Ngôn Tình [Edit] Tổng Tài Cường Thế Sủng Vợ: Vợ Yêu, Hãy Ngoan Ngoãn - Dư Thư Nhi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi meomeohh, 20 Tháng tám 2021.

  1. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 20: Tôi thích anh, đã lâu lắm rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại

    " Nổi tiếng trở lại, hahaha, nếu không phải vì tôi, Âu Lâm Lâm sẽ không như bây giờ! Cô ấy rất bướng bĩnh, cố gắng đi từ dưới lên, nhưng bởi vì giúp tôi nên bị chèn ép khắp nơi! Tôi chính là người có tội, người có tội!"

    Diệp Thư cầm lấy bình rượu, trực tiếp rót vào cổ họng.

    Chất lỏng màu đỏ tràn ra, chảy dọc theo đôi môi đỏ mọng của cô, qua chiếc cổ trắng như thiên nga của cô, mang theo hơi thở thơm mát mê hồn.

    " Chậc chậc....Đối mặt với vưu vật như vậy, cho dù vô năng cũng sẽ có phản ứng thôi!" Hầu kết Tôn Nam Tước chuyển động, anh ta lảo đảo đứng dậy, dìu Âu Lâm Lâm say bất tỉnh nhân sự đi ra ngoài.

    " Đi đâu vậy? Tên hỗn độn này, anh muốn...muốn làm gì Lâm Lâm của chúng tôi, làm gì hả?" Diệp Thư đứng lên muốn đuổi theo, nhưng chân đã không còn nghe theo sai bảo.

    Chân trái vấp chân phải, cả người cô té nhào trên niệm.

    Tiếng cười trầm thấp của Tôn Nam Tước vang lên: " Yên tâm đi, chỉ cần cô có thể thu phục anh ta thì vị trí nữ chính trong vở kịch thứ hai của tôi, chính là Âu Lâm Lâm!"

    Tôn Nam Tước dìu Âu Lâm Lâm đi ra khỏi Hương Hoa Hồng.

    Bên ngoài trời đã về đêm, cơn gió buổi tối của tháng bảy thổi vào mặt, gió mát nhẹ xen lẫn chút hơi nóng càng làm lòng người thêm xao động.

    Âu Lâm Lâm cả người bám vào Tôn Nam Tước: " Tôn Nam Tước, tôi thích anh, đã lâu lắm rồi...."

    Đôi môi đỏ mọng đưa tới.

    Tôn Nam Tước mở cửa xe, đem cô nhét vào trong: " Đợi chút đã, tôi còn có chuyện chính sự muốn làm."

    Tôn Nam Tước dựa vào bên cạnh xe, lắc lắc đầu hơi choáng váng, chọc chọc ngón tay mở màn hình điện thoại. Quay số.

    " Alo, A Sâm, người anh em, lần này tôi đã giúp anh tìm kiếm một người đẹp thuộc hàng cực phẩm, đảm bảo có thể trị khỏi chứng bệnh sợ phụ nữ của anh! Tôi nói cho anh biết, cô gái kia, xinh đẹp như tiên, quan trọng là rất thú vị, so với người nhàm chán như anh quả thật xứng đôi. Anh mau chạy đến chỗ cũ Hương Hoa Hồng, người đã đưa tới, giữ cho anh đấy!"

    " Anh Sâm, là ai thế?" Cách cái điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng, thanh mát không một tia tạp chất vang lên.

    Âm thanh khàn khàn của Thịnh Thiếu Sâm truyền đến: " Không có gì, chỉ là một người vô vị gọi nhầm."

    Nói xong, trực tiếp tắt máy.

    "Chết tiệt....Tôi nhàm chán? Này Thịnh Thiếu Sâm – đại xử nam, ông đây vì chuyện chung thân đại sự của ngươi mà hao tổn tâm cơ, vậy mà ngươi không dám đấu tranh? Có thể cách một cái rèm, gìn giữ đến co quắp thành phế vật? Như vậy cả đời hay sao? Không sợ địa phương đó bị rỉ sét hả?"

    Tôn Nam Tước tức giận, càu nhàu nhìn màn hình tối đen của điện thoại.

    Thấy không có phản hồi, anh ta cứng đầu bấm máy tiếp tục.

    Lần này Thịnh Thiếu Sâm trực tiếp mở miệng nói trước: " Tôn Nam Tước, tôi đã nói, đừng giới thiệu phụ nữ cho tôi nữa, tôi không có hứng thú!"

    " Thịnh Thiếu Sâm, đây là lời anh nói, đừng hối hận!" Tôn Nam Tước nói đến tức giận: "Nếu anh không muốn, tôi sẽ kêu anh em cùng nhau làm cô ấy!"

    "Ngươi say." Thịnh Thiếu Sâm lạnh lùng buông xuống những lời này, lại cúp máy.

    "Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, gỗ mục không thể điêu khắc được!" Tôn Nam Tước khó chịu đá vào cửa xe mấy cái.

    Bên trong xe rung lắc dữ dội, Âu Lâm Lâm ôm lấy đầu nói lầm bầm: " Cái gì ồn ào vậy? Tôn Nam Tước, không phải anh lợi hại lắm hay sao? Có gì mà phải nói chuyện mưu tính dữ thế?"

    " Ngay cả em cũng cười anh? Chờ một chút, anh lập tức thu thập em." Tôn Nam Tước chui vào bên trong xe...
     
  2. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 21: Sẽ không phải là nhớ tôi đấy chứ?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hương Hoa Hồng, bên trong Thủy Ngạn Lam.

    Diệp Thư nằm dài trên nệm, tay cầm chai rượu đỏ đã cạn phân nữa, lắc lắc.

    "Khốn kiếp, tất cả đều là đồ khốn kiếp.. Tôn Nam Tước, anh tốt nhất nên cầu nguyện đừng để tôi gặp lại, nếu không tôi nhất định đánh anh một trận!"

    Tất cả đều là người trưởng thành, ngay khoảnh khoắc Diệp Thư không thể ngăn cản được Âu Lâm Lâm, cũng hiểu rất rõ, giây tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.

    Chỉ là, dù biết rõ kết quả là như thế nhưng vẫn không cam lòng.

    Cô không thể làm gì, không thể làm gì được!

    Diệp Tâm Ngữ nói đúng, hiện tại cô giống như một con chó không có chủ!

    Mất người thân, mất gia sản, ngay cả người bạn tốt cũng bị cô làm phiền..

    Một làn gió mát thổi qua những bông hoa Hòe trên bờ biển, cánh hoa trắng bay ra điểm nhẹ trên chóp mũi cô.

    Mùi hương thơm ngát, Diệp Thư không tự chủ được đánh một cái hắc xì hơi.

    Đúng là thật chóng mặt.

    Tay phải gõ mấy cái vào đầu, cô ngồi xếp bằng ở trên sàn gỗ, ngửa mặt, lại là một ngụm lớn.

    Cảm giác cồn cào nóng rát lan từ cổ họng đến dạ dày.

    Cảm giác khó chịu khiến cô không nhịn được nôn mửa dữ dội trên chiếc ghế gỗ Lê.

    Cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều sắp bị nôn ra ngoài, cảm giác này, đau đớn không nói nên lời nhưng lại có chút thoải mái khiến cô nhẹ nhõm một hơi.

    Diệp Thư trở mình, nằm ngửa trên sôfa, mái tóc đen xoăn buông xuống, đuôi tóc xõa ra trên mặt hồ nước trong vắt, gió thổi qua, đẹp như một bức tranh.

    Diệp Thư giơ chai rượu đỏ lên, đổ xuống.

    Chất lỏng màu đỏ đổ hết lên váy của cô, nhìn thấy ghê người.

    Điện thoại reo lên.

    Diệp Thư ném vỏ chai rượu trên sàn, cầm điện thoại lên, mắt mơ màng nhìn chằm chằm vào màn hình đang nhấp nháy.

    Hai chữ "tổ tông" to lớn xuất hiện trên màn hình cùng với tiếng chuông điện thoại nghe thật chói tai.

    Diệp Thư phun ra một ngụm rượu, cười ngây ngô, ngón tay thon dài trắng nõn lướt màn hình, ngồi dậy nghe máy: "Alo!" Giọng nói của cô ngà ngà say.

    Bên kia điện thoại, có tiếng máy lạnh vang lên, sau đó là một khoảng im lặng kéo dài.

    Diệp Thư lảo đảo đứng lên, đi tới đi lui quanh giườgi, đồng thời giơ cao điện thoại, thỉnh thoảng lấy xuống, áp vào tai: "Alo, alo, nói chuyện đi!"

    Đầu bên kia vẫn im lặng, qua điện thoại có tiếng hít thở lộn xộn.

    Tín hiệu rõ ràng rất tốt, tại sao lại không nói câu nào? Làm cái gì thần bí sao?

    Diệp Thư uống rượu, tâm trạng không tốt, có chút phát cáu, kéo kéo áo: "Tổ tông đại nhân, người lại muốn cái gì đây? Muốn kêu đến thì đến, muốn kêu đi thì đi sao, có gì cần phân phó nha?"

    Đầu dây bên kia vẫn im lặng như cũ, nhưng tiếng hít thở truyền qua có phần rối loạn hơn trước.

    Diệp Thư ngồi ở trên sàn gỗ Lê màu vàng, lắc lắc điện thoại, kỳ quái nói: "Sẽ không phải là nhớ tôi đấy chứ? Haha, vậy thì đến Hoa Hồng đi.."

    Diệp Thư còn chưa nói xong, đầu dây bên kia vội vàng tắt máy.

    Diệp Thư híp mắt, nhìn màn hình điện thoại di động đen kịt, dùng ngón tay chọc mạnh vào màn hình điện thoại di động tối om, say khướt mắng một câu: "Đồ điên!"

    Cô say, say thật rồi.

    Đầu rất đau, cổ họng cũng nóng rát, Diệp Thư lảo đảo đứng dậy, muốn tìm chút nước để uống.

    Chỉ là, vừa đứng dậy, thân thể loạng choạng một cái, cô ngã về phía trước mấy bước. Sau đó, giẫm phải chai rượu rỗng mà cô vừa quăng đi, trượt chân ngã. Trán cô đập vào góc cạnh của cái giường. Thật là đau!
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng mười một 2021
  3. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 22: Thịnh Thiếu Sâm, cứu tôi a!

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Hai tiếng sau.

    Diệp Thư đang ngủ mê man thì bị động tĩnh vách kế bên làm thức giấc.

    Cô mơ màng đứng dậy, chợt nghe âm thanh nức nở của một người phụ nữ vang lên: " Đạo diễn Tôn, không cần, xin anh đừng như vậy..."

    Đạo diễn Tôn, Tôn Nam Tước?

    Cơn gió lạnh thổi qua, Diệp Thư tỉnh hẳn rượu.

    Cúi người cầm lấy chai rượu rỗng quăng dưới đất, loạng choạng chạy tới cửa bên cạnh, xông vào.

    Bất chấp tất cả, gõ vào đầu người đàn ông, rồi sau đó, nắm lấy tay người phụ nữ chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói: " Lâm Lâm đừng sợ, có tôi ở đây..."

    " Cô, cô là ai, tôi không biết cô, mau buông tay ra." Âm thanh của người phụ nữ xa lạ vang lên.

    Diệp Thư sửng sốt, quay mặt lại, thấy dưới ánh đèn có nước mắt của một người phụ nữ xa lạ, đang cảnh giác nhìn cô.

    Thừa dịp cô sững sờ, người phụ nữ vùng vẫy, chạy ra ngoài.

    Diệp Thư dựa vào tường, thân thể nặng nề trượt xuống, tay dùng sức gõ vào cái đầu say xỉn.

    Đau quá, đau quá đi!

    Phía xa, dưới ánh đèn mờ ảo, một người đàn ông tai to mặt lớn đang ôm lấy cái đầu đầy máu của mình, chỉ đạo nhân viên pha chế vây quanh cô.

    " Bắt lấy cô ta, đừng để cô ta chạy!"

    Diệp Thư nhận ra chính mình gặp rắc rối muốn bỏ chạy, nhưng lại không có một chút sức lực.

    Trong cơn hoảng loạn, cô gọi cho Thịnh Thiếu Sâm.

    Thịnh Thiếu Sâm vừa mới xuống máy bay, chưa kịp ra khỏi sân bay Tân Thành thì nhận được điện thoại của Diệp Thư, anh cau mày, nhấc máy.

    " Cứu tôi với, a....." Âm thanh của Diệp Thư biến mất sau một trận ồn ào cùng với tiếng thét chói tai.

    Mặt Thịnh Thiếu Sâm trầm xuống, anh gọi lại vào điện thoại của Diệp Thư.

    Một lúc sau mới có người nhấc máy, âm thanh lo lắng của người đàn ông vang lên: " Ngài là bạn của Diệp tiểu thư phải không? Mau đến phòng số 1 của Hương Hoa Hồng, tôi sợ Diệp tiểu thư xảy ra chuyện không may, a......"

    Sau một tiếng thét, cuộc trò chuyện lại bị cắt đứt.

    Thịnh Thiếu Sâm trầm mặc, nhanh chóng bấm một số điện thoại di động: " Lập tức đến Hương Hoa Hồng, phòng số 1, đưa Diệp Thư ra ngoài."

    Nữa tiếng sau.

    Trước cửa Hương Hoa Hồng, một chiếc xe Bugatti Veyron phanh gấp.

    Thịnh Thiếu Sâm vội vàng mở cửa xe, bước xuống.

    Ông chủ của Hương Hoa Hồng – Dạ Nguyên Cảnh tươi cười tiếp đón, tay khoác lên vai Thịnh Thiếu Sâm, nở nụ cười bí hiểm: " Thật không ngờ, trên đời này lại có người phụ nữ thứ hai khiến cho anh Thịnh của chúng ta tự mình tới đón, không dễ dàng, thật không dễ dàng chút nào."

    Dạ Nguyên Cảnh vừa cười vừa nói, anh đưa Thịnh Thiếu Sâm đi vào lối đi màu xanh lá.

    Lối đi này được mở vì Thịnh Thiếu Sâm, để tránh cho anh gặp phải những người phụ nữ khác trên đường.

    Thịnh Thiếu Sâm trừng mắt nhìn đối phương: " Người đâu?" Chân bước nhanh về phía trước.

    " Yên tâm, yên tâm đi, người đã giúp anh đưa đến Thủy Ngạn Lam rồi." Đây là lần đầu tiên Dạ Nguyên Cảnh nhận được điện thoại của Thịnh Thiếu Sâm kêu đưa người phụ nữ của anh ta đi, làm sao lại không hầu hạ tốt cho được? " Như vậy, cái hạng mục tôi nói lần trước, có thể hay không...."

    Thịnh Thiếu Sâm dừng lại, xoay người, âm trầm liếc mắt nhìn Dạ Nguyên Cảnh một cái: " Anh cảm thấy tôi là người công tư không phân minh sao?"

    " Này....Được rồi, được rồi, tôi chưa nói cái gì, chưa nói cái gì! Đêm nay, anh Thịnh có cần cái gì, cứ việc phân phó, tôi cho người đi chuẩn bị, đảm bảo lần đầu tiên khiến anh Thịnh thật thoải mái...."

    Dạ Nguyên Cảnh hít hít cái mũi, nói sang chuyện khác, nịnh nọt.

    " Không cần!" Thịnh Thiếu Sâm bỏ lại những lời này liền nhanh chóng đi đến Thủy Ngạn Lam.
     
  4. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 23: Ôm lấy tay anh cười ngây ngô

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Khi Thịnh Thiếu Sâm đuổi tới, Diệp Thư đang nằm trên giường trong Thủy Ngạn Lam nôn mửa, mái tóc bù xù che gần hết khuôn mặt, cả người say khướt, hoàn toàn không có hình tượng.

    Hai người phục vụ ở bên cạnh canh giữ, thỉnh thoảng đưa nước và khăn cho cô.

    Thịnh Thiếu Sâm bước tới, vẻ mặt u ám, đáng sợ, nắm lấy cằm Diệp Thư, giọng nói lạnh lùng, đáng sợ: " Ai cho cô ấy uốn nhiều như vậy?"

    Hai người phục vụ sớm đã bị dọa choáng váng.

    Người nổi tiếng bị chứng sợ phụ nữ như Thịnh Thiếu Sâm không những chạm vào người phụ nữ này, mà còn trong tư thế muốn đỡ cô ấy.

    Người sáng suốt vừa nhìn đã biết, người phụ nữ này không đơn giản.

    Hai người mặt mày trắng bệch, đồng loạt giơ tay lên, chỉ về hướng phòng số 1.

    Giọng nói thô lỗ của người đàn ông phát ra từ phòng số 1.

    Nghe qua hình như là: không chịu khi ông chủ Hương Hoa Hồng đưa Diệp Thư đi, kêu anh em đập phá đồ đạc.

    Đáy mắt Thịnh Thiếu Sâm rét lạnh, anh ném ánh mắt về phía Quan Cửu.

    Quan Cửu lập tức đi tới phòng số 1.

    Âm thanh mở, đóng cửa vang lên.

    Ngay sau đó, âm thanh nam nhân kêu la cầu xin tha thứ, thảm thiết vang lên.

    Thịnh Thiếu Sâm quét mắt về phía hai người phục vụ.

    Cả hai ngay lập tức cúi đầu và nói với giọng run rẩy rằng: họ đã không nhìn thấy hoặc nghe thấy gì.

    Thịnh Thiếu Sâm thu hồi ánh mắt, đưa tay.....

    Chưa chạm tới Diệp Thư thì cô lại đột nhiên bắt lấy tay anh, ôm lấy khủy tay, cười ngây ngô: " Tổ tông, tổ tông, hắc hắc, tôi nhận ra anh, tổ tông!"

    Trong khi nói chuyện, hay tay cô đã từ phía sau đặt lên vai anh, hai chân dùng sức trực tiếp nhảy lên lưng anh.

    Diệp Thư như thế này hoàn toàn khác với vẻ điềm đạm, trầm ổn và sắc bén khi lần đầu gặp anh.

