Truyện Ngắn Những Bông Hồng Xanh - Diều Nhỏ

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Diều Nhỏ, 14 Tháng chín 2021.

  1. Diều Nhỏ

    Bài viết:
    37
    Tác phẩm: Những bông hồng xanh

    Tác giả: Diều Nhỏ

    Thể loại: Truyện ngắn

    Trạng thái: Đã hoàn thành

    [​IMG]

    (Nguồn ảnh: Pinterest)

    Văn án: Anh tin vào cuộc gặp gỡ đó không chỉ là sự tình cờ, anh tin vào phép màu của những đóa hoa hồng xanh, anh tin em và tình yêu của chúng ta.​
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng mười một 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Diều Nhỏ

    Bài viết:
    37
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Màn đêm đã buông xuống tại một góc phố nhỏ ở Hà Nội, những ánh đèn vàng cùng thời tiết se lạnh càng làm cho ta muốn ôm một ai đó. Hiếu trên chiếc xe đạp cũ kĩ đang ra sức đạp nhanh tới quán hủ tiếu của dì Năm. Đêm nào cũng vậy ngay khi đi học về là Hiếu lại vào làm ngay một tủ hủ tiếu nóng hổi với giá khá bình dân hai mươi nghìn đồng.

    - Cho cháu một tô hũ tiếu như cũ nhé!

    Câu nói quen thuộc này lặp đi lặp lại khá nhiều, ngày này quá ngày này qua ngày khác, ấy vậy cũng chừng hai năm rồi. Ăn xong Hiếu vội đạp xe về phòng trọ. Căn phòng khá chật nhưng cũng khá đầy đủ, thời sinh viên chắc hẳn ai cũng từng trải qua những căn phòng như này. Phòng ngủ cũng chính là chỗ học bài, Hiếu nằm bật lên giường móc trong túi quần ra một chiếc iphone 4. Anh vừa cười thầm vừa đáp vội tin nhắn của một cô gái cũng chính là người yêu của anh. Người ta thường nói tình yêu xa chẳng được bao lâu và toàn là sự lừa dối, điều đó cũng chẳng sai nhưng Hiếu vẫn luôn có niềm tin vào chính sự lựa chọn của mình để rồi cuộc tình đó đã gần được 2 năm. Bình hiện tại đang ở Mỹ cô là một du học sinh. Nhà cô cũng thuộc vào gia đình khá giả nên cuộc sống của cô từ bé đã rất sung túc, đầy đủ.

    Ba năm trước..

    Hiếu đang là một học sinh cấp ba, hôm đó đang trên đường đi học về, trời mưa khá to vì nhà cũng khá gần trường nên cậu đi bộ như thường lệ phải đi qua một con hẽm cậu bỗng nghe tiếng khóc thút thít của ai đó. Cậu nhìn xung quanh từ xa cậu nhìn thấy một cô bé màu nguyên cây hồng đang ngồi khóc bên đường. Cậu từ từ tiến lại dung ô che cho cô. Thấy mưa ngừng cô đưa cặp mắt ngước nhìn lên bắt gặp ngay đôi mắt của Hiếu cũng đang nhìn mình, khoảnh khắc đó cả hai như sững lại một lúc.

    - Em có sao không?

    - Anh là ai?

    Cô vừa hỏi vừa đứng dậy mặt mếu máo.

    - Ừ anh đang trên đường đi học về thấy em khóc nên lại xem sao!

    - Em.. em bị lạc đường rồi!

    "Trời ơi" trong đầu Hiếu thốt lên lớn đầu thế này rồi à vẫn bị lạc đường cũng không biết đường đi hỏi, chắc là cô ấy có vấn đề về đường não rồi. Có lẽ mình nên giúp họ bình tĩnh trước đã.

    - Thôi đừng khóc nữa anh đưa em về nhà! Nhưng mà bố mẹ em tên gì, nhà em trông như thế nào có nhớ số điện thoại không?

    - Anh hỏi từ từ thôi sao em trả lời hết được.

    Sau cái sự miêu tả của con bé đó khoảng hai tiếng sau mới đưa được nó về nhà. Không ngờ con nhỏ đó bên Mỹ về ngoại chơi chạy theo con chó nên bị lạc, sau đó gia đình nó cũng cảm ơn Hiếu nhiều lắm.

    - Em tìm được nhà rồi vậy anh về đây.

    - Anh.. anh tên gì vậy?

    - Hiếu nhá! Vậy còn em?

    - Em tên là Bình.

    Hiếu tiếp tục đi về nhưng trong lòng cả hai đúng là có chút gì đó không nỡ. Vừa về đến nhà thong báo từ điện thoại đến "Phan Ngọc Bình đã gửi cho bạn một lời mời kết bạn".

    Trở về với thực tại Hiếu đang nhắn tin với Bình dù có sự chênh lệch về khung giờ có nhiều bất tiện, dù nhắn tin thường xuyên trong suốt hai năm qua nhưng giường nhưng họ chưa bao giờ cảm thấy chán, phải chăng là sự hấp dẫn của những câu chuyện đó, những điều thú vị về cuộc sống thường ngày, hình như sự thu hút đó đến từ sự rung động, sức mạnh của hai trai tim đang thổn thức, xao xuyến, nhớ nhung. Có lẽ chỉ ai từng yêu xa mới hiểu được sự nhung nhớ, muốn gặp mặt ấy, nó chính là một cái gì đó không thể diễn tả hết bằng ngôn từ được.

