Truyện Ngắn Đời Phiêu Bạt - Nevertalkname

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Nevertalkname, 30 Tháng mười một 2021.

  1. Nevertalkname Không có gì để xem

    Bài viết:
    231
    Đời Phiêu Bạt

    Thể Loại: Truyện ngắn

    Tác Giả: Nevertalkname

    Văn Án: Lãng, một cô gái tưởng chừng như sẽ có một cuộc sống ấm êm sau khi hoàn thành việc học trông gai với tấm bằng đẹp đẽ trong tay. Nhưng không, đời không ngừng tạo ra những rào chắn cản con đường cô đang bước đi, buộc bước chân của côphải rẽ sang ngang, phải vòng một lối khác. Bước đi trong đêm tối, cô chợt nhận ra cuộc sống của mình giống như một kẻ lang thang vậy, cứ đeo ba lô sau lưng, cứ phiêu bạt mà không biết đến khi nào dừng.​

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng sáu 2023
  2. Đăng ký Binance
  3. Nevertalkname Không có gì để xem

    Bài viết:
    231
    Chương I: Niềm vui ngắn ngủi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một ngày đầu tháng 4, năm 2019, sau một năm nghỉ ngơi, đi đây đó để thích nghi quay trở về với cuộc sống vốn dĩ mà trước khi đi du học đã từng quen, Lãng chính thức sẵn sàng kiếm cho mình một việc làm để không bỏ phí cái tấm bằng mà ai cũng mơ ước. Lãng vốn dĩ là một người yêu thích viết lách nên khi có một lời giới thiệu cho một công việc viết, dịch thuật cho một trang tin điện tử, cô không ngần ngại đến một giây mà đồng ý ngay tức khắc. Dù cho cô biết những ứng viên tốt nghiệp ở nước ngoài trở về sẽ dễ dàng được chấp nhận hơn so với những ứng viên khác nhưng cô vẫn có chút hồi hộp, lo lắng khi cầm hồ sơ để xin việc.

    Dường như bên tuyển dụng chỉ đặt sẵn lịch gặp Lãng vào ngày hôm đó, chỉ mình cô đến ngồi chờ để gọi tới lượt phỏng vấn. Thật đúng như những gì người thân và bạn bè cô đã dự đoán từ trước, họ nhanh chóng xem hồ sơ của cô một lượt, chỉ hỏi một vài câu rồi nói Lãng xuống phòng dưới để làm test, nếu qua thì sẽ nhận. Lãng với tâm thế tự tin vào khả năng của mình nên không cảm thấy run sợ gì khi họ yêu cầu phải làm bài test, cho dù đó là test IQ thì Lãng vẫn chắc rằng mình có thể vượt qua được. Lãng được dẫn xuống một căn phòng rộng, đến gặp trực tiếp nhóm mà cô ứng tuyển - Tiếng Anh. Họ yêu cầu cô phải dịch ngược từ tiếng Việt sang tiếng Anh một bài viết dài hơn 2000 từ. Lãng bắt tay vào làm, trước kia cô đã từng dịch nhiều cho fanpage khi còn là admin nên cô cũng không có gì phải lăn tăn khi phải làm bài test kiểu này. Lãng cứ thế nhìn rồi viết, dù cho được phép dùng đến từ điển nhưng cả buổi cô gần như không sử dụng đến nó. Lãng mải miết làm đến nỗi quên đi giờ giấc, có thể do bài viết kia hấp dẫn hay vì cô được làm việc mình thích nên hăng say? Cô cũng không biết nữa. Đến đúng 11 rưỡi trưa, người trưởng nhóm nói Lãng dừng lại vì một phần đã tới giờ nghỉ trưa, một phần nữa là nhóm thấy cô làm vậy là đủ rồi. Lãng được cho nghỉ và đến chiều mang laptop tới đây. Cô cũng không rõ là mang laptop để làm gì nhưng người ta yêu cầu thế thì chiều cô cứ mang theo.

    Tới 1 rưỡi chiều, hết giờ nghỉ trưa, Lãng khoác balo laptop trên lưng quay trở lại nơi đó. Vừa tới nơi cô bất ngờ nhận được yêu cầu bắt tay vào làm việc luôn. Lần này Lãng được giao một bài viết ngắn hơn khoảng tầm 500 đến 1000 chữ, vẫn là dịch ngược từ Việt qua Anh. Bài viết này có vẻ làm khó hơn bài lúc sáng, có lẽ vì quá nhiều từ ngữ khó hiểu, cô đã phải mở từ điển ra để giải được bài này. Cô mất cả một buổi chiều để hoàn thành nó. Kết thúc ngày đầu tiên, cô trở về nhà nằm vật xuống chiếc ghế sopha, đã quá lâu rồi mới mất quá nhiều năng lượng như vậy. Đến tối, cô mở email ra thì nhận được lời nhắn của trưởng nhóm, thông báo rằng bài dịch của mình đã được xuất bản lên trang. Lãng tò mò nhấp vào đường link dẫn trong email để xem bài, quả thật, Lãng vui mừng khôn siết khi bản gốc trong máy của mình với bản hiệu đính không khác nhau là mấy. Dù cho nhóm không thông báo với Lãng kết quả test buổi sáng thế nào nhưng cô đã hiểu chắc rằng đã vượt qua và được nhận.

    Đúng như những gì Lãng dự đoán trong đầu hôm qua, khi vừa tới, nhóm thông báo với cô rằng, khả năng ngôn ngữ của cô rất tốt và cô là thành viên mới của nhóm này. Ngay từ lúc đầu gặp mặt, Lãng đã có cảm nhận rằng những người đó sẽ là bạn của mình. Lãng tìm thấy ngay những điểm chung trong từng câu chuyện mỗi giờ giải lao, những tiếng cười vô tư, vui vẻ, không chút giả trân mỗi khi cô chia sẻ những câu chuyện của mình. Lãng vẫn còn quen với kiểu sống như ở trời Tây, luôn nói thật không biết dối lừa, dù cho Lãng đã được dặn nhiều khi trở về là đừng như thế nhưng lúc này Lãng đã quên đi tất cả vì cô không cảm thấy một chút nguy hiểm nào từ người mới quen. Trong quá khứ Lãng từng nhiều lần đọc trúng tính cách của người mình gặp và lần này lại đúng khi không hề thấy một ánh mắt nghi ngại, một cử chỉ lạnh lùng mỗi cuộc chuyện trò nào.

    Nơi đây bắt đầu có những người mới đến, xung quanh cô đã kín chỗ ngồi. Lãng nhanh chóng bắt quen với 2 người bạn mới nữa và gần như dành nhiều thời gian cho 2 người này hơn là những người trong nhóm của mình. Cũng chẳng có điều xấu gì đến với Lãng cả vì những người đó cũng chỉ là mới chớm chưa có gì sâu nặng cả. Những buổi đi ăn trưa một mình của cô ít dần đi vì đã có 2 người bạn mới này đồng hành cùng. Thế nhưng cái tình bạn này sớm nở chóng tàn, khi một đứa trong đó luôn than phiền rằng tại sao nó ứng vào cái vị trí của Lãng đang ngồi mà lại không được, tại sao nó cũng giỏi tiếng Anh, nó còn viết được mà người vào trong nhóm đó lại là Lãng không phải nó. Lãng bắt đầu nhận ra mình đang mắc sai lầm sau khi quá đắc ý với cái tính nhạy cảm, dễ dàng đọc được tính cách của người khác. Lần này Lãng đã lầm, lầm thật rồi. Nhận ra sai lầm, Lãng tính đến chuyện quay đầu giống như mỗi lần trót lái xe đi nhầm đường. Cô ít nói chuyện với nó hơn lúc đầu, đem thời gian của mình cho những người trong nhóm của mình. Đó cũng là việc Lãng nên làm vì cần phải gắn bó với người ta hơn để còn có thể làm việc hiệu quả nhất. Nhưng cái đứa đó lại không tha cho Lãng khi Lãng đã cố quay lại lối đi cũ, nó bắt đầu tiến lại gần chỗ Lãng, cắt ngang những câu chuyện của Lãng. Đâu chỉ có vậy, nó công khai muốn thay thế cô. Lãng dường như rơi vào ngõ cụt, cô không thể tranh cãi với nó vì sẽ có bao nhiêu ánh mắt nhìn vào mình và cô cũng không thể "nhường" cho nó được vì rõ ràng cô là người đến trước. Lãng đành im lặng và kệ mặc cho nó làm gì nó muốn vì cô biết sẽ chẳng ai để nó thay thế mình. Còn người bạn khác thì do không hợp nên đã rời đi. Lãng giờ đây không còn ai cả chỉ còn biết níu lấy những người trong nhóm để lấp đầy sự trống trải, cô đơn trong căn phòng rộng lớn đó. Và ông trời cũng ban cho cô một điều may mắn, khi những người "đồng nghiệp" đơn thuần ở trong nhóm trở thành bạn của của cô. Đứa bạn mà Lãng chọn nhầm kia sau cùng cũng buộc phải rời đi. Lãng có được niềm vui nhỏ nhoi khi kiếm được cho mình những người bạn mới đích thực nhưng đổi lại Lãng phải đối mặt với từng cơn giông bão ập đến chỉ ngay sau cái ngày định mệnh đó.

    Lãng kết thúc 3 tháng thử thách, nhóm trưởng rất ưng cô và muốn cô ở lại nên đã đưa ra những lời nhận xét tốt về cô trong bản tự đánh giá do cô viết. Về đúng lý, Lãng nghiễm nhiên trở thành nhân viên chính thức nhưng chỉ vì cái nhóm của Lãng là cái gai trong mắt những người khác mà Lãng phải chịu trận và cũng chỉ vì cái hồ sơ tốt nghiệp ở nước ngoài, những người đó biết rằng là Lãng là con nhà có điều kiện mới được đi học như thế vì vậy bọn họ ghét cô. Lãng nhận được một sự lửng lơ của cấp trên khi họ không nói là có đạt hay không mà chỉ bắt cô tiếp tục làm việc. Giờ đây, Lãng phải kiêm thêm cả việc viết lách bằng tiếng Việt.

    Trước kia Lãng đã từng viết nhưng đó là Lãng tự sáng tác, viết theo cảm hứng, ý nghĩ của Lãng. Bây giờ mọi thứ đã khác, Lãng phải viết theo ý người ta, không được sáng tạo, cứ hễ sáng tạo là sẽ bị "ăn gậy". Lãng dần cảm thấy tâm trí như bị đè nặng, cô luôn trở nên cáu gắt mỗi khi về nhà, mỗi khi phải nghĩ theo cái khuôn mẫu người ta đặt sẵn. Cô thấy bí bách mỗi lần đến chỗ làm, không còn thấy vui vẻ như trước kia. Cái niềm vui đó đã vụt tắt, Lãng lúc này giống như một cái xác vô hồn, viết nên những dòng chữ vô cảm xúc để chạy trên trang web. Lãng giam mình 8 tiếng trong căn phòng rộng lớn đó, dù cho cô vẫn còn những người bạn luôn ở bên, nhưng luôn cảm thấy không lối thoát.

    Sở dĩ Lãng không thể rời đi để tìm cho mình một cơ hội mới vì Lãng không muốn thấy bố mẹ Lãng cảm thấy xáo trộn vì họ luôn quen với sự ổn định, luôn khắc vào đầu cô 2 chữ đó. Lãng không muốn họ sốc khi Lãng đưa ra quyết định thay đổi. Cô luôn dự tính trong đầu là sẽ thay đổi nhưng không phải lúc này, cô vẫn còn chưa đủ kinh nghiệm để đi được đâu cả. Lãng phải cắn chặt môi, nhẫn nhịn để có thể tự do làm điều mình thích. Buồn chán là thế, đau đớn mỗi khi bị nhiếc móc vì những thứ lãng xẹt, Lãng cũng có lúc dịu đi khi được đi chơi cùng với bạn của mình. Lãng hiểu họ cũng không hề muốn một điều tồi tệ nào xảy đến với cô, họ đã cố hết sức, căng mình bảo vệ, che chở cho cô nhưng những kẻ kia mạnh hơn nhiều. Bọn chúng luôn muốn làm sao đó để bọn Lãng không được thấy 2 chữ "vui vẻ" mà phải thấy được chữ "buồn". Mỗi khi tan làm về nhà, dù lúc đó trời chưa tối, cô vẫn cảm thấy bầu trời xám xịt đi nhiều không còn trong xanh nữa. Lãng không biết tới khi nào mới được như những người khác, được hưởng sự yên bình, êm đềm trên con đường mình đi không phải lận đận nữa.

    Cơn giông tố qua đi, Lãng nhận được một bản hợp đồng mới, dù cho là 3 tháng ngắn ngủi cho hết năm nhưng vẫn cảm thấy vui vì còn thời gian để cùng bên những người bạn cùng vui và cùng vượt qua những thử thách. Lúc này nhóm của cô cũng có thêm một người bạn mới đồng hành nữa, cô cũng không muốn phải chia xa nhóm bạn vô tư, đầm ấm này. Thế nhưng điều gì nó đến, cô không thể ngăn cản được. Trong một ngày trong xanh, Lãng đang ngồi viết nên những dòng tin mới tìm được, bỗng nhiên một số máy lạ gọi vào máy cô. Lãng thường rất cảnh giác với số lạ, nhưng hôm nay, máu tò mò nổi lên, cô nhanh chóng bắt máy. Ở đầu dây bên kia thông báo cho Lãng biết, có người đã gửi hồ sơ vào chỗ họ, họ muốn gặp cô để nói chuyện. Nghe lời đề nghị đó, Lãng chợt vui, buồn, tiếc nuối lẫn lộn. Vui vì sắp có được một tương lai mới, có khi rạng ngời hơn cái lúc này, có khi sẽ không phải viết theo ý người khác nữa, sẽ được thỏa sức sáng tạo. Buồn vì cô sắp phải rời xa nhóm bạn này rồi và tiếc nuối vì quen được người bạn mới chưa lâu đã phải nói lời chia tay. Lãng cũng có chút sợ trong lòng, sợ rằng đến với chỗ mới sẽ phải đối mặt với những cơn bão tố mới. Tuy vậy, Lãng cứ thử đến nói chuyện với người kia một lần xem sao. Cô không muốn mọi thứ diễn ra đột ngột nên vẫn chưa cho nhóm bạn của mình biết, Cô cũng chưa chắc là khi nào sẽ phải chia xa nên giữ kín trong lòng.

    Lãng bí mật tới gặp người đã gọi điện cho mình để thỏa mãn cái sự tò mò. Cũng giống như Lãng đã gặp những người bạn của mình, khi gặp cái người mới này, sự lo lắng trong cô chợt tan biến. Lãng tự tin đối mặt, trả lời hết tất cả những câu hỏi mà những người trước mặt đưa ra. Lãng lại được yêu cầu làm một bài test, nó khá giống như những gì của bài test đã làm ở lần trước, chỉ khác mỗi có thêm một câu hỏi mở ở phần cuối cùng của đề. Cô cứ làm, cứ thử sức, được sáng tác là nguồn vui của cô mà. Kết thúc cái ngày hôm đó, Lãng lại trở về bên những người bạn của mình. Cô giờ đây đã có một chút tiếc nhớ khi có cảm giác dường như cái ngày chia tay đang đến thật gần. Và rồi, cái nỗi lo trong lòng nó đã thành hiện thực khi chỉ sau một tuần từ ngày đó, Lãngnhận được một cuộc điện mới báo rằng cô chuẩn bị đến đầu quân cho họ. Dù Lãng tiếc, nhớ những người bạn đang ở bên nhưng cô cần phải giải thoát bản thân mình để không bị tù túng trong từng câu viết, không ra những bài vô hồn nữa và để có được một tương lai sáng lạn hơn, cô đành dằn lòng nói ra lời chia tay. Ai nghe thấy cũng buồn, kể cả Lãng nhưng bạn cô lại chúc cô luôn thành công và bọn họ hứa sẽ mãi mãi là bạn không bao giờ quên nhau cho dù có xa cỡ nào.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng sáu 2023
  4. Nevertalkname Không có gì để xem

    Bài viết:
    231
    Chương II: Tan nhanh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lãng bắt đầu một ngày mới với một không gian mới hoàn toàn. Cô không còn ngồi trong một căn phòng rộng lớn, xung quanh những người bạn nữa, cô được đưa tới một căn phòng mà chỉ mình cô ngồi mà thôi, đơn giản là vì căn phòng đông người kia hết chỗ nên cô phải ngồi riêng sang căn phòng mới. Đối với Lãng điều đó không quan trọng, cô vẫn còn những người bạn kia mà, có thêm hay không cũng chỉ là thêm vui hoặc thêm trải nghiệm mới. Ngày đầu trình diện, những người mới chào đón Lãng cũng giống như những người bạn đã từng dành cho cô. Lãng bỗng cảm nhận được một làn hơi ấm đến lạ lùng cho dù trong thâm tâm vẫn còn vương vấn những kỷ niệm với những nhóm bạn kia. Thôi thì đành phải tạm quên vậy, mở lòng mình ra vậy. Lãng tạm xóa đi cái bộ nhớ tươi đẹp của mình, hướng đến những thứ phía trước. Suốt buổi sáng hôm đó, Lãng dồn toàn bộ bố trống trong bộ não tập trung để đón nhận việc mới. Lãng vẫn phải viết, vẫn phải dịch, nhưng giờ sẽ phải làm thêm nhiệm vụ mới đó là trực điện thoại và gọi điện thoại khi có lệnh.

    Dù cho Lãng vẫn thích viết lách hơn nhưng Lãng hy vọng được khám phá những thứ mới lạ và có thể có được một cảm hứng nào đó để sáng tác riêng cho mình một truyện ngắn hay một tiểu thuyết chương hồi. Ngồi trong phòng, nghe những bản nhạc quen thuộc, mơ về một viễn cảnh đẹp trong giờ nghỉ trưa, Lãng vẫn không quên đặt cho mình những câu hỏi về nhóm bạn của mình đang ở nơi kia, "giờ này họ đang làm gì nhỉ?", "có đang ổn không hay đang gặp chuyện gì?", "có nhớ mình không?". Lãng chợt lặng người đi một giây, suy nghĩ mông lung. Đang say sưa trong những câu tự hỏi, Lãng bỗng nhận được thông báo từ điện thoại. Cô giật mình quay sang nhìn, thì ra một người bạn phải gọi là thân với cô nhất, gửi một tin nhắn trong cái group chat lập giữa 4 người. Thì ra người ta vẫn nhớ đến cô vẫn hỏi thăm cô rằng ở nơi mới hôm nay thế nào, có vui không. Lãng mừng không gì có thể diễn tả, quả thật là cô đang rất ổn, có hẳn một không gian riêng để cảm nhận sự tự do, không phải chạm mặt cơn gió lạnh. Dù là thế, Lãng vẫn mong có một ngày không xa lại được hội tụ cùng nhóm bạn, được tận hưởng những phút giây hạnh phúc như đã từng. Buổi trưa hôm đó, tuy xa mà gần, bọn họ trò chuyện cùng nhau qua Facebook không khác gì những buổi trưa được ngồi cùng nhau. Có lẽ giây phút này là giây phút Lãng cảm nhận được tận cùng của sự ngọt ngào. Cô gần như lấy được toàn bộ năng lượng để chuẩn bị cho buổi chiều làm việc với năng suất cao nhất có thể. Mặc dù Lãng là một tân binh giống như một người chơi mới bước vào cuộc game mỗi khi giải trí sau những ngày làm việc, không thể không bị "hụt", nhưng cô không hề cảm thấy nản, muốn thoát ngay vì mọi người ở đây luôn tha thứ cho cô. Lãng luôn tự nhủ mình đừng làm phụ lòng người ta. Cô tạm quên nỗi nhớ bạn trong giờ làm việc và chỉ mang ra mỗi khi giải lao hay về nhà mà thôi.

    Từng ngày, từng giờ trôi, Lãng luôn kiên trì cân bằng mọi thứ và ông trời cuối cùng cũng đưa cho một sự đền đáp khi cô đã được giao trọng trách phải đi xa một ngày, cái điều mà cô hằng mong ước. Đi để vừa giải tỏa tâm trí, nỗi niềm, để có thêm những điều mới lạ và để cảm nhận cuộc sống của những con người nơi xa kia, để thấy có khác với những gì ở nơi mình sống không. Đúng là một ngày đẹp nhất kể từ khi Lãng xách vali trở về nước. Lãng như được sống lại quãng thời gian còn học ở nước ngoài, thời tuyệt nhất của tuổi trẻ. Trở về nhà sau một ngày như thế, Lãng bỏ đi cái bộ mặt căng thẳng như trong thời gian giông bão lúc trước. Có lẽ cơn giông bão đã thật sự qua đi rồi! Những ngày trời trong xanh, nắng đẹp đang đến. Lãng ngây ngất đắm chìm trong cơn say ngọt ngào mà quên đi mọi nỗi lo đáng lẽ ra ai cũng phải nghĩ đến. Trong đầu Lãng lúc này không có cái từ "phiêu bạt" mà Lãng nghĩ rằng giờ là lúc Lãng biết đến 2 chữ "ấm êm".

    Lãng không ngờ rằng, một cơn sóng nữa đang đón cô ở trước mặt. Cũng không có gì là bất ngờ khi một người đang đắm say trong niềm vui sướng chưa từng gặp, một người vừa thoát khỏi hố sâu thì sao có thể nghĩ tới điều tồi tệ nào sắp tới. Một ngày nắng sáng như bao ngày trong tuần, đường hôm nay khác với mọi hôm, không tắc, không đông, thoáng đãng đến lạ thường. Lãng không mảy may nghĩ đến một điềm báo nào và cũng không để ý đến thứ khác lạ xung quanh. Bởi lẽ trong tâm trí Lãng lúc này chỉ toàn là những niềm vui về những người bạn và những cuộc trò chuyện đầy tiếng cười cùng với người mới. Tới nơi, Lãng mải vui, mải nghĩ đến việc mở Facebook message lên đọc những dòng tin nhắn của bạn mình mà không để ý rằng bước chân của cô đang vào tầm mắt của những người thích đùa giỡn. Cô đang nhìn vào màn hình điện thoại, đang cười khi đọc những dòng pha trò của bạn mình. Không gian tĩnh lặng bỗng nhiên bị phá tan bởi một tiếng "huýt sáo". Lãng bàng hoàng ngẩng mặt lên, thì ra cái âm thanh đấy là dành cho mình. Cô đã mường tượng trong đầu đó là một trò đùa của người ta và cũng "trêu đùa" lại với cái tiếng đó. Lãng không biết rằng cái tiếng "huýt sáo" đó là một điềm không mấy tốt lành báo hiệu một cơn giông tố mới ở phía trước. Lãng cũng không có đổ gục bởi cái âm thanh đó, cô biết đó là một cơn gió thoảng bay. Cô là người không dễ quên nên sẽ không bao giờ có ý định bỏ lại những người bạn để chạy theo một cơn gió lạ nào. Lãng xác định ngay trong đầu cô chỉ đùa cợt với nó, mọi lời nói của cô lúc đó chỉ là một thứ gì đó thoảng bay giống như một ván chơi ngắn mà thôi. Cô bước vào ván chơi đó mà cứ nhìn đồng hồ đếm từng giây, từng phút để mau chóng kết thúc để quay về với không gian trước khi cuộc chơi bắt đầu.

    Ba tuần sau cái tiếng "huýt sáo" đó, Lãng chính thức nhận ra bầu trời đen tối đang kéo tới. Niềm vui ngắn mới tìm được lại chợt tắt khi cô chỉ mới có được một người bên cạnh trong căn phòng của mình vỏn vẹn 10 ngày. Cô phải cay đắng nói lời chia xa một lần nữa với một lý do hết sức lãng xẹt hơn bao giờ hết. Chỉ vì cô trông yếu ớt dù cho không có vấn đề gì về sức khoẻ, chỉ vì chán rồi muốn người khác mà cô phải ra đi. Lãng buồn là thế, đau là thế nhưng không hề giận những người đồng nghiệp vì họ không hề có lỗi, họ cũng bị bất ngờ khi nghe cái quyết định đó. Dù biết trước sẽ rời đi nhưng Lãng cũng phải giấu kín trong lòng vì biết họ sẽ được thông báo sau và cô cũng không muốn nói vì sợ rằng sẽ không kìm được cảm xúc, sẽ rơi nước mắt mất. Lãng nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ đã được giao rồi âm thầm lên xe ra về trong lặng lẽ.

    Một màu buồn bao trùm quanh cô suốt quãng đường về. Trời hôm nay quang đãng nhưng cô lại cảm thấy được những hạt mưa buốt giá rơi vào người ướt đẫm như những giọt nước mắt đang chảy ngược vào tim. Radio trên xe hôm nay như thấu được cảm xúc của cô mà vang lên một bản nhạc với tiếng sáo da diết, quặn thắt cõi lòng. Lãng lại như một cái xác vô hồn đi về nhà, không một biểu cảm trên nét mặt, vì đang quá đau, đau đến nỗi không thể nói nên lời. Cô lại nằm vật ra chiếc ghế sopha như những ngày giông bão trước kia. Cô lúc này không muốn làm gì cả, chỉ muốn bỏ đi thật xa, bỏ đi để quên mọi thứ, để xóa nhòa cái nỗi đau đang dày vò. Lãng mượn cớ đi vào nam thăm gia đình nhà cậu mà sắp quần áo vào vali, mang theo chiếc laptop - vật bất ly thân, khăn gói lên đường đi một vài ngày để xốc lại tinh thần rồi tính tiếp cho tương lai. Nhưng không, chuỗi ngày buồn của Lãng cứ thế kéo dài khi cô nghe tin con chó nhỏ đã đi xa mãi mãi. Lãng như đổ sập, nghẹn ngào tuôn những giọt nước mắt, thứ mà cô đang giấu vào trong tim. Cô ngửa mặt tự hỏi "tại sao buồn mà sao còn não nề thế? Một thành viên gắn bó với gia đình cô, thành viên có thể chữa lành vết thương cho cô lại bỏ đi thế?", Lãng và đứa em trai nhanh chóng về quê nhà nhìn thấy trước mắt là cái cột nhà trống trơn, nơi chú chó kia vẫn hay ngồi giờ đây trắng xóa tựa làn khói mỏng manh.

    Thật là một năm u buồn, mưa gió triền miên! Lãng lại lặp lại thói quen mỗi khi cô gặp căng thẳng lúc còn học đại học, làm bạn với rượu bia, thuốc lá. Lúc nào cũng say khướt giống như một kẻ bê tha. Lãng không biết làm cách nào để vơi đi những vết thương trong lòng này, chỉ biết làm vậy để tạm quên đi, để tạm sống trong ảo mộng của sự hạnh phúc, êm đềm, cái điều đơn sơ mà cô luôn ước ao được ôm siết lấy. Thế nhưng, giống như mọi người vẫn thường hay nói "nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm", cô càng uống lại càng sầu. Dù cho cô có được bạn bè động viên, nhưng vẫn buồn vì cái cuộc đời vẫn chưa dứt tình với 2 chữ "phiêu bạt".
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng sáu 2023
  5. Nevertalkname Không có gì để xem

    Bài viết:
    231
    Chương III: Chuyến đi xa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lãng quyết phải chấm dứt cái bộ dạng sầu não lúc này. Cô phải thực hiện kế hoạch mà trước khi xảy ra chuyện cô phải làm, phải lên đường đi xa, vào đoàn tụ với nhà ngoại để cảm nhận được sự ấm áp mà cô đang thèm muốn. Do ông ngoại Lãng đang ốm nặng và do cô nhớ tới cái giọng miền nam của người đồng nghiệp cũ và của một người bạn đang ở nơi xa, cô đã rủ gia đình cùng vào đó để vừa thăm ông và vừa chữa lành vết thương lòng. Khi vào tới Sài Gòn, trông thấy ông mình dù đang rất yếu nhưng vẫn khao khát sống, trông thấy đứa em họ vô tư vui cười khi thấy nhà cô vào thăm, trông thấy vợ chồng cậu niềm nở đón đứa cháu từ ngoài bắc xa xôi lâu không gặp mặt mà mọi nỗi niềm trong lòng cô tự dưng tan biến. Lãng hít thở thật sâu nơi chân trời khác với không gian xung quanh cô mấy ngày trước, nghĩ về tương lai, nghĩ rằng phải như ông của mình phải luôn khát khao nghị lực, đừng luôn buồn chán, tự hại bản thân. Lãng gần như không còn suy nghĩ gì về những biến cố phải đón nhận trong suốt thời gian qua. Nhìn xung quanh cái ngõ nhỏ của nhà cậu mợ, nhìn những còn phố mỗi khi đi ra ngoài mà cô thấy yêu thành phố này.

    Lãng muốn bỏ lại tất cả để tìm cho mình một cuộc sống ở nơi đây. Cô nghĩ đến những lời review trên mạng về thành phố nhộn nhịp bậc nhất của Việt Nam này, về những con người vui tươi, thân thiện, về cuộc sống dễ dàng nơi đây mà đã đắm say cái vẻ đẹp của nó lúc nào mà không hay. Ngay từ khi bước chân trở về Việt Nam, cô luôn đau đáu ý tưởng muốn lập nghiệp ở đây nhưng vì không muốn xa bố mẹ ở ngoài bắc, vì bố mẹ cô không muốn cô ở đó nên cô đã gác lại cái ước muốn đó. Nhưng giờ đây, sau những gì đã gặp, cái ý muốn đó trong cô như được kích hoạt lại một lần nữa. Trong đầu Lãng lúc này không thiết tha gì chuyện quay trở lại ngoài bắc nữa, Lãng sẽ nghĩ cách, sẽ lựa lời để bố mẹ ở lại đây. Cô không muốn về nữa, cô sợ những sóng gió, sợ phải đối mặt với biến cố mới. Lãng đang rất yếu đuối rồi, nếu mà bị "đánh" cho đau nữa chắc sẽ không thể chịu nổi được. Lãng bắt đầu lên mạng tìm những công việc trong đây để thực hiện ước mơ đó. Cô bị quẩn quanh cái ý nghĩ đó trong đầu mà quên mất, đặt nhầm ngày trong vé máy bay cho cả nhà để quay về bắc.

    Cô đã nhận được một lời mắng mỏ đau đớn hơn thứ gì hết, bị lôi chuyện vừa xảy ra ra để nói dù cho mìnhkhông có lỗi gì. Trong phút giây tức giận vì bị động chạm vô cớ, Lãng đã nói rằng cô chán ở ngoài bắc rồi, cômuốn vào trong đây, muốn bỏ lại sau lưng tất cả, Hà Nội làm cô mệt lắm rồi. Đang tranh cãi với chính mẹ của mình, bỗng tiếng hát của cậu học sinh nào đó ở cái trường cấp 2 gần đó vang lên, "anh đã chạy theo đến tàn kiệt ngày em hành trang bước đi", câu hát đó khiến cô sững người lại dù cho nó không liên quan gì đến câu chuyện của mình. Nhưng Lãng là một con người nhạy cảm, hay liên tưởng, bỏ qua chủ ngữ và vị ngữ, cô bị chạm vào sự yếu lòng khi nghe câu "chạy theo đến tàn kiệt" và "ngày hành trang bước đi". Nó cứ giống như đang nói về Lãng vậy, Lãng chạy theo cái gọi là "ấm êm" "đến tàn kiệt" mà nó lại "bước đi". Lãng bị nghẹn lời không thể nói thêm gì được nữa. Có lẽ cô thèm cái cuộc sống yên bình tới mức cứ hễ gặp sóng gió gì là lại yếu mềm. Cô chợt nhận thấy hình như mình đang trốn chạy khó khăn hơn là kiếm tìm cho mình một cơ hội mới. Có lẽ vì quá hoảng sợ một thảm kịch mới sẽ đến mà Lãng muốn đi trốn, không muốn đối diện. Lãng bỗng nhiên như bé lại trong cái thân xác lớn của một đứa đã 25 tuổi. Vì có kiếm tìm một cuộc sống mới ở đây cũng không chắc rằng cô sẽ không gặp khó khăn gì một lần nữa. Cô sẽ lại gục ngã, lại tự hành cái thân xác mình khi bão giông đổ bộ tới. Cô cần phải mạnh mẽ, cần phải đối diện với những thứ đó, cần phải trưởng thành như chính cái thân xác của mình. Lãng thở dài, chấp nhận nghe theo những gì mà mẹ cô khuyên bảo, nên trở về, nên tiếp tục mọi thứ, nên va vấp để già dặn hơn.

    Lãng gác lại ý định ở lại Sài Gòn, theo bố mẹ mình trở lại Hà Nội. Ngồi trên máy bay, cô vẫn chưa hết cái cảm giác lưu luyến thành phố này. Cô nhớ ông ngoại, nhớ cậu mợ và nhớ cả đứa em họ kia nữa. Lãng dù đã hứa với mẹ mình như vậy, dù đã tự dặn mình phải cố gắng lên nhưng cô vẫn chưa muốn về nhà, vẫn muốn rong chơi nữa, vẫn muốn đắm chìm trong cuộc vui để không phải nhớ đến những gì đã từng trải qua. Tinh thần của cô vẫn chưa thực sự ổn định, cô muốn hoàn toàn lành lặn rồi mới nghĩ tiếp cho quãng đường phía trước. Nhìn ra ô cửa sổ, Sài Gòn về đêm thật đẹp, đẹp đến nao lòng nhưng chắc có lẽ cái duyên của cô với nó vẫn chưa tới hay mãi mãi không gặp được nhau. Đầu óc Lãng trống rỗng không nghĩ được ra sẽ phải làm thế nào cho những ngày tháng tới.

    Trở về nhà, Lãng trở lại những tháng ngày trước khi biết đến chốn công sở là gì, cô có quá nhiều thời gian. Trong lúc cân bằng lại mọi thứ, cô luôn lang thang qua từng con phố, ngắm nhìn cuộc sống xung quanh để trầm ngâm, suy nghĩ. Hà Nội lúc này trời đã chuyển sang đông, cô lặng lẽ cảm nhận những cơn gió lành lạnh mà lại nghĩ tới cuộc đời mình. Có lẽ cô sinh ra để dành cho mùa đông vì luôn gặp những cơn gió thay vì những tia nắng ấm giống như bao người khác cùng tuổi. Cô càng nghĩ lại càng nhớ mảnh đất phía nam, cảm thấy ghen tị với những ai được sinh ra trong đó. Cô thẫn thờ dừng bước chân, đứng bên đường, nhìn dòng xe tấp nập qua lại một cách vô định hình. Cô chợt muốn viết ra một câu truyện nào đó để vơi đi nỗi lòng, cách mà cô đã từng làm khi còn đi học. Viết hết mọi tâm tư ra trang giấy, mọi nghĩ suy mà không thể nói thành lời được. Bởi vì Lãng như người ta nói, chỉ hợp với không gian tĩnh lặng mà thôi, không thể nào ở một nơi sôi động được, điều đó hợp với những người thích viết như cô.

    Lãng ngưng lại những cuộc đi dạo mà làm bạn với những quán cà phê yên tĩnh nhiều hơn để có thể viết được những thứ giấu trong lòng bấy lâu. Nghĩ là vậy nhưng cô lại không thể làm được vì giờ cô đang chán ghét chính bản thân mình: "Tại sao không thể bình thường như bao người khác? Tại sao không thể hoạt ngôn được? Tại sao lại không thể là người hướng ngoại được? Tại sao mình cứ cố là mọi thứ lại đổ xuống sông?". Cô hận mình, còn ước giá mà có thể đánh đổi mọi thứ để trở thành một con người như thế, có lẽ cô sẽ làm. Lãng lại rơi vào cái vòng lặp khi cô tạm nghỉ làm admin của fanpage, cứ hễ nghĩ ra truyện gì thì lại viết xong lại cụt ý tưởng, xong lại phải bỏ, lại phải xóa đi. Vậy mà khi giúp bạn của mình dịch một đoạn văn nào đó thì lại cảm thấy thỏa mái đến khó tả, có lẽ lúc này khi bên cạnh một người mà mình đã đúng đắn chọn làm bạn giúp cô vơi đi bao nhiêu nỗi sầu trong lòng hay là vì cô giống như những gì mà thầy tư vấn hướng nghiệp ở trường cấp 3 của từng nói. Thầy ấy đã khuyên cô nên theo những cái liên quan đến ngôn ngữ vì xem qua học bạ thấy cô có vẻ mạnh về cái này nhưng Lãng lại không nghe thầy ấy mà tự chọn cho mình một con đường đã quyết từ khi còn học cấp 2. Một cái con đường mà chỉ có ai đặc biệt lắm mới dám đi, thế mà cô lại ngông cuồng đến vậy. Có lẽ vì ngông cuồng nên bây giờ cô đang phải trả giá.

    Một buổi tối tĩnh lặng, Lãng nhốt mình ở một góc trong quán cà phê, nghĩ cho mình một câu truyện để viết thì chuông điện thoại lại reo lên một lần nữa, mẹ cô điện báo rằng sang tuần chở mẹ cô cùng đi gặp một người, người này đang mang tới cho cô một lối thoát khỏi hố sâu tăm tối này. Không như người khác, khi nghe cái tin đó thì người ta sẽ vui lắm vì tâm lý đang dần được giải tỏa, Lãng lại là kẻ ngược dòng, cảm thấy bàng quan, hững hờ khi nghe cái tin đó vì cô không còn tin vào ánh sáng nào trên đời này nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng sáu 2023
  6. Nevertalkname Không có gì để xem

    Bài viết:
    231
    Chương IV: Dưới vực sâu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau cuộc điện thoại đó, Lãng vẫn còn có chút lưỡng lự trong lòng. Cô vẫn còn nung nấu ý định sẽ cập bến Sài Gòn và Lãng cũng có được một lời gợi ý khác làm một công việc liên quan đến viết lách, sáng tác thứ mà thôi luôn yêu thích. Nhưng cô vẫn muốn tới cuộc gặp kia để xem kết quả như thế nào, để có thêm cho mình sự lựa chọn. Đúng như những gì đã hẹn, Lãng cùng với mẹ mình tới cuộc nói chuyện đó. Lãng thật sự đã qua mệt mỏi với từ "phiêu bạt", tất cả những gì cô mong muốn chỉ là những khoảnh khắc yên bình mà thôi. Và cái người nói chuyện với cô quả quyết rằng lần này cô sẽ chấm dứt bước chân lang thang, phiêu bạt của mình. Nhưng cảm giác đã cho cô biết, cô sẽ vẫn không thể nào có thể thoát khỏi được cái vòng luẩn quẩn.

    Lãng đang được sắp đặt để tiếp tục một cuộc chơi đùa với những kẻ đã "huýt sáo" hôm nọ. Cô hiểu bọn họ chỉ đang kiếm tìm một thứ gì đó để xả stress mà thôi. Nếu như lần này lại vào ván với họ, một ván chơi kéo dài hơn 180 phút mỗi ngày thì đó là một thứ hóc búa hơn cả việc cố hằng ngày để leo lên rank cao thủ. Lãng lên xe ra về không ngớt những lắng lo, trong phút giây không kiềm được nỗi lòng, cô đã trót thổ lộ những gì mình nghĩ cho mẹ nghe dù biết trước rằng sẽ lại có một cuộc tranh cãi giữa hai người. Quả nhiên mẹ cô đã gạt phăng những gì cô định nói tiếp. Lãng định dùng kế "chuồn", lại định khơi ra chuyện sẽ vào nam. Nhưng tất cả đã lại bị tắt ngóm một lần nữa khi mẹ cô muốn cô tiếp tục ở lại đây, muốn cô mạnh bước tới gặp bọn họ. Lãng cũng không còn sự lựa chọn nào nữa khi nghe được một thông tin xấu từ cái nơi cô định đầu quân để làm công việc viết lách ưa thích của mình. Ông trời thật khéo trêu đùa khi đặt cô vào một tình huống tiến thoái lưỡng nan. Cô cứ phải bước tiếp về phía trước, không thể trốn thoát khỏi một ván game nghiệt ngã đang đón chờ.

    Cái điều Lãng sợ nó đã đến ngay trước mắt, vào cái ngày mở đầu cho một cuốn truyện bi kịch đó, trời mưa rả rích, buốt giá như họa lên một bức tranh của cô về nhưng ngày tháng sau này. Cô bước đi như một kẻ vô hồn sau cái người hôm trước cô gặp. Vẫn là cái nơi quen thuộc đó, nơi mà cô đã từng nén đau rời đi, cô nhìn chằm chằm vào căn phòng đó, nơi cô đã ở trong, tận hưởng những khoảnh khắc êm đềm nhất của cuộc đời. Lãng trông sang mà lòng chợt thắt lại, nhưng cô lại phải cố giấu đi nỗi nhớ để đóng vai là một người đang rất ổn. Sau một vài phút tra khảo, trình diện, cô được thả về để lấy sức ngày mai quay lại cày ải. Cô trở về nhà với bao suy tư dâng đầy trong lòng. Cô sẽ phải hằng ngày bị khơi gợi lại nỗi nhớ, cô sẽ không tránh được cái gọi là "ăn gậy" vì hôm nay ngay ngày đầu trình diện cô đã được tặng một lời đe dọa không gì có thể độc đáo hơn, khi cứ làm bọn họ không ưng là "ăn gậy". Một hình phạt còn đau hơn đánh đòn trực tiếp, khi dùng cách gián tiếp để làm đau người khác. Những tân binh kiểu như Lãng có thể "ăn gậy" bất cứ giờ nào, ngày nào trong suốt một tuần. Cô bật chiếc TV trong phòng lên để giải tỏa một ngày nặng trĩu, nhưng TV hôm nay lại chiếu phim "lặng yên dưới vực sâu", nghe bài nhạc mở đầu phim và nhìn thấy 2 chữ "vực sâu", cái tương lai gần đang dần hiện lên trong đầu. Cô sẽ bị rơi xuống vực sâu và sẽ nằm yên ở dưới đó. Có lẽ là vậy!

    Một ngày trôi, Lãng lại bước đến giống như một chiếc máy, khoảng thời gian này trùng với khoảng thời gian cô quen với những người bạn trong năm ngoái, nỗi nhớ trong cô lại da diết cộng thêm với nỗi buồn mỗi khi đi qua căn phòng từng gắn bó kia. Cô thấy đau, rất đau, nhưng vẫn phải gượng, khiến cho những người xung quanh căn phòng hiện tại tưởng cô như một khúc gỗ, không biết đến cảm nhận là gì. Hôm nay trời vẫn mưa, Lãng ngồi bên cửa sổ nghe tiếng mưa rơi từng hạt mà thấy não lòng. Lãng lại nhớ Sài Gòn, lại nhớ những ngày vui bên cậu mợ và đứa em họ, lại nhớ những ngày vui chơi không nghĩ suy, quên đi cái buồn vừa phải gánh. Cô quên đi mọi thứ, quên cả cái không gian của cô lúc này, chìm sâu vào những nỗi nhớ. Điều cô dự đoán hôm qua, nó đã đến, biết trước rằng không thể né tránh được những cái "gậy" đang trực chờ lấy cái đầu. Cô bị ăn một gậy "nhẹ", không đủ làm cho cô bị thương nhưng cũng làm cô đau điếng.

    Cô đang bước vào một ván game nghiệt ngã mà. Cô làm sao mà thắng được chứ khi người ta không còn có thể kiếm ra được thú vui tao nhã nào khác thì vụt gậy là cái để người ta xóa đi cái sự buồn chán. Nhưng đó mới chỉ là sự bắt đầu, Lãng sẽ còn phải hứng những cái gậy khác dài dài, những cái gậy còn to, còn nặng hơn cái gậy hôm nay, những cái gây thừa sức làm cho cô chảy máu và ngã gục. Càng bị làm đau, Lãng lại càng nhớ những người bạn của mình hơn bao giờ hết, giá như không có cuộc chia ly, giá như không bị bắt phải phiêu bạt thì có lẽ giờ này cô đang sống trong những giấy phút ấm êm, hạnh phúc rồi. Nhưng cuộc đời không cho cô như vậy, luôn bắt cô phải là kẻ lang thang, lại còn bắt phải hứng trọn những vết thương sâu thẳm. Lãng ước mình có thể khóc được vào lúc này, ước mình không phải giả bộ mạnh mẽ, ước mình có thể yếu mềm được.

    Hết một ngày khắc nghiệt, Lãng quay về nhà, lại nằm vật ra chiếc ghế sopha, cố quên những thứ đau đớn hôm nay phải chịu, cố chữa lành những vết bầm trong con tim bằng những ngụm rượu whisky và những điếu thuốc lá. Mỗi lần như vậy, cô thấy nỗi buồn dịu đi đôi chút. Cô lại muốn sáng tác truyện, cô đang có cảm hứng nhưng vừa bắt tay vào viết được vài dòng, cô đã phải xé bỏ vì kiệt ý tưởng mỗi khi muốn kéo dài câu truyện của mình. Lãng chuyển qua viết tản văn nhưng cái nỗi đau sau khi bị "ăn gậy" của cô đã làm tan nát tất cả, cô quá đau nên không thể viết được gì. Cuộc đời cô đang cứ như gắn liền với những "giọt nước mắt" vậy. Nó cứ rơi mãi, rơi mãi mà chưa biết tới khi nào dừng lại. Cô lại tiếp tục những ngày mới với cái vai diễn là một kẻ khờ, một khúc gỗ không biết đau là gì. Cô vẫn giữ cái vẻ bề ngoài rất tốt, rất ổn của mình nhưng những nỗi nhớ, những nỗi đau đớn đang gặm nhấm bên trong dần dần.

    Cô đã quá mệt mỏi, muốn buông bỏ tất cả, không muốn bị dày vò thêm nữa. Nhưng cô nào có được buông tha. Trò chơi chưa kết thúc mà. Cô phải tiếp tục chơi với họ chứ, tiếp tục để họ thỏa mãn thú vui tao nhã chứ. Lãng cố che giấu, diễn tròn vai, nhưng dường như mọi điều trong ánh mắt của cô đã bị bại lộ. Đã có người biết, cô được nhắc khéo là hãy quên đi, hãy để vào đầu những người đang trong ván game này. Cô đành phải cố, cố nữa, cố xóa những nỗi nhớ kia bằng mọi cách. Nhưng càng cố, càng gượng thì càng hỏng, cô lại mắc lỗi, lại "ăn gậy", cái gần lần này không phải là như buổi bắt đầu, nó là một cái gậy sát thương. Đầu cô đã rớm máu, thế rồi, lại vẫn như những lần trước, sau một cuộc vụt gậy, cô lại được ném cho một gói thuốc để băng bó vết thương. Trò đùa của họ là như thế đó, đánh cho người khác thật đau rồi lại được xoa dịu lại. Đã bị đánh đau, đã bị bầm rập, chảy máu, cứa xót thì cho dù có xoa cỡ nào thì không thể nào lành lặn được, và nhất là một người mỏng manh như Lãng thì cái vết thương đó lại càng hằn sâu. Cô không thể nào quên đi được cái ngày hôm nay và cũng sẽ không bao giờ quên. Họ bắt Lãng quên quá khứ nhưng lại gợi lại trong lòng cô. Những thứ ngọt ngào nhất là những thứ khó phai, ấy vậy mà họ lại cứ làm cho cô đau đớn để cô không thể nào quên được những khoảnh khắc ngọt ngào khi còn bên những người bạn của mình. Nay họ lại khắc cho cô một nỗi đau không tài nào xóa nhòa được.

    Lãng đã có một cảm giác tồi tệ, cô đã dự đoán được ra sẽ có một trò vui mới dành cho mình. Quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán, khi hôm nay trên đường chở một người về, người đó đã tiết lộ cho cô tất cả. Một trò vui thường thấy ở mọi văn phòng làm việc, đó chính là nói xấu sau lưng. Cô nghe câu chuyện, chỉ chốt một câu ngắn ngủi "biết ngay mà!", cô biết là sẽ có trò chơi đó vì trò đó nó làm con người ta phấn khích hơn bao trò giải trí tiêu khiển khác. Thế nhưng cô chưa bao giờ chơi cái trò đó, bởi vì đối với cô, trò đó vui một phút, một giây nhưng lại là trò dơ bẩn nhất trong tất cả các trò, kể cả chơi game, thứ mà luôn bị người ta nhìn với một ánh mắt xấu xa nhất, cũng sạch sẽ hơn cái trò mà mấy người kia đang chơi. Cô mắc lỗi, đã bị ăn gậy toác cả đầu nhưng chừng đó vẫn chưa đủ với bọn họ, để tăng độ vui của trò chơi nên có những ván mini game bên lề, giống như cái trò bàn tán sau lưng người khác. Lãng cũng không quá bận lòng đến mấy người đó vì lúc này dịch Covid 19 đang tràn đến, cô sắp được ở nhà dài ngày. Cô sẽ không trở thành thú vui tiêu khiển của mấy người đó trong một thời gian ngắn. Cô tạm thời được tận hưởng sự tự do, không bị kiểm soát, không bị "ăn gậy". Nhưng cái ngày đó vẫn còn xa khi trước mắt bây giờ cô vẫn còn hơn một tuần phải đóng chốt tại đây.

    Căn phòng vắng hơn mọi khi bởi vì đã có những người nghỉ trước, nhưng cô cũng không thể nào có được không gian thỏa mái như trong quá khứ đã từng. Cô biết mình vẫn đang bị canh chừng để còn có ý tưởng lên một thú vui tao nhã nào khác qua messenger. Lãng tận dụng khoảng thời gian này để có thể sáng tác riêng cho mình một truyện dài. Gần đây Lãng hay xem những bản tin về game nên có một ý tưởng viết truyện liên quan đến game, nhưng hoàn cảnh và nhân vật thì vẫn chưa nghĩ ra thế nào. Bỗng, trời lại đổ mưa, phù hợp với hoàn cảnh cô đơn trong một căn phòng rộng lớn, cô không mảy may để ý đến người còn lại, tiến gần lại cửa sổ ngắm mưa. Nhìn những hạt mưa, nghe tiếng mưa rơi, lòng cô lại man mác buồn, cô tự hỏi: "Không biết giờ này bạn của minh ra sao? Có gặp chuyện gì buồn như mình không?". Lãng lại nhớ về những quãng thời gian đã từng có một người bạn thân cho riêng mình, nhưng rồi nó bỏ cô theo đám bạn mới. Trong lòng cô bộn bề bao suy nghĩ về những cuộc chia xa, về những thứ luyến tiếc. Tiếc nuối hơn khi ở phía bên kia, có một người mà đáng lẽ nếu như không có biến cố gì xảy đến sẽ là bạn của cô, lại cũng đi mất rồi. Cô mất cơ hội để có cho mình một người bạn mới, để lấp đầy khoảng trống mỗi khi gặp chuyện ở nơi đây. Trời ngớt mưa, cô lại trở về chỗ ngồi của mình với một cái đầu đầy rẫy những niềm thương nhớ. Đang mông lung suy nghĩ, Lãng bỗng được thông báo là từ ngày mai mọi người sẽ được nghỉ ở nhà để giãn cách xã hội trong vòng 2 tuần. Cuối cùng cái điều ước nhỏ nhoi của cô đã đến, cô sẽ có nhiều thời gian hơn để trút bỏ những tâm tư, để cân bằng lại mọi thứ.

    Suốt một buổi chiều trên đường về nhà, cô mở lên bài hát "khi người lớn cô đơn" để cảm nhận đúng tâm trạng của mình lúc này. Cô lạc lõng, cô đơn giữa đường phố đông người qua lại. Khi vừa ngửi mùi thuốc lá rồi khi ra về chợt thấy mùi cà phê thoang thoảng, cô bỗng thấy "đắng lòng" giống như người tác giả viết nên bài hát đó. Cô bị bắt phải hiểu người khác, bị bắt đọc người khác nghĩ gì nhưng lại không ai hiểu cô, cảm nhận được lòng cô, thế nhưng họ luôn ngộ nhận, cố chấp là những gì họ nói với cô, làm với cô là vì hiểu côg. Lãng cười trong cay đắng mỗi khi nghĩ đến những lời nói đó, nghe thật giống một lời trêu đùa, mây gió thoảng bay giống như chính cái tính cách của con người họ vậy. Cô tạm quên đi những thứ đó, chuyển sang những niềm vui sắp tới.

    Hai tuần nghỉ ngắn ngủi, Lãng ở nhà hít thở thật sâu, lọc đi những thứ tồi tệ Lãng đã từng bị nạp vào. Cô nghĩ về cái câu truyện Lãng đang xây dựng dàn ý ngoài thời gian trực bên máy tính để làm việc online, hay là Lãng nhập vai luôn vào nhân vật chính, nghĩ ra nguyên nhân mà tại sao người ta hay tìm đến game, liên tưởng đến mình, do căng thẳng, bộn bề, do người ta cô đơn. Người ta chơi game để quên đi mọi thứ, tìm đến quán nét ngồi đến đêm khuya để xóa tan những nỗi sầu trong lòng. Cô đọc những câu chuyện liên quan đến game, rồi lại đắm chìm vào những ván game để quên đi hiện tại. Vì chỉ có trong game cô mới không bị coi thường và có thêm nhiều người hâm mộ sau những ván chơi và rồi tự động kết bạn. Lãng bỗng quên đi mọi thứ từng trải qua và coi game là thứ không thể thiếu được. Cô giờ hâm mộ những streamer game còn hơn cả những thần tượng trước kia cô từng yêu thích.

    Thế rồi, hai tuần tự do của cô kết thúc. Cô lại trở về cuộc sống như trước kia. Cô ngày càng căm ghét những kẻ đã lôi mình ra làm trò vui, giải trí tiêu khiển. Cô trả lời một cách hững hờ những câu hỏi mang vẻ "quan tâm", cô phớt lờ những lời nhắc tới giờ ăn trưa, mặc bọn họ tụ họp với nhau. Chỉ riêng cô và một người khác muốn ở cùng ngồi nguyên bên phòng. Bởi lẽ Lãng muốn tận dụng thời gian rảnh để làm mấy ván game để xua đi nỗi buồn, để những kẻ kia không có cơ hội lấy Lãng ra để vui đùa nữa. Lãng là con người cũng có nghĩ suy, cảm giác không phải là khúc gỗ như mấy người đó vẫn nhìn. Cô cứ để từng ngày trôi qua như thế, cho đến khi, có kẻ trục xuất cô sang bên phòng ăn vì muốn ngồi cho đủ chỗ, nhưng cô biết rõ ý đồ là gì, là để còn soi mói cô, còn có cái mà giải trí chứ. Lãng cứ làm việc của mình còn họ làm việc của họ dù cho cô biết họ đang lập trình một cái mini game nói xấu mới liên quan đến mình. Lãng thì vẫn cứ say sưa trong những ván game của riêng mình, cứ cùng với anh em trong đội vượt qua mọi thử thách. Dàn ý truyện của cô đã gần như có thêm những mảnh ghép. Cô sẽ bắt tay vào viết khi có thêm một cảm hứng mạnh mẽ nào đó.

    Lãng đã dự tính được mọi tình huống ở trong đầu và cuối cùng cái tình huống xấu nhất đã xảy ra. Cô lại tiếp tục "phiêu bạt" vì cô hết nhiệm vụ phải đóng làm khúc gỗ trong cuộc chơi này rồi, họ không cần một kẻ "dị" như cô dù cho họ đã tạo ra Lãng như vậy. Lãng sẽ không bị "ăn gậy" nữa, sẽ có nhiều thời gian hơn, sẽ được đến khoác balo lên và đi để không phí hoài tuổi trẻ giống như cái người bạn "hờ" của cô nói.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng sáu 2023
  7. Nevertalkname Không có gì để xem

    Bài viết:
    231
    Chương cuối: Tiếp tục bước đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm dần buông, Lãng nằm nghĩ về một năm vừa qua, nghĩ đến những gì đã phải trải nghiệm. Hai chữ "phiêu bạt" dường như nó yêu cô nó yêu đến mức cô càng muốn buông nó, nó lại càng bám riết lấy cô. Lãng quá mệt mỏi với chốn công sở rồi, Lãng cũng không biết ra sao nữa, chắc tại vì cô quá khác biệt hay bởi vì những người khác họ may mắn hơn cô? Cô nghĩ đến việc bỏ đi nơi đang sống một thời gian, để nạp những năng lượng tích cực, để tìm cho mình một tia nắng ấm để quên đi những cơn mưa lạnh thấm vào da thịt. Cô vốn thích biển, lại nghĩ đến một cảnh như trong bức tranh, nắng vàng biển xanh, cô chọn Phú Quốc là nơi Lãng sẽ đặt chân đến trong những ngày còn lại. Lãng lại soạn đồ, kéo vali, đeo balo lên đường để gửi xuống biển những nỗi phiền muộn. Phú Quốc đẹp tuyệt, đẹp đến nỗi mà cô lại muốn sống ở nơi đây không muốn quay trở về nữa. Cô đã biết sợ những bon chen của cuộc đời, muốn giấu mình khỏi những thứ đó. Nhưng Lãng lại không có người thân ở đây, lại cũng không có một công việc nào phù hợp để Lãng lập nghiệp. Cô đành phải chơi tạm ở Phú Quốc gần một tuần rồi lại quay trở về căn nhà mình ở ngoài Hà Nội.

    Chuyến đi đã cho cô những bức ảnh tươi đẹp, thậm chí đã cho một nguồn cảm hứng, một ý tưởng mới cho dàn ý cốt truyện của cô sẽ định viết ra. Lãng sẽ viết ra một nhân vật mô phỏng giống mình, một người có tính cách khác biệt, truân chuyên trên con đường sự nghiệp để phải ra đi, để phải lập nghiệp ở nơi xa nhà. Cô bắt đầu viết những dòng đầu tiên cho câu truyện, thứ mà cô tâm đắc nhất. Lãng thích game, thích viết đến nỗi từ chối mọi lời khuyên về kiếm một công việc ở một nơi tĩnh lặng, hợp với mình. Cô muốn xóa nhòa mọi ký ức tồi tệ dù biết điều đó rất khó làm. Vì thế cô đã quyết không liên lạc với người bạn "hờ" kia nữa sau một cuộc điện thoại lửng lơ vì quên chưa copy lại tài liệu vào máy tính ở chỗ làm cũ. Cô đã xóa sạch mọi thứ trong máy sau cái ngày hôm đấy. Cô còn định sẽ mua cho mình một chiếc laptop mới để không phải gợi nhớ một chút gì về quãng thời gian đã qua. Cô tiếp tục vừa viết truyện vừa lên đường đi đây đi đó để khám phá, để trải nghiệm những điều mới mẻ. Cô lên Đà Lạt ngắm cảnh núi rừng lãng mạng và lại ước có thể được ở lại nơi đây nhưng rồi lại nghĩ nơi đây tới chơi thì được, ở lại an cư lập nghiệp lại là một việc hết sức khó khăn. Lãng lại bỏ lại mơ ước, trở về nơi mình sống. Dịch bệnh mỗi lúc một hoành hành dữ dội cản Lãng đi kiếm tìm cho mình một công việc ưa thích. Lãng đành phải chọn cách vừa sáng tác truyện vừa đào tiền ảo để dự trữ khi cần vì số tiền dành dụm vẫn còn.

    Mọi dự tính về tương lai của Lãng đành phải gác lại một chỗ khi dịch Covid 19 càng lúc nguy hiểm, khắp nơi giãn cách, ngay đến cả khi nhớ gia đình cậu mợ mà cũng không thể nào vào thăm được. Cô sợ hãi mỗi khi nghe thông tin về dịch bệnh trên TV, tự nhốt mình ru rú trong nhà không bước chân ra ngoài. Cô lại vùi mình vào game, vào chuyện đào tiền ảo và đọc những câu chuyện kinh dị để phân tán nỗi sợ. Mỗi khi vô tình biết tin về một ai đó đang có một công việc ổn định không phải lắng lo điều gì, cô lại hận chính bản thân mình. Tại sao cô lại phế đến thế? Tại sao cô không thể bình thường được như những người kia? Cô chọn đi du học để làm gì rồi lại cuối cùng phải lang bạt thế này? Giờ đây, cô lại càng muốn chấm dứt cái cuộc đời lận đận, truân chuyên của mình. Lãng muốn được bình yên như bao người khác, không muốn nói lời dã từ với cái phận đời trắc trở này để có được một cuộc sống tràn ngập sự yêu thương và may mắn. Có lẽ đó chỉ là một điều ước, chỉ là điều ước viển vông mà thôi. Lãng sinh ra vốn dĩ là để làm kẻ lang bạt, làm một kẻ ở giữa những thù hằn và là cái bung xung để bị hứng chịu những trận đòn đau. Ngồi trong đêm tối dài lê thê, tự viết câu truyện ngắn về cuộc đời, cô lại tự hỏi lòng cái chương cuối cùng của câu chuyện sẽ là chương số 5 đây hay là một chương truyện khác với màu sắc sáng lạng hơn? Lãng vẫn ngồi chờ trong vô vọng để có thể viết tiếp chương ấy.

    Cô cầm bút, ngắm nhìn trang giấy trắng, giả vờ đưa tay viết một chương mới tiếp theo. Bởi những chương truyện tươi sáng, đẹp đẽ kia chưa hiện hữu. Nó mới chỉ trong tưởng tượng, trong chính giấc mơ của Lãng mà thôi. Chỉ khi nào, Lãng không còn là thứ hứng chịu sự trớ trêu do tạo hóa mang lại thì lúc đó những trang giấy kia sẽ được lấp đầy bởi những dòng chữ về câu chuyện hạnh phúc của cuộc đời mình.

    Hết
     
    THG Nguyen, Alissa, LieuDuong54 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng sáu 2023
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...