Vì anh lỗi hẹn – Hạnh Ngọc Anh lỗi hẹn và ra đi mãi mãi Để nơi này còn lại mỗi mình em Bến sông buồn lục bình nặng niềm riêng Theo dòng nước dập duềnh trôi xuôi ngược Em bên đời cố vững vàng tiếp bước Vắng xa rồi nào trách được ai đây? Em gượng cười trong thương nhớ hao gầy Vờ mạnh mẽ cho qua ngày đoạn tháng Anh biết chăng khi bình minh tỏ dạng Lúc hoàng hôn em trống vắng đơn côi Nơi thềm xưa sương đẫm ướt trêu người Trăng chếch bóng hững hờ soi bậu cửa? Vắng xa anh em còn đây lời hứa Giữ nơi lòng nhen lửa ấm con tim Tiếng gió lùa, mưa rả rích trong đêm Nghe thắt dạ giữa mêng mông xa vắng Anh xa rồi em thành người trầm lặng Phố đông người em lạc lỏng, cô đơn Lòng dặn lòng không được trách, dỗi, hờn Bởi nghịch cảnh thiệt hơn đành cam chịu. Vì anh lỗi hẹn nên tình mình tan vỡ. Ở nơi ấy, bên duyên mới người có hạnh phúc. Còn em, nỗi đau vẫn cứ day dứt khôn nguôi, hình bóng anh vẫn cứ đầy trong tim. Dẫu là lức trăng chếch bóng, lúc bình minh hay lúc hoàng hôn... nỗi nhớ cứ đong đầy. Em cố gượng cười, giả vỡ mạnh mẽ nhưng không dấu nỗi niềm đau. Đọc bài thơ tình buồn này hẳn nhiều người sẽ thấy bóng dáng tình yêu của mình trong đó.
Có một người – Tùng Trần Có một người.. bước chân về vội vã Mang nỗi buồn tơi tả dưới cơn mưa Bởi tình yêu bổng chốc hóa kẻ thừa Vì ai nỡ bội vong quên lời hứa Có một người.. ôm nỗi sầu chất chứa Lệ nhạt nhòa nhói nửa mảnh hồn đau Người xem tình như hàng hóa đổi trao Câu hẹn thề cớ sao người chối bỏ Có một người.. đôi mắt buồn nhuộm đỏ Lỡ giấc mơ vò võ tái tê lòng Bước quay về cùng khoảng trống mênh mông Có còn chăng chỉ là dòng lệ đắng Có một người.. mang nỗi đau thầm lặng Chợt vô tình mưa đổ mặn bờ môi Bởi nhịp cầu người nỡ bẽ làm đôi Để cho ai lẻ loi buồn cô quạnh Có một người.. dưới trời mưa giá lạnh Rệu rã hồn canh cánh nỗi sầu vươn Thời gian rồi cũng lành lại vết thương Để người thấy mình kiên cường mạnh mẽ Có một người.. nhếch môi cười nói khẽ Chữ ân tình có lẽ sẽ lãng quên.
Tôi đã khóc Tôi đã khóc khi cuộc tình lỡ vội Chia đôi đường giờ mỗi đứa một nơi Chẳng còn ai ai hiểu được lòng tôi Ai bên cạnh nói những lời mật ngọt Tôi đã khóc suốt đêm dài sửng sốt Khóc một mình cho vơi bớt sầu đau Tôi đã khóc khóc cho mối tình đầu Khóc nhiều lắm khóc cho nhau tất cả Đêm khuya buồn tôi trách mình khờ quá Để bây giờ xa lạ chốn nhân gian Tình yêu tôi phải chăng quá nghèo nàn Hay tại sao mà tình tan heo hút Trời giông tố mưa nhiều rồi sẽ lụt Nước mắt rơi liệu có ướt cõi lòng Mưa nước mắt rồi sẽ chảy thành sông Thành kênh suối thành những dòng mi lẹ Đời cô đơn phải chăng buồn như thế Hay tại vì mình không thể bên nhau Nếu đã không thể chung một mái đầu Thì tôi xin đừng vì nhau mà khóc ... Từng câu chữ trong thơ đều thấm đẫm nỗi buồn và những giọt nước mắt. Tôi đã khóc, khóc thất nhiều vì cuộc tình ra đi quá vội vàng. Hàng ngàn câu hỏi cứ quấn lấy trong đầu: tại tôi, tại em hay tại nghịch cảnh cuộc đời...
Gặp nhau lần cuối – Phụng Hải Đăng Anh còn nhớ mình gặp nhau lần cuối Em nhìn anh đắm đuối rồi quay đi Tính từ đấy hai nửa đã phân kì Em theo chồng chia tay anh mãi mãi Để mặc anh một mình đứng ở lại Trời tối đen không điện cũng không trăng Tình ra đi, đi về cõi vĩnh hằng Gặp lần cuối cũng là lần xa cách Trời mùa đông năm ấy sao quá lạnh Ai là người sưởi ấm trái tim côi ? Ở bên ấy em còn nghĩ tới tôi Hay mãi vui đã quên rồi người cũ ? Em sang sông để lại thuyền không chủ Vắng bóng người vắng cả khách qua sông Ngày ngày em vẫn vui vẻ với chồng Bên con nhỏ và gia đình hạnh phúc ?! Anh ở lại bên dòng người chen chúc Sao thấy mình hiu quạnh nỗi cô đơn Vắng bóng em lòng cứ thấy chập chờn Đông giá lạnh cũng sắp tàn lần nữa. Thơ tình buồn luôn lấy đi rất nhiều nước mắt của người đọc. Uh, hãy đọc và khóc một lần nữa thôi. Hãy gác tất cả những nỗi niềm xưa cũ vào trong quá khứ để mỉm cười và bước tiếp bạn nhé! Sau cơn mưa trời lại sáng, bạn cứ tin thế.
