Đam Mỹ [Edit] Không Thể Ngừng Quan Tâm - Onescouperday

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi molytuongcach, 10 Tháng chín 2021.

  1. molytuongcach

    Bài viết:
    51
    Không thể ngừng quan tâm

    [​IMG]

    Tác giả: Onescouperday

    Editor: Mộ Ly

    Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, fanfic

    [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Edit Của Mộ Ly

    Mặc dù đã ly hôn nhưng vì bất đắc dĩ Seungcheol và Jeonghan vẫn phải sống chung với nhau. Họ giả vờ không quan tâm đến nhau nhưng thói quen cũ thì khó bỏ.
     
    LỤC TIỂU HỒNGNguyenha My thích bài này.
    Last edited by a moderator: 17 Tháng chín 2021
  2. molytuongcach

    Bài viết:
    51
    Chương 1: Những lời thề luôn được lập ra để rồi bị phá vỡ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chúng ta không bao giờ có thể biết chính xác thời điểm mà những chuyện tồi tệ ập đến.

    Khiến cho một thứ đẹp đẽ như tình yêu trở thành niềm căm hận.

    Khiến bao năm quấn quýt bên nhau kể cả trong lúc ngủ giờ lại không thể chịu đựng nổi sự hiện diện của nhau.

    Khiến cho một điều gì đó từng rất hoàn hảo giờ lại tan thành từng mảnh vụn.

    Khiến cho một cuộc hôn nhân như mơ kết tinh từ tình yêu chân thành lại trở nên ngột ngạt đến mức phải tìm đến con đường cuối cùng. Và giờ đây, họ ngồi đối diện nhau trong văn phòng luật sư, trước mặt là mớ giấy tờ - thủ tục để họ được giải thoát khỏi nhau.

    Jeonghan hít một hơi sâu. Dòng chữ màu đỏ trên tờ giấy trông thật chói mắt. Anh tự hỏi liệu Seungcheol có cảm thấy như vậy không.

    Anh ngước lên và thấy người sắp trở thành chồng cũ của mình đang chăm chú đọc đơn ly hôn như thể mới đọc lần đầu.

    Jeonghan biết rõ không phải vậy, anh đã thấy chồng mình đọc đi đọc lại nhiều lần khi anh ấy nghĩ rằng anh đã ngủ. Jeonghan chắc chắn rằng anh ấy sớm đã thuộc lòng mọi thứ viết trong đó.

    "Anh Choi." Luật sư của Jeonghan khẽ gọi Seungcheol. "Bởi vì hai người không có thỏa thuận trước hôn nhân nên anh có quyền lựa chọn một trong hai căn nhà ở Gangnam và Hannam. Tài khoản ngân hàng chung của hai người cũng sẽ được rút ra, chia đều và gửi vào các tài khoản riêng của từng người. Anh cũng có quyền nhận---"

    "Tôi không cần những thứ này." Seungcheol dứt khoát nói. "Đó đều là của Jeonghan. Em ấy nên giữ lại." Ánh mắt họ đột nhiên chạm nhau - Jeonghan thậm chí còn không nhớ nổi lần cuối họ nhìn vào mắt nhau là khi nào? Khi họ nói cho nhau biết nếu đối phương chịu làm gì đó thì cuộc hôn nhân của họ đã không ra nông nỗi này? Hay khi họ cuối cùng cũng chịu ngồi xuống và quyết định chấm dứt với nhau? Hay là khi họ lên giường lần cuối (như Jeonghan đã đề nghị) vì họ luôn dùng tình dục để tạm thời hàn gắn mọi thứ? Hay mới vừa nãy khi Jeonghan đến đây và trong tích tắc, ánh mắt của họ đã giao nhau và có lẽ một trong hai người đã hy vọng rằng họ sẽ không phải làm điều này - có thể lắm.

    "Ít nhất thì anh hãy lấy một căn đi." Giọng Jeonghan bình tĩnh dù trong lòng đang nổi sóng.

    "Những thứ này đều là của em."

    Jeonghan chỉ biết gượng cười. Seungcheol từng gọi mọi thứ là "của chúng ta" nhưng bây giờ, nó chỉ còn là "của em". Như thể cuộc ly hôn của họ chưa đủ rõ ràng nên anh phải vạch thêm ranh giới.

    Jeonghan chỉ gật đầu, chiều theo người mà anh từng cho là tình yêu của cả đời mình.

    Hoặc có thể đến giờ anh vẫn nghĩ như vậy.

    Có lẽ với anh, Seungcheol sẽ mãi như vậy.

    Khi được hỏi có thắc mắc nào về các điều khoản nữa không và cả hai đều lắc đầu, luật sư của mỗi bên hướng dẫn họ ký vào đơn.

    Tay Jeonghan nắm chặt con dấu, lòng bàn tay trắng bệch.

    Anh liếc sang Seungcheol để xem người kia có ký không.

    Dù sao chuyện này cũng không phải Seungcheol tự mình quyết định. Hai người đều mệt mỏi như nhau. Nhưng Jeonghan hy vọng rằng ít nhất anh ấy sẽ có chút do dự.

    Nhưng khi nghe thấy tiếng con dấu của Seungcheol dứt khoát ấn xuống, Jeonghan chỉ lặng lẽ cúi đầu và nhắm mắt lại.

    Seungcheol thậm chí còn không do dự.

    Với một hơi thở run rẩy, Jeonghan cầm chặt con dấu của mình và ấn vào khoảng trống mà anh cần ký.

    Và đó là cách mà họ kết thúc.

    Giờ đã chính thức kết thúc.

    "Xong hết chưa?" Jeonghan trầm giọng hỏi.

    "Xong rồi, thưa anh Yoon. Chúng tôi sẽ nộp hồ sơ này và sau đó!"

    "Được rồi. Cảm ơn anh." Sau đó anh liền đứng dậy và bước ra khỏi phòng.

    Jeonghan thấy như mình sắp ngạt thở.

    Nhưng dường như sự căng thẳng trong phòng là chưa đủ, không khí ngột ngạt bên trong xe của họ thậm chí còn khiến Jeonghan càng không thở nổi.

    Anh hối hận vì đã không mang theo xe của mình. Nhưng anh không có lựa chọn nào khác bởi quản lý của anh vẫn chưa biết anh ly hôn. Nếu Seungkwan mà biết.. cậu ta sẽ làm ầm lên.

    Seungcheol bước vào xe khiến tim anh càng thêm run rẩy. Anh nắm chặt lấy tay mình, cố gắng điều chỉnh hơi thở. Chồng cũ của anh không nên thấy những gì họ vừa làm đã ảnh hưởng đến anh như thế nào.

    Seungcheol không nên thấy bộ dạng yếu đuối của anh lúc này.

    Không bao giờ nữa.

    Bây giờ họ đã là những người xa lạ.

    Họ không nói với nhau lời nào. Chỉ có tiếng thở khe khẽ của cả hai. Jeonghan tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu Seungcheol nghe thấy tiếng đập của tim anh? Điều gì sẽ xảy ra nếu Seungcheol biết rằng anh đã đau khổ và suy sụp nhiều như thế nào?

    Jeonghan tặc lưỡi.

    Không có vẻ gì là anh ấy sẽ bận tâm. Chỉ nhìn vào cách mà Seungcheol làm như Jeonghan không có ở trong xe. Anh ấy không để ý đến anh, cũng không thèm nhìn qua gương chiếu hậu vì anh đang ngồi ghế sau. Nói thẳng ra là Seungcheol trông rất ổn. Thậm chí còn có phần nhẹ nhõm, mặc dù cái cau mày kia dường như là vì bận tâm một điều gì khác. Jeonghan hy vọng ít ra anh ấy sẽ cảm thấy buồn vì đây là cách mà họ đã kết thúc.

    Khác xa với những gì đã hứa với nhau trong ngày cưới.

    "Sẽ mãi trân trọng và không bao giờ lìa xa."

    Jeonghan lẽ ra nên biết điều đó. Những lời thề luôn được lập ra để rồi bị phá vỡ.
     
    LỤC TIỂU HỒNG thích bài này.
  3. molytuongcach

    Bài viết:
    51
    Chương 2: Tám năm.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Jeonghan không thể diễn tả được bầu không khí khi họ về đến nhà. Nó như một vết xước trong tim anh.

    Nhà của anh.

    Nó thậm chí không còn là một tổ ấm nữa vì Seungcheol chính là - hoặc đã từng là tổ ấm của anh. Bây giờ ngay cả bóng lưng của người đàn ông kia trông cũng thật xa lạ.

    "Anh sẽ thu dọn đồ đạc." Giọng Seungcheol vang lên, phá vỡ sự im lặng chói tai xung quanh họ.

    "Bây giờ anh đã thấy vui chưa?" Jeonghan hỏi câu mà anh đã luôn muốn hỏi chồng cũ của mình ngay sau khi họ ký đơn.

    "Jeonghan.."

    "Không, em đang hỏi thật lòng đấy. Em đã làm những gì anh muốn rồi. Em cần biết liệu cái giá phải trả có xứng đáng hay không."

    Seungcheol thở dài. "Anh không nghĩ mình còn có thể vui vẻ được nữa. Không thể nào với cái cách mà chúng ta đã trở nên như thế này. Nhưng anh nghĩ đây là điều tốt nhất cho cả hai."

    "Vậy ư?" Cách nhau một phòng khách, họ nhìn chằm chằm vào nhau. "Có thật không?"

    "Anh không biết nữa."

    Jeonghan cảm thấy bây giờ nói về chuyện này thì còn có ý nghĩa gì nữa, vậy tại sao mình lại mở miệng hỏi? Để xác nhận chăng? Để giúp anh chấp nhận rằng đây là cách họ kết thúc? Rằng ít nhất một người sẽ thấy hạnh phúc ngay cả khi người còn lại khổ sở và đau đớn?

    Có lẽ tất cả những gì anh muốn biết là liệu quyết định của họ có đúng đắn hay không. Để anh hiểu được tại sao hai người phải đi đến bước này.

    Nhưng chẳng có gì là tuyệt đối cả, đúng không?

    Vậy nên anh cầm chìa khóa xe của mình và rời đi.

    "Em đi đâu vậy?" Seungcheol bất ngờ hỏi.

    "Anh quan tâm làm gì?"

    "Jeonghan.."

    "Đừng có dùng giọng điệu đó với tôi. Anh không có quyền làm thế nữa." Jeonghan liếc nhìn anh rồi tiếp tục đi đến cửa chính. Seungcheol bắt lấy cổ tay anh và ép người anh vào bức tường gần nhất. "Em thực sự muốn lần cuối chúng ta gặp nhau lại diễn ra như thế này à?"

    Jeonghan nhìn chằm chằm vào mắt chồng cũ. "Vậy thì anh muốn nó như thế nào?"

    "Anh không muốn cãi nhau với em nữa." Seungcheol thành thật nói, hai mắt bắt đầu ngấn nước. "Anh quá mệt mỏi khi hai ta cứ mãi như vậy."

    "Anh không cần lo, Seungcheol. Anh không bao giờ phải làm thế nữa." Và sau đó anh đẩy Seungcheol ra khỏi mình và ghim anh ta vào bức tường đối diện. Họ nhìn vào mắt nhau, điều này quá đỗi quen thuộc. Cả hai đều biết việc này sẽ dẫn đến đâu nên Jeonghan quyết định không lãng phí thời gian nữa. Anh cúi xuống cởi thắt lưng của Seungcheol một cách thành thạo sau đó kéo quần xuống, mất kiên nhẫn dùng chân đạp xuống sàn nhà. Seungcheol chỉ đứng nhìn và có lúc Jeonghan nghĩ rằng người kia đã cố gắng hôn mình nhưng anh đã né được bằng cách dùng miệng làm việc để giúp Seungcheol cứng lên.

    Seungcheol ngay lập tức có phản ứng. Jeonghan đứng dậy và tự cởi quần của mình. Anh úp người vào bức tường cạnh và nói "Làm đi."

    Seungcheol muốn giúp anh chuẩn bị vì đã lâu họ không làm tình nhưng Jeonghan chỉ lắc đầu. "Không cần. Cứ làm đi." Không phải anh muốn chuyện này kết thúc càng nhanh càng tốt.

    Anh chỉ muốn kéo dài thời gian. Anh muốn nó thật đau, đủ đau để anh nhớ lâu hơn.

    Seungcheol có chút do dự nhưng cuối cùng cũng tiến vào và Jeonghan chỉ có thể cắn chặt môi dưới để kìm lại tiếng kêu trong cổ họng. Anh không có chỗ nào để bám vào. Anh không thể ôm Seungcheol vì họ không được phép chạm vào nhau như vậy nữa. Anh chỉ có thể cắn mạnh vào môi, chỉ vài cái thở gấp đôi môi anh liền sưng lên.

    Môi anh từng sưng đỏ vì những nụ hôn không bao giờ dứt.

    Lẽ ra anh nên trân trọng những nụ hôn đó khi còn có cơ hội.

    ***

    Khi ngồi vào xe, anh thở ra một hơi mà anh đã kìm nén bấy lâu nay. Và cùng với hơi thở run rẩy, những giọt nước mắt cứ thế tuôn ra.

    Tám năm.

    Tám năm dài trôi tuột xuống cống chỉ trong nháy mắt.

    Sáu năm hẹn hò và hai năm chung sống kết thúc bằng một xấp giấy tờ.

    Jeonghan lau nước mắt trên mặt và cố gắng bình tĩnh lại.

    Anh hít một hơi thật sâu và thở ra khi nhắm mắt lại. Mình có thể làm được điều này. Anh tự nhủ. Mình sẽ vượt qua được điều này.

    Seungcheol có lẽ sẽ đi trước khi anh về nhà. Và sau đó họ sẽ không phải đối mặt với nhau về những gì họ vừa làm. Dù sao cũng không có gì để thảo luận. Đó chỉ là tình dục.

    Chỉ là tình dục.

    Tình dục giữa những người xa lạ, những người đã từng biết nhau rất rõ. Giống như lời tạm biệt mà miệng họ không thể nói ra.

    Siết chặt tay lái, Jeonghan tăng tốc, anh muốn đi càng xa càng tốt khỏi cái nơi mà anh từng mong chờ để trở về.

    Giờ đây, nó không là gì khác ngoài lời nhắc nhở về những lời hứa mà họ đã không thể giữ.
     
  4. molytuongcach

    Bài viết:
    51
    Chương 3: Em muốn bàn chuyện gì?
    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh đã làm gì cơ?" Seungkwan lập tức hét lên. Jeonghan thản nhiên khoác áo lên ghế. "Cậu vừa mới nghe tôi nói rồi đấy."

    "Jeonghan, em!" Seungkwan lấy tay quạt, cậu cảm thấy máu mình như sôi lên khi mà chàng diễn viên này luôn làm những gì anh ta muốn. "Em đã nói rồi. Nếu anh thực sự có ý định ly hôn, hãy làm điều đó sau khi vấn đề trước mắt được giải quyết. Chẳng lẽ anh thật sự không đợi được?"

    "Có lẽ là không." Anh nhìn người quản lý của mình. "Giờ cậu làm ầm ĩ lên thì có ích gì. Thủ tục đã xong rồi. Chúng tôi đều đã ký."

    Jeonghan biết nếu Seungkwan có thể bóp cổ anh ngay lúc này thì cậu ta thực sự sẽ làm vậy. Nhưng rồi cậu ta chỉ đi đi lại lại trong phòng, lo lắng rằng điều này sẽ khuấy động một vấn đề thậm chí còn lớn hơn vấn đề mà họ đang phải giải quyết.

    "Jeonghan, anh đã biết việc xoa dịu fan của anh khó khăn như thế nào lúc anh đột nhiên kết hôn vào hai năm trước. Còn bây giờ- ly hôn!" Quản lý của anh kêu lên, mặt đỏ bừng, phẫn nộ. "Anh biết một khi giới truyền thông đánh hơi được chuyện này thì đạo diễn Park có thể lợi dụng nó để chống lại anh mà, đúng không? Lẽ ra anh nên đợi mọi chuyện qua đi rồi muốn làm gì thì làm!"

    "Seungcheol không thể đợi." Ngay cả chỉ một câu nói cũng làm miệng anh thấy đắng.

    Seungkwan chỉ biết rên rỉ. "Báo chí không thể biết về điều này, Jeonghan. Chúng ta đang gặp khó khăn khi mà anh bị một đạo diễn nổi tiếng chỉ đích danh. Một vụ bê bối khác sẽ khiến anh không thể nào ngóc đầu lên nữa."

    "Gã đạo diễn đó muốn lợi dụng tôi." Jeonghan khinh bỉ nói, nhớ lại cách mà ông ta đã bảo anh chiều mình, nhắc cho anh nhớ những lần họ đã làm việc ăn ý cùng nhau và rằng sự nổi tiếng của Jeonghan là nhờ ông ta mà có.

    "Nhưng anh biết giới truyền thông trước giờ vẫn thế. Họ không muốn nghe lý do. Tất cả những gì quan trọng với họ là một người nào đó sẽ bị dìm đến chết. Và Jeonghan, em cá là lần này người đó sẽ là anh nếu anh không biết bảo vệ chính mình. Bao năm trong nghề rồi thì anh phải biết điều đó chứ."

    Đương nhiên là Jeonghan biết. Nhưng anh có thể làm gì đây? Anh không muốn giữ chân Seungcheol trong một cuộc hôn nhân mà anh ấy không muốn nữa. Anh không muốn Seungcheol ghét mình thêm nữa.

    "Em có ý này." Và khi Jeonghan bắt gặp ánh mắt của quản lý, lẽ ra anh phải biết ý tưởng của cậu ta không mấy hay ho. Nhưng tại thời điểm đó, anh đã không còn cách nào.

    * * *

    Jeonghan xoa hai bên thái dương. Ngày hôm nay đã trở thành ngày tồi tệ nhất trong đời anh. Cầm điện thoại, anh bấm dãy số mà mình đã thuộc lòng.

    Seungcheol lập tức nghe máy nhưng không nói gì, Jeonghan chỉ có thể nghe thấy hơi thở của anh.

    "Nếu anh vẫn còn ở nhà thì đừng đi vội. Em có chuyện cần bàn với anh."

    Anh nghe thấy Seungcheol thở dài ở đầu dây bên kia, "Được" và sau đó ngắt máy.

    Jeonghan ấn vào lòng bàn tay của mình như thể đang xoa bóp, nhưng thực ra là để ngăn nó run rẩy.

    Anh chỉ biết rằng đêm nay mọi chuyện giữa họ sẽ lại rối lên.

    * * *

    Khi về đến nhà, anh thấy hai túi hành lý to tướng đang được đặt ngay trước cửa.

    Đó là lý do tại sao Seungcheol lại mất nhiều thời gian như vậy để thu dọn. Anh ấy đã đóng gói tất cả mọi thứ của mình và đặt ở nơi Jeonghan sẽ nhìn thấy đầu tiên khi bước vào nhà để anh hiểu rõ rằng Seungcheol đã sẵn sàng rời đi.

    Sẵn sàng để bước tiếp và không bao giờ nhìn lại.

    Sẵn sàng để được giải thoát khỏi cái thứ đau khổ mà họ từng gọi là tình yêu.

    Chỉ là, Jeonghan đã mang về một tin xấu và anh biết Seungcheol sẽ mãi mãi căm ghét anh vì điều đó.

    Anh thấy chồng cũ của mình đang đứng bên cửa sổ, mắt nhìn ra khu vườn ngoài sân. Đó là nơi mà Seungcheol yêu thích nhất trong ngôi nhà của họ. Anh ấy luôn nói với Jeonghan rằng mình sẽ chơi đùa với những đứa con của họ ở đó như thế nào. Lũ trẻ sẽ lon ton chạy xung quanh và tiếng cười của chúng sẽ vang lên khắp nơi.

    Seungcheol muốn có con.

    Anh ấy muốn có một gia đình.

    Nhưng Jeonghan không có thời gian để cho Seungcheol những gì anh ấy muốn.

    Jeonghan cũng không chắc có phải đó là điều mà anh ấy muốn.

    "Em về rồi." Anh biết Seungcheol đã thấy anh về, nhưng dù sao anh cũng nói ra để bắt đầu cuộc trò chuyện. Seungcheol quay người lại nhìn anh, tay đút vào túi quần, hỏi: "Em muốn bàn chuyện gì?"

    Jeonghan vô thức bấm móng tay lên da mình. "Em biết giờ em không nên xin anh bất cứ thứ gì vì chúng ta.. ý em là, bây giờ chúng ta đã như thế này. Nhưng.."

    Seungcheol nhướng mày. "Chuyện gì?" và khi Jeonghan không trả lời, anh biết ngay đó là vì công việc. Vai anh chùng xuống và anh rên rỉ kêu lên. "Jeonghan không.."

    "Em đã nói với anh là họ không biết em ký giấy ly hôn. Em không thể có thêm bất kỳ vấn đề nào nữa nếu không sự nghiệp của em sẽ kết thúc."

    "Anh sẽ không với bất kỳ ai nếu đó là điều mà em lo lắng. Kể cả với gia đình cũng không. Không ai phải biết chuyện chúng ta ly hôn."

    "Đó là vấn đề, Seungcheol. Mọi người sẽ biết. Dù anh có giữ im lặng. Giới truyền thông luôn có thể tìm ra. Và nếu họ biết chúng ta không sống cùng nhau thì tin đồn sẽ lan truyền và khi đó công ty sẽ không bao giờ có thể kiểm soát được."

    "Em muốn nói rằng chúng ta nên tiếp tục sống cùng nhau?" Seungcheol ngờ vực hỏi.

    "Đó không phải là ý của em. Nhưng công ty sẽ.."

    "Công ty, công ty! Tôi không muốn quan tâm đến cái công ty chết tiệt đó nữa! Tất cả những gì họ đã làm là chia rẽ chúng ta! Và bây giờ tôi đã được giải thoát, tôi sẽ không để họ bắt tôi phải làm cái này cái kia nữa!" Seungcheol như bốc khói. "Tôi sẽ không làm điều đó đâu Jeonghan. Tôi sẽ không giúp họ nữa."

    "Vậy thì hãy giúp em đi!" Jeonghan vội nói. "Em biết anh ghét em. Nhưng em mong là, chỉ lần cuối cùng này thôi. Làm ơn giúp em!" Anh thấy ánh mắt Seungcheol thoáng thay đổi. Từ giận dữ và thất vọng đến điều gì đó mà anh không hình dung được. "Cho đến khi vấn đề về gã đạo diễn đó lắng xuống. Và sau đó anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn. Anh sẽ không bao giờ phải nhìn thấy em nữa."

    "Jeonghan, em có hiểu nỗi đau mà việc này sẽ gây ra cho cả hai chúng ta không?" Giọng của Seungcheol chùng xuống. "Anh không muốn thấy chúng ta tổn thương thêm nữa."

    "Em biết." Jeonghan thở dài. "Em cũng không muốn như vậy. Em xin lỗi khi những gì em làm đã khiến cuộc sống của anh trở nên khốn khổ. Nhưng sự nghiệp của em.. đó là tất cả những gì còn lại mà em có. Em không thể đánh mất nó."

    Cả hai đều im lặng. Cuối cùng, Seungcheol thở dài và lao ra phòng khách.

    Jeonghan ngồi trên mép ghế, hai tay ôm lấy đầu gối đang run rẩy. Anh không ngờ rằng sẽ có ngày anh phải cầu xin Seungcheol ở lại.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng chín 2021
  5. molytuongcach

    Bài viết:
    51
    Chương 4: Chỉ anh và em.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Em nghiêm túc chứ?" Seungcheol trợn tròn mắt, bất ngờ nhìn Jeonghan. Đôi mắt Jeonghan cũng mở to như thế, nhưng lấp lánh đầy mong đợi. Anh gật đầu, nắm chặt tay Seungcheol. "Chúng ta kết hôn đi. Ngay ngày mai."

    Họ đã đính hôn được một thời gian, mặc dù bí mật nhưng họ hài lòng với điều đó. Khi cầu hôn Jeonghan, Seungcheol biết rằng họ không thể kết hôn ngay. Anh biết mình phải chuẩn bị tinh thần để chờ trong một thời gian. Nhưng giờ đây, sau sáu tháng, Jeonghan đã đưa ra một đề nghị kỳ quặc (nhưng khá đáng yêu).

    "Em không cần một đám cưới lớn. Chỉ cần có anh và em thì mọi thứ đều hoàn hảo." Những lời của Jeonghan như tiếng nhạc trong tai anh. "Em chắc chứ? Còn về công việc.. em không cần phải nói với Seungkwan trước sao?"

    "Em cần phải làm vậy. Nhưng em sẽ không. Bởi vì em đang quyết định cho chính mình. Cho chúng ta. Anh đã đợi em rất lâu rồi.."

    "Vậy nên anh không ngại chờ em thêm một thời gian nữa. Nếu em gặp rắc rối thì sao?"

    "Không sao, mọi thứ rồi sẽ trôi qua cả." Jeonghan dựa trán vào ngực Seungcheol. "Vậy anh sẽ nói gì đây, anh Choi?" Anh cảm thấy bàn tay Seungcheol đang vuốt ve lưng mình. Seungcheol luôn rất lý trí khi ra quyết định và trong tình huống này, rõ ràng Jeonghan mới là người bốc đồng. Nhưng theo như Jeonghan, quyết định của anh không phải là một sớm một chiều. Họ đã ở bên nhau trong một thời gian dài và anh chắc chắn rằng Seungcheol là người đàn ông của đời mình, vậy thì tại sao họ phải trì hoãn đám cưới của mình? Và trong khi anh biết mình sẽ nhận được giáo huấn từ Seungkwan và CEO, hợp đồng của anh không có bất kỳ điều khoản nào liên quan đến các mối quan hệ cá nhân của anh nên mọi thứ sẽ ổn thôi.

    "Nhưng nếu anh không muốn cưới em.." Jeonghan đột nhiên rụt người lại với một cái bĩu môi, đầu cúi thấp.

    Seungcheol bật ra một tiếng cười nhẹ. "Vậy chúng ta có nên đi chọn đồ cưới ngay không?" Jeonghan nhìn tình yêu của đời mình, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc.

    Họ kết hôn một ngày sau đó. Một buổi lễ đơn giản chỉ với hai người bạn thân nhất làm chứng. Seungcheol đã hứa với Jeonghan rằng sẽ tổ chức cho anh một đám cưới trọng đại mà anh xứng đáng được có, và Jeonghan đã trả lời rằng "Em sẽ làm đám cưới với anh thật nhiều lần nếu anh muốn."

    Jeonghan có lịch quay hai ngày sau đó nên họ không thể đi xa cho tuần trăng mật. "Bây giờ chỉ được như vậy thôi." Seungcheol thở dài, kéo Jeonghan lại gần nhất có thể khi họ nằm trên thảm trải sàn của khách sạn. "Ý anh là sao? Như vầy là hoàn hảo rồi." Jeonghan quay sang, ngả mình trên ngực chồng. "Đây chính xác là những gì em muốn." Rồi anh ngước nhìn Seungcheol. "Chỉ anh và em."

    "Chỉ hai người thì chúng ta nên làm gì nhỉ?"

    Họ đã không nhớ mình đã làm cùng nhau bao nhiêu lần trong đêm đó và cả ngày hôm sau. Họ hầu như không bước xuống giường. Cả hai chỉ muốn tận hưởng tuần trăng mật nhiều nhất có thể vì Jeonghan sẽ đi xa để đóng phim trong một thời gian. "Anh tưởng là chỉ vài ngày thôi." Seungcheol ôm Jeonghan từ phía sau khi anh thu dọn đồ đạc.

    "Em biết. Em cũng đã nghĩ như vậy. Nhưng Seungkwan nói với em đây thực sự là một điều tốt. Nó cho thấy là họ đang coi trọng em." Anh quay người lại, hai tay nâng niu khuôn mặt của Seungcheol. "Anh đừng lo. Ba tuần sẽ trôi qua rất nhanh. Em sẽ sớm về với anh mà, anh yêu!"

    "Anh không tin." Seungcheol tiếp tục hờn dỗi. "Nhưng em nhanh quay về được không? Vẫn còn nhiều nơi trong nhà mà chúng ta chưa làm." Jeonghan tinh nghịch đánh vào tay anh. Seungcheol đã nghiêm túc thực hiện thử thách mà Jeonghan nói đùa hôm nọ, về việc làm tình ở mọi bề mặt trong căn nhà mới mua của họ. "Được rồi. Và em sẽ gọi điện cho anh thật nhiều, được không? Nhiều nhất có thể."

    Chỉ có điều, đó là một lời hứa mà anh đã không thực hiện được vì không có đủ thời gian. Họ hầu như không nói chuyện với nhau và trong những dịp hiếm hoi có thời gian, Jeonghan lại ngủ quên hoặc Seungcheol lại bận rộn với công việc nên không thể tập trung. Jeonghan không thể xin nghỉ vài ngày vì công ty quản lý vẫn chưa biết rằng anh đã kết hôn.

    Điều đáng mừng là Seungcheol vẫn luôn thông cảm nên khi về nhà, dù chồng có hờn dỗi nhưng anh vẫn được chào đón bằng những cái ôm thật chặt. "Em được nghỉ một tuần. Anh có muốn đi đâu không?" Mặc dù bận rộn, Jeonghan vẫn muốn dành chút thời gian để bù đắp cho Seungcheol.

    May mắn thay, họ đã sắp xếp chuyến đi một cách nhanh chóng. Seungcheol đã nộp đơn xin nghỉ phép và họ khởi hành ngay trong buổi sáng hôm sau. Tuy nhiên, mới được ba ngày, Jeonghan đã bị gọi trở lại làm việc. Anh không thể từ chối vì công ty không biết anh đang đi du lịch. Vì vậy, với trái tim nặng nề, họ buộc phải kết thúc kì nghỉ ngắn ngủi của mình. Jeonghan cảm thấy rất áy náy và mặc dù Seungcheol an ủi rằng không sao, nhưng đôi mắt anh vẫn không thể che được nỗi buồn và thất vọng.

    Sau đó Jeonghan quyết định rằng đã đến lúc anh tiết lộ bí mật của họ.

    Đúng như dự đoán, mọi chuyện với công ty quản lý không suôn sẻ nhưng vì Jeonghan là ngôi sao hàng đầu của công ty, họ không thể phạt anh hay hủy các dự án của anh. Công ty yêu cầu anh không được nói với báo chí vì điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến các dự án của Jeonghan. Vì vậy, mặc dù họ vẫn phải lén lút nhưng ít nhất mọi thứ đã dễ dàng hơn vì được công ty hỗ trợ.

    Nhưng khi Jeonghan trở nên nổi tiếng hơn, lịch trình của anh càng điên cuồng hơn. Có lần một tháng anh chỉ ở nhà được vài ngày. Seungcheol tất nhiên rất thông cảm và hiểu chuyện đó nhưng Jeonghan cũng biết chồng mình đã trở nên cô đơn khi ở một mình trong ngôi nhà lớn của họ. Nhưng anh có thể làm gì đây? Công ty bảo anh nên tận dụng thời cơ và nhận nhiều dự án nhất có thể. Vì vậy, cuối cùng, anh đã làm những điều tốt nhất cho sự nghiệp của mình mặc dù có ít thời gian ở bên chồng hơn.

    Tất nhiên, anh cũng cố gắng bù đắp cho anh ấy nhiều nhất có thể. Nhưng khi Seungcheol đột nhiên nảy ra ý định nhận nuôi một đứa trẻ. Đó là lúc Jeonghan bỗng cảm thấy hụt hẫng. Anh nghĩ, họ gần như không thể dành thời gian cho nhau và việc có con bây giờ chỉ là.. không thích hợp. Hay thậm chí quá xa vời. Nhưng anh không thể từ chối Seungcheol một cách thẳng thừng vì đôi mắt anh ấy luôn lấp lánh niềm vui khi nói về những đứa trẻ. Jeonghan chắc chắn rằng chồng mình sẽ rất đau lòng nếu anh nói mình vẫn chưa sẵn sàng nhận con nuôi. Vậy nên anh mỉm cười và nói "Ý này hay đấy."

    Nhưng có lẽ từ đầu anh nên thành thật với Seungcheol vì chính điều này đã trở thành nguyên nhân khiến họ thường xuyên cãi nhau. Cho đến khi Jeonghan nói cho Seungcheol biết sự thật rằng anh vẫn chưa sẵn sàng, và đúng như anh lo lắng, điều đó đã làm trái tim Seungcheol tan nát.

    Mặc dù rất buồn nhưng Seungcheol đã đồng ý với quan điểm của Jeonghan về việc xây dựng gia đình và tôn trọng quyết định của Jeonghan rằng họ nên hoãn lại việc nhận con. Để đáp lại sự thấu hiểu của chồng, Jeonghan đã hứa sẽ nói chuyện với Seungkwan về các dự án của mình có thể ở nhà nhiều hơn. Trong một thời gian, điều đó đã có hiệu quả cho đến khi một tay săn ảnh bắt gặp họ đi với nhau. Một bức ảnh cả hai cùng đeo nhẫn cưới được đăng tải trên mạng và nó đã trở thành một đề tài lớn.

    Đó là một tình huống khó khăn, nhưng bố mẹ của Jeonghan lại càng khó giải quyết hơn. Họ biết con trai mình đang qua lại với Seungcheol nhưng họ đã đánh giá thấp tình yêu của hai người và nghĩ rằng đó chỉ là nhất thời. Họ không thích Seungcheol vì theo lời của bố Jeonghan, Jeonghan quá tốt so với anh. Họ giận điên người vì không được thông báo về đám cưới, càng khó chịu hơn khi biết rằng Seungcheol đã từ bỏ công việc của mình trong một văn phòng chính phủ để theo đuổi đam mê vẽ tranh minh họa. Bố mẹ của Jeonghan càng coi thường anh hơn, nói rằng chính Jeonghan là người mang về thu nhập và đáng lẽ hai người phải ký một thỏa thuận trước hôn nhân.

    Seungcheol có mối quan hệ không mấy tốt đẹp với nhà vợ kể từ đó nhưng anh ấy chưa bao giờ công kích họ hay phàn nàn với Jeonghan về điều đó. Nhưng Jeonghan biết mỗi khi bố mẹ nói xấu chồng mình, sự tự tin của Seungcheol lại giảm đi. Anh muốn lên tiếng về chuyện này nhưng bố mẹ đã nuôi dạy anh theo cách không bao giờ được cãi lại họ bất kể anh cảm thấy thế nào, nên cuối cùng, anh chỉ có thể lặng lẽ vỗ về chồng sau mỗi lần bố mẹ đến thăm.

    Trong những tháng tiếp theo, các vấn đề của họ bắt đầu chất chồng lên nhau. Seungcheol muốn nói ra, nhưng Jeonghan gần như không còn sức sống mỗi khi anh về nhà. Họ ở chung một nhà nhưng lại cảm thấy như cách xa nhau cả đại dương. Cuối cùng, cuộc hôn nhân của họ trở nên bế tắc và mỗi lần nói chuyện, họ lại cãi nhau. Vì thế, Jeonghan lại bắt đầu tham gia nhiều chương trình hơn và Seungcheol thường xuyên ở ngoài muộn hoặc nếu ở nhà thì lại nhốt mình trong phòng làm việc.

    Họ không còn nói chuyện với nhau.

    Họ không còn nhìn vào mắt nhau nữa.

    Vì vậy, khi Seungcheol đề nghị ly hôn, Jeonghan thậm chí còn không thấy ngạc nhiên.

    Đêm đó, khi nhìn vào mắt chồng mình, anh biết rằng mình đã đánh mất anh ấy rồi.
     
  6. molytuongcach

    Bài viết:
    51
    Chương 5: Em đang ở đâu?
    Bấm để xem
    Đóng lại
    "CẮT!" Nghe thấy giọng của đạo diễn, Jeonghan tách ra khỏi bạn diễn của mình. Anh cúi đầu với một nụ cười gượng gạo và sau đó liền đi đến chỗ quản lý của mình. Seungkwan ngay lập tức nói với anh rằng anh đã diễn xuất sắc như thế nào, nhưng Jeonghan không mấy để ý. "Đó là cảnh cuối trong ngày, đúng không?" Nhận được xác nhận từ thành viên của đoàn phim, Jeonghan cảm ơn và đi thẳng ra xe.

    "Đặt cho tôi một phòng khách sạn gần đây. Cậu có thể để tôi ở đó và sáng mai quay lại giúp tôi chuẩn bị cho buổi chụp ảnh."

    "Tại sao anh không về nhà. Chỉ mất một giờ lái xe." Seungkwan phản bác. Jeonghan chỉ nhắm mắt và nói. "Khách sạn." Người quản lý biết rằng cãi lại cũng chẳng ích gì nên đã tìm một khách sạn gần đó và giúp anh làm thủ tục nhận phòng.

    Khi đã sắp xếp cho Jeonghan xong, Seungkwan vẫn chưa vội rời đi. "Hôm qua anh cũng không về nhà. Seungcheol không có ý kiến gì chứ?"

    Jeonghan nhìn cậu. "Anh ấy không còn quyền ý kiến nữa." Và rồi anh thở dài. "Ngoài ra, tôi cũng không nghĩ là anh ấy còn quan tâm. Không còn nữa."

    Seungkwan nhìn anh với vẻ thương hại và thành thật mà nói, đó là điều mà Jeonghan ghét nhất. Anh đã không muốn nói với quản lý của mình về việc ly hôn, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Bây giờ mỗi khi họ nói về cuộc sống của anh ở nhà, Seungkwan lại nhìn anh với ánh mắt thương hại. Anh muốn mắng cậu ta nhưng không còn sức nữa.

    Trên thực tế, anh đã không còn năng lượng để sống tiếp nữa.

    Ở nhà thật kinh khủng. Mới chỉ vài tuần thôi nhưng anh cảm giác như hàng ngày hàng giờ đều thật dài. Seungcheol cư xử như thể anh không có ở đó, ngay cả khi Jeonghan đã cố tỏ ra bình thường - ít nhất là để cuộc sống chung có thể dễ chịu hơn một chút, nhưng chồng cũ của anh luôn từ chối hợp tác. Vì vậy, Jeonghan đã phải ngủ lại tại phim trường hoặc trong trường hợp tối nay, tại khách sạn. Anh thà ngủ ở một nơi xa lạ còn hơn là ở dưới cùng một mái nhà với chồng cũ của mình.

    Đột nhiên, điện thoại của anh rung lên.

    "Em đang ở đâu?" Seungcheol nhắn.

    Jeonghan để điện thoại tuột khỏi tay mình.

    Điện thoại đổ chuông và Jeonghan chỉ nhìn nó chằm chằm. Tại sao chồng cũ của anh lại quan tâm anh đang ở đâu? Chẳng phải anh ấy muốn Jeonghan ngủ ở ngoài hay sao? Như vậy thì ít ra anh ấy có thể yên tĩnh ở nhà một mình.

    Jeonghan tắt điện thoại.

    Nếu Seungcheol có thể cư xử như thể anh không tồn tại, thì anh cũng có thể.

    * * *

    Jeonghan hy vọng cảnh quay sẽ diễn ra lâu hơn, nhưng nó đã kết thúc sau ba ngày.

    "Seungcheol đã gọi cho em đêm qua, anh biết không?" Seungkwan thì thầm. Jeonghan không nói gì, giả vờ ngủ nhưng anh biết quản lý của mình không ngốc. "Anh ấy lo lắng vì anh đã không về nhà trong nhiều ngày và cũng không nghe máy." Seungkwan thở dài. "Có lẽ anh nên cố gắng nhiều hơn để cư xử một cách bình thường, Jeonghan. Như vậy sẽ dễ dàng hơn."

    "Dừng ngay!" Jeonghan lập tức cắt lời cậu. "Đừng có dạy tôi cách mà tôi phải cư xử. Cậu thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra." Hiếm khi anh thực sự nổi giận với quản lý của mình vì thông thường, anh sẽ chỉ mặc kệ những gì cậu ta nói nhưng hôm nay Seungkwan đã chọc nhầm chỗ nên anh không kiềm được mà nổi nóng. "Chỉ cần ngậm miệng lại, được chứ? Chúng ta có thể nói về công việc, chỉ vậy thôi. Còn chuyện khác, đừng nhắc đến."

    Seungkwan hẳn là rất ngạc nhiên về cách mà Jeonghan nói chuyện với mình, nhưng dù có ý kiến gì thì cậu cũng không dám nói ra. Jeonghan rõ ràng là đang không vui và cậu không muốn làm phiền anh. Một khi Jeonghan nổi nóng thì cậu không đối phó nổi.

    "Được rồi, chuyện liên quan đến công việc." Cậu đổi chủ đề. "Cư dân mạng lo lắng về việc gần đây anh đã sút cân."

    "Họ lúc nào chả lo lắng, tin gì khác đi."

    "Jeonghan.. Em biết.. Em biết hiện giờ anh đang ở trong hoàn cảnh khó khăn. Nhưng anh phải chăm sóc cho bản thân. Anh nên ăn nhiều hơn, tập trung vào bản thân mình hơn. Hãy để bọn em giúp anh. Không chỉ là quản lý của anh, em có thể làm bạn của anh. Vì vậy, hãy để em giúp anh."

    Jeonghan thực sự đánh giá cao điều đó. Anh không có nhiều bạn bè, vì vậy anh khá biết ơn khi Seungkwan là một trong số ít những người đã luôn ở bên cạnh cho dù cậu ta có hay càu nhàu và tọc mạch thế nào đi chăng nữa.

    "Anh phải ăn, được chứ?" cậu quản lý mỉm cười với anh. Cuối cùng thì Jeonghan cũng mở mắt và lầm bầm, "Tôi sẽ cố gắng."


     
  7. molytuongcach

    Bài viết:
    51
    Chương 6: Thói quen cũ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiếc xe màu đen đang đậu bên ngoài sân có nghĩa là Seungcheol đã về nhà. Jeonghan chỉ có thể nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần để chạm mặt dù anh hy vọng mình sẽ không phải làm vậy. Rốt cuộc, tại sao Seungcheol lại nổi giận với anh cơ chứ? Trong khi anh ấy đã đối xử với Jeonghan như thể anh không có ở đó khi mà cả hai đều ở nhà? Thật không hiểu nổi.

    Sau khi đảm bảo với quản lý rằng mình ổn, Jeonghan đi vào trong.

    Căn nhà có vẻ yên ắng nên anh cho rằng Seungcheol đang ở trong phòng. Nhưng khi anh vừa bước lên cầu thang thì giọng nói của chồng cũ chợt vang lên từ phía sau. "Đây là nơi mà em thích đi thì đi, thích về thì về đúng không?" Câu nói đầy mỉa mai khiến Jeonghan chợt đau nhói. "Em đã không về nhà trong ba ngày liền và thậm chí còn không thèm nói cho anh một tiếng và bây giờ em cứ thế trở về nhà mà không thèm ngẩng đầu lên?"

    "Em không có nghĩa vụ phải thông báo cho anh." Jeonghan khẽ đáp. "Em mệt rồi. Em muốn đi ngủ."

    "Đúng vậy. Tránh mặt anh tiếp đi. Dù sao thì em cũng rất giỏi làm vậy mà, đúng không?"

    Jeonghan thở dài. "Không phải lúc này, Seungcheol làm ơn. Em- Em rất mệt." Jeonghan bắt đầu thấy chóng mặt. Do Seungcheol cằn nhằn hay do cơ thể thiếu ngủ và thiếu chất, anh không biết nữa. Anh chỉ biết là mình cần phải nằm xuống giường ngay bây giờ nếu không sẽ ngã mất. Jeonghan nhắm mắt lại và cảm thấy có một bàn tay đặt trên cổ mình. "Chúa ơi Jeonghan, người em nóng quá." Sau đó chân anh mềm nhũn và Seungcheol đã kịp lúc đỡ lấy anh. Anh được người kia ôm vào lòng và điều tiếp theo Jeonghan biết là mặt mình áp vào ngực chồng cũ. Điều này có lẽ thật nực cười nhưng anh không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Seungcheol.

    Người kia thì bắt đầu càm ràm về việc Jeonghan không chịu chăm sóc bản thân và công ty thì đang bắt anh làm việc quá sức, đó là lý do tại sao anh bị ốm. Từ cách mà anh ấy nói, có vẻ như Seungcheol đang lo lắng cho anh.

    Anh cảm thấy một chiếc khăn lạnh được đắp lên làn da đang phát sốt của mình, khiến anh khẽ thút thít. "Anh biết, anh biết em ghét lạnh nhưng như thế mới hạ sốt được." Giọng của Seungcheol nhẹ nhàng, khác xa với giọng điệu mỉa mai vài phút trước.

    "Em có thể tự chăm sóc mình." Jeonghan nhỏ giọng nói, không muốn bắt chồng cũ phải chăm sóc mình. "Anh không cần phải làm vậy."

    "Nếu em có thể tự chăm sóc mình thì đã không bị ốm. Anh sẽ gọi cho Seungkwan và bảo cậu ấy ngày mai em sẽ không đi làm."

    "Không, em không thể làm thế!"

    "Jeonghan làm ơn, nghe anh lần này thôi. Anh biết em ghét phải ở nhà với anh, nhưng em đang ốm nên hãy chịu khó đi."

    "Em không có ghét. Anh mới là người ghét phải ở chung với em."

    "Anh chưa bao giờ nói thế."

    "Nhưng!" Jeonghan định cãi lại nhưng Seungcheol đã lấy tay che miệng anh. "Đừng nói gì nữa. Em cần phải ngủ. Nếu mai em dậy mà vẫn chưa giảm sốt, anh sẽ đưa em đi viện."

    Sự thay đổi đột ngột trong cách đối xử của Seungcheol khiến Jeonghan rất bất ngờ. Nhưng anh không thể phủ nhận rằng điều đó thật tuyệt.

    Và trong một lúc nào đó, anh không còn ghét việc phải về nhà nữa.

    * * *

    Khi Jeonghan thức dậy một lúc sau đó, người anh đổ đầy mồ hôi. Anh cảm thấy tỉnh táo, và mặc dù cơn đau đầu vẫn không giảm nhưng ít ra anh đã hạ sốt. Nhìn xuống người mình, anh nhận thấy mình đã được thay quần áo. Anh biết chồng cũ đã giúp mình, và nhìn chậu nước lạnh trên bàn cạnh giường, Seungcheol đã liên tục giúp anh lau người.

    Jeonghan không khỏi cảm thấy xấu hổ vì dù đã ly hôn, Seungcheol vẫn phải chăm sóc mình. Đó không còn là nghĩa vụ nữa nhưng anh ấy vẫn làm.

    Anh yếu ớt đứng dậy. Hai đầu gối dường như chỉ chực khuỵu xuống, nhưng anh vẫn cố gắng ra khỏi phòng.

    Anh bỗng giật mình khi thấy Seungcheol khỏa thân đứng ở trong phòng khách. "Ôi mẹ ơi!" Jeonghan vội ngoảnh mặt đi. Seungcheol nghe thấy giọng anh và ngay lập tức lấy một chiếc gối trên sofa che trước người mình. "Xin lỗi. Anh không biết em đã dậy."

    "Không sao.." Jeonghan nghĩ mình sẽ lại phát sốt lần nữa mất. Nhưng tại sao? Tại sao họ lại cảm thấy xấu hổ trước tình huống này? Đâu phải trước đây anh chưa từng nhìn thấy. Trên thực tế, anh biết rõ cơ thể của Seungcheol như lòng bàn tay, biết có bao nhiêu nốt ruồi và ngay cả khi nhắm mắt, anh cũng có thể chỉ ra tất cả.

    Vậy thì tại sao?

    "Xin lỗi, em biết anh mà. Thói quen thôi." Seungcheol nói, ám chỉ thói quen khỏa thân đi lại trong nhà.

    "Không sao.." Jeonghan cuối cùng cũng đi vào phòng tắm, cảm thấy kỳ lạ về sự ngượng ngùng của cả hai.

    Sau khi tắm xong, bàn đã được dọn và sẵn sàng cho bữa tối. "Anh đã nấu cơm." Seungcheol nói. "Em cần phải ăn."

    "Ồ, thực ra thì- em có thể gọi đồ bên ngoài. Hôm nay em đã làm phiền anh quá nhiều rồi."

    "Jeonghan ngồi xuống." Seungcheol nhìn anh, giọng kiên định. Anh không từ chối nữa mà ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.

    "Em ăn trước đi. Anh sẽ ăn sau." Seungcheol vừa nói vừa đặt một đĩa đầy thức ăn xuống. Các món yêu thích của Jeonghan, nếu anh để ý.

    "Anh nói gì vậy? Anh đã nấu mà. Chúng ta có thể ăn cùng nhau."

    "Anh chỉ nghĩ rằng.. em sẽ thấy thoải mái hơn khi ăn một mình." Seungcheol thận trọng nói. "Vì những bữa ăn trước đây của chúng ta đều.."

    "Anh đừng lo. Bây giờ em không đủ sức để gây chuyện với anh đâu." Jeonghan nở một nụ cười yếu ớt rồi giục anh ngồi xuống.

    "Nhân tiện, có thể em sẽ giận nhưng anh đã gọi cho Seungkwan. Thông báo với cậu ấy rằng em bị ốm và yêu cầu cậu ấy cho em thời gian nghỉ ngơi. May mắn là, cậu ấy nói rằng lịch trình của em từ ngày mai cho đến cuối tuần đều trống nên có vẻ như em sẽ có đủ thời gian để nghỉ ngơi."

    "Ồ." là tất cả những gì Jeonghan có thể nói. Seungcheol chưa bao giờ làm điều này trước đây. "Cảm ơn anh."

    "Em không giận chứ?"

    "Không." Jeonghan lắc đầu. "Không sao. Cảm ơn anh, em thật lòng đấy. Và cả việc anh đã chăm sóc em. Anh không cần.."

    "Em không cần phải cảm ơn anh vì điều đó. Anh làm thế bởi vì anh muốn. Và ngoài ra.." Seungcheol ngập ngừng. "Anh nghĩ rằng mình cũng có một phần trách nhiệm khi em ốm."

    Jeonghan không trả lời. Anh biết chính xác ý của Seungcheol. "Chắc hẳn ở nhà khiến em rất khó chịu nên mới phải ngủ ở một nơi khác. Anh xin lỗi."

    "Không sao." Jeonghan xoay mì trên nĩa. "Em biết em đã làm khó anh, buộc anh phải sống ở đây với em mặc dù chúng ta đã.." Anh không muốn nói ra hai từ đó. "Xin lỗi, em đã nhờ anh một chuyện khó khăn như thế."

    "Không, anh.."

    "Nhưng mà, anh hãy thoải mái làm bất cứ điều gì anh muốn. Đừng để em giữ chân anh lại. Bây giờ anh đã độc thân. Anh nên tận hưởng cuộc sống của mình một cách trọn vẹn nhất."

    "Ý em là gì?"

    "Ý em là, nếu có cơ hội hẹn hò, tìm hiểu ai đó thì.."

    "Jeonghan.." Seungcheol đặt nĩa xuống. "Em đang nghiêm túc đấy à?"

    "Sao?"

    "Đã lâu rồi chúng ta mới thực sự nói chuyện tử tế với nhau và em lại đi nói về việc anh hẹn hò với người khác?"

    "Ồ, em chỉ muốn.."

    "Anh sẽ không hẹn hò với người khác, Jeonghan.." Seungcheol trả lời chắc nịch. "Vì vậy, anh sẽ rất biết ơn nếu em không nhắc lại chuyện này một lần nữa." Giọng anh cương quyết và.. thậm chí có chút khó chịu.

    "Ồ được rồi.. em chỉ nói vậy thôi.." Và sau đó cả hai lại im lặng một lúc. Chỉ khi thấy đĩa của mình trống trơn, Jeonghan mới nhận ra rằng mình đã ăn rất nhiều.

    Lần đầu tiên sau một thời gian dài, anh thực sự ăn uống tử tế.

    Xong xuôi, anh đứng dậy đặt đĩa vào bồn rửa. "Để em rửa cho."

    "Không, để anh." và Jeonghan nhảy dựng lên khi giọng nói của Seungcheol đột ngột vang lên từ phía sau. Anh ấy đang đứng quá gần.

    Quá gần khiến Jeonghan cảm thấy người mình lại bắt đầu nóng lên.

    "Jeonghan.." Giọng nói trầm thấp của Seungcheol bên tai khiến cánh tay anh nổi da gà. "Anh xin lỗi."

    "Sao cơ.." Seungcheol ngăn không cho anh quay lại.

    "Anh xin lỗi vì đã làm khó em. Anh không muốn thế. Anh nghĩ mình vẫn đang cố gắng để đối diện với những chuyện đã xảy ra giữa chúng ta. Nhưng anh biết mọi chuyện với em cũng không thấy dễ dàng, vậy nên anh thực sự xin lỗi khi chỉ nghĩ cho mình. Anh ước.. anh ước gì em sẽ không phải qua đêm ở nơi khác và trở về nhà.. nếu em không thể chịu đựng được việc sống chung với anh, hãy nói cho anh biết. Anh chỉ!" Seungcheol thở dài. "Anh lo cho em.. Anh biết mình không cần phải làm như vậy nữa.. nhưng anh không nghĩ rằng mình có thể ngừng quan tâm em."

    Nước mắt Jeonghan chỉ chực trào ra. Vì vậy, anh liền rời đi và nói với Seungcheol rằng anh muốn nằm nghỉ. Đứng trước cửa phòng, anh dừng lại và gọi Seungcheol. "Cảm ơn anh.. vì vẫn quan tâm em.." rồi vội quay đi, sợ phải nhìn thấy nét mặt của chồng cũ.

    Ôm chặt lồng ngực, Jeonghan cố gắng điều chỉnh cho nhịp tim điên cuồng của mình bình tĩnh lại. Seungcheol chỉ đang lịch sự thôi.

    Có thể cơn sốt đã khiến anh trở nên nhạy cảm.

    Đúng vậy.

    Đó chỉ là cơn sốt.
     
  8. molytuongcach

    Bài viết:
    51
    Chương 7: Anh có nhớ em không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm sau, Seungcheol dậy từ rất sớm. Anh muốn đảm bảo rằng Jeonghan có đủ thức ăn cho cả ngày nên trước khi đi làm anh đã nấu cơm và bỏ và hộp để khi thấy đói Jeonghan có thể hâm nóng rồi ăn.

    Trước khi đi, anh cũng đã ghé qua phòng Jeonghan. Anh nhẹ nhàng bước vào và sờ trán Jeonghan, cảm thấy nhẹ nhõm khi biết người kia đã hết sốt. Em ấy chỉ cần nghỉ ngơi thật nhiều thì sẽ nhanh chóng khỏe lại. Vén một sợi tóc lòa xòa trên khuôn mặt Jeonghan, Seungcheol để bản thân ở bên Jeonghan thêm một lúc nữa, ngắm nhìn dáng vẻ đang ngủ say của em ấy. Anh tự cười một mình, lòng chua xót vì anh thấy nhớ những lúc như thế này. Nhớ cảm giác được ở bên và ngắm người kia ngủ.

    Không muốn đánh thức Jeonghan, Seungcheol rút tay lại rồi đi ra ngoài. Hôm nay sẽ là một ngày dài, anh sẽ đến thăm các nhà xuất bản để trình bày ý tưởng về tác phẩm mới của mình. Anh không chắc là họ sẽ chấp thuận vì những tranh minh họa gần đây của anh không theo phong cách sôi nổi, đầy màu sắc thường thấy của mình. Theo một cách nào đó, những lo lắng trong cuộc sống của anh đã tác động đến sự sáng tạo nghệ thuật. Suy cho cùng, không phải tuổi thơ nào cũng đầy màu sắc và hạnh phúc, trẻ em cũng có những lo lắng và sợ hãi của riêng mình.

    Giữa những cuộc gặp gỡ với nhà xuất bản, anh muốn gửi cho Jeonghan một tin nhắn để hỏi thăm tình hình, nhưng rồi lại do dự vì không chắc mình có nên làm vậy hay không. Họ đã không còn bên nhau nữa. Nhỡ Jeonghan nghĩ rằng anh đang đi quá giới hạn thì sao? Nhỡ sự quan tâm của anh khiến Jeonghan không thoải mái thì sao?

    Vậy nên, anh đặt lại điện thoại vào túi và quyết định tiếp tục công việc của mình. Anh sẽ về nhà ngay khi xong việc để tự mình kiểm tra xem Jeonghan khỏe chưa.

    Nhưng ngày làm việc của anh lại dài hơn anh nghĩ. Khi anh về đến nhà, Jeonghan dường như đã ngủ, căn nhà im ắng và tối mờ. Anh muốn gõ cửa để xem em ấy thế nào rồi nhưng.. Nhỡ Jeonghan thấy phiền thì sao?

    Anh quyết định quay trở lại phòng mình và nghỉ ngơi sau một ngày dài.

    Anh vẫn cảm thấy khó ngủ ở trong phòng dành cho khách dù anh đã ở đó từ lúc họ ly hôn. Nhiều tháng trước đó, họ đã ngủ chung trên một chiếc giường, dù cả hai cố gắng nằm xa nhau nhất có thể, nhưng ít ra anh biết rằng Jeonghan vẫn đang nằm cạnh anh. Như vậy thì anh có thể chịu đựng được. Nhưng ngủ một mình.. và thỉnh thoảng trở giấc lại không thấy Jeonghan ở bên, điều đó khiến anh cảm thấy như mình đang ở một nơi xa lạ.

    Ngay cả khi sống chung một nhà, anh vẫn cảm thấy khó ngủ. Nhưng đến khi anh phải chuyển ra ngoài và sống một mình, không còn Jeonghan ở bên nữa thì sao?

    Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy sợ.

    Anh chưa bao giờ thực sự muốn ly hôn. Anh tự nhủ mình sẽ cố gắng chịu đựng lâu nhất có thể. Nhưng khi cãi nhau đã trở thành thói quen hàng ngày của họ, anh nghĩ, chia xa có lẽ sẽ tốt hơn là tiếp tục làm tổn thương nhau.

    Phải tranh cãi với người mình yêu thương nhất chính là điều đau đớn nhất mà người ta có thể làm. Vì vậy, anh quyết định từ bỏ hơn là tiếp tục làm tổn thương Jeonghan.

    Nhưng rồi anh nhận ra, nỗi đau không bao giờ thực sự nguôi ngoai. Cho dù họ có làm gì đi nữa. Bởi vì theo một cách nào đó, họ vẫn thấy đau khi cả hai vẫn còn yêu nhau nhưng lại không thể làm gì để thay đổi kết quả này.

    Seungcheol lại trở mình. Anh chợt nhận ra mình đã chìm đắm trong suy nghĩ một lúc lâu và giờ đã quá nửa đêm.

    Anh nghe thấy tiếng ly tách từ trong bếp. Vội vàng đứng dậy, anh quên không mặc áo.

    Anh có thể nghe thấy tiếng Jeonghan đang ngâm nga trong bếp. Một chai rượu đặt trên bàn và ly của Jeonghan thì rót đầy một nửa. Khi nhìn thấy chồng cũ, Jeonghan kêu lên. "Ồ, anh về khi nào đấy?" Nhìn nét tinh nghịch trên mặt Jeonghan, hẳn là đã uống rượu được một lúc rồi. "Em không nghe thấy tiếng anh vào nhà."

    "Anh nghĩ em đang ngủ.. em thấy khá hơn chưa?"

    "Vâng!" Jeonghan cười khúc khích. "Em thấy thèm rượu. Vì vậy, em đã nghĩ, tại sao không uống một ly?"

    Seungcheol liếc nhìn cái chai, giật mình khi thấy nó đã cạn một nửa. "Em uống nhiều rồi.." Giọng anh lo lắng.

    "Đúng vậy! Rượu này rất ngon. Với lại, em không ngủ được."

    "Anh cũng vậy." Seungcheol nói, tựa người xuống bàn.

    "Ồ, để em lấy cho anh một cái ly, đợi xíu!" Jeonghan đột ngột đứng dậy và mất thăng bằng, may mắn là Seungcheol đã nhanh chân và kịp thời đỡ lấy.

    Jeonghan ngạc nhiên, nhưng dưới tác dụng của rượu, anh chỉ cười khúc khích và bám chặt lấy người chồng cũ. "Bế em đi?" Jeonghan thường trở nên đong đưa mỗi khi say. Seungcheol lo lắng là mặc dù anh chưa uống một ngụm nào nhưng đã bắt đầu cảm thấy chóng mặt với cách mà Jeonghan nhìn mình. Cuối cùng anh vẫn bế Jeonghan về phòng và nhẹ nhàng đặt xuống giường.

    "Đừng đi." Jeonghan giữ chặt anh. "Em đã nói rồi mà, em không ngủ được."

    Seungcheol cố gắng chống lại ham muốn hôn lên đôi môi đầy mời gọi của Jeonghan. Không, anh không được làm vậy. Jeonghan đang say và không biết mình đang làm gì. Seungcheol thầm nghĩ. Anh thở dài và đắp chăn cho Jeonghan. "Được rồi, anh sẽ ở đây đến khi em ngủ."

    "Ôm em?"

    "Jeonghan.."

    "Ồ. Đúng rồi. Chúng ta không được phép làm vậy nữa." Jeonghan bĩu môi. "Ly hôn thật đáng ghét."

    Seungcheol không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy mặt đáng yêu này của đối phương sau một thời gian dài. "Anh biết.." Anh vuốt ve khuôn mặt Jeonghan. "Nó thực sự đáng ghét."

    Và rồi Jeonghan đột nhiên ngồi dậy, khuôn mặt hai người gần nhau một cách nguy hiểm. "Anh biết gì không? Luật sư không cần phải biết về chuyện này." Có một tia lém lỉnh trong mắt Jeonghan. "Bất cứ chuyện gì xảy ra tối nay. Họ không cần phải biết. Đây sẽ là bí mật nho nhỏ của chúng ta." Anh nhìn xuống môi Seungcheol trong khi tự cắn môi mình, đẩy người kia đến giới hạn vì Jeonghan biết Seungcheol không thể nào cưỡng lại được.

    "Em có thể nói cho anh một điều này không, Cheol?" Jeonghan thì thầm. Seungcheol khẽ gật đầu, mắt dán chặt vào khuôn mặt xinh đẹp của Jeonghan. "Em đã rất nhớ anh." Và sau đó, Jeonghan rướn người về phía trước, rúc mặt vào cổ Seungcheol, hít lấy mùi hương của anh và để lại những nụ hôn từ quai hàm xuống đến bả vai.

    Seungcheol nắm chặt lấy tấm ga trải giường, níu lấy sự tự chủ cuối cùng còn sót lại của mình. Anh có thể cảm nhận được bàn tay Jeonghan trên đùi mình, nhẹ nhàng xoa nắn.

    "Han.." Seungcheol nhắm mắt lại, thở dài, tay vẫn nắm chặt ga trải giường.

    "Sao? Anh muốn em dừng lại à?" Họ nhìn nhau và khi Seungcheol không trả lời, Jeonghan coi đó như một dấu hiệu để tiếp tục. Anh cởi áo mình kéo Seungcheol nằm xuống với mình. "Anh có nhớ em không?" Jeonghan hỏi, tìm kiếm ánh mắt của Seungcheol.

    "Có." Anh lập tức trả lời. "Rất nhiều."

    "Vậy tại sao anh còn do dự?" Seungcheol gục xuống trên người Jeonghan, vùi mặt vào cổ đối phương. Anh đã để mình nằm đó một lúc, cố gắng cân nhắc những được mất nếu anh để cơ thể mình làm chủ. Thật khó để nghĩ rõ ràng khi ngửi thấy mùi hương trên người Jeonghan và cảm nhận cách mà cơ thể họ tự động phản ứng với nhau.

    Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu họ ngủ cùng nhau và sau đó thấy khó xử? Và phức tạp hóa mọi thứ giữa họ một lần nữa? Quan hệ của họ mới bình thường trở lại.. anh không dám mạo hiểm phá hỏng nó chỉ để đổi lấy khoái lạc nhất thời.

    Hít một hơi thật sâu, anh ngồi dậy, nói với Jeonghan rằng điều này có lẽ không phải là một ý hay. Nhưng người kia đã ngủ say.

    Anh chỉ có thể mỉm cười. Jeonghan luôn rất đáng yêu (và quyến rũ một cách kỳ lạ).

    Nhưng dù sao anh cũng thấy nhẹ nhõm vì việc ngoài ý muốn đã không xảy ra.
     
  9. molytuongcach

    Bài viết:
    51
    Chương 8: Vì đôi khi anh vẫn hay quên..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Seungcheol đang chuẩn bị bữa sáng thì Jeonghan thức dậy. Với những bước chân nhỏ bé, anh nhẹ nhàng tiến đến phòng bếp.

    "Em dậy rồi à. Vừa kịp ăn sáng." Nhưng Jeonghan chỉ đứng đó, đầu cúi thấp.

    "Sao vậy?"

    "Em xin lỗi.."

    Seungcheol nhướng mày nhìn anh. "Chuyện gì?"

    "Anh biết đấy. Đêm qua em.."

    "Em không cần phải xin lỗi." Seungcheol đặt đĩa xuống cạnh bàn của Jeonghan. "Anh cũng có một phần lỗi. Anh nghĩ là đứng trước em, anh vẫn luôn dễ mềm lòng."

    Jeonghan phải quay đi chỗ khác để Seungcheol không nhận ra nét ửng hồng trên má mình. "Từ giờ em sẽ không uống rượu nữa."

    "Không sao thật mà. Em đừng lo." Và sau đó anh chỉ vào đồ ăn trên bàn. "Em mau ăn đi kẻo nguội."

    "Anh không cần phải nấu ăn cho em nữa, anh biết mà. Em không còn ốm nữa."

    "Anh sẽ nấu chừng nào anh còn có thể. Dù sao cũng chỉ là vài món ăn, em đừng bận tâm." Seungcheol nhấp một ngụm cà phê. "Hơn nữa, em nên ăn nhiều hơn. Seungkwan không cho em ăn à?"

    "Gần đây em không có nhiều thời gian để ăn. Với lại ăn gì cũng không thấy ngon. Nhưng em đã hứa với cậu ấy là sẽ ăn nhiều hơn." Seungcheol gật đầu hài lòng. "Hôm qua anh đã về muộn. Có nhiều việc sao?"

    "Ừ.." Seungcheol chậm rãi nói. "Anh cũng không ngờ nhưng lần này đã có hai nhà xuất bản chấp thuận tác phẩm của anh. Anh thấy rất vui."

    "Chúc mừng anh. Anh luôn đam mê và làm việc hết mình nên em tin chắc họ sẽ muốn ký hợp đồng với anh."

    "Cảm ơn em." Seungcheol do dự không muốn nói với Jeonghan ngay nhưng vì họ đang nói về chủ đề này, "Anh đang cân nhắc hợp tác với nhà xuất bản thứ hai, nhưng họ muốn anh chuyển đến Busan."

    "Ồ." Jeonghan ăn chậm lại. "Busan à?"

    "Ừ. Anh đang xem xét. Em biết đấy, một khởi đầu mới." Và sau đó anh vội nói thêm "Nhưng em đừng lo, anh sẽ ở lại cho đến khi em giải quyết xong mâu thuẫn với đạo diễn. Anh không vội."

    Cả hai đều im lặng. Sau đó Jeonghan ra ngoài nhận điện thoại của quản lý.

    Seungkwan không hề gọi đến. Jeonghan chỉ viện cớ ra ngoài vì anh thấy sợ khi Seungcheol đề cập đến việc chuyển đi. Họ đã ly hôn được một thời gian nhưng chưa bao giờ thực sự chịu khủng hoảng sau ly hôn vì vẫn còn sống chung với nhau. Nhưng một khi Seungcheol chuyển ra ngoài.. cơn ác mộng sẽ thực sự bắt đầu.

    Đó là thời điểm mà cả hai sẽ thực sự trở thành những người xa lạ.

    * * *

    Sau khi nhốt mình trong phòng cả ngày (để tránh Seungcheol và tránh thảo luận thêm về việc anh ấy chuyển ra ngoài), Jeonghan ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Anh đi ra sân, nơi Seungcheol đã đóng hai chiếc ghế tựa để họ cùng ngồi mỗi khi muốn thư giãn. Quấn mình trong một chiếc chăn và một ly rượu (chỉ một ly, anh đã hứa) trên tay, anh thư thái ngồi xuống ghế tựa. Với một tiếng thở ra đầy mãn nguyện, anh ngả người ra sau, khó lòng nhớ nổi lần cuối anh thấy vui vẻ ở nhà như thế này là khi nào.

    "Anh có thể ngồi cùng em không?" Jeonghan quay sang và thấy Seungcheol đang đứng bên cạnh, tay cầm một ly rượu. Anh gật đầu rồi kéo chăn lên quấn quanh người. Seungcheol bỗng đưa cho anh thêm một chiếc chăn khác. "Trời lạnh hơn bình thường, em cầm cái này đi." Jeonghan lẩm bẩm một câu cảm ơn và cầm lấy tấm chăn quần lên mình. Tốt hơn nhiều rồi.

    "Anh làm em không thoải mái à?" Seungcheol hỏi.

    Jeonghan nhấp một ngụm rượu. "Sao anh lại nghĩ vậy?"

    Seungcheol thở dài. "Anh không biết.. Chỉ là anh không muốn vượt quá giới hạn."

    "Thật kỳ lạ phải không?" Jeonghan hơi cười khúc khích. "Chúng ta đã biết quá rõ về nhau nhưng vẫn cảm thấy như hai người xa lạ."

    Seungcheol ngả người ra ghế. "Ừ.. và những ranh giới này.. tất cả chỉ vì một xấp giấy tờ.." rồi anh nhìn Jeonghan. "Nói cho anh biết, được không?" Thấy nét mặt Jeonghan thoáng bối rối, anh nói thêm. "Nói cho anh biết nếu anh đang vượt quá giới hạn. Vì đôi khi anh vẫn hay quên.. nhất là khi chúng ta vẫn còn sống với nhau."

    "Anh không hề vượt quá giới hạn. Em thấy vui khi biết rằng sau những gì đã xảy ra với chúng ta.. anh vẫn quan tâm đến em."

    "Anh không nghĩ rằng mình có thể ngừng quan tâm.." và đột nhiên ánh mắt họ chạm nhau. Không cần suy nghĩ kỹ, Jeonghan liền đáp lại "Em cũng vậy." Chợt nhận ra rằng mình đã nhìn nhau lâu hơn mức bình thường, họ đột ngột quay đi và nhìn vào bất cứ thứ gì miễn không phải là đối phương. "Ờm, ý em là quan tâm như bạn bè." Jeonghan nói rõ.

    "Ừ." Seungcheol gật đầu. "Chúng ta có thể làm bạn. Những người bạn quan tâm lẫn nhau, chứ không phải những người xa lạ sống chung một nhà. Anh nghĩ điều đó sẽ tốt hơn." Và khi Jeonghan mỉm cười đồng tình với anh, Seungcheol liền giơ tay ra.

    Hai người bắt tay nhau.

    Và họ cầm tay nhau lâu hơn mức cần thiết.
     
  10. molytuongcach

    Bài viết:
    51
    Chương 9: Chúng tôi đã cho cậu một cơ hội.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Seungkwan chăm chú nhìn Jeonghan. Đã một thời gian kể từ khi nam diễn viên có tâm trạng tốt như vậy. "Anh đang nhắn tin cho ai à?" Cậu ta cố gắng nhìn trộm nhưng Jeonghan đã nhanh chóng giơ tay che lại. "Không có."

    "Không có! Nhưng miệng anh cười rộng bằng trán anh rồi đấy!"

    "Ừ thì trán tôi đâu có rộng!"

    "Và em cũng xin nhắc lại lần nữa là mông em không bự. Bây giờ thì kể em nghe đi." Và rồi Seungkwan bỗng thở gấp và đưa hai tay lên che miệng. "Đừng nói với em.. anh đang hẹn hò với người mới?"

    Jeonghan đảo mắt. "Seungkwan ngớ ngẩn."

    "Em không ngớ ngẩn! Em biết nụ cười đó có ý gì! Em nghĩ lần cuối em thấy anh cười như vậy là khi anh gửi những tin nhắn bậy bạ cho chồng mình và --- ÔI CHÚA ƠI!" Seungkwan thở gấp đến nỗi Jeonghan nghĩ rằng phổi cậu ta sẽ sớm tràn đầy không khí. "Đừng nói với em? Anh và Seungcheol?"

    Jeonghan khẽ mỉm cười. "Không phải như cậu nghĩ đâu. Nhưng chúng tôi đã nói chuyện và làm hòa với nhau. Mọi thứ gần như đã được giải quyết và cả hai sẽ xem nhau như bạn bè. Như vậy thì sẽ dễ dàng hơn."

    "Bạn bè?" Seungkwan nhìn anh trêu chọc. "Bạn bè cũng ổn mà. Trước đây em có nghe qua."

    "Sao cũng được. Nếu cậu không tin thì hỏi tôi làm gì?"

    "Vì vậy, em đoán, kì nghỉ nho nhỏ mà em cho anh đã thực sự giúp anh nhiều nhỉ?"

    "Cho? Seungcheol bảo tôi cậu nói là lịch trình được dời lại mà." Jeonghan cau mày.

    "Tin tức động trời: Đoán xem ai đã làm điều đó?"

    "Không đời nào!" Mắt Jeonghan mở to. "Nhưng đó là một nhà sản xuất lớn! Họ không yêu cầu bất kỳ khoản bồi thường nào sao?"

    Seungkwan trông có vẻ tự mãn. "Không, đạo diễn hình ảnh đã giải quyết giúp. Nhưng em đã dùng cách khác để trả ơn." Cậu ta tinh nghịch nháy mắt với Jeonghan khiến nam diễn viên bật cười và đánh vào tay cậu một cái. "Trời, tôi không biết là cậu lại có máu đó trong người!"

    "Chà, em phải tận dụng cho tốt hai quả đào đầy đặn này, đúng không?" Seungkwan nói đùa khiến cả hai bật cười thành tiếng. Và khi tiếng cười lắng xuống, Seungkwan nắm tay Jeonghan và siết nhẹ. "Em rất vui khi nghe thấy anh cười một lần nữa, Jeonghannie. Cười như thế này trông anh đẹp hơn rất nhiều. Em mừng là mọi thứ đang bắt đầu suôn sẻ trở lại."

    "Cũng không thể coi là tốt đến mức đó, Kwannie. Sau cùng, khi chuyện này kết thúc, chúng tôi vẫn ly hôn và anh ấy vẫn dọn ra ngoài sống. Nhưng ít nhất là chúng tôi đã không kết thúc theo một cách tồi tệ. Ít nhất chúng tôi không ghét nhau. Lúc này, tôi nghĩ đó là điều quan trọng nhất."

    "Vâng. Miễn là anh hạnh phúc, đúng không? Em cũng rất vui khi thấy hai má anh đầy đặn hơn. Có vẻ như anh đã ăn uống tử tế nhỉ?"

    "Ừ.. Seungcheol đã nấu rất nhiều." Nét ửng hồng trên má Jeonghan không thoát khỏi mắt Seungkwan nhưng cậu không bình luận gì về điều đó. Cậu thực sự cảm thấy nhẹ nhõm vì Jeonghan đã khá lên.

    Nhưng rồi đột nhiên nét mặt Jeonghan thay đổi. "Seungkwan, tôi cần về nhà. Ngay bây giờ!" và với sự khẩn trương trong giọng Jeonghan, Seungkwan thậm chí không cần hỏi chuyện gì đã xảy ra. Cậu bảo lái xe đi thẳng về nhà Jeonghan.

    Jeonghan lo lắng cắn móng tay, tim đập thình thịch trong lồng ngực khi thấy chiếc xe của bố mẹ đỗ trước nhà mình. "Chết tiệt." Anh lầm bầm, tay gõ cửa xe. "Jeonghan, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

    "Bố mẹ tôi đang ở đây. Tôi nghĩ họ đã phát hiện ra." Ngay sau đó, chiếc xe dừng lại và Jeonghan lập tức lao ra. Seungkwan chỉ có thể nhìn bóng lưng căng thẳng Jeonghan đang vội vã chạy vào nhà.

    Khi Jeonghan vào trong, anh thấy Seungcheol đứng bên ghế sofa, bố anh đang ngồi và mẹ anh thì đi đi lại lại quanh phòng khách. "Ôi tuyệt vời. Bây giờ con đã về rồi. Con có vui lòng giải thích cho hai thân già này biết chuyện gì đã xảy ra không?" Giọng nói the thé của mẹ anh vang lên khắp nhà.

    "Ai đã nói với bố mẹ chuyện này?"

    "Vậy là thật à?" Mẹ anh đi lại và cầm tay anh kiểm tra. Anh không còn đeo nhẫn nữa. "Ôi chúa ơi, tôi nghĩ là mình sắp gục ngã mất thôi." Mẹ anh lại bắt đầu cường điệu. "Tôi biết ngày này sẽ đến mà. Mẹ đã bảo con rồi, không phải sao Jeonghan? Rằng cậu ta không xứng với con? Thấy chưa? Đây là lý do tại sao bố mẹ không muốn con kết hôn với cậu ta. Bởi vì bố mẹ biết nó sẽ không lâu dài được."

    "Thôi đi mà mẹ." Jeonghan yếu ớt nói.

    "Và cậu nữa, Seungcheol. Chúng tôi đã cho cậu một cơ hội. Cậu hứa hẹn với chúng tôi là sẽ yêu thương và chăm sóc con trai chúng tôi? Giờ thì nhìn xem, cậu cho nó được cái gì? Ly hôn ư? Ít ra hãy nói với tôi là cậu đã không lấy tiền của nó!"

    "Đủ rồi!" Jeonghan hét lên. "Mời hai người ra khỏi nhà con ngay bây giờ."

    "Con nói cái gì?"

    "Con nói là đi ra. Con.. con đã mệt mỏi khi phải đối diện với bố mẹ. Với sự cằn nhằn và phàn nàn liên tục của hai người và cả việc nhục mạ anh ấy nữa. Vì vậy, bố mẹ làm ơn.. hãy dừng lại và đi đi."

    Mẹ anh đã vô cùng sốc, không thể tin được rằng con trai mình lại dám nói như vậy. Bà nhìn sang chồng để cầu cứu, nhưng ông Yoon chỉ đứng dậy và bảo vợ theo mình ra ngoài. Jeonghan cảm thấy nhẹ nhõm vì ít ra bố anh đã không làm ầm lên, nhưng anh cũng biết ông sẽ không bao giờ tha thứ cho anh vì đã lên tiếng cãi lại.

    Anh nhìn sang Seungcheol, anh ấy cũng đang sửng sốt. Jeonghan chưa bao giờ cãi lại bố mẹ mình. Chưa từng.

    "Em xin lỗi về điều đó.." Jeonghan tiến lại gần Seungcheol. "Em thực sự xin lỗi, Seungcheol. Họ không có quyền làm thế với anh."

    Seungcheol chỉ nhẹ nhàng mỉm cười với anh. "Lẽ ra em nên kệ hai bác đi.. bây giờ chắc mẹ em đang giận lắm."

    "Em không quan tâm.. thật lòng đấy. Em thực sự không quan tâm. Họ quá đáng lắm rồi. Bà ấy không có tư cách gì để hét vào mặt anh như vậy. Cũng đâu phải anh đã làm tổn thương em, phản bội hay làm điều gì đó có lỗi với em. Họ không biết chuyện gì đã xảy ra. Lại còn nhắc đến tiền nữa.."

    "Mẹ em chỉ lo cho em thôi, Han. Anh có thể hiểu được mà. Nhưng anh cảm thấy thật tồi tệ. Anh thậm chí còn không thể nhìn vào mắt họ bởi vì họ đã đúng. Anh đã không thể chăm sóc cho em. Anh đã hứa như vậy với hai người.. đặc biệt là với bố em."

    "Không đâu. Anh đã chăm sóc em. Anh đã làm rất nhiều cho em, đã thông cảm mỗi khi em bận rộn và không thể về nhà. Đã hiểu cho em khi em thậm chí còn không thể hiểu chính mình. Anh đã làm rất nhiều, Cheol." Rồi anh ấy nắm tay Seungcheol. "Em xin lỗi. Lẽ ra em đã phải đứng ra bảo vệ anh ngay từ đầu. Lẽ ra em không nên để họ làm tổn thương anh bằng những lời đó trong suốt những năm qua.."

    Seungcheol lần nữa mỉm cười. "Vì em là một người con ngoan, Jeonghan à." và sau đó anh vân vê hai má Jeonghan. "Nhưng anh vẫn muốn cảm ơn em. Vì đã bảo vệ anh ngay cả khi em không cần phải làm thế nữa."
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...