Nhớ anh Dạo này anh có khoẻ không? Nơi mà anh ở mùa đông thế nào? Có làm lòng dạ cồn cào? Có làm thương nhớ nghẹn ngào như em? Một năm nhanh quá, anh xem Thế mà đâu đó trong em vẫn buồn Vì đời lắm lúc quay cuồng Nhưng sau tất cả nỗi buồn vẫn đây Gửi vào đâu đó trời mây Rằng em vẫn ổn chỉ hay nhớ người Không sao, em hứa siêng cười Nhưng mà cũng chẳng thể lười nhớ anh!
Cứ yêu đi Hay là mình cứ yêu đi Đường yêu nào biết có gì đợi ta Chỉ cần mỗi đoạn ngã ba Bàn tay còn nắm là qua được mà.
Vui lên em Kể từ giờ em phải sống thật vui Để chôn vùi nỗi buồn vào quá khứ. Ai tổn thương mình thì cũng nên tha thứ Bởi sau cùng em đáng được bình yên.. Kể từ giờ không phải nhớ hay quên Không muộn phiền vì một người nào nữa. Vui đi em, nếu không thì sẽ lỡ Chuyến tàu mang hạnh phúc đến ga rồi. Du Phong –
Lỡ Thích Anh Tuổi trẻ này buồn nhất Là lỡ thích anh rồi Nhưng nếu được chọn lại Vẫn thương mình anh thôi
Thương Anh Mây bay không biết mỏi Cứ rong ruổi chẳng ngừng. Như em thương anh vậy Chẳng biết làm sao ngưng.
Lạc Mây lạc trời, lá lạc cây Ngày anh đứng lại, em đây lạc rồi Yêu đương là chốn xa xôi Bao sông nhung nhớ, lắm đồi tương tư Lời anh là lẽ thực hư? Tâm kia đã lạc hóa như mộng kỳ Lòng em là dại hay si? Trí này cũng lạc sá gì u minh Lạc sương, lạc gió, lạc mình, Lạc luôn cả khúc chuyện tình dở dang.
Bên Nhau Nhân gian vốn lắm bộn bề. Sao không bỏ hết rồi về bên nhau. Dẫu rằng mình có thể đau. Nhưng đau hai đứa, còn hơn một mình.
Anh Yêu Em Ai mang gió đến bên trời. Mang mây bên nắng, mang người bên ta. Ai đem hương thả vào hoa. Để anh bướm trắng lượn qua suốt chiều. Ai đem nhớ buộc vào yêu. Đêm về thao thức gọi tên một người. Nhớ em anh nhớ nụ cười. Yêu em yêu cả cuộc đời chua cay.