Ngôn Tình [Edit] Âm Hôn Khác Biệt - Phiếm Khê

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Alissa, 22 Tháng một 2022.

?

Bạn biết đến truyện này từ đâu?

  1. TruyenHD

  2. Truyenfull

  3. Facebook

  4. Nguồn khác

  5. Wattpad

Results are only viewable after voting.
  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Âm Hôn Khác Biệt

    Tác giả: Phiếm Khê

    Thể loại: Linh dị (không kinh dị), chồng ma, minh hôn, âm hôn, hiện tại, ngôn tình, âm mưu, HE..

    Số chương: 53

    Tình trạng: Hoàn thành


    VIP từ chap 35, mỗi chap 100 đồng

    Editor: Alissa và những người bạn.

    Bìa: Alissa

    [​IMG]


    Văn án:



    Nhận xét của editor: Bộ truyện này là linh dị lãng mạn nên không có yếu tố kinh dị, chủ yếu là xoay quanh nhân vật nữ chính giúp nam chính tìm ra nguyên nhân cái chết và những âm mưu đằng sau bức màn.

    Vui lòng không reup khi chưa được sự cho phép của tôi.

    Mục Lục


    Chương 10

    Chương 20

    Chương 30

    Chương 40

    Chương 50
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng năm 2023
  2. Đăng ký Binance
  3. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Chương 1: Vì tôn nghiêm của người đã mất.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh sáng và ánh nắng mặt trời, hoa thơm và chim hót!

    Hôm nay là ngày Đinh Tâm Nguyện kết hôn với thiếu gia Kỷ Hạo Du của nhà họ Kỷ, nhà giàu nhất thành phố Giang.

    Ánh mặt trời rực rỡ cùng với không khí vui vẻ cũng không quét sạch được sương mù trong đáy lòng Đinh Tâm Nguyệt. Cô không thể quên lúc cô rời nhà, cha cô cụp mí mắt tội lỗi xuống và tự trách.

    Ôi, ôi! Làm thế nào mà ông ta lại cảm thấy tội lỗi? Vì số tiền khổng lồ đã bán con gái mình, người như vậy làm sao có thể tự trách?

    Cô cúi đầu, nhìn xuyên qua khăn voan, nhìn thấy viên ngọc màu xanh biếc ở trên cổ mình, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ, lúc đính hôn của nhà họ Đinh và nhà họ Kỷ, đây quà đính hôn của ông Kỷ, từ nhỏ cô đã đeo trên người.

    Xe dừng lại, Đinh Tâm Nguyệt ngồi ở bên trong, đầu bị trùm khăn voan đỏ.

    Cô không rõ, thiếu gia nhà họ Kỷ nghe nói cũng từng vào đại học, vì sao lại thích kiểu hôn lễ truyền thống này.

    Cô được Hỉ Nương(*) dùi ra khỏi xe. Chậm rãi đi vào cửa chính nhà họ Kỷ.

    (*) Danh xưng của người chăm sóc dâu vào ngày xưa.

    Sàn nhà trắng nõn không tỳ vết, nhìn nhà họ Kỷ hẳn là người rất để ý chuyện này, chỉ là vì sao càng đi vào trong càng cảm giác được một cổ âm u u ám đập vào mặt, làm cho cô bất giác run rẩy một chút.

    Đừng sợ, không phải chỉ là kết hôn thôi sao, kết hôn còn có thể ly hôn, cô cũng không phải người cổ hủ.

    Đinh Tâm Nguyệt mím môi, tự an ủi chính mình.

    Từng đợt tiếng khóc truyền đến, càng đi vào trong tiếng khóc càng rõ ràng, làm Cho Đinh Tâm Nguyệt nghi hoặc nháy mắt mấy cái.

    Ngày đại hỷ như thế này, coi như là khóc gả cũng không nên là nhà bọn họ chứ?

    Nhà trai này khóc thảm như thế này là như thế nào?

    Tuy rằng nghi hoặc nhưng cô vẫn phải đi theo chân Hỉ Nương đi vào trong.

    "Phu nhân, tân nương(*) đến rồi! Hỉ Nương chạy thật nhanh về phía trước, thấp giọng nói."

    (*)Cô dâu mới.

    Đinh Tâm Nguyệt một mình đứng ở nơi đó, chỉ có thể thấy Hỉ Nương chạy bước nhỏ, còn có âm thanh yêu mị kia truyền đến.

    Ngay lập tức nghe thấy giọng nói của một quý bà: "Bắt đầu đi."

    Không nghe ra hỉ nộ(*), làm cho Đinh Tâm nguyệt càng thêm nghi hoặc khó hiểu.

    (*)Vui buồn.

    Theo lý thuyết lúc này bên cạnh cô nên là chú rể mới đúng chứ?

    Chỉ là hiện tại, thế nào lại không có người, ngược lại Hỉ Nương đã trở lại bên cạnh cô, kéo cô về phía trước.

    Nhìn phía dưới khăn voan đỏ, làm cho Đinh tâm nguyệt kinh ngạc chính là, cô thế nhưng nhìn thấy một cái chậu lớn chứa đầy tro tàn, bên trong còn có tiền giấy chưa cháy hết. Ở phía trước vậy mà lại là một cái chân quan tài lớn.

    Cô đã bị khiếp sợ kéo khăn che đầu của mình ra.

    Khi nhìn thấy một bộ quan tài trước mặt, cả người cô đều khiếp sợ, hai mắt mở ta nhìn chằm chằm quan tài, cánh môi hồng mím chặt.

    "Thiếu phu nhân, giờ lành đã đến, nên bái đường rồi vào động phòng thôi! Hỉ Nương cười đẩy cô.

    Cô hất cánh tay đang đẩy cô ra, cơ thể lung lay vài cái.

    Đây là....

    "Tâm Nguyệt, cô yên tâm, sau này về sau cô chính là thiếu phu nhân nhà họ Kỷ, thân phận cao quý không cần phải nói, số tiền mà nhà họ Đinh cô nợ, tôi sẽ giúp cô trả hết toàn bộ!"

    Đinh Tâm Nguyệt nhìn về phía người phụ nữ đang nói chuyện, một thân trang phục trang nhã, vành mắt hồng hồng chắc là vừa mới khóc xong, cho dù là vậy nhưng vẫn có thể nhìn ra bà ta giơ tay nhấc chân lộ ra khí thế của một quý bà.

    "Anh ta..." Đinh Tâm Nguyệt khẽ run, không dám tin hỏi.

    Kỷ phu nhân giơ tay lên, dùng khăn lụa lau chóp mũi một chút, hít hít mũi: "Hạo Du là một đứa trẻ rất ngoan, nếu như không phải vận mệnh trêu đùa, có lẽ thằng bé sẽ rất thích cô!" Kỷ phu nhân chậm rãi đi tới trước quan tài, vuốt ve nắp quan tài, vẻ mặt yêu thương nói.

    Đó là tình yêu của một người mẹ dành cho đứa con của mình.

    "Nếu hắn đã chết, vì sao.... lại còn muốn cho tôi gả đến đây?"

    Làm thế nào họ có thể làm điều đó chứ!

    Kỷ phu nhân ngẩng đầu, nhìn cô một cái, tuy rằng ánh mắt vô cùng ôn nhu, nhưng lại làm cho Đinh Tâm Nguyện rất chói mắt.

    "Con à, Hạo Du chưa kết hôn đã rời đi, ở dưới đó nhất định sẽ bị miệt thị, cho nên chỉ có con gả cho thằng bé, thằng bé mới có thể có đạt được tôn nghiêm của thằng bé."

