Tiểu Thuyết [Dịch] Hoạt Tử Nhân Truyền Kỳ - Chiến Kì Phiêu Phiêu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi hoa triêu 28, 26 Tháng hai 2022.

  1. hoa triêu 28

    Bài viết:
    6
    Chương 10: Núi Ngõa Ốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời mới tờ mờ sáng, Trụ Tử đã thức giấc, một bên đi giầy, một bên giục: ' Nhanh lên, lão Khổng vừa đến nói xe rất nhanh sẽ đến, ăn sáng xong chúng ta liền xuất phát. "

    Tôi nhanh chóng thức dậy, đánh răng rửa mặt đơn giản một chút rồi xuống lầu, vừa xuống đã thấy mọi người ăn gần xong rồi, tôi đến bên cạnh Trụ Tử ngồi xuống, lấy cháo gạo kê và màn thầu rồi bắt đầu ăn như hổ đói.

    Có lẽ vì sắp phải đi săn tìm kho báu, mọi người hôm nay tâm tình rất tốt, cười cười nói nói, người trong mắt mang theo tàn nhẫn hôm nay cũng ôn hòa hơn không ít.

    Lão Khổng nhìn tôi ăn đến hứng khởi, đưa một đĩa rau muối và hai cái màn thầu đến trước mặt tôi, cười nói: ' Người trẻ các cậu lượng cơm lớn, ăn nhiều một chút, ăn no rồi mới có sức làm việc." Tôi cũng cười cười nói lời cảm tạ, lão Khổng này người thì văn nhã, cực kỳ lễ độ một chút cũng không giống con nhà phú quý, thật không hiểu nổi tại sao ông nội anh ta tàn độc như vậy, mà cha cũng là tính cách thổ phỉ, nếu như không có sự kiện mấy mươi năm trước, tôi có khả năng sẽ cùng với lão Khổng xưng huynh gọi đệ, gọi cậu ta một tiếng anh rồi.

    Vừa ăn cơm xong, điện thoại của lão Khổng đã có người gọi đến, cậu ta đứng dậy nhận điện thoại xong, nói với Nhược Lan: "Tề đội, xe đã đến rồi, bây giờ ta có thể xuất phát."

    Tôi khẩn trương kéo Trụ Tử dậy, cùng bọn lão Khổng đi ra sân. Nhìn thấy ngoài cửa đã đỗ một chiếc xe khách nhỏ, trên thân xe viết công ty du lịch Mỗ Mỗ nghênh đón đoàn khách quý. Lái xe mở cửa xe xuống bước đến trước mặt lão Khổng, cúi mình nhẹ giọng: "Nhị gia, đồ vật đều đã chuẩn bị xong, lên xe thôi ạ."

    Lão Khổng ừ một tiếng khua khua tay với tài xế, tài xế gật gật đầu, đi đến phía sau chiếc xe, lên xe rồi lái đi. Người tài xế này bộ dáng khúm núm khép nép, có lẽ là người làm nhà họ Khổng, chiếc xe khách kia tám phần cũng là nhà họ Khổng đưa tới, không thể không nói, có tiền thật tốt.

    Lão Khổng đưa chúng tôi lên xe, Trụ Tử lập tức ngồi vào ghế lái, xung phong làm tài xế cho chúng tôi. Thằng nhóc này bao nhiêu năm nay vẫn là nghiện xe, thằng nhóc Trụ Tử này thích nhất là lái xe, theo lời cậu ta chỉ khi cậu ta cầm cần điều khiển, giẫm bộ li hợp, nổ ga, cậu ta mới cảm thấy có cảm giác được kiểm soát, làm cho cậu ta cảm thấy an ổn. Cũng không biết cậu ta từ chỗ nào nghe được cái luận điệu này, nếu như mặt hàng này mà được phép lái tàu bay, nó chắc sẽ thống trị cả thế giới mất.

    Vừa mới lên xe đã nhìn thấy những chiếc túi leo núi căng phồng chỉnh chỉnh tề tề nằm ở đó, giống như đồ dùng dã ngoại chuyên nghiệp vậy, nhà lão Khổng có tiền, lần này chuẩn bị không ít đồ tốt.

    Đến núi Ngõa Ốc đại khái còn hai trăm cây số nữa, đoán chừng phải lái xe hơn hai tiếng, Trụ Tử một bên lái xe, một bên hát. Bảy người chúng tôi ngồi phía sau cũng chầm chậm tán gẫu. Hiện tại mọi người là một đội, có cùng mục đích, không quản trong thời gian ngắn phải bắt đầu làm quen, giúp nhau câu thông, tăng tiến cảm tình, không khí náo nhiệt này tuyệt đối là việc tốt, nói chuyện đến hứng khởi, mọi người đều cùng nhau cười lớn, người không biết còn tưởng bạn bè tụ hội cơ.

    Thời gian trôi cũng thật nhanh, xe đã đến thị trấn nhỏ phụ cận núi Ngõa Ốc, trước khi xuống xe, Nhược Lan phân phó: "Lần này chúng ta lấy danh nghĩa là nhà xuất bản tạp chí đến núi Ngõa Ốc ghi hình, mọi người không được tự ý hành động, tất cả phải nghe tôi sắp xếp, đợi chút nữa chúng ta đi thuê mấy gian phòng, sắp xếp xong trang bị, buổi chiều tìm một hướng dẫn viên đến đi dạo một chút, tìm hiểu tình huống." Không biết từ lúc nào trên cổ Nhược Lan đã đeo một chiếc máy ảnh, cô gái này làm việc thật cẩn thận.

    Ăn trưa xong, chúng tôi giả trang thành người của tạp chí địa lý quốc gia rồi xuất phát, Nhược Lan cũng tìm đến một người đàn ông bản địa khoảng năm mươi tuổi, tinh thần hăng hái, gọi là Lưu lão đầu. Bí thư trấn nghe nói có người của tạp chí địa lý quốc gia đến ghi hình, ngay lập tức tìm người hướng dẫn tốt nhất trấn đến chỉ đường cho chúng tôi. Trong lòng tôi nghĩ, nếu chúng tôi đến núi Ngõa Ốc tìm bảo vật, không biết có mang người đến cầm gậy đuổi chúng tôi đi không?

    Chúng tôi cầm lấy tờ rơi quảng cáo núi Ngõa Ốc rồi đi cùng Lưu lão đầu một đường, tôi cũng cầm theo cây bút giả vờ viết viết vẽ vẽ. Thế nhưng phong cảnh núi Ngõa Ốc thật sự rất đẹp, sông nước, đường núi hiểm trở, suối xanh chảy dài, vách đá cheo veo, nếu như không phải đến để tìm thiên nhãn, có thể nhìn thấy phong cảnh đẹp như này cũng thật thoải mái.

    Lưu lão đầu tương đối bình thản, một đường giới thiệu cho chúng tôi các loại kì sơn dị thạch, có thể gọi tên các loại chim bay, sâu bọ trên núi. Ông ấy nói hồi còn trẻ, ông ấy từng làm kiểm lâm trên núi, đối với sự việc trên núi vô cùng quen thuộc, lại còn bảo sẽ mang chúng tôi đi đến nơi cảnh sắc tương đối đẹp để chụp ảnh, không thể để cho chúng tôi đi uổng công chuyến đi này. Nói cho cùng nhiệm vụ của bí thư trấn giao cho lão Lưu, còn việc mà chúng tôi phải giải quyết vẫn chưa có manh mối gì, tôi trước tiên làm một quảng cáo, thế nhưng qua đây chúng tôi cũng hiểu biết sơ bộ về núi Ngõa Ốc.

    Núi Ngõa Ốc còn gọi là Thục Sơn, gọi là hai đỉnh Thục, sớm đã được nhắc đến ở trong Sơn Hải Kinh, phía Đông có núi Nga Mi, phía Tây có núi Ngõa Ốc. Núi Ngõa Ốc là một công viên rừng quốc gia, diện tích khoảng hơn chín mươi tám vạn mẫu, ban đầu chủ thể là cảnh quan rừng rậm, diện tích bề mặt đỉnh núi lên đến một nghìn vạn mẫu, không kể từ dáng núi hay từ diện tích mà nói, cấu trúc của nó cũng cực kỳ điển hình trên thế giới, có danh tiếng nhất là núi Mĩ Bàn. Tuy nhiên núi cảnh quan trên cao của núi Ngõa Ốc đến bây giờ vẫn chưa mở ra cho khách du lịch. Trong công viên có hơn 3500 loại thực vật và 890 loại động vật, quả là bảo tàng động thực vật danh xứng với thực. Lúc đầu, nó là hầm mỏ lâu năm, sau khi khai thác mỏ thì để lại những ngọn núi lộ thiên, lượng thực vật bị giảm mạnh, rào cản sinh thái quan trọng của thượng nguồn sông Trường Giang, thanh tra bảo vệ môi trường tỉnh Tứ Xuyên luôn phái người đến giám sát vấn đề môi trường của núi Ngõa Ốc, toàn miền đã đóng hơn ba mươi trạm thủy điện nhỏ, hơn mười doanh nghiệp khai thác nghiệp dư tạm ngừng sản xuất, tỉ lệ phục hồi của thảm thực vật đã đạt trăm phần trăm, số lượng gấu trúc cũng tăng thêm hơn mười con nữa. Hiện tại đang lên kế hoạch bảo tồn và phát triển, biến núi Ngõa Ốc thành khu tham quan, nghỉ dưỡng, tạo ra một cảnh khu rừng rậm cấp 5A (cảnh khu 5A là khu thắng cảnh AAAAA, các khu thắng cảnh, du lịch ở Cộng hòa nhân dân Trung Hoa được cơ quan du lịch quốc gia Trung Quốc xếp hạng).

    Lưu lão đầu tiếp tục thao thao bất tuyệt, nói mãi không dừng giảng giải về núi Ngõa Ốc, chúng tôi cũng quan sát kĩ lưỡng hoàn cảnh xung quanh, thế nhưng vẫn không nhìn ra cái gì.

    Một lần đi này liền đi hết ba tiếng đồng hồ, Nhược Lan nhìn trời cũng không còn sớm nữa, bảo mọi người nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị quay về. Chúng tôi liền bao quanh Nhược Lan, cô ấy có phát hiện gì rồi.

    Nhược Lan nhìn về phía xa núi Ngõa Ốc nói: "Sau khi quan sát thực tế, tôi cảm thấy khả năng thắng càng lớn rồi, kỳ thật mặt vẽ địa đồ của tấm da cừu ở góc phải bên dưới còn có vài chữ nhỏ chính là chỉ dẫn đến vị trí của thiên nhãn, sau khi quay về, chúng ta sẽ dựa trên những biểu thị trên để xác định kế hoạch."

    Mọi người đều có chút lúng túng, hôm qua không có ai chú ý đến trên bức họa còn có vài chữ nhỏ, tuy nhiên nghĩ một chút muốn nhìn thấy cũng không nhận ra, theo lời Trụ Tử mà nói thì chỉ là cơ hội làm trò cười cho thiên hạ nhiều chút, đương nhiên với tôi cũng như vậy.

    Lưu lão đầu dẫn chúng tôi quay về, tôi nhìn về núi Ngõa Ốc với những đỉnh cao sừng sững phía xa, giống như có một bảo tàng dấu trong lòng đất đợi chúng tôi đến khám phá bí mật ngàn năm trên tấm da cừu.
     
    VYVYVYVYVYMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  2. hoa triêu 28

    Bài viết:
    6
    Chương 11: Hố mê hồn (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về đến trấn đã tám giờ tối, Lưu lão đầu nhìn thấy chúng tôi đã đi đến chỗ ở liền quay đầu về, trước khi đi còn bảo sáng sớm mai sẽ lại đến tìm chúng tôi, nếu cần giúp đỡ gì, ông ấy sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ. Chúng tôi rất biết ơn lão Lưu, rốt cuộc một mình lão dẫn chúng tôi lên núi, xuống núi cũng không dễ dàng.

    Qua một ngày mệt mỏi, chúng tôi quay về phòng, nằm thẳng trên giường nghĩ đến tình huống trên núi Ngõa Ốc chiều nay, nghĩ đến nửa ngày vẫn không ra chút manh mối nào, ngược lại bị cơn mệt mỏi tấn công, vừa mới chuẩn bị ngủ thì tiếng gõ cửa vang lên.

    Vừa mới mở cửa tôi liền nhìn thấy Nhược Lan đứng bên ngoài, nhìn tôi cười cười rồi bước vào phòng.

    Nhược Lan làm gì mà lại một mình bước vào phòng tôi? Mặc dù hai ngày nay chúng tôi chung sống rất hòa hợp, ấn tượng cũng không tồi nhưng trời tối mà một cô gái lại chạy đến phòng tôi liệu có phải là đưa ra ám hiệu gì đó? Tiến độ này xác thực có chút nhanh, tôi vẫn còn chưa chuẩn bị xong nữa.

    Tôi đứng ở cửa vui vẻ, mơ mộng hão huyền. Đang định đóng cửa lại cùng Nhược Lan nói chuyện, quay đầu lại thì thấy ngay Trụ Tử đứng trước mặt tôi từ lúc nào, hai mắt cố định nhìn tôi.

    "Anh Đông, anh đang nghĩ gì vậy?'Trụ Tử ù ù cạc cạc nhìn tôi rồi cũng bước vào phòng, tiếp đến là lão Khổng, A Anh. Khả năng nhìn ra vẻ thô bỉ trên mặt tôi, Đại Hùng, Báo Tử, Phong Nhãn khóe miệng nhếch lên đầy thâm thúy khiến tôi xấu hổ không thôi, lúc này mới nhớ ra chiều nay Nhược Lan nói buổi tối sẽ nói chuyện với mọi người, nhưng cô ấy lại không nói là sẽ gặp nhau ở phòng tôi, nếu mấy tên kia lại muộn một chút mới đến, tôi có lẽ không giữ lại được chút khí tiết.

    " À.. Mọi người đều đến đủ rồi, Nhược Lan cô bắt đầu nói đi. "Tôi trốn tránh ánh mắt của mọi người, giục Nhược Lan nhanh bắt đầu nói chuyện, khẩn trương đánh trống lảng chuyện vừa rồi.

    " Mấy dòng chữ biểu đạt rất rõ ràng, tôi đã dịch ra, chỉnh sửa đơn giản một chút tạo ra vài câu tương đối dễ hiểu. "Nhược Lan nói xong liền mở chiếc laptop trên bàn.

    Như thuyền cũng như núi, xuyên qua đường Hoàng Tuyền

    Đi xuống ba nghìn bộ, trong đá có động thiên.

    Xác thực mấy câu này biểu đạt tương đối thẳng thắn, chính là manh mối cần tìm trong núi, nhưng mà ngọn núi to như vậy, tìm đến bao giờ mới có thể thành công đây.

    A Anh lẩm nhẩm câu nói vài lần, hỏi Nhược Lan:" Ngọn núi này nhìn từ xa cũng có chút giống con thuyền, có điều cái này tương đối chủ quan, cố căn cứ nào đáng tin chút không? "

    Tôi gật gật đầu, A Anh nói cũng có chút đạo lý, Nhận thức chủ quan xác thực không thể làm tin tức tham khảo. Ví dụ như tôi cho bạn đi tìm một ngọn núi, xong nói với bạn ngọn núi này nhìn giống một cái đầu trâu, rất dễ tìm, sau đó khi bạn tìm ngọn núi, nhìn một cái thấy cái nào cũng giống như đầu ngựa, sau đó bạn bắt đầu hoài nghi có phải tôi bảo bạn tìm ngọn núi này không. Có điều sau khi ý kiến chủ quan này bị mọi người tiếp thu, nó sẽ trở thành điều kiện tham khảo để mọi người cùng tiếp thu. Lại giống như tôi hỏi bạn bản đồ Trung Quốc giống cái gì, lúc đầu, bạn có thể nghĩ đến con gà trống bởi toàn bộ mọi người đều cảm thấy nó giống gà trống, cúng đều tiếp thu điều này.

    Nhược Lan lại giải thích:" Xác thực tương đối chủ quan, có một điều tương đối có căn cứ, năm 1908, người ngoại quốc lần đầu tiên trèo lên đỉnh núi Ngõa Ốc, là một nhà động thực vật học nước Anh, nhà thám hiểm Wilson đã viết lại cảm thụ của mình trên máy tính: Nhìn một cái đã thấy một khối núi cực kỳ đặc biệt, hình dung của ông ta về núi đại Ngõa, giống như con thuyền của Noah trong mây mù. "

    Xem ra lý giải của tôi và Nhược Lan không khác nhau mấy, vị chuyên gia nước ngoài kia cũng nhận định núi Ngõa Ốc giống với một con thuyền, tổng hợp lại những gì trên bản đồ và cổ văn nói, cơ bản thì có thể xác định hai cái đều đang chỉ về núi Ngõa Ốc.

    Còn mặc trong đường Hoàng Tuyền, mọi người vẫn chưa lý giải được ý nghĩa cũng như mối liên hệ giữa đường Hoàng Tuyền và núi Ngõa Ốc. Do đó đành quyết định ngày mai lại hỏi Lưu lão đầu một chút, xem có thể hỏi ra trò trống gì không.

    Sáng sớm ngày thứ hai, chúng tôi lại ăn mặc như nhà áo thám hiểm rồi xuất phát, vẫn là do Lưu lão đầu dẫn đường, thế nhưng lần này lại đi đường khác, nói rằng mang chúng tôi đi trải nghiệm cảnh sắc khác nhau.

    Tôi đang cân nhắc xem nên hỏi Lưu lão đầu về đường Hoàng Tuyền thế nào thì Trụ Tử đã chạy ngay đến trước mặt lão hỏi:" Ông đã đi qua đường Hoàng Tuyền chưa? "

    Lưu lão đầu một mặt kinh ngạc nhìn Trụ Tử, nói không nên lời.

    " Không phải, ý tôi là ông có biết đường Hoàng Tuyền ở đâu không? "Trụ Tử lại tiếp tục đổi câu khác hỏi, lão Lưu thì vẫn kinh ngạc như cũ.

    Tên ngu ngốc này, tôi nhanh chóng chạy đến kéo Trụ Tử lại mắng:" Có ai hỏi người ta như cậu không? Nếu đổi lại là người khác đã sớm bị ăn đánh rồi. "

    Tôi nghĩ một chút rồi hỏi:" Trong khu rừng này có từng phát sinh chuyện gì kì quái không? "

    " Có có có, cái này có, việc này tôi chính là người biết rõ ràng nhất. "Lão Lưu hưng phấn nói:" Năm ngoái tôi ở trong rừng nhìn thấy hai con linh ngưu đánh nhau, đánh đến cuối cùng hai con cùng mệt chết; còn có lần nhìn thấy hai con gấu trúc nhỏ lại đuổi theo một con gấu, cuối cùng con gấu kia bị rơi xuống khe núi. Đúng rồi, tôi còn nhìn thấy một con khỉ cái bỏ chạy cùng một con bò rừng, con khỉ vua kia tức đến đuổi khắp núi rừng, kỳ quái nhất còn có.. "

    " Đợi đã, ông trước tiên dừng lại chút, dừng lại chút đã. "Tôi khẩn khẩn trương làm ngắt lời lão Lưu đang thao thao bất tuyệt, những cái thứ loạn thất bát tao này, cái gì mà gà trống đẻ trứng, trâu lai với dê, một chút tôi cũng không muốn hỏi đến. Tôi tỉ mỉ nghĩ lại một chút rồi lại hỏi:" Có địa phương nào đặc biệt đáng sợ, có khả năng có người chết không? "

    Lưu lão đầu nghĩ một chút:" Cậu nói tôi mới nhớ ra thực sự có một nơi gọi là hố mê hồn. "

    Hói mê hồn? Nhược Lan bọn họ vừa nghe thấy liền tụ lại, tên này vừa nghe liền thấy có chút mơ hồ, huyễn hoặc, có khả năng đây là nơi chúng tôi cần tìm, sau đó chúng tôi gọi lão Lưu đến nói với chúng tôi về chuyện hố mê hồn, Lưu lão đầu vừa kể lại một cách bài bản cho chúng tôi, thế nhưng lần này biểu tình trên mặt lão lại cực kỳ nghiêm túc.

    Hố mê hồn là một khu vực nằm trên đỉnh núi của núi Ngõa Ốc, diện tích khoảng mấy ki lô mét vuông, một địa phương thần bí, rất nhiều người có vào không có ra. Mấy năm trước có rất nhiều đoàn thám hiểm, đoàn khảo cổ, đoàn khảo sát địa chất, người du lịch theo tour, dân bản địa đi qua, thường xuyên có người mất tích ở đây, lại không xuất hiện nữa. Người dân nói ngày trước có một đoàn khảo cổ vào trong hố mê hồn lấy tư liệu nghiên cứu, họ ở tại đây ba ngày ba đêm đều không có rời đi, cuối cùng phải lấy đao chặt ra một con đường mới có thể thoát ra. Cũng có lần một đoàn nhân công của khu rừng tiến vào hố mê hồn, mấy ngày sau cũng không đi ra, mọi người tổ chức một nhóm đi cứu mới phát hiện ra xác của bọn họ ở ngay sau núi. Nghe lão nói trước đây làm ở đây thường xuyên phát hiện ra những việc mất tích vô cớ, dân làng nghĩ rằng trên núi có đạo sĩ đang cố gắng giết hại bọn họ, họ lấy một mồi lửa thiêu cháy toàn bộ, sau này mới biết rằng những dân làng bị thất lạc kia bị lạc vào hố mê hồn không ra được. Sau đó chính quyền địa phương và người quản lý rừng phối hợp đóng khu hố mê hồn lại, du khách bình thường không nên đi vào, chính là sợ có chuyện gì lại phát sinh, những việc liên quan đến mạng người thường không dễ xử lý.

    Tin tức này đối với chúng tôi mà nói là một tin tức tốt, đường Hoàng Tuyền rất có thể liên quan đến hố mê hồn, Nhược Lan và chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, hỏi Lưu lão đầu:" Có thể dẫn chúng tôi đi xem hố mê hồn không?"
     
    VYVYVYVYVYMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng ba 2022
  3. hoa triêu 28

    Bài viết:
    6
    Chương 12: Hố mê hồn (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lưu lão đầu vừa nghe Nhược Lan muốn đến hố mê hồn xem, thái độ của lão liền biến đổi, xua xua tay từ chối: "Không được đi, không được đi, chỗ này không thể đến chơi, nếu như xảy ra chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm được."

    Lưu lão đầu càng nói vậy tôi lại càng tò mò: "Có chuyện gì đáng sợ đâu chứ, thị trưởng không nói với ông sao? Chúng tôi có cần gì đều có thể tìm ông giúp đỡ, hơn nữa bây giờ chúng tôi chỉ muốn đến đó chụp ảnh, thu thập một chút tư liệu, sẽ không đi vào trong, ông cứ yên tâm đi."

    Lưu lão đầu nghe chúng tôi nói xong, thái độ hòa hoãn đi không ít nhưng mặt vẫn đầy vẻ khó xử, có thể lão sợ làm hỏng việc thị trưởng giai chi, chúng tôi lại đẩy mạnh tấn công một phen, Lưu lão đầu sau khi đắn đo cuối cùng cũng đáp ứng thỉnh cầu của chúng tôi. Thế nhưng lão cứ dặn đi dặn lại chúng tôi tuyệt đối không được đi vào hố mê hồn, chỉ được ở ngoài nhìn thôi.

    Chúng tôi đồng ý, biểu thị tuyệt đối nghe theo sắp xếp của lão, tất cả hành động đều nghe lão chỉ huy, tuyệt đối không đem lại phiền phức cho lão. Lão Lưu bây giờ mới yên tâm, mang chúng tôi đổi sang đường khác mà lão nói là đường tắt rồi bắt đầu hành trình lên núi.

    Trên đường kỳ hoa dị thảo, vách núi cheo leo, chim chóc muông thú, núi cao sông dài cùng hợp lại tạo nên nét riêng biệt của rừng rậm khiến cong người ta xem không biết chán. Thế nhưng hiện tại chúng tôi không có hứng thú để thưởng thức, chỉ muốn nhanh chóng đến hố mê hồn để xác minh xen suy đoán của chúng tôi có đúng không.

    Cũng không biết đi được bao lâu, chúng tôi đến một con thác, nhìn bốn phía xung quanh mới phát hiện ra chúng tôi đã đến đỉnh núi rồi. Lưu lão đầu cũng không không tiếp tục đi nữa, bảo chúng tôi dừng một chút, sau đó chỉ về phía cpn thác trước mắt rồi nói: "Đây là thác Lan Khê, con thác này chính là đường ranh giới của hố mê hồn, lại đi về phía trước là bước vào khu vực hố mê hồn rồi, mọi người ở đây nghỉ ngơi, chụp ảnh thì được nhưng không thể đi vào trong." Lưu lão đầu nói xong cũng tìm một khối đá ngồi xuống nghỉ ngơi, thuận tiện nhìn chằm chằm chúng tôi, có lẽ sợ chúng tôi sẽ lén đi vào trong.

    Chúng tôi mất đi hứng thú, trước mắt xem ra hố mê hồn cũng chỉ là khu rừng vô cùng bình thường không có chỗ nào đặc biệt cả, bên ngoài đó mấy mét còn có một biển cấm đi vào, xem ra Lưu lão đầu không có lừa chúng tôi, hố mê hồn xác thực là bị cấm đi vào. Lão Khổng vừa nhìn Lưu lão đầu nghỉ ngơi, vừa xem xét tấm biển, nhỏ giọng hỏi Nhược Lan: "Tề đội, hiện tại phải làm sao đây, vào hay không vào?"

    Nhược Lan suy tư một chút, bình tĩnh nói: "Hố mê hồn này khả năng có chút vấn đề, tuy nhiên Lưu lão đầu nói rồi, nhiều người tiến vào như vậy cơ bản đều đi ra, người xảy ra chuyện chỉ là một bộ phận cực kỳ nhỏ, tôi cảm thấy độ khó có lẽ không lớn, chúng ta thu thập một chút rồi đi vào."

    Nhược Lan nói không sai, hố mê hồn có khả năng xuất hiện một vài sự việc, thế nhưng người lại quá chú tâm đến người xảy ra chuyện mà phớt lờ phần lớn những người thành công đi ra, đây kì thực là một loại tâm lý lựa chọn, lại thêm tin đồn thổi, nói hươu nói vượn khiến cho sự đáng sợ của hố mê hồn được phóng đại lên, tôi cũng không tin khu rừng nhỏ này có thể làm khó mấy người chúng tôi.

    Lưu lão đầu đang ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi, vừa ngẩng đầu lên liền thấy chúng tôi đang nóng lòng muốn thử, quay người chuẩn bị hướng về phía hố mê hồn mà đi, lão liền vội vàng chạy ngay đến chắn trước mặt chúng tôi: "Không phải nói là sẽ không đi vào sao? Các cậu tại sao lại không nghe lời vậy chứ, cái nơi này thật sự không vào được đâu, xảy ra chuyện gì tôi biết làm sao đây."

    Bây giờ chúng tôi mới thấy Lưu lão đầu là cái đồ phiền phức, nhìn dáng vẻ lão chắc chắn sẽ không để chúng tôi đi, chúng tôi cũng không thể cưỡng chế mà tiến vào được, thế nhưng nếu lão thông báo cho thị trưởng thì thân phận là đoàn thu hình cho tạp chí địa lý quốc gia của chúng tôi sẽ bị bại lộ.

    Do dự một chút, Nhược Lan đi đến trước mặt Lưu lão đầu giải thích: "Kết cấu của khu vực hố mê hồn vô cùng đặc biệt, chúng tôi phải khảo sát thực tế, thu thập một chút tư liệu làm báo cáo, đây cũng là Khổng chủ biên, lần này đến đây chủ yếu là vì công việc, anh ấy đang viết một luận văn nghiên cứu khoa học liên quan đến địa chất, đúng vậy không Khổng chủ biên?" Nhược Lan nói xong liền nhìn về phía lão Khổng.

    "Đúng rồi, đúng rồi bản luận văn này sắp được công bố rồi, đợi sau khi công bố, mọi người tuyệt đối sẽ khiến người ta có cái nhìn khác về núi Ngõa Ốc, đến lúc đó không chỉ du khách đến liên tục mà nói không chừng cục địa chất quốc gia cũng sẽ cấp hỗ trợ cho việc khôi phục sinh thái của núi Ngõa Ốc." Lão Khổng phản ứng cũng rất nhanh, ngay lập tức tiếp lời rồi phối hợp với Nhược Lan, diễn xuất tốt đến mức khiến người ta kinh ngạc.

    Lưu lão đầu đơn thuần bị lừa cho choáng váng, đồng thời trong mắt cũng xuất hiện tia vui vẻ, có thể là lão cảm thấy bản thân có thể vì núi Ngõa Ốc mà lập công, tuy nhiên lão cũng không ngay lập tức đáp ứng chúng tôi nửa ngày sau mới nói: "Mọi người nói đến khảo sát thực tế, là có thể tiến vào rồi, tuy nhiên trước tiên ngoài sự cho phép của quản lý khu, tôi cũng phải thông báo cho thị trưởng, rồi lại phải tìm vài người trong đội kiểm lâm đồng hành cùng."

