Tản Văn Vô Gia Cư Hành Tẩu Giang Hồ - Nhân Gian Lưu Tình

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi NhânGian LưuTình, 23 Tháng chín 2021.

  1. NhânGian LưuTình

    Bài viết:
    96
    gia cư hành tẩu giang hồ.[/PROTECT]​

    Tác giả: Nhân Gian Lưu Tình


    [​IMG]

    Viên gạch bạn đang đặt chân lên có họa tiết gì, vùng đất hôm nay bạn khám phá có điểm gì đặc biệt, người bạn hôm nay dù là vô tình hay hữu ý gặp gỡ mang dáng vẻ gì.. Bạn có kịp để ý không?

    Tôi đang đứng trên một viên gạch màu xám xi măng, không họa tiết. Vùng đất hôm nay tôi đến là một dãy nhà trọ xa lạ. Người hôm nay tôi gặp, ngoại trừ bác chủ nhà mới gặp được 2 lần, còn lại đều là người lạ, có người vui vẻ cũng có người vật lộn với chuyện cơm áo gạo tiền. Hôm nay tôi chuyển nhà một mình.

    Nhớ lại mấy năm về trước, lần đầu tiên chuyển nhà, chính là tự rời xa nhà mình để đến một thành phố mới, sau đó tôi cùng những người bạn cấp ba, cả thân cả lạ, tìm thuê một căn phòng nhỏ trong một khu trọ tấp nập những người ngoại tỉnh như mình. Chúng tôi khi đó không vì diện tích sinh sống bị thu hẹp gấp nhiều lần mà cảm thấy chán ghét nơi lạ lẫm này. Ngược lại, bản thân như một tấm chiếu mới, cho rằng có thể cân được cả thế giới. Để có thể đến được trường đại học đúng giờ, chúng tôi đều phải thức dậy từ 5h30ph, đi bộ khoảng 15ph mới ra được đến điểm bắt bus, không kể mùa hè hay mùa đông, không kể trời nắng hay trời mưa, không kể tối qua phải thức đến mấy giờ sáng để hoàn thành homework, đều ép mình nghiêm khắc thực hiện quy luật đó. Không phải vì chúng tôi mình đồng da sắt, chỉ là chúng tôi muốn sau này có thể chuyển đến một căn phòng rộng rãi hơn một chút.

    Tại căn phòng nhỏ chưa đầy 15 mét vuông ấy, chúng tôi thường leo lên sân thượng, nhìn về phía căn chung cư lấp lánh ánh đèn phía xa, ngưỡng mộ.

    Lần chuyển nhà thứ hai, đến sớm hơn dự tính của chúng tôi. Một buổi tối đột ngột được bác chủ nhà thông báo, tuần tới con trai bác làm đám cưới, nên phòng này bác lấy lại. Bác đưa ra điều kiện tháng này bác không lấy tiền nhà, yêu cầu chúng tôi sắp xếp ngày mai dọn đi. Hôm ấy mới là ngày thứ ba của tháng này. Chúng tôi bất bình, bảo bác làm như thế không phải quá đáng lắm sao. Có đứa còn bất lực khóc nức nở, bảo giờ biết đi đâu tìm được nhà trọ rẻ như thế này. Nhưng biết làm sao được, đây dẫu sao cũng không phải nhà mình. Tôi an ủi, chuyển đi cũng tốt, chỗ này chỉ cần mưa nhỏ, chúng ta đã phải săn ống quần chân lội nước rồi. Thời gian quá ngắn, còn là ngày trong tuần, đều vướng lịch học nên cả đám đều không tìm nổi được phòng mới. Tối hôm phải trả phòng, chúng tôi đều mới thu dọn xong đồ đạc. Tôi sau đó đành phải liên hệ với chị gái, để tìm chỗ ngủ tạm qua đêm. Lần chuyển nhà giữa đêm khuya năm ấy, chúng tôi cay đắng nhận ra mình chính là kẻ vô gia cư.

    Lần chuyển nhà thứ ba, chính là "bởi ăn no dửng mỡ", dồn nén lâu ngày, sau một hồi cãi cọ chỉ vì chuyện người đi chợ, người nấu ăn, người dọn dẹp, người còn lại rửa bát, sau đó ngồi lôi hết những chuyện không vừa ý ra trong 1 năm qua, vừa đủ là lí do hai bạn nữ kia chuyển đi. Mà sau khi chỉ còn lại 2 người chúng tôi, tiền thuê nhà có chút vượt ngoài dự toán nên cũng thông báo với cô chủ nhà rời đi vào cuối tháng. Chúng tôi chật vật mãi cũng tìm được một căn phòng tạm như ý muốn: Gần trường, ít khi bị ngập nước, an toàn, khép kín, rộng 18 mét vuông. Khi đã xong xuôi chuyện về nhà mới, liền tổ chức tiệc tân gia. Đêm đó chúng tôi uống cạn một lon bia, mạnh mẽ thề thốt, sau này nhất định phải có có một ngôi nhà của riêng mình, không để bản thân là một kẻ vô gia cư đáng thương không trả nổi tiền trọ nữa. Tối hôm đấy, hai đứa ôm nhau khóc ngon lành.

    Lần thứ tư chuyển nhà, cũng là chuyện sau khi đã tốt nghiệp, cô bạn tôi bảo muốn về quê lập nghiệp. Hà Nội đẹp đẽ, xa hoa, rộng lớn nhưng hình như không bao dung nổi một người như nó, về quê chưa biết có thành công hay không nhưng ít nhất bản thân không thấy mình là kẻ vô gia cư. Sau đó cô ấy phụ tôi tìm phòng mới, thu dọn đồ đạc, gọn gàng sắp xếp cuộc sống một mình mới chào tạm biệt, không quên nhắc nhớ kiếm đủ gạch xây nhà rồi mời nó đến chính thức ăn tân gia. Đó cũng là lần chuyển nhà buồn bã nhất trong cảm nhận của mình, nghĩ lần tới chuyển nhà đều phải tự thân vận động rồi.

    Những tháng năm sau đó, tôi cũng trải qua thêm vài lần chuyển nhà, khi vì chuyển công việc mà chỗ ở quá xa, khi vì cảm thấy an ninh chỗ trọ có chút không an toàn, khi vì nó nằm trong khu vực giải tỏa.. Mà sau mỗi lần chuyển trọ, bản thân đều cảm thấy tự đáng thương, cười ngặt nghèo, đúng là kẻ vô gia cư.

    Dẫu biết có một con đường tìm một ngôi nhà ở ngay phía sau lưng, chỉ cần quay đầu, sẽ vẫn thấy bố mẹ ngóng trông, nhưng tôi cũng ý thức được rằng, con gái sau năm ba mươi tuổi, dù bạn kết hôn hay chưa, nhà của bố mẹ đã không còn là nhà mình nữa, đã trở thành nhà trọ. Chúng ta quay về nơi nhà trọ nghĩa tình ấy, thăm những người ơn nghĩa sâu nặng với mình, chăm sóc họ, sau đó nên rời đi. Khi da diết nhớ có thể quay đầu về, nhưng đó tuyệt đối không phải là nơi bạn mãi ở nhờ. Vậy nên, con đường phía trước, dù gập ghềnh sỏi đá, dù có bị đâm ở vị trí nào, bao nhiêu lần đi chăng nữa, tôi vẫn luôn chọn cách nhìn về phía trước, tiếp tục tiến lên. Đường còn xa, vẫn nên giữ sức.


    Cảm ơn bạn đã ưu ái đến và kiên trì đọc

    Nhân Gian Lưu Tình

    Ủng hộ và góp ý cho mình tại đây nhé: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Nhân Gian Lưu Tình - Việt Nam Overnight
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng mười hai 2021
  2. Bán Nguyệt Vẫn một mình làm bạn với cô đơn...

    Bài viết:
    232
    Đọc mà người đi xa nhớ nhà, người ở nhà không muốn rời đi.
     
  3. NhânGian LưuTình

    Bài viết:
    96
    Vậy thì mình thành công đạt được mục đích khi viết rồi. Dài dòng như thế cũng chỉ muốn nói vì tương lai mà nỗ lực trong hiện tại=))
     
  4. Bán Nguyệt Vẫn một mình làm bạn với cô đơn...

    Bài viết:
    232
    Chúc bạn luôn thành công như vậy!
     
  5. NhânGian LưuTình

    Bài viết:
    96
    Bạn nhất định cũng hãy thành công nhé
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...