Bài viết: 65 

Chương 10:
Công việc của Văn Kinh ở Bar dù tốn nhiều thời gian nhưng công việc cũng không đến mức quá bận chỉ có điều môi trường hơi phức tạp một chút. Mà cậu nghĩ mình là con trai nên cũng chẳng sao dù sao cậu chỉ là phục vụ với dọn dẹp vệ sinh nên cũng ít khi tiếp xúc với khách hàng. Thế nhưng lại có những chuyện không thể lường trước được. Do là một Bar lớn của thành phố nên khách hàng vào đây có đủ loại người. Trong đấy có rất nhiều khách hàng là đồng tính nam, mỗi ngày làm việc ở đây Văn Kinh gặp rất nhiều cặp đồng tính cậu cũng không hề kỳ thị. Thế nhưng lại không nghỉ rằng cậu chính là một mẫu đàn ông không chỉ các bạn nữ yêu thích mà đặc biệt các nam nhân cũng bị cuốn hút. Cậu có thân hình khá cao cơ thể cũng không hề gầy yếu, lại lao động nặng nhọc từ nhỏ nên không đến mức cơ bắp, sáu múi nhưng cũng gọi là rắn rỏi. Vậy nhưng cậu lại có một vòng eo rất nhỏ, đôi chân dài thẳng tắp gương mặt thanh tú, tính cách lại thuộc dạng dịu dàng ôn hòa, một thanh niên mười bảy tuổi tràn đầy sức sống. Đúng là mật ngọt trước mặt đám đàn ông háo sắc.
Thời gian này đi làm có một vị khách đặc biệt lần nào đến cũng sẽ gọi cậu. Văn Kinh lúc đầu không nghĩ nhiều vì người này nhìn rất đang hoàng, tử tế. Nhưng đến lúc anh ta liên tục boa tiền cho cậu rất nhiều, lại luôn cố ý động chạm tay cậu Văn Kinh mới bắt đầu nhận ra có vấn đề. Cậu báo với ông chủ cho mình đổi khu vực sang làm bên phòng hát nhưng người đàn ông này lại vẫn tìm đến. Lúc này thì Văn Kinh thấy đau đầu thật sự, không lẽ vì tên biến thái kia mà mình phải nghỉ việc sao.
Hôm nay cái người kia lại đến và vẫn gọi cậu vào phục vụ. Vừa bước vào Văn Kinh không khỏi thấy nổi da gà khi bắt gặp ánh mắt như nhìn con mồi của người này, hình như trước khi đến đây đã uống rựu vậy mà vẫn còn gọi thêm rựu để uống.
Bưng đồ vào cố gắng đứng thật xa vội vàng mở nắp chai và rót vào ly cho khách hàng Văn Kinh muốn quay người đi ra. Thế nhưng vừa định quay ra thì bất ngờ bị một cánh tay kéo lại, sau đó một bàn tay không kiêng kỵ sờ lên mông cậu. Văn Kinh đơ người ra mất mấy giây sau khi biết chắc cái gì đang xảy ra cậu gạt tay người kia ra quay lại hỏi.
- Anh làm cái gì đấy.
Mà người đàn ông kia mặt vẫn không giấu nổi sự thèm muốn lại đưa tay lên muốn nắm lấy tay Văn Kinh, nhưng cậu đã kịp tránh được. Không nói hai lời đấm thẳng vào mặt cái tên biến thái kia một cái.
Từ ngày biết Văn Kinh làm việc ở đây ngày nào Ngô Thời thời cũng tạt qua một chút đem đồ ăn khuya đến cho anh. Hôm nay lúc đến nơi Ngô Thời thấy Văn Kinh cùng một người đàn ông đang cự cải qua lại ông chủ bar đang ở giữa giảng hòa.
Mà người đàn ông kia không chịu còn không ngừng gào lên là Văn Kinh hành hung khách hảng phải bồi thường cho hắn, hắn sẽ kiện cả bar này.
Nhỏ nhẹ nói lý mãi người này vẫn không chịu nghe ông chủ đành nói.
- Căn phòng hôm nay anh ngồi ở gần camera hành lang mà vừa hay lúc Văn Kinh đi vào không khép cửa nên camera đã ghi lại được hết cảnh anh sờ soạng lôi kéo cậu ấy, nếu anh muốn kiện thì cứ việc.
