiếng.

    "Vậy à? Bất quá Trầm gia khi nào lại có đích tôn, sao ta chưa nghe nói qua a?"

    "Ta cũng mới nghe nói thôi, ngày hôm qua ta đi Giác Minh Tự dâng hương, vừa vặn nhìn thấy thân thích nhà ta, là đường biểu tỷ của đương gia chúng ta, nam nhân của nàng là người cung cấp hàng hóa cho cửa hàng Trầm gia.."


    "Không phải lần trước ngươi nói cho ta biết, cái người đường biểu tỷ kia có nam nhân là tiêu sư của tiêu cục sao? Như thế nào lại.."

    "Ai nha, hãy nghe ta nói hết đã, trên đường áp hàng trở về vào lần trước liền bị thương, cho nên tới cửa hàng Trầm gia làm việc. Ai nha, như thế nào nhấc lên việc này, ta vừa rồi nói đến đâu rồi?"

    "Nói thấy thân thích nhà ngươi."


    Lúc này người phụ nhân mập mạp cũng gia nhập cuộc trò chuyện của các nàng. Người phụ nhân kia cảm kích nhìn nàng một cái, lại nói tiếp: "Đường biểu tỷ nhà của chúng ta này hiện tại cũng là mỗi lần Trầm gia có cái đại sự gì thì sẽ đi đến bên ngoài phòng bếp hỗ trợ, chẳng những có thể kiếm tiền công, có khi còn có phần thưởng khác nữa. Ai nha lại nói đâu đâu nữa rồi, ha hả, vốn ngày hôm qua là thái thái nhà bọn họ đến lễ tạ thần, nói là đại nãi nãi nhà bọn họ tháng trước vừa mới có trưởng tử đích tôn."

    "Không phải nói đại nãi nãi nhà bọn họ sau khi sinh hai nữ nhi liền không được sủng ái sao, đại gia nhà bọn họ liên tiếp nạp hai người thiếp sao?"


    "Chuyện này ngươi không biết, bất quá ta lại biết, đường biểu tỷ của ta nói, ban đầu chỉ có một di nãi nãi (cách xưng hô của dân chúng với thiếp thất của nhà giàu) tranh sủng cùng đại nãi nãi, nhưng cái bụng của di nãi nãi này cũng không chịu tranh giành, lăn lộn thế nào mà một cái cũng không sinh được. Thái thái nhà bọn họ thấy vậy ngồi không yên, mắt thấy đại gia đều đã hai mươi lăm còn không có đứa con kế thừa hương khói, liền an bài hai nha đầu tuyệt sắc, ai ngờ đến hai người này cũng không được, sinh thì có sinh, nhưng liên tục vẫn là hai nữ nhi.

    Lúc này thái thái bắt đầu vội vàng đi đến trong miếu dâng hương hứa nguyện mỗi mùng một, mười lăm nửa khắc không dừng, cũng không dám chậm trễ. Thấy thái thái như vậy, cái người di nãi nãi kia vốn là sẽ không được thái thái sủng, không nghĩ tới nàng là người có tâm kế, đem biểu muội nhà mẹ đẻ đưa đến trước mặt thái thái, còn nói nhà của biểu muội này cũng chỉ có hai đứa con gái, huynh đệ lại có bốn.

    Thái thái nghe vậy liền để lại biểu muội nhà nàng, thế nên nhà họ lại thêm một di nãi nãi, cũng là bụng của di nãi nãi này không chịu thua kém, ước chừng không đầy một năm liền cho nhà bọn họ thêm một kim tôn, vị 'đại' di nãi nãi này cũng thành công thần nhà bọn họ, nước lên thì thuyền lên.

    Nhưng lúc này người định không bằng trời định, không tới mấy tháng, đại nãi nãi cũng có, thái thái lại chạy nhanh đi trong miếu hứa nguyện, rốt cuộc là sinh đích tôn mới là thật sự tốt, ai ngờ lão phương trượng trong miếu nói muốn đứa nhỏ này bình an sinh ra, thì không thể lộ ra, đợi cho trăng tròn mới xem như thành công giữ đứa nhỏ bình an."

    "A, thì ra là như vậy, trách không được a, cũng là nhà bọn họ thành tâm mới cầu được đích tôn, vậy cái này, đại nãi nãi nhà bọn họ xem như hãnh diện rồi."

    Nhóm người Cận Nương cũng vô thanh vô tức ở một bên mà nghe bát quái về Trầm gia vừa chờ Trương đồ tể dọn thịt lên xe của Trầm gia trang. Xem ra thích nghe bát quái là thiên tính của phụ nữ, vốn là tách ra chờ mua hàng, mà giờ nhóm phụ nhân đã sớm tụ lại nói chuyện cùng nhau, người thì vui tươi hớn hở, dùng giọng điệu diễn cảm mà kể chuyện; người nghe cũng tập trung tinh thần, chăm chú như thấy mồi ngon.

    Chờ Trương đồ tể đưa thịt lên xe xong rồi, bắt đầu dọn hàng, mấy phụ nhân mua xong thịt cũng bắt đầu tản ra bốn phía. Mẫu thân dẫn hai hài tử xếp hàng lại rơi xuống phía cuối cùng, chờ đến khi đến lượt, thịt trên sạp cũng đã còn không nhiều lắm.

    "Chưởng quầy cho ta hai cân thịt ba chỉ, một khối chân giò sau, lại thêm hai cái xương đùi, tổng cộng bao nhiêu tiền a?"

    "Hai cân thịt ba chỉ mỗi cân mười sáu văn, một khối chân giò sau, tổng cộng tám mươi sáu văn." Nói xong vừa lấy tiền vừa để thịt vào rổ của mẫu thân.

    ".. Bộ đồ lòng này bán thế nào a?" Nhìn thấy đồ lòng, bao tử heo ăn ngon mà lại bị vứt bỏ như vậy, Cận Nương ở một bên vội hỏi.

    "Mấy thứ này không cần tiền, ngươi muốn cứ cầm đi."

    "Vậy đuôi heo này bán thế nào a?" Cận Nương thấy chưởng quầy của tiệm nói chuyện khá được liền đánh bạo hỏi thêm một câu.

    "Bốn cái đuôi heo này thì tính cho ngươi mỗi cái một văn tiền. Có muốn không." Chưởng quầy nói xong liền đi sang một bên ngồi xuống cái ghế dài nghỉ ngơi, để cho tiểu nhị làm thay.

    "Nương, chúng ta lại mua thêm đuôi heo đi, con biết một công thức làm ăn ngon, trên đường trở về sẽ nói cho nương nghe." Cân Nương nhìn ông chủ một cái sau đó ở bên cạnh mẫu thân nhẹ giọng nói một câu.


    "Cũng được, dù sao cũng không đắt." Nói xong quay đầu nhìn về phía chưởng quầy, mua bốn cái đuôi heo.

    "Hôm nay dọn quầy cũng sớm, đại tẩu, ta thấy ngươi cũng chiếu cố nhiều, nơi này còn có mấy cái xương cốt đều tặng ngươi, ngươi cầm đi thôi."

    Trương đồ tể nói xong liền vô cùng hào phóng đem mấy cái xương cốt cũng nhét vào rổ, lại để tiểu nhị cầm dây cỏ xuyên qua cái dạ dày heo mà Cận Nương hỏi đều giao vào tay Lệ Nương. Cận Nương vội cảm ơn chưởng quầy, Trương đồ tể khoát tay rồi đứng dậy quay vào sân.

    Đợi ba mẹ con ba cầm rổ cẩn thận, lại xách dạ dày heo chuẩn bị trở về, hai người tiểu nhị trẻ tuổi vừa thu dọn cửa hàng, vừa nhỏ giọng nghị luận lên: "Hôm nay chưởng quầy chúng ta là làm sao vậy, vậy mà tặng không đồ cho người ta?"

    "Ngươi vừa tới không biết.. bộ đồ lòng này vốn không có người mua, không tặng cũng không ai muốn, ngươi không thấy hắn bán đuôi heo kia đến tận bốn văn tiền sao? Nên mới ngượng ngùng tặng nhà này xương cốt."

    "Ta nói cái người 'Trương trùm sò' kia, cũng sẽ có lúc hào phóng một chút, ai ngờ là cái đuôi heo kia không đáng giá, không công được lời thêm bốn văn, ha hả.."

    "Bởi vậy.."


    Ba người chưa đi xa nên rất hiển nhiên đã nghe được rồi.

    "Nương, con cũng không biết đuôi heo này vốn dĩ không đáng giá, làm hại nương vô cớ lãng phí bốn văn tiền." Cận Nương nói xong liền cúi đầu mà bước chân.

    "Không có gì, nương cũng không biết, ta cũng là lần đầu tiên mua.. mấy thứ đuôi heo, lòng heo này, không trách con."

    Nghe lời này xong Cận Nương mới một lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn mẫu thân, Đại tỷ ở một bên cũng vội gật đầu nói phải


    Chờ đi đến giao lộ, Cận Nương đem lời nói chuẩn bị tốt ở trong đầu, nói với mẫu thân: "Nương, nương đừng lo lắng, chúng ta mất trắng bốn văn tiền, chờ con nói cho nương công thức nấu món này, nương lại làm ra đồ ăn, bảo đảm nương sẽ cảm thấy bốn văn tiền này tiêu có giá trị." Nói xong trên mặt cười thật tươi. Trong lòng nghĩ cam đoan này là mình có thể làm được, bởi vì mình đã nếm qua, hoàn toàn có thể bảo đảm.

    Vì thế, bắt đầu cất giọng trong trẻo líu lo: "Công thức này chẳng những có thể cải thiện vết sẹo mà bệnh đậu mùa lưu lại, đối với chứng đau lưng, đau thắt lưng cũng có thể dùng. Đuôi heo này có công hiệu bổ sung lực cho thắt lưng, ích xương tủy. Nếu là lấy đuôi và xương hầm canh cùng nhau còn có thể bổ âm ích tủy.

    Có điều khi đọc công thức này liền nhớ tới có một cách làm khác tên là hồng khúc trư vĩ. Trước tiên đem đuôi heo rửa sạch sau đó cắt thành khúc tầm một tấc, trụng qua nước sôi, sau đó vớt ra để ráo; dùng dầu và đường trắng nấu đến khi trở thành màu vàng, nổi bong bóng lên thì đem đuôi heo bỏ vào chiên đều; lại đem nước tương, hành, gừng cắt đoạn, hoa tiêu, đại hồi, quế cùng bột men đỏ bỏ vào; thêm nước sao cho đuôi heo không ngập quá, dùng lửa lớn đun sôi sau đó đổi thành lửa nhỏ đun thêm hai khắc chung. Cuối cùng cạn nước là thành.


    Cuối công thức này còn nhắc tới mấy món khác làm từ đuôi heo như: Đuôi heo hầm đậu phộng; khoai sọ đuôi heo kho tàu; đuôi heo hầm đậu tương; canh đuôi heo đỗ trọng. Đợi lần tới nữ nhi tìm được lại nói cho nương nghe."

    "Nghe qua cũng là không phải không làm được, chờ hôm nay trở về nương làm là được."


    "Nương, bao tử heo này chờ về nhà đem loại bỏ mỡ trước tiên, lại dùng nước rửa sạch đồ bẩn bên trong, dùng muối chà xát hai lần; sau đó lấy bột mì xoa bóp một lát là có thể khử đi mùi hôi. Sau đó đem hạt tiêu, táo đỏ, gừng và rượu nhét vào trong đó toàn bộ, thêm nước ninh hơn nửa canh giờ là có thể. Chờ nấu xong vớt ra để nguội, cắt thành sợi là xong. Dùng nước tương và dầu vừng, còn có thể thêm một ít đường trắng chế thành nước sốt, rưới đều lên là có thể ăn giống rau trộn." Nói xong chính mình nhịn không được mà bắt đầu nuốt nước miếng.

    Mẫu thân nghe xong cũng liên tục gật đầu: "Cha con cũng lâu rồi không uống rượu, rau trộn này vừa vặn nhắm rượu, chút nữa nương liền làm cho cha, Đại a đầu đợi về nhà liền đi mua chút rượu ngon cho cha đi."

    "Dạ, con đã biết, nương."

    Ba người vừa đến nhà liền bắt đầu làm cơm sáng, chờ người một nhà ăn xong, lại vội vàng thu dọn chén đũa, tiến vào phòng bếp chuẩn bị rau củ sơ qua, chờ giữa trưa ăn đơn giản một chút, liền cùng nhau vào phòng bếp bắt đầu bận rộn. Đợi cho Đại lang đi học về, đã chuẩn bị thức ăn cho bữa cơm chiều không sai biệt lắm, mới nghỉ ngơi một chút, thấy thời gian cũng gần đến giờ lại bắt đầu nấu nướng, xào rau dưa xào rau dưa; cắt thịt cắt thịt; trộn rau trộn trộn rau trộn, đợi cho hồng khúc trư vĩ nấu tốt, bắt đầu lục tục bưng đồ ăn vào nhà chính, người trong nhà nghe mùi hương này đã sớm không tự chủ được mà rảo bước tiến vào gian phòng.


    Chờ người một nhà đều ngồi xuống, mọi người nhìn thấy một bàn đồ ăn, trên mặt mỗi người đều tràn ngập ý cười, phụ thân nhìn thấy có vài món chưa từng gặp qua, vì thế chỉ vào cái món có màu đo đỏ, hỏi: "Ơ, món này dùng cái gì chế biến thành, sao ta nhìn không biết được a?" Nói xong vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía thê tử.

    "Hồng khúc trư vĩ." Mẫu thân mỉm cười quay đầu nhìn phụ thân, đáp.
     
  4. Xiao Mei Yu

    Messages:
    8
    Chương 13: Tạp thư. *

    * * *

    Bấm để xem
    Đóng lại
    * Tạp thư: Các loại sách không liên quan đến thi cử.

    *****

    "Hồng khúc trư vĩ? Thức ăn mới này là nàng học được từ nơi nào, sao ta lại chưa từng nghe qua bao giờ a?"

    Dứt lời bèn gắp lên một khối, nếm thử một miếng. Một ngụm này vừa nếm lại dừng không được, đợi đến khi ăn xong một khối mới lên tiếng: "Nêm nếm vừa phải, thoáng mang theo một chút ngọt, chẳng những sốt tương này ngon, mà đuôi heo này ninh vẫn giữ được độ giòn, thịt săn chắc lại không quá béo ngậy, vẫn giữ được độ ẩm không khô, thật sự là ăn ngon a. Nào, mọi người cũng đều nếm thử một chút."

    Mọi người bắt đầu cầm lấy đũa ăn nhiệt tình, kế tiếp, liền thấy trên mặt mỗi người đều lộ ra biểu tình hưởng thụ, phụ thân vừa nếm đuôi heo vừa hớp một ngụm rượu lạt mà Đại tỷ mua về, lại gắp một khối lên chậm rãi thưởng thức. Cận Nương nhìn về phía mẫu thân chớp chớp mắt, lại cùng Đại tỷ ngồi bên cạnh nhìn nhau cười.

    Mẫu thân hiểu ý, lấy tay gắp nửa khối sư tử đầu để vào trong bát của phụ thân, nói: "Chàng nếm thử món này một chút xem, thế nào?"

