Ngôn Tình [Edit] Âm Hôn Khác Biệt - Phiếm Khê

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Alissa, 22 Tháng một 2022.

?

Bạn biết đến truyện này từ đâu?

  1. TruyenHD

  2. Truyenfull

  3. Facebook

  4. Nguồn khác

  5. Wattpad

Results are only viewable after voting.
  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 10: Nghe lén được bí mật.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vốn dĩ anh chỉ muốn ở bên cạnh bảo vệ cô thật tốt cho đến khi thời gian đến, chính là chuyện lần trước, anh không thể không làm như vậy, cũng không thể nhịn được mà muốn làm như vậy.

    Đinh Tâm Nguyệt không nói gì, cô không biết mình có hối hận không, nhưng cô chỉ biết rằng chính anh đã cứu cô.

    Ngày hôm sau, Đinh Tâm Nguyệt đi tìm Kỷ Thần Vĩ, muốn đem tài sản đưa cho anh ta, hy vọng sau này anh ta sẽ không tìm cô gây phiền phức.

    Ở ngoài cửa, cô vừa mới chuẩn bị giơ tay gõ cửa, lại nghe thấy bên trong có giọng nói của một người phụ nữ.

    "Anh thật sự sẽ đợi cô ấy hơn hai tháng sao?"

    Giọng nói này rất quen thuộc, nhưng cũng rất xa lạ, mang theo vẻ lười biếng và chế giễu.

    Đinh Tâm Nguyệt cảm thấy khó hiểu.

    "Hừ! Cô cho rằng tôi ngốc sao? Nếu phải đợi lâu như vậy, tôi còn cần thiết phải diệt trừ thằng nhãi kia sao?" Giọng nói thiếu kiên nhẫn của Kỷ Thần Vĩ vang lên.

    Đinh Tâm Nguyệt cả người chấn động, không kịp nghĩ nhiều, xoay người liền đi.

    Trở lại phòng, trái tim Đinh Tâm Nguyệt không khỏi loạn lên, thỉnh thoảng lại nhìn cánh cửa đóng chặt, lo lắng nhìn xung quanh tìm Kỷ Hạo Du, nhưng Kỷ Hạo Du lại không có ở đó.

    "Kỷ Hạo Du... Kỷ Hạo Du..." Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, vẫn không thấy bóng dáng của Kỷ Hạo Du.

    Làm sao bây giờ?

    Làm sao bây giờ?

    Đột nhiên Dương Hoa Hoa tới.

    "Chị dâu, chị làm sao vậy? Mất hồn mất vía!" Dương Hoa Hoa tuy rằng mới tám tuổi, chính lại trưởng thành hơn so với những đứa trẻ bình thường, thấy mồ hôi đầu trên trán Đinh Tâm Nguyệt, cô bé đã rất lo lắng.

    "Hoa Hoa, em cảm thấy Kỷ Thần Vĩ là người thế nào?" Đinh Tâm Nguyệt ngập ngừng hỏi.

    Tuy rằng cô không quá xác định, nhưng cô cảm thấy Hoa Hoa cùng Kỷ Hạo Du rất thân thiết.

    Dương Hoa Hoa đem thức ăn đặt lên trên bàn, ngẩng đầu lên, "Sao chị đột nhiên lại hỏi câu này?"

    "Cái kia chị..." Cô cũng không thể đem chuyện mình nghe được nói cho đứa trẻ nghe được.

    Trẻ con nói chuyện khắp nơi, tới lúc đó không phải tất cả mọi người đều biết cả sao?

    "Chị muốn hỏi anh trai có phải bị Kỷ Thần Vĩ hại chết phải không?"

    Ai biết được một câu nói của Dương Hoa Hoa trực tiếp khiến Đinh Tâm Nguyệt choáng váng.

    Đinh Tâm Nguyệt mở to hai mắt nhìn chằm chằm cô bé, không thể tin được!

    "Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn em, chuyện này có cái gì đáng kinh ngạc?" Dương Hoa Hoa không cho là đúng.

    "Làm thế nào mà em..." Đinh Tâm Nguyệt không thể tưởng tượng nổi Dương Hoa Hoa làm sao có thể bình tĩnh đối mặt với bí mật động trời này được, con bé chỉ là một đứa trẻ tám tuổi.

    "Khi anh trai chết, em đã ở đó!"

    Dương Hoa Hoa lâm vào hồi ức, "Hôm đó, em cùng anh trai chuẩn bị đến thành phố Phú Lan, thành phố Phú Lan và thành phố Giang chỉ có một con đường duy nhất. Ở nơi đó, xe của bọn em đột nhiên mất lái lao thẳng vào vách núi cạnh đó."

    Giờ phút này Dương Hoa Hoa không còn đáng yêu như trước, có phần thương cảm và khổ sở.

    "Em ngồi ở ghế phụ, còn anh trai lái xe. Xe lao xuống vực, anh trai bảo vệ cho em nhưng chân lại bị kẹt. Em từ cửa sổ xe bò ra ngoài, nhưng sức lực quá yếu không thể kéo chân của anh trai được."

    "Anh trai bảo em đi tìm người giúp! Em đang tính tìm người cứu anh trai, nhưng đi được một đoạn, chợt nhớ trong túi xách của anh trai có điện thoại di động nên liền trở lại."

    "Khi trở về, em thấy..."

    Nói tới đây, Hoa Hoa bình tĩnh như người lớn cũng không nhịn được khóc thút thít, tiếng khóc thấu tim khiến nước mắt cô nhòe đi.

    "Em thấy Kỷ Thần Vĩ đâm con dao găm vào ngực anh trai, em muốn chạy lên nhưng lại bị anh trai giơ tay chặn lại. Anh ấy bảo em đừng đi tới!"

    Nghe được những lời này, Đinh Tâm Nguyệt bị sốc.

    Hóa ra Kỷ Hạo Du chết không phải ngoài ý muốn, là Kỷ Thần Vĩ cố ý giết anh!

    "Anh ta làm vậy chỉ vì để lấy được tài sản của nhà họ Kỷ?"

    Dương Hoa Hoa gật đầu.

    Editor: Nghiên Di
    Cập nhật 13/2/22
     
  2. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 11: Anh thế mà lại rất yêu cô.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nhưng mà, nếu mục đích của anh ta đã đạt được, tại sao nhà họ Kỷ còn muốn gả chị đi?" Cô không hoàn toàn tin lời nói của Kỷ phu nhân khi ở linh đường.

    Dương Hoa Hoa lau nước mũi, "Bởi vì anh trai đã sớm để lại toàn bộ tài sản đứng tên anh ấy cho chị rồi! Kỷ Thần Vĩ lấy được chị cũng có nghĩa là anh ta đã lấy được nhà họ Kỷ, cho nên anh ta mới đề nghị dì lấy chị!"

    Bây giờ Đinh Tâm Nguyệt đã biết lý do tại sao Kỷ Thần Vĩ khi ở linh đường muốn cô.

    Anh ta chỉ muốn biến cô thành của anh ta, cam tâm tình nguyện đem tài sản cho anh ta.

    Thật tâm cơ.

    Cô cảm thấy hơi đau lòng cho Kỷ Hạo Du, bị chính anh họ của mình tính kế, cuối cùng còn mất mạng.

    "Chị dâu, chị đừng trách dì, cũng đừng oán hận anh trai, anh ấy thật sự rất yêu chị." Dương Hoa Hoa vẻ mặt cầu xin.

    Thấy Đinh Tâm Nguyệt không nói lời nào, Dương Hoa Hoa nhìn vào trong phòng, đột nhiên chạy tới trước tủ quần áo, ngồi xổm xuống, loay hoay một hồi, ôm một cái túi đi tới, nóng lòng muốn mở ra.

    Đóng gói nhiều lớp, mất rất nhiều thời gian để mở nó ra.

    Là một quyển album!

    Đinh Tâm Nguyệt đã rất sốc khi nhìn thấy bức ảnh trên trang bìa với nụ cười xán lạn, đây là cảnh cô đi chơi suối với Mạn Thu hai tháng trước.

    Làm sao anh ta có thể có...

    Đinh Tâm Nguyệt giật lấy cuốn album, nhanh chóng lật xem, mặt trên thế nhưng toàn bộ đều là ảnh của cô, từ nhỏ đến lớn, thậm chí là khi cô mới vài tuổi. Đến cuối cùng, thế nhưng lại có một bức ảnh của cô và Kỷ Hạo Du, hiển nhiên là do anh dán lên, Kỷ Hạo Du ôm eo cô cười tươi giống như hoa hướng dương.

    Những bức ảnh này khiến cô hít thở không thông, cô không bao giờ tưởng tượng được rằng một người đàn ông chưa từng gặp cô lại có nhiều ảnh về cô như vậy, mỗi một bức ảnh đều được chụp đẹp đến như vậy.

    "Chị dâu, anh trai thật sự thực yêu chị!"

    "Chị..." Đinh Tâm Nguyệt còn chưa nói xong, liền nghe thấy một giọng nói vang lên, cô quay đầu nhìn về phía giường, Kỷ Hạo Du đang nằm ở trên giường, chỉ là sắc mặt trắng bệch, miệng còn hừ nhẹ, "A!"

    "Chị dâu, làm sao vậy?"

    "Hoa Hoa, em đi về trước đi, chị còn có việc phải làm!"

    "Chị dâu, chị không tin sao? Chị không thích anh trai sao? Chị nhất định phải báo thù cho anh trai, anh ấy chính là vì chị..." Dương Hoa Hoa bị Đinh Tâm Nguyệt đẩy ra khỏi cửa.

    Đinh Tâm Nguyệt quay lại, nhìn sắc mặt trắng bệch của Kỷ Hạo Du không biết phải làm sao, "Anh bị làm sao vậy?"

    "Tâm Nguyệt, anh... lạnh quá..." Giọng nói của Kỷ Hạo Du hơi yếu ớt.

    Đinh Tâm Nguyệt chạy tới, đem toàn bộ chăn đắp trên người anh, nhưng anh vẫn lạnh đến run bần bật.

    "Em nên làm gì để anh cảm thấy dễ chịu hơn?" Đinh Tâm Nguyệt rối loạn, nhìn thấy anh khó chịu, cô thực sự rất căng thẳng và sợ hãi.

    Cô cởi giày, leo lên giường, từ bên trong ôm chặt lấy Kỷ Hạo Du, dùng cơ thể ấm áp của mình sưởi ấm cho anh.

    Ôm lấy anh giống như là ôm một tảng băng, làm Đinh Tâm Nguyệt lạnh buốt.

    Khi còn nhỏ nghe người xưa nói, cơ thể của quỷ không độ ấm, bây giờ anh sắc mặt tái nhợt, cơ thể lạnh lẽo, chẳng lẽ là anh phải rời đi sao?

    Cô thực sự sợ rằng anh sẽ rời đi!

    Không thể!

    Cô đột nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi trắng như tuyết.

    Anh toàn thân yếu ớt, cho dù cô có mút mạnh, Kỷ Hạo Du cũng chỉ là kêu rên vài tiếng, thậm chí còn không cử động được cơ thể.

    Khi bên ngoài có tiếng gõ cửa, Đinh Tâm Nguyệt sợ tới mức đột nhiên ngồi dậy, hoảng hốt nhìn xung quanh, Kỷ Hạo Du đã ngủ thiếp đi.

    Giờ phút này, sắc mặt của anh đã tốt lên không ít, chẳng lẽ điều này giúp ích được cho anh?

    Tiếng đập cửa không ngừng, Đinh Tâm Nguyệt mang giày vào và đi ra mở cửa.

    "Hoa Hoa, không phải chị đã nói với em rồi sao? Chị có việc phải làm, em..."

    Editor: Nghiên Di
    Cập nhật 19/2/22
     
    hoatudan18, Ngọc Thiền SầuTHG Nguyen thích bài này.
  3. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 12: Em muốn tận mắt nhìn thấy anh ấy.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chị dâu, em đang nghĩ đến sự an toàn của chị, em..." Ánh mắt Dương Hoa Hoa đột nhiên nhìn về phía giường, nghi ngờ nhìn Đinh Tâm Nguyệt, "Chị dâu, em tin tưởng chị như vậy, làm sao chị có thể tìm người đàn ông khác?"

    "Hoa Hoa, em vẫn là một đứa trẻ, em..."

    "Em đúng là trẻ con, nhưng không có nghĩa là cái gì cũng đều không hiểu! Em cho rằng chị khác với những người phụ nữ khác, sẽ chung thủy với anh trai, cho dù anh trai có rời đi, chị cũng không nên sau khi anh trai đi không bao lâu thì làm ra chuyện này!" Dương Hoa Hoa kích động, cho rằng Đinh Tâm Nguyệt phản bội Kỷ Hạo Du.

    "Em nói cho con bé đi!" Đột nhiên, Kỷ Hạo Du ngồi dậy, nhẹ nhàng nói, có vẻ như anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục.

    Đinh Tâm Nguyệt mím môi, nửa ngồi xổm xuống, đi kéo Dương Hoa Hoa, nhưng lại bị cô bé tránh đi với vẻ ghét bỏ.

    Bất lực, Đinh Tâm Nguyệt chỉ có thể kiên nhẫn nói, "Hoa Hoa, anh trai em đang ở chỗ này!"

    Dương Hoa Hoa khịt mũi coi thường, "Đừng nghĩ chuyện đem chuyện này đổ lên người anh trai em!"

    "Hoa Hoa, nếu em không tin, em đi đến bên giường đi, anh ấy đang ở trên giường!"

    Dương Hoa Hoa nghi ngờ một chút rồi đi tới, trên giường không ai, cô bé cũng không sợ hãi.

    Mới vừa đi đến bên giường, cô bé liền thấy chăn đột nhiên bị nhấc lên, nhưng trên giường không có người.

    "Điều này..."

    Sau đó, giống như có một trận gió lướt qua mặt cô bé, có chút lạnh.

    "Hoa Hoa, anh trai em đang sờ mặt em!"

    "Thật sao?" Dương Hoa Hoa vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc.

    Đinh Tâm Nguyệt gật đầu, nhưng Dương Hoa Hoa lại lắc đầu, "Làm sao có thể! Em muốn tận mắt nhìn thấy."

    "Trên lưng em có một vết bớt hình tròn, em sợ sấm sét đánh, sợ ngủ một mình, mỗi năm em sẽ cùng anh trai đi đến sau núi để săn thú và ăn món ăn hoang!"

    Dương Hoa Hoa kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, "Làm sao chị biết?"

    "Anh trai em mới vừa nói cho chị biết!"

    Lần này Dương Hoa Hoa tin, những chuyện này ngoại trừ bố và mẹ, chỉ có anh trai biết, thậm chí ngay cả dì cũng không biết.

    "Vậy em có thể nhìn thấy anh trai không?"

    Đinh Tâm Nguyệt lắc đầu, nhưng cô cũng không thể làm gì được, nhìn thấy Dương Hoa Hoa mất mát, cô đột nhiên nở nụ cười, "Nếu em muốn nói gì với anh ấy, chị có thể giúp em truyền đạt!"

    Dương Hoa Hoa đã hỏi rất nhiều câu hỏi, Đinh Tâm Nguyệt đều đều trả lời đúng, điều này càng làm cho Dương Hoa Hoa càng thêm tin tưởng Kỷ Hạo Du đang ở chỗ này.

    Sau khi ở lại trong một thời gian dài, Đinh Tâm Nguyệt trở thành người chuyển lời để bọn họ có thể trò chuyện.

    Lúc đầu cô bé còn nghi ngờ Đinh Tâm Nguyệt, nhưng sau này lại nói chuyện rất thoải mái, có lẽ đều là bởi vì có Kỷ Hạo Du.

    Không biết có phải bởi vì Kỷ Hạo Du đang ở đây không, nhưng thái độ của Dương Hoa Hoa đối với Đinh Tâm Nguyệt dần dần tốt hơn.

    "Hạo Du, sao anh đột nhiên lại bị như vậy?" Sau khi Dương Hoa Hoa rời đi, Đinh Tâm Nguyệt nhớ tới dáng vẻ lúc trước của Kỷ Hạo Du, cô có chút sợ hãi, vội vàng hỏi.

    Kỷ Hạo Du không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, "Tâm Nguyệt, anh xin lỗi!"

    "Tại sao lại nói như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

    "Nếu không phải vì anh, em sẽ không bị cuốn vào chuyện này, có lẽ em sẽ chết!"

    "Anh đã chụp cho em rất nhiều bức ảnh đẹp. Ở nhà em cũng không có nhiều ảnh như của anh, em nghĩ mình đã may mắn như thế nào mới có thể gặp được anh?" Đinh Tâm Nguyệt mỉm cười, đưa tay lên chạm vào mặt anh, "Nếu em thật sự chết, như vậy thì chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau."

    Mùi vị âm dương tách biệt thật khó chịu.

    Trước đây, cô rất sợ, rất sợ ma.

    Bây giờ, cô sợ, sợ một ngày anh sẽ đột ngột biến mất và không bao giờ quay trở lại.

    "Sẽ không, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt." Kỷ Hạo Du đột nhiên ôm chặt lấy cô, tựa hồ muốn đem cô nhập vào trong người mình, không cho cô rời đi, cũng không để cô bị tổn thương.

    Editor: Nghiên Di
    Cập nhật 20/2/22
     
    hoatudan18, Ngọc Thiền SầuTHG Nguyen thích bài này.
  4. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 13: Kỷ Hạo Du, em sẽ đi tìm anh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hạo Du, em không sao, em đã nghĩ kỹ rồi, em sẽ đi tìm kiếm chứng cứ, báo thù cho anh. Hoa Hoa nói ngày đó cô bé đã nhìn thấy Kỷ Thần Vĩ cầm lấy túi của anh, nếu tìm được chiếc túi đó là có thể chứng minh anh ta đã có mặt tại hiện trường."

    Kỷ Hạo Du chăm chú nhìn cô.

    Đồ ngốc, nếu chỉ là Kỷ Thần Vĩ, anh đã không cần phải lo lắng nhiều như vậy, những người đó khó đối phó hơn Kỷ Thần Vĩ rất nhiều.

    Anh không thể nói cho cô biết, nếu cô biết, có lẽ cô sẽ sợ, có lẽ...

    Anh không dám nghĩ, một ngày nào đó, khi cô biết tất cả những chuyện này, cô có trách anh hay oán hận anh không.

    Giờ đây, anh chỉ mong ở bên cô nhiều hơn và bảo vệ cô thật tốt, dù thời gian có ngắn ngủi.

    Hôm nay, Ngải Mạn Thu tới tìm Đinh Tâm Nguyệt.

    "Mạn Thu, chúng ta đi đâu vậy?" Ngồi trên xe, Đinh Tâm Nguyệt có chút khó hiểu.

    "Tâm Nguyệt, liền tính là cậu có hận chú Đinh, nhưng hôm nay dù sao cũng là sinh nhật của ông ấy, cậu chẳng lẽ cũng không muốn quay về gặp chú ấy sao?" Ngải Mạn Thu kéo tay cô, nhẹ giọng nói.

    Sinh nhật của cha?

    Đúng vậy, làm sao cô có thể quên được chuyện này, ngày cô kết hôn, cha cô đã làm trái tim cô tan nát.

    Đã từng, bọn họ cũng là một gia đình hạnh phúc, nhưng sau khi mẹ cô bỏ đi, cô chỉ là công cụ kiếm tiền mà cha cô nuôi cô để kết hôn với Kỷ Hạo Du.

    "Mạn Thu, cảm ơn cậu, tớ..."

    Đột ngột phanh gấp, Đinh Tâm Nguyệt đụng đầu về phía trước, đầu choáng váng.

    "Tâm Nguyệt, cậu không sao chứ?" Ngải Mạn Thu không sao, kéo Đinh Tâm Nguyệt qua, giúp cô xoa trán.

    "Cậu ở đây một chút, tớ sẽ lập tức quay lại!" Ngải Mạn Thu nhìn ra bên ngoài, để Đinh Tâm Nguyệt ở lại, một mình xuống xe.

    Khi Ngải Mạn Thu mở cửa xe, một trận gió ập tới, trên trán hơi lạnh.

    Cô giơ tay lên sờ thì thấy nhớp nháp, trước mắt là máu.

    Vừa mới...

    Cô chưa kịp phản ứng thì chỉ cảm thấy xe đang tiến về phía trước, tài xế ngồi ở ghế lái không biết đã xuống xe lúc nào, trên xe chỉ có cô.

    Cô hoảng sợ nhìn xung quanh, xe trượt càng lúc càng nhanh, chỉ thấy Ngải Mạn Thu đứng ở nơi đó, càng ngày càng xa.

    "Mạn Thu..."

    Cô cố gắng gọi cho cô ấy, nhưng Ngải Mạn Thu chỉ mỉm cười với cô, nụ cười đó làm cô cảm thấy rất chói mắt.

    Phía sau xe, như có vô số bàn tay đang đẩy xe về phía trước, đôi bàn tay đen kịt, móng tay thon dài sắc nhọn, còn bị che khuất nửa người trên làm cô hoảng sợ đẩy ra sau, lưng tựa vào ghế.

    Kỷ Hạo Du, anh đang ở đâu?

    Giờ phút này, trong đầu cô chỉ xuất hiện Kỷ Hạo Du, như thể anh chính là điểm tựa duy nhất của cô.

    Hai tay gắt gao nắm chặt chỗ dựa của tựa lưng.

    Nhìn lại phía sau, đầu xe đang ở bên cạnh mép vực, chỉ cần hơi chút dùng sức, xe sẽ rơi xuống.

    Liếc mắt nhìn xuống, phía dưới là vực sâu vạn trượng, sâu không thấy đáy. Nếu rơi xuống sẽ thịt nát xương tan.

    "Không!" Đinh Tâm Nguyệt hét lên trong lòng, nhưng không được.

    Bùm!

    Âm thanh thanh thúy lọt vào trong tai, chiếc xe mất đi trọng tâm, rơi xuống. Cùng rơi xuống còn có trái tim của Đinh Tâm Nguyệt.

    Ở bên trong xe, Đinh Tâm Nguyệt theo xe lăn qua lộn lại khi chiếc xe bị lật.

    Vô số đôi bàn tay đen kịt đang nắm lấy cô, đầu cô đau đớn, quần áo trên người cũng lộn xộn, hơn nữa cơ thể giống như bị kim đâm, đau đến muốn thét chói tai, nhưng há mồm lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì.

    Cô muốn đẩy những đôi tay đó ra nhưng cơ thể cô dường như bị khóa chặt và không thể cử động.

    Nhìn lên, những khuôn mặt dữ tợn nhìn chằm chằm vào cô một cách độc ác, như thể cô là thức ăn của họ, vào giờ phút này, họ đang thưởng thức nó. Đôi bàn tay như móng vuốt của chúng xé toạc cơ thể cô giống như hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm, đau đến hít thở không thông.

    Bùm!

    Một âm thanh thanh thúy lọt vào trong tai, từ bên trên một tảng đá không biết từ đâu đập xuống và va vào chiếc xe. Xe mất đi trọng tâm, rơi xuống vực thẳm...

    Editor: Nghiên Di
    Cập nhật 20/2/22
     
    hoatudan18, Ngọc Thiền SầuTHG Nguyen thích bài này.
  5. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 14: Đinh Tâm Nguyệt hợp táng cùng Kỷ Hạo Du.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tâm Nguyệt, mau tỉnh lại!"

    "Tâm Nguyệt, không thể ngủ, mau tỉnh lại!"

    Dường như có một giọng nói gọi cô, nhưng hai mắt cô không mở ra được.

    Cô có cảm giác như được nhìn thấy mẹ của mình.

    Sắc mặt mẹ tái nhợt, chống tay trước giường bệnh, vẻ mặt lo lắng nói, "Tâm Nguyệt, con phải chăm sóc bản thân thật tốt, mẹ không thể đi cùng con nữa!"

    "Mẹ!"

    "Mẹ, đừng đi, đừng bỏ lại con!" Cô dùng sức hét to, nhưng lại cảm giác hình như có thứ gì đó chui vào trong miệng cô.

    "Ưm..." Cô đột nhiên mở mắt ra, nước, toàn bộ là nước, vừa rồi chính là uống một ngụm nước.

    Nàng hoảng sợ, định giãy giụa nhưng lại phát hiện cách đó không xa có một đám màu đen lao đến, cô không thấy đâu.

    Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng nhìn rõ đây là ma nữ tóc dài đội mũ trùm đầu và đeo mặt nạ mà cô đã nhìn thấy ở nghĩa trang ngày hôm đó.

    Cô sợ tới mức quay người bỏ chạy, nhưng tốc độ dưới nước không nhanh, không bao lâu một chân của cô liền bị bắt được.

    Hai chân đạp loạn nhưng lại không thoát ra được, lại bị kéo lùi về phía sau.

    Đinh Tâm Nguyệt muốn giãy giụa nhưng lại phát hiện cơ thể của cô không thể nhúc nhích, như là bị cái gì cuốn lại, đành để ma nữ phía sau kéo cô đi hướng khác.

    Đột nhiên, ma nữ dừng lại, Đinh Tâm Nguyệt không biết chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ cảm thấy bàn tay đang giữ chân mình vừa động, cả người cũng lắc lư theo, không bao lâu sau trên eo cô có nhiều hơn một bàn tay.

    Bàn tay ôm lấy cô và bơi lên.

    Đinh Tâm Nguyệt cảm thấy cơ thể có thể cử động, khi nhìn thấy bầu trời xanh ở trên, cô vui mừng và định lên bờ, nhưng khi nhìn thấy những gì bên trên, cô đột nhiên mở to mắt đầy hoảng sợ.

    Những thứ đen tối từ trên cao đổ xuống, làm mờ tầm nhìn của họ ngay lập tức.

    Kỷ Hạo Du đang ôm eo cô đột nhiên đau đớn kêu lên.

    Đinh Tâm Nguyệt thấy anh giãy giụa cơ thể, trong nháy mắt hiểu ra ma sợ phân.

    Cô nhanh chóng cởi áo khoác của mình, khoác cho Kỷ Hạo Du, xoay người đi về phía bên kia.

    Từ dưới nước lên, sắc mặt Kỷ Hạo Du tái nhợt giống như ngày hôm đó cô nhìn thấy anh trong quan tài. Anh có phải là đã bị thương nặng không?

    Đinh Tâm Nguyệt sợ hãi, nhưng lại không thể làm gì được, đột nhiên cô nhớ đến ngày hôm đó sắc mặt anh cũng trắng bệch, nhưng sau khi cùng cô dây dưa liền tốt hơn rất nhiều, chẳng lẽ quan hệ với phụ nữ sẽ giúp anh khỏi bệnh?

    Nhưng...

    Xung quanh đây có rất nhiều nước, cũng không thể làm loại chuyện đó ở chỗ này!

    Nhưng tình trạng của Kỷ Hạo Du rất tệ, cô phải làm sao bây giờ, nên làm cái gì bây giờ?

    Cô luống cuống tay chân không ngừng xoa khắp cơ thể của Kỷ Hạo Du để anh có thể ấm lên, khóe môi run rẩy liên tục gọi tên anh. Nhưng giờ phút này Kỷ Hạo Du một chút khí lực đều không có.

    Trời dần tối, mặt trời sắp xuống núi.

    Bên trong hang, Đinh Tâm Nguyệt lo lắng giữ ấm cho Kỷ Hạo Du, một bên lo lắng nhìn ra bên ngoài.

    Đã nửa ngày trôi qua, nhưng tình hình của Kỷ Hạo Du vẫn không có chút chuyển biến tốt đẹp, cho dù là cô đã cùng anh làm chuyện kia nhưng dường như vẫn không có tác dụng gì.

    Từ từ, cô phát hiện Kỷ Hạo Du trở nên như ẩn như hiện, cuối cùng trực tiếp biến mất khỏi tầm nhìn của cô. Cô muốn nắm lấy anh nhưng lại chỉ bắt được không khí.

    Cô là người duy nhất trong hang động ẩm ướt, sau một thời gian dài Kỷ Hạo Du vẫn không xuất hiện.

    Nhà họ Kỷ!

    "Phu nhân, đều đã tìm khắp nơi nhưng không tìm được thiếu phu nhân!" Mẹ Phùng từ bên ngoài vội vàng bước vào, càng lớn tuổi, chân tay càng kém linh hoạt..

    "Đã tìm ở sông chưa?"

    "Dọc theo hạ du, đều đã tìm hết rồi." Mẹ Phùng thấy Kỷ phu nhân buồn bã, không khỏi an ủi, "Phu nhân, có lẽ đây là mệnh, chú định thiếu phu nhân và thiếu gia là trời đất tạo nên, cho dù ở cõi âm họ cũng sẽ trở thành vợ chồng!"

    Đối với lời nói của mẹ Phùng, Kỷ phu nhân không tỏ thái độ.

    Nếu Đinh Tâm Nguyệt bị Kỷ Thần Vĩ gây khó dễ, có lẽ đi theo Hạo Du cũng xem như lựa chọn không tồi.

    "Phu nhân, Thần Vĩ thiếu gia đã về rồi!" Một người hầu chạy đến nói.

    Kỷ phu nhân thu lại vẻ cô đơn trong mắt mình, trên mặt là biểu cảm bình tĩnh.

    "Đã tìm được người rồi sao?" Sắc mặt Kỷ Thần Vĩ không tốt, thở hổn hển, như là đã lái xe rất lâu.

    Mẹ Phùng khẽ liếc mắt nhìn Kỷ phu nhân, "Thần Vĩ thiếu gia, người không tìm được, phu nhân nghĩ có thể là thiếu phu nhân nhớ thiếu gia nên đã đi theo thiếu gia rồi."

    Đối với điểm này, Kỷ phu nhân không có phản bác, cũng không có khẳng định.

    "Nếu như vậy, hãy để cô ấy và Hạo Du hợp táng đi."

    Editor: Nghiên Di
    Cập nhật 20/2/22
     
    Ngọc Thiền SầuTHG Nguyen thích bài này.
  6. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 15: Gả cho Kỷ Thần Vĩ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hợp táng á, cuối cùng cũng là dùng quần áo thay thế Đinh Tâm Nguyệt mà thôi.

    Đinh Tâm Nguyệt biến mất ngày thứ năm, trước cửa nhà họ Kỷ bỗng xuất hiện một người nhếch nhác.

    Sau một hồi rửa mặt, bộ dạng của Đinh Tâm Nguyệt mới được lộ ra, nhưng khuôn mặt tái nhợt, hơn nữa lại gầy đi một vòng, nhìn dáng vẻ là bị sợ hãi quá mức.

    "Chị dâu, chị làm sao vậy?" Dương Hoa Hoa ngồi xổm bên cạnh Đinh Tâm Nguyệt, nhìn cô với vẻ mặt lo lắng.

    Nhìn mình trong gương, thật lâu sau Đinh Tâm Nguyệt mới mở miệng, "Anh ấy đi rồi!"

    "Anh ấy?" Dương Hoa Hoa khó hiểu, nhưng lại lập tức hiểu được, "Chị là nói anh trai sao?"

    Đinh Tâm Nguyệt hơi cụp mắt xuống, không dám nghĩ tiếp.

    "Chị dâu, chị đừng buồn, anh trai đi rồi, còn có em, em sẽ ở bên cạnh chị." Dương Hoa Hoa đứng lên, từ phía sau ôm lấy Đinh Tâm Nguyệt.

    Một đứa trẻ tám tuổi, muốn dùng cơ thể và lời nói của mình để sưởi ấm cho cô.

    Rầm!

    Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, ánh sáng tràn vào làm cho Đinh Tâm Nguyệt không kịp thích ứng giơ tay chắn lại.

    "Em đang làm gì ở đây?"

    Kỷ Thần Vĩ bước vào với vẻ mặt u ám, nhìn đến Đinh Tâm Nguyệt, sau đó cười khẽ, "Em đã ở đâu?"

    "Chị dâu nhớ anh trai, tâm trạng không tốt nên ra ngoài đi dạo." Dương Hoa Hoa giống như người lớn đứng chắn trước Đinh Tâm Nguyệt, không cho Kỷ Thần Vĩ tới gần.

    "Đi ra ngoài!"

    Dương Hoa Hoa ngửa cổ, trừng mắt nhìn anh ta.

    "Đi ra ngoài!" Kỷ Thần Vĩ tăng giọng.

    Đinh Tâm Nguyệt đột nhiên mở miệng, "Hoa Hoa, em đi ra ngoài trước đi, chị và anh Thần Vĩ của em có chuyện muốn nói."

    "Nhưng mà..." Cô bé sợ, sợ chị dâu cũng sẽ giống như anh trai bị người tàn nhẫn như Kỷ Thần Vĩ hại chết.

    Cô bé nắm lấy tay áo của Đinh Tâm Nguyệt, không buông tay.

    Đinh Tâm Nguyệt cười nhẹ với cô bé, nói nhỏ vào tai vài câu, Dương Hoa Hoa mới ngoan ngoãn đi ra ngoài, trước khi đi ra ngoài còn không quên liếc mắt cảnh cáo nhìn Kỷ Thần Vĩ.

    Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, bầu không khí trở nên kỳ quái.

    "Em muốn nói gì với tôi?" Kỷ Thần Vĩ lên tiếng trước.

    Đinh Tâm Nguyệt cầm lấy hộp phấn nền trên bàn trang điểm, chậm rãi bôi lên má.

    "Thấy tôi chưa chết, anh cảm thấy thế nào?" Đinh Tâm Nguyệt không nhanh không chậm nói, không nghe ra một chút cảm xúc.

    "Nếu đã biết, em không nên quay trở về." Kỷ Thần Vĩ không hề né tránh.

    Sau đó, anh liếc cô một cái, "Nếu em ngoan ngoãn nghe nghe lời anh, thì hôm nay cũng sẽ không đến mức như thế này."

    "Anh muốn cưới tôi sao?" Đinh Tâm Nguyệt cười lạnh một tiếng.

    Vì tài sản lại có thể không từ thủ đoạn như vậy.

    "Đây là lựa chọn tốt nhất của em!"

    Thật lâu sau, Đinh Tâm Nguyệt đột nhiên cười, hai má phủ phấn nền làm cho mặt cô có chút sức sống, "Được, tôi đồng ý với anh!"

    Vừa nghe như vậy, trên mặt Kỷ Thần Vĩ nở nụ cười tươi.

    "Tuy nhiên, anh phải hứa với tôi ba điều!"

    "Em nói đi!"

    Đinh Tâm Nguyệt nhìn ra bên ngoài, "Dù sao hiện tại tôi cũng là vợ của Kỷ Hạo Du, tôi biết anh cũng không muốn để người khác đàm tiếu, cho tôi thời gian nửa tháng, tôi sẽ về nhà mẹ đẻ, tôi lại gả cho anh!"

    Kỷ Thần Vĩ do dự một chút, nhưng lại nghĩ nếu cô chết, muốn chiếm được tài sản còn phải lấy mạng của Kỷ phu nhân, sao lại phải tự làm khó mình.

    Thấy anh đồng ý, khóe môi Đinh Tâm Nguyệt nhếch lên một chút, "Thứ hai, trước khi kết hôn, anh không được đến quấy rầy tôi, tôi cần một không gian yên tĩnh."

    "Thứ ba, tôi muốn bạn tốt của tôi là Ngải Mạn Thu ở lại với tôi vài ngày."

    Mấy vấn đề này đối với Kỷ Thần Vĩ mà nói, quả thực liền không phải vấn đề lớn.

    Nhìn mình trong gương, cô thầm nói nhỏ, "Kỷ Hạo Du, anh yên tâm, cho dù em không có năng lực quá lớn, em cũng sẽ giúp anh bảo vệ những thứ thuộc về anh."

    Cô không thể để Kỷ Thần Vĩ tùy ý bắt nạt mình.

    Editor: Nghiên Di
    Cập nhật 20/2/22
     
    Ngọc Thiền SầuTHG Nguyen thích bài này.
  7. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 16: Sao anh nỡ lòng rời xa em.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau, Đinh Tâm Nguyệt đưa Dương Hoa Hoa ra cửa, nhưng lại có một cái đuôi lớn theo phía sau.

    Cô muốn đi tìm âm dương sư để xem có thể giúp cô xem tình hình của Kỷ Hạo Du hay không. Biết Kỷ Thần Vĩ nhất định sẽ không yên tâm để cô ra khỏi cửa.

    Đầu tiên bọn họ đi đến một cửa hàng trang sức xem trang sức bên trong, sau đó đến cửa hàng quần áo đi dạo một vòng.

    Đang thử quần áo, cô nhân cơ hội chuồn mất, Dương Hoa Hoa ở lại nơi đó.

    Trước đó cô đã hỏi thăm qua, ở trên thành phố Giang cũ có một âm dương sư rất lợi hại, cô lập tức đi tới nơi đó.

    Đường phố ở đây đầy ổ gà và đi lại gập ghềnh.

    Cánh cửa vừa đóng, Đinh Tâm Nguyệt đang định giơ tay định gõ cửa thì lại nghe thấy tiếng nói từ bên trong, "Mời vào!"

    Tuy cô có chút ngạc nhiên, nhưng có thể biết bên ngoài có người, quả thực có chút năng lực.

    Bên trong tối đen như mực, những câu thần chú và những thứ tương tự treo ở khắp mọi nơi.

    Một bóng người gầy ốm đang ngồi xếp bằng ở phía trước.

    "Đại sư, xin chào!"

    "Hoan nghênh âm dương nương tử đến với mảnh đất nhỏ của tôi." Đột nhiên, đại sư bật cười, giọng nói có chút quái dị.

    Cô nhíu mày, cô còn chưa kịp mở miệng, đại sư kia lại lên tiếng, "Trong lòng cô hẳn là có rất nhiều thắc mắc, đến, cô ngồi xuống trước đi!"

    Nhìn vào chỗ đại sư chỉ, nơi đó có một cái cái đệm, nhìn qua có chút cũ.

    Đang ngồi trên đó, đại sư vừa xoay người lại, cô liền bắt gặp đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, nếu nhìn kỹ thì tối đen đến rợn người.

    "Ông biết tôi?" Đinh Tâm Nguyệt hỏi.

    "Nếu như tôi còn không biết âm dương nương tử là ai, ta còn làm âm dương sư làm chi?"

    "Âm dương nương tử?" Đinh Tâm Nguyệt không hiểu.

    "Cô có thể thấy hồn ma, phải không?"

    Đinh Tâm Nguyệt gật đầu.

    "Trên đời này, chỉ có một người còn sống có thể nhìn thấy hồn ma, chỉ có một, đó chính là cô, âm dương nương tử!"

    Lời nói của ông khiến Đinh Tâm Nguyệt càng ngạc nhiên hơn.

    Trở lại cửa hàng quần áo, cái đuôi kia vẫn còn quan sát ở bên ngoài.

    Lời nói của đại sư khiến tim cô đập thình thịch không thể giải thích được.

    "Cuộc hôn nhân của cô là âm hôn, từ ngày cô và Kỷ Hạo Du ở chung một phòng, đôi mắt âm dương của cô liền mở ra. Đó là lý do tại sao bây giờ cô có thể nhìn thấy hồn ma, nhưng trước đây không thể thấy được."

    "Cô đã được định sẵn là sẽ gả cho Kỷ Hạo Du!"

    "Cậu ta quá yêu cô, muốn vì cô mà giành lấy cơ hội, có thể sẽ khiến cô mất nhiều hơn được!"

    Cơ hội?

    Kỷ Hạo Du rốt cuộc đang làm cái gì?

    Cô vẫn luôn cảm thấy Kỷ Hạo Du có chuyện gì gạt cô, nhưng cô không biết chuyện gì.

    "Cậu ta còn chưa biến mất, cậu ta còn sẽ lại trở về." Lời nói cuối cùng của đại sư đã làm cô thả lỏng hơn một chút.

    Trong phòng thay đồ, cô mới vừa cởi ra thay quần áo mới liền phát hiện sống lưng lạnh toát, quay đầu nhìn lại, chính là Kỷ Hạo Du, sắc mặt đã trở lại bình thường.

    "Dáng người vẫn rất tốt, nhưng sao gương mặt lại gầy nhiều như vậy?" Kỷ Hạo Du đau lòng sờ gương mặt cô.

    "Em tưởng anh..." Nói đến đây hơi nghẹn ngào.

    "Đừng lo lắng, làm sao anh nỡ lòng rời xa em." Kỷ Hạo Du một tay ôm cô vào trong ngực, nhiệt độ thiêu đốt khiến khuôn mặt cô lại nở nụ cười.

    Không biết từ khi nào cô đã không thể rời xa anh.

    Từ nỗi sợ hãi ban đầu cho đến sự miễn cưỡng sau này, đến sự lưu luyến và mong đợi hiện tại.


    Có lẽ đây là tình yêu!


    Cô đã yêu anh, cho dù âm dương cách biệt, cho dù có thể ở bên anh thêm một giây phút nào, cô cũng không muốn lãng phí.

    Đột nhiên, cô kiễng chân lên hôn lên bờ môi gợi cảm.

    Dù hơi bị sốc nhưng anh lập tức phản ứng lại, đảo khách thành chủ, đem cô đẩy vào tường của phòng thử đồ.

    Editor: Nghiên Di
    Cập nhật 27/2/22
     
    Ngọc Thiền SầuTHG Nguyen thích bài này.
  8. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 17: Đưa ra trước công lý.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mãi đến khi cô hít thở không thông, Kỷ Hạo Du mới miễn cưỡng buông cô ra, nhìn hai má ửng hồng của cô, anh không khỏi gãi gãi chóp mũi của cô, khẽ hôn trên trán cô một cái, cảm giác thoải mái như gió xuân.

    "Anh đã đi đâu?" Đinh Tâm Nguyệt vẫn là nhịn không được hỏi.

    Kỷ Hạo Du không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng ôm cô, gối đầu lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa, như có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô bằng cách này.

    "Em vừa đi gặp Giang đại sư."

    Đinh Tâm Nguyệt vừa nói, bàn tay ôm chặt lấy eo cô.

    "Làm sao vậy?" Cảm nhận được sự thay đổi của anh, Đinh Tâm Nguyệt ngước mắt lên, ngơ ngẩn nhìn anh.

    Vẻ mặt Kỷ Hạo Du ảm đạm, "Em không nên đi gặp ông ta!"

    Nhìn vẻ mặt có chút tức giận của anh, Đinh Tâm Nguyệt không chút nào trốn tránh, "Anh cho rằng nếu anh giấu em, em sẽ vĩnh viễn không biết được sao?"

    "Anh giấu em chỉ vì không muốn em bị tổn thương!"

    Anh vốn tưởng rằng chỉ cần cô không biết, chuyện này liền sẽ được chôn giấu mãi mãi.

    Nhưng hiện tại, cô lại tự mình tìm hiểu!

    Đinh Tâm Nguyệt đưa tay lên, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên môi của Kỷ Hạo Du, trên mặt nở nụ cười nhẹ, dịu dàng như ánh mặt trời, đánh sâu vào trái tim của Kỷ Hạo Du, "Hạo Du, em không biết bắt đầu từ khi nào, em rất để ý, để ý khi nào anh xuất hiện, để ý quá khứ của anh, để ý đến cái chết của anh..."

    Có lẽ, cô đã yêu anh từ lúc nào không hay.

    Có lẽ từ cuộc gặp gỡ trong hôn lễ của bọn họ, hay là từ những lần anh cứu cô, cũng có thể là từ khi nhìn thấy những bức ảnh đó?

    Cô cũng không rõ, cô chỉ biết hiện tại mình muốn cái gì nhất.

    "Tâm Nguyệt, anh... rất xin lỗi... anh..."

    Đinh Tâm Nguyệt lấy tay che miệng anh, "Đừng nói những lời này đó, em nguyện ý yêu anh, em không quan tâm anh tồn tại trong đời em bao lâu, em chỉ hy vọng trong khoảng thời gian này, em và anh có thể nói về tình yêu chúng ta!"

    Đúng vậy, cô muốn cùng Kỷ Hạo Du yêu đương, cưới trước yêu sau, có lẽ sẽ càng khiến cô ấy không thể nào quên.

    "Em không ngại anh là ma sao?"

    Đinh Tâm Nguyệt lắc đầu, kiễng chân chạm nhẹ lên môi anh, "Anh có phải ma hay không, đối với em mà nói không quan trọng, quan trọng là anh chính là Kỷ Hạo Du, cho dù anh sống hay chết, em đều có thể thấy được anh, đây là duyên phận chúng ta."

    Duyên phận của bọn họ tới quá muộn, nên cô không nỡ buông tay và cứ để số phận trôi đi một cách lặng lẽ.

    Trở lại nhà họ Kỷ, Đinh Tâm Nguyệt đem chính mình và Kỷ Hạo Du khóa ở trong phòng.

    "Hạo Du, tai họa của em sắp đến rồi sao?" Đinh Tâm Nguyệt quay đầu nhìn về phía Kỷ Hạo Du đang ngồi ở bên cạnh bàn, trên mặt nở một nụ cười nhạt.

    "Ừm, bọn họ đã phát hiện ra em." Kỷ Hạo Du sắc mặt nghiêm trọng gật đầu.

    Gần đây anh đã ngăn cản, nhưng chuyện này đã nhanh chóng bị truyền ra ở âm phủ, hiện tại đều vội vàng tới tìm cô, một mình anh không thể bảo vệ tốt cho cô.

    Đinh Tâm Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Kỷ Hạo Du, dựa vào vai anh, "Nếu đó là định mệnh, cũng đừng khổ sở, anh nên nghĩ, nếu em chết, chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi."

    Nhìn thấy nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt cô, Kỷ Hạo Du cảm thấy trong lòng đau đớn không thể giải thích được, "Anh sẽ không để em chết."

    Ngay cả khi nó có nghĩa là anh sẽ không bao giờ được siêu sinh.

    "Đúng rồi, Kỷ Thần Vĩ vẫn chưa từ bỏ ý định đối với tài sản của nhà họ Kỷ, em sẽ tìm ra bằng chứng cho thấy anh ta đã làm hại anh và đưa anh ta ra trước công lý, cũng có thể bảo vệ mẹ của anh."

    "Không được, hiện tại em đã rất nguy hiểm, không thể lại chọc tức Kỷ Thần Vĩ, anh ta không phải người đơn giản." Kỷ Hạo Du lập tức bác bỏ quyết định của cô.

    "Hạo Du, vì mẹ anh, cũng là vì em, chẳng lẽ anh thực sự muốn em kết hôn với người đã giết anh sao?" Đinh Tâm Nguyệt nắm lấy vai của Kỷ Hạo Du, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh.

    Cô không thể ngồi yên.

    Sau bữa trưa, Đinh Tâm Nguyệt gọi Dương Hoa Hoa tới.

    "Chị dâu, chị xem!" Dương Hoa Hoa chỉ vào cái ly trên bàn treo lơ lửng trên không, lại nghiêng đi, nhưng không thấy nước tràn ra ngoài.

    Đinh Tâm Nguyệt cười khẽ, "Anh trai em uống nước!"

    Dương Hoa Hoa mở to hai mắt nhìn, gật gật đầu, tuy rằng biết đến sự tồn tại của anh, nhưng tùy tiện uống trà như vậy cũng có chút ngạc nhiên.

    Sau bữa tối, Đinh Tâm Nguyệt cùng với Dương Hoa Hoa, đi đến chỗ ở của Kỷ Thần Vĩ.

    Kỷ Thần Vĩ không sống tại nhà họ Kỷ, mà là ở một sân riêng bên cạnh, tuy rằng không lớn, chính là cũng coi như một tòa nhà lớn.

    Nhìn thấy Đinh Tâm Nguyệt, Kỷ Thần Vĩ rõ ràng là rất kinh ngạc, "Sao em lại tới đây?"

    Editor: Nghiên Di
    Đăng ngày 27/2/22
     
    Ngọc Thiền SầuTHG Nguyen thích bài này.
  9. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 18: Chủ động tấn công.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây là lần đầu tiên Đinh Tâm Nguyệt chủ động tới tìm Kỷ Thần Vĩ, Kỷ Thần Vĩ kinh ngạc cũng là bình thường.

    Đinh Tâm Nguyệt nhìn chung quanh một vòng phòng khách, diện tích không lớn, nhưng bàn ghế mọi thứ đầy đủ hết, nhìn dáng vẻ đều là loại chất lượng. Xem ra Kỷ Thần Vĩ đã sớm coi mình là người thừa kế của nhà họ Kỷ.

    "Chẳng lẽ tôi không thể đến xem sao?" Đinh Tâm Nguyệt khẽ cười một tiếng.

    "Đương nhiên có thể!" Nhìn Đinh Tâm Nguyệt cười, Kỷ Thần Vĩ gật đầu.

    Tìm một chiếc ghế, ngồi xuống, "Tôi tới để cùng anh thương lượng chuyện của chúng ta."

    "Chuyện của chúng ta?"

    Đinh Tâm Nguyệt khẽ nhướng mày, "Như thế nào, anh không muốn cưới tôi?"

    "Đương nhiên muốn!" Kỷ Thần Vĩ lập tức trả lời.

    Hắn nghĩ đến ngày này đã không biết bao lâu rồi.

    "Tôi muốn nói, tuy rằng Kỷ Hạo Du đã đi rồi, nhưng dù sao tôi cũng là vợ trên danh nghĩa của anh ấy. Tôi đột nhiên tái giá, cũng không thể làm lớn, anh thấy thế nào?"

    "Đó là điều đương nhiên." Kỷ Thần Vĩ trầm mặc một lát, "Chuyện về hôn lễ, đều do em định đoạt."

    "Nếu như vậy, tôi có thể mua chút đồ vật trang trí tôi thích trang trí nơi này không?"

    Kỷ Thần Vĩ khẽ liếc nhìn căn nhà của mình, cũng không có trả lời, một lúc sau mới nói, "Em không cần dọn khỏi nhà lớn, đến lúc đó..."

    Đinh Tâm Nguyệt đột nhiên đứng lên, "Làm sao có thể được? Nếu tôi gả cho anh, đương nhiên muốn cùng anh chia sẻ khổ cực, làm sao có thể sống ở nhà lớn? Hơn nữa, tôi còn có mặt mũi nào mà sống ở nơi đó? Dù sao thì đó cũng là nhà của Kỷ Hạo Du..."

    Cô khóe mắt hơi nghiêng, liếc nhìn Kỷ Thần Vĩ, tự lẩm bẩm, "Tôi cũng không muốn bị người khác nói xấu."

    Nhìn cô vài lần, Kỷ Thần Vĩ nói, ""Được rồi, tạm thời chúng ta tổ chức hôn lễ ở đây, sau này khi thời cơ tới, dọn đến ở cũng không muộn."

    Đinh Tâm Nguyệt ngượng ngùng gật đầu, nhưng đáy lòng đã sớm nguyền rủa anh ta mấy nghìn lần.

    Còn muốn dọn đến nhà lớn của nhà họ Kỷ?

    Ngày hôm sau, thừa dịp Kỷ Thần Vĩ đến công ty, Đinh Tâm Nguyệt và Dương Hoa Hoa bước vào nhà của anh ta. Cùng nhau đi vào còn có Kỷ Hạo Du.

    "Tâm Nguyệt, em xác định như vậy có thể tìm được sao?" Kỷ Hạo Du có chút nghi ngờ.

    Ai sẽ ngốc giữ chứng cứ đến bây giờ, còn đặt ở trong nhà.

    "Đúng rồi, Hạo Du, anh cẩn thận nhớ một chút, lúc Kỷ Thần Vĩ hại anh có để lại chứng cứ gì không, hoặc là vì nguyên nhân gì mà giết anh." Đinh Tâm Nguyệt tìm một vòng, không tìm được cái gì khả nghi, không thể không hỏi lại Kỷ Hạo Du.

    Kỷ Hạo Du đứng bên cạnh cây cột, ngả người ra sau, đặt hai tay lên ngực, suy tư một lúc, sau đó vỗ đầu, "Anh nhớ ra rồi, có một lần anh đến công ty, nghe được Kỷ Thần Vĩ gọi điện thoại, nói là chuyển tiền đến một tài khoản. Anh đã bị anh ta nhìn thấy, không biết có phải vì vậy không!"

    Đinh Tâm Nguyệt gật đầu, "Nếu anh ta muốn gia sản, biết rõ anh sống không quá 22 tuổi, tại sao còn chưa gần một năm liền động thủ với anh? Hoá ra là lo lắng nhược điểm của mình bị anh biết được."

    "Vậy phải tìm như thế nào?" Dương Hoa Hoa bĩu môi có chút nản lòng.

    "Chuyện này có gì khó, vì đó là việc của công ty, vậy phải đến công ty tìm hiểu."

    "Tuy nhiên, hiện tại Kỷ Thần Vĩ đang nắm quyền điều hành công ty, chúng ta đi vào như thế nào?" Dương Hoa Hoa xem thường, tỏ vẻ đề nghị này không thể thực hiện được.

    "Tâm Nguyệt, nếu không lại nghĩ biện pháp khác đi?" Kỷ Hạo Du an ủi cô.

    Anh sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cô thật tốt.

    "Không được, em nhất định phải tìm được chứng cứ." Đinh Tâm Nguyệt hạ quyết tâm.

    Hiện tại Kỷ Thần Vĩ chỉ yêu cầu cô kết hôn với anh ta, để lấy tài sản một cách hợp lý, nhưng nếu cô ấy kết hôn, tài sản chắc chắn sẽ được chuyển ngay lập tức, khi đó tính mạng của cô và Kỷ phu nhân có thể thật là giữ không nổi.

    Kỷ Hạo Du bị giết chuyện này cũng sẽ là đá chìm đáy biển, về sau sẽ không ai nhắc tới nữa. Cô không cam lòng, không thể cứ để như vậy được.

    Ngày hôm sau, trước bữa trưa, Đinh Tâm Nguyệt mang hộp đồ ăn đi vào công ty của nhà họ Kỷ.

    "Tâm Nguyệt, anh hy vọng người em đang đợi là anh." Kỷ Hạo Du đứng ở bên cạnh Đinh Tâm Nguyệt, giọng hơi không hài lòng.

    Nheo mắt nhìn anh, sau đó cười nhạo, liếc nhìn xung quanh, hạ giọng, "Sao, anh ghen à?"

    Editor: Nghiên Di
    Đăng ngày 27/2
     
    Ngọc Thiền SầuTHG Nguyen thích bài này.
  10. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 19: Nhận rõ hiện thực.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Biết rõ cố hỏi!

    Thấy anh có chút không vui, Đinh Tâm Nguyệt chỉ có thể nghiêng sang hôn nhẹ một cái ở trên mặt anh.

    Vẻ mặt Kỷ Hạo Du lúc đầu vẫn còn không vui đã tan biến rất nhiều.

    Đúng lúc này, một thư ký bước xuống, mời Đinh Tâm Nguyệt đi lên. Đinh Tâm Nguyệt liếc nhìn Kỷ Hạo Du một cái, liền đi theo thư kí.

    Kỷ Thần Vĩ hiện tại ngồi văn phòng mà lúc trước chính là của Kỷ Hạo Du, ở tầng cao nhất.

    Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Kỷ Thần Vĩ đang dựa vào ghế. Thấy Đinh Tâm Nguyệt tiến vào, cũng không có đứng dậy, chỉ là hơi nhíu mày, "Sao em lại tới đây?"

    Đinh Tâm Nguyệt khẽ cười, giơ tay lên, "Tôi mang cho anh chút đồ ăn, sợ anh ở chỗ này ăn không ngon."

    Đi lên trước, đang chuẩn bị đem ăn lấy ra, lại bị Kỷ Thần Vĩ ngăn lại, "Anh đã ăn rồi."

    Đinh Tâm Nguyệt sững người trong giây lát, theo sau khẽ cười một tiếng, "Có vẻ như tôi đã đến muộn."

    Cô không lấy đồ ăn nữa, cầm lấy túi trong tay, liếc mắt nhìn Kỷ Thần Vĩ một cái, "Vậy tôi sẽ không quấy rầy công việc của anh, đi trước!"

    Mới vừa đi tới cửa, lại bị Kỷ Thần Vĩ gọi lại, "Chờ đã!"

    Kỷ Thần Vĩ vòng qua cái bàn, chậm rãi đi đến bên cạnh Đinh Tâm Nguyệt, vòng qua cô, "Xem ra em đã nhận rõ con đường của mình, chỉ là về sau không cần đến đây nữa, nơi này không phải là nơi em nên tới."

    Đinh Tâm Nguyệt cảm thấy hơi khó chịu khi ngửi thấy làn khói dày đặc trên người anh ta, nhưng cô vẫn kiềm chế và nhìn anh ta, không chút sợ hãi, "Đúng vậy, tôi nhận rõ, nhưng nếu có chướng ngại vật cản đường tôi nhìn rõ, có lẽ tôi có thể quay đầu lại và tìm một con đường khác."

    Nhìn xuống đôi mắt kiêu ngạo của cô, Kỷ Thần Vĩ cười lạnh, "Cô còn cách nào khác không?"

    Anh ta chính là con đường duy nhất của cô.

    Đinh Tâm Nguyệt vỗ nhẹ lớp bụi vô hình trên người cô, xoay người, đem túi đặt ở trên bàn trà, thuận thế ngồi xuống sô pha, "Hôm nay tôi đến đây đưa đồ ăn cho anh, chỉ là bởi vì con đường này đối với anh và tôi đều là lựa chọn tốt nhất. Vì anh đã có thái độ này, thì tôi cũng có thể chọn cách thứ hai, tuy không tốt bằng cách này, nhưng ít nhất một mình tôi cũng được lợi."

    "Em cho rằng bây giờ em còn có tư cách thương lượng với anh?"

    "Có hay không chẳng lẽ anh không rõ sao?" Đinh Tâm Nguyệt nhướng mày, "Tuy rằng hiện tại anh đang quản lý công ty, nhưng chính tôi mới là sở hữu thực sự ở đây. Chủ là cố định, quản lý có thể chọn người khác!"

    "Chỉ bằng em?"

    "Đúng vậy, chỉ bằng tôi."

    "Em tin hay không anh..."

    "Không tin, nếu tôi chết ở chỗ này, đừng nói anh có được này công ty, anh cũng phải ngồi tù."

    Trên mặt Đinh Tâm Nguyệt không nhìn ra chút sợ hãi nào, đó là bởi vì bên cạnh có Kỷ Hạo Du, cho cô lời khuyên hết lần này đến lần khác. Trên thực tế, lòng bàn tay cô đã sớm đổ mồ hôi.

    Từ chuyện Kỷ Thần Vĩ giết Kỷ Hạo Du, có thể biết Kỷ Thần Vĩ có bao nhiêu tàn nhẫn.

    "Em..." Kỷ Thần Vĩ tức giận đến mức đầu bốc khói.

    Anh ta ghét Đinh Tâm Nguyệt xuất hiện ở chỗ này, cô xuất hiện chính là nhắc nhở anh, nơi này không thuộc về anh.

    "Nếu không có việc gì, tôi về trước." Đinh Tâm Nguyệt đứng lên, chuẩn bị rời đi, lại bị Kỷ Thần Vĩ giữ lại, "Anh có chút đói bụng, nếm thử tay nghề của em xem."

    Vừa nói, anh ta đã mở túi, chuẩn bị ăn.

    Trái tim của Đinh Tâm Nguyệt rốt cuộc cũng được thả lỏng.

    Nhìn Kỷ Thần Vĩ ăn, Đinh Tâm Nguyệt thực sự muốn nôn. Vừa mới còn một bộ cao cao tại thượng, lúc này liền bắt đầu cười lấy lòng.

    Đinh Tâm Nguyệt hướng bên cạnh Kỷ Hạo Du chớp chớp mắt, nhún nhún vai, tỏ vẻ bất lực.

    Kỷ Hạo Du cúi xuống và chạm nhẹ vào má cô, Đinh Tâm Nguyệt hơi ngượng ngùng, cô nhìn lên liền đối diện với đôi mắt của Kỷ Thần Vĩ .

    "Anh ăn cơm rất đẹp sao?"

    Phốc!

    Đinh Tâm Nguyệt thực sự muốn ói, người này cũng quá tự luyến đi?

    Sau khi điều chỉnh tâm trạng, trên mặt thoáng hiện lên một nụ cười nhẹ, "Không có ai nghĩ như vậy sao?

    Editor: Nghiên Di (27/2)
     
    Ngọc Thiền SầuTHG Nguyen thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...