    Buổi sáng luôn là lúc Hiếu cảm thấy tràn đầy năng lượng nhất, tỉnh táo để bắt đầu cho một ngày mới. Sau khi ăn vội chiếc bánh mì lấy ngay chiếc xe đạp và nhanh chân đến trường. Không biết tại sao hôm nay cậu xuất hiện một cảm giác rất kì lạ, rất mơ hồ, cảm xúc thật hỗn độn. "Két.." Tiếng phanh xe và sự việc trước mắt cắt ngang dòng dòng suy nghĩ của cậu. Cậu vội dịu mắt như không tin vào mắt mình. Tại sao người đó lại trông quen đến vậy quả thực rất giống, đó chẳng phải là Bình đấy sao? Sao có thể chứ cô cấy đang ở Mỹ mà. Không ngờ mình lại hồ đồ đến vậy chắc do thực khuya quá đây mà! Đó dường như là những câu nói để cậu tự trấn an bản thân nhưng tại sao cậu lại càng thấy rõ vậy rõ đến mức những câu nói ấy không thể che lấp đi thực tại. Cô gái ấy đang từ từ tiến về phía cậu chính là bộ đồ màu hồng quen thuộc ấy nụ cười ấy, chính là người con gái anh yêu. Là Bình.. đúng là cô ấy rồi! Hiếu vội thả ngay chiếc xe đạp xướng giường chạy thật nhanh về phía cô, Bình cũng vậy.

    - BÌNH..

    - EM ĐÂY, LÀ BÌNH ĐÂY!

    Hiếu không biết nói gì hơn nữa lúc này trong người cậu hoàn toàn là cảm giác vui sướng. Cậu vội ôm chầm lấy cô, cái ôm thật chặt, thật hạnh phúc, đã gần hai năm anh mới được gặp lại cô bao nhiêu sự nhớ nhung bị dồn nén bấy lâu nay đều dồn hết vào cái ôm này. Thật ấm áp, khoảnh khắc này cậu ước thời gian ngừng trôi, cậu muốn được mãi hạnh phúc như thế này không muốn phải chia xa nữa. Suốt hai năm qua cậu chỉ được ngắm cô qua màn hình điện thoại nhỏ bé. Đã biết bao lần cậu muốn ôm lấy cô, nắm lấy dôi bàn tay nhỏ bé đưa cô đi ăn, đi chơi, được nói lời yêu thương. Tất cả đã là sự thật bây giờ cô đã ở ngay trước mắt cậu, rồi chúng ta sẽ cùng nhau hẹn hò như bao cặp đôi khác.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2021
  4. Diều Nhỏ

    Bài viết:
    37
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "RENG.. RENG.. RENG.." tiếng đồng hồ báo thức kêu lên cũng đồng nghĩa với việc tất cả chỉ là một giấc mơ. Thật là một giấc mơ đẹp, thật vui và cũng thật tiếc nuối. Có lẽ nào đây là dấu hiệu của ngày gặp gỡ cận kề? Muốn gặp nhau muốn có một cuộc sống tốt sau này thì mình phải luôn luôn có gắng, không cùng nỗ lực.

    Gia đình Hiếu là một gia đình ở vùng nông thôn cuộc sống cũng khá vất vả, không được đầy đủ cho lắm nhưng ngôi nhà nhỏ ấy chưa bao giờ thiếu vắng đi tiếng cười. Trong nhà mọi người đều vui vẻ, hòa thuận, hai người chị của Hiếu cũng đã lập gia đình Hiếu mang trên mình trọng trách gánh vác căn nhà này. Vì thế cậu chưa bao giờ dám lười biếng, ỉ lại, hay trách móc một ai. Cậu luôn là niềm tự hào của bố mẹ.

    Tối nay cậu lại ghé vào quán hủ tiếu của dì Năm cũng không biết tại sao nó lại ngon đến vậy chưa bao giờ Hiếu biết chán.

    - Hiếu hôm nay làm thêm về đấy à? Đợi xíu có ngay nhé!

    - Dạ!

    "Ơ.. Bình?" Tại sao lại xuất hiện một cô gái giống Bình nữa vậy là do ảo giác của mình hay chính là điềm báo của giấc mơ ngày hôm qua, chẳng lẽ đó là Bình thật sao? Cậu vội đứng dậy chạy theo cô, đúng là càng ngày càng thấy giống, cậu vội hét lớn:

    - BÌNH.. BÌNH.. BÌNH.

    Dường như cô ấy không nghe thấy thì phải nhưng mà cô ấy lại chạy lại phía một người đàn ông nào thế kia? Mà Bình thì làm gì xuất hiện ở đây chứ cô ấy đang ở bên Mỹ mà có lẽ mình đã mệt mỏi quá rồi. Nói là vậy nhưng Hiếu vẫn không thể nào thoát ra khỏi dòng suy nghĩ ấy được.

    Thời gian cứ thế mà trôi đi thoáng chốc lại hai năm nữa trôi qua Hiếu giờ đây đã tốt nghiệp, cuộc tình bốn năm yêu xa vẫn mặn nồng như ngày nào những ngày gặp nhau cũng đã cận kề. Hiếu là một người có tái năng nên đã nhận vào ngay ở một công ty cũng khá có tiếng công việc cũng ổn định. Nhưng tương lai phía trước còn rất dài cậu vẫn sẽ luôn luôn cầu tiến, nỗ lực. Cậu tin rằng những sự cố gắng đó sẽ luôn được đền đáp một cách xứng đáng.