    Tim Thịnh Thiếu Sâm đột nhiên run rẩy, có cái gì đó vừa xẹt qua.

    Sắc mặt Thịnh Thiếu Sâm trầm xuống, âm thanh lạnh như băng vang lên: " Xuống!"

    " Không xuống! Đâu phải muốn cần thì đến, không cần thì đuổi đi, anh điện thoại tôi liền bắt máy, sao anh...ách...." Diệp Thư nấc một cái thật to, đôi môi đỏ mọng trực tiếp dán vào cổ anh, mê hoăc nói tiếp: " Sao anh lại không nói chuyện?"

    Thịnh Thiếu Sâm chỉ cảm thấy hơi rượu xông thẳng vào mặt, lông mày cau lại. Không biết từ khi nào, hai tay trực tiếp đặt lên mông cô, để cô không bị ngã.

    " Cô say!" Hôm nay, anh vội vàng chạy đến SEOUL, lại vội vàng chạy về Tân Thành, làm gì có thời gian gọi điện thoại cho cô chứ?

    Trái lại là cô, lần đầu tiên trực tiếp gọi điện liền mang đến phiền toái cho anh.

    " Tôi...không có say, không có say, đại tổ tông, không phải là anh ngoài chứng sợ phụ nữ lại có thêm chứng ngại trao đổi qua điện thoại đó chứ?"

    Đôi tay nhỏ nhắn của Diệp Thư không ngừng sờ soạng lỗ tai của anh, đôi môi đỏ mọng thì dán vào tai anh nỉ non. Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng truyền đến một tiếng ngáy yếu ớt.

    Diệp Thư không biết tại sao, ngay khi vừa nằm trên lưng anh đã cảm thấy một cảm giác an toàn không thể giải thích được, rất quen thuộc, giống như đã lâu trước kia đã từng nằm như thế này.

    Cảm giác an toàn này nhanh chóng khiến cô chìm vào giấc ngủ.

    Thịnh Thiếu Sâm cau mày, cõng cô trở lại trong xe, nhấn ga, xe phóng nhanh.

    " A, xe của a Sâm!" Cách cửa Hương Hoa Hồng không xa, có một chiếc xa Maybach màu vàng đang đậu, Tôn Nam Tước ló đầu ra, vui mừng.

    " Tôn Nam Tước, anh chưa xong nữa sao?" Âm thanh mang theo men say, oán giận của Âu Lâm Lâm vang lên.

    " Chết tiệt, tiểu yêu tinh, thật là, hôm nay, tôi sẽ cho em biết sự lợi hại!" Tôn Nam Tước rụt đầu lại.
     
  5. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 24: Sinh hoạt cá nhân của bà Thịnh thật hỗn loạn!

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Diệp Thư tỉnh lại nhìn thấy mình đang nằm trong phòng ngủ ở Thịnh Cảnh Viên.

    Say rượu làm đầu cô đau như búa bổ.

    Cô gõ gõ cái đầu của mình, vươn tay muốn chống lên cái gì đó, ngồi dậy.

    Lại đụng phải thứ gì vừa ấm nóng, vừa co dãn.

    Cảm giác mơ hồ, cô nhéo nhéo.

    " Sinh hoạt cá nhân của bà Thịnh thật hỗn loạn, thật khiến người ta hoa mắt, hết hút thuốc, uống rượu bây giờ lại trắng trợn trêu ghẹo đàn ông, con trai nhà lành hử?"

    Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên, tràn đầy dục vọng.

    Diệp Thư sợ hãi lùi về sau, lén nhìn về phía anh.

    Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Thịnh Thiếu Sâm bên trong sương khói mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện, Diệp Thư xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ chui xuống.

    Những cảnh tượng lộn xộn sau cơn say đêm qua được ghép nối lại với nhau tạo thành bức tranh hoàn mỹ.

    Càng nghĩ lại, hai bên tai của Diệp Thư càng đỏ bừng, đầu cúi càng thấp: " Tối hôm qua....cảm ơn anh."

    Sau khi cẩn thận suy nghĩ, cô cảm thấy cần phải nói cảm ơn với anh.

    Dù sao, nếu tối hôm qua anh ta không đến kịp, e rằng cô đã bị tên đầu heo xử lý rồi.

    " Chuyện bà Thịnh làm ra, đúng là nên kiểm điểm phải không?"

    Thịnh Thiếu Sâm quay mặt sang một bên, phun một hơi khói vào mặt Diệp Thư.

    Mùi thuốc lá nhàn nhạt xộc vào mũi, Diệp Thư hít sâu một hơi, cơn nghiện thuốc lá lập tức bị xuất hiện.

    Cô vội quay mặt đi, tránh làn khói hấp dẫn ấy.

    " Chuyện tối hôm qua, thực xin lỗi..."

    " Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?" Tối hôm qua, Diệp Thư say như chết, anh căn bản không có cơ hội hỏi, hiện tại là thời điểm thích hợp để thẩm vấn người phụ nữ khiến anh nhiều lần mở rộng tầm mắt này.

    " Tôi....uống rượu...."

    Diệp Thư cắn môi, mười ngón tay đan vào nhau.

    Mùi thuốc lá trong phòng càng lúc càng nồng nặc, cô thật sự không nhịn được.

    Nhất định là Thịnh Thiếu Sâm cố tình trừng phạt cô vì đã uống rượu và gây rắc rối!

    "Tôi còn tưởng bà Thịnh đã quên thân phận và nhiệm vụ của mình! Cuối cùng cô vẫn còn tỉnh táo một chút, biết ngoài việc bỏ thuốc thì phải bỏ rượu!"

    Diệp Thư sửng sốt, theo bản năng nâng mắt lên nhìn anh, muốn phản đối.

    Tuy nhiên, điều thu hút sự chú ý của cô là cách anh ta hút thuốc thật tao nhã.

    Đốm lửa lan tỏa trong phần màu trắng của điếu thuốc, uốn lượn quanh một vòng khói đẹp mắt.

    Ánh mắt của Diệp Thư nhanh chóng bị hấp dẫn.

    Khi anh vừa nuốt xuống, đôi môi đỏ mọng nhỏ nhắn của cô cũng nhếch lên, ực, cô nuốt một ngụm nước miếng. Giống như một con mèo nhỏ tham ăn với đôi mắt phát sáng.

    Động tác của Thịnh Thiếu Sâm dừng lại, lông mày nhướng lên, có chút không tự nhiên với đôi mắt trắng trợn của cô liền đứng lên.

    Trong đôi mắt màu lam khẽ gợn sóng.

    Anh lấy điếu thuốc ra, cúi đầu, trong bầu không khí mập mờ này, tự nhiên anh xúc động muốn hôn lên đôi môi ướt át của cô.

    Đột nhiên, cô vươn tay ra, đoạt lấy điếu thuốc đang kẹp ở đầu ngón tay của anh, bỏ vào miệng, hít một hơi thật sâu.

    Cơ thể Thịnh Thiếu Sâm cứng đờ, tâm trạng nhanh chóng thay đổi.

    Giây tiếp theo, đầu ngón tay mạnh mẽ của anh đã kẹp điếu thuốc trong miệng cô, rút đi không thương tiếc.

    Diệp Thư có chút xấu hổ, khóe miệng hơi giật giật, rốt cục ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh: "Nếu anh Thịnh đã yêu cầu tôi bỏ thuốc lá và uống rượu mà các quan chức nhà nước được phép đốt lửa, người dân thì lại không được phép đốt đèn. Theo cách này, tôi e rằng vô ích thôi!"

    Động tác của Thịnh Thiếu Sâm dừng lại, đôi mắt màu lam chuyển sang khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo của cô.

    Đôi mắt cô tràn ngập kháng nghị như đứa trẻ, trông thật mê người.

    Ánh mắt trong suốt quật cường như vậy, dường như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
     
  6. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 25: Tôi biết làm sao bây giờ đây? Anh ấy chỉ thích tôi!

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Thịnh Thiếu Sâm cầm điếu thuốc lá trên tay dụi vào gạt tàn, môi mỏng đặt lên lỗ tai cô, thì thầm: "Nếu như không phải do bà Thịnh yêu thương nhớ nhung tôi thì tôi bảo đảm sẽ không ở trước mặt bà Thịnh hút thuốc, uống rượu."

    Ngụ ý là nếu đêm qua cô không trèo lên giường anh, thì bây giờ cô sẽ không phải chịu cảnh này.

    Diệp Thư chỉ cảm thấy bên tai ngứa ngáy, cảm giác râm ran như có điện chạy qua từng tế bào trong cơ thể.

    Đôi tay nhỏ bé nắm chặt, các đốt ngón tay trắng bệch.

    Cô xoay người, bước xuống giường.

    "Bà Thịnh định đi đâu vậy?"

    "Trở về phòng!" Diệp Thư khó chịu, bỏ lại câu này rồi chạy ra khỏi phòng, trở về phòng của mình.

    Đóng cửa lại, lồng ngực Diệp Thư vẫn phập phồng không ngừng.

    Cô cực kỳ tức giận!

    Đại ma quỷ Thịnh Thiếu Sâm này, gọi anh ta là tổ tông đã coi trọng lắm rồi. Nhưng so với tổ tông còn khó hầu hạ hơn!

    Diệp Thư đang tức giận thì Diệp Tâm Ngữ gọi đến.

    Diệp Thư liếc nhìn rồi trực tiếp cúp máy.

    Diệp Tâm Ngữ lại gọi đến, Diệp Thư tiếp tục cúp máy...Sau khi gọi tới gọi lui vài lần, Diệp Tâm Ngữ không gọi nữa mà trực tiếp gửi tin nhắn đến.

    "Diệp Thư, cô nghĩ là cô không nhận điện thoại của tôi, tôi sẽ không có cách sao? Đồ đê tiện này, cô khiến cho Cố Tả Thành đến uy hiếp nhà tôi, còn nói rằng nếu ba tôi không trả lại quyền tiếp quản tập đoàn Diệp thị cho cô thì anh ta sẽ không kết hôn với tôi! Haha, Diệp Thư cô đã quá coi thường tôi rồi. Tôi nói cho cô biết, Diệp Thư, cô nhất định sẽ trả giá cho việc làm của mình!"

    Nhìn thấy tin nhắn dày đặc trên màn hình di động, Diệp Thư cười giễu.

    Cô gọi lại cho Diệp Tâm Ngữ.

    Di động vừa mới kết nối, Diệp Tâm Ngữ đã chửi ầm lên: "Diệp Thư, con tiện nhân này, mày biết sợ rồi sao? Nếu sợ thì tránh xa Cố Tả Thành một chút. Đừng mơ mộng, hy vọng vào hắn!"

    "Tôi biết làm sao bây giờ đây? Tôi không có hi vọng vào anh ấy nhưng anh ấy thích tôi, anh ấy muốn làm chuyện gì đó cho tôi. Dù sao thì tôi cũng không thể đuổi anh ấy đi được! Anh ấy còn nói, đối với cô chỉ là gặp dịp thì chơi. Anh ấy muốn kết hôn với cô chính là để giúp tôi đọat lại tập đoàn Diệp thị đấy."

    Giọng Diệp Thư trong trẻo, ngọt ngào, nhẹ nhàng từ tốn, nhưng từng chữ đều ghim chặt vào trong lòng Diệp Tâm Ngữ.

    Diệp Tâm Ngữ xấu xa nói: "Diệp Thư, mày chờ đó. Tao nhất định sẽ khiến mày hối hận, nhất định!"

    "Diệp Tâm Ngữ, có câu này tôi cảm thấy cực kỳ thích hợp với cô: *thiên tác nghiệt do khả thứ, tự tác nghiệt bất khả hoạt*, tự tu sửa bản thân đi."

    Diệp Thư không để Diệp Tâm Ngữ có cơ hội phát tiết, trực tiếp cúp điện thoại.

    Đối với loại tiện nhân, không biết xấu hổ như Diệp Tâm Ngữ này, Diệp Thư cũng không muốn lịch sự.

    Nhưng cô không ngờ rằng, Cố Tả Thành thật sự sẽ thay cô đi tìm Diệp Tâm Ngữ để đoạt lại vị trí tiếp quản tập đoàn Diệp thị cho cô.

    Rốt cuộc Cố Tả Thành đang làm cái gì vậy?

    Say rượu làm đầu cô choáng váng.

    Diệp Thư lắc đầu tự nhủ: đừng nên lãng phí sức lực vào những người cặn bã như vậy.

    Tương lai của cô là do cô quyết định.

    Diệp Thư nằm lên giường và chìm vào giấc ngủ.

    Vừa say rượu vừa nôn mửa khiến dạ dày trống rỗng làm cho cô cảm thấy thật khó chịu.

    Diệp Thư ngồi dậy, quyết định đi vào bếp nấu cháo ăn để bản thân thoải mái hơn.

    Khi đến phòng bếp, cô phát hiện Thịnh Thiếu Sâm đã ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi trước bàn ăn dùng cơm.

    Bên trong căn biệt thự này, ngoài hai người bọn họ ra, không nhìn thấy ai cả, cô tò mò không biết bữa ăn kiểu Pháp trên bàn ăn là ở đâu ra.

    Trong lòng Diệp Thư tức giận, cô quyết định sẽ không thưởng thức bữa sáng không rõ lai lịch này của anh.

    Suy cho cùng, không ai thích ăn bữa sáng đầy giễu cợt.

    * thiên tác nghiệt do khả thứ, tự tác nghiệt bất khả hoạt*: Trời làm bậy có thể tha thứ, người tự làm bậy không thể sống.


     
  7. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 26: Đang yên bình bỗng nhiên giông tố ập đến

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Diệp Thư đi tới mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong ngoài đồ uống ra thì không còn gì khác nữa.

    Mua một cái tủ lạnh lớn như vậy chỉ để trưng bày, thật là hiếm thấy!

    Diệp Thư khó chịu nhìn qua Thịnh Thiếu Sâm, hai chân anh tùy ý bắt chéo, thản nhiên ăn từng miếng một.

    Tối hôm qua, cô nôn mửa dữ dội, suýt nôn ra cả mật. Vì thế hiện tại, cô thực sự rất đói bụng.

    Nhìn anh ăn ngon miệng, cô nhịn không được nuốt nước miếng.

    "Tôi có chuẩn bị phần của cô." Hình như nghe được âm thanh nuốt nước miếng của cô, Thịnh Thiếu Sâm liền nói, dù không ngẩng đầu lên nhìn.

    Lúc này, nhìn anh thật tao nhã và cao quý, so với tên đại ác ma vừa mới trêu chọc cô ở trong phòng giống như hai người khác nhau.

    Nếu không phải đã được lĩnh giáo bụng dạ đen tối của anh, Diệp Thư thực sự sẽ cảm thấy người đàn ông trước mặt mình chính là hoàng tử trong truyện cổ tích, lịch lãm, ân cần chăm sóc.

    Diệp Thư không muốn vì già mồm mà bản thân bị chịu thiệt, cô đi qua ngồi xuống chỗ cách anh xa nhất, bắt đầu dùng bữa sáng.

    Cô thuần thục lấy điều khiển từ xa và mở TV.

    Giải trí mỗi buổi sáng là tin tức thời sự mà cô phải xem kể từ khi tiếp quản tập đoàn Diệp thị.

    Mặc dù, hiện tại cô không còn tiếp quản tập đoàn Diệp thị nữa nhưng vẫn giữ thói quen này.

    Xem đi xem lại vẫn là tin tức về những vụ bê bối nhàm chán.

    Diệp Thư nhìn thấy liền mất hứng, vùi đầu ăn cơm.

    "Phóng viên Phương Ngọc của chúng tôi có tin tức mới nhất. Kể từ khi Diệp Tâm Ngữ - Ngọc nữ của tập đoàn Diệp thị bị thương vào chiều hôm qua cho đến hôm nay, vị hôn phu của Diệp Tâm Ngữ – Cố Tả Thành, thiếu gia của nhà họ Cố vẫn luôn túc trực ở bên cạnh chăm sóc chu đáo cho cô ấy. Phát ra cẩu lương hết sóng này đến sóng khác, có thể nói là thật khiến biết bao nhiêu người ghen tỵ..."

    Sau đó là một loạt hiện trường phỏng vấn.

    Từ đầu đến cuối, Diệp Tâm Ngữ vẫn luôn nép vào lòng của Cố Tả Thành, trả lời những câu hỏi của phóng viên đưa ra.

    Dường như muốn chiếm lấy hết thời gian giải trí sáng sớm.

    Diệp Thư hừ lạnh, đây chính là thủ đoạn để cô hối hận không kịp của Diệp Tâm Ngữ đó sao?

    Thật ngây thơ!

    Diệp Thư đưa tay lấy điều khiển muốn tắt đi.

    Bàn tay to trực tiếp bao phủ trong tay nhỏ bé của cô, âm thanh lạnh nhạt của Thịnh Thiếu Sâm từ tốn vang lên: "Đây là trong lòng bà Thịnh còn nhớ nhung người cũ sao?"

    "Tôi nghĩ Thịnh tiên sinh là người làm ăn lớn, không nghĩ đến bụng dạ lại nhỏ nhen như vậy. Ngay cả bà Thịnh tạm thời như tôi cũng không tha thứ cho sao?"

    Diệp Thư cố ý đáp lại anh, đầu ngón tay xinh đẹp chạm vào nút tắt, đang định ấn xuống...

    Động tác đột nhiên cứng đờ.

    Trên màn hình, từ ngọt ngào, hạnh phúc bỗng nhiên thành bão.

    "Tin tức mới nhất từ phóng viên Phương Ngọc, một chàng trai trẻ bất ngờ xông vào bệnh viện, trên tay cầm gậy đánh bóng chày trực tiếp đánh lên người cô Diệp Tâm Ngữ, bây giờ hiện trường rất hỗn loạn..."

    Chàng trai trẻ trên màn hình chẳng phải là em trai của cô Diệp Tử Phong sao?

    Diệp Thư xoay người đứng lên, bởi vì quá lo lắng mà một góc áo choàng quét qua bàn lật úp đĩa cơm trên bàn.

    Trong chốc lát trở nên hỗn độn.

    "Bà Thịnh, đây là nghĩ phiền phức chưa đủ nhiều hay sao?" Thịnh Thiếu Sâm nhíu mày, ngón tay rõ từng nhịp từng nhịp có tiết tấu trên mặt bàn gỗ, giọng nói âm trầm mang đến cảm giác áp bức vô hình.

    Lông mày của Diệp Thư khẽ giật, cô rũ vạt áo ngủ, nhìn Thịnh Thiếu Sâm, khóe miệng tươi cười, giọng nói trong trẻo, lạnh lùng vang lên: "Thịnh tiên sinh yên tâm, chuyện này không liên quan đến việc hút thuốc hay rượu bia, sẽ không ảnh hưởng đến việc mang thai và sinh con."

    Ngụ ý là dù sau này có chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ không làm phiền Thịnh Thiếu Sâm nữa.

    Khuôn mặt ngược ánh sáng của Thịnh Thiếu có gì đó chợt lóe lên.

    "Diệp tiểu thư, cô lớn như vậy rồi, không có ai nói với cô rằng cô quá cứng đầu, quá hung hăng sẽ dễ bị tổn thương sao?" Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm, không chút gợn sóng, khiến cho người ta không thể đoán được.
     
  8. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 27: Những nơi có cô luôn tràn ngập nguồn năng lượng tích cực

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Trái tim Diệp Thư như bị kim châm, bắt đầu đau đớn.

    Ngày xưa, ba cũng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô như vậy, khuyên cô làm việc gì cũng đừng quá sức, phải lượng sức mà làm.

    Diệp Thư hít sâu một hơi, lông mi run rẩy, nhưng khi quay qua nhìn Thịnh Thiếu Sâm, nỗi đau xót nơi đáy mắt đã bị che giấu bởi nụ cười tươi rói.

    "Thịnh tiên sinh muốn nói cho tôi biết, trên thế gian này chỉ còn có anh là người duy nhất quan tâm tới tôi sao? Có phải là tôi nên cảm động đến rơi nước mắt để phù hợp với ý tốt của anh?"

    Diệp Thư cố gắng mở to mắt, ngón tay mảnh mai quét qua khóe mắt xinh đẹp, nơi đó hình như thật sự có nước mắt: "Như thế này, Thịnh tiên sinh đã hài lòng chưa?"

    Thịnh Thiếu Sâm chưa bao giờ gặp qua cô gái nào bướng bỉnh như vậy, tay chống cằm, nhướng mày, im lặng nhìn cô.

    "Không nói lời nào có nghĩa là hài lòng. Vậy, Thịnh tiên sinh, tôi đi trước đây."

    Diệp Thư nói xong, xoay người, chạy ra ngoài.

    Lông mày Thịnh Thiếu Sâm giật giật, mắt anh nheo lại.

    Anh cho rằng một người hôn nhân thất bại, nhà cửa tan nát như Diệp Thư phải khúm núm, cầu xin anh giúp đỡ chứ.

    Nhưng cô lại không đi theo lẽ thường tình này.

    Đôi môi mỏng của Thịnh Thiếu Sâm mím lại, anh đứng lên, trong lòng tự nhiên cảm thấy trống trải.

    Hình như, nơi nào có cô nơi ấy tràn ngập cảm giác vui vẻ, hạnh phúc.

    Diệp Thư lên lầu, tùy tiện thay một chiếc áo phông màu xanh nhạt, cùng một chiếc quần đùi màu xanh in họa tiết, đi một đôi giày trắng nhẹ nhàng. Cô cầm lấy túi xách, vội vàng chạy đến bệnh viện Tân Thành.

    Nữa tiếng sau.

    Ở bệnh viện Tân Thành.

    Diệp Thư cố gắng hết sức, cuối cùng cũng chen vào được vòng vây của các phóng viên và bước vào khu phòng bệnh VIP của Diệp Tâm Ngữ.

    Tuy nhiên, hiện tại, Diệp Tử Phong đã không còn ở đây.

    Diệp Tâm Ngữ nằm nghiêng trên giường bệnh, tay ôm Cố Tả Thành đang khóc cạn nước mắt, khiến người ta cảm thấy thật đáng thương.

    Trên mặt đất có một cây gậy bóng chày, một chiếc mũ bóng chày dính máu và một bộ quần áo nhỏ màu đen.

    Trái tim Diệp Thư run lên, sắc mặt thay đổi, cô bước tới kéo Cố Tả Thành đứng dậy: "Diệp Tử Phong đâu? Các người đã làm gì nó?"

    Diệp Tâm Ngữ nghe Diệp Thư nhắc đến Diệp Tử Phong thì càng khóc dữ dội, bộ dạng điềm đạm, đáng yêu. Thân hình nhỏ bé run rẩy đứng lên, cầm lấy tay áo của Cố Tả Thành run run: "Tả Thành, em sợ, em sợ..."

    Vẻ đáng thương kia khiến người khác nhìn thấy thật đau lòng, rơi nước mắt.

    Diệp Thư thật sự muốn tiến lên cho cô ta hai cái tát khiến cô phải ngậm miệng lại.

    Nhưng hiện tại, cô không có tâm trạng lột mặt nạ của Diệp Tâm Ngữ ra, cô chỉ muốn biết Diệp Tử Phong hiện đang ở đâu!

    "Thư nhi..." Cố Tả Thành buồn bã ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì lo lắng của Diệp Thư, muốn nói lại thôi.

    Phóng viên đã ngửi thấy mùi của tin tức hấp dẫn.

    Ánh đèn háo hức nhấp nháy, một cái micro đưa đến trước mặt Diệp Thư.

    "Diệp tiểu thư, đối với việc em trai của cô đột nhiên lao tới cố ý đả thương người khác có phải là do cô muốn trả thù hay không?"

    "Trả thù?" Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thư nhìn Cố Tả Thành, châm chọc nơi đáy mắt không chút nào che giấu: "Có phải Cố thiếu gia cũng thấy như vậy không?"

    "Anh..." Cố Tả Thành đau thương chỉ thốt ra được một chữ, lời muốn nói vẫn không nói ra.

    Chỉ có thể nhìn Diệp Thư với ánh mắt hối lỗi.

    "Nếu không phải ác ý trả thù thì tại sao nhân lúc cô Diệp Tâm Ngữ bị thương lại đến bệnh viện để đả thương người ta? Diệp tiểu thư muốn đẩy cô Diệp Tâm Ngữ vào chỗ chết hay sao?"

    "Hay là Diệp tiểu thư nhìn thấy Cố thiếu gia ở bên cạnh chăm sóc cô Diệp Tâm Ngữ như vậy nên trong lòng có quỷ, không sợ luật pháp nữa sao?"

    "Chẳng lẽ Diệp tiểu thư không sợ Cố thiếu gia vì yêu thương Tâm Ngữ tiểu thư sẽ kiện em trai của cô? Một khi tội danh cố ý gây thương tích cho người được thành lập thì...."

    "Đủ rồi!" Cố Tả Thành đột nhiên nắm lấy chiếc micro trước mặt quăng thật mạnh xuống đất.

    Microphone đột nhiên đập xuống đất phát ra âm thanh thật chói tai, hiện trường ngay lập tức im lặng như tờ.

    Các phóng viên đều lần lượt lùi lại phía sau.
     
  9. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 28: Diệp Tâm Ngữ, cô có tư cách nói đến người thân với tôi sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sắc mặt Diệp Tâm Ngữ rất xấu, cô ngồi xuống, ôm lấy Cố Tả Thành từ phía sau.

    "Tả Thành, anh đừng làm như vậy, em biết anh giận em ấy, mặc dù là chị ấy sai em ấy đến đánh em! Nhưng, không phải em ấy đã nhận được hình phạt thích đáng, bị Cục Cảnh Sát bắt đi rồi sao? Anh không cần phải trách móc chị nữa..."

    Diệp Tâm Ngữ giả bộ khóc lóc trước mặt phóng viên, giống như cô ấy hiểu rất rõ mọi chuyện và cầu xin tha thứ giùm Diệp Thư.

    Nhưng Diệp Thư lại nghe rõ ràng là Diệp Tâm Ngữ đang khoe khang với cô rằng: Cố Tả Thành vì cô ta mà đưa em trai cô vào tù.

    Diệp Thư dùng sức nắm lấy cổ áo Cố Tả Thành, tức giận nhìn hắn, nghiến răng, lạnh lùng nói: "Những lời cô ấy nói đều là sự thật?"

    Cố Tả Thành vẫn luôn cúi đầu, mái tóc bay bay che khuất một bên mắt, không thể nhìn ra vẻ mặt của anh ta vào lúc này.

    Tuy nhiên, sự im lặng của anh ta đã cho Diệp Thư câu trả lời.

    Diệp Thư lùi về sau vài bước, cố gắng nuốt sự chua xót này vào lòng.

    Mười năm tình cảm, cô có thể cưỡng ép chính mình buông tay vào buổi chiều hôm ấy. Nhưng cô lại không thể chịu đựng được, một người đàn ông mình yêu suốt mười năm đã quay lại đâm cho cô một nhát dao chỉ vì một người phụ nữ khác!

    " Cố Tả Thành, anh có nghe qua câu 'Ác Giả Ác Báo' không? Hôm nay, tôi tặng câu này cho anh." Một ngày nào đó, khi cô đủ mạnh, cô sẽ khiến tất cả những người đã làm tổn thương cô phải xuống địa ngục, bao gồm cả Cố Tả Thành!

    Diệp Thư đẩy Cố Tả Thành ra, quay người rời khỏi.

    " Thư nhi..." Cố Tả Thành muốn giải thích nhưng bị Diệp Tâm Ngữ từ phía sau ôm lấy.

    Diệp Tâm Ngữ nức nở nói: "Tả Thành, chị ấy thực sự không có ý xúc phạm anh đâu. Anh xem xét mặt mũi của em mà tha cho chị em họ đi..."

    "Tâm Ngữ tiểu thư, cô lương thiện như vậy, không sợ chị em họ quay lại cắn cô nữa sao?"

    Các phóng viên giải trí bắt đầu theo lời của Diệp Tâm Ngữ mà đào sâu câu chuyện này.

    "Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, dù sao chúng ta cũng là người thân..." Diệp Tâm Ngữ lau nước mắt, bộ dáng trọng tình trọng nghĩa. Khóe mắt liếc nhìn bóng dáng yếu ớt của Diệp Thư, vẻ thành công mỹ mãn lướt qua nơi đáy mắt.

    .......

    Người thân?

    Thật sự là rất buồn cười, loại người vong ân phụ nghĩa như Diệp Tâm Ngữ cũng dám nói đến hai chữ này sao?

    Diệp Thư cười lạnh, bỏ lại phía sau những việc nực cười này, cô đi ra khỏi bệnh viện, bắt một chiếc taxi, vội vã chạy đến Cục Cảnh Sát Tân Thành.

    Khi đến nơi, cô nhìn thấy bà nội Quý Xuân Thi và mẹ kế Ôn Mỹ Lan đang đi ra từ Cục Cảnh Sát.

    Quý Xuân Thi khóc đến tê tâm phế liệt, nếu không nhờ Ôn Mỹ Lan đỡ thì bà đã khóc ngất trên đất.

    Ôn Mỹ Lan sốt ruột nói: "Mẹ, bây giờ khóc thì có ích gì? Nói đến chuyện này đều là do Diệp Thư, ả thất bại đó. Nếu không phải vì cô ta thì sao Tử Phong lại bị bắt?"

    "Đúng, đúng vậy. Tất cả đều là lỗi của Diệp Thư. Thế nhưng, hiện tại phải làm sao bây giờ? Trung Minh đã chết, nhà họ Diệp thất bại, Diệp thị cũng không còn nữa. Những người thân từng nịnh nọt chúng ta, giờ thấy chúng ta như thấy quỷ. Chỉ muốn trốn thật xa. Chúng ta còn có thể nhờ ai đưa Tử Phong ra ngoài đây? Cháu trai yêu quý của ta... "

    Quý Xuân Thi cả đời trọng nam khinh nữ, chính vì thế Diệp Tử Phong chính là mạng của bà.

    Nghĩ đến đây, bà không nhịn được, òa khóc.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...