Chương 20: Ép Hôn

Nhờ có cây thảo dược tự tay ta hái làm thuốc mà bệnh tình của Mẫu phi ta đã cải thiện rõ rệt. Bây giờ người không còn cảm thấy lạnh nữa mà có thể ngủ yên giấc. Sáng nay ta lại tiếp tục nấu thêm một thang thuốc nữa cho người. Ta vừa cẩn thận bưng chén thuốc lên thì nghe thấy bọn thái giám hô hào.
- Vũ Hậu giá đáo Vũ Hiên Cung.
Ta tự nghĩ mới sáng sớm mà mụ ác phụ này đến đây làm gì, đã vậy còn dẫn thêm bao nhiêu người vào cung của ta. Bà ta đi vào đụng mặt ta, còn nhớn mày tỏ vẻ phách lối.
- Nha đầu mới vào cung, vừa được phong hiệu công chúa thì đã chẳng coi bổn cung ra gì, thật là không có lễ nghi phép tắt.
Ta nhìn vào cái gương mặt đỏng đảnh khó ưa của bà ta, cung kính nhưng có phần trả treo.
- Quý hóa mới được Vũ Hậu Nương Nương ghé thăm Vũ Hiên Cung, thứ lỗi cho nhi thần mới nhập cung chưa được tuần trăng, vẫn chưa hiểu hết quy tắc trong cung, mong người rộng lượng bỏ qua.
- Giỏi cho một công chúa, miệng lưỡi cũng đanh đá lắm, nhưng bổn cung cũng chẳng có thời gian đôi co với ngươi. Hôm nay bổn cung đến là để hỏi thăm sức khỏe của Hoành Vương phi, nghe nói Hoành muội bị nhiễm thương hàn.
Ta nghe bà ta nói mà chẳng thấy lời nào là thật, linh cảm của ta chắc chắn sắp có chuyện chẳng lành, ta liền ám hiệu với một tiểu cung nữ, bảo nàng ta mau đi tìm Thái Tử Anh Kỳ. Khi tiểu cung nữ đó lén chạy đi báo tin, ta liền giả vờ đánh lạc hướng Vũ Hậu để bà ta không nhìn thấy.
- À, Vũ Hậu Nương Nương, mong người thông cảm cho nhi thần, thật ra là Mẫu Phi của nhi thần bị bệnh nặng vừa đở được chút, cả đêm trằn trọc, tới sáng nay mới chợp mắt được, Mong Vũ Hậu nương nương thứ lỗi, Hoành Vương Phi không thể ra nghênh đón người, mong người hôm khác hãy đến.
Bà ta trừng mắt với ta, tiến lại gần ta, giọng điệu đay nghiến.
- Giỏi cho một tiểu nha đầu như ngươi mà cũng dám ra lệnh cho bổn cung sao? Thật là chẳng biết trên dưới. À mà khoang, chuyện này vẫn không quan trọng, mục đích chính Bổn Cung đến đây không phải chỉ để thăm bệnh mà là muốn xem thử công chúa bị lưu lạc này có thật sự là Công chúa thiên ấn hay không? Bổn cung vẫn muốn tận mắt nhìn thấy thiên ấn của ngươi nó như thế nào.
Vừa nói xong, bọn cung nữ đi theo bà ta, liền chạy tới giữ chặt hai tay ta.
- Các người muốn làm gì?
Bà ta dùng ngón tay có đeo chiếc móng sắt nạm ngọc nhọn hoắt, năng cầm của ta lên.
- Muốn gì à? Bổn cung muốn ngươi phải cởi hết y phục để bổn cung nhìn cho thật kỹ, thiên ấn của ngươi nó ra làm sao.
Ngay lập tức, bọn cẩu nô tì kia liền thay nhau, níu kéo y phục của ta, mặc sức ta đã kháng cự, nhưng vẫn bị cởi lớp y phục bên ngoài làm lộ ra bờ vai của ta. Bà ta nhìn vào lưng ta liền hốt hoảng.
- Không thể nào! Rõ ràng là Lang Ngọc nói với ta, đó không phải là thiên Ấn mà chỉ là cái bớt màu hồng nhạt, không thể như thế được.
Đúng như ta đã dự tính từ đầu, kẽ muốn hãm hại ta rơi xuống núi chỉ có thể là Lang Ngọc, chỉ có người của Lang Tộc mới có thể sai khiến được bầy sói, việc cố dồn ta té xuống vách núi chỉ có thể là muốn biết ta có cánh hay không. May sao lúc tiểu cung nữ tắm cho ta khi nhìn thấy cái bớt đã nhanh trí dùng mực tàu vẽ lên người ta một cái thiên ấn mới, nên mới có thể đánh lừa được Vũ Hậu. Bà ta vẫn chưa tin vào mắt mình định sờ tay vào thiên ấn bằng mực tàu của ta, làm ta đổ cả mồ hôi vì lo lắng. May thay vị cứu tinh lại xuất hiện.
- Dừng tay!
Đó là tiếng của Vũ Vương Bệ hạ, người đến rồi. Không ai khác chính là thái tử Anh Kỳ đã chạy đi mời Phụ Hoàng đến cứu ta. Phụ Hoàng nhìn thấy thiên ấn rõ mùng một trên vai ta cùng với bộ dạng thê thảm đến mất mặt của ta, người liền cởi chiếc áo khoác của người, choàng lên người ta, đỡ ta dậy. Sau đó người quay qua trách cứ Vũ Hậu.
- Nàng xem, nàng đã làm ra những gì, những gì vừa xảy ra thật là làm mất thể diện của hoàng tộc, nàng làm như vậy, công chúa sao này làm sao còn dám gặp mặt ai.
- Thần thiếp, thần thiếp..
Vũ Vương không thèm nghe lời giải thích của Vũ Hậu liền ra phán quyết.
- Ta nghĩ nàng nên về hậu cung sám hối đi, để nàng bớt cái tính ngông cuồng của mình. Riêng Anh Nghi, ngày mai ta chính thức sắc phong danh hiệu Công chúa Thiên Ấn, để thông báo toàn thiên giới, Vũ quốc ta đã tìm thấy Thiên ấn thứ hai, đã hợp đủ Song Ấn của Vũ Quốc.
Quả đúng như lời nói của Vũ Vương, hôm sau toàn thể hoàng thân, quý tộc toàn Thần giới đều được mời đến Vũ Quốc, chiếu cáo thiên hạ về sự hội tụ song ấn của Vũ Quốc ta. Từ ngoài bước vào điện, mọi người đều hướng mắt vào ta, một vị công chúa, xinh đẹp với bộ y phục lộng lẫy màu trắng xóa, cùng với chiếc áo choàng đính đầy những chiếc lông vũ mềm mại kiêu sa. Ngoài ra trên đầu ta còn đội cả một cái mão nạm bạch ngọc với họa tiết khổng tước.
Ta bước đi như một vị nữ thần thu hút mọi ánh nhìn, nhất là Lăng Phong, Huynh ấy đang nhìn ta với nụ cười tươi như muốn chung vui cùng ta, nhưng ta lại sao nhãng, đảo mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm một ai đó mà ta cảm thấy, nếu thiếu sự có mặt của người này ta sẽ không cảm thấy vui, ta vừa đi vừa tìm cho đến khi nhận ra sự vắng mặt của hắn, hôm nay ai cũng có mặt nhưng hắn lại không thấy đâu, hôm nay là ngày lễ quan trọng của ta mà hắn lại không có mặt, không lẽ hắn giận ta thật rồi ư.
Thế nhưng ta đâu ngờ rằng, đằng sau vách tường kia, xa xa khỏi đám người đông đúc vẫn có một bóng người với mái tóc trắng trùm khăn choàng đen đang chăm chú nhìn ta. Hắn cứ đứng ở đó, sau cái mặt nạ của hắn chính là một nụ cười, nụ cười vui mừng cho người con gái mà hắn đang yêu.
Lúc này ta vẫn tiếp tục sải bước ở chính điện với muôn ngàn tiếng tung hô, reo hò, nhưng ta có cảm giác, một cảm giác mơ hồ rằng chuyện này đã từng diễn ra tương tự. Vẫn là bộ y phục trắng, nhưng nơi ta đang đi lại là một cung điện to lớn hơn, nguy nga hơn, ta nhìn thấy trên thảm vàng rải đầy những cánh hoa hồng, rồi đột nhiên một hình ảnh khác lại xuất hiện, một nam nhân trên người đầy máu nhìn ta, rồi gục xuống đất, lúc đó ta thốt lên hai chữ.
- Phượng Hoàng.
Mọi người đều nghe thấy điều đó kể cả người áo đen đằng xa kia. Sau đó ta gục xuống, nhưng lại có một nam nhân nhanh tay đỡ lấy ta, ta cứ nghĩ có thể đó là Lăng Phong Huynh hay Thái Tử Anh kỳ, nhưng không, người đó lại là Lang Tử Đằng. Hắn đỡ ta đứng dậy, còn cố tình giả vờ ân cần với ta. Ngay lúc đó Vũ Hậu liền lên tiếng.
- Hoàng thượng người nhìn xem, Công chúa của chúng ta và Đại Hoàng Tử Lang Tộc có xứng đôi chưa kìa. Cũng vừa hay, chúng ta đã tìm ra công chúa thiên ấn, nay ở thần giới, cũng chỉ có Tử Đằng là chưa có hôn phối, thiếp là cô mẫu của nó, có thể thay mặt Tử Đằng ngỏ ý với mối hôn sự này có được không Hoàng Thượng.
Vũ vương nghe thế, vuốt vuốt ria mép suy nghĩ.
- Nghe Vũ Hậu nói cũng có lý, nhưng chuyện hôn sự đâu chỉ mình muốn là được còn phải hỏi ý bọn trẻ như thế nào nữa chứ.
Tử Đằng cứ như mèo mù vớ được cá rán liền quỳ gối xuống.
- Thần nguyện ý nghe theo cô mẫu, đồng ý hôn sự với công chúa Vũ Quốc, mong Vũ Vương bệ hạ chấp thuận.
- Còn Anh Nghi? Con có chấp thuận mối hôn sự này không?
Ta nghe bọn họ nói thế quả thật là bọn họ cố tình gài ta vào tròng mà, ta quyết không chịu thua bọn chúng.
- Bẫm, phụ vương, Anh Nghi mới nhận lại phụ vương và mẫu phi, vẫn chưa có cơ hội tận hiếu với phụ mẫu, chỉ mong có thêm chút thời gian ở lại bên người để trả hiếu, ngoài ra Anh Nghi cũng chưa quen biết gì với Lang Tử Đằng điện hạ, mong người cho Anh Nghi thêm thời gian suy nghĩ.
- Nếu Công Chúa đã quyết như thế ta cũng không thể ép, đành gác lại chuyện này, hẹn khi khác sẽ bàn tới.
Chính vì bị ta từ chối thẳng mặt, bọn chúng lại càng tức giận, nhất là Tử Đằng, hắn quyết phải dành lấy ta cho bằng được, tối hôm đó khi ta vừa đóng cửa phòng chuẩn bị đi ngủ thì ngọn nến chợt tắt, ta bị ai đó đánh ngất xỉu rồi đưa đi. Sáng hôm sau khi cung nữ đến gọi ta dậy thì gọi cỡ nào cũng không thấy ai ra mở cửa, nên đã tự ý đẩy cửa vào, thì ra chẳng có ai trong phòng, mà chỉ thấy một lá thư được đặt trên bàn, cung nữ đó liền cầm lá thư tức tốc đến chỗ Lăng phong và Thái Tử Anh Kỳ, học đọc bức thư mà trong đó viết rằng. "Ta thích đại hoàng tử lang tộc nên đã cùng người trở về Lang Quốc Cử Hành hôn lễ, mong Vũ Vương chấp thuận." Lăng Phong tức giận đập tay lên bàn.
- Quả là hoang đường, lời lẽ ấu trĩ nhưng vậy mà cũng viết được, ta phải dạy cho cái tên Lang Tử Đằng này một trận mới hả dạ.
- Vũ Hậu giá đáo Vũ Hiên Cung.
Ta tự nghĩ mới sáng sớm mà mụ ác phụ này đến đây làm gì, đã vậy còn dẫn thêm bao nhiêu người vào cung của ta. Bà ta đi vào đụng mặt ta, còn nhớn mày tỏ vẻ phách lối.
- Nha đầu mới vào cung, vừa được phong hiệu công chúa thì đã chẳng coi bổn cung ra gì, thật là không có lễ nghi phép tắt.
Ta nhìn vào cái gương mặt đỏng đảnh khó ưa của bà ta, cung kính nhưng có phần trả treo.
- Quý hóa mới được Vũ Hậu Nương Nương ghé thăm Vũ Hiên Cung, thứ lỗi cho nhi thần mới nhập cung chưa được tuần trăng, vẫn chưa hiểu hết quy tắc trong cung, mong người rộng lượng bỏ qua.
- Giỏi cho một công chúa, miệng lưỡi cũng đanh đá lắm, nhưng bổn cung cũng chẳng có thời gian đôi co với ngươi. Hôm nay bổn cung đến là để hỏi thăm sức khỏe của Hoành Vương phi, nghe nói Hoành muội bị nhiễm thương hàn.
Ta nghe bà ta nói mà chẳng thấy lời nào là thật, linh cảm của ta chắc chắn sắp có chuyện chẳng lành, ta liền ám hiệu với một tiểu cung nữ, bảo nàng ta mau đi tìm Thái Tử Anh Kỳ. Khi tiểu cung nữ đó lén chạy đi báo tin, ta liền giả vờ đánh lạc hướng Vũ Hậu để bà ta không nhìn thấy.
- À, Vũ Hậu Nương Nương, mong người thông cảm cho nhi thần, thật ra là Mẫu Phi của nhi thần bị bệnh nặng vừa đở được chút, cả đêm trằn trọc, tới sáng nay mới chợp mắt được, Mong Vũ Hậu nương nương thứ lỗi, Hoành Vương Phi không thể ra nghênh đón người, mong người hôm khác hãy đến.
Bà ta trừng mắt với ta, tiến lại gần ta, giọng điệu đay nghiến.
- Giỏi cho một tiểu nha đầu như ngươi mà cũng dám ra lệnh cho bổn cung sao? Thật là chẳng biết trên dưới. À mà khoang, chuyện này vẫn không quan trọng, mục đích chính Bổn Cung đến đây không phải chỉ để thăm bệnh mà là muốn xem thử công chúa bị lưu lạc này có thật sự là Công chúa thiên ấn hay không? Bổn cung vẫn muốn tận mắt nhìn thấy thiên ấn của ngươi nó như thế nào.
Vừa nói xong, bọn cung nữ đi theo bà ta, liền chạy tới giữ chặt hai tay ta.
- Các người muốn làm gì?
Bà ta dùng ngón tay có đeo chiếc móng sắt nạm ngọc nhọn hoắt, năng cầm của ta lên.
- Muốn gì à? Bổn cung muốn ngươi phải cởi hết y phục để bổn cung nhìn cho thật kỹ, thiên ấn của ngươi nó ra làm sao.
Ngay lập tức, bọn cẩu nô tì kia liền thay nhau, níu kéo y phục của ta, mặc sức ta đã kháng cự, nhưng vẫn bị cởi lớp y phục bên ngoài làm lộ ra bờ vai của ta. Bà ta nhìn vào lưng ta liền hốt hoảng.
- Không thể nào! Rõ ràng là Lang Ngọc nói với ta, đó không phải là thiên Ấn mà chỉ là cái bớt màu hồng nhạt, không thể như thế được.
Đúng như ta đã dự tính từ đầu, kẽ muốn hãm hại ta rơi xuống núi chỉ có thể là Lang Ngọc, chỉ có người của Lang Tộc mới có thể sai khiến được bầy sói, việc cố dồn ta té xuống vách núi chỉ có thể là muốn biết ta có cánh hay không. May sao lúc tiểu cung nữ tắm cho ta khi nhìn thấy cái bớt đã nhanh trí dùng mực tàu vẽ lên người ta một cái thiên ấn mới, nên mới có thể đánh lừa được Vũ Hậu. Bà ta vẫn chưa tin vào mắt mình định sờ tay vào thiên ấn bằng mực tàu của ta, làm ta đổ cả mồ hôi vì lo lắng. May thay vị cứu tinh lại xuất hiện.
- Dừng tay!
Đó là tiếng của Vũ Vương Bệ hạ, người đến rồi. Không ai khác chính là thái tử Anh Kỳ đã chạy đi mời Phụ Hoàng đến cứu ta. Phụ Hoàng nhìn thấy thiên ấn rõ mùng một trên vai ta cùng với bộ dạng thê thảm đến mất mặt của ta, người liền cởi chiếc áo khoác của người, choàng lên người ta, đỡ ta dậy. Sau đó người quay qua trách cứ Vũ Hậu.
- Nàng xem, nàng đã làm ra những gì, những gì vừa xảy ra thật là làm mất thể diện của hoàng tộc, nàng làm như vậy, công chúa sao này làm sao còn dám gặp mặt ai.
- Thần thiếp, thần thiếp..
Vũ Vương không thèm nghe lời giải thích của Vũ Hậu liền ra phán quyết.
- Ta nghĩ nàng nên về hậu cung sám hối đi, để nàng bớt cái tính ngông cuồng của mình. Riêng Anh Nghi, ngày mai ta chính thức sắc phong danh hiệu Công chúa Thiên Ấn, để thông báo toàn thiên giới, Vũ quốc ta đã tìm thấy Thiên ấn thứ hai, đã hợp đủ Song Ấn của Vũ Quốc.
Quả đúng như lời nói của Vũ Vương, hôm sau toàn thể hoàng thân, quý tộc toàn Thần giới đều được mời đến Vũ Quốc, chiếu cáo thiên hạ về sự hội tụ song ấn của Vũ Quốc ta. Từ ngoài bước vào điện, mọi người đều hướng mắt vào ta, một vị công chúa, xinh đẹp với bộ y phục lộng lẫy màu trắng xóa, cùng với chiếc áo choàng đính đầy những chiếc lông vũ mềm mại kiêu sa. Ngoài ra trên đầu ta còn đội cả một cái mão nạm bạch ngọc với họa tiết khổng tước.
Ta bước đi như một vị nữ thần thu hút mọi ánh nhìn, nhất là Lăng Phong, Huynh ấy đang nhìn ta với nụ cười tươi như muốn chung vui cùng ta, nhưng ta lại sao nhãng, đảo mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm một ai đó mà ta cảm thấy, nếu thiếu sự có mặt của người này ta sẽ không cảm thấy vui, ta vừa đi vừa tìm cho đến khi nhận ra sự vắng mặt của hắn, hôm nay ai cũng có mặt nhưng hắn lại không thấy đâu, hôm nay là ngày lễ quan trọng của ta mà hắn lại không có mặt, không lẽ hắn giận ta thật rồi ư.
Thế nhưng ta đâu ngờ rằng, đằng sau vách tường kia, xa xa khỏi đám người đông đúc vẫn có một bóng người với mái tóc trắng trùm khăn choàng đen đang chăm chú nhìn ta. Hắn cứ đứng ở đó, sau cái mặt nạ của hắn chính là một nụ cười, nụ cười vui mừng cho người con gái mà hắn đang yêu.
Lúc này ta vẫn tiếp tục sải bước ở chính điện với muôn ngàn tiếng tung hô, reo hò, nhưng ta có cảm giác, một cảm giác mơ hồ rằng chuyện này đã từng diễn ra tương tự. Vẫn là bộ y phục trắng, nhưng nơi ta đang đi lại là một cung điện to lớn hơn, nguy nga hơn, ta nhìn thấy trên thảm vàng rải đầy những cánh hoa hồng, rồi đột nhiên một hình ảnh khác lại xuất hiện, một nam nhân trên người đầy máu nhìn ta, rồi gục xuống đất, lúc đó ta thốt lên hai chữ.
- Phượng Hoàng.
Mọi người đều nghe thấy điều đó kể cả người áo đen đằng xa kia. Sau đó ta gục xuống, nhưng lại có một nam nhân nhanh tay đỡ lấy ta, ta cứ nghĩ có thể đó là Lăng Phong Huynh hay Thái Tử Anh kỳ, nhưng không, người đó lại là Lang Tử Đằng. Hắn đỡ ta đứng dậy, còn cố tình giả vờ ân cần với ta. Ngay lúc đó Vũ Hậu liền lên tiếng.
- Hoàng thượng người nhìn xem, Công chúa của chúng ta và Đại Hoàng Tử Lang Tộc có xứng đôi chưa kìa. Cũng vừa hay, chúng ta đã tìm ra công chúa thiên ấn, nay ở thần giới, cũng chỉ có Tử Đằng là chưa có hôn phối, thiếp là cô mẫu của nó, có thể thay mặt Tử Đằng ngỏ ý với mối hôn sự này có được không Hoàng Thượng.
Vũ vương nghe thế, vuốt vuốt ria mép suy nghĩ.
- Nghe Vũ Hậu nói cũng có lý, nhưng chuyện hôn sự đâu chỉ mình muốn là được còn phải hỏi ý bọn trẻ như thế nào nữa chứ.
Tử Đằng cứ như mèo mù vớ được cá rán liền quỳ gối xuống.
- Thần nguyện ý nghe theo cô mẫu, đồng ý hôn sự với công chúa Vũ Quốc, mong Vũ Vương bệ hạ chấp thuận.
- Còn Anh Nghi? Con có chấp thuận mối hôn sự này không?
Ta nghe bọn họ nói thế quả thật là bọn họ cố tình gài ta vào tròng mà, ta quyết không chịu thua bọn chúng.
- Bẫm, phụ vương, Anh Nghi mới nhận lại phụ vương và mẫu phi, vẫn chưa có cơ hội tận hiếu với phụ mẫu, chỉ mong có thêm chút thời gian ở lại bên người để trả hiếu, ngoài ra Anh Nghi cũng chưa quen biết gì với Lang Tử Đằng điện hạ, mong người cho Anh Nghi thêm thời gian suy nghĩ.
- Nếu Công Chúa đã quyết như thế ta cũng không thể ép, đành gác lại chuyện này, hẹn khi khác sẽ bàn tới.
Chính vì bị ta từ chối thẳng mặt, bọn chúng lại càng tức giận, nhất là Tử Đằng, hắn quyết phải dành lấy ta cho bằng được, tối hôm đó khi ta vừa đóng cửa phòng chuẩn bị đi ngủ thì ngọn nến chợt tắt, ta bị ai đó đánh ngất xỉu rồi đưa đi. Sáng hôm sau khi cung nữ đến gọi ta dậy thì gọi cỡ nào cũng không thấy ai ra mở cửa, nên đã tự ý đẩy cửa vào, thì ra chẳng có ai trong phòng, mà chỉ thấy một lá thư được đặt trên bàn, cung nữ đó liền cầm lá thư tức tốc đến chỗ Lăng phong và Thái Tử Anh Kỳ, học đọc bức thư mà trong đó viết rằng. "Ta thích đại hoàng tử lang tộc nên đã cùng người trở về Lang Quốc Cử Hành hôn lễ, mong Vũ Vương chấp thuận." Lăng Phong tức giận đập tay lên bàn.
- Quả là hoang đường, lời lẽ ấu trĩ nhưng vậy mà cũng viết được, ta phải dạy cho cái tên Lang Tử Đằng này một trận mới hả dạ.
Chỉnh sửa cuối: