Bài viết: 317 

CHƯƠNG 2: ÂM MƯU TRONG CUNG (2-5 & 2-6)
Thân phận của tú nữ rơi xuống nước y như Phùng Linh Anh nghĩ, lúc này có người lén lút đưa bàn tay độc ác ra từ phía sau cô..
[BOOK]
Thái hậu tĩnh dưỡng ở Viên Minh Viên, nên nghi thức lễ Phật trước yến tiệc sẽ do hoàng hậu tổ chức. Trong Phật đường, hạ nhân đang bận rộn bài trí cúng phẩm lên bàn, chuẩn bị đâu ra đấy. Sau khi kết thúc, mọi người ra về, chỉ có một cung nữ đi hướng ngược lại.
"Nương nương, đã làm xong chuyện rồi." Người của Liêm Hậu gật gật đầu, sau đó rời đi, Phùng Linh Anh thấy rõ ràng đó là khuôn mặt của Tuệ Quý phi.
"Xem ra Tuệ Quý phi giở trò ở Phật đường! Ta phải đi xem." Cô quay lại Phật đường, kiểm tra kỹ, cuối cùng tìm ra manh mối ở cúng phẩm, vừa ngửi mùi ôi xộc vào mũi. Có lẽ Tuệ Quý phi muốn mượn cớ làm khó hoàng hậu chủ trì nghi thức lễ Phật!
Cô bèn rải một ít hương liệu lên trái cây điểm tâm, chặn mùi, vượt qua ải khó này đã.
Lễ Phật bắt đầu, chúng nhân theo hoàng hậu tham bái. Lúc gần kết thúc, vị thái giám đột nhiên lật ngược cúng phẩm, thần thái kỳ dị, cô lập tức lớn tiếng ngăn cản: "Nô tài to gan, dám phá tế phẩm! Còn không nhanh thu dọn!"
"Nô tài vụng về, các vị nương nương đừng trách." Thái giám bị cô dọa nạt, vội vàng thu dọn đồ cúng bị đổ.
"Mùi vị gì thế?" Gia tần đứng một bên nhìn, liên tục đá mắt ra hiệu với Vân Hương.
Vân Hương lên trước, cầm bánh lên xem: "Hồi bẩm nương nương, là vị bánh ngọt, hình như hỏng rồi."
"Hỏng? Hoàng hậu nương nương, dù người lần đầu thay Thái hậu lễ Phật thiếu kinh nghiệm, nhưng không thể để có sự cố, đây là đại bất kính với thần Phật."
Đối mặt với chất vấn hùng hổ của Tuệ Quý phi, hoàng hậu bối rối, cô lanh trí hành động: "Hỏng rồi? Sáng nay vẫn còn thơm phức mà? À, ta hiểu rồi! Chắc là thần Phật hiển linh." Vì đột nhiên xen vào, cô trở thành tâm điểm của Phật đường.
"Hả? Tại sao?" Phú Sát hoàng hậu ngạc nhiên.
"Sau khi dùng cơm, đồ thừa được xử lý, những tế phẩm trở thành đồ bỏ đi, chắc chắn là vì thần Phật đã dùng rồi. Họ đã nhận tế phẩm, chứng tỏ họ đồng ý với ước vọng của chúng ta, bảo vệ sự phồn vinh Đại Thanh."
Thấy Tuệ Quý phi định ngắt lời, cô nhanh chóng quỳ rạp xuống: "Chúc mừng hoàng hậu, đó là thần Phật hiển linh, giúp cho Đại Thanh ta."
Vừa dứt lời, phi tần thái giám lập tức quỳ xuống, cùng nói một lời mà cô vừa thốt ra. Tuệ Quý phi bị cô làm tức giận, nói không nên lời, chỉ có thể phất tay áo rời đi.
Thờ cúng thần Phật xong, tân phi tần nghe nghi thức sắc phong, vì quan hệ với hoàng hậu, trong số các tân phi tần, cô được đứng thứ nhất.
Cung yến bắt đầu, danh phận Phùng Linh Anh thấp kém, chỉ có thể nhìn các bậc quyền quý tụ tập từ xa. Hôm nay hoàng hậu rất chăm sóc cô, dù có người muốn đối phó cô cũng không dám ra tay. Dù gì cũng là cái chết đột ngột của một phi tần, nhất định phải điều tra rõ ràng.
"Hoàng thượng giá đáo!" Với giọng nói lớn của thái giám, một bóng vàng xuất hiện trong đại điện. Cô tò mò muốn nhìn mặt đế vương. Ai ngờ chỉ liếc mắt một cái, khiến tim đập loạn nhịp.
"Nếu có thể quay lại, ta thà chết chứ không ném chiếc giày đó lên hoàng thượng.." Cô oán thầm, cúi đầu sợ bị phát hiện nhưng nghĩ lại hôm đó cơ bản hắn không nhận ra bản thân, trong lòng như trút được gánh nặng.
"Lần tuyển chọn tú nữ này, nhờ cả vào hoàng hậu rồi."
"Hoàng thượng nặng lời rồi, đây là bổn phận của thần thiếp."
"Lần này tuyển tú nghe phong, trẫm vì công vụ không thể đến, đây là quà gặp mặt cho phi tần mới."
Vừa nói xong, liền có thái giám cung nữ bê khay từ từ tiến đến. Nhấc mảnh vải đỏ, là một số trang sức châu ngọc và một đôi giày gấm khảm ngọc. Vừa nhìn thấy đôi giày, cảm giác lạnh sống lưng, một linh cảm xấu xuất hiện.
"Đôi Thục Cẩm hài, dùng ngọc non đã khai quang luyện chế thành, không những giúp giữ ấm đôi chân, còn là kiệt tác một năm một lần của đại sư thêu nước Thục."
Nghe giới thiệu về đôi giày, các phi tần cũng nóng lòng muốn mang thử, đáng tiếc đôi giày này quá to, mang không được, cô nghĩ có gì đó kỳ lạ. Cô giả vờ tới xem hào hứng, nhưng không thử.
Hoằng Lịch nghiêm túc nhìn từng phi tần mới tiến cung, cuối cùng ánh mắt dừng lại chỗ cô. "Nàng, lên đây thử."
Cô do dự làm Tuệ Quý phi bất mãn: "Làm gì vậy! Còn không mau chạy tới."
"Thần thiếp được sủng vừa mừng vừa lo, mong Quý phi nương nương rộng lượng." Chạy không thoát thì chỉ có thể tiến lên, cô ngay lập tức trở thành tâm điểm của trận phong ba này.
"Quả nhiên vừa chân." Cô nhìn nụ cười của Hoằng Lịch, biết mình sắp gặp xui xẻo.
"Lẽ nào đây chính là cô bé lọ lem phiên bản hắc ám trong truyền thuyết, vương tử này dường như không muốn tha cho ta!" Cô nghĩ thầm.
"Người mang giày này mệnh mang phúc khí, trong một tháng viết một nghìn chữ kinh Phật, sẽ trở thành kỳ phúc Đại Thanh, nàng đồng ý không?"
"Thần thiếp.. thần thiếp tuân mệnh."
Phải nói, Hoằng Lịch dùng một mũi tên trúng ba đích rất hay. Một là báo thù, hai là cho dù ban thưởng hôm nay là ân sủng hay là trừng phạt, sau này không thiếu những người nhằm vào cô, ba là Tuệ Quý phi vừa mới giở trò đối phó hoàng hậu muốn tìm ra lối thoát.
Để bảo đảm hậu cung không 'cháy', chỉ có thể tìm cô chịu thay tiếng oan, đúng là dụng tâm.[/BOOK]
Thân phận của tú nữ rơi xuống nước y như Phùng Linh Anh nghĩ, lúc này có người lén lút đưa bàn tay độc ác ra từ phía sau cô..
[BOOK]
2-5: Mượn đề nói chuyện.
Thái hậu tĩnh dưỡng ở Viên Minh Viên, nên nghi thức lễ Phật trước yến tiệc sẽ do hoàng hậu tổ chức. Trong Phật đường, hạ nhân đang bận rộn bài trí cúng phẩm lên bàn, chuẩn bị đâu ra đấy. Sau khi kết thúc, mọi người ra về, chỉ có một cung nữ đi hướng ngược lại.
"Nương nương, đã làm xong chuyện rồi." Người của Liêm Hậu gật gật đầu, sau đó rời đi, Phùng Linh Anh thấy rõ ràng đó là khuôn mặt của Tuệ Quý phi.
"Xem ra Tuệ Quý phi giở trò ở Phật đường! Ta phải đi xem." Cô quay lại Phật đường, kiểm tra kỹ, cuối cùng tìm ra manh mối ở cúng phẩm, vừa ngửi mùi ôi xộc vào mũi. Có lẽ Tuệ Quý phi muốn mượn cớ làm khó hoàng hậu chủ trì nghi thức lễ Phật!
Cô bèn rải một ít hương liệu lên trái cây điểm tâm, chặn mùi, vượt qua ải khó này đã.
Lễ Phật bắt đầu, chúng nhân theo hoàng hậu tham bái. Lúc gần kết thúc, vị thái giám đột nhiên lật ngược cúng phẩm, thần thái kỳ dị, cô lập tức lớn tiếng ngăn cản: "Nô tài to gan, dám phá tế phẩm! Còn không nhanh thu dọn!"
"Nô tài vụng về, các vị nương nương đừng trách." Thái giám bị cô dọa nạt, vội vàng thu dọn đồ cúng bị đổ.
"Mùi vị gì thế?" Gia tần đứng một bên nhìn, liên tục đá mắt ra hiệu với Vân Hương.
Vân Hương lên trước, cầm bánh lên xem: "Hồi bẩm nương nương, là vị bánh ngọt, hình như hỏng rồi."
"Hỏng? Hoàng hậu nương nương, dù người lần đầu thay Thái hậu lễ Phật thiếu kinh nghiệm, nhưng không thể để có sự cố, đây là đại bất kính với thần Phật."
Đối mặt với chất vấn hùng hổ của Tuệ Quý phi, hoàng hậu bối rối, cô lanh trí hành động: "Hỏng rồi? Sáng nay vẫn còn thơm phức mà? À, ta hiểu rồi! Chắc là thần Phật hiển linh." Vì đột nhiên xen vào, cô trở thành tâm điểm của Phật đường.
"Hả? Tại sao?" Phú Sát hoàng hậu ngạc nhiên.
"Sau khi dùng cơm, đồ thừa được xử lý, những tế phẩm trở thành đồ bỏ đi, chắc chắn là vì thần Phật đã dùng rồi. Họ đã nhận tế phẩm, chứng tỏ họ đồng ý với ước vọng của chúng ta, bảo vệ sự phồn vinh Đại Thanh."
Thấy Tuệ Quý phi định ngắt lời, cô nhanh chóng quỳ rạp xuống: "Chúc mừng hoàng hậu, đó là thần Phật hiển linh, giúp cho Đại Thanh ta."
Vừa dứt lời, phi tần thái giám lập tức quỳ xuống, cùng nói một lời mà cô vừa thốt ra. Tuệ Quý phi bị cô làm tức giận, nói không nên lời, chỉ có thể phất tay áo rời đi.
Thờ cúng thần Phật xong, tân phi tần nghe nghi thức sắc phong, vì quan hệ với hoàng hậu, trong số các tân phi tần, cô được đứng thứ nhất.
2-6: Món quà bất ngờ.
Cung yến bắt đầu, danh phận Phùng Linh Anh thấp kém, chỉ có thể nhìn các bậc quyền quý tụ tập từ xa. Hôm nay hoàng hậu rất chăm sóc cô, dù có người muốn đối phó cô cũng không dám ra tay. Dù gì cũng là cái chết đột ngột của một phi tần, nhất định phải điều tra rõ ràng.
"Hoàng thượng giá đáo!" Với giọng nói lớn của thái giám, một bóng vàng xuất hiện trong đại điện. Cô tò mò muốn nhìn mặt đế vương. Ai ngờ chỉ liếc mắt một cái, khiến tim đập loạn nhịp.
"Nếu có thể quay lại, ta thà chết chứ không ném chiếc giày đó lên hoàng thượng.." Cô oán thầm, cúi đầu sợ bị phát hiện nhưng nghĩ lại hôm đó cơ bản hắn không nhận ra bản thân, trong lòng như trút được gánh nặng.
"Lần tuyển chọn tú nữ này, nhờ cả vào hoàng hậu rồi."
"Hoàng thượng nặng lời rồi, đây là bổn phận của thần thiếp."
"Lần này tuyển tú nghe phong, trẫm vì công vụ không thể đến, đây là quà gặp mặt cho phi tần mới."
Vừa nói xong, liền có thái giám cung nữ bê khay từ từ tiến đến. Nhấc mảnh vải đỏ, là một số trang sức châu ngọc và một đôi giày gấm khảm ngọc. Vừa nhìn thấy đôi giày, cảm giác lạnh sống lưng, một linh cảm xấu xuất hiện.
"Đôi Thục Cẩm hài, dùng ngọc non đã khai quang luyện chế thành, không những giúp giữ ấm đôi chân, còn là kiệt tác một năm một lần của đại sư thêu nước Thục."
Nghe giới thiệu về đôi giày, các phi tần cũng nóng lòng muốn mang thử, đáng tiếc đôi giày này quá to, mang không được, cô nghĩ có gì đó kỳ lạ. Cô giả vờ tới xem hào hứng, nhưng không thử.
Hoằng Lịch nghiêm túc nhìn từng phi tần mới tiến cung, cuối cùng ánh mắt dừng lại chỗ cô. "Nàng, lên đây thử."
Cô do dự làm Tuệ Quý phi bất mãn: "Làm gì vậy! Còn không mau chạy tới."
"Thần thiếp được sủng vừa mừng vừa lo, mong Quý phi nương nương rộng lượng." Chạy không thoát thì chỉ có thể tiến lên, cô ngay lập tức trở thành tâm điểm của trận phong ba này.
"Quả nhiên vừa chân." Cô nhìn nụ cười của Hoằng Lịch, biết mình sắp gặp xui xẻo.
"Lẽ nào đây chính là cô bé lọ lem phiên bản hắc ám trong truyền thuyết, vương tử này dường như không muốn tha cho ta!" Cô nghĩ thầm.
"Người mang giày này mệnh mang phúc khí, trong một tháng viết một nghìn chữ kinh Phật, sẽ trở thành kỳ phúc Đại Thanh, nàng đồng ý không?"
"Thần thiếp.. thần thiếp tuân mệnh."
Phải nói, Hoằng Lịch dùng một mũi tên trúng ba đích rất hay. Một là báo thù, hai là cho dù ban thưởng hôm nay là ân sủng hay là trừng phạt, sau này không thiếu những người nhằm vào cô, ba là Tuệ Quý phi vừa mới giở trò đối phó hoàng hậu muốn tìm ra lối thoát.
Để bảo đảm hậu cung không 'cháy', chỉ có thể tìm cô chịu thay tiếng oan, đúng là dụng tâm.[/BOOK]
Chỉnh sửa cuối: