Bài viết: 65 

Chương 20.
Suốt mấy ngày liên tục Văn Kinh toàn phải làm đêm dù có khỏe mạnh thế nào thì cũng cảm thấy sắp không chịu được nữa rồi, mà quan trọng là đã làm ở đây một tuần rồi mà sau cái lần ở nhà ăn hôm đầu tiên gặp được Thời Thời sau đó anh không có cơ hội gặp lần nào nữa. Lần náo cũng là Hoàng Thanh giao việc cho anh mà cứ đến giao việc xong là đi ngay anh không gặng hỏi thêm được gì hết. Cảm giác mệt mỏi cùng bí bách trong lòng khiến anh thấy khó chịu vô cùng, thậm chí có lúc anh muốn hay là cứ xông thẳng lên phòng Tổng giám đốc để gặp Ngô Tổng nhà mình. Cả tuần cứ luẩn quẩn với đống việc rồi lại lủi thủi một mình chưa bao giờ anh thấy mình đơn độc đến vậy.
Lúc còn ở Phục Hưng cả công ty ai cũng thân với anh, đi làm còn vui hơn ở nhà, hơn nữa không khí văn phòng ở Phục Hưng thoải mái và thân thiện hơn ở đây rất nhiều. Ở đây Văn Kinh không quên ai cả cái cô bé Lan Anh cũng không hiểu sao không còn thấy ngồi làm ở khu vực lễ tân nữa, Văn Kinh có hỏi thăm thì được biết là cô bé được chuyển bộ phận rồi.
Hôm nay cũng vừa hay anh đã chỉnh sửa xong toàn bộ bàn thiết kế theo yêu cầu của Ngô Tổng, Văn Kinh định xin phép về Phục Hưng mấy hôm cho thoải mái khi dự án tiền hành thì sẽ quay lại. Nghĩ là làm Văn Kinh gọi điện cho Hoàng Thanh để báo với cậu ấy một câu. Sang đây làm việc Văn Kinh chiu sự quản lý trực tiếp của Ngô Tổng nên xin nghỉ phải trực tiếp xin Ngô Tổng mà cả tuần đến cái bóng của Thời Thời anh cũng không nhìn thấy thế nên đành gọi điện báo cho trợ lý Thanh vậy.
Sau khi nghe điện Hoàng Thanh nói Văn Kinh chờ một chút để hỏi ý kiến của Ngô Tổng, một lúc sau Hoàng Thanh trả lời anh.
- Ngô Tổng bảo không được anh ạ, anh ấy bảo anh cứ ngồi ngốc ở đấy cho anh ấy nhưng không được nghỉ làm nếu không hợp đồng coi như hủy.
Quá đáng lắm rồi nhé Văn Kinh thật sự nổi giận rồi, thằng nhóc này bị làm sao vậy tưởng anh dễ bắt nạt lắm sao, anh một tay nuôi nó bao nhiêu năm giờ nó không nhớ anh thì thôi đi còn cố tình làm khó anh hết lần này đến lần khác, anh nhịn đủ rồi nhé.
- Ngô Tổng nhà cậu đang ở trên phòng đúng không.
Hoàng Thanh nghe tiếng Văn Kinh nói mà chợt phát run Văn Kinh thật sự nổi nóng rồi giọng nói mang theo rất nhiều hơi nóng.
Một lúc sau đã nghe thấy tiếng thu ký bên ngoài vào báo có người muốn gặp Ngô Tổng.
Ngô Thời trả lời.
- Không cho vào.
Vậy nhưng Văn Kinh đã đẩy cửa theo sau thư ký vào phòng.
Hoàng Thanh tay vẫn cầm điện thoại thầm nghĩ.
- Anh ấy bay lên đây hay sao vậy.
- Trợ lý Hoàng Thanh phiền anh cho tôi nói chuyên với Ngô Tổng mấy câu được không.
Hoàng Thanh đưa mắt nhìn Ngô Thời sau khi nhận được cái gật đầu thì kéo thư ký cả hai cùng bước ra ngoài. Lúc này trong phòng chỉ còn hai người Văn Kinh lúc này mới thực sự nhìn rõ Thời Thời nhà mình. Sau mười năm tuy gương mặt đã thay đổi rất nhiều, cũng trưởng thành rất nhiều nhưng chỉ cần nhìn lướt qua Văn Kinh có thể nhận ra được ngay bởi vì gương mặt đó vẫn là gương mặt của Thời Thời nhà anh.
Từ lúc Văn Kinh bước vào phòng Ngô Thời vẫn ngồi nguyên trên chiếc sofa giữa phòng làm việc, vẫn chăm chú vào tập tài liệu trên bàn, cũng không đưa mắt nhìn anh lấy một cái, ánh mắt muôn phần lãnh đạm và hờ hững. Nhìn thấy biểu cảm xa lạ của đứa em trai mà mình ngày đêm thương nhớ, mong mỏi lòng Văn Kinh lại thấy nghẹn lại.
- Ngô Tổng tôi muốn xin nghỉ mấy hôm, trở về Phục Hưng giải quyết một số việc đến lúc dự án bắt đầu thực hiện tôi sẽ quay lại.
Ngô Thời vẫn không nhìn lên chỉ trả lời một câu:
- Không được:
- Vì sao không được, dù sao mấy ngày tới tôi ngồi ở đây cũng không có việc gì làm không phải tận năm ngày nữa dự án mới được khỏi công sao.
- Không có vì sao cả, không phải tôi đã nói nếu không có việc gì thì anh cứ ngồi ngốc ở đó cả ngày cho tôi sao?
Thật sự phát điên lên mất dù có ngốc thế nào thì suốt một tuần qua Văn Kinh cũng nhận ra Thời Thời là nhắm và anh muốn làm khó anh, nhưng vì sao lại thế không phải Thời Thời không nhớ ra anh sao. Thằng bé này lúc trước chưa bao giờ khiến anh phải giận như thế này cả. Văn Kinh cao giọng quát lên.
- Thời Thời em là đang muốn làm cái gì đây.
Bổng nhiên Ngô Thời tức giận ném tập tài liệu đang cầm trên tay xuống bàn làm Văn Kinh cũng giật bắn người, cậu đứng dậy, gương mặt trở nên thâm trầm đáng sợ, ánh mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn thẳng vào Văn Kinh bước dần về phía anh sau đó gằn từng tiếng.
- Tôi đã nói anh không được phép gọi tôi như thế rồi đúng không. Ai là Thời Thời của anh hả?
Văn Kinh lần đầu nhìn thấy bộ dạng này của Thời Thời nhất thời không kịp phản ứng chỉ trơ mắt nhìn. Đến lúc Ngô Thời tiền sát đến bên cạnh Văn Kinh mới ý thức được vội lùi lại phía sau. Thế nhưng một bàn tay đưa ra nắm lấy cổ áo anh kéo lại chỉ một giây sau Văn Kinh đã đối mặt với gương mặt đầy lửa giận của Ngô Thời.
- Thời Thời không phải mười năm trước đã chết rồi sao, không phải chính anh đã đẩy đứa bé đó vào chổ chết sao, vì sao lúc này lại quay lại quấn lấy tôi muốn nhận thân, là vì tôi đã trở nên giàu có thế này nên muốn bám lấy để mong liếm láp được gì từ tôi à?
Văn Kinh vốn đang thất thần, bổng nhiên giậy mạnh tay Ngô Thời ra khỏi cổ áo của mình đồng thời vung tay 'Bốp".. tát một cái rất mạnh lên mặt Ngô Thời.
- Hóa ra em đều nhớ hết không mất trí nhớ, hóa ra là em không muốn nhận người anh này, hóa ra là em nghĩ anh muốn nhận em vì tiền. Được cứ như vậy đi cứ làm như em muốn đi.
Ngô Thời nhìn sang thấy mắt Văn Kinh vậy mà đang ầng ậc nước, chỉ cần anh khẽ nháy mắt thì dòng nước mắt kia sẽ theo khóe mắt mà chảy xuống, nhưng Văn Kinh lại đang cố khắc chế để không cho nó rơi xuống. Trong trí nhớ của Ngô Thời chưa bao giờ cậu thấy Văn Kinh tức giận, hay thất vọng với mình như vậy, cũng chưa bao giờ vung tay tát cậu một cái nào như vậy. Thế nhưng người nên tức giận, thất vọng đau lòng không phải là cậu sao vì sao anh ta lại bày ra bộ mặt xầu khổ như vậy để cho ai xem chứ.
- Vì sao năm đó lại vướt bỏ tôi như vậy? Không phải lúc trước đã nói sẽ ở cùng nhau cả đời sao.
Văn Kinh định quay người bước ra ngoài thì lại nghe Ngô Thời nói.
- Lúc đấy anh không có sự lựa chọn nào cả, nếu cho anh làm lại anh vẫn sẽ làm như vậy.