    Phụ thân ăn một nửa khối sư tử đầu xong, buông đũa xuống, quay sang nhìn mẫu thân, hỏi: "Cái này lại là món gì?"

    "Món này gọi là sư tử đầu bọc trứng muối, chính là đem thịt viên bọc lấy lòng đỏ trứng muối sau đó đem hấp chín, bên trên rưới lên nước sốt làm từ nước cốt thịt, ăn ngon không?"

    "Tất nhiên là ngon, ta nói cái hương vị của miếng nhân kia làm sao mà quen như vậy, thịt viên này ăn lại càng ngon, mùi lại càng thơm, thì ra là do lòng đỏ trứng vịt muối này a." Nói xong lại ăn thêm một ngụm, uống một hớp rượu.

    Lệ Nương nhìn trượng phu ăn được vừa lòng, bắt đầu giới thiệu tới món tiếp theo. Đem chén nhỏ đựng sốt tương pha dầu vừng được điều chế tốt và cả đĩa bao tử heo đều dịch chuyển tới trước mặt trượng phu, nói: "Chàng dùng cái này chấm sốt tương ở kế bên nếm thử một chút, chờ nếm xong xem chàng có thể đoán được đây là từ cái gì làm thành không?"

    Tiêu Minh Bách nghi hoặc nhìn thê tử một cái, sau đó giống như nghĩ đến hai món phía trước thật mỹ vị, tràn đầy tin tưởng gắp một đũa bao tử heo, chấm vào sốt tương, bắt đầu nếm thử. Sau khi nếm một miếng nhỏ, vẻ mặt kinh ngạc, giống như không xác định quá lại nếm thêm một miếng, tinh tế nhai nuốt, cho đến khi ăn xong rồi một đũa hoàn chỉnh, lại hớp một ngụm rượu, mới buông đũa xuống, nói:

    "Cảm giác không giống thịt, nhưng cái này khi nhai vẫn có độ dai, lại còn mang theo hương vị giống mùi thịt. Quan trọng hơn chính là đồ ăn này nhắm rượu quá hợp, ăn xong lại còn muốn thêm một miếng, nhất là đối với rượu ngon Hoàng Cam này."

    Rồi lại giống như đột nhiên nghĩ tới việc gì, lấy tay chỉ chỉ món bao tử heo, nói: "Nương tử, món này lần sau nàng làm nhiều một chút, lại mua thêm chút rượu ngon, ta mời Đại ca lại đây uống rượu, ta không giỏi về phẩm rượu cho lắm, Đại ca lại là một tay hảo tửu**, món đồ ăn nhắm rượu tốt như vậy nên làm cho ca ấy nếm thử xem."

    Nói xong lại hớp thêm một ngụm rượu, ăn một đũa bao tử heo, mới hỏi: "Nương tử, rốt cuộc cái này nàng dùng cái gì để làm thành a? Ăn thì ăn ngon, nhưng đúng là ta không đoán ra."

    "Này a, cũng là bộ phận trên thân con heo, bất quá bình thường chúng ta không ăn, chính là bao tử heo."

    "Bao tử heo? Chả trách lại có mùi thịt, không phải ăn rất ngon sao? Vì sao bình thường chúng ta lại không ăn?"

    "Đây là đồ lòng, đừng nói là chúng ta không ăn mấy món này, chính là những người nghèo khổ cũng không ăn nữa." Lệ Nương trả lời trượng phu.

    "Vì sao ạ? Nương, con thấy cũng ăn ngon mà." Đại ca cũng vội hỏi.


    "Bởi vì cái này vốn có ít người ăn, nếu là người có tiền hay quý nhân, có đầu bếp hiểu được cách chế biến nấu nướng đều xem thịt dê là vật quý giá, đối với thịt heo rất là chướng mắt. Người nghèo không có tiền ăn thịt dê đắt đỏ, cho dù có tiền mua thịt cũng là mua thịt heo, lại không hiểu cách xử lý đồ lòng này, tất nhiên sẽ ít có người ăn nó, ít người ăn thì lại càng không hiểu được như thế nào lấy nó chế biến thành mỹ vị."

    Nhìn thấy muội muội chậm rãi mà giải thích, Đại lang sửng sốt một chút, mới nói: "Thì ra là thế."


    "Ta thấy Nhị nha đầu chúng ta thật giống dáng vẻ của thầy đồ, chỉ còn thiếu không rung đùi đắc ý đọc sách mà thôi." Phụ thân ở một bên nhìn thấy hai huynh muội, cười trêu chọc.

    "Cha, nữ nhi nói đều là lời trong sách viết, cha, vậy nữ nhi, con, có phải là, có phải con nói không đúng hay không? Cận Nương vội ngẩng đầu lên nhìn về phía phụ thân hỏi. Trong lòng cũng nói thầm có thật là nói sai rồi sao? Mình nhớ rõ hình như đúng mà..

    " Không phải, không phải. Nhị nha đầu chúng ta cũng không nói gì sai, thì ra bao tử heo này không phải ai cũng có thể biết chế biến thành mỹ vị. "


    Nói xong nhìn về phía thê tử, lại nói tiếp:" Nương tử, nàng là nghĩ như thế nào mà có thể biết được cách làm bao tử heo này thành món ngon vậy? "Nhưng chỉ thấy mẫu thân cười khẽ mà không nói.

    Đại lang ở một bên mở miệng nói:" Này có phải là, nương, chẳng lẽ cái này cũng là Nhị muội chiếu theo công thức trong sách mà làm đúng không? "


    " Công thức? Nhị nha đầu, con tìm được công thức ở nơi nào? "Phụ thân liếc nhìn mẫu thân một cái, nghe Đại lang nói xong lại nhìn về phía Cận Nương hỏi.

    " Chính là sách trong phòng chúng ta, con muốn cùng Đại ca học nhiều chữ một chút, bình thường lúc không có việc gì thì mượn đến xem, cũng không biết là con nhìn thấy ở quyển sách nào, chỉ cảm giác nếu làm theo công thức này hẳn là ăn ngon nên đều chép lại, chỗ nào không hiểu sẽ chờ Đại ca đi học về lại có thể học cùng Đại ca. "

    " Phụ thân, đúng là vậy, con cũng gặp một cái, a, chính là món sư tử đầu bọc trứng muối này. "Đại ca vội ở một bên bổ sung, lên tiếng nói.

    Cận Nương nghĩ phụ thân a, ngài ngàn vạn lần đừng kêu ta tìm công thức này xem từ quyển sách nào, ta cũng không biết đâu. Đang nghĩ ngợi, chợt nghe phụ thân nói:

    " Nhị nha đầu, nếu lần sau con còn tìm được công thức nào ngon cũng lưu lại một bản, chúng ta cũng làm để ăn thử giống hôm nay xem. Không nghĩ tới mấy quyển tạp thư này năm đó gia gia của con yêu thích không buông tay, lại thật sự là thứ tốt. Không ngờ thế nhưng có thể ăn được những món mỹ vị như vậy. "Phụ thân hớp một ngụm rượu, cao hứng vuốt râu, lại nhìn Cận Nương nói.

    Rốt cục nhẹ nhàng thở ra, cười vui vẻ với phụ thân, nói:" Cha, con biết rồi. "

    " Cái này nhà Đại bá lại thiệt thòi rồi, không ngờ phân tới cho nhà của chúng ta.. mấy quyển 'tạp thư' này, thế nhưng lại có công thức ăn ngon như thế, ha hả. "


    Nhị lang nói xong cũng chính mình cũng cười lên, còn không quên cùng mấy huynh đệ nháy mắt, mấy đứa nhỏ ai cũng miệng nhét đầy thức ăn đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

    " Không phải công thức ăn ngon, là từ công thức làm thức ăn ăn ngon. "Quỳnh Nương mỉm cười, nói.

    Khó có được một bàn đồ ăn thơm ngon mỹ vị, một bữa cơm khiến cho mỗi người đều thỏa mãn. Sau khi ăn xong rồi, người một nhà lại giống như trước làm chuyện của mình, người ôn tập công khóa, người thêu hoa, mấy đứa nhỏ thì đi theo phụ thân học mấy chữ mới. Đợi cả nhà đều rửa mặt, bọn nhỏ cũng đều đi ngủ, hai vợ chồng đi vào buồng trong thì đã qua canh một một chút.


    " Tối hôm nay sao lại không thắt kết? "Phụ thân hỏi.

    " À, Nhị nha đầu nói chừa lại ít sợi chỉ, ngày mai dạy cho Vương Thành Thật gia và Lưu Quý gia học thắt kết. Hôm nay vào lúc ban ngày Lưu Quý gia đến nhà tặng chút dưa măng khô trong nhà tự làm. Ta có nói với nàng, Cận Nương của chúng ta muốn dạy các nàng thắt hình thức hoa mới. Thật ra Nhị nha đầu và Đại a đầu đều đã thương lượng với nhau tốt rồi, Nhị nha đầu dạy, chờ các nàng học xong, sau đó Đại a đầu sẽ phụ trách kiểm tra chất lượng. Nếu là làm tốt thì chúng ta sẽ giúp đỡ bán ở tiệm quần áo, như vậy chúng ta cũng có thể cung cấp hàng cho tiệm quần áo nhiều một chút, có thể giúp đỡ hai nhà bọn họ đổi chút bạc. "


    " Vậy ngày mai thời điểm trở về ta giúp các nàng mua thêm một ít chỉ được không? "

    " Nào có nam nhân đi mua châm tuyến, chúng ta đã lưu lại đủ rồi, nếu vẫn không đủ, thời điểm hợp chợ ngày mùng năm chúng ta lại mua nhiều một chút, chuyện này chàng không cần lo lắng, chỉ cần ngày mai chàng giúp chúng ta đem một rương đồ đó đi đổi bạc là được. "

    " A, đúng rồi, Trương thẩm muốn đổi khối đất kia với chúng ta, ta đã nhờ thư lại*** giúp đỡ xem xét qua hồ sơ lưu trữ tại nha môn, hẳn là sẽ không có chỗ không ổn thỏa.

    Ta cũng tìm Vương chủ bộ hỏi qua, phiến đất ở cánh rừng kia cũng có khoảng hai mươi tám mẫu, tính theo giá đất bạc màu. Hiện giờ ruộng trung đẳng của chúng ta mỗi mẫu có thể bán được một ngàn hai trăm văn, đất ở nhà Trương thẩm bọn họ cũng có thể xem như đất bạc màu, sáu trăm văn một mẫu, nhà bọn họ có đất ven bãi sông được ba mươi tám mẫu, chắc là còn thiếu chúng ta bảy ngàn hai trăm văn, tính luôn phiến đất ven rừng, tính như vậy chúng ta cũng không thiệt thòi.

    Chúng ta mời người đem phiến đất kia tu sửa lại, mượn trâu cày và mấy việc khác ít nhất cũng phải tốn năm, sáu lượng bạc. Mặt khác, việc đổi đất này Vương chủ bộ có thể cho chúng ta miễn một ít thuế trước bạ. Vốn chúng ta là đổi đất không cùng phẩm chất thì phải tính theo thuế mua bán. Bất quá chất đất ở bãi sông kia cũng là không tốt, hiện tại chúng ta lại nguyện ý trồng trọt nên nha môn cũng là châm chước một chút. Hắn nói mỗi nhà liền giao đại khái vài trăm văn**** là được, ta tính toán một chút nhà của chúng ta phải giao ba trăm chín mươi sáu văn tiền thuế.

    Nếu Vương chủ bộ giúp đỡ xử lý, tuy nói cũng còn thừa chín chỉ***** bạc, nhưng đổi đất thì lại tiết kiệm được tiền cho người môi giới, nên ta nghĩ dù sao cũng phải cho hắn trước hai lượng bạc làm lễ tạ ơn, nếu lần sau còn có việc nhờ hắn hỗ trợ cũng dễ nói chuyện. "


    " Ân, tướng công nói đúng, hai lượng bạc này hẳn là phải chi, ta xem Nhị nha đầu nhà hắn cũng nên chuẩn bị đồ cưới, chờ lần này họp chợ ta đến tiệm vải chọn hai thất lụa nhất đẳng làm lễ tạ ơn Vương chủ bộ được không? "Lệ Nương suy nghĩ một chút, nói.

    " Cứ như vậy đi. "Hai vợ chồng thương lượng xong việc liền đi ngủ.

    Ngày hôm sau vừa sáng, phụ thân lập tức đi đến nha môn. Vừa qua khỏi giờ Thìn, có người gõ cửa ngoài viện, mở ra liền thấy hai người Vương Thành Thật gia và Lưu Quý gia đang đứng trước cửa.

    Vừa vào cửa chợt nghe Vương Thành Thật gia nói:" Đông gia, thật sự là cám ơn ngài, có việc này kiếm chút bạc cũng nghĩ tới kéo chúng ta một phen. Đại a đầu nhà chúng ta nghe xong, khuyên can mãi cũng muốn theo đến đây, giúp đỡ trong nhà kiếm một ít bạc, ngài xem có thể được không? "

    " Có cái gì không được, có thể, có người đến thì đều đến, đương gia nhà các ngươi đều ở nhà của chúng ta giúp đỡ trồng trọt, chỉ cần về sau đem đất nhà chúng ta đều trồng tốt là được a. "


    Nghe xong mẫu thân nói, một cô nương tầm mười ba, mười bốn tuổi vẫn đang đứng tránh ở sau lưng Vương Thành Thật gia mới đỏ mặt cúi đầu xê dịch từng bước ra phía trước.

    " Đại a đầu còn không mau cám ơn đông gia "


    Nói xong kéo cô nương kia một phen, đưa đến trước mặt mẫu thân cười, nói:" Đại a đầu nhà chúng ta bình thường không ra cửa lớn, da mặt thật mỏng, làm cho đông gia ngài chê cười. "

    Lại nghe giọng nói của cô nương kia tựa như tiếng mèo con kêu cất lên:" Đa tạ, đông gia. "

    " Đông gia, nha đầu nhà chúng ta chỉ mới bảy tuổi, lần trước nghe Nhị nương tử nói là cũng có thể học, ta cũng dẫn đến. "Nói xong liền thấy một tiểu cô nương gầy teo, cười ngây ngô với Lê Nương:" Cám ơn, đông gia. "


    ***********

    ** Một tay hảo tửu: Giỏi bình phẩm rượu, tửu lượng cao.

    * * * Thư lại: Người phụ trách quản lý hồ sơ tại nha môn.

    * * *: Khúc này tác giả sử dụng cụm từ" vạn thủ bách giao": Mình dịch không sát nghĩa được nên dịch theo ý gần đúng nhé. Có ai biết nghĩa chỉ mình với.

    * * * chỉ: Đơn vị đo lường của tiền ngày xưa. 10 chỉ = 1 lượng bạc.
     
  5. Xiao Mei Yu

    Messages:
    8
    Chương 14: Hợp tác xã

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước đó Cận Nương đã nói qua với mẫu thân, có thể cho nàng cùng Đại tỷ phụ trách, chuyện này hay không. Không ngờ mẫu thân lại không chút nào do dự liền vui vẻ đồng ý.

