Ngôn Tình Naruto - Tuyết Ban Đầu Cũng Chỉ Là Nước - Tiểu Bảo Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Tiểu Bảo Ngư, 25 Tháng mười 2021.

  1. Tiểu Bảo Ngư

    Bài viết:
    116
    Đề án

    Tuyết Ban Đầu Cũng Chỉ Là Nước

    Tác giả: Tiểu Bảo Ngư

    Thể loại: Ngôn tình, Fanfic, Naruto

    Link thảo luận-góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Tiểu Bảo Ngư - Việt Nam Overnight

    Chinomu Izumi nhị tiểu thư của gia tộc Chinomu, từ nhỏ đã bị đối xử còn tệ hơn cả nô lệ. Một ngày nọ gia tộc bị ám sát, cô là tộc nhân duy nhất còn sống sót và từ đây cô quen biết Sasuke và đem lòng yêu cậu.

    [​IMG]
     
    Hồ Thanh TâmMèo Tai Cụp thích bài này.
  2. Tiểu Bảo Ngư

    Bài viết:
    116
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại một bệnh viện trong làng Lá, trong căn phòng ngài Đệ Tam đang ngồi bên giường ngước nhìn một bé gái tầm 12 tuổi, mái tóc vàng như ánh dương đang rọi chiếu trên khuôn mặt đang yên giấc. Bất chợt cô tỉnh giấc, đôi mắt đen huyền không chút sắc khí ngước nhìn xung quanh căn phòng. Cô chống tay ngồi dậy, khuôn mặt lặng thinh nhìn ông lão kế bên mình.

    ".. Đây là đâu vậy?"

    "Đây là bệnh viện của làng Lá còn ta là Hokage Đệ Tam"

    Ngài Đệ Tam mặt có chút buồn nhìn cô bé.

    "Cháu còn nhớ gì về chuyện lúc trước không?"

    Cô bé giật mình đầu óc cô trống rỗng không có bất kì đoạn kí ức nào, chỉ còn sót duy nhất một âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu cô "Izumi", cô không biết đó là gì nhưng linh cảm lại chỉ cô đó chính là tên của cô.

    ".. Không nhớ gì hết, cháu chỉ nhớ mình tên là Izumi.."

    Ngài Đệ Tam quay mặt nhìn vào những ninja ngoài cửa ra hiệu gì đó rồi lại quay vào ân cần nói chuyện.

    "Cháu là Chinomu Izumi, gia tộc Chinomu đã bị tiêu diệt và cháu là người duy nhất còn sót lại. Bọn ta đã cố gắng hết sức nhưng chỉ cứu được mình cháu."

    "Vì gia tộc Chinomu đã ẩn cư lâu và rất ít khi liên hệ với làng ngay cả những văn kiện cũng bị đốt sạch cho nên bọn ta không biết được cha mẹ cháu là ai nhưng thông qua mái tóc này ta biết chắc cháu chính là hậu duệ của gia tộc Chinomu."

    "Ta chắc chắn sẽ giúp cháu tìm ra thân phận mình và kẻ đã diệt tộc cháu."

    Izumi nghe xong thẫn thờ một hồi lâu, quá nhiều thứ lạ lùng khiến cô khó mà tiếp nhận và cô cảm thấy vô cùng đau đầu khi nghe về nó.

    "Ông ơi! Đầu cháu đau lắm cho nên ông đừng nói nữa có được không?"

    "Ta xin lỗi, cháu không sao chứ!"

    Ông hoảng hốt, lo lắng cho Izumi có lẽ vì cô bé quá nhỏ nhắn nên ông đã tự coi cô là cháu gái mình.

    "Ông ơi, cháu có thể xin ông một việc không?"

    "Cháu cứ nói nói đi."

    "Ông có thể đừng tiếp tục điều tra về thân phận của cháu không?"

    Đệ Tam khá khó hiểu về lời đề nghị này, đáng lẽ ra một người mất trí nhớ thì sẽ phải tò mò về thân phận của mình sao.

    "Bây giờ cháu đã quên hết mọi thứ rồi và gia tộc của cháu đã bị diệt cho nên cháu không muốn biết về những chuyện đau khổ đó nữa.."

    "Cháu xin ông đấy.."

    Nước mắt của cô càng ngày càng tràng ra nhiều hơn làm cho Ngài Đệ Tam càng hoảng hốt hơn, không thể làm gì khác ngoài việc đồng ý để làm cô ngưng khóc nhưng tuy là nói vậy nhưng việc này liên quan đến rất nhiều điều cơ mật cho nên vẫn phải điều tra.

    Một lúc sau thì cô đã ngưng khóc và ăn ít cháo để lấy lại sức khỏe nhưng có một điều làm cô lo lắng hơn là từ giờ cô sẽ ở cùng ai. Một người xa lạ không quen thuộc nơi này thì làm gì có thể quen được ai, cô níu áo ông xuống hỏi.

    "Ông ơi, vậy từ giờ cháu sẽ sống ở đâu?"

    "À, đừng lo ta đã sắp xếp chỗ ở cho cháu rồi tuy nhiên hiện giờ cháu vẫn chưa ở được vì nó đang được thi công. Nhưng ta đã liên hệ với một người, cậu ta có chỗ ở rất thoải mái nên ta sẽ tạm thời để cháu ở đó."

    Cô chần chừ một hồi nhưng nghĩ lại giờ mình đâu có quyền từ chối.

    "Dạ.."
     
    Hồ Thanh TâmMèo Tai Cụp thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười 2021
  3. Tiểu Bảo Ngư

    Bài viết:
    116
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quay lại với lúc ban đầu khi tỉnh lại ở bệnh viện. Tôi là Chinomu Izumi, nhị tiểu thư của gia tộc Chinomu. Gia tộc Chinomu nổi tiếng với mái tóc vàng kim đặc biệt cùng với khả năng điều khiển nước vô cùng điêu luyện.

    Mẹ tôi là một người ngoại tộc thấp hèn ngay sau khi sinh tôi ra thì đã mất vì kiệt sức, từ lúc nhỏ tôi đã khó để có thể điều khiển nước theo ý mình vì thế nên tôi đã luôn bị coi là thứ bỏ đi. Cha tôi đã có một người vợ và một đứa con gái trước khi lấy mẹ tôi, ông ta yêu mẹ tôi nhưng vì có thể kế thừa chức vị Tộc trưởng ông ta đã vứt bỏ mẹ con tôi.

    Khi gia tộc bị thảm sát tôi đã may mắn thoát chết, tôi không hề có sự thương tiếc đối với cái gia tộc đó nhưng chỉ duy nhất một người tôi không nỡ. Ông tôi - Tộc trưởng đương nhiệm, chỉ duy nhất ông là người yêu thương tôi.

    Tôi quyết định giả vờ mất trí nhớ, tôi không muốn có bất cứ thứ gì liên quan đến những con người ở đó và đó cũng chính là những gì ông đã dặn tôi trước khi chết.

    Quay trở lại với lúc này, tôi đang chuẩn bị lên đường đến cái nơi mà Hokage đã nói, hai tên Anbu đã đi theo để bảo vệ tôi đúng hơn là quan sát tôi. Tôi cũng không quan tâm gì nhiều vì đối với tôi bây giờ như thế này là tốt nhất.

    Tôi chỉ cần một cuộc sống bình thường không cần bất cứ ai yêu thương, chỉ cần để tôi sống thì muốn tôi làm gì cũng được. Bọn tôi dừng lại bên một căn nhà rộng lớn hơi cổ kính giống như là nơi mà một đại gia đình ở vậy.

    Bên ngoài là những ninja đang khiêng đồ đạc tôi được mua cho đem vào nhà và một kẻ đang nhìn chằm chằm vào tôi, cậu ta trông cũng trạc tuổi tôi, tóc đen mắt cũng đen huyền đang tựa lưng vào tường ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

    Cũng đúng thôi khi không lại có người chuyển đến sống trong nhà mình thì có ai mà thoải mái đâu chứ. Tôi không để tâm nhiều bước về phía cậu ta, cười thật tươi cho có lễ.

    "Tôi là Chinomu Izumi, hân hạnh gặp mặt!"

    Tôi vẫn cười còn cậu ta không chút nhúc nhích, mắt vẫn đăm đăm nhìn tôi.

    "Uchiha Sasuke"

    Uchiha gia tộc bị diệt trước gia tộc của mình, vậy chắc cậu ta chính là Nhị công tử nhà Uchiha nhưng mà nó cũng không quan trọng giờ mình cũng có khác gì cậu ta đâu.

    Nói xong liền đi vào nhà bỏ mặc tôi đứng đó, nói thật thì cậu ta thật vô duyên nhưng như thế càng tốt vậy thì cậu ta sẽ không để ý đến tôi. Và tôi thì sẽ có thể sống thoải mái như những gì mình muốn.

    Tôi vào nhà bước thẳng vào phòng ngắm nhìn, nó còn hơn cả những gì tôi tưởng tượng. Bên trong ngôi nhà thì rộng lớn tuy là không lớn bằng cái nơi kia nhưng nơi này còn tốt gấp trăm lần, phòng tôi vô cùng đẹp và thoải mái không có bất cứ miếng rác hay là những khúc gỗ bị mọt ăn. Thậm chí nó còn có cửa sổ nữa, tôi cứ tưởng mình đang mơ vậy nếu thật vậy thì tôi sẽ ngủ mãi không bao giờ tỉnh giấc.

    Mọi thứ đều đã được dọn đến, những người khác cũng đã rời đi hết chỉ còn tôi và cái cậu Sasuke kia. Giờ đây tôi mới thấy căn nhà trông thật lạnh lẽo phần nào đó giống với căn phòng lúc trước của tôi. Tôi quyết định đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn với số tiền mình vừa có được.