    Cuối cùng cái ngày mà cậu mong chờ nhất cũng đã đến từ nay cậu sẽ chìm đắm tròn hạnh phúc. Hôm nay là ngày 29/7/2016 lời hứa hẹn sau bốn năm ấy cũng đã đến. Cậu ăn mặc thật chỉnh tề tay cầm một bó hoa hồng xanh cậu đã đến chỗ hẹn. Cảm giác vui sướng tột cùng không ngừng ập đến nhưng cũng có chút hồi hộp, nôn nao. Thật vui nhưng cũng thật khó tin, có lẽ là nên tập thoại một chút.

    - Lâu rồi không gặp, em vẫn khỏe chứ?

    Nói vậy nghe có vẻ hơi xa lạ và hơi vô tâm có lẽ mình nên lãng mạn một chút hình như phụ nữ đều thích con trai lãng mạn.

    - Anh tặng em đóa hoa này nơi mà anh đã gửi ngàn nhớ thương.

    Như này có lẽ hơi quá nhỉ tự bản than thôi cũng đã thấy mình hơi sến súa quá rồi trời ơi phải làm sao đây.

    Cơ mà gần mười một giờ trưa rồi sao cô ấy vẫn chưa đến nhỉ hẹn mười giờ mà có lẽ là kẹt xe hay cô áy lại bị lạc đường tiếp? Cứ thế mấy tiếng đồng hồ lại trôi qua mà vẫn chưa thấy Bình xuất hiện trong lòng cậu có chút buồn hang loạt suy nghĩ ập đến với muôn vàn câu hỏi mà chỉ Bình mới giải đáp được. Trời đột ngột đổ mưa to Hiếu vội ghé vào một cửa quán trú tạm mưa, nước mưa làm mắt kính mờ đi nhưng cậu lại thấy thoáng qua bóng dáng của Bình, cậu vội lau ngay cặp kính để nhìn cho rõ. Là Bình thật mà lần này liệu còn là ảo giác không đây cậu lại hét lớn "BÌNH" nhưng lại một lần nữa cậu không nhận được sự hồi đáp mà tim cậu như đâu hơn khi thấy cô được che mưa bởi một người đàn ông khác. Cậu vội chạy theo vừa chạy vừa gọi cho Bình mưa mỗi lúc một lớn mắt cậu dường như đã trở nên mờ ảo. Điện thoại cũng không có phản hồi cậu cứ thế mà chạy theo chạy băng qua đường cậu sợ cậu buồn tim cậu đau quá, lần nào cậu không nhìn nhầm nữa đâu.

    RẦM..

    Sau một cú va khá mạnh cậu thấy mình càng ngày càng nhìn không rõ nữa, mờ quá giá mà có ai đó hãy lau kính giùm cậu. Cậu cảm thấy trong người không còn tí sức nào nữa cậu không thể đứng dậy cũng không còn nhìn thấy hình bóng cô, đôi mắt ấy chỉ nhìn thấy bó hoa nằm trên đường. Cậu cố với tay ra để lấy nhưng không thể di chuyển nữa rồi cậu cảm nhận được mùi tanh của máu trong cơ thể mình chảy ra nhưng lại không hề thấy đau. Cậu cố thêm lần nữa để với lấy bó hoa, rõ ràng thứ cậu mua là những bông hoa hồng màu xanh mà sao giờ đây cậu lại nhìn thấy nó đo đỏ nhỉ?

    - Em có biết tại sao anh muốn tặng em những đóa hồng xanh này không? Ý nghĩa của nó là phép màu, anh luôn tin phép màu sẽ đến. Anh cũng nghĩ rằng hôm nay nếu chúng ta gặp được nhau hẳn sẽ là một phép màu đấy. Nhưng hình như anh cảm thấy anh quá tin vào nó rồi, tim anh đau quá, anh thật sự.. thật sự rất muốn gặp em..

    Hiếu cuối cùng cũng chìm hẳn trong những suy nghĩ miên man sau lớp kính mờ ảo cậu chỉ thấy người ta đứng xung quanh cậu rất đông..
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2021
  5. Diều Nhỏ

    Bài viết:
    37
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thật may mắn Hiếu đã được đưa đi cấp cứu kịp thời chỉ là tổn thương bên ngoài bên trong cũng không có ảnh hưởng gì dường như nét mặt cậu cũng hiện lên có chút gì đó rất vui

    - Em đến rồi à?

    - Em mua cho anh ít cháo và mấy bộ để thay.

    - Còn biết size đồ của anh cơ à?

    - Úi dáng người yêu em như người mẫu vậy khó để mua sao.

    Ba ngày trước..

    Bình vừa đến nơi đã thấy Hiếu nằm đai giữa đường không tin nổi vào mắt mình nữa chạy vội lại đỡ lấy anh kêu cứu mọi người xung quanh. Cô ôm chầm lấy cậu khóc thật lớn, những giọt lệ ấy hòa vào những hạt nước mưa xối xả rơi. Hai con người cũng trở nên nhỏ bé hơn bao giờ hơn cô cũng không thể ngờ rằng sự gặp lại này quá nhiều nước mắt và đau thương. Thật sự cô sợ sợ rằng đây là lần cuối cùng gặp mặt cô cảm thấy mình có lỗi và tự trách bản thân đã không đến sớm hơn.

    - Em đừng tự trách bản thân nữa đó không phải lỗi của em là do anh nhìn nhầm nên mới đuổi theo người ta chứ. Mà công nhận cô ấy thật sự rất giống em.

    - Sao có thể chứ anh thật sự hoa mắt rồi.

    - Thật sự là giống..

    - Thôi anh nhắc đến chuyện đó nữa chẳng phải em đang ở trước mặt anh đây sao.

    - Đúng vậy, bây giờ sẽ không còn gì có thể ngăn cản hai chúng ta nữa.

    Cậu mỉm cười cô cũng cười thật hạnh phúc ánh mắt họ nhìn nhau thật ngọt ngào, say đắm. Chắc hẳn giờ đây trong đầu họ chỉ toàn những khung cảnh ngọt ngào, lãng mạn, có thể coi như một điều ước trong suốt bốn năm qua.

    Hiếu cũng nhanh chóng xuất viện, giờ đây cậu cũng đã thuê được một phòng ở chung cư đầy đủ tiện nghi. Hàng ngày Bình vẫn đến nhà cậu nấu ăn chờ cậu về cả hai sẽ vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, cùng nhau xem phim, đi dạo.. tất cả đã là sự thật. Đối với cậu nó cũng như là một giấc mơ vậy, hình như phép màu đã xuất hiện thật rồi.

    Hôm nay thật sự là một ngày tốt sau tất cả sự nỗ lực và cố gắng cậu đã được nhận làm nhân viên chính thức, rồi cậu sẽ đi làm kiếm tiền mua cho bố mẹ một căn nhà thoải mái hơn sẽ cùng Bình xây dựng một tổ ấm. Cậu ghé vào một tiệm hoa mua một bó hồng xanh lòng thầm nghĩ Bình chắc hẳn sẽ vui lắm.

    Sự vui mừng của cậu không thể che dấu mà thể hiện rõ trên nét mặt ấy, vừa đi cậu vừa tưởng tưởng ra cuộc sống hạnh phúc sau này, khéo miệng không thể ngừng cười. Nhưng đâu kia hình như là Bình đang giằng co với ai trước cửa nhà thế kia? Hiếu liền đứng sang một bên để tiện quan sát.

    - Bình à quay lại với anh đi, làm ơn anh xin em.

    - Anh đi đi, tôi và anh đã kết thúc từ lâu rồi. Tốt nhất chúng ta nên đường ai nấy đi đừng liên quan nữa!

    - Là vì tên thằng đó đúng không? Em nói đi anh thua hắn ta ở điểm gì? Tiền bạc, ngoại hình, công việc? Hắn ta chỉ là một thằng làm thuê nghèo nàn.

    - Có nghèo hay không thì đó cũng không phải là anh.

    - Được lắm! Còn em nghĩ em hay lắm sao? Nếu hắn ta biết em chính là người phụ nữ mà anh ta đã nhìn thấy lúc đó thì sao? Ôi trời, em còn nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo như vậy cơ đấy! Xem ra chúng ta cũng không khác gì nhau nhỉ?

    - Anh.. anh im miệng cho tôi. Tôi cảnh cáo anh không được nói cho anh ấy biết.

    - Vậy còn phải xem biểu hiện của em như thê nào phải không bé cưng.

    Hiếu đã nghe rõ từng chữ, từng chữ một mỗi một câu nói phát ra giống như một phát dao đâm thẳng vào tim cậu vậy. Có muôn vàn đau khổ cậu đã phải trải qua nhưng có lẽ nó chưa là gì so với nỗi đau cậu phải chịu đựng lúc này. Vậy là rốt cuộc chỉ có mình cậu là tin vào nó, đặt niềm tin vào nó, mọi thứ chỉ là giấc mơ của cậu thôi sao? Cậu ước rằng mình đã không nghe thấy những lời này Bình sao giờ đây cậu thấy xa lạ quá. Hiếu từ từ tiến lại đứng trước mặt Bình nhìn thẳng vào mắt cô. Bình thật sự rất hoảng, cô trở nên luống cuống.

    - Anh về lúc nào vậy?

    - Đủ để nghe mọi chuyện.

    - Anh nghe em giải thích mọi chuyện không như anh nghĩ đâu.

    - Vậy em muốn anh phải nghĩ về em, về chúng ta như thế nào đây?

    - Em.. em xin lỗi, em thật sự xin lỗi, lúc đầu em không cố ý giấu anh nhưng mà em..

    - Nhưng mà em đã thật sự lừa dối anh. Tại sao, tại lại như vậy hả em nói hãy nói cho anh biết đi. Có phải là em có điều gì khó nói không? Anh sẽ lắng nghe em, hãy nói với anh đây không phải là sự thật.

    - Sao em lại im lặng? Em mau nói đi.

    - Bình à! Chúng ta chia tay đi!

    - Chia tay? Tôi nói cho anh biết đáng ra tôi mới phải là người nói câu đó. Suốt bốn năm qua tôi đã lãng phí nhiều thời gian cho anh, đáng ra tôi phải dành nó cho việc khác. Yêu anh cũng là do ý của bố mẹ tôi, tôi không muốn họ buồn, chứ anh nghĩ sao mắt nhìn người của tôi lại kém đến vậy?

    Nghe đến đây anh hoàn toàn sụp đổ rồi, tất cả từ đầu đến cuối cũng chỉ toàn là sự lừa dối. Chẳng lẽ chưa bao giờ cô yêu anh thật lòng sao? Tất cả đều là mình anh tự đa tình? Trước nay cô đều phải diễn khi ở bên anh à. Sao có thể chứ, sao có thể như vậy suốt bốn năm được.

    - Đã có lúc nào em yêu anh thật lòng chưa?

    - Ôi trời anh nghĩ gì vậy. Đến tiền viện phí của anh tôi còn trả đấy chứ làm gì có chuyện họ bồi thường cho anh. Anh sang đường anh không nhìn anh chịu lấy. Mà kể ra mắt anh cũng sang chứ nhìn phát là biết tôi liền nhỉ?

    Thật sự nãy giờ anh vẫn chưa thể hết bàng hoàng, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ mới hôm qua còn ở trong vòng tay của anh cười nói vui vẻ mà giờ đây sao lại trở thành một người phụ nữ khác lạ thế này? Đúng là chuyện cổ tích sẽ không bao giờ có thật, những bông hồng này chắc cũng chẳng là gì nữa rồi, sao bây giờ trông những bông hồng này lại xấu xí vậy chứ?
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2021
  6. Diều Nhỏ

    Bài viết:
    37
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiếu ngồi suy sụp cạnh giường, tay anh cầm lấy chai rượi cứ thế mà uống ừng ực, những chai rượu cũng ngổn ngang khắp phòng không đếm nổi, tất cả là một mớ hỗn độn. Nhìn khuôn mặt gầy gò, xanh xao, râu ria mọc đầy mặt của anh giờ đây đâu ai nhận ra anh là một chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết kia nữa? Chưa bao giờ anh uống say, anh chỉ nghe nói rằng uống say sẽ giúp anh quên đi những đau khổ. Anh đâu còn lựa chọn nào khác, làm sao có thể diễn tả nỗi đau này được. Anh cứ như người điên dại cả tháng nay không đi làm, không liên lạc với người nhà ngày nào cũn chìm đắm trong men rượu. Mỗi lần anh cứ đưa những tấm ảnh của Bình ra ngắm mà những khi đó bao nhiêu kỉ niệm đẹp trước kia lại ùa về. Anh đã cố quên đi, anh uống thật nhiều nhưng càng uống càng tỉnh, nỗi đau đó anh không thể nào quên được. Anh đứng dậy loáng choáng ra tiệm tạp hóa mua rượu trong mơ hồ anh thấy bóng dáng của Bình, không chút do dự anh chạy lại ôm lấy cô từ phía sau.

    Những ánh nắng buổi sớm lọt qua của sổ chiếu dọi vào làm Hiếu tỉnh giấc trong cơn đau đầu dữ dội. Anh trông thấy mọi thứ xung quanh có vẻ khác lạ nhưng điều làm anh bất ngờ hơn khi thấy có một người phụ nữa xa lạ nào đó nằm bên cạnh mình thế kia. Chưa hết bang hoàng thì cô gái đó tỉnh lại, cô khóc. Đối diện với tình thế này Hiếu cũng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh bây giờ cũng rất mơ hồ không nhớ gì cả.

    - Chúng ta tối qua đã?

    Cô gái ấy chỉ cúi xuống và gật đầu. Hiếu cảm thấy mình thấy đáng chết mà uống say còn làm ra chuyện đồi bại như thế này liệu có còn đáng mặt là đàn ông không đây.

    - Tôi sẽ chịu trách nhiệm!

    Thời gian cứ thế mà trôi đi cũng đã được sáu bảy năm rồi. Có lẽ mỗi người cũng có một cuộc sống của riêng mình, có cho mình một tổ ấm. Hiếu giờ đây đã được thăng chức lên làm giám đốc rất được mọi người coi trọng và yêu quý. Cậu ấy cũng có một cô vợ xinh đẹp và một cô con gái rất đáng yêu. Lúc ấy cậu đã cưới Linh, cậu ấy đã chịu trách nhiệm. Bố mẹ Linh cũng rất là quý cậu, cậu cũng đã mua cho bố mẹ được một căn nhà và cuộc một cuộc sống sung túc. Suốt những năm qua cậu cũng luôn lao đầu vào công việc, chưa từng nghỉ ngơi một phút giây nào. Đúng cậu chính là một người rất chăm chỉ nhưng cậu làm việc còn để quên đi quá khứ, quên đi Bình. Anh cũng thật hận bản thân mình sao lại cứ yêu cô ta đến thế, anh muốn quên đi lắm nhưng không thể nào. Tình yêu của anh đối với cô chưa bao giờ dập tắt.

    Lịch trình của anh cũng rất bận rộn, hôm nay anh có một vụ kí kết quan trọng nhưng tất cả cũng đều nằm trong tầm tay của anh. Cuộc kí kết diễn ra vô cùng thành công và kết thúc sớm hơn mong đợi. Anh bảo tài xế lái xe về trước anh tản bộ một lúc rồi về sau. Hôm nay là ngày đặc biệt có lẽ 7 năm về trước anh đang đứng đợi cô về nước cho cuộc hẹn gặp đầu tiên cũng chính là sự khởi đầu cho những bi kịch. Không biết cô ấy bây giờ thế nào nhỉ? Nói rồi trong đầu anh lại nghĩ về những cảnh tượng vui vẻ trước đây nước mắt cứ thế không kìm được mà tuôn ra. Đôi khi anh cũng muốn bỏ mặc tất cả chạy đi tìm cô nhưng chẳng phải quá quá ích kỉ sao? Anh giờ đã là người có gia đình đâu thể bồng bột như lúc xưa. Dường như giờ đây anh đã có tất cả những điều mà mọi người ao ước, ngưỡng mộ nhưng trong thâm tâm anh chưa bao giờ thật sự hạnh phúc. Có lẽ những lúc tản bộ như thế này mới giúp anh nhẹ nhõm đi phần nào.

    - Anh đi đi cứ bám theo tôi hoài vậy?

    - Mày đưa tiền đây cho tao?

    - Tôi làm gì còn tiền mà đưa? Anh lấy hết rồi còn đâu?

    - Mày có đưa không thì bảo.

    Nói rồi người đàn ông giật lấy túi xách của người đàn bà kia, hai bên giằng cô qua lại, người phụ nữ van xin không ngừng. Gã ta đang định cho người phụ nữ một cú tát trời giáng may thay Hiếu đã kịp ngăn lại.

    - Mày là ai?

    - Anh làm thế có đáng mặt đáng mặt đàn ông không?

    - Đừng lo chuyện bao đồng, khôn hồn thì cút đi!

    - Cần bao nhiêu?

    Nói rồi Hiếu đưa cho hắn ta một ít tiền.

    - Cầm lấy rồi cút đi!

    Hiếu cúi xuống đỡ người đàn bà kia dậy, nhẹ nhàng hỏi han.

    - Cô có sao không?

    - Cảm ơn, cảm ơn..

    Người đàn bà đứng dậy cảm ơn Hiếu nhưng mọi thứ dường như dừng lại khi cả hai chạm mặt nhau.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2021
  7. Diều Nhỏ

    Bài viết:
    37
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đúng vậy đó chính là Bình. Trông cô ấy thật khác, thật lạ giống như một con người khác hoàn toàn thay da đổi thịt. Cũng không biết bao lâu rồi hai người chưa gặp mặt nữa chắc hẳn những hình ảnh ngày xưa nay cũng đã phai mờ. Cả hai ngồi ở một quán cà phê không gian yên tĩnh đến lạ thường. Nom cố ấy thật gầy có thể thấy rõ làn da thâm sạm với những cuồng mắt thâm đen, bộ quần áo trên người cô ấy cũng đã phai màu. Không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy, thật nực cười dù có hận cố ấy bao nhiêu đi chăng nữa thì mỗi lần gặp lại bản thân không thể thể kiềm chế mà lo lắng. Hai người cứ ngồi đó một khoảng rất lâu không ai nói gì có lẽ cũng chẳng biết nói gì bây giờ thân phận của họ là gì đây? Cả hai cũng không rõ nữa.

    - Anh sống có tốt không?

    Câu nói của Bình làm phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng kia.

    - Tốt chứ, tất nhiên là phải sống tốt rồi. Nhưng trông có thì có vẻ không được như vậy?

    - Tôi cũng sống tốt lắm.

    Hiếu không nói gì mà chỉ nhìn lướt qua quần áo và đôi giày cũ kĩ của cô như một câu trả lời, Bình cũng nhận ra cô có vẻ e ngại nên hơi thu chân lại.

    - Anh.. liệu anh có còn yêu em không?

    - Cô nghĩ tôi sẽ trả lời như thế nào cho câu hỏi đó? Rốt cuộc cô đang nghĩ vậy? Cô muốn tôi phải nói sao đây, hả?

    - Vậy là có.. hay.. không?

    - Còn ý nghĩa gì sao?

    - Ừ nhỉ, còn ý nghĩa gì chứ, dù sao thì anh.. hãy sống tốt nhé! Em thật sự xin lỗi.

    Nói rồi Bình đứng dậy ra về cô vội quay mặt nhanh đi không để cho Hiếu thấy những giọt nước mắt lăn dày trên má.. cô nghĩ về những năm trước. Năm đó ngay chính đêm cô chuẩn bị về nước thì nghe tin bố mẹ gặp chuyện có chết cô cũng không ngờ bố mẹ cô kinh doanh bất hợp pháp tất cả bằng chứng rõ ràng không thể chối cãi. Toàn bộ tài sản cũng bị tịch thu, đó hoàn toàn như một tin trời tránh khiến cô cũng không biết làm sao nữa, cô cảm thấy rất thất vọng về bố mẹ mình cô cũng thấy rằng mình thật không xứng đáng với anh. Giây phút đó cô cảm thấy mình trong phút chốc như bị rơi xuống vực thẳm vậy có cố vùng vẫy như thế nào cũng không thoát lên được. Liệu bố mẹ anh có chấp nhận cô liệu rằng cô có ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh vì thế cô chọn rút lui, cô sẽ ở sau quan sát và luôn theo dõi anh. Tất cả mọi chuyện xảy ra đều nằm trong kế hoạch của cô chỉ không ngờ rằng ngày hôm ấy Hiếu thật sự đuổi theo cô nên mới gặp tai nạn khiến cô phải nghĩ ra bao nhiêu cách để anh rời xa mình.

    Cho đến tận bây giờ cái tên đó vẫn luôn uy hiếp cô sẽ nói cho Hiếu biết tất cả, hấn luôn vòi tiền từ cô, một ngày làm thêm cả ba bốn việc cũng không đủ. Có ai biết rằng từ một tiểu thư nhà giàu có, xinh đẹp giờ đây đã trở nên xơ xác, lụy tàn. Điều này cũng giúp cô nhận ra rằng xã hội này cũng rất cần có tiền từ khi bố mẹ cô ở trong từ không có tiền tất cả mọi người đều trở mặt, tìm kiếm một công việc cũng thật khó khăn. Suốt mấy năm qua cô có lúc nào mà ngừng nghĩ đến Hiếu chứ anh đã thật sự ăn sau vào tâm trí của cô rồi. Nhưng giờ gặp lại cũng chẳng để làm gì nhiều khi cô chỉ muốn chạy đến và sà vào lòng anh không phải suy nghĩ hay đắn đo gì nữa. Vừa đi vừa nghĩ về những chuyện xưa nước mắt cô không ngừng tuôn ra, cô muốn nó ngừng chảy nhưng thật sự không thể nào.

    - BÌNH, ANH YÊU EM!

    Tiếng hét lớn của Hiếu làm cô thoát cả khỏi những hồi ức của quá khứ nhưng cô hỉ đứng lặng không dám quay đầu lại.

    - Anh thật sự chư bao giờ thôi nghĩ về em nhưng tại sao em lại đối xử xử vậy với anh chứ. Anh hận bản thân mình không thể quên em nhiều lúc anh chỉ muốn bỏ mặc để đến bên em. Nhưng hết lần này đến lần khác em luôn lừa dối anh em thật sự muốn anh phải làm sao đây? Tại sao em lại xuất hiện lại làm trái tim anh đau thêm lần nữa chứ, hả?

    Lúc này Hiếu cũng không thể kiềm chế được nữa sự kìm nén của anh bao lâu nay đã bộc phát còn cô cô không thể quay đầu lại vì một khi đã như vậy cô sẽ không nỡ rời đi. Cô vẫn tiếp tục bước đi mặt kệ anh đang đợi chờ cô ở phía sau.

    Hôm nay Bình dậy rất sớm cô ghép dọn mọi thứ thật kĩ càng cô cũng gọi Thành đến rồi đưa cho anh ta một ít tiền.

    - Tôi mong anh hãy cầm số tiền này và làm ăn đàng hoàng.

    - Hôm nay cô hào phóng quá đấy nhưng chuyện của tôi không cần cô quản.

    Bình trang điểm thật đẹp, thật lộng lẫy cô cũng chọn một chiếc váy rất xinh để mặc nữa. Cô đi đến bãi biển và ngồi ở đó thật lâu, cảnh biển thật đẹp đã lâu rồi cô không nhìn thấy nó. Bông hồng xanh mà cô cầm trên tay cũng đẹp nữa, nó mang một vẻ đẹp thật lạ thường và khó quên. Có lẽ chỉ có cái chết mới có thể quên đi tất cả. Gió biển thổi nhẹ qua mái tóc của cô ánh nắng cũng làm hai má cô đỏ ửng, hai cặp mắt đã ngấn lệ cô nhìn ra ngoài xa trong vô thức cô cứ nhìn nhìn mãi và lặng tờ như vậy.

    Sau lần gặp đó Hiếu đã quyết tâm hoàn toàn lãng quên đi cô, anh thật sự không còn một hi vọng gì nữa rồi.

    - A lô?

    - Tôi Thành đây, tôi có chút thông tin rất hấp dẫn về Bình đây?

    - Sao lại gọi cho tôi, đừng có bày thêm trò gì nữa!

    - Được thôi vậy hãy để vụ tai nạn đó chìm vào lãng quên.

    Làm sao khi nghe xong những lời đó mà anh bỏ mặc được chứ tình yêu có lẽ là một thứ gì đó biết là làm không có kết quả, là vô ích nhưng vẫn cứ đâm đầu vào với những tia hi vọng mỏng manh.

    - Vô thẳng vấn đề luôn đi anh uốn bao nhiêu?

    - Anh cũng thật thẳng thắn, nhìn bây giờ cũng không phải dạng ít tiền nhỉ vậy tôi không khách sáo nhé!

    Anh như chết lặng trước những gì Hiếu nói đến tận bây giờ anh vẫn chưa tin nổi vào tai mình. Có lẽ anh ước mình chưa nghe thấy chưa biết vì sự thật này quá là đau đớn, tại sao tại sao cô ấy là làm như vậy chứ tại sao cứ luôn suy nghĩ cho anh mà làm điều ngu ngốc và dại dột như vậy chẳng lẽ muốn anh sống như một kẻ ngốc cả đời này luôn oán trách cô sao? Trời đổ mưa rồi mưa thật sự rất lớn anh chạy đi tìm cô nhưng cô chủ trọ nói cô đã trả phòng sáng nay. Anh bất lực và chán ghét bản thân anh không có bất cứ thông tin gì về cô, liệu cô có thể ở đâu giờ này chứ, làm ơn hãy cho anh được gặp cô và bù đắp cho cô. Trời mưa mỗi ngày một to anh cũng mặc kệ anh không quan tâm nữa anh chỉ muốn tìm gặp cô ngay lúc này nhưng biết tìm cô ở đâu bây giờ chứ?

    Trời đã gần sáng anh cũng gục ở xe lúc nào không hay biết anh chợt nhận ra Bình từng nói là cô rất thích biển lẽ nào.. không nghĩ nhiều nữa anh vội phóng xe đến bãi biển gần nhất anh chạy vội trên những bãi cát tìm kiếm bóng hình của cô. Anh thật sự quá mệt rồi chân anh sắp đông cứng lại nhưng anh vẫn phải đi nhất định phải tìm được cô. Anh đi từ bãi biển này qua bãi biển khác hiện chỉ còn một bãi biển cuối cùng nhưng anh vẫn luôn hi vọng vẫn không ngừng tìm kiếm bóng hình của cô. Chính là nó thân hình nhỏ bé mái tóc khẽ đưa trong làm gió biển với ánh nhìn xa xăm. Anh thật sự đã tìm được cô rồi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2021
  8. Diều Nhỏ

    Bài viết:
    37
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời tờ mờ sáng, không khí còn se se lạnh. Cái lạnh không se sắt, hao gầy như gió heo may mùa thu. Gió biển buổi sớm mát rượi, thổi mát tâm hồn, xua đi bao nỗi lo toan, mệt nhoài. Bình minh trên biển thật đẹp cả bầu đời đỏ đỏ, nó tỏa ra một thứ ánh sáng thật dịu êm. Bình và Hiếu tay đan chặt cô tựa đầu vào vai anh nhìn về phía mặt trời, cô mỉm cười. Có lẽ giờ phút này đây không cần phải nói gì cả chỉ cần dựa vào nhau, lặng lẽ mặc kệ thời gian trôi, không cần giải thích, không cần xin lỗi, không cần phải hối tiếc. Chúng ta chỉ là nên trân trọng giây phút này đây, hãy tận hưởng nó, hãy sưởi ấm trái tim của nhau. Có lẽ im lặng cũng chính là câu trả lời tốt nhất.

    - Em đói chưa chúng mình đi ăn nhé!

    - Được thôi em đói sắp xỉu luôn rồi đây.

    Cứ thế cả hai đi qua gian hàng này đến gian hàng khác ăn uống, cười nói rất vẻ.

    - Con đã liên lạc được với nó chưa?

    - Chưa ạ!

    - Thằng này đi đâu thế không biết đến điện thoại cũng không thèm nghe, nó đâu phải kiểu người như vậy chứ.

    - Liệu anh ấy có gặp chuyện gì không bố?

    - Không sao đâu con đừng lo lắng để bố nghĩ cách.

    Hiếu đã không liên lạc với mọi người suốt ba ngày nay, việc ở công ty cũng đang rối tung lên người nhà cũng không khỏi lo lắng cho cậu.

    - Tối nay chúng ta đi dạo ở bờ biển nhé!

    - Được thôi anh vào tắm trước đi.

    Sau khi Hiếu vào phòng tắm Bình lại ngay túi áo mở xem điện thoại của anh mật khẩu thật đúng là sinh nhật cô. Mấy trăm cuộc gọi nhỡ chắc mọi người đang rất lo cho anh cũng không thể mãi như thế này, bỗng có dòng tin nhắn làm cô sững lại.

    - Anh ở đâu vậy? Có chuyện gì không con của chúng ta ốm rồi nó đang ở bệnh viện anh về nhanh nhé!

    - Cảnh biển đêm đẹp tuyệt anh nhỉ?

    Hiếu nhìn thẳng vào cô.

    - Đúng vậy rất đẹp và không có gì thay thế được.

    - Có người từng nói rằng những chuyện không thể thay đổi được nữa thì đừng nên bận tâm nữa, những người không thể níu kéo được thì hãy thử học cách buông tay, trái tim bị tổn thương thì hãy cố gắng tự chữa lành. Trên đời này ngoài chuyện sinh tử, tất thảy đều chỉ là chuyện nhỏ. Đừng tự làm khó chính mình.

    - Nhưng chẳng phải những người yêu nhau sẽ thật sự về bên nhau đó sao.

    Hiếu tiến lại ôm cô thật chặt vào lòng anh hôn lên trán cô nụ hôn đã ấp ủ bấy lâu nay. Giờ đây anh không muốn phải tính toán và suy nghĩ quá nhiều anh muốn được sống ích kỉ cho bản thân một lần.

    Sáng hôm sau tỉnh dậy Bình thật sự đã không còn ở đấy nữa rồi cô để lại cho anh một bức thư.

    "Đúng là những người yêu nhau sẽ gặp được nhau tại thời điểm đó họ không thể về bên nhau nữa rồi. Anh cũng đã có gia đình nhỏ của mình anh không còn là chàng trai cô đơn, bơ vơ nữa. Anh đã là bố nên anh phải có trách nhiệm. Đừng lo cho em em sẽ đến một nơi xa và bắt đầu một cuộc sống mới. Em cảm ơn và thật sự xin lỗi. Những kỉ niệm của chúng ta em sẽ luôn ghi nhớ nó ở trong tim".

    Lần này anh không tìm cô nữa anh biết anh có tìm được cô cũng sẽ không thay đổi quyết định, cô luôn vậy chỉ biết nghĩ cho người khác. Cô cũng đâu biết rằng thực ra anh đã có con đâu đó là con của Linh chỉ là lúc ấy trong lúc uống say anh đã nhận nhầm cô là Linh dù chưa xảy ra chuyện gì nhưng Linh cũng muốn anh hãy để cho đứa bé trong bụng được có đầy đủ tình cảm của bố lẫn mẹ. Dù đã kết hôn nhưng anh cũng chưa bao giờ vượt quá giới hạn anh biết trái tim mình không thể rung lên vì ai khác được nữa. Anh cũng đã về nhà và lại trở về với cuộc sống trước đây nhưng lần này anh quyết định mở rộng lòng mình ra chấp nhận với cuộc sống hiện tại, anh không còn cố chấp nữa. Anh sẽ đón nhận Linh như một người vợ và làm tròn trách nhiệm của người cha. Bình sẽ mãi mãi ở trong tim của anh đó chắc chắc là kí ức đẹp đẽ và tuyệt vời nhất cũng mong cô sẽ tìm được người thật sự có thể che chở và bảo vệ cho mình. Tình yêu là một thứ cảm xúc rất mạnh liệt nhưng chúng ta cũng phải sống thực tế. Hãy xem đó là động lực để cùng nhau bước tiếp trong cuộc sống.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...