Nghe vậy người đàn ông kia mới chột dạ không giám lớn tiếng nữa, sau đó đứng dậy rời đi. Mà Ngô Thời đứng một bên ánh mắt tối lại âm trầm quét qua mặt gã kia, sau đó quét xuống hai bàn tay của gã..
Sau khi gã đàn ông kia khuất dạng Ngô Thời mới quay qua Văn Kinh ánh mắt dịu dàng, gương mặt ngoan hiền đưa hộp đồ ăn cho anh trai. Nhìn một lượt khắp người Văn Kinh thấy không có vấn đề gì mới thầm thở ra. Cũng không hỏi gì đến chuyện kia nữa.
Nhưng từ hôm đó Ngô Thời bắt đầu để ý đến việc tập luyện thể dục. Cậu muốn mình ngoài học thật giỏi còn phải thật mạnh. Mạnh đến mức có thể bảo vệ che chở được cho anh trai.
Nhưng mà ông trời cũng thật bất công với Ngô Thời với Văn Kinh.
Trong một lần đang chạy bộ Ngô Thời tự nhiên bị ngất phải đưa vào bệnh viện. Sau khi cấp cứu bác sĩ phát hiện trong não Ngô Thời có một khối u, rất may là phât hiện sớm cần phải phẩu thuật trong thời gian sớm nhất. Nhưng chi phí phẩu thuật rất đắt. Nghe bác sĩ nói mà tai Văn Kinh như muốn ù đi. Sao ông trời có thể nhẫn tâm với thời thời như vậy. Cũng nhẫn tâm với cái gia đình nhỏ này của cậu. Phải làm thế nào đây lần đầu tiên Văn Kinh thấy gục ngã trước số phận. Trong đầu cậu lúc này chỉ là suy nghĩ làm sao để cứu Thời Thời đây, hiện tai số tiền cậu kiếm được còn không đủ để thuốc thang cho bà lấy gì để phẩu thuật cho thằng bé đây.
Lần đầu tiên sau sáu năm Văn Kinh nhớ đến chiếc điện thoại mẹ Ngô Thời đã đưa cho cậu.
Khi cậu gọi điện ấy vậy mà người kia cũng không khó nói chuyện lắm. Sau khi cậu kể mọi chuyện thì trong trí nhớ của Ngô Định hiện lên một đêm nào đó từ rất lâu về trước. Hẵn là có chút ấn tượng về ngưòi phụ nữ kia. Ông cũng nói nếu chứng minh được Ngô Thời đúng là con ông thì ông sẽ nhận và có trách nhiệm với nó.
Đến lúc này Văn Kinh mới biết Ngô Thời có một ngưòi bố rất giàu có như vậy. Không biết việc bao năm qua mình giữ Thời Thời lại có phải là đúng không nữa.
Thế nhưng Văn Kinh quá hiểu tính cách của Thời Thời cố chấp vô cùng, từ ngày ở với bà cháu cậu với nó chỉ có bà và cậu là gia đình giờ muốn nó nhận một người khác là bố sợ có chết nó cũng không chịu. Trừ khi Văn Kinh và bà không cần nó nữa.
Thời gian này đi làm có một vị khách đặc biệt lần nào đến cũng sẽ gọi cậu. Văn Kinh lúc đầu không nghĩ nhiều vì người này nhìn rất đang hoàng, tử tế. Nhưng đến lúc anh ta liên tục boa tiền cho cậu rất nhiều, lại luôn cố ý động chạm tay cậu Văn Kinh mới bắt đầu nhận ra có vấn đề. Cậu báo với ông chủ cho mình đổi khu vực sang làm bên phòng hát nhưng người đàn ông này lại vẫn tìm đến. Lúc này thì Văn Kinh thấy đau đầu thật sự, không lẽ vì tên biến thái kia mà mình phải nghỉ việc sao.
Hôm nay cái người kia lại đến và vẫn gọi cậu vào phục vụ. Vừa bước vào Văn Kinh không khỏi thấy nổi da gà khi bắt gặp ánh mắt như nhìn con mồi của người này, hình như trước khi đến đây đã uống rựu vậy mà vẫn còn gọi thêm rựu để uống.
Bưng đồ vào cố gắng đứng thật xa vội vàng mở nắp chai và rót vào ly cho khách hàng Văn Kinh muốn quay người đi ra. Thế nhưng vừa định quay ra thì bất ngờ bị một cánh tay kéo lại, sau đó một bàn tay không kiêng kỵ sờ lên mông cậu. Văn Kinh đơ người ra mất mấy giây sau khi biết chắc cái gì đang xảy ra cậu gạt tay người kia ra quay lại hỏi.
