Đam Mỹ [Edit] [Đồng Nhân Văn] Ma đạo tổ sư - Nếu A Uyển Không Mất Trí Nhớ - Dạ Trường Nhan

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi asukun, 23 Tháng mười 2021.

  1. asukun

    Bài viết:
    0
    [Đồng Nhân Văn] Ma đạo tổ sư - Nếu A Uyển Không Mất Trí Nhớ

    Tác giả: Dạ Trường Nhan

    Thể loại: Đam mĩ, đồng nhân

    Editor: Asu

    * * *

    Văn án

    Cảnh báo trước:

    Truyện này cực kỳ thiếu thiện cảm với Giang Vãn Ngâm Giang Trừng

    Nếu Ôn Uyển không bị mất trí nhớ thì sao?

    Người yêu mến Giang Trừng chớ vào!

    Người yêu mến Giang Trừng chớ vào!

    Người yêu mến Giang Trừng chớ vào!
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng mười 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. asukun

    Bài viết:
    0
    Nếu A Uyển Không Mất Trí Nhớ - Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ khi biết được tin Ngụy Anh qua đời, Lam Nguyện ngày đêm đều thất thần. LamTrạm cho rằng hắn mệt mỏi, liền nhanh chóng thu phục quỷ quái mang đứa trẻ trở về Cô Tô.

    "Cảnh Nghi, đưa Lam Uyển về nghỉ ngơi." Lam Trạm đứng trước tỉnh thất phân phó.

    "Vâng, Cảnh Nghi gật đầu đáp lại, dẫn Lam Nguyện trở về phòng. Hai tiểu bối này được sắp xếp ở một phòng, sống chung với nhau tình cảm vô cùng thắm thiết.

    Ngay đêm đó, A Uyển trốn ở trong chăn khóc thầm, đau đớn tội nghiệp cho người thân chết thảm, nhưng không có chỗ nào để khóc, hắn nghiến răng chảy máu, hận không thể đem Giang Trừng cùng đám người đó băm thây vạn đoạn. Lệ rơi từ khóe mắt thấm ướt gối, A Uyển cố gắng hết sức nhỏ giọng, nhưng vẫn bị Cảnh Nghi nằm giường bên cạnh nghe được..

    " A Uyển, ngươi sao vậy? Ngươi đang.. khóc sao? "Cảnh Nghi rời giường mang ủng vào đi tới trước mặt Tư Truy, do dự chốc lát, đưa tay vén chăn lên, liền thấy A Uyển vội vàng lau nước mắt.

    Cảnh Nghi hắn vốn tính tình thẳng thắn, đương nhiên sẽ nói tốt một phen:" Đừng khóc nữa.. nam tử hán đại trượng phu, có khóc cũng không dễ dàng bộc lộ ra ngoài, A Uyển, ngươi rốt cuộc có chuyện gì? "A Uyển thút thít hồi lâu mới bình tĩnh lại, lắc đầu trả lời:" Không có gì.. "

    Cảnh Nghi thấy Tư Truy khóc thành như vậy hết sức đau lòng, biết hắn không muốn nói cũng không cưỡng cầu nữa, cánh tay kéo chăn đắp lên cho hắn xong xuôi, Cảnh Nghi kiên quyết nắm chặt thành nắm đấm, hùng hồn:" Ngươi không nói cũng không sao, A Uyển, tóm lại chỉ cần ai khiến ngươi chịu ủy khuất, ngươi nói với ta ta giúp ngươi xử lý hắn! "

    A Uyển thấy bộ dáng này của hắn cũng thôi khóc, mỉm cười khuyên nhủ:" ngươi nhỏ tiếng chút, để Hàm Quang Quân ngài ấy nghe được, lại phải chịu phạt.. Cảnh Nghi, ta không sao rồi, ngươi đi ngủ đi.. "Lam Uyển nắm tay Cảnh Nghi lắc lắc.

    " Được, ngươi cũng ngủ sớm một chút. "Cảnh Nghi che miệng ngáp một cái, hắn quả thực cực kỳ buồn ngủ, vì vậy hắn mơ mơ màng màng trở về giường ngủ thật say. A Uyển đêm nay nhất định là không ngủ được, hắn nhắm mắt dưỡng thần, đem mối hận trong lòng buông xuôi, càng lúc càng sâu..

    Thời gian trôi nhanh, thấm thoát qua đi mấy ngày.

    Lam Trạm cách vài ngày lại đem môn sinh ra ngoài đi săn đêm, mở mang kiến thức, lần này săm đêm, vì không muốn để Lam Uyển cảm thấy cô độc, đặc biệt phái Cảnh Nghi đi cùng.

    Một đám môn sinh Lam Thị đang trong rừng bố trí trận pháp bắt tẩu thi, liền gặp phải người của Vân Mộng Giang Thị. Lam gia xưa nay lễ phép chu toàn, trừ Lam Trạm ra, chúng môn sinh rối rít chắp tay cung kính hành lễ đối với Giang Tông Chủ. A Uyển thấy người tới là Giang Trừng, lòng có bất mãn, đám người hành lễ, hắn lại đứng nguyên bất động, làm trái lễ nghi, trên mặt nét cười dần dần biến mất.

    " Lam Uyển, không được vô lễ. "Hàm Quang Quân tỏ ý nói A Uyển như thế là sai, nhưng A Uyển trước nay luôn ngoan ngoãn biết nghe lời, hôm nay lại bỏ qua lời nói của Hàm Quang Quân.

    Cảnh Nghi lo lắng A Uyển chịu phạt, nhịn không được nói:" Lam Uyển, ngươi làm sao vậy? Hành lễ a?

    Lam Uyển nghe xong, xoay người đối mặt với Lam Trạm khom lưng hành lễ, đang trước mặt Giang Trừng, miệng còn hơi sữa nhưng từng chữ nói ra lại rất có khí phách: "Gia quy có nói, Vân Thâm Bất Tri Xứ, không được kết giao gian tà."

    Mọi người nghe xong một phen kinh ngạc sửng sốt, Giang Trừng sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, vô cùng tức giận. Nhưng Lam Uyển tuổi còn quá nhỏ, Giang Trừng cũng không thể làm gì.
     
    trangduong0932 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng mười 2022
  4. asukun

    Bài viết:
    0
    Nếu A Uyển Không Mất Trí Nhớ - Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Môn sinh Giang gia đối với lời nói của A Uyển quả thực không phục, toàn thân đều lộ vẻ tức giận, năm mồm bảy miệng khiển trách A Uyển: "Gian tà? Đứa nhỏ này đang nói bậy bạ gì vây?"

    "Giang Tông Chủ, Trẻ con nhỏ tuổi, mong thứ lỗi." Lam Trạm không ngờ tới A Uyển lại trả lời như vậy, vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không quên nói vài câu giải vây.

    Giang Trừng không cảm kích, giữa ngón tay lóe lên ánh sáng màu tím, hắn cười nhạt châm biếm: "Hàm Quang Quân, đây chính là đệ tử giỏi mà Cô Tô Lam Thị các ngươi dạy dỗ ư? Hừ!" Hắn nói xong, liền phất tay áo quay người rời đi, môn sinh Giang gia thấy Tông chủ tâm tình không tốt, cũng không dám lơ là, theo sát phía sau, có hai người vẫn không ngừng chỉ trích: "Giang Tông chủ sao có thể so với gian tà, đúng là vớ vẩn.."

    Đợi môn sinh Giang gia đi xa, Lam Trạm rủ mi như có điều suy nghĩ hướng Lam Uyển: "Chuyện này, trở về bàn lại."

    A Uyển cúi đầu đáp: "Vâng." Cảnh Nghi thấy cũng không xảy ra chuyện gì lớn, y bước nhanh lên phía trước kéo A Uyển sang một bên, đem một xấp bùa chú nhét vào trong ngực hắn: "Ngươi vừa rồi thật to gan, không sợ bị phạt sao? Thôi bỏ đi, cũng không sao rồi, mau bố trí trận pháp đi."

