Xuyên Không [Edit] Phế Sài Nghịch Thiên: Tà Vương Bá Sủng Cuồng Phi - Lỏa Bôn Đích Man Đầu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi tocxanh, 1 Tháng tám 2021.

  1. tocxanh

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Thưởng nàng, một trăm roi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thuỷ Mặc Miễn nhìn đến Thuỷ Ngâm Tuyết trang điểm thành bộ dạng như vậy, mặt tối sầm lại, lập tức hét lên một tiếng lớn, "Quỳ xuống cho ta!"

    Thuỷ Ngâm Tuyết sợ tới mức hai chân run rẩy, lúc này mới thu hết tâm tư vào trong lòng, chờ đến khi phát hiện Thuỷ Ngâm Thiền đang lười biến nhìn nàng, lập tức liền chối cải.

    "Đại gia gia, có phải phế vật này nói sằng nói bậy trước mặt người? Tuyết nhi thực sự có dùng nước ăn da huỷ hoại mặt nàng ta, nhưng đó là nàng ta đáng bị như vậy! Ai kêu nàng ta câu dẫn Vân ca ca của ta, đúng là không biết liên sĩ, ta chỉ mới huỷ hoại khuôn mặt nàng ta là tốt lắm rồi! Thuỷ Ngâm Tuyết ta tự mình làm tự mình chịu, đại gia gia muốn phạt cứ phạt đi!"

    Thuỷ Ngâm Thiền suy tư nhìn chằm chằm Thuỷ Ngâm Tuyết.

    Thật không nghĩ tới Thuỷ Ngâm Tuyết lại còn có đầu óc như vậy, nếu như nàng ta ra sức khước từ, rất có thể khiến cho vài vị trưởng lão chán ghét, nhưng nàng ta hiện giờ lớn mật thừa nhận, còn nói đến hợp lý như vậy, chỉ có vẻ là do nàng ta nhất thời xúc động không hiểu chuyện.

    Quả nhiên, Thuỷ Mặc Miễn cùng vài vị trưởng lão đã thả lỏng xuống nét mặt hung giữ lúc đầu.

    Lúc này, nét mặt Thuỷ Ngâm Thiền thay đổi không thể nào tốt hơn.

    "Thiền nha đầu, ngươi nói cho đại gia gia, sự tình của ngày hôm trước có phải là sự thật hay không?" Thuỷ Mặc Miễn ngược lại nhìn về phía Thuỷ Ngâm Thiền hỏi.

    Thuỷ Ngâm Thiền hơi rũ người lại, thu hết tất cả khí thế vào bên trong, thấp giọng hỏi: "Đại gia gia, nếu là thật thì như thế nào? Nếu là giả thì như thế nào?"

    Thuỷ Mặc Miễn ngưng thần nói: "Nếu các người thật sự là tình đầu ý hợp, đại gia gia ngày khác tới cửa Vân gia bàn chuyện hôn sự, còn nếu tiểu tử Vân gia kia dụ dỗ ngươi, lão tử nhất định sẽ đánh gãy hai chân hắn!"

    Thuỷ Ngâm Thiền đang căng thẳng đột nhiên buông lỏng, nhịn không được mà bật cười một tiếng.

    Nàng vốn tưởng rằng Thuỷ Mặc Miễn là đang muốn giúp Thuỷ Ngâm Tuyết giải vây, không nghĩ tới vậy mà lại vì nàng.

    Trong khoảng thời gian ngắn, Thuỷ Ngâm Thiền đối với Thuỷ Mặc Miễn có chút tin tưởng.

    "Đại gia gia, người yên tâm, lần trước là ngoài ý muốn, ta cùng Vân Phi Dật kia hoàn toàn trong sạch, ngài cũng đừng tới cửa cầu hôn, Thiền Nhi còn nhỏ tuổi, hiện tại muốn tu luyện huyền võ thật tốt."

    Thuỷ Ngâm Tuyết nghe vậy, liền cười lên vài tiếng trào phúng, "Phế vật như người đến huyền khí còn không có mà lại nói đến chuyện tu luyện huyền khí, ngu xuẩn, ngươi cho rằng chúng ta với ngươi đều giống nhau?"

    Thuỷ Ngâm Thiền mặc kệ nàng ta vừa nói cái gì, liền trực tiếp kế sát vào tai Thuỷ Mặc Miễn thì thầm vài câu.

    Thuỷ Mặc Miễn vừa nghe Thuỷ Ngâm Thiền nói xong, hai mắt liền sáng chói, "Thiền nha đầu, điều ngươi nói chính là sự thật?"

    "Thiền Nhi không dám lừa gạt đại gia gia."

    Nàng xác định có biện pháp luyện tập huyền võ, bởi vì trong cơ thể nàng không phải là không có huyền khí, mà là do kinh mạch tắc nghẽn, huyền khí không thể tụ đến đan điền, chỉ cần nàng khơi thông kinh mạch, nàng có thể trở thành một Huyền giả!

    "Đại gia gia, người không được bị phế vật này lừa gạt!" Thuỷ Ngâm Tuyết the thé giọng nói. Nàng không rõ, vừa rồi tiện nhân Thuỷ Ngâm Thiền nói với đại gia gia cái gì, thế nhưng đã làm đại gia gia lộ rõ vui mừng.

    "Ngươi câm mồm!" Thuỷ Mặc Miễn trách mắng, lại nhìn về phía Thuỷ Ngâm Thiền, "Thiền nha đầu, hỗn trướng này đúng là hại ngươi khổ sở rồi, hiện giờ đại gia gia cho ngươi toàn quyền quyết định, ngươi nói xử trí như nào, đại gia gia liền xử trí như thế."

    "Đại gia gia, người không thể nói như vậy! Tiểu phế vật này nhất định sẽ giết chết ta!" Thuỷ Ngâm Tuyết không thể tin mà hét thành tiếng chói tai.

    Đại gia gia vậy mà lại đem nàng cho phế vật này xử trí?

    Nhị trưởng lão cùng Thuỷ Nhạc Trượng vốn đang muốn nói cái gì đó, nhưng bọn họ hiểu rõ tính cách của Thuỷ Mạc Mặc Miễn, một khi đã quyết định cái gì rất khó sửa đổi.

    Thuỷ Ngâm Thiền khoé miệng cong nhẹ, không nghĩ tới đại gia gia lại là một người đáng yêu như vậy.

    Trước kia Thuỷ Ngâm Thiên như thế nào mà lại không phát hiện ra?

    Đúng rồi trong trí nhớ của Thuỷ Ngâm Thiền thấy ai cũng đều cúi đầu, đương nhiên không nghĩ tới đại gia gia, đúng là đáng hận, cũng không nhìn ra đại gia gia lại là một người nhân hậu như vậy.

    "Đại gia gia, Thiền Nhi tuy rằng bị đánh đến gần chết rất thê thảm, nhưng Thiền Nhi biết rằng, dù sao nàng ta cũng là tứ tỷ, cho nên Thiền Nhi không muốn phạt nặng nàng." Thuỷ Ngâm Thiền khẽ thở dài, làm một bộ dạng từ bi.

    Vài vị trưởng lão cùng thúc bá cũng không khỏi ghé mắt, thầm nghĩ tâm địa nha đầu này đúng là lương thiện, nhưng đồng thời cũng lắc đầu, loại tính tình này ở đại lục tu luyện huyền võ không thể phát triển lâu dài được.

    Cường giả ở thế giới này chính là vi tôn, bị đánh đến như vậy, càng thoái nhượng chỉ làm cho bản thân thêm nhút nhát.

    Nhưng mà không bao lâu, mọi người đều phát hiện, bọn họ suy nghĩ nhiều rồi!

    Bởi vì Thuỷ Ngâm Thiền ngay sau đó liền cười tủm tỉm nói thêm: "Tứ tỷ lớn lên xinh đẹp như hoa, ta đương nhiên sẽ không huỷ hoại khuôn mặt này của nàng ta, cho nên, phạt nàng ta trăm roi sắt đi. Mà, chỉ cần đánh trên lưng là được rồi."
     
    Cá Cảnh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng tám 2021
  2. tocxanh

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Linh dược, khai tiểu táo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một trăm roi sắt, đánh trên lưng, nhẹ thì cũng tróc da tróc thịt. Nếu lấy huyến khí tụ vào roi sắt thi hình, Thuỷ Ngâm Tuyết không nằm trên giường mười ngày nữa tháng mới lạ, căn bản không xuống giường được.

    Kết quả, Nhị trưởng lão vừa nghĩ đến cái gì liền đến cái đó.

    Thuỷ Mặc Miễn lập tức hạ lệnh: Lấy roi sắt tụ huyền khí xử phạt trăm roi. Bất luận là kẻ nào cầu tình, đều bị xử phạt cùng!

    Lão gia tử lời nói như phong vũ, vừa hạ lệnh một cái, bên trong liền lập tức có hai người đi ra, liền lôi người kéo xuống.

    Thuỷ Ngâm Tuyết lúc này mới bắt đầu sợ hãi, lập tức khóc xin tha: "Đại gia gia đừng mà! Tuyết Nhi biết sai rồi, đại gia gia tha cho Tuyết Nhi đi! Đại gia gia, đại gia gia ----- các ngươi buông ta ra, mau thả ta ra ---"

    Bất luận Thuỷ Ngâm Tuyết cầu xin như thế nào, sắc mặt Thuỷ Mặc Miễn đều không đổi sắc, lúc này chính là muốn thực hiện gia pháp.

    Không lâu sau, một trận tiếng kêu gào thảm thiết vang đến, cùng với bài từ chửi bậy khó nghe.

    "Thuỷ Ngâm Thiền, ngươi là cái đồ phế vật không biết xấu hỗ, tiện nhân, hồ ly tinh! Ngươi như vậy mà không chết quắc đi! A, a a, đau quá --- gia gia, cha cứu ta, a a.."

    Nhị trưởng lão cùng Thuỷ Nhạc Trượng nghe xong liền đau lòng không thôi, hai ngươi trừng mắt nhìn Thuỷ Ngâm Thiền khoé mắt như muốn nứt ra, đôi mắt hình viên đạn như muốn giết Thuỷ Ngâm Thiền mấy trăm lần.

    Bọn họ thương sót nhìn Tuyết nha đầu chỉ vì tiểu phế vật này mà bị đánh tới một trăm roi!

    Roi phạt này đều được tụ huyền khí, một roi bình thường uy lực đã không nhẹ, việc này chẳng khác nào Thuỷ Ngâm Tuyết chịu hai trăm roi sắt!

    Nếu không phải nha đầu này thiên phú không tồi, tự bản thân có thể luyện được huyền khí cấp sáu, huyền võ cũng đã tới trình độ cấp năm, nếu không lúc này xác định không chết cũng tàn phế.

    "Đại ca, ngươi thế nào mà lại tin vào một lời phiến diện của tiểu phế vật kia! Ngày đó tiểu tiện nhân này làm ra những chuyện phóng đáng cùng tiểu tử Vân gia kia, ta cùng lão tứ tận mắt nhìn thấy! Loại dâm phụ này nên bị huỷ dung, Tuyết nha đầu làm vậy là sai? Cho dù là có tội thì cũng không cẩn thận vượt qua quy củ, nhiều lắm là phạt nàng ta cấm túc mấy ngày. Đại ca người như vậy là không công bằng!" Nhị trưởng lão nghe tiếng kêu tham thiết kia, trong lòng nghẹn lại cuối cùng cũng bộc phát mà nói ra.

    "Không công bằng" ba chữ làm Thuỷ Mặc Miễn nhăn mày lại, gương mặt già nua trầm xuống, "Lão nhị, ngươi nói ta không công bằng? Đừng cho là ta đã già nên đầu óc không minh mẫm, Tuyết nha đầu âm thầm làm mấy loại chuyện này còn thiếu sao? Nếu không phải xem trọng nàng ta có thiên phú không tồi, lão phu sớm đã tìm tới nó tính sổ!

    Trước kia ta chỉ cho rằng nha đầu này tính tình kiêu căng ương ngạnh, trước kia nàng ta đối với Thiền nha đầu không tốt, ta cũng chỉ cho rằng tiểu bối không hiểu chuyện gây sự. Nhưng chính lúc này đây! Ngươi nhìn xem cháu ngoại ngoan của ngươi đã làm những chuyện gì? Tuổi còn nhỏ mà tâm địa độc ác như vậy, nếu không phải Thiền nha đầu mệnh lớn phúc lớn, chỉ sợ đã bị nha đầu này đánh chết rồi!"

    Thuỷ Ngâm Thiền nghe được những lời này, trong lòng cũng có chút lạnh lùng.

    Trên thực tế, Thuỷ Ngâm Thiền nguyên chủ của thân xác này đã bị Thuỷ Ngâm Tuyết hại chết, nếu không phải nàng mượn xác hoàn hồn, thì làm sao có cơ hội đứng đây xử phạt Thuỷ Ngâm Tuyết.

    Cho nên, liền đem tính mạng của Thuỷ Ngâm Tuyết bồi thường cho Thuỷ Ngâm Thiền cũng thật không oan uổng.

    Tiếng gào thét đến chói tai phải thật lâu mới yên tĩnh trở lại, Nhị trưởng lão cùng Thuỷ Nhạc Trượng sớm đã đứng ngồi không yên, liền nóng lòng chạy ra xem Thuỷ Ngâm Tuyết thế nào.

    Thuỷ Mặc Miễn xoa xoa thái dương đang đau của mình, kêu mọi người đều lui ra, chỉ để mọt mình Thuỷ Ngâm Thiền ở lại.

    "Nha đầu, ngươi cảm thấy thân thể thế nào?" Thuỷ Mặc Miễn hỏi.

    Thuỷ Ngâm Thiền cười nói: "Đại gia gia đưa cho ta trung cấp phục nhan đan, thân thể của ta bây giờ khá hơn nhiều rồi, chỉ là thân thể bây giờ có chút suy yếu."

    Thuỷ Mặc Miễn hướng ngoài cửa xem xét, xác định không có người lén nghe ngóng sau tường, lúc này mới từ trong ngực lấy ra một cái lọ, không nói không rằng liền nhét vào miệng nàng.

    "A.. Đại gia gia người cho ta ăn cái gì vậy?" Thuỷ Ngâm Thiền chỉ thấy mấy viên đan dược vào miệng liền tan, hương dược nồng đậm.

    Ngay sau đó, tốc độ hồi phục ngoại thương trên người nàng rất nhanh, mắt thường cũng không nhìn thấy được!

    Trừ phần xẹo do nước ăn dạ lưu lại, còn lại trên người nàng da thịt đã lành lặn lại như ban đầu.
     
    Cá Cảnh thích bài này.
  3. tocxanh

    Bài viết:
    0
    Chương 12: Quyết tâm, trở thành cường giả

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không cần nghĩ nhiều cũng biết, đan dược này tuyệt đối không thua kém gì trung cấp phục nhan đan!

    Đại gia gia sao tự nhiên lại cho nàng đan dược?

    "Thiền nha đầu, mấy năm nay đại gia gia xem nhẹ ngươi, ngươi không nên trách đại gia gia." Thuỷ Mặc Miễn thở dài một tiếng, ánh mắt trở nên có chút sâu thẳm.

    Thuỷ Ngâm Thiền môi hơi nhấp nhấp, không nói gì.

    Nguyên nhân cũng vì Thuỷ Ngâm Thiền nhát gan nhút nhát, duy nhất một lần gan dạ chính là dùng đầu phá cửa phòng chứa củi, ý đồ muốn đi gặp Nhị hoàng tử một lần.

    Đáng tiếc, cuối cùng kết cục lại là hương tiêu ngọc vẫn.

    Nàng biết, nguyên nhân đều do Thuỷ Ngâm Thiền quá nhút nhát nên cũng không thể oán trách ai, nàng ta tự ti đến đáng thương, chính bản thân nàng cũng cảm thấy nàng ta đúng là phế vật.

    Thuỷ Mặc Miễn thấy Thuỷ Ngâm Thiền trầm mặc không nói, nhịn không được liền lắc đầu khẽ thở dài một tiếng.

    "Thiền nha đầu, kỳ thật đại gia gia vẫn luôn biết tình cảnh của ngươi mấy năm nay, nhưng ngươi cũng không nên trách đại gia gia nhẫn tâm. Ngươi không có huyền khí, không thể nào tu luyện huyền võ, tính cách lại nhát gan như vậy, đại gia gia vốn định như vậy có thể tôi luyện tâm trí của ngươi, nào đâu ngờ nhiêu năm như vậy ngươi chẳng những không tiến bộ, tính cách ngược lại càng trở nên nhút nhát."

    Thuỷ Mặc Miễn nhìn về phía Thuỷ Ngâm Thiền ánh mắt mang theo một tia tự trách nhưng ở ngoài lại có chút vui mừng, "Bất quá, sự tình lần này tựa hồ làm Thiền nha đầu ngươi đã thông tư tưởng? Ngươi cũng không thể quá nhượng bộ, ngươi càng lui, người khác càng nhận định ngươi là quả hồng mềm."

    Thuỷ Ngâm Thiền nghe vậy, trong lòng liền hiểu rõ.

    Thì ra là thế, nàng còn tưởng nguyên chủ bị toàn bộ người của Thuỷ gia ức hiếp, mà Thuỷ Mặc Miễn thân là gia chủ dù cho công việc bận rộn cũng không thể không biết gì. Không nghĩ tới, hắn như thế mà hoài nhiều tâm tư như vậy.

    Khinh nhục đánh chửi xác định có thể rèn luyện tâm trí, nhưng nguyên chủ tính tình quá yếu đuối, lão già này cũng không sợ nàng bị chơi tới hư?

    Thuỷ Ngâm Thiền đối với Thuỷ Mặc Miễn cặp mắt tràn đầy yêu quý, không nhẫn tâm nói cho hắn biết: Nguyên nhân bởi vì Thuỷ Ngâm Thiền tự cho bản thân là đúng mà hại chết nguyên chủ.

    Thuỷ Mặc Miễn tiếp tục nói: "Thiền nha đầu, phụ thân với mẫu thân ngươi đều là Huyền giả cực ký xuất chúng, đại gia gia tin tưởng, ngươi sớm hay muộn cũng theo chân họ trở thành một Huyền giả ưu tú!"

    Thuỷ Ngâm Thiền khoé miệng vừa cong lên, "Đại gia gia, ngài không phải đã quên ta chính là phế vật không có huyền khí, nếu như bị bọn họ ngược chết luôn thì phải làm sao bây giờ?"

    Nhìn bộ dạng nghiêm túc của lão già này, vì sao nàng cảm thấy hiện tại lão già này kỳ thực cũng không đáng tin lắm.

    Thuỷ Mặc Miễn nghe vậy, sắc mặt liền nghiêm nghị, dùng những lời thấm thía nói: "Nha đầu, nếu ngươi ở Thuỷ gia đến chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được, ngay sau ra khỏi Thuỷ gia, ngươi còn có thể sống?"

    Thuỷ Ngâm Thiền ánh mắt khẽ thay đổi, đối với những lời Thuỷ Mặc Miễn nói nàng cảm thấy cũng có lý.

    Nguyên nhân cũng vì Thuỷ Ngâm Thiền quá nhu nhược, ra khỏi Thuỷ gia, sớm muộn gì cũng bị kẻ khác hại chết.

    "Thiền nha đầu, ngươi trước tiên cùng đại gia gia nói rõ, ngươi nói trong cơ thể ngươi thực sự có huyền khí?" Thuỷ Mặc Miễn tuy rằng cảm thấy nha đầu này không cần phải nói dối hắn, nhưng hiện tại vẫn có chút khó tin.

    Huyền khí vô hình, cho nên phải có trắc huyền thạch chuyên đo lường huyền khí trong cơ thể cao hay thấp. Người thí nghiệm đem toàn bộ huyền khí tụ một chỗ ở đan điền, sau đó đem tay đặt ở trắc huyền thạch mà đánh, bất kỳ loại thuộc tính huyền giả nào đều thí nghiệm ra huyền khí có màu sắc đó, mà huyền khí càng cao thì màu sắc tương ứng càng dày đặc.

    Mà lúc trước, gia tộc là thí nghiệm, Thuỷ Ngâm Thiền rõ ràng không có bất kỳ huyền khí nào.

    Nhưng hiện tại, nha đầu này cứ khăng khăng nói trong cơ thể nàng có thế có?

    Thuỷ Ngâm Thiền bất đắc dĩ mà trợn to mắt nói dối, nàng đã nói rất nhiều lần, như thế nào mà lão già này vẫn không tin nàng.

    "Đại gia gia, còn có một chuyện Thiền Nhi chưa kịp nói cho người."

    "Sao? Mau nói ta nghe."

    Thuỷ Ngâm Thiền bắt đầu bịa chuyện: "Trước đó vài ngày, ta ở trên đường tình cờ gặp được một đại sư thần bí, vị đại sư kia liếc mắt nhìn ta một cái bảo ta tư chất phế vật, bất quá đại sư kiểm tra thân thể của ta một chút mới phát hiện trong cơ thể không phải là không có huyền khí, mà là do kinh mạch tắc nghẽn, huyền khí khó mà tích tụ đến đan điền."

    "Khó trách, thế mà lại như vậy."

    "Vị đại sư kia nói cũng có lý, liền cho ta một bộ nội công tâm pháp, chỉ cần ta tu luyện như những gì đại sư dạy trong bộ tâm pháp này, ta nhất định có thể đã thông kinh mạch đã tắc nghẽn, làm huyền khí tụ đến đàn điền."

    "Nếu quả thực là như thế, thật sự là quá tốt. Thiền nha đầu, ngươi mau đi tu luyện nội công tâm pháp, chờ đến lúc thành công tụ được huyền khí, nhất đi phải nói cho đại gia gia!"

    Thuỷ Ngâm Thiền nhìn thấy Thuỷ Mặc Miễn nhiệt tình như vậy bản thân cũng cao hứng, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.

    Nàng quyết định, sau này liền đặt kỳ vọng lên người lão nhân đáng yêu này, nàng cũng nhất định tu luyện thật tốt huyền võ, trở thành một cường giả tối cao!

    #Chú thích: Hương tiêu ngọc vẫn – Hương tàn ngọc nát – chết.
     
    Cá Cảnh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng tám 2021
  4. tocxanh

    Bài viết:
    0
    Chương 13: Bế quan, Huyền đồ tam tinh!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi cùng Thuỷ Mặc Miễn nói chuyện xong, Thuỷ Ngâm Thiền liền bắt đầu bế quan.

    Nàng sử dụng trung cấp cổ võ chi thuật vừa hay có một loại nôi công tâm pháp giúp khơi thông kinh mạch, hiện tại vừa vặn lại có tác dụng.

    Thuỷ Ngâm Thiền không chỉ bắt đầu tu luyện bộ nội công tâm pháp này, mỗi ngày còn không quên đánh Thái Cực do chính mình đã nghiên cứu để tạo ra võ kỹ.

    Cứ như vậy, thoáng cái một tháng sau.

    Thuỷ Ngâm Tuyết trải qua chuyện này, một tháng qua Thuỷ Ngâm Thiền sống rất an nhàn, không có người nào mắt ruồi bọ chạy đến quấy rầy nàng.

    Mỗi ngày, đều có hạ nhân đưa đồ ăn đến, trong lúc này cũng không có chuyện gì liên quan đến tiểu viện của nàng.

    Trong phòng, có một nữ tử chỉ mặc một cái yếm đào và quần đùi ngắn ngồi trên giường làm một loại tư thế rất kỳ quái, nữ tử một chân đặt trên mặt đất, một chân khác giơ lên trời, đôi tay nàng kết một loại thủ ấn rất ky quái.

    Dần dần, mô hồi trên trán của nữ tử ngày càng nhiều, mồ hôi này mang theo chất dơ bẩn, đem mặt của nữ tử nhuộm thành tiểu hoa miêu.

    Ước chừng qua nữa canh giờ, hai mắt nữ tử bỗng nhiên trợn lên, mồ hôi chậm rãi rơi.

    Một tháng qua, nàng không chỉ luyện võ cổ nội tâm công pháp đã thông kinh mạch của chính mình, mà còn thành công đem huyền khí tụ lại ở đan điền.

    Thuỷ Ngâm Thiền không biết huyền khí từ cấp một đến cấp chín phân chia như thế nào, nàng chỉ cảm thấy huyền khí tích tụ ở đan điền rất nồng đậm, thiếu chút nữa khiến nàng đan điền phình trướng mà nổ tung.

    "Huyền khí nồng đậm như thế, chắc cũng đạt đến cấp chín." Thuỷ Ngâm Thiền không để bụng mà nói thầm một câu.

    Ngay sau đó, nàng bất mãn mà nhăn mày, "Không phải nói huyền khí càng cao, tốc độ tu luyện càng nhanh sao, vì sao mà một tháng qua, ta tu luyện huyền võ chỉ mới tới tam tinh Huyền đồ?"

    Nếu lúc này bị người khác biết Thuỷ Ngâm Thiền đang suy nghĩ gì, chỉ sợ ghen tị tới mức hận mà hộc máu trước mặt nàng.

    Ngươi nha đủ rồi! Người khác tiêu phí hai ba năm, thâm chí sáu năm mới có thể thăng đến cấp bậc như vậy, ngươi trong thời gian một tháng ngắn ngủi từ phế vật không có huyền khí có thể tu luyện đến tam tinh Huyền đồ. Ngươi con mẹ nó lại bảo quá chậm?

    Thuỷ Ngâm Thiền không thỏa mãn thành quả một tháng qua, vì thế liền đi ra ngoài thí luyện một thời gian.

    Phía sau Thuỷ gia có một ngon núi cũng không tồi.

    Thuỷ gia sở dĩ có thể trở thành Thanh thành đệ nhất thế gia, trừ hoàng thất mỗi năm đều cung cấp lượng lớn huyền tinh, thì nguyên nhân thứ hai chính là ngọn núi phía sau.

    Nơi tồn tại một con mắt tâm linh.

    Linh nhãn có thể cuồn cuộn không ngừng mà phóng thích linh khí, với việc tu luyện của Huyền giả rất có lợi ích!

    Trừ cái này ra, có linh nhãn tất có linh thú.

    Thuỷ Ngâm Thiền rất có ý niệm với linh thú, nàng hiện tại quá yếu, chỉ có thể lấy một ít linh thú cấp thấp mà tu luyện. Sau núi Thuỷ gia bất quá linh thú mạnh nhất cũng vài trăm năm, vừa vặn có thể giúp nàng tập luyện.

    Thuỷ Ngâm Thiền không gặp chút trở ngại nào mà tiến vào sau núi của Thuỷ gia, căn bản không biết chính thời khắc đó, sắc mặt của gia chủ Thuỷ Mặc Miễn đột nhiên biến sắc.

    "Không xong, kết giới dao động, có người xâm nhập sau núi của Thuỷ gia!"

    Ba vị trưởng lão khác đang bên cạnh nghị sự nghe xong nét mặt ai nấy đều căng thẳng.

    "Cái gì? Thế mà lại có người phá được kết giới do thái thượng trưởng lão bày ra?" Nhị trưởng lão đột nhiên đứng lên, vẻ mặt khiếp sợ.

    Phải biết rằng kết giới này chính là do thái thượng trưởng lão bế quan trước kia cường hóa, đến cả cấp bật đại Huyền sư Huyền giả cũng không dễ dàng gì phá vỡ kết giới.

    "Rất có thể là Tiền gia cùng Vương gia liên thủ?" Tứ trưởng lão hoài nghi nói.

    "Dễ dàng xâm nhập kết giới sau núi của Thuỷ gia, ta hoài nghi.. là người của Thuỷ gia." Ngũ trưởng lão nói thêm ý kiến của mình.

    "Chuyện này không có khả năng." Thuỷ Mặc Miễn xác thực nói: "Cho dù là người của Thuỷ gia, trừ khi đạt đến cấp chín huyền khí, tinh thần lực phải cường đại hơn so với thái thượng trưởng lão, nếu không kết giới sẽ đêm người kia bắn ra ngoài."

    "Tốt nhất vẫn là nên đi xem thử, vạn nhất có người cố tình đến đánh cắp linh nhãn thì không tốt!"

    * * *

    Thuỷ Ngâm Thiền lúc này vui vẻ thoải mái mà đi dạo ở trong rừng, hoàn toàn không biết một hành động nho nhỏ của mình mà đánh động đến các trưởng lão như vậy.

    Thuỷ Ngâm Thiền đi từ buổi chiều đến chạng vạng, kết quả đi cả một buổi, đến cái gì linh thú cũng chưa nhìn thấy.

    Vì thế, mặt Thuỷ Ngâm Thiền lúc này đen xì.

    "Linh thú cái gì, tính chơi ta? Thế mà lại đến một cộng lông linh thú cũng không có!"

    #Chú thích: Tiểu hoa miêu – mèo hoa nhỏ
     
    Cá Cảnh thích bài này.
  5. tocxanh

    Bài viết:
    0
    Chương 14: Hăng hái, trộm cá tặc!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thuỷ Ngâm Thiền ngồi trên mặt đất, quyết định lấp đầy cái bụng trước đã rồi tính.

    Cũng may trong rừng có một con sông nhỏ cũng có cá, Thuỷ Ngâm Thiền vớt hai con cá lên, nhóm lửa nướng lên.

    Ước chừng, nướng được nữa canh giờ, Thuỷ Ngâm Thiền nướng cho đến khi cá cháy bên ngoài và mền bên trong, quả thật là không quá ngon.

    Thuỷ Ngâm Thiền đem một con cá chín béo tốt đưa lên mũi ngửi, hít một hơi thật manh.

    "Thơm thật nha! Sau khi đói bụng, ngay cả một con cá chưa chín ăn cũng rất thơm." Thuỷ Ngâm Thiền thở dài một tiếng, há miệng cắn một miếng thịt cá mềm.

    "Cây xiêng cá đều trống không." Đến miếng cá tươi ngon cũng không cắn được, ngược lại hai hàm răng của nàng cắn tới thân miếng cá đều không có gì.

    Thuỷ Ngâm Thiền nhìn chằm chằm cái xiêng trống không trên tay, đôi mắt trừng to.

    Gặp quỷ!

    Cá nướng đâu?

    Thuỷ Ngâm Thiền đột nhiên trở nên cảnh giác, hai mắt lượn quanh một vòng, lỗ tai khẽ nhúc nhích, nghe động tĩnh xung quanh.

    Đợi một lúc lâu cũng không thấy gì bất thường, Thuỷ Ngâm Thiền không khỏi đem ánh mắt dừng lại ở một con cá còn chưa nướng, suy nghĩ cái gì đó.

    Sau một hồi căng thẳng, Thuỷ Ngâm Thiền liền thả lỏng, làm bộ dạng như không biết chuyện gì mà tiếp tục nướng cá.

    Chờ đến lúc con cá thứ hai nướng xong, Thuỷ Ngâm Thiền làm bộ muốn ăn, nhưng thực chất lại đem hết chín phần công lực quan sát xung quanh.

    Không khí có chút giao động nhỏ.

    Đang tới!

    Thuỷ Ngâm Thiền hai mắt trừng lên, đôi mắt chuyện đồng nhanh theo âm thanh nhẹ nhàng nghe được bên tai.

    Ầm ầm một tiếng, một bóng trắng loé lên trước mặt nàng, khoảnh khắc tiếp theo, trong tay Thuỷ Ngâm Thiền chỉ còn một cái xiêng trống không.

    Tốc độ nhanh thật!

    Thuỷ Ngâm Thiền không để ý đến điều đó, nhưng mà tốc độ nhanh thật đến chính nàng cũng không theo kịp.

    Trong cỗ võ đây là một loại võ kỹ, tên là truy phong.

    Thuỷ Ngâm Thiền hiện giờ thân thể cũng đã cứng cáp, dẻo dai hơn trước rất nhiều, trải qua một tháng tu luyện, nàng cũng đã có thể đem truy phong luyện tới cấp độ năm.

    Chỉ là, nàng không nghĩ tới, thế mà truy phong không thể đuổi kịp bóng trắng kia.

    Bóng trắng này rốt cuộc là cái gì?

    "Tên tặc trộm cá vô liêm sĩ, mau đứng lại cho ta!" Thuỷ Ngâm Thiền hét lên một tiếng.

    Cho dù bình thường nàng bị ức hiếp, nay đến một con thú cũng giám ức hiếp nàng, nàng đường đường là người của Thuỷ gia lại không đánh lại một con thú!

    Thuỷ Ngâm Thiền chính là một người kiêu căng, cũng không trông đợi vào việc cái bóng trắng kia ngoan ngoãn nghe lời mà dừng lại. Nhưng lại không ngờ, cái bóng trắng kia lại thực sự dừng lại!

    Thuỷ Ngâm Thiền không khỏi sửng sốt, nhìn chằm chằm con thú lông trắng kia.

    Đây là cái thứ gì?

    Không phải nàng phóng đại. Thứ này cách cô ba bước chất thật sự rất giống một quả bóng, nhưng quả bóng được phủ một lớp lông tơ màu trắng, trên quả bóng còn có hai con mắt to tron, hai đôi tai đen bóng, chiếc mũi nhỏ nhô lên, cái miệng nhỏ trông không to mà lại ngoạn một con cá to béo.

    Thứ này bốn chân khá ngắn, thêm thân thể to tròn, liền không nhìn thấy bốn cái chân nhỏ đâu nữa.

    Còn có một cái đuôi nhỏ.

    Nhìn bóng dáng quả cầu này trước mắt thật ngốc, Thuỷ Ngâm Thiền nhìn nó cười tủm tỉm: "Vật nhỏ, ngươi mau đem cá trả cho ta, chuyện cũ sẽ bỏ qua. Nếu không, hừ hừ~"

    Không biết có phải ảo giác hay không, nàng lại thấy trong đôi mắt nhỏ đen của nó có một tia khinh thường.

    Vật nhỏ này vậy mà lại khinh thường nàng?

    Tiểu Bạch Cầu lần này vốn không định trốn, vậy mà lại đem toàn bộ con cá của Thuỷ Ngâm Thiền nuốt trọn vào bụng, đến xương cũng không thèm nhả ra.

    "Chi chi, chi chi chi." Tiểu Bạch Cầu vương đôi chân giấu trong bộ lông ra lau miệng, ánh mắt tranh mãnh nhìn Thuỷ Ngâm Thiền.

    Thuỷ Ngâm Thiền vậy mà thực sự hiểu được mấy tiếng chi chi chi của nó. Quả cầu này tựa hồ muốn nói"Nướng cũng không tệ, ta cố ăn cũng có thể nuốt được.

    Đậu má! Khác nào được tiện nghi còn khoe mẽ.

    Thuỷ Ngâm Thiền đột nhiên hành động, dùng bàn tay vừa mới tu luyện vật lộn bắt lấy quả cầu nhỏ.

    Đáng tiếc ý tưởng thì nhiều mà thực tế lại chua sót.

    Tiểu Bạch Cầu này tốc độ phản xạ còn nhanh hơn nàng tưởng nhiều. Thuỷ Ngâm Thiền vừa mới động đậy, tiểu gia hỏa này liền bay xa đến vài bước.

    Thuỷ Ngâm Thiền tức giận, trên tay ngưng tụ huyền khí, hóa thành vô số đao bắn ra ngoài.

    Tiểu Bạch Cầu chi một tiếng, toàn thân nhảy trái nhảy phải, như thế mà đều có thể né hết đao của Thuỷ Ngâm Thiền.

    Thuỷ Ngâm Thiền thấy thế, híp mắt nhìn Tiểu Bạch Cầu một hồi lâu, sau đó lưu loát mà.. Quay ngươi bỏ đi.

    Mẹ, đánh không lại lão nương còn không bỏ chạy được sao!
     
  6. tocxanh

    Bài viết:
    0
    Chương 15: Say lòng người, hoa trung mỹ nam

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thuỷ Ngâm Thiền không có thời gian cùng vật nhỏ này vật lộn mù quáng. Một là nàng bây giờ thật sự rất đói bụng, cần phải bổ xung lương thực, hai là sắc trời cũng đã tối, đã đến lúc phải trở về.

    Thuỷ Ngâm Thiền dựa theo con đường cũ mà trở về, cũng không thấy vật nhỏ kia đi theo nữa.

    Đi một vòng lớn, Thuỷ Ngâm Thiền đột nhiên phát hiện ra điểm kỳ lạ, nàng như thế mà lại trở về chỗ cũ?

    "Chi chi." Bạch Cầu kia vẫn còn ở chỗ này, đôi mắt đen bóng nhìn nàng có chút vui sướng khi thấy nàng gặp họa.

    "Là vật nhỏ ngươi làm đúng không?" Thuỷ Ngâm Thiền nghiến răng nghiến lợi nói.

    "Chi chi chi." Tiểu Bạch Cầu vui vẻ múa tay múa chân, còn lắc lắc cái mông nhỏ.

    Thấy nó thừa nhận như vậy, Thuỷ Ngâm Thiền không khỏi suy tư.

    Tuy rằng không biết Tiểu Bạch Cầu này là cái gì, nhưng tốc độ của nó rất nhanh, lại có thể bố trí ảo cảnh, xem ra hữu dụng?

    "Vật nhỏ, hay là về sau ngươi đi theo ta đi?" Thuỷ Ngâm Thiền thay đổi thái độ, ngầm cười mà nói nhưng lời dụ dỗ.

    "Chi chi, chi chi chi." Tiểu Bạch Cầu kêu mấy tiếng chi chi âm thanh tràn đầy ghét bỏ.

    Thuỷ Ngâm thiền hai mắt nhíu lại. Hừ, vậy mà lại dám ghét bỏ ta. Không phải ngươi chỉ là có tốc độ nhanh một chút sao, thần khí cái gì.

    "Đi theo ta có thịt ăn nha~vừa rồi cá ta nướng không phải ăn rất ngon sao, ngươi nếu đi theo ta, về sau ta mỗi ngày đều nướng cá cho ngươi ăn." Thuỷ Ngâm Thiền tiếp tục lừa gạt nói.

    Tiểu Bạch Cầu trầm mặc một lát, cuối cùng cũng chi một tiếng, cọ một chút liền bay lên trên đầu Thuỷ Ngâm Thiền.

    Thuỷ Ngâm Thiền mặt tối sầm, "Mao Cầu, ngươi xuống dưới cho ta."

    Tiểu Bạch Cầu liếc mắt trộm nhìn nàng một cái, vậy mà không chút dấu vết nhảy xuống trên vai nàng.

    Hiện tại Tiểu Bạch Cầu cùng Thuỷ Ngâm Thiền "Đối thoại", mấy vị trưởng lão Thuỷ gia đã đem hết cánh rừng tìm hết một lần, xác định không có ai, mang theo sự hoài nghi mà rời đi.

    Mà trong ảo ảnh, một người một thú đang có một cuộc đối thoại khó khăn.

    "Chi chi chi, chi chi chi chi."

    "Ngươi nói ta theo đường này đi, liền có thể ra khỏi ảo cảnh mà ngươi bày?"

    "Chi chi, chi chi chi."

    "Ngươi không thể trực tiếp thu hồi ảo cảnh sao?"

    "Chi chi chi."

    "Vì sao không thể?"

    "Chi chi."

    "Ngươi lại chi chi, có tin ta bịt miệng ngươi lại không?"

    "Chi!"

    "..."

    Thuỷ Ngâm Thiền cố nhịn nếu không nàng đã nén quả cầu này xuống đất rồi, dựa theo tiếng kêu của nó mà tiếp tục đi về phía trước.

    "Mao Cầu, nếu ngươi dám chỉ sai, ngày sau đừng hòng ta mang đồ ngon cho ngươi ăn." Thuỷ Ngâm Thiền nhìn chằm chằm Mao Cầu trên vai, tiếng nói cực kỳ "Ôn nhu" mà nhắc nhở một câu.

    Mao cầu cúi đầu trầm mặc một chút, sau đó khẳng định đi đúng đường, chỉ về hướng phía trước.

    "Rất tốt, ta tin ngươi một lần. Ai, ta như thế nào mà thu nhận một Mao Cầu ngu xuẩn như thế."

    Bạch Cầu vươn hai chân của mình ra, yên lặng che mắt.

    Đi được một lúc, Thuỷ Ngâm Thiền rốt cuộc cũng phát hiện ra có điểm dị thường, phía trước tựa hồ có chút vặn vẹo.

    Đây là phía trìa của ảo cảnh?

    Thuỷ Ngâm Thiền đang muốn bước ra ảo cảnh, Mao Cầu đang an tĩnh trên vãi đột nhiên phát ra một tiếng "Chi" đến chói tai, toàn thân bay vút lên cao, như vừa đụng trúng thứ gì đó.

    "Mao Cầu!" Thuỷ Ngâm Thiền khẽ quát một tiếng, lập tức chạy theo.

    Điều mà Thuỷ Ngâm Thiền không nhận thấy được chính là, khoảnh khắc Mao Cầu bay lên trời, không trung có một đạo quang màu đen phí tới loé lên, rồi biến mất ở trong rừng.

    Mao cầu mang theo Thuỷ Ngâm Thiền nhảy loạn xạ, cuối cùng thế nào lại tiến vào một biển hoa màu trắng.

    Chỉ một thoáng, mùi hoa nồng đậm lan tới, làm cho tinh thần vì vậy mà bị lung lay.

    "Mao Cầu, ngươi bày trí ảo cảnh cũng rất đẹp. Biển hoa này!"

    Ngay sau đó, Thuỷ Ngâm Thiên đang nói đột nhiên im lặng.

    Đôi mắt nàng bị thu hút bởi cảnh đẹp.

    Trong biển hoa trắng có một nam tử đang ngủ say.

    Nam tử kia thân choàng một trường bào trắng, cả người như cùng biển hoa hợp làm một, mà làm lòng người say nhất chính là gương mặt kia, long mì dài đen như mực, đậm nhạt thích hợp, hai mắt nhẹ nhàng nhắm lại, chỉ có một hàng lông my lười biếng rũ xuống, để lại hai bóng mờ ảo ảnh. Sóng mũi cao và thẳng, đôi môi mỏng trong veo, tựa như cánh hoa anh đào.

    Nàm tử này đẹp đến nổi lay động lòng người, làm người khác nhìn một cái liền chìm đắm trong mỹ cảnh.

    Chú thích: Trường bào trắng – Áo choàng trắng
     
  7. tocxanh

    Bài viết:
    0
    Chương 16: Sát ý, huyết mắt lành lạnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thuỷ Ngâm Thiền không biết nam tử này khi mở mắt ra thì bộ dạng sẽ trông như nào, nhưng hiện tại, lẳng lặng nhìn hắn ngủ say, cả người dường như được bao bọc bởi bầu không khí yên tĩnh, ôn hòa, khiến người ta an tĩnh.

    Trước mắt phong cảnh đẹp như họa, mà hiện tại Thuỷ Ngâm Thiền như lạc trong tiên cảnh.

    Thưởng thức dung mạo vô song cùng hơi thở ôn nhu của nam tử này. Thuỷ Ngâm Thiền hít một hơi thật sâu.

    Bạch nam tử này trên người mang theo mùi hương của cỏ cây, hương thơm rất sảng khoái.

    "Chi chi." Mao Cầu đột nhiên chi một tiếng, dùng miệng cắn xé một góc áo của Thuỷ Ngâm Thiền.

    Thuỷ Ngâm Thiền đột nhiên hoàn hồn lại, nhìn về phía bạch y nam tử kia, ánh mắt không còn nhàn nhã thưởng thức, ngược lại có chút cảnh giác cùng dò xét.

    "Mao Cầu, nơi này là ảo cảnh của ngươi, như vậy nam tử kia cũng là do ngươi tạo thành?" Thuỷ Ngâm Thiền một câu nói hết mấu chốt trong đó.

    Mao Cầu đột nhiên nhảy dựng lên, móng vuốt dương lên chỉ về hướng bạch y nam tử đang ngủ, vừa lắc đầu vừa gật gật, làm cho Thuỷ Ngâm Thiền hoang mang.

    "Quả nhiên, ta còn chưa hiểu được tiếng thú." Thuỷ Ngâm Thiền cứng họng nói.

    Trên đời này khoảng cách xa nhất là một con thú cứ chi chi trước mặt bạn nhưng đến một câu bạn nghe cũng không hiểu.

    "Hừ, ta tự mình đi kiểm tra một chút không phải sẽ biết sao." Thuỷ Ngâm Thiền cẩn thận đi đến phía của bạch y nam tử kia, dự tính nhéo thử khuôn mặt tuấn tú của hắn.

    Nhìn thấy ngón tay đã chạm đến khuôn mặt tuấn tú của bạch y nam tử, khí tức ôn nhu ở trên người bạch y nam tử này bỗng trở nên cuồng bạo, liền đem Thuỷ Ngâm Thiền cuống vào bên trong cơn cuồng bạo.

    Thuỷ Ngâm Thiền nhận thấy có điều gì không ổn lập tức vận chuyển huyền khí đến toàn thân, chỉ là cổ cuồng bạo mạnh hơn nhiều so với nàng tưởng, thế nhưng giống như gong xiềng, đem nàng cột chặt vào bạch y nam tử kia.

    Huyền khí của Thuỷ Ngâm Thiền đều đã được sử dụng để chống đỡ cổ cuồng bạo này, càng đứng nói đến phân tán một ít huyền khí để tránh xa trung tâm của cổ cuồng bạo này.

    Cái này căn bản là không có khả năng!

    Cổ cuồng bạo này đem khuôn mặt của Thuỷ Ngâm Thiền làm đến méo mó, huyền khí dùng để chống đỡ cũng dần cạn kiệt.

    Đậu má, mỹ nam này thế mà lại đem mạng nhỏ của ta đi bồi hắn?

    Hiện tại, nàng không cần sờ mặt mỹ nam nữa, cũng biết mỹ nam này thực sự là thật.

    Nếu là ảo ảnh tuyệt đối không thể tạo ra một trận cuồng bạo như vậy!

    Mao Cầu ở một bên lo lắng không thôi, nó cố gắng xông tới, lại bị đánh ngược văng ra xa.

    Cổ cuồng bạo đó đã tạo thành một kết giới vô hình, che chắn mọi thứ xung quanh, trừ Thuỷ Ngâm Thiền không cẩn thận tới gần mỹ nam kia bị chịu trận.

    Hiện tại Thuỷ Ngâm Thiền cho rằng mình phải về chầu ông bà tại đây, bỗng cổ cuồng bạo kia bắt đầu lặng xuống.

    Ngay sau đó, nàng nhìn thấy một cảnh tượng rất kỳ lạ.

    Mỹ nam kia trước không dính bụi trần, hình như trên chiếc trường bào trắng kia có linh khí xung quanh, thế nhưng từ từ biến thành màu đen trước mắt của cô.

    Trên chiếc trường bào bắt đầu hiện ra một ít hoa văn vàng kim, xung quanh phản phất một tần sương mù, làm cho người ta có một loại cảm giác áp lực. Mà đột nhiên biến thành trường bào đen cũng làm cho khí chất nam tử này thay đổi.

    Tôn quý vô cùng, rồi lại lạnh nhạt lành lạnh.

    Thuỷ Ngâm Thiền vừa mới thoát ra nguy hiểm, còn chưa kịp thưởng thức mỹ nam, liền lập tức tránh xa người trước mặt.

    Một đôi mắt huyết sắc nhìn trức tiếp Thuỷ Ngâm Thiền.

    Đẹp như máu tươi, thâm thuý u ám.

    Đôi mắt đẫm máu tươi loé lên sát khí, một tay bóp lấy cổ của Thuỷ Ngâm Thiền.

    Thuỷ Ngâm Thiền cảm thấy yết hầu mình như thắt lại, sau đó một cổ âm thanh lạnh như băng từ trên người đối phương truyền ra: "Ngươi là người nào? Thế mà lại có thể xâm nhập vào ảo cảnh của ta!"

    #Chú thích:

    Bạch y nam tử - nam tử áo trắng.

    Trường bào – Áo choàng

    Huyết sắc – sắc đỏ như máu
     
  8. tocxanh

    Bài viết:
    0
    Chương 17: Tà mị, tuyệt sắc yêu nghiệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thuỷ Ngâm Thiền lần đầu ý thức được nguy hiểm cận kề.

    Người nam nhân này thật đáng sợ!

    "Khụ khụ, ngươi, trước, thả, ta, ra." Thuỷ Ngâm Thiền khó khăn nói.

    Đậu má, đã bóp cổ lão nương mà còn tra hỏi, lão nương như vậy sao có thể trả lời ngươi?

    Nam tử kia tựa hồ cũng ý thực được chuyện này, tay bóp cổ đối phương buông ra, nhưng ánh mắt đỏ thẳm lại càng chứa đầy sát khí.

    Thuỷ Ngâm Thiền toàn thân căng thẳng, trong lòng nhanh chóng tính toán để có thể chạy trốn.

    Nhưng trăm tính ngàn tính, cũng bằng không.

    Nam tử này thoạt nhìn chỉ có mười bẩy mười tám tuổi, nhưng Thuỷ Ngâm Thiền có thể cảm nhận được, đây là một cường giả Huyền võ vượt xa Thuỷ Mặc Miễn!

    Vì chính mạng nhỏ của mình mà suy nghĩ, Thuỷ Ngâm Thiền cảm thấy bản thân cần phải trả lời thật tốt những câu hỏi của nam tử này.

    "Đại sư, ngài nói nơi này là hư vô chi cảnh?" Thuỷ Ngâm Thiền cười ha hả nói. Một tiếng đại sư đó là cho ngươi sự tôn kính.

    Hừ, nàng Thuỷ Ngâm Thiền cầm được thì buông được, về sau nàng đủ cường đại rồi liền không thèm xem sắc mặt của kẻ nào. Mà hiện tại, nàng chỉ có thể tôn kính người phía trước.

    Hắc y nam tử một đôi huyết đồng nhìn chằm chằm vào nàng, không trả lời một chữ.

    Thuỷ Ngâm Thiền trong lòng mắng đến cả cha hắn, ngoài mặt lại làm ra vẻ rất tôn kính mà trả lời: "Đại sư, tiểu nhân thật sự không biết hư vô chi cảnh là gì, càng không biết mình tới đây bằng cách nào, nhưng chuyện này chắc có liên quan đến thú cưng của ta."

    Vừa nói, Thuỷ Ngâm Thiền liền ôm lấy Mao Cầu trong lòng ngực đưa tới, thành thật mà đưa cho hắn xem.

    Từ lúc hắc y nam tử vừa thức giấc, Mao Cầu liền kêu lên một tiếng hoảng sợ, sau đó trốn vào trong lòng ngực của Thuỷ Ngâm Thiền.

    Mà hiện tại, Mao Cầu bị chính chủ nhân vô lương tâm của mình bán đứng, đôi mắt nhỏ long lanh ngước nhìn mắt của nam tử phía trước.

    "Chi!" Mao Cầu hét lên một tiếng, lông tơ cả người đều dựng ngược lên, bốn cái chân nhỏ điên cuồng động đậy, thiếu chút nữa chạy mất từ trong tay Thuỷ Ngâm Thiền.

    Thuỷ Ngâm Thiền lương tâm trỗi dậy, đưa cho hắn xem một lúc, sau lại đem Mao Cầu nhét lại vào trong lòng ngực của mình.

    "Ha hả, sự tình chính là như vậy, tại hạ thật sự chỉ là vô tình quấy rầy đại sư, thỉnh mong đại sư buông tha cho kẻ tép riu này đi." Thuỷ Ngâm Thiền cật lực thu nhỏ sự tồn tại của mình lại.

    "Ồ? Hóa ra nguyên nhân là như vậy." Hắc y nam tử chậm trãi thu cuồng khí quanh thân mình lại, có chút hứng thú với Mao Cầu cùng với.. Thuỷ Ngâm Thiền.

    Dọa chết ta rồi!

    Thuỷ Ngâm Thiền cảm thấy bản thân thật xui xẻo.

    Thái độ thay đổi đột ngột như vậy là như thế nào.

    Một giây trước nàng còn tưởng rằng mỹ nam này tính tình độc tài, lạnh như băng.

    Nam tử "Ồ" một tiếng vang lên, tiếng nói trầm ấm dịu nhẹ, lông mày nhẹ nhướng lên, thần thái bây bổng, vẻ quyến rủ tà ác, trong khi đôi môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, vô tình gợi lên một chút ái mộ trong lòng.

    Này rõ ràng là một tuyệt sắc yêu nghiệt có thể làm chết người nha!

    Thuỷ Ngâm Thiền vội vàng trấn áp những suy nghĩ trong lòng, tự lên kế sách đối phó.

    Tuy rằng yêu nghiệt này rất mê người, nhưng tính tính quá hung tàn, nàng hoàn toàn không thể trêu vào, vẫn là nên bảo trọng cái mạng nhỏ này.

    Nam tử hai mắt hơi nheo lại, đồng thời đánh giá Thuỷ Ngâm Thiền không biết đang suy nghĩ cái gì.

    "Đại sư, nếu ngài không có chuyện gì phân phó nữa, tiểu nhân tốt nhất nên trời đi được không?" Thuỷ Ngâm Thiền thấy quanh thân hắn không còn bạo khí, lập tức cười ha hả mà kiến nghị nói.

    Sau đó Thuỷ Ngâm Thiền nhìn vào hắn, vậy mà yêu nghiệt trước mắt cũng biết cười, một nụ cười tà mị thật mê người, nếu không phải tâm trí nàng kiên định, không chừng đã bị câu mất cái hồn nhỏ rồi.

    "Tiêu gia hỏa xâm nhập vào lãnh địa của ta, ngươi còn muốn chạy sao?" Đôi môi mỏng của nam tử cong lên một đường cong rất đẹp, đáng chết dù có đẹp, cũng khiến cho Thuỷ Ngâm Thiền mắng chửi không thôi.

    #Chú thích:

    Hư vô chi cảnh - ảo cảnh nghĩa là cảnh không có thực.

    Tiểu gia hỏa - con vật nhỏ.

    Nam tử - Nam nhân đều mang nghĩa chỉ người đàn ông.

     
  9. tocxanh

    Bài viết:
    0
    Chương 18: Chết rồi, liền có thể rời đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vậy ngươi muốn như thế nào?" Thủy Ngâm Thiền bất mãn nói.

    Trong lòng không kìm được, Thuỷ Ngâm Thiền liền không cẩn thận mà lộ ra bản tính cuồng ngạo của mình.

    Kết quả lời vừa nói ra, Thuỷ Ngâm Thiền liền thấy hối hận. Chính là, hiện tại có hối hận cũng đã muộn màng!

    Thuỷ Ngâm Thiền có chút hoảng loạn nhìn chằm chằm ngươi đàn ông mặc hắc y, cả người đều căng thẳng.

    Cũng may ác ma trước mặt chỉ hơi nhíu mày, nhưng ngay sau đó, hắn nhìn về phía Thuỷ Ngâm Thiền ánh mắt càng sâu thẳm, một đôi huyết đồng sau không thấy đáy.

    "À, tính tình như vậy lại không nhỏ." Sương mờ tụ trong huyết mắt dần tan đi, khẽ cười một tiếng.

    Thuỷ Ngâm Thiền thấy hắn còn biết cười, tâm tình cũng trở nên tốt hơn, chính mình cũng liền thở phào nhẹ nhõm.

    Nam tử này đang tiến vào giai đoạn tẩu hỏa nhập ma của Huyền võ, chính là dù lúc này hắn có tẩu hỏa nhập ma, nhưng cũng dễ dàng đối phó với nàng cũng giống như việt bóp chết một con kiến cỏn con.

    Đậu má, nghĩ đến đây liền tức cái lồng ngực!

    "Đại sư, tiểu nhân xác định chỉ là vô tình mạo phạm, không biết đại sư như thế nào mới bằng lòng rời đi?" Thuỷ Ngâm Thiền bưng nguyên gương mặt tươi cười nói. Chỉ là, nàng đã quyên mất chính mình hiện tại xấu biết bao nhiêu, lúc này cười tươi, gương mặt chỉ có thể càng trở nên thêm dữ tợn khó coi.

    Khi người đàn ông này thấy khuôn mặt xấu xí đến đáng sợ này, trừ lông mầy hơi nhướng lên, ngoài ra không có bất kì phản ứng dư thừa nào.

    "Vật nhỏ, khi ngươi chết, liền có thể rời đi." Hắc y nam tử bộ dạng chọc nàng, cười tủm tỉm mà trả lời nàng.

    Nụ cười kia của mỹ nam đúng là lay động tâm can, trời đất cũng khống sánh bằng, nhưng nụ cười kia lại phảng phất một chút đáng sợ của độc dược, một khi không cẩn thận dính lên người, đến cái mạng cũng không còn. Nam tử đôi môi cong lên tuyệt đẹp, khoé môi hơi cong nói ra những lời lạnh lùng tàn nhẫn, làm người ta lạnh đến tận xương tuỷ.

    Thuỷ Ngâm Thiền nghe vậy, thân kinh lập tức thả lỏng, chỉ là bên ngoài vẫn như cũ làm một bộ dạng không quan tâm. Nàng vẫn cong miệng cười nhưng trong mắt lại không chút ý cười. "Kìa đại sư, có thể cho ta biết lý do muốn giết ta không?"

    Hắc y nam tử khấu khí nhấn mạnh: "Ngươi phát hiện ra bí mật của ta, đáng chết."

    Thuỷ Ngâm Thiền trong lòng tức đến học máu, còn không phải là một đôi huyết đồng sao, nói cái gì mà bí mật!

    "Đại sư, theo lời người nói đôi huyết đồng này là bí mật?"

    Thuỷ Ngâm Thiền còn chưa nói xong một câu, hắc nam tử kia bổng trợn đôi huyết đồng nhìn nàng, ngay sau đó có một viên đá trong suốt năm trong tay người đàn ông.

    Người đàn ông cúi đầu nhìn về phía cục đá.

    Đôi mắt màu đỏ như mã nào phán chiếu rõ ràng hình ảnh của viên pha lê, sau đó---

    Cặp huyết đồng chậm rãi nâng lên, dừng lại trên người Thuỷ Ngâm Thiền, trong mắt chợt xuất hiện chút sát ý.

    Đúng thật là xiu xẻo!

    Đừng nói với nàng, người đàn ông này căn bản không biết hai mắt mình màu đỏ, mà nhờ nàng nhắc nhở, hắn mới phát hiện ra!

    Nam nhân này vừa nói nàng phát hiện ra bí mật của hắn căn bản không phải là đôi huyết đồng này.

    Thuỷ Ngâm Thiền thực sự chính là đang tự đào hố chôn mình, hiện tại chính là bị hố mình đào lấp chết!

    "Vật nhỏ, ta vốn dĩ không định giết ngươi, nhưng ngươi hiện tại phát hiện ra hai bí mật của ta, cho nên ngươi nhất định phải chết." Hắc y nam tử khoé miệng đang cười, trong mắt chứa đầy sát khí lạnh đến thấu sương.

    Mắt thấy bàn tay người đan ông này dần đưa lên, tựa hồ như muốn một chưởng đánh chết Thuỷ Ngâm Thiền, Thuỷ Ngâm Thiền trong lòng hoảng hết, lập tức nhảy sang một bên, gấp giọng nói: "Từ từ! Đại sư, có chuyện gì từ từ nói! Ta tuy rằng không biết vì chuyện gì mà đôi mắt của đại sư biến thành màu đỏ như máu, nhưng đôi mắt người mỹ lệ như huyết thạch mã não vậy làm cho lòng người mê muội khó, chỉ vì ta phát hiện ra đôi mắt mỹ lệ này mà người liền muốn giết ta sao?"

    Thuỷ Ngâm Thiền nói một tiếng vừa nhanh vừa to, thở không ra hơi. Cặp mắt đen bóng nhìn chằm chằm vào hắc y nam tử phía trước, theo dõi động tĩnh của hắn.

    Hắc nam tử kia vậy mà lại không có động tĩnh gì.

    Hắn chậm rãi buông ta xuống, sát khí quanh thân thu lại.

    Nhìn Thuỷ Ngâm Thiền vài giây sau đó đột nhiên khoé miệng hắc y nam tử cong lên, chân mày cũng giãn ra nói: "Vật nhỏ, ngươi vừa nói cái gì? Ta có đôi mắt đỏ đẹp? Được?"

    Giọng nói trầm ấm, tựa hồ mang theo một chút mơ hồ ái mộ.
     
  10. tocxanh

    Bài viết:
    0
    Chương 19: Hiếm lạ, người đặc biệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thuỷ Ngâm Thiền không kìm được mà tâm can đều run lên. Tâm thở dài: Nam nhân này trưởng thành như vậy đúng thật là tai họa!

    Nếu tai họa này lại muốn nghe những lời hay ho tốt đẹp như vậy! Trong bụng nàng chứa cả một bụng.

    "Đại sư, ta xác định cảm thất người chính là có một đẹp mắt rất đẹp, chúng giống như mã não đỏ thuần khiết nhất trên đời, ánh sáng phát ra đến mê người, nếu ta có đôi mắt này, ta nhất định sẽ rất tự hào. Còn có.."

    Thuỷ Ngâm Thiền đem hết chữ nghĩa trong bụng mà ca ngợi đôi mắt đỏ của nam tử kia, sự ghen tị trong mắt nam nhân kia không phải là giả!

    Hắc y nam tử nhìn nàng cười như không cười, không ngừng nghe những lời ca ngợi từ trong miệng nàng phát ra, thế nhưng lại không có một chút ngăn cản nào mà cứ để nàng nói tiếp.

    Thuỷ Ngâm Thiền ước chừng nói hết thời gian nữa chén trà, nói hết vốn liến trong bụng mới ngừng lại, cả cổ họng đều khô khóc.

    "Ha hả, đại sư sao lại nhìn chằm chằm ta như vậy? Ta cam đoan với người, những lời ta nói vừa rồi đều là thật, tiểu nhân tuyệt đối không dám lừa gạt đại sư."

    Thuỷ Ngâm Thiền làm vẻ chân thành tha thiết, làm bộ dạng tay chỉ trời mà thề.

    Nụ cười trên khoé miệng của hắc y nhân vẫn không thay đổi, chỉ là đôi huyết đồng như có thể nhìn hết tâm can nàng làm Thuỷ Ngâm Thiền cảm thấy lòng nao nao.

    "Là thật là giả, nhìn một cái liền biết được." Người đàn ông đột nhiên nói.

    Cùng lúc đó, một đạo ánh sáng vàng xẹt qua đôi huyết đồng của hắn.

    Thuỷ Ngâm Thiền còn chưa kịp phản ứn, đôi huyết đồng như giam cầm hắn lại, đánh mất hết tâm trí của hắn mà trơi vào hôn mê.

    "Thích đôi huyết đồng của ta, được?" Hắc y nhân giọng trầm ấm phát ra, đôi huyết đồng khóa chặt đôi mắt đối phương.

    Thuỷ Ngâm Thiên lúc này như mất hồn, hai mắt mờ dần, nghe xong câu hỏi, ý nghĩa trong lòng dân trào.

    Nàng gật gật đầu, trả lời nói: "Ta chưa bao giờ gặt qua huyết đồng, cảm thấy cực kỳ hiếm lạ, cũng rất là đẹp."

    Nói xong một câu, lông mi nàng nhẹ nhàng rung động, trong mắt có chút hỗn loạn, cũng như trước kia.

    Hắc y nam tử nghe vậy, hiểu hiện có chút giật mình, tựa hồ không nghĩ tới đối phương lại rả lời rất giống một người.

    "Ngươi không sợ hãi? Đặc biệt là màu đỏ tựa như máu này. Ngươi chẳng những không sợ hãi, lại con nói nó xinh đẹp.." Nam tử lúc đầu đặt câu hỏi, sau đó lại chuyển sang tự sự.

    Thật ngạc nhiên, hắn lần đầu tiên thấy một người như vậy.. Đặc biệt ngươi này khiến người ta muốn tiến thêm một bước tìm tòi nghiên cứu.

    Thuỷ Ngâm Thiền nếu mà biết được, trong mắt yêu nghiệt này bắt đầu có hứng thú với nàng từ bây giờ, lúc nãy nàng tuyệt đối không khen ngợi đôi mắt của hắn xinh đẹp. Tuy nhiên, những lời này là những lời sau đó.

    Hắc y nam tử rời đi, Thuỷ Ngâm Thiền cũng từ trong hỗn loạn mà tỉnh lặng, ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn, hoàn toàn không hiểu rõ chuyện gì.

    Chờ đến hai mắt đều rõ ràng, nàng tiếp tục những lời trước đó, "Đại sư yên tâm, chờ đến lúc ta ra được bên ngoài, ta tuyệt đối sẽ không để lộ bất kì tin tức nào về ngài!" Cho nên, người tha nhanh thả ta đi!

    Hắc y tử nghiên g người liếc mắt nhìn nàng một cái, như đang suy nghĩ gì đó. Cũng không biết những lời này hắn rốt cuộc có nghe lọt không.

    Thuỷ Ngâm Thiền hiện tại chỉ có thể không ngừng cố gắng, mỹ nam hắc y cuối cùng cũng chịu mở lời: "Ta tiến vào đây là lúc tẩu hỏa nhập ma, nội thương không nhẹ, ngươi trước ở lại nơi này thay ta hộ pháp, chờ ta thương thế khỏi, ngươi liền có thể rời đi."

    Thuỷ Ngâm thiên vừa nghe lời này, mặt mày tái mét.

    Đạu má! Ngươi nội thương đều không phải mất năm đến mười năm mới khỏi, ngươi lại muốn ta ở đây với người năm, mười năm sao?

    Nằm mơ đi!

    Nhưng ngay sau đó, Thuỷ Ngâm Thiền tâm tình không vui vẻ, đột nhiên lại vui vẻ.

    Chờ đến khi nam nhân này chữa trị nội thương, nàng có thể thừa cơ hội này mà chạy trốn, cơ hội này thành công rất lớn!

    Đáng tiếc, ý tưởng này của Thuỷ Ngâm Thiền vừa hiện lên, liền nghe được một âm thanh dịu nhẹ bên tai, "Vật nhỏ, ngươi có phải đang nghĩ lời dùng lúc ta đang vận khí chữa thương liền chuồn? Được?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tám 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...