Anh rất nhớ và yêu em nhiều lắm Nhưng ngại mà đâu có dám nói ra Sợ làm phiền ảnh hưởng đến người ta Thôi lặng lẽ mình tự yêu thầm vậy Ngày qua ngày mà lòng buồn thế đấy Nhìn người ta rồi thầm nhớ trộm yêu Một chút thôi đâu dám ước mơ nhiều Yêu lặng lẽ một mối tình trong mộng Mới gặp em mà trái tim rung động Người yêu thầm hỏi có tội không em? Mối tình câm đầy mộng mị khát thèm Dù biết trước không thể thành khát vọng Tôi yêu em nên suốt ngày mơ mộng Mãi chung tình mà không muốn yêu ai! Đời mịt mù đâu có thấy tương lai Cứ như thế một mối tình dại dột Ngọn lửa tình đang ngày đêm thiêu đốt Trái tim tôi đã yêu quá mất rồi Dẫu biết rằng tình chẳng thể chung đôi Trót yêu em mối tình si tuyệt vọng! (Phụng Hải Đăng)
Hoàng hôn xuống khung trời lặng đìu hiu Em nhớ anh thơ thẩn giữa chiều tàn Con phố buồn em lẻ bóng lang thang Càng cố quên sao lòng càng nhung nhớ Em nhớ anh cồn cào trong nhịp thở Hỡi người thương giờ anh ở nơi đâu Em chơi vơi đứng giữa vạn nẻo sầu Yêu đơn phương bao đêm thâu trằn trọc Em nhớ anh... nhiều lần em bật khóc Tự hỏi lòng sao quá ngốc yêu anh Đơn phương chi cho tim vỡ tan tành Còn đâu mộng một ngày thành đôi lứa Em nhớ anh... tê tái giữa chiều mưa Không thể quên kỉ niệm xưa mình có Mưa tí tách nghẹn ngào đôi mắt đỏ Lệ cay xè nhung nhớ đó không nguôi Em nhớ anh trong lặng lẽ ngậm ngùi Lê bước buồn thui thủi giữa trời đông Yêu đơn phương nghe tan nát cõi lòng Dù đớn đau nhưng tình là mãi mãi Em nhớ anh với bao ngày trống trải Nhớ những dòng tin nhắn ấy mỗi ngày Dù ta mãi chẳng có duyên gặp lại Vẫn nguyện cầu anh nơi ấy bình an. (Nguyễn Thùy Dương)
Khi anh biết tim mình phải lòng em Là anh chọn đơn phương mà im lặng Cho nỗi nhớ thương nằm im trong miền băng lạnh Sẽ không bao giờ thấy được nắng ngày mai Khi anh biết chuyện tình mình không có tương lai Là anh đã miệt mài tìm cách loại bỏ Yêu một người không yêu mình thật khó Hi vọng nhiều nhưng mãi là cuộc tình đơn phương Khi anh biết mình yêu em quá đậm sâu Là anh đã biết ngày sau tim sẽ thổn thức Vì yêu em! Anh yêu nhiều hơn hơi thở Anh tự trách mình không biết cách để em yêu. (Khổng Trung)
Em báo tin vui, cớ sao buồn? Miệng cười buốt giá lệ thầm tuôn Đò đã sang ngang, em - người ấy Tủi thân bến vắng gió nhẹ luồn Đến những hoàng hôn nhạt nắng vàng Mấy ngày tím ngắt bóng chiều loang Tôi đợi người xưa, xa xăm quá! Mây sầu trôi dạt cõi tình hoang Chạnh lòng cô lẻ độ thu rơi Tìm em ngơ ngẩn bốn phương trời Người chắc hững hờ vui tình mới Chẳng biết nơi này mưa mưa rơi Tôi nhớ bụi tình vương ngày trước Em ngồi tính chuyện của mai sau Như cánh hồng phai bên dòng nước Thấm thoắt thời gian đã vụt mau Nhớ cả đêm đông trời buốt lạnh Quạnh quẽ đêm rơi ánh nguyệt tà Em ngồi lặng yên nghe tôi kể Những chuyện trong đời đã trôi qua Thôi hết rồi sao, lỡ thật sao? Tôi đâu có ngờ chuyện hợp tan Giờ nghe tin ấy tim đau nhói Khói thuốc pha sương nhuộm lệ tràn Tôi vẫn tìm em trong áng thơ Viết về cái thuở đã mộng mơ Dẫu em chung bước bên người ấy Tôi vẫn nơi đây một kẻ khờ Tôi vẫn tìm em, vẫn trông chờ Vẫn tìm yêu dấu, vẫn ngu ngơ Những tối trăng mờ nghe đêm rớt Tôi biết tình em vẫn hững hờ... (Huỳnh Minh Nhật)
Tình buồn Ừ thì hai tiếng chia tay Từ nay lỗi mộng chia hai lối về Cung trăng đó ta nguyện thề Mà nay kỷ niệm tràn về cõi thu Thâu đêm khói cảnh sương mù Tình là ảo ảnh phù du phím đàn Tình sầu tình bước lang thang Ve sầu ve khóc dỡ dang tình buồn Thôi đành cắt đứt dây chuông Thôi không vương vấn tình muôn kiếp sầu
Chia xa Đêm nay mượn rượu để say Quên bao kỉ niệm chia tay người tình Vùi chôn đi một bóng hình Bao năm đeo đẵng làm mình khổ đau Tim yêu dù phải nát nhàu Người ơi gạt lệ quên sầu ra đi Bùi ngùi giây phút biệt ly Bởi không duyên nợ thôi thì chia xa