    "Tôn nghiêm? Vậy ai đã cho tôi phẩm giá? Để cho tôi một thiếu nữ hoa cúc(*) kết hôn với người chết, các người có nghĩ nửa đời sau của tôi sẽ sống như thế nào!" Đinh Tâm Nguyệt điên cuồng rống lên.

    (*)Ý chỉ ở đây sạch sẽ, thanh thuần.

    "Cô sẽ là người phụ nữ giàu có nhất."

    "Tôi không quan tâm!" Đinh Tâm Nguyệt nói xong liền muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị ngăn lại.

    [​IMG]
    Editor: Điệp Lam
    Cập nhật 22/1/22
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng một 2022
  4. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Chương 2: Ngày lành tháng tốt.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thần Vĩ, đưa bọn họ vào động phòng!" Kỷ phu thu lại cảm xúc, quay lưng đi, mặc dù không đàng lòng nhưng bà phải làm điều đấy cho con trai mình.

    Anh ta ngăn ở trước mặt Đinh Tâm Nguyệt cười khẽ với cô một tiếng rồi đột nhiên ôm ngang eo cô, nhét cô vào trong quan tài.

    Đinh Tâm Nguyệt liều mạng giãy dụa, muốn đứng lên, lại thấy ánh sáng càng ngày càng ít.

    Đong đong đong!

    "Thả tôi ra!" Thả tôi ra! Đinh Tâm Nguyệt gào thét, gõ nắp quan tài.

    Cô lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói, "Đêm nay là đêm tân hôn của cô. Sau đêm nay, cô sẽ được thả. Chỉ cần ở lại với Hạo Du đêm nay!"

    Đó là giọng nói của Kỷ phu nhân!

    "Kỷ phu nhân, bà không được mê tín, mau thả tôi ra!" Đinh Tâm Nguyệt hét lên nhưng cô không biết là Kỷ phu nhân ở bên ngoài đã rời đi rồi.

    Thời gian từng chút từng chút trôi qua, tiếng la hét của Đinh Tâm Nguyệt trở nên khàn đặc, cuối cùng cô không còn sức để hét lên nữa.

    Bởi vì sợ hãi, cô vẫn luôn ưỡn người và cũng không dám nhìn người phía dưới mình.

    Lúc này, cô không thể không cúi đầu, nhìn thấy người có sắc mặt trắng bệch kia, rồi cô sợ hãi chống người lên nhưng bị đụng trúng ván quan tài nên thân thể bị ép cúi xuống, vừa khéo nhìn thấy cánh môi trắng như tuyết của Kỷ Hạo Du ở trước mặt mình, cô sợ tới mức liên tục quay mặt đi.

    Cơ thể bên dưới người cô đã cứng ngắc.

    Đinh Tâm Nguyệt nheo mắt, không để bản thân thấy nó.

    Tại sao vậy?

    Tại sao bắt cô ngủ với một người đã chết, còn ở trong quan tài nhỏ hẹp này, không có chỗ trốn.

    Cạch!

    Nghe thấy tiếng động từ ván quan tài, cô dựng tai lên, lắng nghe thật kĩ.

    Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...

    Tấm ván quan tài được mở ra, cô nhìn thấy có người ở bên ngoài cũng chính là người đưa đã cô vào hôm nay.

    Anh ta đưa tay ra cho cô.

    Đinh Tâm Nguyệt không hiểu lắm.

    "Chẳng lẽ cô muốn ở bên trong?" Giọng anh ta rất dễ nghe làm cho Đinh Tâm Nguyệt vô thức chìa tay ra.

    Sau khi được đưa ra khỏi quan tài, Đinh Tâm Nguyệt nặng nề hít sâu một hơi.

    Vừa rồi ở bên trong, cô không dám hít lấy một hơi thật sâu vì luôn cảm thấy hơi thở bên trong quá âm, hít vào trong bụng sẽ không tốt cho sức khỏe.

    "Ừm, cảm ơn anh, tôi chưa ..." Khi Đinh Tâm Nguyệt nhìn thấy biểu cảm của anh ta, toàn thân cô sững lại.

    "Tâm Nguyệt, cô xinh đẹp như vậy, gả cho một người chết, thật đáng tiếc!" Anh ta một bên cởi nút, một bên tiếp cận Đinh Tâm Nguyệt.

    Ngay cả khi cô ấy là một kẻ ngốc, cô cũng có thể nhìn ra đối phương muốn làm gì mình.

    "Tôi chính là thiếu phu nhân của các người, anh muốn làm gì?" Đinh Tâm Nguyệt đề phòng nhìn chằm chằm anh ta, chẳng lẽ người đàn ông này có vai vế quan trọng trong gia đình này cho nên mới dám bắt nạt thiếu phu nhân?

    Kỷ Thần Vĩ cười lộ lên có chút khinh thường, "Thiếu phu nhân? Làm thiếu phu nhân cho một người chết à? Tôi là anh họ của nó, chỉ cần cô đi theo tôi, tôi có thể cho cô làm thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận!"

    Đinh Tâm Nguyệt bị Kỷ Thần Vĩ bắt lấy cánh tay, cô đau đến nhăn răng, muốn đẩy ra nhưng trong quá trình giằng co lại bị đẩy lùi về phía sau.

    Đầu của cô đập vào ván quan tài, choáng váng, ánh mắt cũng có chút mơ màng. Nhưng làm sao cô lại nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt trên khuôn mặt tái nhợt trong quan tài đột nhiên mở ra, chấn động nhìn chằm chằm cô.

    "A..." Cô kinh hãi la một tiếng, cơ thể ngửa ra sau lại vừa vặn ngã vào trong ngực Kỷ Thần Vĩ.

    Cô cố gắng vùng vẫy, dùng cả hai tay đá và cào, chỉ cảm thấy móng tay có thứ gì đó ấm nóng, nhớt nháp, dường như đó là máu.

    Dù sao thì sức lực của Kỷ Thần Vĩ cũng lớn hơn cô nhiều nên trực tiếp ép cô nằm trên sàn nhà.

    Cô chỉ mơ hồ nhìn thấy nụ cười tà ác của Kỷ Thần Vĩ ẩn hiện phía trên và một cặp móng vuốt đang thò tới trước ngực mình.

    Cô không nhìn rõ nên chỉ có thể hét lên rồi bị Kỷ Thần Vĩ tát vào mặt, thế là ý thức của cô dần trở nên mờ hồ, nhưng cô không thể ngất, ngất đi thì thật sự xong rồi.

    Cô nỗ lực mở to mắt, dùng tay chân đấm đá loạn xạ.

    Đột nhiên, cô thấy Kỷ Thần Vĩ ngã sang bên cạnh người, mà ở phía đối diện, anh ta mặc áo liệm, sắc mặt trắng bệch, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm vào cô rồi đột nhiên hướng về phía há mồm liền cười.

    Đinh Tâm Nguyệt trợn mắt bị doạ mà ngất đi.

    -----

    Editor: Waiki Official
    Cập nhật 24/1/22
     
  5. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Chương 3: Cô muốn rời đi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tia nắng ban mai mang theo ánh sáng chiếu xuống thật ấm áp.

    Có người đẩy người cô, cô liền hoảng sợ ngồi dậy thì phát hiện chính mình ở trong quan tài, chỉ là nắp quan tài đã bị mở ra.

    Tối hôm qua không phải cô đã ra ngoài rồi sao?

    Sao lại trở vào rồi?

    Còn có, tối hôm qua...

    Cô cúi đầu nhìn lại, Kỷ Hạo Du vẫn nằm ở dưới người cô, chính là bộ dáng tối hôm qua, khiến cô sợ hãi tới mức thét chói tai rồi bò ra bên ngoài.

    Lễ tang của Kỷ Hạo Du làm vô cùng náo nhiệt, chỉ là lòng của Đinh Tâm Nguyệt lại càng lạnh thêm.

    Có mấy lần cô nhìn thấy Kỹ Thần Vĩ nhìn mình.

    Chuyện vào tối hôm qua giống như là mộng vậy, lại quá chân thật, còn ánh mắt Kỹ Thần Vĩ nhìn cô cũng có chút oán hận. Khuôn mặt trắng bệch của Kỹ Hạo Du giống y như đúc vào đêm qua, cô đây thật sự là gặp ma rồi sao?

    Cô nghi hoặc đứng ở trước mộ nhìn quan tài bị đặt vào mộ, vì là vợ nên cô cần phải khóc thế là cô liền ngồi xổm dưới mặt đất, khóc lên, tuy rằng có chút giả dối nhưng đây cũng là phong tục của bọn họ.

    Trong lòng cô mặc niệm: "Kỷ Hạo Du à, tuy tôi đã gả cho anh nhưng chúng ta xưa nay chưa từng quen biết nhau cho nên cầu xin anh, đừng tới tìm tôi, đừng tìm tôi nha!"

    Mắt thấy quan tài của Kỷ Hạo Du bị đặt vào rồi thì cô mới an tâm một chút, coi như việc tối hôm qua chỉ là ảo giác đi.

    Quỳ ở trên mặt đất chung với cô còn có một cô bé, bộ dáng ngoan ngoãn, khi đứng lên cô bé ấy đột nhiên ngã về phía sau, Đinh Tâm Nguyệt thấy thế nên nhanh chóng đỡ lấy thì cô lại cảm thấy có thứ gì đó nhét vào trong tay mình.

    Bằng cảm giác thì có thể biết đây là một tờ giấy.

    Đinh Tâm Nguyệt nhìn bốn phía không thấy ai chú ý cho nên nắm chặt tay.

    Theo tập tục ở nơi này, cô cần phải thủ chín chín tám mươi mốt ngày tang.

    Trở lại nhà họ Kỷ, cô ở trong căn phòng vốn là phòng của Kỷ Hạo Du, bên trong đó thật u ám, có lẽ là do tác động của tâm lý, biết người này đã chết cho nên ở trong lòng có chút lo sợ.

    Đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng của Kỷ Hạo Du, phòng của anh ta rất sạch sẽ, càng kỳ quái hơn là đồ ở trong đây lại cực kỳ giống với đồ của cô, chúng đều là màu xanh lam, chỉ có điều phòng của cô là loại xanh lam mộng ảo còn của Kỷ Hạo Du là xanh biển giống như đại dương xanh thẳm.

    Nếu như Kỷ Hạo Du không chết thì có lẽ cô sẽ yêu nơi này.

    Phòng bài trí đơn giản, ở đầu giường có treo một đồ trang trí nhỏ hấp dẫn tầm mắt của cô, đi vào thì cô thấy đó là một chú chim cánh cụt, là chim cánh cụt màu lam.

    Cô duỗi tay lấy xuống, cái này giống hệt cái trên túi xách của cô, cái kia là cô mua ở trên taobao, cô rất thích luôn. Nhưng lúc gả đi lại chưa kịp thu dọn, không ngờ tới ở đây có một cái giống nhau như đúc, cô đương nhiên là vô cùng thích thú rồi.

    Cô cầm nó ở trong tay và ngồi xuống mép giường, cảm giác như là đạt được của quý.

    Đột nhiên cô nghĩ tới tờ giấy được nhét vào tay mình lúc ở nghĩa trang, cô liền nhanh lấy nó ra khỏi túi.

    Vừa mở ra thì thấy phía trên có dòng chữ méo mó, vừa nhìn là biết chữ của con nít viết, "Nếu chị muốn rời đi, vào tám giờ tối nay, em chờ chị ở ngôi đình phía Tây."

    Lời ngắn gọn làm cho Đinh Tâm Nguyệt trầm ngâm một lát.

    Rời đi?

    Cô đúng thật là muốn rời đi.

    Chẳng lẽ cô bé đó có thể giúp cô ư?

    Tuy rằng có chút nghi hoặc nhưng cô vẫn đánh cược một lần, nếu không cô thật sự sẽ bị nhốt ở đây qua hai tháng.

    Đối với cái nơi không quen thuộc này, buổi chiều cô liền đi dạo quanh sân một vòng, khoá lại vị trí ngôi đình, sau đó bảy giờ rưỡi cô liền đi đến nơi đó trước và đợi cô bé.

    Có lẽ vì có người chết lại vào buổi tối nên cô vẫn luôn cảm thấy lạnh lẽo.

    Cô không tự giác được liền kéo lại quần áo.

    Sau đó Đinh Tâm Nguyệt nghe thấy âm thanh rất nhỏ nên đề phòng quay người lại, nhìn không thấy ai nhưng âm thanh đó lại vang lên lần nữa, lần này cô thấp giọng nói: "Là ai!"

    Vẫn như cũ không ai đáp lại nên cô chậm rãi tiến về phía trước, thì đột nhiên có một bóng người nhảy ra, mà còn không phải là đứa nhỏ khiến Đinh Tâm Nguyệt sợ hãi liên tục lui về phía sau.

    "Anh... anh..." Đinh Tâm Nguyệt sợ tới mức run lên.

    Cảnh tượng này y như trong trí nhớ của cô vậy đó không phải là mộng, nhất định không phải là mộng.

    "Cô dám đánh lén tôi à, cũng nên bồi thường cho tội của mình rồi!" Kỳ Thần Vĩ bước một bước tới gần.

    Editor: Alissa
    Cập nhật 26/1/2022
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng một 2022
  6. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Chương 4: Ai cứu cô.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "A..." Đinh Tâm Nguyệt vấp chân vào đình nghỉ chân một cái, vốn dĩ sắp té ngã nhưng bị Kỷ Thần Vĩ giữ chặt lại rồi thuận thế ôm cô vào lòng và cúi đầu muốn hôn cô, khiến cô sợ đến mức dùng cả tay chân đá loạn.

    Khi miệng của Kỷ Thần Vĩ sắp tiến đến gần mặt cô thì thân thể của cô đột nhiên bị buông lỏng nên lảo đảo về phía sau, nhưng cô cũng không có ngã trên mặt đất, mà bị thứ gì đó chống đỡ rồi từ từ nâng cô đứng lên.

    Cô chỉ thấy Kỷ Thần Vĩ đã ngã trên mặt đất nhưng chung quanh không có người nào ngoại trừ cô.

    Ngay cả hơi thở cũng trở nên rõ ràng.

    Tròng mắt của Đinh Tâm Nguyệt đảo loạn một hồi, rồi đột nhiên cất bước liền chạy, chạy một mạch về phòng, cô trở tay đóng cửa lại. Và dựa người lên cửa, thở dốc từng hơi.

    Vừa rồi mới xảy ra chuyện gì vậy?

    Đong đong đong!

    Một tiếng đập cửa dồn dập vang lên làm Đinh Tâm Nguyệt sợ đến mức khiến tim nhảy lên thình thịch.

    Nhưng sau đó cô lắng nghe, tiếng đập cửa này phát ra từ vị trí rất thấp.

    Cô mới chậm rãi kéo cửa ra, là cô bé lúc ban ngày.

    Cô bé chợt mở mắt to, ngẩng đầu lên nhìn cô: "Em có thể tiến vào không?"

    Đinh Tâm Nguyệt nhìn bốn phía chung quanh, không có ai hết, lúc này mới để nó vào phòng.

    Cô bé ở trong phòng dạo qua một vòng, rất tự nhiên ngồi xuống cái ghế nhỏ kia, rồi quay đầu lại nhìn vẻ mặt sợ hãi của Đinh Tâm Nguyệt và gợi lên nụ cười nhạt bên khoé môi: "Chị dâu nhỏ, sao chị nhát gan thế?"

    "Em kêu chị là gì?" Nghe cô bé gọi mình như thế, Đinh Tâm Nguyệt muốn quay lưng lại.

    "Chị dâu nhỏ, chào chị, em là em họ của Kỷ Hạo Du tên Dương Hoa Hoa, năm nay tám tuổi."

    Đôi mắt to trong sáng cùng nụ cười nhàn nhạt ở trên môi kia trông rất đáng yêu.

    Đinh Tâm Nguyệt xấu hổ gật gật đầu, "Chào em!"

    "Thoạt nhìn trông chị không được vui!" Dương Hoa Hoa ngẩng cái đầu nhỏ, giống như là đang quan sát cô.

    Vừa rồi suýt nữa là cô bị ăn sạch mà có thể vui vẻ mới là lạ ấy.

    "Em đưa cho chị tờ giấy là có ý gì?"

    Cô nói nhiều với một đứa nhóc làm gì, bây giờ cô còn chưa hết kinh hồn đâu.

    Dương Hoa Hoa tì người vào bàn, ngước lên đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô, cuối cùng đột nhiên nghiêm trang nói: "Quả nhiên rất đẹp, chỉ là lá gan này không đủ lớn."

    Dương Hoa Hoa trả lời nhưng không khớp câu hỏi.

    "Em..."

    "Chị có mỗi một gương mặt đẹp này, cũng không biết tại sao anh em lại thích chị."

    "Anh ta chướng mắt tôi? Tôi mới chướng mắt với anh ta đó!" Đinh Tâm Nguyệt không phục nói.

    Nếu như là người còn sống còn có thể so đo nhưng hiện tại người cũng chết rồi, cô so đo làm gì chứ?

    Đột nhiên có một trận gió lạnh thổi qua, khiến tai của cô bị ngứa ngáy khó chịu thế là cô thuận tay chà xát một cái.

    "Hây, anh em thật là ngốc mà, cho nên em miễn cưỡng coi chị là chị dâu của em vậy."

    Miễn cưỡng coi cô như chị dâu là có ý gì?

    Cô đang chuẩn bị phản bác thì Dương Hoa Hoa đã từ ghế tựa nhảy xuống, nhìn cô cười tươi hớn hở: "Hoan nghênh chị trở thành chị dâu của em, em tin chắc, anh trai của em sẽ rất vui. Về vấn đề chị hỏi thì rất nhanh thôi chị sẽ biết đáp án. Hôm nay cũng không còn sớm, ngày mai em lại đến tìm chị, chúc chị có một giấc mộng đẹp!"

    Những chuyện phát sinh trong hai ngày qua khiến Đinh Tâm Nguyệt kinh hãi, bây giờ còn có một đứa nhỏ đến khiến cô không thể hiểu nổi mà.

    Cô nằm trên giường nhìn trần nhà nhưng vẫn không ngủ được.

    "Ông trời, ông đây là muốn đùa giỡn với con sao?" Đinh Tâm Nguyệt thầm oán trách ở trong lòng.

    Rồi thiếp đi trong vô thức.

    Ngày hôm sau, đến giữa trưa cô mới ăn cơm nước xong, hiện tại đồ ăn đều được đưa đến tận phòng.

    Có người tới nói có bạn của cô tới thăm cô. Lúc cô nhìn thấy là Ngải Mạn Thu thì nước mắt liền tràn mi. Mặc dù mới qua hai ngày ngắn ngủi nhưng cô có cảm giác như qua một thế kỷ. Giờ nhìn thấy người bạn thân thiết nhất của mình thì mọi sự sợ hãi và ấm ức của cô đều tuôn ra.

    Ngồi ở trong phòng Kỷ Hạo Du, hốc mắt của Đinh Tâm Nguyệt vẫn đỏ như cũ.

    "Tâm Nguyệt, không sao đâu, về sau sẽ tốt thôi." Ngải Mạn Thu an ủi cô.

    "Nhưng mà Mạn Thu à, tớ cảm giác đây là mới bắt đầu, tớ thật sự rất hoảng sợ, luôn cảm giác sẽ còn những chuyện hoang đường khác xảy ra."

    "Không đâu, cậu lương thiện như vậy mà, trời cao sẽ không đối xử bất công với cậu." Ngải Mạn Thu nắm chặt lấy tay của Đinh Tâm Nguyệt, cẩn thận an ủi và truyền hơi ấm cho cô.

    "Mạn Thu, hiện tại chỉ có cậu mới lắng nghe tớ chửi bới."

    Editor: Alissa
    Cập nhật 27/1/22
     
    Tiên Nhi, THG Nguyen, Ennee9 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng một 2022
  7. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Chương 5: "Ăn" chồng ma đẹp trai.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngải Mạn Thu lau sạch nước mắt nơi khóe mắt cho Đinh Tâm Nguyệt, rồi mở cái túi mình mang theo ra, bên đó có bình súp nóng hổi, mùi thơm ngon theo đó thoát ra bay lên phả vào mặt Đinh Tâm Nguyệt làm cho mây đen u ám trong lòng Đinh Tâm Nguyệt bị cuốn đi không ít.

    Đây là món súp trái cây hỗn hợp mà cô yêu thích nhất, cũng là món mà cô cùng Ngải Mạn Thu hay nấu nhất.

    "Chỉ có cậu là hiểu tớ thôi!" Đinh Tâm Nguyệt chớp chớp mắt nhìn, Ngải Mạn Thu cười lại, "Cậu mau uống đi, bằng không thì sẽ lạnh mất, uống không ngon đâu."

    Cô bưng súp trong chén lên uống sạch toàn bộ, rồi cảm thấy chưa đủ nên lại đổ ra một chén nữa.

    Có lẽ, đây là thứ ngon nhất mà cô được uống sau hai ngày qua.

    Cô hẳn là nên cảm ơn Mạn Thu thật tốt.

    Sau đó hai người trò chuyện phiếm qua một lúc, Đinh Tâm Nguyệt sờ sờ mồ hôi trên trán có chút nghi hoặc: "Mạn Thu à, sao tớ cảm thấy nóng quá?"

    Bây giờ đang là mùa xuân, làm sao lại đổ mồ hôi nhiều như vậy?

    "Cậu vừa uống nhiều súp đó nên đi nằm một lát đi, hẳn là sẽ tốt hơn thôi." Ngải Mạn Thu nói xong đứng lên, kéo kéo bắt cô đi ngủ.

    "Đều là do tớ quá tham lam, uống nhiều như vậy mà, đây còn là súp nóng, uống nhiều chắc khó tránh sẽ bị nóng."

