Ngôn Tình [Edit] Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim - Mộc Y Y

Discussion in 'Truyện Drop' started by Vân Anh bb, Jul 17, 2021.

  1. Vân Anh bb

    Messages:
    34
    Chương 10: Chỉ là một động tác đã đẩy người khác vào hố

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Vân Anh bb

    Cô nhìn Diệp Tử, biểu tình đắc ý kia vô cùng rõ ràng.

    Diệp Tử nhịn không được, hận không thể xé tan cái khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của cô.

    Chỉ là ở chỗ này không được.

    Dáng vẻ tiểu nhân đắc ý kia rõ ràng như thế, Mộ Dạ Lê sao có thể không nhìn thấy.

    Anh nhìn cô gái nhỏ đã khác đi rất nhiều so với quá khứ, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.

    Diệp Ninh không nhìn thấy lửa nóng trong mắt anh, lúc này chỉ lo thưởng thức đóa bạch liên hoa phía dưới, trên khuôn mặt kia giờ đang pha trộn rất nhiều màu sắc.

    Đắc tội Diệp Ninh cô sẽ có kết cục gì?

    Thì như Diệp Tử ấy.

    Hơn nữa, bây giờ cô ta còn không biết, đây chỉ là mới bắt đầu.

    Diệp Tử tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn thịt Diệp Ninh, cắn nuốt cô trong miệng đến xương cốt cũng không còn.

    Dung Lệ Hoa nhìn con gái mình chịu uỷ khuất, tức giận trừng mắt với Diệp Ninh, cái tiểu tiện nhân này, đúng là ăn cây táo rào cây sung.

    "Diệp Chanh, mày đủ rồi đấy, ôm ấp làm trò trước mặt nhiều người như vậy thành cái bộ dạng gì rồi, uổng công lúc mày 13 tuổi tao mang mày từ cái nơi chim không thèm ị kia lên thành phố sinh sống, ai ngờ mày lại học theo mấy con mụ nông thôn, đê tiện như vậy, rốt cuộc mẹ mày dạy mày như thế nào hả."

    Diệp Ninh trầm mặt xuống, khoé môi gợi lên nụ cười sắc bén mang theo hàn ý.

    Cô cười như vậy, lại khiến những quý công tử phía dưới thêm náo nhiệt, trong lòng không khỏi chấn động.

    Cô cười rộ lên, đep đến mức có thể câu hồn của người khác đi mất, đặc biệt là sự quyến rũ kia, khiến người ta không kiềm chế được mà đắm chìm vào trong đó, ánh mắt không tự chủ được dõi theo từng bước chân của cô.

    Diệp Ninh nói, "Bác gái, bác nghe con nói, con không phải muốn ôm ấp, con chỉ là.."

    Trong nháy mắt, ai cũng không phát hiện ra cô đã làm gì, mà lại khiến cánh tay Dung Lệ Hoa đau xót.

    "Ai ui, mày cái tiểu tiện nhân này."

    Theo bản năng bà ta vung tay lên, Diệp Ninh lập tức xoay người ngã trên mặt đất, cô nằm nơi đó, quần áo xộc xệch, máu tươi trên cánh tay từ từ chảy xuống.

    Diệp Ninh uỷ khuất, ngẩng đầu nhìn Dung Lệ Hoa.

    "Bác gái, con biết bác vẫn luôn không thích con, đặc biệt là bây giờ, mọi người đều nói là bởi vì con, nên Diệp Tử mới không thể gả vào Mộ gia, bác càng hận con thấu xương, nhưng con không thể tin nổi, bác muốn đánh muốn mắng con thế nào cũng được, nhưng không cần phải đánh con ở chỗ này chứ."

    Người phía dưới vừa thấy, liền sôi nổi nhìn về phía Dung Lệ Hoa chỉ trích.

    Vẻ mặt Dung Lệ Hoa lập tức trở nên lo sợ, nhìn thấy ánh mắt của mọi người, trong lúc nhất thời liền tức giận nói với Diệp Ninh, "Mày.. mày, là mày.."

    Lời nói của Diệp Ninh khiến người ta không hiểu nổi.

    Dung Lệ Hoa vẫn luôn không thích cô.

    Bây giờ bởi vì sai lầm của mình mà liên luỵ tới con gái, lại còn trút giận lên người con riêng của chồng.

    Càng không cần phải nói câu cuối cùng kia, không cần đánh con ở chỗ này?

    Ở nhà cô thường xuyên bị đánh sao?

    Tất cả mọi người đồng tình nhìn Diệp Ninh.

    Con gái xinh đẹp như vậy, lại bị Dung Lệ Hoa khi dễ thành cái bộ dạng này, khiến người ta đau lòng.

    Nhóm cậu ấm vừa mới say mê cô, càng hận không thể đi qua xé Dung Lệ Hoa thành trăm mảnh.

    Bởi vì mấy câu của Diêp Ninh, lại khiến mình giống như đắc tội với toàn bộ mọi người trong phòng, đáy lòng Dung Lệ Hoa nhất thời cảm thấy sợ hãi.

    Lúc này, mọi người còn muốn nói cái gì đó, lại thấy quần áo trên người Diệp Ninh xộc xệch, những dấu vết lưu lại buổi tối hôm qua đều lộ hết ra ngoài.

    Diệp Ninh vẻ mặt ngượng ngùng, nhanh tay kéo áo che lại, những dấu vết ái muội đó đã cho tất cả mọi người thấy được quan hệ của đôi vợ chồng này rất tốt.

    Mộ phu nhân cũng nhìn thấy, ánh mắt loé lên, tức giận nhìn thoáng qua Dung Lệ Hoa, đều do bà ta, làm Diệp Ninh bị những người này nhìn thấy, tuy là không có gì, nhưng đây là chuyện khuê phòng, để người ngoài nhìn thấy không tốt.

    "Dạ Lê, đưa Diệp Chanh lên phòng xử lý vết thương đi." Tuỳ Thanh Lan nói.

    Mộ Dạ Lê nhìn Diệp Ninh, nếu vừa rồi anh không nhìn lầm, thời điểm cô đến gần Dung Lệ Hoa, đã đâm một cây kim lên cánh tay bà ta.

    Ánh mắt vừa động, anh cúi đầu, dứt khoát bế người trên mặt đất lên, cùng nhau đi lên lầu.

    Chuyện đã hạ màn, rốt cuộc Diệp Ninh cũng không cần đối mặt với những người nhiều chuyện này nữa, trong lòng vừa mới thả lỏng, lại bị nam nhân này trực tiếp ném lên giường.
     
  2. Vân Anh bb

    Messages:
    34
    Chương 11: Cô nói ai cần thuốc hỗ trợ?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Vân Anh bb

    Diệp Ninh bị hắn ném, ở trên giường mềm mại lăn một cái.

    Dùng sức như vậy!

    Diệp Ninh ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt chán ghét của Mộ Dạ Lê đang nhìn mình.

    Giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.

    Diệp Ninh cảm thấy bây giờ mình nên chạy trốn, nếu không, có khả năng sẽ thật sự bị anh ta tức giận ăn luôn.

    Cô xoay người muốn chạy, lại bị Mộ Dạ Lê kéo cổ áo lại.

    Diệp Ninh thấy chạy không thoát, vẻ mặt tàn nhẫn quay đầu lại nhìn thẳng vào đôi mắt anh.

    Một tay Mộ Dạ Lê dùng sức ấn Diệp Ninh lên vách tường, cúi đầu, ánh mắt sắc bén nhìn mặt cô, đáy mắt đen nhánh, mang theo sự uy hiếp của vương giả, anh bất ngờ phát hiện, cho dù là ở khoảng cách gần như vậy, trên mặt cô cũng không nhìn thấy một cái lỗ chân lông nào.

    Đẹp đến kinh người.

    Đột nhiên bị hơi thở mạnh mẽ của anh bao phủ, cô nhìn anh từ góc độ này, càng cảm thấy gương mặt của anh vô cùng gợi cảm, hơn nữa còn có mùi hương đặc biệt chỉ thuộc về anh.

    Nam nhân giống như anh, hay xịt nước hoa nam tính mùi hương khó ngửi, nhưng mùi hương trên người anh lại làm người ta thoải mái thư giãn, vô cùng dễ ngửi.

    Anh tới gần thêm một chút, hô hấp phả vào mặt cô, khuôn mặt anh đẹp không tỳ vết, càng tới gần, càng khiến người ta kinh ngạc vì khuôn mặt đẹp như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ.

    A, không được, cô không thở được.

    Yêu nghiệt a, yêu nghiệt, Diệp Ninh sống hai đời, cũng chưa từng gặp qua nam nhân nào yêu nghiệt như vậy.

    Chỉ cần nhìn gương mặt kia, đã khiến người cảm thấy kinh hồn lạc phách, hơn nữa cơ bắp lộ ra từng khối như gãi đúng chỗ ngứa, anh chính là người ông trời phái xuống nhân gian để nhằm vào phụ nữ a.

    Mà Diệp Ninh cũng là một người phụ nữ.

    "Anh dựa gần như vậy làm gì?" Diệp Ninh lại gần thêm chút nữa, "Chẳng lẽ đêm qua muốn không đủ, bây giờ muốn làm một hiệp nữa?"

    "Cô.."

    Nữ nhân này.

    Cho dù bộ dạng đã thay đổi, nhưng con người vẫn thô bỉ như vậy.

    Mộ Dạ Lê chưa từng gặp qua nữ nhân nào như vậy, lúc này rồi còn có thể nói ra lời không biết xấu hổ.

    Trong lòng oán hận nghĩ, nhưng ánh mắt không tự chủ được ngắm nghía nữ nhân trong ngực mình.

    Không xong..

    Vừa mới tắm qua nuóc lạnh, nhưng bây giờ lại dễ dàng bị khiêu khích.

    Mộ Dạ Lê nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt toàn là hình ảnh nữ nhân dám bỏ thuốc mình.

    Sao có thể không phât hiện, cô gái này chính là người đã bỏ thuốc anh chứ.

    Anh tức giận di chuyển ánh mắt.

    "Cô vừa mới nói cái gì? Ai cần thuốc hỗ trợ mới có thể làm?"

    Trong giọng nói mang theo uy hiếp nồng đậm, anh kéo chặt cổ áo cô.

    "Tôi không phải.. cái này còn không phải là vì anh sao, chị làm như vậy là không đúng, làm mọi người đều biết anh bị tôi bỏ thuốc, người bị cười nhạo chẳng phải là anh sao."

    Ha hả, cho nên bây giờ anh cần phải cảm ơn cô?

    "Cô còn không biết xấu hổ nói bỏ thuốc!"

    Đời này của Mộ Dạ Lê anh, chưa từng chịu qua loại tức giận khuất nhục thế này!

    "Chúng ta, chúng ta.. chuyện này không phải đã qua rồi sao, hơn nữa tôi thấy buổi tối anh lăn lộn rất vui vẻ thoải mái, với lại anh vốn không có gì tổn thấy gì, bây giờ người bị thương nghiêm trọng chính là tôi, tôi suýt chút nữa đã bị anh lăn lộn đến chết, chuyện này chúng ta coi như xong đi."

    Diệp Ninh cười lấy lòng.

    Không có gì tổn thất?

    Anh kéo cổ áo cô lên.

    Còn suýt nữa bị lăn lộn đến chết.

    Sao cô ta không bị lăn lộn đến chết luôn đi.

    Bây giờ còn làm hại anh, bị cô nhục nhã không nói, còn..

    Thân thể lại còn ẩn chứa ham muốn đối với cô.

    Đáng chết.

    Cảm nhận được biểu tình trên mặt anh càng ngày càng hung ác khó nhịn, cô cũng không biết mình nói sai cái gì rồi.

    "Bây giờ anh ta muốn làm cái gì, chẳng lẽ.. chẳng lẽ anh ta còn muốn tiếp tục lăn lộn? Tác dụng của thuốc không lớn như vậy chứ.."

    Diệp Ninh lẩm bẩm, đôi mắt lưu ly mang theo hoài nghi.

    "Diệp Chanh!" Mộ Dạ Lê hận không thể xé nát cái miệng không biết xấu hổ kia của cô!

    Nhưng mà, nhìn cái lưỡi nho nhỏ trong miệng, hồng nhuận đáng yêu, nhờ chút ánh sáng, anh còn thấy được.. mặt trên bị anh gặm cắn quá độ nên đã sưng đỏ.

    Trong đầu anh lập tức rối như tơ vò.

    Mộ Dạ Lê trực tiép dùng cách tốt nhất, nhanh nhất, đó chính là chặn miệng cô lại..
     
    Last edited: Jul 26, 2021
  3. Vân Anh bb

    Messages:
    34
    Chương 12: Thuốc cũng dám bỏ, bây giờ lại sợ hãi?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Vân Anh bb

    Anh cắn môi cô.

    Thân thể lập tức căng cứng không thể cứu vớt được nữa.

    Anh giống như đang nhấm nháp một món ăn mỹ vị, dùng sức gặm nhấm môi cô.

    Cô nhìn bộ dạng anh sau khi động tình, lông mi nhỏ dài, gương mặt tinh tế giống như trẻ con, trên mặt còn có một tầng mồ hôi mịn, có vẻ như cực kỳ gợi cảm.

    Mỗi cái đụng chạm của anh, Diệp Ninh đều không nhịn được run rẩy.

    Cô thật sự rất mẫn cảm.

    Bỏ mẹ, cái tên yêu nghiệt này, thật sự muốn làm sao a.

    Bộ dạng chán ghét cô bay đâu mất rồi.

    Diệp Ninh theo bản năng run rẩy thân thể, phía dưới đau đớn càng nhắc nhở cô..

    Cô không thể làm!

    Tại thời khắc mấu chốt, cô cắn một cái lên đầu lưỡi anh..

    "A.." Mộ Dạ Lê ăn đâu lập tức buông ra, khoé môi chảy xuống một tia máu, làm cho khuôn mặt như quỷ satan của anh càng thêm hung ác.

    "Diệp Chanh!" Anh lau vết máu trên khoé môi.

    Diệp Ninh nói, "Xin lỗi, tôi chưa từng hôn môi ai nên nhất thời thất thố."

    Thuốc cũng đã bỏ rồi, bây giờ lại nói chưa từng hôn môi ai? Mộ Dạ Lê oán hận nhìn nữ nhân trước mắt.

    Cưới cô vốn dĩ là do gia đình bức ép, bây giờ thì tốt rồi, cô vừa mới tới đã tặng anh một món quà lớn, thật sự đã đột phá tam quan của anh.

    Mộ Dạ Lê lại lau vết máu chảy ra, cái nữ nhân đáng chết này, bây giờ còn dám cắn anh.

    Anh tức giận muốn kéo cô lại.

    Nhưng lần này Diệp Ninh đã sớm có phòng bị, một tay chống ở đầu vai anh, cô nhanh chóng nhảy qua người anh, sức bật vô cùng mạnh mẽ, giống như một con mèo nhỏ.

    Mộ Dạ Lê kinh ngạc quay đầu lại, có chút ngoài ý muốn nhìn cô.

    Anh lại ra tay thử thăm dò lần nữa, lúc này, tốc độ của Diệp Ninh nhanh hơn trước, một tay đã bắt được bàn tay anh, đầu gối bay thẳng đến nửa thân dưới của anh.

    Chỉ là lần này không đủ để đánh được anh, một tay anh bắt được đầu gối cô khiến cô hoang mang, không ngờ tốc độ của anh lại nhanh như vậy, lại xoay người lần nữa, động tác nhanh nhẹn, thân thể cô bay lên đẩy anh ra, lùi ra đằng sau mấy bước, kéo ra một khoảng cách an toàn với anh.

    Ánh mắt Mộ Dạ Lê sâu thẳm, "Cô biết Triệt Quyền Đạo?"

    A, cô còn biết nhiều thứ lắm.

    "Đao nhỏ chém trâu, cũng không là gì, cảm ơn cảm ơn."

    Mấy động tác của cô vô cùng nhanh nhẹn, không giống như một nữ nhân nên có.

    Càng không ngờ tới chính là, thời điểm cô nhảy lên, mỗi một đường cong trên người cô đều lộ ra bên ngoài, vô cùng đẹp mắt, ngay cả biểu tình binh thản lúc này, cũng vô cùng chọc người.

    Đang muốn hỏi tiếp, đột nhiên di động Mộ Dạ Lê vang lên.

    Anh nhìn dãy số.

    Là Diệp Tử.

    "Diệp Tử, có chuyện gì sao?"

    "Anh Dạ Lê, làm sao bây giờ, em.. em cảm thấy ổn lắm, hình như em.. đã quên mang thuốc rồi.."

    Ánh mắt Mộ Dạ Lê trầm xuống, "Chờ ở đấy, anh lập tức tới ngay."

    Mộ Dạ Lê nói xong, quay đầu lại liếc Diệp Ninh một cái thật sâu.

    Vừa rồi anh thế mà lại không nhịn được hôn cái nữ nhân đáng chết này, phi.

    Anh liếm cánh môi, lại ngoài ý muốn cảm thấy hương vị kia thật sự khiến người lưu luyến..

    Trên mặt anh càng đen thêm vài phần, quay đầu lai kéo cửa đi ra ngoài.

    Diêp Ninh nhìn bóng dáng anh rời đi, thở dài một hơi, còn tốt.

    Vừa rồi là Diệp Tử gọi điện thoại tới sao?
     
    Last edited: Jul 26, 2021
  4. Vân Anh bb

    Messages:
    34
    Chương 13: S vẫn chưa chết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Vân Anh bb

    Ngay sau khi Mộ Dạ Lê rời đi, cô liền mở máy tính ra xem.

    Trang web tổ chức đặc công của cô rất bí ẩn, người thường không có cách nào truy cập vào, cũng không có cách nào tìm được.

    Cô xe nhẹ đường quen tìm được dễ dàng, vừa mở ra đã vui mừng phát hiện, vẫn là trang web kia, vẫn là thời gian kia, chứng tỏ cô chỉ là xuyên vào một thân thể khác, chứ không phải xuyên qua thời không.

    Vẫn còn tốt, tất cả đều không thay đổi.

    Cô nhanh chóng mở tài khoản của mình, nhập vào một dãy mật khẩu vừa dài vừa phức tạp.

    Tinh một tiếng, tài khoản đã mở.

    Sau đó cô đăng một bài viết kể tình huống hiện tại của mình.

    Trong lòng nghĩ, trong tổ chức này có rất nhiều bại gia tử (người phá của), nhìn thấy bài viết này của cô, nhất định sẽ bị dọa cho nhảy dựng.

    S vẫn còn ở đây, chưa chết!

    Chỉ trong chốc lát, quả nhiên có một tin nhắn gửi đến từ tổ chức, nhìn người gửi, không ngoài dự đoán chính là đại sư huynh, nội dung tin nhắn là một dãy biểu tượng kinh ngạc cảm thán, không thể tin nổi, rõ ràng mọi người nhìn thấy cô rơi xuống từ vách núi, không nghĩ tới cô lại xuyên vào một cơ thể khác, nhưng lúc này, bọn họ hi vọng tạm thời cô đừng nóng nảy, thân thể của cô đã sớm bị tan thành trăm mảnh, trước mắt cô nên an phận làm thiếu phu nhân Mộ gia, chờ bọn họ điều tra rõ ràng chuyện này.

    Diệp Ninh thở dài một hơi.

    Việc cô cần làm bây giờ, chính là bồi dưỡng cái cơ thể này, suy nhược như vậy có thể làm được trò trống gì, ngay cả kỹ năng của S cũng không thể thi triển được.

    Xuống phòng bếp làm chút đồ ăn lót dạ, cô nhìn thấy Từ Nhung, lập tức hỏi, "Nếu như tôi muốn mua đồ thì lấy tiền ở đâu?"

    Nếu đã là thiếu phu nhân Mộ gia, chắc hẳn sẽ có rất nhiều tiền đi.

    Từ Nhung nhìn cô, nói: "Nhị tiểu thư, cô quên rồi sao, mấy ngày trước khi cô tới Mộ gia, đã đuổi theo lão gia nằng nặc đòi mua thuốc kích thích, dưới sự tức giận lão gia đã đóng băng thẻ ngân hàng của cô rồi."

    "..."

    Diệp Ninh vừa nghĩ tới đã cảm thấy bế tắc.

    Cái nguyên chủ này, còn dám đòi ba tiền mua thuốc kích thích.

    "Tôi bây giờ đến một xu cũng không có sao?"

    "Đúng vậy, cũng may ở Mộ gia không cần lo ăn lo mặc, nếu không chúng ta e là sẽ bị đói chết."

    Diệp Ninh cảm thấu đau đầu.

    Vốn dĩ Diệp Vinh Quang vô cùng thất vọng đối với cô con gái này, lúc trước nguyên chủ có thể trở về Diệp gia, là bởi vị mẹ của cô ấy dùng sinh mạng để đổi lấy, bây giờ mẹ của cô còn đang bị ném ở nông thôn tự sinh tự diệt, chỉ có thể giúp cô tiến vào Diệp gia.

    Diệp Ninh nói, "Đúng rồi, bây giờ Diệp Tử còn ở Mộ gia sao?"

    Từ Nhung nghe xong vô cùng tức giận, "Đại tiểu thư cũng thật là, tuy rằng cô ấy và thiếu gia thật sự yêu thương nhau, nhưng bây giờ nhị tiểu thư đã gả cho thiếu gia, cô ấy vẫn còn hùng hổ dọa người như vậy, tôi nghe nói, cô ấy vừa ra khỏi cửa đã té xỉu, chắc là phát bệnh, e rằng sẽ không rời đi nhanh vậy đâu."

    Nghĩ đến cũng thật là, vốn dĩ bọn họ là một đôi thanh mai trúc mã yêu thương nhau, nhưng giữa đường lại nhảy ra một Diệp Chanh, trực tiếp tóm lấy Mộ Dạ Lê, Diệp Tử đương nhiên sẽ tức giận.

    Đệ nhất danh viện, minh tinh nổi tiếng, thỉnh thoảng ngã bệnh cần uống thuốc.

    Thật tốt, thật phù hợp với gu thẩm mỹ của nam nhân thời nay.

    Đại đa số nam nhân đều thích loại hình này.

    Cho nên Mộ Dạ Lê thích cô ta cũng là chuyện đương nhiên.

    Diệp Ninh không quan tâm hai người bọn họ, vấn đề cô đang quan tâm chính là, bây giờ cô không có tiền.

    Đại sư huynh rất nhanh gọi điện thoại cho cô.

    "Đại sư huynh, thế nào, tiền của em còn ở đó không."

    Hiện tại cô rất cần tiền, ở tổ chức, tuy rằng khi cô làm nhiệm vụ không để ý chuyện tiền bạc, cho nên tiền cô để hết ở kho bạc của tổ chức, một đống tiền, một xu cũng không tiêu.

    Đại sư huynh thở dài nói: "Tiểu sư muội, em còn sống là anh vui rồi, hơn nữa nghe nói em còn gả cho Mộ Dạ Lê, aiya, mọi người trong tổ chức đều chúc mừng em, vì em có thể gả cho chàng rể tốt sống vui vẻ."

    "..."

    Diệp Ninh vội nói, "Dừng, các người biết Mộ Dạ Lê?"

    "Ai, ngày thường em cũng quá khép kín rồi, đến Mộ Dạ Lê cũng không biết."
     
    Last edited: Mar 29, 2022
  5. Vân Anh bb

    Messages:
    34
    Chương 14: Xem ra vẫn phải dựa vào chính mình



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Vân Anh bb

    Đại sư huynh nói tiếp, "Nói em biết, Mộ gia chính là gia tộc cổ kính tồn tại lâu đời nhất nước Z, vô cùng nổi tiếng trong giới hào môn, tuỳ tiện kéo một người trên đường, cũng biết Mộ Dạ Lê có bao nhiêu trâu bò, từ khi sinh ra Mộ Dạ Lê đã được nhận định là người thừa kế tiếp theo của Mộ gia, sinh ra đã phải chịu ánh mắt soi mói của mọi người, bị rất nhiều người truy đuổi, hắn lớn lên rất đẹp mắt, chính là nam thần quốc dân ở nước Z, có một đống fan lớn, vừa ra khỏi cửa giống như siêu sao ra ngoài, khiến cho paparazi, phóng viên và fan có một trận điên cuồng, rớt một sợi tóc cũng có thể lên đầu bảng tin tức, nếu như bên ngoài biết hắn đã kết hôn, em nhất định sẽ bị ngàn đao chém chết, ai, em có thể gả cho nhân vật như vậy, cũng coi như là duyên trời định, ngẫm lại, kỳ thật hắn so với Thời Tuyên tốt hơn nhiều, em đã hết khổ đến thời sung sướng rồi."

    Nghe được cái tên Thời Tuyên, sắc mặt cô u ám.

    Trợn mắt lên, cô lắc đầu tự nhắc nhở mình không có chuyện gì thì đừng suy nghĩ đến những người không liên quan đó.

    Nhưng mà, Mộ Dạ Lê trâu bò như vậy sao a.

    Nguyên chủ thật là, đời đen như phân chó.

    "Ai, đại sư huynh, tiền của em đâu?"

    Vấn đề cô để ý nhất lúc này chính là tiền.

    "Ha ha, tiền của em à, không có."

    "Cái gì!"

    "Em đừng nóng vội, kho bạc của tổ chức không phải muốn mở là mở, phải có DNA của em mới có thể mở, hiện tại tổ chức vẫn chưa tìm được thân thể của em, lấy đâu ra DNA, muốn làm lại cũng mất rất nhiều thời gian, cho nên.. Bây giờ em không có tiền."

    Tôi đi chết đây..

    Đầu Diệp Ninh như bị người ta đánh.

    Mệt mỏi buông điện thoại xuống.

    Cầu xin người khác không phải việc Diệp Ninh cô làm.

    Cô biết, tất cả đều phải dựa vào chính mình.

    Lúc này, điện thoại cô lại vang lên lần nữa.

    Cô nhìn trên màn hình điện thoại hiển thị người gọi là chị Quan Quan.

    Cô kết nối điện thoại.

    "Diệp Chanh, cô làm sao vậy, hôm nay thi tuyển chọn người đẹp trang bìa, cô không tới thì thôi đi, còn chơi trò biến mất với tôi, đêm qua tôi gọi cho cô rất nhiều lần nhưng cô luôn tắt máy."

    Diệp Ninh tìm trong trí nhớ, nhớ ra, cuộc thi tuyển chọn người đẹp trang bìa là cái gì.

    Bởi vì Diệp Chanh hâm mộ Diệp Tử là minh tinh nổi tiếng, nên sống chết đòi Diệp Vinh Quang ném tiền cho cô ấy vào học tại học viện hí kịch.

    Bây giờ cô ấy vẫn là học sinh chưa tốt nghiệp, học tập thì chẳng ra sao, tốt nghiệp chính là một vấn đề lớn.

    Lúc trước bởi vì nhà trường muốn đăng ký tham gia cuộc thi tuyển chọn người đẹp trang bìa, cái chương trình này nổi tiếng cả nước, muốn tham gia bắt buộc phải đăng kí, mặc dù chỉ là một chương trình giải trí nhưng yêu cầu rất cao, phải là người cực kỳ giàu có hoặc nhờ quan hệ mới có thể trúng cử.

    Diệp Chanh cũng sống chết muốn đi đăng ký.

    Nguyên chủ không đi tham gia, chính là bởi vì lúc ấy cô ấy bỗng nhận được tin có thể làm thiếu phu nhân Mộ gia, vui sướng quá độ, quyết định ở nhà làm thiếu phu nhân Mộ gia, không đi làm minh tinh nữa, cho nên mới tắt máy như vậy.

    Diệp Ninh dừng một chút.

    Cái người tên Quan Quan kêu lên trong điện thoại, "Nếu như cô không tới thì thôi vậy, tôi sẽ nhường cho người khác tham gia."

    Quan Quan muốn tắt điện thoại.

    "Ai, chị Quan Quan, đừng mà, em đi, em lập tức đi ngay."

    Nguyên chủ không cần, cô cần.

    Bây giờ cô rất cần tiền.
     
  6. Vân Anh bb

    Messages:
    34
    Chương 15: Hiện trường tuyển chọn mỹ nữ như mây

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Vân Anh bb

    Tuy rằng Diệp Ninh đi với tốc độ rất nhanh nhưng do chưa quen với hoàn cảnh bên này nên thời điểm tới, cuộc thi đã bắt đầu vài phút rồi.

    Điện thoại lại vang lên lần nữa, Diệp Ninh bắt máy: "Tôi tới rồi."

    Quan Quan đã hết chỗ nói, khẩu khí có một loại bất đắc dĩ tự sinh tự diệt, "Tốt, cô đi vào cửa C, trực tiếp đến hội trường, không cần trang điểm, quần áo như thế nào thì cứ như thế đi, tôi nói cô biết, hôm nay có rất nhiều mỹ nữ, còn có cả Diệp Tử tới trấn áp.. ai, đây là lần đầu tiên cô tham gia cuộc thi tuyển chọn như này, không có kinh nghiệm, được thì được mà không được thì thôi, bây giờ vẫn còn rất nhiều tiết mục, cô vẫn có cơ hội."

    Kỳ thật Quan Quan vốn dĩ cũng không hy vọng gì, Diệp Chanh chính là một phế vật người người công nhận, ngốc nghếch lắm tiền, ngay cả vào học tại học viện hí kịch cũng phải đi cửa sau đập tiền, bằng không người xấu như vậy, thô bỉ như vậy, sao có thể làm minh tinh.

    Dù sao loại người này ngu xuẩn từ trong trứng, không để ý đến tiền, cô ta biết rõ cô sẽ bị loại nhưng vẫn lao tâm đưa cô vào thi tuyển, thất bại thì lần sau lại đem tiền đến tìm cô ta, cô ta có thể kiếm thêm một khoản kha khá, ai bảo cô lắm tiền nhiều của chứ.

    Diệp Ninh lấy một bộ quần áo ra nhanh chóng thay, nhìn thoáng qua các loại mỹ nữ từ bên trong đi ra, xem ra cuộc thi này cạnh tranh vô cùng kịch liệt, nguyên chủ cũng không nhìn lại xem mình là cái dạng gì, lại dám đem tiền đi báo danh.

    Lúc này, bên kia có người kêu một tiếng, "Oa, Diệp Tử tới."

    Phía trước lập tức bị tắc nghẽn.

    Diệp Tử rất nổi tiếng, có rất nhiều fan hâm mộ.

    So với một người mới như Diệp Ninh không màng hình tượng mà chạy loạn khắp nơi, Diệp Tử một thân quần áo dạo phố, từ đầu đến chân đều là các nhãn hiệu xa xỉ, bên người tiền hô hậu ủng, vệ sĩ trợ lý một đống.

    Fans điên cuồng kêu: "Diệp Tử, Diệp Tử, chúng tôi luôn luôn bên cạnh cô, cô vĩnh viễn là nữ thần trong lòng chúng tôi."

    Diệp Tử mỉm cười ngọt ngào, dáng vẻ giống như nữ thần, thoạt nhìn giống như thiên kim tiểu thư cao quý lãnh diễm, lại thân thiến chụp ảnh lưu niệm chung với fans.

    Fans coi cô ta giống như công chúa, cam tâm tình nguyện làm nô lệ của cô ta, hèn mọn kêu gào ở dưới.

    Diệp Tử cứ như vậy bị bao vậy ở xe bảo mẫu xa hoa.

    Những người phía sau còn nghị luận, "Chúng ta không thể sánh được với cô ấy, Diệp Tử quá hoàn mỹ, quá cao quý, không biết có phải mang huyết thống của quý tộc không."

    Diệp Ninh nghe được không khỏi cười lạnh, vừa mới ở Mộ gia nói bệnh sắp chết, đảo mắt một cái đã chạy tới nơi này giả vờ giả vịt, xem ra thân thể của cô ta còn tốt hơn nhiều so với cô a.

    Diệp Ninh hừ lạnh một cái, yên lặng không một tiếng động đi lướt qua.

    Bên cạnh lập tức có người chú ý tới một bóng hình xinh đẹp.

    "Oa, đó là ai vậy, thật xinh đẹp."

    Có người nhỏ giọng nói thầm, nhưng cũng không chú ý nhiều tới người qua đường xinh đẹp vừa rồi.

    Mà bên trong, cuộc thi tuyển đã hừng hực khí thế.

    Tới cuối cùng, giám khảo giống như đều muốn ngủ rồi, người phía dưới tất cả đều là dáng vẻ lười biếng.

    "Người tiếp theo, Diệp Chanh."

    Giám khảo kêu lên.

    Không có ai đi lên.

    "Không có ai sao? Không có vậy thì người tiếp theo."

    Giám khảo vừa muốn gọi cái tên tiếp theo.

    "Có tôi."

    Một giọng nói trong trẻo, ngả ngớn mang theo vài phần chế nhạo truyền đến từ hậu trường.

    Chủ nhân của giọng nói đó mặc quần áo vô cùng khó coi, cô mặc một thân váy ngủ, cứ vậy mà lên sân khấu.

    Bộ dáng lười biếng, mang theo chút buồn ngủ, nghe theo lời Quan Quan không trang điểm, cô cũng không có thời gian trang điểm, một thân thanh đạm cứ như vậy đi tới.

    Nhưng mà vẫn là..

    Rất đẹp.

    Ngay cả khuôn mặt không trang điểm trước màn ảnh, cũng hoàn toàn không thua kém bất luận vị minh tinh nào.

    "Đây là ai?"

    "Xinh đẹp như vậy, trước kia ở trường chưa từng gặp qua a."

    "Thật đẹp, trước nay chưa từng thấy người nào đẹp như cô bé này, hơn nữa, còn không có trang điểm."

    Hiện trường là một trận nghị luận nóng bỏng, kéo giám khảo đang si mê lập tức phục hồi tinh thần.
     
    Last edited: Mar 30, 2022
  7. Vân Anh bb

    Messages:
    34
    Chương 16: Tương lai chính là một nhân vật cấp thiên hậu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Vân Anh bb

    Đây chính là một bảo bối..

    Mấy vị giám khảo cho nhau cái nhìn đầy ẩn ý, sôi nổi bàn luận, cuối cùng kết luận.

    Diệp Ninh thế nhưng lại được chọn.

    "Cảm ơn." Diệp Ninh khom lưng mỉm cười.

    Khoé mắt kia gợi lên ý cười, làm mọi người phía dưới đồng thời đưa tay lên ngực.

    Quá xinh đẹp, quá câu người, chịu không nổi a.

    "Tên là Diệp Chanh? Chưa từng nghe qua cái tên này."

    "Đúng vậy, xinh đẹp như thế, ở học viện hí kịch lại không ai chú ý? Ngay cả Diệp Tử lúc trước ở học viện hí kịch cũng là hoa hậu giảng đường, mà vị này còn đẹp hơn cả Diệp Tử a."

    "Tóm lại, nếu có người nguyện ý đầu tư, tương lai cô ấy nhất định sẽ rất nổi tiếng."

    Phương thức lên sân khấu cũng rất đặc biệt, xem ra cô rất thông minh lanh lợi, hơn nữa bản thân tư chất rất tốt, nếu như có tài nguyên..

    Bọn họ giống như thấy được một thế hệ thiên hậu sắp xuất thế.

    Đương nhiên, cái này chỉ là do bọn họ phỏng đoán, trong giới giải trí, có tư sắc vẫn chưa đủ, có đôi khi vận khí càng quan trọng hơn.

    * * *

    Quan Quan được một phen mở rộng tầm mắt, kéo Diệp Ninh qua.

    "Cô.. Diệp Chanh, cô đi phẫu thuật thẩm mỹ?"

    A..

    Diệp Ninh bất động thanh sắc đẩy hai tay cô ta ra.

    Xin lỗi, cô không thích tiếp xúc với người lạ.

    "Nếu như tôi đi phẫu thuật thẩm mỹ, còn đến nơi này làm gì?" Cô câu môi một cái.

    Trong lòng Quan Quan cả kinh, tâm trạng một phát lên mây.

    Nhưng mà, cái phế vật được mọi người công nhận này, như thế nào lại.. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện long trời lở đất gì, lại khiến cô thay đổi nhanh đến vậy.

    Quan Quan đánh giá cô một vòng, rất dễ dàng nhìn ra, cái Diệp Chanh này, ngoại hình thay đổi không quá lớn, chỉ là.. nhìn kiểu gì cũng không giống Diệp Chanh của lúc trước.

    Ngay từ đầu Quan Quan giúp cô, chính là trong lòng chắc chắn cô sẽ không gây ra động thái lớn gì, lại không nghĩ tới..

    Cô được chọn.

    Quan Quan có chút không thích ứng, nhìn Diệp Ninh không biết nên nói cái gì cho tốt.

    "Cái kia, được chọn là tốt rồi, về sau làm việc thật tốt, tôi tin tưởng cô có thể làm được." Một lúc lâu sau, cô ta mới vỗ vỗ bả vai Diệp Ninh cho có lệ.

    Diệp Ninh cũng không nói gì, dù sao cô cũng rất trâu bò.

    "Tôi biết rồi, về sau có tin tức tốt gì thì nói cho tôi nhé."

    Quan Quan nhìn Diệp Ninh rời đi, miệng còn lẩm bẩm, sao có thể..

    Sau đó như nhớ tới cái gì, cô ta nhanh chóng gửi tin nhắn cho người đại diện của Diệp Tử.

    * * *

    Diệp Ninh chân trước vừa mới đi, Diệp Tử đã nhận được tin tức.

    "Diệp Chanh này.." Nhìn hình ảnh xinh đẹp mị hoặc của Diệp Ninh trong điện thoại, Diệp Tử lại nhớ đến chuyện mình bị nhục nhã ở Mộ gia.

    Lại nhìn người trên điện thoại, ở trước mặt Diệp Chanh, ngay cả cô cũng cảm thấy bị uy hiếp.

    "Hiện tại làm sao bây giờ đây?" Người đại diện ở phía dưới nói, "Diệp Chanh này, xem ra tư sắc không tồi."

    Không chỉ là có tư sắc không tồi đi.

    Mặc kệ cô ta có kỹ thuật diễn hay không, chỉ cần dựa vào nhan sắc này cũng có thể nổi tiếng.

    Cô làm người đại diện nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt đẹp như thế.

    Diệp Tử hừ một tiếng, "Chẳng qua chỉ là người đẹp trang bìa, cho dù tham gia cô ta cũng chưa chắc có danh tiếng, huống chi.."

    Còn có Diệp Tử cô ở đây.

    Cô sẽ để mặc cho cô ta nổi tiếng sao?

    Diệp tử suy nghĩ một chút, "Cái người tên Quan Quan kia, sau này chiếu cố cô ta tốt một chút."
     
    Last edited: Mar 30, 2022
  8. Vân Anh bb

    Messages:
    34
    Chương 17: Diệp Ninh xuất hiện chính là tiêu điểm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Vân Anh bb

    Bên này Diệp Ninh vừa mới thi tuyển thành công, Quan Quan lập tức nói với cô, buổi tối ban tổ chức mời cô tới Kim Bích Huy Hoàng để gặp mặt.

    Diệp Ninh bị Quan Quan lôi kéo đến nơi này, nói rằng bởi vì biểu hiện lần này của cô không tồi nên nhất định phải tới tham gia.

    Quan Quan nhìn Diệp Ninh, lạnh nhạt nói, "Lát nữa cô phải biểu hiện thật tốt, những ban tổ chức đại gia đó, một người cũng không thể trêu vào, nếu cô muốn nổi tiếng thì phải dựa vào bọn họ, đừng tưởng rằng cô may mắn trúng tuyển là đã thành đại minh tinh, cô còn kém xa lắm."

    Phía trên Diệp Ninh mặc áo yếm màu đen, phía dưới mặc váy ngắn cao bồi đơn giản, chân dài lộ ra dưới vạt váy vô cùng thu hút, chân mang đôi bốt đen vừa mang vẻ trong sáng lại quyến rũ chết người, cứ vậy mà tiến vào.

    Quan Quan lại liếc nhìn Diệp Ninh một cái, còn tưởng rằng là cô ta may mắn, tiêu tiền mời nhân viên trang điểm chuyên nghiệp nên mới thay đổi lớn như vậy, hoặc là đi phẫu thuật thẩm mỹ mới có thể bỗng nhiên trở nên xinh đẹp như vậy.

    Nhưng mà cô ta lại xuất hiện trước mặt mình một lần nữa..

    Vẫn là người xinh đẹp như vậy.

    Quan Quan nhìn cô một cái đầy ẩn ý, cười nói, "Cô rất xinh đẹp, đi vào đó lợi dụng tốt ưu điểm này một chút, sẽ không tệ đâu."

    Xinh đẹp như vậy, những người trong ban tổ chức đó nhất định là rất có hứng thú với cô ta.

    Ban tổ chức nhìn Diệp Ninh tiến vào, ánh mắt cứ dán chặt vào cô không dời đi.

    "Diệp Chanh, người tốt, người tốt, đến đây, ngồi bên cạnh tôi này." Người phụ trách ban tổ chức Vương Nhậm Vì cười tủm tỉm nhìn Diệp Ninh, ánh mắt lộ ra vẻ đáng khinh không có ý che giấu.

    Diệp Ninh vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào cô.

    Tuy rằng ánh mắt của cô rất bình thản, nhưng trong mắt những người này lại giống như đang câu hồn người khác.

    Những ánh mắt đáng khinh đó cứ vây quanh cô, thậm chí có mấy nam nhân còn bị cô mê hoặc, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn chằm chằm cô.

    Quan Quan đi bên cạnh cô, vừa tiến vào liền nhanh chóng nói, "Diệp Chanh, vị này là sản xuất Vương, vị này là sản xuất Tôn, còn vị này là đạo diễn Trần, ba vị này đều là người có uy tín trong giới giải trí."

    Cô ta trộm nhéo tay Diệp Ninh một cái, "Đặc biệt là sản xuất Vương, Diệp Tử chính là do ngài ấy nâng đỡ, cô hầu hạ cẩn thận một chút, nói không chừng được chỗ tốt đấy."

    Quan Quan nói tiếp, "Diệp Chanh, còn không mau đi kính rượu sản xuất Vương."

    Diệp Ninh nhìn Quan Quan đi lấy rượu cho cô, ánh mắt sắc bén, hình như Quan Quan vừa mới bỏ thứ gì vào trong rượu.

    Đuôi mắt cô giật giật, giả vờ không để ý.

    Mà Quan Quan nhìn vị đại gia đang nhìn Diệp Ninh chằm chằm, đôi mắt hắn ta như muốn rớt ra bên ngoài, trong lòng nghĩ, Diệp Chanh này không còn giống như lúc trước nữa, hiện tại tốt hơn nhiều, có lẽ cô ta thật sự có thể nổi tiếng.

    Nhưng mà Diệp Tử..

    Quan Quan nhớ đến Diệp Tử, có chút tiếc nuối trong lòng.

    Có Diệp Tử ở đây, cô ta không có khả năng nổi tiếng.

    Đặc biệt là hôm nay, Diệp Tử muốn cô ta..

    Đều là nữ nhân, dù ít dù nhiều Quan Quan cũng có chút đáng tiếc, Vương Nhậm Vì quả thật chính là một cái đầu heo, thân thể cao lớn vạm vỡ, đầu cũng hói không ít.

    Dù sao, một khi đã động vào Vương Nhậm Vì, cô ta không thể sống yên ổn.

    Chẳng qua, một khi đã uống ly rượu này..

    Diệp Chanh không những không cảm thấy ghê tởm, còn cảm thấy thoải mái đấy..

    Diệp Ninh nhìn Vương Nhậm Vì, Vương Nhậm Vì ngay cả mắt cũng không thèm chớp nhìn chằm chằm cô, ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

    Diệp Ninh nhìn ly rượu, "Tôi kính sản xuất Vương một ly." Cô cười cười, một hơi uống cạn ly rượu.

    Vương Nhậm Vì thấy cô đã uống hết, mặt mày hớn hở.

    Hắn ta nhìn mặt cô, trong lòng oán hận nghĩ, thật là hồ ly tinh muốn lấy mạng người a, bây giờ hắn hận không thể cởi sạch quần áo làm cho cô dục tiên dục tử một phen.

    "Rất tốt, rất tốt."

    Rượu vừa tới bụng, ánh mắt Diệp Ninh chợt loé, không ai chú ý tới ánh mắt u ám kia mang theo vài phần sắc bén.

    Người xung quanh di chuyển, trong một lát đã ra ngoài hết rồi.

    Những người này là muốn chơi chết cô sao?

    Lúc này, giọng nói Diệp Ninh lộ ra vài phần mị hoặc.

    "Đây có phải rượu nặng hay không, đầu tôi có chút choáng."

    Quan Quan thấy thế, đôi mắt lập tức sáng lên.

    Hiệu quả của thuốc đến nhanh vậy sao?
     
    Last edited: Aug 23, 2021
  9. Vân Anh bb

    Messages:
    34
    Chương 18: Diệp Tử và anh là thanh mai trúc mã

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Vân Anh bb

    Vương Nhậm Vì nghe xong, đôi mắt trừng lớn, trong giọng nói ẩn chứa sự hưng phấn.

    "Hay là để tôi đưa cô ấy trở về, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn."

    * * *

    Lúc này, trong một nhà hàng nổi tiếng, Diệp Tử và Mộ Dạ Lê đang cùng nhau ăn tối.

    Diệp Tử nhìn Mộ Dạ Lê, cười nói, "Anh Dạ Lê, cảm ơn anh đã đưa em đến bệnh viện, bây giờ em thấy khá hơn nhiều rồi, chắc là ngày đó ở Mộ gia.. quá ồn ào nên mới phát bệnh."

    Nhớ tới, Diệp Tử lại cảm thấy mất mặt, cô biết mẹ là vì cô, nhưng lại không suy nghĩ kỹ thành ra kéo cho cô không ít phiền phức.

    Dù gì thì cũng là mẹ ruột của mình, cô cũng không có cách nào.

    Cũng may Mộ Dạ Lê biết, cô là cô, mẹ cô không hiểu chuyện không liên quan gì đến cô.

    Cho nên từ trước tới nay, có việc gì không tốt Diệp Tử đều đẩy hết lên người mẹ mình.

    "Mẹ em thật là, em cũng không có cánh nào, dù gì cũng là mẹ em, không biết đến khi nào bà ấy mới có thể hiểu chuyện, không đi gây phiền toái nữa."

    Diệp Tử vừa nói vừa bày ra vẻ mặt phiền muộn.

    Mộ Dạ Lê lẳng lặng ăn đồ ăn, động tác cầm dao nĩa vô cùng ưu nhã, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ tôn quý, "Thôi, đừng nghĩ nữa, bệnh của em không nên suy nghĩ nhiều."

    Sau khi xảy ra sự cố năm đó..​

    Đã để lại di chứng trên người Diệp Tử, mấy năm nay vẫn phải dựa vào thuốc để duy trì sức khỏe như hiện tại, tiền thuốc đều do Mộ gia chi trả, nếu như sống ở gia đình bình thường, chỉ sợ rằng Diệp Tử sẽ không duy trì được, cũng may Mộ gia giàu có không ai sánh được, có thuốc nào tốt đều tìm mua cho cô nên mới có thể duy trì đến bây giờ.

    Mộ Dạ Lê biết mấy ngày này tâm tình của cô không tốt, dẫn tới thân thể cũng không tốt, anh buông dao nĩa, lấy khăn giấy lau khóe miệng.

    "Diệp Chanh là do trong nhà chọn, từ nhỏ anh đã được chọn làm người thừa kế, cho nên có một số chuyện anh không thể tự mình quyết định, bao gồm cả hôn nhân, anh biết, lúc trước vốn dĩ người Mộ gia chọn là em."

    Diệp Tử ngẩn người, trong lúc nhất thời ủy khuất cúi đầu, "Em biết, anh Dạ Lê, em không trách anh, là do số em không tốt, anh cũng không nên trách Diệp Chanh, em ấy chỉ là nhất thời xúc động nên mới bỏ thuốc anh, em tin em ấy không có ý xấu."

    Mộ Dạ Lê nói: "Không sao cả."

    Càng nghĩ càng tức giận, cô ta đừng tưởng rằng bỏ thuốc là có thể trèo lên giường anh, đời này, dù sao anh cũng không thèm liếc cô ta một cái, sẽ không đi bất kỳ nơi nào có cô ta, cũng sẽ không nhìn mặt cô ta! Mộ Dạ Lê gắt gao nắm chặt nĩa trong tay.

    Diệp Tử nghe xong, đôi mắt ngược lại sáng lên, dù sao trái tim anh vẫn còn ở chỗ mình, một ngày nào đó, cô sẽ đuổi Diệp Chanh kia ra khỏi Mộ gia.

    Lúc này điện thoại Mộ Dạ Lê chợt vang lên.

    Anh cúi đầu nhìn, trên màn hình điện thoại hiện lên chữ Diệp Chanh to tướng.

    Cho dù đã kết hôn, nhưng anh và cô chưa một lần gọi điện thoại cho nhau, ai biết được cô lại gọi cho mình vào lúc này.

    Ha hả, cô ta thật đúng là không biết xấu hổ, còn dám gọi điện thoại cho mình?

    Anh tiếp điện thoại, vừa muốn mắng chửi người thì đột nhiên bên kia truyền đến giọng nói khiến anh chấn động.

    Giọng nói này..

    "Cô gái, cô không biết đâu, trong cái vòng luẩn quẩn này, muốn nổi tiếng thì phải có chỗ dựa, cô nhìn xem cô cái gì cũng không có, chỉ là một cô gái nhỏ đến từ nông thôn, không bằng cô theo tôi.."

    Là giọng của nam nhân khiến người ghê tởm.

    Sau đó là giọng nói quen thuộc mang theo mấy phần mị hoặc vang lên.

    "Tránh ra, anh tránh xa tôi ra một chút, tôi không muốn nổi tiếng!"

    "Diệp Chanh, cô nên cảm thấy may mắn vì lớn lên xinh đẹp như vậy, muốn nổi tiếng cũng không dễ dàng, trước nên hầu hạ tôi tốt một chút, cô sợ cái gì, bây giờ muốn nổi tiếng mà không có bối cảnh, không phải đều như thế này sao, cô cho rằng cô giống Diệp Tử, leo được lên người Mộ Dạ Lê thì cái gì cũng tốt à, cô không có bản lĩnh đó, cô chỉ có thể dựa vào thân thể cô."

    Diệp Chanh?

    Mộ Dạ Lê gấp gáp đứng lên khỏi ghế.

    Ở một bên Diệp Tử kỳ quái hỏi, "Dạ Lê, đã xảy ra chuyện gì?"

    Mộ Dạ Lê chợt nghĩ đến dáng vẻ câu người kia của Diệp Chanh.

    Mỗi một câu nói trong điện thoại, đều khiến anh tưởng tưởng ra bao nhiêu hình ảnh giống như trên phim.

    Trong lòng rối loạn.

    "Này, Dạ Lê.."

    Mộ Dạ Lê nói, "Anh gọi người đưa em về nhà."

    Mộ Dạ Lê nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài.
     
    Last edited: Apr 2, 2022
  10. Vân Anh bb

    Messages:
    34
    Chương 19: Chồng à, em thật sự không uống rượu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Vân Anh bb

    Diệp Ninh nhìn Quan Quan trước mặt với vẻ mặt suy yếu, bộ dạng tiều tụy kia khiến cô thêm mấy phần nhu nhược.

    Vương Nhậm Vì cảm thấy vẻ mặt này của cô thật khiến hắn khó nhịn mà trực tiếp đè cô ở chỗ này.

    Quan Quan nói thằng: "Sản xuất Vương, cô ấy còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, không sao cả, ngài mang cô ấy ra ngoài từ từ dạy dỗ, còn không phải là xong rồi sao."

    Vương Nhậm Vì đã sớm không nhịn được.

    "Diệp Chanh, ngoan, đi theo tôi, tôi sẽ biến cô thành Diệp Tử thứ hai."

    Vương Nhậm Vì cười tủm tỉm.

    Hắn nhìn Diệp Ninh, bắt đầu giơ móng heo lên.

    Mà lúc này..

    Bên ngoài.

    Trước cửa Kim Bích Huy Hoàng bỗng nhiên bị tắc nghẽn.

    Một loạt siêu xe màu đen ngay ngắn đậu trước cửa, sau đó là một loạt vệ sĩ mặc quần áo màu đen từ trên xe bước ra, hết người này đến người khác vây kín ở cửa Kim Bích Huy Hoàng.

    Đằng sau lập tức có người nhận ra, đây chính là đội vệ sĩ độc nhất vô nhị của Mộ gia.

    "Oa, chẳng lẽ là Mộ Dạ Lê?"

    Một đám người chưa từng nhìn thấy Mộ Dạ Lê ngoài đời thật lập tức điên cuồng vọt lên.

    Bảo vệ đối với loại trường hợp này sớm đã thành thói quen, thành thục đứng thẳng người tạo thành một bức tường ngăn cản đám fans điên cuồng.

    Bởi vì đám người này mà con đường phía trước lập tức bị tê liệt gây ra ùn tắc.

    Mộ Dạ Lê bước xuống chiếc xe Rolls-Royce màu đen xa hoa, rảo bước tiến vào Kim Bích Huy Hoàng, đôi mắt hung hiểm đảo qua tứ phía.

    Ông chủ nhanh chóng chạy như sắp tè ra quần từ trên xuống, chưa kịp nói lời nào thì đã bị giọng nói của Mộ Dạ Lê dọa cho chân mềm nhũn.

    "Diệp Chanh đang ở đâu."

    "Cái gì? Cái gì Chanh?" Vẻ mặt ông chủ mông lung.

    "Tìm từng phòng từng phòng một cho tôi." Mộ Dạ Lê không thèm để ý đến ông chủ, trực tiếp ra lệnh cho người của mình hành động.

    "Tiên sinh, ở chỗ này."

    Chỉ trong vài giây, Mộ Dạ Lê lập tức xông lên, nhìn móng heo của Vương Nhậm Vì vẫn còn đặt trên cánh tay non nớt của Diệp Ninh, không nói hai lời lập tức giữ chặt tay của hắn. Vương Nhậm Vì còn chưa kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra thì chỉ nghe một tiếng rắc, sau đó tiếng kêu thảm thiết của Vương Nhậm Vì lập tức bao trùm khắp phòng.

    Quan Quan bị dọa đến mức mặt trắng bệch.

    Mộ Dạ Lê nhìn cũng lười nhìn Vương Nhậm Vì, liếc mắt một cái liền kéo Diệp Ninh từ dưới đất lên.

    Trong nháy mắt Diệp Ninh giống như người không xương, trực tiếp ngã nhào lên người Mộ Dạ Lê.

    Từ trước tới nay Mộ Dạ Lê rất ghét mùi rượu, nhưng điều kỳ lạ là mùi rượu trộn lẫn với mùi trên cơ thể cô lại tạo ra mùi hương khiến anh cũng không khó chịu lắm.

    Mộ Dạ Lê nhíu mày, "Em đi xuống cho anh." (Đổi xưng hô nha mọi người)

    Một thân toàn mùi rượu lại dám bò lên người anh!

    Cái Diệp Chanh này tại sao lại không biết xấu hổ như vậy!

    Diệp Ninh nâng mắt lên, đôi mắt hơi say, sống chết bám lấy Mộ Dạ Lê không buông.

    "Chồng à, đầu em choáng quá.."

    Chồng cái quỷ gì a..

    Ở một bên, đám người được một phen sợ ngây người.

    Cái cô Diệp Chanh này điên rồi sao, muốn quyến rũ người thì cũng phải nhìn xem đối phương là ai chứ, còn dám bám dính lấy Mộ Dạ Lê.. đây là muốn chết sao?

    Ánh mắt Mộ Dạ Lê càng tối đi vài phần, "Em nói lại lần nữa!"

    Chỉ là dáng vẻ yếu ớt của cô bây giờ càng xinh đẹp hơn so với ngày thường, anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra sắc hồng kia, ánh mắt mê ly kia, thân thể vậy mà lại có phản ứng.

    Trong vô thức giọng nói của anh dịu đi vài phần, lại nghĩ đến giọng nói ở trong điện thoại vừa rồi..

    Mộ Dạ Lê một tay bế Diệp Ninh lên, chế trụ thân thể mềm mại của cô.

    Bị cô dán vào như vậy, sự kiềm chế bản thân anh vẫn luôn tự hào trong nháy mắt hóa thành hư vô, không khống chế được nữa, lửa nóng cứ cuồn cuộn dâng lên, nhìn bộ dáng say khướt của cô hiện tại, anh không những không chán ghét, ngược lại còn cảm thấy rất xinh đẹp..

    Anh đột nhiên phát hiện, khuôn mặt của nữ nhân này ngày thường đã quyến rũ, uống rượu vào, toàn thân cô giống như hoa nở rộ, làn da vốn trắng nõn nay lại hiện ra sắc hồng mỹ lệ.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...