Ngôn Tình Viên Đạn Tình Yêu - Clionadh

Discussion in 'Hoàn Thành' started by Clionadh, Jul 10, 2018.

  1. Clionadh Hell can't stand us, so heaven has to harbor ones.

    Messages:
    164
    Chương 40: Con là khách sao lại bắt con dọn?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vì thế phải cẩn thận đấy, cô hiểu rõ chưa?" Eva truyền đạt tư tưởng cho Diệp. "Thực ra, là fan hâm mộ không có ai muốn thần tượng nhà mình lập gia đình sớm cả."

    "Vì thế, tránh cho các tiểu Diệp Tử buồn, đừng lấy chồng sớm nhé, đại Diệp Tử!"

    "Tùy ý trời thôi." Diệp cười nhạt.

    "Ài, thôi nghe theo cô vậy." Eva thở dài. "Tôi sẽ chờ ý trời xem sao."

    "Hahaha.." Hai cô nàng phá lên cười.

    * * *

    "Bà ngoại ơi, giờ chúng ta đang xuống nhà cậu đúng không ạ?" Minh Ngọc đang ngồi trong xe, cô bé nhìn ngắm mãi cảnh vật xung quanh.

    "Con có vẻ háo hức nhỉ?" Trần phu nhân nhìn cô cháu gái của mình: "Đúng, chúng ta đang xuống nhà cậu con đó. Bà bị mấy lời nói của con làm cho tò mò quá nên vô cùng muốn gặp chị gái mà con khen ngợi không ngớt từ nãy tới giờ."

    "Yeah, thế thì vui quá còn gì!" Minh Ngọc reo lên. "Sang nhà chị Diệp chơi~"

    "Con nhóc này, chị ấy còn chưa gả tới nhà con đã thích người ta đến thế, chẳng lẽ con còn thích chị gái đó hơn bà ngoại của con luôn sao?" Trần phu nhân đùa Minh Ngọc. Minh Ngọc xích xích lại ngồi gần bà, dựa cái đầu tóc nhỏ vào cánh tay bà nịnh nọt:

    "Đâu có, con cũng thích bà nhiều lắm ấy chớ. Chỉ là nếu có thêm chị ấy trong đại gia đình mình con sẽ rất vui!"

    "Thế còn ba mẹ thì sao?" Trần Di ngồi phía trước, quay đầu xuống hỏi con gái. "Con gái à, đừng thấy chị ấy mà quên luôn ba mẹ nhé!"

    "Con thích cả gia đình mình, thích hết á!" Minh Ngọc cười toe toét. Cả xe bỗng tràn ngập tiếng cười vui vẻ.

    * * *

    Tới nhà của Trần Hạo, anh ấy không có ở nhà, vì trưa nay anh ở lại công ti thu xếp việc và xử lí công vụ để dành ra một buổi tối với cô ấy.

    Đó sẽ là một buổi tối rất tuyệt vời.. Nếu như không có mẹ anh và gia đình cô cháu gái phiền phức Vương Minh Ngọc.

    Nhưng cuộc đời làm gì có chữ 'nếu' ?

    Cả gia đình rắc rối đã tới rồi.. Điều đó anh vừa mới nhận ra khi về nhà.

    Cửa mở toang hoang, ổ khóa mật mã gì đều mở ra hết. Bước vào trong nhà, anh lại càng đen mặt hơn. Tiếng TV cực đại từ trong phòng khách truyền ra, tiếng cười ồn ào, những âm thanh ấy cứ thay phiên nhau đập vào tai anh.

    Đứng ở cửa phòng khách, cảnh tượng hùng vĩ mà anh thấy là: 3 người phụ nữ lớn nhỏ đủ cả đang ngồi trên sofa xem TV, bên cạnh là một đống đồ ăn vặt. Ông anh rể yêu quý của anh cũng đang xem TV, nhưng.. có thể giải thích giúp anh cái đống đồ ăn vặt đó là từ đâu ra không?

    "Cậu về rồi hả?" Minh Ngọc liếc mắt qua cánh cửa. "Tối chị ấy mới về, con không đợi được nữa nên đến nhà cậu luôn."

    "Vậy sao con không giúp cậu dọn dẹp nhà rồi chờ cô ấy tới?"

    "Gì chớ? Đây là nhà cậu mà, con là khách, khách tới nhà cậu chưa đãi gì thì thôi đi, còn bắt con dọn nữa hả? Quá đáng à nha, cậu hai." Vương Minh Ngọc tỉnh bơ đáp lại rồi tiếp tục xem TV một cách thảnh thơi.

    " "Trần Hạo cạn lời. Anh thở dài rồi cắm cúi đi dọn dẹp nhà cửa. Đành thế thôi chứ biết sao giờ.

    * * *

    Buổi tối, tầm hơn 8h tối Diệp mới từ đoàn phim về tới bến xe bus gần khu căn hộ. Cô từ từ đi bộ vào nhà. Lúc đi ngang qua nhà Trần Hạo cô mới nhớ là anh ta có mời cô ăn tối, nói là.. mẹ anh ta tới thăm, muốn gặp cô.

    Không biết giờ này họ đã ăn xong chưa nhỉ?

    Có lẽ xong hết rồi, về nhà mình vậy. Diệp vuốt vuốt mái tóc đen của mình rồi đi vào nhà. Cô vừa vào nhà, tháo đôi giày rồi ngồi trên sofa nhắm mắt thư giãn một tí thì có người nhấn chuông. Cô mệt mỏi bước ra mở cửa:" Tới đây, tới đây! "

    Cửa mở, cô nhìn thấy Trần Hạo với Minh Ngọc đang đứng ngoài cửa.

    " Chị ấy về rồi, con biết ngay mà. "Minh Ngọc giật giật gấu áo Trần Hạo, ý là 'Cậu nói đi'.

    " Cô đã ăn tối chưa? "Trần Hạo bất đắc dĩ hỏi thí xác một câu.

    " Anh thì sao? "Diệp vặn lại.

    " Tôi chưa. Nếu cô chưa ăn có thể sang nhà tôi tiện thể ăn luôn. "

    " Tôi thích ở nhà hơn. "

    Minh Ngọc giở trò con nít ra ngay lập tức:" Chị, đi đi mà, đi đi mà.. Chị mà không đi chắc cậu em bỏ đói em luôn đó. "

    " Nhưng.. "

    " Đi đi mà chị.. "Minh Ngọc cười gian xảo:" Từ chối là đồng ý, phủ nhận là khẳng định, chị chọn cái nào? "

    " Được rồi, nể mặt em chị sẽ qua bên đó một lát. "Diệp cười cười hơi khuỵu đầu gối xuống, một tay xoa đầu Minh Ngọc.

    " Thế thì chúng ta đi thôi. Chị, em kể rất nhiều về chị cho bà ngoại của em, bà cũng rất hứng thú với chị, chị hãy sang chào hỏi bà một chút đi. "Minh Ngọc bắt đầu nhiều chuyện. Cô bé nhìn Trần Hạo cau có mặt mày:" Cậu không đi đi còn đứng đó làm gì vậy?"

    Trần Hạo cười khổ rồi đi theo hai người phía trước.
     
    DIỆP HẠ HẠ likes this.
    Last edited: Oct 12, 2018
  2. Clionadh Hell can't stand us, so heaven has to harbor ones.

    Messages:
    164
    Chương 41: Có phải rất giống cậu không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Qua tới cửa nhà Trần Hạo, Triệu Thanh Diệp mới chợt nhận ra, như thế này không phải giống đang đi gặp mặt phụ huynh rồi hay sao?

    Bất chợt một cảm giác hồi hộp kì lạ len lỏi từ từ vào lòng cô. Mắc gì phải hồi hộp chứ?

    Cô tự trấn an mình rồi mở cửa vào trong.

    * * *

    "Bà ngoại, chị ấy tới rồi nè!" Minh Ngọc la lớn, giọng vui vẻ như lục lạc của trẻ con vang lên khắp nhà.

    Trần phu nhân ngay lập tức quay lại, bà nhìn thấy Diệp liền 'Ôi!' một cái. Bà nhảy tới chỗ Diệp gần như ngay lập tức, ôm chầm lấy cô: "Isabella, thì ra là cháu à, lâu lắm không gặp, càng lớn càng giống mẹ cháu nhỉ?"

    Diệp ngớ người. Isabella là ai chứ? Cô vội vàng giải thích: "Bác ơi, cháu không phải cô gái mà bác đang nói ạ. Có lẽ bác nhận nhầm người rồi."

    "Làm sao mà không phải được!" Trần phu nhân nhìn kỹ gương mặt cô. "Giống mẹ cháu thế này cơ mà."

    "Mẹ, cô ấy không phải là Isabella gì gì đó mà mẹ nói đâu." Trần Hạo xen vào.

    "Isabella?" Trần Di đập tay. "Hèn gì lúc mới gặp thấy cô ấy quen quen. Nhưng mà cô ấy thật sự không phải Isabella đâu mẹ, Isabella có mái tóc màu vàng kim cơ mà. Với lại Isabella nhìn giống cha cô ấy hơn."

    "Ồ, thế à." Trần phu nhân buông tay Diệp ra: "Bác xin lỗi nhé, nhưng mà cháu giống bạn của bác quá. Bác còn tưởng hai người là mẹ con chứ."

    "Dạ không có gì. Nhận nhầm người cũng là chuyện bình thường thôi ạ."

    "Cháu vào đây ngồi đi."

    "Vâng ạ." Diệp ngồi xuống ghế.

    Trần phu nhân cẩn thận đánh giá cô. Cô cũng không kiêng nể ánh mắt của bà mà cứ để mặc bà săm soi mình. Trần phu nhân bắt đầu thi vấn đáp với cô.

    "Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?"

    "Hai mươi ạ."

    "Tên cháu là gì?"

    "Triệu Thanh Diệp ạ."

    "Cha mẹ cháu sống ở đâu?"

    Tới câu này cô hơi ngập ngừng. "Cha cháu li hôn với mẹ cháu rồi tái hôn với Hạ gia, mẹ cháu thì mất sau đó không lâu." (Hạ gia là nhà bà Vũ).

    "Ồ, bác xin lỗi vì đã gợi lên nỗi đau của cháu nhé."

    "Không có gì ạ, cháu quen rồi." Diệp trả lời, giọng của cô trở nên buồn buồn. Trần phu nhân biết được điều này nên lảng sang chuyện khác.

    * * *

    Nói chuyện một hồi lâu, hai người phát hiện họ càng lúc càng hợp tính nhau. Vì thế cứ rôm rả rôm rả mãi tới khuya mới quyến luyến ra về.

    "Con trai ngoan!" Trần phu nhân nhìn theo bóng Diệp ở nhà bên: "Mẹ nhắm cô ấy rồi đấy nhé! Cố lên!"

    "Thì con đang cố gắng đây." Trần Hạo cười nhìn theo bóng cô.

    "Phải cố lên, mẹ thấy con bé cũng xinh đẹp đấy chứ." Bà cảm thán. "Người ta chắc được theo đuổi ghê lắm."

    "Đúng thế, cô ấy có rất nhiều người theo đuổi."

    "Thế thì nghiêm trọng rồi!" Trần phu nhân la lên: "Con coi con đi, ngoài có tiền với mặt mũi ưa nhìn thì còn cái gì nữa? Con người ta có nhiều mặt hoàn hảo thế kia, sao nhà mình lại bất tài vô dụng thế chứ lị."

    "Mẹ, mẹ là người sinh ra con đấy."

    "Mẹ cũng muốn nhét mày lại vào bụng nhưng có được đâu."

    " Ok, thế mẹ định làm gì giúp con đây?"

    "Chưa biết, để mai tính." Trần phu nhân gật gật đầu. "À phải rồi, mẹ cần xác nhận lại một số chuyện."

    Bà gọi cho một người, rồi nói chuyện này chuyện kia, mãi mới đi ngủ.

    * * *

    Diệp về nhà, nụ cười vui vẻ vẫn còn đọng lại trên mặt cô. Vào trong nhà rồi nụ cười vụt tắt. Ngay lúc này cô mới cẩn thận suy nghĩ lại. Lúc nãy tới nhà của Trần Hạo, mẹ anh ta nhầm cô thành một người khác?

    Vậy thì sự việc nghiêm trọng rồi đây. Trước mắt phải tìm cho ra cô gái đó là ai đã.

    * * *

    Trần phu nhân ở bên nhà Trần Hạo đang nói chuyện điện thoại với người bạn của bà.

    "Alo? A Phương đó hả?"

    "A Phi đấy à? Dạo này có khỏe không?" Đầu dây bên kia là một giọng nói ôn nhu dịu dàng, nghe thật êm tai.

    "Khỏe, mọi thứ vẫn bình thường thôi." Trần phu nhân ngay lập tức kể cho người bên kia. "A Phương, lúc nãy mình gặp một cô gái trẻ, giống con gái cậu lắm."

    "Người giống người mà thôi, quan tâm làm gì." Giọng đầu dây bên kia nhàn nhã.

    "Nhưng mà giống lắm, cứ như chị em song sinh ấy. Để mình gửi ảnh cho cậu xem."

    "Ừ, tớ cũng muốn xem xem là ai mà lại giống con tớ đến thế." Nói rồi đầu dây bên kia ngừng lại một chút. "Nếu như Tiểu Ý năm đó không mất tích, con của con bé chắc cũng lớn bằng con chúng ta bây giờ nhỉ?"

    "Lỡ đâu cô gái đó là con của Tiểu Ý thì sao?" Trần phu nhân nóng ruột: "Cậu xem chưa?"

    "Được, được, tớ xem, tớ xem." Đầu dây bên kia lặp lại vài lần, rồi im lặng một lúc lâu.

    "Sao nào? Giống chứ? Tớ nói có sai đâu?" Trần phu nhân tâm đắc nhìn tấm hình trong tin nhắn. Minh Ngọc chụp ảnh đúng đẹp, góc quay quá tuyệt luôn.

    "Cậu.. Đây là Tiểu Ý sao?"

    "Đâu phải, đấy là hình của bạn gái của con trai tớ. Giống cậu hồi còn trẻ như đúc còn gì?"
     
  3. Clionadh Hell can't stand us, so heaven has to harbor ones.

    Messages:
    164
    Chương 42: Sao lại có thể giống nhau đến thế?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô gái này đang ở đâu?" Giọng nói trong điện thoại có vẻ gấp gáp.

    "À, nhà của con bé ở ngay cạnh nhà con trai tớ." Trần phu nhân thấy giọng nói của bạn mình có vẻ không đúng: "Có chuyện gì sao?"

    "Cô gái này giống hệt tớ, nhưng không phải con tớ, rất có khả năng con bé chính là con gái của Tiểu Ý! Tớ muốn tìm hiểu về con bé, về Tiểu Ý hiện giờ, không biết Tiểu Ý ra sao rồi.."

    "Tớ có nghe con bé kể qua, con bé bảo mẹ của nó đã mất từ lâu rồi. Cha nó tái hôn với Hạ gia, không lâu sau thì mẹ cũng mất." Trần phu nhân thở dài. "Nếu người mẹ đó thật sự là Tiểu Ý thì.."

    "Không được, tớ phải sang gặp cô bé đó!"

    "Đừng nôn nóng như thế, cứ từ từ, sau này có cơ hội tớ sẽ đưa con bé tới gặp cậu xem sao."

    "Không.. Hay tớ cho người tới đón con bé đi nhỉ? Quyết định vậy đi, A Phi, cảm ơn cậu đã nói với tớ."

    "Bạn bè bao nhiêu năm vậy còn khách sáo. Mà cậu cho người đón con bé đi ngay á?"

    "Ừ, ngay ngày mai." Giọng nói bên kia bồi hồi xúc động: "Tớ và Tiểu Ý thất lạc nhau đã bao nhiêu năm, mẹ tớ rất nhớ Tiểu Ý, nhớ tới nỗi phát bệnh liên miên. Nếu như cô bé ấy thật sự là con gái Tiểu Ý, vậy thì tốt biết bao."

    "Hy vọng là thế." Trần phu nhân thở dài. "Thôi khuya rồi, có gì thì mai hai chúng ta bàn tiếp."

    "Ừ, tạm biệt."

    "Tạm biệt."

    Trần phu nhân gác máy, trong lòng bà đang rối rắm như tơ vò. Không lẽ cô gái ấy thực sự có liên quan tới A Phương?

    Nếu như là cháu của A Phương, vậy thì thằng con trai của bà muốn lấy con bé về làm vợ, sợ là khó khăn lắm đây.

    * * *

    Bên đầu dây bên kia, người vừa cúp máy là một người phụ nữ trung niên nhưng nhìn vẫn còn khá trẻ trung. Nếu như Triệu Thanh Diệp nhìn thấy người phụ nữ này phỏng chừng sẽ vô cùng ngạc nhiên, vì người phụ nữ này giống mẹ cô như đúc!

    Tuy nhiên, điểm khác biệt lớn nhất có lẽ là cô vẫn nhận ra được, là ánh mắt và khí chất. Ánh mắt của người phụ nữ này lạnh nhạt, khí chất thanh lãnh; còn Triệu Vi thì ấm áp, khí chất hòa ái dễ gần.

    Người phụ nữ cúp máy, bà vươn tay lấy tấm ảnh ở đầu tủ giường, vuốt ve gương mặt trên tấm hình, thở dài buồn bã: "Có phải là em không, Tiểu Ý?"

    Xong rồi bà lấy điện thoại, gửi hình cho ai đó rồi gọi một cuộc điện thoại:

    "Ngày mai đến thành phố B đón cô gái này tới chỗ tôi."

    "Vâng, thưa phu nhân."

    * * *

    Ngày hôm sau, Diệp còn chưa mở cổng đã thấy trong sân nhà mình có người.

    Một đám người, người nào cũng một cây đen thui đứng trước cửa nhà cô.

    "Tiểu thư, phiền cô đi theo chúng tôi."

    "Các người là ai?"

    "Tiểu thư không cần biết về chúng tôi, chỉ cần cô đi theo chúng tôi là được."

    "Tôi không đi."

    "Nếu tiểu thư không muốn đi, vậy chúng tôi chỉ có thể cưỡng ép mang cô đi mà thôi." Nói xong mấy vệ sĩ dường như muốn nhào tới bắt cô đi, nhưng lại bị cô cho mỗi người một quyền lùi ra sau.

    Không ngờ là vị tiểu thư này lợi hại thế, làm sao bây giờ.

    "Là ai muốn mấy người bắt tôi?" Bỗng nhiên Triệu Thanh Diệp hỏi mấy người này.

    "Là phu nhân của chúng tôi." Mấy người đó đang định nói thêm gì đó để khuyên Diệp thì cô đổi ý ngay lập tức.

    "Vậy thì tôi hiểu rồi. Chúng ta đi thôi."

    Đám người áo đen: "" Tiểu thư, cô lật mặt nhanh quá đấy.

    Diệp lúc này đang nghĩ tới, lẽ nào là mẹ của người bị nhầm với cô hôm qua muốn gặp cô hay sao?

    Vừa hay cô cũng đang cần tìm một chút gì về người đó, báo cáo lại cho tổ chức, đỡ phiền.

    Sau khi đi một quãng đường, nhận ra mấy người này đưa cô đi bằng máy bay riêng cô ngạc nhiên vô cùng. Xem ra, cô gái kia, thân phận không hề đơn giản tí nào.

    * * *

    "Phu nhân, đã đưa người tới." Tiếng gõ cửa vang lên đồng thời với giọng nói.

    "Tốt, cho cô ấy vào đây." Vị phu nhân kia đang ngồi ở trên ghế của văn phòng mình, vị nữ thư kí bên cạnh cẩn thận quan sát sắc mặt của phu nhân, kết quả lại nhìn ra sự mong chờ khẩn trương ở bà ấy. Thư kí vô cùng ngạc nhiên, rốt cuộc vị khách này là ai mà có thể khiến phu nhân khẩn trương như vậy? Cô vô thức nhìn sang cánh cửa.

    Diệp bước vào, nhìn thấy gương mặt của vị phu nhân kia thì ngây ngẩn cả người. Làm sao có thể giống mẹ cô đến thế? Lẽ nào là mẹ sao?

    Không thể.. Ngày hôm đó, cô tận mắt chứng kiến mẹ mình đã chết như thế nào cơ mà.

    Khí chất và ánh mắt của vị phu nhân này cũng thật khác, thanh lãnh, uy nghiêm; thật sự quá khác với mẹ cô, không có cảm giác dịu dàng, nhưng lại vô thức thấy thân quen. Lẽ nào do quá giống nhau?

    "Chào phu nhân." Mãi lâu sau cô mới có thể cất tiếng chào hỏi.
     
  4. Clionadh Hell can't stand us, so heaven has to harbor ones.

    Messages:
    164
    Chương 43: Đứa nhỏ này, luôn làm người ta thương xót

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cháu.. tên là gì?" Giọng nói của vị phu nhân kia có chút run run: "Mẹ cháu đâu? Bao nhiêu năm qua.. cháu sống như thế nào?"

    Cô bình tĩnh đối mắt với vị phu nhân kia: "Thưa phu nhân, tên của cháu là Triệu Thanh Diệp. Mẹ cháu đã mất lâu rồi.."

    "Nhưng cháu.. có quan hệ gì với Vũ Bằng? Tin tức về cháu gần đây nói, cháu là con gái ruột của ông ta."

    "Đúng như thế. Ngày xưa mẹ cháu lấy ông ta, sau khi cháu được 5 tuổi thì ông ta li hôn."

    "Tại sao mẹ cháu mất?" Vị phu nhân kia nhìn có chút thống khổ.

    "Bà ấy nhảy lầu tự vẫn." Giọng nói của cô nhẹ bẫng đi. "Ngay khi ông ta li hôn, sau đó mẹ cháu đã theo đến tận thành phố này để tìm ông ta, kết quả bị vợ mới của ông ta mưu hại."

    Gương mặt của vị phu nhân kia sớm đã đong đầy nước mắt. Lúc này Diệp mới hỏi:

    "Phu nhân có thể cho cháu biết, rốt cuộc mẹ cháu và phu nhân.. Có quan hệ gì được không? Còn có.. Đây là di vật của mẹ cháu." Cô lấy ra một sợi dây chuyền bằng bạc có nửa mặt dây hình chiếc lá phong nhỏ bằng móng tay: "Lúc bà ấy mất, cháu nhặt được cái này."

    Vị phu nhân kia run run nhận lấy sợi dây chuyền, bà mở hộc tủ, lấy ra một sợ dây chuyền bạc. Sợi dây chuyền đó cũng có một nửa mặt dây chuyền hình lá phong. Ghép hai mảnh này lại, vô cùng dễ dàng nhận thấy một hình lá phong hoàn chỉnh.

    Vị phu nhân ngồi xuống ghế, hai tay chống trước trán: "Thư kí Tần, cô ra ngoài trước đi."

    "Vâng, thưa phu nhân."

    "Cháu ngồi xuống đi." Vị phu nhân lúc này mới từ từ kể hết cho Diệp. "Ta tên là Tiêu Ngọc Phương, con gái trưởng nhà họ Tiêu."

    "Mẹ cháu.. chính là em gái song sinh thất lạc của ta, Tiêu Như Ý. Năm bọn ta 5 tuổi, thì bị người ta bắt cóc. Do em ấy dẫn ta bỏ trốn nên đã bị đánh rất đau.. Sau đó thì bọn bắt cóc đem chúng ta đi bán."

    "Em ấy đã liều giúp ta thoát ra nhưng bản thân thì chạy không thoát nên bị bắt lại. Sau khi ta trốn về được thì đã cùng ba mẹ đi tìm em ấy, nhưng tìm mãi vẫn không được, không biết em ấy đã bị bán tới đâu, còn sống hay đã chết.."

    "Bà ngoại cháu, vì chuyện của em ấy mà bệnh suốt bao nhiêu năm nay. Nếu như bà biết mẹ cháu còn sống, biết cháu thì chắc chắn sẽ rất vui. Cháu có thể cho ta biết mẹ cháu.. sống như thế nào trong bao năm qua hay không?"

    "Cuộc sống của mẹ cháu lúc trước cũng bình thường. Mẹ cháu có kể, mẹ được nhận nuôi bởi một gia đình hiếm muộn nhưng lúc cháu hỏi về ông bà ngoại thì mẹ không nhớ gì hết." Diệp kể. "Cuộc sống sau khi lấy chồng của mẹ vô cùng khó khăn. Phụng dưỡng cha mẹ chồng từ khi vừa làm dâu cho đến khi lần lượt từng người mất, lo toan cho con cái, tần tảo vất vả sớm hôm, giữ tròn đức hạnh của mình, vậy mà lại rơi vào kết cục thế này." Hai hốc mắt cô khô khốc, nước mắt dường như không còn nữa.

    "Vậy sao.. Vậy còn cháu? Từ lúc Tiểu Ý mất, cháu sống có tốt không?"

    Diệp hơi ngẩn người. Sống có tốt không? Cuộc sống trong mười lăm năm qua của cô, có tốt không?

    "Ổn cả ạ." Cô mỉm cười. Tiêu Ngọc Phương nhìn nụ cười này mà chua xót không thôi. Đầu tiên là nhớ về Tiêu Như Ý, thứ hai là xót cho đứa bé này..

    Chắc chắn thời gian qua, con bé đã phải vất vả lắm.

    "Bác nghe nói cháu sống ở gần nhà Trần Hạo?"

    "Vâng ạ."

    "Hay là cháu chuyển tới đây ở cùng bác đi." Tiêu Ngọc Phương thẳng thắn. "Chúng ta thất lạc nhau bao nhiêu năm nay, bác cũng chỉ có độc nhất một cô con gái, mà nó thì đang đi học nên nhà neo người lắm."

    "Chỉ sợ làm phiền bác thôi ạ, với cả, cháu sống một mình đã quen rồi." Diệp khéo léo từ chối.

    Một câu vô tình của Diệp lại làm cho Tiêu Ngọc Phương đau lòng. Là con gái, từ nhỏ đã một thân một mình không biết trải qua bao nhiêu sự đời, không có ai bảo vệ, tự kiên cường đứng lên đi tới ngày hôm nay. Đứa nhỏ này, tuy cứng rắn vậy nhưng thật sự làm người ta thấy đau lòng.

    "Cháu đừng từ chối, ở tạm nhà bác vài hôm, hôm sau bác sẽ đưa cháu tới thăm rồi gặp bà ngoại." Tiêu Ngọc Phương vuốt mái tóc cô. "Bà ngoại cháu nếu thấy cháu chắc chắn sẽ rất vui."

    "Nếu đã vậy, cháu đành nghe theo bác. Nhưng.. bác không sợ cháu lừa bác sao?" Diệp nhìn thẳng vào mắt Tiêu Ngọc Phương.

    "Bác tin cháu." Tiêu Ngọc Phương cười dịu dàng, sự thanh lãnh xa cách từ từ dịu lại. "Nếu cháu muốn, chúng ta có thể đi xét nghiệm DNA."

    "Cháu nghĩ nên xét nghiệm đi ạ." Triệu Thanh Diệp thẳng thắn. "Cháu không muốn có sự việc đáng tiếc nào xảy ra sau này, hơn nữa cũng không muốn làm bác hụt hẫng."

    Tiêu Ngọc Phương ngoài mặt thì cười như vậy, trong lòng không biết đã dâng lên bao nhiêu chua xót. Đứa nhỏ này, quá hiểu chuyện, quá tinh tế, tới mức làm người ta đau xót không thôi.

    Nhớ năm xưa, Tiểu Ý cũng là một bé gái tinh tế như vậy..
     
  5. Clionadh Hell can't stand us, so heaven has to harbor ones.

    Messages:
    164
    Chương 44: Cô đang ở đâu?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp lưu lại chỗ của Tiêu Ngọc Phương chỉ mới nửa buổi đã thấy chán. Tiêu Ngọc Phương bảo người sắp xếp cho cô một căn phòng, sau đó để cho cô tùy ý trang trí.

    "Tiểu thư, cô muốn trang trí thế nào cứ nói với tôi. Tôi là Tần Yên, là thư ký của tổng thống."

    "Trang trí đơn giản chút là được, miễn đầy đủ." Diệp ngừng lại, dường như cô phát hiện ra gì đó.

    "Tiểu thư có gì thắc mắc sao?" Thư ký Tần nhìn Diệp.

    "Lúc nãy.. cô gọi bác ấy là gì?" Diệp không dám chắc chắn.

    "Là tổng thống ạ." Thư ký Tần khó hiểu.

    "Tổng thống?" Diệp cảm thấy nhiệm vụ có chút không khả thi. Cô quên mất, trên truyền hình thời sự, tên của bác ấy xuất hiện nhiều như thế mà cô lại không nhớ! "À, bác ấy đi rồi phải không?"

    "Vâng ạ."

    "Thôi được rồi, thư ký Tần, cô có thể đi làm việc được rồi, tôi có thể tự lo cho mình."

    "Vậy.. chào tiểu thư." Thư ký Tần lưỡng lự, nhưng dường như cô ấy nhớ ra có việc phải làm nên quyết định đi.

    Diệp mang điện thoại của mình ra, vừa lúc chuông điện thoại mới reo lên. Cô nhìn màn hình, trên đó hiển thị một cái tên quen thuộc: Quản lý Cảnh.

    "Alo, chị Thiên Tĩnh."

    "Alo, Thanh Diệp, em đang ở đâu vậy? Sao em còn chưa tới?"

    Lúc này Diệp mới nhớ ra, cô hôm nay có cảnh phim. "Xin lỗi chị, nhưng em có việc đột xuất quan trọng, bây giờ em đang ở chỗ khác ạ. Chị nói với đạo diễn Lương hôm nay cho em nghỉ được không? Hôm sau em sẽ quay bù lại hôm nay."

    "Cái gì? Đột xuất? Em đi đâu? Đi với ai? Đi lúc nào?" Giọng Cảnh Thiên Tĩnh có vài phần lo lắng.

    "Em vừa đi thành phố M, sáng sớm nay có việc gấp nên phải đi." Diệp tỏ ra áy náy. "Xin lỗi chị, nhưng chị có thể thông báo với đạo diễn giúp em được không?"

    "Vậy sao.. Vậy có thể, nhưng mà khi nào em về đây?" Giọng Cảnh Thiên Tĩnh có phần lo lắng.

    "Em đang cố gắng trở về nhanh nhất có thể, có lẽ ngày mai em có thể về." Diệp nhìn bầu trời ngoài cửa kính.

    "Ừm, phim của chúng ta sắp đóng máy rồi, nên mấy ngày cuối tranh thủ quay càng nhanh càng tốt." Cảnh Thiên Tĩnh dặn dò tỉ mỉ. "Khi nào em về nhớ gọi cho chị nhé."

    "Vâng ạ, em biết rồi. Em cảm ơn chị trước nhé." Diệp cúp máy.

    Cô nghĩ, cô không thể về sớm được. Sáng ngày mai, bác ấy sẽ thông báo kết quả xét nghiệm DNA cho cô.

    Vạn lần không nghĩ tới, mẹ lại có thân thế như vậy. Nếu như bác ấy biết được toàn bộ sự thật rồi, liệu.. bác ấy có giúp mình trả thù cho mẹ không?

    Tuy vậy, trăm ngàn lần Diệp lại không nghĩ tới, mình lại chính là một con cờ nằm trong ván cờ của người ta.

    * * *

    Trần Hạo thấy hôm nay Trình Nam không báo lịch trình của Diệp cho anh nữa, vả lại, sáng nay anh cũng không thấy Triệu Thanh Diệp có nhà. Anh thầm nghĩ, lẽ nào Trình Nam lại quên?

    Không, trí nhớ của cậu ta tốt lắm mà.

    Có lẽ là quên thật, con người ít ra cũng phải quên một số thứ.

    Trần Hạo vô cùng rối rắm, anh nhìn chằm chằm Trình Nam làm cậu ta sởn cả tóc gáy. Trình Nam đang nghĩ, bộ sáng nay mình đã đắc tội gì với tổng tài nhà mình hay sao?

    Nghĩ mãi không ra, Trình Nam đánh liều định hỏi Trần Hạo mình đã làm gì, nhưng Trần Hạo lại hỏi trước:

    "Thư kí Trình, hôm nay cậu có quên gì không?"

    "Dạ?" Trình Nam có vẻ khá bất ngờ. Mình quên cái gì nhỉ.. "Em không biết nữa, thưa sếp."

    "Vậy à.." Âm thanh của Trần Hạo hạ thấp xuống bất ngờ. Trình Nam lại thấy lạnh người. Rốt cuộc mình quên làm gì mà để tâm trạng sếp trở nên xấu như thế?

    Trong lúc mấu chốt, Trình Nam lại nghĩ đến Diệp, bất thình lình anh ta bật thốt một câu: "À, đúng rồi, em quên.."

    "Cậu quên gì?" Trần Hạo gần như là hỏi ngay lập tức, làm cho Trình Nam giật cả mình.

    "À, sếp, hôm nay cô Triệu có việc nên không đến đoàn phim ạ." Trình Nam nghiêm mặt, thực ra trái tim anh đang tăng nhịp đập. Sếp, đừng tức giận như thế, bát cơm của em không khéo lại bay đi mất!

    "Có việc?" Trần Hạo nghi hoặc lẩm nhẩm.

    "Em cũng không biết nữa, ngay cả quản lí Cảnh cũng không biết là cô ấy đang ở đâu, mà chỉ nói như thế thôi ạ." Trình Nam thở phào nhẹ nhõm, có lẽ.. sếp không vui vì chuyện này đi?

    "Vậy sao.." Trần Hạo tỏ vẻ 'đã biết', nhưng trong lòng anh đang vô cùng lo lắng. Cô ấy đã đi đâu rồi?

    Mở điện thoại ra, anh soạn tin nhắn cho cô nhưng không nhấn nút gửi.

    Cô ấy có biết là mình nhắn không?

    À, quên không nói, số điện thoại của Triệu Thanh Diệp là do Lương Thành cung cấp cho Trần Hạo.

    Trần Hạo phân vân mãi, cuối cùng, sau bao nhiêu lần soạn đi soạn lại tin nhắn, anh mới nhấn nút 'gửi'.

    Nhìn lại nội dung trong tin nhắn, anh chỉ muốn chôn đầu xuống đất. Trời ạ, cái tin nhắn sao mà kì cục quá vậy?

    Thôi kệ, lỡ gửi rồi..

    * * *

    Diệp đang ngồi bên cửa sổ, thì điện thoại rung lên báo tin nhắn đến. Cô mở ra xem.

    Một tin nhắn cộc lốc, chỉ có 4 chữ: "Cô đang ở đâu?"

    Số điện thoại lạ, giọng điệu này.. Không phải là tin từ tổ chức. Cũng không phải của Thiệu Anh Vũ.

    Tưởng tượng ra nếu Thiệu Anh Vũ nhắn tin cho cô như thế nào, Diệp không khỏi rùng mình. Miễn nghĩ đi, sến súa chết đi được.

    Vậy có lẽ là từ anh hàng xóm của cô rồi.
     
  6. Clionadh Hell can't stand us, so heaven has to harbor ones.

    Messages:
    164
    Chương 45: Có kết quả chưa?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy vậy cô vẫn muốn chắc chắn rằng đó là Trần Hạo. Cô nhắn lại hai chữ: "Ai vậy?"

    Trần Hạo bên này nhận được tin nhắn, lại càng cảm thấy lúng túng. Nhưng tin nhắn thì lại mang sắc thái hoàn toàn trái ngược: "Hàng xóm của cô. Cô đang ở đâu?"

    Diệp trầm ngâm một lát, rồi tắt di động. Cô ngồi trên chiếc ghế phòng khách, lưng hơi dựa vào ghế một chút, khép hờ hai mắt lại.

    Tại sao mình lại rảnh rỗi đi nhắn tin với anh ta nhỉ? Có phải thời gian này đã an nhàn quá mà quên mất anh ta là mục tiêu ám sát rồi hay không?

    Bất chợt cô nhận ra, đây cũng là một cơ hội tốt để kéo gần quan hệ, sau đó từ từ giết chết anh ta. Có rất nhiều cách để ám sát, hơn nữa.. tùy cách mà thời gian dài hay ngắn.

    Cô mở di động, đang định nhắn tin cho anh ta thì có cuộc gọi đến.

    "Alo?"

    Nghe thấy giọng nói đầy nghi hoặc, Trần Hạo bất đắc dĩ trả lời: "Là tôi đây."

    "Thì ra là anh." Diệp nhìn lại số máy hiển thị trên màn hình. Lúc nãy quên không lưu lại tên anh ta.

    "Cô đang ở đâu vậy? Sao không trả lời tin nhắn?"

    "Tại sao tôi phải trả lời tin nhắn của anh?" Diệp vặn lại.

    "Vậy sao cô phải bắt máy?" Trần Hạo cười nheo mắt lại.

    "Tôi nghĩ là người khác gọi." Diệp trả lời hơi chậm lại. Trần Hạo lặp lại câu hỏi.

    "Vậy cô đang ở đâu?"

    " Ở nhà người quen."

    "Thôi được, cô đã không muốn nói thì tôi cũng không gặng hỏi nữa." Trần Hạo ngừng ngay vấn đề 'Cô đang ở đâu' này, anh ngay lập tức chuyển chủ đề. "Vậy bao giờ thì cô về?"

    "Có thể là ngày mai, cũng có thể là vài ngày nữa." Diệp nhìn bầu trời trong vắt ở ngoài cửa sổ.

    "" Trần Hạo không biết nói gì. Anh thở dài một hơi, biện đại một lý do 'đỡ đạn' cho mình: "Khi nào cô về thì gọi cho tôi nhé, Minh Ngọc nó tìm cô mãi."

    "Anh có thể cho cô bé số điện thoại của tôi mà." Diệp bất giác kéo khóe môi.

    "Nhưng tôi sợ con nhóc gây phiền phức cho cô." Anh bóp bóp trán rồi nhíu mày, gương mặt lúc này thể hiện rõ sự bất đắc dĩ.

    "Không sao, tôi vốn rất nhàm chán." Diệp vẽ đi vẽ lại một đường thẳng trên mặt kính trong suốt.

    "À.. Tôi ngắt máy trước đây, tôi có việc, lát nữa sẽ gọi cho cô sau." Trần Hạo kết thúc cuộc gọi đầy lúng túng.

    Cuộc gọi kết thúc, Diệp thu hồi nụ cười kia, cô lại lâm vào trầm tư, tầm mắt không di chuyển khỏi tấm kính một lúc lâu thật lâu.

    * * *

    Còn Trần Hạo, anh ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa kính hồi tưởng lại cuộc nói chuyện nhạt nhẽo giữa hai người, anh vò vò đầu rồi dựa người vào ghế, ngửa đầu ra bật cười đầy xấu hổ. Con bé Minh Ngọc nói.. cũng đúng.

    Chẳng lẽ do anh cô đơn quá lâu nên không biết được làm thế nào để cưa đổ một cô gái à?

    Trình Nam vừa đi ra ngoài một lát, lúc quay lại nhìn tổng tài nhà mình đang hành động một cách quái dị. Sếp, hôm nay anh uống nhầm thuốc hay sao? Sao lại có những hành động kỳ quặc thế chứ?

    * * *

    Trần phu nhân ở nhà đang nói chuyện qua điện thoại với Tiêu Ngọc Phương.

    "A Phương, cậu đón con bé rồi à?"

    "Ừ, mình đón con bé đi rồi." Giọng Tiêu Ngọc Phương có vẻ phấn khởi hơn, thêm đó là một chút đau lòng. "Con bé kể chuyện của Tiểu Ý cho mình rồi."

    "Vậy sao? Những năm qua hai mẹ con con bé sống có tốt không?" Trần phu nhân thở dài khi nói về Diệp. "Nhìn con bé có vẻ khá lãnh đạm, ít nói lắm."

    "Con bé rất giống Tiểu Ý, cả ngoài lẫn trong." Tiêu Ngọc Phương cảm thán. "Mình không biết bao nhiêu năm qua con bé đã trải qua những chuyện gì nữa. Con bé có vẻ khá hờ hững với cuộc sống, dù đứng trước mặt mình là thân thích, con bé cũng không mở lòng ra. Nó vẫn luôn giấu kín một điều gì đó, mình nghĩ thế."

    "Có lẽ là vì mới nhận người thân nên vẫn chưa thích ứng được thôi, cậu đừng lo quá." Trần phu nhân an ủi Tiêu phu nhân. Ngập ngừng một lát bà mới dám hỏi Tiêu phu nhân: "Con bé.. thật sự là cháu gái cậu sao?"

    "Ừm, con bé có tín vật của Tiểu Ý. Nhưng có lẽ từ trong lòng con bé vẫn còn vương mối nghi hoặc. Con bé đã đề nghị mình đi xét nghiệm DNA để chắc chắn hơn." Giọng Tiêu Ngọc Phương ngay lập tức trở nên buồn buồn. "Con bé thậm chí không tin tưởng vào chính mình. Nhưng mà mình tin con bé là con của Tiểu Ý."

    "Vậy.. có kết quả chưa?" Trần phu nhân thấp thỏm mong chờ. Lúc này bà vừa mong cô bé này phải, vừa mong là không phải. Mong là phải vì bà hy vọng A Phương có thể tìm lại người thân; còn mong là không phải là để cho thằng con trai bà đỡ sốc. Nếu con bé là cháu gái A Phương thật, thì một khi tin này được công khai, đối thủ của con trai bà chẳng phải sẽ xếp thành một hàng dài từ Bắc cực tới Nam cực rồi hay sao?
     
  7. Clionadh Hell can't stand us, so heaven has to harbor ones.

    Messages:
    164
    Chương 46: Mẹ à, vố này đau lắm đấy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vẫn chưa có kết quả. Có lẽ ngày mai mới có."

    "Vậy con bé giờ đang ở nhà cậu sao?"

    "Ừ, mình đã sắp xếp cho con bé ở tạm phòng của A Du." A Du chính là con gái của Tiêu Ngọc Phương, tên thật là Lâm Vân Du. Cô ấy cũng chính là Isabella - cô gái bị nhầm với Triệu Thanh Diệp lần trước.

    "Nếu mình nhớ không lầm thì không lâu nữa A Du sẽ về nước đúng không?"

    "Ừ, khoảng vài ngày nữa." Tiêu Ngọc Phương nhìn xấp bản thảo thiết kế trên bàn. "Mình đang định chỉnh sửa lại một căn phòng ở ngay trong nhà mình cho Thanh Diệp."

    "Cậu định cho con bé sống ở nhà cậu luôn à? Vậy căn hộ của con bé bây giờ thì sao?" Trần phu nhân cảm thấy chính mình là người tạo ra vật cản cho con trai mình.

    "Mình chỉ định chỉnh sửa một căn phòng cho con bé thôi, còn nó thích ở nhà mình hay sống riêng cũng được, chỉ là mình không yên tâm." Tiêu Ngọc Phương lật một bản thiết kế, tiếng giấy 'sột soạt' truyền tới điện thoại.

    "Vậy nếu con bé chọn ở lại căn hộ thì cậu sẽ làm thế nào?"

    "Có thể mình sẽ để con bé tự do làm điều mình thích, nhưng mình hi vọng con bé giữ liên lạc thường xuyên."

    "Có lẽ con bé sẽ làm vậy." Trần phu nhân chợt nhớ ra: "Tính tình A Du nhà cậu hoạt bát như thế, trong nhà cậu lại chỉ có mỗi nó là con cháu, mình nghĩ nó sẽ thích Thanh Diệp thôi. Lát nữa mình gọi lại nhé. Làm phiền cậu nãy giờ, ngại quá thưa tổng thống." Bà cười vui vẻ.

    "Lại chọc quê mình rồi." Tiêu Ngọc Phương cũng cười. "Bạn bè với nhau đã lâu còn khách sáo như thế làm gì."

    "Giờ không giống, cậu là tổng thống đấy." Trần phu nhân tiếp tục trêu chọc, bà cười rộ lên.

    "Vậy mà trước giờ cậu dám ăn nói như thế với mình, muốn gì đây?" Tiêu Ngọc Phương làm bộ đe dọa.

    "Haha.. Mong tổng thống rộng lượng bỏ qua cho."

    "Thôi không nhiều lời nữa, mình cúp máy trước nhé."

    "Được, tạm biệt." Trần phu nhân cúp máy, thở dài ngao ngán nhìn trần nhà.

    Xem ra chính bà đã tạo vật cản cho con trai rồi. Con trai, cố lên, mẹ tin con có thể làm được!

    * * *

    Trần Hạo hiện giờ vẫn cứ như trong hũ, anh không biết việc Triệu Thanh Diệp nhận lại người thân.

    Anh cũng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại gọi mẹ anh hỏi tung tích của cô ấy. Hiện tại anh muốn ngắt máy cũng muộn, mẹ anh đã nghe máy rồi.

    "Alo? Có chuyện gì à con trai?" Giọng điệu của bà không ổn lắm, nghe cứ như là có tật giật mình ấy.

    "Mẹ biết Triệu Thanh Diệp đang ở đâu đúng không?" Trần Hạo nheo nheo mày. Phản ứng của mẹ anh lúc nghe điện thoại là như thế nào?

    "Mẹ.. ờm.. mẹ không biết." Trần phu nhân giật mình. Thằng nhóc này biết rồi sao?

    "Mẹ không lừa được con." Trần Hạo nghe giọng của mẹ mình, anh chắc chắn trăm phần trăm là mẹ đang nói dối.

    "Được, được, con lớn rồi, mẹ không lừa được con nữa. Mẹ biết con bé ở đâu, được chưa?" Giọng Trần phu nhân có vẻ hơi tức giận, nhưng bà nhanh chóng hạ giọng: "Nhưng mà.. nghe mẹ nói xong con không được vội vàng tới tìm con bé đâu nhé.."

    "Rốt cuộc là chuyện gì? Ý mẹ là sao?" Trần Hạo nhíu mày càng chặt. Có chuyện gì mà mẹ mình cứ úp úp mở mở mãi.

    "Thực ra.. Con bé đang ở dinh tổng thống."

    "Cái gì? Ở chỗ tổng thống?" Trần Hạo bật thốt lên. "Mẹ không đùa con đấy chứ?"

    "Cái thằng này, mẹ lừa mày làm gì."

    "Thế tại sao mẹ biết cô ấy ở đó?"

    "Thì.. là A Phương đón con bé về."

    "Đón?" Trần Hạo chợt nhận ra vấn đề: "Mẹ, cô ấy có quan hệ gì với tổng thống Tiêu sao?"

    "Ừ.. Con bé là cháu gái của A Phương, là con gái ruột của em gái A Phương."

    "Tiêu gia hình như chỉ có một mình cô Tiêu là con gái thôi mà?"

    "Không, thực ra A Phương có một em gái song sinh nữa, nhưng cô ấy bị bắt cóc từ lúc còn nhỏ. Chuyện này đối với nhà A Phương là một đả kích, vì thế không ai dám nhắc trước mặt Tiêu thái thái. Con không biết là phải."

    Trần Hạo vò đầu. Trời ạ, quen cô ấy chưa bao lâu, ngay cả bạn trai còn chưa làm được, nay thân thế cô ấy bộc lộ, cửa ải này vốn đã khó lại còn khó hơn.

    Trần phu nhân thấy con trai mình ở đầu dây bên kia im lặng mới sốt ruột nói với con trai: "Con trai, con ổn chứ?"

    "Mẹ, chuyện này liên quan tới mẹ đúng không?" Trần Hạo đỡ trán. Chắc chắn là mẹ anh đã cho Tiêu phu nhân biết, nên bà mới có hành động như vậy.

    "Hả? Ờ.. Thì là mẹ nói cho A Phương biết, chứ sao? Nhưng mà vậy cũng tốt cho con bé, nhận lại người thân sau mấy chục năm xa cách, vậy không phải tốt à?" Trần phu nhân bào chữa.

    "Công nhận việc mẹ làm đúng là tốt thật. Chúc mừng mẹ, con đường kiếm con dâu của mẹ lại được kéo dài ra rồi." Trần Hạo cảm thấy thật dở khóc dở cười. Anh với cô ấy còn chưa có gì, mẹ anh đã đẩy cô ấy đi xa tít tắp thế kia, thử hỏi anh phải làm sao bây giờ?

    Mẹ à, vố này đau lắm đấy.
     
  8. Clionadh Hell can't stand us, so heaven has to harbor ones.

    Messages:
    164
    Chương 47: Bác có thể chấp nhận con không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thì mẹ đâu có cố ý đâu.. Nhưng mà, mày phải cố gắng lên mới xứng được với cháu gái người ta. Mày xem lại mình xem có cái gì cho người ta thích nổi nào? Ngoài có tiền với mặt mũi sáng sủa thì còn gì nữa? Mày tự so mày với con nhà người ta xem, rồi hẵng quở trách mẹ. Lí do mày chưa quen được con bé chính là đó đó." Trần phu nhân nói một hơi dài, rồi buông thêm một câu trước khi tắt điện thoại: "Tự suy ngẫm đi, mẹ cúp máy đây."

    "Tút.. tút.." Nhìn màn hình điện thoại đã tắt, cảm giác trong lòng Trần Hạo lúc này lại càng dở khóc dở cười. Có người mẹ nào đào hố đẩy con mình xuống xong lại còn thu luôn dây thừng không?

    Nhưng điều quan trọng nhất là.. Giờ anh phải làm sao đây?

    Anh thở dài. Con đường tình duyên của anh, sao lại lắm chông gai đến thế cơ chứ?

    * * *

    Diệp ngồi trên chiếc ghế thẫn thờ đến trưa thì Tiêu Ngọc Phương quay về.

    Tiêu Ngọc Phương mở cửa phòng Diệp mới phát hiện. Cô quay đầu về phía cửa ngay lập tức theo phản xạ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người vừa mới bước vào. Nhận ra đó là Tiêu Ngọc Phương, Diệp lúc đó mới thu lại ánh mắt đó của mình, cô chớp mắt một vài cái để thay đổi ánh mắt một cách nhanh chóng.

    Tiêu Ngọc Phương bước vào bị ánh mắt lạnh lẽo kia của Triệu Thanh Diệp làm cho giật mình. Ánh mắt lạnh lẽo đó..

    "Bác về rồi ạ?" Diệp cười, tuy ánh mắt lúc này đã trở lại bình thường nhưng cô chắc chắn rằng Tiêu Ngọc Phương đã nhìn thấy.

    "Ừ, bác về rồi." Tiêu Ngọc Phương vẫn tỏ ra thản nhiên ngồi xuống cạnh chỗ Diệp đang ngồi. "Con ở căn phòng này có thoải mái không?"

    "Dạ tốt lắm ạ. Đây là phòng của chị Vân Du đúng không ạ?" Diệp sờ sờ lên chiếc ghế sofa cô đang ngồi, mắt hơi nheo lại một chút.

    "Sao con biết?" Tiêu Ngọc Phương có vẻ ngạc nhiên.

    "Vì con thấy ảnh tốt nghiệp của chị ấy ở trên tủ đầu giường kia. Trong ảnh chị ấy còn đeo cả thẻ tên." Diệp chỉ vào tấm ảnh trên đầu tủ.

    "Đúng thế." Tiêu Ngọc Phương gật đầu. "À, khoảng vài ngày nữa A Du sẽ về nước. Bác nghĩ A Du sẽ rất thích con cho xem."

    Bầu không khí thoáng im lặng. Tiêu Ngọc Phương và cả Triệu Thanh Diệp, hai người không biết nói gì.

    "Con có thể kể cho bác về cuộc sống của con sau khi Tiểu Ý mất không?" Tiêu Ngọc Phương là người đầu tiên phá vỡ không khí.

    Diệp sững người một lát. Tiêu Ngọc Phương cố gắng tưởng tượng ra Diệp sẽ trở nên đau khổ, buồn bã hay gì đó đại loại thế.. Nhưng không, cô ấy chỉ bình thản hỏi lại bà:

    "Bác thật sự muốn nghe sao?"

    Tiêu Ngọc Phương nhìn thấy cử chỉ và lời nói của cô, lúc này trong lòng bà bỗng dưng nhen nhóm lên một hi vọng nhỏ nhoi là cuộc sống của con bé không quá khó khăn. Con người bình thản đến như thế khi kể về quá khứ của mình, một là được sống sung sướng nhàn rỗi, hai là sống trong vô vàn cực khổ..

    "Con hãy kể cho bác nghe. Bác thực sự muốn biết thời gian qua con đã sống như thế nào."

    Diệp im lặng. Cô không muốn kể thật với bác ấy. Dù cho cô có là thân thích thật của bác ấy, cô cũng không muốn nói. Cô không muốn.. gia đình mình vừa mới nhận được lại biết đến quá khứ đầy máu tanh của cô.

    Nhưng mà không thể giấu bác ấy được, trước sau gì.. sự thật cũng sẽ bại lộ.

    Phải làm sao đây?

    "Nếu con đã không muốn nói thì thôi vậy." Tiêu Ngọc Phương nắm lấy bàn tay cô: "Bác sẽ chờ, chờ đến một ngày nào đó con có thể mở lòng mình kể về cuộc sống của con cho bác nghe."

    Lòng Diệp quặn thắt. Cô khó khăn mở miệng:

    "Nếu như.. quá khứ của con đầy rẫy những tội lỗi, liệu.. bác có thể chấp nhận con không?"

    Tiêu Ngọc Phương mỉm cười: "Con người ai chẳng có lúc phạm sai lầm? Con cứ lạc quan lên. Dù sao đi nữa.. con cũng là người thân của bác, bác sẽ che chở cho con."

    "Nhưng tội lỗi đó thực sự quá lớn.." Diệp cúi đầu, mái tóc cô rũ xuống che khuất mất cảm xúc trên gương mặt cô lúc này. "Bác, nếu như.. con chỉ nói là nếu như thôi.."

    Cô dừng lại một lát, giọng nói có phần hơi run rẩy lại cất lên.

    "Nếu như con đã từng.. giết rất nhiều rất nhiều người, liệu bác có chấp nhận được con không?"

    Tiêu Ngọc Phương sững sờ. Triệu Thanh Diệp đang cúi đầu nên cô không thấy được cảm xúc hiện giờ của bác ấy, nhưng.. cô cũng không muốn thấy nữa.

    Có lẽ bác ấy bị sốc thật sự. Làm gì có gia đình nào chấp nhận được chuyện con hay cháu mình đã giết người - cái chuyện vô nhân tính đến thế chứ.

    Tim Diệp thắt lại, cô ngẩng đầu lên. Sự bình tĩnh và lạnh nhạt lại quay trở lại gương mặt của cô.

    "Giờ thì bác có thể chấp nhận không? Nếu không, vậy chúng ta không còn quan hệ.."

    Chưa kịp nói xong, lời nói của cô nhanh chóng bị cắt ngang bởi một cái ôm. Đồng tử của Diệp mở to ra. Bác ấy đang làm gì vậy?
     
  9. Clionadh Hell can't stand us, so heaven has to harbor ones.

    Messages:
    164
    Chương 48: Cảm ơn bác.. vì đã chấp nhận cháu..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Ngọc Phương ôm lấy Triệu Thanh Diệp, bàn tay bà nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc dài của cô vỗ về như một người mẹ:

    "Con bé ngốc! Dù con có thế nào đi chăng nữa chúng ta vẫn là ruột thịt, làm sao bác lại không thể chấp nhận con chứ?"

    Hốc mắt Triệu Thanh Diệp đỏ ửng, nước mắt từ từ lăn xuống gò má cô. Cô vùi đầu vào vai Tiêu Ngọc Phương, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Tiêu Ngọc Phương nhẹ nhàng ôm lấy bả vai đang run rẩy từng hồi của cô, cổ họng bà nghẹn lại, không nói lên được thành tiếng. Hai mắt bà đã sớm đọng nước mắt, sống mũi bà cay cay.

    Con bé vậy mà.. đã từng giết người!

    Ông trời ơi.. Một đứa bé tốt đẹp đến như vậy sao ông trời lại nhẫn tâm để mặc dòng đời xô đẩy nó qua vô vàn bất hạnh chứ? Tại sao lại đổ chồng tội lỗi lên đầu con bé chứ?

    Vô vàn ý nghĩ ích kỷ hiện lên trong đầu bà. Tại sao lại cứ phải là con bé chứ?

    Nhưng bà cố gắng giữ bình tĩnh, sau khi điều chỉnh giọng nói sao cho thật bình tĩnh, bà an ủi Diệp: "Cháu muốn khóc thì cứ khóc đi."

    "Bác ơi." Giọng nói nghẹn ngào nhỏ xíu phát ra từ trên vai Tiêu Ngọc Phương.

    "Sao?"

    "Cháu.. kể cho bác nghe.. một câu chuyện.. được không?" Diệp thì thào với Tiêu Ngọc Phương, từng chữ ngập ngừng nhưng.. Cô biết, mình nên kể cho bác ấy ngay lúc này.

    "Cháu cứ kể đi, bác nghe." Giọng nói của Tiêu Ngọc Phương tuy bình tĩnh nhưng trong lòng lại không giấu nổi sự thương tâm và tiếc nuối. Đến bây giờ, bà mới nhận ra, điều mà con bé thiếu không chỉ là một gia đình đầm ấm.

    "Ngày xưa.. Ở một thị trấn nhỏ, có một gia đình ba người sống rất hạnh phúc." Cô bắt đầu câu chuyện. "Sau khi con gái đầu lòng của họ được 5 tuổi, một biến cố lớn xảy tới."

    "Người chồng ngoại tình, bỏ mặc hai mẹ con ở thị trấn nhỏ để đi theo một vị tiểu thư giàu có ở thành phố. Người cha và vị tiểu thư đó thực ra đã qua lại rất lâu, tới nỗi họ còn có một đứa con gái xấp xỉ tuổi của đứa con đầu lòng với người vợ ở thôn quê kia."

    Diệp ngẩng đầu lên, cô hơi né người xa ra khỏi Tiêu Ngọc Phương một chút. Tiêu Ngọc Phương nhìn cô, trong mắt đầy vẻ xót xa nhưng khóe mắt Triệu Thanh Diệp không có lấy một giọt lệ, ánh mắt bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói bình tĩnh tiếp tục câu chuyện như đang kể một câu chuyện của người khác:

    "Sau đó thì người vợ ở quê dẫn con gái mình tới thành phố, nơi mà người chồng đang sinh sống để hỏi rõ nguyên do và đòi ly hôn. Nhưng kết quả.." Nói tới đây cô hơi ngừng lại, giọng nói trầm xuống, hơi run rẩy: "Người vợ bị hại chết."

    "Vì sao lại bị hại chết?" Giọng nói của bà trở nên lạnh lẽo. Tiêu Ngọc Phương cố gắng kìm nén cảm xúc giận dữ của mình khi hỏi câu này.

    "Vị tiểu thư giàu có kia biết được sự tồn tại của người vợ nên rất giận dữ. Bà ta sắp xếp một đám người tới chỗ người vợ đang thuê trọ định cưỡng hiếp rồi giết người vợ và cô con gái.. nhưng không thành. Người vợ phản kháng dữ dội, sau đó nhảy lầu tự sát."

    "Còn.. cô con gái đầu lòng của họ thì sao?"

    "Lúc ấy cô bé đang đi mua kem nên trốn thoát được." Diệp ngừng một lát, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ trở nên không có tiêu cự. "Những ngày sau đó, cô bé phải sống như người ăn xin, phải chui lủi khắp góc phố. Một đứa bé không cha không mẹ thì làm gì để sống qua ngày chứ? Chỉ có thể trộm vặt mà sống qua ngày."

    "3 năm sau, rốt cuộc cô bé cũng tìm được một người có thể giúp đỡ mình; nhưng không ngờ.. người đó lại là ông trùm hắc đạo ở thành phố kia."

    "Sau đó cô bé phải giết người, rất nhiều, rất nhiều người.. Bù lại, việc đó đã khiến cô bé ấy đủ năng lực để trả thù cho người mẹ đã mất."

    "Bác đoán ra cô bé ấy là ai rồi chứ?" Diệp kết thúc câu chuyện, như thường lệ, cô nở nụ cười tươi tắn. Dường như nụ cười này ấm áp có thể làm người khác tan chảy, nhưng đối với Tiêu Ngọc Phương nó lạnh lẽo và u ám đến lạ.

    Tiêu Ngọc Phương trầm ngâm một hồi. Triệu Thanh Diệp đứng dậy, cô bước từng bước đến bên cánh cửa: "Bác, cháu nghĩ cháu nên về nhà cũ một thời gian."

    "Không cần đâu." Giọng nói của Tiêu Ngọc Phương khàn đặc. "Cháu cứ ở lại đây đi."

    Diệp sững người. Cô đứng khựng lại ở cửa như một bức tượng rồi quay người lại với một vẻ mặt cực kì ngạc nhiên.

    Chỉ thấy Tiêu Ngọc Phương ngồi trên sofa, hai hàng nước mắt lăn dài trên má nhưng trên môi vẫn nở nụ cười ấm áp; bà cất giọng nói dịu dàng:

    "Từ giờ, bác sẽ là chỗ dựa của cháu. Không cần biết cháu đã làm ra những chuyện gì, bác đều có thể che chở cho cháu.."

    "Cháu đã vất vả quá rồi. Lại đây bác ôm một cái nào."

    Diệp cứ như bị trúng tà, cô bước về phía Tiêu Ngọc Phương rồi ôm chầm lấy bác ấy. Tầm mắt cô hơi nhòe đi, gò má xuất hiện thứ chất lỏng ẩm ướt.

    Cảm ơn bác.. vì đã chấp nhận cháu..
     
  10. Clionadh Hell can't stand us, so heaven has to harbor ones.

    Messages:
    164
    Chương 49: Gặp chị họ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm hôm sau, Diệp thức dậy trong căn phòng của Lâm Vân Du.

    Cô vắt tay lên trán, hồi tưởng lại những chuyện ngày hôm qua, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái. Chợt cô nghĩ đến, hôm nay là có kết quả xét nghiệm DNA.

    Vậy nếu.. cô không phải là thân thích của bác ấy thì sao?

    Cô không dám nghĩ tới những điều mình sắp làm nữa.

    Chợt tiếng gõ cửa 'cốc cốc cốc' vang lên.

    "Tiểu thư, tôi vào được không?" Là giọng nói của nữ giúp việc.

    "Được, mời vào." Diệp ngồi dậy, vuốt lại mái tóc có hơi rối của mình. Cô giúp việc nhanh chóng bước vào, là một cô gái có vẻ khá trẻ, tay đang bưng bữa sáng và một ly sữa.

    "Tiểu thư ăn sáng đi ạ." Cô ta đặt bữa sáng lên cái bàn. "Tổng thống có dặn, ngài ấy phải đi một lát, lát nữa sẽ về ạ."

    "Cảm ơn cô." Diệp đứng dậy, bước vào nhà vệ sinh. Sau khi vệ sinh cá nhân sạch sẽ, cô ngồi bên bàn, ăn sáng.

    Ăn được một nửa thì có tiếng điện thoại bàn từ dưới nhà vang lên. Một lúc sau thì cô giúp việc lúc nãy gõ cửa phòng cô.

    "Tiểu thư, là điện thoại của ngài tổng thống."

    "Được, tôi ra ngay đây." Diệp vội vàng ra mở cửa nhận lấy điện thoại, cô bắt máy: "Dạ alo?"

    "Thanh Diệp đấy à? Bác sĩ thông báo có kết quả xét nghiệm rồi, lát nữa sẽ mang về cho cháu." Tiếng giấy sột soạt và tiếng ký văn kiện được truyền qua điện thoại làm Diệp nghe rất rõ.

    Có lẽ bác ấy vừa làm việc vừa gọi điện cho cô. Bỗng dưng trong lòng Diệp chậm rãi dâng lên một loại cảm giác ấm áp.

    Đã bao lâu rồi cô không cảm nhận được sự ấm áp như thế này nhỉ?

    "Alo, Thanh Diệp?" Tiếng sột soạt biến mất, giọng nói lo lắng của Tiêu Ngọc Phương vang lên qua điện thoại.

    "Dạ, cháu đang nghe ạ." Diệp hồi thần, cô nói với Tiêu Ngọc Phương: "Bác cứ làm xong công việc đi ạ, cháu chờ được."

    "À, mà bác nghe A Du gọi điện về nhà rồi. Nó bảo nó được nghỉ sớm, nên nó sẽ về hôm nay." Tiêu Ngọc Phương vừa nói xong thì đã nghe thấy tiếng cô giúp việc ở dưới lầu.

    "Chắc là chị ấy về rồi, để cháu xuống xem thử xem sao."

    "Ừ, chào cháu nhé."

    Diệp cúp máy, sau đó cô đi xuống dưới lầu.

    "Chào Du tiểu thư ạ. Mừng cô về nhà."

    "Ừm." Cô gái gật đầu, có phần hơi bất ngờ khi thấy Diệp đang đi xuống cầu thang, nhưng cô ấy nhanh chóng nở nụ cười thân thiện: "Là em họ sao?"

    Triệu Thanh Diệp gật gật đầu: "Dạ vâng, chào chị, em tên là Triệu Thanh Diệp."

    Cô lặng lẽ quan sát người chị họ này của mình. Cô ấy và cô rất giống nhau, thảo nào lần trước Trần phu nhân lại nhầm lẫn cô thành cô ấy. Tuy nhiên hai người cũng có những điểm khác biệt.

    Khắp người Lâm Vân Du tỏa ra một loại cảm giác phóng khoáng, thoải mái dễ gần. Mái tóc dài đến ngang vai của cô ấy được nhuộm thành màu bạch kim, gò má cô ấy cao hơn một chút. Tóc mái trước mặt chỉ đến ngang lông mày, gương mặt nhờ mái tóc mà có vài phần tinh nghịch. Style của cô ấy cũng rất đơn giản: Một cái áo phông và một chiếc quần jeans, ngoài ra có thêm một cái vali nữa.

    "Em đang ở trong phòng của chị đúng không? Thấy căn phòng của chị thế nào?" Lâm Vân Du bá vai Triệu Thanh Diệp cười nói liên tục: "Là tự chị phối đồ trong đó đó, có đẹp không? Em ở trong phòng của chị có thoải mái không?"

    "Dạ.. thoải mái lắm ạ.." Diệp cười khổ, làm sao cô trả lời hết được những câu hỏi đó một lúc được nhỉ?

    "Chị nghe nói em là diễn viên à? Em đang đóng bộ phim nào thế?" Lâm Vân Du chuyển chủ đề một cách nhanh chóng.

    "Em đang đóng bộ phim 'Hoa học trò' nhưng vẫn chưa được công chiếu. Em là diễn viên mới, còn chưa chính thức debut ạ."

    "Ủa vậy à? Thế thì chừng nào mới được xem phim nhỉ?" Lâm Vân Du tỏ vẻ tiếc nuối.

    "Không lâu nữa đâu ạ, đạo diễn nói là sắp quay xong rồi ạ." Diệp nhẩm tính, ừ, còn khoảng 1, 2 tháng nữa.

    "Vậy thì vui quá rồi, chị nhất định phải xem thử phim của em họ xem như thế nào." Lâm Vân Du phấn khích vỗ tay. Hai chị em bọn họ có vẻ rất hợp nhau.

    "Vậy chị làm nghề gì thế ạ? Hay chị vẫn còn đang học?"

    "À, chị ấy à, chị đang học đại học Y năm thứ 4." Nói đến đây ánh mắt Lâm Vân Du trở nên rạng rỡ như sao: "Chị muốn làm một bác sĩ."

    "Vậy ạ. Nói thế thì năm nay chị 22 rồi ạ?"

    "Ừ, còn em bao nhiêu? Để chị đoán xem.." Lâm Vân Du búng ngón tay một cái. "20 đúng không?"

    "Vâng ạ."

    "Thế em có bạn trai chưa? Chị nghe nói em có căn hộ riêng, là ở đâu thế? Em sống một mình à? Em gặp ông bà ngoại chưa? Em tới đây bao nhiêu ngày rồi?" Lâm Vân Du hỏi một tràng dài làm Triệu Thanh Diệp trở nên rối rắm, không biết trả lời thế nào cho kịp.

    "Chị có thể.. hỏi từng câu một được không?" Diệp ngập ngừng.

    "À ha ha ha.." Lâm Vân Du ngượng ngùng sờ sờ gáy. "Do chị tò mò về em quá đấy mà, thông cảm nhé, thông cảm nhé."
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...