    "Ừm ừm" A Uyển liên tục gật đầu, hắn bất an ngẩng đầu lén nhìn Lam Trạm một cái.

    Bọn hắn sau khi về tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Trạm gọi A Uyển đến từ đường

    "A Uyển, chuyện Giang Trừng là thế nào?" Lam Trạm mặt nghiêm nghị, việc này không thể khinh nhường.

    "A Uyển không thích Giang Trừng." A Uyển ngẩng đầu dũng cảm nhìn vào mắt Lam Trạm, đôi tay nhỏ nắm lấy vạt áo.

    Lam Trạm chưa lý giải được việc không thích này từ đâu mà tới, không lẽ A Uyển không mất trí nhớ? Liền hỏi: "Vì sao?"

    A Uyển dời ánh mắt suy nghĩ chốc lát, cao giọng nói: "A Uyển vừa nhìn thấy người đó liền sinh lòng chán ghét. Hơn nữa nghe nói trước đây Giang Tông chủ từng tự mình mang theo người giết hại huynh đệ ngày trước của hắn, theo gia quy, A Uyển cảm thấy, đây là hành động bất nhân bất nghĩa, hắn là người vô tình vô nghĩa." Cái gọi là đồng môn vô kỵ (lời của trẻ nhỏ không có kiêng kỵ), Lam Nguyện lúc này làm liền một mạch. Trong đó ít nhiều lại nói trúng nỗi lòng của Lam Trạm.

    Lam Trạm bên ngoài bình thản như thường, nhưng bên trong lòng đầy gợn sóng, y trầm mặc một lát, đáp: "Vô luận đúng sai, sự việc hôm nay, ngươi cũng không nên lỗ mãng."

    Lam Uyển nghe xong, cúi đầu hối lỗi, không phản bác, vì Hàm Quang Quân cũng không phủ nhận lời nói vừa rồi của hắn.

    "Phạt ngươi trở về quay mặt vào tường suy nghĩ một tiếng, Cảnh Nghi giám sát." Không đợi A Uyển trả lời, Lam Trạm nhấc chân bước qua ngưởng cửa, rời khỏi từ đường.

    "Hàm Quang Quân đi thong thả.." Lam Uyển kính cẩn hành lễ, thành thành thật thật đi về nơi ở của mình lãnh phạt. Với A Uyển mà nói, chuyện ngày hôm nay cũng coi như là kết thúc, nhưng Lam Trạm đem những lời này của hắn ghi tạc vào lòng..
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng mười 2022
  5. asukun

    Bài viết:
    0
    Nếu A Uyển Không Mất Trí Nhớ - Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau ngày Lam Uyển một lời gây kinh ngạc đó, Lam Trạm đối với hắn liền nghiêm khắc dạy dỗ, đôi khi yêu cầu hắn đọc và tìm hiểu nhã chính tập, tăng cường điểm tốt để bù đắp những thiếu sót.

    Ngày tháng êm đềm sóng yên gió lặng chưa đầy ba tháng, đã bị tiếng gào thét của Cảnh Nghi phá vỡ..

    Lam Uyển dùng xong bữa trưa, liền đi tới tỉnh thất, chưa được nửa đường, bị Cảnh Nghi đang lao tới đụng phải, sách rơi tung tóe xuống đất. Lam Uyển vội vàng khom người nhặt nhã chính tập vừa sao chép xong bị hắn đụng rơi, một tay bắt lấy cánh tay Cảnh Nghi: "Cảnh Nghi, xảy ra chuyện gì? Sao ngươi lại hốt hoảng? Vân Thâm Bất Tri Xứ không được đi nhanh."

    Cảnh Nghi thở gấp một lúc mới nói ra được: "Không hay rồi không hay rồi, A Uyển, Hàm Quang Quân ngài ấy.. ngài ấy.."

    "Hàm Quang Quân làm sao?" A Uyển lo lắng hỏi

    "Hàm Quang Quân ngài ấy.. say đến phát điên rồi! Ta.. ta kéo không được! Ngươi đi xem thế nào trước, ta đi mời Trạch Vu Quân!" Cảnh Nghi hoảng loạn nói không nên lời, nghĩ đi nghĩ lại thực không có cách nào hình dung được bộ dạng đó của Hàm Quang Quân, vì vậy trả lời..

    "Á? Ngươi đi nhanh đi!" A Uyển sửng sốt, Vân Thâm Bất Tri Xứ không được uống rượu, Hàm Quang Quân như thế nào lại phá giới? Nghĩ tới đây, A Uyển chạy như bay đến tỉnh thất. Y vừa tới cửa, liền bị Lam Trạm dọa cho đứng trân tại chỗ.

    Vừa đúng lúc Lam Trạm đi ra, hắn y phục xốc xệch, ánh mắt mơ hồ, ngực lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, ngay cả mạt ngạch cũng lệch về một bên, bước đi cũng chao đảo vô định. A Uyển tiến lên phía trước đưa tay dùng lực đỡ lấy hắn, liền ngửi được mùi rượu nồng nặc. Hắn cúi đầu nhìn vò rượu Hàm Quang Quân ném xuống đất, không khỏi ngơ ngẩn, Thiên Tử Tiếu? Đó chẳng phải là rượu mà Tiện ca ca thích uống nhất sao?

    "Hàm Quang Quân, người tỉnh lại đi!" A Uyển muốn đem Lam Trạm kéo về tỉnh thất, tiếc rằng sức lực không bằng hắn, ngược lại bị Lam Trạm kéo đi một hướng khác..

    Lam Trạm kéo A Uyển tới nhà kho của Lam gia nơi cất giữ di vật đoạt lại của nhà họ Ôn trong trận Xạ Nhật, tới trước cửa, y từ từ đưa tay lên gắng sức đẩy ra.

    "Hàm Quang Quân, đừng a.." A Uyển liều mạng ôm lấy cánh tay Lam Trạm, đang cố gắng ngăn cản hành động của hắn, nhưng vô ích.

    "Ngươi.. buông ra.." Lam Trạm mơ hồ nói, rút tay ra khỏi vòng tay A Uyển.

    Y tung một chưởng đẩy cửa ra nhưng không được, liền vận linh phá khóa cửa, xông vào lục tìm trong đống vật dụng, A Uyển hiển nhiên không biết chuyện gì luống cuống đuổi theo vào.

    "Hàm Quang Quân, người muốn tìm cái gì nói với A Uyển, để A Uyển giúp người tìm.." A Uyển nhìn Hàm Quang Quân bất chấp thân ảnh nằm nhoài trên đống đồ cũ bụi bặm tìm đồ vật, liền không khỏi xót xa..

    Lam Trạm mặc kệ hắn, tiếp tục tìm kiếm. Đột nhiên, hắn từ trong đống cung tên rút ra một cái lạc thiết gắn trên thanh sắt, phía trên có khắc lờ mờ hoa văn hình mặt trời.. A Uyển một khắc liền nhận ra, đó là dụng cụ tra tấn của Ôn gia! Lam Trạm tìm thứ này không khỏi làm cho người khác thấy kỳ quái, bất ngờ càng làm cho người phía sau không khỏi kinh hãi..

    Lam Trạm tay cầm khối lạc thiết nóng bỏng giơ lên, lúc này A Uyển còn chưa kịp phản ứng, đem lạc thiết ngay dưới phần ngực lộ ra in xuống, lúc này hắn hừ lên một tiếng, chau mày chịu đựng đau đớn..

    "Hàm Quang Quân!" Lam Uyển cơ hồ bay nhào qua, nắm lấy tay Lam Trạm cùng lạc thiết kéo ra, đáng tiếc Lam Trạm dường như đã quyết định như vậy, dù A Uyển có kéo thế nào, lạc thiết đó như đóng đinh vào ngực không nhúc nhích. Lạc thiết nóng khiến da thịt hắn dấy lên tí tách, khói trắng bốc lên, đợi vết thương kia đầm đìa máu tươi, Lam Trạm mới vung tay vứt nó xuống. Lam Uyển nhìn vào vết thương đẫm máu, đã bị dọa đến cả người phát run, hắn run giọng nói: "Hàm Quang Quân, người hà tất phải khổ sở như vậy?"

    "Thì ra.. hắn lúc đó đau như vậy.." Lam Trạm ngồi bệt xuống đất, như không có ai bên cạnh, tự nói với chính mình: "Ngụy Anh, Ngụy Anh.."

    (Đau lòng quá huhuhuhu))

    Lam Uyển đối với lời của Lam Trạm sợ hãi tột cùng, hắn đột nhiên nghĩ tới, Tiện ca ca khi còn sống cũng từng có vết in trên ngực cùng với vết thương bây giờ của Hàm Quang Quân đều giống nhau, thì ra Hàm Quang Quân trong lòng vẫn luôn nhớ Tiện ca ca. Thì ra người ngày ngày vẫn luôn nhớ Tiện ca ca không chỉ có mỗi mình A Uyển hắn! A Uyển thận trọng bước tới dựa vào bên người Lam Trạm, giọng ấm áp thì thầm bên tai Hàm Quang Quân: "Có Tiền ca ca, A Uyển cũng rất nhớ Tiện ca ca.."

    Đáng tiếc giờ phút này Lam Trạm đang say, hắn một chút cũng không nhớ.

    Chưa qua một khắc, Lam Hi Thần liền mang theo mấy môn sinh Lam GIa chạy tới, hắn nhìn thấy Lam Trạm trong bộ dạng như vậy, vô cùng kinh ngạc, vừa giận vừa đau lòng gọi mấy môn sinh đem Lam Trạm đang nháo nhào muốn tìm cây sáo cưỡng ép kéo về tỉnh thất.. Chuyện này phát sinh, làm chấn động toàn bộ Lam Gia, Trạch Vu Quân phạt Lam Trạm ở tỉnh thất bế quan ba ngày tự suy ngẫm, thật ra hắn thân làm ca ca, không phải không biết chấp niệm và tâm lý của Lam Trạm, nhưng là hắn cũng không giúp gì được.

    Sang ngày thứ hai, Lam Uyển bưng mấy lọ thuốc trị thương tới trước cửa tỉnh thất, nói với người trong phòng: "Hàm Quang Quân, thuốc A Uyển đã mang tới rồi, mời người nhanh chóng trị thương." Dứt lời, A Uyển đem thuốc để xuống đất.

    Trong phòng yên lặng không tiếng động, hồi lâu, giọng nói thanh tao như ngọc vỡ truyền ra: "Ừ, lui xuống đi."

    "Dạ, Hàm Quang Quân." A Uyển cất bước rời đi..
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng mười 2022
  6. asukun

    Bài viết:
    0
    Nếu A Uyển Không Mất Trí Nhớ - Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian thấm thoát, thoáng một cái đã mười ba năm trôi qua kể từ khi A Uyển yên ổn ở Lam Gia, đứa trẻ năm đó giờ đã thành thiếu niên nhanh nhẹn, anh tuấn khôi ngô, tao nhã sâu sắc, tài mạo song toàn.

    A Uyển càng lớn càng vững vàng chững chạc. Những năm gần đây, hắn mỗi ngày đều chăm chỉ tập luyện, mười năm gộp lại, đem lòng thù hận triệt để che dấu, chỉ mong có một ngày hắn có thể minh oan cho những người thân đã khuất. Lam Trạm đối với hắn rất tán thưởng, mỗi lần xuất hành đều mang theo hắn bên người.

    "Tư Truy, đi thôi." Lam Trạm gọi. Người đời đều biết Hàm Quang Quân phùng loạn tất xuất, vì vậy, một khi chỗ nào có yêu ma làm loạn, mọi người trước tiên đều sẽ nghĩ tới việc đi tìm Hàm Quang Quân giúp đỡ, đêm nay, có một ngôi mộ hoang vu trên núi không ổn.

    "Dạ, Hàm Quang Quân." Tư Truy chắp tay hành lễ, mang đàn ngự kiếm, cùng Lam Trạm đi tới mộ phần trên núi.

    Sau khi cẩn thận dò xét, phát hiện hầu hết là tẩu thi bình thường, chỉ là số lượng khá nhiều, Tư Truy cùng Hàm Quang Quân dễ như trở bàn tay liền đem toàn bộ đám tẩu thi giết hết.

    Hai người đang trên đường truy bắt hung tà, vô tình gặp một hồ nước nhỏ, nước trong hồ trong vắt sạch sẽ, phản chiếu bầu trời đầy sao. Lam Trạm lấy đàn vong kỵ ra, ngồi trên đất, đầu ngón tay gẫy dây đàn, thanh âm vấn linh. Tư Truy lúc này đã luyện tập được ngữ cầm, lại vô cùng xuất sắc. Hắn ở bên cạnh Lam Trạm, chăm chú lắng nghe.

    Đợi Lam Trạm đàn xong một khúc, Tư Truy hỏi: "Hàm Quang Quân là đang tìm.. Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện sao?" cầm ngữ đã sáng tỏ tất cả.

    Lam Trạm rủ mắt thở dài, ngữ khí ba phần mất mát: "Ừm.. vẫn chưa có manh mối." Hắn thu đàn đứng bên bờ hồ thương cảm.

    Tư Truy tin tưởng, "Hàm Quang Quân đối với Di Lăng Lão Tổ tình sâu nghĩa nặng như vậy, trong lòng cũng nhất định xem người là tâm đầu ý hợp, tri kỷ cả đời."

    Tư Truy muốn thẳng thắn nói cho Lam Trạm biết, Tiện ca ca khi còn sống vẫn luôn nhớ nhung y, ngay trước ngày cả Di Lăng bị tiêu diệt, hắn còn lẩm bẩm đã lâu không gặp y. Đáng tiếc, số mệnh vô thường, ai ngờ được trong một ngày đã trở thành sinh ly tử biệt.

    * * *Chỉ mong. Lam Trạm nghiêng đầu nhìn gương mặt Tư Truy, phảng phất tựa hồ như thấy được bóng dáng Ngụy Anh. Cho dù Ngụy Anh không rõ tâm ý của hắn, chỉ cần có thể giữ hắn bên người, làm bạn bè, làm tri kỷ thì đã sao?

    Hai người mang tâm sự riêng, nửa đêm vội vã trở về Vân Thâm, tắm rửa nghỉ ngơi.

    "Tư Truy, tỉnh dậy đi!" Cảnh Nghi ngày thứ hai từ sáng sớm đã đem Tư Truy đánh thức.

    "Á? Chuyện gì vậy?" Tư Truy đưa tay dụi dụi đôi mắt ngái ngủ hỏi, không để ý chút nào Cảnh Nghi quấy nhiễu hắn, không hỗ là môn sinh nổi danh tính khí tốt của Lam gia

    Lát nữa Vân Mộng Giang Thị Giang tông chủ muốn tới chỗ chúng ta thương lượng chuyện quan trọng, hình như thảo luận về việc triển khai săn bắt ở núi Đại Phạm, Trạch Vu Quân muốn chúng ta nhanh chóng chuẩn bị thiết đãi thật tốt, sẵn sàng ngênh đón! Cảnh Nghi vừa nói vừa đem Tư Truy từ trên giường kéo dậy, giục hắn rửa mặt súc miệng xong, liền dẫn hẵn cùng đi bố trí nghi sự.

    Khoảng chừng nửa giờ sau, Giang Trừng cùng mấy môn sinh đến trước cửa. Tư Truy cùng Cảnh Nghi dẫn một đoàn môn sinh đến cung kính ngênh đón, dẫn hắn vào đại sảnh Lam gia thiết đãi khách.

    Giang Trừng ở trước đại sảnh từ đầu tới cuối trưng ra vẻ mặt khó ở, không thấy nụ cười, dáng vẻ cao cao tại thượng. Trạch Vu Quân cùng với hắn thương nghị, hắn cũng lạnh nhạt, nói chuyện cũng không dễ nghe. Lam Trạm ngồi ngay ngắn bên cạnh, từ đầu đến cuối đều không thèm để ý đến Giang Vãn Ngâm.

    "Tư Truy, ngươi nhìn vị Giang Tông chủ đi, trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị cho ai xem vậy? Tựa như ai thiếu hắn tám trăm lượng bạc.." Cảnh nghi ngồi sau lưng Lam Trạm lấy tay đẩy một cái bên cạnh Tư Truy, xì xào bàn tán.

    Tư Truy bất đắc dĩ nhếch môi: "Giang Tông chủ luôn như vậy, Cảnh Nghi không cần để ý." Tuy là nói thế, nhưng từ đáy lòng Tư Truy sự chán ghét đối với Giang Trừng không kém so với Cảnh Nghi là bao, khóe môi hắn nhếch lên trong giây lát lại trở lại bình thường, ánh mắt lạnh lùng. Sói mắt trắng được Ninh thúc thúc cứu đang ở ngay trước mặt hắn ngênh ngang kiêu ngạo, Tư Truy quả thực không vui. Chốc lát, Tư Truy hướng Lam Trạm xin phép mượn cớ rời khỏi đại sảnh, Cảnh Nghi cũng không muốn một mình đợi ở nơi nhàm chán đó, cũng mượn cớ rời đi.

    "Tư Truy, sao trông ngươi không vui? Là bởi vì Giang tông chủ tới đây sao?" Cảnh Nghi phát hiện Tư Truy hôm nay tinh thần sa sút, liền tò mò muốn hỏi.

    ".. Ừm". Tư Truy và Cảnh Nghi là huynh đệ tâm giao, hắn tất nhiên không che dấu nhiều.

    "Thực ra ta cũng không thích hắn, nghe nói hắn có được địa vị như ngày hôm nay, chẳng phải là dựa vào huynh đệ Di Lăng Lão Tổ trước đây của hắn sao, Xạ Nhật Chi Chinh, Di Lăng Lão Tổ hợp hổ phù, lệnh vạn quỷ, giết Ôn cẩu tan tác tả tơi, kể từ đó Vân Mộng Giang Thị danh tiếng vang xa, nhưng chẳng ai ngờ, Giang tông chủ sau cùng đem hắn trục xuất khỏi Giang gia, thật là.." Cảnh Nghi còn chưa nói xong, bị môn sinh Giang gia tình cờ đi qua cắt đứt.

    "Phi, ngươi biết cái gì? Giang tông chủ chúng ta là nhân vật có tiếng bị hóa đan cũng có thể phục đan, nào có kém cỏi như các ngươi nói, hơn nữa, lúc đó là Di Lăng Lão Tổ phản bội Giang gia, còn trách được Giang tông chủ sao? Lẽ nào có cái lí đó!". Môn sinh Giang gia đều quen nhàn nhã, đấu khẩu không khoan nhượng, các môn sinh khác cũng hùa theo.

    Tư Truy nghe xong, cười giễu cợt, hắn tiến lên trước một bước, miệt thị môn sinh chen miệng kia: "Thật sao? Tại hạ từng tra cứu cổ tịch, người tu luyện một khi bị hóa đan, thì không có cách nào kết đan, Kim Đan của tông chủ nhà các ngươi bây giờ là ở đâu ra chứ? Phỏng chừng đan kia lai lịch không hề đơn giản nhỉ?" Tư Truy nhìn chằm chằm vào mặt môn sinh kia, không cho hắn ta có cơ hội đáp trả, trên mặt vẫn nét cười lộ lúm đồng tiền có thể lấy ra được, nói tiếp: "Di Lăng Lão Tổ phản bội Giang gia? Vậy ngươi có biết hắn phản bội như thế nào? Vì sao phản bội? Ngươi tận mắt chứng kiến sao?" Cảnh Nghi đứng bên cạnh đột nhiên cảm thấy, Tư Truy lúc này trở nên rất lạ, hắn vô cùng kinh ngạc nhất thời không nói nên lời.

    "Cái này.. không biết, ta không tận mắt nhìn thấy.. Ta chẳng qua cũng chỉ nghe người khác nói". Mô sinh kia không lời chống đỡ, đột nhiên rơi vào thế yếu.

    "Cho nên các ngươi dựa vào những tin đồn truyền miệng, tùy tiện đánh giá thiện ác của một người? Tư Truy cảm thấy, các ngươi thật sự ngu dốt đến nực cười.. Cảnh Nghi, chúng ta đi." Tư Truy tức giận cười mỉa mai, tức thì nắm lấy tay Cảnh Nghi kéo đi thật nhanh.

    Tư Truy đương nhiên biết kim đan trong bụng Giang Trừng là của Tiện ca ca, mười năm trước, Ninh thúc thúc, Tình cô cô và Tiện ca ca bọn họ nói chuyện riêng bàn về việc mổ đan, hắn ngồi xổm một bên có thể nghe rõ ràng. Lúc đó còn nhỏ, từ miệng Ôn Tình tỷ tỷ nghe được hai chữ mổ đan, hắn vẫn luôn không hiểu là ý gì, đến khi lớn một chút hắn mới hiểu được hàm nghĩa trong đó. Cẩn thận nhớ lại, Tiện ca ca từng có linh lực tu vi cao cường, lúc Xạ Nhật Chi Chinh lại trở thành tổ sư quỷ đạo, sai khiến vạn quỷ. Sau đó, A Uyển ngày ngày dính lấy Tiện ca ca nhưng lại không thấy hắn dùng qua linh lực nữa, mà kim đan Giang tông chủ lại phục hồi cực tốt, thậm chí có thể tham gia vây quét Loạn Táng Cương. Đó không phải đan của Tiện ca ca thì còn của ai? "

    Tư Truy nghĩ tới đây, tay đang nắm cổ tay Cảnh Nghi không nhịn được xiết chặt, Cảnh NGhi đau đớn thét lên:" Tư Truy ngươi buông ra, đau quá! "

    Ý thức được bản thân thất thố, Tư Truy vội vàng buông tay, cúi đầu hổ thẹn nói:" Xin lỗi, Cảnh Nghi. "

    " Không sao không sao, vừa rồi đa tạ ngươi giúp ta giải vây. Có điều Tư Truy, dáng vẻ của ngươi vừa rồi thật không giống ngày thường, dữ tợn như vậy, ta lại là lần đầu tiên nhìn thấy. "Cảnh Nghi thổi thổi cổ tay đang đỏ lên của hắn, lên tiếng trêu chọc.

    " Thế ư? Cảnh Nghi chắc nhìn nhầm rồi."Tư Truy điều chỉnh lại tâm trạng một chút, trên má lại nở một nụ cười lúm đồng tiền ôn hòa nho nhã.
    [/SIZE]
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng mười 2022
  7. asukun

    Bài viết:
    0
    Nếu A Uyển Không Mất Trí Nhớ - Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi nhóm Giang Trừng rời khỏi Cô Tô, Lam Trạm phái môn sinh đi mời Cảnh Nghi Tư Truy tới tỉnh thất, báo cho bọn họ ngày mai phải đi Mạc Gia Trang trừ tà.

    Đên đó, Tư Truy mơ một giấc mơ kỳ lạ: Mơ thấy Tiện ca ca dựa vào một thân cây, trong tay đang cầm một quả táo ăn say sưa, huynh ấy đột nhiên quay đầu sang, nhìn hắn mỉm cười nói: "A Uyển, ta về rồi!" Tư Truy nửa đêm bổng nhiên thức tỉnh, phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ, liền mất mát trở mình, thầm nghĩ đây nếu là thật thì tốt biết mấy..

    Cùng lúc đó, trong một túp lều đổ nát kín đáo ở Mạc Gia Trang, giọng nói của ai đó cắt ngang sự tĩnh lặng của màn đêm: "Chỗ này.. cung kính.. Di Lăng.. Tổ Ngụy.. Tiện!" Thoáng chốc, trong phòng kia huyết quang đổ đầy ra, lại rất nhanh mờ đi.

    Hôm sau, Tư Truy và nhóm người đúng hẹn đi đến Mạc gia, bọn họ ngồi ở chánh đường Mạc gia, trò chuyện không quá mấy câu, ngoài phòng liền truyền tới âm thanh ồn ào náo nhiệt.

    "Mạc Huyền Vũ người đứng lại cho ta! Chỗ đó không thể đi vào! Có nghe thấy không!". Người gác cửa vừa đuổi vừa mắng.

    Mạc Huyền Vũ làm mặt quỷ: "Các ngươi không cho ta vào ta càng muốn vào!".

    Một lúc sau, Tư Truy bọn họ nhìn thấy một tên nam tử mặt trang điểm kỳ quái lỗ mãng xông vào đại sảnh, sau đó còn có mấy tên người làm không ngừng đuổi đánh, cảnh tượng phút chốc hỗn loạn. Hơn nữa nam tử kia tố cáo Mạc thiếu gia trộm đồ của hắn, lập tức làm giấy lên sự phẫn nộ của nhiều người, Mạc thiếu gia lại càng tức giận vung tay đánh hắn.

    Nam tử né tránh nhìn trái nhìn phải, nhìn chằm chằm Tư Truy chốc lát, liền chạy đến sau lưng hắn cầu giúp đỡ, Tư Truy cũng ra tay giúp hắn, ngăn cản sự tức giận của Mạc thiếu gia.

    Cảnh Nghi thấy đám người này đối với nam tử kia vẫn kêu đánh kêu giết không buông tha, quả thực nhìn không nổi, nói: "Các ngươi đủ chưa? Nhiều người như vậy lại đi ức hiếp một kẻ điên, Mạc phu nhân, thiếu gia nhà ngươi cái gọi là không có tiên duyên chính là bởi cái đức tính này?"

    Chúng Mạc gia nghe được liền buông tay, Mạc phu nhân liền tiến lên phía trước nịnh hót lấy lòng: "Tiên sư đừng giận, hài nhi nhà ta cũng bị tên điên đó làm cho tức giận không thôi mới không có chừng mực như vậy." Cảnh Nghi không trả lời.

    "Được rồi, Cảnh Nghi, chúng ta đi bố trí trận pháp thôi. Chư vị, đêm nay xin hãy đóng kín cửa, ngàn vạn lần không được đến gần sân sau Mạc phủ, cũng không được đụng vào lá cờ cắm ở trong sân." Tư truy không muốn tiếp tục cuộc cãi vã ồn ào, hắn dẫn môn sinh Lam gia đi làm chính sự.

    Đêm nay nhiệm vụ thi hành không được thuận lợi, đầu tiên là Mạc thiếu gia ăn trộm triệu âm kỳ chết, tiếp theo là người làm A Đồng, Mạc lão gia và phu nhân lần lượt chết dưới cánh tay quỷ. Có điều, Tư Truy phát hiện, nam tử tên Mạc Huyền Vũ kia luôn ở thời điếm mấu chốt kéo họ một cái, tỉ như lúc vạch trần việc lấy trộm triệu âm kỳ, lúc nãy giao đấu với bàn tay quỷ hắn đá Cảnh Nghi một cái vừa vặn đụng vào mình vì vậy mà trốn thoát khỏi móng vuốt vân vân.. Sau khi đạn tín hiệu phát đi Hàm Quang Quân liền vội vàng ngự kiếm tới cứu thu phục quỷ thủ. Tư Truy đang muốn hướng Mạc Huyền Vũ nói cảm ơn, nhưng không còn thấy bóng dáng hắn.

    "Cảnh Nghi, ngươi nhìn thấy tiền bối Mạc Huyền Vũ không?" Tư Truy nhỏ giọng hỏi.

    "Ngươi nói cái người đem mặt mình vẽ như ma quỷ đó hả? Mới vừa rồi ta còn thấy hắn nơi hành lang dài kia, chớp mắt một cái liền không thấy nữa, ngươi hỏi hắn làm gì? Cảnh Nghi đưa tay phủi ống tay áo dính đầy bụi bặm, thản nhiên đáp.

    " Ừm.. không có gì."Tư Truy đưa ánh mắt nhìn vào túi càn khôn phong ác trên tay, hắn luôn cảm thấy Mạc tiền bối không hề điên, nếu không thì sao hắn biết nhiều chuyện chiêu tà đuổi quỷ như vậy. Huống hồ, Tư Truy luôn cảm cảm thấy Mạc Huyền Vũ cho mình một cảm giác rất quen thuộc, rất giống Tiện ca ca..

    Đợi mọi chuyện ổn thỏa, Tư Truy đem tất cả chuyện Mạc Huyền Vũ ra tay giúp đỡ bọn họ nói cho Hàm Quang QUân, Lam Trạm ánh mắt hơi trầm xuống, ghi nhớ tên Mạc Huyền Vũ này trong lòng.
    [/SIZE][/ORG]
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng mười 2022
  8. asukun

    Bài viết:
    0
    Nếu A Uyển Không Mất Trí Nhớ - Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tư Truy bọn họ vẫn ở Mạc Gia Trang thu dọn tàn cuộc, Mạc Huyền Vũ thì đã thuận tay dắt một con lừa hoa tính khí ngoan cố rời khỏi Mạc Gia Trang rồi.. không đúng, là Ngụy Vô Tiện. Lúc hắn đang vui vẻ cuối cùng trời xui đất khiến cũng giúp Mạc Huyền Vũ trả thù thoát khỏi Mạc gia, đầu kia con lừa lại bắt đầu lớn tiếng kêu la, chưa đi được mấy bước đường liền đứng tại chỗ bất động, Ngụy Vô Tiện đến cả dụ dỗ và lừa gạt đã tốn rất nhiều công phu, sau cùng lấy được một quả táo từ một thiếu nữ và treo nó trước mặt con lừa để dẫn dụ, mới khiến nó tiếp tục lên đường, Ngụy Vô Tiện ý vị sâu xa nói: "Ăn táo của ta chính là lừa của ta rồi, sau này ta liền kêu ngươi là Tiểu Bình Quả nhé~" con lừa hoa này rất có linh tính, nó tựa hồ nghe hiểu được giọng điệu của Ngụy Vô Tiện, vểnh môi quẹt móng không vui.

    Ngụy Vô Tiện muốn chọn một quỷ tướng giỏi để bảo vệ mình, dẫu sao Ôn Ninh không có ở đây, nhưng đoạn đường này săn đêm hắn bắt được đều là một vài tiểu quỷ tiểu quái. Hắn nghe những người đi đường nhắc tới núi Đại Phạm săn bắt, thế là cũng chuẩn bị đi thử vận may. Nghĩ như vậy, hắn cũng đi, giờ thì tốt rồi, người nên gặp và người không nên gặp đều như cùng hẹn để gặp hắn vậy..

    Kim Lăng bị tiểu quỷ ép nằm trên đất không thể động đậy, giận đến đem cả cửu cửu nhà mình ra uy hiếp Mạc Huyền Vũ người đã thành Ngụy Vô Tiện. Lão tổ không quan tâm, lại bị một giọng nói làm cho rùng mình vội vàng thu hồi chú thuật.

    Cửu Cửu hắn là ta, ngươi còn gì trăn trối? Giang Trừng gạt đống lộn xộn sang một bên tiến tới trước mặt, ánh mắt sắc lạnh.

    Ngay lúc Ngụy Anh đang hoảng loạn đánh nhau với Kim Lăng, một thanh bảo kiếm thượng hạng sáng long lanh đỡ cho hắn chiêu thức của Kim Lăng, Ngụy Anh chân mất thăng bằng, vừa ném mình trực tiếp nhào vào một đôi ủng màu trắng, hắn ngẩng đầu nhìn một cái, hô hấp ngưng trệ chốc lát, Lam Trạm? Tư Truy Cảnh Nghi cũng đi theo phía sau.

    "Hàm Quang Quân sao lại ở đây?" Giang TRừng đầy hàm ý

    Cảnh Nghi luôn thẳng thắn, trả lời: "Giang tông chủ không phải cũng ở đây sao?" câu này hỏi ngược lại khiến Giang Trừng hết sức không vui.

    Lam Trạm vì bảo vệ "Mạc Huyền Vũ", không ngần ngại hạ mình đối đầu với Giang Trừng, hắn một nhát kiếm phá hoại hơn bốn trăm tấm lưới tiên mà Giang Trừng và bọn họ đã giăng ra, sớm đã chọc Kim Lăng tức tối.

    Tư Truy đương nhiên hiểu được tâm tư của Hàm Quang Quân, hắn chắp tay thi lễ: "Kim công tử, săn đêm từ trước đến nay luôn cạnh tranh công bằng, nhưng Kim công tử ở trên núi Đại phạm giăng lưới khắp nơi, khiến cho những tu sĩ của gia tộc khác cất bước khó khăn chỉ sợ rơi vào cạm bẫy, không phải đã phạm vào quy tắc săn đêm sao? Giang tông chủ, người nói có đúng không?" Tư Truy dụng tâm đối với Giang Trừng đầy khiêu khích, hắn quay đầu nhìn hướng Mạc tiền bối đang nấp một bên, thấy hắn ta không sao, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

    Kim Lăng đối với lần này vẫn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Lam Nhị Công Tử lúc này dùng phương pháp hữu hiệu nhất: Thuật cấm ngôn, khiến hắn không thể nói. Tư Truy nói với Giang Trừng, toàn bộ lưới tiên bị hủy Cô Tô Lam Thị sẽ trả lại đầy đủ. Giang Trừng biết bọn họ không nói lý lẽ, lên tiếng mấy câu thầm trách Lam Vong Cơ rảnh rỗi quản việc người khác, liền mang Kim Lăng rời khỏi.

    Tư Truy thấy đuổi được vị nhím gai kia đi, quay người đi về hướng "Mạc Huyền Vũ", không biết vì sao, hắn vừa nhìn vị nam tử này một cái liền cảm thấy rất quen thuộc, mới gặp mà như đã quen từ lâu, hắn đáp ơn nói: "Mạc tiền bối, chúng ta lại gặp nhau rồi! Mạc Gia Trang lần đó, cảm ơn ngươi đã ra tay giúp đỡ." Ngụy Anh nhìn thiếu niên trước mặt, khó hiểu nhớ lại A Uyển, thiếu niên này cùng A Uyển dáng dấp thật giống nhau. Hắn sờ cằm, rồi vươn lên gáy lại tiến lại gần gò má Tư Truy một chút, Tư Truy bị dọa sợ lảo đảo lùi về sau một bước: "Mạc.. Mạc tiền bối lại gần Tư Truy như vậy làm gì? Trên mặt Tư Truy có thứ gì sao?" Ngụy Anh lúc này mới ý thức được bản thân đứng quá gần người ta, lúng túng ho khan: "À.. không có gì, ngươi dễ nhìn thôi." Người này chết mười ba năm rồi nói chuyện vẫn không chút đứng đắn, Cảnh Nghi nghe vậy liền nhịn không được, hắn đưa tay kéo Tư Truy đến sau lưng trách mắng: "Này, Mạc Huyền Vũ ngươi làm cái gì vậy? Tên đoạn tụ chết tiệt! Hàm Quang Quân nhà chúng ta cứu ngươi ngươi còn không biết điều chút sao? Nếu không phải gặp ở Mạc Gia Trang lần đó, ai quản ngươi hả?"

    "Cảnh Nghi, ngươi đừng nói như vậy." Tư Truy vỗ một cái sau lưng Cảnh Nghi, trong lòng hắn thật sự thích Mạc tiền bối.

    Ngụy Anh hướng Cảnh Nghi nói, nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện của A Uyển, cuối cùng hắn gạt bỏ ảo tưởng của mình, A Uyển có lẽ sớm đã không còn trong trận vây quét kia, dẫu sao mình đã chết, lại không còn ai bảo vệ hắn.

    Ngay lúc hắn đang theo mạch suy nghĩ, Lam Trạm đứng nhìn bên cạnh đã lâu bước tới trước mặt hắn, gật đầu với hắn hỏi thăm, tạ ơn đã giúp đỡ môn đồ. Sau đó, liền xoay người đi xuống núi.

    Tư Truy thấy Hàm Quang Quân đi rồi, cũng không ở lại nữa, hắn hướng Ngụy Anh hành lễ nói: "Mạc tiền bối, chúng ta sẽ còn gặp lại, tại hạ xin cáo lui trước." Cảnh Nghi thiếu kiên nhẫn không chào hỏi sỡm đã đi rất xa rồi.

    Ngụy Anh cũng không muốn đợi ở chỗ này, một là không cướp con mồi với Kim Lăng, hai là Giang Trừng còn ở đây, hắn vội vàng đáp: "Các ngươi đi đâu vậy? Cho ta theo với!"

    Tư Truy không ngờ hắn sẽ trả lời như vậy, lòng mừng thầm, đáp: "Được." Ngụy Anh liền như vậy cư nhiên theo sau nhóm Tư Truy.

    A Uyển không hay biết, Tiện ca ca hắn nhớ nhung từ lâu, giờ này đang ở bên cạnh hắn.
    [/ORG]
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng mười 2022
  9. asukun

    Bài viết:
    0
    Nếu A Uyển Không Mất Trí Nhớ - Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngụy Anh theo nhóm Tư Truy cùng đi săn đêm, hắn trên đường hỏi dò được nhiều tin tức, hỏi mấy vòng, liền biết được về bức tượng đá thần Thiên nữ ở địa phương. Lại thêm hắn lần lượt biết được những tin tức như người đàn ông lười biếng lấy được vợ, sét đánh quan tài, vị hôn phu bị chó sói cắn chết, cha con trước sau bị mất hồn cùng với áo liệm lộng lẫy, Ngụy Anh đem tất cả những tin tức liên quan hợp lại phân tích, lồng vào nhau, kết quả rất rõ ràng, thứ trong núi Đại Phạm này căn bản không đơn giản như bọn họ tưởng.

    Một đám tiểu bối đi săn đêm ở cổ mộ tìm kiếm không có kết quả, liền đi vòng vòng xung quanh tới Thiên Nữ Từ, chính xác mà nói chính là một hang đá u ám đổ nát, Kim Lăng theo sau mà tới, còn chưa nói mấy câu đã cùng Cảnh Nghi cãi lộn ầm ĩ lên. Lúc mọi người đang cùng nhau quan sát thảo luận tượng Thiên nữ này, Kim Lăng nói một câu, không ngờ đem nó sống lại.. Tượng đá cứng ngắc chuyển động, các môn sinh tay chân luống cuống, Ngụy Anh liền ra mặt giúp đỡ đem bọn Tư Truy rút lui khỏi Thiên nữ từ, nhưng tượng đá ăn thịt người kia vẫn đuổi theo ra ngoài.

    Kim Lăng đứa nhỏ này rất cố chấp, một lòng muốn bắt được con mồi này đem về giao nộp cho cửu cửu hắn, liền không màng nguy hiểm xông lên giao đấu với thiên nữ, nhưng hắn căn bản không đấu lại, Lão Tổ sợ hắn xảy ra chuyện, bất đắc dĩ rút một thanh trúc đục lỗ thành sáo, đặt lên môi, không tự chủ được dựa theo đoạn âm điệu du dương sâu thẳm trong ký ức thổi thành triệu khúc, tà vật gì tới đều được, chỉ cần lệ khí đủ nặng, trấn áp được Thiên nữ này!

    Bất quá không lâu sau, một bóng hình quen thuộc từ trong rừng nhảy ra, mọi người kinh hãi nói: "Quỷ tướng quân Ôn Ninh? Mau chạy đi! Quỷ tướng quân đến rồi!"

    Đầu óc Ngụy Anh chợt trống rỗng, Ôn Ninh? Hắn chẳng phải bị nghiền xương thành tro bụi rồi sao? Nhưng rất nhanh hắn lại tiếp tục thổi sáo, tình huống bây giờ đang cấp bách, trước diệt Thiên nữ rồi tính sau!

    Tư Truy nghe có người hô to Ôn Ninh, không dám tin đưa mắt nhìn lại, hung thi đang cùng Thiên nữ tranh đấu kịch liệt kia, thực sự là Ninh thúc thúc! Hắn thiếu chút nữa thì muốn nhào qua ôm lấy Quỷ tướng quân, nhưng hắn phát hiện Ninh thúc thúc lúc này mất đi ý thức, hết sức nguy hiểm. Hắn chuyển tầm nhìn lên Mạc tiền bối người đang thổi sáo điều khiển hung thi, càng sửng sốt, Mạc tiền bối làm sao có thể điều động Ôn Ninh? Trừ phi hắn là Di Lăng Lão Tổ còn sống.. Tư Truy mãi suy nghĩ quên mất việc phải tránh khỏi nguy hiểm, hắn trái lại bước nhanh tới hướng Ngụy Anh bên kia, Mạc Huyền Vũ này nhất định không đơn giản, hắn phải điều tra rõ ràng, hơn nữa thế gian còn có thuật đoạt xá hiến xá, không đúng hắn chính là Tiện ca ca.. Ôn Ninh ba cú đấm hai cú đá liền đem tượng Thiên nữ đánh tan tành, hắn còn chưa kịp rời đi liền bị các tu sĩ bao vây tấn công.

    Tư Truy còn chưa tới bên cạnh Ngụy Anh bước chân liền dừng lại, bởi vì Hàm Quang Quân không biết lúc nào đã chạy đến, lúc này đang nắm lấy cổ tay Ngụy Anh

    Mặc dù Lão Tổ bị Lam Trạm nắm lấy cổ tay vẫn cố hết sức thổi thêm mấy tiếng sáo chói tai thảm thiết, lệnh Ôn Ninh chạy trốn, đợi khi rút lui an toàn, Ngụy Vô Tiện không còn chịu đựng nổi lực đạo ở cổ tay, ngón tay buông lỏng một chút, sáo trúc rơi xuống đất. Lại sợ Lam Trạm đuổi giết Ôn Ninh, Ngụy Anh cũng thuận tay nắm lấy tay hắn, lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ: Bị phát hiện rồi sao? Lam Trạm còn chưa nói gì, Giang Trừng đã vung tử điện của hắn tới. Có người nói với Giang Trừng Mạc Huyền Vũ đã triệu hồi Quỷ tướng quân, sắc mặt lập tức khó coi, vừa kinh ngạc, vừa tức giận.

    Tốt lắm.. trở về rồi? Ngụy Vô Tiện! Giang Trừng lời này vừa nói ra, vung tử điện mang theo ngàn lực hướng Ngụy Vô Tiện quất tới! Ngụy Anh còn chưa tránh né, Lam Trạm đã mang đàn chắn ngay trước thân hắn, ngón tay trắng nõn tùy ý gẫy dây đàn, tiếng đàn hóa thành mũi đao bảo vệ đánh nhau với tử điện, chặn hết toàn bộ.

    Nhưng Ngụy Anh thật không để cho người khác bớt lo, co cẳng nhân cơ hội chạy trốn, lần này vừa hay cho Giang Trừng cơ hội..

    Mạc tiền bối coi chừng! Tư Truy thấy roi điện nhanh như chớp đuổi kịp Mạc Huyền Vũ, liền lên tiếng nhắc nhở, nhưng đã quá muộn.

    "Ai yo!" Ngụy Vô Tiện bị quất phi thân té ngã xuống đất, Tư Truy vội vã xông tới, rút kiếm ra, chặn trước người Ngụy Anh, đề phòng Giang Trừng lại ra tay lần nữa. Ngụy Anh lấy tay xoa xoa cái lưng đau nhức, vịn vào thân người nhỏ bé của Tư Truy đứng dậy, tiếp tục gào lên:" "Ghê gớm quá ha! Nhà lớn thế lực lớn thì ngon lắm nhỉ! Mặc sức đánh người ta a?"

    Lam Trạm liếc Tư Truy một cái, hàm ý tán thưởng, đồng thời im lặng, Ngụy Anh dáng vẻ vừa rồi, nhìn quá ngốc,

    Sao lại như vậy? Giang Trừng bỗng nhiên hỏi ra thành tiếng, tử điện một khi đã quất trúng người bị đoạt xá, thân và hồn sẽ lập tức tách ra, nhưng Mạc Huyền Vũ bị quất một roi vẫn như cũ bình yên vô sự, Giang Trừng giơ tay còn muốn quất hắn một roi nữa, Tư Truy lập tức giơ kiếm phòng bị, Mạc tiền bối người này Tư Truy nhất quyết bảo vệ, Ngụy Anh thấy Tư Truy bảo vệ hắn như vậy, trong lòng dâng lên chút ấm áp.

    Đang lúc mọi người giằng co, Cảnh Nghi mở miệng nói: "Giang Tông chủ, đủ rồi chứ. Ngươi sao lại ngang ngược vô lý như vậy! Nó là Tử Điện đó! Nào có đạo lý phán đoán một lần không xong lại thành hai lần! Mạc Huyền Vũ nếu bị đoạt xá, vừa rồi hắn liền đã chết!" Giang Trừng nghe vậy trơ mắt nhìn Ngụy Anh một cái, thu hồi Tử Điện lạnh giọng: "Rút cuộc thì ngươi là ai? Bỏ đi, trước bắt ngươi đem về nói sau!" Kim Lăng nghe vậy, tới thay Mạc Huyền Vũ giới thiệu, nói hắn là con riêng của Kim Quang Thiện, có cái gì mà.. thích đoạn tụ, Giang Trừng nửa tin nửa ngờ, vẫn phải mang Mạc Huyền Vũ về Vân Mộng, Lam Trạm đương nhiên không cho phép, hai người đối chọi gay gắt không ai nhường ai.

    Ngụy Anh lúc này tranh thủ thời cơ, muốn Giang Trừng buồn nôn mà tránh xa Lam Trạm, chỉ thấy hắn cố làm ra vẻ thẹn thùng mà đi tới sau lưng Lam Trạm nói: "Giang Tông chủ ngươi như thế này quấy rầy ta, ta rất khó xử a.." Giang Trừng nhếch khóe môi, dự cảm tên điên này tuyệt đối không nói ra lời gì tốt đẹp, quả như hắn phán đoán..

    "Ngươi nhiệt tình quá, cảm ơn nha. Dù ta có thích nam nhân, cũng không phải nam nhân kiểu gì ta cũng thích hết đâu, cũng càng không đi với nam nhân vẫy vẫy tay kêu ta. Loại như ngươi, ta càng không có hứng thú" Ngụy Anh như cô nương đùa nghịch những sợi tóc của mình.

    Giang Trừng mặt xanh lại: "Ồ? Vậy xin hỏi, như thế nào ngươi mới thích?"

    Ngụy Anh đảo mắt một vòng, nói: "Như thế nào ư? Ừm.. Như Hàm Quang Quân nè, ta sẽ thích thôi~" Ngụy Anh đang dương dương tự đắc bản lĩnh khiến người mắc ói vì hắn, ai ngờ Lam Trạm nghe được câu đó, nhẹ giọng: "Này là ngươi nói đấy."