    Lúc này Cận Nương và Đại tỷ nhìn nhau, hướng về mẫu thân đáp lời một tiếng, sau đó bắt đầu dựa theo lời nói tối qua hai tỷ muội thương lượng ở trong phòng mà lặp lại cho gia quyến hai nhà này nghe.

    Đầu tiên, Đại tỷ mời mẫu thân ngồi lên ghế trúc trong viện, mới hắng giọng, nhìn về phía hai người phụ nhân, nói: "Vương thẩm, và Lưu thẩm, hai nhà các ngươi giúp nhà ta trồng trọt cũng đã một năm rồi. Chúng ta cũng đều hiểu rõ nhau, hôm nay chúng ta cho các ngươi đến học thắt kết kiểu mới, là muốn cho các ngươi có thể kiếm thêm chút bạc. Hiện giờ ta muốn hỏi một chút, bình thường các ngươi làm gì để giúp trong nhà? Việc đó có thể đổi tầm bao nhiêu bạc?"

    "Đông gia đại nương tử, bình thường ở nhà ta cũng ở trong sân cuốc đất trồng rau, thời điểm hợp chợ cũng lấy rau đổi mấy văn tiền; nhà mẹ đẻ của ta vốn là hộ săn bắn trên núi, cái khác ta không hiểu lắm, nhưng một chút thảo dược thường dùng ta vẫn biết một chút. Cho nên mỗi khi đến lúc đầu xuân, ta bắt đầu đến hậu sơn hái một chút đến hiệu thuốc bắc đổi một ít bạc, về phần khác, ta cũng không biết.

    Đúng rồi, ta còn biết xách xử lý da đơn giản, nhưng hiện tại lại không dùng được, chỉ dựa vào hái thuốc kiếm ít bạc vụn, bất quá nữ hồng của đại a đầu nhà ta vẫn có thể xem là tốt."

    "Vậy một năm ngươi có thể kiếm được bao nhiệu bạc?" Đại tỷ hỏi.

    "Một năm.. cũng có thể được chừng tám trăm văn là đã tốt rồi." Vương Thành Thật gia vội cười nói.

    "Vậy còn Lưu thẩm thì sao?"

    "Ta cũng không biết nhiều, ta biết dệt vải, ta và bà bà có khi cũng xoắn dây thừng bằng cây gai hoặc bằng rơm để bán. Hiện tại mấy đứa nhỏ đều còn nhỏ, cũng lấy không được bao nhiêu thời gian rỗi rãnh, bà bà ta cũng lớn tuổi, ánh mắt không còn tốt, chỉ một mình ta dệt tầm hai, ba tháng mới có thể dệt ra một thất vải để bán lấy tiền.


    Ngài cũng biết nhà của chúng ta không tự trồng bông, dệt vải bông, vải bố này đều là ta lấy của ca ca nhà mẹ đẻ tới, đợi dệt vải xong, bán được tiền trả lại tiền bông và dây đay. Một thất vải bông phải tốn ba cân bông, hiện tại bông là ba nghìn văn một gánh*, tiền vốn sẽ là chín mươi văn, quanh năm suốt tháng vất vả như vậy cũng coi như kiếm được khoảng bốn, năm trăm văn đi."

    "Vậy thì, ta cũng nói cho các ngươi biết, theo chúng ta học thắt kết hoa hình dạng mới này, làm thành túi lưới chúng ta sẽ bán cho tiệm quần áo mỗi cái có thể được mười lăm văn, sau này quen việc, mỗi ngày có thể làm ba, bốn cái thành phẩm. Nhưng chúng ta phải nói trước với các ngươi một chút.. Chuyện này, Nhị muội, muội tới nói đi." Đợi Đại tỷ vừa nói xong, trên gương mặt hai người ở đối diện đã thấy được sự vui sướng rõ ràng, cũng không tự chủ nở nụ cười.

    Cận Nương tiếp lời ngay sau đó: "Là như vầy, sau này các ngươi làm tốt, Đại tỷ ta sẽ đến kiểm tra chất lượng, nếu là làm tốt thật sự, chúng ta sẽ thay các ngươi cầm bán ờ tiệm quần áo, nhưng các ngươi không được tự mình dạy người khác, có thể làm được không? Cũng không phải là không thể cho người khác biết, nhưng nếu tất cả mọi người đều tự trở về làm, cũng sẽ đoạt khách cùng nhóm chúng ta, như vậy giá cả liền bán không cao."

    "Đây là tất nhiên, chúng ta được đông gia dẫn dắt còn không làm cho tốt, sao lại có đạo lý tùy tiện dạy người khác." Vương Thành Thật gia vội nói, Lưu thẩm ngồi bên cạnh cũng không ngừng gật đầu thật mạnh.

    "Được, còn có một điều nữa, ta nghĩ sản phẩm các ngươi nhờ chúng ta bán ra, sẽ lưu lại hai văn tiền một cái, tiền ta không cần, chính là lưu trữ dự phòng, tiền lưu trữ này đợi khi nhà ai có thời điểm sốt ruột cần dùng tiền thì có thể ứng tạm để dùng gấp, cũng không cần tính lãi, ta thay các ngươi ghi sổ, mỗi năm sẽ trả về các nhà, được chứ?" Cận Nương nói xong nhìn về phía hai người các nàng.


    "Ta thấy được, Lưu thẩm thì sao?" Vương Thành Thật gia cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, vẫn là mở miệng nói trước.

    Nhìn thấy người luôn luôn khôn khéo như Vương Thành Thật gia đã mở miệng, Lưu thẩm cũng gật đầu đồng ý: "Được, vậy nghe theo đông gia."

    "Vì ta nghĩ, bây giờ chỉ có các ngươi đến nhà chúng ta thắt kết, chờ sau này còn có người nguyện ý đến làm, tiền dự trữ này cũng sẽ càng ngày càng nhiều, như vậy thì đến khi muốn mở rộng phòng ở, xây tường vây cũng không còn là việc khó. Năm nay giúp nhà ngươi trước, sang năm là có thể đến nhà ta, cũng không cần đến khi dùng tiền lại nơi nơi mượn người, lại không cần tiền lãi."

    Sau khi nghe xong lời này, trên mặt hai người lại lần nữa lộ ra tươi cười, trong ánh mắt giống như nhìn được sự khát vọng.

    "Đó cũng là ý tưởng của ta, việc này sau khi trở về các ngươi lại cùng đương gia của mình thương lượng cho tốt, ngày mai lại nói cho ta biết cũng không muộn."

    Hai người đều mỉm cười gật đầu, nói 'đã biết'.

    "Chúng ta gọi cái này là 'hợp tác xã', chỉ có mọi người cùng nhau cùng tiến cùng lui, mới có thể thu hoạch càng nhiều lợi ích. Hiện tại ta thay các ngươi quản trước, chờ sau này trong hợp tác xã có nhiều người, các ngươi lại tự mình đề cử người thích hợp để quản lý chỗ tiền này."


    Quỳnh Nương vội bổ sung: "Mặt khác, chúng ta làm như vậy là bởi vì hai nhà các ngươi đều là tá điền nhà chúng ta. Chúng ta tín nhiệm các ngươi, nếu sau này có người bên ngoài muốn gia nhập 'hợp tác xã' này của chúng ta, thì mỗi một sản phẩm bán ra nhất định phải giao ra một văn tiền, xem như học phí đi. Toàn bộ tiền này chúng ta dùng để mua trâu cho các ngươi cày ruộng dùng, được chứ."

    Nói với các nàng ý tưởng của mình xong, Cận Nương bắt đầu cẩn thận dạy bọn họ thắt kết hình thức mới.

    Một buổi sáng trôi qua, mọi người cơ bản đều đã học xong, tới thời điểm trở về nấu cơm, mọi người trở về nhà, Quỳnh Nương nói cho các nàng ngày mai là có thể chính thức bắt đầu rồi, hai người đều vui vẻ bật cười.


    Đến buổi tối, cả nhà ăn cơm xong, ngồi vây quanh bàn bát tiên ở nhà chính nói chuyện thời tiết, mẫu thân mới hỏi Cận Nương: "Hôm nay con nói 'hợp tác xã' gì đó rốt cuộc là sao a? Dùng cho việc gì a?"

    "Hợp tác xã? Đó là cái gì?" Tiêu Minh Bách vừa mới cầm lấy sách lại thả xuống dưới, hỏi.

    "Nga, tức là mọi người cùng nhau làm đồng lòng làm việc chung nha."

    Thật ra trong lòng Cận Nương đã chỉnh sửa lại đại khái câu chữ rồi, nhưng việc này nói ra, khó tránh khỏi có chút kinh thế hãi tục, đứa nhỏ mới chín tuổi lại có thể nói ra một vấn đề lớn như vậy sao?

    Cận Nương tuổi thật mới tám tuổi suy nghĩ, sau đó thay đổi cách nói đơn giản, mỉm cười, nói:

    "Cha, nương, con nghĩ chúng ta làm hình thức mới này, không bao lâu cũng sẽ có người có thể bắt chước chúng ta mà làm ra được. So với bị người khác bắt chước, không bằng chúng ta tự mình dạy sẽ tốt hơn.

    Người xem chúng ta dạy các nàng như vậy còn giúp các nàng bán đi, các nàng tự nhiên đều nguyện ý, còn hơn chính mình bán cho người bán hàng rong còn nhiều thêm vài văn; hơn nữa đối với chúng ta cũng tốt, người nghĩ xem, sản phẩm các nàng làm ra đều là chúng ta bán giúp, tiền này bán bao nhiêu tất nhiên là chúng ta quyết định, nếu là mọi người tự đi bán, khẳng định là sẽ bán không được giá; vả lại chúng ta có Đại tỷ ở đây kiểm tra chất lượng, tiệm quần áo chắc chắn đồng ý thu, như vậy so với bọn họ tự cầm sản phẩm bán đều tốt.


    Chính con tự mình cân nhắc một chút, người cũng đừng cười con nha."

    "Dường như có chút đạo lý." Phụ thân hơi hơi gật đầu, nói.

    "Nga, là như thế này, vậy con nói các nàng lưu lại hai văn tiền dự trữ trên một sản phẩm thì là sao?" Mẫu thân lại vội hỏi.


    Nghe xong lời này, vẻ mặt phụ thân cũng nghi vấn. Nhìn đến sắc mặt cha mẹ, Đại tỷ ở bên cạnh vội nói: "Chuyện này để ta nói."

    Nhìn phụ thân vuốt cằm, Đại tỷ mới lại mở miệng: "Việc này vốn là Nhị muội đã nói qua với con, một là sợ các nàng tùy tiện dạy cho người khác; hai là tình huống trong nhà các nàng cũng không tốt, sợ đỉnh đầu các nàng lập tức cần tiền lại giữ không được, giúp các nàng tồn ; ba cũng là vì nhà bọn họ khi có cái cần dùng gấp thì có thể giúp đỡ một chút.

    Nhị muội nói rất đúng, một nhà mấy văn tiền thì không tính là bao nhiêu. Nhưng mỗi người mấy văn thì lại có rất nhiều, đem tiền này tụ lại một chỗ sẽ có thể làm nên đại sự: Xây cái chuồng heo, chuồng dê, sửa cái phòng ở cũng không cần nơi nơi vay tiền, lại không cần trả lãi.

    Hơn nữa cũng sắp tới thời điểm nông nhàn, khẳng định có không ít người ngoài cũng sẽ nguyện ý đến làm việc này kiếm chút tiền. Người bên ngoài thu các nàng một văn tiền trên mỗi sản phẩm bán ra, tiền này sẽ cho nhóm tá điền mua trâu cày ruộng, như vậy sau này chúng ta sẽ không cần thuê trâu cày ruộng, nhóm tá điền cùng nhà của chúng ta đều có thể thừa ra chút lương thực."

    "Cái này cũng là chính con nghĩ ra được?"

    Thấy ánh mắt của phụ thân kinh ngạc, Cận Nương cũng không dám nói thật, vội đáp: "Cũng không phải, là hai ngày trước con nhìn đến một chuyện xưa đại khái giống như vậy ở trong sách, mới nghĩ ra được."

    "Thì ra là như vậy." Phụ thân mỉm cười nói. Nghĩ thầm: 'mình cũng thật là, Nhị nha đầu năm nay mới vài tuổi a, chính mình cũng nghĩ ra được, nếu thật vậy không phải thành thiên tài sao, ha hả.'

    "Thật có ý nghĩa, ta phải đi tìm tìm xem." Đại lang nói xong lập tức đi ra khỏi nhà chính, bước thẳng đến đông sương phòng.

    Cận Nương nhìn lại thấy khó xử, cười, nghĩ thầm rằng: 'Đại ca, khiến ngươi thất vọng rồi.'Nhưng lại nói với phụ thân: "Cha, con cũng chỉ tùy tiện lật xem, cũng không nhớ rõ là quyển nào. Vốn cũng chỉ là xem như chuyện xưa mà nhìn, Đại ca có thể tìm được sao?"


    Vẻ mặt của Cận nương lo lắng nhìn về phía đông sương phòng, đúng là không ngoài dự đoán, đợi hai tỷ muội quay về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, Đại lang còn chưa tìm được, thấy các nàng quay về, hắn cũng không thể không xấu hổ mà gãi đầu cười rồi rời khỏi.

    Sáng sớm hôm sau, Cận Nương tự mình nói sơ qua cho Đại ca nghe, chính mình sẽ giúp đỡ hắn tìm, để hắn an tâm ôn tập công khóa, sang năm sẽ thi đồng sinh, nếu vì tìm quyển 'tạp thư' này đến xem mà chậm trễ công khóa, nàng cũng không có cách nào nói chuyện với cha mẹ, nàng lại phạm lỗi lớn.

    Vốn chính là không có thật thì biết chạy đi đâu tìm, vừa vặn sang năm hắn phải thi mới tránh khỏi. Về sau chính mình phải chú ý một chút, việc này cùng cái công thức trước có thể nói hoàn hảo, cái khác vẫn là miễn tránh cho tốt, chờ mình lớn lên thì cho dù có nói là chính mình cân nhắc ra được cũng sẽ không ai hoài nghi.

    Cũng hiểu được chuyện này làm không ổn, rất nhanh Đại lang liền tỉnh ngộ, hiện giờ đọc sách cho tốt mới là đứng đắn, cười nói: "Đều do ta suýt nữa chậm trễ chuyện học hành đứng đắn, phải đa tạ Nhị muội nhắc nhở mới đúng, sách này muội cũng không nhất định phải tìm, ta đi đến trường đây." Nói xong xoay người đi đến học đường.

    Đợi cho vừa qua khỏi giờ Thìn, Vương Thành Thật gia cùng Lưu thẩm cũng đều tới rồi, vừa vào cửa chợt nghe Vương Thành Thật gia nói với mẫu thân: "Đương gia nhà ta cũng nói ý nghĩ kia tốt, nhà của chúng ta nguyện ý tham gia cái kia, đúng rồi chính là cái 'hợp tác xã' gì đó."

    ****************************

    * gánh: Đơn vị đo lường của Trung Quốc, 1 gánh bằng 50kg.
     
  6. Xiao Mei Yu

    Messages:
    8
    Chương 15: Nhận đơn đặt hàng (thượng)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lưu thẩm ở một bên nghe xong cũng vội gật đầu, nói: "Nhà chúng ta cũng nguyện ý, Lưu Quý nói, chính là nhờ đông gia có thể nghĩ đến chúng ta, còn giúp tá điền chúng ta kiếm bạc, phải cám ơn đông gia thật nhiều, lại còn có thể mua trâu cày, thật là quá tốt."

    "Hai nhà các ngươi giúp đỡ nhà chúng ta trồng trọt cũng không phải chuyện một hai năm, chúng ta cũng ít nhiều biết đến tình hình nhà các ngươi một chút.

    Thật ra chuyện này do Nhị nương tử nhà ta nghĩ ra, là con bé nói với ta rằng nhóm các ngươi nếu cũng không ấm no, làm sao có sức lực trồng trọt cày bừa cho tốt, làm sao có được mùa bội thu. Đợi đến thời điểm thu hoạch vụ thu, lương thực mọi người được phân cũng sẽ ít, cho nên con bé đã nghĩ gọi các ngươi đi theo cùng nhau làm thắt kết hình thức mới này để đổi bạc."

    "Thì ra là như vậy, là Nhị nương tử thiện tâm, nhìn chúng ta khổ chịu không được."

    Vương Thành Thật gia nói xong lại nhẹ nhàng thở dài: "Thật là làm cho ta nghĩ đến thái thái lúc còn sống, lão nhân gia bà lúc còn tại thế thật tình đối với nhóm tá điền chúng ta.. thật quá tốt."

    Thẩm ta nói xong lại vội vàng dùng một bàn tay bưng kín miệng, bàn tay còn lại vẫy vẫy: "A, ta không phải nói Nhị nãi nãi ngài đối với chúng ta không tốt. Chỉ là nhớ lại thời điểm đông gia thái thái còn tại thế, tình hình trong nhà cũng không giống như bây giờ, lúc ấy lão gia vẫn là còn nắm quyền quản gia, trong nhà cũng giàu có." Nói xong lại ngượng ngùng mỉm cười.

    Lưu thẩm cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng vậy, cả nhà đông gia đều là người thiện tâm."


    "Không phải sao! Lúc trước một nhà chúng ta chạy nạn đến đây, thân không một xu dính túi, lão đông gia là vừa cấp lương, lại vừa mượn phòng cho chúng ta ở, còn cho nhà chúng ta thuê mấy chục mẫu ruộng để trồng trọt, bằng không.."

    Vương Thành Thật gia cũng có chút cảm khái nói, lại nói tiếp: "Hiện tại thì tốt rồi, hai nhà chúng ta lại được việc tốt, chúng ta về sau toàn tâm toàn ý giúp đông gia làm tốt như lời đã nói." Nói xong vội lấy tay kéo Lưu thẩm ở bên người một phen, hai người lại vội vàng cúi đầu thật sâu với Lệ Nương.

    "Làm cái gì vậy, còn không mau đứng lên, nếu thật muốn cảm ơn thì các ngươi làm việc này tốt là được, chờ đổi được bạc, dùng.. bạc này đến tạ ơn cũng không trễ, còn không mau đứng lên."


    Hai người thấy Lệ Nương nói như vậy cũng không vái tạ nữa, vội vàng đứng lên.

    Mọi người trong viện bắt đầu bận rộn lên, sân viện vốn không lớn lắm lại bị chiếm một phần không nhỏ.

    Rốt cuộc là người nhiều lực đại, suốt một buổi sáng nhiều thêm mấy tay mới đến nên cũng làm ra rất nhiều sản phẩm, lại thêm hai nhà bọn họ tuy nói là việc này chưa làm qua nhưng làm việc lại dốc hết mười phần sức lực, hôm qua trở về nhà lại còn thắt được không ít. Sau khi các nàng về nhà ăn cơm trưa lại dùng một chút thời gian giữa trưa, trên cái bàn trúc ở trong sân đã có hai đống nhỏ.


    "Nương, con tính qua túi lưới của chúng ta hơn hôm qua tổng cộng có ba mươi ba cái." Nói xong cười hì hì nhảy đến bên cạnh Lưu thẩm, cái đầu nhỏ cọ cọ trên vai mẫu thân, lại quay đầu nói với đến đại a đầu nhà Vương Thành Thật, nói: "Tiểu hồng tỷ tỷ, nhà tỷ làm được bao nhiêu a?"

    "Chúng ta cũng không chênh lệch nhiều lắm so với nhà các ngươi, có ba mươi bảy cái." Đại a đầu nhà Vương Thành Thật cúi đầu nhỏ giọng trả lời.

    Vương - Lưu hai nhà đều sửa sang lại túi lưới thành phẩm trong tay giao cho Đại tỷ kiểm tra, đợi Đại tỷ kiểm tra xong sau đó lựa ra là có thể cầm đi bán cho tiệm quần áo.

    "Vương thẩm, nhà ngươi làm đều không tồi, chính là mấy cái này tua buộc ở phía dưới có chút lệch, ta lấy ra cho ngươi trở về sửa lại.. đưa trước khi nhà ta đi hợp chợ sáng ngày mai là được."

    "Ai, được, được, ta biết rồi, sáng mai ta sẽ đưa đến."

    "Tốt lắm, Nhị muội, muội vào sổ nhé, thu Vương Thành Thật gia ba mươi lăm cái túi lưới."

    Quỳnh Nương nói với Cận Nương đang cầm bút ghi chép, đợi nhìn thấy muội muội quay lại gật gật đầu với mình ý bảo đã viết xong, lại quay sang nói với Lưu thẩm, nói: "Lưu thẩm, nhà thẩm làm rất tốt, chúng ta đều thu, Nhị muội, thu Lưu Quý gia ba mươi ba cái túi lưới."

    "Đại tỷ, đều đã ghi lại."

    "Ừ, Vương thẩm, Lưu thẩm, hôm nay các ngươi về nhà thì đừng làm thêm, phải đợi chúng ta ngày mai đi bán trước đã.. sau đó, xem trong cửa hàng còn muốn cái gì, chúng ta lại làm, chờ ngày mai ăn cơm trưa các ngươi lại đây, ta đưa bạc đổi được cho các ngươi, được chứ?"

    "Được, được, chúng ta còn có thể không tin được Đại nương tử sao?" Vương Thành Thật gia và Lưu thẩm cùng nhau nói cảm ơn xong mới đều ra cửa về nhà.

    Sáng sớm hôm sau còn chưa tới giờ dần hai khắc Vương Thành Thật gia đã tới rồi, trong tay còn cẩm theo môt cái bao đưa cho Quỳnh Nương, đợi Quỳnh Nương mở ra nhìn thoáng qua hỏi: "A, hôm qua không phải nói không cần làm thêm nữa sao? Như thế nào lại?"


    "Thật ra cái này không phải ta và đại a đầu nhà ta làm. Đại nương tử, đây là tiểu cô* nhà của ta mấy ngày nay tự nhìn học theo, sau đó trộm làm, biết nhà đông gia hôm nay muốn đi đổi bạc mới đem ra, Đại nương tử, người xem cái này?"

    "Quỳnh Nương, con nhìn trước xem, nếu làm tốt, chúng ta hãy thu." Mẫu thân nhìn thấy vẻ mặt túng quẫn cúi đầu cười làm lành của Vương thẩm, bèn phải lên tiếng nói một câu.

    "Ai, nương, con đã biết."

    Nói xong bắt đầu cẩn thận kiểm tra, chẳng bao lâu sau, nói: "Vương thẩm, tiểu cô nhà ngươi làm đều tốt, tay nghề có thể so với ngươi theo Nhị muội ta học không kém bao nhiêu, mấy cái này chúng ta đều thu."


    Lại quay đầu nói với Cận Nương: "Đây là mười cái Vương Thẩm gia mới giao, thêm bốn cái hôm qua mang về sửa lại tốt, ừ.. Tổng cộng là bốn mươi chín cái."

    Cận Nương nhận lấy bao hàng trong tay Đại tỷ gật gật đầu, nói một tiếng 'muội đã biết', sau đó lại tiếp nhận cái giỏ mây trong tay Nhị lang, đi theo cha mẹ đến xe của Trương Kỹ Năng.

    "Đại nương tử, hôm nay ngươi không đi theo à?" Vương Thành Thật gia hỏi.

    "Ừ, ta còn phải ở nhà làm cơm trưa cho cha, nương, còn có bọn đệ đệ nữa, lại thêm hôm nay cha ta còn muốn mang Nhị muội đi hiệu thuốc bắc khám bệnh, xem xem vết thương đã tốt chưa, nên hôm nay ta sẽ không đi."

    "Ta vốn cũng phải đi, tiên nhân thảo lần trước hái ở sau núi đều phơi nắng tốt, nhưng tật xấu đau thắt lưng của bà bà lại tái phát, ta cũng không yên tâm, chờ đến ngày mười lăm lại mang nhiều một ít đi bán cũng tốt, tiết kiệm được tiền một chuyến xe." Vương Thành Thật gia nói xong, chào Quỳnh Nương rồi đi về nhà.

    Ờ bên này, sau khi tiễn cha mẹ và muội muội đi hợp chợ, Quỳnh Nương quay về phòng bếp cùng Nhị Lang hỗ trợ nhóm lửa, vội vàng làm điểm tâm, bên kia một nhà ba người đã ngồi trên xe lừa của Trương Kỹ Năng, hướng về trấn trên mà đi.

    "Lần này lại ngồi chung chuyến xe với nhà Tiêu sư gia, thật là khéo." Hứa lão cha cười, quay về phía phụ thân, nói.

    "Đúng vậy, vốn nhà của chúng ta cũng chỉ một tháng mới đi hợp chợ một lần, nhưng mấy ngày nay khí trời quá nóng, sợ trứng gà giữ không được sẽ hư thì rất đáng tiếc." Phụ thân nói, lại chỉ chỉ rổ trúc đặt tấm gỗ trên xe.

    "Đúng rồi, trứng vịt còn có thể tự muối ở nhà, đợi đến thời điểm cũng có thể bán nhiều tiền một chút, nhưng trứng gà này lại không được."

    "Đúng vậy, cho nên trong nhà của ta từ đầu xuân năm nay liền nuôi nhiều mấy con vịt, cũng không chịu nuôi gà nhiều." Trương Kỹ Năng vừa vội vàng điều khiển xe, vừa quay đầu nói xen vào một câu đồng tình.

    "Tiêu sư gia, ngài cũng đừng lo lắng, chính là bởi vì như thế nên trứng gà này mới dễ bán a." Hứa lão cha vội nói, sau đó nghĩ ngợi một chút, lại hỏi: "Tiêu sư gia, ngài hôm nay chính là còn có chuyện khác muốn làm?"

    "Đúng vậy. Hứa lão cha có chuyện gì phải vội đi trước sao?"

    "A không phải, không phải, ta chỉ là suy nghĩ, ngài cứ đi làm chuyện quan trọng hơn trước, nếu ngài yên tâm, trứng này ta sẽ thay ngài bán, cũng đỡ cho ngài phải chạy tới lui hai đầu, được không?" Hứa lão cha vội nói.


    "Không lo lắng, chỉ là.."

    Hứa lão cha lại vội xua tay, nói: "Lần trước ngài còn mời lão nhân ta ngồi xe về nhà, lão nhân ta chính mình cũng muốn bán.. mũ rơm này, cũng chỉ là thuận đường mà thôi, không có sao, cứ như vậy đi, chờ ngài xong việc đến nơi hợp chợ tìm ta là được."


    Tiêu Minh Bách nhìn Hứa lão cha vội xua tay, cũng sảng khoái đồng ý, nghĩ đến khi trở về lại mời Hứa lão cha ngồi xe trở lại thôn cũng được.

    Cứ như vậy, xe của Trương Kỹ Năng đi hơn nửa canh giờ sau mới tới cổng trấn, trước kéo Hứa lão cha tới cổng chợ, thu tiền xe, sau đó lại đưa một nhà ba người đến tiệm quần áo ở phía nam phố, ngừng xe chờ người một nhà xuống xe, thu tốt tiền xe lại còn không quên nói cho một tiếng, nếu là buổi trưa đến cổng trấn thì có thể ngồi xe hắn trở về, rồi mới lên xe rời đi.

    Hai mẹ con Cận Nương đi đến tiệm quần áo, Tiêu Minh Bách vẫn là đi tiệm sách theo thường lệ tìm sách cho Đại Lang.

    Hai mẹ con vừa mới tiến đến cửa tiệm chợt nhìn thấy Nhị chưởng quầy thi lễ với Lệ Nương, nói: "Nếu biết các ngươi đến đây, sáng sớm ta đã đứng đây chờ."

    Lệ Nương bước lên phía trước hoàn lễ, nói: "Nhị chưởng quầy ngươi khách khí, ta lần này đến có mang một ít túi lưới đến, cửa hàng các ngươi thu không."

    "Thu, đều thu, sao lại không thu, hiện tại ngươi mang ít nhiều cửa hàng chúng ta đều thu, đi, chúng ta vào trong ngồi xuống rồi nói sau." Nói xong vừa phân phó tiểu nhị bên người châm nước trà đến, vừa dẫn hai mẹ con đi vào phòng trong.

    Đợi cho hai mẹ con ngồi xuống, tiểu nhị mang đến nước trà xong, Nhị chưởng quầy tự mình châm trà cho mẫu thân, mới nói: "Lệ Nương, ngươi không biết, mấy cái cây trâm kết hoa, túi lưới này nọ ngươi đưa tới trong cửa hàng lần đầu tiên không đến ba ngày đã bán xong rồi, nếu hai ngày trước Tiêu sư gia nhà ngươi không đến đưa bản vẽ cho Hoa chưởng quầy tiệm trang sức, vừa vặn đưa một chút đến cửa hàng, Đại chưởng quỹ nhà chúng ta đã phải đến nhà ngươi lấy hàng."

    "Có chuyện gì vậy?" Lệ Nương hỏi.

    "Là Đại chưởng quỹ nhà chúng ta đem chuyện Đại chưởng quỹ tiệm trang sức mua bản vẽ của nhà các ngươi nói với đông gia, lại không ngờ lần này lúc đông gia đi nhập hàng mang mấy cây trâm, túi lưới hỏi giá thị trường một chút. Ai ngờ vừa hỏi mấy nhà khách thương thường xuyên lui tới thế nhưng có người vừa nhìn liền nguyện ý trả tiền mặt lấy hàng, ngươi nói Đại chưởng quỹ nhà chúng ta có thể không gấp sao?"


    Không nghĩ tới lại rất mau có thể nhận được đơn đặt hàng, nghĩ đến đây Cận Nương cong khóe miệng lên nhìn về phía mẫu thân, mới phát hiện mẫu thân cũng mỉm cười nhìn về phía mình, hai mẹ con nhìn nhau một cái, sau đó Lệ Nương bưng chén trà uống một ngụm nước, mới chậm rãi nói: "Vậy các ngươi còn muốn bao nhiêu túi lưới và cây trâm?"

    **************

    * Tiểu cô: Em chồng
     
  7. Xiao Mei Yu

    Messages:
    8
    Chương 16: Nhận đơn đặt hàng (hạ)

    * * *


    Sorry mọi người! 2 tháng rồi bệnh dập liên tục, nào là covid, nào là sốt xuất huyết, nên trễ nãi. Mong mọi người thông cảm. Mình đã trở lại đây.

    Mùa này sốt xuất huyết rất nghiêm trọng, mọi người cẩn thận nhé

    * * *

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đại chưởng quỹ chúng ta nói, trâm gỗ này muốn ba trăm cái, túi lưới cần nhiều một chút, muốn một ngàn cái, ngươi làm nhanh giao lại đây."

    "Có chút nhiều, không biết chưởng quầy cho chúng ta bao nhiêu thời gian chuẩn bị?" Lệ Nương hơi hơi gật đầu nói.

    "Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, bất quá ta cũng biết trong nhà các ngươi cũng chỉ có vài người làm, nhiều hơn lại làm không kịp, nếu không như vậy đi, ta cho các ngươi hai mươi ngày có thể làm kịp không?"

    "Cây trâm sợ là có chút gấp gáp, túi lưới cũng phải tìm nhiều người đến học sau đó mới có thể đuổi kịp thời hạn."

    Nhị chưởng quầy ở một bên cầm lấy bàn tính trước mặt suy nghĩ, sau đó gẩy con số đẩy đến trước mặt Lệ Nương, nói: "Nếu là có thể làm kịp trong hai mươi ngày, cửa hàng chúng ta cho ngươi giá này".

    Cận Nương nhìn thoáng qua, ở trong đầu tính qua một lần, ba trăm cây trâm vốn giá là bảy lượng rưỡi bạc, một ngàn cái túi lưới là mười lăm lượng, tổng cộng là hai mươi hai lượng rưỡi.

    Hiện tại Nhị chưởng quầy làm tròn lên cho thêm thành hai mươi lăm lượng bạc, ấn theo tốc độ hiện tại hẳn là có thể làm kịp trong hai mươi ngày. Tính như thế nào đều có lời, vì thế Cận Nương nhẹ nhàng lấy tay lôi kéo ống tay áo mẫu thân ở dưới bàn.

    "Nhị nương tử là có chuyện nói cùng mẫu thân a?"

    Không nghĩ tới hành động mờ ám này bị Nhị chưởng quầy ngồi đối diện thấy, vì thế chỉ phải cười cười, nói với Nhị chưởng quầy: "Ta chỉ là muốn hỏi một chút, nếu nhà chúng ta làm không kịp trong hai mươi ngày, chưởng quầy có còn muốn cây trâm và túi lưới nhà ta nữa không?"


    "Muốn vẫn là muốn, nhưng giá cũng chỉ có thể ấn theo giá cũ, có thể được không."

    Lần này lại không cần Cận Nương ở một bên nháy mắt, Lệ Nương đã mỉm cười nhìn về phía Nhị chưởng quầy, nói: "Được, chúng ta liền nhận đơn này của chưởng quầy, chỉ là còn thỉnh chưởng quầy viết cho chúng ta cái chứng từ, có thể được không?"


    "Được, chẳng những có thể lập chứng từ cho ngươi, Đại chưởng quỹ chúng ta còn để ta chuẩn bị năm lượng bạc làm tiền đặt cọc với các ngươi nữa kìa."

    Nói xong lập tức đứng dậy đi ra bên ngoài cửa hàng, chỉ một chốc lát đã cầm tiền đặt cọc cùng với chứng từ đưa tới cho Lệ Nương: "Chưởng quầy của chúng ta nói ngày ước định bắt đầu từ ngày thứ hai kể từ ngày ngươi tiếp nhận, hôm nay là mùng năm, vậy hai mươi ngày nữa cũng chính là ngày hai mươi lăm, có đúng không?"

    "Ân, là ngày hai mươi lăm, chỉ là không biết đồ vật hôm nay ta mang đến.. có tính vào số lượng trong hiệp ước không a?" Nói xong liền cầm cái giỏ mây đưa tới trước mặt Nhị chưởng quầy.

    "Tính a, việc nhỏ này ta vẫn có thể làm chủ, ngươi chờ ta tính tiền đưa cho ngươi."

    Nói xong liền bắt đầu một bên kiểm tra chất lượng, một bên tính tiền, chỉ một lát đã tính xong: "Trâm gỗ tổng cộng hai mươi tám cây, túi lưới tổng cộng một trăm linh hai, mấy cái này ta tính giá cũ cho ngươi, đợi cho nội trong hai mươi ngày nữa nếu có thể đúng hạn làm xong tất cả, cửa hàng chúng ta sẽ trả thêm phần tiền kia cho ngươi được không?"


    "Liền ấn theo chưởng quầy nói là được."

    "Tổng cộng là hai nghìn hai trăm lẻ hai văn, Lệ Nương ngươi xem xem có đúng không?"

    Vừa nói vừa đẩy bàn tính qua cho Lệ Nương, ông ta lại đứng dậy gọi tiểu nhị ở bên người đi phòng thu chi lấy bạc đến. Đợi sau khi đưa bạc giao cho Lệ Nương xong, chưởng quầy mới lại nói:

    "Không nói gạt các ngươi, cây trâm và túi lưới này tiệm chúng ta vừa mới bày ra, không đến ba ngày liền hết sạch, nếu không có khách thương đặt hàng, cửa hàng chúng ta cũng muốn thu nhiều hơn một chút, nếu là đến lúc đó ngươi có thể làm nhiều chút, chúng ta cũng thu hết." Sau khi nói xong lại tự mình tiễn hai mẹ con rồi mới quay vào trong cửa hàng.

    Đợi hai mẹ con tìm thấy phụ thân đang ở trong tiệm sách vội vàng tìm sách, nhìn hai người trên mặt đều là ý cười, liền hỏi: "Có chuyện gì tốt phải không, chờ ta tính tiền là xong ngay." Nói xong đi thẳng ra trả tiền rồi mới cùng hai mẹ con ra khỏi tiệm sách.

    "Tướng công, chàng biết không, hôm nay chúng ta nhận được đơn đặt hàng trâm gỗ và túi lưới từ tiệm quần áo, chàng xem đây là chứng từ mà Nhị chưởng quầy bọn họ lập." Dứt lời liền lấy ra một tờ chứng từ chỉnh tề từ hà bao bên hông đưa cho Tiêu Minh Bách.

    Tiêu Minh Bách xem xong chứng từ, sau đó mới nói: "Khó trách lần trước lúc ta và Hoa chưởng quầy của cửa hàng trang sức gặp mặt, chiều hôm đó Huyện thái gia còn muốn ngồi công đường xử án ở nha môn nên mới nhờ Hoa chưởng quầy phái người đưa đồ đến tiệm quần áo, đợi Hoa chưởng quầy xem xong bản vẽ, hắn đều mua hết tất cả, kết bạc cho ta xong, ta liền vội vã chạy về nha môn, nhớ lại, hắn có đề cập qua Đại chưởng quỹ tiệm quần áo tìm ta có việc, có lẽ chính là vì chuyện này đi." Nói xong vuốt râu cười, đưa chứng từ cho Lệ Nương cất vào.

    "Không ngờ Nhị nha đầu mấy ngày trước nghĩ đến cái gọi là 'hợp tác xã' kia lại nhanh chóng có thể dùng tới, này coi như là hảo tâm có hảo báo a!" Nói xong sờ sờ nữ nhi đang ở một bên cười tủm tỉm nhìn cha mẹ.

    "Cha, nương, chúng ta vẫn là mau làm xong việc một chút, mua đủ chỉ tốt rồi về nhà, mau mau bắt đầu làm mới được."


    "Tốt, hiện tại cha liền mang hai người đi ăn điểm tâm, còn phải đi đến chỗ Tiếu đại phu xem bệnh cho con, phải đi mua chỉ, lại đón Hứa lão cha rồi chúng ta trở về nhà."

    Nói xong một nhà ba người ở trên đường thuận tiện ăn chút đồ đơn giản rồi chạy tới tiệm thuốc bắc trước tiên.

    Bởi vì còn sớm, trong tiệm ăn cũng chỉ có hai ba người tới mua thuốc, Tiếu đại phu đang chẩn bệnh cho một lão nông phụ, ba người ngồi xuống cái ghế dài trong tiệm chờ.


    Không bao lâu liền nhìn đến hai tiểu nhị lần trước đang nâng một cái nồi từ bên trong ra bên ngoài, tới phía ngoài tiệm bèn trực tiếp đặt cái nồi lên cái bàn gỗ đã bày sẵn ở ngoài cửa, trên bàn gỗ có một chồng chén lớn bày ở một bên.

    Cận Nương đang suy nghĩ họ đây là đang làm gì, liền nhìn đến 'bé phúc trong tranh tết' mà lần trước đã gặp. Trong tay nàng đang cầm một cái dụng cụ giống như muôi trúc để đong rượu, đong dầu bán đi ra, đem dụng cụ này bỏ vào trong nồi, dùng phần cong của cán muôi móc vào mép nồi, đậy nắp nồi lại, mới quay lại vào tiệm.

    "Sư phụ, chúng con đã nấu xong, chờ trong chốc lát nguội lại là tốt rồi."

    Đợi Tiếu đại phu gật gật đầu, 'bé phúc trong tranh tết' lại chuyển vào trong giúp đỡ hai sư huynh cùng nhau bốc thuốc, gói thuốc.


    Không lâu sau, Tiếu đại phu đã chẩn bệnh cho lão nông phụ kia xong rồi, viết phương thuốc để bà đi hốt thuốc, quay sang vẫy vẫy tay với Cận Nương ý bảo nàng đi qua xem bệnh, đợi kiểm tra xong tình trạng vết thương trên đầu khép lại, lại tinh tế bắt mạch trong chốc lát, mới mở miệng nói với Tiêu Minh Bách: "Miệng vết thương khép lại rất tốt, mạch tượng cũng vững vàng, đã không ngại, Tiêu sư gia có thể yên tâm."

    Tiếu đại phu ngồi đối diện Cận Nương nói chuyện cùng phụ thân, thấy Cận Nương nhịn không được tò mò, quay đầu nhìn cái nồi lớn đặt ở cửa mà nghĩ cái gì, liền hỏi: "Nhị nương tử, muốn biết nồi này đặt ở cửa tiệm để làm cái gì sao?"


    "Dạ, Tiếu gia gia, nồi này là làm cái gì a?"

    "Trong nồi là tiên thảo trà đã được nấu tốt, năm nay thời tiết nóng sớm một chút, trong tiệm chúng ta gặp mấy ngày như vầy liền nấu tiên thảo trà để bán, ngươi có muốn nếm thừ một chút hay không a?" Nói xong bảo tiểu đồ đệ múc một chén cho Cận Nương.

    Cận Nương nhìn nhìn phụ thân, thấy phụ thân gật đầu, mới tiếp nhận chén uống một ngụm, vị trà này và vị trước kia uống qua cũng không giống nhau, không đắng, nhưng cũng không ngọt, chỉ là đặc biệt mang hương vị thuốc đông y nhàn nhạt, xem ra cái vị này mới là hương vị nguyên bản của tiên thảo trà.

    "Như thế nào? Uống được không? Vị thuốc đông y có quá nặng không?" Tiếu đại phu hỏi.

    Cận Nương gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, nói: "Ta uống được, vị thuốc đông y cũng không quá nặng, có lẽ là mấy ngày nay ta đang uống dược, nên cảm thấy hương vị thuốc khá nhạt, ngược lại nếm không ra vị thuốc đông y."


    "Cũng phải, ta còn nghĩ trà này mấy đứa nhỏ sẽ không thích uống, thì ra là thế a." Nói xong tự sờ sờ chòm râu, lắc lắc đầu cười khẽ.

    Nhìn Tiếu đại phu và phụ thân đang trò chuyện, Cận Nương đem chén đã uống xong rồi cầm ra cửa đặt trong bồn nước bên cạnh bàn, vừa lẩm bẩm: "Mật hơi đắt một chút, nếu là thêm một ít mật thì sẽ uống ngon hơn."

    'Bé phúc trong tranh tết' đang đứng ở một bên nghe Cận Nương nói xong, cũng bước nhanh lại, hỏi: "Ngươi đã nếm qua?"

    Nghe xong lời này Cận Nương cũng ngây ra một lúc, quay đầu hướng nàng nhìn một cái, nói: "Chỉ là không biết hai cái này cùng một chỗ thì dược hiệu có bị kị nhau không, nếu không thì vị sẽ ngon."

    Cận Nương còn chưa nghe 'bé phúc trong tranh tết' trả lời thì đã thấy nàng đến bên người Tiếu đại phu nhẹ giọng nói vài câu, nhìn Tiếu đại phu cười gật đầu nói: "Chuyện này tốt, chúng ta cũng thử xem."

    Lúc gần đi, 'bé phúc trong tranh tết' lại chủ động nói với Cận Nương: "Ta đi mua mật về, lần sau khi ngươi đến trấn trên nhớ đến tiệm chúng ta, ta mời ngươi nếm thử mật tiên thảo trà."

    Cận Nương thụ sủng nhược kinh gật gật đầu nói: "Hảo."

    "Nhớ kỹ, ta tên là Uyển Uyển, Phùng Uyển Uyển, ta biết ngươi họ Tiêu, đứng hàng thứ hai, đúng không? Về sau ngươi kêu ta Uyển Uyển, ta gọi là Nhị nương tử được chứ?"


    Cận Nương nhìn nàng mỉm cười cũng cười theo, đáp lại: "Được, Uyển Uyển, nếu lần sau ta đến trấn trên nhất định đến." Sau khi nói xong theo cha mẹ ra cửa đi đến chợ.

    Hôm nay cả nhà chỉ thẳng một đường tiến tới, không hề chậm chạp mua đồ dùng tất yếu xong, liền chạy tới chợ. Hứa lão cha tay nghề vô cùng tốt, mũ rơm hắn mang đến đã sớm bán xong rồi, nhìn đồ vật của nhà mình cũng đều bán không sai biệt lắm liền đón Hứa lão cha cùng nhau tìm xe lừa rồi vội vàng chạy về thôn.

    Ngồi hơn nửa canh giờ trên xe lừa tới cửa thôn, Tiêu Minh Bách vội trả tiền cho người đánh xe, chào tạm biệt Hứa lão cha, ba người cũng tiến về nhà mình.

    Vừa đến nhà, Cận Nương liền gấp rút giao đồ vào tay Nhị Lang ra mở cừa, vội vàng đi thẳng vào phòng bếp tìm Đại tỷ thương lượng, tìm thêm nhiều người tới làm việc. Lệ Nương nhìn cười nói: "Xem nàng gấp gáp, lúc này lại không giống nữ tử chút nào." Nhị Lang ở một bên nhìn gói đồ trong tay, vội hỏi: "Nhị tỷ làm sao vậy?"

    "Nhị tỷ của con đang vội vàng đi thương lượng cùng Đại tỷ phải mở rộng 'hợp tác xã', con cũng nhanh chóng giúp Đại tỷ dọn cơm, chúng ta ăn xong rồi thương lượng việc này cho tốt." Tiêu Minh Bách vừa khóa cửa vào tới cũng cười nói. Nhị lang nghe cha nói xong, vội vàng chạy về nhà chính thả gói đồ xuống.
     
  8. Xiao Mei Yu

    Messages:
    8
    Chương 17: Vội vàng khởi công (thượng)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đại tỷ, chúng ta đã về, còn có cái gì phải làm không muội giúp tỷ cùng nhau làm". Cận Nương người còn chưa tới phòng bếp, tiếng nói đã vọng vào.

    "Là Nhị tỷ, cha và nương đã trở lại." Tam lang vẫn luôn giúp đỡ Đại tỷ nhóm lửa đứng lên hướng cửa bếp duỗi cổ nhìn xung quanh.

    "Đã về rồi à?" Đại tỷ cũng vội vàng xoay người duỗi cổ nhìn ra cửa.

    "Đại tỷ, Đại tỷ, muội nói cho tỷ tin tức tốt, cây trâm và túi lưới của chúng ta mỗi dạng tiệm quần áo đều đặt hàng rất nhiều, tỷ đoán xem họ đặt bao nhiêu?"

    "Bao nhiêu?" Tam Lang vội buông củi lửa trong tay, tiến lại hỏi.

    Cận Nương nhìn Tam lang, rồi lại hướng về Đại Tỷ ra dấu tay: "Trâm gỗ là ba trăm cây, túi lưới là một ngàn cái, hai người nói xem nhiều không? Nhưng mà yêu cầu chúng ta phải giao hàng trong hai mươi ngày."

    "Một ngàn cái, nhiều như vậy, chúng ta phải mau chóng tìm người đến làm nhanh một chút mới được."

    "Đúng vậy, cho nên muội vừa về nhà là chạy tới giúp tỷ nấu cơm nhanh chóng, chúng ta phải thật nhanh nghĩ cách tìm nhiều người đến làm." Vừa nói xong trên tay đã tiếp nhận cái muôi trong tay đại tỷ bận việc lên.


    "Tam lang, đệ cũng chạy nhanh nhìn củi lửa, chúng ta làm mau một chút." Đại tỷ nói xong cũng đi đến một bên vội vàng làm. Trong chốc lát Nhị Lang cũng đến giúp đỡ, người một nhà rất nhanh liền ăn cơm. Vừa mới ăn xong, đã thấy Đại tỷ đang thu dọn bàn, Nhị Lang, Tam Lang cũng vội bưng chén dĩa đi phòng bếp rửa, chưa tới một chén trà nhỏ thời gian, mấy tỷ đệ cùng nhau bận rộn đều đã làm xong việc trong phòng bếp, cùng nhau gom lại trong nhà chính.

    Mẫu thân rót cho phụ thân một chén nước xong cũng ngồi xuống, nói: "Ba trăm cây trâm gỗ này, ta xem qua nhân số nhà ta tự mình làm trong hai mươi ngày, phụ thân các con coi như được, lại mang theo Nhị Lang bọn họ, bên này có chúng ta ba mẹ con sẽ có thể làm kịp, cần phải chú ý chính là làm túi lưới, sợ là sẽ.."

    Cận Nương nghe mẫu thân nói cũng gật đầu, cùng Đại tỷ nhìn nhau một cái sau đó nói: "Nương, vừa rồi con và Đại tỷ có thương lượng qua, chúng ta cũng chỉ có thể toàn lực làm ba trăm cây trâm, tám trăm cái túi lưới kia để cho người của hợp tác xã đến làm thì tốt rồi."


    "Hợp tác xã? Có Vương Thành Thật gia và Lưu Quý gia, thêm hai đứa nhỏ choai choai tổng cộng cũng chỉ có bốn người làm sao đuổi kịp trong hai mươi ngày?" Lệ Nương nhìn hai tỷ muội, lắc đầu nói.

    "Nương, thật ra hôm nay, Nhị Ngưu nương là tá điền nhà Điền thôn trường có đến nhà của chúng ta tìm nương. Nàng nói hôm qua lúc ở bờ sông giặt quần áo nghe được Vương Thành Thật gia nói cho biểu đệ muội của thẩm ấy cũng đến đây làm túi lưới kiếm bạc, Nhị Ngưu nương nghe thấy liền tiến lên hỏi vài câu, sau đó về nhà nói với cha của Nhị Ngưu, cho nên sáng nay mọi người mới vừa đi chưa đến nửa canh giờ, nàng đã đến nhà của chúng ta hỏi về việc này, con còn không biết hôm nay sẽ có việc này nên không dám đáp ứng nàng." Quỳnh Nương nói.

    "Đúng vậy, sáng nay lúc vội vàng đến đưa túi lưới, Vương thẩm cũng có nói, tiểu cô nhà thẩm ấy cũng biết thắt kết kiểu mới này, không phải là có thêm một người nữa sao, cũng là có thể lập tức làm ngay, nương, lại nói, trừ đi một ít hàng hóa chúng ta đã giao cho Nhị chưởng quầy tiệm quần áo hôm nay, chúng ta còn muốn làm.."

    "Còn hai trăm bảy mươi hai cây trâm gỗ, túi lưới phải làm tám trăm chín mươi tám cái." Nhị Lang ở một bên đã báo ra số lượng.

    "Ngày thường để nó đọc sách, câu nào cũng đều phải nhắc trước một, hai chữ. Nếu là cũng mau chóng giống như hôm nay vậy, sang năm đi học đường thật là đỡ lo, học giỏi toán học cũng tốt nhưng cái khác cũng quan trọng như nhau, chớ đừng chỉ học cái chính mình thích, nên đi theo Đại ca của con học hỏi."

    "Dạ, cha, con biết rồi."

    Nhìn Nhị Lang ngượng ngùng gật đầu, phụ thân lại nói: "Cha con chúng ta, tính thêm thời gian Đại Lang mỗi ngày đi học về cùng với ngày nghỉ mỗi nửa tháng cũng là mười bảy, mười tám ngày có thể làm ra số lượng này. Về sau mỗi ngày, Nhị Lang, Tam Lang giúp đỡ nương cùng Đại tỷ các con trong lúc nấu cơm nhiều một chút, Nhị nha đầu vết thương vừa mới tốt, chớ làm cho con bé lại bị thương."


    Cận Nương vội xua tay nói: "Cha, con không sao, Tiếu đại phu không phải đã nói con khỏe hoàn toàn rồi sao?"

    "Nhị muội, cha nói rất đúng, thật ra trong chúng ta cũng là muội thắt kết nhanh nhất, vẫn là ở lại trong phòng làm nhiều một chút thì tốt hơn." Nghe Đại tỷ nói, Cận Nương mới cười gật gật đầu.

    "Hai nhà Vương thẩm cùng Lưu thẩm bọn họ, lần trước hai ngày đã giao cho chúng ta tổng cộng tám mươi hai túi lưới, có lẽ cũng là vì kiếm bạc nhiều một chút. Buổi tối cũng là vẫn luôn làm mới kịp, nhưng việc này cũng không thể làm vậy liên tục trong hai mươi ngày, không thể kham nổi, cho nên chúng ta vẫn là tìm nhiều người đến làm mới tốt."

    "Ừ, ta cũng nghĩ như vậy, chút nữa con đi gọi Nhị ngưu nương đến."

    Đại tỷ mới gật gật đầu, đang lúc muốn nói thêm, lại nghe ngoài sân có người gõ cửa.

    "Con đi mở cửa, chắc là Lưu thẩm bọn họ đến." Vừa nói xong Nhị Lang đã chạy đi ra ngoài. Mẫu thân cũng bảo Đại tỷ đi lấy bạc hôm nay đổi ở tiệm quần áo ra nhà chính, ở trong viện chờ các nàng.

    Vừa mới tiến vào cửa viện, đã thấy Vương Thành Thật gia bước nhanh tiến lên hành lễ với mẫu thân, sau đó vội nói: "Đông gia ngài đã trở lại, có việc này, biểu đệ muội nhà cậu ta nghe nói nhà chúng ta theo đông gia làm túi lưới kiếm tiền, nàng cũng muốn đến, cho nên để cho ta tới hỏi một chút ngài còn muốn thêm người hay không, sáng sớm đã đến nhà của ta thúc giục lại đây, đông gia ngài xem chuyện này?"

    "Nàng có biết đánh túi lưới không?" Mẫu thân hỏi.

    "Biết, biết, đông gia yên tâm nàng đã biết làm túi lưới, nếu không ta cũng sẽ không để cho nàng tới."

    "Tốt lắm, ngươi đi gọi nàng đến, nhưng trước ngươi có nói cho nàng nghe quy củ của hợp tác xã chúng ta chưa?"

    "Đã nói qua, nhà các nàng không phải tá điền của đông gia, trừ bỏ phải giao hai văn tiền mỗi cái, còn muốn giao thêm một văn tiền vào công trung* của hợp tác xã, cái này so với bán trực tiếp cho người bán hàng rong còn cao hơn không ít tiền, nên không lý nào không nguyện ý, huống hồ còn có thể vay tiền không cần lợi tức khi có việc dùng tiền, nên càng nguyện ý."

    "Ừ, vậy là tốt rồi. Ta trước giao cho ngươi cùng Lưu thẩm bạc hôm nay vừa bán được, chờ ngươi đi gọi nàng đến, ta bảo Nhị nương tử giáo nàng cách làm là được."

    Vương Thành Thật gia nghe xong cười gật đầu lại nhìn thoáng qua phía Lưu thẩm, Lưu Thẩm cũng là vẻ mặt vui mừng. Đại tỷ cũng là lấy ra sổ sách ghi chép số lượng của hai nhà các nàng giao cho mẫu thân.

    Mẫu thân cầm lấy, đọc lên: "Vương thành thật gia tính cả tiểu cô nhà ngươi, tổng cộng làm bốn mươi chín cái, mỗi cái mười lăm văn là có bảy trăm ba mươi lăm văn, khấu trừ hai văn tiền mỗi cái tạm thời nhập công trung, nên còn sáu trăm ba mươi bảy văn, đúng không?" Sau khi đọc xong, bảo Đại tỷ lấy tiền ra.

    "Đúng, đúng." Vương thành thật gia một bên liên tục gật đầu bảo đúng, một bên vội vàng lấy ra một khối vải thô rắn chắc từ trên lưng đã chuẩn bị từ sớm, đem tiền đại tỷ lấy ra thận trọng nắm trong tay sau đó đặt vào miếng vải phẳng phiu, tiếp theo là buộc ngang buộc dọc thật chắc chắn, rồi mới cẩn thận đem cái bao vải nhỏ phình lên đặt cẩn thận vào trong lòng ngực, đứng ở một bên chờ.

    "Lưu thẩm, nhà các ngươi tổng cộng là làm ba mươi ba cái, vốn là bốn trăm chín mươi lăm văn, hiện khấu trừ mỗi cái hai văn, còn lại bốn trăm hai mươi chín văn." Lệ Nương lại lên tiếng.

    Lưu thẩm cũng là giống Vương Thành Thật gia lấy ra vải bố bao lấy đồng tiền, bao bọc tốt xong đặt vào trong lòng, ngực, cùng Vương Thành Thật gia đứng ở một bên, hai người đều là thần sắc vui mừng.

    Lệ Nương nhìn các nàng một cái, mới nói: "Các ngươi lần này làm túi lưới tốt, được tiền là điều đương nhiên, chỉ là lần sau phải nhớ đừng ham tiện nghi mà dùng chỉ không chất lượng mới tốt, chớ để vì việc nhỏ mà hỏng việc lớn. Túi lưới của chúng ta đương nhiên là hình thức có thể so sánh với người ta, nhưng cũng là vì chúng ta dùng chỉ so với bình thường tốt hơn. Hơn nữa, việc thủ công này cũng đủ tỉ mỉ mới có thể làm thành công việc kiếm tiền, chớ để lòng tham nhất thời mà đánh mất việc này." Nói xong lại quét mắt nhìn các nàng một cái.


    "Đó là đương nhiên, đông gia cũng đều là vì chúng ta tốt, tuy chúng ta có chút ngu ngốc, nhưng cũng không phải là người không biết tốt xấu, đông gia cứ việc yên tâm." Vương Thành Thật gia vội vàng lên tiếng đồng ý lại còn lôi kéo Lưu thẩm ở một bên cam đoan với mẫu thân. Lưu thẩm cũng gật gật đầu, miệng nói 'phải'.

    Quỳnh nương để Tam Lang xoay người đi lấy một bao lớn chỉ tốt mà hôm nay mua ở trấn trên, đặt lên cái mâm son trên bàn, nói: "Lưu thẩm, Vương thẩm, bình thường các ngươi đi trấn trên mua chỉ màu làm túi lưới hình thức mới theo chúng ta, tính ra mỗi cái là dùng bảy văn tiền chỉ màu, so với túi lưới bình thường nhiều hơn hai văn đúng không?"


    "Ta tính tính a.. ừ đúng vậy, đông gia đây là?"

    Vương Thành Thật gia nhìn nhìn chỉ màu trên bàn, khó hiểu mà hỏi. Lại quay đầu nhìn thoáng qua Lưu thẩm, Lưu thẩm cũng là vẻ mặt khó hiểu, lắc lắc đầu với nàng.


    "Nhà của chúng ta hôm nay đi chợ mua chỉ tốt này, chúng ta mua nhiều nên ông chủ liền tính tiện nghi một chút. Chúng ta tính qua, mỗi túi lưới cũng có thề tiết kiệm nửa văn tiền, túi lưới làm càng nhiều, có thể tiết kiệm lại càng nhiều đúng không. Lần này chúng ta là thuận đường thay các ngươi đều mua, lần sau các ngươi cũng nên gom lại mua chỉ cùng một chỗ mới tốt."

    "Vâng, vẫn là đông gia nghĩ chu đáo, chúng ta đây đa tạ đông gia." Hai người nói xong liền cười lên.

    "Vương Thành Thật gia ngày mai mang biểu đệ muội nhà ngươi tới đây, trước học, về sau ở nhà làm cũng giống nhau. Nhà của chúng ta sân nhỏ, vốn cũng là nghĩ các ngươi đều ở nhà của chúng ta làm, chúng ta cũng thuận tiện nhìn miễn cho làm ra không tốt. Hiện tại người một nhiều nên nếu đều ngồi tại trong viện này lại không ổn, tới lui trên đường cũng chậm trễ canh giờ." Mẫu thân suy nghĩ nói.


    "Ta đã biết, đông gia, hiện tại ta đi gọi nàng đến, hiện tại nàng đang ở tại nhà ta chờ gặp đông gia. Nàng nói nếu có thể gặp sớm nửa ngày còn có thể kiếm bạc sớm một chút, vậy ta đi gọi nàng đến." Nhìn mẫu thân hơi hơi gật gật đầu đồng ý, vội cung kính khom người với Lệ Nương, sau đó ôm bao đồ vật xoay người bước nhanh ra khỏi cửa viện.

    "Nhị Lang, con cũng đi gọi Nhị Ngưu nương đến, nói là để nàng đến nhà của chúng ta cùng nhau đánh túi lưới, vừa lúc cùng nhau học."

    ******************​

    * biểu đệ muội: Em dâu họ (họ hàng bên ngoại)

    ** công trung: Giống như quỹ chung á mọi người
     
    Last edited: Jul 20, 2022
  9. Xiao Mei Yu

    Messages:
    8
    Chương 18: Vội vàng khởi công (trung)

    * * *

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lệ Nương mới vừa bảo Nhị Lang đi gọi người, thì lại nghe Lưu thẩm vẫn đang đứng ở một bên vội nói: "Đông gia vẫn là để ta đi đi, nhà của ta cách nhà Nhị Ngưu nương cũng không xa, vừa vặn, ta cũng muốn đem tiền này về cất, ta cất một bao tiền như vậy trong người, trong lòng cũng sợ sệt."

    "Được, vậy ngươi đi đi."

    Vừa nói xong, Lưu thẩm cung kính khom người với mẫu thân, sau đó mới cẩn thận lấy tay ôm bao đồ vật về nhà.

    Nhìn thấy cả hai đều là cẩn thận cầm tiền về nhà mình như vậy, Tam Lang cười nói với Nhị Lang: "Xem các nàng sợ đến hoảng, người biết các nàng chính mình ôm gói tiền to của nhà nàng, không biết còn nghĩ là ôm cái bảo bối gì nữa?"

    Đại tỷ lấy tay điểm vào cái trán cậu bé một chút, nói: "Chớ có nói bậy, cái này là vài trăm văn tiền đó, hai nhà bọn họ bình thường giúp đỡ nhà chúng ta cày bừa, nhiều hơn cũng là nuôi thêm mấy con vịt đẻ trứng, nếu không thì là muối vài cái trứng, và vài việc khác, kiếm tiền cũng không dễ dàng, lập tức được như vậy một ít tiền, làm sao có thể không khẩn trương."

    Nhị Lang ở một bên cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, hiện giờ bảy trăm văn đều có thể mua được một thạch gạo thô đó, ngươi tự mình tính toán, mấy trăm văn có thể mua bao nhiêu gạo thô a?" Sau khi nói xong còn không quên liếc mắt nhỉn Tam Lang một cái.

    Tam Lang nghe ca ca, tỷ tỷ nói xong cũng ngượng ngùng cười, lấy tay gãi đầu nói: "Đệ, đệ biết rồi, đệ đi rót chén nước cho nương đây." Nói xong cậu bé liền vội vàng xoay người chạy về phía nhà chính.

    Khi ngoài viện lại vang lên tiếng gõ cửa, Vương Thành Thật gia cùng Lưu thẩm đều đã tự dẫn người tới ngoại viện. Tam Lang sau khi nghe được liền chủ động mở cửa, dẫn các nàng đều vào trong viện.

    Đi theo Vương Thành Thật gia là một người phụ nữ nhìn không đến ba mươi tuổi, quần áo trên người là vải thô, trên đầu không hề có vật phẩm trang sức, trên búi tóc chỉ dùng một mảnh vải bông hình tam giác bọc lại thành khăn trùm đầu. Hai người tiến đến trước mặt mẫu thân, đầu tiên là khom mình hành lễ. Vừa mới đứng dậy, Vương Thành Thật gia đã lên tiếng giới thiệu với mẫu thân:

    "Đông gia, đây chính là người ta đã đề cập qua cùng ngài, là vợ của đứa con nhỏ nhất nhà cậu ta, biểu đệ muội Tống thị."

    Nói xong liền nhìn thoáng qua phụ nhân bên người, Tống thị vội lên tiếng: "Tiêu gia Nhị nãi nãi hảo*, thỉnh an Nhị nãi nãi, nghe biểu tỷ nhà ta nói Nhị nãi nãi thiện tâm, nhìn thấy chúng ta khổ mới nghĩ cách giúp chúng ta, ta mới có thể được việc tốt như thế này. Ta nơi này đa tạ Nhị nãi nãi."

    (* lời editor: Thực ra chỗ này dịch thuần Việt là "Xin chào Tiêu gia Nhị nãi nãi", nhưng mình thấy không hợp bối cảnh, vì Tống thị không thể đứng ngang hàng với Lệ Nương, không hợp lý bằng "Tiêu gia Nhị nãi nãi hảo", nghe nó có vẻ cung kính hơn ^^)



    Sau khi nói xong hơi hơi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Lệ Nương. Thấy vị Tiêu gia Nhị nãi nãi này nghe xong gật đầu với nàng, lại cúi đầu đứng ở một bên.


    "Nương, Nhị Ngưu nương cũng tới rồi." Tam Lang nói xong chỉ chỉ một người phụ nữ trung niên đứng ở phía cuối.

    Nghe mình bị điểm danh, người phụ nữ trung niên vội sửa sang lại quần áo bước nhanh đến, chất phát cười với Lệ Nương một cái, mới nói:

    "Ngài.. Đông gia của Lưu tẩu, ta là người ăn nói vụng về, không biết nói chuyện, ta, ta chính là lúc buổi sáng bên dòng suối giặt quần áo, vừa vặn nghe thấy được, Vương tẩu kia nói đông gia ngài dạy các nàng làm túi lưới kiếm bạc.

    Đông gia, nhà của chúng ta tuy nói cũng là tá điền nhà thôn trưởng, nhưng ngài cũng biết nhà của chúng ta đứa nhỏ nhiều, đều là mấy tên tiểu tử choai choai không nhỏ, có thể giúp đỡ làm việc là có, nhưng sức ăn cũng không ít. Ruộng đất trong nhà cũng là mấy chục mẫu trung đẳng, khuê nữ trong nhà sắp lớn cũng có ba, hiện giờ ngay cả đồ vật có thể xem như đồ cưới đều lấy không ra. Mắt thấy tất cả đều đến tuổi cập kê, ai cũng đều biết nhà chúng ta lấy không ra đồ cưới, nên ngay cả làm mai cũng đều không có một đứa.

    Đương gia nhà chúng ta cùng Nhị thúc là gấp đến nóng gan nóng ruột, còn có công công, bà bà cũng đều lớn tuổi. Việc trong đất** cũng không thể làm, cho nên nghe đến có việc có thể kiếm được bạc, liền tự mình tới hỏi, vừa vặn đông gia ngài không ở nhà, ta cũng không nghĩ muốn phiền đông gia ngài. Ta.. ta mới từ Lưu tẩu nghe được, đông gia ngài nguyện ý muốn chúng ta đến đây làm việc, ta ở đây đa tạ ngài, cái khác ta cũng không nói, chỉ thật lòng đa tạ đông gia ngài."

    Nghe hai người nói xong, Lệ Nương nhìn các nàng một cái, mới nói: "Các ngươi hiện tại cũng đừng cảm ơn ta, chỉ cần các ngươi làm tốt việc này, sẽ kiếm được không ít tiền. Lúc trước các ngươi đã nghe Vương Thành Thật gia và Lưu Quý gia nói qua, quy củ của hợp tác xã chúng ta, tuy nói chúng ta không phải là sư phụ chuyên môn làm nghề này, nhưng việc thủ công này là muốn tỉ mỉ mới tốt, bằng không làm xong cũng đừng mong có lần sau, có biết không?"

    "Biết, biết, chúng ta đều biết, nhất định sẽ không chậm trễ việc của Nhị nãi nãi." Tống thị vội nói, Nhị Ngưu nương ở một bên cũng không ngừng gật đầu, miệng đầy 'biết, biết'.

    "Còn không mau kêu đông gia, về sau chúng ta đều là người của hợp tác xã." Vương Thành Thật gia vội lấy khuỷu tay huých biểu đệ muội, nhắc nhở.

    "Là, là, là đông gia, xem ta này, nhất thời quá mức cao hứng nên quên mất, hiện tại nên gọi đông gia." Chính mình vừa nói vừa vội vàng lấy tay vỗ vỗ ót cười.

    "Tốt, hiện tại ta bảo Nhị nương tử nhà ta dạy các ngươi làm cách nào để thắt kết hình thức mới, sau đó dạy các ngươi làm sao để lấy đó kết lên túi lưới. Ta cũng biết tình huống trong nhà các ngươi không tốt, lần này các ngươi dùng chỉ thắt kết túi lưới, nhà ta cho các ngươi ứng trước, chờ lúc bán được bạc khấu trừ là xong, Vương Thành Thật gia và Lưu Quý gia cũng vậy, được không?"

    "Được, được, đông gia ngài đây là cứu nhà ta trong lúc cấp bách, đương gia chúng ta nghe ta kiếm bạc trở về, vừa vặn heo mẹ nhà Triệu đại thúc cách vách tháng trước mới sinh một con heo con, hiện mới vừa dứt sữa. Đương gia chúng ta liền vội vã đi cách vách mua một con về nhà nuôi, ta vừa mới vào cửa tiền còn chưa cầm nóng đã phải tiêu hơn một nửa."

    Vừa nói xong lại cười lắc lắc đầu, lại nói: "Thiệt là, lương thực nhà mình còn không đủ ăn, còn muốn ôm heo về nuôi, cũng không biết cho nó ăn cái gì nữa. Trừ bỏ tiền lần trước ta mua chỉ, hiện lại mua heo, tiền trên tay cũng chỉ còn mấy chục văn, ít nhiều nhờ có đông gia."

    "Đông gia, nhà của ta còn có một khuê nữ cũng lớn tầm nữ nhi của Lưu Thẩm gia, cũng là có thể đến làm việc này, đông gia ngài xem chuyện này có thể được không?" Tống thị cúi đầu nhìn thoáng qua Lưu thẩm sau đó cẩn thận hỏi.


    "Cũng được, hôm nay ngươi học xong là có thể trở về dạy nàng làm, nếu vẫn còn không rõ ngày mai giao cho Nhị nương tử chúng ta dạy là được."

    "Đa tạ đông gia, ngày mai ta kêu nàng đi theo học, hôm nay ta mới học sợ là dạy không tốt, đa tạ đông gia."

    Nhị Ngưu nương ở một bên nghe được Tống thị có thể đem nữ nhi mang đến cùng nhau kiếm bạc, cũng vội vàng tiến đến, hỏi: "Vậy.. đông gia, nhà của chúng ta cũng có mấy khuê nữ, cả ba đứa đều sắp mười hai, tay chân cũng nhanh nhẹn. Vốn là bà bà ta ở nhà đều đã dạy các nàng làm túi lưới, tuy nói này việc thêu thùa không học qua bao nhiêu, nhưng đều là đứa nhỏ lanh lợi, học cũng mau, không biết, đông gia có đồng ý thu các nàng đến?" Sau khi nói xong cười ngây ngô nhìn mẫu thân
    .

    "Có thể, ngày mai cũng để các nàng đều đến, chúng ta nhiều người, việc cũng có thể làm nhanh một chút. Canh giờ cũng không sớm, nếu là không còn việc gì cần nói, các ngươi đều đi theo Nhị nương tử nhà của chúng ta học làm trước đi." Nói xong để lại không gian trong viện cho hai tỷ muội dạy học, chính mình đứng dậy trở vào nhà chính cũng bắt đầu bận việc.

    Đợi Tống thị và Nhị Ngưu nương đều học không sai biệt lắm, cũng tới canh giờ mọi người nên trở về chuẩn bị làm cơm chiều, hai người nhìn thấy thành phẩm đầu tiên trong tay mình, vẻ mặt vui sướng, nhìn mẫu thân ra nhà chính, hai người đều bước lên phía trước, nói:


    "Đa tạ đông gia, hai chúng ta đều học xong, ngày mai chúng ta liền dẫn theo khuê nữ trong nhà đến học. Túi lưới bộ dáng mới này thật quá đẹp, khó trách có thể trực tiếp cầm đi bán ở tiệm quần áo. Về sau chúng ta nhất định đi theo đông gia làm thật tốt."

    Nghe Tống thị đã nói những gì mình sắp nói, Nhị Ngưu nương cũng vội vàng dùng sức gật gật đầu.

    "Các ngươi chỉ cần làm tốt là được. Còn có Vương Thành Thật gia, Lưu Quý gia, sau này các ngươi cũng không cần mỗi ngày đến nhà chúng ta làm túi lưới. Các ngươi đều ở nhà làm là được, các ngươi cũng đều thấy, viện nhà chúng ta vốn cũng không lớn, trước đây cũng là hai nhà các ngươi chỉ có bốn người, trong viện đặt một ít ghế cũng có thể, hiện tại lại đến nhiều người như vậy, sợ là chật chội quá mức."

    Nói xong nhìn các nàng một cái, thấy mọi người cũng đều gật đầu cười, lại nói tiếp: "Ta thấy như vầy, ngày mai Tống thị và Nhị Ngưu nương còn muốn dẫn theo vài người lại đây học, bắt đầu từ ngày mai mấy nhà các ngươi đều chỉ cần mỗi ngày phái một người đến đưa thành phầm đã làm tốt của hôm trước, giao cho nhóm nương tử chúng ta kiểm tra là được. Nếu là tốt liền kí sổ, không tốt trả về sửa hoặc làm lại cái khác cũng đều được. Các ngươi xem việc này có thể được không?"

    "Vâng, vâng, chúng ta đều nghe đông gia."

    Mọi người đều mở miệng đồng ý, nữ hài đi theo Lưu thẩm tới vội nhỏ giọng cùng khuê nữ nhà Vương Thành Thật nói: "Tiểu Tụ tỷ tỷ, như vậy mỗi ngày ta còn có thể làm nhiều hơn hai cái, đợi lần sau bán được bạc, nương đã đồng ý với ta, cho ta hai văn tiền mua đường ăn, đến lúc đó ta cũng mời ngươi ăn được không?" Nói xong cười híp mắt, ngửa đầu tưởng tượng, ai nhìn đều thấy giống như hương vị của đường đã tràn đầy trong miệng nàng.

    Lưu thẩm nhìn thấy dáng vẻ của nữ nhi, ngượng ngùng vừa cười vừa lôi kéo nàng, tiểu nha đầu mới phản ứng được, lúc này mới phát hiện không biết khi nào tất cả mọi người đã nhìn nàng đầy ý cười, tiểu nha đầu liền vội vàng xoay người giấu phía sau mẫu thân, giấu mặt vào sau lưng mẫu thân.

    Mọi người thấy động tác của tiểu nha đầu cũng đều bật cười lên, lại nghe Đại tỷ nói: "Hỉ nhi, ngươi chỉ cần giúp đỡ nương ngươi làm túi lưới thật tốt, về sau nếu muốn ăn đường, cứ việc để nương ngươi mua cho ngươi là được."

    Nghe xong lời này, tiểu nha đầu thò cái đầu nhỏ đi ra, rụt rè hỏi Quỳnh Nương: "Thật sao?"

    Quỳnh Nương cười nói: "Không tin, chính ngươi hỏi nương người xem sao."

    Hì nhi vội ngẩng đầu nhìn về mẫu thân của mình, hỏi: "Nương, Đại nương tử tỷ tỷ nhà đông gia nói thật không?"

    Thấy mẫu thân gật gật đầu với nàng, tiểu nha đầu vừa cười vừa quấn lên cánh tay của mẫu thân, không ngừng dùng cái đầu nhỏ cọ cọ, ngoài miệng còn không ngừng ríu rít: 'nương, nương thật tốt '.


    ***

    ** Việc trong đất: Việc cày bừa, làm ruộng
     
  10. Xiao Mei Yu

    Messages:
    8
    Chương 19: Vội vàng khởi công (hạ)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong viện thiếu vài người, bỗng chốc trở nên im lặng. Lệ Nương mang theo hai nữ nhi đi phòng bếp bắt đầu chuẩn bị cơm chiều, Nhị Lang tiễn người đi ra ngoài, cài thanh chắn cửa viện xong cũng vội vào phòng bếp hỗ trợ.

    Một nhà ăn xong lại bắt đầu tụ lại trong nhà chính, phụ thân dẫn theo nhóm đại nhi tử dạy bọn nhỏ biết thêm mấy chữ mới, lại xem qua công khóa của Đại Lang. Ba mẹ con kết thúc công việc của ngày hôm nay, đem các phụ kiện ban ngày làm tốt lắp ráp vào, vừa thích thú trò chuyện, vừa không ngừng tay làm việc, hai đứa nhóc nhỏ nhất thì đều ngồi ở trên sạp dài* đùa nghịch mấy viên đá nhỏ.

    Nhìn thấy một đống cây trâm, Đại tỷ bẻ ngón tay tính tính một lúc, sau đó nói: "Nương, chúng ta hiện tại có vài người cùng nhau làm túi lưới, ai nấy đều cố gắng, có thể hai mươi ngày sau sẽ làm kịp, như vậy chúng ta có thể sớm một chút đưa tiền cho mọi người, thật tốt quá."

    "Không phải sao, nương cũng muốn sớm hoàn công, cũng làm cho các nàng an tâm một chút." Mẫu thân nói.


    Không ngờ Cận Nương vội lên tiếng: "Không thể."

    "Vì sao?" Đại tỷ nghe xong lời này, nhất thời ngừng động tác trong tay, hỏi: "Chúng ta sớm một chút cầm đi bán không phải có thể kiếm nhiều một chút sao? Đó chính là nhiều hơn một thành mà? Không phải sao? Nương?"


    Mấy cha con đang đọc sách nghe được ba mẹ con đối thoại, cũng cùng nhau nhìn về phía bên này.

    Thấy cả nhà trừ bỏ hai đứa nhỏ nhất vẫn hồn nhiên không biết gì đang tự mình đùa nghịch, tất cả đều nhìn về phía nàng. Cận Nương không tự chủ cũng ngừng việc trong tay, ngồi ngay ngắn lại, mới nói:

    "Cha, nương, hai người nghĩ xem, nếu chúng ta giao cho chưởng quầy tiệm quần áo số lượng cây trâm, túi lưới này sớm một, hai ngày, như vậy bọn họ sẽ nghĩ là chúng ta vì kiếm thêm số bạc lúc trước thỏa thuận mới thật vất vả làm cho kịp. Nhưng nếu chúng ta giao sớm hơn ba ngày, thậm chí là năm, sáu ngày, thì phải nói là do chúng ta có đủ nhân thủ, căn bản không cần hai mươi ngày đều sẽ làm xong. Vậy lần sau chúng ta có thể sẽ không có nhiều thời gian như vậy để làm. Ngẫm kĩ lại mà nói chính là không vì bạc, mà nếu là chúng ta đột nhiên thiếu nhân thủ, như vậy đến lúc đó trong thời gian ngắn còn có khả năng có thể làm xong không?"

    "Ta hiểu được, muội muội là muốn nói, chúng ta tức thời là có thực lực này, cũng muốn giữ lại vài phần mới tốt, chừa chút đường lui cho mình, nếu có tình huống gì do ảnh hưởng từ bên ngoài cũng có một chút thời gian ứng phó, có phải không?" Đại Lang buông quyển sách trên tay xuống, nhìn về phía muội muội.

    Cận Nương nghe xong vội gật đầu, nói: "Đúng, ý của muội chính là như vậy, mọi việc đều có bất ngờ, tựa như, đúng rồi tựa như thời tiết hôm nay, rõ ràng lúc giữa trưa là một ngày nắng đẹp, không nghĩ tới, muội mới đi phòng bếp cầm chén ra cửa thì trời đã bắt đầu đổ mưa, canh giờ trước sau chưa đến một chén trà nhỏ, ai cũng không thể nói trước, đúng không?"


    Mẫu thân và Đại tỷ nghe xong cũng đều gật gật đầu, phụ thân trầm tư một chút, có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua Cận Nương nói: "Không thể tưởng được, Nhị nha đầu nhà của chúng ta còn có đầu óc buôn bán như vậy, đúng là càng ngày càng giống nãi nãi của con."

    "Nãi nãi?"

    "Đúng vậy, ban đầu nhà của chúng ta cũng coi như là áo cơm không lo, ruộng tốt có ba, bốn trăm mẫu đều đưa ra ngoài cho người ta thuê trồng, thái gia gia** của con cũng là đại địa chủ nổi tiếng ở nơi này. Đáng tiếc, lão nhân gia ngài đi hơi sớm, sau khi nhà của chúng ta cùng với nhà ông chú phân gia, nhà của chúng ta qua ngày không còn như trước kia, mấy đứa lớn cũng đều biết gia gia các con yêu sách đến si mê, thấy sách tốt sẽ bằng mọi giá mà thu về nhà, tiền bạc bao nhiêu không quan trọng, cũng may, nãi nãi các con còn hiểu biết quản gia, nếu không.."

    "Chàng người này, tự dưng không có việc gì nói với bọn nhỏ.. điều này làm cái gì."

    Mẫu thân vội đi qua rót cho phụ thân thêm chén nước, tức giận mà liếc mắt một cái, lại nói: "Hiện tại chúng ta không phải đều rất tốt sao? Chờ chúng ta đem hàng hóa giao cho tiệm quần áo, lần sau có đơn hàng như vậy lại cố gắng làm tốt, nhà ta cũng sẽ chậm rãi trở nên càng ngày càng tốt thôi."

    "Vâng, vâng, vẫn là nương tử nói đúng, nhà ta sẽ càng ngày càng tốt." Phụ thân nhìn thấy ánh mắt của mẫu thân liền đem câu nói kế tiếp nuốt trở vào, bồi cười nhìn về phía thê tử bên người, nói.

    Bọn nhỏ nhìn cha mẹ nói như vậy, mấy đứa lớn đều biết có câu 'con không nói cha sai', nên cũng không hỏi nhiều thêm cái gì, vài người đều hiểu mà nhìn nhau, sau đó đều cười tiếp tục bàn chuyện.


    Cứ như vậy đợi cho ba mẹ con bận rộn xong xuôi, mấy cha con bên kia cũng đều không sai biệt lắm, hai vợ chồng sắp xếp cho bọn nhỏ trở về trong phòng của mình.

    "Chàng cũng thật là, không có việc gì nhắc tới chuyện cũ làm gì, cho dù phải nói cũng chờ bọn nhỏ lớn chút nữa cũng không muộn. Hiện tại bọn chúng đều còn nhỏ cũng không hiểu phương diện này lợi hại như thế nào, nếu để Tứ thúc bọn họ nơi đó nghe được thì làm như thế nào."

    "Đã biết, nương tử, ta về sau sẽ chú ý, về sau không có nương tử cho phép, vi phu sẽ không nhắc lại chuyện này dù chỉ là một chút." Tiêu Minh Bách bước lên phía trước kéo thê tử qua, nói.

    "Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, mau mau nghỉ ngơi, sáng mai ta còn muốn đi mua một ít đồ lòng về nấu ăn."

    "Đồ lòng, là đồ vật gọi là bao tử heo mà mấy ngày trước nàng làm cho chúng ta ăn phải không? Vậy thật tốt, nàng mua nhiều một chút, ta đem đến nhà đại ca cùng nhau nhắm rượu."


    "Chàng không sợ đại tẩu đuổi chàng ra ngoài à? Chàng cũng không phải không biết, đại tẩu không chấp nhận cho đại bá uống rượu, ngay cả rượu gia vị dùng để nấu ăn trong phòng bếp tẩu ấy đều giấu kĩ."

    "Ai nói cho nàng biết a? Ngay cả việc này cũng đều nói?"

    "Còn ai vào đây, không phải đại tẩu của chàng chính mình chạy tới khoe với ta tẩu ấy biết cách trị phu sao. Chính từ tẩu ấy nói lỡ miệng mà ra, nếu hôm nay chàng không nhắc tới việc uống rượu, ta cũng không muốn nhắc tới kìa."

    "Ha hả, lần này không giống, ta đây là tặng món ăn cho nhà đại ca, đại tẩu không chừng còn vui nữa kìa, nàng chờ xem sau khi đại tẩu thấy thịt thơm ngào ngạt thì xác định vững chắc sẽ mời ta vào nhà. Nàng cũng không phải không biết, đại ca của ta uống vào nhiều rồi sẽ làm thơ, còn là làm liên tục không ngừng, kéo dài như vậy, ta đều chịu không nổi." Nói xong chính mình cũng cười, nhẹ nhàng lắc đầu.

    "Vậy chàng còn tặng, chỉ cho phép chàng tặng đồ ăn, không được trộm cho đại ca uống rượu a."

    "Đã biết nương tử, chúng ta nghỉ ngơi." Nói xong vội nghiêng mình thổi tắt ngọn nến trên bàn, chỉ chốc lát liền vang lên tiếng hô hấp nhẹ nhàng.

    Sáng sớm hôm sau, đại tỷ và mẫu thân phải đi đến nhà Trương đồ tể thôn bên cạnh mua bao tử và đuôi heo, dù sao.. đồ vật này có tốt cũng không có người mua nhiều, nên hai mẹ con cũng không gấp gáp sợ đi trễ mà không mua được.

    Không ngờ, vừa mới mở cửa chuẩn bị xuất phát, đã thấy Nhị Ngưu nương dẫn ba khuê nữ nhà bọn họ chạy tới ngoài cửa viện từ sáng sớm, vừa muốn lấy tay gõ cửa, liền thấy cửa mở ra. Đợi thấy rõ người, vội hỏi: "Đông gia, ngài sớm như vậy đã dậy rồi? Đây là phải ra cửa a?"

    "À, chúng ta muốn đi mua chút đồ lòng, Nhị Ngưu nương sao đến sớm như vậy, Nhị nương tử nhà chúng ta đang ở phòng bếp, các ngươi vào trong viện chờ con bé một chút đi."

    Nghĩ nghĩ một chút, lại nói với đại nữ nhi bên người: "Quỳnh nương, nương nghĩ con đi gọi Nhị Lang đi mua cùng nương đi, con đi giúp đỡ muội muội làm điểm tâm, để con bé sớm rãnh tay mà dạy mấy khuê nữ nhà Nhị Ngưu bọn họ mới tốt."

    Quỳnh Nương ở bên cạnh nghe xong gật gật đầu quay lại trong phòng, không đợi bao lâu, đã thấy Nhị Lang mới vừa rửa mặt chải đầu xong cầm theo cái rổ của Đại tỷ cầm lúc nãy, đi theo nương đến tiệm thịt ở thôn bên cạnh.


    Quỳnh Nương vừa tiếp nhận việc trong tay muội muội là bắt đầu bận rộn lên. Cận Nương chuyển sang công tác dạy học của nàng, bắt đầu dụng tâm chỉ dạy các cô nương đan thắt, có lẽ là do tuổi còn nhỏ trí nhớ tốt hơn người lớn, cầm tay chỉ việc tầm hai lần, vài người đã có thể nhớ rõ được bảy, tám phần. Đúng lúc này, bên ngoài lại nghe có người gõ cửa.

    "Hiện tại các ngươi đã học gần xong hình thức đan thắt mới này rồi, tiếp theo là đánh túi lưới liền dễ dàng, nghe nói các ngươi vốn là cũng làm qua, ta để cho Đại tỷ ta đến dạy các ngươi tiếp theo làm như thế nào."

    Nói xong xoay người đi phòng bếp thay cho Đại tỷ đi ra, chờ đại tỷ đặt nồi cháo lên bếp lò, lại nhờ Tam Lang vừa thức dậy hỗ trợ nhóm lửa, sau đó mới xoay người đi mở cửa.

    Cửa vừa mở, quả nhiên gặp Tống thị dẫn theo nữ nhi của nàng đến đây, để các nàng tiến vào, ngồi an ổn trong viện, lại bắt đầu bắt tay dạy khuê nữ của Tống thị hai lần. Cô nương này so với ba cô nương lúc nãy còn thông minh hơn một chút, thế nhưng lại mau chóng học không sai biệt lắm, từ lúc bắt đầu dạy đến hiện giờ chẳng mất bao nhiêu thời gian, vừa lúc đem cô nương này giao cho Đại tỷ tiếp tục dạy phần tiếp theo luôn. Cận nương giao cho Đại tỷ xong, chính mình quay lại phòng bếp bận rộn làm điểm tâm.


    Đợi cho nồi cháo đã nấu tốt, lại lần nữa Cận Nương đổi với Đại tỷ vào phòng bếp chuẩn bị món điểm tâm khác, hai tỷ muội thuận tiện giúp đỡ mấy nữ hài tử mới tới quen thuộc các nội dung vừa học lúc nãy. Sau khi thấy mẫu thân trở về, Nhị Ngưu nương cùng Tống thị tiến lên tiếp tục lôi kéo mẫu thân nói lời cảm tạ, lại khoa trương mà khen hai tỷ muội khéo tay. Chờ tiễn bọn họ về, cả nhà mới vội vàng ngồi vào bàn dùng điểm tâm.

    Cả một buổi sáng bận rộn đến tận lúc này, mới có chút thời gian làm việc của chính mình, không đợi qua nửa canh giờ, lại có người gõ cửa. Lần này là Lưu thẩm tới giao thành phẩm ngày hôm qua ở nhà làm tốt, chờ Đại tỷ xem xong, Cận nương ghi chú vào quyển sổ nhỏ chính mình đã chuẩn bị tốt, vừa vặn lúc này Vương thành thật gia cũng tới rồi.


    "Nương, con thấy như vậy không được, nếu không chúng ta ra thời gian quy định, coi như là chúng ta có điều lệ, như vậy chúng ta cũng tiết kiệm được một ít thời gian, an tâm mà làm chuyện của mình." Cận Nương buông cây bút trong tay xuống, nói.

    "Con cũng thấy được, cứ kéo dài như vậy không ổn." Đại tỷ ở một bên phụ họa.


    Lệ Nương cũng gật đầu, đợi Quỳnh Nương đem số lượng hàng hóa đã kiểm tra chất lượng báo cho Cận Nương xong, lại hắng giọng nói với hai vị tá điền gia: "Vương Thành Thật gia và Lưu Quý gia, như vậy đi, bắt đầu từ ngày mai các ngươi đến nhà ta giao hàng vào giờ Thìn canh ba, thời điểm này trong nhà mọi người cũng đều bận rộn, như vậy các ngươi thấy được không?"

    "Cũng được, Đông gia, vậy ấn theo thời gian ngài nói. Chúng ta đều sẽ đúng hạn đưa tới."

    "Đúng, đúng, nghe đông gia là tốt rồi."


    *****

    * sạp dài: Giống cái giường nhỏ, nhưng hẹp và dài hơn.

    ** thái gia gia: Ông cố
     
Trả lời qua Facebook
Loading...