    Tôi nghe lão nói xong liền bảo Nhược Lan gọi ngay cho quản lý khu để xin phép, rồi lại đến cạnh Lưu lão đầu: "Ông quay lại trấn thông báo với thị trưởng, rồi lại tìm vài người lão luyện đến trợ giúp, thuận tiện mang cho chúng tôi chút nước, nước chúng tôi mang đi không đủ, đi sớm về sớm nhé."

    Lưu lão đầu nhìn Nhược Lan vừa gọi điện thoại vừa gật đầu, rốt cuộc cũng tin tưởng lời tôi nói, dặn dò chúng tôi nhất định không được đi lung tung, sau đó lão men theo con đường nhỏ xuống núi. Tôi quay ra chuẩn bị đồ rồi hỏi ý kiến của Nhược Lan, sau đó nhìn thấy chiếc điện thoại bên tai cô ấy, lại là một diễn viên nữa.

    Phong Nhãn và Báo Tử đi cùng Lưu lão đầu vài phút, xác nhận Lưu lão đầu đã đi xa không quay lại nữa, Nhược Lan gọi mọi người xuất phát, một đoàn người đi qua biển cấm, hướng thẳng đến hố mê hồn mà bước vào.

    Bước vào trong khoảng vài phút, chúng tôi đã có những lý giải cơ bản về khu rừng này, trong rừng đều là trúc cao hơn người, tứ phía tuyết tùng cũng mọc lộn xộn, trên mặt đất cũng đầy cỏ dại và lá khô. Cây cối trên mặt đất cũng như nhau, làm người ta không thể phân biệt phương hướng rõ ràng, độ dốc của đất và đá cũng lẫn lộn khó phân biệt, cơ bản xác định không nổi đã đi qua đây hay chưa, đâu là hướng đi, quay đầu nhìn lại đường lúc trước cùng với hoàn cảnh xung quanh giống nhau như đúc.

    Dù cho mọi người không ai nói gì, tất cả đều cảm nhận được sự không hợp lý rõ ràng, một đường đều đi về phía trước theo Nhược Lan, tự dưng cô ấy dừng lại, quay người rồi nói: "Xem ra chúng ta vẫn là xem thường hố mê hồn này rồi, cứ đi tiếp như này tình huống sẽ ngày càng tệ, chúng ta phải nghĩ cách, đầu tiên cần xác định phương hướng rồi mới đi tiếp, nói cho cùng có rất nhiều người đã đi ra thành công, chúng ta cũng có thể."

    Trước mắt chỉ có thể dừng lại trước, nếu như tiếp tục đi mà vẫn không tìm được phương hướng thì sẽ làm người ta sợ hãi, lại thêm cả hoàn cảnh địa lý kì quái của hố mê hồn, lại càng làm ảnh hưởng đến phán đoán của mọi người.
     
    VYVYVYVYVYMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  4. hoa triêu 28

    Bài viết:
    6
    Chương 13: Hố mê hồn (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người bình tĩnh trở lại, suy nghĩ cũng bắt đầu rõ ràng, rất nhanh sau đó, tất cả cũng nghĩ ra vài biện pháp để ứng đối với tình thế khốn khó trước mắt.

    Biện pháp thứ nhất là quan sát phân biệt lá cây, phía mà lá mọc thưa thớt là phương Bắc, đối diện với nó chắc hẳn là phương Nam. Chúng tôi chuyển thành một vòng tròn, sau đó xem. Xét tình huống cây cối nhưng cũng không nhìn ra được lá cây phía Bắc và phía Nam có gì khác biệt. Lão Khổng nói với chúng tôi nguyên nhân là do núi Ngõa Ốc nằm ở lưu vực Tây Nam, hàng năm khí hậu ôn hòa, ánh sáng dồi dào, lượng mưa cũng lớn, cho nên biện pháp nhìn cây để xác định phương hướng không thể dùng được, biện pháp này chỉ là cơ sở lý thuyết thôi.

    Cách thứ hai chính là sử dụng la bàn, cách này đích xác là biện pháp dễ dàng, chỉ bên nào thì bên đó là phía Bắc, lại còn không dùng đến suy đoán của con người. Nhược Lan, lão Khổng và A Anh đều mang la bàn bên người, nhưng khi cả ba người cùng lấy la bàn ra thì kim la bàn lại chỉ về ba hướng khác nhau, lần này thì tất cả chúng tôi đều trợn mắt há mồm. Lão Khổng không tin la bàn sẽ chỉ sai, đi đi lại lại xung quanh mấy lần xem kim có chuyển hướng không, xong kim lại chuyển hướng loạn xạ không quy tắc, Nhược Lan và A Anh cũng thử một chút, kết quả vẫn vậy.

    Nhược Lan cuối cùng cũng thở dài: "Quả nhiên là vậy. Xem ra chúng ta vẫn không làm tốt công tác chuẩn bị."

    Tôi mơ hồ, rồi hỏi Nhược Lan có ý gì, cô ấy có phải đã biết chuyện gì rồi không.

    Nhược Lan giải thích: "Trước đây khi tôi tra tư liệu về núi Ngõa Ốc có thấy một bài báo nói về địa lý kì quái của núi Ngõa Ốc, bài báo nói đỉnh núi Ngõa Ốc là do mấy tỉ năm trước ngọn núi lửa sâu bên dưới mấy mét phun trào mà tạo ra, qua thời kỷ Nhị Điệp thì cứng lại thành đá huyền vũ, trong đá huyền vũ lại có một lượng lớn thành phần là sắt, qua nhiều năm hiện tại đã thành khu khoáng chất sắt, sẽ ảnh hưởng đến các vùng lân cận, do vậy la bàn không thể dùng ở đây."

    Thật là xui xẻo, thế nhưng may mà chúng tôi còn có hậu chiêu, chính tại khi chúng tôi chuẩn bị phương án thay thế, Nhược Lan lại nói: "Trong bài báo cũng đề cập đến đỉnh núi Ngõa Ốc có một khu với vùng tam giác quỷ Bermuda và kim tự tháp nằm trên cùng một vĩ độ, nhưng cái này không quá đáng chú ý, bây giờ xem ra khu vực này chính là hố mê hồn rồi."

    Nói tới tam giác Bermuda mọi người đều biết đến, nơi này kì lạ cổ quái, máy bay bay qua sẽ gặp sự cố ngoài ý muốn, thuyền đi qua cũng mất tích, nó còn được gọi là tam giác tử vong. Nhà khoa học đã đưa ra đáp án là do từ trường dị thường, nó sẽ làm nhiễu nghiêm trọng điện trường và tín hiệu điện tử, không nghĩ đến chúng tôi mới bắt đầu đã chạm phải vùng đất thần bí như này trên trái đất.

    Chúng tôi lôi điện thoại ra tra xem, không có mạng, cũng không có tín hiệu, phương án cuối cùng là dùng điện thoại để định vị ban đầu của chúng tôi không dùng được, mà tình huống xấu nhất là gọi điện thoại cho người khác cũng không được nữa, hiện giờ hay rồi, quay về xã hội nguyên thủy, thành người rừng mất rồi.

    Hết cách, chúng tôi chỉ có thể kiên trì đến cùng tiếp tục đi về phía trước tìm manh mối khác, ở lại chỗ cũ chỉ làm tiêu hao ý chí vốn đã không cao của chúng tôi.

    Chưa đi được một hồi, Trụ Tử trước mặt bỗng kêu một tiếng, mọi người chạy qua, nhìn thấy trên cái cây trước mắt treo đầy những miếng vải màu hồng, Trụ Tử nói: "Chúng ta có thể lấy những miếng vải kia xuống để đánh dấu đường đi, đừng đứng đó nữa, mau lại giúp đỡ đi." Nói xong liền bắt đầu gỡ những miếng vải xuống.

    Chủ ý của Trụ Tử không tồi, tôi đang muốn qua giúp đỡ nhưng lại nhìn mọi người không động đậy, Nhược Lan nói: "Không cần gỡ nữa, những miếng vải này đều treo ở nơi dễ thấy, khoảng cách cũng không ít, có lẽ là do những người đi trước dùng đánh dấu, chúng ta không cần thiết phải gỡ ra nữa."

    Trụ Tử nghe thế liền nản lòng, mấy miếng vải vừa gỡ ra đang cầm trong tay cũng rơi hết xuống, kỳ thực đánh dấu như này cũng không có tác dụng gì lớn, không thể phân biệt được phương hướng, nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến người ta biết được mình đã đi qua con đường này chưa, còn nếu như đã bị cột ở đây thì nó xác thực gỡ ra rồi cũng chả còn ý nghĩa, vẫn còn tốt, thiếu chút nữa là tôi cùng Trụ Tử bị xem như cái chày gỗ rồi.

    Lại đi khoảng một tiếng, vẫn không thoát khỏi cánh rừng chết chóc này, mọi người đều đã mệt mỏi, tiện ngồi xuống nghỉ ngơi, lúc này Trụ Tử lại ở bên cạnh gọi chúng tôi, tôi xoay người qua đó, không kiên nhẫn hỏi cậu ta lại có chuyện gì, Trụ Tử chỉ về nơi cách đó mười mấy mét nói: "Anh tự xem xem."

    Tôi nhìn theo hướng Trụ Tử chỉ, trên mấy cái cây treo toàn là miếng vải màu hồng, tôi kiên nhẫn giải thích với nó: "Không dùng được, không cần lấy, làm dấu hiệu cũng chỉ uổng công."

    Tôi đột nhiên phản ứng lại, không đúng, mấy cái cây này, mấy miếng vải này, khung cảnh này, đây chẳng phải nơi đầu tiên Trụ Tử phát hiện ra mấy miếng vải hồng kia sao, chúng tôi thế mà lại quay lại rồi, đổi cách khác mà nói, chúng tôi hoàn toàn lạc đường rồi.

    Thật là con mẹ nó không bình thường, không lé chúng tôi gặp phải quỷ đánh tường rồi? Trụ Tử hỏi tôi biện pháp, tôi cảm thấy nên nói với mọi người chúng ta đi một vòng rồi quay lại rồi, lại nghĩ cách rồi cùng Trụ Tử đi tìm Nhược Lan, còn chưa có đi thì thấy tất cả mọi người giơ ngón tay trỏ, ra hiệu chỉ về phía sau tôi và Trụ Tử.

    Tình huống gì đây? Hai người chúng tôi khẩn trương cúi đầu xuống, tay chân nhẹ nhàng đi qua, Phong Nhãn ở gần chúng tôi nhất, chú ý đến phía trước, tôi thuận tiện nhìn theo hướng nhìn của anh ta, một con gấu nâu đang ở cách đây mười mấy mét đang gật gù, múi ngửi ngửi đồ gì đó trên mặt đất.

    Thật là nhà dột còn mắc mưa, trên tay chúng tôi cũng không có vũ khí gì, thế nhưng may mà con gấu nâu kia cũng không lớn, có lẽ đang tìm kiếm thức ăn, cũng không có chú ý tới chúng tôi đang gần nó. Con gấu nâu ngửi một hồi, từ từ chầm chậm đi ra đằng xa, Phong Nhãn đánh một cái thủ thế, biểu thị chúng tôi đi cùng anh ta, người đi giống như kẻ trộm, theo gấu nâu chầm chậm bước về phía trước.

    "Răng rắc!" Tôi cũng không biết dẫm vào đồ vật gì, âm thanh lanh lảnh từ chân truyền đến, con gấu nâu lập tức đứng lại cảnh giác quay đầu ra nhìn, sau đó ngay lập tức phóng vào rừng trúc, Phong Nhãn ngay lập tức chạy theo, nhưng bóng dáng con gấu nâu đã không còn.

    Hóa ra Phong Nhãn là người sớm nhất phát hiện ra con gấu nâu, nhân tiện nhắc mọi người nhẹ nhàng với nó bởi trong rừng sẽ có động vật nhỏ ra ngoài kiếm ăn, nói không chừng đi theo chúng có thể ra khỏi rừng.

    Động vật ở đây có thể sống sót, đây vốn dĩ là bản năng trời sinh của nó, cái tập quán này so với các loại công cụ trợ giúp của con người còn mạnh mẽ hơn nhiều.

    Thật đúng là có lỗi với mọi người, tôi có chút áy náy, vừa rồi cũng không biết là dẫm vào cái gì rồi? Tôi ngồi xổm xuống, từ trong đám lá nhặt lên một thứ đồ màu trắng, tỉ mỉ nhìn một chút, hóa ra là một khúc xương người.

    Tôi há miệng kinh ngạc, xem ra lời đồn cái hố mê hồn này có người chết là sự thật, người này cũng thật là đáng thương, chết trong rừng đến xương cốt cũng chẳng có người nhặt, cũng không biết người nhà ông ta biết ông ta đã gặp nạn hay chưa.

    Trên đường gặp cương khô có thể tích được ba phần công đức, việc tình cờ này không xấu cũng không quá tốt, tôi gọi Trụ Tử đến giúp tôi, lại từ trong đống lá mục tìm ra phần xương còn lại. Thiếu chút nữa là thu thập lại được đầy đủ cái xác, nhờ Trụ Tử lấy được cái túi tốt, tôi tìm một góc đất, đào một cái lỗ nhỏ, chuẩn bị chôn xuống.

    Sau khi đào hố xong, Trụ Tử mang bộ xương lại, có thể là chạy vội quá, một khúc xương tay bị rơi xuống đất, Trụ Tử vội vàng nhặt lên, cẩn thận đặt vào cái hố. Hai người chúng tôi đắp đất lại rồi lại đè mays tảng đá lên, lập một tấm bia, cũng tính là hoàn thành một phần công đức.

    Tôi đột nhiên nhớ đến một việc, hỏi Nhược Lan: "Cô có tin tưởng tôi không?" Nhược Lan gật gật đầu không chút ngần ngại.

    "Vậy thì tốt, mọi người đi theo tôi." Bọn lão Khổng ngơ ngác nhìn nhau đầy hồ nghi nhưng vẫn đi cùng tôi về phía trong rừng trúc, tôi nghĩ tôi có khả năng biết phương hướng chính xác.

    Đi khoảng hai mươi phút, báo tử dừng lại gọi mọi người đợi một chút, sau đó vểnh tai lên tỉ mỉ nghe, vài giây sau, chỉ về phía trước nói: "Mười mét phía trước có tiếng nước chảy rất nhỏ."

    Chúng tôi đi qua đó, quả nhiên trên mặt đất đầy lá và cành khô, một con suối nhỏ róc rách chảy, không đi đến gần thì tuyệt đối không phát hiện ra trên đất lại có một dòng suối, thính lực của Báo Tử không ngờ lại nhạy bén như vậy.

    Tất cả mọi người đều như trút được gánh nặng, mặc kệ địa hình phức tạp của hố mê hồn, hoàn cảnh xung quanh có bao nhiêu đặc biệt, tất cả đều không thể thay đổi được lý lẽ nước chảy xuống vùng trũng, chỉ cần địa thế không phải tuyệt đối bằng phẳng, nước sẽ chảy một đường hướng đến chỗ trũng nhất, đưa chúng tôi ra ngoài. Cũng may hiện tại không phải mùa đông, nếu không nước hóa thành băng, cỏ cũng bị tuyết phủ, căn bản sẽ không tìm thấy vết tích của suối nước.

    Mọi người đều tin tưởng gấp bội, men theo dòng nước mà đi, hơn nửa tiếng sau thực vật trước mắt cũng dần thưa thớt, quang cảnh cũng ngày càng thoáng đãng, chúng tôi cứ thế đi thẳng theo dòng nước, cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi, dòng suối nhỏ cũng trở thành con thác lớn, nước từ trên cao đổ xuống vuông góc với đất, cái hố mê hồn này chúng tôi cuối cùng cũng vượt qua.

    Nhược Lan có chút hiếu kỳ, hỏi tôi làm sao biết được bên này có suối nước, too cười đáp: "Tôi kỳ thực cũng không biết bên này có cái gì, vừa nãy Trụ Tử đánh rơi khúc xương tay kia, khúc xương ấy chỉ vừa hay là hướng này, tôi đành liều một phen, cũng may là đoán đúng rồi."

    Nhược Lan trầm ngâm gật đầu, giống như hiểu rõ rồi. Kì thực, cái thứ như quỷ thần này tin thì là có, không tin thì không có, nhưng có một đạo lý không bao giờ đổi, người có lòng tốt sẽ gặp phúc báo.

    Quay đầu lại nhìn hố mê hồn, cũng không biết từ lúc nào sương đã giăng khắp nơi rồi, như khói trắng lượn lờ khắp nơi, vô cùng u ám. Tôi chỉ vào màn sương trong rừng, hỏi: "Các cậu cảm thấy hố mê hồn hiện tại nhìn giống cái gì?"

    "Đường Hoàng Tuyền." Nhược Lan và lão Khổng đồng thời đáp.
     
    VYVYVYVYVYMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  5. hoa triêu 28

    Bài viết:
    6
    Chương 14: Tường đá

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chúng tôi đại khái hiểu ra rồi, hoàn cảnh của hố mê hồn này rất đặc biệt, địa thế cũng kì quái, từ trước đến giờ không biết có bao nhiêu người bị vây khốn trong đây mà không ra được phải bỏ mạng, lúc sương xuống nhìn giống như đường Hoàng Tuyền dẫn tới cửa địa ngục, làm cho người ta sợ mất mật.

    "Xuyên qua đường Hoàng Tuyền, chúng ta đây cũng gọi là trong họa gặp phúc đi, đi xuống ba nghìn thước, lẽ nào là chỉ dòng thác trước mắt sao?" Lão Khổng vừa nói, chúng tôi cũng bắt đầu quan sát con rhacs trước mắt, cái độ cao, vị trí này có chút quen mắt, thật giống như đã nhìn qua ở đâu đó.

    "Đây là thác Uyên Khê, lúc trước trên tờ quảng cáo khu núi Ngõa Ốc có vẽ mấy khu tham quan thác nước, núi cao." Nhược Lan nhận ra con thác này, tỉ mỉ nghĩ lại xác thực có chút giống.

    Xem ra mục đích của việc xuyên qua đường Hoàng Tuyền chính là làm cho chúng ta tìm đến thác Uyên Khê, bên dưới con thác này chắc hẳn có manh mối. Nhìn dòng nước đổ thẳng xuống, tôi hỏi Nhược Lan: "Thẳng xuống ba nghìn thước, không phải là muốn chúng ta nhảy xuống con thác này chứ."

    "Ba nghìn thước chỉ là một con số ảo, nó chỉ ra manh mối có lẽ nằm ở chân thác, đi xuống chân thác có khả năng tìm được đáp án." Nhược Lan xem ra rất chắc chắn, mà cách giải thích này cũng tương đối hợp lý.

    "Cái này không phải chơi chúng ta sao?" Trụ Tử bắt đầu oán hận: "Viết thẳng ra là đi xuống chân thác không được sao, sao lại làm chúng ta đi vòng quanh khu rừng quỷ quái này lâu như vậy chứ."

    Lời của Trụ Tử có chút đạo lý, thế nhưng nghĩ lại một chút vẫn là có thể lý giải được chỉ thị trên cuộn da cừu.

    Tôi giải thích cho Trụ Tử: "Núi Ngõa Ốc này núi cao thác nhiều, có khoảng bảy mươi hai con thacs, nói một câu đơn giản là không thể chính xác chỉ ra vị trí con thác như ý. Con thác này nghìn năm nay đều chảy ở đây nhưng điều không giống là tên của con thác qua từng đời lại không giống nhau, vì vậy cũng không thể trực tiếp chỉ tên con thác cho người đi tìm, ví dụ con thác này hiện tại gọi là Uyên Khê nhưng cậu không biết được mấy trăm năm hay mấy nghìn năm trước nó gọi là thác gì, nếu nói với cậu là thác này thác kia thì hiện tại cậu chắc chắn không tìm được. Địa thế núi Ngõa Ốc này tây cao đông trũng, lại thêm vị trí hố mê hồn, vì vậy cơ bản có thể xác định được manh mối trên cuộn da cừu chính là thác Uyên Khê, nếu như không đi qua hố mê hồn một lần, chúng ta rất có khả năng tìm sai địa phương."

    Trụ Tử nhìn giống như nghe hiểu, gật gật đầu biểu thị đã hiểu, Nhược Lan và lão Khổng cũng đồng ý với cách tôi nói. A Anh, Đại Hùng, Báo Tử, Phong Nhãn trên đường một bước cũng không rời lão Khổng, rất ít nói, nhưng đều nghe theo chỉ thị của lão Khổng, vì vậy mọi người về cơ bản đều thống nhất ý kiến.

    Sắc trời cũng không còn sớm nữa, Nhược Lan bắt đầu lập kế hoạch kế tiếp: Mọi người mau chóng xuống núi, sau khi xuống núi, Trụ Tử, Đại Hùng, Báo Tử và Phong Nhãn quay về lấy trang bị, tôi với lão Khổng, Nhược Lan, A Anh sau khi xuống núi thì ở lại chân thác Uyên Khê xem xét tình huống trước, nếu như gặp phải Lưu lão đầu thì phải thận trọng tránh thoát, hiện tại Lưu lão đầu có khả năng đã báo cho thị trưởng việc chúng ta đi vào hố mê hồn, mà chúng ta cũng không thật sự báo cho quản lý khu để xin phép, vì vậy cần tránh thoát để tránh đi phiền phức. Đêm dài lắm mộng, nên tranh thủ thời gian để hành động thật nhanh, trên danh nghĩa thì Nhược Lan là đội trưởng của chúng tôi, những người khác nên thuận theo sắp xếp.

    Chúng tôi chọn men theo rìa núi, tránh qua hố mê hồn, nói cho cùng hiện tại hố mê hồn đã bắt đầu có sương, dù có chỉ dẫn nhưng nhưng cũng không dễ dàng để vượt qua, mà chúng tôi cũng không biết Uyên Khê ở đâu, quay lại đường cũ lại có nguy hiểm lớn.

    Manh mối trước mắt chỉ thẳng về hướng chân thác Uyên Khê, chúng tôi lấy lại tinh thần tăng nhanh bước chân, sau khi xuống núi theo như kế hoạch từ trước, chúng tôi chia ra hai đường, Trụ Tử bọ họ quay lại lấy hành lý, chúng tôi bốn người còn lại chiếu theo dấu hiệu của đỉnh núi, hướng về chân thác mà đi.

    Khoảng nửa tiếng sau, chúng tôi đã đến chân thác Uyên Khê, nhìn tình cảnh trước mắt với những con thác khác không có gì khác biệt.

    Núi cao thác chảy bào mòn mặt đá sáng bóng, vách núi cứng rắn phía trước, còn câu "trong đá có động thiên" là có ý gì, chúng tôi tạm thời không thể nhìn ra cách nào, không có khả năng đem tường đá đục xuyên qua đấy chứ.

    Quan sát một hồi, một gốc cây bên thác đã khơi dậy sự chú ý của chúng tôi, gốc cây cành lá xum xuê, uốn cong thân mình che khuất hoàn toàn một phần vách núi.

    Nhược Lan thấy tôi nhìn cái cây phát ngốc, hỏi tôi có phát hiện gì, tôi chỉ vào cái cây, hỏi cô ấy: "Cô nhìn xem cái cây kia có cái gì cổ quái không?"

    Nhược Lan quan sát một hồi rồi nói: "Từ chủng loại mà nói thì không nhìn ra cái gì đặc biệt cả, đây chỉ là cây đào rất thường gặp, chỉ là phát triển tương đối xanh tốt, cành cũng khá cong, thế nhưng nếu từ độ dày của thân cây mà nói thì cái cây phải phát triển cao hơn mới đúng, thật giống như bị ai đó cắt ngọn đi rồi, vì vậy nhìn sơ qua mới thấy có chút không cân đối."

    Lão Khổng và A Anh nghe thấy tôi và Nhược Lan bàn luận cũng đi tới bắt đầu nghiên cứu cây đào bình thường trước mắt. Tôi đến gần bên cái cây, tính toán khoảng cách rồi xem xét, đưa tay vén cành cây sang hai bên, mặt lập tức cảm nhận được một chút mát lạnh, tôi quay đầu nói với mọi người: "Bên trong có gió."

    Ba người có chút không hiểu, lẽ ra sau cái cây phải là vách đá cứng rắn, không thể nào lại có gió thổi ra được. Nhưng tôi xác thực cảm nhận được có gió từ vách đá thổi ra.

    Để kiểm tra một chút, chúng tôi hợp lực bẻ gãy cành cây ở vị trí có gió, phí mất một lúc cuối cùng cũng dọn dẹp cành lá xum xuê tạo ra một khe hở, trước mặt xuất hiện một bức tường đá được đắp lên che lấp lại, bức tường đá không hoàn toàn bị che kín, từ trong khe hở có gió lạnh thổi qua mặt chúng tôi, làm chúng tôi lập tức phấn chấn tinh thần.

    "Trong đá có động thiên" lẽ nào chính là manh mối cuối cùng? Tôi hưng phấn hẳn lên, vất vả lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được lối vào rồi, sau đó dò hỏi Nhược Lan xem bước tiếp theo nên làm sao.

    "Bây giờ chúng ta trước tiên không được tự ý hành động, đợi bọn họ quay lại rồi cùng nhau đi vào, nói cho cùng thì bên trong là tình huống gì chúng ta cũng không rõ ràng, thêm một người chính là thêm một phần giúp đỡ, mà nhìn dáng vẻ của bức tường đã này cũng không dễ dàng xử lý, chúng ta vẫn cần trang bị." Nhược Lan tương đối thận trọng, chu đáo, chúng tôi xác thực không nên vội vàng trong một chốc.

    Chúng tôi ngồi xuống bên tường đá nghỉ ngơi, đang nói chuyện xem thiên nhãn có dáng vẻ thế nào, tại sao vua nước Trung Sơn lại phải chạy đến trong núi này để giấu, đang nói chuyện thì nghe thấy từ xa có tiếng gọi tôi, đứng dậy nhìn xem, thì ra là Trụ Tử mấy người bọn họ quay lại rồi.

    Bốn người Trụ Tử trên vai vác theo đồ leo núi, trong tay còn cầm theo túi đồ vật, vừa bước sáp lại, Trụ Tử liền đưa túi đồ trong tay cho tôi: "Nhanh ăn chút lót dạ, cả ngày nay chưa ăn gì rồi."

    Trụ Tử nói xong tôi mới cảm thấy bụng đói cồn cào, đưa túi đồ ăn qua phân phát cho mấy người Nhược Lan, lần lăn đi lộn lại này đói đến hỏng người rồi, cũng may mà Trụ Tử nhớ đến chúng tôi.

    Tôi vừa ăn vừa nhìn Trụ Tử, sắc mặt tên nhóc này có chút không đúng, hỏi cậu ta có chuyện gì, Trụ Tử mặt đầy vẻ bất mãn nói: "Lão đầu kia cũng mẹ nó tinh thần cứng rắn, trên thị trấn vừa la vừa đuổi, nếu không phải mấy người bọn em phải vác theo bao lớn l, khẳng định sẽ bỏ xa lão ta."

    Trụ Tử vừa nói xong liền thấy Lưu lão đầu hướng về phía chúng tôi vừa chạy vừa vẫy tay, mẹ nó, lần này có khả năng phiền phức lớn rồi.

    Nhuicwj Lan tỏ ý chúng tôi trước tiên không cần hoảng sợ, nhìn xem Lưu lão đầu nói thế nào, có lẽ thân phận của chúng tôi còn chưa có bại lộ.

    Lưu lão đầu chạy đến trước mặt chúng tôi, đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển nói: "Mấy người trẻ tuổi các cậu quá không nghe lời, đã nói các cậu không được đi loạn, các cậu cũng không nghe, lúc tôi mang người đến thác Lan Khê, các người toàn bộ đều không thấy đâu cả, thị trưởng nói t9ois chút nữa mà vẫn không tìm thấy các cậu sẽ tổ chức một nhóm người lên núi cứu hộ. Vẫn may vừa rồi trên trấn nhìn thấy mấy tên kia, tôi gọi bọn họ mà bọn họ lại không để ý đến tôi, tôi muốn hỏi tình huống của các cậu một chút thì mấy người đó lại ba chân bốn cẳng chạy mất, làm tôi chạy theo mệt chết mất."

    Vẫn may thân phận của chúng tôi vẫn chưa bị lộ, tôi nói với lão hố mê hồn cũng không phải cái vấn đề lớn, lại đem chuyện đi vào hố mê hồn nói với lão, đương nhiên là bỏ qua chuyện bộ xương trắng.

    Lưu lão đầu kinh ngạc nói chúng tôi vận may tốt có thể tìm được Uyên Khê, chẳng may là mùa đông làm nước đóng băng hay gặp mùa khô làm dòng nước bị gián đoạn thì phiền phức lớn rồi.

    Lúc tôi đang nghĩ cách đánh lạc sự chú ý của lão Lưu, Lưu lão đầu đã mở miệng hỏi chúng tôi ở đây làm gì?

    "À.. cái đó, vừa rồi ở trên thác Uyên Khê lúc chụp ảnh không cẩn thận làm điện thoại rơi xuống, bọn họ giúp tôi tìm." Cái lý do của Trụ Tử khiến tôi cảm thấy có một loại kích động đến muốn đấm cậu ta.

    Lưu lão đầu đương nhiên không bị Trụ Tử lừa, lão giống như nghĩ ra cái gì đó, hỏi: "Đúng rồi, Khổng chủ biên đã khảo sát xong chưa?" Nói xong thì đưa mắt xung quanh tìm lão Khổng, lúc ấy lão Khổng đang tựa vai vào tường đá đằng kia ăn cơm.

    Lưu lão đầu thấy lão Khổng, cũng nhìn thấy tường đá, sắc mặt lão chợt trở nên căng thẳng, hai mắt còn giăng đầy hoảng sợ, dừng lại vài giây, lão la lên: "Mấy người điên rồi à, làm gì mà lại đến hang quỷ chứ!"
     
    VYVYVYVYVYMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  6. hoa triêu 28

    Bài viết:
    6
    Chương 15: Hang quỷ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hang quỷ?" Vừa nghe đến hai chữ này trong lòng tôi liền choáng váng, Lưu lào đầu này cũng thật là nhát gan, trong miệng đầy quỷ thần, thế nhưng chúng tôi quả thực là đã moi được không ít tin tức có ích từ miệng lão, chuyện hố mê hồn là ví dụ rất tốt, tôi chuẩn bị hỏi Lưu lão đầu về chuyện liên quan đến hang quỷ, nói không chừng chúng sẽ trợ giúp chúng tôi.

    Tôi hỏi Lưu lão đầu: "Hang quỷ gì cơ? Chỗ này xảy ra chuyện gì rồi sao?"

    Lưu lão đầu vẫn rất căng thẳng, kích động nói: "Ai da, cái chỗ này rất tà môn, trên trấn chúng tôi có một lão nhân hơn trăm tuổi, hồi trẻ lên núi hái thuốc để sống. Có một ngày lên núi hái hoàng liên, đến phụ cận thác Uyên Khê đột nhiên mưa như trút, sấm chớp đùng đùng, ông ta tìm một cái cây lớn để tránh mưa, dự định đợi mưa tạnh rồi lại đi. Qua một hồi mưa nhỏ dần, lúc vừa chuẩn bị đi thì nhìn thấy đằng xa có một chuỗi ánh lửa mơ hồ, đợi ánh lửa đến gần lão mới nhìn rõ đó là đội binh sĩ cổ đại cầm kiếm với kích, bước đi chỉnh tề, vũ khí san sát, từng người từng người mặt không biểu cảm, nhìn như xác chết đại đội nhân mã đến gần thác Uyên Khê liền không nhìn thấy bóng dáng nữa, giống như mất tích vậy. Người này lúc ấy cũng bị dọa không nhẹ, quay về liền bị ốm một trận rồi đổ bệnh cuối cùng nằm liệt giường. Mọi người hỏi xảy ra chuyện gì, anh ta xảy ra chuyện gì, anh ta nói trên núi nhìn thấy âm binh, lần này ông trời muốn lấy mạng anh ta, bản thân cũng không sống được lâu nữa, sau đó tinh thần lão cũng thất thường, đầu óc cũng không còn tỉnh táo. Dần dần mọi người cũng không còn quản anh ta nữa, mà nói cũng kì quái, anh ta không chỉ biến thành người ngu mà còn không thể ăn, ngủ, đến bệnh viện cũng không khám ra bệnh gì, hiện tại đều đã 108 tuổi rồi, còn sống thọ hơn nhiều người khác."

    Việc này cũng không tính là kỳ quái, rất nhiều người đều tự mình khẳng định đã gặp âm binh, thật giả thế nào không có cách kiểm chứng, Nhược Lan với lão Khổng cũng nhận thấy việc này chúng tôi không thể phán đoán chính xác là thật hay giả, đến tìm lão nhân hơn trăm tuổi thần trí không rõ để kiểm chứng cũng không quá hiện thực. Thế nhưng có một việc có căn cứ khoa học, chính là có một vài địa phương hoàn cảnh đặc biệt, nếu như gặp trời sấm chớp thì một số việc xảy ra xung quanh nơi đó sẽ được ghi lại. Sau đó khi gặp điều kiện thời tiết giống vậy thì những sự việc được ghi lại đó lại xuất hiện, nguyên lý này có chút tương tự như máy chiếu bóng thời đầu.

    Tổng hợp lại lời Lưu lão đầu nói về việc âm binh mượn đường, lại kết hợp với truyền thuyết về vua nước Trung Sơn mang theo tộc nhân thân tín trốn vào núi trên tấm da cừu ghi lại, chúng tôi đã phân tích đơn giản để đưa ra suy luận có khả năng tương đối lớn: Sau khi Trung Sơn quốc lần thứ hai bị diệt vong hoặc tại ngay lần diệt vong trước vua nước Trung Sơn đã dự đoán được sự diệt vong của đất nước nên đã sớm đem tộc nhân thân tín cùng binh sĩ đến núi Ngõa Ốc, khả năng là xây lăng mộ thờ cúng tổ tiên ở đây, cũng có khả năng là bảo tồn thực lực ý đồ phục quốc. Lúc đại đội quân mã tiến vào núi Ngõa Ốc, gặp thời tiết sấm sét đổ mưa, lại thêm hoàn cảnh địa lý đặc biệt nơi đây nên hình ảnh hành quân bị ghi lại, sau này lại gặp thời tiết giống vậy nên hình ảnh năm đó được chiếu lại, vừa hay bị người mà Lưu lão đầu bảo đó gặp được, cho nên mới bảo mình gặp được âm binh mượn đường. Loại việc này tỷ lệ phát sinh vô cùng nhỏ, nhưng cũng không phải không có khả năng, tin thì là có, không tin thì là không có.

    Chúng tôi lúc này đã không có đường lui rồi, Nhược Lan bảo chúng tôi trước tiên nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị xuống tay từ chỗ tường đá kia, Lưu lão đầu nhìn chúng tôi đều vây bên tường đá, kích động nói: "Vẫn nên đi thôi, chỗ này không sạch sẽ, mặt tường này lấp ở đây bao nhiêu năm rồi, các cậu đừng đánh chủ ý lên nó."

    Hóa ra tường đá này là do con người đắp lên, chúng tôi còn đang nghĩ tại sao vách núi lại có tường đá được, xem ra chắc hẳn phải có việc gì đó phát sinh rồi, tôi hỏi Lưu lão đầu: "Tại sao lại phải đắp tường chỗ này? Với lại tại sao ông lại gọi đây là hang quỷ?"

    Lưu lão đầu trầm ngâm, bảo thị trưởng không cho phép mọi người nhắc lại chuyện này, tôi phải năn nỉ mãi lão mới đồng ý kể cho chúng tôi nghe về chuyện tường đá, lại dặn đi dặn lại đừng nói cho ai là lão ta kể cho chúng tôi.

    Lúc khu du lịch núi Ngõa Ốc còn đang phát triển, chính quyền địa phương hết sức coi trọng khai phá và kiến thiết cảnh khu, mà núi cao thác nước của núi Ngõa Ốc phong cảnh lại vô cùng đặc biệt, vì vậy quản lý cảnh khu quyêta định sẽ xây một con đường gỗ bên cạnh thác Uyên Khê, chuẩn bị xây đường thì công nhân thi công lại phát hiện có một bộ hài cốt, càng sợ hãi hơn là tìm đến người phụ trách cảnh khu.

    Mọi người bắt đầu nghĩ đến người dân làng nào đó rất nhiều năm trước đây không may gặp nạn mà không quá lưu tâm, sau đó gọi điện thoại báo cảnh sát, giao lại cho cảnh sát xử lý.

    Sau này qua giám định điều tra, bộ hài cốt đó không phải là loại của người, chí ít thì không phải là người bình thường. Lần này mọi người đều hoảng rồi, đội nhân công thi nhau truyền lời là đào ra hang quỷ, bộ hài cốt là yêu quái trong núi, sửa đường làm nổ sào huyệt của yêu quái, yêu quái sẽ đến báo thù. Cái này một truyền mười, mười truyền trăm, náo đến vô căn cứ, khi lòng người hoảng sợ không yên, quản lý khu và chính quyền cũng không còn cách nào, vì để trấn an mọi người, ngăn cản sự ảnh hưởng lan tỏa, đành dẹp bỏ chuyện sửa con đường đến thác Uyên Khê, còn tìm đạo sĩ đến làm pháp sự, sau khi làm xong pháp sự lập tức cho người đến làm nổ hang động, sau lại dùng đá lấp lại, nói là có thể trấn áp âm binh. Việc này rất nhiều người bản địa đều biết nhưng trên trấn lại không cho phép mọi người nói chuyện này ra ngoài, bởi vậy sau này mọi người dần dần không đề cập đến nữa, nhiều năm qua đi có thể sẽ quên chuyện này đi.

    Lời Lưu lão đầu nói có chút khó tin, nhưng chúng tôi không thể hoàn toàn không suy xét lời lão nói, giống như lúc trước lão bảo chúng tôi không được bước vào hố mê hồn, chúng tôi cũng không có xem trọng, kết quả khiến chúng tôi gặp vất vả lớn.

    Thế nhưng sự việc này cũng chứng minh một điều, đó chính là hang động sau tường đá có vấn đề, hiện tại đã đến manh mối cuối cùng rồi, tiếp theo đây cần bắt đầu hành động, tôi suy tư trước tiên nên trấn an Lưu lão đầu một chút, nhưng lại nhìn thấy Lưu lão đầu đang luyến tiếc cho cây đào: "Ôi, thật khổ cho cái cây, bị các cậu bẻ thành bộ dạng này."

    "Không phải chỉ là một cây đào sao? Có gì mà khổ chứ, ngày khác tôi chở cho ông một xe đến." Trụ Tử dửng dưng nói, tôi cũng đang khó hiểu, cây đào này xác thực mọc lên rất tốt nhưng cũng không đáng phải luyến tiếc thế chứ.

    "Mấy người trẻ tuổi các cậu không hiểu, đây không phải cây đào bình thường." Lưu lão đầu lại than vãn: "Đây là cây sấm chớp, là cái cây bị sấm chớp đánh thành, mà sấm chớp là do không khí trong trời đất hợp lại mà thành, sức mạnh to lớn, lại hấp thu được tinh hoa trong sấm chớp. Mà tà ác lại là khí cực âm, vì vậy tự nhiên cây sấm chớp là thần vật trấn áp được âm khí, mà cây đào lại là câu mấy trăm năm khó mà gặp được, năm đó là do vị lão đạo trưởng chỉ dẫn mà không dễ dàng gì mới tìm được."

    Lưu lão đầu nói đã khiến chúng tôi tỉnh ra, lúc Nhược Lan kỳ quái nói cây đào này trưởng thành không cân đối, thật giống như bị ai đó cắt ngọn, hóa ra là bị sấm chớp đánh gãy.

    Nhược Lan và lão Tề đã bắt đầu phân phát trang bị, tôi nghĩ Lưu lão đầu ở đây sẽ làm cản trở hành động của chúng tôi, trong lòng tính toán một chút, lại đối với Lưu lão đầu nghiêm túc nói: "Cái này nói cũng thái quá rồi."
     
    VYVYVYVYVYMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  7. hoa triêu 28

    Bài viết:
    6
    Chương 16: Vào động

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lưu lão đầu bị câu nói đột nhiên của tôi làm cho bối rối, kinh ngạc nhìn tôi, mặt đầy vẻ khó hiểu. Tôi nói tiếp: "Hiện tại là thời đại nào rồi? Bây giờ là thời đại khoa học, chỉ có tin tưởng khoa học, đất nước mới phát triển, xã hội mới tiến bộ. Núi Ngõa Ốc cũng là cảnh khu cấp 5A, đến khách du lịch nước ngoài cũng rất nhiều, ông ngày ngày cứ treo cái gì mà thần quỷ trên miệng, người ta sẽ cảm thấy các ông đề cao mê tín phong kiến, truyến ra ảnh hưởng rất lớn, đến khi đất nước coi trọng, chuyên môn đến chỉnh đốn phong tục mê tín, đến lúc ấy ông có gánh được trách nhiệm không?"

    Lưu lão đầu nghe thấy lời tôi lập tức phát hoảng, xua tay nói: "Không không không, mấy chuyện này đều là người khác truyền ra, kỳ thực tôi cũng là nghe người ta nói, cũng không có nhìn thấy, chúng tôi ở đây từ trước đến nay không có đề cao hoạt động phong kiến mê tín, lãnh đạo trấn một mực làm chúng tôi không cần loan tin đồn, tôi trách oan mọi người." Nói xong lau mồ hôi trên đầu, có lẽ Lưu lão đầu hiện tại bắt đầu hối hận vì nói với chúng tôi chuyện này.

    Tôi nhìn Nhược Lan bọn họ đã chuẩn bị hoàn tất, đều nhìn về phía tôi, tôi vỗ vỗ Lưu lão đầu nói: "Không sao, vì công tác khoa học, hôm nay chúng tôi sẽ thay mọi người bài trừ mê tín, dọn sạch hết bọn yêu ma quỷ quái, vừa hay ông đến làm chứng một chút." Nói xong kéo Lưu lão đầu qua bên tường đá. Hết cách rồi, chỉ có thể dẫn theo Lưu lão đầu và chúng tôi cùng đi, nếu không ông ấy một người quay lại nói lung tung gì đó, chúng tôi sẽ gặp rắc rối lớn.

    Tôi đón lấy túi trang bị từ Trụ Tử, mở ra kiểm tra một chút, đồ vật cũng thật không ít. Có xẻng gấp, dao găm, đồ leo núi, túi cấp cứu, đèn pin cường lực, đèn rọi di động, dây thừng, còn có cả thực phẩm nén, nước khoáng, còn chưa xem xong thì Nhược Lan làm một động tác tay biểu thị có thể bắt đầu rồi, Trụ Tử và Đại Hùng lấy trang bị xuống bắt đầu đào tường, tôi với Phong Nhãn, Báo Tử phụ trách ở bên cạnh dọn sạch khối đá mà bọn họ đào ra.

    Cái tường này năm đó cũng là vội vàng đắp lên, kết cấu không đủ vững chắc, không được một hồi mà Trụ Tử với Đại Hùng đã đào ra một cái động lớn, dư chỗ cho một người lách vào.

    Sau khi đào tường đá ra, bên trong động tối đen có gió lạnh thổi ra, làm chúng tôi không hiểu sao có chút căng thẳng, không phải thực sự có yêu tinh trong núi chứ? Chỉ mong Lưu lão đầu bịa đặt, không quản bao lâu rồi, đến thời điểm này, chính là quỷ môn quan thì cũng phải xông vào.

    Chúng tôi thu dọn đồ vật xong, cầm đèn pin, chuẩn bị tiến vào động. Trụ Tử nhìn tôi đầy mong đợi, cười mà không nói. Có ý gì chứ? Lẽ nào thằng oắt Trụ Tử này là muốn nhường cho tôi đi đầu, nhưng tôi một không đủ chuyên nghiệp, hai không có kinh nghiệm dẫn đội, thực tế là chưa chuẩn bị tốt để dẫn đầu. Còn đang do dự thì Nhược Lan đã bật đèn pin chiếu thẳng vào trong động rồi chầm chậm bước vào trong, lão Khổng cùng bọn người A Anh cũng chiếu đèn, rồi từ từ theo sau. Tên Trụ Tử này nhìn tôi cười cười, nhường tôi đi trước còn cậu ta đi sau cùng, hóa ra là muốn đùa giỡn tôi, tôi tức giận mà lườm cậu ta một cái, quay đầu gọi Lưu lão đầu đi theo, nhưng lại thấy lão đang vươn dài cổ ngó vào trong động tăm tối, mắt đầy hiếu kỳ, cái lão này cũng thật thích xem náo nhiệt.

    Sau khi vào động chúng tôi mới phát hiện ra không gian trong động tương đối lớn, mười người xếp hàng đi bên trong vẫn đủ, thế nhưng để nhìn một cách thận trọng, chúng tôi vẫn đi với tốc độ thật chậm, đồng thời cũng thuận tiện tỉ mỉ quan sát hoàn cảnh trong động.

    Nhược Lan cầm theo đèn pin đi vài bên vách động, dùng dao găm cạo một ít đồ gì đó trên vách đá. Chúng tôi cũng tập hợp lại rồi qua đó, trên vách đá quanh năm bị nước thấm vào, rêu xanh mọc lên dày đặc, tôi với Trụ Tử cũng cầm dao găm, giúp Nhược Lan cạo rêu ở vách đá phía trước, đợi cạo ra được một mảng lớn xong, tôi mới nhìn ra vách đá này có chút quái dị, một vết tích chỉnh tề ngay ngắn không giống như hình dáng của nham thạch bình thường.

    Nhược Lan dùng tay chạm lên mấy dấu vết kia một chút, nói: "Không sai, mấy dấu tích ngay ngắn này là do nhân công đục thành, mặc dù qua bao nhiêu năm đã không còn rõ ràng nhưng nhìn tỉ mỉ vẫn sẽ dễ dàng nhận ra."

    Lưu lão đầu đầu đầy sương mù, quái dị nói: "Không đúng đâu, trong núi này nhiều năm nay không có tổ chức người đào động, chính là từ nhiều năm trước cũng không nghe thấy có công trình gì cần đào động!" Chúng tôi không có đáp lời, cũng không thể nói với lão động này là do người nước Trung Sơn đào ra từ nghìn năm trước.

    Vết tích nhân công vạch lại trên vách đá chứng minh chúng tôi tìm đúng chỗ rồi, hai ngày nay cũng tính là quá vất vả. Nhược Lan xem ra tự tin tăng vọt, Trụ Tử cũng vui vẻ ra mặt, mấy người lão Khổng không có hưng phấn rõ ràng, nói cho cùng thì là lão Tề ra lệnh cho Khổng Cửu Linh tìm đếnlàm việc thôi, nhưng họ cũng có hứng thú cực lớn với sự việc này. Còn tôi mặc dù nói là đến giúp đỡ nhưng lại là trả nhân tình, nếu như còn có thể phát tài, đây chính là kết cục rất tốt rồi, chỉ có Lưu lão đầu là bị chúng tôi lừa vào trong, tôi nghĩ nếu Lưu lão đầu biết chúng tôi không phải người trong tạp chí địa lý thì sẽ có biểu tình thế nào.

    Sau khi đi vào khoảng một trăm mét, con đường phía trước càng ngày càng hẹp, chúng tôi không thể không tụ lại thành đoàn, không gian hẹp đến giường như chỉ đủ cho chín người chúng tôi chen vào. Rốt cuộc cũng đã không còn đường đi nữa, Nhược Lan dừng lại một lát, lại một lần nữa quan sát tình huống xung quanh, tôi cũng không có nhàn rỗi, ngồi xổm xuống xem xét tỉ mỉ hi vọng có thể tìm ra manh mối.

    Thế mà tôi còn thực sự tìm ra chỗ bất thường, hang núi chúng tôi đi qua, dưới đất mặc dù không có nước đọng nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng không ít vết tích nước thấm qua, mặt đất ướt dầm dề. Mà bên dưới chân tôi mặc dù cũng có vết nước nhưng lại tương đối khô ráo, sau đó tôi cầm xẻng ra đào đào bới bới, Nhược Lan cũng ngồi xổm xuống hỏi tôi có phát hiện gì, tôi đem sự việc kể cho cô ấy, cô ấy cũng cầm xẻng ra bắt đầu đào cùng tôi.

    Đang nói chuyện thì "đang" một âm thanh vang lên, tôi và Nhược Lan dừng động tác lại, Trụ Tử nghe thấy âm thanh liền dùng đèn pin soi đến giúp chúng tôi, tôi thuận theo nơi phát ra âm thanh rồi đào tiếp, cảm giác cứng rắn truyền đến nói cho tôi biết có đồ vật. Tôi cẩn thận bới bới đất ra, dùng tay sờ mó, có cảm giác lành lạnh, dùng lực nhấc đồ vật đó lên nhìn một chút, hóa ra là một thanh trường kiếm rỉ sét loang lổ.

    Tay cầm của thanh kiếm hình như còn khắc một đầu sói, nhìn giống như đồ vật rất cũ trước đây, tôi nhìn không ra là đồ gì, giao thanh kiếm lại cho Nhược Lan, Nhược Lan cầm lại thanh kiếm tỉ mỉ ngắm nghía, sau đó nói một cách khẳng định: "Đây là thanh kiếm đồng đầu thú, rất phù hợp với văn hóa của người dân tộc phương Bắc, nhìn hình dáng thì là vậy."

    Tôi và Trụ Tử, Đại Hùng và Phong Nhãn cầm xẻng lên bắt đầu đào bới, không đầy vài phút sau, chúng tôi đã đào ra một khe nứt trên đá, ba người Trụ Tử đào dọc theo khe nứt lại đào ra được ba khe nữa, bồn đường nứt vừa hay tạo thành hình vuông, tôi nói mà sao chỗ này lại khô ráo đến thế, hóa ra là nước đã thấm qua khe nứt hết rồi.

    Tình huống trước mắt đã rõ ràng, bốn vết nứt kia thực ra là một miếng đá hình vuông, việc chúng tôi cần làm bây giờ là lật miếng đá lên. Lão Khổng dường như nhìn thấy gì đó, bảo chúng tôi dừng tay trước, sau đó anh ta ngồi xuống phủi đất trên mặt tấm đá, chúng tôi bấy giờ mới thấy rõ hóa ra trên mặt miếng đá có khắc một hàng chữ.

    Lão Khổng có lẽ cũng hứng thú với chữ cổ, nhưng nhất thời cũng không thể dịch được nghĩa của dòng chữ, chỉ có thể để Nhược Lan qua xem. Nhược Lan nhìn một chút, chầm chậm đọc: "Người vào trong núi phải dâng hiến linh hồn."

    Câu này lúc bình thường cũng chỉ xem là lời nói đùa nhưng trong hang núi vừa hẹp vừa tối này nghe thấy lại làm cho người ta rợn tóc gáy. Tôi nhìn mọi người đều giữ được vẻ thản nhiên, mười phần trấn tĩnh, cũng hít sâu một hơi cố làm bản thân bình tĩnh lại. Nhược Lan không chút do dự, kiên định nói: "Cạy lên đi."

    Trụ Tử với Đại Hùng sức lực lớn, hai người cầm lấy cuốc leo núi bắt đầu cạy, miếng đá này cũng không lớn, nhưng lại nặng một cách bất thường, Trụ Tử mặt đều đỏ lên, Đại Hùng trán cũng nổi cả gân xanh. Cuối cùng miếng đá cũng bị cạy lên, tôi, Báo Tử với Phong Nhãn khẩn trương giúp một tay, năm người nhấc miếng đá lên rồi đặt xuống bên cạnh, một cửa tối đen như mực lộ ra, cầm đèn pin soi vào có thể thấy lờ mờ bậc thềm quanh co dẫn xuống đất.

    Thu dọn đơn giản xong, Nhược Lan nói:

    "Lập tức cần đi xuống rồi, mọi người phải giúp đỡ lẫn nhau, tất cả cần cẩn thận." Nói xong liền xuống động, chầm chậm đi theo bậc thang hướng xuống phía dưới, trước khi xuống còn nhìn Lưu lão đầu rồi liếc tôi một cái, ý bảo là tôi phải giải quyết Lưu lão đầu.

    Tôi quay đầu nhìn Lưu lão đầu, Lưu lão đầu đang kinh ngạc không thôi nhìn bóng dáng của Nhược Lan biến mất: "Cái kia, các người không phải người của tạp chí địa lý!"
     
    VYVYVYVYVY thích bài này.
  8. hoa triêu 28

    Bài viết:
    6
    Chương 17: Cầu thang Penrose

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    (Hình ảnh minh họa)

    Trong lòng tôi có chút lo sợ, Lưu lão đầu cuối cùng cũng phát hiện ra thân phận của chúng tôi không đúng, cũng phải thôi, làm gì có đội quay hình nào sẽ mang theo bao công cụ lớn lại còn vừa đào tường, vừa đào động chứ.

    Trụ Tử nhìn Lưu lão đầu, sau đó nhìn tôi rồi làm động tác cắt cổ, thằng nhóc này xem phim nhiều quá rồi, tôi biết Trụ Tử tôi biết Trụ Tử đang pha trò, không thèm để ý cậu ta, đang muốn lừa Lưu lão đầu lần nữa thì lão lại nói trước: "Các cậu là đoàn khảo cổ phải không?"

    Đoàn khảo cổ? Xác thực có chút giống, không nghĩ tới Lưu lão đầu đã giúp tôi tìm lý do giải thích, tôi thuận thế tiếp lời lão: "Đúng vậy, chúng tôi thực ra là người của đoàn khảo cổ, lần này đến núi Ngõa Ốc là hành động bí mật. Nội dung cơ bản tôi không thể tiết lộ, thế nhưng ông là người dẫn đường cho chúng tôi vào núi, đối với sự tình trong núi rất quen thuộc, vì vậy chúng tôi cần ông giúp đỡ, tôi thay mặt cho đoàn khảo cổ cảm tạ ông đã giúp đỡ rất lớn cho sự nghiệp khảo cổ của đất nước."

    "Đâu có, đâu có, đều là việc nên làm cả, mấy năm gần đây người đến làm khảo sát cũng không ít, chúng tôi đều sẽ giúp đỡ trong khả năng, cái này đối với việc phát triển nơi đây cũng là một việc tốt." Lưu lão đầu dáng vẻ phối hợp khiến tôi yên tâm không ít, việc đã đến nước này, có thể lừa bao lâu thì lừa vậy.

    Trụ Tử mở đèn, chúng tôi tập hợp lại ở bậc thang rồi cũng theo xuống, cái bậc đá này có vẻ là do vấn đề ánh sáng mà có cảm giác sâu không thấy đáy, kỳ thật chỉ có mười mấy bước thôi, rất nhanh chúng tôi đã đến đất bằng, Nhược Lan đang đứng cầm đèn pin chiếu gì đó phía trước.

    Đợi mọi người tụ họp lại, Nhược Lan qua nói với chúng tôi: "Phía trước là lối rẽ, hai đường không biết dẫn đến chỗ nào."

    Chúng tôi cũng chiếu đèn qua chỗ Nhược Lan nói, trước mắt xuất hiện hai lối rẽ một trái một phải, nhìn qua cũng là do công nhân mở ra, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, đều là vách đá, xem ra ở đâu ngoại trừ hai lối rẽ này thì cũng không có lối đi nào khác.

    Gặp phải vấn đề khó nhằn, chúng tôi không biết hai lối này dẫn đến chỗ nào, nếu như đi sai, lãng phí thời gian thì không nói mà còn có khả năng gặp phải nguy hiểm không lường được.

    Nhược Lan lại nhìn hai chỗ rẽ một chút, vẫy tay gọi chúng tôi qua, nói hai con đường độ nghiêng không giống nhau. Tôi tỉ mỉ xem, con đường bên trái hơi hướng xuống còn con đường bên phải lại hơi hướng lên trên, độ nghiêng không quá rõ ràng nhưng đối chiếu kĩ vẫn có thể nhìn ra.

    Chúng tôi không còn nhiều thời gian để phỏng đoán và nghiên cứu nữa, Nhược Lan bắt đầu sắp xếp, tất cả mọi người chia làm hai đội đi vào hai con đường khác nhau, nếu như một tiếng sau không đi đến tận cùng thì phải quay lại bàn bạc lần nữa, nếu như trên đường gặp nguy hiểm hay có phát hiện gì cũng phải quay lại trước.

    Việc đến nước này, chỉ có thể dựa vào phương án của Nhược Lan mà làm việc, nhưng khi phân đội lại gặp vấn đề, đầu tiên chúng tôi có chín người không thể chia đều được, mà lão Khổng bọn họ một đường đều đi cùng nhau, không biết bọn họ có nguyện ý phân ra không?

    Trong lòng Nhược Lan cũng rõ ràng, mặc dù không biết mối quan hệ giữa mấy người A Anh, Phong Nhãn, Báo Tử và Đại Hùng với lão Khổng nhưng bốn người bọn họ trên đường đều đi cùng lão Khổng, giống thủ hạ mà cũng giống người làm thuê.

    Đại khái lão Khổng nhìn ra do dự của mọi người, cuối cùng cũng đề nghị năm người bọn họ một đội, tôi, Trụ Tử, Nhược Lan còn có Lưu lão đầu một đội, Nhược Lan đồng ý, lúc này tốt nhất là không nên có ý kiến trái chiều. Thực ra chia như này tôi cũng tiếp thu tương đối. Nói thế nào nhỉ, thế hệ ông nội của tôi và lão Khổng còn có ân oán, cùng bọn họ một đội trong lòng tôi cũng không thoải mái, ngoài ra Trụ Tử xác định là sẽ cùng tôi ở một đội, giống như bọn lão Khổng, hai người chúng tôi cũng một bước không rời.

    Không nhiều lời nữa, năm người lão Khổng đi đường bên trái, bốn người chúng tôi đi đường bên phải. Mọi người đều xem thời gian, Nhược Lan một lần nữa dặn dò mọi chuyện cẩn thận, sau đó tự mình chuẩn bị rồi đi vào, lão Khổng ra dấu OK với chúng tôi, tôi gật đầu đáp lại rồi cũng bước theo Nhược Lan phía trước.

    Bước vào rồi mới dần dần nhìn rõ hoàn cảnh trong con đường, mặt đất có những tảng đá rải rác, có to có nhỏ, bên trên đỉnh tròn nhẵn, có nơi còn nổi lên gồ ghề, xem ra mấy miếng đá này là bị rơi từ trên đỉnh xuống, có lẽ là lúc khai quật tạo thành, cũng có khả năng là động đất làm rơi xuống, hai bên vách tường mọc đầy dây leo, có nơi còn vô cùng tươi tốt, từ vách đá rủ xuống um tùm một cách dị thường, phỏng chừng bên dưới có giấu một người cũng sẽ không bị phát hiện.

    Nhược Lan vừa đi vừa nhìn, muốn tìm một vài đồ vật có liên quan đến nước Trung Sơn, tìm đến nửa ngày cũng không có phát hiện gì. Tôi và Trụ Tử cũng cẩn thận theo Nhược Lan, đồng thời dùng xẻng gõ gõ vào vách đá hy vọng tìm được cửa động nào đó, nhưng ngoài vách đá dày đặc ra thì không tìm ra gì nữa cả. Lưu lão đầu vừa đi vừa ngó nhìn trên mặt đầu vẻ hiếu kỳ, phỏng chừng trong nhận thức lão nắm rõ núi này trong lòng bàn tay, quen thuộc như trong vườn ra nhà mình, cũng không nghĩ đến là còn một nơi như này trong núi.

    Lại đi một hồi mà vẫn chưa tìm ra manh mối, Nhược Lan hỏi đi được bao lâu rồi, tôi nhìn đồng hồ, gần bốn mươi lăm phút rồi. Nhược Lan nói đi xuống tiếp cũng chỉ phí công, có lẽ chúng tôi đã bỏ qua manh mối nào đó, tôi và Trụ Tử tỉ mỉ nhớ lại, trên đường xác thực không có nơi nào dị thường.

    Tôi nói với Nhược Lan, chúng ta cứ đi tiếp về phía trước còn hai mươi phút nữa mới đến thời gian ước định quay lại, nếu như vẫn không tìm thấy phát hiện nào vậy thì theo đường cũ mà về, trên đường quay lại thì chú ý xem có bỏ xót manh mối nào không, Nhược Lan gật đầu đồng ý, bốn người lại tiếp tục đi về phía trước.

    Sau khi đi vài phút, rõ ràng cảm giác được con đường bắt đầu dần dần hướng sang bên trái, tôi khẩn trương lấy lại tinh thần, tập trung chú ý, có lẽ trước mặt có lối ra.

    "Choang" âm thanh từ phía trước truyền đến, tôi tự nhiên thấy căng thẳng, đoạn đường bây giờ đã vô cùng quanh co, góc lại lớn, tôi không nhìn thấy phía trước là cái gì. Trụ Tử cũng nghe thấy âm thanh kia, cầm đèn pin trong tay soi thẳng về phía trước, tôi căng thẳng bảo cậu ta tắt đèn, bốn người cùng tắt đèn đi, tôi nói nhẹ vào tai Trụ Tử: "Đợi chút nữa nghe khẩu lệnh của anh, anh gọi cậu, cậu lập tức bật đèn lên soi phía trước mặt anh." Trụ Tử đáp một tiếng, ra hiệu không vấn đề gì.

    Bốn phía tức khắc rơi vào đen tối, lưng tôi dựa vào vách đá, trong tay cầm chắc lấy cái xẻng, từ từ di chuyển về phía trước, trong cái hang động u ám này, không cần biết là cái gì đang tác quái, không quan tâm chút nữa gặp phải cái gì, tôi đều phải tàn nhẫn mà dùng xẻng chào hỏi nó.

    Có lẽ là do tác dụng tâm lý, tôi dường như nghe thấy có tiếng người yếu ớt rất gần ở bên ngoài góc mà tôi dựa vào, tôi tự nhiên nín thở, chầm chậm cầm cái xẻng lên. Cái âm thanh kia giống như đang rất gần tôi, tôi nhanh chóng bước lên một bước đồng thời mở miệng hô "Mở đèn!", chiếc xẻng trong tay tôi đập xuống phía trước.

    Sau tiếng hô, Trụ Tử cũng lập tức bật đèn, trước mắt tôi bừng sáng lên, một đường ánh sáng mạnh kích thích khiến tôi không mở nổi mắt, cái xẻng trong tay dừng lại giữa không trung. Đợi ánh sáng mạnh kia chiếu đi nơi khác, tôi mới nhìn thấy Đại Hùng mặt đầy kinh hãi đứng trước mắt tôi, tay nắm lấy cái xẻng cách đầu tôi có mười mấy phân. Con mẹ nó, thế mà lại là cái tên Đại Hùng này, chúng tôi vậy mà lại gặp mấy người lão Khổng.

    Lần này tất cả mọi người đều ngơ luôn, theo sắp xếp thì mấy người lão Khổng đi xuống dưới, chúng tôi đi lên trên, thế nào bây giờ lại gặp nhau rồi? Nhược Lan, lão Khổng và những người khác ngồi xuống, bắt đầu thảo luận về sự gặp mặt quái dị này, Đại Hùng tay làm một động tác xin lỗi với tôi, tôi gật đầu với anh ta rồi cười tỏ ý không sao cả. Trụ Tử nói may mà cậu ta bật đèn kịp lúc, nếu không cái xẻng của Đại Hùng mà hạ xuống, đầu tôi có khả năng bị đập bẹp, nghĩ lại cũng thật may mắn. Tôi tìm tảng đá lớn ngồi xuống nghe bọn họ phân tích tình hình trước mắt.

    Lưu lão đầu giống như bị dọa rồi, trong miệng lầm bầm gặp phải quỷ đánh tường, từ trong hố mê bồn đi ra, tôi đã không còn tin vào cái gì mà quỷ đánh tường nữa, cùng lắm lại là chỗ nào đó dpaj người hoặc là trò bịp bợm nào đó của người nước Trung Sơn.

    Lão Khổng sắc mặt nghiêm trọng nói: "Không phải là gặp cầu thang Penrose chứ?"

    Cái cầu thang Penrose này tôi cũng có nghe qua, là nghịch lý hình học nổi danh trong cuốn sách toán học nước Anh mà Penrose đề cập, nói là trong lý luận hình học này tồn tại một cái thang mà một hướng đi xuống, một hướng lại đi lên mà ta không bao giờ tìm được điểm thấp nhất và điểm cao nhất của cái thang, nói cách khác nếu một người đi mãi trên đấy thì ngay cả đi lên hay xuống cũng khó nhận ra.

    Nhược Lan trầm ngâm đáp: "Cầu thang Penrose chỉ trên bản vẽ hình học, thực chất là một loại đánh lừa thị giác, không tồn tại trong thế giới thực."

    Tôi nghĩ đến một vấn đề nói với mọi người: "Con đường chúng ta đi qua dù có độ nghiêng nhưng không quá roàng, mà trên đường lại còn rất nhiều đá, vách tường lại leo đầy cây, những thứ này làm phân tán sự chú ý của chúng ta. Hơn nữa người bên trong khẳng định không tìm thấy cửa ra hay đồ vật nào khác vì vậy sẽ không nhận ra độ nghiêng của con đường, có lẽ mặt sau con đường, độ nghiêng dần dần thay đổi, chỉ là chúng ta không chú ý đến, hai con đường kì thực là một đường nối liền nhau, vì vậy hai nhóm chúng ta mới có thể gặp mặt."

    Nhược Lan và lão Khổng vô cùng đồng ý với suy luận của tôi, Trụ Tử cũng nhìn tôi bằng ánh mắt tán thành, trong lòng tôi không khỏi có chút đắc ý, xem ra gặp chuyện gì cũng cần phải bình tĩnh suy nghĩ mới được.

    Mặc dù hiện tại có thể giải thích được tại sao chúng tôi lại gặp nhau một cách quái dị nhưng đối với việc làm sao để tìm được đường ra tôi vẫn nghĩ mãi không ra, tôi lại nỗ lực suy nghĩ, vẫn là không thể tìm ra manh mối nào.

    Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Nhược Lan, muốn hỏi xem bọn họ nghĩ ra được biện pháp nào chưa thì liền nhìn thấy Nhược Lan, lão Khổng và Trụ Tử mấy người bọn họ hai mắt mở lớn, tràn đầy vẻ sợ sệt nhìn về phía bên tôi, Trụ Tử dựng ngón trỏ bên miệng, ra dấu bảo tôi im lặng.
     
    VYVYVYVYVY thích bài này.
  9. hoa triêu 28

    Bài viết:
    6
    Chương 18: Con khỉ núi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong lòng tôi lộp bộp một cái, tinh thần lập tức căng ra, bắt đầu căng thẳng lên, mặc dù không rõ Nhược Lan bọn họ nhìn thấy gì nhưng tôi có thể khẳng định chuyện đó phát sinh ngay bên cạnh tôi. Hiện tại tảng đá mà tôi ngồi cách chỗ bọn họ có chút xa, mà tôi lại đang dựa lưng vào vách đá, cũng có thể nói vách đá là điểm mù của tôi.

    Trụ Tử vẫn ra dấu im lặng cho tôi như cũ, Nhược Lan thần sắc nghiêm túc, dè dặt nhìn tôi lắc nhẹ đầu tỏ ý không được cử động. Bức tường đá sau lưng truyền đến âm thanh nhỏ, giống như có thứ gì đó đang leo lên vách tường, nỗi sợ hãi không tên trào dâng trong tâm trí, tôi lập tức cảm thấy như ngồi trên đống lửa, không thể trấn định nổi nữa.

    "Khỉ, khỉ núi, là con khỉ núi đó." Lưu lão đầu run rẩy nói, hai chân run lên đặt mông xuống đất tay phải run run nhấc lên chỉ vào vách đá phía sau tôi.

    Khỉ núi? Ở sau lưng tôi? Dáng vẻ của Lưu lão đầu đã kích thích tôi, tình huống trước mắt mười phần cấp bách, tôi không thể lại tiếp tục do dự, lúc vừa ngồi xuống nghỉ ngơi tôi đã thả chiếc xẻng trong tay xuống, bây giờ hai bàn tay trống không, bây giờ cần phải tìm biện pháp ứng phó với mối nguy cơ phía sau.

    "Chạy đi!" Trụ Tử vừa hô lên, tôi liền động, lập tức xoay người chuẩn bị hướng về phía trước, phía sau đột nhiên có tiếng kêu kỳ quái, kèm theo cả tiếng dây leo bị kéo đứt. Xem ra là động tác của tôi chậm rồi, con khỉ có thể đã phát động công kích với tôi, tôi lập tức dừng bước chân, xoay người qua, thuận thế đưa hai tay lên phòng thủ, chuẩn bị đánh trả lại.

    Chỉ thấy một bóng dáng đen sì hóa xùng tiếng kêu khàn khàn bay đến chỗ tôi, may mà tôi đã có chuẩn bị, tôi tiếp cận rồi túm lấy, cảm giác như nắm phải hai cánh tay đầy lông mượt, đồng thời cũng có hai cẳng chân đá liên tục về phía tôi.

    Con khỉ nhảy từ trên tường xuống, sức lực không nhỏ, mặc dù tôi khẩn trương nắm lấy nó nhưng trọng tâm không vững chẳng được bao lâu mà đã bị đè ngã thẳng xuống đất.

    Khoảng cách hiện tại gần một chút rồi tôi mới nhìn rõ mặt mũi con khỉ, đầy đủ hai tai, trên đầu mọc đầy lông đen, mặt cũng toàn là lông, hai con mắt lồi ra như muốn rơi ra bất cứ lúc nào, miệng đầy răng luôn phát ra tiếng kêu quái dị, dáng vẻ hung ác như muốn một ngụm nuốt sống tôi.

    Trong lúc ấy, hai vai tôi truyền đến cảm giác đau đớn, có thể cảm nhận được rõ ràng là móng vuốt của con khỉ đã đâm sâu vào thịt tôi, tôi lập tức nổi trận lôi đình, hai tay phát lực, nhấc hai chân lên đạp lên cái mặt đầy lông của nó, lần này đã sử dụng sức lực không nhỏ, trúng giữa bụng của nó, đẩy nó ra xa được vài mét.

    Trụ Tử với Đại Hùng bọn họ lập tức chạy lại, mở đèn pin cường lực ra chiếu thẳng vào chỗ con khỉ, nhân lúc có khoảng trống, tôi nhanh chóng bò dậy cầm lấy cái xẻng bên cạnh, lúc này năm người chúng tôi đều có công cụ trong tay, liều chết với con khỉ, chuẩn bị phòng thủ xong, mấy người Nhược Lan phía sau cũng quây lại tỉ mỉ xem xét tình huống bên này.

    Ánh sáng từ đèn pin cường lực càng làm cho con khỉ phẫn nộ, thân hình vặn vẹo bất thường, vừa động đậy để quay đi vừa nhe răng về phía chúng tôi còn liên tục phát ra tiếng kêu quái dị. Nhưng có lẽ do sợ hãi, nó cũng không lập tức tấn công.

    Năm người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau có chút không biết phải làm sao. Cái cầu thang này chúng tôi đi qua dsi lại đã gần một tiếng đồng hồ, hai bên đều thông nhau, ngoài mấy tảng đá rải rác trên đất, vách đá đặc cùng với đám dây leo thì cọng lông chim cũng không nhìn thấy. Con khỉ chết tiệt này từ đâu ra, thật là làm người ta không tưởng tượng nổi.

    Cánh tay tôi vẫn liên tục truyền đến cảm giác đau đớn, tôi nhìn xuống một chút, ống tay áo bị cào rách rồi, lờ mờ còn thấy được máu đỏ tươi, thật không nghĩ đến tôi lại là người đầu tiên bị thương.

    "Anh Đông, cánh tay của anh ổn không?" Trụ Tử quan tâm hỏi tôi.

    "Không sao, còn chưa chết được, yên tâm đi." Tôi cắn răng nhịn đau đáp lại.

    Trụ Tử lại hỏi tôi một cách khó hiểu: "À, anh Đông, em thấy thật kỳ quái, trên đường đến đây không nhìn thấy cái gì lạ, anh nói xem cái thứ chết tiệt kia là từ đâu tới?"

    "Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai." Tôi không bực mình nói: "Tôi con mẹ nó ngồi nghỉ ngơi một chút cái thứ kia đột nhiên từ sau lưng tấn công tôi, thật là nhìn thấy quỷ mà.."

    Ơ? Không đúng, từ sau lưng tới? Lẽ nào là? Tôi hình như nghĩ đến gì đó..

    "Cẩn thận!" Trụ tử lại hét lên làm đứt đoạn suy nghĩ của tôi, lại nhìn thấy con khỉ kia đang đứng tại chỗ lắc lư nửa ngày rồi ánh mât dừng lại trên người tôi, xòe móng vuốt ra, nhe răng, hai chân đá đá, nhe nanh múa vuốt chồm về phía tôi.

    Thật không thể ngờ tới, con súc sinh này ghi thù hay là nhìn thấy tôi dễ bắt nạt đây? Năm người cùng đứng nhưng nó lại chỉ hướng về phía tôi. Ai chịu đựng được chứ, tôi cũng không khách khí nữa, hai tay nắm chặt lấy cái xẻng, tại chỗ Trụ Tử đang soi đèn cường lực, ngắm chuẩn cái đầu giữa hai cánh tay của con khỉ, lấy cái xẻng lạnh lùng đập thẳng xuống, con khỉ kêu lên, lại liên tiếp bị tôi đạp cho bay ra ngoài năm mét, sát bên vách đá. Đợi nó bám víu đứng được thẳng dậy, đầu đã chảy máu tươi.

    Cái xẻng này đập thật là nghiện, tôi bảo Trụ Tử tiếp tục dùng đèn pin chiếu còn tôi cầm cái xẻng chuẩn bị qua chỗ nó. Con khỉ núi này có lẽ đã bị dọa sợ, nó ôm cái trán còn chảy máu, lùi lại sau đó chạy lên tường nắm lấy dây leo bỏ chạy.

    Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi, bí ẩn nằm ở sau vách đá, tôi chỉ vào đống dây leo rồi nói với mọi người: "Con súc sinh kia vừa mới từ đây trèo ra."

    Trụ Tử với Đại Hùng vừa nghe thấy liền chạy ngay qua chỗ vách tường xem xét. Mấy người lão Khổng cũng đi tới cùng Đại Hùng nói gì đó, bắt đầu nghiên cứu dây leo trên tường. Nhược Lan đến trước mặt tôi, nhìn cánh tay đang chảy máu của tôi, nhẹ giọng: "Tay anh bị thương rồi, cần xử lý một chút."

    "Không sao cả, chỉ là vết thương nhỏ thôi." Tôi không để ý nói: "Lúc còn trong quân ngũ, khi huấn luyện thì chảy máu là bình thường, ngay cả băng cá nhân cũng không có dán." Nhược Lan không để ý đến lời tôi, thả chiếc túi trên lưng xuống, giở túi cấp cứu ra, nắm lấy cánh tay bị thương của tôi rồi bắt đầu sát trùng, sau đó lại giúp tôi băng bó lại, đồng thời giải thích: "Vết thương không nghiêm trọng nhưng chúng ta không biết cái thứ kia có độc không, không xử lý tốt miệng vết thương có thể bị nhiễm trùng, lúc ấy lại phiền phức to.

    Tôi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Nhược Lan, cũng không nói thêm gì nữa, tôi đưa cánh tay lên không nhúc nhích để mặc cô ấy làm. Đây là lần đầu tiên tôi được một cô gái lớn như vậy chăm sóc vết thương, so với việc được các bác sĩ quân y râu ria xồm xoàm ở khu bệnh viện vùng Đông Bắc chăm sóc không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Tôi nhất thời có chút xấu hổ, đương nhiên Nhược Lan đang chuyên tâm giúp tôi không phát hiện ra.

    Tôi nhìn xung quanh thấy Lưu lão đầu đang dựa lưng vào tường, mắt nhìn bọn Trụ Tử, xem ra cũng bị dọa không nhỏ. Tôi gọi lão một tiếng, kêu lão qua chỗ tôi, lão nhẹ tay nhẹ chân bước đến, nhìn vết thương của tôi dáng vẻ muốn nói lại thôi.

    Tôi đại khái cũng đoán ra lão muốn nói gì, có lẽ trong lòng lão lại đang nghi thần nghi quỷ, nhất thời không biết mở lời thế nào, sau đó tôi đành hỏi lão:" Có phải ông lại muốn nói với chúng tôi con khỉ kia chính là yêu quái trong núi mà ông nhắc đến lúc trước hả?"
     
    VYVYVYVYVY thích bài này.
  10. hoa triêu 28

    Bài viết:
    6
    Chương 19: Thành cổ dưới lòng đất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lưu lão đầu vô cùng ngạc nhiên, có lẽ lão không nghĩ tới chúng tôi sẽ nhắc đến con quỷ núi, lão gật gật đầu, nghĩ một lát rồi lại lắc đầu: "Thật ra chuyện này tôi cũng không dám khẳng định, năm ấy, người người truyền nhau câu chuyện về con quỷ núi, chính quyền và người phụ trách cảnh khu không cho mọi người nói lung tung vì sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới nơi này, sau này mọi người dần dần không còn nhắc đến hai chữ quỷ núi này nữa mà đổi thành con khỉ núi vì vậy vừa rồi tôi nhìn thấy cái thứ kia mới thuận miệng gọi là khỉ núi."

    "Bộ xương lúc đội thi công làm nổ núi lộ ra có hình dáng thế nào? Mọi người có ai nhìn thấy nó chưa?" Tôi liên tục hỏi lão.

    "Cái này tôi cũng không rõ nữa, hình như có vài người từng nhìn thấy, thế nhưng mỗi người nói một kiểu, có người nói giống khỉ, có người lại nói giống xương người, còn có người bảo là giống rồng đất trấn núi, nhưng không có câu nào có căn cứ. Mặc dù mọi người đều miệng nhanh hơn não, nhưng thực ra không có ai coi trọng chuyện này, sau này cũng không để ý đến nó nữa. Lần này Lưu lão đầu nói rất bình tĩnh, không còn dáng vẽ thần bí như lúc trước. Có lẽ lão vẫn sợ chúng tôi lại nói lão đề cao mê tín.

    Hài cốt, quỷ núi, khỉ núi, hiện tại chúng tôi đã không còn cách nào nói được rõ ràng xem những thứ đồ kia có phải là một trò đùa hay không. Trước đó Lưu lão đầu đã nói qua về vài sự kiện thần thần bí bí, hiện tại xem ra nó không phải hoàn toàn là là không có thật, cũng có vài phần đáng tin cậy. Thế nhưng hiện tại ngay đến cả bóng dáng của Thiên Nhãn chúng tôi cũng chưa thấy qua, đây xác thực là một điểm bảo không tốt.

    " Anh Đông, hiện tại làm sao đây? "Trụ Tử làm gián đoạn suy nghĩ của tôi, tôi tỉnh táo lại thì thấy Nhược Lan đã thay tôi băng bó xong, đang thu dọn đồ đạc.

    Tôi thử động cánh tay, đã không còn đau như trước nữa, tay phải cũng có thể dùng được chút lực, tự nhiên trong lòng cảm kích Nhược Lan không nói lên lời.

    Tình huống lúc này đã rõ ràng, chúng tôi đều đã đi qua cái cầu thang này, vậy mà không phát hiện ra lối nào cả, hóa ra nó bị dấu kín dưới lớp dây leo, nếu không phải con khỉ kia leo vào tấn công thì có lẽ đi qua mười lần nữa chúng tôi cũng không tìm ra.

    Tôi nhìn Nhược Lan, hỏi cô ấy làm gì đây, Nhược Lan không chút do dự gật đầu:" Anh nói không sai, cửa ra chính là ở đây, bắt đầu xử lý sạch sẽ nó đi, cẩn thận một chút. "

    Tôi với Trụ Tử lấy dao găm ra, đứng tại chỗ mà con khỉ vừa mới leo ra bắt đầu cắt dây leo, lão Khổng, Nhược Lan và A Anh phụ trách soi đèn cho chúng tôi, Đại Hùng, Báo Tử, Phong Nhãn thay nhau cầm xẻng đứng canh, như này thì dù có thứ gì đó nhảy ra cũng sẽ bị đập thành thịt vụn.

    Sau hơn mười phút, dây leo đều bị cắt gần hết rồi, tôi và Trụ Tử mang toàn bộ dây leo bị đứt xử lý sạch sẽ đống dây leo nhận lấy chiếc đèn, một bức tượng đá cao gần hai mét đập thẳng vào mắt.

    " Đây không phải là con khỉ vừa nãy sao? "Trụ Tử kinh ngạc kêu lên, tôi tỉ mỉ nhìn lại, bức tượng đà này có hai tai nhọn, mắt trợn tròn tức giận, miệng mở lớn lộ ra răng nanh, mặt mũi gớm ghiếc, trong hành lang tối tăm và yên tĩnh đặc biệt kì dị.

    Lại còn nhìn thấy nửa thân bên dưới của bức tượng, phần bụng bị khuyết mất một góc lớn làm lộ ra một cái lỗ đen yếu ớt, lúc này tôi mới nhận ra, miếng đá tôi mới dựa vào nghỉ ngơi chính là phần bị rơi ra từ bức tượng, chẳng trách con khỉ kia vừa mới đi ra đã bị tôi gặp được.

    Con người chính là như vậy, đối với những điều chưa biết thì sự hiếu kỳ luôn lấn át nỗi sợ hãi, trăm nghìn năm con người thông qua khám phá, tìm tòi và phát hiện không ngừng mới tạo ra nền văn minh nhân loại rực rỡ như hiện tại.

    Tiếp theo đó chúng tôi chuẩn bị tiến vào tượng đá, Trụ Tử với Đại Hùng đi trước mở đường, tôi, lão Khổng, Nhược Lan, A Anh với Lưu lão đầu đi giữa phụ trách soi đèn và cung cấp chi viện khi cần thiết, Báo Tử với Phong Nhãn đi cuối, một đoàn người cứ như vậy lần mò tiến về phía trước, đi vào vùng âm u không rõ.

    Chân vừa đặt xuống bậc thang bằng phẳng, thẳng tắp gọn gàng, hai bên không còn vách đá nữa, không gian trở nên rộng rãi hơn. Đi xuống khoảng năm mươi bước, chúng tôi đứng trên mặt đất bằng phẳng, nơi đây đã không còn cái cảm giác chật hẹp áp bức như trong hang động hay cầu thang nữa nữa mà nó làm người ta cảm thấy trống trải, rộng rãi. Nhưng trong lòng chúng tôi đều rõ ràng, vị trí hiện tại của chúng tôi đang ở bên dưới núi Ngõa Ốc.

    Chúng tôi dùng bốn chiếc đèn pin chiếu ra nhưng do khoảng cách khá xa, ánh sáng cũng có chút yếu, tầm nhìn không quá rõ ràng mà mờ mờ ảo ảo, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy vách núi hai bên lỗ rỗ dày đặc, trong khe đá, trên vách núi từng mảng từng mảng rêu mọc ra. Còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy văng vẳng, cũng không biết là có suối ngầm hay là thác nước, xem ra nơi này cũng tính là mô hình sinh thái thu nhỏ.

    " Anh nhìn xem phía trước là cái gì? "Trụ Tử chỉ tay về phía xa bỗng chốc nói một câu thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, mọi người chiếu đèn qua, tôi cũng nhìn theo hướng tay của Trụ Tử, chỉ thấy một cái bóng màu đen khổng lồ nối hai bên vách núi, chính giữa nó là chóp giống như ddinhr lầu, thần bí đến quỷ dị.

    " Tề đội, chúng ta có cần qua xem không? "Lão Khổng hỏi Nhược Lan, Kỳ thực lão Khổng hỏi có chút dư thừa, trước mắt chúng tôi trái phải hai bên là vách núi, đằng sau cũng là đường cùng, cũng chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, có thể do Nhược Lan là đội trưởng, lão Khổng mới trưng cầu ý kiến của cô trước.

    " A, chúng ta đi kiểm tra một chút, mọi người phải chú ý tình huống xung quanh, đặc biệt cẩn thận. "Nhược Lan nói xong từ từ đi về phía cái bóng đen, những người khác cũng lập tức theo sau, Báo Tử và Phong Nhãn tiếp tục phòng thủ nghiêm ngặt, chúng tôi phải thời khắc chú ý bởi không ai biết được phía trước còn thứ đồ quỷ quái gì.

    Khoảng cách đến chỗ cái bóng kia càng ngày càng gần, trong lòng tôi cũng ngày càng hiếu kỳ, nghĩ lại trên đường cũng đủ mệt người, đến núi Ngõa Ốc, đi qua hố mê hồn, đụng phải tường đá, đi vào hang động, qua cầu thang, lại còn bị con khỉ làm bị thương, nếu mà còn không tìm thấy chỗ kia thì quay về phải ý kiến với lão Tề.

    Cuối cùng chúng tôi cũng đến phía trước cái bóng đen đó, nó hóa ra là một bức tường thành cao, hai đầu nối với hai vách núi, tường được xếp bằng đá chỉnh tề, ở giữa có lầu gác cao chót vót, bên dưới cánh cửa đóng chặt lại giống như từ chối người ngoài đến làm khách.

    Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không nghĩ tới trong núi lại có một tòa thành cổ như vậy, đây xem như là tìm đúng nơi rồi. Người nước Trung Sơn có lẽ cũng không ngờ được là xây dựng tòa thành bí ẩn như vậy rồi mà vẫn bị chúng tôi phát hiện ra, xem ra cuộn da cừu kia nói về truyền thuyết tộc nhân di dời vào núi là có thật.

    Nhược Lan cuối cùng cũng thở ra một hơi, nở nụ cười thật tâm, xem ra làm đội trưởng áp lực cũng không nhỏ.

    Lão Khổng và A Anh thả chiếc túi trên lưng xuống, trên mặt tràn đầy vẻ kích động cùng mấy người Đại Hùng thương lượng gù đó.

    Trụ Tử nhìn tòa tháp cao ngây ngốc như cũ, trong miệng lẩm nhẩm:" Người nước Trung Sơn này cũng lợi hại quá đi, thế mà đục được núi để xây lên cả một tòa thành. "

    Chuyện này xác thực không có gì kỳ quái cả, tôi giải thích cho Trụ Tử:" Người cổ đại đều coi núi là linh hồn, từ trước đến nay những công trình to lớn được xây trong núi cũng không ít, ví dụ như ở triều nhà Đường, sau khi hoàng đế băng hà sẽ xem phong thủy rồi chọn một ngọn núi lớn, tận dụng tài lực, vật lực, nhân lực để đào núi đắp đất, xây dựng lăng mộ, hoàng đế đều là như vậy, chỉ cần bản thân vui là muốn làm gì thì làm, toàn bộ người dân đều phải theo ý, cái gì mà Trường Thành, A Phòng Cung (Tần Thủy Hoàng xây dựng ở Thiểm Tây), Viên Minh Viện.. đều là một người nói là tính, muốn sửa thì sửa, nói xây là xây. "

    " Cái này thì em cũng biết. "Trụ Tử rướn người, ghé vào bên tai tôi thầm thì:" Thế anh nói xem tòa thành cổ này liệu có phải là lăng mộ của vua nước Trung Sơn không?"
     
    VYVYVYVYVY thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...