    "Hả?" Ngụy Vô Tiện không hiểu, Lam Trạm hạ một câu này đối với hắn mà nói quả thực là kinh thiên động địa.

    Lam Trạm quay đầu lại, không mất lễ nghi, nhưng không cho ai chen miệng vào, nói: "Người này, ta mang về Lam gia."

    "..."

    Ngụy Anh sững sốt, sau một khắc, phản ứng của hắn so với mọi người ở đó còn lớn hơn, giọng khóc nức nở đầy bất lực: ".. Hả? Không muốn a.."

    Cảnh Nghi bắt lấy cổ tay Ngụy Anh: "Là ngươi tự mình nói thích Hàm Quang Quân, phải chịu trách nhiệm với lời nói của ngươi đi!" Tư Truy đứng bên cạnh đồng ý gật đầu.

    Trừ Lam Trạm ra, người thầm vui vẻ chính là Tư Truy, hắn đang buồn vì không có cơ hội đến gần Mạc tiền bối thăm dò hắn, Hàm Quang Quân quyết đinh vừa đúng như ý hắn. Vì thế đối với việc bắt trói Mạc tiền bối đưa về Cô Tô, Tư Truy hắn đặc biệt để tâm, còn thiếu điều không đem Ngụy Anh trói lên lưng ắn thôi.

    Nhóm người Lam Trạm đem Ngụy Anh và lừa cùng về Cô Tô.

    Trên đường đi, Ngụy Anh vừa ồn vừa nháo, dùng mọi chiêu trò, quả thực xuất sắc, nhưng đồng thời cũng đầy chỗ sơ hở..
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng mười 2022
  10. asukun

    Bài viết:
    0
    Nếu A Uyển Không Mất Trí Nhớ - Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ núi Đại Phạm về tới Cô Tô vốn đã đường xá xa xôi, hơn nữa Ngụy Anh một mực lề mề, đi đường tốc độ so với bình thường chậm hơn một nữa, cái này chưa tính là gì, lúc nhóm Tư Truy đi qua một con suối, hắn lại kiếm chuyện.

    Ngụy Anh hai chân mềm nhũn ngồi dưới đất, miệng kêu gào: "Ai ya ta đi không nỗi nữa rồi, khát nước quá!" Lam Trạm chợt quay đầu nhìn hắn, không nói một lời, hắn biết Ngụy Anh lại đang càn quấy rồi.

    Tư Truy ân cần nói: "Mạc tiền bối, chỗ này có con suối nhỏ, ta giúp ngươi đi lấy ít nước."

    Ngụy Anh không phải một hớp nước là có thể giải quyết? Hắn nhớ đến Cô Tô Lam Thị cấm rượu, nếu như lúc này hắn không biết phải trái đòi uống rượu, biết đâu có thể làm cho Lam Trạm tức giận bọn họ sẽ đuổi hắn đi.

    Ngụy Anh hất đầu một cái, khoanh tay nói: "Ta không muốn uống nước, ta muốn uống rượu, chỉ muốn uống Thiên Tử Tiếu của Cô Tô nhà các ngươi thôi, không uống được ta liền không đi nữa!" Tư Truy nghe xong, sóng lòng trào dâng, Loại rượu mà Tiện ca ca trước đây thích nhất chính là Thiên Tử Tiếu, Mạc tiền bối trước mắt, tính cách rất giống Lão Tổ, hiểu tà thuật, triệu hồi được Ôn Ninh, thích uống Thiên Tử Tiếu, những điều này đều giống Tiện ca ca, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy? Nếu như luận về chỗ bất đồng, cũng chỉ có vẻ ngoài không giống, nếu không có điểm này thì không còn gì nghi ngờ, Tư Truy cơ hồ nhận dịnh hắn chính là Tiện ca ca. Tư Truy ngưng thần suy nghĩ một linh ánh sáng lóe lên, đúng rồi, vẫn còn một bằng chứng mấu chốt quan trọng nhất: Tiện ca ca sợ chó, không biết Mạc tiền bối có như vậy..

    Cảnh Nghi quan sát xung quanh một phen, đập vào mắt đều là cỏ cây um tùm, cũng không phát hiện quán rượu nào. Hắn thở dài nói: "Trong núi rộng lớn này đi chỗ nào kiếm rượu cho ngươi chứ? Hơn nữa, Cô Tô Lam Thị nhà chúng ta cấm rượu ngươi không biết sao?"

    Tư Truy đột nhiên đưa tay vỗ vỗ vai Cảnh Nghi, giả vờ kinh ngạc, đưa tay chỉ vào một nơi nào đó sau lưng Ngụy Anh nói: "Cảnh Nghi ngươi mau nhìn đi! Một con chó thật lớn!" Cảnh Nghi cũng thuận nhìn theo hướng tay chỉ.

    "Chó? A a a a a ở đâu? Hàm Quang Quân cứu ta!" Ngụy Anh nghe nói có chó, cả kinh thất sắc, lập tức từ dưới đất vọt lên ôm lấy Tiểu Bình Quả nhìn xung quanh, cảm giác vẫn chưa đủ an toàn, hắn dứt khoát nhanh chân chạy đến nấp sau lưng Lam Trạm.

    Phù phù ha ha ha --- Tư Truy cả người không nhịn được bật cười, hắn cười bộ dáng kinh hãi sợ chó của Ngụy Anh, mặt khác vui mừng vì Tiện ca ca của hắn đã trở về rồi, giấc mộng kia không hề lừa gạt hắn, ngoại trừ con lừa Tiểu Bình Quả.

    Cảnh Nghi và Lam Trạm nhìn Tư Truy không rõ nguyên do, Tư Truy cười cả nửa ngày mới bình tĩnh lại, Ngụy Vô Tiện mặt đầy ai oán nhìn hắn.

    "Tư Truy, ngươi cười gì vậy? Còn có vừa rồi rõ ràng không có chó?" Cảnh Nghi ném cho Tư Truy một bụi cỏ.

    "Xin lỗi, ta vừa rồi nhìn nhầm." Tư Truy đưa tay nắm được đám cỏ đang đập tới trước mặt.

    Ngụy Anh cả giận nói: "Tư Truy, xem ra ngươi chính là cố ý." Lam Trạm quay đầu nhìn hướng Ngụy Anh, trực tiếp đưa tay đặt ở eo ôm lấy hắn vác lên vai đưa lên lưng lừa, lấy một sợi dây đem hai tay hắn trói lại, Ngụy Anh sức lực không bằng Lam trạm, chỉ có thể để mặc cho hắn định đoạt.

    "Hey Hàm Quang Quân ngươi làm gì? Ta không đi! Ngươi buông ta ra! Rượu đâu? Rượu đã hứa đâu?" Ngụy anh vừa hỏi vừa ở trên lưng lừa giãy giụa không ngừng, quậy tới quậy lui.

    Lam Trạm thu xếp ổn thỏa cho Ngụy Anh, bất chấp hắn kháng cự, nhẹ nhàng nói: "Đừng ồn nữa, im lặng, định thân." Còn Thiên Tử Tiếu.. Vì ngươi đã dấu kỹ trong tĩnh thất, trở về có thể uống tiếp.

    Tư Truy sau khi xác định Mạc tiền bối là Tiện ca ca, đối với hắn ân cần chu đáo, hắn lấy túi nước đưa tới bên miệng Ngụy Anh, cười nói: "Mạc tiền bối, Thiên Tử Tiếu tạm thời chưa có, ngươi trước uống chút nước đi."

    Ai.. Ngụy Anh miễn cưỡng bỏ cuộc, bất quá hắn nhìn Tư Truy cũng khả ái, liền cho nó chút mặt mũi, giơ hai tay bị trói lên bưng lấy túi nước, ngẩng đầu ừng ực ừng ực uống mấy hớp lớn, lòng thở dài kế hoạch này hỏng rồi..
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng mười 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...