Chào mừng các bạn quay trở lại với Game Show - Ai Là Nhà Tâm Lý Tài Ba? Để tiếp tục chương trình, mình xin tiếp tục gửi đến các bạn game thủ câu hỏi tuần này. Trong cuộc sống này, không chỉ con người chúng ta mà bất cứ sinh vật sống nào trên Trái Đất đều phải trải qua chuyện sinh tử. Đã có sinh ra thì cũng phải có lúc chết đi. Đó là quy luật bất biến bao đời nay của giới tự nhiên. Thế nhưng, điều mà chúng ta luôn trăn trở rằng, khi chết đi thì sẽ thế nào, liệu mình sẽ gặp ai, được đưa lên thiên đàng hay đày xuống địa ngục. Và chính vì những ý nghĩ như thế nên con người ta lại thèm sống hơn bao giờ hết. Vậy thì, câu hỏi của tuần này mình muốn hỏi các bạn chính là Theo các bạn, cái chết có đáng sợ hay không? Hãy bình luận câu trả lời của bạn ở dưới và đừng quên đánh giá 5 sao cho gameshow cũng như câu hỏi nhe!
Theo mình thì cái chết không đáng sợ. Bởi nếu đã được sinh ra thì phải chấp nhận chuyện mình sẽ chết vào một ngày nào đó. Đó là quy luật tự nhiên rồi. Trong vài trường hợp, nếu có thể an nhiên chấp nhận quy luật sinh tử và đã sống một đời đáng sống thì cái chết sẽ rất nhẹ nhàng. Nhưng nếu bản thân còn quá nhiều việc chưa hoàn thành, còn tiếc nuối, chưa an tâm về nhiều thứ thì người ta sẽ thấy sợ chết. Trong một số trường hợp đặc biệt, cái chết được xem như là một cách giải thoát để con người ta cảm thấy bớt đau khổ. Như trường hợp của ca sĩ, diễn viên Sulli, cô ấy là nạn nhân của những bình luận ác ý trên mạng. Dù đã cố gắng đấu tranh nhưng không ai lắng nghe, lại thêm áp lực tâm lý nặng nề từ căn bệnh trầm cảm nên việc lựa chọn cái chết là cách giải thoát (dù có phần tiêu cực). Đối với những người bình thường như chúng ta, khi còn sống thì hãy cố hoàn thành những khát vọng, những mục tiêu của cuộc đời và xem cái chết là một điều tất yếu để ra đi thật thanh thản.
Đối với mình cái chết đáng sợ đó ạ. Con người sẽ phải trải qua Sinh- lão- bệnh- tử cả. Nhưng đối với mình, ai sinh ra cũng sẽ có nhiệm vụ, thiên chức và mong muốn, ước mơ, hoài bão. Vì vậy, cái chết là sự chấm hết ước mơ, hoài bão đó. Nhìn những đứa bé bị bệnh hiểm nghèo, ta lại càng thấy sự khao khác được sống. Những những cặp vợ chồng cùng nhìn nhau già nua nhưng vẫn hạnh phúc, tỏa ra sự tích cực đó, ta lại càng khao khát sống. Ai cũng có những những múc tiêu riêng của mình trên đường đời, ta lại càng được phải đấu tranh để được sống. Nên mình nghĩ phải cố gắng sống, đừng cố nghĩ đến cái chết nha. Đây là suy nghĩ của cá nhân mình thôi ạ. Nên mọi người đọc vui vẻ nha. "Lan tỏa tích cực và nhận những điều tích cực" Mango
Theo mình cái chết có đáng sợ không tùy thuộc vào nhiều yếu tố, như tuổi tác, cách nó đến chẳng hạn. Lúc còn bé, cái chết với mình là cái gì đó rất đáng sợ, chỉ có người giả vờ dọa vài câu thôi là đã khóc bù lu bù loa rồi. Nhưng khi lớn lên, cái chết làm mình cảm thấy tiếc hơn là sợ. Tuổi trẻ còn dài, chưa thể khám phá hết những thứ tươi đẹp, chưa sống hết mình, chết đi thật sự là hoài phí. Với những người đến tuổi trung niên hay đã già xung quanh mình, chết với họ đơn giản là ngủ không dậy nữa thôi. Dường như càng lớn, người ta cũng dần chấp nhận cái chết là một điều tự nhiên.
Cái chết có đáng sợ hay không? Có chứ sao không. Nếu không đáng sợ thì thiên tai, dịch bệnh người ta cầu cứu làm gì. Bất kỳ ai cũng đều sợ chết cả, ngay cả động vật cũng sợ chết huống hồ là con người. Ngoại trừ những người có tư tưởng tiêu cực mới tìm đến cái chết thôi. Mình nhớ có một lần nghe một đoạn video của một vị sư thầy giảng về phật giáo. Ông có nói một điều mà mình rất tâm đắc, ông nói: "Các vị lúc nào cũng niệm phật, cầu nguyện được phật rước về cực lạc. Nhưng giả sử bây giờ ông phật xuất hiện nói" Ừ. Để ta tiếp độ "một cái, đảm bảo các vị chạy mất dép. Còn không thì sẽ hô khoan khoan để con về sắp xếp mọi thứ cái đã. Đâu ai chịu đi liền. Tôi cũng vậy thôi!" Tuy rằng đó điều đó vị sư thầy đó nói để cho không khí bớt căng thẳng nhưng nó lại là sự thật hiển nhiên, "tu còn sợ chết huống hồ chi ai". Bởi thế, bản thân mình thật sự thấy cái chét rất đáng sợ. Nhưng mà, dù sợ thế nào thì cuối cùng nó cũng sẽ đến thôi, đâu ai có thể tránh khỏi. Vậy nên, thay vì suốt ngày lo sợ bắt an, rằng không biết khi nào mình chết và chết như thế nào. Thì tại sao ta không tranh thủ lúc đang còn được sống đây mà sống thật tốt, thật vui vẽ, thật ý nghĩa. Để khi một ngày nào đó ta ngủm củ tỏi rồi thì sẽ không phải tiếc nuối nhỉ? Có lẽ có người sẽ nói, "chết rồi thì biết gì nữa mà tiếc với không tiếc". Xin thưa rằng, mình chết nhưng vẫn còn con cháu, người thân chúng ta tồn tại mà. Họ vẫn tiếp tục sống và hưởng cái tiếng của chúng ta để lại đấy thôi. (Mà mùi tỏi thơm hay hôi thì còn tùy vào mỗi người thưởng thức nhé! Ha ha ha)
Cái chết có đáng sợ hay không, còn tuỳ vào tâm lý mỗi người vào thời điểm chạm đến nó. *Trước khi phân ra từng trường hợp thì mình xin khẳng định, cái chết là điểm kết thúc của một kiếp người, nó nằm trong vùng gọi là bóng tối trong vòng bát quái. - Trường hợp 1: Khi họ đang đứng ở vùng ánh sáng, họ sẽ sợ cái chết + Khi đứng ở vùng ánh sáng nghĩa là cuộc sống đối với họ là ánh sáng, dù đôi khi vẫn sẽ có những bóng tối, tổn thương, nhưng lúc này bóng tối chưa hoàn toàn chiếm ưu thế, cho nên họ mong muốn và hướng về ánh sáng, đó là mong muốn được trải nghiệm thêm cuộc sống này. Nếu cuộc sống của họ viên mãn và họ đã yên tâm mọi thứ, có nhiều người nói họ có thể yên tâm ra đi mà không sợ hãi, nhưng mình khẳng định, họ CÓ SỢ, yên tâm không có nghĩa là họ không muốn sống nữa đâu, chỉ là nỗi sợ của họ ở mức nhẹ nhàng hơn thôi. + Mình từng nghe 1 câu trong 1 bộ phim thời phong kiến, trên đời này có 3 chuyện không thể tin: 1 là trẻ con nói không muốn lớn, 2 là cô nương nói không muốn lấy chồng (ý này đúng với người con gái thời phong kiến), 3 là người già nói không muốn sống nữa. Nếu như không gặp bất kì những tổn thương gì đặc biệt, thì từ tận sâu bên trong họ vẫn luôn mong muốn những điều đó, mong muốn được công nhận, được mưu cầu hạnh phúc, được tiếp tục trải nghiệm. - Trường hợp 2: Khi họ đang đứng ở vùng bóng tối, họ đồng bộ với bóng tối, họ không sợ cái chết + Khi đứng ở bóng tối, tất nhiên họ sẽ hướng về bóng tối một cách tự nguyện mà không sợ hãi. Nếu có % chưa chính xác thì cũng là vì trong họ vẫn còn 1 ít ánh sáng, chung quy họ vẫn bị bóng tối lấn át. + Khi họ đã chìm trong bóng tối quá nhiều, quy luật âm dương cần có sự cân bằng, ánh sáng chỉ xuất hiện khi bóng tối đạt đến cực đại, và tận cùng của bóng tối, chưa phải là việc tổn thương hay làm hại người khác, mà chính là việc vứt bỏ hoàn toàn chính bản thân mình. + Trường hợp của các nghệ sĩ Hàn Quốc tự tử, chính là kiểu này. Đầu tiên họ vứt bỏ bản thân ở mức độ nhẹ khi quá để ý đến những lời nói của người khác, họ không nhấn mạnh sự khẳng định đến từ chính bản thân mà vô tình để cho lời nói của người khác nói thay chính mình, họ đã vứt bỏ bản thân từ khoảnh khắc đó rồi. Tự tử chính là hành động biểu thị mức độ vứt bỏ bản thân, chìm trong bóng tối của họ mà thôi. [Đứa trẻ bên trong của họ thiếu đi sự yêu thương, quan tâm, lắng nghe từ chính bản thân họ. Cái gì thiếu thì sẽ đi tìm. Cho nên nó đi tìm sự yêu thương, quan tâm, lắng nghe từ người khác, và họ phụ thuộc vào những điều đó từ người ngoài. Việc này là tình hình chung của giới trẻ hiện nay, mong cầu người yêu, mong cầu người khác yêu thương mình, lắng nghe, quan tâm mình, mà quên việc ngồi lại với bản thân, tâm sự lắng nghe bản thân, chúng ta không cho đứa trẻ những điều đó thì làm sao nó tin là nó được chính bản thân mình được yêu thương? + Cái chết tự tử là hệ quả từ việc vứt bỏ bản thân, là sự trốn chạy, nó không phải sự giải thoát! Họ không muốn từ bỏ mong muốn có được sự yêu thương, công nhận, quan tâm từ người ngoài, nhưng họ lại không thể có nó, họ càng không muốn chấp nhận sự thật, họ nảy sinh tâm lý trốn chạy sự thật. Nếu như tiếp tục sống, họ sẽ luôn bị nhắc phải đối diện với sự thật đó, lúc này chuyện chấp nhận đối với họ còn đáng sợ hơn vứt bỏ bản thân, vì họ vốn vứt bỏ bản thân từ lâu rồi, họ chỉ còn trông chờ vào tình yêu thương của người khác, chấp nhận là mất đi tất cả. Cho nên họ không chấp nhận, mà chọn con đường trốn chạy, ở nơi nào đó mà họ không còn phải đối mặt với việc phải chấp nhận là mình mất tất cả, và..
Nếu bạn biết rõ sau khi chết bạn sẽ đi đâu thì thấy cái chết cũng không có gì đáng sợ. Nó giống như việc bạn kết thúc một chuyến hành trình dài và quay về nhà của mình vậy.
Chết rất đáng sợ nếu như bạn vẫn còn nhiều vấn vương với đời. Con người sống trên đời ai cũng có ít nhiều điều vương vấn với đời. Đó có thể là ước mơ, là khát vọng, là những trải nghiệm chưa từng được trải, những kỷ niệm đã qua đi, những việc cần làm, những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.. Bạn càng có nhiều điều vương vấn với cuộc sống, bạn càng sợ hãi cái chết và ngược lại.
Mình nghĩ mọi vật trên đời đều có hạn sử dụng. Nếu đã vậy thì cứ bình thản mà đón nhận thôi, dù muốn hay không muốn chúng ta cũng không thể thay đổi được việc sinh tử. Thay vì lo sợ đáng sợ hay không đáng sợ, thì nên xem mình đã học được gì từ cuộc sống này, bởi lẽ ai cũng có một cuộc đời duy nhất, nên trân trọng nó là được. Ở đây không khuyến khích các bạn thụ động thờ ơ với cái chết mà chúng ta hãy đón nhận như một lẽ diễn nhiên, vì một ngày nào đó cũng phải ra đi. Vậy hãy sống như thế nào cho thật ý nghĩa mỗi ngày, vậy thì sẽ không phải ra đi trong sự hối tiếc.
Theo mình thấy cái chết đáng sợ cũng có trường hợp: Trường hợp 1: Nó không đáng sợ với những người hiểu ra nó, vòng tuần hoàn "sinh, lão, bệnh, tử" ai cũng sẽ và phải trải qua, nên sống tốt, không ân hận với đời thì chết là chuyện bình thường. Trường hợp 2: Là những người vẫn còn vương vấn và chưa thật sự muốn chết thì cái chết sẽ cực kì đáng sợ nếu nó đến với họ. Trường hợp 3: Là những người chết mà lí do hơi nhạt nhẽo, như chết vì nợ, chết vì tình, chết vì quá chán đời.. Thì trường hợp này mình nghĩ là tùy người và lí do để mà sợ.