Bạn được nihC mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
95 ❤︎ Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 20: Chàng trai trong bụi tre

Bạch Đa Thái cũng không dài dòng mà nói hết sự tình cho Hoắc Ngọc nghe, điều này làm cho Minh Tiên Tử bên cạnh cảm thấy có gì đó không đúng, còn Phây Các thì vừa nghe xong đã lớn tiếng quát: "Cái gì? Việc cấp bách như vậy mà giờ người mới bắn pháo cứu viện. Sư tôn, người đây là đang đùa cợt với mạnh sống sao? Người.."

"Phây Các." Hoắc Ngọc nghe thấy cậu lỗ mãng liền nhỏ tiếng khuyên ngăn nhưng cậu tính khí nống nảy, đã không nghe lời mà còn nói lại liền bị Bạch Đa Thái liếc nhìn cậu, mỉm cười thân thiện nói: "Mộc Phây Các, có phải mấy bửa nay ta dể dải với con quá đúng không?" Cậu bị hắn nói cho mấy câu, mặt mày xanh mét không dám mở miệng nữa.

"Có điều mọi chuyện đã qua rồi, các con dù sao cũng đã tới, không bằng phụ ta một tay đi." Hắn nói xong thì mọi người bắt đầu bắt tay thu dọn lại hiện trường.

Hoắc Ngọc đang thu dọn thì thấy Thường Ẩn đang nằm bất tỉnh một bên còn có một vị tiểu thư xinh đẹp ngồi kế bên coi chừng, nàng cảm thấy không đúng, thắc mắc đi tới hỏi, Minh Tiên Tử đang ngồi thiền thì mở mắt ra nhìn nàng, nếu là con gái bình thường sẽ bị cảnh này hù một phen nhưng nàng là người tu tiên cũng đã hơn chín năm nên trước tình huống này nàng vẫn bình tỉnh chờ đợi câu trả lời. Cô nhìn thoáng qua nàng rồi nhắn mắt lại chắp tay nói: "Thưa tuyền bối, hắn bị ma da mê hoặc hiện đang bất tỉnh."

"Bị ma da mê hoặc sao? Nhưng nhìn nét mặt của hắn có vẻ không được thoải mái lắm."

"Đó là vì hắn gắn sức chống cự dẫn đến tinh thần hổn loạn."

"Vậy sao." Nàng nhìn Thường Ẩn, gương mặt vô biểu tình quay sang hỏi tiếp, "Vậy tại sao ngươi ngồi đây? Mau ra phụ giúp mọi người đi chứ." Minh Tiên Tử nhìn nàng, ánh mắt có chút khó chịu nhưng vẫn điềm tỉnh trả lời: "Là Bạch trưỡng lảo bảo ta trông chừng hắn." Nghe thấy vậy Hoắc Ngọc cũng không bất ngờ lắm dù trước đây Bạch Đa Thái chưa từng làm vậy.

Nàng đứng dạy, nói: "Ồ, là sư tôn bảo sao." Tuy có thể hiểu lý do vì sao nhưng nàng vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu về sự chiêu đãi đặc biệt này của sư tôn mình, nàng nhìn cậu rồi nắm chặt tay lại, quay lưng đi, Minh Tiên Tử vô tình nhìn thấy toàn bộ liền trầm mặt không nói gì.

Qua một lúc, tất cả mọi thứ đã dọn dẹp xong, người dân cũng đã được đưa hết về nhà, mọi người đang chủng bị đi về phái thì lại lần nữa xẩy ra chuyện, Thường Ẩn đang yên lành bất chợt la lớn, cậu ôm lấy đầu của mình vừa la vừa lăn qua lăn lại trên đất, miệng thì không ngừng hét: "Im hết đi, im hết đi.. Aaaaa."

Bạch Đa Thái thấy cậu như vậy thì vội vàng chạy qua xem: "Này, ngươi làm sao vậy?" Hắn giơ tay định kiểm tra xem sao thì những cây tre xung quanh lại lần nữa cữ động, đám ma da dưới hồ cũng lại lần nữa tác quái. Tất cả mọi người đều la hét thất thanh, có người không kịp phòng bị nên bị ma da lôi xuống nước, khung cảnh hổn loạn lại lần nữa xuất hiện nhưng lần này thì có thêm sự xuất hiện của hai người.

"Hoắc Ngọc, Phây Các, vạng kiếm tam nhân." Bạch Đa Thái hướng hai người hét lớn, sau một tiếng đồng thanh cả ba liền niệm chú, ngay lặp tức, tất cả cây kiếm quanh đó đều bị hút lên không, cây kiếm trong tay Tiên Tử cũng như vậy, nó bay lên trời tập hợp chung với những cây kiếm khác, khiến cô đang bị bao vây thì đột ngột mất đi vũ khí chiến đấu, cô chỉ đành rút ra cây châm trên tóc xuống để làm vũ khí.

Bạch Đa Thái lo cho Thường Ẩn nên liếc mắt nhìn qua thì thấy cô đang cầm lấy cây châm của mình quơ tay cái cây tre kia liền gãy đôi, nhìn vô cùng vừa ý cũng là yên tâm hơn về sự an nguy của cậu.

Phía bên này, Mộc Phây Các niệm chú lên mấy lá chú rồi dán lên những cây kiếm đang bay thẳng xuống ao, một lúc sau, mấy cây kiếm bay lên lại, còn mang theo một cái lưới phát quang, bên trong đựng một đống bùn đen đang ngọ quạy lút nhút còn bốc ra một mùi hôi thối đến phát ói, gióng hệt một cái xác chết đang phân hủy, thiệt gớm ghiếc.

Hoắc Ngọc nhanh nhẹ thu đám ma da đó vào chiết bình nhỏ vậy là về chuyện ma da đã xong, sau khi thu phục hết ma da thì đám cây tre kia cũng kì lạ mà thu lưới, trở về trạng thái củ, chúng gióng như là do ma da điều khiển vậy nhưng loài ma này làm gì có khả năng đó. Điều kì lạ này khiến ai náy cũng trơ mắc nhìn nhau chỉ duy nhất Bạch Đa Thái là không hề chú ý đến điều kì lạ đó mà chỉ chăm chăm lo cho Thường Ẩn. Hắn kiểm tra xơ qua cho cậu, làm cậu nhìn đỡ hơn một chút rồi bồng cậu lên.

"Sư tôn.."

"Hoắc Ngọc, nơi này giao lại cho con, ta đưa Thường Ẩn về chửa trị trước." Không đợi người kia trả lời thì hắn đã đạp kiếm bay mất. Hoắc Ngọc đã chấp tay định đáp lời liền bị hụt hững mà thả tay xuống lại, im lặng ngước mắt nhìn về đường bay của ai đó, Mộc Phây Các thấy vậy thì không tin nổi là sư tôn mình lại lơ đi đại sư đệ của mình, hắn cũng muốn nói vài câu an ủi cho nàng nhưng lại không có khiếu như Thường Ẩn nên hắn cũng không nói thêm gì.

Tất cả mọi người quay về phái, trước khi đi Minh Tiên Tử đã dừng lại một chút mà nhìn về cái ao đó, cô nhìn chằm chằm vào nó, trầm tư một lúc rồi cũng là đi theo mọi người nhưng cô không ngờ rằng ngay khi cô vừa mới bỏ đi thì từ trong bụi tre bên cạnh cái ao đã có một người con trai bước ra, hắn ta nhìn bọn họ sau đó có cái cây từ dưới đất quấn lên người hắn, dần dần kéo hắn xuống đất rồi biến mất trong bống tối.
 
Chỉnh sửa cuối:
95 ❤︎ Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 21: Nỗi sợ của ta

Thường Ẩn đang nằm mơ, trong mơ mọi thứ xung quanh cậu đều tối đen, giơ tay cũng không thể nhìn thấy măn ngón. Ở đây là đâu? Cậu nhìn xung quanh, không biết nơi này là nới nào, cậu cảm thấy người mình rất lạnh gióng như là bị ai đó tạc nước, bất giác cậu có cảm giác không an toàn, cảm giác sợ sệt, cô đơn không có ai bên cạnh, ngay lúc này thì từ một nơi trong bống tối xuất hiện một tia ánh sáng lóe lên, cậu nhìn vào tia sáng thì thấy một bống hình nữ nhân mập mờ đang dang tay về phía cậu.

"Mẹ?" Bống dáng Hoàng Thủy nhẹ nhàng, mềm mại dang rộng đôi tay, dần tiếng tới muốn ôm cậu, cậu vui mừng muốn khóc chạy tới bên nàng, ngay lúc cậu định sà vào lòng nàng thì hình ảnh kinh khủng đó lại diễn ra, một bống người con trai từ sau lưng nàng giơ cao cây đao chém thẳng xuống làm cho máu trên người nàng văng tứ phía, Thường Ẩn không kịp phản ứng, mở to mắt nhìn mẹ mình một lần nữa chết trước mặt mình.

Khung cảnh thay đổi, cậu nhìn thấy Dương túy đang đứng trước mộ nàng quay mặt lại nhìn cậu nói gì đó rồi cầm kiếm lên cắt cổ tự vững, tuy cậu đã từng nói là sẽ không quan tâm đến sống chết của hắn nhưng không hiểu sao cổ họng cậu nghẹn đắng lại, nước mắt không biết vì lý do gì mà tuông ra, thiệt lạnh.. "Mau tới đây đi." Cậu đột nhiên nghe được giọng nói lạ lẳm nhưng cậu lại không hề hốt hoảng hay bất ngờ gì, tai thì bắt đầu nghe thấy tiếng nước chảy, giọng nói lạ lẳm càng lúc càng rỏ.

"Thường Ẩn, dưới này cô đơn lắm, ngươi xuống đây bầu bạn với ta đi.. Dù gì cũng không còn ai quan tâm ngươi nữa rồi, ngươi ở lại trên đó làm gì?" Nghe tới đây mắt cậu càng mở to hơn, không phải!

"Ngươi ở trên đó chỉ là càng cô đơn hơn thôi, vậy thì mau xuống đây cùng ta bầu bạn.."

"Không phải như vậy! Ngươi im đi!"

Thoát khởi ác mọng, cậu đột nhiên mở mắt, trừng trừng nhìn thẳng lên trời, thở hổn hển, thở sâu vài hơi cậu mới phát hiện bên trên là trần nhà, "Đệ tỉnh rồi." Quay đầu lại, cậu thấy Hoắc Ngọc đang ngồi bên giường nhẹ nhàn nói: "Nếu tỉnh rồi thì húp miếng cháo đi." Nàng lấy từ trên bàn một chén cháo, có lẽ là mới nấu xong, đưa cho cậu, "Từ hôm qua tới giờ đệ đã không ăn gì rồi."

"Từ hôm qua?" Cậu ngây người một chút rồi sực nhớ lại lúc mà cậu ngất đi, "Sư tỷ, đệ đã bất tỉnh bao lâu rồi?"

"Cũng không lâu lắm, chắc khoảng bốn canh giờ là cùng." Nàng ngừng một chút rồi nói tiếp, "Thôi, đệ ở đây nghĩ ngơi tiếp đi, ta vẫn còn việc phải làm, đi trước đây. Nhớ phải húp hết chén cháo để bồi bổ sức khỏe đấy." Cậu vâng một tiếng rồi cầm chén cháo lên ăn thì lại có chút bất ngờ: "Là cháo hạt sen sao?" Cậu thầm nghĩ: "Mới sáng sớm mà Hoắc sư tỷ đã đi chợ mua hạt sen để nấu cháo cho mình sao?"

Suy nghĩ như vậy khiến cậu càng thêm vui vẻ, vài khớp là đã húp hết chén cháo. Không hiểu sao khi cậu húp xong chén cháo thì sinh lực lại tràng trề hẵng ra, có thể là do nó rất ngon đi. Chén cháo này cũng gióng với chén canh củ sen ngày đó, khi ăn vào liền có cảm giác nhẹ nhàn, dể chịu.

"Ngươi tỉnh rồi à?" Từ ngoài cửa một cô gái mình hạt xương mai bước vào, "Ờ.. Tỉnh rồi." Cậu mỉm cười trả lời. Minh Tiên Tử ngồi xuống cạnh giường, thẳng thắng nói: "Nhìn ngươi vậy chắt không sao nữa rồi, có thể là tốt hơn hôm qua nhiều đấy." "Haha.. Vậy sao, chắc là do ta cứu được mĩ nhân đấy." Tuy cậu không nói là ai nhưng kết quả đã rõ ràng, vị tiểu thư kia hừ một tiếng, hiện rỏ hai chữ 'không thích' trên mặt, Thường Ẩn có vẻ bối rối khi thấy cô không vui, đang tìm kiếm chủ đề mới để nói chuyện thì bên kia đã nói trước, "Cảm ơn ngươi về hôm qua." Cậu im lặng chập hồi mới nhớ ra, nói: "Không cần cảm ơn đâu, chuyện nên làm thôi."

"Ta tên Minh Tiên Tử."

"Tiên.. Nử?" Cậu có chút cứng họng mà thuận lại, cô nghe thấy câu mà cậu thuận lại thì nhíu mày đầy khó chịu khiến cậu chột dạ mà nói tiếp, "Không, ta thấy tên của ngươi rất đẹp, rất hợp với ngươi." Nào ngờ khi nói xong câu đó gương mặt của cô lại càng khó coi hơn, đùng đùng nói: "Ngươi lần sau nghe rỏ hơn được không? Ta tên là Tiên Tử không phải Tiên Nữ." Nghe cô nhấn mạnh lại tên của mình mà cậu càng thêm ngại bèn nói vài câu: "Vậy.. Còn ta tên.."

"Thường Ẩn, đúng chứ?"

"Dương Thường Ẩn. Đúng rồi, sao ngươi biết tên ta vậy?" Cậu mỉm cười dịu dàng nhìn cô nói, nếu là người con gái khác, nãy giờ chắc là đã xiêu lòng rồi, nhưng Minh Tiên Tử lại đặc biệt khác, cô lạnh nhạt nói: "Nghe Bạch trưỡng lảo nói." Trong chốc lát, không khí bổng yên tỉnh lại. Lại là tên Màu Trắng đó, sao mà hắn nhiều chuyện vậy. Cậu suy nghĩ trong đầu như vậy nhưng cậu lại không biết cô nghe được tên cậu là ở trong trận chiến chứ không phải là nghe người khác nói lại với mình.

* * *

Tiểu kịch trường.

Bạch Đa Thái (trong bếp ngâm nhạc) : "Hừm~Vậy là xong, một bác cháo hoàn hảo cho người bệnh. Lần trước đã nhờ Hoắc Ngọc đưa cho nó, lần này sẽ là đích thân mình đi. Hihi, chắc là nó sẽ vui lắm."

Hoắc Ngọc: "Sư tôn, Lý trưởng lão cho gọi người tới."

Bạch Đa Thái: "Hể~Hừm, vậy để lần sau vậy. Con mang chén cháo này đến cho Thường Ẩn giúp ta nhé." (Đưa chén rồi ủ rủ bỏ đi)

Hoắc Ngọc (nghĩ) : "Sao sư tôn trước đây không lo lắng cho mình gióng vậy chứ?" (tổn thương sâu sắc)
 
Chỉnh sửa cuối:
95 ❤︎ Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 22: Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu

Tại phòng họp trưỡng lảo, Bạch Đa Thái điềm đạm bước vào, chấp tay hành lể với mọi người rồi được người khác mời ngồi xuống, Lý Lý nghiêm mặt, thẳng lưng, vuốt râu nói: "Hôm nay ta gọi các huynh đệ tới đây là để nói, môn phái chúng ta tuy không có trưỡng môn nhưng các trưỡng lão chúng ta vẫn luôn là có chuyện gì cũng đều bình tỉnh bàn bạc kỹ lưỡng với nhau để các đệ tử ở môn phái này có thể nhận được những kiến thức và kĩ năng cơ bản của một người tu đạo, vì vậy.." Hắn đang định nói tiếp thì lại bị một vị trưỡng lảo thân hình có chút quá cỡ, trên tay còn cầm theo một cái đùi gà cắt ngang: "Sư huynh à, có gì thì cứ nói thẳng đi, đừng tiếp tục dài dòng nữa. Đệ đây đang ăn cơm cũng bị huynh kéo tới đây đấy, thập phần buồn bực đó."

Hắn bị cắt ngan lời nói cũng khó chịu mà khịa lại: "Đa sư đệ thì hay quá, quăng cả đám đệ tử của mình cho Bạch sư đệ với Tỉnh sự đệ, còn mình thì ung dung đi chơi. Đệ nhìn lại thân hình mình thử xem, như con heo luôn rồi mà vẫn còn ăn sao?"

Đa Thịnh Ta bị chê mập cũng không sao như hắn lại bị chê là vô tích sự nên đã tức giận đùng đùng mà cãi cố với Lý Lý. Hai người ở đây cãi nhau, hai người kia chả biết cảng làm sao cho phải bèn ngồi đây uốn trà đợi trận kết thúc. Vài phút trôi qua, cả hai người cãi nhau đều thở hồng hộc mà ngồi bệt xuống ghế, Lý Lý vẫn còn cố thả và hơi khẩu khí, còn Đa Thịnh Ta thì mệt không nói nên lời, lúc này bên im lặng đã lâu mới cấc tiếng: "Thế rồi, Lý huynh gọi các đệ tới đây là có chuyện gì? Đệ bên ngoài còn nhiều việc chưa làm, mong Lý huynh nói nhanh."

Lý Lý miệng kêu từ từ nhưng người thì chưa kịp thở xong đã đức quản nói: "Các đệ biết vì sao phái ta phải học về ma quỷ mà đúng không.. Phái ta trước đây vẫn luôn nằm kế bên cánh cổng ma giới, xưa giờ vẫn giữ cho cánh cổng đó đóng chặt.. Nhưng gần đây nó lại có hiện tượng muốn mở ra, ta chỉ sợ mọi chuyện lại gióng vớ ba ba năm trước."

Nói tới đây ai nấy cũng mặt nghiêm trọng chỉ có Đa Thái là không biết ba ba năm trước đã xảy ra chuyện gì vì năm đó là năm hắn mới được sinh ra, nhưng hắn cũng không nhiều chuyện mà hỏi lại chuyện củ.

Bầu không khí đang im lặng thì có một người mở miệng nói: "Phải rồi, Bạch sư đệ, lần đi trải nghiệm thực tế này, đội của đệ đã bị tấn công đúng không?" Người này gương mặt tao nhả, hiền từ, im lặng nãy giờ mới cất tiếng. Lý Lý nghe vậy liền hốt hoảng nói: "Cái gì! Đệ bị tấn công? Sao không nói với huynh?"

Bạch Đa Thái giật mình vội trấn an hắn rồi mới từ từ nói: "Đúng là đệ đã bị tấn công, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, chỉ có một đồ đệ bị thương cũng đã đưa đến cho Tỉnh huynh chữa trị rồi."

Lý Lý: "Vậy cũng không được, chúng ta là sư huynh đệ với nhau dù là chuyện nhỏ hay chuyện lớn cũng phải nói cho nhau một tiếng, đệ không thể ít kĩ mà chỉ nói cho mình Tỉnh sư đệ được." Đa Thái mở miệng định nó lý vài câu thì Thịnh Ta chen vào: "Phải phải phải, Lý huynh nói đúng đấy, lở như có chuyện gì, thí như ruộng đồng bị phá hay là mất mạng nhân dân thì sau này chúng ta không phải nhịn đói sao.. Mà đệ bị thứ gì tấn công vậy?" Hắn ta nói bên này mà bên kia Lý trưởng lão nghiên mặt lườm hắn, trong đầu thì nghĩ tên này chẳng lẽ chỉ biết ăn thôi sao? Nhưng khi hắn nói tới vấn đề thì hắn cũng nghiêm túc nhìn Đa Thái.

Đa Thái nhớ lạ khoản khắc bị tấn công bèn nói: "Cũng không xa lạ lắm, là ma da và cây tre."

"Cây tre!" Nói tới ma da thì thôi nhưng nói tới cây tre mọi người lại ngỡ ngàng, ở nước Vạn Xuân* cây tre là loài cây thân thuộc với người dân nhất thậm chí nó còn góp sức cho việc đánh giặc, hơn nữa nó là thực vật làm sao có thể tự tấn công được.

(Vạn Xuân*: Tên nước Việt vào những năm 544-602)

Bạch Đa Thái tiếp tục nói: "Ban đầu đệ cũng không tin nhưng điều kỳ lạ hơn là khi ma da mệ hoặc con người thì đám cây đó cũng bắt đầu tấn công." Lý Lý thấy chuyện này càng lúc càng vô lý, khó hiểu mà xoa huyệt thái dương, nói: "Không đúng, ma da làm sao có khả năng đó được. Đằng sau chắc chắc có người giở trò."

Tỉnh Tỉnh ngồi trầm tư một lác chợt nhớ ra được thứ gì nên nói: "Đệ nhớ ba ba năm trước, lúc cánh cổng ma giới mở ra đã có một ma đầu mang sức mạnh hệ mộc, điều khiển cây cối để tấn công." Đa tịnh Ta bên này đang ăn cũng sực nhớ ra, hắn trong miệng còn đang gặm xương đã nói: "Phải phải, đệ còn nhớ rất rỏ hắn tên là Thụ Mộc, là một cây cổ thụ thành tinh hơn nữa hắn còn là cánh tay đắc lực của ma tôn.. Vậy chẳng lẽ.."

Gương mặt Lý Lý thoáng chốc trở nên nghiêm trọng, hắn nói: "Không nghi ngờ gì nữa, bên ma giới đã bắt đầu ra tay rồi."

* * *

Tiểu kịch trường:

Bạch Đa Thái: "Đúng là đệ đã bị tấn công, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, chỉ có một đồ đệ bị thương cũng đã đưa đến cho Tỉnh huynh chữa trị rồi."

Tác giả: "Thế con quên mất là có một đệ tử bị ma da kéo chết ư?"

Bạch Đa Thái: "Cái đó, con quên rồi."

Tác giả: "Ồ. (Nghĩ) Con chỉ quan tâm đến đệ đệ thân yêu của con thôi. -_-"
 
95 ❤︎ Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 23: Đi tắm

Trong đêm khuya thanh vắng, Thường Ẩn nằm trên giường lật qua lật lại, trầm trộc không thể ngủ được, cậu nhớ lại chiều nay Lưu Hoàn có tới thăm mình, hắn lúc mới tới còn vui vẻ tươi cười nói được vài câu thì gương mặt tự nhiên trầm xuống ủ rủ nói một câu mà khiến cậu không thể hiểu được.

"Đáng ra ta không nên đồng ý cha ngươi đưa ngươi tới đây."

Thì ra, Lưu Hoàn đã nghe được cuộc nói chuyện của các trưởng lão nhưng Thường Ẩn nào biết, cậu chỉ nghĩ tên này có thể đã hối hận khi thấy mình bị thương rồi nên cậu đã nhắm mắt lại ngủ.

Tại thư phòng, Bạch Đa Thái vẫn miệt mài xem sổ sách, quả nhiên yêu ma ở ma giới đã bắt đầu tung hoành khắp nơi, tuy không thiệt hại gì nhiều nhưng lại khiến người dân vô cùng lo sợ mà tấu lên phái cả mớ văn chương, điều này khiến cho hắn vô cùng đâu đầu mà chống tay đỡ trán.

Hoắc Ngọc bên cạnh đang giúp đỡ hắn xử lý văn chương, nhìn thấy hắn mệt mỏi như vậy thì nói: "Sư tôn, người không định nghĩ ngơi ư?"

Hắn không trả lời nàng ngay, thở dài, ngồi thẳng dạy: "Văn chương mỗi lúc một nhiều, nếu hôm nay không làm trước thì để đến mai sao?"

Đúng vậy, sao để đến mai được, ngoài kia còn có cả mớ việc đang chờ hắn, nào là luyện tập kỹ năng mới cho đệ tử, dạy giản bài, vân vân mây mây. Hơn nữa chưa chắc ngày mai đống văn chương này sẻ ít hơn.

Việc nhiều tới mức khiến hắn lằm tưởng mình thành trưởng môn luôn rồi nhưng các trưởng lão kia cũng đâu có nhẹ nhàng hơn đâu.

Hoắc Ngọc nghe thấy hắn nói vậy gương mặt bổng chóc có nét buồn, nói: "Xin lỗi, là do con."

"Không đâu, dù sao con cũng đã giữ lời hứa.. Hơn nữa, con cũng ở đây phụ ta mà." Hắn nhẹ nhàn nở nụ cười an ủi nàng.

Đa Thái nghĩ ngơi được một chụt thì lại cấm đầu với đống văn chương nhưng vẫn biết thời giờ mà nhắc nhở Hoắc Ngọc nghĩ ngơi, nàng tuy không muốn cũng chả biết đã nghĩ gì mà đã đồng ý quay về phòng.

Không biết là qua bao lâu Bạch Đa Thái cuối cùng cũng đã làm xong, hắn định cứ thế mà về nghĩ ngơi nhưng chợt nhận ra bản thân đã bận rộn một ngày, trên người đã lắm mồ hôi cùng bụi bận.

Bên Thường Ẩn, cậu vẫn cứ trầm trộc, khó chịu không thể ngủ, cậu muốn kiếm ra lý do vì sao thì ngửi được mùi hôi lạ lạ, lần theo muồi hôi cậu phát hiện là từ trên người mình tỏa ra. Tới đây cậu mới nhớ ra là mình đã hôn mê từ hôm qua tới giờ, chưa hề tắm rữa, hơn nữa hôm qua cậu đã giầm mưa, tóc tai đã bết lại hết, vô cùng khó chịu, cho dù là thương chưa khỏi vẫn phải xách đồ đi tắm.

Ngoài trời đã sụp tối, ngày này cũng đã sang đông nên hiện tại rất lạnh, Thường Ẩn trên tay cầm đồ, người run cầm cập chậm rì rì mà đi tới phòng tắm. Nói ra cũng lạ, cậu sống trên đời mười lăm năm chưa bao giờ thấy cái nhà tắm tự nhiên nào cả, cho tớ khi vào Dữ Quân Sơn phái.

Nhà tắm gì mà nằm giữa rừng núi mới chịu chứ, còn là nhà tắm chung? Cậu trước đây luôn kị việc để người lạ nhìn thấy cơ thể của mình, đương nhiên là trừ việc đi thanh lâu, nên từ lúc vào phái cậu vẫn luôn tắm ở trong phòng riêng, thực ra cậu cũng muốn thử cảm giác ngăm mình trong bồn tắm khổng lồ từ tự nhiên này nhưng vì kiên kị nên tới giờ cậu mới có cơ hội.

Thường Ẩn lạnh run, hớn ha hớn hở đi vào nào ngờ cửa mới mở được một nữa đã thấy có người đang cởi y phục, hai mắt chạm nhau im lặng trong giây lát, cậu giật mình thật nhưng vẫn còn tỉnh để nói: "Tên màu trắng nhà ngươi sao lại ở đây?"

Bạch Đa Thái cũng là ngơ ngác nhìn cậu, nhấc thời không nghe thấy cậu nói gì nên hỏi lại: "Thường Ẩn, sao con lại ở đây?"

Thường Ẩn thở dài, tự dưng có cảm giác mình đang nói chuyện với người ngóc, hỏi chuyện không biết trả lời lại còn hỏi lại nên cậu quay đầu, tay định đống cửa vừa nói: "Ngươi tắm trước đi."

Đa Thái thấy cậu đống cửa thì nói: "Không cần, con xuống tắm trước đi, ta đứng ngoài chờ vẫn được."

Vì sao? Đây là nhà tắm chung, hắn có thể nói 'không cần, vào tắm chung đi' mà, cho dù là vậy sẽ bị từ chối một cách thẳng thừng.

Cậu nhìn hắn, có thể hiểu là hắn cũng gióng mình thích tắm một mình nên nói vậy.

Được sư tôn nhường nhịn, cậu lại không một lời cảm ơn mà nói hắn đi ra khỏi phòng rồi cởi đồ xong xuống nước, khi ngăm nguyên người xuống nước cậu cảm thấy cơ thể nhẹ hẳn ra, hơi nước còn bốc lên làm cậu dể chịu còn có mùi cỏ cây thơm dịu, đúng là rất tuyệt.

Cậu thở phào nhẹ nhỏm, mở mắt nhìn ngắm phong cảnh xung quanh, thật đẹp.. Đợi đã, tuy cậu lường trước được rằng trong này rất rộng nhưng không nghĩ tớ lại rộng như vậy, to vậy có thể chứ ngàn người vẫn dư dả đấy chứ.

Cậu nhìn xung quanh hai bên rộng rải, dưới lớp hơi nước mỏng cậu thấy được hai thác nước ở hai bên, cây tre xanh ngát um tùm ở trước mặt đang xào xạc theo cơn gió, ngắm ở dưới đủ rồi thì cậu ngẩng cổ ngắm lên trên, vì đây là phòng tắm tự nhiên nên không có mái che, chỉ có cái cửa dựng lên rồi dáng lên trên cửa hai chữ "phòng tắm" rồi mặt định đây là cái phòng.

Cậu bổng cười nhạt, ngước mắt nhìn vần khuyết sáng chói trên trời sau đó liếc mắt nhìn lên cao đỉnh thác nước gần đó, cậu giật mình khi phát hiện có người trên đó, nhìn kỉ lại thì đó chính là một nữ nhân.
 
Chỉnh sửa cuối:
95 ❤︎ Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 24: Điều bí mật

Đang ngớ người ra thì có tiếng hát xì làm cậu giật mình quay người ra sau, Bạch Đa Thái đã ở ngoài đợi cậu nãy giờ nên có thể đã bị nhiễm lạnh. Dương Thường Ẩn vừa quay sang có vài giây quay lại nhìn thì cô gái đã biến mất, cậu mở to mắt nhìn trên cao, thắc mắc không biết đó là người hay yêu, là thần hay ma. Cậu thắc mắc hỏi người bên ngoài: "Này, tên màu trắng nhà ngươi có biết gì về 'phòng tắm' này không?"

Bạch Đa Thái ở ngoài đang run vì lạnh nhưng khi được cậu nói chuyện hỏi mình như một sự quan tâm thì trong lòng tự nhiên thấy ấm, trên mặt của hắn nở nụ cười, nói: "Biết chứ.. Con muốn nghe gì trước?"

"Biết gì thì nó đó đi" Cậu phiền mà nói.

"Vậy.. Con có thấy hai thác nước ở hai bên không? Hai thác nước đó đều không thuộc về nhân gian." Cậu không hiểu lời hắn nói nghĩa là gì nhưng vẫn im lặng nghe tiếp.

"Thác nước bên phải là từ ma giới chảy ra, nóng như than lữa, thác nước bên trái là từ trên trời đổ xuống, lạnh như băng tuyết. Hai dòng nước nóng lạnh từ hai thác nước hòa vào nhau tạo ra hồ nước ở giữa, rất ấm áp và thoải mái. Nếu con chú ý kỹ lưỡng thì ở trên dàng cửa và trên thân tre ở hai bên đều có bùa chú ngăn cách, nó sẽ tạo ra hai bức tường để cho người tắm ở đây không thể đi qua phía vùng nước nguy hiểm đó."

Nghe hắn nói thì cậu mới để ý kỹ thật, cậu đi gần tới vùng nước lạnh và đã chạm phải một bức tường vô hình không thể đi qua: "Vậy ở trên đỉnh núi của dòng nước lạnh có người nào không?"

"Ta nghĩ là không, con nhìn trên đó có nhiều tuyết như vậy, nó bao phủ cả đỉnh núi dù là mùa hạ thì ở trên đó chắc rằng không có thứ gì sống được."

Không có thứ gì sống được? Thế lúc nãy cậu thấy là gì?

Thường Ẩn chắc rằng mình đã không nhìn lằm nhưng cũng không hỏi thêm, cậu chèo ra khỏi hồ nước mặc đồ rồi gọi Bạch Đa Thái vào, thấy hắn run cầm cập mà tội nên đã quở một câu gióng như đang mắng cũng gióng như đang khinh: "Thân là người tu tiên mà không biết niệm thuật chú để làm ấm, đúng là giả dối."

Đa Thái vừa vào đã cảm nhận được hơi ấm của nước, người cũng đã ngứa ngáy khó chịu, không đợi được mà cởi áo. Nghe thấy câu nói của Thường Ẩn liền mở miệng giải oan: "Không phải như đ.. Con nghĩ đâu, phái ta không có điều kiện lắm nên vẫn phải.. Tiết kiệm."

Hắn liếc mắt chỗ khác nói nhỏ hai chữ cuối, Thường Ẩn cũng liếc qua nhưng không phải vì câu trả lời mà là vì lúc nãy hắn đã lỡ miệng nói ra chữ gì đó, không ngờ tên này cởi đồ cũng thật lẹ, mới đó đã cởi hết áo trên người khiến cậu giật mình, trong chớp nhoáng cậu đã thấy được thứ gì đó màu đen đang động đậy trên ngực của hắn, cậu nhanh chân đi tới đẩy vai hắn để nhìn rỏ hơn nhưng..

Biến mất rồi!

Thường Ẩn mở to mắt rồng, không thể tin, rỏ ràng cậu đã thấy thứ gì đó trên ngực Đa Thái, phần ngực cũng không có thứ gì có thể khiến cậu nhầm lẫn được vì tóc đã được cột gọn trên đỉnh đầu rồi, quanh đây cũng không có gì màu đen, thực sự là nhìn lằm sao?

"Đệ đệ?"

Một giọng nói phát ra khiến cậu hoàn hồn, ngẫn đầu nhìn gương mặt đang không hiểu chuyện gì của người trước mặt, nói: "Ngươi vừa mới gọi ta là đệ đệ?"

Bạch Đa Thái trong lòng giật mình nhìn chỗ khác, chối: "À.. Chỉ là do ta luôn muốn có em.."

Thường Ẩn nhếch mép cười, cậu vổ vổ vài cái phủi tay thể hiện rỏ sự chán ghét: "Thế là ngươi tự cho ta thành em của ngươi?"

Hắn đỏ mặt không nói gì cũng không dám nhìn cậu. Thường Ẩn nhìn hắn lạnh nhạt, mang đồ dơ, quay mặt đi không quay lại.

Một ngày mới lại bắt đầu nhưng lần này nắng diệu hơn mọi ngày, Bạch Đa Thái đứng ở trên bục giản bài, Thường Ẩn thì buồn chán ngồi ngậm bút, nhìn ra ngoài trời.

"Được rồi, bài giản tới đây là kết thúc, cả lớp nghĩ."

Nghe được câu "nghĩ" của Đa Thái, những người ngồi dưới ai cũng mừng nhưng không dám làm ồ lên, mọi người chỉ im lặng dọn đồ đạc trên bàn của mình, Thường Ẩn cũng chặm rì dọn dẹp, cậu nhìn sang bàn bên cạnh đột nhiên dừng lại mọi động tác, quay sang mượn vở của người đó.

Lật lật lật, dừng lại, nói: "Hình này mày thấy ở đâu mà vẽ ra vậy?" Thường Ẩn giơ bức hình một con hắc long đang cuộn tròn hỏi y.

"À, cái này.." Tay y chỉ chỉ lên bục giản nói, "Lúc nãy thầy cầm sách, tao thấy trong sách có cái hình này khá đẹp nên vẽ lại." Nói vậy là trong sách có, vậy tại sao hắn không dạy về hình vẽ đó?

Trong giờ ăn trưa Thường Ẩn ngồi ôm chén cơm, ngậm đũa trầm tư.

"Này, ngươi không định ăn cơm ư?"

Cậu giật mình nhìn Lưu Hoàn: "Hả, gì?"

Lưu Hoàn nhìn cậu là biết ngay cậu đang có chuyện, áp sát mặt lại, nói: "Này, ngươi có chuyện gì đúng không? Nói đi, ta nghe cho." Hắn ngồi xuống, xua xua cây đũa ra hiệu.

Vì là người quen đã lâu nên cậu cũng chả ngại gì mà nói: "Ờ.. Mày nghĩ, nếu trên cơ thể của một người có một thứ gì đó xuất hiện rồi đột nhiên lại biến mất, thì đó có nghĩa là gì?"

* * *

Tiểu kịch trường.

Thanh niên vẽ bại trong lớp: "Mẹ ơi! Mẹ nghĩ sau này con làm thiết kế được không?"

Tác giả: "Được nhe, con thiết kế bùa được đó."

Thanh niên vẽ bại trong lớp: "Tại sao lạ là bùa?"

Tác giả: "Vì hình con vẽ mẹ không hiểu gì hết." (đùa thôi ^~^)
 
Chỉnh sửa cuối:
95 ❤︎ Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 25: Không nhớ, không mong

"Thường Ẩn, ngươi nói gì vậy?" Lưu Hoàn gương mặt đần ra, "Cái gì mà hiện với mất trên cơ thể người chứ?"

Thường Ẩn mặt cũng đầy nghi hoặc, nói bằng giọng điệu không thể tin: "Nó gióng như thứ gì đó, màu đen, xuất hiện và biến mất trên ngực của một người trong thời gian ngắn. Ngươi thấy lạ lắm đúng không?"

Lưu Hoàn ngồi ngẩm nghĩ một lát rồi nói: "Cũng không phải là không có khả năng." Cậu vội ngẩn đầu nhìn hắn, chăm chú nghe, "Ta hai năm trước đã thấy một tình trạng khác gióng vậy. Lúc đó ta tham gia đấu pháp và đã tận mắt nhìn thấy một người ở Trọng Đao phái bị đánh bại dưới tay một nữ nhân ở Thập Pháp môn phái. Khi ngã xuống, ngực tên đó cũng hiện lên một cái ấn chú rồi biến mất, kết quả là sau khi bị thi chú hắn nhất nhất nghe lời cô ta, bỏ thi."

Thường Ẩn nghe xong, hục hửng nói: "Chỉ vậy thôi sao?"

Lưu Hoàn nhìn mặt cậu là biết ngay cậu tính nói gì tiếp theo nên tiếp lời, ngăn miệng cậu lại: "Đúng, chỉ vậy thôi. Người ta là thi đấu, không phải đi giết giặt mà ra tay sát nhân đâu."

Cậu bị hắn nói trúng tâm, cũng chả bất ngờ gì bèn đổi chủ đề: "Nhưng trên đời này cũng có loại bùa chú như vậy ư? Hình như chư học tới."

"Có thì cũng có nhưng phái mình không học đâu. Đó là chuyên môn của người ta mà." Hắn nói xong bản thân thấy thiếu thiếu nên nói thêm, "Nếu người muốn biết thêm máy cái phù chú, bùa chú đó thì tới thư phòng kiếm sách đi, ở đó có đầy đủ các thứ ngươi cần đấy."

Cậu nhẹ nhàng 'ồ' một tiếng mà chữ 'ồ' nhẹ nhàng đó liền biến thành khó chịu chỉ sau một câu nói tiếp theo của hắn: "Mà hình như sư tôn người hay lằm việc ở đó đấy, có gì hỏi người cho lẹ."

"Hả!.."

Xong buổi trưa Thường Ẩn liền tới thư phòng, không phải là vì muốn gặm sư tôn mà là cố ý tránh mặt hắn, qua vài lầm hỏi han thì cậu biết được Bạch Đa Thái sẽ có những giờ bận và không tới thư phòng, nên cậu đã chọn những giờ trống đó để đến tìm sách.

"Dương đệ đang kiếm gì vậy?"

Xung quanh đang yên tỉnh đột nhiên có tiếng nói khiến cậu có chút giật mình, quay đầu thì thấy Hoắc Ngọc đang đứng ngoài cửa, trên tay còn cầm theo đống sổ sách.

Thường Ẩn cười cười nói: "Là sư tỷ hả? À, thì cũng không có gì quang trọng, tự nhiên muốn kiếm một vài quyển sách đọc chơi."

Nàng không phản ứng gì chỉ hạ ánh nhìn lên quyển sách cậu đang cầm: "Đệ đang tìm hiểu về bùa chú ư?"

"Dạ, lâu lâu nổi hứng chút thôi."

Nàng nhìn cậu sau đó chầm chậm bước tới cái bàn trước mặt, vừa đi vừa nói: "Nổi hứng thì nổi hứng nhưng đừng coi mấy quyển sách là đồ chơi rồi quăn lung tung."

Đặt đống sổ sách ngay ngắn trên bàn xong Hoắc Ngọc lại ra ngoài, có lẽ nàng là một người yêu sách cho nên khi nghe Thường Ẩn nói 'đọc sách chơi' thì nàng liền tỏ thái độ.

Cậu nhìn nàng cười cười vài cái rồi cũng cho qua.

Nhiều ngày sau, lại thêm một quyển sách được Thường Ẩn cầm lên, chăm chỉ lật vài trang sách thì gặp được trang giấy trắng, cậu thở dài: "Lại vậy rồi."

Rất kì lạ, từ ngày hôm đó cậu đã lật đi lật lại không biết bao nhiêu quyển sách nhưng hầu như tất cả các quyển sách đều có một khoảng giấy trắng, cũng có vài trang là chỉ có hình nhưng lại không có chữ.

Thường Ẩn để quyển sách lại trên kệ tiếp tục tìm kiếm quyển sách khác, một cơn gió thổi vào khiến cậu rùng mình vì lạnh, rỏ ràng đã mặt rất nhiều áo nhưng vẫn lạnh như vậy, cậu đưa mặt nhìn ra ngoài: "Tuyết rơi rồi sao?"

Thường Ẩn cầm theo quyển sách đi ra ngoài cửa ngước mặt nhìn, những bông tuyết trắng bốc đang nhẹ nhàn rơi xuống, cậu giơ tay hứng lấy một bông, cuối đầu nhìn, nói: "Đẹp quá, mình đã quên hôn nay là ngày tuyết rơi."

Cậu ta có ngày nào nhớ sao? Không, lúc nhỏ thì ngày tuyết rơi là ngày cậu mong đợi nhất vì ngày đó là sinh thần của cậu nhưng từ khi Hoàng Thủy mất thì cậu đã không còn nhớ nữa, cũng không còn mong chờ tới ngày sinh thần nữa. Tuy năm nào Dương Túy cũng tổ chức sinh thần cho cậu, cậu lại cho rằng điều đó là muốn nhắc lại cái chết của Hoàng Thủy nên cứ tới ngày tuyết rơi cậu lại trốn tới mộ của nàng.

Năm ngoái cậu đã trốn ra ngoài phái để thăm viếng mẹ mình thì bị bắt về, đó là lầm đầu tiêng cậu không thể đi gặp nàng, năm nay có thể cũng như vậy.

Thường Ẩn cứ đứng trước cửa ngẩn người nhìn tuyết rơi tới mức không hề nhận ra đã có người đứng bên cạnh mình, người đó đặc tay lên vai cậu làm cậu giật mình, người đó cũng có chút giật mình theo rồi nói: "Này, ngươi làm gì mà đứng ngẩn người ra vậy?"

"Là cô sao Tiên Tử, ngươi làm gì ở đây?"

Minh Tiên Tử người khoác một bộ áo lông xanh, trên tay còn cầm theo cái dù, nói: "Kiếm một vài quyển sách thôi có cần bất ngờ vậy không? Nhưng sao ngươi lại ở đây? Giờ này ngươi nên ở trên lớp chứ."

Thường Ẩn không dám nói lại liền, vì rất rỏ ràng cái này là do cậu trốn học.

Cậu chưa kịp nói gì thì Tiên Tử lại nói tiếp: "Phải rồi, cũng sắp tới ngày nhận vũ khí nên ngươi ở đây cũng không có gì là." Cô đi vào ngước mắt tìm sách rồi giơ tay lấy, "Ngươi cũng đang kiếm dữ liệu sao?"

"À.. Phải." Thật ra là không phải, cậu thậm chí còn không biết gì tới nó.

* * *

Tiểu kịch trường.

Dương Thường Ẩn (nghĩ) : "Tại sao mình lại tìm kiếm về cái thứ trên người hắn (Bạch Đa Thái) chứ? Không gióng mình gì hết. Đây chỉ là tò mò thôi, chỉ là tò mò, là tò mò."
 
95 ❤︎ Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 26: Lần đầu được gặp người

Trên đường tuyết mỏng, tại mộ Hoàng Thủy có một bàn tay cuối người phủi đi lớp tuyết mỏng trên mộ nàng, Dương Túy lấy ra từ trong tay áo ba cây nhan, vừa đốt nhan vừa nói: "Ở đây chắc nàng lạnh lắm." Hắn thắp nhan, lạy ba lạy trước mộ nàng, "Liệu nàng có hận ta không?" Gióng như con của chúng ta hận cha nó vì không thể cứu mẹ nó vậy.

"Xin lỗi, nếu lúc đó ta tới sớm hơn thì tốt rồi." Dương Túy làm xong mọi thứ sau đó đứng dạy, nói: "Người đã đến rồi sao vẫn chưa ra?"

Bạch Đa Thái từ sau thân cây bước ra, hắn nở nụ cười, nhẹ nhàn nói: "Xin lỗi, trong hoàn cảnh này tôi không nên cười mới đúng."

"Không biết con trai ta đã gây ra rắc rối gì mà khiến Bạch trưởng lão phải đích thân tới đây?"

"Không gây ra chuyện gì, chỉ là tự nhiên muốn tới gặp Dương thần thôi."

Nghe được người kia gọi mình là 'thần' Dương Túy như chột dạ mà cuối xuống nhìn mộ Hoàn Thủy, nói: "Không dám, ta đã không còn là thần từ lâu rồi."

Bạch Đa Thái đi tới quỳ lạy trước mộ Hoàng Thủy ba cái, đứng dạy: "Ta không hiểu. Người nói người không còn là thần nhưng ta thấy người vẫn vậy mà." Hắn phủi tuyết trên người, "Cũng không hiểu tại sao Dương Thường Ẩn đã ở trong phái hơn một năm rồi mà không hề có ý muốn gặp người."

Dương Túy nghe câu đầu có chút không hiểu tới câu sau thì giật mình cứng họng, Đa Thái cuối đầu nhìn cái mộ nhỏ nói: "Đây chắc hẳn là nương của Dương đồ đệ."

Hắn nhìn chùm lá xanh biết trên mộ, nghĩ: "Là Bạch Thiên Hương, có lẽ mới trồng."

Dương Túy: "Phải, đây là nương của Ẩn nhi, vào ngày này mỗi năm nó thường hay tới đây nhưng năm ngoái nó đã không tới."

"Ân, tại sao phải tới đây vào ngày lạnh như vậy chứ?"

"Vì ngày này là ngày mẹ nó chết.. Cũng là sinh thần của nó."

Dương Túy không biểu lộ cảm xúc mà nói, Đa Thái nghe xong trong lòng vui vẻ: "À, thì ra hôm nay là sinh thần của Thường Ẩn." Năm ngoái hắn đã hỏi cậu rồi mà cậu không nói.

Đa Thái quay sang nói với Dương Túy: "Người có lẻ muốn gặp Dương đồ đệ lắm."

"Việc muốn gặp Ẩn nhi hay không, không do ta quyết định."

"Tại sao chứ?" Đa Thái dùng một chút rồi cười với hắn, "Thưa Dương thần, người có thể đợi ta ở đây một lúc không?"

Thường Ẩn đang đứng đọc sách tại thư phòng thì lại thở dài: "Lại một lần nữa, rốt cuộc mấy người làm sách bị gì vậy chứ, cứ phải cho vài trang trắng."

Cậu cất sách lại chỗ củ, nghĩ lại, trước đây những người đọc sách ở thư phòng chưa hề phàn nàn gì về mấy trang trắng đó là tại sao?

Thường Ẩn bắt đầu nghi ngờ, giơ tay lấy đại một quyển sách không viết về bùa chú, lật một mạch rồi đóng lại, chân mày cậu trong chốc lát hạ thấp: "Quả nhiên."

Thì ra quyển sách vừa nảy cậu lật sơ qua không hề thấy trang giấy trắng nào, điều này cũng có thể chứng minh đã có người đụng tay vào những quyển sách viết về bùa chú nhằm che giấu thứ gì đó, nhưng dù là vậy cậu vẫn không tin là người đó có thể đụng tay tới tất cả, ít nhất phải sót lại một quyển.

Thường Ẩn bắt đầu nhìn lên đầu của những kệ sách rồi bắt đầu tìm kiếm, cậu bổng chú ý thấy, đầu kệ sách nào cũng có rất nhiều thứ chỉ có một kệ là số lượng giảm hẵng.

Cậu tới gần kệ sách đó định kiểm tra thì từ ngoài cửa truyền vào: "Thường Ẩn, thì ra con ở đây."

Thường Ẩn vừa nghe thấy giọng nói vừa nãy là biết ngay ai nói, cậu tới cái quay đầu cũng lười quay, đứng yên một chỗ nói: "Sư tôn đã hồi môn rồi sao? Hôm nay có vẻ mau hơn mọi ngày."

"Không phải mau hơn đâu." Hắn ngừng lại, cuối đầu không biết đang suy nghĩ gì, lại nói, "Thường Ẩn, hôm nay là sinh thần của con đúng không?"

Thường Ẩn bất ngờ, mở to mắt, quay đầu nhìn Bạch Đa Thái rồi cũng nhanh bình tỉnh lại: "Ồ, ngươi biết rồi." Cậu khoanh tay trước ngực, thẳng đầu nhìn hắn, "Rồi sao? Ngươi sẻ tổ chức sinh thần cho ta à?"

Bạch Đa Thái nhìn thái độ của hắn cũng chẵn bất ngờ gì, gương mặt vẫn duy trì nụ cười: "Gần gióng vậy. Hôm nay ta sẻ dẫn con xuống núi."

"Thiệt sao?" Cậu mừng rỡ nói, nhưng chưa mừng được lâu thì lại nghe.

"Nhưng với điều kiện là con không được rời khỏi tầm mắt của ta, nếu vẫn cố ý rời khỏi thì lầm sau, cho dù là sinh thần thì cũng đừng mong ra khỏi phái."

Thường Ẩn không có đường lui đành phải chấp nhận, ngậm ngùi đi theo hắn, cậu muốn gặp mẹ mình nhưng lại thà chết cũng không muốn xin hắn.

Thường Ẩn cứ đi theo Bạch Đa Thái mà không biết mình đang làm gì, Bạch Đa Thái vẫn cứ đều đều hỏi cậu có muốn mua một vài thứ không, cậu chỉ 'dạ' đại cho qua, không lâu sau trên tay Bạch Đa Thái đã đầy đồ.

Đi một lúc cậu mới cảm thấy con đường này có chúi quen quen, "Đây không phải là đường tới mộ của mẹ mình sao?" Cậu ngây người nhìn Bạch Đa Thái, phải một lúc sau người kia gọi cậu, cậu mới hoàn hồn, Bạch Đa Thái lo lắng hỏi cậu: "Thường Ẩn, con sao vậy?"

Mắt cậu vẫn cứ nhìn hắn: "Ngươi.. Tại sao dẫn ta tới đây?"

"Sao vậy? Ta không nên cho con gặp người thân sao? Đã hơn một năm con chưa gặp họ mà."

Thường Ẩn không nói lại, cậu nghĩ có lẽ Đa Thái đã theo dõi cậu, nhưng để làm gì? Muốn lấy lòng cậu ư? Nực cười thật, việc sư tôn lấy lòng đồ đệ.

Cậu nhếch mép cười, nói một câu "Người tu tiên." Rồi thẳng chân đi tiếp.

* * *

Tiểu kịch trường.

Tác giả: "Ây da. Sao con mình càng ngày càng láo xược vây ta? Tự nhiên muốn đánh người ghê."
 
95 ❤︎ Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 27: Ông của ta là Hoàng thượng

Thường Ẩn từng bước vững vàng đi tới gần mộ Hoàng Thủy, cậu sắp được gặp lại mẹ rồi, trong lòng cậu vừa vui vừa buồn, còn có chút tự trách.

Thường Ẩn híp mắt mơ hồ thấy được bóng người đứng cạnh mộ mẹ mình, cậu quay đầu nhìn Bạch Đa Thái một cái rồi bước tới gần mộ: "Tại sao lại là ông?"

Dương Túy thấy cậu cũng bất ngờ không tin, hắn quay sang định hỏi Đa Thái nhưng cậu đã nhanh hơn quay người kéo lấy áo sư tôn mình quát: "Tại sao ngươi làm vậy? Ta đã cố ý tránh mặt ông ta rồi, tại sao ngươi lại dẫn ta đi gặp ổng."

Đa Thái đơ mặt nhìn cậu, Dương Túy thì mở miệng ngăn cậu bất kính với sư tôn thì lại bị quát: "Ông im đi, tôi đã nói là rất ghét ông gọi tôi như vậy. Hai chữ 'Ẩn nhi' chỉ có mẹ tôi mới được gọi."

Nói xong cậu bỏ chạy nhưng đang chạy thì cơ thể như bị thứ gì trói chặt cứng ngắt.

"Bạch Đa Thái."

Thường Ẩn tức giận hô thẳng tên sư tôn mình, đây là đại bất kính, vậy mà hắn vẫn có thể bình tỉnh nói: "Thường Ẩn, đừng trốn nữa, ta biết con không còn ghét cha mình nữa, đúng không."

Dương Thường Ẩn đứng im không nói gì, mặt cậu trầm tư khi nghe thấy câu của Bạch Đa Thái.

"Ngay từ lần đầu con vào phái ta đã thấy rồi, khi con nghe được địa vị của cha mình ở trên trời ta đã thấy được nét tự hào trên mặt của con." Cậu đỏ mặt, đầu đã có thể cử động mà cuối xuống nhưng cơ thể vẫn cứng ngắt, "Vậy thì sao con không thử dũng cảm đối mặt với cảm xúc thật của mình chứ?"

Sau câu nói đó thì không ai nói gì nữa, Dương Túy đứng nhìn Thường Ẩn, gương mặt trắng bệt, một phần là vì không biết lời nói của Đa Thái có phải hay không, trong lòng hồi hợp muốn xác nhận nó, một phần lại có chút lo sợ khi điều đó là không đúng.

Đợi chút, sợ ư? Cảm giác đó mình đã thấm lâu không có lại rồi, nó thật lạ lẩm.

Tay hắn run, rất run, cuối cùng hắn cũng hít sau một hơi, cẩn thận nói: "Thường Ẩn."

Cậu giật mình những vẫn không quay đầu lại, sải chân đi tiếp.

"Ơ kìa."

Thấy hành động của cậu, Đa Thái trong lòng có chút xấu hổ, giơ tay, đi theo định giữ lại nhưng cậu đã dừng chân trước.

"Khi tuyết tan hãy lên phái gặp ta."

Thường Ẩn dừng lại nói câu đó xong rồi đi mất, Đa Thái nhìn hắn, mặt nở nụ cười, cuối đầu chào Dương Túy rồi cũng đi theo, để lại Dương Túy đang nữa thực nữa nghi đứng nhìn, bổng hắn ngước đầu nhìn trời cao

"Hoàng Thủy, ta được tha tứ rồi." Ngày mai tuyết sẽ tan.

Sáng sớm hôm sau, tại ngôi làng của Dương Túy xuất hiện một lão nhân mặt đồ cao sang vuốt rau nói: "Ai~Đúng là đất nước của ta, con dân sống thật hòa thuận làm sao"

Bên cạnh lão còn có hai nô gia, có người nói với lão: "Hoàng thượng, giờ người muốn đi đâu chơi ạ?"

"Này, cẫn thận lời nói, ta bây giờ là phú ông, ngươi phải gọi ta là. Lão. Gia."

"Xin lỗi Hoàng.. lão gia."

"Bỏ chữ 'Hoàng' đi." Hắn vân dạ xong thì lão lại nói, "Với lại, ngôi đó hiện tại là do con trai ta đảm nhiệm, các ngươi vẫn không nên gọi ta như vậy nữa."

Nhắt tới con trai lão lại thở dái vuốt râu: "Không biết con gái Hoàng Thủy của ta như thế nào rồi, sau lần thâm hỏi đó nó bỏ lại một câu nói xong bạc vô âm tính luôn, đã tám năm rồi." Lão càng nói càng đâu lòng, "Chắt nó quên luôn người cha này rồi."

"Lão gia, xin người nén bi thương." Nô gia đó tính nói tiếp thì lại loáng thoáng nghe được.

"Hài~Không biết Dương đại nhân đã đi đâu rồi nữa, hôm nay ta tới nhà xem quẻ nhưng người ở đó lại nói là đại nhân không có nhà."

"Thế là ngươi không biết sao? Dương đại nhân đã lên núi Dữ Quân gặp con trai rồi, tôi cũng buồn cho ngài ấy, đã là một quan phu* gà trống nuôi con nhưng đứa con thì lại bất hiếu, cả ngày ăn chơi ngoài đường, chả phụ giúp gì cho cha mình cả."

* (Quan phu: Chồng mất vợ, các nói thời xưa)

Cô vừa nói vừa thở dài, nô gia kia nghe xong, lo lắng liết nhìn qua lão Hoàng thượng thì đã không biết từ khi nào người đã chạy qua bển hóng chuyện.

Nói chuyện xong cả ba người cùng nhau đi tới nhà họ Dương, lão Hoàng thượng không biết vì sao lại đùng đùng nổi giận mà làm tán loạn lên, miệng thì cứ la: "Tên họ Dương kia ngươi ra đây cho ta! Tên súc sinh nhà ngươi ra đây cho ta!"

Thì ra lúc nãy tám chuyện, lão đã nhận ra nhiều điểm trùng hợp với con gái mình, như: "Dương đại nhân đã tới đây vào tám năm trước." Hoàng Thủy cũng đã mất tích tám năm trời, "không một ai biết vợ người là ai kể cả những người thường xuyên lui tới nhiều làng khác." Hoàng Thủy đã nói là nàng không thích cưới hỏi thậm chí là không cho biết mặt con rể, vân vân may may.. Với nhiều điểm trùng khớp như vậy thì chỉ có một khả năng "Tên họ Dương đó đã bỏ bùa con gái ta rồi.. Có thể con bé đã bị tên súc sinh đó nhốt ở đâu đó và đang bị hành hạ."

Lão tái mặt với suy nghĩ của bản thân rồi lại la toán lên: "Thủy! Con ở đâu?"

* * *

Tiểu kịch trường.

Lão Hoàng thường: "Tên súc sinh kia ngươi ra đây cho ta!"

Hai nô gia: "Lão gia, người bình tỉnh lại đã." (xong vào cảng)

Lão Hoàng thường (quơ tay đánh trúng)

Nô gia 1 (ôm mặt đâu đớn) : "Hoàng thượng.. Người Bình Tỉnh Lại Đi!" (đánh ngất)

Nô gia 1: ".. Giờ làm sao đây?"

Nô gia 2: ".. Không biết.."
 
95 ❤︎ Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 28: Ta gập được cao nhân

Dương Túy vừa về đến nhà thì đã nghe thấy một trận ồn ào, nghe thuộc hạ nói lại tình hình, hắn có chút bất ngờ nhưng vẫn bình tỉnh giải quyết vẫn đề trước mắt.

Sau khi Dương Túy trấn áp được lão Hoàng thượng thì cả hai cùng ngồi xuống uốn trà tại phòng tiếp.

Dương Túy: "Theo như những lời người hầu nói lúc tạ hạ mới về, thì người chín là cha của phu nhân Hoàng Thủy tại hạ."

Nghe những lời hắn nói thì lão lại nổi cơn đập bàn quát mắn: "Ngươi còn dám hỏi lại ta. Ngươi cái thứ súc sinh, quyến rủ con gái ta đã đành, đã vậy còn có ý định bất chính bắt cóc con gái ta.."

Dương Túy: "Xin thứ cho tại hại nói thẳng, phu nhân ta đã từng nói 'nàng từ nhỏ đã không cha mẹ chỉ có mỗi anh trai' nên tại hạ từ lúc gặp nàng tới giờ vẫn không hề biết cha mẹ nàng là cha mẹ một nước."

Lúc đầu lão Hoàng thượng không tin nhưng suy nghĩ một hồi thì cơn tức giận lại dồn vào con gái.

Vốn Hoàng Thủy là một người vừa nghịch vừa bướng, thân là công chúa nhưng thường xuyên trốn cung đi chơi, còn có nữ giả nam vào thanh lâu ăn uốn, leo cây chọc chó.. nói thẳng ra thì cái gì nàng cũng dám làm, cái tính của Thường Ẩn hiện tại chín là thừa hưởng từ mẹ, nhưng người ta thường nói 'con người khi yêu sẽ thây đổi' nên từ ngày quen Dương Túy nàng đã bắt đầu học cách làm nữ tử, trở thành người vợ ngoan hiền.

Lão Hoàng thượng càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng nhục chỉ biết đỡ tráng, cuối đầu.

"Hoàng Thủy, đứa con gái ngổ nghịch của ta, con trốn đi vẫn không thể không làm cho phụ vương thẳng lưng được sao?" Lão nghĩ xong mở miệng nói: "Vậy con gái ta đâu?"

"Nàng ấy tám năm trước đã ra đi rồi."

Giọng nói của hắn rất bình thảng như đang nói chuyện phiến.

"Ngươi nói 'đi rồi' là sao?"

Lão Hoàng thượng nghe xong liền bức xúc, hắn vẫn thản nhiên giải thích.

"Thì chính là tám năm trước gặp vài việc không may nên qua đời rồi."

"Qua đời? Tên súc sinh nhà ngươi nói chuyện nghe thiệt êm ta." Lão đứng dạy chỉ thẳng mặt hắn, "Tại sao ngươi lấy nó về mà không biết bảo vệ nó, nó là người con gái thông minh không thể chết dể dàng nhưng vậy được.."

Dương Túy bị chửi mắng nhưng mặt vẫn không thể hiện cảm xúc, miệng vẫn không mở lời.

"Hoàng thượng, người bình tỉnh lại chút đã, trong chuyện này nhất định có nguyên nhân." Một lão nô nói.

"Câm miệng, ta hỏi ngươi, ngươi đã từng có con chưa?" Lão Hoàng thượng hỏi xong lão nô kia liền im miệng, là thân cận cũng là thị vệ của Hoàng thượng từ nhỏ, bọn họ đã quên chín bản thân mình thì làm gì quang tâm tới việc cưới vợ sinh con.

Tới đây mắt lão Hoàng thượng đỏ ngầu nhưng vẫn kiềm chế đã không rơi một giọt nước mắt: "Cảm giác của một người cha mất con, ngươi có thể hiểu được sao?"

Hai lão nô chỉ biết ngậm ngùi cuối mặt, họ đúng là không thể hiểu được nhưng Hoàng Thủy cũng là một người con gái mà họ thương mến, tuy đâu những họ không cho phép bản thân thể hiện ra bên ngoài, những điều đó hiện tại chỉ có mình Dương Túy là hiểu rỏ nhất.

Lão hoàng thượng lại tiếp tục: "Tên đó như vậy mà cũng đòi nuôi dạy cháu của ta ư?" Bổng lão chợt phát hiện ra, "Phải rồi, cháu ta. Ngươi giấu cháu ta đi đâu rồi!"

Dương Thường Ẩn đang đi dạo trong rừng tre trên núi Dữ Quân, sau khi Dương Túy đi, cậu vẫn thông thả với sở thích của bản thân nhưng lần này vui và nhẹ nhỏm hơn nhiều, gương mặt cậu trong rừng tre mắt rượi đã mở ra một nụ cười, không gióng với những cái cười trước đây, nụ cười của cậu là tự nhiên khi nhìn vào sẽ làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhỏm.

"Nhìn ngươi hiện tại đang rất hạnh phúc."

Từ đâu đó, có một giọng nữ truyền tới, Thường Ẩn giật mình quay lại thì thấy một thiếu nữ đang đứng trước mặt, tay cầm ô, mắt thì được che lại bằng một mảnh vải vàng nhạt, cậu ngây ra trong chóc lát rồi chấp tay hành lể: "Xin hỏi, tiền bối đây là ai?"

"Ta họ Ấn, ngươi gọi ta Ấn tiền bối là được."

"Họ Ấn?" Thường Ẩn thấy cái họ này có chút quen tai, suy nghĩ một hồi thì bất ngờ nói, "Người là tiền nhân họ Ấn không gì không biết mà người ta hay đồn sao?"

Cô không trả lời câu hỏi của cậu chỉ nhàn nhạt nói: "Ngươi và mẹ ngươi phản ứng cũng thật gióng nhau."

"Người biết mẹ của tiểu nhân!" Cậu ngạc nhiên.

Thiếu nữ họ Ấn kia trước sự bất ngờ của cậu vẫn không biểu cảm gì trên mặt, nói: "Tám năm trước ta đã xem bói cho mẹ ngươi."

Thì ra tám năm trước cô và Hoàng Thủy đã gặp nhau, không biết là do duyên phận hay là cố ý mà cô đã nói vài lời khuyên tới Hoàng Thủy là 'không được quan tâm tới con mình nếu không sẻ dẫn tới họa sát thân', ấy vậy mà Hoàng Thủy lại quá cứng đầu, sau lời khiêu đó nàng lại càng yêu thương Thường Ẩn hơn, lại còn đi gặp ba mẹ lầm cuối.

Gương mặt cô vẫn bình thả nói hết câu: "Cô ta đúng là người mẹ tuyệt vời nhưng cũng chính cái tuyệt vời đó dẫn tới nhiều chuyện phiền phức."

Thường Ẩn không hiểu lời nói của cô nên đã hỏi lại, cô vẫn không trả lời, hỏi lại: "Ngươi là Dương Thường Ẩn đúng không?"

"Vâng."

"Thường Ẩn, ngươi chỉ cần biết, trong thế giới này không có thứ gì là thiệt cả." Thường Ẩn nghe xong vẫn chả hiểu gì, mở miệng định hỏi tiếp nhưng cô đã nói trước một câu, "Ông ngươi tới rồi kìa."

Sau đó có người gọi tên cậu, trong vài giây phân tâm ngắn ngủi cô đã đi mất.

Mộc Phây Các từ đằng xa chạy tới chỗ Thường Ẩn thở dóc.

"Tìm thấy đệ rồi" Đột nhiên hắn vổ hai vai cậu hốt hoảng, "Thường Ẩn, sao đệ không nói cho ta biết là đệ có người ông là thái thượng hoàng vậy!"

* * *

Tiểu kịch trường.

Dương Thường Ẩn: "Người đâu rồi? Quả thật là cao nhân xuất quỷ nhập thần, chỉ trong chớp mắt đã đi mất không thấy bống dáng." (ngưởng mộ khen)

Cao nhân họ Ấn: "Sao ở đây lại có cái hố vậy? Hại ta vừa quay đầu là đã ngã nhào. Bà tác giả đáng ghét, sao bà không chết đi chứ, để ta bình yên không được hay sao, đồ tác giả thối @#$! @#%^.."

Tác giả: "Gì? Ai biết gì đâu." J
 
95 ❤︎ Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 29: Quá khứ của đại sư tỷ

Lão hoàng thượng đang ngồi uốn trà tại phòng chờ, nhìn người trước mặt đánh giá hồi lâu mới nói: "Vậy.. Ngươi là sư phụ của cháu ta?"

"Vâng, tại hạ tên gọi Bạch Đa Thái may mắn được gặp gở thái thượng hoàng."

Lão hoàng thượng bên ngoài tỏ vẻ bình thường nhưng bên trong là một bụng tự hào vì cháu mình bái được một người tài giỏi, chỉ buồn là nó lớn lên trong sự thiếu thốn tình thương của mẹ.

Thường Ẩn bị Phây Các kéo một mạch tới phòng chờ, sau lần giải được hiểu lầm giữa cha và cậu, Thường Ẩn đã không còn ghét người tu tiên như trước nữa, vì vậy khi bị Phây Các kéo đi cậu cũng không hề tức giận hay khó chịu gì.

Đứng trước mặt lão hoàng thượng cậu vẫn không tin rằng ông mình là thái thượng hoàng, đây là lần đầu tiêng cậu gặp ông mình.

Thường Ẩn chào ông nhưng lại dùng kính ngữ khiến lòng của lão hoàng thượng như đang khóc, con gái thì đã mất tới chín* năm, cháu trai thì lại không dám gọi mình là 'ông', có phải là vì ba chữ 'thái thượng hoàng' không?

(*vì Thường Ẩn đã ở trong phái được 1 năm rồi nên tính ra là Hoàng Thủy đã chết được 9 năm)

Có thể là để không làm phiền nên tất cả mọi người đều ra ngoài chỉ để lại hai ông cháu ngồi nói chuyện với nhau, ban đầu thì có chút ngập ngừng không ai nói câu nào, Thường Ẩn ngồi lâu có chút khó chịu nên đã ngại ngùng nói trước: "Không biết.. Ô.. Ông có thích đi dạo không ạ?"

Nghe được chữ 'ông' gương mặt của lão hoàng thượng sáng rực lên, hứng khởi: "Có, đương nhiên có, cháu của ta cũng thích đi dạo sao? Đi, hai ông cháu mình đi."

Nói xong liền dẫn Thường Ẩn ra ngoài không cho cậu kịp nói gì hơn.

Tại nơi tập luyện Hoắc Ngọc đang chỉ dạy cho các đệ tử mới thì thấy Bạch Đa Thái đi tới, nàng nói: "Mọi chuyện ra sao rồi thưa sư tôn?"

"Ổn lắm, thái thượng hoàng tới cũng không có gì quan trọng lắm, ngài ấy chỉ tới để gặp mặt Thường Ẩn."

"Lại là gặp Dương đệ sao? Thái thượng hoàng là gì của đệ ấy vậy?"

"Ngài ấy là ông của Thường Ẩn." Đa Thái nhìn mặt của nàng không mấy vui, mở miệng định nói thêm vài câu an ủi, "Hoắc Ngọc.."

Hoắc Ngọc cuối mặt gượng cười nói: "Dương đệ được nhiều người yêu thương thật, còn là những người trên cao. Sáng nay là cha đệ ấy Dương thần, giờ thì là ông đệ ấy thái thượng hoàng, còn có cả người nữa, sư tôn." Ánh mắt nàng đột nhiên thay đổi nhìn Đa Thái, "Người sẻ không bỏ con đâu đúng chứ?"

Bạch Đa Thái nhìn nàng, ngập ngừng không nói được lời nào, Hoắc Ngọc thấy vậy cũng không miễn cưỡng: "Thôi, việc này để tối nói tiếp, đệ tử xin cáo lui."

Bạch Đa Thái nhìn nàng bước đi, thầm nghĩ "Hoắc Ngọc, con vẫn rây rức về chuyện trước đây sao?"

Chẳng mấy chốc trời cũng sập tối, Đa Thái lại một lần nữa đứng trước kệ sách, khởi động mật thất rồi tiếng vào.

Trên con đường đen nghịt không ngờ còn có tới mấy khúc rẻ, Đa Thái bình tỉnh đi qua vài khúc rẻ để tới điểm sáng nhập nhòe ở cuối hầm, Hoắc Ngọc đang ở đó, nàng đang ngồi dưới đất kế bên một bụi hoa đỏ thẩm với quyển sách trên tay.

Trong cái hầm nhỏ cũng không có thứ gì đặc biệt, chỉ có một cái bàn nhỏ đặt ở giữa, hai cái ghế với một cái kệ sách nho nhỏ để ở trong góc, nói đúng hơn là nó gióng như một phòng đọc sách nhỏ nhưng lại rất thiếu ánh sáng.

"Sư tôn, người hơi lâu đấy."

Đa Thái khi thấy nàng thì có hơi ngạc nhiên: "Ta xin lỗi. Quyển sách đó đã nhiều năm con không đụng đến rồi, hôm nay sao tự nhiên lại lấy ra?"

"Chỉ là con không muốn quên đi nó thôi." Nàng càng nói tay siết quyển sách càng chặt hơn, đây là quyển sách do đích thân nàng viết, về cái quá khứ đầy thù hận của bản thân.

Hoắc Ngọc là tên thiệt của nàng, được đặc khi nàng đã lên năm, thật nghiệt ngã.

Ba nàng đã bỏ hai mẹ con mà đi, chỉ còn hai mẹ con miễn cưỡng dựa dẫm vào nhau để sống, có người nói mẹ nàng như một viên ngọc sáng trong vũng bùn và người đó chín là cha nui của nàng, nói là cha thì cũng không đúng vì hắn chỉ có ý định cưới mẹ nàng chứ không có ý định nhận nàng, nhưng vì tình mẫu tử khó chia cắt nên hắn phải đành chịu, tới cái tên cũng là mẹ nàng đặc dựa vào họ của hắn chứ không phải là hắn đặc cho nàng.

Đã có lần Hoắc Ngọc hỏi mẹ là tại sao không đặc tên mình theo họ của cha ruột thì được câu trả lời là "tên cầm thú đó tới cái tên cũng không nói cho tao biết."

Từ ngày vào làm vợ thứ của người họ Hoắc kia, tình cảm mẹ con của Hoắc Ngọc ngày càng lạnh nhạt, chín nàng cũng nhận ra điều này, nàng cũng không đòi hỏi gì vì trước đây nàng biết mẹ mình đã cực khổ thế nào để sống.

Mẹ Hoắc Ngọc dù là thứ nhưng vô cùng được quý trọng nhờ vào sắc đẹp của bản thân, đáng ra Hoắc Ngọc cũng phải được coi trọng, nhưng không.. Trái ngược hoàn toàn với mẹ mình, nàng luôn bị những người con của mấy bà vợ khác chọc ghẹo, bị đem đi sai vặt, làm trò hề cho bọ chúng.

Vào những ngày đầu mẹ nàng còn bảo vệ giúp đỡ, nhưng càng về sau những việc như bảo vệ con càng hiếm và hầu như không còn.

Hoắc Ngọc bắt đầu với những ngày tháng cực khổ và nàng dừng như đã thay thế cho vị trí của một nô tì, cho tới khi cô được mười sáu tuổi, một chuyện khủng khiếp đã xẩy ra với cô.

* * *

Tiểu kịch trường.

Thái thượng hoàng: "Con tên Dương Thường Ẩn đúng không, nhìn con gióng Hoàng Thủy thiệt. Con biết không? Mẹ con trước đây á! #$%@#%#%"

Dương Thường Ẩn: Tôi là Ai? Tôi đang ở đâu? Người này có thật là ông mình không?
 
95 ❤︎ Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 30: Tại sao?

Mười năm trước Hoắc Ngọc đang lâu dọn trong phòng của cha nuôi, nàng không có đóng cửa nên tên Hoắc thiếu gia đó lúc mới bước vào đã thấy được một cảnh mĩ nhân mệt nhọc trước mắt.

Phải nói Hoắc Ngọc khi mới mười sáu tuổi đã rất đẹp, đối với mẹ nàng chỉ có thể là hơn, tiếc là do ăn uống không đủ chất và không đúng bữa nên cơ thể rất gầy.

Tên họ Hoắc nở một nụ cười kinh tởm, trong đầu xuất hiện những suy nghĩ đồi bại, bất chính vời nàng, hắn quay lưng đóng cánh cửa đã tạo ra tiếng động làm Hoắc Ngọc giật mình quay người đứng dạy: "Thiếu gia?"

Đúng, là 'thiếu gia' không sai.

Từ đầu tới cuối hắn đã không có ý định nhận nàng làm con nuôi thì tại sao phải để nàng gọi mình là cha? Nhưng lần này hắn hành động bất thường, lời nói lại ngon ngọt: "Hoắc Ngọc, con của ta, sao gọi 'thiếu gia' nghe xa cách vậy? Phải gọi ta là 'cha' chứ. Nào, lại đây cho cha ôm con cái."

Hắn đi tới gần nàng với gương mặt dăm đảng khiến nàng sợ hải né tránh: "Thiếu gia, nô tỳ không dám, người nô tỳ rất dơ."

"Dơ thì sao? Dơ thì có thể giặt dũ lại, có thể đi tắm rữa mà."

Hắn nhào vào người nàng. Với cái khăn dơ trên tay, nàng lâu luôn cái mặt ghê tởm của hắn khiến hắn rợn người mà né sang một bên. Hoắc Ngọc thừa cơ chạy thẳng ra cửa nhưng bị hắn kéo người quay lại đấm thẳng vào mặt nàng, trên gương mặt xanh trắng mà xinh đẹp đã xuất hiện một vùng đỏ ngầu đâu đớn, từ mũi dần có một dòng nước đỏ đặc chảy ra. Do sức khỏe của nàng rất kém, nhận một cú đấm đó thực sự là quá không ổn, nàng có cảm giác sắp ngất tới nơi.

Ngay lúc tên họ Hoắc đó có ý đồ bất chín, nàng đã thấy cánh cửa bị hở, ngoài cửa là một hình bống quen thuộc: "Mẹ ơi, cứu con.."

Hoắc Ngọc run rẫy, khó khăn giơ tay về phía mẹ mình, cầu cứu với giọng nói yếu ớt. Trước sự van xin của con, cô ta không chút động lòng thậm chí đống chặt cửa, sai người tới coi chừng không cho ai tới làm phiền thiếu gia.

Hoắc Ngọc trước hành động của mẹ mình, nàng ngơ ngác, hốc mắt thật cay, trong vài giây nàng đã thấy nó thật mờ. Nàng đã khóc, từ lúc có nhận thức đây là lần đầu tiêng nàng khóc, lúc chịu khổ ở ngoài kia nàng đâu có khóc, lúc bị đánh đập cười nhạo nàng đâu có khóc, sao bậy giờ lại.. trong đầu Hoắc Ngọc là hàng ngàn chữ 'tại sao' người mẹ mà nàng luôn tin tưởng, luôn yêu mến đã vứt nàng rồi, ngọn lữa ấm áp mà nàng cố giữ lại đã biến mất hoặc có thể nói là nó đã biến mất từ rất lâu rồi nhưng nàng không hề biết.

Mọi chuyện lại càng tệ hơn vào một năm sau đó, có một đám người thân hình cao to, tay cầm mã tấu, gương mặt đầy sẹo hung tợn, trong đám đó có một cô gái bước ra, gương mặt nàng trẻ đẹp, mặt một bộ đồ hở hăng quá mức gần như để lộ hết thân hình đầy gợi cảm và nóng bỏng của mình, dỏng dạc hô: "Hoắc Thiếu! Hoắc thiếu gia của các ngươi đâu? Lôi đầu của hắn ra đây cho ta."

"Người là ai mà lại dám tới đây làm loạn." Một người vợ của hắn đi ra nói.

Mĩ nữ đó nở một nụ cười quỹ mị như muốn thôi miên người khác, nhỏ nhẹ nói: "Vị phu nhân xinh đẹp này chắt hẵng là đại phu nhân của tên họ Hoắc kia, vậy.. phu nhân có hay biết là tướng công của cô đang nợ một khoảng tiền không hề nhỏ ở Hồng Hoa Lầu của ta, tới giờ còn chưa có trả lấy một cắc."

"Tướng công của ta mà lại nợ cái thanh lâu rách nát của ngươi? Ta cảnh cáo ngươi, đừng có mà bịa chuyện gây rối ở đây."

Mĩ nhân đó đột nhiên cười thành tiếng: "Phu nhân à~Ta không hề bịa chuyện, tướng công của cô đã cá cược và đã nợ Hồng Hoa Lầu bọn ta năm trăm lượng bạc*, hơn một tháng nay chư trả, cho nên bọn ta tới đây đời nợ."

(*Theo lịch sử xưa thì 1 lượng bạc = 14 triệu đồng)

Nói xong cô liền ra lệnh cho đám đàng ông kia vào lục soát lôi người ra. Mọi việc quá ồn ào, tất cả mọi người đều ló mặt ra xem thử có chuyện gì, Hoắc Ngọc cũng đi ra xem thì thấy tên họ Hoắc kia bị hai người đàng ông kéo ra quăng giữa sân.

Hắn người run lẫy bẫy miệng thì liên tục nói lấp bấp loạn xạ, căng bản nghe không được chữ gì nhưng nhìn hành động chấp tay cuối đầu lạy cũng có thể hiểu được phần nào.

Mĩ nhân đưa tay lên ngực mình, móc ra một mảnh giấy được gắp nhỏ, nói: "Hoắc thiếu gia, hi vọng người vẫn còn nhớ khoản nợ này, bây giờ người tính với khoản nợ này như nào đây? Ta không thể nào mà lấy hết cái nhà này của người được." Cô mở tờ giấy ra đưa tới trước mặt hắn, "Tuy trong đây có viết là cầm cái nhà này, nhưng ta đã nghĩ kĩ lại rồi, lấy cái nhà này về cũng không được bao nhiêu lợi lọc, nếu muốn làm thêm một cái thanh lâu nữa thì phải sang sữa rồi kiếm thêm người, thiệt rắc rối lắm."

Cô nhìn hắn run lẫy bẫy dưới đất, miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý, cô dùng chân nâng mặt của hắn lên, ép hắn phải nhìn mình: "Hay là.. Thiếu gia đây hi sinh vài đứa con gái, cho bọn nó vào Hồng Hoa Lầu kiếm tiền."

* * *

Tiểu kịch trường.

Mĩ nhân: "Lát nữa các ngươi nhớ làm như này như này.. Phải thật ngầu lên thì bọn họ mới sợ, hiểu chưa."

Đám nam nhân: "Ồ!" (nghĩ) Ủa, làm vậy mình có được thêm tiền không ta?
 
95 ❤︎ Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 31: Bán con

Nói xong tất cả phu nhân của Hoắc thiếu gia ai nấy cũng nổi giận: "Này, con đếm nhà ngươi lấy đâu cái quyền mà muốn bắt con gái của bọn ta chứ!"

Thấy mẹ mình lên tiếng, các tiểu thư cũng lên tiếng theo: "Phái đấy, bọn ta đâu có nợ ngươi, hà cớ gì cứ thích bắt bọn ta vào cái nơi ô uế đó."

"Ô uế? Hahaha.." Mĩ nhân đó đột nhiên cười lớn, ai nấy cũng ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì.

"Ngươi cười cái gì chứ?" Một tiểu thư hỏi.

"Ha- Các ngươi nói chỗ của bọn ta ô uế chỉ sợ các ngươi không biết bản thân mình cũng vậy đi."

Cô nói ra câu đó đã khiến cho nhiều người nổi giận, một phu nhân đứng trước mặt cô quát tháo: "Này, ngươi đừng có mặt dày vô sĩ."

Mĩ nhân không nói lại gì, nhìn xuống người đang quỳ dưới chân nói: "Vậy.. Ý định của người là gì thưa Hoắc thiếu gia?" Mồ hôi của hắn lã chả chảy, mắt mở to, run sợ không nói một lời, "Người có biết kết cục của những kẻ như người chứ?"

Hắn giật bắn người không dám nhìn cô chỉ dập đầu liên tục, miệng không ngừng la: "Cầu xin cô tha cho tôi, cô muốn lấy cái gì cũng được, xin cô đừng giết tôi, đừng giết tôi.."

Mĩ nhân chếch môi cười, liếc mắt nhìn các phu nhân, mặt họ ngây ra nhìn tướng công của mình đang không ngừng dập đầu xuống đất, cô thỏa lòng hỏi: "Vậy mấy đứa con gái của người.."

Chưa để cô nói hết hắn đã vội nói: "Cứ mang đi đi, chỉ cần cô không giết tôi thì cái gì tôi cũng đưa cô hết."

Mĩ nhân vui vẻ 'được' một tiếng rồi đưa tay ra lệnh bắt người, đám tiểu thư đó không cam tâm miệng la hét, vùng vẫy không ngừng, những phu nhân cũng không đành lòng mà đi ra ngăn cảng, có phu nhân tới đánh tên Hoắc thiếu gia không ngừng nói: "Ông là tên vô liêm sĩ, mau làm gì đi chứ, đó là con gái ông đó, ông muốn bán nó thiệt sao?"

Khung cảnh thật hổn loạn, ngay lúc này có một tiếng nữ tử hô lớn: "Khoang đã!"

Đó là mẹ của Hoắc Ngọc, và dĩ nhiên không ai nghe thấy cô trong khung cảnh này nhưng câu tiếp theo đã làm mọi thứ yên ắng hơn: "Nếu như ta thây thế con gái ta thây cho tất cả tiểu thư ở đây thì sao?"

Cô ta tự mình dân con gái cho lầu xanh ư? Chỉ vì muốn lấy lòng mấy cô phu nhân đó mà.. Hoắc Ngọc nghe thấy mẹ mình nói vậy cô đã đứng hình mất vài giây, còn mĩ nhân kia thì cười khinh nói: "Dùng một người để thây thế cho nhiều người? Cô có biết năm trăm lượng bạc là bao nhiêu không? Một người làm cả đời chưa chắt đã kiếm được.."

"Với người có dung mạo bình thường thì đúng là cả đời sẽ không bao giờ kiếm được, nhưng con gái ta thì khác, con bé đẹp hơn cả ta."

Như vậy là chấm hết. Chỉ cần nhìn cô ta là đã thấy một sắc đẹp như hoa như ngọc vậy mà lại nói có người đẹp hơn mình thì người đó phải đẹp tới mức nào chứ.

Mĩ nhân nhìn cô, không cảm xúc nói: "Vậy con của phu nhân đây, cho hỏi là đang ở đâu?"

Mẹ của Hoắc Ngọc nhìn một lượt qua đám nô tài rồi bước tới gần Hắc Ngọc, mĩ nhân đó hơi nhiếu mày, thể hiện rỏ sự ghét bỏ, Hoắc Ngọc cũng không bỏ chạy, nàng rất bình tỉnh, nàng biết lúc này mà chạy đảm bảo sẻ không thoát.

Mẹ Hoắc Ngọc tới gần nàng nhẹ nhàn xoa đầu. Mỉ cười nói: "Ngọc nhi, con có yêu mẹ không?" Nàng nhìn cô, tay nắm chặt không nói gì, "Con gái mẹ cao hơn mẹ rồi, đủ long đủ cánh rồi thì phải tự bay thôi."

* * *

Giao dịch thành công, Hoắc Ngọc đi cùng mĩ nhân không hề phản khán nên mĩ nhân để cho nàng tự đi, được một đoạn đường thì Hoắc Ngọc kiếm cớ tách ra khỏi bọn họ rồi chạy vào đám đông tuy nhiên trốn chưa được lâu thì nàng đã bị đuổi theo.

Hoắc Ngọc cố gắn chạy, mặt kệ mình đã va trúng ai, làm đổ sạp hàng nào, nàng vẫn liều mạng mà chạy, phía sau vẫn không ngừng có tiếng la hét bắt nàng đứng lại.

Chạy một hồi nàng đụng trúng một người rồi ngã xuống đất, người kia quay lại vội vàng đưa tay ra hỏi.

"Xin lỗi, em không sao chứ?"

Nhưng nàng lại hất tay người kia ra, từ lần mẹ nàng nhốt nàng trong phòng cùng với tên họ Hoắc kia nàng đã không còn dám tin ai nữa.

Hoắc Ngọc đứng dạy chạy tiếp nhưng bị người kia giữ lại: "Có chuyện gì sao? Em nói với tôi, có thể tôi sẽ giúp được gì đó."

"Bỏ tay tôi ra!"

Hoắc Ngọc la lên cố gắn vùng vẫy nhưng đã không kịp rồi, bọn họ đã đuổi kịp nàng. Mĩ nhân đi lên trước nói chuyện với người kia: "Cảm ơn nam hảo hán đây đã giữ vị tiểu thư này lại giúp chúng tôi, giờ thì xin vị hảo hán này trả lại người."

Người kia mở tròn mắt nhìn mĩ nhân hồi lâu mới trả lời: "Cô.. Là ai? Sao lại muốn bắt em ấy?"

Mĩ nhân ngắm nhìn hắn, có chút giật mình nói: "Oa~Vị thiếu gia này đẹp trai quá đi." Cô tiến sát lại hắn, "Không biết người đây có hứng thú tới Hồng Hoa Lầu của ta hay không?"

Hắn lùi ra sau giữ khoản cách với cô ta: "Xin cô tự trọng."

Cô nghiêm mặt nhìn hắn, thở dại: "Không được thì thôi, như thiếu gia phải giao cô thểu thư này cho chúng tôi."

"Nếu tôi nói không giao thì cô có thả người không?"

"Thiếu gia, đừng thấy tôi có chút hứng thú với người mà lại quá quách. Nhà cô ta đã bán cô ta cho Hồng Hoa Lầu của chúng tôi để trả nợ nên, nên nếu người không muốn giao vị tiểu thư đó ra thì cũng phải giao thôi."

Hắn cười mĩm hiền lành: "Xin lỗi nhưng tôi không giao đâu."

* * *

Tiểu kịch trường.

Hoắc Ngọc: "Tình huống gì đây? Mình có nên chạy tiếp hay không? Mà thôi, ngồi nghĩ chút chắc không sao đâu ha."

Cao nhân họ Ấn: "Sao bên đó ồn ào quá vậy? Không phải chuyện của ta, quan tâm làm gì."
 
95 ❤︎ Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 32: Đồ đệ đầu tiên

Xung quanh một đám người đã bu vào hóng chuyện, một trong đám nam nhân đó nghe thấy chướng tai định xong lên đánh hắn nhưng bị mĩ nhân cản lại.

"Cho tôi một lý do xứng đáng được không, thiếu gia."

"Không vì lý do gì hết, chỉ là do tôi muốn giúp đỡ người khác thôi. Số tiền nợ của nhà em ấy tôi sẻ trả thây, vì vậy hãy ngừng đuổi theo em ấy đi."

Cô cười khẩy: "Có vẻ thiếu gia là một người rất tốt nhỉ, nhưng người có năm trăm lượng bạc để trả hay không?"

Nam nhân đó bất ngờ mở to mắt: "Năm trăm lượng.." Hắn ngoãn đầu nhìn người sau lưng mình, "Bạc?"

Hoắc Ngọc cũng nhìn hắn, như muốn nói: Nhìn ta làm gì? Đâu phải ta nợ họ.

Hắn đứng hình mất vài giây rồi sực nhớ ra cái gì đó, quay đầu nói: "Được, ta trả."

Mọi người đều kinh ngạc, không ngờ một người trẻ như vậy thực sự có năm trăm lượng bạc. Hắn thò tay vào áo lấy ra một số ngân phiếu đưa cho mĩ nhân: "Chỗ này vừa đủ năm trăm lượng bạc, cô cầm lấy đi."

Mĩ nhân nhận lấy ngân phiếu, kiểm tra lại một lược, mắt sáng rực: "Ây da, vị thiếu gia này thiệt là.. Người thật sự vì một cô nương thôi sao?" cô gấp ngân phiếu lại rồi bỏ vào ngực, "Được thôi, vị thiểu thư này chúng tôi không mang đi nữa. Tôi tên Mĩ Nhân, sau này nếu người có tới Hồng Hoa Lầu nhớ nói với tôi nhé, hẹn gặp lại."

Cô vừa nói vừa uyển chuyển quay lưng đi, ngay khi Mĩ Nhân bước đi thì đám đông cũng giải tán. Người nam nhân thở phào nhẹ nhỏm ngồi xuống bên cạnh Hoắc Ngọc: "Em không sao chứ?"

Nàng nhìn hắn với ánh mắt không tin tưởng khiến hắn có chút bối rối: "Ờ thì.. Số tiền đó không phải của tôi. À không, nó đúng là của tôi, chỉ vừa được thưởng mới nãy.."

Hoắc Ngọc ngắc lời của hắn: "Tại sao giúp tôi?"

Hắn mỉm cười trả lời: "Lúc nảy tôi cũng nói rồi, chỉ là muốn giúp đỡ thôi."

Hoắc Ngọc ánh mắt nghi ngờ: "Chỉ vậy thôi sao?"

Hắn vẫn cười và lập lại lời nói: "Ừ, chỉ vậy thôi."

Lời nói của hắn không có chút gì là dối trá cả, có thể nàng cũng cảm nhận được nên cũng đã thả lỏng cảnh giác hơn nên đã vô thức mà nắm lấy vạch áo của hắn, hắn nhẹ nhàn nắm lấy tay của nàng: "Bây giờ ổn rồi chứ? Em nên về nhà thôi."

Hoắc Ngọc càng nắm lấy áo hắn chặt hơn, ánh mắt kiên định: "Em không muốn về nhà."

Câu nói này làm hắn được một phan ngơ người, trên đời này làm gì có ai lại không muốn về nhà cơ chứ? Tới những người không có nhà, họ cũng nói là muốn về nhà mà.

Hắn ngơ ngác hỏi Hoắc Ngọc vì sao thì được trả lời: "Những người ở đó không phải gia đình em."

Hắn nhìn kĩ lại nàng thì cũng không thắc mắc gì nữa, liền xoa đầu nàng nói: "Vậy em theo tôi về phái nhé."

"Vâng?"

"Là Dữ Quân Sơn phái, nơi đó sẽ là nhà của em từ bây giờ."

Gương mặt hắn rực rở dưới ánh nắng vừa đẹp lại ấm áp lạ thường, nàng chưa bao giờ thấy bình yên như vậy bao giờ cho dù là đang có rất nhiều người ở đây đi nữa.

Cả hai đứng dạy chủng bị đi thi người kia hỏi: "Phải rồi, em tên gì vậy?"

"Dạ, Hoắc Ngọc ạ."

Không biết vì lý do gì mà người kia tự nhiên đứng hình: "Em.. Họ Hoắc sao?" Hoắc Ngọc gật dầu trả lời thì gương mặt hắn càng nghiêm trọng hơn, "Tôi tưởng họ Hoắc đã tuyệt hậu rồi."

"Em cũng không biết. Thật ra họ Hoắc không phải là họ thật của em, em thật chất không có họ." Nàng cuối mặt nói nhỏ, "Em.. Không có cha."

Người kia nghe xong thì giật mình, lòng đâu xiết không thể tả, hắn ôm Hoắc Ngọc vào long: "Tôi xin lỗi."

Hóc mắt nàng có chút cay, trong lòng vừa đâu vừa ấm không hiểu vì sao, gióng như là đã lâu, rất lâu rồi mới nhận được ánh mắt của một người dành cho mình. Hắn xoa đầu nàng, cười nói: "Từ bây giờ tôi sẻ là gia đình của em, vì vậy đừng buồn nữa, được chứ?"

Khóc rồi.

Hoắc Ngọc đã khóc rồi.

Không phải vì đâu đớn mà là hạnh phúc, nàng cuối cùng cũng có nhà để về rồi.

Ba năm sau, người nam nhân đó lên chức trưởng lão của Dữ Quân Sơn phái và đã nhận người đệ đầu tiện là Hoắc Ngọc, người đó được nhiều người biết với tên thiên tài của giới tu tiên, Bạch trưởng lão - Bạch Đa Thái.

* * *

Quay lại với căng phòng bí mật, Hoắc Ngọc cầm quyển sách cười nhẹ: "Người đã cứu đệ tử và nói sẻ là gia đình của đệ tử."

Bạch Đa Thái hòa nhả gật đầu: "Phải, ta đã nói vậy."

"Nhưng người đã thây đổi rồi sư tôn."

Hắn khẻ ngẫn đầu, không hiểu ý nhìn nàng: "Ý con là sao?"

"Người đã nói sẻ là gia đình của con cơ mà, vậy mà người lại đi quan tâm một đứa mới vào một năm hơn mười năm của đệ tử ư? Con chín là đệ tử đầu tiện của người cơ mà."

Hoắc Ngọc từ từ đứng dạy, quanh người là một làn khói đen ngầu bay quanh, Đa Thái thấy không ổn liền mở miệng quát lớn: "Hoắc Ngọc, bình tỉnh lại đi, con sẻ bị tẩu hỏa nhập ma đấy."

"Sư tôn, người thực là hết thương Hoắc Ngọc rồi sao?"

Bỏng dương tim của Đa Thái đâu nhói như bị xé rách ra. Đây là cái gì? Trước đây hắn cũng đã từng bị như vậy rồi nhưng không tới nỗi nào, tại sao lần này lại.. Rốt cuộc là ai đã làm gì hắn rồi?

* * *

Tiểu kịch trường.

Cao nhân họ Ấn (thanh thản húp một hớp trà) : "Mọi chuyện sắp bắt đầu rồi."

Tác giả: "Yên tâm đi, mẹ không có quên vai diễn của con đâu."

Cao nhân họ Ấn: "Ai mướn bà cho tôi vai diễn chứ hả, với lại ai là con của bà!"

Tác giả: "Thôi mà, con thô bạo quá đấy. Câu truyện này sẻ không cái kết đẹp đâu, nên con cũng không cần cố gắn làm gì."

Cao nhân họ Ấn: "Ai quang tâm tới cái kết của bọn họ chứ.. Dù sao, nó cũng không liên quang tới tôi."
 
95 ❤︎ Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 33: Ma giới

Dương Thường Ẩn đang ở trước cửa phòng dành cho đệ tử, cậu đã trốn ra ngoài để lật qua lật lại quyển sách.

"Tìm thấy rồi, là Hắc Long Ấn."

Hắc Long Ấn.

Là một loại ấn chú, nói đúng hơn là nó gióng như phong ấn một con rồng màu đen vào một người nào đó, khiến cho kẻ đó nghe theo người đã phong ấn con rồng một cách vô điều kiện ở một mức độ nhất định và đương nhiên người đó vẫn có thể giữ tỉnh táo vào trường hợp không bị điều khiển. Chỉ là con rồng này như một loài kí sinh, nó sẻ cố che giấu những gì có liên quan tới nó và khiến cho tâm trí của kí chủ có chút méo mó, bắt ép kí chủ phải thêm vào những điều kiện của người phong ấn vào não, Hắc Long Ấn còn tạo ra những cơn đâu nhói ở tim khiến kí chủ không thể suy nghĩ tới việc gì, ngoài cơn đâu quằn quại khó chịu. Là một con rồng màu đen chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay của một đứa trẻ lên ba, hơn nữa còn là thứ của ma giới chỉ có một số ít ma tộc có thể sử dụng.

Thường Ẩn ngồi vừa đọc vừa ngẫm nghĩ: Nếu nói vậy thì tên màu trắng kia có khả năng cao là đã trúng Hắc Long Ấn, tuy chưa chắc chắn được gì nhưng dựa vào lần gặp mặt ở 'Phòng tắm' thì chỉ có cái này mới giải thích được.

Thật chất Thường Ẩn không hề quan tâm tới Bạch Đa Thai bị gì, chỉ là có chút tò mò, cũng không biết là có thể kiếm ra cái thứ động trời như này.

Nghĩ lại lúc cậu cố lấy quyển sách ở trên đầu tủ đã vô tình làm rớt vài quyển sách khác, lúc cậu ngồi xuống lượm thì tự nhiên cái tủ nó lúng xuống để hiện một con hầm đen như mực.

Thường Ẩn tò mò để những quyển sách sang một bên rồi đi vào. Lần theo con hầm với vài khúc rẻ cậu chọn đại để đi, cuối cùng cậu thấy được một đốm sáng ở phía cuối con hầm. Bộ ở đây có người? Thường Ẩn cẫn thận nhìn vào bên trong, không có ai, trong nó cứ như một cái phòng đọc sách được làm bằng đá, ngọn nến trên bàn ở giữa phòng vẫn còn đang cháy cứ như là vừa có người ở đây vậy.

Thường Ẩn vừa bước chân vào phòng thì đã có một mùi vừa thơm vừa hôi xông lên mủi, cậu vội vàng bịt mũi lại.

"Đây là cái loại mùi gì vậy? Nó còn nồng hơn cả Bạch Thiên Hương, loại mùi vừa xa vừa gần, vừa thu hút vừa buồn nôn này là từ đâu ra?"

Cậu nhìn xung quanh căng phòng liền nhận ra nó là từ bụi hoa đỏ thẩm ở trong góc. Thường Ẩn đi tới gần bụi hoa quan sát loài hoa kì lạ, nó không có lá mà chỉ có những cành hoa trắng như xương quấn chi chít với nhau, cánh hoa thì có màu đỏ như máu, mỗi bông bảy cách xếp chòng, nhụy hoa lại có màu đen ống ánh như con ngươi vậy.

Thường Ẩn nhìn loài hoa trước mặt, trong đầu liền nghĩ tới loài 'hoa tử thi' mà cậu từng đọc trong sách, miêu tả gióng hệt.

Cậu suy nghĩ một hồi thì bổng tái mặt ngã ra sau, mắt nhìn xuống dưới rể cây rồi chạy ra khỏi hầm, miệng không ngừng thở.

Vốn dĩ Thường Ẩn chạy thục mạng như vậy là vì 'hoa tử thi' là loài hoa của ma giới sống dựa vào xác chết, nó sẻ cấm rể sâu vào xác và hút dần máu, tủy kể cả linh hồn của cái xác đó, nhưng đặt biệt ở chỗ là linh hồn của cái xác đó có thể chạm tới bất cứ thứ gì mà mùi hương của hoa đó bay tới, bao gồm cả con người. Hoa này chỉ có thể trồng với điều kiện là mầm hoa phải được gieo vào người sống trước đó ít nhất mười ngày thì hoa mới có thể mọc được.

Bình thường thì một số người tu ma muốn lưu giữ lại linh hồn của mình để tìm cơ hội nhập vào người khác hoặc truyền lại bí kiếp của mình cho người có lòng hận thù cao, cũng có một vài tên giầu cố tìm kiếm và mua lại hạt gióng của hoa với mục đích riêng, vì 'hoa tử thi' rất rất hiếm trong nhân giới nên số người thấy được chúng có thể còn chư tới con số năm.

Tại sao một loài hoa đáng sợ lại hiếm gặp như vậy, có ở trong cái hầm đó?

Lúc Thường Ẩn chạy ra khỏi hầm thì cái tủ sách cũng đã quay về vị trí củ, cậu nhìn cái tủ sờ soạn lại một lược vẫn không hiểu vì sao nó lại có thể lúng xuống, cậu cuối người lấy mấy quyển sách đã đặc ngay ngắn dưới đất, ngẫn đầu lên thì thấy một người.

"Sư tỷ."

Hoắc Ngọc nhìn cậu cười nói: "Hôm nay đệ lại tới tìm sách ử?" cậu gật đầu thưa vâng, "Có thể đệ không kiếm được đâu." Cậu ngẫn đầu nhìn nàng, "Đệ biết đấy, mấy quyển sách phù chú của phái ta không biết vì sao lại có mấy trang trắng."

Không hiểu sao, tìm thức của Thường Ẩn mách bảo rằng cậu phải cảnh giác Hoắc Ngọc nên cậu đã cẩn trọng nói: "Vâng, đệ biết ạ, đệ đã không tò mò về chú pháp vài hôm nay rồi."

"Thiệt sao!" Hoắc Ngọc vui mừng nói, "À không. Ý tỷ là, tiết thật."

Thường Ẩn trong đầu suy nghĩ vài điều rồi chìa vài quyển sách ra nới với Hoắc Ngọc: "Đệ có thể mượn mấy quyển sách này không?"

Hoắc Ngọc nhìn mấy quyển sách mỉm cười: "Được chứ, để tỷ ghi vào 'danh sách mượn'."

"Để đệ viết cho, tỷ còn nhiều việc làm, không làm phiền tỷ được. Đệ có thể hỏi 'danh sách mượn' để đâu không?"

".. Được.." nàng ngập ngừng vài câu rồi lấy 'danh sách mượn' cho Thường Ẩn.

Lý do Thường Ẩn không để Hoắc Ngọc viết 'danh sách mượn' là vì cậu không muốn nàng thấy quyển sách mà cậu đã lấy trên đầu tủ và cậu nghĩ rất có thể Hoắc Ngọc chính là người đã đụng tay vào những quyển sách phù chú đó.

* * *

Tiểu kịch trường.

Hậu quả của việc ngồi ở ngoài vào buổi tối: Mũi chít

Dường Thường Ẩn: "Cha má mấy con mũi, sao không chết hết đi."
 
95 ❤︎ Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 34: Nhận vủ khí

Nghe nói ở núi Dữ Quân có một vị thần bảo hộ, vào ngày trưởng môn đầu tiêng của phái Dữ Quân Sơn tới đây đã lập một thỏa thuận với vị thần 'Phái của ta sẻ bảo vệ ngọn núi này thây người, đổi lại người phải cung cấp thêm sức mạnh cho chúng ta.'Từ đó vị thần đã mai danh ở ẩn, vào mỗi năm vị thần sẽ quay lại và kiểm tra sức mạnh của từng đệ tử để trao vủ khí.

Thường Ẩn đứng bên cạnh Lưu Hoàn hừ một tiếng: "Đúng là bịa truyện."

Nghe kiểu gì cũng thấy sai, cái núi này thì có gì mà vị thần kia phải chịu bất công, làm vủ khí cho cả tá người chỉ đổi lại sự bảo vệ không thuộc về mình chứ?

Lưu Hoàn vốn đã nhận vủ khí, hắn nói vủ khí của hắn là một quyển sách và hắn chỉ đi theo cậu để chỉ dẫn, nhưng theo Thường Ẩn thấy là vì không có ai chịu nổi cái tính của hắn thì đúng hơn.

"Ngươi không nên vội nói như vậy, đó là truyền thuyết của phái ta mà, hơn nữa các sư huynh sư tỷ cũng từng nói là họ đã thấy vị thần đó khi đang nhận vủ khí đấy."

"Ờ, thì đúng.." Nhưng toàn mấy người mắt lé, điển hình như sư huynh Mộc Phây Các của hắn, nói cái gì mà 'vị thần ấy là một cô gái trẻ xinh đẹp' các kiểu, gióng như mấy tên biến thái thèm khác quá nên tưởng tượng ra ấy.

Tới lược Thường Ẩn nhận vủ khí.

Cậu bước lên, trước mặt cậu là một tảng băng nhỏ, vừa bằng một bàn tay gắn chặt trên lưng đá thẳng đứng, Thường Ẩn đặc tay lên tảng băng và bắt đầu truyền một ít khí vào. Một phút, hai phút.. khoản nữa tiếng sau vẫn không có phản ứng gì, người chỉ dẫn thắc mắc, rỏ ràng những đồ đệ trước chỉ cần một hai phút là đã có vủ khí, tới lượt cậu thì đã nữa nén nhan vẫn chưa có cái nào, tay cậu cũng sắp đống băng rồi.

Cậu rút tay lại thầm nghĩ 'Có lẻ mình không được nhận vủ khí rồi.'Thì bổng trong thoáng chốc, có ánh sáng lóe lên, một món vũ khí đang phát sáng xuất hiện, mọi người xung quanh ai cũng há hóc mồm, Thường Ẩn thì bất ngờ.

Là thanh lưỡng kiếm. *

(lưỡng kiếm: Là 2 thanh kiếm luôn đi cùng nhau, còn có thể gọi là kiếm đôi hay song kiếm)

Nghe nói từ tước tới nay trừ hai người ra thì chưa một ai có được nó.

Bản chất của lưỡng kiếm rất mạnh, có thể chém được cả ngọn núi nhưng muốn sử dụng nó cũng không phải dể, vì vậy muốn được thần trao cho một thanh lưỡng kiếm cũng gióng như việc trèo may. Ấy thế mà, đang có một thanh ở ngây đây này.

Thường Ẩn nhìn lưỡng kiếm trong chóc lát. Cái bộc bên ngoài của lưỡng kiếm đen tuyền, không có chi tết gì đặc biệt ngoài một cái vòng bát quái ở trên đầu, cậu cầm lấy càng kiếm* của một trong hai cây kiếm trong bọc.

(càng kiếm*: Phầm tay cầm của kiếm)

Lạnh quá.

Khi Thường Ẩn chậm vào càng kiếm thì một dòng chữ màu lục từ sau kiếm bay ra 'hãy đặc tên cho nó'. Phải rồi, nó là vũ khí hiếm thấy được thần ban thì phải có tên chứ đúng không? Thường Ẩn ngẩm nghĩ 'Lưỡng kiếm này bọc ngoài chỉ toàn màu đen, nhưng khi chạm vào thì lại lạnh như băng, vậy thì..'.

"Hắc Băng. Từ nay tên của bọn mày là Hắc Băng."

Lưỡng kiếm nhận chủ, ánh sáng lúc nãy cũng biến mất, hai chữ Hắc Băng đã được khắc rỏ ràng trên bao kiếm, Thường Ẩn rút cây kiếm đang cầm trong tay ra 'Là Băng, vậy cây còn lại chắc hẵng là Hắc.'

Thường Ẩn đeo lưỡng kiếm lên vai đi xuống bục, mọi người xung quanh, người ghen ghét người ngưởng mộ mà né đường cho cậu đi xuống.

Lưu Hoàn mừng rỡ đi tới chỗ cậu: "Thật không ngờ ngươi có thể nhận được lưỡng kiếm đấy, đúng là một điều không tưởng."

Thường Ẩn nhìn hắn, trong đầu nghĩ 'Bộ trước giời ta yếu lắm sao mà 'không tưởng'?', mặt cậu vô cảm nói: "Cảm ơn."

Buổi nhận vũ khí kết thúc thì trời cũng đã tối, Thường Ẩn cùng Lưu Hoàn chủng bị cùng nhau về phòng, quay lưng lại thì đã thấy Đa Thái đứng chờ từ lâu.

Lưu Hoàn chấp tay cuối đầu: "Bạch trưởng lão"

Đa Thái gật đầu lại sau đó bảo Lưu Hoàn về phòng trước, Thường Ẩn thấy hắn có chút kì là nên đã nhanh trí vẫy tay về phía Minh Tiên Tử ở gần đó và kéo cô qua.

Thường Ẩn: "Woa, Tiên Tử, lâu quá không gặp, cậu nhận được vũ khí nào vậy?"

Tiên Tử lạnh lùng, cuối đầu chào Đa Thái trước mới trả lời: "Ta nhận được kim."

Thường Ẩn đơ người trước hành động của của cô, vài giây sau mới giật mình hỏi: "Hả? Kim. Kim gì?"

"Là kim khâu." Tiên Tử mặt tỉnh bơ, lấy ra vũ khí của mình, Thường Ẩn nhìn cây kim màu vàng thì không biết nói gì thêm.

"Vậy còn vũ khí của ngươi?"

"Tôi?" Thường Ẩn chỉ vào bản thân, cạn lời nghĩ 'Bộ lúc nãy cậu ấy không thèm nhìn cái ánh sáng đó sao?'nhưng cũng cười trừ, "Vũ khí của tôi là lưỡng kiếm"

Tiên Tử nghe xong, nghi ngờ đánh giá cậu từ trên xuống dưới, sau đó nhìn thẳng vào mặt cậu nói một câu: "Không tin"

"Mình không đáng tin tới vậy ư?" Thường Ẩn hóa đã luôn.

Bạch Đa Thái từ đầu tới giờ chưa nói lời nào, đã lên tiếng: "Ta sẻ chỉ cho con cách sử dùng lưỡng kiếm."

* * *

Tiểu kịch trường.

Khi Dương Thường Ẩn và Minh Tiên Tử đang nó chuyện thì Bạch Đa Thái bên này cô đơn, lẻ loi, không hiểu chuyện gì: "Ủa, gì kì dị? Sao Thường Ẩn lại nói chuyện với người khác rồi? Dị có nghĩa là mình bị đệ ấy ngó lơ hả?"
 
95 ❤︎ Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 35: Gọi 'ca ca' đi

Thường Ẩn không lạ lẩm gì, nhìn Đa Thái vô tư nói một câu: "Ngài màu trắng đây có chắc là muốn dạy ta không?"

Tiên Tử nghe xong, nhìn hắn, nghĩ 'Tên này đúng là không biết trời đất là gì, nói chuyện với trưởng lão mà lại dám sử dụng biệt danh'. Nhưng Đa Thái vẫn rất bình tỉnh mĩm cười, rồi triệu hồi ra vũ khí của mình, cũng là một thanh lưỡng kiếm, hắn nhẹ nhàn nói: "Bây giờ con có chắc là không muốn ta dạy không?"

Không đúng, như này thì quá bất bình thường rồi. Thường Ẩn có cảm giác nếu còn không chịu nữa thì tên màu trắng, Bạch Đa Thái này có thể múa vài đừng kiếm chém đôi ngọn núi này ra mất. Trước giời cậu chưa thấy Đa Thái như vậy bao giời, một con người không có kiên nhẫn và lại muốn có một thứ cho bằng được, như vậy không hề gióng với con người của hắn.

Thường Ẩn cảnh giác: "Vậy phiền người chỉ dạy cho đồ đệ rồi. Chúng ta sẽ bắt đầu vào khi nào thư sư tôn?"

"Bây giờ ta sẽ dạy cho con."

Tại sao phải bắt đầu sớm tới vậy? Tiên Tử có thể đã thấy có chỗ nào không đúng nên đã nói nhỏ vào tai Thường Ẩn "Cẩn thận" rồi cuối chào Đa Thái xong đi mất.

Thường Ẩn xoa xoa tai mình, thật ra nếu Tiên Tử không nói thì cậu cũng biết là phải cẩn thận với cái tên màu trắng bất bình thương này rồi, nhưng không hiểu sao cậu lại có chút vui trong lòng, là vì đã lâu không có nữ tử nào quang tâm tới sao?

Không để Minh Tiên Tử kịp đi xa thì Đa Thái đã vung kiếm tấn công Thường Ẩn, cũng may cậu phản ứng nhanh, triệu hồi ra vũ khí cảng đòn tấn công sau đó nhảy lùi ra xa, cậu chưa kịp hiểu chuyện gì thì Bạch Đa Thái lại tiếp tục tấn công.

"Bạch Đa Thái?" Cậu vừa hoảng vừa giận, đùng đùng la lớn, 'Tên màu trắng này không nói không rằng, vô duyên vô cớ lao vào đánh tới tấp như vậy. Cái này cũng có thể gọi là chỉ dạy sao?'

Bên này Bạch Đa Thái vẫn rất bình tỉnh tấn công nhưng vẫn dư hơi để nói: "Nhìn cho kĩ vào, đây là cách sử dụng lưỡng kiếm."

Thường Ẩn có thể đã hiểu được phần nào hàm ý của đối phương, liền bắt chước đường kiếm của hắn mà tấn cồng ngược lại, Đa Thái dể dàng đón được đòn tấn công của cậu.

"Tốt lắm. Tiếp tục."

Hai người đánh nhau không biết bao lâu mới ngừng lại, Thường Ẩn nằm bệt dưới đất thở hòng học, người thì đầy mồ hôi, nhìn vào cứ như là bị tạc nước. Cậu ngó sang Bạch Đa Thái, người của hắn khô ráo, sạch sẻ, không có một chút mồ hôi nào.'Thật là quá đáng ghét'

Cậu vừa thở vừa hỏi: "Tại sao ngươi lại nóng lòng dạy ta sử dụng lưỡng kiếm như vậy?"

"Con muốn biết sao?" Đa Thái cười, nhìn hắn nói, "Vậy gọi ta là 'ca ca' đi, ta mói cho con biết"

"Tại sao ta.." Khoang đã, có khi hành động bất thường này có liên quang tới Hắc Long Ấn trên người hắn, cái ấn chú mình cũng chưa nói cho ai biết, trong quyển sách đó cũng bị xé ngay đúng cái trang giải ấn chú, dù vậy nhưng cậu đã biết cái ấn đó sử dụng như thế nào, chỉ khi nào người phong ấn và người bị phong ấn gặp nhau mới có thể ra mệnh lệnh mới. Sáng nay cậu đã bắt đầu thấy có gì đó bất thường ở hắn, vậy thì cậu chỉ cần hỏi tối qua hắn đã gặp ai là biết người nào đã ỉm chú lên Bạch Đa Thái.

"Bạch tưởng lão, tối qua người đã gặp ai vậy?"

"Ta nói rồi, gọi ta là 'ca ca' thì ta sẽ nói nói con biết."

"..."

Thường Ẩn tức tới mức nói không ra lời nhưng vẫn phải nói chứ, ai biết người đứng sau có âm mưu gì chứ, có thể phong ấn một con hắc long vào người của trưởng lão trẻ nhất thì không phải vấn đề nhỏ đâu.

Thường Ẩn ấm ức, mặt đỏ như cà chua, nhìn sang hướng khác, nói: "Ca ca, ngươi có thể nói tối qua ngươi đã gập ai không?"

Bạch Đa Thái được đáp ứng lời đề nghị, liền vui vẻ trả lại: "Tối qua ca ca gặp Hoắc Ngọc á." (Lúc này cả hai đều đã thu hồi vũ khí)

Quả nhiên cậu nghi ngờ không hề sai, nhưng nếu hỏi hắn 'có thấy bất thường gì ở Hoắc Ngọc không' thì chắc chắn hắn sẻ không biết có gì bất thường đâu. Thường Ẩn nhìn gương mặt cười tới ngu người của Đa Thái mà cạn lời, cậu ngồi dạy, nghĩ 'Vui tới vậy sao? Rốt cuộc thì tên màu trắng đó mong muốn có em tới mức nào chứ?'

"Thường Ẩn, đệ đã nghe phái ta có tới ba người được thần ban cho lưỡng kiếm chưa?"

"Đệ?" Thường Ẩn định phản bát lại nhưng khi thấy gương mặt vui vẻ của hắn thì lại thôi, "Nghe rồi, có làm sao sao? Mà khoang, sao lại tới ba người?"

"Thì thêm đệ nữa là ba người." Đa Thái giơ ba ngón tay ra nói, "Trong ba người nhận được lưỡng kiếm là đệ, ta còn một người nữa đệ biết là ai không?"

"Không biết, ca ca nói cho ta biết đi." Thường Ẩn giả bộ hóng hớt.

Đa Thái được nghe thêm hai chữ 'ca ca' mặt như nỡ hoa mà nói: "Đó là trưởng môn của phái chúng ta đấy, lý do phái ta hiện tại không có trưởng môn là vì trưởng môn của chúng ta chưa chết."

"Ý ca ca là vị trưởng môn đã lập thỏa thuận với thần của núi này?"

"Đúng vậy."

* * *

Tiểu kịch trường.

Nộ tâm của Bạch Đa Thái sau khi được Thường Ẩn gọi là 'ca ca': "Đệ ấy gọi mình là 'ca ca' rồi, gọi rồi, gọi rồi.. Vui quá đi, làm sao đây? Vui quá không biết làm gì hết. Hahahahah aaaaaaaaaaaaaaa!"

(Ta nói nó không còn miếng liêm sỉ nào luôn á J )
 
95 ❤︎ Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 36: Hai người mẹ

"Nhưng chuyện đó đã hơn một trăm năm rồi, nếu đã lâu như vậy thì có ai sống thọ tới vậy chứ."

"Đương nhiên là không ai sống thọ như vậy rồi, nhưng trưởng môn của phái ta thì khác, người đã tu luyện tới cảnh giới có thể bất lão bất diệt, vì vậy không ai có thể chắt chắn rằng người đã chết hay còn sống, chín vì lý do đó mà phái ta tới giờ vẫn không dám chọn ra trưởng môn mới."

Thường Ẩn nghe không lọt tai: "Vậy thì, lý do gì mà trưởng môn phải rời khỏi phái?"

Bạch Đa Thái ngẩm nghĩ: "Ta không rỏ. Chỉ biết người rời đi là để tìm thứ gì đó."

"Thứ gì đó?"

"Hình như nó là cách giải trừ một cái chú ấn, là Hắc.."

Đột nhiên hắn ngừng nói, mặt đâu đớn, còng lưng ôm lấy ngực mình. Thường Ẩn vừa nhìn là đã biết cái 'chú ấn' mà Đa Thái muốn nói là gì nhưng cậu không định nói ra, nếu nói ra chỉ làm hắn thêm đâu thôi.

Thường Ẩn đứng dạy: "Này, ngươi không sao chứ?"

Đa Thái hít thở vài hơi cũng bình thường trở lại, hắn gượng cười với cậu: "Không sao, chắc là bệnh của ca lại tái phát rồi."

"Là bệnh?"

"Phải. Trước đây cũng bị vài lần, cũng không nghiêm trọng lắm nên đệ không cần lo."

Thì ra hắn nghĩ đây là bệnh ư? Hẳn là do Hoắc Ngọc nói vậy. Rốt cuộc tỷ ấy có âm mưu gì vậy chứ? Hơn nữa, có một điều khá khó hiểu ở đây..

"Tại sao ngươi lại muốn có đệ đệ tới vậy?"

Nụ cười của Bạch Đa Thái đột nhiên vụt tắc gióng như chực nhớ ra một việc không vui, hắn ngập ngừng: "À.. ờm.. K.. Không phải là sẻ vui hơn sao? Có thể chia sẻ cùng nhau buồn vui, có thể bảo vệ lẩn nhau, nói chuyện cùng nhau, quang tâm tới nhau.. Quang trọng nhất là.. không phải một mình."

Không phải một mình ư? Nhưng trước giờ hắn và Hoắc Ngọc gần như lúc nào cũng thấy ở cùng nhau mà.

Thường Ẩn: "Kể cả như vậy ngươi vẫn có thể kết nghĩa cùng người khác, tại sao nhất định phải là ta?"

"Trước đây đúng là có nghĩ như vậy nhưng khi gặp đệ thì đã không nghĩ tới nữa."

"Vì sao không nghĩ nữa?" Thường Ẩn thắc mắt hỏi lại

Đa Thái nhìn cậu: "Đương nhiên là vì.."

Hắn lại ngập ngừng, long mày câu lại như đa lo sợ một điều xấu sắp sửa xẩy ra, nghiêm giọng, "Ta và đệ có cùng một nữa dòng máu."

Cùng.. máu? Thường Ẩn ngây người ra 'Ý hắn là hắn và mình là anh em ruột thịt á?'mắt cậu mở to tỏ vẻ không tin, từ nhỏ tới giờ hắn đâu có được kể lại là có anh đâu, hơn nữa tên này hơn cậu tận mười bảy tuổi, không lý nào cậu lại không biết, trừ khi cha hay mẹ cậu đã từng có con trước khi cậu được sinh ra, nhưng mà khoan, 'Hắn đâu có gặp được mẹ mình? Mà làm sao hắn lại biết được mình và hắn có cùng một nữa dòng máu? Ai nói cho hắn biết à? Mẹ hắn? Nếu vậy thì cha mình đồi bại tới vậy sao?

Đa Thái thấy cậu không nói gì mà lòng bồn chồn lo lắng.

"Lở như đệ ấy không tin mình thì sao? Giả sử đệ ấy tin mình, thì đệ ấy có chối bỏ người ca ca này không? Đệ ấy trước giờ không biết mình có ca ca nên có thể ghét bỏ mà lơ mình đi cũng không chừng. Liệu đệ ấy có nghĩ mình ghê tởm không? Có nghĩ mình là một đứa con bị cha mẹ bỏ rơi không? Một đứa con hoan bị vứt bỏ thì là cái thá gì chứ, còn không đủ tư cách.."

Đa thái càng suy nghĩ thì lại càng lo lắng hơn, tay bắt đầu run lên không ngừng, cũng may Thường Ẩn đã mở miệng nói chuyện: "Làm sao ca ca có thể biết được chúng ta có cùng nữa dòng máu chứ?"

"Ta.. Mẹ ca nói cho ca biết." Bạch Đa Thái cuối cùng cũng thả lỏng một chút, 'Có thể đệ đệ không ghét mình.'

"Mẹ của ca ca?"

"Mẹ của ca ca là.." Hắn bổng nhiên cứng người, mặt quay ngút ra chỗ khác. Thường Ẩn không hiểu chuyện gì, nghĩ có thể mẹ hắn là loại người gì đó không tốt, nên nói: "Ca ca không muốn nói cũng không sao, đệ không tò mò đâu."

Đa Thái nghe được chữ 'ca ca' thì đã nghĩ 'Đã là anh em với nhau thì có chuyện gì mà phải sợ chứ. Ẩn Nhi đã chấp nhận mình, thân là ca ca thì không được giấu giếm đệ đệ.'Vì thế nên hắn đã nói với cậu: "Thực ra ca ca có hai người mẹ."

Thường Ẩn không bất ngờ, việc có hai người mẹ là chuyện bình thường, gióng như nhận thêm người đỡ đẻ làm người mẹ thứ hai nhưng câu nói tiếp theo của Đa Thái đã khiến cậu nhận ra suy nghĩ của cậu đã quá đơn giản và trong sáng đối với thế giới tàng khóc.

Bạch Đa Thái: "Mẹ ruột của ca ca đã chết ngay khi ca trào đời, và một người phụ nữ giúp việc cho phú ông đã nhận ca ca làm con nuôi."

Nghe có vẻ chuyện này không có gì đáng nói, nhưng nếu nghĩ kĩ lại thì người nhận nuôi hắn là người giúp việc. Theo lệ, người giúp việc phải được cho phép thì mới được về nhà, hắn nói 'người giúp việc là mẹ' thì có nghĩa hắn cũng làm việc cho phú ông đó, không ngờ một người có sức mạnh như hắn lại từng là một người giúp việc, thực đáng ngưỡng mộ.

Thường Ẩn khoanh tay ngẩm nghĩ rồi nói: "Vậy còn mẹ ruột của ca ca thì sao?"

* * *

Tiểu kịch trường.

Tác giả: "Hai anh em họ thật là dể thương quá đi~Đúng không Đào? Đào ơi? Ấn Nhật Đào?"

Cao nhân họ Ấn: "Ờ."

Tác giả: "Sao lúc nào con cũng để gương mặt lạnh lùng như vậy vậy? Cười lên đi."

Cao nhân họ Ấn: "Tại sao cô có thể cười vui trong khi cô đã sấp xếp cho họ cái kết như vậy chứ?"

Tác giả: "Làm sao? Tới cuối cùng họ cũng được bên cạnh nhau đấy thôi." (cười tươi)

Cao nhân họ Ấn (nhìn tác giả không nói gì, nhìn Dương Thường Ẩn và Bạch Đa Thái nói nhỏ) : "Đúng là họ đã được ở cùng nhau."
 
95 ❤︎ Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 37: Cha của ta thật khốn nạng quá

Bạch Đa Thái nghe Thường Ẩn hỏi về mẹ ruột của mình thì có chút ngập ngừng rồi hỏi.

"Đệ cảm thấy người ma giới như thế nào?"

Hể? Tại sao lại hỏi cái này? Thường Ẩn không hiểu nhưng cũng trả lời: "Đệ thấy người ma giới toàn là người xấu, không chịu nói lý lẻ và luôn cho bản thân mình đúng."

Đa Thái càng nghe cậu nói thì thâm tâm càng lo lắng không yên, tuy nhiên Thường Ẩn đã bắt bỏ lại lời nói của bản thân: "Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trước khi đệ vào phái thôi.. Không phải trước đây ca ca đã nói rồi sao."

Đa Thái nhìn cậu, ngơ ngác chập hồ mới nhớ ra. Là lần đi trải nghiệp thực tế, nhưng không phải lúc đó đệ đấy rất khinh thường nó sao?

Bạch đa thái: "Đệ vẫn còn nhớ sao."

Thường Ẩn: "Không, đệ quên rồi. Tại lúc nãy ca nó tới ma giới nên thự nhiên nhớ lại thồi."

Đa Thái bị một câu phủ phàn của cậu thì chỉ biết cười trừ: "Là vậy sao."

Thường Ẩn: "Mà tại sao ca ca lại hỏi đệ như vậy?"

Bạch Đa Thái lo sợ, cố gắn điều chỉnh nhịp thở của mình, nhìn thẳng vào mắt Thường Ẩn: "Bởi vì, mẹ ruột của ca ca là người ma giới."

Thường Ẩn mở to mắt, tưởng mình nghe lằm nên hỏi lại nhưng đáp án thốt ra vẫn là kết quả đó, cậu đứng hình vài giây rồi dần la lớn, lùi người ra xa Đa Thái. Thấy hành động kì lạ của cậu, Đa Thái thắc mắc tiến tới cậu: "Thường Ẩn?"

Thường Ẩn, la lên: "Đứng yên đó, đừng qua đây."

Đa Thái ngừng lại, gương mặt bổng chóc tối xuống

"Đệ kinh tởm ta sao?" 'Đệ tẩy trây ta sao? Không phải đệ nói là không ghét ma tộc à. Đệ nói dối ta, thật dối trá, giả dối, đáng ghét, ta hận, ta hận.. Thật đáng chết.'

Đa Thái gọi ra vũ khí của mình tiến tới giơ kiếm định đam cậu, Thường Ẩn đang nhắm mắt tịnh tâm nên không nhận ra. "Đệ không ngờ, Dương Túy, cha đệ khốn nạng vậy đấy."

"Hả?" Đa Thái bừng tỉnh, Thường Ẩn tiếp tục nói: "Thì không phải sao? Đã có con với người khác mà lại cưới mẹ của đệ rồi sinh ra đệ, đã thế người mà ông ấy có con cùng lại là ma tộc trong khi ông ấy là thần. Mà ca ca định làm gì vậy?"

Đa Thái ngơ ngác: "Ta định làm gì?"

"Chĩa thẳng mũi kiếm vào người đệ là muốn giết đệ sao? Còn cái sát khí lúc nãy nữa. Ca Ca đang nghĩ nếu đệ kinh tởm ca thật thì ca sẽ đâm thẳng mũi kiếm vào tim đệ sao?"

"Ca.." Đa Thái lùi ra sau, hắn cũng không biết lúc nãy đã xẩy ra chuyện gì, mới vừa nãy hắn cảm thấy trong ngực rất đâu, đầu óc không còn tỉnh táo nên đã hành động như vừa rồi.

Thường Ẩn nhìn hắn nghĩ 'chắc là do Hắc Long Ấn, nếu vậy thì cũng quá nguy hiểm, lở như hắn lại lên cơn rồi đâm mình lúc nào cũng không chừng.'

"Ngày mai lại tập kiếm chứ, ca ca?"

"À, ừ, tất nhiên rồi."

"Vậy đệ về nghĩ đây. Ca ca, mai gặp."

"Ờ, mai gặp" Hắn vẫy tay chào tạm biệt cậu.

Nếu không thể ngăn ấn chú lại thì ít nhất cũng phải bảo vệ được cái mạng chứ, vì vậy vài ngày tiếp theo đó Thường Ẩn đã chăm chỉ luyện kiếm cùng Đa Thái, cậu vẫn kiên trì tiềm kiếm cách giải trừ ấn chú trong người Đa Thái và tất nhiên là không có kết quả.

Chẳng mấy chóc cũng tới ngày giao đấu của các phái với nhau, đây cũng là cơ hội rất tốt để các đệ tự khác phái kết giao. Lưu Hoàn đứng cạnh cậu cứ luyên thuyên không ngừng

"Ngươi còn nhớ cái người mà ta nói với ngươi về mấy cái phù chú ấy, cái đó là do ta nghe nói lại thôi chứ ta cũng chưa từng tới đây bao giờ. Ngày mà ta nhập môn thì đã qua mùa giao đấu rồi, vừa qua luôn. Ngươi không biết lúc đó ta tiết thế nào đâu, giao đấu giữa các phái ba năm một lần mà ta lại vào ngay ngày mà mùa giao đấu vừa kết thúc.."

Hắn than thân thân trách phận, Thường Ẩn chỉ ừ ừ cho qua, cậu nghe hắn nói nhiều tới mức lười suy nghĩ, điều cậu chú ý bây giời là kết giao với người của Thập Pháp môn phái. Thường Ẩn vẫn cố chấp tìm cách giải Hắc Long Ấn, Thập Pháp là môn phái chuyên về các loại pháp chú, cậu nghĩ chắc rằng sẻ có cách giải trừ ấn chú của ma giới.

Thường Ẩn lướt mắt nhìn xung quanh. Thấy rồi! Cậu chạy qua phái Thập Pháp, bỏ lại Lưu Hoàn đang say sưa luyên thuyên bất tuyệt.

"Xin chào." Cậu mở lời chào hỏi với các đệ tử phái khác, "Ta là Dương Thường Ẩn của phái Dữ Quân Sơn, rất vui được gặp."

Thường Ẩn chấp tay trước mặt, những đệ tử đó cũng chấp tay theo "Rất vui được gặp"

Một đệ tử trong đó tiến tới giới thiệu: "Ta tên là Cao Đình Đình. Ngươi có đúng thất là Dương Thường Ẩn không vậy?"

Cậu nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy nhưng vẫn trả lời: "Phải?"

Cao Đình Đình: "Woa~Ta nghe danh của ngươi rồi nè, nhưng không ngờ ngoài đời ngươi lại khác như vậy đấy."

Thường Ẩn, cười: "Ồ. Không biết Cao huynh đã nghe được danh của ta ở đâu mà khác vậy?"

Cao Đình Đình: "Ở đâu nhỉ? Ta không nhớ, ở ngoài phố mọi người đều biết và từng bàn táng rất sôi nổi. Họ nói là 'có một đệ tử của Dữ Quân Sơn đã trốn ra ngoài và bị một con Trư Nanh Hổ rượt tới mức lạt đường về, cuối cùng một vị trưởng lão trong phái phải đích thân dẫn vị đồ đệ đó về phái'.."

"Cao huynh, huynh có thể ngừng nói nữa được không?"

Thường Ẩn càng nghe càng thấy nhục, cậu muốn đào một cái hố chui xuống ngay bây giời, nếu biết trước chuyện lần đó bị lang ra ngoài thì cậu đã không làm rồi. Đúng là từ làm tự chịu mà.

* * *

Tiểu kịch trường.

Dương Thường Ẩn: "Vậy đệ về nghĩ đây. Ca ca, mai gặp."

Bạch Đa Thái: "Ờ, mai gặp.".. Đệ ấy sử dụng từ 'ca ca' thành thục thật đấy (đỏ mặt)
 
95 ❤︎ Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 38: Đại nạng

Thường Ẩn bình tỉnh lại: "Khoan hãy nỏi chuyện này, lý do ta qua đây là có điều này muốn hỏi các huynh đây. Không biết các huynh ở đây có biết tới một loại ấn chú tên là Hắc Long Ấn không?"

Mọi người nghe xong liền ngơ ngác suy nghĩ, chỉ có duy nhất Đình Đình là ồ lên.

"A! Có phải ngươi đang nói tới Hắc Long Ấn của ma giới không?"

Thường Ẩn có chút vui mừng: "Đúng rồi."

Đình Đình: "Ta biết ấn chú này nhưng không rỏ lắm, nếu là chị của ta thì chắc hẵng là biết rỏ đấy."

"Tỷ tỷ của Cao huynh?"

"Ngươi không biết chị ta ư? A!" Hắn xực nhận ra Thường Ẩn là lần đầu đi giao đấu nên đã giải thích với cậu, "Chị ta tên là Cao Đinh Đinh, là chị em song sinh với ta. Mùa gao đấu đợt trước chị ấy đã tham gia rồi, nên lần này chị ấy không muốn đi nữa."

"Không muốn đi nữa"? Vậy có nghĩ là người từng tham gia có thể tham gia lần nữa hả? Thường Ẩn ngẩm nghĩ một lúc rồi nhớ lại bản quy tắc được cấm ở trước cửa giao đấu 'những người đã từng tam gia chỉ được đứng xem..'Lúc này cậu mớ gật đầu: "Ra là vậy."

"Nếu ngươi muốn nghe liền thì ta có thể dùng 'âm thoại phù' để ngươi có thể nói chuyện với chị của ta."

Thường Ẩn biết tới 'âm thoại phù', đó là một loại phù chú có thể nói chuyện trực tiếp với người mà mình muốn, miễn là người đó cũng mang theo một cái phù chú tương tự, chỉ là loại phù này chỉ có mỗi Thập Pháp phái sử dụng, các phái khác đa số toàn dùng linh điệp hoặc linh âm.

Thường Ẩn chấp tay phía trước: "Được vậy thì hân hạnh quá."

Đình Đình cười đùa: "Ngươi đừng lo, chị ta lúc nào cũng mang theo bên mình một cái 'âm linh phù' chỉ đợi ta kể chuyện phiến thôi đấy, nên khỏi lo là không gọi được."

Hắn vừa nói vừa lấy một lá phù ra gọi cho Cao Đinh Đinh, một lúc sau có một giọng nữ thốt lên: "Có chuyện gì? Nói lẹ, tao còn có việc."

"À chị! Chuyện là em vừa mới quen một người bạn.."

Chưa đợi Đình Đình nói hết câu thì người bên kia đã phủ phàn nói: "Thì sao? Mày quen bạn mới thì tao phải biết chắc."

Nhận ngay một câu phủ thẳng thừng nhưng Đình Đình vẫn cười tươi nói chuyện như thường: "Không phải, tại vì bạn mới của em muốn nói một số chuyện với chị nên em gọi cho chị đó."

"Thằng này, tự nhiên giới thiệu tao với người khác chi vậy. Rồi nói gì nói lẹ lên, tao đang bận."

Đình Đình nhìn Thường Ẩn, hướng tay về lá phù như kiểu 'mời nói'. Thường Ẩn mới nãy nghe các nói của Đinh Đinh cũng có chút ngượng, không dám nói.

"Nói lẹ đi thôi bả cấu là khỏi nói đó." Đình Đình nói nhỏ với cậu.

Thương Ẩn ngập ngừng: "Ờ, xin chào Cao tuyền bối, ta là Dường Thường Ẩn, đệ tử của Dữ Quân Sơn. Vấn đề ta muốn hỏi người là.. tuyền bối có biết gì về Hắc Long Ấn của ma giới không? Cụ thể là cách giải trừ đấy ạ."

Đinh Đinh bất ngờ: "Hắc Long Ấn! Vì sao cậu hỏi cái này?"

Thường Ẩn khó nói: "Là vì một vài lý do.. Tóm lại, tuyền bối cứ nói đi ạ, điều này đối với ta rất quan trọng."

Đinh Đinh im lặng một hồi mới nói: ".. Hắc Long Ấn là một loại ấn chú phong ấn một con rồng đen bằng giấy vào tim của một người, nhưng con rồng này không phải ma tộc nào cũng có thể làm được, chỉ có ma vương hoặc một số ma tộc có sức mạnh vượt trội mới làm ra được."

Thường Ẩn có chút hoảng.'Nếu nó vậy thì không phải Đa Thái ca ca.. Đã có chuyện gì với ca ca vậy chứ?'

"Về cách giải thì.." Ngay khi Đinh Đinh sắp nói cách giải phong ấn thì một tiếng hét đầy đâu đớn vang vọng, ai cũng nhìn về hướng phát ra tiếng hét, những người gần tiếng hét hỏi: "Này ngươi bị sao vậy?"

Một nữ đệ tử nằm dưới đất, tay chân không cử động, gương mặt tái mét, há miệng lớn như không thể thở. Một người gần đó đã hoảng loạn nói: "Bống đè.. Là bống đè.."

Vài giây sau câu nói hoảng loạn ấy thì nữ đệ tử đó đã chết cứng, mắt vẫn còn trợn tròn, miệng vẫn còn há to, mọi người xung quanh đều hoảng.

"Thật sự là bị bống đè sao?"

"Không phải bống đè chỉ xẩy ra buổi tối thôi sao? Giờ vẫn còn sáng.."

Ngay lúc này bầu trời bổng chợt tối dần, có người ngước mặt lên trời thì bị một phe kinh hải. Trên trời hiện tại là hàng ngàng hàng vạn yêu ma quỷ quái, chúng nhiều tới mức đã che kính cả bầu trời.

"Đình, có chuyện gì ở đó vậy?"

Đinh Đinh lo lắng hỏi lớn, Đình Đình nhìn chằm chằm lên trời, bất ngờ không nói nên lơi.

Đinh Đinh không nghe thấy trả lời thì càng lo: "Đình. Đình. Thằng kia, mày trả lời tao coi!"

"Chị! Mau báo với Xuân trưỡng lảo, đại nạng đó tới rồi!" Cậu nói dức câu là tắt ngay âm linh phù, quay sang nói với Thường Ẩn, "Xin Lỗi Dương huynh rồi. Chuyện về Hắc Long Ấn, chúng ta có thể nói sau không?"

Thường Ẩn cũng đang ngơ ngác nhìn lên trời, nghe được lời xin lỗi của Đình Đình thì cậu quay sang trả lời: "Ờ, Được"

Nghe được câu trả lời Đình Đình cười tương nói: "Cảm ơn. Sau khi đại nạng này kết thúc, nếu có thể ta sẻ mời ngươi một tách trà ở Thập Pháp phái."

Nói xong hắn liền quay sang những đệ tử của phái, la lớn: "Mọi người, lặp kết gới bảo vệ."

* * *

Tiểu kịch trường.

Tác giả (ngồi trên cây đung đưa chân) : "Bắt đầu rồi kìa. Đào, con mau xem đi."

Ấn Nhật Đào: "..."

Tác giả: "Có xem không vậy? Dù biết trước mọi thứ nhưng nhìn tận mắt vẫn đã hơn mà. Ta vẫn chưa phạt con vì đã cố ngăn chặn việc này đâu."

Ấn Nhật Đào: "Con xin lỗi."

Tác giả: "Ơ.. Đào, con xưng mình là 'con' hả? Ờ thì, tội của con cũng không có lớn, bỏ qua đi."
 
95 ❤︎ Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 39: Đống cửa ma giới

Một người đệ tử của Mĩ Nguyệt Hoa phái quát thẳng vào mặt Đình Đình: "Không phải ngươi nói là lập kết giới bảo vệ sao? Tại sao ta không thấy cái kết giới nào hết vậy?"

Đình Đình thân thiện tươi cười với cô: "Không phải là đã xuất hiện rồi sao? Ở kia kìa."

Hắn chỉ tay về hướng cách xa nơi mà bọn họ đang đứng, nữ đệ tử nhìn về phía hắn chỉ rồi đùng đùng nổi giận.

"Tại sao lại là hướng đó? Đây là lý do vì sao bọn họ vội vàng chạy đi như vậy sao?"

Đình Đình vẫn cười tươi nói với cô: "Ừ, chứ ngươi nghĩ gì? Đám yêu ma này chúng ta có thể đánh, còn bọn họ là dân thường thì ngươi nói thử họ đánh kiểu gì? Nếu không lập kết giới bảo vệ họ thì những sinh mạng đó ngươi trả như nào đây?"

Nữ đệ tử đó cứng họng không nói lại được, Đình Đình còn châm thêm một câu.

"Còn nếu ngươi muốn được người khác bảo vệ thì ngay từ đầu ngươi không nên gia nhập môn phái nào thì đúng hơn."

"Ngươi.." Vừa nói được một chữ, nữ đệ tử đó liền quay đầu vung kiếm, một nhát đâm xuyên đầu một con quái rồi mặt kệ Đình Đình, bay đi chiến đấu.

Bầu trời lúc này là một màu đỏ tươi, yêu ma quỷ quái tới càng lúc càng nhiều, những người tu tiên chiến đấu ở dưới cũng càng ngày càng mệt.

Đa Thịnh Ta, quát: "Ta, đụ nó. Ta biết là ngày này cũng sẻ xẩy ra, nhưng lại không ngờ là lại tới nhanh như vậy."

Tỉnh Tỉnh: "Ngươi bây giời chưởi bới cũng chẳng được gì. Chỉ mong Lý huynh và Bạch Đệ có thể nhanh chóng đống lại cánh cửa."

_. -TCT-. _​

Tại Dữ Quân Sơn, Hoắc Ngọc đang đứng trước bụi hoa tử thi, gương mặt vô cảm nhìn xuống bụi hoa mà nói: "Cha à! Đáng ra người không nên bỏ mặt mẹ và con."

Hoắc Ngọc tự nhiên ôm mặt cười lớn: "Cha hãy ở đây, mở mắt thật to để nhìn nơi mà cha đã cố gắn bảo vệ và nơi mà cha yêu thích, dần dần biến mất đi. Con nên đi rồi, tạm biệt người nhé, cha" Nàng nói xong đi ra khỏi thư phòng, "Chúc cha có một buổi xem kịch vui vẻ"

"Ma vương" Đứng bên cạnh Hoắc Ngọc là một chàng trai trẻ, anh ta là người đã bước ra từ trong bụi tre vào ngàn mưa to lần đó.

Hoắc Ngọc: "Đi thôi Thụ Mọc, hãy cùng ta ngắm nhìn thế giới xinh đẹp này lần cuối" nàng quay mặt cười với hắn, "Còn phải cho sư tôn của ta gặp lạ Dương sư đệ nữa chứ, nếu không sau này không gặp được nữa thì người sẻ khóc mất"

"Vâng, ma vương"

_. -TCT-. _​

Thường Ẩn thấy mọi chuyện càng lúc càng xấu, cậu lấy ra từ trong ngực mình một cái còi, chần chừ một lúc cậu vẫn lấy hơi thôi nó.

Dương Túy đang ở phòng khách cùng với hai vị khách, đột nhiên hắn đứng bật dạy nhìn ra ngoại cửa.

"Tiểu đệ, sao vậy?" Dương Túy đột ngột chạy phóc ra ngoài, "Này, tiểu đệ?"

Nguyệt thần ngơ ngác không hiểu chuyện gì: "Rốt cuộc là đệ ấy bị gì vậy?"

Quang thần: "Huynh cũng không biết, nhưng huynh cảm thấy có điềm không lành. Nhị đệ, chúng ta đi theo đệ ấy." vừa dức lời hắn đã chạy theo Dương Túy.

"Á á á.. Đại ca, đợi đệ với" Nguyệt thần cũng vội đủi theo sau.

Dương Túy đang chạy thì đột ngột dừng lại, hai người đang sau cũng dừng lại.

Nguyệt thần: "Quái lạ, tại sao ở đây lại có một cái kết giới bảo vệ?"

Hơn nữa kết giới này còn có chút đặt biệt, những người ở trong kết giới này sẻ thấy rất bình thường, không nghe hay thấy được thứ gì bên ngoài, người bình thường không thể ra cũng như những thứ ở ngoài kia không thể vào.

Quang thần: "Huynh thấy việc này không đơn giản rồi, bên ngoài chắc chắc đã xẩy ra chuyện."

Dương Túy rùng mình, vội lao ra ngoài thì gặp ngay một con yêu quái, hắn một chưởng đánh tan con yêu quái, sau đó không quay đầu lại mà chạy một mạch tới nơi giao đấu của các phái, hắn mở to mắt trước khung cảnh hiện tại, nhưng hắn không quan tâm.

Dương Túy vội tìm kiếm thân ảnh của Thường Ẩn, cậu hiện tại đã gần kiệt sức, xém chút nữa là đã bị một con yêu quái hút hồn đi, cũng may Dương Túy ra tay đúng lúc, hắn ra tay một cái là xung quanh cậu không còn bống nào của yêu ma.

Dương Túy quay sang ôm lấy Thường Ẩn, lo lắng hỏi: "Con không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"

"Cha, con không sao. Chỉ hơi mệt thôi." Thường Ẩn thở hòng hộc, nghiêm túc nói với Dương Túy, "Cha, con cần người giúp một việc."

_. -0o0-. _​

Lúc này hai người đuổi theo Dương Túy đã tới, giật mình trước phong cảnh hiện giờ.

Quang thần: "Không thể nào, cái này gióng hệt với ba ba năm trước."

"Nhị Thúc! Đại thúc!" Thường Ẩn gọi lớn.

Quang thần và Nguyệt thần chạy tới chỗ cậu: "Thường Ẩn, đã xẩy ra chuyện gì vậy cháu?"

"Cháu cũng không rỏ lắm, chỉ nghe là cánh cửa ma giới đã bị mở ra rồi"

"Là thật sao?" Nguyệt thần thì thầm, hắn lướt nhìn xung quanh, "Vậy còn cha cháu đâu? Đệ ấy đã đột nhiên chạy tới đây mà, là cháu gọi đúng không?"

"Dạ đúng, là cháu gọi cha tới" Cậu trâm mặt một lúc rồi mới nói tiếp, "Cháu đã nhờ cha đi giúp sư tôn và Lý trưởng lão đống cửa ma giới."

* * *

Tiểu kịch trường.

Dương Túy: "Con không sao chứ?" (thâm tâm) "Mình đang ôm Ẩn nhi, đã chín năm rồi, giờ mới được ôm lại, phải ôm lâu hơn mới được."
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back