    Mua xong tôi về nhà và bắt tay vào nấu nướng tuy vậy nhưng bếp nơi này khá cao nên tôi phải bắt ghế mới với tới được, tôi luôn là người nấu ăn cho nên việc này rất dễ dàng đối với tôi. Mùi thơm bay khắp căn nhà một phần nào đó cũng làm cho ngôi nhà bớt đi cái lạnh lẽo. Sasuke từ trong phòng ngửi được mùi thức ăn thơm ngào ngạt mà rất lâu rồi cậu không được ngửi, cậu từ tốn bước xuống bếp xem ai đã làm việc này thì bắt gặp Izumi đang nấu ăn và một nữa đã được bày biện trên bàn.

    Cậu không ngại ngần mà tiến thẳng vào vì đây là nhà cậu nên cậu có quyền đấy, cậu chần chừ một lúc rồi cất tiếng.

    "Cậu đang nấu ăn hả.."

    Nghe thấy tiếng người tôi liền quay đầu bắt gặp Sasuke đang đứng đằng sau từ lúc nào không hay biết, khá bất ngờ nhưng tôi vẫn nhanh nhẹn trả lời.

    "Ừm, cậu có muốn ăn cùng không?"

    Tôi cười tươi nhìn Sasuke, cậu ta có chút ngại ngùng nhưng vẫn tiến vào bàn ngồi xuống chờ.

    "Nếu cậu đã mời thì.. tôi sẽ ăn vậy.."

    Tôi biết Sasuke đang ngại có lẽ vì cậu ta cao lãnh quá nhưng cao lãnh cũng đâu thể nhịn đói được, thế là tôi cùng cậu ta ăn cơm. Sau khi ăn xong cậu ta liền rời đi ngay còn tôi thì đi rửa chén, được giữa chừng thì Sasuke quay lại nói.

    "Ngày mai tôi sẽ đưa cậu đến trường, cho dù thế nào thì cậu vẫn cần đi học. Băng đeo trán tôi để trong phòng cậu nhớ đeo vào đấy."

    Nói hết câu thì cậu ta rời đi ngay, tôi cũng không để ý mấy. Trời cũng đã tối, tôi quay về phòng soạn một túi đựng kunai và shuriken, tôi còn bỏ thêm vào đấy vài cuộn chỉ trắng. Khi tôi còn ở gia tộc tôi đã biến việc may giá thành một thói quen cho nên không lúc nào là không mang theo cuộn chỉ cả và màu sắc tôi đặc biệt yêu thích là màu trắng, tôi cũng chẳng biết vì sao mình lại thích nó có lẽ nó cũng cô đơn giống tôi.
     
    Hồ Thanh TâmMèo Tai Cụp thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười 2021
  4. Tiểu Bảo Ngư

    Bài viết:
    116
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng ngày hôm sau tôi thức dậy vô cùng sớm vì sợ sẽ làm phiền đến Sasuke, tôi thay một bộ đồ ngắn tay màu trắng viền đỏ kèm theo hai cái bao tay dài cùng màu do Ngài Hokage đã chuẩn bị cho tôi. Tôi nhanh chóng bước ra cho kịp giờ vô tình chạm mặt Sasuke, có lẽ tôi đã đi nhanh quá nên đã mất thăng bằng và ngã vào người cậu ta.

    Trán tôi đập khá mạnh xuống nền sàn nhưng may là nó không đau lắm, tình huống bây giờ có chút ngượng ngùng chân tôi bị trật nên vẫn chưa thể đứng dậy còn mặt tôi thì đối diện với khuôn mặt Sasuke. Trái tim tôi như muốn mất phanh mà đập liên hồi có lẽ do nó đập mạnh quá làm cho tôi cảm thấy tim cậu ta hình như cũng đang đập rất mạnh, mặt cậu ta bắt đầu ửng đỏ lên ngay lập tức liền quay mặt đi chỗ khác.

    "Cậu đứng dậy được chưa?"

    "Ah, xin lỗi cậu! Tớ sẽ đứng dậy ngay"

    May mắn chân tôi vừa hết trật ngay đúng lúc, tôi lúng túng ngồi dậy. Ngay bây giờ tôi chỉ muốn tát vào mặt một cái thật mạnh, lỡ như cậu ta tức giận đuổi mình đi thì sao. Sự hoang mang lo lắng hiện đầy trên khuôn mặt tôi, tôi vẫn ngồi đó không dám nhúc nhích còn Sasuke đã đứng dậy. Không dám nhìn thẳng vào mặt cậu ta sợ rằng sẽ bị cậu ta sẽ mắng nào ngờ cậu ta chỉ đơn giản hỏi một câu.

    "Có sao không?"

    Tôi khá bất ngờ cậu ta không làm gì tôi sao, thường thì khi mình va phải người khác sẽ bị mắng thậm chí là bị đánh hay bỏ đói cơ mà, cậu ta không tức giận sao.

    "Nếu không sao thì nhanh đứng dậy đi, sắp trễ rồi."

    Có lẽ khi quay về cậu ta sẽ xử lý mình sao bây giờ việc quan trọng là phải đi học, mình không được làm cậu ấy khó chịu thêm.

    ".. Dù sao vẫn chưa tới giờ đợi tớ một chút xíu, cậu cần phải ăn sáng trước khi đi học mà.. Nhanh lắm.."

    Tôi bước ngay xuống bếp nhanh chóng làm đồ ăn từ những thứ hôm qua tôi mua. Sau khi ăn xong họ cùng nhau đi đến trường. Bước vào trong lớp học nếu được nói thật lòng thì nơi này vô cùng hỗn loạn chẳng giống lớp học gì cả, người thì ngủ, người thì ăn, người thì đánh nhau. Sasuke tiến lên phía trên ngồi vào chỗ của mình đột nhiên một cô bé tóc hồng tiến tới bên cạnh ngài ngùng nhìn cậu.

    "Chào.. chào buổi sáng, Sasuke-kun"

    "Tớ có thể ngồi ở chỗ này được không vậy.."

    Vừa nói vừa ngại ngùng, một cô gái khác lại tiến tới tranh cãi.

    "Tôi mới là người được ngồi kế Sasuke-kun"

    "Ai đến trước thì người đó ngồi"

    "Tôi đến trước cậu mà"

    Hai người bắt đầu tranh cãi cáu gắt hơn thu hút những cô gái xung quanh, họ cũng muốn tranh chỗ ngồi đó.

    "Nếu vậy thì tôi đến trước"

    "Tôi vào đầu tiên"

    "Tôi sẽ ngồi bên cạnh Sasuke-kun"

    Cuộc tranh cãi cứ càng ngày càng sôi động làm cho Sasuke cảm thấy vô cùng phiền hà, nhìn thấy khuôn mặt cậu vô cùng chán nản tôi liền hiểu rằng đây chính là cơ hội để chuộc tội. Tôi nhanh chóng tiến tới phía đám đông thế nhưng có quá nhiều người nên không thể nào chen qua, tôi chỉ còn cách nhảy lên bàn.

    Vừa nhảy lên cao chưa kịp đáp xuống thì liền đụng mạnh vào đầu của một tên nào đó đến mức thế giới xung quanh đảo lộn cả lên. Tôi ngã ngay xuống bàn còn tên kia thì nằm ra đất, hắn ngồi dậy nổi cáu lên.

    "Cái tên nào dám cản đường tôi vậy?"

    Naruto nhìn thủ phạm đang nằm trên bàn, hoảng hốt hét toáng lên, cậu không hề biết người cậu vừa đụng phải là một cô gái.

    "AH! Tôi.. Tôi xin lỗi, cậu.. không sao chứ!"

    Tôi có thể nói là gần như bất tỉnh, cái đầu của cậu ta làm bằng gì mà cứng vậy. Cứ như vừa tông phải đá còn nhúc nhích được là may lắm rồi. Naruto tiến tới định đỡ Izumi lên thì lại bị Sasuke nhanh tay hơn, cậu đỡ cô ngồi dậy khuôn mặt vẫn còn rất hoang mang.

    Mất một lúc sau tôi mới tỉnh hẳn, dù không biết cậu ta là ai nhưng nhất định phải nhanh chóng xin lỗi, tôi nhanh chóng xin lỗi cậu ấy dù tay vẫn đang ôm đầu.

    "Xin lỗi cậu nhé, khi nãy do tôi gấp quá nên đụng phải cậu.."

    "À không, phải là tôi xin lỗi mới đúng chứ, xin lỗi cậu."

    Lần đầu tiên có một người con gái đối xử dịu dàng với cậu như vậy, bất giác cậu cảm thấy cô gái này thật xinh đẹp.

    "Tôi là Izumi, còn cậu"

    "Uzumaki Naruto!"

    Dù nói là xui xẻo nhưng nhờ việc đó mà giờ tôi đã có chỗ ngồi cũng giúp cho Sasuke bớt cảm thấy khó chịu, đám con gái thấy thế liền tỏ vẻ ganh ghét nhưng cũng chẳng làm được gì đành phải về chỗ.

    Thầy Iruka bước vào, cả đám bên trong cũng nhanh chóng vào vị trí. Naruto liền ngồi kế bên tôi, thầy Iruka nhanh chóng cất tiếng.

    "Từ hôm nay các em đều đã là nhưng ninja chính thức, nhưng các em chỉ mới là những Genin mới. Mọi việc từ giờ sẽ trở nên khó khăn hơn, các em sẽ được phân ra một tổ ba đội để hoàn thành nhiệm vụ dưới sự chỉ huy của một thầy giáo Jounin."

    Sau một hồi đọc tên các đội thì cuối cùng đã đến tên của Sasuke nhưng đến giờ vẫn chưa nghe thấy tên mình không biết mình sẽ chung đội với ai đây.

    "Tiếp theo Đội 7.. Uzumaki Naruto.." Vừa nghe thấy cậu liền hào hứng, mong chờ.

    "Uchiha Sasuke.." Mặt cậu nhăn nhó, chung đội với ai cũng được sao lại trúng ngay tên phiền phức đó.

    "Và cuối cùng là Chinomu Izumi."

    Naruto vô cùng vui mừng vì được chung đội với Izumi tuy lúc đầu cậu khá bực bội nhưng không hiểu sao nghe tên Izumi là cậu không quan tâm nữa, còn Sasuke thì vẫn trầm tư không quan tâm như trước.

    Tôi thì cũng chẳng cảm thấy gì vì căn bản tôi cũng không biết gì về hai người họ nhưng tôi vẫn nở nụ cười cho có lệ. Bỗng Naruto đứng dậy hét thẳng vào mặt Sasuke.

    "Này tên kia vì có Izumi nên tôi mới đồng ý chung đội với cậu, chứ nếu không có mời tôi cũng chả thèm."

    "Tôi không thèm nói chuyện với tên ngốc như cậu." Cậu không thèm quan tâm đến những gì Naruto nói chỉ mong sao hai người kia đừng làm vướng chân mình.

    "Thầy sẽ giới thiệu giáo viên Jounin vào chiều nay, khi đó thì chúng ta sẽ tiếp tục. Giải tán."
     
    Hồ Thanh TâmMèo Tai Cụp thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười 2021
  5. Tiểu Bảo Ngư

    Bài viết:
    116
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi thầy Iruka rời đi, Sasuke liền đi tìm một gốc cây nào đó trong sân mà ngồi còn tôi thì bị Naruto kéo đi chơi. Tôi cảm thấy có vẻ mọi người trông làng hình như không thích cậu ta, chẳng có mấy ai trong lớp là chịu nói chuyện với cậu, cảm giác rằng như đang nói chuyện cùng với một bản thể khá giống mình. Điều đó khiến tôi dễ dàng mở lòng hơn với cậu, trước đây cũng đã từng có chuyện như thế nhưng vì còn nằm trong sự quản thúc của gia tộc nên tôi chẳng dám tiến lại gần người khác.

    Tôi ngưỡng mộ con người này, làm sao cậu ta có thể vượt qua nó, chịu đựng mặc cho nó dày vò. Một con người trong sáng như vậy liệu sẽ bị thù hận che mờ mắt không, liệu sẽ quay lưng lại cắn bọn họ một nhát hay là tiếp tục đứng phía trước bảo vệ họ.

    Bất giác tôi quên mất sự hiện diện của Sasuke, cậu ta luôn luôn lạnh lùng như vậy chẳng nói chuyện với một ai cả. Hoàn cảnh của tôi với cậu ta trái ngược hoàn toàn, cậu ta đau thương vì gia tộc bị sát hại còn tôi lại vui vẻ vì điều đó. Tôi chỉ đơn giản sống cùng cậu ta vì thế nên tôi không hề có ý định làm thân với cậu nhưng không hiểu sao lòng tôi lại nhói khi nhìn hình dáng cô đơn của cậu.

    Bất tri bất giác tự tiến lại gần cậu như là ong bị mật hoa thu hút, dù biết là nó sẽ nuốt chửng mình nhưng chỉ cần tiến lại gần ngửi hương hoa là được chỉ cần không sa lầy vào nó là được.

    "Naruto, cậu có muốn cùng tớ sang bên kia với Sasuke không?"

    "Tớ không đi đâu, ai mà thèm nói chuyện với tên kia chứ!" Cậu nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu.

    "Vậy lát gặp!" Tôi vẫy tay chào rồi rời đi ngay.

    Tôi nhẹ nhàng tiến đến gần, khuôn mặt lạnh lùng ấy khi đang ngủ dưới ánh nắng có lẽ đã được dịu bớt đi. Tôi ngồi ngay kế bên, cố gắng không phát ra tiếng động đánh thức cậu rồi cùng chìm vào giấc ngủ với cậu.

    Thoáng chốc đã đến chiều, khi tôi tỉnh dậy thì đã không thấy Sasuke đâu chỉ còn mình tôi bên dưới gốc cây. Tôi nhanh chóng vào lớp để tập họp cùng mọi người nhưng sao hôm nay tay tôi ấm một cách lạ thường.

    "Muộn quá rồi!" Naruto quay đi quay lại nhìn hành lang không một bóng người.

    "Chắc lát nữa giáo viên sẽ tới nên cậu ngồi xuống đi."

    "Nhưng tại sao chỉ có giáo viên đội 7 của chúng ta là đến muộn?"

    "Có lẽ đó là phong cách của họ, chắc giáo viên muốn gây ấn tượng với chúng ta nên mới làm vậy."

    Naruto đột nhiên lấy bông bảng rồi bắt ghế trước cửa lớp, cậu ta đặt bẫy giáo viên. Naruto quả thật gan dạ nên mới dám làm như vậy, tôi thì cũng không lo lắng gì nhiều còn Sasuke vẫn thờ ơ như không.

    "Naruto, cậu làm như vậy một lát nữa sẽ bị mắng đấy!"

    "Hừ! Một Jounin thì sẽ không mắc cái bẫy ngớ ngẩn đó."

    "Ai mà biết được" Cậu ta cười nham hiểm nhìn vào cái bẫy vô cùng tự tin.

    Cánh cửa đã được mở ra, ngay lập tức cái bông bảng rơi xuống đầu giáo viên. Màu trắng của phấn và tóc pha trộn rất hòa hợp chỉ trừ cái bịt mặt màu đen xì.

    "Ha ha ha ha. Bị mắc bẫy rồi! Bị mắc bẫy rồi!" Naruto mãn nguyện cười phá lên.

    Tôi tiến lại gần giúp đỡ cho việc phủi bụi nhằm bớt đi phần nào tội lỗi của Naruto.

    "Thầy không sao chứ! Để em giúp thầy!"

    Sasuke mặt thì không có gì thay đổi nhưng lòng lại bất mãn, đây thật sự là một Jounin sao.

    Dù đã được Izumi giúp đỡ nhưng Kakashi vẫn giữ nguyên thành kiến.

    "Biết nói thế nào nhỉ.. Ấn tượng đầu tiên của thầy về các em là.. Thầy ghét các em."

    Câu nói đó dường như làm cho tất cả thành viên bất ngờ, cũng như làm xấu đi hình tượng mới gặp lần đầu.

    "Để xem, sao các em không giới thiệu về bản thân mình trước. Kakashi nhìn vào những đứa học trò đang chán nản ngồi trên thềm.

    " Giới thiệu sao? Bọn em biết nói gì đây? "

    " À thì nói về cái em thích, ghét, ước mơ hay sở thích, đại loại là vậy! "

    " Nhưng mà nhưng mà, sao thầy không tự giới về mình trước? "Naruto chán nản nhìn ông thầy.

    " Ồ, thầy à? "

    Kakashi chóng tay suy nghĩ một chút rồi nói.

    " Thầy tên Hatake Kakashi. Thầy không định nói cho các em về cái thầy thích và không thích, cũng như ước mơ. Thầy cũng có một vài sở thích. "

    Thế rồi tụi em cũng chẳng biết gì ngoài tên của thầy.

    " Được rồi, bây giờ tới các em. "Quay sang Naruto:" Em trước đi "

    Naruto hào hứng giơ tay lên chỉnh lại băng đeo trán

    " Em là Uzumaki Naruto. Em thích ăn mì ăn liền, nhưng mà em thích ăn mì ở quán Ichiraku mà thầy Iruka mời em hơn! Em ghét nhất là ba phút để chờ mì chín. Sở thích của em là ăn và so sánh các loại mì. Và ước mơ của em là trở nên vĩ đại hơn Hokage! Em sẽ khiến mọi người tôn trọng sự tồn tại của em! "

    Kakashi hơi bất ngờ một chút, cách nó lớn lên thật thú vị

    " Được rồi, người tiếp theo. "

    " Tên em là Uchiha Sasuke. "Sasuke nhàm chán nói

    " Em ghét rất nhiều thứ và hầu như chẳng thích thứ gì "

    " Đồng thời, em cũng có một tham vọng mà em không có ý định rời bỏ nó dù trong giấc mơ. Là khôi phục lại gia tộc.. và giết hắn. "Câu cuối cùng của Sasuke thốt ra nồng nặc mùi sát khí.

    Câu nói đó làm cho Naruto có chút sợ mong là cậu ta không nói đến mình.

    Quả thật đúng như những gì Kakashi nghĩ, cậu ta vẫn luôn có ý định đó.

    Không hiểu sao tôi lại cảm thấy buồn khi nghe câu nói đó, tôi biết người đã làm việc đó chính là anh trai Sasuke. Thà bị một người ngoài tộc sát hại còn đỡ hơn chính mắt nhìn người mình luôn tin tưởng giết hết cả gia đình. Cái cảm giác đó thật khó chịu, sự im lặng kéo dài một lúc lâu tôi mãi lo suy nghĩ mà quên mất việc giới thiệu

    " Và người cuối cùng "Kakashi lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.

    " Em là Chinomu Izumi, sở thích là may giá, ghét rất nhiều thứ còn về ước mơ thì chưa có. Hết. "

    Cuối cùng thì cũng đã có một người bình thường, cứ tưởng sẽ lại gặp một cái nhóm toàn dị nhân không.

    " Được. Các em đều có cá tính riêng thầy rất thích. Chúng ta sẽ bắt đầu nhiệm vụ vào ngày mai."
     
    Hồ Thanh TâmMèo Tai Cụp thích bài này.
  6. Tiểu Bảo Ngư

    Bài viết:
    116
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi đã thức dậy từ sáng sớm để chuẩn bị thức ăn, từ 4 giờ sáng Sasuke đã thức và chuẩn bị đi đến điểm tập kết, giờ này còn rất sớm mà ngay từ ấn tượng đầu tiên thì đã biết thầy ấy là một người hay đến trễ nếu đến sớm như vậy chắc chắn sẽ đói.

    "Sasuke, khoan đi đã ăn chút gì đó rồi hẵng đi."

    "Cậu không nghe thầy nói gì hôm qua à, không được ăn gì hết. Sắp trễ rồi đó."

    "Vậy cậu đợi tớ một chút."

    Tôi lật đật nhanh chóng làm một ít cơm nấm xếp vào trong hộp để ăn trên đường đi, trời còn chưa sáng mà chúng tôi đã phải tập hợp mà giờ này còn chẳng thấy bóng dáng thầy đâu. Một khoảng thời gian rất dài đã trôi qua từ lúc mặt trời chưa ló đến tận lúc giữa trưa, ai mà không tức chắc cũng không phải con người nữa đâu.

    Trên khuôn mặt bọn tôi đã lộ ra sự bất bình tình, bụng đứa nào cũng đói meo trừ tôi ra. May là buổi sáng có ăn ít cơm nắm nên giờ đỡ phải đói.

    "Chào buổi sáng!" Bất thình lình xuất hiện trước mặt chúng tôi.

    "THẦY TỚI TRỄ" Naruto hét lớn một cách bực tức.

    "A, có một con mèo đen đi qua dường của thầy nên.." Kakashi cười ngốc nghếch giải thích, nhưng khi nhìn thấy các cô cậu học trò của mình trưng ra cái biểu cảm không đáng tin. Đến cả một đứa con nít cũng biết đó là nói dối thì ai mà tin cho được.

    "Mà, ta bắt đầu thôi!" Kakashi bắt đầu nghiêm túc, đặt một cái đồng hồ báo thức lên trên tảng đá và hẹn giờ.

    "Đồng hồ đã được báo thức 12 giờ trưa." Kakashi Cầm lên hai cái chuông bạc và giải thích

    "Chủ đề của hôm nay là các em phải lấy được một trong hai cái chuông này. Ai không lấy được, thì sẽ không được ăn trưa!"

    "Hả!"

    "Người đó sẽ bị trói vào kia, và phải nhìn mọi người ăn trưa trước mặt."

    Thì ra đó là lý do vì sao thầy nói đừng ăn sáng. Sasuke mặt có chút hối hận vì khi sáng đã không nghe lời Izumi.

    "Nhưng mà, sao lại chỉ có hai cái chuông?" Tôi tò mò hỏi.

    "Vì chỉ có hai cái chuông nên sẽ có một người sẽ bị trói vào cột. Người đó sẽ trượt vì đã không hoàn thành nhiệm vụ. Và người đó sẽ được trả về trường. Có thể chỉ có một người, nhưng cũng có thể là cả ba người, các em có thể dùng phi tiêu. Các em sẽ không lấy được nó trừ khi các em có ý định giết thầy." Kakashi cười giải thích.

    Tôi cũng không lấy làm lạ việc thầy bảo bọn tôi cố gắng giết thầy để lấy cái chuông, vì chuyện đó tôi đã trải qua rất nhiều lần thậm chí nó đã hằn sâu vào trái tim, đôi mắt tôi. Một là tự giết mình hai là để kẻ khác giết mình, thật là một thứ khó lựa chọn.

    "Trong xã hội, những người không có khả năng thường hay than thở nhiều hơn. Mà, cứ mặc kệ những kẻ có số điểm thấp nhất đi." Kakashi cố tình chọc tức Naruto để xem cậu sẽ làm gì

    "Chúng ta sẽ bắt đầu khi thầy nói 'sẵn sàng, bắt đầu'." Kakashi chưa kịp nói xong thì Naruto đã xông tới, cậu cầm thanh kunai đâm vào sau lưng thầy nhưng mọi việc diễn ra quá nhanh chóng. Ngay tức khắc Naruto đã bị thầy khống chế.

    "Đừng vội vã quá. Thầy vẫn còn chưa nói bắt đầu."

    Đây chính là thực thực của Jounin, Sasuke hoàn hoàn chưa kịp nhìn thấy gì còn tôi vẫn khá bỡ ngỡ vì cái tốc độ đó.

    "Nhưng mà, có lẽ các em đã có ý định giết thầy rồi." Kakashi buông Naruto ra khẽ cười

    "Thầy nghĩ thầy đã bắt đầu thích các em rồi đấy."

    "Chuẩn bị." Tất cả đã chuẩn bị thủ thế.

    "Sẵn sàng.. Bắt đầu!"
     
    Hồ Thanh TâmMèo Tai Cụp thích bài này.
  7. Tiểu Bảo Ngư

    Bài viết:
    116
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Căn bản của một ninja là che dấu sự hiện diện của bản thân. Kakashi lặng lẽ nhìn lướt qua những địa điểm mà các học trò của mình đã nấp và khá hài lòng, Kakashi đã có thể xác định được vị trí của Sasuke và Naruto, nhưng hình như không thấy Izumi có lẽ con bé trốn quá xa.

    "Ta hãy đấu một trận công bằng và trung thực!" Kakashi chưa kịp đứng dậy đi tìm thì Naruto đã tự mình nộp mạng. Kakashi bỗng cảm thấy thật khôi hài, Sasuke núp gần đó cũng không nhịn được mắng thầm Naruto là tên ngốc.

    Sau khi giải quyết xong Naruto, Kakashi chờ một lúc nhưng hai đứa còn lại chẳng có động tĩnh gì là sẽ chủ động tấn công nên đành phải tự thân mình đi tìm bọn nhóc và đứa tiếp theo chính là Sasuke.

    Thực lực của Sasuke nếu so với đồng lứa thì quả là thiên tài, chỉ vừa mới tốt nghiệp học viện mà đã dùng được Hỏa Độn cả kỹ thuật đánh cận chiến cũng rất tốt chỉ là còn thiếu kinh nghiệm. Cuối cùng là Chinomu Izumi, gia tộc đó giỏi dùng Thuỷ Thuật nên chắc nó sẽ chọn một nơi có nước để tập kích mình. Kakashi tiến về phía có dòng sông gần đây nhưng chưa đến nơi thì đã thấy Izumi cầm kunai đứng nép một bên thân cây.

    Kakashi là một Jounin cho nên những chiến thuật hay cách đánh thông thường sẽ không thể nào lấy được cái chuông, mình là người ở xa nhất nên chắc chắn thầy sẽ tìm mình cuối cùng nhưng hiện giờ vẫn còn đủ hai cái chuông thì không còn nói gì hơn, họ thất bại rồi.

    Thầy chắc chắn biết mình sẽ tìm một dòng sông để yểm trợ nên tập kích trên đường đi đến đó là tốt nhất. Tôi nép mình bên cây hòng che giấu đi sự hiện diện để đánh lén nào ngờ trong tích tắc thầy đã xuất hiện trước mắt tôi một tay bóp lấy cổ.

    *Bùm*

    Đó là thuật thế thân, không thể nào thầy không biết được mình đang trốn sau thân cây, Kakashi nhanh chóng quay về phía sau nhìn. Tôi đứng trên nhánh cây phía sau kết ấn.

    "Thuỷ Độn Thuỷ Đoạn Ba"

    Dòng nước sắc bén cắt đôi những cái cây nằm trong tầm ngắm, trước đó tôi đã lấy một lượng nước vừa đủ để thực hiện chiêu này. Đây là một trong số ít Nhẫn thuật hệ Thuỷ và tôi dùng được, thầy Kakashi nhanh chóng né đòn tấn công. Thuỷ Đoạn Ba của tôi đi tới đâu chém đôi mọi thứ tới đó thế nhưng lại không thể chạm vào người thầy được.

    Không thể sử dụng tiếp được nữa, cô thở mạnh cố gắng lấy hơi. Bất chợt Kakashi từ phía sau phóng thẳng tới đá vào lưng Izumi làm cô ngã mạnh xuống đất. Cái đau đớn làm cô bất tỉnh ngay lập tức, thể chất của cô khá yêu nên những chấn thương như vậy cũng đủ khiến cô gục ngã.

    *Reng*

    Tất cả thành viên đội 7 đã tập hợp lại, người bị trói trên cột không ai khác chính là Naruto

    "Bụng các em đang reo, phải không? Nhân tiện về kết quả bài tập.. không một ai phải về trường đào tạo nữa."

    Nghe vậy cả đội vô cùng bất ngờ nhất là Naruto

    "Có nghĩa là chúng em.." Naruto hỏi lại một lần nữa cho chắc.

    "Đúng vậy, cả ba em.. Nên từ bỏ làm ninja đi!"

    "Từ bỏ việc làm ninja? Ý thầy là gì?" Naruto vùng vẫy phản đối

    "Chúng em có thể không lấy được cái chuông nhưng thầy sao lại nói chúng em từ bỏ?"

    "Là bởi vì các em vẫn còn là trẻ con, không xứng để trở thành ninja."

    Vừa dứt lời, Sasuke đã bị kích động, cậu làm ninja chính là để trả thù giờ đây lại bảo cậu từ bỏ. Sasuke cầm thanh kunai ngay lập tức lao tới tấn công Kakashi.

    Sasuke chưa kịp chạm vào người Kakashi thì đã bị đè đầu nằm sấp xuống đất, khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ bất mãn.

    "Thấy chưa, các em vẫn còn là trẻ con."

    "Các em nghĩ muốn trở thành ninja là đơn giản sao?" Kakashi cất thanh kunai vào túi rồi đứng dậy khỏi người Sasuke.

    "Sao các em không nghĩ tại sao phải luyện tập theo nhóm?"

    "Ý của thầy là muốn chúng em hợp tác với nhau" Tôi cũng hiểu dần ý thầy nói.

    "Tại sao lại phải phối hợp đồng đội? Trong khi chỉ có 2 cái chuông?"

    "Là sự hi sinh. Trong nhiệm vụ sẽ tránh việc sẽ có đồng đội phải hi sinh." Kakashi lên tiếng giải thích.

    "Đúng vậy, trong trường hợp này ta sẽ chọn ra người ưu tiên cho đồng đội hơn bản thân. Ý định là thế, nhưng các em làm thầy thất vọng quá"

    Kakashi đi lại một phiến đá gần đó nhìn chăm chú

    "Phiến đá kia.. tất cả những người có tên trên đó đều được tán dương như những người anh hùng của làng."

    Naruto hào hứng khi nghe đến hai chữ anh hùng.

    "Em quyết định phải được khắc tên lên phiến đá đó! Nhất định!"

    "Nhưng họ không phải là những anh hùng bình thường đâu" Kakashi liếc nhìn Naruto.

    "Vậy đó là anh hùng kiểu gì vậy thầy! Nói đi thầy!" Naruto hứng khởi hỏi cho bằng được.

    "Họ được gọi là cảm tử quân."

    "Hở! Cảm tử quân là gì vậy?"

    "Đó chính là những người dù biết là sẽ chết nhưng vẫn hoàn thành nhiệm." Tôi hiểu khá rõ về những điều này do đã nghe ông kể khá nhiều.

    "Đây là một đài tưởng niệm và tên bạn thầy cũng có ở đây." Kakashi vừa nói vừa nhìn những cái tên trên bia đá trầm tư một lúc rồi quay lại nói với các học trò của mình:

    "Thầy sẽ cho các em một cơ hội nữa. Nhưng nói trước trận chiến giành chuông sẽ quyết liệt hơn hồi sáng. Nếu đồng ý thử thách thì ăn cơm đi, nhanh lên. Nhưng Naruto không được ăn, đó là hình phạt cho việc không tuân thủ luật lệ định lén ăn trước. Nếu ai cho Naruto ăn, người đó sẽ bị xử loại ngay lập tức. Nên nhớ ở đây thầy chính là luật. Có nghe rõ chưa!" Kakashi nói xong lập tức đi ngay.

    May thay khi sáng tôi đã ăn rồi nhưng Naruto thì chắc chắn là chưa ăn, nếu vậy thì Naruto lấy đâu ra sức mà tiếp tục. Giữa nhiệm vụ và đồng đội mình nên chọn cái nào.

    *Ột.. Ột.. *

    Sasuke và Izumi vẫn chưa ăn mãi lo suy nghĩ thì đã nghe được tiếng kêu của bụng Naruto, chắc chắn cậu đã rất đói rồi.

    "Bụng mình kêu vậy thôi chứ nhịn ăn một bữa thì nhằm nhò gì, các cậu cứ ăn trước đi.."

    Tuy là nói vậy nhưng bụng cậu vẫn không ngừng kêu, Izumi quyết định lấy phần cơm của mình đút cho Naruto ăn.

    "Đây!"

    "Mình thật sự không sao đâu, lỡ như thầy phát hiện là sẽ liên lụy cậu đó."

    "Nếu cậu sợ liên luỵ bọn tôi thì ăn nhanh đi."

    Sasuke cũng lấy một phần thức ăn đút cho cậu, khiến cho Naruto thật sự cảm động cậu vừa cảm ơn vừa ăn hết những thức ăn mà họ gắp cho.

    "Cảm ơn các cậu"

    "Izumi, cậu ăn đi! Trong số ba người thì cậu là người kiệt sức nhất đấy, để tôi đút cậu ta."

    Lần đầu tiên tôi nghe Sasuke gọi tên tôi, từ lúc gặp nhau đến giờ cậu ta còn chẳng thèm gọi lấy một tiếng vậy mà bây giờ lại chịu gọi. Nhưng mà chuyện kiệt sức, làm sao cậu ấy biết rõ ràng là mình chẳng biểu hiện ra gì mà. Nhưng không hiểu sao tôi lại thấy vui, ngày hôm nay tôi bị sao ấy, vui giận thất thường quá.

    "Sao các ngươi dám!" Kakashi đột nhiên xuất hiện trưng ra bộ mặt tức giận. Naruto bị hù hét toáng lên còn bọn tôi thì bị làm giật mình muốn đứng tim.

    "Cả ba đứa đều đã phá luật, sẵn sàng nhận hình phạt đi" Kakashi vừa nói với giọng mang rợ vừa kết ấn trên tay. Ngay lập tức mây đen phủ đầy trời, tiếng sấm ầm ĩ vang trời.

    "Còn lời gì trăn trối muốn nói không?" Quang cảnh như vậy, cộng với giọng nói ghê rợn kia. Khiến cho Sasuke phải nhăn mặt căng thẳng, Izumi bị tiếng sấm dọa sợ, còn Naruto thì cả người run cầm cập.

    "Tại vì.. tại vì.. khi nãy thầy nói.. cho nên các bạn mới.." Naruto vừa muốn giải thích cũng vừa không muốn, đồng đội đã vì cậu mà hi sinh thì làm sao cậu có thể bán đứng đồng đội

    "Không phải thầy nói ba người chúng em là một đội sao" Sasuke tiếp lời Naruto.

    "Đã là đồng đội thì không được bỏ rơi nhau mà phải hợp tác với nhau, không phải thầy đã nói như vậy sao!" Izumi can đảm nói lớn vượt qua cái sợ từ tiếng sét

    Naruto quay qua quay lại nhìn hai người đồng đội, cũng hùa theo

    "Phải! Phải! Phải! Chính xác là vậy đó"

    Kakashi tiến lại gần hơn, nghiêng người xuống cho vừa tầm nhìn từ khuôn mặt khó chịu chuyển sang cười vui vẻ.

    "Các em đậu rồi!"

    "Ý thầy là sao?" Tôi vẫn khó hiểu, không chỉ tôi mà tất cả.

    "Các em là những người đầu tiên đấy." Kakashi thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi nói tiếp

    "Trước giờ những kẻ tới đây chỉ toàn là bọn đầu đất chỉ biết nghe theo những lời thầy nói mà không cần suy nghĩ. Một Ninja thì phải nhìn xa trông rộng mới được, các em nhớ cho kĩ kẻ phá luật ở thế giới Ninja thì sẽ bị coi là đồ bỏ đi. Nhưng những kẻ bỏ rơi đồng đội của mình còn tệ hơn cả đồ bỏ đi nữa."

    "Thầy ơi.. Thầy ơi.. Thầy tốt quá" Naruto nức nở, nước mắt ủ đầy bên trong.

    "Diễn tập đến đây kết thúc, tất cả đều đã đậu. Kể từ ngày mai đội 7 bắt đầu thi hành nhiệm vụ."

    "Mình đã làm được rồi! Mình đã làm ninja, mình đã làm ninja.." Cậu vô cùng vui mừng, nước mắt chảy hết ra ngoài.

    Sasuke cũng đã cười tuy không nhiều còn tôi thì lần đầu tiên cảm thấy vui đến vậy. Đây là lần đầu tiên cô hoàn thành nhiệm vụ mà có thưởng nên không tránh được có chút kích động. Hôm nay có nhiều lần đầu tiên thật, có lẽ đây là một sự khởi đầu mới của mình.

    Izumi cùng Sasuke đang trên đường về nhà thì cô chợt nhớ là mình vẫn chưa mua đồ ăn tối, tuy bây giờ trời vẫn còn sáng nhưng Sasuke vẫn chưa ăn gì.

    "Sasuke, cậu về trước đi! Mình đi mua thức ăn rồi về sau!" Tôi vừa nói vừa nở nụ cười.

    Ánh nắng chiều chiếu xuyên qua mái tóc vàng rực rỡ ấy, nụ cười tựa ánh dương như đang sưởi ấm tâm hồn tôi. Bất giác tôi say đắm nụ cười ấy cứ mong thời gian ngừng trôi để hưởng thụ nó mãi mãi.

    "Vậy nhé!"

    Bỗng nhiên tay tôi bị kéo lại, quay đầu nhìn thì Sasuke đang nhìn tôi một cách nghiêm túc.

    "Hôm nay cậu cũng mệt nhiều rồi, mua thức ăn nấu sẵn đi!" Tôi có chút hoang mang

    "Nhưng đồ ăn nấu sẵn không được ngon.."

    "Trước đây tôi cũng toàn ăn nó thôi, không chết được đâu."

    Nghe cậu ấy nói vậy lồng ngực tôi thắt lên, cái cơn đau vô cùng lạ lùng. Nó đau hơn những thứ mà tôi đã từng chịu đựng, tay tôi không tự chủ được mà ôm cậu. Thật lố bịch một người cô đơn lại muốn an ủi một người cô đơn sao, còn chuyện gì buồn cười hơn nó nữa không. Nhưng dù lố bịch ra sao tôi cũng muốn ôm lấy cậu, có lẽ tôi có thể bù trừ khoảng trống trong lòng cậu ấy còn cậu ấy chính là mảnh ghép của trái tim tôi.

    "Cậu đang làm gì vậy? Bỏ tôi ra!" Mặt cậu đỏ ửng như quả cà chua chín tuy chua nhưng lại khiến người khác không cưỡng lại được mà muốn ăn tiếp.

    "Được thôi, hôm nay nghe cậu nhưng từ nay về sau cậu chỉ được phép ăn đồ ăn mình nấu thôi đó!"

    "Nói cái gì vậy.. bỏ ra nhanh lên.." Tuy nói là bỏ ra nhưng cậu lại không nở đẩy quá mạnh nên đến cùng vẫn không thoát được.

    ".. Được rồi.. cho nên bỏ ra đi" Sasuke chịu thua với độ lì lợm của cô nên chỉ đành tuân theo.

    "Vậy thì mình đi thôi!" Tôi cũng buông cậu ra nếu còn ôm lâu hơn sợ là sẽ chọc cậu giận mất
     
    Hồ Thanh TâmMèo Tai Cụp thích bài này.
  8. Tiểu Bảo Ngư

    Bài viết:
    116
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sasuke, đã đến điểm B."

    "Izumi, đã đến điểm C."

    "Naruto, vừa mới đến điểm tập kết A."

    "Trễ vậy Naruto. Được rồi, đội 7 nghe đây.. Đối tượng đã di chuyển. Đuổi theo!"

    Ngoài trời nắng gắt, nhưng đội 7 vẫn phải lấp ló đấy để truy bắt đối tượng. Kakashi ở gần đó chỉ huy đội 7 qua thiết bị liên lạc.

    "Nhìn thấy rồi" Tôi khẽ khàng thông báo cho mọi người.

    "Cách mục tiêu bao nhiêu?"

    "Khoảng năm mét, em đã sẵn sàng bất cứ lúc nào." Naruto khẽ nói nhỏ qua micro báo cáo lại cho Kakashi.

    "Em đã sẵn sàng."

    "Em cũng đã sẵn sàng."

    "Được rồi. Tiến lên!"

    Ngay khi hiệu lệnh của Kakashi vừa đưa ra, ngay lập tức có ba bóng đen bay đến và bắt lấy đối tượng.

    "Mình bắt được rồi!" Naruto ôm thật chặt con mèo hét toáng lên

    "Chắc là mèo Nora chứ. Nó đeo nơ bên tai trái phải không?"

    "Đúng là nó rồi." Sasuke không cần liếc nhìn con mèo đó mà trả lời Kakashi.

    "Được rồi. Chiến dịch bắt mèo Tora kết thúc!" Kakashi nói xong định tháo tai nghe ra thì nghe giọng Naruto hét vào tai, xém nữa là hỏng tai rồi.

    "BỘ KHÔNG CÒN NHIỆM VỤ NÀO HẤP DẪN HƠN NỮA HẢ THẦY.."

    "Ôi! Tora dễ thương của mẹ, con bỏ đi đâu làm ta lo muốn chết à!"

    Quả nhiên giờ mình hiểu lý do nó bỏ đi rồi gặp mình chắc đi tìm chủ nhân khác cho xong.

    Naruto khoái chí cười to, cậu vẫn còn ghi hận cái việc con mèo này chết bầm này vừa cào mấy vết lên mặt cậu.

    Ngài Hokage lướt lên lướt xuống danh sách nhiệm vụ từ tốn nói

    "Giờ, nhiệm vụ tiếp theo của đội bảy là.."

    "Trông con cho ngài Yojyu."

    "Đi chợ ở làng bên"

    "Giúp thu hoạch khoai tây ở.."

    "Không!" Naruto la lên cắt ngang lời ngài Hokage

    "Nếu nhiệm vụ theo kiểu đó thì thôi khỏi, ông giao nhiệm vụ nào hấp dẫn hơn cho cháu được không!" Cậu cằn nhằn nhất quyết không đồng ý.

    Tôi thừa biết là Naruto sẽ lại làm loạn cho xem nhưng mà những nhiệm vụ như vậy quả thật có chút chán.

    Sasuke cũng cảm thấy Naruto nói đúng nếu cứ làm những nhiệm vụ như vậy thì chừng nào mình mới mạnh lên được.

    Kakashi cũng đã biết thừa Naruto sẽ lại như vậy mà. Sau một hồi tranh cãi Hokage quyết định gia cho Đội 7 một nhiệm vụ cấp C đó là hộ tống ông Tazuna - thợ xây cầu.

    Trên đường hộ tống ông Tazuna, họ lướt qua một vũng nước nhỏ điều đó làm Kakashi chú ý. Anh cố tình đi chậm lại đằng sau đội bỗng từ bên trong vũng nước hai tên kì quái nhảy ra dùng dây xích siết chặt cơ thể Kakashi đến mức xé toang ra.

    "Xong đứa đầu tiên" Bọn chúng đồng thanh hét lên sau khi giết được Kakashi.

    Sasuke bất ngờ lao về phía tôi che chắn, khuôn mặt cậu lộ ra chút sợ sệt nhưng không hề có ý nghĩ là sẽ bỏ cuộc. Tôi giật mình vì bọn họ xuất hiện nhanh hơn tôi tưởng, người của gia tộc Chinomu thì làm sao không biết được Nhẫn thuật cơ bản này vả lại bọn họ lại dùng nó một cách ngu ngốc, mấy ngày này làm gì có mưa mà có một vũng nước được. Bọn họ có thể nói là ngốc hơn cả bọn chó săn chỉ biết đánh hơi.

    "Thầy ơi!" Naruto hoảng sợ đến không thể nhúc nhích thì bất chợt hai tên đồng loạt xuất hiện phía sau lưng cậu.

    "Đứa thứ hai" Lúc này chân cậu không nghe theo cậu nữa chỉ đứng yên một chỗ mà run sợ, bọn chúng phóng dây xích về phía cậu hòng giết cậu.

    Sasuke ngay lập tức nhảy bổng lên đồng thời ném shuriken đâm vào mớ dây xích rồi dính thẳng vào thân cây phía sau, cậu còn ném thêm một thanh kunai cố định. Tôi phòng thủ bảo vệ ông Tazuna.

    Bọn chúng cố kéo cánh tay thoát ra nhưng vì mắc xích quá chặt nên không thể, Sasuke ngay lập tức nhảy lên hai cánh tay đó rồi phóng hai đạp thẳng vào mặt chúng. Hết cách bọn chúng đành rút bỏ sợi dây xích chia nhau ra tấn công, một tên tấn công Naruto tên còn lại hướng đến chỗ Izumi, chúng quá nhanh để Sasuke có thể đuổi kịp.

    Tôi vẫn nghiêm túc phòng thủ nhưng có lẽ trong giây lát tôi vô tình nhìn thấy khuôn mặt hoảng hốt của Sasuke hoặc có lẽ là nhìn lầm rồi. Một tên tấn công đến ngay trước mặt tôi nhưng may mắn thay thầy Kakashi đã xuất hiện kịp thời giải cứu cho cả tôi và Naruto, nếu không có lẽ tôi đã bị thương rồi.

    Thầy đã dùng thuật thế thân để thoát khỏi đòn tấn công đó, Kakashi quay đầu nhìn Naruto còn đang nằm dưới đất.

    "Thầy không thể cứu em làm em bị thương, xin lỗi em ha. Thật sự lúc đó thầy cũng không ngờ em sợ đến mức cứng đơ người ra." Câu nói như đang chọc vào lòng tự trọng của cậu khiến cho Naruto vô cùng khó chịu.

    Thầy tiến lại chỗ tôi xoa đầu tôi vài cái.

    "Em làm tốt lắm, Izumi" Tôi thật sự không để tâm mấy đến lời khen mà chỉ nhìn Naruto đang ngồi dậy bên đó.

    "Em cũng vậy!" Nhìn qua Sasuke cười nhẹ.

    Naruto thất thần, tại sao ai cũng đều làm được chỉ riêng mình là không chứ, sao mình lại thua tên Sasuke kia chứ. Trên người cậu ta đến một hạt bụi cũng không có vẫn còn đứng thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

    "Cậu có bị thương không vậy, anh chàng thỏ đế!" Sasuke nhìn Naruto với ánh mắt khi dễ càng khiến cậu bực hơn.

    "Naruto, móng vuốt của hai tên này có độc đó. Điều quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng giải độc." Kakashi nói cho Naruto biết với ánh mắt có chút thất vọng.

    Sự tức giận cộng với hổ thẹn làm Naruto như muốn phát điên, cậu không muốn trở thành kẻ vướng chân đồng đội liền tự mình dùng kunai đâm xuyên qua cánh tay.

    "Naruto, thầy biết em rạch vết thương để lấy độc nhưng cứ để như vậy thì em sẽ mất máu rồi chết."

    "AHHH! Sao thầy không nói sớm, phải làm sao đây" Naruto hoảng hốt đi loạn qua loạn lại tại tìm cách.

    Thật sự rất buồn cười không ngờ cậu ấy lại ngốc đến như vậy nhưng mà đâu đó trong cậu ấy lại có sự can đảm, quyết tâm mà mình không có.

    "Naruto, để tớ băng bó giúp cậu!" Tôi tiến tới cùng cuộn băng vết thương đã chuẩn bị sẵn.

    "Cảm ơn cậu, Izumi. Cậu tốt với tớ quá!" Naruto có chút ngượng ngùng nhìn Izumi.

    "Đừng có làm vướng chân bọn tôi nữa, đồ ngốc" Sasuke vô cùng giận dữ nhìn Naruto như muốn nuốt sống cậu.

    Từ nãy cho đến giờ lúc nào Izumi cũng nhìn tên hậu đậu đó là sao vậy, cậu ta có gì đáng nhìn đâu chứ. Cái ánh mắt triều mến đó là sao, bị thương thì tự băng bó mắc gì cậu phải làm giúp. Càng suy nghĩ càng khiến Sasuke muốn nhanh chóng giải quyết tên kia cho khuất mắt.
     
    Hồ Thanh Tâm thích bài này.
  9. Tiểu Bảo Ngư

    Bài viết:
    116
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cả đội cùng ông Tazuna bước lên thuyền sang làng Sóng, Kakashi cùng Sasuke ngồi cùng bên còn lại là Naruto và Izumi. Trên đường đi Izumi vẫn luôn nhìn Naruto nhưng lúc Naruto quay lại thì cô lại ngại ngùng quay đi làm cho Sasuke bên kia tức đến đỏ mặt.

    "Naruto, hình như.. áo cậu bị rách rồi kìa.." Tôi có chút ngượng ngùng khi phải nói ra điều đó, con gái thì không được nói như vậy như nhìn nó chướng mắt quá nên đành phải nói.

    "Vậy hả, ở đâu vậy.. sao tớ không thấy?" Naruto lật đật nhìn lại đồ đạc của mình cũng khá ngại ngùng khi để Izumi thấy được nó.

    "Nó ở sau lưng nên cậu không thấy đâu, để tớ giúp cậu vá lại." Tôi lấy kim chỉ được cất trong túi đựng ra rồi khâu lại vết rách, tôi chỉ mang theo mỗi chỉ trắng nên vết khâu có vẻ khá nổi bật.

    "Cậu vậy mà cũng biết may giá nữa sao, giỏi vậy không như tớ" Naruto quay lưng về phía Izumi rồi như bất động.

    Chốc lát tôi đã khâu xong vết rách nhưng bỗng nhiên Sasuke tiến lại gần tôi, mặt cậu ấy có chút đỏ. Tôi chú ý thấy trên áo cậu ấy cũng bị rách một vết to ở ngay phía trước, việc may giá đã trở thành thói quen của tôi nên chỉ cần nhìn thấy là tôi không kìm lại được mà muốn nhanh chóng khâu nó lại.

    "Izumi.. Áo tôi cũng bị rách.. cậu giúp tôi vá nó lại.. được không?"

    "Tất nhiên rồi!" Tôi cười tươi đón nhận.

    "Sasuke, thầy nhớ là lúc nãy áo em đâu có bị rách." Kakashi nghi ngờ nhìn Sasuke.

    "Chắc thầy nhìn nhầm rồi.. áo em bị rách do đánh với hai tên đó." Cậu vội vàng giải thích nhưng không biết rằng Kakashi đã biết hết mọi chuyện.

    Vậy là hiểu rồi Naruto thích Izumi, Sasuke cũng thích Izumi nhưng Izumi lại thích Naruto. Có vẻ mọi chuyện sẽ rất thú vị cho mà xem.

    Sau khi xuống thuyền họ cùng nhau đi tiếp qua một khu rừng nữa, trên cả hai cái áo đều là những vết kim chỉ vô cùng đều đặn nhưng lại quá nổi màu. Naruto hết lần này đến lần khác làm mọi người giật mình thót tim.

    Trong lúc họ đang mải mê chú ý tới con thỏ thì một vật gì đó rất lớn bay qua ngang đầu họ, tất cả đều phải nằm gục xuống để tránh đòn tấn công bất ngờ. Thanh đại đao cắm sâu vào thân cây một người bịt mặt bằng những miếng vải băng chỉ mặc mỗi cái quần đứng trên đó.

    Băng đeo trán của hắn có kí hiệu của Làng Sương Mù nhưng đã bị gạch ngang một đường dài, đây chính là Ninja lưu vong.

    "Oh, ngươi chính là Zabuza, ninja lưu vong của làng sương mù." Kakashi hướng mắt về phía Zabuza nói chuyện.

    Naruto ngốc không biết Ninja lưu vong là gì mà chỉ ham chiến để chuộc lại lần khi nãy.

    Naruto đang chạy vụt lên thì một cánh tay ngăn cậu lại.

    "Em đang cản trở đấy. Mấy đứa lùi lại" Kakashi bắt đầu nghiêm túc.

    "Tại sao?"

    "Hắn khác với những kẻ chúng ta gặp lúc trước. Hắn là một đối thủ đáng gồm đấy" Kakashi đưa tay, chạm vào bên băng đeo trán đang che đi con mắt còn lại.

    Mọi người chăm chú nhìn vào hành động đó, tò mò muốn biết thầy đang làm gì

    "Nếu không đánh nghiêm túc rất khó thắng được hắn."

    "Ta đoán ngươi là người dùng Sharingan" Zabuza lên tiếng, giọng hắn trầm trầm nghe rất đáng sợ.

    Tôi liếc nhìn mọi người thì phát hiện Sasuke đang tỏ ra rất khó chịu, có lẽ là do liên quan đến Huyết Kế Giới Hạn của gia tộc.

    "Sharingan? Nó là cái gì?" Naruto tò mò hỏi

    "Mọi người, đội hình chữ thập, bảo vệ ông Tazuna. Không ai được tham gia vào trận đánh.. Không tham chiến cũng là tác chiến đồng đội đấy" Nói xong Kakashi kéo băng đeo trán bên mắt bị che đi, lộ ra một vết sẹo dài và một con mắt màu đỏ có những nốt đen xung quanh nhìn rất kỳ quái.

    "Chứng kiến được con mắt Sharingan thật là vinh hạnh" Zabuza từ trên cao thú vị nhìn xuống.

    "Mấy người cứ Sharingan, Sharingan. Rốt cuộc thì nó là thứ gì?" Naruto mất kiên nhẫn hô lên

    "Sharingan.. sức mạnh được sinh ra từ mắt, và sức mạnh đó được di truyền. Người có thể sử dụng nhẫn thuật nói rằng có con mắt đó có thể nhìn thấu mọi ảo thuật.. và vô hiệu hóa chúng một cách dễ dàng. Nhưng cần phải biết những người dùng nhẫn thuật không hẳn có con mắt giống nhau, đây chỉ là một số số đó. Có nghĩa là Sharingan không phải là nhẫn thuật duy nhất." Sasuke trầm mặt giải thích

    Tôi đã từng một lần chạm mặt với con mắt này, nó như thể nhìn thấu được tất cả và hơn cả ảo thuật người đó sử dụng vô cùng đáng sợ.

    "Điểm đáng lo của Sharingan chính là có thể thấy được cách ra đòn của đối phương và bắt chước y chang như vậy.." Zabuza giải thích

    "Khi ta còn là ám bộ, bọn ta đã lập một danh sách đen những người cần tránh trong đó có ngươi Ninja Sao Chép-Kakashi"

    Naruto thì hào hứng vì thầy quá giỏi, Sasuke thì nghi ngờ chỉ những người thuộc tộc Uchiha mới có Sharingan, không lẽ thầy ấy cũng là.. Tôi cũng hiểu cảm giác của Sasuke lúc này, khá là bất ngờ không biết làm sao thầy lại có được nó.

    * * *

    Sau khi giải quyết xong Zabuza chúng tôi lên đường đến nhà ông Tazuna để nghĩ chân trước khi quay về. Tuy chân thầy Kakashi bị thương nhưng thầy ấy vẫn dắt chúng tôi đi rèn luyện. Bài học chính là học cách điều khiển Chakra bằng cách leo cây.

    Mọi người ai cũng cố gắng luyện tập riêng phần tôi thì vẫn chưa bắt đầu, tôi lén lút bỏ bài tập đi ra tìm một con sông gần đó. Tôi cởi bỏ dép rồi ngâm chân dưới nước, lấy ra một mảnh vải bị rách rồi lại tiếp tục vá lại.

    "Sao em không luyện tập với mọi người?" Kakashi từ phía sau đi đến.

    "Thật ra cái đó em đã có thể làm được rồi!" Tôi bình thản tiếp tục vá

    "Em đã học nó từ trước sao?"

    "Nếu nói là học thì có hơi sai mà đúng hơn là tình cảnh ép buộc. Để em nói cho thầy biết một bí mật, thật ra em đã khôi phục ký ức rồi." Thầy Kakashi trông có vẻ đáng tin nên tôi đã bật mí cho thầy ấy biết một nữa.

    "Em còn nhớ đó là một ngày âm u, có một bầy chó săn rượt theo em. Lúc đó trên người em toàn là vết thương, em rất sợ nếu chúng bắt được em thì coi như hết. Người ta nói trong cái chết sẽ có cái sống, dù em không biết leo cây và những cái cây ở đó rất cao nhưng em vẫn muốn thử một lần đó là cơ hội sống duy nhất của em. Đó thế là em đã học được cách leo cây."

    ".. Izumi, em không thấy nước lạnh sao?" Kakashi trầm ngâm.

    "Lạnh sao bằng lòng người." Tôi vừa hay vá xong miếng vải

    Tôi rút chân lên lau sạch nước, mang lại đôi dép rồi cùng thầy quay trở lại buổi tập. Sasuke thì leo được càng ngày càng cao, Naruto tuy khởi đầu không tốt nhưng đang ngày càng đuổi kịp Sasuke.

    "Cậu vừa mới đi đâu vậy" Sasuke dừng lại quay sang hỏi tôi.

    "Chân mình dơ nên vừa nãy đi ra sông rửa." Tôi cười nhẹ nhìn Sasuke.

    Nghe tôi trả lời xong cậu cũng quay lại tiếp tục luyện tập, Naruto thì miệt mài luyện tập nên không để ý xung quanh. Sau quá trình luyện tập ở đây chúng tôi đã lên đường quay về làng ông Tazuna quyết định tiễn chúng tôi, Naruto đột nhiên nhớ lại đã bỏ quên đồ nên chúng tôi đã đi trước.
     
    Hồ Thanh Tâm thích bài này.
  10. Tiểu Bảo Ngư

    Bài viết:
    116
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sương mù đột nhiên dày đặc, tôi lùi lại bảo vệ ông Tazuna, thầy Kakashi chạm tráng với Zabuza còn Sasuke thì biến mất.

    Tôi lo lắng cho Sasuke nhưng lại không thể rời bỏ nơi này được, sương mù quá dày đặc không thể dùng mắt mà tìm được. Đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn, đó là của Sasuke.

    Lồng ngực tôi thắt lại, tôi không biết rốt cuộc là tên nào đã làm vậy với Sasuke nhưng mà tên đó chết chắc rồi.

    Bên trong Ma Kính Sasuke đang nằm gục bên dưới cùng với vô số châm ghim trên người.

    "Kết thúc rồi." Haku hai tay đầy kim châm hướng nhìn Sasuke.

    "Không.. dễ vậy đâu.." Sasuke vẫn cố gượng dậy dù vết thương đã đầy mình.

    "Vậy thì chết đi!" Haku phóng một lúc hơn 20 mươi châm về phía cậu.

    Sasuke cố gắng hết sức né được hết số châm đó nhưng không ngờ hắn đa di chuyển ra sau lưng cậu phóng châm. Lần này không thể nào né được nữa, cậu nhắm chặt mắt lại gắng chịu nhưng đã một lúc mà cậu chẳng cảm thấy gì.

    Đã có chuyện gì, hay là châm bị lệch hướng. Cái này là cái gì vậy.

    Cậu quay đầu nhìn phía sau, những sợi chỉ vá áo cậu đang bay ra chặn lại đòn tấn công. Những sợi chỉ từ màu trắng chuyển sang trong suốt, nó quấn lại tạo thành nữa thân người Izumi.

    "Sasuke, cậu lùi lại một chút đi, đứng đứng gần những sợi chỉ này nó sẽ làm cậu bị thương đó." Những sợi tự cử động nói chuyện y như người thật.

    Sasuke vẫn muốn tiếp tục chiến đấu thế nhưng giờ đây cơ thể không cho phép nên cậu chỉ đành lùi lại phía sau.

    "Ngươi là cái gì?" Haku bất động nói

    "Cái gì cũng được nhưng quan trọng là ngươi lại muốn làm hại đồng đội của ta cho nên hôm nay ngươi phải chết."

    "Chỉ là những sợi chỉ thì có thể làm gì!" Haku nói chế giễu.

    Haku bắt đầu chạy vòng quanh những Ma Kính với tốc độ thoát ẩn thoát hiện cuối cùng là một đống tên xuất hiện cùng lúc, bọn chúng đồng thời phóng châm về phía họ. Những sợi chỉ giãn ra bao trùm lấy xung quanh Sasuke, dù có làm như thế nào cũng không thể cắt đứt được sợi chỉ.

    Bỗng nhiên tất cả phân thân bên trong kính đều biến mất, từ lúc nào sợi chỉ đã bắt được chủ thể. Nó quấn quanh cổ Haku càng ngày càng siết lại, một phần khác đánh vỡ toàn bộ Ma Kính. Những sợi chỉ trên cổ dần biến thành cánh tay, phần còn lại quấn lại tạo thành một nữa cơ thể Izumi.

    Cô càng ngày càng siết chặt bàn tay, lúc đầu Haku còn chống cự nhưng bây giờ lại để mặc cho cô giết. Đến lúc buông tay ra thì Haku đã chết, vừa lúc đó thì những sợi chỉ bốc cháy dữ dội khi ngọn lửa tắt thì nó cũng đã bị thiêu rụi.

    Bên phía Izumi mọi chuyện cũng đã xong, Zabuza đã liều mình đánh với bọn người kia cuối cùng gục ngã bên thi thể Haku. Mọi chuyện đúng thật đã xong nhưng cơ thể của tôi thì chỉ vừa mới bắt đầu thôi. Đây là một loại nhẫn thuật mà tôi đã tự luyện được tôi gọi nó là "Phân Tách", chính là chia cơ thể tôi làm hai một phần dựa vào Chakra tôi đưa vào sợi chỉ mà biến thành. Nó khác với Ảnh Phân Thân vì Phân Tách sẽ tạo ra một cơ thể mạnh ngang ngửa với cơ thể chủ.

    Nó có rất nhiều cách dùng nhưng đây là lần đầu tiên tôi dùng nó để bảo vệ người khác, tuy nhiên Phân Tách có tác dụng phụ rất kinh khủng không phải là đường cùng thì tôi chẳng bao giờ dùng nó. Sau khi dừng Phân Tách khoảng 10 phút sau chính là lúc tôi hứng chịu nổi đau như xé đôi cơ thể và cơn lạnh từ việc Phân Tách.

    Bây giờ vẫn còn thời gian tôi phải nhanh chóng tìm một nơi an toàn, không thể để mọi người lo lắng.

    "Izumi, khi nãy cậu đã làm gì vậy?" Sasuke tiến gần phía tôi cố gắng hỏi.

    "Đó là bí thuật của mình nên không nói được!" Tôi cười thật tươi như không có chuyện gì.

    "Thầy Kakashi, em nghĩ bây giờ chúng ta vẫn chưa quay về được đâu. Sasuke và thầy đều bị thương rồi hay là đến nhà ông Tazuna trị thương rồi mai hãy quay về."

    "Được không ông?"

    "Tất nhiên là được, nhanh chóng vào nhà đi" Ông Tazuna khá khẩn trương đưa chúng tôi quay về.

    Bên trong nhà mọi người đều đang băng bó vết thương riêng tôi thì không bị thương nhưng tôi đã bắt đầu cảm giác được cơn đau. Mồ hôi trên trán không ngừng rơi, cơ thể tôi bắt đầu những cơn lạnh đến thấu xương.

    "Ông ơi, nhà tắm ở đâu vậy, cháu muốn.. tắm một chút.." Tôi vẫn cố gắng cười tươi

    "Nó ở tầng trên, cháu cứ dùng đi!"

    Tôi cố gắng bước vào bên trong phòng tắm may mắn ở đây có vòi nước nóng.

    Cô mở đầy một bồn nước nóng, khói nghi ngút khắp cả phòng. Izumi đắm cả thân mình vào trong cùng với cả bộ đồ trên người. Dòng nước nóng làm đỏ cả làn da trắng mút nhưng vẫn không phần nào giảm bớt cái lạnh trong cô. Đầu cô như muốn nứt làm hai cộng thêm cơn lạnh lại khiến cô thêm đau khổ.

    Cô vùi cả đầu mình xuống nước nóng hòng bớt đi phần nào đau đớn. Đây chính là cái giá phải trả khi sử dụng Phân Tách. Cô cắn chặt môi dưới đến chảy máu, đôi môi vốn hồng hào giờ đây chỉ còn màu đỏ của máu và những vết bầm.

    Cô thu hai chân vào sát thân hai tay quấn chặt lấy nó, những giọt nước mắt tuôn ra nó hòa với làn nước xung quanh làm một

    "Hức.. Hức.. Đau quá.."

    "Izumi.." Sasuke đang đứng bên ngoài cửa lên tiếng.

    Giọng nói đó làm tôi giật mình, tôi bắt đầu hoảng sợ nếu như cậu ấy nhìn thấy tôi bây giờ liệu cậu ấy sẽ ghét tôi không.

    "Izumi, cậu làm gì mà lâu thế, mọi người đều đi ra ngoài thu dọn hết rồi kìa." Cậu lên tiếng nhắc nhở.

    Tôi rất muốn lên tiếng trả lời thế nhưng không thể được, sự đau đớn lấn át giọng tôi, chỉ cần tôi lên tiếng là cậu ấy sẽ biết ngay. Lúc này tôi thật sự không thể nghĩ nhiều được, tôi cố gắng chồm lấy cái thao bên ngoài gõ vài tiếng cho cậu ấy an tâm nhưng đôi chân đã đứng không vững được nữa.

    *Ầm*

    Izumi ngã ra khỏi bồn tắm, chân cô đã đau rồi nay lại có thêm một vết bầm. Cô cắn lấy cánh tay mình để không phát ra âm thanh, đôi mắt vẫn không thể ngừng khóc.

    "Izumi, cậu không sao chứ."

    "Izumi.. Izumi.." Sasuke lo lắng vừa gõ cửa vừa hỏi.

    Cô muốn vươn tay lấy đồ gõ vài cái cho cậu yên tâm nhưng cơ thể cô bây giờ đã bất động không thể nhúc nhích, chẳng còn biết phải làm gì nữa.

    *Rầm*

    Sasuke phá cửa xông vào sau một lúc đập cửa, sự lo lắng của cậu quả nhiên không sai Izumi nằm bất động dưới nền sàn cả thân mình ướt sũng. Cậu nhanh chóng tiến tới ôm lấy Izumi, cái lạnh từ cơ thể cô làm cậu phải giật mình.

    Cơ thể cậu ấy sao lại lạnh như thế được còn có sao xung quanh toàn là nước nóng vậy. Chẳng lẽ cậu ấy ngâm mình bên trong, tại sao cậu ấy lại làm như vậy chứ. Bây giờ quan trọng nhất là phải sưởi ấm cái cơ thể lạnh tanh này.

    Cậu đỡ Izumi dậy nhìn thấy cô đang cắn chặt cánh tay tim cậu như thắt lại. Cậu cố gắng lấy cánh tay ra nhưng cô cắn quá chặt cậu chỉ đành dùng cách khác.

    "Izumi, cắn tay tôi này đừng cắn tay mình nữa"

    Theo bản năng cô nhả tay mình ra nhào tới cắn chặt tay cậu, cái đau đớn khiến cậu nhăn cả mặt. Tay còn lại ôm cô vào lòng, lưng dựa vào tường cùng cô chịu đau đớn.
     
    Hồ Thanh Tâm thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...