Nói xong Văn Kinh bước ra ngoài để lại mình Ngô Thời trong phòng với muôn ngàn những hình ảnh trong quá khứ hiện về khiến tâm muốn vỡ vụn. Vì sao người đó có thể lạnh lùng nói những lời như vậy. Chưa từng luyến tiếc khi rời bỏ cậu sao. Còn bản thân cậu vì sao mãi cũng không buông bỏ được chỉ cần nghĩ đến là cảm thấy những đau đớn lúc trước đã phải chịu, tuyệt vọng đến héo mòn tâm chí, bi phẩn đến muốn bóp nát mọi thứ, nhưng vì sao một phút cũng chưa từng quên hình bóng kia.
Lúc còn ở Phục Hưng cả công ty ai cũng thân với anh, đi làm còn vui hơn ở nhà, hơn nữa không khí văn phòng ở Phục Hưng thoải mái và thân thiện hơn ở đây rất nhiều. Ở đây Văn Kinh không quên ai cả cái cô bé Lan Anh cũng không hiểu sao không còn thấy ngồi làm ở khu vực lễ tân nữa, Văn Kinh có hỏi thăm thì được biết là cô bé được chuyển bộ phận rồi.
Hôm nay cũng vừa hay anh đã chỉnh sửa xong toàn bộ bàn thiết kế theo yêu cầu của Ngô Tổng, Văn Kinh định xin phép về Phục Hưng mấy hôm cho thoải mái khi dự án tiền hành thì sẽ quay lại. Nghĩ là làm Văn Kinh gọi điện cho Hoàng Thanh để báo với cậu ấy một câu. Sang đây làm việc Văn Kinh chiu sự quản lý trực tiếp của Ngô Tổng nên xin nghỉ phải trực tiếp xin Ngô Tổng mà cả tuần đến cái bóng của Thời Thời anh cũng không nhìn thấy thế nên đành gọi điện báo cho trợ lý Thanh vậy.
Sau khi nghe điện Hoàng Thanh nói Văn Kinh chờ một chút để hỏi ý kiến của Ngô Tổng, một lúc sau Hoàng Thanh trả lời anh.
- Ngô Tổng bảo không được anh ạ, anh ấy bảo anh cứ ngồi ngốc ở đấy cho anh ấy nhưng không được nghỉ làm nếu không hợp đồng coi như hủy.
Quá đáng lắm rồi nhé Văn Kinh thật sự nổi giận rồi, thằng nhóc này bị làm sao vậy tưởng anh dễ bắt nạt lắm sao, anh một tay nuôi nó bao nhiêu năm giờ nó không nhớ anh thì thôi đi còn cố tình làm khó anh hết lần này đến lần khác, anh nhịn đủ rồi nhé.
- Ngô Tổng nhà cậu đang ở trên phòng đúng không.
Hoàng Thanh nghe tiếng Văn Kinh nói mà chợt phát run Văn Kinh thật sự nổi nóng rồi giọng nói mang theo rất nhiều hơi nóng.
Một lúc sau đã nghe thấy tiếng thu ký bên ngoài vào báo có người muốn gặp Ngô Tổng.
Ngô Thời trả lời.
- Không cho vào.
Vậy nhưng Văn Kinh đã đẩy cửa theo sau thư ký vào phòng.
Hoàng Thanh tay vẫn cầm điện thoại thầm nghĩ.
- Anh ấy bay lên đây hay sao vậy.
- Trợ lý Hoàng Thanh phiền anh cho tôi nói chuyên với Ngô Tổng mấy câu được không.
Hoàng Thanh đưa mắt nhìn Ngô Thời sau khi nhận được cái gật đầu thì kéo thư ký cả hai cùng bước ra ngoài. Lúc này trong phòng chỉ còn hai người Văn Kinh lúc này mới thực sự nhìn rõ Thời Thời nhà mình. Sau mười năm tuy gương mặt đã thay đổi rất nhiều, cũng trưởng thành rất nhiều nhưng chỉ cần nhìn lướt qua Văn Kinh có thể nhận ra được ngay bởi vì gương mặt đó vẫn là gương mặt của Thời Thời nhà anh.
Từ lúc Văn Kinh bước vào phòng Ngô Thời vẫn ngồi nguyên trên chiếc sofa giữa phòng làm việc, vẫn chăm chú vào tập tài liệu trên bàn, cũng không đưa mắt nhìn anh lấy một cái, ánh mắt muôn phần lãnh đạm và hờ hững. Nhìn thấy biểu cảm xa lạ của đứa em trai mà mình ngày đêm thương nhớ, mong mỏi lòng Văn Kinh lại thấy nghẹn lại.
- Ngô Tổng tôi muốn xin nghỉ mấy hôm, trở về Phục Hưng giải quyết một số việc đến lúc dự án bắt đầu thực hiện tôi sẽ quay lại.
Ngô Thời vẫn không nhìn lên chỉ trả lời một câu:
- Không được:
- Vì sao không được, dù sao mấy ngày tới tôi ngồi ở đây cũng không có việc gì làm không phải tận năm ngày nữa dự án mới được khỏi công sao.
- Không có vì sao cả, không phải tôi đã nói nếu không có việc gì thì anh cứ ngồi ngốc ở đó cả ngày cho tôi sao?
Thật sự phát điên lên mất dù có ngốc thế nào thì suốt một tuần qua Văn Kinh cũng nhận ra Thời Thời là nhắm và anh muốn làm khó anh, nhưng vì sao lại thế không phải Thời Thời không nhớ ra anh sao. Thằng bé này lúc trước chưa bao giờ khiến anh phải giận như thế này cả. Văn Kinh cao giọng quát lên.
- Thời Thời em là đang muốn làm cái gì đây.
Bổng nhiên Ngô Thời tức giận ném tập tài liệu đang cầm trên tay xuống bàn làm Văn Kinh cũng giật bắn người, cậu đứng dậy, gương mặt trở nên thâm trầm đáng sợ, ánh mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn thẳng vào Văn Kinh bước dần về phía anh sau đó gằn từng tiếng.
- Tôi đã nói anh không được phép gọi tôi như thế rồi đúng không. Ai là Thời Thời của anh hả?
Văn Kinh lần đầu nhìn thấy bộ dạng này của Thời Thời nhất thời không kịp phản ứng chỉ trơ mắt nhìn. Đến lúc Ngô Thời tiền sát đến bên cạnh Văn Kinh mới ý thức được vội lùi lại phía sau. Thế nhưng một bàn tay đưa ra nắm lấy cổ áo anh kéo lại chỉ một giây sau Văn Kinh đã đối mặt với gương mặt đầy lửa giận của Ngô Thời.
- Thời Thời không phải mười năm trước đã chết rồi sao, không phải chính anh đã đẩy đứa bé đó vào chổ chết sao, vì sao lúc này lại quay lại quấn lấy tôi muốn nhận thân, là vì tôi đã trở nên giàu có thế này nên muốn bám lấy để mong liếm láp được gì từ tôi à?
Văn Kinh vốn đang thất thần, bổng nhiên giậy mạnh tay Ngô Thời ra khỏi cổ áo của mình đồng thời vung tay 'Bốp".. tát một cái rất mạnh lên mặt Ngô Thời.
- Hóa ra em đều nhớ hết không mất trí nhớ, hóa ra là em không muốn nhận người anh này, hóa ra là em nghĩ anh muốn nhận em vì tiền. Được cứ như vậy đi cứ làm như em muốn đi.
Ngô Thời nhìn sang thấy mắt Văn Kinh vậy mà đang ầng ậc nước, chỉ cần anh khẽ nháy mắt thì dòng nước mắt kia sẽ theo khóe mắt mà chảy xuống, nhưng Văn Kinh lại đang cố khắc chế để không cho nó rơi xuống. Trong trí nhớ của Ngô Thời chưa bao giờ cậu thấy Văn Kinh tức giận, hay thất vọng với mình như vậy, cũng chưa bao giờ vung tay tát cậu một cái nào như vậy. Thế nhưng người nên tức giận, thất vọng đau lòng không phải là cậu sao vì sao anh ta lại bày ra bộ mặt xầu khổ như vậy để cho ai xem chứ.
- Vì sao năm đó lại vướt bỏ tôi như vậy? Không phải lúc trước đã nói sẽ ở cùng nhau cả đời sao.
Văn Kinh định quay người bước ra ngoài thì lại nghe Ngô Thời nói.
- Lúc đấy anh không có sự lựa chọn nào cả, nếu cho anh làm lại anh vẫn sẽ làm như vậy.
Nói xong Văn Kinh bước ra ngoài để lại mình Ngô Thời trong phòng với muôn ngàn những hình ảnh trong quá khứ hiện về khiến tâm muốn vỡ vụn. Vì sao người đó có thể lạnh lùng nói những lời như vậy. Chưa từng luyến tiếc khi rời bỏ cậu sao. Còn bản thân cậu vì sao mãi cũng không buông bỏ được chỉ cần nghĩ đến là cảm thấy những đau đớn lúc trước đã phải chịu, tuyệt vọng đến héo mòn tâm chí, bi phẩn đến muốn bóp nát mọi thứ, nhưng vì sao một phút cũng chưa từng quên hình bóng kia.