Viết Ở Vũng Tàu Anh chỉ là chú còng trên cát Chạy theo em khắp các bãi bờ Rồi một hôm còng biến thành hoàng tử Khi quơ càng bỗng gắp được câu thơ... Thanh Trắc Nguyễn Văn
Xin giới thiệu với các bạn bài thơ Xin Em đã đăng trên báo Đắk Lắk. Bài thơ này Thanh Trắc Nguyễn Văn viết tặng cho cô Xuân Th. (người mẫu thơ), giáo viên ngữ văn trường THPT Võ Thị Sáu. Ghi chú thêm: Người mẫu thơ là những cô gái xinh đẹp cộng tác với người sáng tác thơ, tạo cảm hứng để người sáng tác thơ sáng tác (cũng giống như người mẫu ảnh, người mẫu vẽ tranh...) Xin Em Xin em một sợi tóc thề Để anh buộc nhớ kẻo về em quên Mùa này dông bão chông chênh Thuyền tình trôi mất bắt đền ai đây? Xin em cho nắm ngón tay Để anh cầm mãi những ngày có nhau Lỡ khi biền biệt trăng sao Tháng năm tơ nhện toàn màu cô đơn. Xin em tặng một nụ hôn Để anh hiểu biết lớn khôn thành người Một mai đắc đạo lên trời Gặp tiên nữ Biết trả lời: Đã hôn... Thanh Trắc Nguyễn Văn
Khi bé gái nhà tôi còn học lớp ba, cô giáo chủ nhiệm bắt mua báo Nhi Đồng ủng hộ cho cái gì đó không biết.. Tôi quyết định viết thơ thiếu nhi đăng lên báo Nhi Đồng để kiếm tiền nhuận bút "gỡ gạc". Bài thơ Bầu Trời Và Ánh Trăng là một trong những bài thơ tôi viết đăng trên báo Nhi Đồng lúc đó. Bầu Trời Và Ánh Trăng Bầu trời dịu nắng Bầu trời của cha Ánh trăng hiền hòa Ánh trăng của mẹ. Những ngày đi học Mưa lạnh ngập đường Cõng con đến lớp Cha cười yêu thương. Nhặt từng hạt thóc Nâng từng phấn hoa Cha là cánh gió Dìu con bay xa. Đêm nằm mẹ kể Chuyện cổ tích xưa An Tiêm trồng dưa Sơn Tinh trị thủy. Lời ru, điệu lý Ngấm vào chiêm bao Hương đêm ngọt ngào Từng câu mẹ hát. Bầu trời dịu nắng Bầu trời của cha Ánh trăng hiền hòa Ánh trăng của mẹ. Thanh Trắc Nguyễn Văn
Bến Cũ Chào năm tháng ta quay về bến cũ Tìm tuổi thơ bàng bạc mảnh trăng chiều Dòng sông xưa con đò giờ khuất bóng Mây nước vang buồn vọng gió cô liêu. Ta ngơ ngác giữa hai bờ thực ảo Hỏi hoàng hôn sao chẳng thấy em về Mở trang vở ta giở tìm chữ nhớ Hoa gạo đốt lòng cháy rực trời quê. Đây bến cũ người lái đò đâu mất? Khi ta về người đã mãi đi xa Trăng không khóc sao chòng chành lệ ứa Mưa phương nào hay mưa ở hồn ta? Đây con sóng đưa ta thời đi học Ta vô tư, đánh mất đến bây giờ Đâu áo trắng? Đâu tiếng cười lấp lánh? Để sân trường gió lạnh bớt bơ vơ.. Thanh Trắc Nguyễn Văn
Mẹ Thành Cổ Tích Con về Mẹ đã xa rồi Nắng vàng vọt tắt đỉnh đồi hoàng hôn Lá chiều rười rượi cô thôn Mưa thu rưng rức khóc hồn ca dao. Con về cầu ván bờ ao Bắt con đom đóm thả vào tuổi thơ Tuổi thơ có tiếng ầu ơ Có vòng tay Mẹ bồng chờ trăng lên. Con về hỏi nhớ tìm quên Đồng sâu, ruộng cạn đâu tên của mình? Nổi trôi cũng kiếp lục bình Câu thơ giờ lạnh sân đình heo may. Con về thấy Mẹ trên mây Một đời gồng gánh vai gầy cỏ lau Bướm bay tang trắng vườn cau Mẹ thành cổ tích Miếng trầu ai têm? Thanh Trắc Nguyễn Văn
Lục Bát Chiều Thu xưa em bé em hiền Tôi qua ngõ ấy bén duyên má hồng Cùng em tưới cải ven sông Lên non hái củi, xuống đồng mò cua Gừng cay muối mặn mơ chua Tôi đi gởi lại bốn mùa cỏ hoa Bốn năm lên phố học xa Hẹn nhau rồi sẽ mẹ cha thưa lời... Ngờ đâu cá nước chim trời Sang sông con sáo học đòi bay cao Tôi về vịn mãi nỗi đau Dùng dằng chẳng biết nắm vào hay buông Nắm ư? Sợ mỏng cánh chuồn Tim em gai góc biết vuông hay tròn? Buông ra sợ tím mỏi mòn... Người ta hờ hững chắc còn nhớ thương? Em cười nghiêng ngả sắc hương Gót giày giậm vỡ giọt sương cuối chiều Tôi ngồi vá lại chữ yêu Gỡ buồn dán giấy Thả diều Tiễn nhau... Thanh Trắc Nguyễn Văn
Bài thơ Vai Diễn Ác viết tặng cho Mỹ Tiên, học sinh cũ của tôi đang học lớp diễn viên kịch sắp ra trường, đã đăng báo và được tuyển chọn vào ấn phẩm Ra Khơi 6. Thơ được tuyển là do Ban biên tập chọn lựa, hoàn toàn miễn phí, hoàn toàn không có chuyện phải đóng tiền mới được in thơ. Thấy có bày bán tôi mua 1 quyển, nhưng cũng không giữ được lâu, vì có người xin được kí tặng... Vai Diễn Ác (Tặng Mỹ Tiên) Một vai diễn ác để đời Nỗi đau hun hút với lời thoại câm Bàn tay mở Bão ầm ầm Mắt long sòng sọc vẫn thầm đong đưa... Bạn Thù Chín nắng mười mưa Ba viên đạn nổ tiễn đưa cuộc tình Xác người sân khấu rung rinh Em cười hay khóc mà mình quặn đau? Nhập vai ác Em thét gào Hóa thân vào những ngọt ngào đắng cay Trắng đen nước mắt phơi bày Diễn cho tội ác không ngày tái sinh... Thanh Trắc Nguyễn Văn
Một bài thơ được viết tặng cho cô Lan Hương, giáo viên anh văn trường THPT Võ Thị Sáu trong chuyến tham quan DakLak Ban Mê Thu Khúc Mùa thu Ban Mê, cà phê đen Nụ cười sương khói lạ hay quen? Chạm ly uống cạn lời đêm vắng Sóng sánh cao nguyên, lấp lánh đèn. Ban Mê lung linh, Ban Mê mưa Nhạt nắng môi em gió lạnh vừa Thơ xưa thả lại bên hồ cũ Em có tìm không, có đến chưa? Ta nghe đàn em trên non cao Suối reo róc rách, lá gọi chào Theo đàn dê trắng ta lên đỉnh Cùng em múa hát hái trăng sao. Ta đưa nhau về thăm Buôn Đôn Tìm dấu voi đi, tiếng thét dồn Chiêng cồng gõ vọng hồn sương núi Thắp bừng lửa đuốc níu hoàng hôn. Xa em, xa Ban Mê chiều nay Người đi hồ Lak nắng thu gầy Rượu cần chưa uống, giờ không uống Cành lan hương tỏa nhớ ai say? Thanh Trắc Nguyễn Văn
Hình Như Hình như Sương khói vừa rơi.. Lá vàng vàng nắng cuối trời lặng bay. Hình như Mây vướng vào mây.. Áo dài em quét rụng ngày hoàng hôn. Hình như Trăng sáng đường thôn.. Câu hò bến nước chở hồn ca dao. Hình như Mưa vỡ trăng sao.. Sợi tình năm tháng ngấm vào cỏ hoang. Hình như Gió đậu cành xoan.. Câu thơ chợt viết bỗng toàn tên em! Thanh Trắc Nguyễn Văn