EM LÀ AI? Thơ: Trúc Thanh Em là gì ở trong trái tim anh? Một ký tự mong manh chưa đủ nhớ Một mẩu truyện vui viết nửa chừng bỏ dở Hay khúc nhạc buồn làm trăn trở đêm mưa Em là thơ hay những nét mực thừa? Là mơ mộng hay chưa tròn mơ mộng Một chiếc lá rơi không đủ làm gợn sóng Là trăng liềm rất mỏng giữa hư không Em là ai trong triệu triệu bóng hồng Hay hòn vọng ngàn năm thành điển tích Giữa sương khói bao la mù mịt Em có là ánh nắng không anh? Em là ai? Để được che chở, dỗ dành? Là ai? Để được từng canh ru ngủ Em là ai? Người đàn bà đã cũ Chút tình này có đủ để anh yêu?
VIẾT TẶNG TRÁI TIM TÔI Thơ: Trúc Thanh Tim tôi à...Đau thế đủ chưa em? Chỉ tại những mong manh em xem là tất cả Đâu nghĩ đám mây kia thuộc về cơn gió lạ Để rồi.... Giữa hàng vạn con người, mà vấp ngã vẫn phải tự đứng lên Có những loài hoa mọc giữa chốn thác ghềnh Chưa kịp nở đã tàn vì giông bão Có những cuộc tình sinh ra như mộng ảo Chưa kịp lớn lên đã chết giữa dòng đời Trái tim à... Em hãy cho mình những giây phút thảnh thơi Đừng để bị đau thêm bởi một ánh nhìn nào nữa Hãy tập làm ngơ trước bao lời hẹn hứa Đã đủ lắm rồi những vết cứa hằn sâu Em cũ rồi... Cũ với khoảnh khắc không nhau Cũ với cả những nỗi đau còn mới Em đã cũ trước sự đổi thay, với tháng ngày không vì nhau chờ đợi Sao đôi tay gầy vẫn chới với khi buông Trái tim ơi... Em chỉ được khóc, được buồn Với những người chịu vì em đổ lệ Đừng phí nỗi đau cho cuộc tình mới bắt đầu đã biết rằng không thể Em có còn trẻ nữa đâu! Bụi thời gian từng lớp phủ trên đầu Em chưa có lấy một ngày nhàn rỗi Trái tim ơi... Vì cuộc đời em hãy tập quen với bao điều gian dối Và tự dạy cho mình những bài học dối gian Tim tôi à...Em hãy tập buông dần những thứ trót đa mang Tập bình thản rẽ sang con đường khác Vì bức tranh yêu cũng được phối bằng gam màu bạc Nên em hãy tập cho mình sống nhạt để không đau.
HỎI ANH Thơ: Hoàng Anh Hỏi người nơi ấy hay chăng Bằng lăng tím nở mây giăng mắt ngài Giá sương phủ bóng trang đài Tình yêu thuở ấy một mai có nhoà Anh còn nhớ bản tình ca Thương đời cô lẻ mù loà giai nhân Tình treo sợi tóc ngàn cân Vườn xơ em đợi nhọc nhằn trái yêu Thuyền hoa kiệu rước tiêu điều Tình anh đi mãi một chiều tả tơi Ngày đau đêm buốt tim côi Vầng trăng khuyết nửa bóng ngồi đợi ai Nàng mây đóng cửa then cài Chiều hoang gió lộng mộng khai chốn nào Ô hay sóng nổi ba đào Mười hai bến nước bến nào đợi em. Hoàng Anh 29/4/19
TÌNH YÊU NÀO KHÔNG NẾM TRẢI GIAN NAN Thơ: Tùng Trần Tình yêu nào không nếm trải gian nan Hãy cố gắng đừng vội vàng từ bỏ Cùng bước qua những tháng ngày giông gió Chẳng bền lòng sao có được niềm vui Muốn cuộc đời không chiếc bóng đơn côi Thì phải biết đem ngọt bùi san sẻ Chữ nợ duyên do trời là một lẽ Miễn sao mình là một kẻ thật tâm Chẳng hảo huyền mơ mộng quá xa xăm Thay vào đó phải cầm tay thật chặt Bình minh lên hay chiều vàng nắng tắt Đường gập ghềnh cũng dìu dắt nhau đi Yêu một người chân thật đuợc mấy khi Nên làm hết những gì ta có thể Nếu cuộc tình lỡ vướng vào dâu bể Xót xa lòng nhưng không để ăn năn Con sông nào không sóng gợn lăn tăn Nên đường đi có bao giờ bằng phẳng Đã yêu nhau thì hãy cùng cố gắng Gặp bên đời là may mắn trời ban Tình yêu nào không nếm trải gian nan
CÓ LẼ RẰNG Thơ: Hồng Giang Có lẽ rằng mình không còn duyên nợ Câu thơ tình viết dở mãi mong manh Nắng tháng ba từng sợi vẫn giăng mành Cho nỗi nhớ chòng chành đau nỗi nhớ. Nếu ngày đó chúng mình không gặp gỡ Thì bây giờ đâu trăn trở vấn vương Để nắng mưa cũng xen kẽ ẩm ương Hoa gạo rơi trên quãng đường khờ dại. Tại câu thơ anh viết đầy khắc khoải Nên lòng em mê mải chẳng suy bì Hạ sắp về xuân rồi sẽ qua đi Chỉ để lại những gì là hoài niệm. Mối tình si mà ta hằng tìm kiếm Cũng nhạt nhoà tan biến giữa hư không Anh cô đơn giữa phố cũ đường đông Còn đâu nữa bờ môi hồng bữa ấy. Nắng nhạt chiều vần thơ buồn run rẩy Có lẽ rằng.... Mình chợt thấy... Xa nhau! 20/03 /2019 Hồng Giang.
VỤN VỠ Thơ: Chuyên Tạ Giấu vào lòng những vụn vỡ cô đơn Và cất hết bao giận hờn buồn tủi Ta gom lại tất cả thành một búi Cho cuộc đời ngắn ngủi những niềm vui Biết trong tâm còn xa xót ngậm ngùi Thời gian hãy đẩy lui đi tất cả Hãy cố gắng không để mình gục ngã Và xem như mọi thứ đã quen rồi Anh chỉ là ước muốn của riêng tôi Trong đêm vắng cứ bồi hồi mộng tưởng Chứ không thể bước chung về một hướng Nên chữ yêu đành vất vưởng nửa vời Ừ, ngọt ngào có lẽ đã đánh rơi Tay hờ hững chúng mình rời xa nhé Mây của trời gió thổi bay thật nhẹ Ánh trăng buồn lặng lẽ phủ màn sương. CT 16.3.19
TRẢ LẠI NGƯỜI Thơ: Dương Hoàng Trả lại người phút bồng bột si mê Để ta được những não nề chua chát Như vừa uống lại nhầm ly rượu nhạt Cho bờ môi còn khao khát hương tình Trả lại người giấc mộng quá điêu linh Lòng tự nhủ thôi tự mình lừa dối Để muôn kiếp ta là người vướng tội Bị rẻ khinh bao niềm nỗi buồn phiền Trả lại người những ngày tháng đảo điên Muốn quên hết tuổi thần tiên lầm lạc Ta hờ hững ở nơi miền hoang mạc Bước lang thang mất cảm giác với đời Trả lại người những lạc lõng chơi vơi Không định hướng vì những lời gian trá Bởi cuộc sống còn quá nhiều nghiệt ngã Để ngày mai quên tất cả những gì Trả lại người trả hết mối tình si Chẳng muốn níu hay ôm ghì chi nữa Bởi từ lúc đã mất đi điểm tựa Ta biết ta quyền chọn lựa mất rồi.
NẾU MỘT NGÀY ANH CHẲNG VIẾT TÌNH THƠ Thơ: Hồng Giang Nếu một ngày anh chẳng viết tình thơ Liệu ai đó có đợi chờ không nhỉ Liệu ai đó hằng đêm còn thủ thỉ Câu thơ tình anh viết chỉ cho em Nếu một ngày giữa cuộc sống bon chen Câu thơ thôi lấn chèn vào nỗi nhớ Hai chúng mình chẳng còn là duyên nợ Liệu ai còn trăn trở lúc hoàng hôn Nếu một ngày bờ cát trắng vô hồn Bởi con sóng chập chờn xa cách mãi Chiều nhẹ buông chân trời xa nắng rải Hỏi ai còn mê mải nhớ về nhau Nếu một ngày con tim chợt quặn đau Biển nổi sóng đục ngàu xô bờ cát Con thuyền nhỏ trôi theo dòng nước dạt Liệu ai còn khao khát mối tình xưa Nếu một ngày trời lúc nắng lúc mưa Câu thơ viết... Dư thừa.. Nào ai đợi ! 25/02/2019 Hồng Giang.
TÌNH MỘNG Thơ: Hoàng Lan Em biết rồi tình ta không bến đỗ Kẻ chân trời người góc biển xa xôi Yêu thương nhau trong ngang trái cuộc đời Ôm nhớ mong nhưng đành thôi anh ạ Mắt tìm nhau khi mỗi người một ngã Lúc đêm buồn lã chã giọt lệ rơi Anh tái tê, em đau xót ngậm ngùi Biết bao giờ? Nghẹn lời theo xuân hạ Em ra đi lựa chọn trong vội vã Mang nỗi buồn vay trả nợ thời gian Mối tình face hé nở buổi chiều tàn Vương sắc nắng muộn màng trong huyền ảo Anh trở trăn với bao điều nghĩa đạo Day dứt lòng khói thuốc dạo vườn trăng Em nơi đâu hay ở chốn cung hằng? Bình an nhé nhìn sao băng khấn nguyện Tinh trao nhau hai nửa lòng xao xuyến Vẫn tìm nhau khi xuân đến thu về Dẫu biết rằng không gắn nghĩa phu thê Trong cõi mộng chung lối về tím biếc!
NIỀM BUỒN ĐEO MÃI Thơ: Tùng Trần Có phải vì nước mắt không mùi vị Nên lăn dài chỉ mỗi một mình hay Khi cuộc đời chịu lắm những đắng cay Bao ước mơ cứ mãi hoài xa vút Dù đã cố dặn lòng không được khóc Phải đương đầu với khó nhọc gian nan Chẳng hiểu sao mỗi đêm vắng canh tàn Trên khoé mi lại tuôn tràn giọt mặn Chắc bởi tại cuộc đời mình chẳng đặng Nên nỗi buồn mới lẳng lặng theo sau Có phải do giọt nước mắt không màu Nên nỗi niềm mấy ai nào thấu hiểu Đến bao giờ tôi mới thôi gánh chịu Cảnh bi thương thất thểu với u hoài Môi mỉm cười tựa tia nắng ban mai Bước chân trên lối dài không sỏi đá Nào thấy đâu giữa dòng đời vạn ngả Một nụ cười rộn rả ngắn ngửi thôi Chỉ niềm đau chua xót lẫn ngậm ngùi Luôn cận kề bên tôi như bè bạn Nước dưới sông có khi đầy khi cạn Sao lệ lòng mãi lai láng trào tuôn??