- Anh làm cái gì đấy.
Mà người đàn ông kia mặt vẫn không giấu nổi sự thèm muốn lại đưa tay lên muốn nắm lấy tay Văn Kinh, nhưng cậu đã kịp tránh được. Không nói hai lời đấm thẳng vào mặt cái tên biến thái kia một cái.
Từ ngày biết Văn Kinh làm việc ở đây ngày nào Ngô Thời thời cũng tạt qua một chút đem đồ ăn khuya đến cho anh. Hôm nay lúc đến nơi Ngô Thời thấy Văn Kinh cùng một người đàn ông đang cự cải qua lại ông chủ bar đang ở giữa giảng hòa.
Mà người đàn ông kia không chịu còn không ngừng gào lên là Văn Kinh hành hung khách hảng phải bồi thường cho hắn, hắn sẽ kiện cả bar này.
Nhỏ nhẹ nói lý mãi người này vẫn không chịu nghe ông chủ đành nói.
- Căn phòng hôm nay anh ngồi ở gần camera hành lang mà vừa hay lúc Văn Kinh đi vào không khép cửa nên camera đã ghi lại được hết cảnh anh sờ soạng lôi kéo cậu ấy, nếu anh muốn kiện thì cứ việc.
Nghe vậy người đàn ông kia mới chột dạ không giám lớn tiếng nữa, sau đó đứng dậy rời đi. Mà Ngô Thời đứng một bên ánh mắt tối lại âm trầm quét qua mặt gã kia, sau đó quét xuống hai bàn tay của gã..
Sau khi gã đàn ông kia khuất dạng Ngô Thời mới quay qua Văn Kinh ánh mắt dịu dàng, gương mặt ngoan hiền đưa hộp đồ ăn cho anh trai. Nhìn một lượt khắp người Văn Kinh thấy không có vấn đề gì mới thầm thở ra. Cũng không hỏi gì đến chuyện kia nữa.
Nhưng từ hôm đó Ngô Thời bắt đầu để ý đến việc tập luyện thể dục. Cậu muốn mình ngoài học thật giỏi còn phải thật mạnh. Mạnh đến mức có thể bảo vệ che chở được cho anh trai.
Nhưng mà ông trời cũng thật bất công với Ngô Thời với Văn Kinh.
Trong một lần đang chạy bộ Ngô Thời tự nhiên bị ngất phải đưa vào bệnh viện. Sau khi cấp cứu bác sĩ phát hiện trong não Ngô Thời có một khối u, rất may là phât hiện sớm cần phải phẩu thuật trong thời gian sớm nhất. Nhưng chi phí phẩu thuật rất đắt. Nghe bác sĩ nói mà tai Văn Kinh như muốn ù đi. Sao ông trời có thể nhẫn tâm với thời thời như vậy. Cũng nhẫn tâm với cái gia đình nhỏ này của cậu. Phải làm thế nào đây lần đầu tiên Văn Kinh thấy gục ngã trước số phận. Trong đầu cậu lúc này chỉ là suy nghĩ làm sao để cứu Thời Thời đây, hiện tai số tiền cậu kiếm được còn không đủ để thuốc thang cho bà lấy gì để phẩu thuật cho thằng bé đây.
Lần đầu tiên sau sáu năm Văn Kinh nhớ đến chiếc điện thoại mẹ Ngô Thời đã đưa cho cậu.
Khi cậu gọi điện ấy vậy mà người kia cũng không khó nói chuyện lắm. Sau khi cậu kể mọi chuyện thì trong trí nhớ của Ngô Định hiện lên một đêm nào đó từ rất lâu về trước. Hẵn là có chút ấn tượng về ngưòi phụ nữ kia. Ông cũng nói nếu chứng minh được Ngô Thời đúng là con ông thì ông sẽ nhận và có trách nhiệm với nó.
Đến lúc này Văn Kinh mới biết Ngô Thời có một ngưòi bố rất giàu có như vậy. Không biết việc bao năm qua mình giữ Thời Thời lại có phải là đúng không nữa.
Thế nhưng Văn Kinh quá hiểu tính cách của Thời Thời cố chấp vô cùng, từ ngày ở với bà cháu cậu với nó chỉ có bà và cậu là gia đình giờ muốn nó nhận một người khác là bố sợ có chết nó cũng không chịu. Trừ khi Văn Kinh và bà không cần nó nữa.
Chỉnh sửa cuối: