Hiện Đại [Edit] Thư Ký Khương, Mình Yêu Nhau Đi! - Trường Tương Tư Tư Tư

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Naahn, 7 Tháng tư 2021.

  1. Naahn Làm sao để sống không uổng phí!

    Bài viết:
    1
    Chương 20: Quay về đi ngủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Phó tiên sinh, tôi cảm thấy phải nói với anh rằng, anh nói không đúng rồi." Khương Bắc Hành ngồi một bên nhìn Phó Minh Khiêm, khuôn mặt lạnh lùng: "Bây giờ là mười hai giờ bốn mươi phút đêm, Tiểu Vận đã tan làm, không còn trong phạm vi quản lý của anh nữa thì phải?"

    "Thư ký Khương, phải không?" Phó Minh Khiêm nghiêng đầu nhìn Khương Vận, dáng vẻ mịt mờ: "Sao tôi lại nhớ.. Hình như trong hợp đồng có một điều khoản nói rằng: Công việc thư ký không có thời gian quy định, thời khắc khẩn cấp gọi là phải đến. Có phải như vậy hay không?"

    Khương Vận một tay che mặt âm thầm cắn răng, nhủ rằng lúc trước cô ký hợp đồng sao lại không nhìn rốt cuộc trong đó viết những gì a. Bây giờ muốn hối hận đã không còn kịp rồi.

    "Thư ký Khương?" Phó Minh Khiêm thấy Khương Vận không nói lời nào, cố ý nghiêng người lại gần, nhìn bàn tay ở dưới bàn đang nắm chặt và khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm của cô: "Hình như là nhớ ra rồi? Đi thôi, quay lại làm việc."

    "Làm việc?" Khương Vận đột nhiên nhìn về phía Phó Minh Khiêm: "Anh đang đùa gì thế? Bây giờ cũng chả mấy mà trời sáng rồi, anh còn bảo tôi về làm việc?"

    Phó Minh Khiêm đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Khương Vận: "Cô ký hợp đồng liền đại diện cho việc cô nên thực hiện trách nhiệm của mình."

    "Phó tiên sinh." Sắc mặt Khương Bắc Hành khó coi, anh liếc nhìn Khương Vận, cũng chậm rãi đứng dậy: "Tiểu Vận không thể đi theo anh làm việc."

    "Tại sao?" Phó Minh Khiêm cảm thấy có chút buồn cười hỏi: "Anh có dị nghị?"

    "Hợp đồng của anh gồm những điều khoản quá đáng, Tiểu Vận hoàn toàn có thể tố cáo anh." Khương Bắc Hành cúi đầu nhìn về phía Khương Vận, ôn nhu nói: "Ký rồi cũng không sao, anh và em cùng lên tòa án."

    "..."

    Phó Minh Khiêm quả thực không nhìn được, cười nhẹ một tiếng: "Khương Bắc Hành phải không? Anh thật thích xen vào việc của người khác a. Chu Du đánh Hoàng Cái, một người nguyện đánh, một người nguyện chịu đựng. Loại chuyện hợp đồng này vốn chính là song phương đồng ý, chứ không phải là tôi ép thư ký Khương ký. Huống chi cô ấy còn chưa lên tiếng, anh đã nói thay cô ấy? Anh có tư cách sao?"

    Khương Vận cảm thấy không khí giữa hai người càng ngày càng lúng túng, thậm chí có khuynh hướng giương cung bạt kiếm. Cô vừa muốn mở miệng hòa giải thì nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói già nua.

    "Tiểu Hành."

    Ba người cùng nhau quay đầu lại. Người nói chuyện là một người ông lão khoảng sáu mươi tuổi. Ông đeo một chiếc mắt kính gọng đen, mặc áo sơ mi kẻ cùng quần tây, nhìn thấy Khương Bắc Hành liền mỉm cười đi tới.

    "Em ăn xong rồi sao? Chúng ta cần phải trở về." Ông đến gần, vỗ vỗ bả vai Khương Bắc Hành, vừa nghiêng đầu nhìn thấy Phó Minh Khiêm, kinh ngạc nở nụ cười.

    "Ha ha ha đây không phải là Tổng giám đốc Phó sao!" Ông lão đi tới trước mặt Phó Minh Khiêm, vươn tay chào hỏi. Phó Minh Khiêm cũng lễ phép cúi người xuống bắt tay với ông một cái.

    "Giáo sư Từ Khắc." Phó Minh Khiêm khẽ mỉm cười, buông tay ông: "Không ngở ngài cũng ở nơi này a."

    "Đúng vậy, dẫn theo sinh viên ưu tú đến tham gia một chương trình nghiên cứu học thuật. Thế nào, hai người biết nhau?" Từ Khắc cười kéo Khương Bắc Hành đến trước người.

    Phó Minh Khiêm hơi khiêu khích nhìn về phía Khương Bắc Hành: "Mới quen, cũng không thân thiết gì. Giáo sư Từ Khắc giúp một tay giới thiệu một chút đi."

    Từ Khắc gật đầu một cái, hướng về phía Khương Bắc Hành nói: "Vị này là tổng giám đốc tập đoàn Phó thị - Phó Minh Khiêm. Ba năm trước có tới trường học của chúng ta làm cố vấn chỉ đạo học thuật về chuyên ngành kinh tế tài chính. Lần đó không còn chỗ ngồi, sinh viên toàn trường đều vô cùng hưởng ứng, em cũng xem rồi đó."

    Khương Bắc Hành nhỏ nhẹ nhấp miệng: "Đã xem qua, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Khương Bắc Hành ngoài miệng thì nịnh nọt như vậy nhưng ánh mắt lại giống như muốn giết chết Phó Minh Khiêm.

    "Đây là Khương Bắc Hành, sinh viên ưu tú của tôi, học tập vô cùng tốt, là sinh viên đứng thứ nhất, hàng năm đều đạt học bổng. Còn chưa tốt nghiệp đã viết không ít luận văn quốc tế. Vừa giải ngũ, đang chuẩn bị tốt nghiệp."

    Sauk hi Từ Khắc nói xong, Phó Minh Khiêm như không có việc gì, suy nghĩ một chút, cuối cùng nhàn nhạt gật đầu: "Nga."

    "Nga?" Từ Khắc hiển nhiên không nghĩ tới Phó Minh Khiêm lại phản ứng như vậy. Lẽ thường không phải nên khen lại một câu "rất giỏi" hay gì đó ư? Làm sao lại chỉ có "Nga" chứ?

    "Giáo sư Từ Khắc đến tìm sinh viên sao? Vậy các người nhanh đi về đi, tôi cũng nên quay về làm việc." Phó Minh Khiêm quay đầu lại nhìn Khương Vận: "Đi thôi, thư ký Khương." Trong mắt đều là ý cười đắc ý.

    Ánh mắt Khương Bắc Hành vẫn đặt trên người Khương Vận không có rời đi. Lần này nghe thấy Phó Minh Khiêm muốn dẫn Khương Vận đi, mí mắt thình thịch nhảy lên. Anh vừa muốn lên tiếng ngăn lại liền thấy Phó Minh Khiêm nắm cổ tay Khương Vận, nhíu mày nhìn về phía Từ Khắc.

    "Giáo sư Từ Khắc, sinh viên của ông, cần phải trông nom cho chặt. Đừng để anh ta ra ngoài chạy loạn, đỡ khiến người khác phiền lòng, cũng làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của người khác." Phó Minh Khiêm đi ngang qua trước mặt Khương Bắc Hành, đặc biệt dừng bước, "thân thiện" nhìn nhau mấy giây mới lôi kéo Khương Vận rời đi.

    Ra khỏi nhà hàng, Phó Minh Khiêm buông tay Khương Vận ra, không nói một lời đi ở phía trước.

    Khương Vận cũng không muốn nói chuyện, chẳng qua chỉ là yên lặng đi theo phía sau anh. Cho đến khi vào thang máy, Phó Minh Khiêm đột nhiên mạnh mẽ xoay người, cúi đầu nhìn chằm chằm cô, làm cho cô có chút chột dạ, dưới chân không tự chủ được mà lui về phía sau mấy bước.

    "Ăn no sao?" Ánh mắt thâm thúy của Phó Minh Khiêm tràn ngập ý tìm tòi nghiên cứu cùng với một thứ cảm xúc khó nắm bắt.

    "Ăn.. Ăn no." Thật ra thì lúc Phó Minh Khiêm đến, cô cũng ăn gần xong rồi.

    "Cô ăn no, nhưng tôi còn chưa ăn no." Phó Minh Khiêm bĩu môi, Khương Vận thế mà lại nhìn thấy sự đáng thương trên mặt anh.

    "Tôi tắm xong liền đi tìm cô cùng nhau ăn cơm, không nghĩ tới gõ cửa nửa ngày cũng không có người đáp lại. Vốn cho rằng cô đã ngủ rồi, tôi sẽ mang chút đồ lên cho cô, ai ngờ vừa vào cửa liền nhìn thấy cô và người đàn ông kia cùng ngồi ăn cơm, còn vừa nói vừa cười."

    Phó Minh Khiêm nói xong lời cuối cùng, thanh âm càng ngày càng nhỏ, thậm chí có chút giống như tự lẩm bẩm.

    Khương Vận không tự chủ được ngẩng đầu đối diện với ánh mắt anh, thấy u buồn trong mắt, trong lòng thoáng chốc lỡ mấy nhịp.

    Vốn dĩ Khương Vận còn canh cánh trong lòng điều khoản hợp đồng, hiện tại trong đầu chỉ còn dư lại tội lỗi.

    "Chuyện đó.. Ngại quá, lần sau tôi sẽ nói trước với anh tôi muốn đi đâu." Khương Vận lúng túng gãi gãi đầu: "Hơn nữa, chúng tôi chỉ là tình cờ gặp nhau, không có ý gì khác. Nếu như lần sau anh nhìn thấy thì cùng nhau ngồi xuống ăn cơm là được."

    "Ăn cái gì? Ăn ánh mắt như viên đạn mà thanh mai của cô ném cho tôi, ngôn ngữ súng pháo sao? Tôi ăn không nổi." Phó Minh Khiêm lui về phía sau vài bước, hai tay đút túi: "Thư ký Khương, mười một giờ trưa mai gặp."

    Cửa thang máy đúng lúc mở ra, Phó Minh Khiêm sải bước rời đi trước.

    "Không phải anh nói có công việc sao?" Khương Vận vội vàng chạy chậm theo phía sau Phó Minh Khiêm, hỏi.

    "Công việc chính là.." Phó Minh Khiêm đột nhiên xoay người, Khương Vận lập tức dừng bước lại.

    "Bây giờ cô lập tức quay về phòng đi ngủ."
     
  2. Naahn Làm sao để sống không uổng phí!

    Bài viết:
    1
    Chương 21: Tôi đích thân gọi cô thức dậy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cho nên công việc rất quan trọng trong miệng anh, chính là để cho tôi quay về đi ngủ?" Khương Vận không thể hiểu được. Anh đang nói đùa sao? Dùng điều khoản hợp đồng nói lý, kết quả chính là vì một câu trở về đi ngủ sao?

    "Đúng vậy." Phó Minh Khiêm gật đầu một cáu, bộ dạng nghiêm trang làm cho Khương Vận cảm thấy, anh không phải đang nói đùa.

    "Cô nói chuyện phiếm với người khác sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô. Giấc ngủ không tốt thì tinh thần không tốt, ấn tượng để lại lúc gặp khách hàng cũng sẽ bị giảm bớt. Cho nên, vì hình tượng của công ty chúng ta, nếu tôi còn cho phép cô và Khương Bắc Hành tiếp tục nói chuyện thì chính là cầm đá đập vào chân mình."

    Phó Minh Khiêm vừa nói vừa mở cửa phòng mình, quay đầu lại bổ sung một câu: "Đúng rồi, mười hai giờ trưa ngày mai có một bữa tiệc. Mười một giờ tôi sẽ đón cô đi trang điểm, đừng để tôi phải đợi lâu."

    "Bữa tiệc gì chứ? Tôi.."

    "Rầm!"

    Lời nói của Khương Vận còn chưa nói hết, Phó Minh Khiêm đã lạnh lùng đóng cửa lại.

    "Tính khí lớn như vậy, anh ăn phải thuốc súng sao?"

    Khương Vận hừ một tiếng đi đến mở cửa phòng mình, hơi dùng sức đóng lại, cảm thấy chưa hết giận, mở cửa rồi đóng lại lần nữa. Sau khi cô xác định âm thanh đủ để Phó Minh Khiêm ở bên cạnh nghe thấy sự bất mãn của mình mới hài lòng đánh răng rửa mặt đi ngủ.

    Lúc trên máy bay, ngoài việc chưa ăn cơm, cô còn không thể nào ngủ được. Bây giờ ăn uống no say, nằm xuống không đến mười phút đã ngủ mất rồi.

    Cả tòa khách sạn, tiếng người đình chỉ.

    Có người vui vẻ ngủ, có người buồn bã ngủ.

    Phó Minh Khiêm nằm trên giường, suy nghĩ về Khương Vận mặc váy dài màu đỏ đêm nay, dáng vẻ quyến rũ, môi màu đỏ thắm, tựa như hoa sen mới nở làm người ta rung động. Càng nghĩ anh càng không ngủ được, dứt khoát vào phòng tắm tắm nước lạnh.

    Trong phòng tắm, tiếng nước chảy róc rách, suy nghĩ của Phó Minh Khiêm cũng chuyển động theo.

    Sự xuất hiện của Khương Bắc Hành không thể nghi ngờ đã phá vỡ kế hoạch của anh. Anh vốn còn suy nghĩ sẽ từ từ sống chung với Khương Vận, nhưng Khương Bắc Hành giống như thuốc cao bôi trên da chó vậy, luôn đi theo Khương Vận, bỏ rơi cũng không bỏ rơi được. Anh còn chậm nữa, đoán chừng Khương Bắc Hành sẽ từ thuốc cao bôi trên da chó tiến hóa thành hình xăm, hận không thể in lại trên người Khương Vận.

    Nghĩ tới đây, anh lấy khăn lông từ trên giá đỡ xuống, lau tóc, mặc bộ quần áo ngủ bước ra khỏi phòng tắm, nhấc điện thoại gọi cho Đàm Kỳ.

    Lúc Đàm Kỳ đi ngủ cũng đã sắp một giờ, cuộc điện thoại này của Phó Minh Khiêm làm cậu rất tức giận. Đàm Kỳ ngồi dậy gãi da đầu, không thèm nhìn rõ số điện thoại đã giận dữ nói: "Ai vậy a! Bây giờ là mấy giờ rồi hả? Không biết tôi đang ngủ sao?"

    "Cậu muốn chết sao?" Giọng nói lạnh như băng của Phó Minh Khiêm từ đầu điện thoại bên kia truyền đến, Đàm Kỳ lập tức bị dọa sợ, bỗng chốc liền thức tỉnh. Nửa đêm kinh hồn cũng không kích thích như vậy.

    "Tổng giám đốc! Xin lỗi, tôi không biết là ngài!"

    "Tra cho tôi lý lịch của một người tên là Khương Bắc Hành." Phó Minh Khiêm mở loa ngoài, đi đến trước bàn rót một ly sữa tươi, căn dặn nói: "Phải nhanh."

    Đàm Kỳ nhìn đồng hồ trên tường một chút, rạng sáng một giờ ba mươi phút. Cậu yên lặng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nhỏ giọng cầu xin tha thứ: "Tổng giám đốc, bây giờ là rạng sáng một giờ ba mươi phút, ngài không ngủ sao?"

    "Ừ." Phó Minh Khiêm một hơi uống sạch ly sữa tươi.

    Ngài không ngủ nhưng tôi muốn ngủ a!

    Đàm Kỳ yên lặng phàn nàn trong lòng, nhưng vẫn cười gật đầu một cái: "Vậy ngài muốn thế nào mới có thể ngủ a? Tôi giúp ngài gọi một ly sữa ấm nhé?"

    "Không cần, cậu điều ra rõ ràng về Khương Bắc Hành thì tôi có thể ngủ ngon."

    Đàm Kỳ: "..."

    Đàm Kỳ bất đắc dĩ bò dậy từ trên giường, mở máy tính ra.

    Dù sao làm việc suốt đêm cũng không phải chuyện lạ gì.

    Khương Bắc Hành đến sớm hơn Khương Vận một chút, cho nên anh ở tầng thấp hơn. Lúc này anh đứng bên cửa sổ trong căn phòng tối đen, nhìn đèn đuốc sáng choang dưới đường phố. Một nửa là đêm tối, một nửa là thiên đường, làm cho anh nhất thời quên mất thời gian.

    Ly whisky ướp lạnh trong tay đã tan ra, thành ly dính rất nhiều bọt nước nhỏ. Anh ngẩng đầu, nâng tay uống một hơi cạn sạch. Cảm giác cây nồng từ cổ họng xông thẳng xuống dạ dày, đáy mắt mơ hồ đã ươn ướt một chút.

    Thật ra thì hôm nay Khương Bắc Hành cũng không ngờ có thể gặp được Khương Vận. Anh vẫn cho là cô còn đang ở Giang thị. Anh thậm chí còn suy nghĩ muốn mang quà từ Sanya về cho cô, xem xem bốn năm không gặp, cô nhìn thấy anh sẽ có phản ứng gì.

    Anh nghĩ Khương Vận có thể sẽ kích động ướt hốc mắt, cũng có thể sẽ kinh ngạc không thể tin há to miệng, thậm chí là xông lên ôm lấy anh nói cô rất vui vẻ.

    Nhưng hôm nay bọn họ gặp mặt, rất đơn giản, rất bình thản, thậm chí không có một tia vui mừng vì đã lâu không gặp, càng nhiều là khách sáo cùng xa cách.

    Ánh mắt Khương Vận giống như bốn năm trước, thanh tĩnh, trầm lặng, lạnh lùng, không có một chút nhiệt độ của tình yêu.

    Quả nhiên, cô vẫn không động tâm a..

    Khương Bắc Hành bất đắc dĩ cười cười, ánh đèn bên dưới chiếu vào mặt anh lúc sáng lúc tối. Trong nháy mắt, khổ sở trong lòng giống như bị phá vỡ mà tuôn trào, làm cho khuôn mặt anh trở nên cực kỳ bất đắc dĩ và tái nhợt.

    Whisky làm cho dạ dày bị kích thích hồi lâu vẫn không tản đi, Khương Bắc Hành đeo tay nghe ngồi trên ghế salon.

    Chỉ có mấy tiếng nữa là trời sáng, nhưng trái tim lại không biết cần bao nhiêu ngày đêm nữa mới có thể tỉnh.

    * * *

    Ngày hôm sau, lúc Khương Vận tỉnh lại đã là mười rưỡi. Cô từ trong chăn vươn tay ra, cầm lấy điện thoại di động, mơ mơ màng màng liếc mắt nhìn, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ.

    Khương Vận cho là điện thoại quan trọng, lật người lập tức gọi lại.

    Phó Minh Khiêm đang nghe Đàm Kỳ báo cáo, thấy điện thoại của Khương Vận gọi tới, lập tức ra hiệu ngắt lời.

    Đàm Kỳ đứng một bên, dưới mắt có quầng thâm rõ ràng, buồn bực cúi đầu liếc mắt nhìn trộm.

    Quả nhiên, Phó Minh Khiêm có niềm vui mới liền quên tình cũ.

    Cậu trắng đêm làm việc cho anh, vậy mà anh còn không cho cậu sắc mặt tốt.

    A phi!

    Tra nam!

    Phó Minh Khiêm đứng lên đi tới cửa sổ, nâng tay nhéo mi tầm, giả bộ cực kỳ lãnh đạm: "Alo?"

    "Xin chào, ngài là ai vậy? Tôi thấy ngài gọi cho tôi rất nhiều cuộc, có phải có chuyện gì hay không?" Khương Vận không nhận ra giọng nói của Phó Minh Khiêm.

    Lúc này cô còn đang trốn trong chăn, lỗ mũi chôn vào gối đầu, hai chân co lại. Máy điều hòa để hai sáu độ, thoải mái đến không thể thoái mái hơn. Giọng nói cũng mềm nhũn, nghe vào giống như cô sẽ lập tức ngủ thiếp đi.

    Hầu kết Phó Minh Khiêm không khống chế được lên xuống mấy lần. Anh đè cảm xúc trong mắt xuống, cố làm ra vẻ thâm trầm: "Thư ký Khương.. Cô vẫn chưa lưu số điện thoại của tôi."

    Khương Vận giống như bị điểm huyệt, từ từ lấy điện thoại ra đặt trước mặt, mặc niệm nhiều lần số điện thoại đang hiển thị. Sau khi xác định đây là số điện thoại của Phó Minh Khiêm, cô ngượng ngùng mím môi nói: "Xin lỗi tổng giám đốc, tôi còn mơ ngủ."

    "Cô cũng biết mơ ngủ sao? Phó Minh Khiêm cười nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

    Rốt cuộc không thể ức chế được tâm tình, dung túng nói:" Thư ký Khương, cô là người đầu tiên trong công ty để tôi phải đích thân gọi điện gọi dậy đó."
     
    Mèo A Mao Huỳnh MaiVyl Hana thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...