Ngôn Tình Nhân Sinh Như Mộng - Tiểu Đan

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Tiểu Đan, 2 Tháng chín 2021.

  1. Tiểu Đan

    Bài viết:
    363
    Chương 10 - Hối hận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chàng ngồi lặng ở trong điện, chống tay suy nghĩ, cứ một lúc lại thở dài, chàng là đang bàng hoàng nhớ lại từng chữ mà Lưu Hạ tinh quân thốt ra, từng chữ như một sự thật động trời, nếu như chàng không quá đáng với Bạch Lệ như vậy, có lẽ cả đời của chàng, hay vĩnh viễn về sau, mọi thứ cũng vẫn bị chôn vùi, bị giấu kín nơi sư thúc của chàng, chỉ có ngài biết, không một ai khác có thể phát hiện.

    Bạch Lệ mang bánh và trà bước vào, chàng còn không phát giác là nàng đang tới. Nàng thấy lạ, liền gọi chàng vài câu. Lúc này chàng mới giật mình, nghe thấy tiếng nàng, vội vàng trở lại dáng vẻ nghiêm khắc ban đầu.

    Thấy nàng đứng có vẻ không vững, chàng nói nhẹ:

    "Ngồi xuống!"

    Nàng bất ngờ nhìn chằm chằm chàng, đầu thoắt nghĩ: "Hắn hôm nay lại bảo mình ngồi xuống? Hắn bị bệnh rồi sao?"

    Nàng nghe lời, từ từ ngồi xuống. Chàng lại hỏi:

    "Có đau không?"

    "Đau?"

    "Ta hỏi chân của ngươi có đau không?"

    "Không sao, ta vẫn ổn."

    Chàng nhìn lướt qua, thấy nàng là đang che giấu nỗi đau, chàng tiến gần lại, tháo giày của nàng, rồi từ từ vén lên chỗ vết thương. Đúng là quỳ một thời gian dài, chân cũng đỏ, sưng hết cả lên, chàng đi lấy thuốc rồi nhẹ nhàng bôi cho nàng.

    Chưa ai trong Tam giới này thấy được dáng vẻ hiện giờ của Ngũ hoàng tử, là dáng vẻ lo lắng cho một nữ nhân, là dáng vẻ trước giờ chàng chưa bao giờ dám thể hiện.

    Nàng ngây người, thật sự quá bất ngờ với hành động này, nàng nói:

    "Chuyện này.. ta tự làm được".

    Chàng bỏ qua lời của nàng, mặc kệ nàng có nói bao nhiêu, vẫn im lặng ngồi bôi thuốc.

    Bôi đã xong, chàng lại ngồi lại gần nàng, thở dài không rõ lý do.

    Nàng hỏi:

    "Ngài.. đang có tâm sự sao?"

    "Ta đúng là đang có tâm sự, nhưng không biết nên kể với ai?"

    "Ta.. ta.. có thể.."

    "Ta sẽ không tâm sự với ngươi, nhưng ta sẽ hỏi ngươi, chỉ có điều, ngươi phải thành thật hồi đáp."

    "Được."

    Sắc mặt chàng bỗng trở nên buồn, chàng nói:

    "Nếu như ta cho ngươi cơ hội giết ta, ngươi có ra tay không?"

    Nàng bỗng yên lặng, nàng quay người sang hướng khác, hình như là nàng đang không muốn trả lời câu hỏi này, chàng nói tiếp:

    "Ta muốn nghe lời thật lòng."

    "Sẽ ra tay, ra tay tàn độc còn gấp trăm lần lúc ngài đã giết cha ta."

    "Vậy nếu.. nếu như ta chết rồi, ngươi có chịu buông bỏ tất cả mà tha thứ cho ta không?"

    "Ta xưa nay ân oán rõ ràng, nếu như hận một người, ta sẽ mãi mãi hận, huống chi là kẻ đã diệt cả tộc của ta."

    "Ngươi có thể bình tĩnh trước kẻ thù, có thể ngoan ngoãn nghe lời hắn như vậy, ngươi rốt cuộc là có tính toán gì?"

    "Ta.. không có."

    "Hay là ngoan ngoãn cho tới khi bùa chú tự giải, ngươi sẽ rời đi, sẽ tìm cách giết ta?"

    Nàng giật mình, nàng đã bị chàng nói trúng rồi, nàng vội hỏi:

    "Sao ngài?"

    "Sao ta biết đúng không? Chuyện đó không quan trọng, giờ ta muốn cho ngươi một lễ vật."

    Nàng lắc đầu, khóc nghẹn nói:

    "Ta không cần lễ vật, ta chỉ cần cái hộp đó, để ta chôn cha một cách đàng hoàng, ta không cần gì cả."

    "Lễ vật lần này, ngươi nhất định phải nhận."

    Nàng bật dậy, định chạy đi, nhưng bị chàng ngăn lại, chàng nói:

    "Ta sẽ giải bùa chú cho ngươi."

    Vừa nghe xong câu này, nàng chợt đứng lại, nghe chàng nói tiếp:

    "Ta nói, ta sẽ giải bùa chú cho ngươi, sẽ thả ngươi đi."

    Nàng quay đầu, hỏi chàng:

    "Tại sao?"

    "Ta muốn giải thoát cho ngươi. Là ta có lỗi với ngươi, nếu ngươi thật sự hận ta tới vậy, muốn chém muốn giết, tùy ngươi.."

    Chàng ném thanh kiếm xuống dưới chân nàng, nàng cầm lên, đi tới kề vào cổ chàng. Lần đầu nàng thấy một vị tướng quân lớn như thế lại rơi lệ, chàng nói nghẹn:

    "Ta đã nói cho ngươi tâm sự của ta, chỉ còn một điều, e rằng.. cả đời này.. sẽ chỉ có mình ta biết."

    "Ngài còn giấu bí mật nào nữa, nếu không nói, nó sẽ cùng ngài mà đi, vĩnh viễn biến mất."

    "Biến mất cũng tốt, biến mất rồi, ta sẽ không còn cảm thấy tội lỗi nữa."

    Nàng định giết chàng, nhưng tay cứ run rẩy, không thể động thủ, nàng bỗng khóc nức nở, ném kiếm xuống đất:

    "Tại sao ta không thể ra tay giết ngươi? Tại sao ta không thể ra tay?"

    Nàng ngã gục xuống đất, khóc nghẹn, chàng nhìn nàng, mắt không rời, khóc đầy đau đớn, phải chăng điều mà chàng muốn nói có liên quan tới một người, một người đang rất hận chàng?

    Chàng tiến gần nàng hơn, nhẹ hỏi:

    "Ta phải làm gì.. làm gì để nàng tha thứ cho ta?"

    "Sao ta có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi như thế? Sao ta có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ diệt tộc của ta, giết cha của ta?"

    "Ta hiểu rồi, hận cũng tốt, một kẻ như ta, không đáng để nàng tha thứ."

    Chàng rời đi, để lại mình nàng vẫn khóc nghẹn ngào, tại sao nàng lại không thể ra tay, tại sao? Tới nàng cũng chẳng thể lý giải được, cũng không ai lý giải được bí mật mà chàng đang giữ trong lòng. Nàng sao có thể dễ dàng bỏ qua mọi chuyện như thế, còn chàng, mong mỏi từ nàng sự tha thứ, nhưng phải chờ tới bao giờ, đó còn tùy thuộc vào nàng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng một 2022
  2. Tiểu Đan

    Bài viết:
    363
    Chương 11 - Bát canh quên lãng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm hôm ấy, chàng quay lại điện, nàng vẫn ngồi đó chờ chàng, còn chàng, hình như đang lảng tránh điều gì đó.

    Chàng tiến vào, ngồi xuống rồi nhẹ hỏi:

    "Sao nàng còn chưa rời đi?"

    "Bùa chú chưa giải, thù chưa báo, sao có thể dễ dàng rời đi?"

    "Nàng muốn báo thù thế nào, hay hành hạ ta thế nào, tùy ở nàng."

    "Tại sao ngươi lại đột nhiên trở nên như vậy?"

    "Chỉ vì một bí mật quá tàn nhẫn, bị chôn vùi quá lâu, giờ ta mới biết được sự thật."

    "Là bí mật gì?"

    "Nàng không cần biết, cũng không nên biết, bây giờ nàng cần giải bùa chú, để ta giải cho nàng."

    Chàng đi tới chỗ nàng, giải bùa chú, vậy là nàng sắp được tự do rồi. Chàng đúng là không can tâm, nhưng lại không thể gượng ép nàng ở lại, nàng có quyền hận chàng, cũng có quyền giết chàng, chàng hoàn toàn không thể bắt ép nàng được nữa rồi.

    Nữ nhân mà chàng từng giày vò ngược đại, cũng có lúc lại nhân từ tới vậy, kẻ thù ở ngay trước mặt nhưng lại không ra tay giết, trái lại còn để hắn tự do tự tại mà không tỏ ra hề hấn.

    Nàng không từ biệt, dứt khoát rời đi, trước khi lìa xa Lưu Tử điện, nàng ngoảnh lại, nói với chàng một câu:

    "Hận, buông bỏ được mới là giải thoát. Hận, nhưng lại không thể buông bỏ được, mới là nỗi đau tận cùng. Ngươi cũng nên như vậy!"

    Chàng từ trong, nhìn theo bóng nàng dần dần rời xa, nàng không quay lại nữa, lần này, không biết nàng lại ôm nỗi lòng nào cất giấu sâu bên trong, cùng nàng phiêu bạt.

    Chỉ là giờ đây, tộc đã bị diệt, phụ mẫu chẳng còn, huynh đệ cũng không, nàng không biết đi đâu về đâu nữa.

    Nàng vừa đi, nước mắt cứ thế rơi, thời điểm nàng nên buông bỏ mọi thứ có lẽ cũng đã đến, nàng có hận nữa, mọi thứ cũng không thể thay đổi được gì.

    Nàng đã được chàng giao lại chiếc hộp, chôn cất cha rồi, đó có lẽ chính là nguyện vọng cuối cùng của nàng.

    Đi theo hướng tiến về Xích Tộc, rồi xa hơn một chút, thì ra là Quỷ Môn Quan.

    Nàng tiến vào, tìm Mạnh Bà rồi hỏi:

    "Thưa Mạnh Bà, ta muốn quên đi mọi thứ, người có cách gì không?"

    "Quên? Chỉ còn cách luân hồi chuyển sinh, uống bát canh quên lãng rồi đi vào kiếp mới thôi. Chỉ là, cô nương hình như mang khí tức của Xích Tộc, e rằng chuyện này hơi khó."

    "Thật sự không còn cách sao?"

    "Đúng là vẫn còn cách, nhưng cách này sẽ đau đớn. Cô nương phải gột bỏ khí tức Xích Tộc, cũng tương đương với nỗi đau gột xương cốt, sau đó uống bát canh quên lãng, chỉ là vẫn phải ở lại trên Tam giới này, không được hạ phàm."

    "Ta chỉ muốn quên, muốn sống thật bình thường, còn những chuyện khác không quan trọng."

    Nàng bước vào trong, quyết định gột bỏ khí tức. Nỗi đau này mà nói còn có phần đau đớn hơn là gột xương cốt. Nàng thân thể yếu đuối, lại quyết định một cách mạo hiểm như thế, có thể thấy rằng, nàng ham muốn được quên đi mọi thứ, nàng muốn cuộc đời của nàng từ nay về sau sẽ không bị bó buộc trong sự đau khổ này nữa.

    Nàng nắm chặt tay, đã chuẩn bị sẵn sàng. Mạnh Bà bắt đầu thi triển phép, mồ hôi khắp người nàng, ướt đẫm cả y phục, nàng đau nhưng không dám kêu lớn, cố cắn răng chịu đựng.

    Sau gần nửa canh giờ, mọi thứ đã xong, nàng đau tới nỗi ngất đi không biết chuyện gì.

    Một lúc sau, nàng tỉnh lại, Mạnh Bà đã đứng bên cạnh, cầm sẵn bát canh rồi.

    Nàng ngồi dậy, không chần chừ mà cầm lấy, nhưng hình như nàng vẫn còn một chuyện còn lưu luyến, bỗng giọt lệ của nàng rơi vào bát canh, Mạnh Bà bỗng lắc đầu thở dài, hình như đã đoán trước được điều gì.

    Nàng uống xong, bát canh rơi xuống, nàng choáng váng một chút, đôi mắt bỗng lờ đờ, rồi nhìn sang Mạnh Bà hỏi:

    "Sao ta lại ở đây?"

    "Cô nương là đang đi nhầm đường tới chỗ của lão mà thôi!"

    "Vậy sao? Vậy ta phải cáo từ rồi!"

    Nàng rời đi, Mạnh Bà đằng sau nhìn theo nàng, lẩm bẩm:

    "Lệ đã rơi, càng muốn quên, càng đau khổ."

    Nàng cứ thế đi, nhưng không biết mình đang đi về đâu, có lẽ nàng đang đi tìm tạm một chỗ nào đó rồi nghỉ chân.

    Tại Lưu Tử điện..

    Xung quanh Tiêu Thần toàn là rượu, chàng uống tới nỗi không biết trời đất ra sao, Lưu Hạ tinh quân tới, thấy chàng mê mệt, ngài vội vàng giật lấy bình rượu rồi hỏi chàng:

    "Chuyện gì thế này? Sao con lại trở nên như vậy?"

    "Nàng đi rồi!"

    "Nàng.. không phải Bạch Lệ sao?"

    "Con đã giải bùa chú cho nàng, nàng đi thật rồi."

    "Giờ con bé làm gì còn chỗ mà đi nữa, sao con lại để nó đi như vậy?"

    "Nàng hận con, con còn giữ nàng lại làm gì? Dù sao ở lại Lưu Tử điện, đối với nàng cũng đâu khác gì địa ngục?"

    "Vậy nếu con ghét nó, tại sao nó đi rồi còn đau khổ như vậy? Rốt cuộc con đối với nó là như thế nào?"

    "Con giải thoát cho nàng, cho nàng tự do mà nàng muốn, nàng không giết con, là bản tính nàng nhân từ, con.. đối với nàng.."

    "Tại sao không nói tiếp, hay là đã có ý, nhưng không dám nói. Nếu như con đã hối hận, chi bằng tìm nó rồi chuộc tội của mình, chứ không phải ở đây giày vò bản thân như vậy, không ra dáng một vị tướng quân chút nào."

    "Con không biết phải đền tội bằng cách nào nữa."

    "Ở bên Bạch Lệ, chăm sóc, bù đắp cho nó hết quãng đời còn lại, làm cho nó thật sự yêu con."

    "Nàng sẽ chấp nhận con sao?"

    "Chưa thử, chưa thể biết được kết quả."

    Chàng bỗng im lặng, sư thúc lại nói:

    "Theo như gương Vạn Kiếp, Bạch Lệ đang hướng tới chỗ Mạnh Bà, nếu ta không nhầm, chắc con bé thật sự muốn quên rồi".

    Chàng vội vàng rời đi, nhanh chóng đi ngăn cản nàng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng một 2022
  3. Tiểu Đan

    Bài viết:
    363
    Chương 12 - Tìm nàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chàng cứ thế tìm, cố gắng đi thật nhanh để kịp bước chân nàng, nhưng tới nơi, tới chỗ Mạnh Bà rồi, nhưng lại chẳng thấy nàng đâu.

    Chàng vội vã vào hỏi, chỉ là chàng đã chậm một bước.

    Mạnh Bà kể lại mọi chuyện, chàng hối hận nhưng cũng không kịp nữa rồi. Nàng đã rời đi, rời đi trong vô thức, tới bản thân nàng cũng chẳng biết nàng sẽ đi đâu về đâu.

    Cái trước mắt của nàng chỉ là muốn quên đi mọi đau khổ, giày vò, nàng muốn trái tim của nàng sẽ được chữa lành chứ không phải bị giam lỏng trong chính tâm can của nàng. Còn về việc sẽ sống ra sao, nàng thật sự không coi trọng nó.

    Khắp Tam giới này, rộng lớn, nhiều nơi nhưng cũng nhiều cạm bẫy, đến nàng còn không biết bản thân nàng là ai nữa.

    Chàng nhìn xuống bát canh mà nàng uống, cũng chính là liều thuốc giúp nàng buông bỏ, nhưng lại chính là thứ khiến chàng và nàng trở thành người dưng mãi mãi. Trong kí ức của nàng, vốn đã không còn ấn tượng với cái tên "Tiêu Thần" nữa, chàng cũng không rõ như vậy rốt cuộc là xấu hay tốt?

    Nàng không nhớ tức là không hận, tức là nàng nguyện ý buông bỏ, nhưng quên chàng rồi, quên mọi thứ rồi, chàng sẽ đau khổ thế nào.

    Một vị tướng quân chinh chiến trăm trận, trừ yêu diệt ma, sống chết không sợ, nhưng tại sao giờ đây, khi nghe về nàng, trái tim tràng bỗng như rỉ máu, đau đớn không ngừng.

    Hy vọng của chàng là cầu được ở nàng sự tha thứ, cầu mong nữ nhân ấy đừng mang hận trong lòng.

    Giờ chàng mới nhớ lại câu nói cuối cùng lúc nàng rời đi. Thì ra nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, nàng đã quyết định buông bỏ, chỉ là chàng không để ý tới câu nói ấy, nên không hiểu được ý của nàng.

    Liệu chàng có nên tìm nàng nữa không? Nếu lại khắc tên chàng thêm một lần nữa, liệu nàng có đau khổ không?

    Một thần tiên, chắc chắn sẽ không bỏ cuộc, chỉ là đang chọn hướng đi đúng. Chàng quyết định đi tìm nàng.

    Chàng đi mọi hướng, nhưng không dám kêu tên nàng, vì trong kí ức của nàng, tới cả tên nàng cũng không nhớ nữa.

    Tìm mãi, chàng tìm tới nỗi thấm mệt, tìm khắp nơi, cuối cùng cũng thấy nàng.

    Nàng ngồi ở một bên khuất, gần động Thanh Sơn, nét mặt nàng rất buồn, hình như là tìm không được chỗ nghỉ chân hợp lí, nên đành ngồi một mình ở đó.

    Vừa nhìn thấy nàng, chàng đã không thể kìm nén được nữa, chàng khóc vì vui, khóc vì cuối cùng cũng tìm thấy nàng.

    Chỉ là vị thần tiên này, cuối cùng cũng chưa thẳng thắn thừa nhận nỗi lòng của mình.

    Hình như chàng vẫn còn chút lo sợ, nên chỉ đành như một người lạ tới hỏi chuyện nàng, rồi âm thầm bảo vệ nàng.

    Chàng tiến lại gần, ngồi xuống gần nàng, hỏi nhẹ:

    "Nàng đang lạc đường sao?"

    "Không phải.. ta.. ta.. Ta không có nhà."

    "Không có nhà? Vậy để ta tìm nhà cho nàng."

    Nàng nhìn lướt qua chàng một lượt, hình như có chút tin tưởng rồi, nàng nói:

    "Vị thần tiên này, nhìn ngài cao thượng thoát tục như vậy, ta tin ngài."

    Chàng dẫn nàng đi, gần tới động Thanh Sơn, thấy nơi này chắc chắn rất lâu không có người lui tới, nên chàng dẫn nàng vào, rồi dùng phép dọn sạch tất cả chỗ đó cho nàng.

    Nơi này kín đáo, chỉ cần thêm một số đồ nữa là được. Chàng nghĩ một hồi, rồi đi tìm đủ mọi thứ, từ giường, đèn, hoa.. tất cả cho nàng.

    Một hồi sau, cuối cùng mọi thứ cũng được trang hoàng. Nhìn ở ngoài thì có vẻ rất hoang vu, nhưng khi vào tới trong, mọi thứ rất đầy đủ.

    Thì ra mọi thứ mà chàng lấy được đều từ Lưu Tử điện mà ra. Chàng quay sang hỏi nàng:

    "Vậy nàng tên là gì?"

    "Ta không có tên."

    Chàng nhìn qua nàng, không muốn nàng phải đau khổ muộn phiền, rồi nói:

    "Vậy để ta đặt tên cho nàng. Nàng xinh đẹp như vậy, chắc chắn cuộc đời về sau cũng phải viên mãn, vậy ta gọi nàng là Ý Liên, được không? Liên trong hồng liên, Ý trong như ý, nàng thấy thế nào?"

    "Liên Ý, nghe có vẻ.. ân nhân đặt cho ta, ta nhất định sẽ thích rồi! Còn ngài, ta phải gọi ngài thế nào?"

    "Tiêu Thần, gọi ta như vậy được rồi!"

    "Dung mạo như đóa hồng liên, nở rộ lại thuần khiết, ngắm nhìn một khắc, khó mà quên. Cầu cho người kiếp này, vĩnh viễn về sau đều vô ưu vô phiền." - Chàng nghĩ thoáng trong đầu, cầu nàng một cuộc sống yên bình, vô lo vô nghĩ.

    "Được."
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười 2021
  4. Tiểu Đan

    Bài viết:
    363
    Chương 13 - Hồi ức - Hạ phàm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chữ "Lệ" trong Bạch Lệ, đáng ra không nên có trong cái tên của nàng. Chàng nghĩ vậy, nhưng có ai lại muốn chữ "Lệ" ấy là rơi lệ đâu? Chỉ là biến cố quá nhiều, đau khổ quá nhiều, cũng vì chàng giày vò nàng như vậy, nên lệ của nàng chưa bao giờ ngừng rơi.

    Chàng không muốn chữ đó xuất hiện trong tên của nàng, đời này, vĩnh viễn về sau chàng đều mong nàng hạnh phúc, không ưu phiền, chỉ là một chữ thôi, nhưng lại khiến vị thần tiên ấy lo sợ tới vận mệnh của nàng như vậy.

    Một cái tên cũng có thể quyết định được số phận sao? Không, chàng chỉ là đang tự lừa dối chính mình, chàng vẫn còn lo sợ, sợ nàng nhớ ra mọi thứ, sợ nàng sẽ lại hận chàng, rời xa chàng.

    Chuyện trước mắt của Tiêu Thần chính là từ từ mà bù đắp cho nàng, khiến nàng vui vẻ, còn những thứ khác, nếu có đến, cũng ráng mà chịu đựng.

    Mỗi ngày, vào buổi tối, chàng đều rời Lưu Tử điện tới động Thanh Sơn thăm nàng, mỗi lần đi đều mang theo hoa Bỉ Ngạn tặng nàng.

    Dù kí ức của nàng đã mất, nhưng nàng vẫn có dấu ấn sâu đậm với màu đỏ, chỉ là cảm giác ấy vừa là yêu thích nhưng lại có chút sợ hãi.

    Dần dần, một tháng rồi hai tháng, ngày nào chàng cũng tới, cũng đều bầu bạn cùng nàng, nàng chưa bao giờ cảm thấy cô đơn cả.

    Trái tim nàng cũng dần rung động bởi sự ấm ấp, quan tâm ấy, cũng dần bị cảm hóa trước vị thần tiên này.

    Tối hôm ấy, trà nóng, họ ngồi cạnh nhau, nàng bỗng nhìn chằm chằm vào chàng, rồi chống cằm hỏi:

    "Ta và ngài, có phải đã từng quen biết không?"

    Chàng nghe câu này, bỗng lặng thinh, trà cũng ngưng rót, chàng quay sang, nàng lại tiếp tục nói:

    "Mỗi lần ở bên ngài, ta đều cảm thấy rất gần gũi, thân thuộc, thậm chí ta còn nhớ ra thứ gì đó.. thứ gì đó mờ ảo.. nhưng.. nhưng bị sương mờ che mất, ta không nhìn thấy thứ gì nữa."

    "Ta và nàng.. kiếp trước từng quen nhau."

    "Kiếp trước? Ngài còn có thể nhìn thấy kiếp trước nữa sao?"

    "Kiếp trước, ta và nàng từng yêu nhau. Chỉ là do một số biến cố xảy ra, ta và nàng xảy ra xung đột, nhưng đều là ta sai, lúc ta nhận ra, nàng đã rời đi mất rồi."

    "Giận nhau? Kiếp trước ta bướng bỉnh vậy sao?"

    "Đúng vậy, thế nên, kiếp này nàng phải ngoan ngoãn nghe lời ta, như vậy, Tiêu Thần ta đây mới có thể an nhàn được."

    "Được. Sao mặt ngài bỗng dưng đỏ quá vậy, người còn nóng nữa."

    Tay chàng nắm chặt, từng lời mà chàng thốt ra đều là tự lừa dối chính mình. Lòng chàng đã rõ, chỉ là không dám nói ra lời thật lòng, chỉ sợ trái tim nhỏ bé kia sau này sẽ không thể chịu nổi cú sốc ấy nữa.

    Chàng bình tĩnh lại, hỏi nàng:

    "Ngày mai, ta dẫn nàng xuống nhân gian chơi nhé! Ở đó vui lắm!"

    "Nhân gian? Ngài cũng có ngày xuống nơi đó hả? Ngài cao thượng thoát tục như vậy, ngài!"

    "Ta làm sao? Thần tiên thì không thể hạ phàm ư? Nàng sai rồi! Mai chúng ta khởi hành, giờ ta phải trở về rồi."

    "Khoan đã.. chuyện là.. đêm nay lạnh như vậy, dạo gần đây ta cứ nghe thấy tiếng quái thú kêu gầm khắp nơi, đã mấy ngày không được ngủ ngon rồi, hay là, ngài ở lại với ta một đêm, lỡ như ta gặp nguy hiểm, ngài còn ra tay cứu kịp."

    "Được, ta ở lại bên nàng."

    Nàng nghe xong, vui mừng, chạy mau lên giường ngủ. Chàng cũng đi theo, ngồi bên cạnh nàng, vỗ về nàng.

    Không lâu sau, nàng ngủ thiếp đi. Lúc nàng đã đi vào cơn say, cũng là lúc mà chàng cảm thấy giày vò nhất.

    Mắt chàng âu yếm nhìn nàng, tay xoa nhẹ mặt nàng, bỗng ánh mắt ấy hình như sắp tràn lệ ra rồi.

    Là ánh mắt tội lỗi, vì đang lừa dối người mà chàng ái mộ, cũng là đang lừa dối chính chàng. Nhưng số mệnh trêu đùa, để chàng làm lại, để chàng có cơ hội được ở bên nàng, cho dù là ngắn ngủi, chàng cũng nguyện ý."

    Cả đêm ấy, chàng không ngủ, cứ đôi lúc lại liếc nhìn nàng, rồi nhìn ra ngoài, trong lòng chàng giờ đã có quá nhiều tâm sự, nhưng không thể nói cùng ai cả.

    Sáng hôm sau, lúc nàng thức giấc đã thấy chàng chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ nàng nữa là có thể đi.

    Nhân gian rộng lớn, thú vui không thiếu, chỉ sợ con người ta không đủ sức mà tận hưởng. Chàng nắm tay nàng, tới một khu chợ vô cùng rộng và đông đúc.

    Nàng chạy quanh vô cùng vẻ, lần đầu tiên chàng thấy cái dáng vẻ hạnh phúc của nàng, chưa bao giờ thấy nàng cười mãn nguyện như vậy.

    Chàng dẫn nàng đi mua trâm cài tóc, rồi ăn kẹo hồ lô, ăn bánh, sau đó dẫn nàng vào tiệm may y phục.

    Biết nàng thích màu đỏ, chàng đã nhờ thợ may cho nàng năm bộ, còn sau đó, nàng muốn may màu gì cũng được.

    Năm bộ đều là làm bằng vải quý, hiếm có khó tìm, họa tiết cũng khác nhau, nhìn vô cùng đẹp mắt.

    Chơi cả ngày, cuối cùng cũng phải trở về, nàng hình như còn chưa chơi đã, nhưng vẫn phải về thôi, nếu ở lại quá lâu, e rằng sẽ không tốt.
     
  5. Tiểu Đan

    Bài viết:
    363
    Chương 14 - Đố kị - Tiên đoán

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tối trở gió, lạnh vô cùng, chàng chuẩn bị đồ tới chỗ nàng thì Nguyên Lăng hoàng tử vừa tới.

    Tiêu Thần vội vàng giấu đồ sang một bên. Thấy dáng vẻ bối rối của chàng, Nguyên Lăng bắt đầu nghi ngờ:

    "Tối như vậy rồi, đệ còn định đi đâu sao?"

    "À.. không.. không có. Huynh tới đây có chuyện gì sao?"

    "Tính cùng đệ đánh cờ, thưởng trả, tại Tuyên Quang điện nhàm chán quá, nên muốn sang đây. Có phải ta làm phiền đệ không?"

    "Ta.. ta cũng không muốn từ chối, nhưng.. ta bị nhiễm một chút phong hàn, ta muốn nghỉ ngơi sớm, đành để hôm khác vậy!"

    Nguyên Lăng thấy có gì đó không đúng lắm. Một thần tiên như Tiêu Thần lại có thể nhiễm phong hàn sao? Chuyện này đúng là kì lạ, phải chăng chàng đang nói dối nhưng vẫn lộ sơ hở.

    Nguyên Lăng rời đi, Tiêu Thần cũng nhanh chóng rời Lưu Tử điện mà không biết rằng Tam hoàng tử vẫn đang lấp ở sau cửa điện. Đoán trúng được những gì đang nghĩ, ngài đi theo.

    Tới nơi, ngài bất ngờ nhìn thấy Tiêu Thần ở bên cạnh Bạch Lệ. Nghe chàng gọi nàng là Ý Liên, hành động của nàng lại gượng gạo, kì lạ như vậy, ngài hoài nghi:

    "Sao có thể? Trước nay đệ ấy chưa từng đối xử với nàng ấy như vậy, thậm chí còn ghét bỏ nàng ấy. Còn nàng, là Bạch Lệ, đâu phải Ý Liên? Đệ ấy diệt tộc của nàng, nàng đáng ra phải hận, sao lại như vậy được?"

    Ngài hình như đang do dự điều gì đó, bắt đầu dùng thuật để kiểm tra xem trên người nàng còn khí tức Xích Tộc không, quả nhiên đã mất. Có lễ ngài đã đoán ra được nguồn cơi sự việc rồi.

    Nguyên Lăng dáng vẻ thoát tục, ôn như không vướng bụi trần, nhưng trong năm vị hoàng tử, ngài là người tính toán tâm cơ nhất.

    Ngài ấy cũng đem lòng thích Bạch Lệ, nhưng giờ lại nhìn nàng thân mật với Tiêu Thần như vậy, trong lòng không tránh khỏi đố kị.

    Hôm sau, ngài tới trước Tiêu Thần một bước, giả vờ đi lạc đường, để gặng hỏi chuyện nàng, thăm dò một chút.

    Nàng sợ hãi khi có người lạ tới, nàng cũng không còn ấn tượng với vị thần tiên này nữa rồi, ngài hỏi nàng:

    "Bạch Lệ, nàng không nhận ra ta sao?"

    "Ta không phải Bạch Lệ, ta là Ý Liên."

    "Xin lỗi, ta thất lễ rồi. Nhìn cô giống với một người quen của ta, nên ta khó tránh nhận nhầm người. Cô nương không có nhà sao? Sao lại ở nơi hoang sơ như vậy?"

    "Ta.. ta có phu quân rồi, chỉ là chưa tìm được nơi ưng ý, nên mới ở lại đây."

    "Phu quân? Vậy phu quân của nàng, tên là gì?"

    "Ta.. ta tại sao phải nói cho ngài biết?"

    "Không nói cũng không sao. Ta chỉ là đi nhầm đường, ta nên rời đi rồi, tránh phu quân của cô nương hiểu lầm."

    Ngài dùng phép xóa kí ức của nàng, khiến nàng không còn nhớ ngài nữa. Có lẽ sự ghen tuông đố kị trong ngài đã đạt đỉnh điểm. Đúng là nhìn dáng vẻ bên ngoài không thể quyết định được người đó có bản tính thế nào. Ngài là đang ghen với Tiêu Thần, muốn chiếm hữu nàng nhưng lại không thể làm gì được.

    Một lúc sau thì Tiêu Thần tới, nàng lại bình thường trở lại như không có chuyện gì. Tiêu Thần gọi nàng:

    "Ý Liên, ta mang chăn tới cho nàng. Đêm nay trời lạnh, nếu không có chăn nàng sẽ bị cảm mất."

    "Ngài tốt quá. Nhưng ta muốn hỏi ngài một chuyện."

    "Nàng nói đi."

    "Hôm mà chúng ta hạ phàm, ta có đi tới một cửa tiệm, ở đó người ta cũng xem bói. Nhưng vừa nhìn thấy ta, ông thầy ấy đã giật mình, nói ta là.. cái gì mà kiếp này qua kiếp khác, nhân duyên đứt đoạn, đau khổ tột cùng, chết không toàn thây. Ông ấy còn nói, nốt ruồi này, ở dưới mắt, ngài thấy không.. là cả đời ta đều đau khổ vì tình, ngập trong biển lệ. Lúc ấy ngài ở trong tiệm may y phục, nên ta chưa có dám nói. Ta cũng không muốn tin, nhưng ta hỏi ngài, những chuyện này thật sự có ứng nghiệm sao?"

    Chàng nghe xong, bỗng lặng đi. Lời ông thầy ấy nói với nàng đều là đúng cả. Nàng hận chàng, rồi lại quên đi, có lẽ là không muốn gặp nhưng nhân duyên lại không thể cản, đó là hai kiếp tình. Chàng bỗng cảm thấy lo lắng vô cùng, nhưng vẫn cố nén lại để an ủi nàng:

    "Nàng không nên tin. Nhưng người ở dưới hạ giới đều nói những lời nhăng cuội để lừa tiền hết, nàng không được tin bất cứ lời nào cả. Không phải bây giờ nàng vẫn đang rất vui vẻ, yên ổn hay sao?"

    "Cũng đúng. Vậy ta sẽ không lo lắng nữa."

    Nàng vừa dứt lời, chàng vội ôm trầm nàg vào lòng. Bỗng cái ôm ngày một chặt, nàng còn có thể cảm nhận được nhịp tim chàng đang đập nhanh thế nào.

    Trong lòng chàng thực sự rất khó chịu. Những gì mà chàng đang đối mặt phải chăng là do chàng gây ra. Chàng là đang muốn đền tội hay là đã nảy sinh tình cảm với nàng, nhưng chính chàng cũng chưa dám thốt ra lời thừa nhận.

    Chàng vừa ôm này vừa hỏi:

    "Nếu sau này, ta thật sự làm điều gì đó có lỗi với nàng, nàng có tha thứ cho ta không?"

    "Chỉ cần là ngài thì ta đều tha thứ. Ngài tốt như vậy, sao lại có lỗi với ta được?"

    "Ta đang nói là nếu như. Ta sẽ đối xử thật tốt với nàng, tuyệt đối sẽ không phụ nàng."

    "Chúng ta.. đâu có trên mức tình cảm đó.. sao có thể.. là phụ?"

    Chàng bỗng buông nàng, nhìn chằm chằm vào nàng, định nói ra điều gì đó.
     
  6. Tiểu Đan

    Bài viết:
    363
    Chương 15 - Nhớ ra mọi thứ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nàng, có nguyện ý ở bên ta cả đời này không?"

    Nàng bỗng lặng đi, mặt đỏ hết lên, vội vàng quay sang hướng khác.

    Trong đầu chàng có hàng ngàn tiên đoán không hay, nghĩ nàng sẽ một mực từ chối.

    Không khí bỗng yên ắng tới lạ, chàng ngồi một chỗ, lòng rạo rực chờ đợi câu hồi đáp của nàng, nàng trong lòng rối bời, không biết bản thân bị gì nữa, lồng ngực nóng như thiêu đốt.

    Chàng ở bên nàng lâu như vậy, cho nàng mọi thứ, niềm vui, tiếng cười, những thứ mà nàng chưa từng cảm nhận được. Ngày từ lúc nàng khó khăn nhất, không biết nên đi về đâu, chàng đã tới, cho nàng một thứ tình cảm quý hiếm khó tìm.

    Một vị thần tiên tốt như vậy, sao nàng có thể không thích được, chỉ là, chuyện này quá đường đột, nàng không khỏi cảm thấy bất ngờ.

    Một lúc sau, nàng cũng bình tĩnh lại, từ từ đi tới chỗ chàng. Chàng cố gác nỗi lo, nói nhẹ với nàng:

    "Ta xin lỗi vì đã nói lời không hay với nàng, chuyện này quá gấp, nàng không chấp nhận được cũng không phải chuyện lạ."

    "Chàng muốn nghe câu trả lời thành thật của ta, thì đừng ủ rũ như vậy chứ?"

    "Nàng do dự lâu như vậy, trong lòng ta tự có đáp án."

    "Ta đồng ý."

    Chàng bất giác không nghĩ được nhiều, hỏi lại nàng:

    "Nàng nói lại lần nữa, được không?"

    "Ta đồng ý."

    Chàng vui mừng tới nỗi không nói nên lời, lập tức ôm lấy nàng.

    Chàng vừa ôm nàng, lòng không thể kiềm chế, chàng nói:

    "Ta chưa bao giờ nghĩ nàng sẽ đồng ý ở bên ta nhanh như vậy, nàng yên tâm, đời này của ta, tuyệt đối sẽ không bao giờ phụ nàng, Ý Liên, ta yêu nàng!"

    "Ta cũng yêu chàng."

    Họ không biết rằng Nguyên Lăng ở ngoài chứng kiến, lòng khó chịu thế nào, ngài ta ném cây quạt xuống đất, rồi quay về Thiên giới.

    Tối hôm ấy, Tiêu Thần ở lại cùng nàng trò chuyện, chàng nói:

    "E rằng ba ngày tới không thể tới bên nàng được rồi, Đông Phong có đại tiệc, mời ta qua đó. Nàng ở lại cẩn thận, ta sẽ cố gắng về sớm."

    Tuyên Quang điện của Nguyên Lăng bỗng sáng rực trong đêm, ngài ta đang tìm kiếm thứ gì đó, tìm mãi, cuối cùng cũng phát hiện. Là một mảnh gương Vạn Kiếp bị đánh rơi, còn mảnh lớn nhất đang được Lưu Hạ tinh quân cất giữ.

    Hình như ngài đang tính toán thứ gì đó, gương Vạn Kiếp trừ việc đi tìm khí tức, còn có thể giúp nhớ lại vạn kiếp, nước đi lần này, quả thực quá mạo hiểm.

    Hôm sau, Nguyên Lăng hóa thành hình dáng của Tiêu Thần, tới chỗ của nàng.

    Nàng vừa thấy chàng đã vội chạy ra:

    "Tiêu Thần, không phải hôm nay chàng đi dự đại tiệc sao? Sao lại tới đây vậy?"

    "Ta có tới rồi, nhưng tiệc náo nhiệt quá, ồn ào quá, vẫn là chỗ nàng thoải mái dễ chịu hơn."

    "Chàng vào trong đi."

    "Không cần đâu. Ta muốn đưa nàng lên Thiên giới, chúng ta sẽ thành thân."

    "Sao lại gấp như vậy chứ?"

    "Chuyện này không thể kéo dài được, giờ nàng đi cùng ta, nhanh."

    Nàng còn chưa kịp nói, hắn đã kéo nàng đi rồi.

    Lên Thiên giới, hắn dẫn nàng tới Tuyên Quang điện. Nàng nhớ trước đây Tiêu Thần từng nói điện của chàng là Lưu Tử điện, đâu phải Lưu Quang điện?

    Hắn nắm chặt tay nàng quá, nàng vội giật ra rồi nói:

    "Điện của chàng là Lưu Tử điện mà, không phải Tuyên Quang điện, ngươi không phải Tiêu Thần."

    "Ngươi đừng la hét lung tung."

    Hắn đánh ngất nàng, rồi đưa nàng vào điện của hắn.

    Không ngờ dã tâm của hắn lại tới mức này rồi, thứ hắn không có được, người khác cũng không thể có.

    Hắn dở trò đồi bại với nàng, xé nát y phục lúc nàng còn đang hôn mê không biết gì.

    Sáng hôm sau, nàng tỉnh dậy, toàn thân đau đớn, nàng nhìn sang bên cạnh, là hắn!

    Nàng vội vàng chạy xuống, nhìn xuống cơ thể, y phục không còn nguyên vẹn, đầu tóc rối tung, tay chân còn có vài vết trầy xước.

    Nàng khóc nghẹn, ngồi co lại một góc, hắn tỉnh ngủ, tay chống đầu, quay sang cao giọng nói:

    "Nàng giờ đã la người của bổn hoàng tử, nếu nàng ngoan ngoãn, ta sẽ không hại nàng."

    "Đê tiện, sao ngươi có thể làm vậy? Ngươi là ai?"

    "Nàng thật sự không nhớ ra ta là ai sao?"

    "Sao ngươi có thể bỉ ổi như vậy?"

    "Bỉ ổi, ta thích nàng, nhưng nàng lại thích hắn. Trong khi hắn còn đê tiện hơn ta gấp ngàn vạn lần."

    "Ta không cho phép ngươi nói chàng như vậy."

    "Nàng thật sự đã quên hết mọi chuyện rồi sao? Tại sao ngay từ đầu nàng không chọn ta? Nàng lại đi chọn kẻ diệt tộc của nàng?"

    "Diệt tộc?"

    "Chỉ cần nàng nhìn vào mảnh gương này, nàng sẽ nhớ ra."

    Hắn lại gần, đưa mảnh gương cho nàng. Nàng run rẩy cầm lấy. Vừa nhìn vào, đầu đã đau không thể ngừng, nàng vừa ôm lấy đầu, đau đớn gào thét.

    Mọi thứ cứ thế dồn về như một giấc mộng dài, vừa dài vừa đau đớn.

    Tiêng khóc của nàng cứ thế vang lên, nàng đau khổ tới nghẹt thở, ngất đi.

    Tối hôm ấy, hắn tới nói với nàng:

    "Chỉ cần nàng đồng ý thành thân với ta, ta sẽ cùng hợp tác với nàng, giết chết hắn, báo thù cho tộc của nàng."

    "Tất cả các ngươi, ai nấy đều lừa ta, tại sao ta phải tin ngươi?"

    "Ta yêu nàng, còn hắn chỉ lợi dụng nàng, nàng vẫn không hiểu sao?"

    "Ngươi làm nhục ta, làm ta đau khổ, ngươi còn dám nói yêu ta."

    "Là ta bất đắc dĩ, hắn muốn cùng nàng thành thân, ta chẳng lẽ lại trơ mắt đứng nhìn sao? Nàng không thuộc về ta, thì ta sẽ làm cho cả Tam giới này không ai có được nàng."

    "Nếu ta đồng ý thành thân với ngươi, ngươi phải hứa với ta ba chuyện."

    "Được, chuyện gì, nàng cứ nói, chỉ cần nàng đồng ý, ta đều có thể hứa với nàng."

    "Được. Chuyện thứ nhất, ngươi không được đụng vào hắn, trừ ta, thù là của ta, ta ắt sẽ báo. Thứ hai, ngươi phải mang về cho ta một hồ hoa Bỉ Ngạn trước điện, thứ ba, đưa cho ta mảnh gương đó."

    "Được, chỉ cần có thể cùng nàng thành thân, ta đều đáp ứng hết."
     
  7. Tiểu Đan

    Bài viết:
    363
    Chương 16 - Đối mặt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Thần trở về, vội vã sắp xếp để tới chỗ nàng.

    Nhưng chàng chuẩn bị rời đi, Nguyên Lăng bỗng xuất hiện.

    Hắn có vẻ đắc ý, tới chào hỏi chàng nhưng hình như còn có ẩn ý đằng sau.

    Hắn tới gần chỗ chàng, vỗ vai nhẹ rồi nói:

    "Sư đệ, mấy ngày không gặp, đệ ở Đông Hải có vui không?"

    "Rất vui, sao hôm nay sư huynh lại rảnh rỗi như vậy?"

    "Ta muốn tới để báo với đệ một chuyện, ba ngày sau, ta sẽ thành thân."

    "Là ai vậy? Sao trước giờ ta chưa từng thấy huynh nói tới chuyện này?"

    "Là ai đệ sẽ được gặp sớm thôi."

    Chàng cũng không để ý tới lắm, có vẻ chàng tò mò về vị hôn phu bí ẩn này của Nguyên Lăng, nhưng nàng còn quan trọng hơn, chàng vội vã đi tới động Thanh Sơn.

    Nhưng tới nơi, không thấy bóng dáng nàng đâu cả, chàng chạy đi xung quanh tìm nàng, nhưng đều không thấy.

    Chàng bỗng nghĩ tới lời mà Nguyên Lăng nói, giật mình: "Không lẽ.."

    Tiêu Thần trở về Thiên giới, tới thẳng Tuyên Quang điện gặp Nguyên Lăng, chàng quả nhiên thấy trước điện toàn là hoa Bỉ Ngạn, hình như trong đầu đã tự có tiên đoán.

    Chàng bước vào trong, thấy Nguyên Lăng đang khoác y phục cho một nữ nhân nào đó, nàng quay mặt vào trong, chàng không nhìn rõ được.

    Chàng nhẹ gọi:

    "Sư huynh."

    Không ngờ nàng vẫn bình tĩnh mặc y phục, còn hắn thì quay sang nói với chàng:

    "Đệ đệ, bây giờ nói chuyện, e rằng không tiện đâu."

    "Ta chỉ là muốn gặp mặt tẩu tẩu một lần thôi."

    "Đợi ba ngày cũng không được sao?"

    "Chúng ta đều là huynh đệ, ít ra cũng phải cho ta gặp trước chứ."

    "Thôi được. Nàng quay ra đi."

    Nàng từ từ xoay mặt ra trước. Chàng kích động không thể nói được gì, là nàng sao? Chàng đưa ánh mắt đau đớn nhìn nàng, chỉ trong ba ngày, nàng đã biến hóa tới nỗi chàng còn cảm thấy sợ hãi. Mắt nàng vô hồn, nhìn chàng không chút cảm xúc, chàng run rẩy hỏi:

    "Là nàng sao? Ý Liên?"

    "Ý Liên? Ngươi định lừa ta tới bao giờ nữa? Sao không gọi ta là Bạch Lệ? Sao lại giấu ta tất cả sự thật rồi giả vờ thương hại ta? Con người của ngươi, thật khiến người khác ghê tởm."

    "Nàng nhớ ra rồi? Nàng có thể hận ta, nhưng sao nàng lại?"

    "Ta yêu Nguyên Lăng, ngươi không có quyền can thiệp, trước khi ta không kiểm soát được mà ra tay giết ngươi, ngươi hãy mau cút khỏi đây đi."

    "Bạch Lệ, ta biết nàng hận ta, nhưng tại sao lại là huynh ấy? Tại sao lại biến hóa tới mức này? Nàng nhìn xem, ta có đi qua hái Bỉ Ngạn hoa cho nàng, ta có mang bánh mà nàng thích, ta.."

    Chàng còn chưa kịp nói hết, nàng đã hất tất cả những thứ ấy xuống đất, vô tình đáp:

    "Dơ bẩn, ngươi không thấy sao? Nguyên Lăng đã lấy cho ta một hồ hoa Bỉ Ngạn, chàng cho ta mọi thứ, còn ngươi, chẳng qua cũng chỉ vì hận thù lúc trước mà thương xót ta, ngươi nghĩ ta sẽ cần những thứ này của ngươi sao? Mau cút đi!"

    Nước mắt chàng rơi rồi, chàng đã mất nàng, mất đi nữ nhân mà chàng yêu nhất rồi. Sao nàng có thể lạnh lùng đến thế, nàng hận chàng, chàng biết rõ điều đó, nhưng tại sao lại yêu Nguyên Lăng? Tại sao lại khiến mối quan hệ này vừa phức tạp vừa khó chấp nhận như thế?

    Trở về Lưu Tử điện, chàng ngồi gục xuống, đầu rối tung, không thể bình tĩnh được.

    Điều mà chàng sợ nhất lại đến một cách bất ngờ như vậy, thậm chí chàng còn không nghĩ mọi thứ sẽ đi quá xa như thế. Nhưng chàng có nghĩ qua, tại sao nàng lại thay đổi như vậy không, tại sao nàng lại nhớ ra, sao lại xuất hiện ở Tuyên Quang điện?

    Tiêu Thần nghi ngờ:

    "Trước đây Nguyên Lăng đã để ý nàng một lần, chắc chắn lần này là huynh ấy dở trò, một mảnh gương Vạn Kiếp, chỉ có huynh ấy mới dám làm như vậy. Nguyên Lăng, huynh lại đi phản bội ta, ta tuyệt đối sẽ không buông tha."

    Chàng lại đi tới Tuyên Quang điện một lần nữa, nói với Bạch Lệ:

    "Xin nàng hãy nghe ta nói, hắn căn bản không yêu nàng, hắn không đơn giản như nàng nghĩ đâu."

    "Không đơn giản? Hắn cho dù có không đơn giản, nhưng cũng chưa bằng một phần tâm kế của ngươi."

    Nàng đẩy chàng ra khỏi điện, rồi đóng cửa không cho ai bước vào.

    Cho dù có lo lắng cho nàng, nhưng tất cả mọi thứ giờ đây chàng nói, nàng đều không nghe lọt đến một chữ, chàng phải bảo vệ nàng thế nào đây?
     
  8. Tiểu Đan

    Bài viết:
    363
    Chương 17 - Đại kết cục

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đại hôn tới, nàng khoác lên mình bộ hỷ phục đỏ rực, người nàng đeo trang sức lóng lánh, nhưng sắc mặt nàng lại u buồn tới thảm thương.

    Chàng ở tại Lưu Tử điện, đau đớn khép mình ở trong, ngoài kia náo nhiệt, ai nấy đều đang chúc phúc cho Bạch Lệ và Nguyên Lăng, còn chàng, dù không can tâm nhìn nàng như vậy, nhưng lại chẳng thể chạy ra để kéo nàng về phía mình, cùng nàng ở bên lần nữa.

    Mọi người tới đông đủ hết rồi, chỉ chờ tân nương tân lang bước lên sảnh điện, nhưng kì lạ là có mỗi nàng bước lên, còn Nguyên Lăng thì không.

    Thiên đế thấy lạ, hỏi nàng, nàng đáp trong sự hờ hững:

    "Chàng đang bận một chút việc, chàng chưa thể lên."

    "Ngày đại hôn lớn như vậy, sao lại không thể lên?"

    Nàng im lặng, không nói gì nữa, lúc này, một thiên binh hớt hả chạy tới, báo với Thiên đế:

    "Thưa bệ hạ, hoàng tử đã không còn nữa. Là nàng ta giết chết ngài ấy."

    Thiên đế tức giận, vội vã đi tới Tuyên Quang điện. Đúng là Nguyên Lăng đã chết rồi. Hắn chết do bị một thứ sắc nhọn nào đó đâm xuyên tâm can của hắn, máu tươi vẫn còn chảy rất nhiều.

    Nhìn xuống tay nàng, vẫn còn đang run rẩy, thậm chí còn dính vết máu.

    Đoán được sự tình, Thiên đế cho người giam nàng ở Hỏa Ngục, tra tấn một đêm rồi sáng sớm hôm sau hành hình.

    Nàng không hề chối cãi, mặc cho người có dò hỏi tra xét thế nào, nàng cũng không hồi đáp lại một từ.

    Thì ra nàng biến hóa, nàng trở nên lạnh lùng đáng sợ, chẳng qua cũng là để bảo vệ tính mạng của Tiêu Thần, không muốn chàng vì nàng mà chết.

    Nguyên Lăng âm mưu giết chết chàng từ lâu rồi, nay lại muốn dựa vào mối thù lâu năm nàng chưa trả mà muốn cấu kết đối đầu chàng, nàng đã từng hận, nhưng chỉ là chuyện của những năm trước. Trước khi rời đi nàng từng nói, buông bỏ được mới là chuyện tốt, còn nàng của hiện tại, thật sự đã yêu Tiêu Thần mất rồi.

    Nàng bị nhốt, dùng hành hình tra tấn, khắp người nàng toàn là máu, nhưng nàng không chút kêu gào, đôi lúc chỉ dám nén khóc, khóc không thành tiếng, không một ai biết cả.

    Còn chàng, vẫn đang chìm đắm trong cơn say, chàng đã uống hết rất nhiều rượu, e rằng sẽ hôn mê không ít.

    Liêu Hoa công chúa từ Bắc Hải trở về. Cô cùng sư phụ tu luyện ở đó, tới nay đã tu thành chính quả, nguyện buông bỏ, quay đầu. Liêu Hoa của hiện tại đã không còn hống hách, mà chính là một nàng công chúa dịu dàng, nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ.

    Cô vừa quay về, nghe tin Bạch Lệ chuẩn bị bị đưa ra hành hình nhưng không thấy Tiêu Thần đâu cả, cô vội chạy tới Lưu Tử điện gọi chàng.

    Nhưng gọi thế nào chàng cũng không tỉnh, đành nhờ Lưu Hạ tinh quân, ngài dùng chú giải rượu rồi nói với Tiêu Thần:

    "Nếu con còn không nhanh lên, con sẽ hối hận!"

    Chàng vội vàng chạy tới, nhưng đã muộn rồi, nàng bị thiên lôi đánh, y phục nhuốm máu, tay chân run rẩy đầy vết thương. Nàng ngã xuống, hơi thở vô cùng yếu, mắt nàng lờ đờ liếc nhìn xung quanh, cơ thể đã không còn cảm giác gì nữa.

    Chàng đánh ngã tất cả thiên bình rồi vội vàng chạy tới ôm lấy nàng, chàng khóc gọi nàng:

    "Bạch Lệ, sao nàng lại ngốc vậy?"

    Nàng đưa tay sờ lên mặt chàng, nước mắt cứ rơi, nàng vừa khóc nghẹn, vừa cố gắng gượng mà nói:

    "Tiêu Thần, nói cho chàng một bí mật nhé, ta chưa từng hận chàng. Ta lạnh nhạt với chàng, chàng đừng trách ta, ta yêu chàng nhiều lắm. Chàng ở lại, hứa với ta hãy sống thật tốt, không được phụ ta!"

    Nàng tắt thở rồi, tay cũng buông xuống, chàng có gọi thế nào, nàng cũng không nghe thấy nữa, bầu trời bỗng tối đen, thời khắc ám ảnh ấy đối với chàng, nó vẫn còn nguyên cái cảm giác đau đớn như ngày nào.

    * * *

    Chàng bỗng rơi lệ, chiếc thuyền chèo ngày một chậm, mãi về sau, thuyền mới dừng, chàng lại tiếp tục chuyến đi ấy.

    Nhưng lần này thì khác, có vị cô nương mặc y phục màu đỏ rạng rỡ đang tiến về phía chàng.

    Mắt chàng bỗng long lanh, vui sướng. Vị cô nương hồn nhiên hỏi:

    "Vị thần tiên này, hình như chúng ta đã từng gặp mặt rồi, đúng không?"

    Chàng chờ một lúc, nhìn ngắm khuôn mặt nàng thêm chút rồi lại trở về tâm trạng lúc ban đầu, chàng đáp:

    "Chưa từng."

    "Nếu như chưa từng, vậy chúng ta, có thể làm quen được không? Ta tên Bạch Vô Ưu, còn ngài?"

    "Ta không có tên, chúng ta, vẫn nên là người qua đường thôi."

    "Bạch Vô Ưu", là cái tên ở chốn nhân gian, cầu cho nàng cả đời vô ưu vô bận. Nàng không còn chữ Lệ trong tên, nàng không gặp chàng nữa, chàng nghĩ, có lẽ đó chính là cái kết đẹp nhất cho cuộc đời của nàng.

    Không gặp chàng sẽ không đau khổ, kiếp trước là chàng tổn thương nàng, kiếp này, chàng nguyện giày vò chính mình, tự tổn thương mình, rồi từ xa nhìn nàng hạnh phúc.

    Tình ái - một thứ mà bất cứ vị thần tiên nào đều sợ khi vướng phải. Lưu Hạ tinh quân phải từ bỏ người mà ngài yêu vì luật lệ Thiên giới, Tiêu Án tướng quân nguyện chết để trả thù cho vị phu nhân của mình, còn chàng, lại nguyện cả đời ở lại nơi vong hồn kêu khóc này, nguyện một tay chèo thuyền, tay kia run rẩy nắm lấy hình bóng của nàng.

    *Hết *
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...