Không khóc được – Thiên Gia Bảo Nếu khóc được anh đã khóc lâu rồi Khóc để quên...để muôn đời thôi nhớ Nước mắt tuôn rơi xóa đi duyên nợ Đưa chúng mình về đúng nghĩa người dưng... Nếu khóc được thì anh chẳng ngại ngùng Sẽ khóc như ai...chưa từng biết khóc Để cơn yêu đương về thôi mệt nhọc Hạnh phúc nơi đâu đến lại một lần... Nếu khóc được rửa trôi hết bụi trần Anh muốn khóc tan chảy phần đau khổ Để trái tim lại ngập tràn hoa nở Cánh đồng tâm hồn bát ngát hương yêu... Nếu khóc được nhẹ nhàng biết bao nhiêu Anh muốn thét lên những điều thầm kín Đã từ lâu cố chôn vùi bịn rịn Trong khoảng đau thương dấu diếm riêng mình... Nếu khóc được thì đâu phải nín thinh Phải cố làm như vô tình băng giá Dẫu thật gần nhau mà như xa lạ Sao thấy lạnh lòng hơi thở cô đơn... Nếu khóc được sẽ vơi bớt nỗi buồn Thà trút hết tâm hồn thôi day dứt Còn gì đâu giữa dòng đời được mất Mà cơ cầu mà níu giữ bon chen... Nếu khóc được khóc cho hết lụy phiền Một lần đau thoát ra miền tươi sáng Gạt lệ đi nghe cõi lòng phẳng lặng Nở nụ cười rồi mạnh mẽ bước qua. Tận cùng của nỗi đau không phải là giọt nước mặt mà là người ta không thể khóc được. Đọc bài thơ, ta cảm nhận được được nỗi đau rất thật của người đàn ông. Tình yêu tan vỡ, anh muốn khóc thật to, khóc để quên hình bóng một người, khóc để nước mắt gội sạch những niềm đau, xóa đi duyên nợ một thời. Nhưng nỗi đau ấy cứ đè nặng trong tim khiến tiếng khóc không thể bật ra. Nỗi đau bởi thế cứ âm ỉ cháy. Giá như, giá như anh có thể khóc...
Tan vỡ - Thiên Gia Bảo Tình không tròn nên duyên mình dang dở Mộng không thành nên đôi ngả chia ly Kể từ nay thôi vĩnh biệt phân kỳ Đành rẽ lối ta ngược về hai hướng. Tiếc một thời chung đường nhiều mơ ước Nguyện trọn đời sánh bước dẫu bão giông Dù xa nhau cách mặt chẳng thay lòng Ai đâu ngỡ chỉ còn là giấc mộng. Đã hết rồi thôi xin đừng trông ngóng Đừng ngang nhà để thêm bận lòng nhau Đừng nhớ mong vương vấn chuyện hôm nào Hãy buông bỏ cho tâm hồn thanh thản! Đã hết rồi những trăng sao lãng mạn Gió lang thang đưa thơm ngát hương hoa Áng mây buồn vẫn đẹp buổi chiều tà Mưa giăng lối là cả trời thơ mộng Từ bây giờ giữa mênh mông gió lộng Ta một đường ngược hướng chẳng bên nhau Người đừng buồn đừng trách giận thêm đau Chân trời mới đang chào người đi tới.
Thơ Buồn Chiều Mưa – Ngọc Hân Em nhớ mãi một chiều mưa nặng hạt Anh nắm tay em chạy dọc cây cầu Anh ướt đẫm, còn em thì run rẩy Chợt mơ hồ một ước nguyện về nhau. Một chút mơ hồ anh chẳng biết đâu Vẫn cứ vô tư gọi em là cô bé, Vẫn tán dương em đẹp xinh và tươi trẻ Chỉ trái tim anh là cửa đóng, then cài. Trái tim anh vẫn mang bóng một người Đã đau đáu suốt một thời trai trẻ Em muốn giận, muốn hờn, mà không thể Chị ấy cũng chỉ là một cô gái như em... Chị ấy xa rồi, sao anh vẫn không quên Năm tháng cứ trôi qua, nỗi buồn thêm bỏng cháy Dưới chân cầu, đã bao nhiêu nước chảy Tóc trên đầu đã trải mấy mùa xanh... Em sẽ phải làm gì để có được anh? Xin đừng nói với em rằng đó là điều không thể Dù trước anh em chỉ là cô bé Xinh đẹp bao nhiêu, cũng chừng ấy khạo khờ. Chiều mưa nào hong mãi vẫn chưa khô Cây cầu cũ, một mình em vẫn dạo Nước vẫn chảy, em vẫn em khờ khạo Vẫn đa mang chút nắng ảo trong đời. Nếu ai đang yêu và đã yêu hẳn sẽ rất đồng cảm với nỗi lòng tác giả trong bài thơ. Bản chất của tình yêu chỉ có một, chẳng thể nào san sẻ. Cô gái trong câu chuyện tình trên đang phải đối mặt với nghịch cảnh: người ấy vẫn nặng lòng vì hình bóng xưa cũ. Dẫu người con gái ấy đã là quá khứ, đã đi qua cuộc đời anh từ lâu nhưng trái tim anh vẫn ấp ủ hình bóng ấy. Em phải làm gì đây? Là người đến sau em đâu có lỗi? Hàng ngàn câu hỏi cứ choán ngợp trong đầu mà chẳng thể trả lời. Ước gì nỗi đau này chỉ là ảo ảnh, chỉ là giấc mơ qua.
Chỉ còn nỗi cô đơn Chẳng còn gì ngoài nỗi cô đơn Chợt thức dậy từ một nơi nào đó Như lữ khách giữa đời là quán trọ Ta bước lang thang cùng với mình ta Đừng hát người ơi những bản tình ca Những bản nhạc sao lắm là dối trá Tình yêu chỉ là chiếc vòng nghiệt ngã Đừng hết sơn son rồi lại thếp vàng Đừng nói người ơi những lời dối gian Chỉ đẹp lòng nhau đầu môi chót lưỡi Ta chỉ muốn nghe những lời tim nói Hãy nói những gì hay hơn lặng thinh Đêm nay ta nghe lặng giữa lòng mình Có gã đàn ông vu vơ bật khóc Những giọt lệ chảy ngược vào tim óc Hóa thành nỗi buồn lặng lẽ, xót xa Còn lại gì khi giông bão đã qua Lòng người bỗng chơ vơ như đồi núi Ngổn ngang trong tim hình hài đá cuội Cằn khô đất nhớ hoa hồng Khuya lặng lẽ về quanh những phố đông Những hàng cây cũng hóa chồng hóa vợ Quay quắt từ đâu nỗi cô đơn òa vỡ Đường về chỉ một mình ta Một cuộc tình đi qua luôn để lại những niềm đau. Với rất nhiều người, tình yêu trở thành nỗi ám ảnh, họ mất đi niềm tin vào nó. Lời hứa ư, những bản tình ca ngọt ngào ư... tất cả chỉ là chót lưỡi đầu môi. Tình yêu là vòng quay nghiệt ngã, sau mỗi cuộc tình, đường về vẫn chỉ có mình ta.
Thất Tình Em chẳng thấy bầu trời trong xanh nữa Chẳng nghe chim ríu rít ở sau vườn Chẳng còn mơ còn mộng trước ánh trăng Ôm điện thoại nhắn những điều vô nghĩa Em chẳng thấy tiếng yêu thương của Mẹ Nét âu lo thầm lắng của người Cha Bởi hồn em tan nát những đau buồn Anh ác quá! Mình chia tay em nhé! Sao lại thế trong em nghìn câu hỏi Và hàng nghìn những đong đếm cân đo Với người ta nhan sắc ấy bình thường So học thức em còn trên một bậc Em nhiều lúc muốn hỏi anh sự thật Nhưng ngại mình không can đảm nên thôi Đành lao vào công việc để tìm vui Và an ủi tại số mình như thế!
Em đi để lại dáng chiều Tím đầy mắt nhớ bao điều thương mong Lệ làm ướt cả dòng sông Bến xưa còn đó đò không thấy về Bài thơ là nỗi lòng của tác giả, của một trái tim đang rớm máu vì tình yêu tan vỡ. Ngày em đi, trái tim anh như chết lặng, nỗi đau cứ thế theo anh đến tận bây giờ. Hình ảnh trong thơ nhuốm đầy nỗi buồn: bến đò xưa, tím đầy mắt nhớ, dáng chiều. Từng câu, từng chữ trở nên đau đáu, khắc khoải...
Ngày anh về kết nỗi nhớ hoa đăng Mưa trải rộng giăng đầy trên mắt nhỏ Bởi thương yêu nhưng tình yêu cách trở Nên đường tình lắm bão tố gian nan..
Đã vỡ rồi lâu đài cát anh xây Niềm hạnh phúc chất đầy trên ảo vọng Ngày còn em hoa nở vàng ngõ mộng Sao bây giờ tàn úa giấc mơ hoang... Bước vào một cuộc tình, ai chẳng ước ao xây đắp một tình yêu thật đẹp giống như trong truyện cổ tích. Anh sẽ là hoàng tử cưỡi bạch mã, còn em là nàng công chúa trong lâu đài đang đợi anh. Ngày em đến, trái tim anh rạo rực niềm yêu, hai chúng ta cùng dệt bao mộng ước. Thế rồi em đi, tất cả chỉ còn ảo vọng ,mộng yêu đương vỡ tan như lâu đài cát...
Lối Cũ Vắng Anh Em vẫn đi về trên lối cũ vắng anh Mưa từng cơn không xóa nhòa được nỗi nhớ Anh giờ đang ở nơi phương trời lạ Tim có buồn nhớ mùa cũ mình từng qua Một cuộc tình đi qua luôn để lại những niềm đau. Dẫu anh đã xa em thật xa nhưng kỷ niệm của một thời yêu vẫn còn nguyên vẹn trọng em. Từng hàng cây, từng góc phố, từng cơn mưa, từng lối hẹn cũ... tất cả vẫn còn đó, chỉ thiếu mỗi mình anh.
Đã Từng Hẹn Hò Mình cũng từng hò hẹn phải không anh? Con đường xưa, dấu chân hai đứa Dòng thời gian đã in màu lá đổ Qua lâu rồi, anh có nhớ hay quên?