    "Làm người không thể quá tham lam, hiện tại cậu biết chưa?" Ngải Mạn Thu trêu ghẹo nói.

    "Mạn Thu!"

    "Cậu nghỉ ngơi đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, tớ phải về trước đây!" Khoảng cách giữa hai thành phố khá xa, lúc này về cũng phải đi nhanh mới kịp về.

    "Nhưng mà tớ không nỡ để cậu đi!" Nơi này quá âm u, cô không muốn người bạn thân nhất này rời đi.

    "Tâm Nguyệt à, chắc cậu cũng rõ tình hình nhà tớ mà, nếu mà hôm nay tớ không quay trở về, thì ngày mai cậu sẽ thấy tớ bị tàn tật."

    Đinh Tâm Nguyệt tức thời không phát ra âm thanh gì nữa.

    Cô cùng Mạn Thu quả là hai đứa trẻ có số khổ, cha của Mạn Thu là một người trọng nam khinh nữ, cảm thấy con gái chính là món hàng phải bù thêm tiền(*), nên thường thường sẽ đánh và mắng cô ấy.

    (*)Chỉ người con gái khi lấy chồng thì cha mẹ phải cho thêm của hồi môn.

    "Yên tâm đi, tớ có thời gian sẽ tới thăm cậu." Có lẽ nhìn ra được sự mất mát của cô nên Ngải Mạn Thu liền an ủi.

    Sau khi tiễn Ngải Mạn Thu về, Đinh Tâm Nguyệt cảm thấy người mình càng nóng, cô nghĩ nên ngủ một lát có lẽ sẽ tốt lên.

    Mới vừa đóng cửa lại thì đột nhiên bị người phía sau doạ sợ, "Anh... sao anh ở trong này?"

    "Chuyện tối hôm qua tôi còn chưa tính sổ với cô đâu!"

    "Anh đi ra ngoài!" Đinh Tâm Nguyệt quay người muốn mở cửa đi ra ngoài thì lại bị Kỷ Thần Vĩ giữ lại cửa, trở tay ôm lấy eo cô, đi vài bước tới bên giường và ném cô lên giường, sau đó anh ta đè lên người cô.

    "Anh cút đi!"

    "Hôm nay, dù là ai cũng không cứu được cô, người bên ngoài đều bị tôi điều động đi rồi. Cô ngoan ngoãn làm người phụ nữ của tôi đi, tôi có thể cho cô vinh hoa phú quý." Kỷ Thần Vĩ nói xong muốn hôn lên má cô nhưng bị cô né tránh qua trái phải vừa xô đẩy anh ta.

    Thế rồi đột nhiên, trên người cô nhẹ đi, cô nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy Kỷ Thần Vĩ giống như một con gà con bị ném trên mặt đất.

    Đầu cô có chút nặng nề, trên người lại càng ngày càng nóng, trong mơ hồ cô nhìn thấy trước giường có một người đang đứng, cô dụi dụi mắt, tập trung nhìn thật kỹ, mà người này cực kỳ giống Kỷ Hạo Du nha.

    Cô dùng sức lắc đầu, cô hoa mắt nhất định là hoa mắt rồi.

    Lại nhìn kỹ hơn, đẹp trai quá!

    Không biết có phải là do thân thể có cảm giác khác lạ hay không mà cô lại không tự chủ được mà đi từ từ tới gần người đó, vẻ mặt cô đúng chuẩn háo sắc muốn xơi tái người ta vậy, cô từ từ sờ lên mặt người kia, thật là mềm mại nha.

    "Tâm Nguyệt, tỉnh tỉnh!"

    "Thật đẹp trai a!" Đinh Tâm Nguyệt dùng hai tay nâng mặt người kia, hai má cô ửng đỏ, miệng lầu bầu nói.

    Cơ thể của cô không tự chủ được cứ muốn tiến lại gần thêm vì dựa vào người anh ta thật sự quá thoải mái.

    Cô càng nhìn càng thấy anh ta đẹp trai ra, ấy thế là trực tiếp hôn người ta.

    Kỷ Hạo Du đứng ở đó, dùng lực toàn thân cố gắng giữ bình tĩnh.

    Sống qua 21 năm rồi mà anh chưa từng quá gần gũi với cô gái nào như thế này cả. Nhưng mà hôm nay, cô lại tự động dựa vào người anh.

    Cơ thể của cô sao mềm mại như vậy chứ, trên người còn có mùi hương rất dễ ngửi nữa.

    "Tâm Nguyệt..." Anh ta vừa mở miệng lên thì bị Đinh Tâm Nguyệt ngậm lấy.

    Môi cô thật ngọt ngào, Kỷ Hạo Du không thể suy nghĩ thêm gì nữa, anh chỉ biết mình muốn người con gái này, rồi anh nhẹ nhàng ôm cô lên và đặt lên giường. Nhưng không có một giây nào là anh buông tha cho cánh môi thơm ngọt kia, dường như anh sợ rằng buông lỏng ra thì sẽ không tìm lại được.

    Một đêm này, giấc mộng của anh đã được thực hiện!

    Editor: Alissa
    Cập nhật 29/1/22

    NGHỈ TẾT THÔI MỒNG 5 ĐĂNG LẠI NHÉ
     
  8. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Chương 6: Anh thật sự tồn tại.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không khí sáng sớm mới mẻ nhất.

    Đinh Tâm Nguyệt trở mình, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngồi bật dậy, nhìn thấy chỉ có một mình cô trên giường, trái tim của cô rốt cuộc buông xuống, nhưng khi cúi đầu thấy thân thể của mình trần như nhộng, cô sững sờ.

    Tối hôm qua...

    "Làm sao vậy?" Đầu giường truyền đến một câu hỏi, giọng từ tính, ôn nhu.

    Đinh Tâm Nguyệt sợ tới mức nhảy dựng lên, dựa vào đầu giường, đề phòng nhìn quanh phòng.

    "Anh là ai? Ra đây!"

    Trong mắt đầy sự sợ hãi.

    Cô vừa dứt lời, bên cạnh cô liền xuất hiện một người.

    Anh dựa đầu vào giường, nửa người trên lộ ra da thịt màu đồng cổ, một đôi chân thon dài thẳng tắp. Khi nhìn đến khuôn mặt của anh, Đinh Tâm Nguyệt rốt cuộc không kìm được nội tâm sợ hãi, "A..."

    Tuy nhiên, toàn bộ âm thanh cô phát ra nháy mắt bị người đàn ông bên cạnh chặn lại.

    Ngón tay thon dài bưng kín miệng cô, làm cô không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể hoảng sợ mở to hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc mà lại xa lạ kia.

    Kỷ Hạo Du?

    Nhưng mà khuôn mặt anh lúc này hồng nhuận, làm sao có thể giống Kỷ Hạo Du khuôn mặt trắng bệch trong quan tài kia?

    Nhưng...

    "Nếu em không hét, anh sẽ buông em ra!" Giọng nói mê hoặc của người đàn ông truyền đến.

    Cuối cùng bất đắc dĩ Đinh Tâm Nguyệt chỉ có thể thỏa hiệp gật đầu, nhưng mới vừa được đến tự do liền lại muốn kêu.

    Lúc này đây, miệng cô bị chặn bởi môi của người đàn ông.

    Đôi môi nóng rực của anh ngậm chặt lấy đôi môi ngọt ngào của cô, cho đến khi cô quên thở, khuôn mặt đỏ bừng, người đàn ông mới lưu luyến không rời buông ra.

    Môi anh nóng rực, không giống như là người chết, lạnh lẽo.

    "Anh..." Đinh Tâm Nguyệt nhìn anh, hơn nửa ngày mới phun ra một chữ.

    "Không sai, anh là Kỷ Hạo Du!"

    "A..." Đinh Tâm Nguyệt sợ tới mức lại lần nữa thét chói tai, Kỷ Hạo Du dường như biết cô sẽ làm gì, trực tiếp che kín môi cô lại, "Nếu em lại hét lên, bọn họ tới nhất định em sẽ bị coi như là kẻ điên."

    Không sai, nếu bọn họ tới, khẳng định không tin lời cô nói, vậy chỉ có một lời giải thích, cô là kẻ điên.

    Cuối cùng, Đinh Tâm Nguyệt gật gật đầu, nhưng sau khi buông ra, cô nhanh chóng chạy đến giường giác, giữ khoảng cách với Kỷ Hạo Du.

    "Em mắc cỡ à?"

    Ôm chặt hai đầu gối, Đinh Tâm Nguyệt không để ý đến anh, mặc dù không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra đêm qua, nhưng cô vẫn có chút ấn tượng. Thậm chí cô còn chủ động lôi kéo anh, cô thế mà lại ở cùng một con ma cả một đêm.

    Đây là chuyện buồn cười cỡ nào!

    "Anh biết, em đừng sợ, em ngàn vạn đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em." Kỷ Hạo Du thấy cô không nói lời nào, nhẫn nại nói.

    "Không phải anh đã... được chôn cất rồi sao?" Đinh Tâm Nguyệt khi nói chuyện liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

    Cô đã tận mắt nhìn thấy anh bị đặt xuống, sau đó lấp đất rồi mà.

    Nghe thấy Kỷ Hạo Du đang cười, Đinh Tâm Nguyệt nghi ngờ nhìn qua, đẹp trai không ai bằng, cô nhìn đến ngây người.

    Kỷ Hạo Du đột nhiên đứng dậy kéo cô qua, "Anh và em là duyên phận, làm sao anh có thể nỡ lòng mà rời đi?"

    "Anh không phải là quỷ sao? Làm sao tôi... làm sao tôi có thể nhìn thấy được anh?" Đinh Tâm Nguyệt ngay từ đầu đã sợ hãi, nhưng bây giờ không còn sợ như vậy nữa, có lẽ là do lời anh nói, cũng có thể là do độ ấm trên người anh không khác với người bình thường.

    Đột nhiên, trên cổ đột nhiên nhẹ đi, là Kỷ Hạo Du cầm lấy miếng ngọc trên cổ cô, đặt ở trong tay, cẩn thận nhìn một chút. Cuối cùng, anh hơi nhướng mi, trong mắt tản ra ánh sáng, "Bởi vì duyên phận của anh và em đã sớm bị khối ngọc này lôi kéo, cho nên anh mới đến đây!"

    Kỷ Hạo Du như thế nào cũng không thể quên được những chuyện xảy ra ở âm phủ, nhưng anh không thể nói cho Tâm Nguyệt, anh không muốn Tâm Nguyệt đã chịu bất kỳ thương tổn nào.

    Thịch thịch thịch...

    Editor: Nghiên Di
    Cập nhật 12/2/22
     
    Tiên Nhi, THG Nguyen, Ennee9 người khác thích bài này.
  9. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Chương 7: Tôi không phải là vợ ma.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có tiếng đập cửa truyền đến, ngay sau đó cánh cửa bị đẩy ra, làm Đinh Tâm Nguyệt không kịp chuẩn bị, nhanh chóng mặc quần áo lên người, vò đầu bứt tóc.

    Người bên cạnh Kỷ phu nhân bước vào, giống như nha hoàn hào môn.

    "Thiếu phu nhân, phu nhân mời cô đến gặp bà ấy một chuyến." Mẹ Phùng cung kính, chỉ là trong ánh mắt rõ ràng có chút không tôn trọng, có lẽ vì bà nghĩ cô vì tiền mới gả đến nhà họ Kỷ.

    Đinh Tâm Nguyệt liếc mắt một cái liền đi ra ngoài.

    Mẹ Phùng mới ra đi, Kỷ Hạo Du liền thoáng hiện lên bên cạnh cô, cô sợ tới mức thiếu chút nữa té ngã ở trên giường.

    "Anh là quỷ à, làm tôi sợ muốn chết!" Cô vô tình nói, mới phát hiện chính mình đã nói đúng.

    "Đúng vậy, anh là quỷ!" Kỷ Hạo Du không phủ nhận.

    "Anh rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?"

    "Em là vợ của anh, anh tìm em là chuyện đương nhiên!"

    "Vợ của anh? Tôi không phải vợ của anh."

    "Em không thích anh?"

    "Tôi lại không quen biết anh, thích anh mới có bệnh."

    "Vậy thì đêm qua em và anh..."

    "Lúc đó tôi chính là bị ma ám!"

    Có lẽ là Kỷ Hạo Du bị tổn thương, sau khi Đinh Tâm Nguyệt nói vậy, anh liền biến mất.

    "Tâm Nguyệt, hôm nay cùng mẹ đến nghĩa trang để gặp Hạo Du đi!" Kỷ phu nhân vẫn là khí chất cao quý, giơ tay nhấc chân đều có phong thái của tiểu thư khuê cát.

    Một người phụ nữ như vậy, đã mất chồng, lại mất con, vận mệnh của bà cũng không hoàn toàn giống với vẻ ngoài. Sự chua xót của bà thể hiện rõ rệt sau khi con trai rời đi.

    "Tôi không..." Đinh Tâm Nguyệt vừa định cự tuyệt, nhưng lại nghĩ đến, có lẽ cô có thể đến nghĩa trang, có phải nơi nào sơ sót hay không, cho nên Kỷ Hạo Du mới có thể chạy ra ngoài.

    Cô vẫn hoài nghi về việc mình đã bị một hồn ma quấn lấy cả đêm.

    Nghĩa trang cách nhà họ Kỷ cũng không xa, lái xe mười mấy phút liền đến, đó là nghĩa trang riêng của nhà họ Kỷ, nơi này tất cả đều là tổ tiên của nhà họ Kỷ.

    Mộ của Kỷ Hạo Du cũng không phải lớn nhất, có lẽ liên quan đến quy định của nhà họ Kỷ, mộ của người chết yểu không được vượt quá mộ của tổ tiên, và quy cách cũng không được quá lớn.

    Không thể không nói chính là nhà họ Kỷ mộ rất có chú ý, cho dù là Kỷ Hạo Du là chết ngoài ý muốn, nhưng các hoa văn trên bia mộ của anh đều được điêu khắc cực kỳ tỉ mỉ, hình ảnh sinh động như thật.

    Nghe nói khi biết Kỷ Hạo Du chết ngoài ý muốn, Kỷ phu nhân suốt đêm sắp xếp người điêu khắc mài giũa, nhằm giành địa vị tôn quý cho con trai sau khi anh qua đời.

    "Tâm Nguyệt, con đang nhìn gì vậy?" Thấy Đinh Tâm Nguyệt đi xung quanh mộ mấy vòng, Kỷ phu nhân nghi hoặc hỏi.

    Anh thoát ra từ đâu?

    Có thực sự là vậy không?

    "Thiếu phu nhân?" Mẹ Phùng nhắc nhở nói.

    Đinh Tâm Nguyệt lúng túng trả lời: "Kỷ phu nhân!"

    "Được rồi, trở về đi!" Mắt thấy Đinh Tâm Nguyệt mất hồn mất vía, Kỷ phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu.

    Nếu không phải vì Hạo Du, bà cũng sẽ không làm chuyện không có tính người như vậy, để một cô gái mới lớn làm vợ của ma.

    Mới vừa đi vài bước, Đinh Tâm Nguyệt đột nhiên nhìn thấy đằng xa có một bóng người lay động, tập trung nhìn lại thì đã biến mất.

    Đáy lòng nghi hoặc, nhưng mới vừa đi vài bước, cô cảm giác có người đứng trước mặt mình, chính là Kỷ Hạo Du.

    "Anh..."

    "Không thích anh còn tới gặp anh?" Kỷ Hạo Du khẽ cười một tiếng, như có thể nhìn thấy sự mất tự nhiên trong mắt cô.

    "Tôi..." Đinh Tâm Nguyệt vừa muốn nói chuyện, lại thấy bóng người cách đó không xa, mở to hai mắt nhìn, lần này cô mới có thể nhìn rõ.

    Mặc đồ đen, để tóc dài, đôi mắt đen, đôi mắt đó...

    Kỷ Hạo Du đột nhiên giữ chặt ót Đinh Tâm Nguyệt, khóa lại đôi môi ngọt ngào của cô.

    "Ưm!" Đinh Tâm Nguyệt mở to hai mắt nhìn, nhưng thân thể không thể nhúc nhích, chỉ có thể bị Kỷ Hạo Du gắt gao giữ chặt.

    Giọng nói gợi cảm của anh truyền đến bên tai nhưng lại nghiêm túc lạnh lùng, "Đừng nhìn, chỉ cần nhớ kỹ, anh sẽ bảo vệ em thật tốt."

    Editor: Nghiên Di
    Cập nhật 13/2/2022
     
    Tiên Nhi, THG Nguyen, Ennee8 người khác thích bài này.
  10. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Chương 8: Kỷ Thần Vĩ uy hiếp.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh không cho phép bất luận kẻ nào bắt nạt cô.

    Nếu muốn bắt nạt cô, anh sẽ chặn ở cửa.

    "Thiếu phu nhân? Thiếu phu nhân?"

    Mẹ Phùng kêu mấy lần, Đinh Tâm Nguyệt ngẩn ra một chút:

    "Làm sao vậy?"

    "Tâm Nguyệt, cô làm sao vậy?"

    Bà thấy cô ngẩng đầu, mở to mắt, như thể cô bị bỏ bùa.

    Đinh Tâm Nguyệt tìm kiếm khắp nơi, nhưng không có tìm được Kỷ Hạo Du, anh đi rồi?

    Trở lại nhà họ Kỷ, tim Đinh Tâm Nguyệt càng thêm lạnh. Chẳng lẽ những gì cô nhìn thấy ở nghĩa trang cũng là ma?

    Nhưng làm thế nào mà cô có thể nhìn thấy ma? Cô có thể thấy Kỷ Hạo Du, Kỷ Hạo Du nói là vấn đề của ngọc, nhưng những hồn ma khác thì sao?

    Cô không hiểu, ngồi ở trong phòng cả buổi trưa, thẳng đến chạng vạng Dương Hoa Hoa tới gặp cô, cô cũng chỉ tùy tiện nói vài câu.

    Điều kỳ lạ hơn nữa là đêm nay Kỷ Hạo Du không xuất hiện nữa, cô muốn một lời giải thích, cô dựa vào bên giường chờ đợi, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

    Nửa đêm, Kỷ Hạo Du đứng ở bên giường Đinh Tâm Nguyệt, nhìn cô ngủ đang ngủ ngon, cuộn tròn người lại, có vẻ rất không yên tâm.

    Ngồi ở mép giường, anh giơ tay vuốt lông mày đang nhíu chặt của cô:

    "Tâm Nguyệt, nếu vận mệnh không trêu cợt, anh thật sự muốn ở bên em cả đời, cưng chiều em, không để em phải chịu bất kỳ sự tủi thân nào.."

    Anh ước gì mình luôn có thể ở bên cạnh cô.

    Ngày hôm sau, Đinh Tâm Nguyệt đột nhiên bừng tỉnh, đã sáng rồi, cô nhìn căn phòng trống rỗng, Kỷ Hạo Du không có ở đây, cô cúi đầu cô đơn.

    Vừa đi ra ngoài đã gặp một vị khách không mời mà đến.

    Theo bản năng tránh đi, đi đường vòng, nhưng lại bị Kỷ Thần Vĩ chặn lại ở cuối hành lang.

    "Trốn tôi làm gì?"

    "Đường lớn như thế này, tôi đi đâu chẳng lẽ cũng là trốn anh? Tôi không cần thiết phải trốn anh!"

    Đinh Tâm Nguyệt trở nên can đảm.

    Nếu cô làm theo lời thì sẽ bị Kỷ Thần Vĩ ức hiếp, nên cô cũng có thể can đảm hơn, nếu đến tai Kỷ phu nhân nơi đó tốt nhất, dù sao thì không ai muốn người khác làm ô uế con dâu mình.

    "Thật sao?"

    Kỷ Thần Vĩ đưa tay vuốt cằm cô, buộc cô phải nhìn mình:

    "Em nói xem nếu anh ở chỗ này muốn em thì sẽ thế nào?"

    "Tôi khuyên anh tốt nhất đừng làm chuyện ngu ngốc, nếu bị Kỷ phu nhân biết, anh chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi nơi này."

    Đinh Tâm Nguyệt hung dữ nhìn chằm chằm anh ta.

    Những ngày này ở đây cô cũng biết được vài chuyện.

    Kỷ Thần Vĩ là anh họ của Kỷ Hạo Du, là con trai của người chú thứ hai không có tiền đồ chỉ biết đánh bạc, từ nhỏ đi theo cha của Kỷ Hạo Du làm buôn bán, nhưng Kỷ Hạo Du đem đem tất cả tài sản đều để lại cho Đinh Tâm Nguyệt.

    Vì để được đến khối tài sản kếch xù, Kỷ Thần Vĩ sẽ bằng mọi giá lấy được cô bởi vì hiện tại cô là người thừa kế của nhà họ Kỷ.

    Kỷ Thần Vĩ cười khẽ:

    "Xem ra em đối nhà họ Kỷ vẫn là không đủ hiểu biết, nếu em biết sẽ biết Kỷ phu nhân không có quyền lên tiếng ở cái gia đình này."

    Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đinh Tâm Nguyệt, Kỷ Thần Vĩ càng thêm đắc ý:

    "Anh tin rằng em cũng biết, bà ấy để em gả cho đứa con trai đã chết của bà ấy để bà ấy có thể an dưỡng tuổi già, như vậy bà ấy có thể danh chính ngôn thuận dùng tiền của nhà họ Kỷ."

    "Chuyện đó không liên quan gì đến anh!"

    Đinh Tâm Nguyệt đẩy anh ta ra, rời đi.

    "Anh sẽ cho em hai ngày để suy nghĩ về điều đó, hãy suy nghĩ thật kỹ, em tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời anh, bằng không anh sẽ làm cho nhà họ Đinh sống không bằng chết."

    Nghe thấy lời cảnh cáo của Kỷ Thần Vĩ, Đinh Tâm Nguyệt chạy nhanh hơn, nhưng trong lòng lại mang theo sợ hãi.

    Khi Đinh Tâm Nguyệt đi, một người từ chỗ rẽ hành lang đi ra, nhìn về phía Đinh Tâm Nguyệt rời đi, cười nói:

    "Xem ra mị lực của anh còn chưa đủ, anh ta đã chết còn tốt hơn so với anh!"

    Kỷ Thần Vĩ đột nhiên dùng tay siết chặt cổ người đó, nghiến răng nghiến lợi, dùng ánh mắt khát máu nhìn chằm chằm vào người đó, rồi đẩy vào cột:

    "Cô tốt nhất dùng đầu của mình đo, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ làm cô khóc lóc từ nơi này bò đi ra ngoài."

    Editor: Nghiên Di

    Cập nhật: 13/2/22
     
  11. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Chương 9: Kỷ Hạo Du giải vây.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phủi tay rời đi, người đó hít thở không thông cố hít thở không khí, gương mặt ửng đỏ, vẻ mặt oán hận nhìn chằm chằm hướng Đinh Tâm Nguyệt rời đi.

    Yên lặng hai ngày, vào ngày này Đinh Tâm Nguyệt không dám ra ngoài, cô không biết lời nói của Kỷ Thần Vĩ có mấy phần là thật.

    Cô cũng đã thử Kỷ phu nhân, nhưng Kỷ phu nhân cái gì cũng không muốn nói.

    Tới gần giữa trưa, cô muốn tránh cũng tránh không được, mẹ Phùng bảo cô đi đến đại sảnh ăn cơm.

    Khi cô đến đại sảnh, cô lại thấy người kia.

    "Tâm Nguyệt, đây là Thần Vĩ, trước đây con cũng đã gặp nó, nó đối xử với Hạo Du rất tốt, sau này nó chắc chắn cũng sẽ đối xử tốt với con." Kỷ phu nhân một bên nói, một bên gắp đồ ăn cho Đinh Tâm Nguyệt.

    Nếu không phải chuyện xảy ra ở hành lang hai ngày trước, cô thật sự sẽ cho rằng lời nói của Kỷ phu nhân chỉ đơn giản là Kỷ Thần Vĩ sẽ chăm sóc cô, nhưng Kỷ phu nhân sao có thể nói như vậy?

    "Tâm Nguyệt, ăn nhiều một chút, em gầy quá!" Kỷ Thần Vĩ cũng bắt đầu gắp đồ ăn cho cô.

    Đinh Tâm Nguyệt có chút kháng cự, vừa muốn nói chuyện, phát hiện ống tay áo bị kéo một chút, quay đầu liền thấy Kỷ Hạo Du đang ngồi ở bên cạnh.

    Đinh Tâm Nguyệt khẩn trương nhìn Kỷ phu nhân và Kỷ Thần Vĩ.

    Kỷ Hạo Du vỗ vỗ tay nàng, "Yên tâm đi, bọn họ không thấy được anh."

    Đinh Tâm Nguyệt lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.

    "Em nói với anh ta, em muốn qua tám mươi mốt ngày của anh rồi sẽ suy xét chuyện này!"

    Cô không hiểu rõ lắm nhìn Kỷ Hạo Du, anh muốn gả cô cho Kỷ Thần Vĩ sao?

    Anh nắm lấy tay cô, "Chỉ là tạm thời ổn định bọn họ, anh sẽ nghĩ cách."

    Đinh Tâm Nguyệt lúc này mới an tâm một chút, "Mẹ, con muốn đợi chuyện của Hạo Du xong xuôi rồi mới nghĩ đến chuyện đó. Mẹ thấy có được không?" Sau hôn lễ, Kỷ phu nhân đã bảo cô gọi bà ấy là mẹ.

    Kỷ phu nhân liên tục gật đầu, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Kỷ Thần Vĩ, bà nhanh chóng cúi đầu xuống.

    Bà hình như sợ Kỷ Thần Vĩ.

    "Tâm Nguyệt..." Kỷ Thần Vĩ vừa muốn mở miệng, lại bị Đinh Tâm Nguyệt chặn lời, "Anh họ, em biết yêu cầu này có chút vô lý, nhưng dù nói thế nào cũng phải tính đến thể diện của nhà họ Kỷ!"

    Lúc này đây, Kỷ Thần Vĩ không thể nói lời nào nữa, chỉ có thể ngầm đồng ý.

    Trái tim đang treo lơ lửng của Đinh Tâm Nguyệt rốt cuộc cũng có thể tạm thời bình tĩnh lại, vừa lúc cô không biết phải đối phó với hai ngày này như thế nào.

    Bữa cơm này cô ăn không nhiều, khi trở về phòng Đinh Tâm Nguyệt nhanh chóng đóng cửa lại, bắt lấy cánh tay của Kỷ Hạo Du, dò hỏi, "Anh họ của anh quá đáng sợ, em..."

    Cô còn chưa nói xong, miệng đã bị lấp kín.

    Mở to hai mắt nhìn chằm chằm Kỷ Hạo Du, cô không nghĩ tới sẽ như vậy.

    Kỷ Hạo Du mặc kệ Đinh Tâm Nguyệt đang sốc, bế cô lên, trực tiếp đặt trên giường, đè lên người cô.

    Dáng người của anh rất tốt, rất cường tráng, nhiệt độ như thiêu đốt khiến Đinh Tâm Nguyệt cảm thấy xấu hổ và khó chịu.

    Cô sao lại có thể làm chuyện này?

    Nhưng vào giờ phút này, đại não của cô đã không thể suy nghĩ lý trí nữa.

    Sau khi kết thúc, Kỷ Hạo Du ôm Đinh Tâm Nguyệt dựa vào đầu giường, nhiệt độ trên tay khiến anh cảm thấy ấm áp dễ chịu. Anh đã tưởng tượng vô số lần ôm cô như thế này, cảm nhận được sự tồn tại của cô.

    "Tâm Nguyệt, thứ mà anh họ anh muốn là tài sản của nhà họ Kỷ, nếu em đem tài sản cho anh ấy, có lẽ..."

    Đinh Tâm Nguyệt hơi hơi ngồi dậy nhìn anh, mặt ửng hồng còn chưa phai nhạt, vô cùng quyến rũ.

    "Anh bỏ được?"

    Kỷ Hạo Du khẽ cười một tiếng, đưa tay lên vuốt nhẹ sống mũi cô, hơi lạnh nhạt, "Đồ ngốc, tiền tài đối với một người chết như anh không quan trọng, nhưng anh sẽ không cho phép em bị thương. Nhưng em yên tâm, nửa đời sau của em và mẹ anh đều đã sớm suy tính rồi."

    Cho dù là vứt bỏ toàn bộ nhà họ Kỷ, anh cũng không quan tâm, chỉ cần Tâm Nguyệt có thể bình yên vô sự.

    "Tại sao anh lại tốt với em như vậy?"

    Dù họ gặp nhau không nhiều nhưng anh đã đã cứu cô rất nhiều lần rồi.

    Trong nhà tang lễ, trong lễ đường, hay vừa rồi, nếu anh không xuất hiện, cô đã sớm bị Kỷ Thần Vĩ làm hại từ lâu rồi.

    Kỷ Hạo Du ôm eo cô, khiến cô lại gần anh hơn, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, "Tâm Nguyệt, anh sợ rằng em sẽ hối hận, dù sao thì anh cũng là người đã chết, còn em thì sao? Nếu em ở bên anh, tương lai em sẽ gặp rất nhiều khó khăn!"

    Editor: Nghiên Di
    Cập nhật 13/2/22.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...