Ngôn Tình [Edit] Tổng Tài Cường Thế Sủng Vợ: Vợ Yêu, Hãy Ngoan Ngoãn - Dư Thư Nhi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi meomeohh, 20 Tháng tám 2021.

  1. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 10: Ngã vào trong lòng ngực của Thịnh tiên sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Diệp Thư vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đôi mắt âm u, nguy hiểm của Thịnh Thiếu Sâm.

    " Thịnh...Thịnh tiên sinh có cái gì cần dặn dò?"

    Diệp Thư bị anh nhìn thấy như vậy trong lòng có chút chột dạ. Cô giống như một đứa trẻ đã làm sai, cúi đầu, đùa nghịch chiếc điện thoại.

    " Hút thuốc không có tốt cho việc mang thai và sinh con." Thịnh Thiếu Sâm cầm điếu thuốc lá dụi dụi vào gạt tàn màu đen, nghiêm túc nói.

    Lỗ tai Diệp Thư hơi nóng lên. Vì vậy, anh đến tìm cô là để thực hiện nhiệm vụ sinh con sao?

    Diệp Thư đem chiếc điện thoại di động nhét dưới gối, một chân bước xuống giường: " Tôi sẽ cố gắng cai thuốc."

    Chân mang đôi dép lê vào, cúi đầu, vòng qua người anh bước vào phòng tắm.

    " Một tháng." Thịnh Thiếu Sâm trực tiếp đưa ra một cái kỳ hạn.

    Bước chân Diệp Thư dừng lại, thân thể cứng đờ.

    Sau khi cha qua đời và tập đoàn Diệp thị bị chiếm đoạt, cô đã hút và nghiện thuốc lá được hơn nữa năm nay.

    Trong khoảng thời gian này, Cố Tả Thành nhiều lần khuyên ngăn nên bỏ thuốc lá nhưng không có hiệu quả.

    Bây giờ, đột nhiên muốn cô phải bỏ thuốc lá trong vòng một tháng, chắc chắn chính là thử thách lớn đối với cô.

    Diệp Thư muốn anh ta cho mình nhiều thời gian hơn để thực hiện.

    Thịnh Thiếu Sâm không quan tâm, thản nhiên nói: " Một tháng sau, tôi sẽ dẫn cô đi ra mắt ba mẹ tôi."

    Những lời Diệp Thư định nói ra đều bị chặn lại. Cô nở nụ cười: " Được, tôi đã hiểu rồi."

    Đỏ mặt, cô vội vàng bước vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn tắm lớn.

    Ngoài cửa, giọng nói trầm ấm của Thịnh Thiếu Sâm vang lên: " Cô còn có hai mươi phút."

    Ngay tức khắc, Diệp Thư co rút người trong bồn tắm.

    Tiêu rồi, tiêu rồi.....

    Mỗi một giây trôi qua, cô đều cảm thấy thật áp lực. So với tưởng tượng của cô thì chuyện mang thai hộ này sẽ gặp rất nhiều khó khăn đây!

    Khi Diệp Thư đi ra từ phòng tắm, trên người cô chỉ có quấn một chiếc áo choàng bằng lụa màu trắng, tóc vẫn còn ướt.

    Những giọt nước theo khuôn mặt xinh đẹp của cô chảy dài xuống xương quai xanh gợi cảm, dưới ánh đèn trắng sáng trông hết sức mê người.

    Thịnh Thiếu Sâm vẫn đang ngồi trên ghế dựa phê duyệt công văn.

    Ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của sữa tắm, anh ngẩng đầu lên nhìn.

    Đối mặt với tầm mắt của Thịnh Thiếu Sâm, Diệp Thư cảm thấy hốt hoảng.

    Đôi chân nhỏ bé bước trên tấm thảm nhung trắng tinh cuộn tròn lại vì căng thẳng, những ngón chân hồng hào hết sức đáng yêu.

    Trên khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, ngượng nghịu.

    Tối hôm qua, Thịnh Thiếu Sâm ở thế chủ động tấn công, cô lại thuộc thế bị động phối hợp.

    Hiện tại, cô nên ở thế chủ động tấn công.

    Diệp Thư không khỏi cảm thấy bất lực.

    Mỗi bước đi đều thật cẩn thận.

    Càng bước đến gần, Diệp Thư lại càng cảm thấy khẩn trương. Rõ ràng cô vừa mới tắm rửa qua nhưng bây giờ cơ thể lại xuất hiện một tầng mồ hôi.

    Diệp Thư xấu hổ cắn chặt môi dưới để giảm bớt căng thẳng trong lòng.

    Thịnh Thiếu Sâm nhìn đôi môi đỏ tươi ướt át của cô hơi hé mở, e lệ như một bông hồng kiều diễm đang chờ hái, hầu kết âm thầm trượt lên trượt xuống.

    Năm ngón tay đang cầm tài liệu cong lên theo bản năng, cau mày.

    Đột nhiên, Thịnh Thiếu Sâm buông tài liệu trong tay xuống, đứng lên, lướt qua Diệp Thư đi ra ngoài: " Mười phút, thay quần áo rồi đi xuống lầu."

    Thay quần áo? Xuống lầu?

    Không phải anh ta tới tìm cô để làm chuyện kia sao?

    Diệp Thư đỏ mặt xấu hổ, chỉ cảm thấy vừa rồi thật là mất mặt.

    Cô vội vàng thay một bộ váy dài màu xanh bằng voan mỏng, trang điểm đơn giản rồi nhanh chóng đi xuống lầu.

    Vừa ra khỏi cửa, Diệp Thư đã thấy Thịnh Thiếu Sâm đang đứng dựa vào xe, cúi đầu xem đồng hồ trên tay.

    Thoạt nhìn có vẻ rất gấp gáp.

    Diệp Thư nhìn lại thì thấy cách thời gian hẹn đã hơn 5 phút đồng hồ.

    Trong đầu cô hiện lên dáng vẻ bận rộn phê duyệt văn kiện của anh ấy, chắc là công việc rất bận. Trong lòng dâng lên tia áy náy.

    Cô bước tới: " Thật xin lỗi, đã để cho anh đợi lâu."

    Thịnh Thiếu Sâm nhìn một thân váy dài màu xanh thướt tha của cô, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc. Âm thanh có chút bực bội vang lên: " Lần sau không được trễ như vậy." Nói xong trực tiếp ngồi vào trong xe.

    Khóe miệng Diệp Thư khẽ run rẩy, trong lòng tức giận. Đúng là đại ma vương nổi tiếng của Tân Thành, thật khó hầu hạ.

    Cô cúi người cũng ngồi vào trong xe.

    Không khí tự nhiên lạnh lẽo, cả người Diệp Thư không được tự nhiên, muốn tìm chủ đề làm dịu đi bầu không khí.

    Nhưng mặt vừa mới hướng đến Thịnh Thiếu Sâm, đột nhiên xe lảo đảo một cái.

    Cả người Diệp Thư liền ngã vào trong lòng ngực của Thịnh Thiếu Sâm.....
     
  2. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 11: Nghe được tiếng hít thở của nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại

    " Ui!" Diệp Thư cảm thấy đầu đã đụng vào một vật cứng, thật đau đớn. Cô vừa lấy tay xoa xoa vừa rên rỉ.

    Sau đó, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn lên, một câu " thực xin lỗi" còn chưa kịp ra khỏi miệng, cô đã nhìn thấy ánh mắt rực lửa của Thịnh Thiếu Sâm. Trong mắt của Diệp Thư xẹt qua một tia hoảng sợ.

    Cô vội vàng nhích qua bên cạnh. Nhưng lại phát hiện ra sợi tóc đang quấn quanh viên cúc áo của anh.

    Diệp Thư hoảng hốt, gấp gáp kéo sợi tóc ra khiến da đầu bị đau. Cô không nhịn được nhíu mày.

    Động tác trên tay dừng lại, cô bối rối ngẩng mặt lên. Đập vào đôi mắt hổ phách của cô chính là đôi mắt màu xanh sâu thẳm như biển cả mênh mông của anh.

    Ánh mắt ấy quá mức nóng bỏng. Hình như, nãy giờ anh luôn chăm chú nhìn cô.

    Diệp Thư cảm thấy bản thân có chút ngốc nghếch. Khuôn mặt cô ửng đỏ lên vì xấu hổ: " Thịnh, Thịnh tiên sinh, thật xin lỗi, kẹt, mắc kẹt rồi."

    Cô chỉ chỉ vào mái tóc xoăn đen bóng của mình, cố hết sức giữ vẻ tao nhã.

    Tuy nhiên, hình như hành động này lại không được đẹp cho lắm.

    Ánh mắt của Thịnh Thiếu Sâm run lên, có cái gì đó vừa chợt lóe qua.

    Tim Diệp Thư đột nhiên đập nhanh. Không hiểu vì sao cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bắt đầu đỏ bừng lên như phát sốt, nóng, rất nóng.

    Cô nghĩ, hiện tại cô giống như đang trắng trợn dụ dỗ anh?

    Diệp Thư cúi đầu, không dám mở miệng nhờ anh giúp đỡ. Cô chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình để tháo tóc đang quấn quanh cúc áo.

    Đôi bàn tay nhỏ bé lại vô tình chạm vào cơ ngực phía bên trong lớp áo bằng tơ tằm của anh.

    Xúc cảm thật là tốt quá!

    Cơ ngực săn chắc, co giãn cùng với nhiệt độ ấm áp tràn đầy mị lực.

    Cách lớp quần áo, Diệp Thư co thể cảm giác được hơi nóng tỏa ra qua các kẽ tay.

    Tim Diệp Thư đã đập như đánh trống, thân thể xấu hổ đỏ bừng lên.

    Trong không gian chật hẹp, Diệp Thư còn có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của hai người, lại càng thêm lúng túng.

    Động tác trên tay càng hoảng loạn, tóc dài càng ngày càng rối, quấn chặt lấy cúc áo của Thịnh Thiếu Sâm. Cuối cùng, gần như là một mớ hỗn độn.

    Lông mày của Thịnh Thiếu Sâm nhíu lại, giọng nói còn trầm hơn trước: " Bình thường cô Diệp đều quen yêu thương nhung nhớ như vậy sao?"

    "..." Động tác trên tay của Diệp Thư cứng đờ.

    Trong lòng ảo nảo. Quả nhiên là bị hiểu lầm mà.

    " Thịnh tiên sinh, anh cảm thấy chuyện này có cần thiết không?" Bọn họ đã ký hợp đồng sinh con rồi.

    Bây giờ, cả người cô đều là của anh, tại sao lại phải trăm phương nghìn kế quyến rũ anh làm gì?

    Thịnh Thiếu Sâm không ngờ cô lại bình tĩnh như vậy, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.

    Một tay anh đè lại đầu nhỏ của cô không cho lộn xộn, tay còn lại cởi bỏ tóc quấn quang cúc áo một cách gọn gàng và nói: " Có cần thiết hay không? Trong lòng Diệp tiểu thư tự biết rõ."

    Thịnh Thiếu Sâm đem sợi tóc cuối cùng cởi bỏ, kẹp vào sau tai của Diệp Thư. Ánh mắt từ từ hạ xuống, đem khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của Diệp Thư nhìn kỹ một phen: " Ví dụ như, nhanh như vậy mà Diệp tiểu thư đã biết rõ sở thích của tôi."

    Sở thích của anh ta?

    Diệp Thư vuốt vài sợi tóc rối bù, ngồi thẳng người, giữ khoảng cách nửa mét với anh ta, cau mày nhìn.

    Vẻ mặt của anh ta lạnh lẽo, giống như vị vua cao cao tại thượng, khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.

    Khóe mắt cô khẽ lướt qua làn váy màu xanh bằng voan mỏng của mình.

    Diệp Thư đột nhiên nhận ra anh ấy thích những cô gái mặc đồ màu xanh. Chẳng trách, lần đầu tiên người ta đưa túi đồ PRADA cho cô lại có màu xanh lá cây và xanh da trời từ trong ra ngoài.

    Vừa khéo cô cũng thích màu xanh. Chuyện này cũng có thể khiến Thịnh Thiếu Sâm hiểu lầm. Xem ra, Thịnh tiên sinh quá tự cao rồi.

    Diệp Thư kéo kéo váy xuống, bối rối nắm váy trên đùi.

    Cô ngước mặt lên cười vui vẻ, đôi mắt bừng sáng, hít một hơi thật sâu: " Có phải Thịnh tiên sinh nghĩ rằng, tất cả phụ nữ trên thế giới này đều nên tranh nhau để lấy lòng anh?"
     
  3. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 12: Đây là một loại bệnh, cần phải được chữa trị!

    Bấm để xem
    Đóng lại

    "....." Thịnh Thiếu Sâm ngồi chéo chân, thản nhiên chống tay lên cửa kính xe nhìn vẻ mặt đầy cam chịu của cô.

    Không thể phủ nhận rằng anh chính là con cưng của tạo hóa.

    Mỗi một động tác đều toát lên vẻ cao quý.

    Vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Thư chuẩn bị sụp đổ.

    Cô mím môi, ý cười nơi đáy mắt như nước khẽ gợn sóng: " Thịnh tiên sinh, đây gọi là tự luyến quá cao trong tâm lý học. Cần phải được chữa trị."

    "....." Đây là lần đầu tiên có người dám nói như vậy với anh!

    " Tôi thích màu xanh mà tình cờ Thịnh tiên sinh cũng thích màu này. Chỉ có như vậy thôi!"

    " Diệp tiểu thư nghĩ trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?" Thịnh Thiếu Sâm lạnh lùng nói, tay mở chốt dưới ghế ngồi.

    Ngay lập tức hương thơm của gỗ đàn hương lan tỏa khắp xe. Bầu không khí bỗng trở nên thật yên bình.

    Cảm giác thân quen lãng quên đã lâu bỗng xuất hiện, tâm trạng lo lắng của Diệp Thư cũng dần bình tĩnh lại.

    Khóe môi cô nở nụ cười vui vẻ: " Việc tình cờ luôn xuất hiện ở khắp mọi nơi. Cũng giống như Thịnh tiên sinh rất thích mùi đàn hương mà vừa khéo tôi cũng thích. Nếu theo như Thịnh tiên sinh nói, vậy không phải là Thịnh tiên sinh đang hao hết tâm tư để câu dẫn tôi đó chứ?"

    "....." Thịnh Thiếu Sâm nheo mắt nhìn cô thích thú, có chút chờ mong lời nói tiếp theo của cô.

    Đôi mắt màu hổ phách của Diệp Thư ẩn chứa nụ cười thâm thúy: " Dù sao tối hôm qua chính là Thịnh tiên sinh đã *bá vương ngạnh thượng cung*. Hôm nay, Thịnh tiên sinh lại là người đã chủ động tung mồi câu dẫn tôi mắc câu."

    " Nhìn không ra Diệp tiểu thư lại là người ăn nói khéo léo như vậy." Thịnh Thiếu Sâm rút ra một điếu thuốc lá, ngậm ở miệng.

    Đánh lửa.

    Hít một hơi thật sâu, nửa người anh nghiêng về phía cô, phả ra khói trắng vào mặt cô.

    Mùi hương của thuốc lá rất dễ chịu. Bất giác, Diệp Thư hít vào một ngụm.

    Nhưng, ngay sau đó, anh cau mày. Đầu ngón tay vặn nhẹ điếu thuốc, rút ra và bóp nó.

    " Không phải tôi ăn nói khéo léo, mà là do Thịnh tiên sinh đã mắc phải sai lầm. Tôi mới có dịp để nói. Ví dụ như hiện tại, Thịnh tiên sinh luôn miệng nói hút thuốc không có lợi cho việc mang thai và sinh con. Anh muốn tôi bỏ thuốc lá. Nhưng anh lại không kiên nể gì mà hút trước mặt tôi. Chẳng lẽ, Thịnh tiên sinh không biết hút thuốc lá một cách thụ động còn gây hại hơn sao?"

    "....." Thịnh Thiếu Sâm không nhịn được cười.

    Thật hiếm khi có ai dám chặn lời nói của anh nhiều lần như vậy.

    Thật thú vị.

    Thịnh Thiếu Sâm đem cửa kính xe hạ xuống phân nữa.

    Tháng bảy nắng như đổ lửa, trời oi bức như đêm qua.

    Không khí nóng nực thổi vào đan xen với hơi lạnh trong xe. Ngay lập tức, trong xe xuất hiện một lớp sương mỏng, ẩm ướt quấn quanh người. Nó phả vào mặt, rất khó chịu.

    Ngay cả cơ thể cũng bắt đầu có chút dính dính.

    Diệp Thư nhíu mày, theo bản năng nhấc nhấc cổ áo lên. Cảnh xuân bên trong như ẩn như hiện.

    Động tác vô ý nhưng lọt vào trong mắt của Thịnh Thiếu Sâm lại có một hương vị đặt biệt.

    Người phụ nữ nhỏ bé trước mặt này đã thu hút sự chú ý của anh kể từ khi cô bước lên xe.

    Nếu nói như vậy, đây còn không phải là mưu kế thâm sâu, thì như thế nào mới gọi là tâm cơ cao đây?

    Chẳng qua " tâm cơ" đối với việc làm bà Thịnh cũng rất cần thiết.

    Thịnh Thiếu Sâm kéo cửa kính xe lên: " Diệp tiểu thư, mặc kệ cô đang nghĩ gì, tôi vẫn nói như vậy, cô và tôi chỉ là giao dịch thôi, đừng có suy nghĩ lung tung quá nhiều."

    Đáy mắt Diệp Thư ẩn giấu tia đau thương.

    " Thịnh tiên sinh, ở trong mắt của anh, một người mất hết tất cả thì ngay cả tôn nghiêm và tư cách nói chuyện đều không còn nữa đúng không?"

    Ánh mắt lạnh nhạt của Thịnh Thiếu Sâm lóe lên gợn sóng khó nhận ra. Nhưng rất nhanh liền tĩnh lặng: " Diệp tiểu thư, tôi là người làm ăn....."


    * "Bá vương ngạnh thượng cung" * là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà vẫn bất phân thắng bại. Trận chiến này khiến già, trẻ, lớn, bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: "Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ." Lưu Bang cười đáp: "Ta thích đấu trí chứ không đấu sức." Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương cực kỳ tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chỉ cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung chạy thẳng về thành...

    Ở đây " bá vương " chỉ những người cực kỳ mạnh mẽ, " ngạnh thượng cung " hiểu là xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ, "cường cung" thì hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn". Mà từ "cường tiễn" thì hài âm hoàn toàn với "cưỡng gian".

    "Cưỡng gian" từ thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên hầu hết mọi người đã dùng năm từ "bá vương ngạnh thượng cung" để thay thế cho hai từ "cưỡng gian".

     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười 2021
  4. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 13: Cô đủ tư cách làm bà Thịnh

    Bấm để xem
    Đóng lại

    " Vì vậy, Thịnh tiên sinh có tin vào mắt nhìn người của mình không?" Diệp Thư cố gắng kiềm nén hết những cảm xúc trong lòng, mắt ánh niềm vui.

    Giống như những chuyện khó chịu vừa rồi chưa từng xảy ra.

    Thịnh Thiếu Sâm nhìn cô, từ chối cho ý kiến. Một lúc sau, anh nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình: " Diệp tiểu thư, cô đủ tư cách làm bà Thịnh!"

    Ngoài "tâm cơ" ra, bà Thịnh còn phải có khả năng tùy cơ ứng biến và xử lý mọi việc quyết đoán, không sợ hãi.

    Rõ ràng, Diệp Thư đều có đủ.

    "....." Diệp Thư ngẩn người.

    Cho nên anh ta nói nhiều lời khó nghe làm tổn thương cô như vậy, chỉ để kiểm tra xem cô có đủ tư cách làm bà Thịnh hay không thôi sao?

    " Thỏa thuận đã ký xong hết rồi. Bây giờ mới kiểm tra lại. Thịnh tiên sinh không thấy dư thừa hay sau? Hay là, Thịnh tiên sinh muốn nói cho tôi biết, chỉ cần tôi không đủ tư cách, bất cứ lúc nào anh cũng có thể tìm lý do để đuổi tôi đi?"
    Diệp Thư cảm thấy căng thẳng và sợ hãi. Ấn tượng về Thịnh Thiếu Sâm từ một vị cứu tin đã trở thành một nhà tư bản chuyên ăn tươi nuốt sống* người khác.

    Tất cả lợi ích chỉ có thể là một mình Thịnh Thiếu Sâm_hắn nắm giữ.

    Thịnh Thiếu Sâm không để ý tới lời nói của Diệp Thư. Bàn tay to của anh xuyên qua mái tóc, xoa xoa cái đầu nhỏ của cô. Động tác nhẹ nhàng, lộ vẻ ái muội.

    " Sự thông minh này của bà Thịnh tạm thời cất đi đi. Sau này, vào Thịnh gia rồi tiếp tục phát huy." Đôi môi mỏng, gợi cảm của anh khẽ dán nhẹ lên lỗ tai cô. Giọng thì thầm, gần như không nghe thấy: " Dẫu sao, nếu như sau này phải đối phó với ba mẹ thì cũng sẽ không cảm thấy khó khăn."

    Diệp Thư có thể hiểu được Thịnh tiên sinh nói nhiều như vậy, chẳng qua là muốn nói cho cô biết: sau này, ở Thịnh gia, cô chính là bà Thịnh-người đảm đương hết tất cả mọi việc và anh ta không có khả năng gánh vác giùm cô.

    Diệp Thư tự giễu, đáy mắt lóe lên quyết tâm nhưng vẫn như cũ toát ra vẻ tươi tắn, vui vẻ.

    " Tôi tưởng rằng Thịnh tiên sinh chỉ mắc chứng bệnh sợ phụ nữ thôi, không ngờ anh lại vô năng như vậy. Vậy thì bà Thịnh tạm thời như tôi phải mạng mẽ đứng lên đảm đương mọi việc. Thật là khó khăn! May mắn là tôi chỉ cần sinh cục cưng ra là có thể giải thoát. Không biết sau này là người nào xui xẻo, gặp quỷ lại muốn làm bà Thịnh cả đời. Nghĩ lại mà xót xa thay cô ấy!" Diệp Thư châm chọc nói.

    Thế giới này đã quá ác độc với cô và cô không bao giờ muốn nhân nhượng vì lợi ích nữa.

    " Từ lời nói của Diệp tiểu thư, tôi có thể hiểu là cô đang ghen tị với người sẽ làm bà Thịnh cả đời này đúng không?"

    " Tôi ghen tị với cô ấy? Thật là buồn cười! Tôi không sợ nói trước chuyện gì đâu. Một khi giao dịch của chúng ta hoàn thành, Diệp Thư-tôi cùng với anh cả đời này không bao giờ qua lại với nhau!"

    Rất nhiều năm sau đó, Diệp Thư đột nhiên phát hiện có một số chuyện không thể nói trước quá sớm, nếu không sẽ phải hối hận.

    " Thịnh tiên sinh, đã tới rồi."

    Quan Cửu đã đem xe đậu trước cửa Cục Dân Chính hơn mười phút rồi. Vẫn không thấy Thịnh Thiếu Sâm có ý xuống xe, anh lên tiếng nhắc nhở.

    Thịnh Thiếu Sâm không vui liếc nhìn Quan Cửu một cái.

    Sau đó, anh túm lấy bàn tay nhỏ bé yếu ớt của Diệp Thư: " Xuống xe!"

    Lực có chút mạnh, Diệp Thư cảm thấy xương ngón tay sắp bị bóp nát.

    Chân mày thanh tú khẽ cau lại: " Thịnh tiên sinh, việc nhỏ như xuống xe này không cần anh bận tâm. Tôi có chân."

    Ngữ khí của cô mang theo chút châm chọc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng vì tức giận. Bộ dạng nhỏ nhắn, lộn xộn của cô, anh thu hết vào mắt, không hiểu sao tự dưng cảm thấy có chút quen thuộc.

    Hình như, rất nhiều năm về trước, tiểu bất điểm kia cũng lộ vẻ đáng yêu, vênh váo và quật cường như vậy.

    *ăn tươi nuốt sống: chiếm đoạt hoặc tiêu diệt ngay trong chớp nhoáng, không cho chống cự lại.

     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười 2021
  5. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 14: Đi đến ngày hôm nay, tôi còn sợ cái gì nữa?

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Thịnh Thiếu Sâm lặng lẽ thả lỏng tay, nhưng không có buông ra, trực tiếp dẫn cô ra khỏi xe.

    Bên ngoài xe, ánh mặt trời trực tiếp chiếu tới và tia cực tím rất mạnh.

    Diệp Thư chỉ cảm thấy hơi nóng chiếu vào mặt như đang thiêu đốt da.

    Thân hình cao lớn của Thịnh Thiếu Sâm hơi nghiêng sang, giúp cô che chắn hơn phân nữa ánh nắng.

    Quan Cửu xuống xe, vội vàng mở một chiếc ô to màu đen che trên đầu họ, che chắn gần hết nắng nóng.

    Diệp Thư ngẩng đầu nhìn thấy quốc huy chói mắt trước cửa Cục Dân chính, nhất thời cảm thấy sửng sốt.

    Cô đã từng là thiên kim tiểu thư của nhà quyền quý bậc nhất Tân Thành này. Bất cứ ai cũng đổ gục và lao vào ôm đùi của cô.

    Ai có thể ngờ được, Diệp Thư-một tiểu thư cao quý hô mưa gọi gió, lại có thể thảm hại đến mức trở thành người mang thai hộ như thế này?

    " Diệp tiểu thư đang sợ hãi? Muốn rút lui sao?"

    Thịnh Thiếu Sâm buông tay, như con mèo đang bực bội, thanh âm lộ rõ vẻ chế giễu.

    Diệp Thư cau mày, liếc mắt nhìn hắn: " Thịnh tiên sinh nghĩ rằng: đi đến ngày hôm nay, tôi còn sợ cái gì nữa? Trái lại là Thịnh tiên sinh, gia đình cao quý, tài sản nhiều nên cân nhắc cẩn thận, tránh để sau này gặp phải người tâm cơ chiếm hết tài sản."

    Diệp Thư nói xong, không thèm nhìn anh ta, lập tức đi thẳng vào Cục Dân chính.

    Bóng dáng uyển chuyển của cô được ánh mặt trời chiếu vào, phát ra ánh sáng lấp lánh tạo nên cảnh tượng thật xinh đẹp.

    Khóe môi của Thịnh Thiếu Sâm bất giác nhếch lên.

    Bộ mặt ngâm đen của Quan Cửu run rẩy. Hắn đi theo Thịnh Thiếu Sâm lâu như vậy rồi, mà lần đầu tiên nhìn thấy Thịnh Thiếu Sâm tiếp xúc thân mật với người phụ nữ khác trong khoảng thời gian lâu như thế.

    Nguyện vọng của Thịnh lão gia và Thịnh phu nhân có lẽ lần này thành sự thật.

    Sáng sớm, Quan Cửu đã đi đến Cục Dân chính chào hỏi. Vì vậy, khi Thịnh Thiếu Sâm đến nơi, tất cả nhân viên nữ đã tan làm từ sớm.

    Cứ như vậy, Diệp Thư đem lần đầu tiên kết hôn của mình giao cho nhân viên nam duy nhất trong Cục Dân chính.

    Vào lúc hai con tem đỏ được đóng lên, Diệp Thư cảm thấy có chút tức giận không thể giải thích được.

    Cho nên, cô cứ như vậy kết hôn – đối tượng còn là một người mắc chứng bệnh sợ phụ nữ cộng thêm bệnh cuồng tự luyến!

    " Diệp tiểu thư, mời đến bên này đọc tuyên thệ." Giọng nói nhẹ nhàng, lịch sự của nam nhân viên vang lên.

    Diệp Thư hoàn hồn, gật đầu, đang định đi theo sau thì chuông điện thoại vang lên.

    Diệp Thư không suy nghĩ nhiều, đứng lên nghe. Là Thang Chi – bà chủ kiêm bạn cùng trường đại học và là người đại diện của Âu Lâm Lâm gọi tới.

    Thang Chi hiển nhiên sốt ruột: " Diệp Thư, Lâm Lâm ở đây có chuyện, mày mau tới đây."

    "Này, đừng chụp, đừng chụp ảnh, đừng chụp ảnh..."

    "Này, gọi các bạn đó, đừng chụp ảnh, nghe không hiểu sao?"

    Âm thanh ồn ào xuyên qua sóng điện thoại truyền đến.

    " Có chuyện gì vậy?" Diệp Thư một tay che ống nghe, liếc nhìn Thịnh Thiếu Sâm đang đứng trên bục.

    " Tạm thời tao không nói rõ được, tóm lại mày mau đến đoàn phim đi. Tao cúp máy trước." Thang Chi vội vàng ngắt điện thoại.

    Diệp Thư nhìn màn hình tối đen, nhíu mày.

    Âu Lâm Lâm là ngôi sao hiện tại cô đang hầu hạ, miệng lưỡi độc địa, buông thả có tiếng trong giới. Là một trợ lý, Diệp Thư đã không ít lần giúp cô ấy xử lý việc lớn việc nhỏ xảy ra ngoài ý muốn.

    Nhưng, Diệp Thư chính là cam tâm tình nguyện.

    Bởi vì, khi Diệp Thư đang tuyệt vọng, những người vây quanh cô đều sợ hãi tránh né, chỉ có Âu Lâm Lâm là người duy nhất đứng lên giúp cô một tay.

     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười 2021
  6. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 15: Càng tới gần anh, càng hồi hộp

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Diệp Thư cất di động, đi tới trước mặt Thịnh Thiếu Sâm: " Thịnh tiên sinh, đọc lời thề là chuyện thần thánh, tôi nghĩ anh nên để lại cho cô ấy đi." Là bà Thịnh đích thực đó.

    Nói xong, xoay người rời đi.

    " Chờ một chút!" Âm thanh lạnh lùng, không một chút tình cảm nào của Thịnh Thiếu Sâm từ phía sau vang lên.

    Bước chân Diệp Thư dừng lại, da đầu căng thẳng.

    Hôm nay, cô đã bị tổn thương sâu sắc bởi những lời anh ta nói. Bây giờ, cô thực sự không muốn nghe những lời châm chọc, khiêu khích này nữa.

    Phía sau truyền đến âm thanh giày da ma sát với sàn nhà, mạnh mẽ, trầm ổn.

    Một chút rồi một chút, càng lúc càng tới gần, tâm tư Diệp Thư càng hoảng hốt.

    Giống như, Thịnh Thiếu Sâm là một mối nguy hại lớn.

    Nhưng cô phải sợ điều gì? Vốn dĩ bọn họ chỉ là hợp đồng hôn nhân thôi mà, cần gì phải trịnh trọng như vậy?

    Diệp Thư ngẩng đầu, chuẩn bị xoay người lại thì bàn tay to lớn của anh đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

    Đầu ngón tay của cô run rẩy, theo bản năng muốn rút ra, nhưng anh đã thản nhiên cầm đi điện thoại trong lòng bàn tay cô.

    Xem như không có việc gì đùa nghịch.

    Diệp Thư nhíu mày: " Thịnh tiên sinh, bạn của tôi gặp chút rắc rối, cho nên..."

    Cô còn chưa dứt lời, điện thoại di dộng của anh đột nhiên vang lên.

    Diệp Thư mới phát hiện ra anh đã dùng điện thoại của cô để gọi vào điện thoại của mình.

    Sau khi Thịnh Thiếu Sâm tắt bỏ, anh trực tiếp lưu vào điện thoại: YS. Sau đó, anh nhìn cô với ý vị sâu xa: " Bà Thịnh, đừng có quên, khi nào gọi thì có mặt."

    Thuận tay đem điện thoại trả lại cho cô.

    Diệp Thư không vui nhận lấy điện thoại, nhìn thấy số điện thoại phía trên anh đã ghi chú: tổ tông.

    YS ( Chúa Jesus) đúng là tổ tông, chúa cứu thế của đại ma vương!

    Diệp Thư giương mắt nhìn lên, cô muốn nhìn vẻ mặt của anh. Nhưng lại không biết từ khi nào, anh đã đi đến bên cửa sổ, sắc mặt ngưng trọng nghe điện thoại.

    Xem ra là có việc bận.

    Như vậy cũng tốt, sợ rằng anh ta cũng giống như vị tổ tông, khó hầu hạ, làm khó dễ cô không ngừng nghỉ.

    Diệp Thư thừa dịp anh không chú ý, liền rời đi.

    Sau khi Thịnh Thiếu Sâm nghe xong điện thoại,ngẩng đầu lên phát hiện người đã biến mất, trên mặt hiện lên vẻ không hài lòng.

    " Quan Cửu chuẩn bị xe, đến sân bay, đi SEOUL!"

    Thời điểm Diệp Thư chạy tới đoàn phim, mọi người đã vây quanh bốn phía, số lượng người tương đối lớn.

    Lần này quay phim truyền hình cổ trang IP hằng năm " Thế giới thứ chín của Yêu Hoàng", hôm nay chỉ quay có một tập, gồm có đạo diễn và vài trăm người. Diệp Thư nhìn tư thế mọi người xem náo nhiệt liền khẳng định: lần này, Âu Lâm Lâm gặp phải phiền toái không nhỏ rồi.

    Bản thân là một trợ lý nhỏ chuyên dọn dẹp tàn cục, Diệp Thư có chút bất đắc dĩ.

    Thân hình nhỏ bé của cô chen vào, vừa chen vừa kêu: "Nhường một chút, nhường một chút."

    Nhưng dù cô cố gắng như thế nào cũng không đi vào được, bởi số người đến xem náo nhiệt thực sự quá lớn mà cô lại nhỏ bé.

    Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể lùi lại từng bước, nhặt cái loa bị ném qua một bên, đột nhiên hô to một tiếng: "Đạo diễn Tôn đến đây!"

    Đám đông nhất thời xôn xao, di chuyển đến hướng cô kêu to.

    Diệp Thư ném loa qua một bên, nhân cơ hội chen vào.

    Bên trong vòng vây, Âu Lâm Lâm và Diệp Tâm Ngữ bị xé rách tơi tả đang ngồi chung một chỗ.

    Trang phục trên người hai người đều bị xé toạt ra, búi tóc, trang sức rơi rớt trên đất. Nhìn như hai người điên, đâu còn là dáng vẻ tiểu hoa đán nữa?

    Thang Chi vừa ngăn cản những người biểu diễn chụp ảnh, vừa phải tận tình khuyên bảo để cho Âu Lâm Lâm quên đi.

    Chỉ là, Âu Lâm Lâm là người cá tính, đanh thép, không chịu buông bỏ, lớn tiếng mắng: " Hôm nay, tôi phải đánh chết con tiện nữ này, cái con chuyên đi cướp đồ của người khác!"

    Âu Lâm Lâm vừa nói vừa dùng sức kéo mạnh tóc của Diệp Tâm Ngữ.

     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười 2021
  7. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 16: Vô tình chụp được cảnh đôi uyên ương đang vui đùa với nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Tâm Ngữ cố gắng bảo vệ đầu của mình, vừa chửi bậy, vừa dùng hết sức lực kéo mái tóc dài của Âu Lâm Lâm.

    " Ai chiếm đoạt gì của mày? Tại sao mày không nói mày bồi ngủ người khác đến gầy trơ xương, mà chỉ có thể nhận được vai diễn nữ phụ độc ác. Đâu có được giống như tao, dễ dàng ngồi vào vị trí nữ chính? Tao nói cho mày biết cái này chính là số mệnh, mày và Diệp Thư đê tiện giống nhau, đều là mệnh hèn hạ!"

    " Diệp Tâm Ngữ, mày câm miệng lại cho tao! Loại người hèn hạ như mày cũng dám nhắc tới Diệp Thư sao? Nếu không phải lúc trước nhờ Diệp Thư dẫn dắt mày, mày nghĩ mày có được như này hôm nay sao? Mày đã không cảm ơn một tiếng mà lại còn giành người đàn ông của Diệp Thư nữa. Mày nên moi tim ra để mọi người nhìn xem có phải biến thành màu đen rồi không?"

    Âu Lâm Lâm vừa nghe Diệp Tâm Ngữ nhắc tới Diệp Thư liền tức giận, ngay lập tức không khách khí đạp một phát vào mắt cá chân của Diệp Tâm Ngữ.

    Cả người Diệp Tâm Ngữ đứng không vững lập tức ngả về sau.

    Tay nắm lấy mái tóc dài của Âu Lâm Lâm dùng sức một cái, Âu Lâm Lâm cũng ngã theo.

    Toàn bộ sức nặng đều dồn lên người Diệp Tâm Ngữ.

    Bối cảnh của cảnh này chính là bên cạnh hòn non bộ trong ngự hoa viên của Tử Cấm Thành.

    Lưng của Diệp Tâm Ngữ ngay lập tức đè lên đá của hòn non bộ được đặt ở phía sau. Những góc cạnh của đá này rất sắc bén, một chút quẹt qua lưng của Diệp Tâm Ngữ.

    Máu lập tức thấm qua trang phục màu trắng.

    Diệp Tâm Ngữ hét lên trong đau đớn, các nhân viên vẫn đang xem náo nhiệt có chút hoảng sợ.

    Vội vàng bước tới phía trước kéo hai người ra.

    Trợ lý Mễ Đào Đào của Diệp Tâm Ngữ cũng cực kỳ hoảng sợ.

    Cô vừa tiến lên đỡ Diệp Tâm Ngữ vừa kêu to: " Xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương!"

    "Gọi xe cứu thương làm gì, mau báo công an cho tôi! Tôi phải báo là Âu Lâm Lâm cố ý gây thương tích người khác. Tôi muốn cô ta phải ngồi tù!" Diệp Tâm Ngữ vừa đỡ eo vừa cười giễu cợt. Nhưng với tư thế kỳ dị này đã khiến cô ta trở nên yếu thế trước mặt Âu Lâm Lâm.

    Diệp Thư thật vất vả mới đến bên cạnh để đỡ Âu Lâm Lâm, nhưng tay vừa mới chạm đến khủy tay của Âu Lâm Lâm lại bị một người khác đẩy ra.

    Chính là Diệp Tâm Ngữ!

    Bởi vì mất thăng bằng, Diệp Thư theo bản năng nắm lấy khuỷu tay của Diệp Tâm Ngữ để giữ thăng bằng.

    Tay kia thì trực tiếp đặt lên vai của Diệp Tâm Ngữ.

    Khi đi học, Diệp Thư đã luyện qua vài năm Quyền Đạo và cộng thêm nửa năm làm trợ lý bên cạnh Âu Lâm Lâm, hàng ngày phải xách những đồ nặng, sức lực tự nhiên mạnh lên.

    Lúc này, cô lại cố ý dùng thêm một chút sức lực, bóp nhẹ đầu vai của Diệp Tâm Ngữ.

    Diệp Tâm Ngữ đau đến mức nhịn không được kêu to: " Buông tay ra! Âu Lâm Lâm, mày mau kêu con chó của mày buông tao ra. Nếu không tao sẽ báo công an chuyện này luôn!"

    " Diệp Tâm Ngữ mày khẳng định muốn báo công an sao? Chỉ sợ là mày không gánh nổi hậu quả đâu!" Tay của Diệp Thư tăng thêm vài phần sức lực, miệng cười nhưng rét giá, và không một chút sợ hãi nào.

    Diệp Thư như thế này, ngược lại làm cho Diệp Tâm Ngữ cảm thấy sợ hãi.

    Diệp Tâm Ngữ không vui, giật giật vai, mạnh miệng nói: " Diệp Thư, mày đừng có ở đây mà hù dọa tao! Không phải người ta thường nói là chó sủa sẽ không cắn người sao. Một con chó chết chủ như mày, có bản lĩnh thì ra cắn tao coi!"

    Âm thanh rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có những người đứng gần mới nghe được.

    Diệp Thư không giận, chỉ cười. Đầu ngón tay trên vai của Diệp Tâm Ngữ khẽ nhúc nhích.

    Người khác nhìn vào chỉ thấy, đó là một động tác nhỏ, không ảnh hưởng gì. Nhưng chỉ có Diệp Tâm Ngữ mới biết được, Diệp Thư đã dùng mười phần khí lực. Suýt chút nữa đem xương vai của cô ta bóp nát.

    " Diệp Tâm Ngữ, cô có còn nhớ rõ buổi tiệc đính hôn ngày hôm đó không? Tôi không nghĩ là mình đã vô tình, chụp được cảnh đôi uyên ương đang vui đùa của cô và Cố Tả Thành đâu nha".

    " Thì sao? Hiện tại, cả Tân Thành này ai mà chẳng biết tôi chính là vị hôn thê của Cố Tả Thành?"
     
  8. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 17: Cô chưa từng nghe nói: Yêu thương quá hóa hận thù sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại

    " Cô nói đúng. Nhưng cho dù như vậy thì tôi nghĩ Cố gia cũng không muốn nhìn thấy cảnh nóng của thiếu gia và thiếu phu nhân trên khắp các mặt báo đâu nhé?"

    " Mày! Mày tính hù ai vậy hả? Mày yêu Cố Tả Thành nhiều như vậy? Làm sao có thể...."

    " Diệp Tâm Ngữ, cô chưa từng nghe nói: yêu thương quá hóa hận thù sao? Nếu hôm nay cô dám động đến một cọng tóc của Lâm Lâm, tôi đảm bảo ngày mai cảnh nóng của cô và Cố Tả Thành sẽ được tung lên mạng! Đến lúc đó không chỉ Cố gia mất mặt, mà hình tượng ngọc nữ của cô cũng sẽ biến thành dục nữ. Cô có muốn tôi liệt kê những người đã từ hình tượng ngọc nữ biến thành dục nữ sẽ có kết cục ra sao không?"

    " Diệp Thư, tao nghĩ mày tốt bụng, lương thiện, hóa ra cũng như vậy!" Diệp Tâm Ngữ hoảng sợ, giọng nói run rẩy, yếu ớt.

    " Lương thiện không có nghĩa là để cho tra nam tiện nữ tùy ý trà đạp! Diệp Tâm Ngữ, tôi khuyên cô một câu, từ nay về sau đừng nên khêu khích tôi nữa, nếu không tôi cũng không biết khi nào sẽ đem cô nghiền nát thành tro đâu!"

    Diệp Thư buông tay, tiện thể đẩy Diệp Tâm Ngữ một cái, cả người cô ta lảo đảo.

    Nếu không nhờ Mễ Đào Dào nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, chỉ sợ đã ngã xuống vũng bùn.

    " Tâm Ngữ, Tâm Ngữ, chị không sao chứ? Có muốn em gọi cảnh sát đến bắt cả hai không?"

    " Báo cảnh sát làm cái gì? Không có mắt hả? Không nhìn thấy tôi bị thương sao? Lập tức gọi xe cứu thương đưa tôi đi bệnh viện!" Diệp Tâm nóng nảy, nhờ Mễ Đào Đào dìu, nhanh chóng rời đi.

    Sau khi đạo diễn và nhà sản xuất cúi đầu đưa tiễn Diệp Tâm Ngữ, họ bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc cho cô và cảnh cáo tất cả mọi người ở đây không ai được truyền ra bên ngoài sự việc xảy ra ngày hôm nay, nếu không, Cố gia và Diệp gia sẽ không tha cho bọn họ.

    Cuối cùng, còn giáo huấn Âu Lâm Lâm một trận và lôi người đại diện Thang Chi của Âu Lâm Lâm đi để bàn những việc tiếp theo.

    Diệp Thư vẫn luôn lạnh lùng quan sát tất cả mọi việc.

    Khi ba cô còn nắm quyền tập đoàn Diệp thị, Diệp Tâm Ngữ và chú Diệp Thắng Lợi cũng luôn nịnh nọt cô như thế.

    Vậy mà cô có mắt như mù, luôn nói tốt về họ ở trước mặt ba. Một tay nâng đỡ Diệp Tâm Ngữ từ vị trí ngôi sao tuyến mười tám trở thành tiểu hoa đán được nhiều người biết đến.

    Không ngờ, ba cô vừa mất, hai người này đã nhanh chóng trở mặt.

    Nói đến đây, cục diện xảy ra như ngày hôm nay cũng là do cô gây ra, cô nên tự mình thu dọn.

    Diệp Thư xoay người, đỡ lấy Âu Lâm Lâm vẫn còn đang tức giận muốn xé xác Diệp Tâm Ngữ ra làm hai. Cô vuốt mái tóc rối bù của Âu Lâm Lâm ra sau tai.

    " Lâm Lâm, việc gì mày phải cùng với loại người như Diệp Tâm Ngữ so đo?"

    " Mày nghĩ tao muốn đánh nhau với cái loại tiện nhân này sao? Nếu không phải vì cô ta cướp đi vị trí số 1 của tao, tung tin đồn tao đi bồi ngủ thì tao cũng không cho cô ta biết tay đâu, để cho cô ta không còn mặt mũi lên mặt nữa!"

    Âu Lâm Lâm khó chịu đá cục đá trên mặt đất, từ trong hộp rút ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng, châm lửa, hút một hơi thật sâu, lại rút ra một điếu đưa cho Diệp Thư.

    Diệp Thư nhận lấy, bỏ vào miệng.

    Âu Lâm Lâm định châm lửa, đột nhiên cô rút điếu thuốc ra, nắn bóp và ngắm nghía: " Không hút nữa, cai rồi...."

    " Cái quái quỷ gì vậy? Tên khốn Cố Tả Thành và con tiện nhân Diệp Tâm Ngữ ở chung một chỗ, mày còn ở đây cai thuốc gì nữa? Hút đi, hút đi, đem buồn phiền bay đi hết!"

    Âu Lâm Lâm đánh bật lửa, chuẩn bị châm vào điếu thuốc trên tay của Diệp Thư.

    Đột nhiên, một cây xì gà đưa tới, nhân lúc lửa cháy nhanh chóng phát lửa.

    Đốm lửa trên xì gà lan ra, người đàn ông hút vào một ngụm, nhả ra, lửa bị dập tắt, trở thành một làn khói.
     
  9. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 18: Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự cao quý

    Bấm để xem
    Đóng lại

    " Ai đó...Tôn...đạo diễn Tôn..." Hai má Âu Lâm Lâm đỏ bừng lên, xấu hổ nhìn Tôn Nam Tước – nhân vật quyền lực nhất trong giới giải trí này.

    Giọng nói thâm thúy mang theo ý cười của Tôn Nam Tước vang lên, đôi mắt sâu thẳm của anh ta liếc nhìn khuôn mặt của Âu Lâm Lâm sau đó đảo qua cơ thể của Diệp Thư.

    Rõ ràng, so với Âu Lâm Lâm, khuôn mặt Diệp Thư xinh đẹp hơn, nhưng lại cố tình đeo một cái kính đen lớn để che đi một nửa khuôn mặt của mình.

    Trái lại, nó khiến một đạo diễn lớn đoạt nhiều huy chương vàng như anh ta cảm thấy hiếm có và mới lạ.

    " Diệp Thư..." Anh ta nhíu mày, ý cười xảo quyệt tụ lại nơi đáy mắt. Ánh mắt không e dè, nhìn thẳng vào khuôn mặt tinh xảo của Diệp Thư.

    Diệp Thư nhíu mày, theo bản năng lùi về sau.

    Tôn Nam Tước chính là đạo diễn Tôn – đạo diễn lớn, đoạt nhiều huy chương vàng mang tầm quốc tế, cũng là người cô vừa sử dụng để thu hút sự chú ý của mọi người.

    Trong giới giải trí này, chỉ cần là người có tham vọng đều sẽ bám vào người này.

    Tuy nhiên, cô lại không muốn có dính dáng gì đến người này cả.

    Chung quy, hầu hết những người trong giới giải trí hay là trong xã hội, giới thượng lưu ở Tân Thành này đều biết Tôn Nam Tước có bao nhiêu hoa tâm, số người hắn ngủ cùng quá nhiều, chỉ sợ có thể ôm trọn Tân Thành này.

    " Đạo diễn Tôn có gì cần chỉ dạy sao?" Giọng điệu Diệp Thư xa cách.

    Điều này ngược lại làm cho Tôn Nam Tước càng hứng thú hơn: " Tôi nhớ rõ là vừa mới khi nãy Diệp tiểu thư cầm loa gọi to tên của tôi. Sao bây giờ lại lạnh lùng như vậy?"

    "......" Diệp Thư nhíu mày, chỉ là mượn danh tiếng của anh ta để thu hút sự chú ý của mọi người. Vậy mà cũng thành cái cớ để anh ta cua gái?

    " Nếu đạo diễn Tôn đến đây để hỏi tội thì "Tôi xin lỗi" Không còn chuyện gì khác nữa, chúng tôi đi trước đây."

    Diệp Thư nói, lôi kéo Âu Lâm Lâm rời đi.

    Âu Lâm Lâm không di chuyển, cô đứng nhìn chằm chằm vào điếu thuốc Tôn Nam Tước đang ngậm trong miệng.

    Diệp Thư lại kéo lần nữa, Âu Lâm Lâm mới hoàn hồn. Cô hướng về phía Tôn Nam Tước vẫy tay: " Đạo diễn Tôn, hôm khác chúng ta trò chuyện, trò chuyện..."

    " Nếu tôi nhớ không lầm, vừa nãy Âu tiểu thư và Diệp Tâm Ngữ tiểu thư ầm ĩ như vậy, đoàn phim đã quyết định hôm nay cho nghỉ. Bây giờ, Âu tiểu thư vội vàng đi đâu vậy?"
    Tuy Tôn Nam Tước đã là một nhà đạo diễn có nhiều huy chương vàng mang tầm quốc tế nhưng tuổi cũng không lớn lắm. Năm nay chỉ mới 33 tuổi, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự cao quý.

    Đặc biệt là giọng nói, vô cùng trầm thấp tự nhiên, mê hoặc. Bởi vậy, không có gì bất ngờ khi mọi người đều bị anh ta bắt được tâm.

    Ngay cả Âu Lâm Lâm, mắt cao hơn người khác cũng khó chống đở được.

    Vì để bảo vệ bạn bè, Diệp Thư bước tới: " Lâm Lâm chúng tôi đang nổi tiếng, lịch trình đã kín. Mong đạo diễn Tôn thứ lỗi."

    " Muốn tôi thứ lỗi cũng không phải không được, đi uống với tôi một chén là được." Tôn Nam Tước không khách khí, trực tiếp đứng lên rời đi.

    Ấn tượng của Diệp Thư đối với Tôn Nam Tước lại giảm đi vài phần, nghĩ muốn tìm cớ. Âu Lâm Lâm cũng đã không chịu đựng được, trực tiếp buông tay Diệp Thư ra, khoác khủy tay của Tôn Nam Tước: " Đạo diễn Tôn muốn nâng đỡ, chẳng lẽ chúng ta lại không đi, đúng không Diệp Thư?"

    Âu Lâm Lâm quay người đã thấy Diệp Thư lui nhanh, chuẩn bị rời đi.

    Giọng nói trầm thấp của Tôn Nam Tước lướt qua tai Âu Lâm Lâm: "Có vẻ như trợ lý nhỏ của cô không vui lắm."

    " Làm sao vậy! Diệp Thư đi đi, coi như là giúp đỡ tao. Mày có biết là dạo này giải trí Diệu Quang đối với tao đã bắt đầu lạnh lùng...." Âu Lâm Lâm bước tới bên cạnh Diệp Thư, có chút buồn bã nói.
     
  10. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 19: Đây chính là nơi bắt đầu những câu chuyện tình yêu

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Diệp Thư rũ mắt, đối với việc Âu Lâm Lâm bị đối xử lạnh nhạt ở giải trí Diệu Quang, thực ra cô đã biết được.

    Chuyện này xảy ra, nguyên nhân cũng là do cô.

    Bởi vì Âu Lâm Lâm giữ cô ở bên cạnh nên Diệp Tâm Ngữ mới chĩa mũi nhọn về phía cô ấy.

    Nếu là trước đây thì không có vấn đề gì lớn, dù sao Diệp Tâm Ngữ cũng ở công ty giải trí Diệp thị, hai người không có ở cùng một công ty giải trí.

    Nhưng hiện tại, Diệp Tâm Ngữ đã trở thành thiếu phu nhân của gia tộc danh giá nhất Tân Thành này, suy đi nghĩ lại người nào lại muốn vì một nghệ sĩ mà đắc tội với gia tộc này chứ?

    Thêm nữa, ai mà không biết mẹ của Cố Tả Thành và mẹ của Thịnh Thiếu Sâm, chính là chị em ruột? Gia tộc họ Cố được hậu thuẫn bởi gia tộc họ Thịnh nổi tiếng cả nước, ai dám khiêu khích?

    Diệp Thư bóp nát điếu thuốc trong tay, giơ lên ném xuống đất. Khi ngẩng đầu lên, nụ cười tràn ngập trong mắt: "Chỉ có lần này."

    " Được rồi, đại mỹ nhân của ta, đi thôi!"

    Ba người đi đến câu lạc bộ lớn nhất ở Tân Thành – câu lạc bộ Hương Hoa Hồng.

    Những người tụ tập ở đây đều là những doanh nhân giàu có của Tân Thành.

    Rõ ràng là ban ngày, nhưng ở Hương Hoa Hồng, đèn neon đã bắt đầu nhấp nháy.

    Ánh đèn mờ ảo và ánh sáng sặc sỡ của những chiếc đèn lồng thỉnh thoảng lướt qua những nữ phục vụ ăn mặc đẹp đẽ, càng làm tăng thêm sự mập mờ.

    Có thể nói, đây chính là nơi bắt đầu những câu chuyện tình yêu.

    Diệp Thư không thích đi đến những chỗ như vậy.

    Theo bản năng, cô đi phía sau Âu Lâm Lâm.

    Âu Lâm Lâm cũng nhìn thấy nhưng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Với một người không có gia thế, dựa vào chính mình từng bước đi lên như cô thì loại chuyện như vậy là chuyện bình thường.

    "Không sao đâu, có tao ở đây!" Âu Lâm Lâm nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Diệp Thư, nhẹ nhàng vỗ về, để cô thoải mái.

    Nhưng bước chân vẫn luôn đi theo sát Tôn Nam Tước, chỉ sợ đi chậm một chút, chỗ dựa vững chắc của đạo diễn Tôn sẽ biến mất.

    Tôn Nam Tước nhìn thấy vẻ mặt đề phòng của Diệp Thư nên không ngồi xuống bên cạnh đám người đẹp như mọi ngày, mà đưa bọn họ đến một nơi yên tĩnh – Thủy Ngạn Lam.

    Đây chính là phòng Vip của nơi này, phí thành viên mỗi năm lên đến vài trăm vạn nhân dân tệ.

    Căn phòng được xây dưới nước này có kết cấu bằng gỗ cẩm lai màu vàng, tạo cảm giác cổ kính và tao nhã.

    Mọi người ngồi xung quanh hồ nước nhân tạo, bên cạnh là một chiếc giường nhỏ, trước mặt có một chiếc bàn thấp bằng gỗ đàn hương, ngồi xếp bằng, cũng có chút thú vị.

    Hoa cỏ mọc thành bụi, tiếng chim, côn trùng kêu vang, tâm trạng bất giác bình tĩnh trở lại.

    Đến mỗi mà khi Tôn Nam Tước rót rượu cho Diệp Thư, cô cũng uống thật tự nhiên.

    Diệp Thư cũng đã nghiện rượu từ nửa năm trước, thường dùng rượu để giải sầu, nhưng sầu không biến mất, tửu lượng thì cũng tăng lên từ lúc nào, tự nhiên nghiện rượu cũng theo đó mà xuất hiện.

    Cho nên, khi uống ly đầu tiên thì không thể cầm được.

    Qua ba lần rượu...

    Âu Lâm Lâm không uống được nữa, Tôn Nam Tước đã hơi say, nhưng Diệp Thư càng uống càng vui vẻ.

    Thay đổi cách muốn mời rượu bọn họ, Tôn Nam Tước nhìn một Diệp Thư thú vị như vậy, đôi mắt bắt đầu sáng lên.

    Đột nhiên anh nâng ly lên, nặng nề chạm vào ly trong tay Diệp Thư: " Quả nhiên thú vị, chính là cô!"

    Ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

    " Cái gì chính là tôi? Đạo diễn Tôn, anh muốn ngủ cùng tôi sao? Nằm mơ đi! Tôi nói cho anh biết, nếu anh ngã ở chỗ này thì tôi càng không thể ngã xuống!"

    Diệp Thư lắc lư đứng lên, thật ra, cô đã có chút say rồi.

    Cái ly đụng vào cái ly trống rỗng của Tôn Nam Tước: " Người như anh, trừ bỏ việc dùng những thủ đoạn hạ lưu, quy tắc ngầm với ngôi sao nữ, còn có thể làm được cái gì nữa? Lâm Lâm cũng thật ngốc, nghĩ rằng anh sẽ giúp cô ấy nổi tiếng trở lại!"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...